Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Không có  tài nguyên tu hành, một nghèo hai trắng? Không sao, ta có một mặt tấm gương, chỉ cần bị nó soi sáng, quản ngươi chính là người hay là hung thú, quản ngươi chính là chết hay là sống, hết thảy hình chiếu ra. Cái gì công pháp võ kỹ, cái gì thiên tài địa bảo, cái gì vũ khí chiến binh, thậm chí là tư chất thiên phú đều rớt ra cho ngươi! Đinh! Rơi xuống 《 Thất Tinh Đằng Vân Công 》! Đinh! Rơi xuống Thương Lan chiến giáp! Đinh! Rơi xuống thiên phú Kim Hệ cao cấp! Ta tên là Phong Vân, ta từ trong gương xoát cấp. Bản dịch có tham khảo bản Convert của Converter ✫๖ۣۜLãng๖ۣۜTử ๖ۣۜVô๖ۣۜTà✫ᴬᵖᵖᶫᶱ *** [Review] Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp: Bảo Bối Vô Địch Thế Giới Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp đã làm rất tốt việc vẽ nên khung cảnh hoành tráng, sinh động rõ rệt, giúp người đọc có thể dễ dàng tưởng tượng đại khái theo những câu văn miêu tả vô cùng thu hút của Bạo Tẩu Loli. Chang Read more posts by this author. CHANG 1 TH04 2020 • 6 MIN READ [Review] Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp: Bảo Bối Vô Địch Thế Giới Hẳn hầu hết tuổi thơ của mọi người trong số chúng ta đều đã từng vô cùng thích thú trước những món bảo bối thần kỳ của chú mèo máy thông minh Doraemon đúng không? Liệu trong tất cả các bảo bối vô địch thiên hạ ấy, thứ làm bạn khao khát có được nhất là gì? Là cánh cửa thần kỳ có thể mang bạn tới mọi nơi trên thế giới trong chớp mắt? Là tấm khăn trải bàn giúp bạn muốn ăn gì được nấy? Hay là chiếc đèn pin kỳ diệu có thể thu nhỏ - phóng to tất cả vạn vật trên đời này? Nếu bạn còn đang phân vân chưa lựa chọn được rốt cuộc món bảo bối nào sẽ có ích nhất, vậy thì mời bạn hãy thử tham khảo "chiếc gương ma thuật" của Phong Vân và so sánh thử xem, liệu chiếc gương thần này có lợi hại hơn hẳn bất kỳ món bảo bối nào khác của chú mèo mặp Doraemon không nhé! TA TỪ TRONG GƯƠNG XOÁT CẤP Tác giả: Bạo Tẩu Loli Thể loại: Huyền huyễn, đô thị, hệ thống Văn án: Không có tài nguyên tu hành, một nghèo hai trắng? Không sao, ta có một mặt tấm gương, chỉ cần bị nó soi sáng, quản ngươi chính là người hay là hung thú, quản ngươi chính là chết hay là sống, hết thảy hình chiếu ra. Cái gì công pháp võ kỹ, cái gì thiên tài địa bảo, cái gì vũ khí chiến binh, thậm chí là tư chất thiên phú đều rớt ra cho ngươi! Đinh! Rơi xuống《 Thất Tinh Đằng Vân Công 》! Đinh! Rơi xuống Thương Lan chiến giáp! Đinh! Rơi xuống thiên phú Kim Hệ cao cấp! Ta tên là Phong Vân, ta từ trong gương xoát cấp. Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp là một tác phẩm rất phù hợp dành cho những người yêu thích thể loại cuồng tu. Như tên truyện đã đề cập tới, nhân vật chính Phong Vân vốn là một chàng trai bị bỏ rơi ở viện mồ côi, nay tình cờ may mắn nhặt được một tấm gương thần kỳ, từ đây mở ra con đường tu luyện đầy tươi sáng với vô số bảo vật trong mơ. Lấy bối cảnh trên nền thế giới cũ sụp đổ và một thế giới mới được diễn sinh, diện tích quy mô tăng lên đáng kể, các chủng tộc mới cũng dần dần được hình thành khiến nhân tộc trở nên nhỏ bé, Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp đã làm rất tốt việc vẽ nên khung cảnh hoành tráng, sinh động rõ rệt, giúp người đọc có thể dễ dàng tưởng tượng đại khái theo những câu văn miêu tả vô cùng thu hút của Bạo Tẩu Loli. Với motip quen thuộc như nhiều bộ truyện khác, Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp cũng đi theo con đường kể lại quá trình trưởng thành của nhân vật chính từ lúc chỉ mới mười mấy tuổi, năng lực bản thân còn yếu kém cho đến khi hắn từng bước, từng bước trở nên lớn mạnh, một đường trải qua bao khó khăn để đi đến đỉnh cao, trở thành cường giả chí tôn của vũ trụ. Điểm nhấn ở tác phẩm này là thay vì sở hữu một hệ thống toàn năng, thì "bàn tay vàng" mà Bạo Tẩu Loli trao cho nhân vật chính của mình lại là một tấm gương! Với tấm gương kỳ ảo đó, Phong Vân có thể thoải mái tạo dựng một hình chiếu của tất cả các cường giả mà hắn từng gặp được, sau đó vào trong tấm gương đánh nhau với hình chiếu, bạo ra đồ tốt để trang bị thêm vũ khí cho chính mình. Nhờ bảo vật nghịch thiên này mà Phong Vân trở thành người toàn năng có mười thiên phú thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, quanh minh, hắc ám, lôi, phong, băng, cộng với hai thiên phú thời gian và không gian khó gặp. Đồng thời còn có thêm những tài lẻ rất xịn xò khác, ấy là nghề luyện đan sư, luyện khí sư, huyễn thuật sư, song tu đao kiếm... Thành tựu mỗi phương diện đều rất cao. Dĩ nhiên, tuy có chiếc gương không khác gì hệ-thống-khủng, nhưng nhân vật chính cũng không phải được tác giả buff thuận lợi đi thẳng lên đỉnh cao nhân sinh mà không trải qua bất kỳ khó khăn gì, ngược lại tác giả vẫn xây dựng được rất nhiều tình huống khó khăn cho "đứa con cưng" của mình, khiến mạch truyện vẫn kịch tính, hồi hộp, níu chân độc giả tò mò, hào hứng đọc hết chương này lại sang chương khác. Mình đã từng rất lo lắng sợ truyện dài dòng, lan man không cần thiết, nhưng lúc đọc rồi thì mình phát hiện bản thân bị nghiện lúc nào không hay. Tình tiết truyện vô cùng lôi cuốn, điểm cộng của tác giả chính là bút viết rất chắc tay, miêu tả hình ảnh trận chiến cực kỳ sinh động và xây dựng cốt truyện không hề lan man như mình e ngại. Ngoài ra còn có một ưu điểm khác không thể không nhắc tới, ấy chính là mình khá thích cách tác giả xây dựng hệ thống