Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phôi Đạo - Hoại đạo

Editor: Tiểu Chi Chi Beta-er: Thư Nguyễn (Vụ 1 đến vụ 4), Ra (Vụ 5 đến vụ 9) Thể loại: Hiện đại, kinh hãi huyền nghi, couple xem trong văn án, 1×1, trinh thám, HE. Truyện mang nhiều yếu tố tâm lý biến thài cùng với các loại hành vi dị thường, cốt truyện xoay quanh việc điều tra và phá án. Sẽ có rất nhiều vụ án kỳ quái cùng nhiều mỹ nữ xuất hiện xen kẽ. Cường thế buồn bực tao công vs thiên nhiên ngốc phúc hắc thuộc tính không rõ thụ. Xen kẽ cặp đôi phụ: tử triền lạn đả công vs hoa hoa công tử thụ. Những đứa bé liên tiếp mất tích một cách bí ẩn, xác chết trong cống thoát nước, xác chết sống dậy mà giết người, đường phố bị tàn phá bởi việc ném bom một cách điên cuồng, thảm án diệt môn cùng hàng chữ máu để lại trên tường… Tóm lại, nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc, bản chất của tội ác thì cứ vào xem. Khụ khụ, chư vị cảnh quan thỉnh nghiêm túc. Thể loại: Kinh dị, huyền ảo, oan gia, thiên chi kiêu tử. Nhân vật chính: Thẩm Dạ Hi, Khương Hồ. Nhân vật phụ: Thịnh Diêu, Thư Cửu, Tô Quân Tử, Dương Mạn, An Di Ninh, Địch Hành Viễn, An Tiệp, Mạc Thông. Cái khác: khách trọ lữ quán, tình tiết biến thái xuất hiện, 1vs1. *** #REVIEW: PHÔI ĐẠO/HOẠI ĐẠO Tác giả: Priest Thể loại: Hiện đại, kinh hãi huyền nghi, 1x1, trinh thám, HE Tình trạng: Hoàn edit (94 chương + 1 phiên ngoại) Review bởi: MeiTH từ Hội Nhiều Chữ ----- Văn án: Truyện mang nhiều yếu tố tâm lý biến thài cùng với các loại hành vi dị thường, cốt truyện xoay quanh việc điều tra và phá án. Sẽ có rất nhiều vụ án kỳ quái cùng nhiều mỹ nữ xuất hiện xen kẽ. Cường thế buồn bực tao công vs thiên nhiên ngốc phúc hắc thuộc tính không rõ thụ. Xen kẽ cặp đôi phụ: tử triền lạn đả công vs hoa hoa công tử thụ. Những đứa bé liên tiếp mất tích một cách bí ẩn, xác chết trong cống thoát nước, xác chết sống dậy mà giết người, đường phố bị tàn phá bởi việc ném bom một cách điên cuồng, thảm án diệt môn cùng hàng chữ máu để lại trên tường… Tóm lại, nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc, bản chất của tội ác thì cứ vào xem. Khụ khụ, chư vị cảnh quan thỉnh nghiêm túc. Về tác giả Priest: Có thể khẳng định rằng nếu đọc đam mỹ mà không đọc truyện của Priest là một thiết sót rất lớn. Priest là một tác giả nổi tiếng, được coi như là một định mệnh của loại truyện đam mỹ, là một cái tên đảm bảo đối với người đọc. Truyện của Priest có rất nhiều bộ nổi tiếng, tỉ như Cẩm Sắt, Thất Gia, Thiên Nhai Khách hay bộ truyện đã được chuyển thể thành phim đang nổi đình đám hiện nay là Trấn Hồn. Nhưng bộ truyện đưa mình đến với Priest lại là Phôi Đạo, sau này được đổi tên thành Hoại Đạo. Phôi Đạo/Hoại Đạo là một bộ truyện trinh thám lồng tình cảm nam x nam giữa Thẩm Dạ Hi và Khương Hồ. Về nhân vật chính: Thẩm Dạ Hi (công): Là một cô nhi, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Có lẽ do hoàn cảnh sống và cũng là đứa trẻ lớn nhất tại cô nhi viện nên Thẩm Dạ Hi từ nhỏ đã kiên cường, mạnh mẽ hơn người khác, theo như An Di Ninh nói thì anh còn là một người "đặc biệt liều mạng". Cũng chính vì bản tính này nên anh rất được người trong đội cảnh sát coi trọng. Anh là đội điều tra chuyên phụ trách những vụ án đặc biệt khó giải quyết, vô cùng ngay thẳng, thông minh, chính trực nhưng có đôi lúc lại rất lưu manh, đương nhiên là lưu manh với bà xã nhà mình rồi =))) Nói về mặt tốt của anh chàng này thì rất nhiều nhưng có một điểm Priest xây dựng đã khiến nhân vật này bớt cứng nhắc chính là dù bản thân Dạ Hi rất nóng tính nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ trầm tĩnh hay tôi không sao hết. Và quá trình cảm hóa, làm tan chảy tảng băng Khương Hồ cũng được miêu tả hết sức đáng yêu và đặc biệt. Cách theo đuổi của đội trưởng đội cảnh sát này không thể lãng mạn hay màu mè mà chỉ biết vùi đầu đọc sách, tìm hiểu về nghề nghiệp của người kia mặc dù bản thân là một người không tin vào lý luận của tâm lý học tội phạm. Khương Hồ (thụ): Priest trong tất cả các bộ truyện của mình thì luôn dành sự ưu ái nhiều hơn cho các nhân vật thụ, và đương nhiên bộ này cũng thế. Khương Hồ được xây dựng là một tiến sĩ tâm lý học tội phạm, trẻ tuổi (chỉ mới 24 tuổi) nhưng bằng cấp và hiểu biết đã treo đầy người. Học rộng tài cao, trên người có huyết thống Anh Quốc lại càng tôn thêm vẻ điềm đạm, quý tộc, trái ngược với Thẩm Dạ Hi nóng rực như lửa. Tuy nhiên Khương Hồ lại đúng là một điển hình cho IQ cao mà EQ thấp. Khương Hồ là sự kết hợp giữa thiên tài và tên ngốc. Lúc cần tư duy động não thì thông minh đến đáng sợ, mạch suy nghĩ nhanh đến nỗi người đọc như mình cũng không theo kịp. Nhưng nhiều lúc lại hiện nguyên hình là một bé cưng lúc nào cũng lơ mơ, lề mề, chậm hiểu, hồn vía trên mây khiến ai cũng muốn nổi bản tính làm mẹ, đặc biệt trong chuyện tình cảm. Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu những góc khuất trong tâm lý con người nên 24 mùa xuân xanh mà Khương Hồ vẫn không có lấy một mảnh tình vắt vai. Cũng may là Thẩm Dạ Hi xuất hiện trong cuộc đời Khương Hồ, lửa nóng rốt cục vẫn làm băng tan chảy. Nhìn chung đây là một nhân vật rất moe, rất đáng yêu dù đôi lúc hơi đáng sợ (vì thông minh quá đáng ấy). Về tuyến nhân vật phụ: Trong bộ truyện này có rất nhiều nhân vật đáng yêu, những người trong đội điều tra mỗi người một vẻ. An Di Ninh, con gái của một cặp nam x nam lúc ẩn lúc hiện, cục trưởng Mạc - Mạc Thông. Dương Mạn nữ cường láu cá, tinh nghịch và là người khiến anh em trong cục phải sợ một phép. Thịnh Diêu, đây là nhân vật đối với mình là đáng thương nhất trong truyện, được gọi là "Thịnh thiếu gia" phong lưu sát gái nhưng thực chất là dùng điều đó làm vỏ bọc che lấp đi tình yêu thủy chung với một trai "thẳng" đã có vợ con - Tô Quân Tử. Tô Quân Tử cũng là một thành viên của đội điều tra, biết rõ tình cảm của Thịnh Diêu nhưng vì hiểu nên phải tỏ ra không biết thì tốt hơn. Thịnh Diêu si tình, đơn phương nhưng một mực giấu trong lòng vì không muốn "chị dâu" buồn, không muốn chen chân vào hạnh phúc của người khác. Tôi vừa thương vừa khâm phục nhân vật này. Và cũng vì thế mà phải cảm ơn đến Thư Cửu, một anh chàng đào hoa lưu manh nhưng lại phải lòng Thịnh Diêu, kết cục là cũng rước được bạn Diêu về nhà. Về quá trình theo đuổi thì cứ đọc để biết nó moe đến mức nào: ảnh đế mặt dày x cảnh sát phong lưu. Nhìn chung, đây là một bộ truyện ổn, đọc hay và cách hành văn của tác giả rất logic, dễ hiểu với người đọc. Bộ này có lẽ nghiêng về trinh thám nhiều hơn là tình cảm. Nhưng phần tình cảm không vì thế mà bị lướt nhanh hay lược một cách quá mức. Về phần trinh thám, nội dung của truyện được chia thành các vụ và đặt tên một cách rõ ràng. Truyện có 10 vụ án khác nhau, mỗi vụ đều có nội dung, diễn biến, lý do gây án... rõ ràng, cực kì gay cấn và thu hút người đọc. Cũng như các bộ truyện trinh thám khác như Đọc thầm (Priest) hay các bộ truyện của Dực Tô Thức Quỷ, đây cũng là án lồng án, vụ án này liên kết với vụ án kia tạo thành tổng thể một vụ án lớn có người đứng phía sau. Bắt đầu từ vụ án 2 thì người đọc sẽ hình dung được sự lờ mờ xuất hiện của nhân vật sau màn này - Kha Như Hối, nhà tâm lý học vĩ đại nhất thế giới, người thầy dẫn