Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Số chương: 150 Editor: Trạch Mỗ Nội dung nhãn: ngọt văn xuyên việt thời không thời đại kỳ duyên Nhân vật chính: Trần Giới, Tịch Lục ┃ phối hợp diễn: =A= tạm thời không nghĩ ra ┃ khác: ta vẫn là không có nghĩ tới Câu chuyện kể về việc một nam chủ có cơ hội xuyên không mà lại xuyên vào một con bệnh xà tinh, đã vậy con bệnh xa tinh này lại là một anh chàng chuyên đi theo dõi nữ chủ, công việc hằng ngày của anh là đúng giờ  đúng địa điểm theo đuôi nữ chủ, vật phẩm riêng tư của nữ chủ mất không cần nghĩ chính là nam chủ, nam chủ bệnh xà tinh có tủ chứa đồ bên trong đầy đồ của nữ chủ, nhìn thấy nữ chủ là biến thân thành chó Nhật vẫy đuôi mừng chủ. Nam chủ: “…” Đây đều là chuyện gì vậy. Cậu quyết định thay đổi hết thảy làm một người! đàn! ông! bình! thường! Bệnh theo đuôi, sửa! Bệnh loạn d**m đồ vật, sửa! Quan trọng nhất là bệnh vừa gặp được nữ chủ là nở gan nở ruột càng phải sửa! *** Rất nhiều năm về sau, nam chủ một mặt máu, sớm biết cả đời mình đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nữ chủ, cậu cũng không cần làm nhiều chuyện bịt tay trộm chuông như vậy, không nghĩ tới một phương nguyện đánh một phương nguyện chịu. *** Có một loại đàn ông như thế, anh ta có lẽ không đủ uy vũ, không tài không thế, không cách nào làm được nhân vật tổng tài tà mị cuồng quyến, cũng không thể làm được ôn nhuận như ngọc thành thục lẫm liệt như trong tiểu thuyết, anh ta có thể làm được không nhiều, anh ta chỉ có thể vì bạn từng bước từng bước một leo lên trên, hết sức mình cố gắng lớn nhất, vào lúc bạn bị bắt nạt, cho dù đánh không thắng cũng muốn là người đầu tiên xông ra chắn ở trước người bạn… bị đánh. Ấm áp nhắc nhở: muốn xem nam chủ lãnh khốc hoặc là nam chủ cực kỳ ôn hòa, xin thứ cho thần thiếp không làm được! **** Tác giả có chỉ số thông minh không cao, logic cũng không mạnh, cho nên =33= cẩn thận nhập hố. *** #Review TRÙNG SINH BIẾN THÀNH "BỆNH XÀ TINH" Tác giả: Đại Ôn Thể loại: Hiện đại, nam trùng sinh, namc rất rất "KUTE", còn mắc "bệnh xà tinh" vs nữc, ngọt, hài, sạch, sủng, HE Độ dài: 150 chương Tình trạng: hoàn *Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh _________________ Văn án: (có lược bớt) Nam chủ trùng sinh đến trên người một con bệnh xà tinh, bệnh xà tinh này là anh chàng cuồng theo dõi, mỗi ngày đúng giờ đúng địa điểm theo đuôi nữ chủ, vật phẩm riêng tư của nữ chủ mất không cần nghĩ chính là nam chủ, nam chủ bệnh xà tinh có tủ chứa đồ bên trong đầy đồ của nữ chủ, nhìn thấy nữ chủ là biến thân thành chó Nhật vẫy đuôi mừng chủ. Nam chủ: “…” Đây đều là chuyện gì vậy. Cậu quyết định thay đổi hết thảy làm một người! đàn! ông! bình! thường! Bệnh theo đuôi, sửa! Bệnh loạn d**m đồ vật, sửa! Quan trọng nhất là bệnh vừa gặp được nữ chủ là nở gan nở ruột càng phải sửa! __________________________ Vâng, chỉ vì vài dòng văn án rất có "TÂM" này của tác giả mà mình quyết định nhảy ngay hố này. Và thật vui khi nó đã không hề khiến mình thất vọng chút nào hết. Nên hnay page mình sẽ rv truyện này cho mn cùng đọc nhé. Đảm bảo không "ĐỘC" không "LẠ" không "HAY" không lấy LIKE ^^ Nam chính là Tịch Lục, cậu may mắn được trùng sinh vào thời điểm những bất hạnh chưa xảy đến với mình, mọi thứ như gia đình bạn bè cuộc sống trước kia đều giữ nguyên. Nhưng chẳng hiểu tại sao, lại có một điểm kỳ lạ. Chính là cậu bỗng nhiên trở thành một tên "bệnh xà tinh" hay nói đúng hơn chính là tên thần kinh chuyên theo dõi bám đuôi rình mò nữ chính - Trần Giới :). Tên tiếng anh dành cho cậu là "STALKER" Đọc đến đoạn này mn sẽ rất bất ngờ đúng không ạ. Nhưng mà chưa hết đâu nhé, phần hay vẫn đang tiếp diễn nè. Chả là, rình mò bám đuôi theo người khác cũng được đi. Đằng này lại còn biến thái đi ăn trộm đồ lót của người ta nữa. Ăn trộm rồi còn bị bắt quả tang. Nhọ. Nhọ đến thế là cùng :v :v Thế nên, cậu quyết định "cải tà quy chính" không "lầm đường lạc lối" nữa. Cái căn "bệnh xà tinh" phải diệt trừ ngay và luôn. Nhưng mà, cho dù bản thân cậu có cố gắng như thế nào thì mọi chuyện cũng không hề thay đổi. Hễ thấy nữ chính xuất hiện là bệnh lại phát tác, còn phát tác rất nghiêm trọng. Đến mức chỉ muốn nhào đến dán dính lên người nữ chính, tâm như hoa nở mùa xuân, còn hận không thể biến thành chú chó Nhật mà ngoe nguẩy đuôi với chủ :D Nhưng mà, một "STALKER" như thế thì làm sao mà yêu thương được kia chứ. Vậy nên, Tịch Lục cố gắng để hạn chế những thói quen ăn sâu trước kia lại, cũng chuyên tâm học hành vươn lên thành công