nhân vật phụ trong truyện, nhân vật tốt thì ra tốt, xấu ra xấu, không hề có chuyện nhập nhằng, mưu mô không rõ. Tuy có nhiều tính cách, suy nghĩ khác nhau, nhưng tựu chung tất cả bọn họ đều chung tay vì mục tiêu phát triển bộ tộc của riêng mình, không vì đố kỵ cá nhân mà phát sinh những hành động điên cuồng, vặn vẹo khó có thể chấp nhận. Nếu bạn nào đã quá chán ngán motip harem, ngựa giống đầy đàn và đang muốn tìm một câu chuyện vừa có yếu tố tu luyện vừa xen lẫn đoạn tình cảm nồng nhiệt, chân thành; vậy thì Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp chính là tác phẩm mà bạn đang tìm. Nhân vật chính của chúng ta là một anh chàng vô cùng chung tình, trong quá trình trưởng thành có rất nhiều đóa hồng ngưỡng mộ vây quanh, nhưng Phong Vân vẫn một mực lưu giữ trái tim của hắn dành cho người con gái đã làm bạn với mình từ nhỏ, tuyệt đối không hề dao động hay thay lòng. Hiện tại, Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp đã được dịch độc quyền tại web TruyenYY gần 1000 chương rồi, còn chần chừ gì nữa mà bạn không dành những ngày cuối tuần sắp tới đây để nhảy hố ngay và luôn đi nè! *** Căn cứ Tinh Diệu, học viện võ đạo Hải Lam. Luyện võ trường sơ cấp. “Từ một thế kỷ trước đây, thiên địa nguyên khí sinh ra, sau đó dẫn đến các loại vũ khí nóng hiện đại mất đi hiệu lực, hơn nữa bên ngoài có hung thú uy hiếp, nhân loại mới phát hiện, chỉ cõ võ đạo mới là cơ sở để an toàn sống sót.” “Khởi điểm của võ đạo, chính là Trúc Cơ, thiên chuy bách luyện, không ngừng đột phá cực hạn, mới có thể trở thành võ giả!” “Bây giờ, ta bắt đầu giảng giải cặn kẽ 《 mười tám thức rèn thể 》cho các ngươi...” Trong luyện võ trường, một vị trung niên đang chậm rãi nói. Người trung niên này thân cao một mét tám, vóc người cường tráng, đứng ở nơi đó, mang đến cho người ta một cảm giác áp bách không nhỏ. Dưới đài cao, là một đám thiếu nam thiếu nữ, tuổi tác trong vòng từ mười ba đến mười tám, những thiếu niên này đều là học viên của các lớp sơ cấp, mới vừa nhập học không bao lâu. Vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, cẩn thận nghe, trong mắt tràn đầy khao khát cùng khát vọng đối với võ đạo. Mà theo giảng giải phân tích, cùng với thầy giáo trung niên tự mình làm mẫu, các học sinh phía dưới cũng đều cực kỳ gắng sức học tập. Trong đó, có một vị thiếu niên tướng mạo anh tuấn khôi ngô tỏ ra khá nổi bật, mỗi một động tác của hắn đều rất tinh chuẩn, mặc dù có chút không lưu loát, nhưng so với những học viên khác, đã có thể xem là cực kỳ ưu tú. Trên đài cao, người thầy giáo trung niên chú ý tới một màn này, lấy ra danh sách học viên nhìn một chút, “Phong Vân sao? Ngược lại là một hạt giống tốt.” Nhưng mà khi hắn nhìn thấy người này đến từ ‘Viện mồ côi Thự Quang’, lại lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Đáng tiếc.” Hắn biết viện mồ côi Thự Quang(1), là một khu cơ quan phúc lợi thu nhận rất nhiều cô nhi, bên trong phần lớn đều là trẻ nít bị cha mẹ vứt bỏ từ lúc bé, trụ sở nằm bên ngoài ngoại thành. Theo trung niên này biết, viện mồ côi này rất nghèo, chỉ có thể duy trì chi tiêu thường ngày. Mà tu hành võ đạo, giai đoạn đầu tiên là quan trọng nhất, đó là đánh vững căn cơ, làm thế nào căn cơ mới vững chắc, dĩ nhiên là phải dùng đủ loại tài nguyên bổ huyết bổ thân, khoản tiêu tốn này đối với gia đình bình thường mà nói đều là một khoản gánh nặng không nhỏ, huống chi là một cái viện mồ côi. Cái gọi là ‘Lầu cao từ đất bằng cất lên từng tầng một’. Một khi căn cơ giai đoạn đầu không có đánh vững, đừng nói sau này, ngay cả đạt tới võ giả đều là chuyện hoang đường viển vông. Về phần thiên phú gì đó, xác suất xuất hiện ở trên người bình dân quá thấp, ngược lại nhiều năm qua, cho tới bây giờ, thầy giáo trung niên này vẫn chưa từng thấy. “Thành tựu đời này của hắn, cũng chỉ dừng bước tại dự bị Võ Giả cao cấp...” Trong lòng thầy giáo trung niên đã đưa ra kết luận về Phong Vân, hắn dạy học nhiều năm như vậy, gặp quá nhiều học sinh giống với thiếu niên này. Sau khi nhìn hai lần, hắn cũng không còn quan tâm. Phong Vân cũng không biết trong lòng thầy giáo trung niên đã đem tương lai của hắn phán định hoàn toàn, lúc này hắn đang cố gắng làm cái rèn thể mười tám thức gì đó. Đây là phương pháp rèn thể thích hợp với loài người nhất do chính phủ liên bang tổng kết kinh nghiệm của tiền nhân sáng tạo ra, đơn giản mà nói, chính là công pháp rèn thể dành cho đại chúng. Sau khi mười tám cái động tác đánh qua lắc lại vừa mới hoàn thành, Phong Vân liền cảm giác được một dòng nước nóng chảy xuôi trong cơ thể, chậm rãi lan tràn ra, hướng mỗi một nơi trong cơ thể chảy tới, không ngừng thối luyện thân thể. Nhưng mà hiệu quả cực kỳ bé nhỏ. “Quả nhiên, chỉ dựa vào phương pháp rèn thể của đại chúng này, hiệu quả thật là cực kỳ yếu ớt.” Vẻ mặt Phong Vân bất đắc dĩ nói. Cái pháp môn rèn thể này có thể đào móc tiềm năng trong thân thể con người, cho nên phối hợp các dược vật đại bổ để tu hành mới là thích hợp nhất, nếu không chỉ dựa vào chăm chỉ, hiệu quả cũng rất có hạn. Nhưng giá dược vật đại bổ tiện nghi nhất cũng phải hai ngàn đồng tiền, đây đối với Phong Vân xuất thân từ một viện mồ côi nhỏ bé mà nói, không khác gì một con số trên trời. Dù sao, năm nay hắn mới có 14 tuổi, còn là vị thành niên, không có đường tắt lấy được tiền tài. Nghĩ đến đây, Phong Vân liền muốn điên cuồng phun nước bọt, thân là một người xuyên việt, nhưng mà lăn lộn cũng quá thảm