dắt Khương Hồ vào nghề, và cũng là người có tâm lý biến thái tạo ra những vụ án tra tấn + giết người dã man chỉ vì ông ta “muốn hiểu được tâm lý giết người của kẻ giết người”. Có đọc Phôi Đạo thì mới biết tâm lý con người rốt cục là như thế nào, cách viết của tác giả về vấn đề này theo mình đánh giá là cực kì tốt. Hơn thế nữa, trong truyện còn lồng ghép những đạo lí nhân sinh cơ bản mà không hề khô khan. Về phần tình cảm, mình khá ấn tượng với cách viết của tác giả này. Chuyện tình yêu trong truyện không phải là thứ tình yêu hừng hực như lửa cháy, không phải mới gặp đã yêu mà là một tình yêu nhẹ nhàng, tích góp từng chút từng chút rồi mới bén lửa mà cháy mãi. Tình cảm giữa cặp nhân vật chính cũng là như vậy, là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nhưng lại bền chặt, thiên trường địa cửu nhưng vẫn không thiếu đi cái si mê, điên cuồng. Cách viết của tác giả trong việc xây dựng tình cảm theo mình xuất sắc hơn Dực Tô Thức Quỷ rất nhiều. Người đọc sẽ không cảm thấy ngột ngạt, gượng gạo mà sẽ thấy rất tự nhiên, gần gũi và chân thực. Cũng không quá khi nói rằng Phôi Đạo/Hoại Đạo là một đứa con tinh thần xuất sắc của Priest. Đánh giá chung: Nếu bạn thích trinh thám, bạn không thể bỏ qua bộ truyện này. Nếu bạn thích đam mỹ, không đọc truyện của Priest chính là thiếu sót. Nên đọc, phải đọc, điều quan trọng phải nói 3 lần!!! P/s: Lâu lâu em Mê mới làm rv và đương nhiên vẫn là trinh thám, các chị các mẹ hãy ủng hộ em để em có động lực lên thêm vài bài rv trinh thám hay đam mỹ nữa. Yêu các chị các mẹ HNC *** Thấy trinh thám và thấy Pi đại là chang nhảy ngay, thế nhưng không ngờ motip của bộ này giống bộ Đọc Thầm dã man, thế nên nhịn không được, bài rv này chắc ít nhiều sẽ so sánh với bộ đó một xíu nhé! Về cơ bản, bộ này thật sự khá ổn. Nội dung Hoại Đạo bao gồm khá nhiều vụ án nhỏ, mỗi vụ đều có diễn biến, tình huống, lý do gây án… cực kỳ gay cấn và hồi hộp. Và thấp thoáng đâu đó ở từng manh mối của vụ thứ 2, thứ 3, thứ 4… lại thấy được sự liên quan đến một người - Kha Như Hối - nhà tâm lý học tội phạm vĩ đại nhất thế giới, kẻ đã bị cảnh sát quốc tế truy nã suốt mấy năm trời vì những vụ án tra tấn + giết người dã man chỉ vì ông ta “muốn hiểu được tâm lý giết người của kẻ giết người”. Cũng như Đọc Thầm, các vụ án của Hoại Đạo chính là dạng vụ án lồng trong vụ án, vụ án liên kết với vụ án, chính vì thế càng làm tăng thêm màu sắc hấp dẫn và bí ẩn của câu chuyện! Ưu điểm: So với đội trưởng Lạc khá mờ nhạt vì bị Phí tổng lấn át, thì anh công Thẩm Dạ Hi bên này luôn luôn đồng hành cùng với bạn thụ Khương Hồ, hơn nữa Thẩm đội trưởng còn được mẹ ruột dành khá nhiều cảnh để miêu tả nội tâm nhân vật, kể những câu chuyện riêng về anh. Vậy nên, hình tượng nhân vật công trong này ít nhiều có vẻ khá nổi bật. Priest có vẻ khá ưu ái thụ, nếu không phải là dạng có thể năng cường đại, thì cũng là dạng có đầu óc siêu quần khiến người khác thán phục. Và Khương Hồ cũng là một cục cưng làm mình vô cùng ấn tượng của Pi đại. Cậu là một nhà tâm lý học tội phạm kiêm bác sĩ tâm lý cực giỏi, vì khả năng mạnh nhất của Khương Hồ đó chính là có thuật đọc tâm của người đối diện, cộng thêm khả năng quan sát và nhận xét đầy biến thái, khiến cho không chỉ các nhân vật khác trong truyện ‘sợ hãi’ cậu, mà ngay cả người đọc nhiều lúc cũng mắt tròn mắt dẹt với luồng suy nghĩ hack não của Khương Hồ. Đây cũng là một ưu điểm khác của truyện, do truyện này chú trọng nhiều đến diễn biến tâm lý tội phạm nên đọc cảm thấy rất cân não, có chiều sâu. Vì nội tâm con người là thứ phức tạp nhất, cũng là thứ đáng sợ nhất, thành ra nhiều lúc đọc cảm thấy lý do giết người tuy cực kỳ ‘vô lý’, nhưng dành thời gian ngẫm lại thì lại thấy rất ‘hợp lý’. Thành ra đọc xong, ít nhiều độc giả sẽ rút ra được cho mình những quyết định, cách hành xử, cách ứng phó... với nhiều tình huống trong cuộc sống mà chúng ta thường ít khi nghĩ tới. Ah, nhân tiện nói thêm một tí về bạn thụ trong này. Khương Hồ là sự kết hợp giữa thiên tài và kẻ ngốc. Nhiều lúc bản thông minh đến đáng sợ, nhưng nhiều lúc bản ngốc tới mức làm mình trỗi dậy thiên tính làm mẹ muốn bảo bọc luôn. Túm lại là một nhân vật rất moe, rất đáng yêu. Nhưng lại yêu không dễ tí nào, cũng chỉ vì bản quá hiểu lòng người, dễ dàng nhìn thấu được tâm tư của người khác, thế nên gần như chẳng ai che giấu được góc khuất tối tăm trước mặt bản. Vậy nên dù có ngoại hình rất đẹp, năng lực lại xuất chúng, nhưng đã hai mươi mấy mà Khương Hồ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Cũng may, Thẩm Dạ Hi xuất hiện trong cuộc đời Khương Hồ. Một anh chàng cảnh sát ngay thẳng, thông minh, nhiệt tình, chính trực (đôi lúc có tí lưu manh), đã khiến 'tảng băng' họ Khương này dần dần bị tan chảy từ lúc nào không hay. “Dưới áo khoác của tôi, có một khẩu súng lục.” Thẩm Dạ Hi giật bắn mình bật dậy từ trên giường, anh sững sờ nửa ngày, mới líu lưỡi hỏi, “Dưới… dưới áo khoác của cậu, có cái gì cơ?” “Một khẩu súng lục.” Khương Hồ bình tĩnh nói. “Súng lục cái gì cơ? Cậu để sát người như vậy, đã kéo chốt an toàn gì gì đó chưa? Mang cái thứ đồ chơi nguy hiểm đó theo làm gì? Nhỡ đâu…” Khương Hồ đột nhiên chặn lời anh, “Lúc này, anh chẳng phải nên hỏi tôi, súng ở đâu ra, tôi mang theo một hung khí bên mình cả ngày như vậy, là có tư tâm gì sao?” Thẩm Dạ Hi ngây người, há hốc miệng, đầu óc loạn tùng phèo cả lên, không biết nên nói gì cho phải, Khương Hồ lại bật cười. Người đàn ông tên Thẩm Dạ Hi này, đối với bạn bè và đồng nghiệp luôn tỉ mỉ săn sóc, khi anh muốn đối tốt với một người, vậy… thật rất khó khiến người ta không rung động. (Đây là lúc một anh chàng cảnh sát chính trực Thẩm Dạ Hi - người vốn không tin vào mấy lý luận của việc nghiên cứu tâm lý tội phạm, lại vì người kia mà vùi đầu cả ngày đọc sách, học tập để hiểu được công việc và sở thích của Khương Hồ.) Có người lấy lòng người yêu bằng cách tặng hoa tặng quà, có người lấy lòng người yêu là xây dựng bầu không khí lãng mạn, có người tương đối chất phác, chỉ biết một lòng một dạ với người họ thích, chăm sóc đối phương chu đáo, Thẩm Dạ Hi cảm thấy vị này nhà mình đặc biệt quá cơ, người này hoàn toàn không có điểm nào giao với sự lãng mạn và hoa tươi linh tinh cả, nếu có đem đến trước mặt cậu đoán chừng cũng chỉ ngơ ngác hỏi một câu “Hôm nay là lễ gì thế”, người lại khá là mạnh mẽ, hiếm khi cần đến sự bảo vệ và chăm sóc của người khác, chỉ đành thông qua phương pháp bất thường này, cho cậu biết, mình vẫn luôn có ý đồ đến gần cậu, kể cả chuyên môn và lĩnh vực nghiên cứu của cậu. Ngoài ra thì khác với Đọc Thầm chủ yếu chỉ chú trọng đến hai nhân vật chính, bộ này lại dành không ít đất diễn cho các nhân vật phụ khác, đặc biệt là một cặp milky couple Ảnh đế mặt dày công x Cảnh sát phong lưu thụ còn có hẳn phiên ngoại riêng luôn cơ. Đôi đấy dễ thương kinh khủng, mình đọc nhiều cmt còn thấy có lắm bạn bảo thích họ hơn cả đôi chính! Túm lại là truyện hay, tên tuổi tác giả đủ uy tín để bảo đảm rồi nè, thêm cái nữa là nhà edit rất mượt, một combo vừa đủ để bộ này xứng đáng được các bạn lưu vào danh sách đọc ngay và luôn đó <3 Mời các bạn đón đọc Phôi Đạo - Hoại đạo của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.
