Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Trăm Cái Bóng

Năm 2009, Toà nhà Yongsan tại Seoul (Hàn Quốc) bị phá bỏ với mục đích tái cấu trúc. Bố của nhà văn Hwang Jungeunlà một trong số những người làm việc ở đây. Sự kiện này có lẽ đã tác động đến Hwang rất lớn, để một năm sau đó cô hoàn thành cuốn tiểu thuyết lạ lùng, đầy ám ảnh: Một trăm chiếc bóng. Cọ quậy sống giữa siêu đô thị Một trăm chiếc bóng là câu chuyện về những con người làm việc trong các toà nhà, thực chất là khu thương mại được quy hoạch phá bỏ. Ở đó những người lớn tuổi, ông chủ của những xưởng sửa chữa điện tử nhỏ phải tìm cách mưu sinh, rời đi, xây dựng cơ sở mới mà hơn ai hết họ biết rằng, sẽ chẳng có kết quả nào tốt đẹp hay khả dĩ hơn. Trong khi đó, những người trẻ (thông qua hai nhân vật chính Eun Gyo và Mujae) làm việc cho các ông chủ trên bờ vực phá sản cũng phải chịu cảnh khốn đốn tương tự. Họ gần như không thể đưa ra những quyết định, phó mặc cuộc lo cơm áo gạo tiền cho ông chủ. Để rồi, cuộc sống của họ dần dần bị bóp nghẹt. Cả hai thế hệ xuất hiện trong Một trăm chiếc bóng, họ giống nhau, cùng mắc kẹt bởi cảnh bần cùng đang trực chờ ngay đầu mũi. Họ gần như bị bít lối, tìm cách xoay xở, cọ quậy sống giữa siêu đô thị Seoul những tưởng đầy “hoa” nhưng thứ họ có chỉ toàn “lệ”. Đó là nhánh rễ thứ nhất của câu chuyện. Nhánh rễ thứ hai của Một trăm chiếc bóng chảy theo mối quan hệ mong manh của hai nhân vật chính, Eun Gyo và Mujae, được Hwang giới thiệu ngay từ trang đầu tiên của cuốn sách. Họ là những người trẻ theo đuổi cuộc sống bình thường, với những công việc bình thường, giữa một siêu đô thị đang dần bị bóp nghẹt bởi vòng quay của kinh tế, của đồng tiền. Tất nhiên, Hwang không viết Một trăm chiếc bóng như một tiểu thuyết tình yêu, với những tình tiết lãng mạn để cân bằng lại với những khắc nghiệt đời sống. Cô viết về những người sống bên lề, khó (hay không thể) nắm lấy vận mệnh của mình. Một trăm chiếc bóng của Hwang Jungeun thực sự đã chuyển tại được sự cô độc của những thị dân với những thế hệ nối tiếp nhau, dưới sức nặng của một xã hội đầy khắc nghiệt và bạo tàn. Cái “bóng” hay cái chết? Nhà văn Han Kang (đoạt giải Man Booker International 2016) từng nhận xét: “Cuốn sách nhỏ này (Một trăm chiếc bóng) chứa một vẻ đẹp lạ lùng khó quên. Đây đó có những yếu tố kỳ ảo, nhưng cùng lúc cuốn sách cũng nghiêm ngặt tới cùng cực, lột tả một cách hiện thực thế giới mà nó dựng lên”. Đúng như lời Han Kang nhận xét. Nếu chỉ rặt những chi tiết hiện thực đầy đau khổ, Một trăm chiếc bóng có lẽ sẽ chỉ khơi lên mối đồng cảm nhưng không thể chạm đến được thẳm sâu về nỗi sợ, sự ám ảnh về cuộc sống trong lòng độc giả. Hwang không kể câu chuyện thẳng băng theo cách thông thường mà kết hợp những yếu tố kỳ ảo, những huyễn tưởng. Tất nhiên, “chiếc bóng” của Hwang Jungeun chưa hoàn hảo. Có thể xem, cái “bóng” mà một chi tiết ẩn dụ, được cô nhào nặn, thường xuyên sử dụng trong tác phẩm với một dụng ý cụ thể: thứ ám lên cuộc sống vốn đã khổ sở vẫn luôn chực chờ kết liễu những con người nhỏ bé trong xã hội. Tuy nhiên chi tiết ẩn dụ này là chưa đủ nặng; hay cái “bóng” quá yếu? “Cái bóng” đó thực chất là gì? Nỗi sợ hãi mà cái bóng đè lên cuộc sống ngoài cái chết là gì? Có lẽ Hwang JungEun chưa tường minh được. Hoặc có thể, đó là cách cô tìm cảnh hình tượng hoá nỗi cô độc và tuyệt vọng ám ảnh con người. Hoặc có thể, đó là sự chấp nhận một điều vô lý ở mức hiển nhiên, và không thèm đặt những câu hỏi tại sao, để giải thích, thông hiểu và hành động chống lại?! Tuy nhiên, chi tiết cái bóng vẫn đặc biệt có ý nghĩa và đầy ám ảnh. Nó làm tốt, thậm chí là xuất sắc về yếu tố kỳ ảo, huyễn tưởng, mang đến cho câu chuyện một chất liệu đầy ma mị, khiến người đọc giật mình, sợ hãi, thậm