đi. Không sai, nhìn bề ngoài Phong Vân chỉ là thiếu niên, kì thực bên trong đã sớm là linh hồn của người trưởng thành, ngay tại hai tháng trước, hắn từ một người yêu thích võ thuật trên Địa Cầu, xuyên việt trở thành một thiếu niên nho nhỏ trong cô nhi viện. Sau khi hiểu qua cái thế giới này, vốn dĩ hắn còn muốn làm một vố lớn, kết quả là hiện thực hung hăng cho hắn một cái tát. Làm sao bây giờ, thật chẳng lẽ phải sống một đời mờ nhạt như vậy? ... Vừa lúc đó, bỗng nhiên một trận tiếng huyên náo truyền tới, đánh thức Phong Vân đang trầm tư. “Mau nhìn! Là Lâm Cường, thiên tài số một của ban cao cấp!” “Thật đúng là hắn, nghe nói hai ngày trước hắn vừa mới thông qua khảo hạch Võ Giả, đã chính thức được trường cao đẳng Tinh Diệu trong nội thành tuyển nhận!” “Mới mười chín tuổi đã đạt đến võ giả, người so với người, thật là không thể so sánh a, đời này của ta, chắc cũng chỉ lăn lộn đến dự bị võ giả trung cấp.” “Người ta thế nhưng là con cháu gia tộc lớn, mới sinh ra đã tốt, từ nhỏ liền ngâm mình tắm đủ loại thuốc quý, đánh vững căn cơ, ngươi lấy cái gì mà so.” “...” Từng người học viên đang ở trên luyện võ trường, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen tị, hoặc ước mơ nhìn, bộ dáng kia, giống như là nhìn thấy minh tinh xuất hiện ở kiếp trước. Phong Vân cũng ở trong đám người nhìn theo, chỉ thấy một vị thiếu niên người khoác chiến giáp, lưng đeo trường kiếm đi tới, mặt mũi hắn lãnh khốc, trên người tản ra khí tức ‘Người lạ chớ gần’, mới nhìn đã biết không dễ trêu. “Đinh! Vô tận hình chiếu gương mở ra!” Ngay tại lúc Phong Vân đang cảm khái chênh lệch giữa người với người, bỗng nhiên trong đầu truyền tới một thanh âm máy móc, dọa hắn giật mình. “Cái quỷ gì vậy?” Thanh âm kia không trả lời hắn, mà là tiếp tục vang lên. “Hình chiếu đã chọn ‘Lâm Cường’. Có xác định hay không?” “Ừm?” Vào lúc này, Phong Vân cũng tỉnh táo lại, trên mặt không nhịn được lộ ra nét mừng, xem ra ngón tay vàng của hắn tới sổ. “Nhưng mà cái hình chiếu này là gì?” Trong lòng ôm hiếu kỳ, nhưng mà thanh âm cứng ngắc này lại không trả lời hắn, chỉ là y xì lặp lại lời nói vừa rồi. Phong Vân suy nghĩ một chút, trong lòng mặc niệm nói: “Xác định.” Ông! ! Sau một khắc, Phong Vân liền cảm giác ở chỗ sâu trong đầu mình, bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, tiếp đó, có một chiếc gương thật giống như một vầng mặt trời treo lơ lửng, tản ra hào quang chói lóa. Rồi sau đó, một đạo tin tức đột ngột hiện ra trong đầu hắn. 【 Gương chủ 】: Phong Vân 【 tuổi tác 】: 14 tuổi 【 cảnh giới 】: Người bình thường 【 thiên phú 】: Không có 【 công pháp 】: 《 Đoán Thể Thập Bát Thức 》 【 võ kỹ 】: Không có 【 binh khí 】: Không có 【 đạo cụ 】: Không có Nương theo những thứ này, một chút giải thích liên quan đến cách sử dụng cái gương cũng cùng một lúc tràn vào trong đầu Phong Vân. Không tốn thời gian quá lâu, hắn liền hiểu toàn diện cái ‘Ngón tay vàng’ này của chính mình. “Muốn phát a.” Lúc này trong lòng Phong Vân chỉ có duy nhất một ý nghĩ. -- (1) Thự Quang: Ánh rạng đông Mời các bạn đón đọc Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp của tác giả Bạo Tẩu La Lỵ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
"Âm nhạc, ảnh thị, hội họa, thư pháp, pho tượng, văn học..." "Ngươi cũng hiểu?" "Có biết một hai." "Đều biết một điểm ý tứ?" "Ân, đều biết ức điểm ý tứ." Giấu trong lòng hệ thống, dựa vào nghệ thuật chinh phục thế giới, trở thành người của mọi tầng lớp quỳ bái vua không ngai. *** Review truyện Toàn Chức Nghệ Thuật Gia Tác giả Ngã Tối Bạch là cái tên rất quen thuộc đối với những độc giả yêu thích truyện đô thị thiên về nghệ thuật như Đế Chế Giải Trí, Văn Ngu Giáo Phụ,… Nhân vật chính trong truyện khi thì là ảnh đế, khi thì là nhà văn, hoặc là ca sĩ thần tượng..v.v. Trong Toàn Chức Nghệ Thuật Gia, main Lâm Uyên xuyên không đến Lam Tinh, một thế giới tương tự như Địa Cầu nhưng không có chiến tranh, không phân quốc gia, toàn thế giới là một khối và niềm đam mê nghệ thuật được đẩy lên cao trào hơn bao giờ hết. Nguyên chủ Lâm Uyên là một thanh niên 19 tuổi đang học năm hai Đại học nhưng mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn sống được ba năm nữa. Gia cảnh bần hàn không có cha, mẹ và chị em gái đã hy sinh tất cả để Lâm Uyên được vào Đại học theo đuổi ước mơ làm ca sĩ. Ngàn vạn lần đừng nói cái câu “không thể để đồng tiền làm ô uế ước mơ”. Với nguyên chủ mà nói, nếu ước mơ bị ô uế mà có thể kiếm được tiền thì hắn chỉ ước gì đồng tiền mau chạy tới ô uế toàn bộ cuộc đời hắn đi. Như vậy thì hắn có thể mua cho em gái một bộ váy xinh đẹp, giải thoát cho cuộc đời chị gái, để mẹ không còn phải làm việc cực khổ bán mạng như thế nữa. Nhưng tai nạn xảy ra, nguyên chủ Lâm Uyên không còn ca hát được nữa, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này nên mới buông tay tự sát. Chính lúc này thì main Lâm Uyên xuyên không tới, bất ngờ có được Hệ thống Nghệ thuật vừa thông minh vừa thú vị, nó thường xuyên phải đưa ra nhiều lời nhắc nhở chân thành vì não mạch kín của main quả thật không giống người thường khiến nó rất đau đầu.   “Nhiệm vụ thất bại thì thế nào?” Lâm Uyên hỏi, “Ta sẽ bị giật điện sao? Hay bị Hệ thống xoá bỏ?... Chẳng lẽ là trừ tiền?! Không được, ngàn vạn lần đừng trừ tiền của ta nha!” [Quy tắc thứ nhất của Hệ thống: vĩnh viễn không gây thương tổn cho ký chủ.] [Ngoài ra còn có nhắc nhở chân thành: giật điện và xoá bỏ đều là hình phạt tàn khốc hơn trừ tiền rất nhiều, xin ký chủ phân biệt rõ ràng lợi và hại.]   