Khoảng Cách Của Người
“Đố các bạn, trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia Cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia Cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia Mà đó là.. khoảng cách của một vòng trái đất” Khi đọc những câu này bạn có thấy quen thuộc không? Ngày còn bé, cứ ngỡ đấy chỉ là một câu nói vui đùa cho một bài hát thôi, thế nhưng khi lớn lên mới càng hiểu sâu sắc hơn cái khái niệm “khoảng cách của người”? Đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, không phải là xa mặt cách lòng, mà đáng sợ chính là khoảng cách giữa tâm hồn người. Có một câu chuyện đã viết về đề tài này rất hay, để mình giới thiệu các bạn nhé! ----- Truyện xảy ra khi Đình Sương đang trải qua những ngày đầy đen tối của cuộc đời mình. ~ Loay hoay đi tìm mục tiêu và ước mơ của mình là gì. ~ Chọn một ngành học phù hợp mà chính bản thân cậu cũng chẳng mặn mà với nó lắm. ~ Người yêu 7 năm lăng nhăng bị cậu bắt gặp rồi chia tay. Vì hắn ta mà cậu come out rồi cãi cọ một trận lớn với gia đình, khắc khẩu với ba, không hòa hợp với mẹ kế cuối cùng thì cái tình yêu chém đinh chặt sắt mà cậu bảo vệ đó cũng tan vỡ theo cái cách cậu không muốn nhất. ~ Bỏ lỡ ngày học đầu tiên của một vị giáo sư khó tính, nguy cơ bị cấm học cao, mà cấm học là tốt nghiệp trễ. (Đình Sương đang du học ở Đức) Vậy đó, tình cảm, gia đình, sự nghiệp, tương lai của cậu lúc này rối như tơ vò, và cậu như kẻ khát nước giữa sa mạc, không tìm được ánh sáng cho mình. Tuổi 24, ai đã từng trãi qua mới thấm thía cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đó, cái cảm giác lơ lửng lúc nào cũng có thể rơi vào bế tắc vì không có gì níu lấy. Đình Sương chính là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ của mỗi chúng ta. Và rồi nhờ một ứng dụng kết bạn, cậu làm quen được một người bạn. Một người xa lạ không quen, cách cậu 287km, nhưng lại có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín nhất của cậu, mọi ấm ức của cậu về cuộc sống, và nhất là về vị giáo sư khó chịu môn Robotik kia! Cậu gần như kể hết mọi ấm ức và nói xấu vị - giáo – sư kia không chút ngần ngại với người bạn của mình mà không hề hay biết rằng, người đang bị cậu nói xấu và người đang nghe cậu nói xấu là cùng một người! Đó hẳn là một cảm giác hết sức Yomost, khi mà Bách Xương Ý một mặt trả lời email của một bạn học sinh hết sức đáng thương, hết sức chân thành nhưng ngay một giây sau thì anh liền phát hiện ra, cậu học sinh đó cực kì không hài lòng về mình. Nghe cùng một người vừa cầu xin vừa phàn nàn chính bản thân mình, trải nghiệm đó mới kì quái như thế nào chứ? Vậy là hai con người xa lạ, ở hai nơi cách xa nhau, nhưng rồi hóa ra lại gần nhau đến thế, đã gặp gỡ trong một tình huống lạ lùng hết sức như vậy đó! Nhưng nếu không có nhân duyên kì quái này, hẳn cả hai sẽ không hiểu nhau, sẽ không hấp dẫn nhau nhiều đến vậy, là những người trưởng thành, khi đã bị đối phương thu hút, họ liền nhanh chóng xác định quan hệ! Bách Xương Ý chính là một mẫu hình sugar daddy lý tưởng của chụy em chúng mình đó! Học hàm học vị đều cao, nhưng anh không đem lại cảm giác mọt sách của một thanh niên kỹ thuật mà toát lên vẻ chín chắn, thành thục của một người đàn ông 36 tuổi. Tất cả những bồng bột, những trải nghiệm điên cuồng nhất thời trẻ đều đã được Bạch Xương Ý đi qua. Ở bên cạnh anh, dường như không bao giờ là nhàm chán bởi anh sẽ luôn dẫn dắt bạn khám phá mọi điều thú vị của cuộc sống theo cái cách lịch lãm của một người đàn ông. Bách Xương Ý chẳng khác nào một chai rượu vang đã được ủ lâu năm, càng lâu thì càng quý, càng ở bên thì càng dễ say sưa. Và Đình Sương cũng mê đắm anh thật nhiều! Người