dân tốt để xứng đáng với nữ chính mình dốc lòng theo đuôi bao lâu nay. Hẳn mn sẽ phải phì cười trước những trò dở hơi ngốc nghếch của nam chính dành cho nữ chính. Bởi cậu thuộc tuýp người rất chi là "kute" hột me, ngây thơ trong tình yêu vô cùng. Mặc dù chưa thể hiểu rõ được những tình cảm xuất phát trong lòng mình dành cho nữ chính là như thế nào nhưng cố gắng và biểu hiện cũng khá lắm. Cái kiểu ngu ngu ngơ ngơ, biến thái theo cách moe như thế thì cũng đáng để yêu thương đấy. Vậy nên, couple Tịch Lục - Trần Giới như là 2 mảnh ghép vừa vặn bổ sung cho nhau. Người ngốc manh, đáng yêu hơi chút vụng về chậm tiêu trong tình cảm. Người thì ngoài lạnh trong nóng, ít lời và hướng nội. Tưởng không hợp ai ngờ hợp không tưởng luôn mn ạ. Sau này, nam chính có những thay đổi rất đáng khen, trở thành một chàng trai mà khiến cho bất cứ cô gái nào cũng gục ngã. Đáng tiếc, bông hoa đẹp này lại tự nguyện dâng lên cho nữ chính rồi. Chỉ là, khi đứng trước cô cứ rụt rè e thẹn đỏ mặt tía tai mãi mà chưa rặn ra 3 chữ "Anh thích em". Đọc mà chỉ muốn gõ đầu nam chính mấy cái, chậm, quá chậm luôn Tịch Lục à :) Vậy mà, lúc anh tỏ tình cũng hoành tráng lắm cơ, mượn cả cơ hội diễn kịch trên sân khấu để đổi lời thoại luôn đấy. Thấy độ ngầu của anh chưa nè: “Anh muốn trở lại trước đây, nói toàn bộ những lời chưa nói cho em biết.” “Em rất xinh đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, anh chết chắc rồi, bằng không vì sao sẽ bởi vì em mà trái tim đang đập đột nhiên dừng lại ngay.” “Mỗi lần anh đi ngang qua cửa phòng học của em, đều sẽ làm bộ như lơ đãng nhìn em, đáng tiếc lần nào cũng sẽ bị người khác phát hiện.” “Thời gian càng lâu, anh lại càng ngày càng hi vọng trong tầm mắt em chỉ có anh, anh biết mình không thích hợp, nhưng là chẳng còn cách nào.” “Cho tới bây giờ đều rất thích em, vô luận là trước kia hay là hiện tại, đều vẫn thích em.” “Như vậy, hiện tại còn em? Anh nói yêu em, em dám đồng ý không?” (*) Và sau khi Trần Giới trả lời "Em dám" thì mọi chuyện mới buồn cười hơn. Nghe khán giả hô to ôm đi, hôn đi mà không dám mn ạ. Đã vậy, còn bị nữ chính chủ động hôn mới thú vị Ha ha Thế là, cuộc sống của một thanh niên mang trong mình căn "bệnh xà tinh" cũng đến ngày "đơm hoa kết trái". Cả hai chính thức bên nhau, cùng trải qua những tháng ngày vui vẻ ấm áp và hạnh phúc. Sau này, tất cả những bí mật trong quá khứ cũng dần được tiết lộ, lý giải vì sao nam chính lại mắc căn bệnh nghiêm trọng này với nữ chính. Và nữ chính vì sao khi đứng trước kẻ chuyên rình mò theo đuôi mình như kẻ biến thái thế lại chưa từng tỏ ra chán ghét hay khinh thường. Đây là một nút thắt quan trọng đưa người đọc đi từ sự bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đau lòng và bi thương. Nói chung, "Trùng sinh biến thành bệnh xà tinh" là cuốn truyện khá lạ về nội dung cũng như motif. Đặc biệt, truyện viết theo lời kể của nam chính nên vô cùng hài hước và thú vị. Nhất là những phân đoạn đối thoại, nó đáng yêu gì đâu á. Đọc mà nhiều khi cười muốn ngất ấy.  Chưa từng thấy nam chính nào có nhiều thiện cảm như Tịch Lục luôn. Người gì đâu mà ngốc ngốc, kute quá chừng. Không yêu thì thôi, yêu rồi xác định "thê nô" là cái chắc. Khỏi cần bàn cãi gì nữa hết. Vậy nên, mn hãy nhảy hố này ngay để thư giãn trong những ngày bận rộn mệt mỏi nhé. Truyện này thích hợp lắm đấy. Không gạt đâu ha ^^ ___________________ (*): Trích dẫn từ truyện #La_phi - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh của tác giả Đại Ôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc - Băng Thủy Đích Ngư
Kết quả về tình yêu bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và cô gái nông thôn. Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất. Trong lúc hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ bị gả cho người chồng không tốt. Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba, có em trai khi còn bé. Sống lại lần nữa chọn cuộc sống không giống như trước kia. Lần này không để cho bản thân tiếc nuối. Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình. Tìm một tình yêu cho bản thân và tìm người mình yêu để sống những ngày tốt đẹp sau này. Không còn cầu gì nhiều. *** “Chị, chị... chị thấy thế nào?” Tiểu Hổ nhìn gương vài lần sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Hoa hỏi. Tiểu Hoa đưa tay lên sờ soạng đầu tóc ngắn ngủn của nó một chút cười nói: “Em trai của chị hôm nay rất tuấn tú!” Tiểu Hổ tiến lên ôm lấy Tiểu Hoa, để đầu lên trên vai cô nói: “Chị, cám ơn chị!” Tiểu Hoa đưa tay lên đánh vào đầu nó một cái tát, quay mặt sang xấu hổ nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Chị là chị của em!” Tiểu Hổ ôm thật chặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng vây quanh ôm tiểu Hổ, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của nó. “Chú rể thu xếp thế nào rồi?” Cao Giang Cảnh đẩy cửa vào hỏi, kết quả vừa đẩy cửa ra sắc mặt biến thành màu đen, túm Tiểu Hoa qua nói với tiểu Hổ: “Một hồi thì có vợ để mà ôm.” Tiểu Hoa cười một tiếng. An ủi tiểu Hổ xong thì đi đến phòng ba Giang, kết quả ba Giang đang co quắp không ngừng túm quần áo, muốn nó càng thẳng hơn. Tiểu Hoa cười tiến lên nói: “Ba! Vốn là ủi vô cùng thẳng, không cần lo lắng nữa!” Ba Giang ngốc nghếch cười nhìn Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng hỏi: “Một lát ba không lên sân khấu nhường cho con nói có được không? Người ta có thể cảm thấy không tốt hay không?” “Nếu không thì ba lên?” Tiểu Hoa hỏi. Ba Giang vội vàng lắc đầu nói: “Ba không thể nói được, nói không được...” “Vậy không cần lo lắng, ba à! Cứ ở nhà chờ, một lát thì con dâu cưới vào cửa!” Tiểu Hoa an ủi ba nói. Ba Giang gật đầu một cái lại hỏi chuyện này đến chuyện khác, bao lì xì mang đủ không? Nhẫn để ở đâu? Giấy kết hôn cất xong chưa, vv... Tiểu Hoa đều nhất nhất trả lời. Rốt cục người bên ngoài chuẩn bị xong không, chuẩn bị cầm pháo đi đón chú rể. Tiểu Hoa cười cười với ba Giang mới đi ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai tên nhóc quỷ nhà mình một đứa cầm lấy pháo, một đứa cầm bật lửa còn cách đó không xa, vì thế cô vội vàng kêu bọn nó lại. “Các con hôm nay an phận cho mẹ một chút! Nhớ kỹ chưa?” Tiểu Hoa một tay túm một lỗ tai của hai đứa hỏi. “Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” Nhiên Nhiên vội vàng nói. Thần Thần cũng không chịu yếu thế nói: “Bảo đảo phục tùng mệnh lệnh, mẹ, nhẹ chút... đau...” Tiểu Hoa nghe được bọn nó trả lời sau đó mới buông lòng tay nói: “Hôm nay ngoan ngoãn ở bên ông ngoại, biết không?” Hai bé vội vàng gật đầu một cái từ trong đám người vọt vào trong phòng. Tiểu Hoa chà xát tay cũng có chút khẩn trương nhỏ. Hôm nay là hôn lễ của tiểu Hổ, làm chị Tiểu Hoa vẫn cảm thấy không có chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá nhìn thấy em trai ở phía trước cười vui vẻ thì Tiểu Hoa càng không ngừng nói cho mình phải cố lên. Chỉ chốc lát sau chờ người dẫn chương trình sau khi nói xong thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngồi vào trong xe, ở trong tiếng pháo chạy đến nhà cô dâu. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư.
Sợ Yêu - Hường Nguyễn
'Nhiên Nhiên, tôi biết em hận tôi nhưng đứa con trong bụng Y Y là cháu gái em, sao em lại giết chết nó? ''   ''Em...Em không làm, không phải em.''   ''Cô còn chối hả? Chính cô đã hại Y Y và cả tôi mất đi đứa con này, tôi không tha cho cô đâu''   ''Nghiêm...''       ----------------    Cô và anh yêu nhau sáu năm.   Cô luôn  bên anh mỗi khi anh buồn.   Cô luôn bên anh mỗi khi anh gục ngã.   Cô luôn âm thầm giúp đỡ anh về sự nghiệp.   Nhưng cái cô nhận được sau sáu năm yêu anh chỉ là thiệp cưới của anh và người chị gái sinh đôi cô luôn yêu mến.   Anh nói anh đến với cô là do anh nhầm lẫn, người anh yêu luôn là chị cô.   Anh nói cô và anh không thể có kết quả.   Anh nói anh luôn cố gằng chịu đựng cô.   Anh nói cô yêu anh chỉ vì gia tài của anh.   Mẹ anh yêu quý cô mà ghét bỏ anh với chị gái cô ở bên nhau, anh cho rằng cô là người đứng sau.   Chị cô sảy thai, anh nói do cô, liền có người cưỡng hiếp cô, may mắn cô trốn thoát.   Cô báo cảnh sát nhưng cũng chỉ là không có chứng cớ.   Cô hận, hận người đàn ông năm đó nói lời yêu cô, hận bản thân ngu ngốc tin lời anh nói.   Bên nhau những sáu năm, anh cuối cùng vẫn không hiểu gì về cô.   Đêm mưa hôm đó, để trả thù cho cái thai trong bụng chị gái cô, anh tự mình lái xe đâm chết cô.   Anh không biết rằng cái thai đó không phải của anh.   Anh không biết rằng người năm đó cứu anh khỏi ngọn lửa chính là cô.   Đưa cô đến bệnh viện, anh nhẫn tâm ép cô đóng dấu vào đơn hiến tủy. Đáng lẽ cô có thể được cứu *** Phỏng vấn Mạc Quân Thần về cuộc sống gia đình: MC: Xin chào Mạc Tổng, anh có thể dùng hai từ để miêu tả cuộc sống hiện tại của mình. MQT: Hài Lòng. MC: Hài lòng như nào ạ? MQT: Vợ đẹp, con ngoan và.... MC: Và gì ạ? MQT: Và có trụ cột gia đình rất đẹp trai và tài giỏi. MC: -.