Lâm Uyên của hiện tại là một người nhẹ nhàng tươi sáng, có niềm tin và hy vọng vào tương lai, từng bước chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ Hệ thống giao cho, từ đó thu hoạch được điểm đánh giá giúp chữa trị căn bệnh hiểm nghèo và kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Bên cạnh Lâm Uyên còn có hai “đồng đảng” thanh mai trúc mã từ nhỏ tới lớn là cậu bạn Giản Dịch và cô bạn Hạ Phồn. Tình bạn giữa ba người rất đẹp, tình thân gia đình trong truyện cũng sẽ khiến bạn phải chảy nước mắt vì cảm động. Toàn Chức Nghệ Thuật Gia thể hiện được kiến thức phong phú của tác giả về các loại hình nghệ thuật, câu văn trau chuốt, tình tiết thú vị, dịch giả cũng dịch rất có tâm nên đọc truyện là một loại cảm giác hưởng thụ dễ chịu, bạn sẽ không muốn đọc nhảy một chương nào, thật đấy! hông có quá nhiều drama kịch tính éo le, cũng không có hậu cung harem ghen tuông giận hờn nhưng Toàn Chức Nghệ Thuật Gia lại khiến bạn phải đọc nữa, đọc mãi. Nhất là những phân đoạn về nghệ thuật như ca hát, đóng phim… sẽ khiến bạn phải nổi da gà vì quá tuyệt! Bạn mệt mỏi vì đại dịch quá dài? Bạn buồn bã vì công việc không như ý? Bạn đau thương vì mất đi người thân trong đại dịch? Vậy Toàn Chức Nghệ Thuật Gia chính là liều thuốc chữa lành mà bạn và mình đều đang cần. Nhảy hố thôi nào. *** Lại là một thể loại truyện hệ thống với bàn tay vàng quen thuộc. Tuy nhiên, không đẫm mùi máu tanh hay các cuộc tranh đấu ác liệt. Vẫn xuyên không,nhưng không cầm nhầm kịch bản mạt thế, cổ đại, hay dị giới.  Nhân vật chính của chúng ta, Lâm Uyên - người có dung nhan chuẩn tiểu thịt tươi và có triển vọng trở thành một Idol nổi tiếng. Vốn dĩ mọi thứ sẽ thuận lợi như thế, nhưng số phần dường như đã sớm an bài một cái kết cục không mấy có hậu cho cậu thanh niên trẻ này.  Lúc Lâm Uyên xuyên không vào thân thể của nguyên chủ đã tiếp nhận toàn bộ kí ức, vận mệnh và chính cái tên gọi đó. Cậu không nhớ gì kiếp trước của mình, chỉ biết khi mở mắt ra, đã phải đón nhận hung tin về tuổi thọ giới hạn chỉ đến năm 25 tuổi. Hành tinh mà cậu xuyên đến gọi là Lam tinh, nơi này lấy nghệ thuật làm xu hướng chung cho toàn xã hội theo đuổi. Lâm uyên 19 tuổi, vốn là sinh viên năm hai hệ thanh nhạc, thuộc học viện nghệ thuật Tần Châu. Về sau vì sức khỏe yếu, không thể ca hát mà chuyển sang hệ soạn nhạc. Có lẽ đây là nguyên nhân lớn nhất khiến nguyên chủ muốn từ bỏ mạng sống của mình. Bất quá, Lâm uyên nếu đã rơi vào thân thể này, vậy thì cậu sẵn sàng thách thức số mệnh, quyết tâm thoát khỏi nghịch cảnh. Là một người sống ở xã hội hiện đại và chiêm nghiệm qua vô số tiểu thuyết xuyên không. Lâm Uyên sớm đã dự đoán được, mình cũng sẽ nhặt được một bàn tay vàng, hay cái gọi là hệ thống phân phát nhiệm vụ và điểm thưởng. Vừa gặp mặt hệ thống, Lâm Uyên đã ngay lập tức đòi quà Tân thủ. Có lẽ không lường trước độ thông thạo của Lâm Uyên, hệ thống có chút theo không kịp, nó trầm mặc mấy giây mới đáp lại: 【Gói quà tân thủ đã gửi đến bên trong thương khố của kí chủ. 】 Image 2 Bằng một bài hát “Sinh như hạ hoa”, Lâm Uyên đột phá bảng thành tích “Ca Đàn Tân Nhân Quý”, dễ dàng ngồi lên thứ hạng đầu bảng và trở thành cái tên mới nổi trong giới soạn nhạc.  Mục tiêu hàng đầu của Lâm Uyên là kiếm tiền, mục tiêu thứ hai là kiếm điểm danh vọng. Ngay lần đầu tiên xuất trận, cậu thành công nhận được 10 ngàn điểm danh vọng, kéo mạng sống dài thêm năm năm. Tuy nhiên, nếu muốn khỏi bệnh hoàn toàn, cậu phải kiếm hơn 1 triệu điểm danh vọng nữa. Bất quá, ngay thời điểm bây giờ, Lâm Uyên không hề vội vàng, cậu ung dung vượt qua các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra, thu thập phần thưởng, gom góp các tài năng nghệ thuật đa dạng.  "Âm nhạc, điện ảnh, hội họa, thư pháp, điêu khắc, văn học..." "Cậu đều biết hết sao?" "Có biết một chút." Nếu các độc giả đã tò mò như vậy thì ngại gì không click ngay vào tác phẩm Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch) và cùng với bạn học Lâm Uyên chinh phục đỉnh cao của thế giới nào!   Mời các bạn đón đọc Toàn Chức Nghệ Thuật Gia của tác giả Ngã Tối Bạch.
Siêu Cấp Gen
Có khi nào ngươi nghe qua một thứ gọi là "thuật chế tác gien" chưa? Kể từ lúc Trần Phong dùng một ngàn tỷ loại gen chế tạo ra loại gen biến dị hiếm thấy nhất kia. Hắn biết rằng, thời đại thuộc về hắn đã đến. *** Tại thư viện thành phố. Ở một khu vực mà đã lâu không có người đặt chân, bên trên có một tầng tro bụi thật dày che kín, có một người trẻ tuổi đang ở bên trong tìm kiếm cái gì đó. "Không có... Vẫn không có..." Người trẻ tuổi tự lẩm bẩm, có một chút thất vọng. Hắn lắc đầu, đem quyển sách khép lại. "Xẹt!" Một cảm giác nhoi nhói, ngón tay của hắn bị vạch ra một vết máu thật dài. "Lại xảy ra chuyện này..." Người trẻ tuổi cười khổ một tiếng, hắn đã rất cẩn thận, không ngờ được lại bị trang sách làm cho bị thương. Bất quá hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chuẩn xác hơn mà nói, hắn đã quá quen thuộc với chuyện này. Hắn gọi là Trần Phong, năm nay 22 tuổi, từ ngày ra đời cho đến bây giờ, vận rủi liền bám vào người của hắn. Vào thời điểm vừa mới tròn 1 tuổi trong lúc bú sữa mẹ thiếu chút nữa bị sặc chết, ba tuổi mẫu thân qua đời, năm tuổi phụ thân qua đời, mười tuổi viện mồ côi mà hắn ở đóng cửa, về sau được đưa đến một viện mồ côi khác, chuyện này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi hắn trưởng thành mới thôi, mười ba viện mồ côi mà hắn ở bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đóng cửa. Ngoại trừ mấy cái đó ra, mỗi lần hắn đi ra ngoài tất nhiên cũng xảy ra chuyện. Theo sự thống kê không trọn vẹn của hắn, cho đến tận hôm nay, hắn bị lão thái thái đe doạ 85 lần, xảy ra tai nạn xe cộ 36 lần, bị ăn trộm vào nhà thăm 76 lần, rơi vào cống thoát nước 10 lần, bị chó đuổi theo cắn 15 lần, hắn có thể sống gập ghềnh cho đến bây giờ, đã là một kỳ tích. So ra mà nói, sự tình hôm nay không đáng kể một chút nào. Mục đích mà hôm nay hắn tới nơi này, chính là vì tìm kiếm " Thần Khí May mắn " trong truyền thuyết. Hắn mặc dù không tin cái này, nhưng sự tình hắn kinh lịch từ nhỏ đến lớn đã khiến cho hắn không thể không tin tưởng, trên thế giới này, là có loại đồ vật vận khí này tồn tại, mà vận rủi bám theo hắn cả đời cũng vậy! Cho nên, từ lúc biết đọc sách, hắn liền tìm đọc các cuốn sách thần thoại, tìm kiếm đồ vật có thể làm cho hắn chuyển vận! Ngọc chuyển vận, ngọc cá chép, cỏ bốn lá... Những đồ vật đại biểu cho sự may mắn hắn đều đã thử qua, toàn bộ đều vô hiệu! Vận rủi của hắn, chưa bao giờ thay đổi. Thẳng đến một ngày nào đó, hắn từ trong tư liệu mà phụ thân lúc còn sống lưu lại nhìn thấy một số ghi chép văn tự —— Đá Vận Mệnh, trong truyền thuyết, có được Đá Vận Mệnh thì sẽ có thể cải biến được vận mệnh của chính mình. Phụ thân của hắn chính là một nhà khảo cổ học, khảo cổ cả một đời cũng không có khảo cổ ra được đồ vật nào có giá trị, ngược lại còn đem sinh mạng của mình ném đi mất. Tư liệu liên quan tới Đá Vận Mệnh, cũng không có lưu lại quá nhiều. Những năm này, hắn đi qua đủ loại địa phương kỳ quái, nhưng cái gì gọi là Đá Vận Mệnh, lại chưa từng thấy qua. Vật kia, thật sự có tồn tại hay không? Hắn hết sức hoài nghi về cái vấn đề này. Yêu cầu của hắn cũng không cao, hắn chỉ muốn được sinh hoạt bình thường giống như mọi người, chỉ như thế thôi. Thế nhưng mà... Sinh hoạt bình thường sao? Không, vẻn vẹn muốn sống sót đã hết sức khó khăn, hắn mỗi lần đi ra ngoài tất nhiên phải cảnh giác mười vạn phần, chỉ cần hơi có một chút lơ đãng, hắn cũng sẽ có thể bị xe hơi leo lên vỉa hè cán chết! Cái thế giới này đối với hắn mà nói, khắp nơi đều là chiến trường. "Đến tột cùng thì Đá Vận Mệnh ở đâu?" Trần Phong thở dài, bất động thanh sắc từ bên trong túi xách lấy ra rượu cồn trừ độc cho vết thương, dùng băng gạc quấn ngón tay lại kỹ lưỡng. Làm một người mỗi ngày đều bị thương, trong túi xách của hắn đúng là một hòm thuốc nhỏ. Sắc trời đã dần tối. Thư viện cũng đã sắp đóng cửa, Trần Phong chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trượt chân, lảo đảo một cái, đụng vào bên cạnh trên của giá sách, một chồng sách rầm rầm rơi xuống đầu của hắn. "M* kiếp." Trần Phong chửi tục một câu. Biết ngay là sẽ không thuận lợi như thế mà! Hắn nhìn xuống nơi mà mình ngã xuống, mặt đất xuất hiện một bãi nước đọng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra nơi này đã lâu không được tu sửa, trên nóc phòng thế mà đang rỉ nước. "Thực sự là..." Trần Phong bất đắc dĩ cười khổ. Vận rủi lại phát huy ra tác dụng a. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đang chuẩn bị đứng lên rời đi, chợt sửng sốt. Bên trong đống sách xưa nện lên đầu của hắn kia, vậy mà lại có một quyển sách hấp dẫn ánh mắt của hắn. —— 《 VẬN THẾ 》. "Cuốn sách này..." Trần Phong có một chút hiếu kỳ, thế mà lại thực sự có một cuốn sách liên quan đến vận khí? Hắn cẩn thận lật sách ra, ở bên trong cuốn sách giới thiệu đủ loại vận thế kỳ kỳ quái quái, từ tinh tượng vũ trụ cho đến các chòm sao, có không ít thứ mà Trần Phong đã từng thấy qua bên trong các quyển sách khác, đại bộ phận nội dung của cuôn sách đều là nói mò, cuốn sách này càng giống như là một nồi lẩu thập cẩm 20 khối tiền một bản. "Quả nhiên là mình đã suy nghĩ nhiều." Trần Phong cười một tiếng tự giễu, thần sắc bỗng nhiên cứng đờ. Bởi vì ở bên trên trang sách mà hắn mới lật ra, thế mà xuất hiện một cái tên —— Đá Vận Mệnh! Vô luận là cuốn sách thập cẩm này sao chép nội dung này từ đâu cũng không trọng yếu, bởi vì giới thiệu liên quan tới Đá Vận Mệnh trên trang sách này, vậy mà lại rất kỹ càng, trước đó chưa từng có. Đá Vận Mệnh: Thần Khí chuyển vận trong truyền thuyết. Theo như truyền thuyết, có một loại lực lượng áp đảo ở phía trên lực lượng bình thường, loại lực lượng này không nhìn thấy cũng không sờ được, lại có thể ảnh hưởng đến hết thảy, đến nay vẫn không có ai biết được loại lực lượng kia đến tột cùng là như thế nào, chỉ biết là nó có lẽ có quan hệ cùng với vận khí, mà Đá Vận Mệnh, lại có thể khống chế được loại lực lượng này! "Thật sự có!" Trần Phong kích động đến mức miệng đắng lưỡi khô. Hắn vội vã lật qua trang giới thiệu, ánh mắt lại đột nhiên trợn to! Trên trang tiếp theo, xuất hiện hình ảnh của Đá Vận Mệnh, cũng chính là lần thứ nhất mà Trần Phong thấy bộ dáng thật sự của Đá Vận Mệnh, hắn hoàn toàn ngây người. Đó là một vật thể có kích cỡ bằng một đồng tiền xu, phía trên có một vài đồ án kỳ quái. "Đây là Đá Vận Mệnh sao?" Thanh âm của Trần Phong có chút run rẩy, không phải là bởi vì bộ dáng của thứ này, mà là bởi vì thứ này... Trần Phong có chút run tay kéo cổ áo ra, lộ ra đồ vật đeo trên cổ của mình, chính là Đá Vận Mệnh mà bên trong cuốn sách này nói tới! Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Gen của tác giả Trừ Chín Mươi.