đàn ông này có lý tưởng rất lớn về công việc dạy học của mình. Bạn nào đã và đang học đại học hãy trả lời. Bạn có thích một giảng viên đánh rớt bạn nếu bạn vắng học buổi đầu không? Bạn có thích một giảng viên điểm danh thường xuyên và khắt khe không? Bạn có thích một giảng viên dạy một đằng kiểm tra một nẻo không? Ngày xưa thời còn đi học, mình gọi đó là dũng – sĩ – diệt – sinh viên. Oái ăm thay, Bách Xương Ý chính là một giảng viên có nguyên tắc như vậy đấy! Nhưng giáo sư Bách không hề đáng ghét một tí nào đâu, mà bởi anh luôn coi đại học là một thánh đường rất quan trọng, và mỗi người sinh viên chính là yếu tố không thể thiếu, anh thật sự để tâm và mong mỏi sinh viên thật sự nghiêm túc mà thôi! Người thầy nghiêm khắc ấy thế mà lại có lúc bị cục cưng nhà mình dụ dỗ phá vỡ đi quy tắc, để rồi sau đó, anh lại phải tăng ca để sửa chữa lại sai lầm trong một phút u mê. Người đàn ông đầy ôn nhu đó, rất nhiều lần vì cục cưng của anh mà chịu nhún mình. Anh cho Đình Sương sự quan tâm, chăm sóc của một người yêu, sự chỉ dạy chia sẻ của một người anh, một người thầy, giúp cho Đình Sương – người đang lạc lối trong sa mạc – dần tìm thấy ánh sáng ở tương lai và niềm tin vào hiện tại. Xuyên suốt truyện, có rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như là Bách Xương Ý đang nói với Đình Sương, cũng dường như là lời tác giả nói với bạn đọc – câu chuyện về tình yêu, lí tưởng và tuổi trẻ. Quan trọng nhất, khi Đình Sương gặp khó khăn lớn nhất của cuộc đời mình, vừa oằn mình đối phó với âm mưu tranh giành chiếm đoạt gia sản, vừa mất mát buồn thương chuyện gia đình thì Bách Xương Ý đã luôn ở cùng cậu, cho cậu thêm sức mạnh, giúp cậu chống lại kẻ thù. Một người bạn trai đa – zi – năng như Prof. Bai đây, tui biết tìm kiếm ở đâu? Chuyện tình yêu của họ từ lúc xa lạ, rồi xung đột, rồi bên nhau và hiểu nhau hơn, lại cùng nhau đi qua sóng gió, khoảng cách từ 287km đã trở về 0km, thực sự là một câu chuyện rất đẹp mà bạn không nên bỏ lỡ Và cái tên truyện “Khoảng cách của người”, cũng như cách tác giả đặt tên chương bằng số km thật sự đầy ý nghĩa. Hai con người từ nơi xa xôi không biết, tưởng chừng như chẳng có phần trăm cơ hội nào gặp nhau lại trở thành những người thân thiết nhất, ấy mậy mà những người đã luôn ở cạnh ngay bên ta lại chưa từng hiểu ta, giống như người em cùng cha khác mẹ của Đình Sương, dù cậu yêu thương anh trai mình, nhưng giữa giây phút lựa chọn hay nghi ngờ, cậu đã không chọn tình thân. Thế nên đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, đáng sợ chính là khoảng các giữa lòng người. Chỉ có một trái tim dũng cảm, không sợ tổn thương, luôn luôn chân thành thì sẽ gặp được hạnh phúc! Nhắc nhở nho nhỏ, Prof Bai của chúng ta đã từng có một đời vợ. Nếu nói ưu điểm của anh là quá hoàn hảo, thì hoàn hảo cũng chính là khuyết điểm của anh. Vì luôn luôn thể hiện mình ở phong độ tốt nhất, luôn đối xử mọi người theo cách chuẩn mực nhất, mà hơn 30 năm cuộc đời, Bách Xương Ý giống như một cỗ máy, anh chưa từng để lộ cảm xúc cá nhân hay sự bồng bột của mình cho người khác thấy. Với vợ mình cũng là thái độ tương kính như tân đó khiến cho hôn nhân hai người đổ vỡ. Chỉ đến khi gặp Đình Sương, cậu chính là khuyết điểm của anh. Anh sẽ vì u mê cậu mà phá vỡ quy tắc nào đó, sẽ vì cậu mà nói những điều thầm kín trong lòng chưa từng nói với bất cứ ai, vì cậu mà đưa mình vào chỗ nguy hiểm, vì cậu, cũng là vì tình yêu! Một câu chuyện có sự hòa trộn nhịp nhàng giữa hơi thở đời sống và lãng mạn của tình yêu. Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, nhưng họ hoàn hảo khi ở bên nhau. Mời các bạn đón đọc Khoảng Cách Của Người của tác giả Công Tử Ưu.