chí là ám ảnh. Bên cạnh hình ảnh ẩn dụ về “cái bóng”, Hwang Jungeun cũng tạo nên một chi tiết mang yếu tố kỳ ảo khác chính là ông chủ tiệm Omusa. Đây có thể xem như một trong hình tượng tươi sáng, tốt bụng và tử tế nhất trong câu chuyện, gần như không có thực nhưng lại phần nào soi sáng được cái bóng tối, mệt nhoài trong suốt câu chuyện. Tuy nhiên, hình tượng này cũng rất yếu và nhỏ bé, chực chờ bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng nói độc đáo của Hwang Jungeun Ra mắt độc giả Việt Nam vào cuối năm 2018, cuốn tiểu thuyết Một trăm chiếc bóng của Hwang Jungeun mang đến một hơi thở khác trong văn chương đương đại Hàn Quốc. Chỉ thông qua cuốn sách mỏng này, Hwang đã phác hoạ được phần nào xã hội hiện đại tại đất nước cô, không chỉ là những cá nhân mà cả một thế hệ. Đây chính là điểm độc đáo của Hwang so với những nhà văn đương thời nổi tiếng tại Hàn Quốc hiện này như Kim Young Ha, Han Kang, Shin Kyung Sook, Jeong You Jeong… Nếu như các tác giả kia đi sâu vào từng cá nhân, từng cuộc đời cụ thể thì Hwang khái quát lên, cho thấy bức tranh rộng hơn – thực tế của xã hội hiện đại ngày nay. Bên cạnh đó, việc kỳ ảo hoá chồng lên tính hiện thực, khiến cho câu chuyện mà Hwang Jungeun mang đến cho độc giả trở nên lôi cuốn lạ lùng, không thể bỏ qua. Hwang Jungeun sinh năm 1976 tại Seoul, là một trong những cây bút độc đáo và giàu nội lực của văn chương Hàn Quốc đương thời. Trong 30 năm hoạt động sáng tác, Hwang đã mang đến cho độc giả ba tập truyện ngắn và ba tiểu thuyết. Một trăm chiếc bóng ra mắt độc giả Hàn Quốc lần đầu tiên vào 2010. Với tiểu thuyết đầu tay này, cô đã nhận được giải thưởng Văn học Hanguk Ilbo. *** Tôi nhìn thấy cái bóng ở trong rừng. Mới đầu tôi không nhận ra ngay nó là cái bóng. Thoáng thấy một dáng lưng rẽ bụi rậm, tôi ngỡ phía đó cũng có đường đi, trông dáng đó lại quen quen nên tôi đã bám theo nó tiến vào trong. Càng vào trong rừng càng sâu, càng vào trong tôi càng bị dáng lưng ấy hút lấy mà cứ thế tiến mãi tiến mãi. ‘Eun Gyo.’ Tôi chợt quay người theo tiếng gọi, Mu Jae đang đứng đó. ‘Đi đâu thế?’ Anh hỏi. ‘Thì đi thôi.’ ‘Đi đâu?’ ‘Đi theo.’ ‘Theo ai?’ ‘Người đằng kia,’ tôi đáp rồi ngoái nhìn, người trước mặt đã biến mất không còn thấy bóng. Mu Jae gạt cành cây tiến về phía tôi, hỏi người đó trông thế nào. Tôi đang định trả lời thì nhớ ra đó chỉ là một dáng lưng không hình tướng cụ thể. ‘Đầu nhỏ, vai hẹp và ngăm đen,’ tôi tả. ‘Giống Eun Gyo?’ ‘Ừ.’ Giống tôi, khoảnh khắc đáp vậy tôi mới ngớ người. Tôi hạ chân giẫm xuống đám lá sồi và quả thông găm dưới đất mềm, đường viền quanh bàn chân tôi có gì là lạ. Duỗi dài mảnh thật mảnh từ ngón út bàn chân phải tôi, cái bóng đang vắt qua bụi rậm vươn về đâu đó. ‘Hóa ra là cái bóng.’ Đến lúc đó tôi mới nhận ra. ‘Đừng đi theo thứ giống như cái bóng!’ Mu Jae nói. Không hiểu sao dáng hình anh lại mờ ảo thế, tôi nheo mắt nhìn, và tôi thấy mưa bóng mây mảnh như mạng nhện đang rơi. Tôi đứng yên, mí mắt ướt mưa trĩu nặng. Nước tụ thành giọt ở mười đầu ngón chân tôi xuội xuống. Nước đọng trên môi tôi mằn mặn. Tôi đứng thẫn người hồi lâu. ‘Quay lại nhé?’ Mu Jae nói rồi quay người, tôi theo anh vạch đám cỏ xào xạc xào xạc tiến ra khỏi rừng. Cây cỏ rậm rạp đến độ tôi không tưởng tượng nổi bằng cách nào mình vào được đến tận đây. Tôi gạt đám cỏ cây, như đã dai dính hơn vì ngấm mưa, tiến về phía trước. Áo quần tôi đã thấm ướt gần hết. Nước mưa vương trên lông mày rồi chảy xuống mắt tôi, tôi dụi mắt. ‘Khóc à?’ ‘Có khóc đâu.’ Chúng tôi cứ đi như thế mãi một lúc lâu mà xung quanh vẫn là rừng sâu không rõ phương hướng. ‘Làm sao bây giờ.’ Mu Jae dừng bước bảo. ‘Hình như lạc đường rồi.’ ‘Cứ đi tiếp nhé?’ ‘Cũng chỉ còn cách đi tiếp thôi mà.’ ‘Cứ tạm đi tiếp xem sao.’ Dính mưa, nền rừng căng phình, trơn đến mức như thể chỉ cần trượt chân một lần là sẽ trượt mãi trượt mãi. Cảm giác chân mình xon xót, tôi cúi nhìn, thấy chân đầy vết xây xước do cây cỏ cứa vào. Vết xước dài nhất thấm nhựa cỏ ngả màu xanh ngắt. Từ lúc biết chân bị xước, hễ cử động tôi lại thấy xót. Sang trái rồi sang phải, bước đi với cái bóng không ngừng duỗi dài phía sau lưng, chỉ mình việc nhấc chân lên đặt chân xuống thôi cũng khó nhọc. Thấy tôi chốc chốc lại đứng khựng không đi nổi, Mu Jae bèn tiến lại gần, xem xét những vết xước trên chân tôi. ‘Anh Mu Jae, lạnh quá.’ ‘Tại cứ đứng nguyên một chỗ đấy.’ ‘Chết mất.’ ‘Chết mất?’ ‘Cảm giác như chết đi được vậy.’ ‘Câu cửa miệng của cô đấy à?’ ‘Thì tại tôi cảm giác như chết đi được thôi.’ Mu Jae lấy tay áo lau nhựa cỏ cho tôi rồi đứng thẳng dậy, nhìn tôi chằm chằm. ‘Vậy mình chết nhé? Ngay ở đây!’ Anh nói quá khẽ khàng khiến tôi thảng thốt. Tôi ngỡ ngàng ngước nhìn Mu Jae. Anh đang cúi nhìn tôi bằng cặp mắt đen thẫm. Mái tóc anh thường ngày vốn bù xù, giờ điềm đạm xẹp xuống vì bết mưa. ‘Eun Gyo,’ Mu Jae cất tiếng. ‘Nếu không thực sự định chết thì đừng nói bừa như vậy.’ ‘Vâng.’ ‘Đi tiếp thôi,’ Mu Jae nói rồi tiến lên trước, tôi bước theo anh. Nước mắt lưng tròng. Tôi những muốn mặc kệ cái người lạnh lùng kia đi trước rồi tự bước theo ý mình, nhưng trong khu rừng này, giữa tình cảnh đến cả cái bóng của mình cũng đã sống dậy, tôi chỉ còn biết gạt nước mắt mà đi. ‘Khóc à?’ ‘Có khóc đâu.’ Giữa lúc chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, không khí xung quanh bỗng nhẹ hẳn. Mu Jae dừng bước, xòe lòng bàn tay ngửa lên trời. ‘Tạnh mưa rồi.’ ‘Ừ.’ ‘Ăn kẹo cao su nhé?’ ‘Ừ.’ Mu Jae rút trong túi áo ra một thanh kẹo cao su nhăn nhúm, xé làm đôi rồi chìa cho tôi một nửa. Tôi bóc hai lớp vỏ bọc âm ẩm, bỏ kẹo cao su vị nho xanh vào miệng. Ngọt, ngọt quá đỗi, nước miếng túa ra đến độ cằm tôi gai lên. Tôi gấp vỏ kẹo phẳng phiu rồi cất vào túi áo, vừa nhai kẹo cao su vừa cần mẫn bước đi. Mỗi lần bàn chân ẩm ướt chịn xuống nền rừng, khí lạnh sắc buốt liền phả lên. Ở một xó xỉnh nào đó trong khu rừng này, mình sẽ tan chảy vào thứ khí lạnh tê tái kia mất, tôi nghĩ. Quanh đám rễ cây trồi lên khỏi lớp đất mùn như gân nổi, mọc đầy nấm mũ tròn. ‘Anh Mu Jae,’ tôi gọi. ‘Liệu chúng ta có ra được khỏi đây không?’ ‘Cũng không biết nữa.’ ‘Nếu không ra nổi thì làm thế nào?’ ‘Chắc là sẽ chết?’ ‘Sẽ chết ư?’ ‘Rồi cũng sẽ chết thôi mà, ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó, nếu không ra được thì sẽ chết ở trong này thôi.’ ‘Tôi sợ.’ ‘Eun Gyo sợ ư?’ ‘Anh Mu Jae không sợ sao?’ ‘Sợ chứ.’ ‘Anh sợ ư?’ Mu Jae sải chân bước và nói. ‘Tôi cũng sợ.’ Chúng tôi bước đi trong im lặng một lúc lâu. Mưa đã tạnh, nhưng từ khu rừng no nước mưa, hơi ẩm tỏa ra bí bách đến ngạt thở. Dù đã mải miết bước nhưng tôi vẫn thấy lạnh bụng, nếu trời tối thì biết làm thế nào đây, tôi lo lắng. ‘Anh Mu Jae,’ tôi lại gọi. ‘Anh kể chuyện cho tôi nghe đi.’ ‘Kể chuyện gì?’ ‘Chuyện gì cũng được.’ ‘Tôi chẳng biết chuyện gì cả.’ ‘Chỉ cần một chuyện thôi.’ ‘Ừm,’ Mu Jae ngập ngừng rồi nói tiếp. ‘Kể chuyện cái bóng nhé?’ ‘Sao cứ nhất định phải là cái bóng?’ ‘Hợp với không khí này mà.’ ‘Tôi không thích chuyện cái bóng.’ ‘Tôi chỉ biết mỗi chuyện cái bóng.’ ‘Vậy anh kể đi.’ ‘Ừm,’ Mu Jae bắt đầu kể. ‘Có một thiếu niên.’ ‘Ừ.’ ‘Tên cậu ấy là Mu Jae.’ ‘Anh Mu Jae.’ ‘Ừ.’ ‘Là chuyện về anh Mu Jae?’ ‘Là chuyện về thiếu niên Mu Jae.’ ‘Chuyện về chính anh Mu Jae?’ ‘Đã bảo chỉ là chuyện về thiếu niên Mu Jae thôi mà. Tôi kể tiếp nhé?’ ‘Vâng.’ ‘Có một thiếu niên tên Mu Jae. Gia đình Mu Jae sống trong một căn phòng rất rộng mà không treo một bức tranh nào. Gia đình gồm chín người cả thảy. Mẹ, bố, sáu người chị và Mu Jae.’ ‘Những sáu người chị?’ ‘Mu Jae là con thứ bảy, cũng là con út.’ ‘Họ nhiều con nhỉ.’ ‘Nhiều ư?’ ‘Tại sao lại nhiều như thế nhỉ?’ ‘Chắc là vì thế đấy,’ Mu Jae hơi nghiêng đầu về một bên. ‘Chắc là vì họ thích làm chuyện đó.’ ‘Chuyện đó?’ ‘Làm tình.’ Mặt ửng đỏ, tôi bước theo Mu Jae. ‘Eun Gyo,’ Mu Jae nói. ‘Chuyện này có tục quá không?’ ‘Không tục một tí nào.’ ‘Chẳng phải hơi tục ư?’ ‘Tục cũng không sao.’ ‘Eun Gyo thích chuyện tục à?’ ‘Tôi bảo là có tục cũng không sao.’ Thấy tôi căng thẳng đáp trả, Mu Jae bật cười khúc khích. ‘Tóm lại, vì thế mà bố mẹ Mu Jae đã đẻ được bày đứa con.’ ‘Rồi sau đó thế nào?’ ‘Bố mẹ cậu thiếu niên Mu Jae ấy đã mắc nợ, có lẽ vậy.’ ‘Có lẽ?’ ‘Cũng có thể nói là hiển nhiên họ đã mắc nợ.’ ‘Việc mắc nợ sao lại là hiển nhiên được?’ ‘Con người có thể sống mà không mắc nợ ư?’ ‘Có người vẫn sống mà không nợ nần gì đấy thôi.’ ‘Chưa chắc!’ Mu Jae tạm ngừng lời vì mải nắm rễ cây leo xuống dốc, rồi anh nói tiếp. ‘Tôi không ưa lắm những người huênh hoang vỗ ngực rằng mình có thể sống mà không mắc nợ. Nói thô thiển một chút, trừ trường hợp không thèm mượn dạ ai ra đời, cứ thế chui từ trong rừng ra rồi cứ thế trần trụi sống không động đến bất kỳ sản phẩm công nghiệp nào, trừ người như thế ra thì bất cứ ai tuyên bố rằng mình không nợ nần gì tôi đều cho là loại trâng tráo cả.’ ‘Sản phẩm công nghiệp thì không tốt à?’ ‘Ý tôi không phải vậy, sản phẩm công nghiệp vốn được sản xuất hàng loạt từ các loại nguyên liệu và chất hóa học nên trong quá trình sản xuất hẳn sẽ có nhiều khuất khúc chứ, phải không? Như sông ngòi bị ô nhiễm hay nguồn lao động bị trả công quá rẻ mạt. Ý tôi là, dù mua một đôi tất thật rẻ thì, để có giá rẻ như vậy ít nhất cũng đã phải phát sinh nợ nần ở một công đoạn nào đó.’ ‘Ra là thế.’ ‘Nói chung là, bố mẹ cậu thiếu niên Mu Jae đã mắc nợ.’ ‘Ừ.’   Mời các bạn đón đọc Một Trăm Cái Bóng của tác giả Hwang Jungeu & Hà Linh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phụ Lục Percy Jackson: Cẩm Nang Thần Thánh - Mary-Jane Knight
Với cuốn sách này, độc giả sẽ khám phá nhiều điều thú vị về các á thần: những dấu hiệu giúp bạn nhận biết mình đich thị là một á thần; dấu hiệu giúp bạn nhận thấy vị thần nào là cha hoặc mẹ ruột của mình; các chi tiết về các vị thần, quái vật và tất cả mọi thứ về nhân vật chính Percy Jackson…  Đặc biệt trong cuốn sách sẽ có hình màu minh họa cho từng vị thần và các trại viên quan trọng ở Trại Con Lai.  *** Percy Jackson còn khuya mới đạt mức trung bình, thậm chí ngay cả những điểm số của cậu cũng luôn như vậy (mà nói một cách cụ thể thì những điểm số này luôn “dưới mức trung bình”). Sự khác biệt của cậu không phải ngay lập tức có thể nhận ra, nhưng chúng thường tăng dần một cách rất có vấn đề khi cậu chớm bước sang tuổi mười hai. Một điều kỳ lạ đã bắt đầu xảy ra đối với cậu. Cậu bị lũ quái vật tấn công và được một thần rừng giúp đỡ. Và điều đó mới chỉ là thứ mở đầu. Khi cậu tới Trại Con Lai, cả một thế giới hoàn toàn mới sẽ mở ra cho cậu... “Trở thành một con lai thật là nguy hiểm. Rất đáng sợ. Hầu hết thời gian, việc đó sẽ khiến bạn bị giết trong đau đớn và bằng nhiều cách hiểm độc... nếu bạn nhận ra chính mình trong những trang viết này – nếu bạn cảm thấy có điều gì đó đang khuấy đảo bên trong... thì ắt hẳn bạn là một trong số chúng tôi. Và một khi bạn biết được điều đó, thì việc chúng cũng nhận ra được điều đó chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Và rồi chúng sẽ tới tìm bạn. Đừng nói rằng tôi không cảnh báo bạn trước nhé.” – Percy Jackson. Tên: Percy Jackson Ngày sinh: 18.8 Nơi sinh: New York Mẹ: Sally Jackson Bố: Poseidon Thức ăn ưa thích: Bất kỳ thứ gì có màu xanh và vị ngọt Đồ uống ưa thích: Coca và rượu thần Nơi yêu thích: Nhà nghỉ mùa hè ở Montauk, Long Island Phương tiện