- ------ MC: Chuyển vấn đề khác, Mạc Tổng thấy vợ mìn có điểm gì cần thay đổi không? MQT: Có MC: Điểm gì ạ? MQT: Hôn. MC: Mạc tổng cảm thấy vợ mình hôn không đạt sao? MQT: Không phải, ý tôi là cô ấy cần hôn tôi nhiều hơn. MC: Mỗi ngày hai người hôn nhau trung bình bao nhiêu lần? MQT: Mấy chục lần. Nhưng tôi vẫn thấy không đủ, chỉ muốn đút cô ấy vào túi lúc nào cũng mang theo. MC: -.- ---------- MC: Vậy anh thấy bản thân mình có ưu điểm lớn gì không? MQT: Có MC: Là gì? MQT: Nếu tôi kể xong thì hết giờ phát sóng chương trình rồi. MC( Chuyển nhanh đề tài): Vậy còn khuyết điểm? MQT: Quá đẹp trai khiến vợ tôi cảm thấy không an toàn, đôi lúc tôi nghĩ nên làm mình xấu đi nhưng lại không nỡ. MC: -.- --------- MC: Mạc Tổng đã từng trải qua bao nhiêu mối tình? MQT: Một. MC( Ngạc nhiên): Thật không vậy? MQT: Tôi chỉ yêu vợ mình. MC: Vậy anh muốn có mấy đứa con? MQT:Một đứa. MC: Tại sao? MQT: Mỗi lần đẻ là lại bị kiêng khem mấy tháng, tôi không chịu được. MC:-.- --------- MC: Nghe nói lúc trước Mạc Tổng là một người rất lãnh khốc, tàn nhẫn. MQT: Đúng vậy. MC: Vậy sao anh bỗng nhiên trở thành một người dịu dàng? MQT: Tôi chỉ dịu dàng với một mình em. Mà tập dược cái quái gì? Trác Nhiên em thôi bày trò đ, anh trả lời mỏi mồm rồi đấy. Cởi quần áo ra và đi ngủ đi. Trác Nhiên: Sao phải cởi quần áo? MQT ( Trực tiếp xé áo lầm bầm): Mua áo mỏng tiện ghê. Vâng mai mới phỏng vấn và bạn học Trác Nhiên hơi lo lắng nên bắt chồng nửa đêm dậy tập dược cùng cô:v MC từ nãy đến giờ đều là Trác Nhiên nhé Mời các bạn đón đọc Sợ Yêu của tác giả Hường Nguyễn.
Sống Lại Sinh Em Bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Viên
Liều mạng làm việc nên chết trên bàn làm việc, rồi sống lại trên người một phụ nữ có thai. Lớn bụng rồi sao? Vậy sinh thôi! Bị chồng ruồng bỏ? Mặc kệ thôi! Bây giờ, cô quyết đinh sẽ đối xử tốt với bản thân mình. Hạnh phúc sẽ đến như thế nào! Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ. *** Triệu Ngạn Kiều chậm rãi mở to mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, trang trí xa lạ khiến cô nhíu mày theo bản năng, thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc đã tạo cho cô thói quen bình tĩnh giúp cho cô không hô to gọi nhỏ, mà ngồi dậy nghiêm túc quan sát gian phòng mà cô đang ở. Cô nhận thấy, căn phòng này tốn rất nhiều công sức để trang trí, mỗi đồ vật đều rất tinh tế và đẹp đẽ, vị trí sắp xếp đồ dùng trong phòng cũng rất sang trọng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải là gia đình bình thường, nhưng mà, Triệu Ngạn Kiều nghi ngờ chính là vì sao cô lại ở chỗ này? Cô nhớ rõ ràng, bởi vì bản thân liều mạng làm việc mà ngất ở trên bàn làm việc, vì cái gì trong chớp mắt chỗ ở đã thay đổi, chẵng lẽ đồng nghiệp đã cõng cô về nhà? Triệu Ngạn Kiều càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, mặc dù bình thường ở công ty cô cũng không có bạn bè thân thiết, thế nhưng mọi người đều có lòng cảm thông, nhìn thấy cô té xỉu thì giúp đỡ một chút cũng có thể giải thích. Cô vén chăn lên xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, phòng khách rất rộng rãi cũng rất đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Triệu Ngạn Kiều, ghế sô pha rất lớn, bàn trà thủy tinh, vách tường màu vàng nhạt,… Cực kỳ xa xỉ, nhưng mà Triệu Ngạn Kiều không nhớ rõ mình có đồng nghiệp có tiền như vậy. Cô đang làm chuyên gia thiết kế tại một công ty đồng phục, nói dễ nghe chính là một thành phần tri thức, nói khó nghe chính là một công nhân, liều sống liều chết một tháng kiếm được trên một vạn đồng đã coi là tốt, mà xung quanh cô đều là những người gần giống như cô, nếu vậy thì căn phòng tráng lệ này là từ đâu xuất hiện đây? Triệu Ngạn Kiều đưa tay vào túi tìm kiếm, muốn gọi điện thoại cho cấp trên xin phép nghỉ, tự dưng nghỉ làm là tối kỵ của công ty, cho dù có lí do gì. Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được nơi tay có thể luồn vào, Triệu Ngạn Kiều có chút buồn bực, như thế nào ngất một lúc tay cũng dùng không tốt rồi? Cô cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy, liền choáng váng. Đây đâu phải cái quần, rõ ràng trên người mình mặc là một cái váy, còn là màu hồng! Triệu Ngạn Kiều chợt cảm thấy bực tức, quần áo của cô bị ai thay đổi rồi? Còn là màu hồng cô không thích nhất! Chẳng qua, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là thay quần áo cho cô, người kia rốt cuộc là nam hay nữ. Mặc dù cô không bảo thủ, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô rất cởi mở. Trong lúc Triệu Ngạn Kiều đang xoắn xuýt với vấn đề này, cánh cửa vang lên một tiếng răng rắc, Triệu Ngạn