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gặp nhau tại một cuộc thi ở trường. Bọn họ là "anh em tốt", ở cùng, học cùng, chơi cùng, thậm chí ngủ cùng, tắm cùng... Nhưng khi có ai hỏi quan hệ bọn họ là gì, thì họ lại trả lời là "bạn thân". Nhưng tất nhiên là mọi người đều ngầm hiểu đó là kiểu quan hệ gì. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có rất nhiều thứ trái ngược. Triệu Tử Thiêm là một người keo kiệt. Cậu ta có thể đi hết ba siêu thị chỉ để chọn một sợi dây cáp mạng. Nhưng Lương Đông: "Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!". ___ Siêu năng lực mà Lương Đông muốn có là "mắt nhìn xuyên thấu", còn Triệu Tử Thiêm là "tàng hình". Hai người vì chuyện "mắt nhìn xuyên thấu" của Lương Đông có thể nhìn thấy "tàng hình" của Triệu Tử Thiêm hay không, mà có thể cãi nhau một lúc. ___  Lương Đông đã từng nói với mọi người: "Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng!" Triệu Tử Thiêm cũng nói: "Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh!". ___  Triệu Tử Thiêm nói: "Lương Đông giống đại dương vì anh ấy có cảm giác rất tươi mát".  Có người hỏi tại sao Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông tươi mát. Cậu ấy liền nghiêm túc nói một câu: "Anh ấy rất tươi mát mà!". Lương Đông nói: "Triệu Tử Thiêm là cầu vồng" Phải chăng bởi vì cậu ấy thích mặc màu mè?. Lương Đông hình dung Triệu Tử Thiêm là "một cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh". Còn Lương Đông trong mắt Triệu Tử Thiêm là "một nam tử hán cẩn thận ngũ đại tam thô". ___ Đối với Lương Đông mà nói "một nghìn câu anh yêu em, không bằng một câu anh nuôi em". Cho nên, yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện. Triệu Tử Thiêm hỏi: "Anh nói, vào sinh nhật em sẽ tặng em một căn nhà Tam Hoàn phải không"?".  Lương Đông trả lời: "Đương nhiên rồi. Nếu muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đó!". ____  Lương Đông nói: "Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!" Triệu Tử Thiêm lại nói: "Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!" ___ Đối với hai người họ, thật ra kết hôn chỉ là một loại hình thức. Cho nên giữa bọn họ, mãi mãi không có gì ngăn cách. Chỉ cần đối phương vui là được rồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?. *** Tại tập đoàn tài chính Lương thị, ở tầng thứ 64 có một người đàn ông ngồi ở trên ghế da lớn màu đen, bàn làm việc vô cùng rộng lớn, trên đó bày từng chồng văn kiện cao thấp khác nhau. Màn hình máy vi tính tinh thể lỏng hiện đại phát sáng ánh vào gương mặt người đàn ông có đường nét nam tính ngời ngời. Người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài di chuyển nhanh thoăn thoắt nhấn phím máy tính, phát ra những tiếng kêu lách cách đơn điệu. Gian phòng ngoài tiếng bàn phím máy tính chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia. Cửa sổ sát đất làm bằng kính một chiều, một mặt kính lớn phía trước có thể nhìn ra được phong cảnh xung quanh. Bỗng có một tiếng gõ cửa đánh tan sự trầm mặc đó, người đàn ông đang ngồi trên ghế da hơi dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Cánh cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, Triệu Tử Thiêm cầm theo một số giấy tờ đi vào. Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc quần âu màu xám đơn giản, đường may tinh tế khéo léo làm tôn lên cặp mông vểnh tròn. Áo sơ mi trắng phía trên không đóng đến hang cúc cao nhất, để lộ ra yết hầu chậm rãi di chuyển. Ai đó một thân sơ vin vốn dĩ vô cùng lịch sự, nhưng trong mắt của người đang ngồi trên ghế da kia chính là vô cùng nóng bỏng hư hỏng, vừa vặn để cho cặp mông mê người được phô diễn toàn bộ. Triệu Tử Thiêm có điểm lo lắng rụt rè cầm văn kiện tiến về phía Lương Đông: "Lương tổng, chuyện hôm qua anh giao cho em..." Lương Đông đưa mắt nhìn về phía trước khoảng ba giây rồi lại cúi đầu tập trung làm công việc của mình không có ý định lên tiếng. Triệu Tử Thiêm một bộ dạng lo lắng bất an chầm chậm bước tới trước bàn làm việc của Lương Đông đặt văn kiện ngay ngắn lên đó: "Lương tổng anh xem, em đã xử lý số liệu rất chính xác" Lương Đông dừng tay đang gõ máy tính, lưng tựa vào thành ghế da lười biếng cầm lên văn kiện kia xem một lượt rồi nhíu mày đáp xuống bàn làm việc, trầm giọng nói: "Làm sai hết cả rồi, thư ký Triệu em rốt cuộc có tập trung chú tâm hay không thế?" Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã vòng sang bên phải đứng ở bên cạnh Lương Đông luống cuống mở ra mấy trang văn kiện: "Không thể nào, em ngày hôm qua đã tăng ca rất lâu, kiểm tra rất nhiều lần rồi. Lương tổng anh có nhầm hay không vậy?" Lương Đông hửm một tiếng, bàn tay lơ đãng chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm: "Ý thư ký Triệu đây là sao?" Triệu Tử Thiêm cảm giác được người bên cạnh cố tình làm vậy liền lùi lại phía sau hai bước luống cuống đáp: "Lương tổng, ý của em không phải như vậy, được rồi để em cầm về tính toán lại xem" Lương Đông đưa tay giữ lại văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm; "Còn phải đợi cầm về tính toán? Anh ngay bây giờ cần đến văn kiện này!" Triệu Tử Thiêm một bộ dạng khó xử lo lắng: "Như vậy... như vậy..." Lương Đông đưa tay vuốt đến phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vã né tránh: "Lương tổng thỉnh tự trọng!" Lương Đông gật đầu, tùy ý mở ra một trang văn kiện rồi chỉ vào đó: "Chỗ này xử lý số liệu sai, thư ký Triệu mau đến xem" Triệu Tử Thiêm đứng im bất động một lúc, sau đó không còn cách nào khác đành phải tiến đến cúi đầu chăm chú xem xét: "Lương tổng, phiền anh xem lại đi chỗ này em tính không có sai" Lương Đông từ trên ghế da đứng dậy bước về phía sau đứng áp sát Triệu Tử Thiêm, một tay giữ lấy eo cậu, một tay bắt đầu đưa xuống mông cậu khẽ xoa nắn. Triệu Tử Thiêm giật mình phản kháng: "Lương tổng, anh..."   Mời các bạn đón đọc Nắng Hạn Gặp Mưa Rào của tác giả Giai Nhân.