giao thông yêu thích: Pegasus (Blackjack) Giỏi nhất: Đấu kiếm Dở nhất: Môn đọc Bạn bè: Grover Underwood, Annabeth, Tyson, O’Leary Kẻ thù: Kronos, Gabe Ugliano, Cô Dodds “Đến đây nào, Percy. Cái cháu gọi là nền văn minh phương Tây ấy, cháu nghĩ đó chỉ là một khái niệm trừu tượng thôi phải không? Không, đó là một sức mạnh đang tồn tại. Một ý thức chung đã được đốt sáng hàng ngàn năm. Những vị thần là một phần trong đó... Ngọn lửa bắt đầu ở Greece. Rồi... trung tâm ngọn lửa chuyển tới Rome, và các vị thần cũng vậy... Bất cứ nơi nào ngọn lửa cháy sáng nhất, các vị thần sẽ ở đó. Các vị thần chỉ đơn giản là di chuyển... Họ đã trải qua một vài thế kỷ ở Anh. Mỗi một nơi họ trị vì... cháu có thể nhìn thấy họ trong các bức vẽ, bức tượng, trên những tòa nhà quan trọng nhất... Và... giờ họ đang ở nước Mỹ của cháu. Hãy nhìn biểu tượng của đất nước cháu, hình con đại bàng của thần Zeus. Hãy nhìn bức tượng thần Prometheus ở Trung tâm Rockefeller... Dẫu có thích hay không thì nước Mỹ hiện đang là trung tâm của ngọn lửa. Nó là một cường quốc lớn của phương Tây. Và vì thế đỉnh Olympus có mặt ở đây.” – Chiron Mời các bạn đón đọc Phụ Lục Percy Jackson: Cẩm Nang Thần Thánh của tác giả Mary-Jane Knight.
Hồ Sơ Thất Lạc Tập 5: Những Ngày Cuối của Lorien - Pittacus Lore
Trong cuốn sách này, hãy khám phá việc đã thực sự xảy ra trong những ngày cuối cùng của hành tinh xấu số từ chính đôi mắt của Sandor - người sẽ bất đắc dĩ trở thành Cêpan của Số Chín.      Sandor đã phát chán với việc chỉ là một thiếu niên, mệt mỏi khi cứ phải đến trường và nghe lời giáo viên của mình nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ mình. Cậu ta thích phá luật hơn là làm theo chúng. Nhưng trong một lần phá luật, cuộc đời của Sandor đã rẽ sang một hướng khác, và cậu ta bị buộc phải gia nhập Học viện Phòng thủ Lorien.      Sandor chưa bao giờ tin vào cái ý tưởng điên rồ rằng Lorien phải phòng thủ chính mình - Lorien là một hành tinh hòa bình, với không có một kẻ thù rõ ràng nào cả. Nhưng khi bọn Mogadorian bất ngờ tấn công, Sandor biết được rằng mối nguy hiểm thực sự là gì. Giờ Sandor là một trong một toán nhỏ những người Loric còn sống, và số phận của Lorien nằm trong tay họ. Cuốn sách được dịch bởi Green-Octopus​. *** Sau đây là hệ thống series Lorien Legacies đã xuất bản:  1. I Am Number Four (Tôi Là Số Bốn) 2. The Power of Six (Sức Mạnh Của Sáu) 3. The Rise of Nine (Số Chín Lên Ngôi) 4. The Fall of Five (Sự Sa Ngã Của Năm) 5. The Revenge of Seven (Sự Báo Thù Của Bảy) 6. The Fate Of Ten (Số Phận Của Mười) 7. United as One (Quy Tụ Làm Một) - (Final Book) Ngoài 7 tập truyện chính ra còn có 15 quyển phụ cho chúng ta biết thêm về các nhân vật, sự kiện được gọi là Hồ sơ thất lạc (The lost file). Và 15 quyển đó được gộp lại và chia thành 5 bộ với các tên gọi riêng. 1. Di sản (The Legacies) #1 - Di sản của Số Sáu (Six's Legacy) #2 - Di sản của Số Chín (Nine's Legacy) #3 - Những di sản đã mất (The Fallen Legacies) 2. Những bí mật lịch sử (Secrect Histories) #4 - Hành trình tìm kiếm Sam (The Search For Sam) #5 - Những ngày cuối của Lorien (The Last Days Of Lorien) #6 - Những kẻ bị lãng quên (The Forgotten Ones) 3. Kẻ thù giấu mặt (Hidden Enemy) #7 - Di sản của Số Năm (Five's Legacy) #8 - Trở lại Paradise (Return to Paradise) #9 - Sự phản bội của Số Năm (Five's Betrayal) 4. Đồng minh phe nổi loạn (Rebel Allies) #10 - Kẻ chạy trốn (The Fugitive) #11 - Người điều hướng (The Navigator) #12 - Người bảo vệ (The Guard) 5. Giờ G (Zero Hour) #13 - Các biệt năng tái sinh (Legacies Reborn) #14 - Chốt chặn cuối cùng (Last Defend) #15 - Cuộc săn lùng các Garde (The Hunt For The Garde) Mời các bạn đón đọc Hồ Sơ Thất Lạc Tập 5: Những Ngày Cuối của Lorien của tác giả Pittacus Lore.