Kiều quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt có chút không quen. Dáng dấp của người đàn ông trước mắt này thật sự quá đẹp đẽ rồi, gương mặt của anh ta rất tinh tế, nhưng không ủy mị một chút nào, lại xinh đẹp lạ thường. Đặc biệt là cặp lông mày kia, sắc bén như thế vây quanh ở trên xương lông mày, có cảm giác ngông cuồng xinh đẹp. Đôi mắt hẹp dài lúc nhìn về phía cô có phần hơi khiêu khích, tròng mắt đen như sóng nước mênh mông, cực kỳ xinh đẹp, Triệu Ngạn Kiều hiển nhiên không thể điều khiển được chính mình, vẫn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn như cũ không nhịn được liền nhìn nhiều hơn. Mỗi người đều có mong muốn thưởng thức những điều tốt đẹp, nhưng chẳng qua là thưởng thức mà thôi, ngay thời điểm Triệu Ngạn Kiều muốn rời ánh mắt, người đàn ông đã mở miệng, thanh âm nam tính tiêu chuẩn, âm sắc rất tốt: “Thế nào? Mỗi ngày nhìn còn không đủ? Đàn bà háo sắc!” Giọng nói của người đàn ông mang theo nồng đậm khinh thường. Anh ta có ý gì? Triệu Ngạn Kiều không rõ, cô lộ ra sự háo sắc với anh ta khi nào? Càng đừng nói đến mỗi ngày đều nhìn anh ta. Thế nhưng cô cũng không mở miệng tranh cãi, đối với tình hình chưa biết gì này cô nhất định còn phải dựa vào người đàn ông trước mắt. Cô luôn luôn biết lúc nào thì nên làm cái gì, lúc nào không nên làm cái gì. Ưu điểm lớn nhất của Triệu Ngạn Kiều chính là lý trí. “Tiên sinh, xin hỏi nơi này là chỗ nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?” Lời của cô vừa mới nói ra khỏi miệng liền cảm giác được sắc mặt của người đàn ông trước mắt này thay đổi, có ngạc nhiên cũng có khinh thường, anh ta để túi đồ cầm trên tay xuống bàn trà, lười biếng nằm ở trên ghế sô pha rộng lớn, liếc mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều: “Triệu Ngạn Kiều, đừng nên giở thủ đoạn ngây thơ như vậy nữa, nếu cô ngoan ngoãn, thì cô vẫn là vợ của tôi, nhưng mà…” Người đàn ông dừng lại một chút, con ngươi màu đen chứa đầy cảnh cáo và nguy hiểm: “Nếu cô vẫn muốn giở thủ đoạn thì đừng trách tôi không khách khí!” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy không giải thích được, chẳng qua chỉ ngất đi một chút sao lại phát sinh nhiều chuyện như thế này? Chẳng lẽ người đàn ông này cuồng tự kỷ, cho là cô thầm mến anh ta? Thật buồn cười! Triệu Ngạn Kiều không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tôi không thích bất kì ai, dĩ nhiên càng sẽ không thích anh! Thứ hai, mời anh nói cho tôi biết nơi này là chỗ nào, làm phiền anh thời gian dài như vậy thật ngại, tôi muốn về nhà trước.” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy lời nói này của cô đã rất khách khí rồi, mặc dù người đàn ông này không chỉ một lần xúc phạm cô, nhưng trước mắt hẳn là anh ta đã cứu cô, cho nên vẫn cần phải có lễ phép. Nhưng mà, vì sao sắc mặt người đàn ông này càng ngày càng trở nên khó coi? “Triệu Ngạn Kiều, tôi cho cô biết, mặc kệ như thế nào tôi cũng sẽ không thích cô! Cô chết tâm đi!” Người đàn ông mất kiên nhẫn, thoáng một cái từ ghế sô pha đứng lên nhìn xuống cô, ánh mắt ác liệt giống như đèn pha chiếu trên người của cô, dù cho Triệu Ngạn Kiều đã lăn lộn nhiều năm ở trong xã hội như vậy cũng cảm thấy không rét mà run. Nhưng mà, người đàn ông này không phải bị bệnh thần kinh chứ? Vì sao nhất định cho rằng cô thích anh ta? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu, dù sao qua ngày hôm nay thì sau này bọn họ cũng sẽ không gặp mặt, nói cái gì cũng dư thừa. Nghĩ vậy, Triệu Ngạn Kiều hướng về phía người đàn ông vái một cái: “Tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi, bây giờ tôi cần phải trở về.” Mặc kệ là loại người nào, có thể không đắc tội thì không cần đắc tội, đây là kinh nghiệm làm việc của Triệu Ngạn Kiều, hơn nữa xem ra người đàn ông này cũng không phải người thường. Dứt lời, Triệu Ngạn Kiều liền xoay người hướng về phía cửa đi tới. Không nghĩ tới, người đàn ông lại tiến lên một bước bắt được tay của cô: “Triệu Ngạn kiều, rốt cuộc cô đang làm gì? Lạc mềm buộc chặt* sao?” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy nhức đầu, cô làm thế nào cũng không nói rõ được với người đàn ông này, cô hất tay của người đàn ông ra nhìn anh ta nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc: “Tiên sinh, tôi còn có công việc, xin để tôi đi được không? Mặc kệ anh từ nơi nào nghe được, thế nhưng tôi thật sự không thích anh!” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Sinh Em Bé của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Viên.