Siêu Cấp Binh Vương
Bạn đang theo dõi đọc truyện full Siêu Cấp Binh Vương của tác giả Bộ Thiên Phàm rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Đô Thị này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Binh Vương là biệt hiệu của hắn, lính đánh thuê cấp bậc cao nhất. Hắn chính là cơn đau đầu của các tổng thống vì độ khó chơi của hắn. Nhưng dưới lớp vỏ của lính đánh thuê đó, hắn là một bằng hữu xứng chức, vì bạn tốt, hắn cam nguyện đánh đổi cả mạng sống. Với thân nhân, hắn tình nguyện đổ máu đương trường. Là Long, cuối cùng muốn bay lượn tại trên chín tầng trời, mang theo phong vân xu thế, một đường hát vang tiến mạnh, lăn lộn phong sinh thủy khởi. Các loại mỹ nữ cũng đều nhao nhao tới, y tá, hoa khôi cảnh sát, ngự tỷ.....  Một đoạn đoạn quanh co khúc khuỷu gặp gỡ bất ngờ! *** Gần hương tình e sợ, dùng cái từ này để hình dung Diệp Khiêm tâm tình bây giờ lại thỏa đáng bất quá. Ngồi tại phi vãng Hoa Hạ trên máy bay, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xem phía dưới một tòa tòa nhà nhà cao tầng, Diệp Khiêm tâm tình phập phồng bất định. Ly khai Hoa Hạ thời điểm, Diệp Khiêm còn chẳng qua là một cái 17 tuổi hài tử mà thôi; Hôm nay, tám năm thời gian trong chớp mắt. Một cái ngây thơ thiếu niên, hiện tại đã lột xác thành một cái thành thục kiên nghị người trẻ tuổi, đao gọt trên mặt có một đạo nhẹ nhàng vết sẹo, khiến cho hắn nguyên bản tuấn tú gương mặt, trở nên càng thêm tràn ngập khí khái hào hùng. “Tiên sinh, cần đồ uống sao?” Một gã xinh đẹp tiếp viên hàng không đi đến Diệp Khiêm bên người, đối với Diệp Khiêm bên cạnh trên chỗ ngồi một vị giày Tây trung niên nhân nói ra. Tại nơi này máy bay khoang hạng nhất nội, ngồi cơ hồ đều là một ít cái gọi là thượng lưu xã hội thành công nhân sĩ. Vị này giày Tây trung niên nhân trông thấy Diệp Khiêm một thân thổ lí thổ khí (*dân hai lúa chính gốc) cách ăn mặc, không khỏi lộ ra mặt mũi tràn đầy khinh thường. Xác thực, Diệp Khiêm mang quá mức đơn giản tùy ý rồi, phía trên là một kiện giặt rửa cơ hồ sắp trắng bệch màu xám ngắn tay T-shirt, hạ thân là một đầu ngụy trang (*đổi màu) quần, ống quần khóa lại một đôi che kín tro bụi Lục Chiến trong giày. Trung niên nhân xem thường nhìn Diệp Khiêm, đối với tiếp viên hàng không có chút nhẹ gật đầu, dùng tự nhận là rất lễ phép ngữ khí nói ra: “Không cần, cám ơn!” Đón lấy nhìn Diệp Khiêm, lầm bầm nói nói: “Người như vậy như thế nào cũng có thể ngồi khoang hạng nhất ah.” Diệp Khiêm tự nhiên là nghe vào tai ở bên trong, bất quá lại không có để ý hắn. Giống như vậy tự cho là đúng, tổng cho rằng lão tử Đệ Nhất Thiên Hạ người, Diệp Khiêm bái kiến nhiều lắm, chết trong tay hắn cũng không ít. Tiếp viên hàng không hay là lễ phép cười cười, đồng dạng hỏi Diệp Khiêm một lần, dù sao, khách hàng tựu là thượng đế, dù cho Diệp Khiêm là cái tên ăn mày, chỉ cần lên cái này khung máy bay, nàng kia nên muốn lễ phép khách khí ngang hàng đối đãi, huống chi, cái này ăn mặc cũng không phải rất xa hoa người trẻ tuổi lớn lên rất tuấn tú, hơn nữa còn một điều du côn du côn đáng yêu. Diệp Khiêm nhìn tiếp viên hàng không, lắc đầu, nói ra: “Không cần!” Đón lấy, ánh mắt lại chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ. “Phanh” một tiếng, trong buồng phi cơ bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng súng, chỉ thấy bốn gã trung niên nam tử cầm thương (súng) đứng lên, trong tay ak47 đối với trong buồng phi cơ hành khách. Bỗng nhiên hắn đến biến cố, lập tức lại để cho trong buồng phi cơ hành khách loạn thành một bầy, nguyên một đám hoảng sợ xem lên trước mặt bốn cái võ trang đầy đủ đạo tặc. “Đều đừng nhúc nhích, đem thứ đáng giá toàn bộ lấy ra, chúng ta chỉ cầu tài, không muốn giết người, hi vọng các ngươi ngoan ngoãn phối hợp.” Trong đó một gã đạo tặc nói ra. Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua, ánh mắt lại chuyển tới. Mà bên cạnh hắn vị kia giày Tây trung niên nhân đã sớm bị hù toàn thân run rẩy. Vừa mới nói chuyện cái kia tên đạo tặc đối với trong đó một gã dáng lùn đạo tặc nhẹ gật đầu, ý bảo hắn đi máy bay phòng điều khiển. Rất rõ ràng, tại bốn người này trung này đây hắn cầm đầu. Hắn cũng không phải đồ đần, chỉ cần máy bay tại Hoa Hạ sân bay đáp xuống, như vậy đợi đợi bọn hắn chính là tử vong. Tại Hoa Hạ, cướp máy bay là khủng bố hoạt động, chỗ phạm tội đầy đủ bọn hắn chết mấy trăm trở về. Đợi tên kia dáng lùn đạo tặc quay người đi phòng điều khiển về sau, cầm đầu cái kia tên đạo tặc đối với mặt khác hai gã đạo tặc nói ra: “Các ngươi đi đem tiền lấy tới.” Đối mặt tình huống như vậy lúc, trong buồng phi cơ cái gọi là những cái kia thành công nhân sĩ sớm tựu không biết làm sao rồi, đem làm đạo tặc đem thương (súng) đỉnh khi bọn hắn trên ót thời điểm, đều ngoan ngoãn đem trên người thứ đáng giá giao đi ra. Trong đó một gã đạo tặc đi tới Diệp Khiêm bên cạnh, quát: “Nhanh, đem tiền lấy ra!” Diệp Khiêm quay đầu, vẻ mặt người vô tội nói: “Đạo tặc đại ca, người xem ta bộ dáng này như là kẻ có tiền sao? Ngươi đòi tiền, tìm hắn, hắn cái này một thân đều là hàng hiệu, khẳng định có tiền.” Diệp Khiêm vừa nói vừa chỉ bên cạnh cái vị kia trung niên nhân, hắn không phải quân tử báo thù mười năm không muộn quân tử, hiện tại có cơ hội, đương nhiên muốn hung hăng trả lại. Vị kia trung niên nhân hung hăng khoét Diệp Khiêm, thế nhưng mà đối mặt đạo tặc hung ác ánh mắt nào dám nhiều lời nửa câu, cuống quít đem trên người tiễn toàn bộ rút đi ra, trên tay tên bề ngoài, trên cổ vòng cổ đồng dạng cũng không dám lưu. “Đạo tặc đại ca, trong miệng hắn còn có mấy khỏa răng