Tra Thú Hoàn Lương Ký - Mộc Noãn Chi
Một ngày, mỗ tiên quân nhàm chán nên làm một bài thơ ” tiên gia có thú mới trưởng thành, dưỡng tại tiên phủ ai cũng biết. Trời sinh tính tình khó tiến thủ, một khi hoàn lương tại canh quân, ngoái đầu nhìn lại cười si tình, tam giới thần thú không mặt mũi”. Mỗ thú đang nhai xương gà, kinh sợ hỏi ” đứa nhỏ nhà ai lại làm thơ sứt sẹo như thế?”. Một ngày, tới phiên mỗ thú nhàm chán mà làm thơ ” tiên gia có thú mới trưởng thành, dưỡng tại tiên phủ luyện dạng chân. Thiên sinh lệ chất khó tiến thủ, một khi bị quải tại canh quân. Ngoái đầu nhìn lại cười gà nướng, tam giới thần thú ai dám tranh?”. Mỗ tiên quân cười nhếch mép ” thơ hay, vì tác phẩm xuất sắc này, bản tôn quyết định thưởng cho ngươi mười năm không được ăn gà nướng”. *** Ta gọi là Cốc Nhiễm, thực ra ta vốn họ Phó nhưng lúc ta mới được sinh ra, có vị đạo sĩ thọt chân đi vào nhà ta, nói ta đời này sẽ gặp phải tai kiếp, để tránh kiếp nạn, hắn nói phụ thân ta nên giao ta cho hắn, để hắn mang ta vào núi tu đạo. Ta là con trai độc nhất của Phó gia, tu đạo có khác nào là xuất gia, vậy thì hương hỏa sau này của Phó gia sẽ ra sao? Cha mẹ ta suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng không có nhận lời vị đạo sĩ kia. Vị đạo sĩ thọt chân cứ liên tục thở dài làm phụ thân ta cũng chột dạ, vội hỏi xem có cách nào giúp ta hóa giải tai kiếp không, vị đạo sĩ liền nói ta không nên mang họ Phó nữa, đổi sang tên khác cũng xem như là một cách xuất gia, nói xong liền sai người mang bút mực tới, viết xong hai từ “ Cốc Nhiễm” thì vị đạo sĩ cũng biến mất trước mắt mọi người. Vì thế từ đó ta được gọi là Cốc Nhiễm. Ngay từ đầu, phụ thân rất cẩn thận trông chừng ta, sợ ta xảy ra sơ suất, bắt ta ở nhà đọc sách viết chữ, một bước cũng không ra khỏi nhà. Ta cũng vượt qua hai mươi năm bình an, phụ thân cũng dần dần lơi lỏng cảnh giác, lại thêm ta luôn tìm cách năn nỉ, hắn rốt cuộc cũng gật đầu cho ta rời nhà đi thì, tìm kiếm công danh. Thực ra đi thi là giả, du ngoạn mới là mục đích thật sự. Không ngờ, lần đi xa này mới là bắt đầu cho tai kiếp của cuộc đời ta. Trên đường từ kinh thành về nhà, ta gặp phải mưa to trong rừng, đường sá lầy lội làm xe ngựa của ta không cách nào nhúc nhích, trước không nhà, sau không đường, ta vài tên gia nô đành mạo hiểm tìm gốc cây cổ thụ để làm chỗ tránh mưa. Khi đó ta vẫn cho rằng mấy cái cây to sẽ là chỗ chắn mưa tốt nhất. Mưa vẫn rơi, không khí toàn mùi bùn đất ẩm ướt. Màn đêm buông xuống, mưa càng to hơn, nơi chân trời lóe lên những tia chớp chói mắt, gia nô ôm lại thành một đoàn, cả người run lên vì lạnh và sợ, mà t a lại hưng trí bừng bừng chờ xem giông tố. “Ầm vang ——” mấy tiếng sấm vang lên liên tục, tia chớp lóe lên không ngừng, mắt ta bị nước mưa tạt vào làm hơi rát, ngay lúc ta nhắm lại thì một đạo ánh sáng chói mắt bổ nhào về phía chúng ta đang tránh mưa, gia nô la hét, ta còn chưa kịp phản ứng thì tia chớp đã đánh tới. Trốn không thoát, ta chỉ đành hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại chuyện tai kiếp vị đạo sĩ đã nói trước kia, có lẽ chính là lúc này? ... Mời các bạn đón đọc Tra Thú Hoàn Lương Ký của tác giả Mộc Noãn Chi.