Đại Nghịch Chi Môn - Trí Bạch
Tạo phúc cho người thiện, khiển trách kẻ gian ác. Nhưng nếu không sử dụng đúng cách, luật pháp sẽ trở thành công cụ để kẻ ác ước thúc những người lương thiện, cản tay những người thực thi. Tự tìm con đường, nghịch thiên mà đi. Việc đại thiện xá gì thủ đoạn hung ác. Ta Niệm Vi Thiên Ý, Ta Nộ Vi Thiên Uy. *** Nhận xét: Đại Nghịch Chi Môn hiện đang đứng top trang tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc. Dưới ngòi bút nổi tiếng với những tiểu thuyết đầy tình tiết bí ẩn đan xen nhưng không kém phần logic của Trí Bạch, bạn sẽ không thể dứt mắt ra cuốn tiểu thuyết này. Với giấc mộng diệt tận gian tà của mình, nhân vật chính của Đại Nghịch Chi Môn sẽ đi đến đâu khi con đường cường giả ngày càng rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, mãi mãi như vô tận... *** Thương Man Sơn nằm ở phía bắc Yến Quốc, giáp với U Quốc. Nơi này không có ai quản lý, cũng không ai tranh giành, thế núi hiểm ác, cho nên có rất nhiều ác nhân ẩn hiện. Những quốc gia như Yến Quốc, U Quốc, Bá Quốc, Trác Quốc…là mười sáu quốc gia nhỏ có diện tích khoảng mấy nghìn dặm vuông, được gọi là U Yến Thập Lục Quốc. Yến Quốc và U Quốc coi như là hai quốc gia cường thịnh trong đó, hai nước liên tục chinh chiến mấy năm, cho nên có rất nhiều dân chúng chạy nạn tới Thương Man Sơn ẩn cư. Nơi này chẳng khác nào một thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Một nơi như vậy, không thiếu nhất chính là ác đồ. Đám kẻ ác hung hãn, xảo trá kia sống ở đây như cá gặp nước. Dần dần, nơi này trở thành thiên đường của kẻ ác. Đám ác đồ bị đuổi bắt chạy tới Thương Man Sơn không chỉ có ở hai nước Yến, U, mà cũng có từ quốc gia khác. Trong mấy chục năm qua, dân số ở Thương Man Sơn càng ngày càng đông, tạo thành một tòa sơn thành có nhân khẩu không ít. Một đám người xấu tụ lại với nhau ở một nơi, nhưng lại đặt tên rất đẹp cho nơi đó, Huyễn Thế Trường Cư. Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần có nhiều người thì sẽ có học đường. Dù là nơi phồn hoa hay là nơi khỉ ho cò gáy, thì trẻ con vẫn phải học tập. Đương nhiên, trong thành Huyễn Thế Trường Cư, bất luận là học đường nào cũng không truyền học vấn đứng đắn. Nơi nào có người, thì nơi đó có phân chia, cho nên trong thành cũng có người giàu người nghèo, người cao kẻ thấp. Có người cao kẻ thấp thì có ức hiếp. Tuy nhiên từ mười bảy năm trước, có một thư sinh trắng trẻo tới Huyễn Thế Trường Cư, một mình đánh bại ba mươi sáu cường giả trong thành, tự định ra quy củ của chính mình. Từ lúc đó trở đi, cuộc sống của dân chúng trong thành tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần giao đủ tiền thuế là có thể sống bình yên. Phố Nam Sơn là con phố nằm tận cùng phía nam thành, dựa theo thế lực phân chia, là địa bàn của Cửu Đại Khấu. Trong học đường của phố Nam Sơn, có khoảng hơn bốn mươi hài tử tuổi chừng năm, sáu tuổi tới mười bốn, mười lăm tuổi đang lười nhác ngồi đó, ngã trái ngã phải, kẻ ngủ gật, kẻ nói chuyện phiếm. Trên thực tế, học đường này không có tiên sinh dạy học, người dạy là Cửu Đại Khấu, chín kẻ tự xưng là ác nhân thiên hạ thay phiên nhau truyền kỹ năng sinh tồn cho bọn trẻ. -Hôm nay là vị tiên sinh nào dạy nhỉ? Bàn tử Đỗ Sấu Sấu hỏi đồng học gầy teo bên cạnh. Đỗ Sấu Sấu năm nay mười tuổi, dù tên có chữ ‘gầy’ nhưng chẳng gầy chút nào, khá là cường tráng, cho nên ngoại trừ đám người Cao Đệ kia ra, hắn là anh cả của học đường. Hài tử ngồi bên cạnh hắn tên là An Tranh, ‘An’ trong an tĩnh, ‘Tranh’ trong tranh cường háo thắng. Dù cái tên là vậy, nhưng người này chẳng dám tranh giành cái gì, là kẻ mềm yếu nhất trong học đường. Nếu như không phải có Đỗ Sấu Sấu bảo vệ hắn, thì hắn đã bị đám học trò khác đánh cho tàn tật rồi. An Tranh luôn có cái vẻ khúm núm, Đỗ Sấu Sấu nhìn mà tức giận. Nếu là bình thường, Đỗ Sấu Sấu hỏi một câu, An Tranh liền vội vàng trả lời. Nhưng không biết vì sao hôm nay Đỗ Sấu Sấu hỏi một lúc lâu, An Tranh vẫn không đáp. Đỗ Sấu Sấu biêt An Tranh là người nhu nhược, khiếp đảm, hắn đã từng cố gắng huấn luyện An Tranh tàn ác chút, nhưng sau ba ngày hắn liền buông tha, bởi vì ngay