Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Nghe nói trước khi Trình Trì xuất hiện, 300 nội quy “thép” của trường học, không ai dám vi phạm. Sau khi Trình Trì đến, vì một trận đánh nhau tập thể long trời lở đất mà kể từ đó, quần chúng nhân dân trong trường liền tự giác nhớ thêm một cái: “Trình Trì ngang ngược hung hãn, là một tên cường hào ác bá, tuyệt đối không thể chọc!” Là học sinh chuyển từ lớp năm đến lớp một, trước khi đi, Nguyễn Âm Thư đã sớm nghe thầy cô và bạn bè dọa một trận: Hình như tên Trình Trì kia là học sinh bên đó, em/cậu phải cẩn thận một chút! Nguyễn Âm Thư chớp chớp đôi mắt nai yêu kiều, dịu dàng nói đồng ý, vô cùng ngoan ngoãn, lúc nào cũng cẩn thận cách xa người kia quá mười mét. Chỉ là, sau đó, Trình Trì bước đến chỗ của cô… Có một chân lý đã nói thế này: Tính khí của Trình Trì không tốt, bạn mà không nghe lời hắn, chết chắc rồi! Nhưng lần đó Nguyễn Âm Thư lại không thèm quan tâm đến cậu ta, cuối cùng môi cô bị bỏng hết một miếng. Hôm sau tan trường, có ai đó tới truyền tin, vừa nói vừa run rẩy: “Âm Âm, Trình… Trình… Trình… Trình… Trình Trì bảo bảo cậu lên sân thượng gặp… Gặp cậu ấy…” Lần này bạn Âm Âm vẫn ngoan ngoãn nghe lời dặn dò, không đi tìm cậu ta. Nhưng mà sau đó, lúc lên sân thượng làm bài tập, cô bị Trình Trì mạnh mẽ kéo vào một góc. Nguyễn Âm Thư sợ đến khiếp vía rồi, không ngờ thiếu niên lại lấy từ túi ra một lọ thuốc, bắt đầu thoa lên môi cô. Anh cau mày, nhưng đáy mắt lại tình ý cuồn cuộn, yết hầu không tự chủ được mà lăn lên lăn xuống. Nguyễn Âm Thư xiết chặt góc áo, tự nói với chính mình: “Nếu cậu ta mà tức giận, muốn đánh mình, mình phải chạy thật nhanh!” Không ngờ giây tiếp theo, Trình Trì xoay mặt sang hướng khác, giọng phát ra khàn khàn, vừa hăm dọa, vừa đè nén mà lẩm bẩm: “Bôi thuốc bôi thuốc, không được hôn.” Nguyễn Âm Thư: “…” Nhân vật chính: Nguyễn Âm Thư, Trình Trì/ Phối hợp diễn: Lý Sơ Từ, Trương Mục Chi. Tag: Nhân sinh một lòng ngọt ngào. Lời tác giả: Ác bá trường học VS em gái dịu dàng Biệt danh của bổn văn:《 Làm sao để thuần phục một tên thiếu gia quần áo là lượt? 》《Bàn về hiện trường kiềm chế một tên hung dữ thích thống trị 》《Từ lão đại trở thành thê nô? Chỉ cần một Nguyễn Âm Thư!》 Tag: Ngọt văn, cuộc sống hằng ngày. #Cam kết ngọt văn, không ngọt livestream ăn nón sắt #Nhưng mà tôi không có nón sắt #Đừng dụ tôi mua! Tôi sẽ không ăn đâu! Weibo: Lộc Linh – Lorine Lời Editor: Hello mọi người, mình đã quay trở lại và ăn hại hơn xưa nè. Mọi người nhớ ủng hộ truyện nhé. Mọi góp ý xin hãy gửi vào Facebook seleneleewritingismylife của mình, xin cảm ơn.  *** Tám giờ tối, tiệc chia tay của lớp B5 vừa dịp kết thúc. Đám học sinh dự lễ đã sớm không đợi được nữa, vội vã đeo cặp vào định bỏ chạy, cuối cùng bị Trần Lệ - chủ nhiệm lớp gọi ngược lại, miễn cưỡng đành quay trở về vị trí. "Thầy còn chưa nhận xét tổng kết gì đâu, sao mấy đứa đã vội bỏ của chạy lấy người cả rồi? Bình tĩnh ngồi xuống trước đã, thật là, lần phân ban này sẽ có thay đổi một chút, sợ là người xưa sẽ không còn chung một lớp, các em nên biết quý trọng từng giây từng phút còn lại này." Đám nam sinh nghe vậy thì hi hi ha ha kéo nhau ngồi xuống, sau đó là một trận trêu cười loạn xạ. Nguyễn Âm Thư ngẩng mặt lên, đôi con ngươi sáng như nước hồ thu khẽ chớp, chuyên tâm nhìn về phía Trần Lệ. Mà người kia cũng hướng ánh mắt về phía cô, mỉm cười: "Ngày mai chúng ta sẽ chia lại ban học dựa theo kết quả kỳ thi vừa rồi, các lớp cũng được xáo lại. Các em sẽ được chia đều ra năm lớp, nên sau này lớp chúng ta có thể sẽ không còn học chung với nhau nữa." "Cơ hội đã mở ra rồi, hy vọng các em có thể sớm hòa đồng với các bạn mới, quen dần với thầy cô mới. Nhưng, phải luôn nhớ kỹ, tuyệt đối không được buông thả bản thân mình, luôn luôn nỗ lực, cố gắng phát huy. Nếu gặp vấn đề khó khăn cũng có thể đến tìm thầy, thầy luôn sẵn sàng giúp đỡ các em." "Tốt lắm, buổi tiệc hôm nay kết thúc ở đây, sáng mai các em nhớ đến sớm một chút để dọn dẹp chỗ ngồi của mình nhé!" Tiếng vỗ tay vang như sấm, đám nam sinh vội vàng đứng dậy nối đuôi nhau đi ra ngoài, còn không quên nói "hẹn gặp lại" với Trần Lệ. Mà Nguyễn Âm Thư vốn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cũng nhanh chóng đem phần nến thừa và diêm quẹt bỏ vào một cái hộp nhỏ, sau đó cùng bạn học bước ra khỏi ghế. Cô không quên đi về phía giảng đường, nở một nụ cười rồi nói: "Thầy, hẹn gặp lại thầy ạ." "Chờ một lát." Nguyễn Âm Thư không nghĩ Trần Lệ sẽ gọi mình ở lại, hai hàng mi của cô bèn khẽ nâng lên, mắt sáng lấp lánh. Tính cách của cô vẫn luôn là thế, dù cho không phải nhân vật chính trong một cuộc nói chuyện, nhưng chỉ cần trong lời nói của đối phương có nhắc đến cô, Nguyễn Âm Thư sẽ theo thói quen mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chăm chú và thuần khiết để nhìn người đó, cũng là biểu đạt thành ý tôn trọng của chính mình. Thành tích của Âm Thư rất tốt, vốn đã ổn định từ khi còn học cấp hai, hạnh kiểm cũng vô cùng hoàn hảo, tính cách lại khả ái dịu dàng, nên hầu như thầy cô giáo nào trong lớp cũng đều yêu mến cô. Mỗi lần đi dạy đều muốn chú ý đến em ấy nhiều một chút, dù Âm Thư có không nói gì suốt buổi học đi nữa, Trần Lệ cũng cảm thấy tâm trạng mình vô cùng thoải mái, cô học sinh với nụ cười tươi như hoa này quả thật có thể xoa dịu được lòng người. Trần Lệ hiền lành xoa đầu cô: "Lớp một chính là lớp trọng điểm của trường ta. Trừ một vài trường hợp quý tộc giàu có bỏ tiền để vào học thì đa số mọi người đều rất nghiêm túc. Thầy thật sự rất thích em, hy vọng em có thể tiếp tục cố gắng, còn có thể mang lại vẻ vang cho cả lớp." Âm Thư nghe vậy thì nở một nụ cười vui vẻ, thanh điệu trả lời mang giọng mũi đầy dịu dàng, nhưng cũng rất kiên định: "Dạ, em nhất định sẽ không để mọi người thất vọng." Trần Lệ lại quay sang nói chuyện với Lý Sơ Từ đứng cạnh cô thêm vài câu, sau đó hai người mới rời khỏi phòng học. Âm Thư và Lý Sơ Từ bắt đầu quen nhau cũng chưa lâu, nhưng quan hệ hai người rất tốt. Hai cô cùng ngồi một bàn, cùng nhau phấn đấu, trong đợt thi phân ban vừa rồi, may mắn là cả hai vẫn được ở cạnh nhau, cùng chuyển đến lớp một. Ngày mai chính là ngày đầu tiên đến lớp mới sau khi phân ban, vì thế Trần Lệ đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho lớp, xem như là tổng kết quãng thời gian mà họ đã trải qua cùng nhau. Mọi người đều đã thu dọn xong xuôi trước khi buổi tiệc kết thúc, bây giờ không còn ai ở lại cả. Chiều hôm nay Âm Thư bận phải đi phát bài thi, nên đến giờ cô vẫn chưa thu dọn xong cặp sách. Lý Sơ Từ phải đến lớp bồi dưỡng, không thể đi cùng cô được, nên chỉ còn một mình Âm Thư trở về lớp. Nhất Cao là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, giáo viên lẫn học sinh đều rất xuất sắc, lực lượng cũng không kém phần giàu có, lại vì học sinh rất