Âm Dương Nhãn
Mỗi ngày nhìn thấy muôn màu muôn sắc, chúng ta không còn cảm thấy có gì mới mẻ, hấp dẫn. Nhưng nếu một ngày nào đó, chúng ta chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, thế giới chỉ còn giới hạn trong hai sắc màu đó, không nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của trang phục, của thức ăn, không còn phân biệt được sắc thái của tranh vẽ, của phim ảnh...  Một người mù màu như Tô Dập, không có khả năng phân biệt được màu sắc, thế nhưng có một ngày, lại bắt gặp được một ánh sáng khác, một ánh sáng chói mắt, không hè giống với những sắc màu bản thân từng nhìn thấy... Vì vậy, Tô Dập vô thức đi theo ánh sáng làm người cảm thấy ấm áp, đuổi theo người có sắc thái cực kì đặc biệt kia. Và phát hiện, mình đang đứng trước cửa một bộ môn đặc vụ.  Thân là đội trưởng đặc vụ bộ môn chuyên âm thầm xử lý những vụ án đặc biệt, gần nhất Nghệ Tu phát hiện hình như mình bị một người kỳ quái dây dưa?  Nghệ Tu: "Cút cút cút, ngành chúng ta không cần gà luộc!"  *** "Đôi mắt thông linh nhưng không có sức mạnh" Tô Dập, cùng "thân có sức lực mạnh mẽ nhưng mắt mù không nhìn thấy quỷ" Nghệ Tu chính là trời sinh một đôi.  Tô Dập nghiêm túc nói: "Anh là cứu rỗi đời em."  Nghệ Tu cười nhạo một tiếng: "Vớ vẩn." Rõ ràng em mới chính là cứu rỗi của anh.  Hoan nghênh mọi người tới ban ngành đặc biệt chuyên xử lý những vụ án không bình thường!! Mọi người nghĩ đây là ban ngành tập trung những kẻ bệnh thần kinh đi, a phi, mọi người trong ngành đều là nhân tài a, mau mau nhảy hố đê~ ~ *** Danh sách này xếp theo độ tuổi lớn đến nhỏ nha ^_^! Nó dựa theo cáo suy đoán, lúc edit có thông tin 9 xác t sẽ chỉnh lại. *ĐẶC VỤ BỘ MÔN*làm việc dưới quyền chính phủ Vưu Minh Thành 30 (nam) nam nhân ôm mối thù gia tộc Mao Thiên Tuyền 29 (nữ) chị gái tình cảm Vu Hãn Âm 27 (nam) chuyên gia giao tiếp Nghệ Tu 25 (nam) đội trưởng lạnh lùng Đỗ Phái Tuyết 22 (nữ) ngự tỷ dũng mãnh Khương Tu Hiền 22 (nam) tử sĩ mặt baby Kỷ Bạch Tình 22 (nữ) em gái vú em của đội Tô Dập 21 (nam) họa sĩ nội tâm Bình Hạo Diễm 17 (nam) nhóc phản nghịch, thiên tài vi tính Tống Nghị 28 (nam) đội trưởng đội hình sự kiêm chuột bạch *HẠO CA TÔNG*tam đại tông môn huyền môn Nghê Nguyên Tư thánh tử ma ốm sáo ngọc Nghê Nguyên Tư (thánh tử) ma ốm, sáo ngọc *THIÊN HUYỀN TÔNG*nhất đại tông môn huyền môn Nghệ tông chủ tông chủ cha Nghệ Tu phong lưu trường kim Nghệ tông chủ (tông chủ) cha Nghệ Tu, phong lưu, trường kiếm Từ Nhạc Trạm (hôn phu Đỗ Phái Lan) 25 Quách Phi Minh Tào Tuấn Đạt *TỬ VI TÔNG*nhị đại tông môn huyền môn Vi Tam tông chủ tính tình nóng như lửa trường côn xích kim Vi Tam (tông chủ) tính tình nóng như lửa, trường côn xích kim Mời các bạn đón đọc Âm Dương Nhãn của tác giả Thanh Loan Cửu Tiêu.