Đêm Khoái Lạc - Sherrilyn Kenyon
Sinh ra trong một gia tộc cực kỳ giàu có, Kyrian của xứ Thrace sở hữu nét quyến rũ mê hồn. Nét đẹp của chàng cũng tựa như thanh gươm trong tay chàng, có sức mạnh hủy diệt tất cả. Chàng cai trị lãnh địa bằng lòng quả cảm, sự táo bạo và lòng nhiệt thành. Không một sức mạnh nào trên đời này có thể thiêu cháy bầu nhiệt huyết đang chảy trong cơ thể tráng kiện đó. Sôi nổi, hoang dã và năng động, chàng luôn lao thẳng vào mọi thử thách. Chàng không hề biết sợ hãi, cũng không biết mệt mỏi. Cả thế giới như một món hàu mà chàng sung sướng được thưởng thức đến miếng cuối cùng. Mang trong người sức mạnh của thần chiến tranh Ares, dáng vóc và gương mặt mê hoặc của Adonis, và sự dâm dục của nữ thần tình yêu Aphrodite, chàng dễ dàng chinh phục bất cứ người phụ nữ nào chỉ từ cái nhìn đầu tiên. Tất cả họ đều muốn chàng là của họ, họ thầm mơ màng được sở hữu người chiến binh dũng mãnh nhất trần đời. Và một khi được chàng chạm đến, cảm giác ngây ngất đó chẳng khác nào thiên đường. Nhưng trái tim chàng lại chưa hề đặt vào bất kỳ người phụ nữ nào. Chàng chỉ là người sống trong cảm xúc nhất thời, những khoái cảm tạm bợ và những dục vọng dâng trào trong thoáng chốc. Chàng yêu thích sự hoan lạc, khát khao được hiến dâng và cũng khát khao ban phát. Cũng có vài người phụ nữ tự hào khẳng định họ đã hoàn toàn chiếm hữu chàng trọn cả một đêm và kiêu ngạo khoe khoang với những kẻ luôn thèm khát được một lần chạm vào cơ thể ấy. Chàng là đam mê. Là ham muốn. Là nhục dục, là cuồng say. Mọi người đều cúi đầu tôn trọng và sợ hãi trước chàng – một chiến binh thiên bẩm. Khi Đế Chế La Mã còn thống trị, chàng đã một mình đơn độc chống lại người La Mã tạo nên một bản trường ca về một vị anh hùng. Chiến thắng đó không chỉ mang về vinh quanh và sự giàu có cho cá nhân chàng mà còn cho cả xứ sở của chàng nữa. Kể từ đó, người ta tôn vinh chàng như Người cai trị thế giới. Nhưng rồi một biến cố xảy ra – sự phản bội đáng kinh tởm đã biến chàng trở thành Bạo Chúa của đêm đen. Giữa lằn ranh của Nhân gian và Địa ngục, chàng không phải một con người, cũng không hẳn là dã thú. Như một linh hồn, chàng không thuộc về bất cứ một thế giới nào. Chàng là Cô Độc. Chàng là Tăm Tối. Chàng chỉ là một ảo ảnh trong đêm. Một linh hồn lẻ loi không mệt mỏi. Định mệnh của chàng chính là bảo vệ cho những kẻ căm ghét và sợ hãi những thứ như chàng. Chàng không bao giờ có được sự an nghỉ vĩnh cửu hay giấc ngủ vĩnh hằng trừ khi chàng có thể gặp được một người phụ nữ, một người phụ nữ không bao giờ phản bội chàng. Một người phụ nữ với trái tim thánh thiện, người có thể nhìn thấu bóng đêm đeo đẳng định mệnh chàng và đưa chàng trở về với ánh sáng. *** Các bạn có bao giờ muốn biết cuộc sống bất tử là sao không? Thế nào là những chuyến hành trình trong đêm săn đuổi ma cà rồng làm hại con người? Thế nào là giàu có kếch sù, sức mạnh vô hạn? Cuộc sống của tôi là thế đấy, u ám và đầy rẫy nguy hiểm. Tôi đóng vai người hùng với hàng vạn người, nhưng lại chẳng người nào biết tôi là ai. Và tôi yêu cuộc sống như thế đến từng khoảnh khắc. Có lẽ tôi sẽ chẳng thay đổi cách nghĩ kia cho đến một đêm nọ, khi tôi thức giấc trong tình trạng bị còng tay với cơn ác mộng tồi tệ nhất: một người phụ nữ bảo thủ trên người vận áo sơ mi. Hoặc nếu nói như Amanda thì là mọi cái cúc trên chiếc sơ mi đều kín bưng đến tận cằm. Cô ấy thông minh, quyến rũ, hóm hỉnh và chẳng hề muốn dính líu đến những chuyện tâm linh huyền bí – nói cách khác, đó chính là tôi. Sự say mê tôi dành cho Amanda Deveraux đi ngược lại với mọi quan điểm mà tôi luôn ủng hộ: Ấy là chưa đề cập đến lần cuối cùng tôi rơi vào lưới tình mà cái giá phải trả không những là sinh mệnh, mà còn là cả tâm hồn của tôi. Chưa kể mỗi lần nhìn cô ấy, bản thân tôi lại muốn nỗ lực một lần nữa. Muốn tin vào tình yêu đó và sự thủy chung thực sự tồn tại trên đời. Thậm chí, phiền phức hơn, tôi nhận ra mình đang băn khoăn tự hỏi, liệu có cách nào để người phụ nữ như Amanda có thể yêu một người đàn ông mà những vết sẹo trong những lần đánh nhau đã hằn sâu trên cơ thể, mặt khác, trái tim người đó cũng đã tan nát vì bị phản bội đến nỗi, chính anh ta cũng không dám chắc liệu nó có bao giờ rung động nữa hay không. *** Là