đông nên trường có tận ba dãy lầu. Học sinh đã sớm tan hết, đèn trong trường cũng đã tắt, trời lại tối, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng đen ngòm. Âm Thư có bệnh quáng gà, lúc xuống lầu lại vội vàng nên cô đã quên mang theo đèn bin, cũng may là cô còn dư phần nến trong bữa tiệc ban nãy, trong người cũng có sẵn bật lửa để thắp sáng. Cô bèn nương theo ánh trăng để thắp nến. Nến được mua đến là để tăng phần không khí, vì thế nhìn qua rất đẹp mắt, màu xanh kem nhạt, bên trên còn dính rất nhiều kim tuyến từ bữa tiệc.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà của tác giả Lộc Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Một Ngày Nắng - Điệp Chi Linh
Mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng Tiêu Tinh không có điểm nào giống một cô con gái nhà giàu, cô không thích trang điểm ăn mặc cầu kì, chỉ thích những thứ giản dị, bình thường. Trong mắt bố mẹ và những người cùng giới có lẽ Tiêu Tinh là sinh vật lạ thuộc một thế giới khác. Mặc dù vậy cô vẫn không thoát khỏi số phận chung của nhiều thiên kim tiểu thư khác: kết hôn vì gia đình. Hôn phu của cô - Thẩm Quân Tắc lại là kẻ đáng ghét đã dám lừa đảo cô khi cô mới chân ướt chân ráo đến Mỹ, kẻ cao ngạo lạnh lùng không biết dịu dàng với phụ nữ là gì. Hôn nhân là một nấm mồ, cô còn trẻ như vậy, sao lại phải chui vào mồ sớm chứ? Nhưng làm thế nào đây khi phụ huynh hai gia đình và cả tên hôn phu đáng ghét đều đã đồng ý? Không trốn được thì đành cưới chứ sao! Nhưng cưới về sống thế nào đó là quyền của cô! *** Cuốn tiểu thuyết này được đăng trên Tấn Giang từ đầu năm 2011, đến bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành và xuất bản, một chặng đường không dễ dàng chút nào. Cảm ơn các bạn độc giả và bạn bè đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, cảm ơn các anh chị biên tập vất vả đối chiếu bản thảo. Trong quá trình chờ đợi cuốn sách ra mắt bạn đọc, mọi người đều rất vất vả. ^_^ Thực ra lúc mới viết cuốn tiểu thuyết này, tôi đã xây dựng rất nhiều tình tiết đối địch, về sau, hình tượng nhân vật Quân Tắc và Tiêu Tinh dần dần chín chắn, trưởng thành, đột nhiên tôi cảm thấy thực ra họ thích hợp với cách chung sống vui vẻ, nhẹ nhàng như thế này hơn. Đọc xong cuốn tiểu thuyết này, bạn cũng sẽ phát hiện, giữa họ không có cái gì là sóng to gió lớn, cũng không có cảnh tượng thề non hẹn biển và sinh ly tử biệt thường thấy trong tiểu thuyết. Giữa họ chỉ có sự ấm áp và bình lặng. Từ sự đối địch lẫn nhau lúc đầu đến dần dần phát hiện ra ưu điểm của đối phương, dần dần rung động, sau đó tỏ tình rất tự nhiên, đến với nhau, tin tưởng lẫn nhau, nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Tôi rất thích những tình tiết ấm áp như thế này. Luôn cảm thấy tình yêu dù mãnh liệt, vang dội đến đâu thì cuối cùng cũng trở về cuộc sống bình lặng với cơm áo gạo tiền. Vì thế trong phần ngoại truyện, tôi cũng miêu tả những chi tiết trong cuộc sống của họ. Hy vọng mọi người thích. Không chỉ có tình yêu, tôi còn rất thích tình bạn giữa các cô gái, giống như tình cảm thân thiết giữa Vệ Nam, Tiêu Tinh, Kỳ Quyên. Họ chơi với nhau bao nhiêu năm, tâm sự với nhau mọi điều, thân thiết như chị em. Tôi tin rằng bên cạnh rất nhiều người luôn có những người bạn tốt giúp đỡ khi họ gặp khó khăn. Vì thế tôi gọi đó là "Giây phút đầu tiên". ... Mời các bạn đón đọc Chờ Một Ngày Nắng của tác giả Điệp Chi Linh.