cả một con chuột An Tranh cũng không dám giết. Đỗ Sấu Sấu trừng mắt nhìn: -Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau đó hắn phát hiện An Tranh hôm nay có chút quái dị. An Tranh một mực nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc buổi sáng đi học, An Tranh bị hai thủ hạ của Cao Đệ đánh đập, may mà Đỗ Sấu Sấu phát hiện kịp thời cứu hắn rồi vịn hắn vào phòng học. Từ lúc đó An Tranh một mực bất động, Đỗ Sấu Sấu thấy An Tranh nằm sấp xuống bàn đã tích một vũng máu. Hắn lập tức muốn vịn An Tranh đứng lên, nhưng vừa đụng vào cái liền phát hiện thân thể của An Tranh cứng ngắc, hơn nữa lạnh như băng. -Cao Đệ, ngươi là tên khốn kiếp! Tuy Đỗ Sấu Sấu còn nhỏ tuổi, nhưng hắn vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. An Tranh là đứa nhu nhược nhất trong học đường này, bị người dánh cũng không dám kêu gào, cuối cùng là bị đánh chết. Người khác bảo hắn ngồi xuống ôm đầu, hắn tuyệt không dám đứng dậy. Người khác bảo hắn quỳ xuống liếm giày, hắn tuyệt không dám im lặng. Nhưng sự nhu nhược của hắn không đổi được sự tha thứ của các đứa trẻ khác, trái lại, bọn chúng rất thích tra tấn An Tranh. Lúc đầu chỉ là mắng mỏ đánh vài cái, sau đó là tra tấn. Đứa trẻ cao lớn ngồi ở bàn đầu phía trước tên là Cao Đệ, cũng là đứa lớn tuổi nhất của học đường, cường tráng giống như một nghé. Bình thường hắn cũng là kẻ bắt nạt An Tranh tàn nhẫn nhất, cho dù nhà hắn và nhà An Tranh cách nhau không xa. -Heo mập họ Đỗ, ngươi muốn chết phải không? Cao Đệ đứng dậy quay đầu nhìn về phía Đỗ Sấu Sấu, ánh mắt đầy hung tàn mà chỉ người lớn mới có: -Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, nếu không phải nể mặt anh trai ngươi là người tu hành ở tông môn, thì ta đã giết ngươi cho chó ăn rồi. Con mẹ ngươi nếu còn dám vô duyên vô cớ mắng ta, ta liền đánh gãy tay chân của ngươi. Hai mắt Đỗ Sấu Sấu đỏ lên như dã thú, hắn chỉ vào An Tranh, hô to: -Ngươi đã đánh chết hắn! Cao Đệ sửng sốt một lát, lập tức cười lạnh: -Giả chết? Chẳng phải bổn sự lớn nhất của tên thỏ đế này là giả chết đó sao? Sáng nay bọn ta chỉ tùy tiện đánh cho vài cái mà thôi, mọi lần còn đánh hung ác hơn, hôm nay làm sao lại chết được? Cao Đệ đá văng ghế ngồi đi về phía trước, sau đó đá một cước vào lưng An Tranh: -Đừng giả chết với lão tử, lão tử biết ngươi không có việc gì! Một cước đá ngã An Tranh, nhưng An Tranh ngã trong tư thế vẫn ngồi. Giờ khắc này Cao Đệ và Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy khuôn mặt của An Tranh tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, giống như thừa nhận đau đớn cực độ, hiển nhiên đã chết rồi. Đứa trẻ yếu đuổi này lúc sắp chết căn bản là đau không nhịn được, nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng, chỉ nhíu lông mày, cắn chặt miệng. -Ngươi là đồ khốn kiếp! Đỗ Sấu Sấu tung một quyền về phía mặt của Cao Đệ, Cao Đệ bị đánh bất ngờ, suýt nữa ngã xuống. Hắn vô thức nhìn thoáng qua An Tranh đã chết, trong lòng có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị đánh chết, hơn nữa chính là hắn phái người đánh An Tranh. Nhưng rất nhanh, bản tính hung hãn đẩy đi sợ hãi, hắn khoát tay hô một câu: -Vương Mãnh, Vương Tráng, hai tên khốn kiếp các ngươi còn không đi lên ngăn cản hắn cho ta. Là hai ngươi đánh chết hắn, vì sao lão tử phải chịu đánh! Vương Mãnh Vương Tráng là thủ hạ của Cao Đệ, hai người này đi lên ôm lấy Đỗ Sấu Sấu. Tuy Đỗ Sấu Sấu xem thường An Tranh, hắn cũng luôn cho rằng mình chỉ thương hại An Tranh, nhưng lúc nhìn thấy An Tranh bị chết, hắn mới biết trong lòng mình đã coi An Tranh là bạn. Đỗ Sấu Sấu giãy dụa điên cuồng: -Ngươi đánh chết bạn của ta, ta muốn báo thù! -Báo con mẹ ngươi! Cao Đệ chạy tới tung cước đá vào bụng của Đỗ Sấu Sấu, Đỗ Sấu Sấu đau tới gập người. -Bạn của ngươi? Ha hả! Cao Đệ lau khóe miệng, sau đó túm lấy tóc của Đỗ Sấu Sấu: -Làm bạn với một kẻ nhu nhược? Cả phố Nam Sơn này chỉ có mỗi ngươi là coi tên tiện chủng đó là bạn. Tiện chủng không cha không mẹ kia chết thì đã chết, thành Huyễn Thế Trường Cư này thiếu đi hắn cũng chẳng sao. Heo mập, con mẹ ngươi dù sao cũng là một hán tử, vậy mà lại kết bạn một