vàng.” Diệp Khiêm chỉ chỉ trung niên nhân nói ra. Tên kia đạo tặc ánh mắt lại đã rơi vào trung niên nhân trên người, trung niên nhân hận không thể đem Diệp Khiêm sống sờ sờ mà lột da, âm thầm thề, về sau nếu như tại sh thành phố nhìn thấy Diệp Khiêm nhất định hảo hảo giáo huấn hắn một phen. “Nhanh lên lấy ra, mịa nó, nếu không lấy ra lão tử một thương (súng) băng ngươi.” Đạo tặc đem thương (súng) đỉnh tại trung niên nhân trên ót hung ác nói. “Cái này... Này làm sao cầm à?” Trung niên nhân vẻ mặt người vô tội nói. “Ngươi không biết a? Cái kia ta giúp ngươi!” Đạo tặc nói một câu xong, dùng báng súng hung hăng đập vào trung niên nhân khóe miệng, lập tức, trung niên nhân miệng đầy máu tươi, trong miệng khảm nạm răng vàng rớt xuống, bổ sung lấy còn có mấy cái răng. Trung niên nhân lập tức một hồi gào khóc thảm thiết, phát ra như giết heo kêu thảm thiết. “Móa nó, câm miệng của ngươi lại, lại gọi lão tử một xử bắn ngươi!” Đạo tặc hung dữ nói. Ác nhân tự do ác nhân ma, trung niên nhân ở đâu còn dám lên tiếng nữa, chịu đựng đau đớn chăm chú ngậm miệng lại. “Ngươi, đem thứ ở trên thân toàn bộ lấy ra, nhanh lên!” Đạo tặc càng làm thương (súng) nhắm ngay Diệp Khiêm, quát. Trung niên nhân trong nội tâm âm thầm chửi bới, tốt nhất đạo tặc có thể một thương (súng) đem Diệp Khiêm đánh chết tốt nhất. Diệp Khiêm rất người vô tội nói: “Đạo tặc đại ca, ta thật sự không có tiễn.” “Đjxmm~, lừa gạt ai đó? Có thể ngồi khoang hạng nhất dám nói mình không có tiễn? Nhanh lên, nếu không lấy ra lão tử sẽ giết ngươi.” Đạo tặc đem thương (súng) hướng thẩm sóng trước mặt đẩy vào một đoạn, quát. Diệp Khiêm bất đắc dĩ nhún vai, sau này hướng lên, mở ra hai tay nói ra: “Ngươi không tin chính mình sưu a.” Đạo tặc sửng sốt một chút, trừng Diệp Khiêm, nói ra: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng có đùa thủ đoạn, lão tử thương (súng) thế nhưng mà không có mắt.” Nói xong, quả thật khom lưng đi xuống Diệp Khiêm trên người lục lọi bắt đầu. Diệp Khiêm ánh mắt bốn phía quét một chút, đi phòng điều khiển cái kia tên dáng lùn đạo tặc vẫn chưa về, đầu lĩnh cái kia tên đạo tặc như trước đứng tại cửa ra vào cảnh giác chằm chằm vào trong buồng phi cơ hành khách, một danh khác đạo tặc tắc thì tại hắn vị trí của hắn vơ vét tiền tài. “Đây là cái gì?” Đạo tặc tay thoáng cái mò tới Diệp Khiêm chân khỏa thân chỗ, cảnh giác mà hỏi. “Vật này không thể cho ngươi!” Diệp Khiêm nói ra. “Nhanh, lấy ra!” Đạo tặc đem thương (súng) chống đỡ tại Diệp Khiêm ngực quát. Diệp Khiêm lông mày có chút nhíu, thân thủ lấy ra giấu ở Lục Chiến trong giày bảo bối. Chỉ thấy một đạo hồng quang hiện lên, đạo tặc kinh ngạc há to mồm nói không ra lời, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng. Cái kia đạo hồng quang là Diệp Khiêm thiếp thân chủy thủ phát ra ra, chủy thủ tên huyết sóng, toàn thân huyết hồng, giống như chậm rãi lưu động huyết dịch. Như là đã ra tay, Diệp Khiêm tự nhiên không hề do dự, dao găm trong tay tựa như mủi tên, giống như bay bắn vào cửa tên kia đầu lĩnh đạo tặc trái tim bên trong. Toàn bộ chủy thủ thân đao hoàn toàn chui vào thân thể của hắn, chỉ để lại chuôi đao tại bên ngoài, có thể thấy được Diệp Khiêm chỗ ném chủy thủ lực lượng lớn đến bao nhiêu. Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Binh Vương của tác giả Bộ Thiên Phàm.
Đấu Chiến Cuồng Triều
Từ khi sinh ra hắn chỉ có bệnh tật và bóng đêm vô tận bầu bạn. Ddến khi hắn tròn 5 tuổi đã gawpj một kẻ xưng là hề hy mệnh cổ quái trong giấc mộng của mình. Và kẻ đó đã làm bạn với hăn suốt mười năm trong giấc mộng, từng bước thay đổi vận mệnh vươn tới mộng tưởng kẻ làm vương. Vào ngày đó, Vương Trọng đang đứng trước cánh cổng Thiên Kinh học viện, chuẩn bị đưa cuộc đời của chính mình sang một trang mới. Một thời đại anh hùng nhiều như mây, nhân loại luôn hy vọng nắm lại quyền làm chủ địa cầu, tiến quân lên vĩ độ cao! Quan trọng là…. Huynh trưởng Vương, sinh viên năm hai khoa xử lý nước thải, nghiên cứu cách sử dụng bàn xoay Hy Mệnh như thế nào, để đẩy nổi cả thể giới, các sư muội chú ý, huynh trưởng đến rồi! *** Dục vọng là động lực để tiến bộ, cũng thai nghén ra hủy diệt. Công Nguyên năm 2206, nền văn minh nhân loại đã gặp phải nguy cơ nguồn năng lượng nghiêm trọng nhất trong lịch sử, đồng thời bởi vì khai phá quá độ, khí hậu Địa Cầu trở nên cực kỳ ác liệt, thuộc địa Mặt Trăng cũng không thể chống đỡ dân cư di dân hơn mười tỷ. Kế hoạch cứu thế khởi động, nhân loại quyết định ở nguyệt hệ chế tạo một cái “lỗ đen nhân tạo” nhỏ để cung cấp nguồn năng lượng vĩnh hằng, đồng thời cải thiện hoàn cảnh Địa Cầu, kế hoạch này hiển nhiên có tính nguy hiểm cực lớn, nhưng cũng là phương pháp duy nhất lúc ấy. Năm 2216, chế tạo thành công lỗ đen, nhưng hậu quả lại là nhân loại không thể đoán trước, lỗ đen khiến một cái vị diện vĩ độ cao trọng điệp với Địa Cầu, sinh ra hiệu ứng năng lượng không gian điệp xạ, dẫn tới Địa Cầu kịch liệt biến đổi, khe hở không gian, dị năng lực, sinh vật biến dị, Địa Cầu lâm vào hỗn loạn toàn diện, nhưng vũ khí truyền thống không có tác dụng quá lớn đối với loại quái vật này, ở sau khi thủ đoạn cuối cùng vũ khí hạt nhân không có hiệu quả, thời gian ngắn ngủn ba năm, nhân khẩu Địa Cầu giảm mạnh tới hơn hai trăm triệu, nền văn minh vốn có hầu như bị phá hủy hết, nhân loại tiến vào thời tận thế. Nhưng càng ở loại thời khắc nguy cơ này, sinh mệnh lực cường đại khác thường xứng đôi với sự tham lam của nhân loại cũng được bày ra. Trải qua nhiều năm đấu tranh, mọi người phát hiện những năng lượng nguy hiểm khiến sinh vật Địa Cầu biến dị, cũng