Sự Nhầm Lẫn Tai Hại - Bộ Vi Lan
Truyện Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan là truyện ngôn tình lãng mạn, hài hước với nhân vật chính là một cô gái “sắp ế”.  Cũng chỉ vì một phút nhất thời cô lỡ lời mà anh chàng người yêu của cô được đặt theo biệt danh mới ““Tống Bọ Hung”.  Anh không vì điều này mà lấy làm bực tức mà ngược lại anh luôn trêu chọc cô, câu chuyện của họ diễn ra thật ngọt ngào và đầy hài hước. *** Thấy lão Tống bảo cô đợi anh, chẳng hiểu sao Tâm My thấy yên tâm và tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Cô ngồi xuống vẫn kiểu rượu uống bát lớn thịt chén miếng to, đôi mắt không ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa mong ngóng chờ đợi. Khi bóng hình quen thuộc xuất hiện trước tấm bình phong ngay phía cửa quán Củng Hương, cô cất tiếng chào với người đang ngồi trên ghế dành cho khách, hí ha hí hửng chạy ra đón Tống Thư Ngu. ... Mời các bạn đón đọc Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan.
Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Tình Đa Đa
Tiểu thư Tướng phủ không có dung mạo khuynh thành, cũng không có phẩm hạnh của nữ tử. Ghen tỵ trưởng tỷ, ám hại di nương, bất kính với tổ mẫu. Kẻ ít học, thô tục không chịu nổi, không chút tài nghệ. Mai kia vô tình gặp được Âu Dương Thế tử, trái tim thiếu nữ bao lần rung động. Lại bị hồng nhan tri kỷ của Thế tử hãm hại, rơi xuống sông bỏ mình. Hơn nữa còn dính phải tiện danh hãm hại người ta mà không biết. Sau khi tỉnh lại, kinh ngạc mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, linh hồn lạ lẫm. Vốn định an nhàn hết ăn lại ngủ ngồi chờ chết. Chung quy lại có người không muốn nàng được sống dễ chịu, nếu nàng không thoải mái kẻ khác cũng đừng mơ tưởng an tâm mà sống. Di nương hãm hại? Không sao, đưa bà ta tới gặp Diêm Vương. Thứ tỷ gây chuyện? Thứ muội người người xảo trá? Lý tưởng của nàng là làm một con sâu gạo, không ngờ lại bị một tên phúc hắc yêu nghiệt coi trọng. Trích đoạn ngắn: "Kiếp này nàng chỉ có thể là của ta, kẻ nào dám coi trọng nàng, ta nhất định sẽ khiến y máu nhuộm ba thước." Người nào để ý đến ngươi, đang chuẩn bị dọn dẹp quần áo bỏ trốn, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một tên yêu nghiệt đang dựa người đứng đó. Nở nụ cười như họa: "Hôm nay ánh trăng thật đẹp, muốn cùng ta ra ngoài ngắm trăng sao?" Im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng em gái ngươi! Trùng sinh xuyên không, nhị tiểu thư Tướng phủ, nhìn nàng dạo chơi cổ đại như thế nào! Ở dị thế, ánh hào quang sáng rỡ thuộc về nàng. *** Ngâm Cầm che miệng cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu thư, đoán chừng hai người bọn họ bị dọa sợ không nói được." Vân Lãnh Ca cười nhạt cúi nhẹ đầu, buông lỏng tay hai người. Hai người thở nhẹ ra, Vận Nhi hơi đỏ mặt sẳng giọng, "Tiểu thư, bọn em là nô tỳ, như vậy không hợp, bị người khác thấy thì làm sao." Ngâm Thư đứng một bên cũng gật đầu, đồng ý với cách nói của Vận Nhi. Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ cười khổ, cũng không rối rắm với đề tài này, dù sao đây là ở cổ đại, tôn ti rõ ràng. "Ngâm Cầm, có phải Thương Lãnh Uyển có người tới làm khách hay không?” Vân Lãnh Ca chuyển đề tài, nhàn nhạt hỏi. "Tiểu thư, ngài nói rất đúng, sau khi ngài đi, nô tỳ đã phát hiện…" Ngâm Cầm sốt ruột, khó nén muốn nói rõ từ đâu đến cuối, vậy mà nói đến một nửa, Vân Lãnh Ca nhìn nàng ý bảo trở vào trong rồi hãy nói, chặn ngang nàng lại. Vận Nhi không rõ nên nghi ngờ theo sau lưng Vân Lãnh Ca cùng đi vào trong. Vân Lãnh Ca rũ mi mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên rồi biến mất, khá lắm Nhị Di Nương, một chiêu tiếp một chiêu, muốn đánh cho nàng trở tay không kịp sao? ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Nhị Tiểu Thư của tác giả Tình Đa Đa.
Chiến Hoả - Tâm Thường
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, con người dù mạnh mẽ đến đâu, trong tim cũng có chỗ mềm yếu, dù họ gan cường đến mấy, họ cũng sẽ vì điều họ muốn bảo vệ mà khuất phục Lệ Chiến nổi tiếng vì khả năng đánh đấm xưng hùng xưng bá của anh trong đại viện quân khu một, cô gái thắt hai bím tóc xinh xắn ở đại viện quân khu hai. Hai đứa nhóc vậy mà lại là oan gia cho tới lớn. Hiểu lầm chỉ một chút, trả giá là mười mấy năm căm hờn, là sự trả thù ngây thơ của hai kẻ trưởng thành, và cả tình cảm vốn nên nảy mầm đã bị đóng băng nhiêu năm Trời mới biết thế sự trêu người thế nào, bao năm không gặp lại, hình ảnh đối phương cũng chẳng thể nào xóa nhòa trong tâm trí. Cả cô và anh đều hiểu rõ đối phương, hơn cả chính bản thân mình, vì vậy chẳng thể nào nhìn ra được tình cảm của chính mình với người đó đã sâu đậm đến mức nào... *** Mọi người luôn nhận thấy Lệ Chiến và Hoả Đình Đình có vướng mắc với nhau. Sau sự việc “cấp dưới mạo phạm cấp trên” ngoài bãi tập, họ càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Sau khi Lệ Chiến biết lý do Hoả Đình Đình hận mình, anh buồn phiền vô cùng. Hoả Đình Đình nhất định không cho anh cơ hội giải thích. Từ lúc đó Lệ Chiến biến thành một ông già khó tính. Ngoài Nhan Trạch Tích ra, không ai dám đến gần anh. Mà Nhan Trạch Tích lại không muốn để ý đến anh. Lần đầu tiên anh ta biết đàn ông nói nhiều còn đáng sợ hơn phụ nữ. Lệ Chiến ôm một bụng ấm ức tìm Nhan Trạch Tích xả giận, anh mắng luôn cả Lệ Túc: “Mẹ kiếp, chắc kiếp trước mình nợ Lệ Túc! Nợ cả ả Mộc Vãn, nên bây giờ hạnh phúc của anh đây mới hỏng trong tay hai kẻ xấu xa đó!” Nhan Trạch Tích nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, anh ta nghe Lệ Chiến nói tiếp, “Trước kia, mình cũng giúp anh hai với Đường Tâm, nhưng Đường Tâm cùng lắm cũng chỉ làm loạn vặt vãnh. Không giống ả Mộc Vãn thâm hiểm thích giả bộ thánh thiện. Mẹ nó chứ! Nhìn ả mà buồn nôn, chẳng trách ngày xưa Lệ Túc cứ lẩn trốn!” .. Mời các bạn đón đọc Chiến Hoả của tác giả Tâm Thường.