tiện chủng như An Tranh. Hắn tát cho Đỗ Sấu Sấu một cái: -Nói xin lỗi ta! Đỗ Sấu Sấu ngẩng đầu, cố gắng giãy dụa, nhưng Vương Mãnh Vương Tráng có thân hình không kém gì hắn, cho nên hắn không thoát ra được. Thấy hắn không chịu xin lỗi, Cao Đệ túm tóc rồi không ngừng tát, thanh âm chói tai. -Mau xin lỗi! Cao Đệ tát tới đỏ cả tay. Khuôn mặt của Đỗ Sấu Sấu lúc đầu là đỏ, về sau biến thành tím, nhưng bản tính không chịu thua khiến hắn gắng gượng được: -Tên khốn kiếp Cao Đệ, hôm nay nếu ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi báo thù cho An Tranh. Ngươi giết bạn của ta, ta không bao giờ bỏ qua cho ngươi. -Vậy thì ta liền giết chết ngươi! Cao Đệ xoay người trở về chỗ ngồi của mình lấy ra một con dao găm, hắn đi tới, vẻ mặt dữ tợn: -Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết ngươi, nơi này là Thương Man Sơn, giết người là chuyện bình thường. Hôm nay lão tử dù không giết ngươi thì cũng sẽ khiến ngươi tàn phế, để cho các ngươi biết ai mới là lão đại của phố Nam Sơn. -Đại ca, không được! Mấy đứa nhỏ khác chạy tới ngăn cản Cao Đệ: -Không thể giết hắn, đại ca hắn là người của tông môn, vạn nhất trả thù thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Giáo huấn hắn một cái là được, hắn không giống với phế vật An Tranh kia. An Tranh không cha không mẹ, chết cũng không ai quan tâm. -Không cho phép các ngươi mắng bạn ta là phế vật! Con mẹ các ngươi mới là phế vật! Đỗ Sấu Sấu giống như phát điên, cuối cùng giãy khỏi Vương Mãnh Vương Tráng, xông lên tung một quyền vào miệng Cao Đệ, khiến Cao Đệ mất đi một cái răng. Cao Đệ đau đớn hô lên, hai mắt đỏ bừng, tung một cước đá văng một hài tử muốn ngăn cản hắn, sau đó đâm một dao vào bụng Đỗ Sấu Sấu: -Heo mập, ngươi và An Tranh đều là phế vật, hôm nay lão tử liền giết chết hai ngươi. Phốc! Dao găm đâm vào, máu tươi phun ra. Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, Cao Đệ cũng sửng sốt. Một bàn tay gầy teo không biết từ chỗ nào xuất hiện ngăn cản trước bụng Đỗ Sấu Sấu. Bàn tay nắm lấy dao găm, máu từ tay chảy xuống. Dao găm rất sắc bén, suýt nữa cắt đứt ngón tay, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy dao găm, không hề nhúc nhích. Đỗ Sấu Sấu và đám người Cao Đệ nhìn sang, sau đó trông thấy An Tranh vốn chết rồi không biết bò lên từ khi nào, bàn tay nắm chặt lấy dao găm của Cao Đệ. -Gặp quỷ! Đám trẻ nhỏ kêu lên sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Đúng lúc này, Khấu Lục, một trong Cửu Đại Khấu bước vào phòng học, vừa vặn thấy một màn này. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bọn nhỏ đánh nhau dùng tới dao găm: -Dừng tay lại cho lão tử! Con mẹ các ngươi có tin là lão tử mang các ngươi ra ngoài bán không hả! Cao Đệ dùng sức rút dao găm lại, nhưng căn bản không rút ra được. Dao găm va chạm vào xương vang lên tiếng khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn vô thức nhìn về phía đôi mắt của An Tranh, phát hiện đôi mắt vốn nhu nhược kia ánh lên ti hung ác chưa từng thấy. Sự hung ác này, giống như đôi mắt của man thú mà Cao Đệ từng trông thấy, đầy máu tanh, cuồng bạo. Cao Đệ sợ tới mức buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau. Khấu Lục bước tới: -An Tranh, tên chết tiệt nhà ngươi còn dám cầm dao? Mau buông ra cho lão tử! Đỗ Sấu Sấu biết Cửu Đại Khấu hung ác cỡ nào, vội vàng kéo An Tranh, nhưng phát hiện đôi mắt của An Tranh chuyển về hướng Vương Mãnh và Vương Tráng, sau đó hắn nghe thấy An Tranh gằn giọng nói: -Là kẻ nào giết ta? Vương Mãnh và Vương Tráng sợ choáng váng, xoay người muốn chạy. An Tranh đứng bật dậy, một tay ôm cổ Vương Mãnh, một tay dùng dao găm đụng vào bụng: -Là ngươi giết ta? -Quỷ..quỷ a! Vương Mãnh thất hồn bạt vía kêu lên. Khấu Lục nổi giận: -Khốn kiếp, ngươi có tin ta xé ngươi ra làm đôi không? -Xé ta? An Tranh quay đầu nhìn Khấu Lục, ánh mắt đầy hung ác khiến Khấu Lục cũng phải giật mình. An Tranh chợt nhếch môi cười lạnh lùng, hàm răng còn dính máu: -Xé ta? Vậy thì cũng phải chờ ta trả thù đã! Hắn giơ tay lên, sau đó đâm dao găm vào đùi Vương Mãnh. ... Mời các bạn đón đọc Đại Nghịch Chi Môn của tác giả Trí Bạch.