tác giả có sách bán chạy nhất trên bảng xếp hạng của tờ New York Times, Sherrilyn Kenyon rất tự hảo với nguồn gốc Cherokee (người bản địa châu Mỹ) pha trộn của mình và cuộc sống với những cuộc phiêu lưu đầy cảm hứng. Hiện bà sống cùng chồng và ba con trai, một đàn thú cưng và một bộ sưu tập kiếm. Trong những lúc rảnh rỗi, bà thường ngồi lì trước máy tính để chơi cùng những người bạn tưởng tượng của mình. Với hơn ba mươi triệu bản sách in đã bán tại hơn một trăm quốc gia, Sherrilyn chắc chắn có rất nhiều bạn bè khắp năm châu. Sách của bà thường chiếm vị trí số một các bảng xếp hạng. Tác giả đặc biệt ăn khách này tiếp tục thống trị các thể loại tiểu thuyết. Hiện tại bà đang theo đuổi các sê-ri: Thợ săn đêm, The League, Chronicles of Nick và Beladors. Từ năm 2004, bà đã đưa hơn 80 đầu tiểu thuyết lên vị trí top ten của tờ New York Times ở mọi thể loại, bao gồm cả truyện tranh. “Ngòi bút của Kenyon đầy sức sống, giàu sức châm biếm, gợi tả và khơi lên trí tưởng tượng đến bất tận.” - Trích tờ Boston Globe Trọn bộ series Thợ săn đêm (Dark Hunter): -  Đêm khoái lạc (Night Pleasures) -  Gặp lại kiếp này (Night Embrace) -  Điệu múa với tử thần (Dance with the Devil) -  Kiss of the night -  Night Play  *** Kyrian ngạc nhiên nhìn dải băng cưới quấn trên tay trái. Anh vẫn không sao tin được mình lại may mắn có được Amanda trong cuộc đời này. Bảy tháng trôi qua kể từ khi Amanda mang anh trở lại với ánh sáng. Bảy tháng tuyệt vời được ở cạnh cô ngày cũng như đêm. Cùng cô chấp nhận, phát triển và khai thác sức mạnh của mình, và giờ thì cô đã mạnh hơn anh rất nhiều. Nhưng với anh chuyện đó không quan trọng. Năng lực Kẻ Săn Đêm còn lại trong người vẫn đủ để anh đảm bảo an toàn cho cô. Và an toàn của cô mới là điều quan trọng nhất. Điều đó và việc mỗi sáng được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô. Và giờ thì họ chính thức kết hôn. Amanda ôm anh từ phía sau, nép sát vào người anh. “Sao lại ra đây đứng một mình ?” cô hỏi. Anh quay người, nhìn cô trong bộ áo cưới. Áo cưới trắng sữa càng tôn thêm làn da hoàn hảo của cô. Má cô ửng hồng vì phấn khích, ánh trăng như đang tỏa ra trong đôi mắt cô. “Anh chỉ muốn hít thở không khí chút thôi.” Cô mỉm cười, nụ cười đó cùng lúc vừa khiến anh trở nên mềm yếu, vừa khiến anh trở nên mạnh mẽ. “Anh có muốn trốn khỏi bữa tiệc này không ?” Anh bật cười. “Trong đám đông khổng lồ đó chỉ có tám người là bạn anh thôi, còn lại đều là bạn em cả đấy.” “Oh,” cô nhăn mũi nói. “Cũng không sao cả. Mọi chuyện còn có thể tệ hơn nữa mà. Với lại, dì Xenobia của em có thể đã nguyền rủa chúng ta rồi.” Anh khoác tay lên vai cô, khi cô kéo anh quay lại phòng khiêu vũ trong nhà. Dàn nhạc vẫn đang chơi trong khi một trăm năm mươi thành viên của gia tộc Devereaux-Flora vừa nhảy múa, vừa ăn uống vừa huyên thuyên trò chuyện. Miguel, Rosa và Liza đang ngồi với bà chị gái Selean của Amanda, cười đùa về chuyện của Grace và cậu con trai mới sinh. Amanda dẫn anh đến gặp cha mẹ cô, Talon, Nick, Julian và Acheron đi xung quanh anh. Julian chúc mừng anh. “Cô ấy đúng là một quản gia.” Kyrian gật đầu. “Đúng thế đấy.” “Ôi trời,” Talon buồn bã nói. “Tôi sắp sửa nhớ đến những lúc cậu đe dọa, rồi làm phiền tôi vì những trò dớ dẩn. Wulf thì sắp nổi loạn tới nơi vì cậu ấy mất đi một đối thủ truyền kiếp.” Kyrian mỉm cười nhớ lại những tối chuyện trò với các anh em Dark Hunter trên mạng. “Nói Viking không cần lo đâu. Bất thình lình tôi sẽ xuất hiện hù anh ta một trận, và thách đấu với anh ta đó.” Acheron uống một ngụm champaign. “Vậy cậu định làm gì trong phần đời ngắn ngủi còn lại ?” Kyrian nhìn Amanda bế nhóc Niklos ba tuổi và khiêu vũ với thằng bé. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ là một bà mẹ tuyệt vời. “Em sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc.” Nick cho tay vào túi quần. “Vậy là tôi phải tìm một Kẻ Săn Đêm khác để phục vụ rồi…” Cái nhìn của anh chuyển sang Talon đầy ngụ ý. “Quỷ tha ma bắt, đi làm mồi cho cá sấu đi, nhưng đừng có nhìn tôi bằng cái kiểu như thế. Tôi không có đủ kiên nhẫn như Kyrian đâu. Với lại, cabin chỉ đủ chỗ cho tôi và máy vi tính thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Đêm Khoái Lạc của tác giả Sherrilyn Kenyon.