mang đến sinh vật dị giới, thật ra cũng đã thay đổi không ít nhân loại, bọn họ ở đấu tranh không ngừng tìm kiếm phương pháp lớn mạnh, trải qua vô số cố gắng, rốt cuộc thành lập một loại hệ thống lực chiến đấu hoàn toàn mới, bởi vì đây là vô số anh hùng hy sinh sinh mệnh sáng tạo, hệ thống này được xưng là anh hồn hệ thống, ngụ ý linh hồn anh hùng vĩnh viễn không bị mài mòn. Đồng thời, nhà khoa học vĩ đại Glan Glasso phát hiện phương pháp khoa học sử dụng dị năng lượng, mọi người cũng đem loại lực lượng này xưng là “Glasso lực”, mà kỹ thuật đi cùng nó xưng là kỹ thuật phù văn, ở sau khi trả giá thê thảm nặng nề, nhân loại nắm giữ loại nguồn năng lượng mới này, thoát khỏi nguy hiểm diệt vong. Trải qua mấy trăm năm đấu tranh, nhân loại ở trên Địa Cầu một lần nữa đứng vững gót chân, kết hợp khoa học kỹ thuật vốn có và hệ thống chiến đấu mới, hình thành từng cái thành thị, cùng không ngừng mở rộng, những nhân loại mới đốt cháy lên hồn hỏa này trở thành lực lượng chủ yếu bảo vệ thành thị, được xưng là anh hồn chiến sĩ, ngành quan trọng nhất của mỗi thành thị chính là học viện Anh Hồn, nơi này là cái nôi chiến sĩ, bởi vì trật tự cũ bị đánh vỡ triệt để, ở quá trình xã hội nhân loại trọng sinh, hai loại bố cục trở thành chủ đạo, một loại là đế quốc đồng minh, một loại là liên bang Tự Do. Liên bang Tự Do: cơ bản kéo dài trật tự thời đại cũ, cũng là quá độ của một số giai tầng thống trị thời đại cũ, hội nghị là cơ quan quyền lực cao nhất, các đại tập đoàn tài chính gia tộc là người cầm quyền thực tế, kế thừa tuyệt đại bộ phận tài nguyên và khoa học kỹ thuật của thời đại cũ, bài xích người biến dị, nghiêm cấm thông hôn với người biến dị. Đế quốc đồng minh: quần thể nhân loại kế thừa tương đối ít đối với tài nguyên của thời đại cũ, thời đại hắc ám bị vứt bỏ ở trong máu cùng lửa không ngừng lớn mạnh sinh sản hình thành liên minh quốc gia, cấp bậc nghiêm ngặt, dung nạp nhân loại, nhân loại mới cùng dị tộc, theo đuổi con đường sinh tồn lực lượng tối thượng. Mới đầu, giữa hai quần thể lớn bởi vì tranh đoạt tài nguyên thường xuyên đánh nhau to, nhưng bị ép bởi kẻ địch cường đại, cuối cùng đạt thành hiệp nghị hòa bình, hình thành giai đoạn phát triển tốt nhất của nhân loại từ thế kỷ mới tới nay, thời gian ngắn ngủn một trăm năm, dân cư nhân loại nhanh chóng khôi phục đến khoảng một tỷ, không thể không thừa nhận, nhân loại có được trí tuệ và năng lực sinh sản cường đại một lần nữa trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ cho chúa tể Địa Cầu. Nhưng mất đi nhất định sẽ không trở về, Địa Cầu hiện nay trừ nhân loại, bởi vì dị biến hình thành năm cấm khu lớn, tràn ngập lực lượng cường hãn nhân loại hiện nay vẫn không thể chinh phục, ngoài ra vĩ độ cao ảnh hưởng cũng khiến nhân loại ý thức được, bọn họ không phải đứa con được ông trời lựa chọn. Năm xxxx516, Đế quốc Caesar, một trong ba đại đế quốc của đế quốc đồng minh, bệnh viện tốt nhất, một đứa nhỏ gầy như que củi nằm ở phòng bệnh giám hộ bệnh nặng, đang hấp hối. “Tuyết Lỵ, đừng khổ sở nữa, anh tin tưởng đứa nhỏ này nhất định sẽ gắng gượng được!” Vương Chiến Phong an ủi vợ. Nhưng nước mắt của Tuyết Lỵ vẫn rơi xuống từng giọt một. Chỉ là một đứa trẻ đáng thương, vừa sinh ra đã gặp nhiều tai nạn, thật không dễ dàng gì đại nạn không chết, ai ngờ được thân thể vẫn chịu ảnh hưởng cực lớn, “Đây là trừng phạt của thần, chúng ta nên sớm một chút...” Vương Chiến Phong nhẹ nhàng lắc đầu, chuyện này đã bị liên bang Tự Do và đế quốc đồng minh liên thủ phong tỏa, trở thành cấm kỵ, dù sao đây cũng là một lần tai nạn nhân tạo lớn nhất của nhân loại tới nay, lại một lần nghiệm chứng Thượng Đế khiến người diệt vong tất khiến người ta điên cuồng trước, nhưng rốt cuộc ai đúng ai sai, ai có thể biết? Bác sĩ Layton Gary, siêu cấp thiên tài, là người có thành tựu cao nhất về kỹ thuật khoa học cũ cùng kỹ thuật phù văn trăm năm qua, bởi vì cơ duyên ngẫu nhiên chiếm được cái gọi là “Vận Mệnh Thạch”, một loại thần vật trật tự vĩ độ cao, đưa ra lý niệm điên cuồng “mỗi người đều có thể thành thần”, “đoạt lại tất cả thuộc về nhân loại”, “chinh phục vĩ độ cao”, bí mật được đế quốc đồng minh ủng hộ, nhân loại mơ ước đối với lực lượng vĩ độ tồn tại đã lâu, ở Thành phố Inca không ai quản lí chuyện gì bắt đầu thực nghiệm, đây không phải lần đầu tiên con người dòm ngó lĩnh vực của thần, cũng không phải lần đầu tiên thất bại, chỉ là thực nghiệm thất bại dẫn tới toàn bộ Thành phố Inca động đất cấp mười ba, trời sụp đất nứt, ngắn ngủn một ngày, toàn bộ thành thị đều bị sóng thần bao phủ, tử thương thê thảm nặng nề, đồng thời tạo thành mấy chục vạn người mất đi quê hương. Không hề nghi ngờ, phương diện đế quốc đồng minh đã vứt bỏ Lôi Đốn bác sĩ, người chịu tội thay chung quy phải có, Lôi Đốn bác sĩ chết cũng từ thiên tài khoa học biến thành ma quỷ của khoa học kỹ thuật đen tối. Vương Trọng là đứa trẻ mồ côi của trận tai nạn đó. Vương Chiến Phong ôm vợ, “Đứa nhỏ này rất kiên cường, vừa rồi còn cố ý khiến chúng ta an tâm, ài.” “Nhìn thấy nụ cười cố nén thống khổ của nó, tim em muốn tan vỡ.” Tuyết Lỵ không thể khống chế nước mắt của mình, tí tách rơi xuống. “Có lẽ tử vong cũng là một loại giải thoát, nhưng nếu nó có thể chống đỡ qua được, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, trải qua cuộc sống yên bình, tất cả hỗn loạn đều không quan hệ với chúng ta nữa.” Vương Chiến Phong hạ quyết tâm nói, từng huy hoàng, cũng từng ngã xuống đáy vực, cuối cùng lưu lại chỉ có người nhà quý báu. Mời các bạn đón đọc Đấu Chiến Cuồng Triều của tác giả Khô Lâu Tinh Linh.