Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khúc Ca Tú Cầu Của Ác Quỷ

Sau khi phá giải những án mạng tinh vi gây chấn động khắp nước Nhật, thám tử Kindaichi Kosuke không khỏi nhức nhối vì bi an trần tục, nên quyết định tạm nghỉ một thời gian. Không muốn loanh quanh phố thị cho đời mỏi mệt nữa, anh chọn một nơi thật hẻo lánh, bình yên, dân phong chất phác, cốt để lắng nghe chim hót buổi sớm, ve kêu trưa hè, dế gáy đêm khuya cho thư thái. Nơi anh đến là một xóm núi cách biệt với xã hội loài người, giao thông bất tiện, vẫn còn dùng xe kéo. Kindaichi lắng nghe chim hót ve kêu chưa bao lâu thì ngay chỗ anh nghỉ có người bị giết trong tư thế quái lạ: phễu gang mồm. Dù chỉ đến để nghỉ, nhưng Kindaichi cũng không thể bình chân như vại được, đành bắt tay phá án. Tiếc nỗi làng xóm khuất nẻo, giao thông bất tiện, việc thu thập tin tức bị gián đoạn, tạo điều kiện để vụ giết người tiếp theo xảy ra, cuối cùng phát triển thành giết người hàng loạt. Khi án mạng đủ nhiều để nổi lên điểm chung, Kindaichi mới biết, những cái chết này đều liên quan đến một khúc đồng dao cổ người làng vẫn hát khi chơi tú cầu hồi xưa, nhưng giờ không ai còn nhớ nữa. Không ngờ nơi chất phác lại có kiểu án mạng của chất phác, Kindaichi buộc phải đào sâu lại lịch sử và chứng nhân của làng, chạy đua với ác quỷ trong bóng tối nhằm rút tỉa quy luật để cứu lấy nạn nhân tiếp theo. Cũng như Đảo Ngục Môn, Rìu đàn cúc, KHÚC CA TÚ CẦU CỦA ÁC QUỶ là một tác phẩm nằm trong series phá án của thám tử Kindaichi Kosuke. Tác phẩm là sự đối đầu của âm mưu mang phong vị cổ xưa và kĩ thuật phá án đang bước vào bình minh phát triển. *** Khúc ca tú cầu của ác quỷ (Yokomizo Seishi) – Khúc ca chết chóc vọng lên từ miền ký ức By Mọt Mọt - April 30, 2021 Các thảm án liên hoàn xảy tới liên tiếp như đã bào mòn sức lực lẫn trí tuệ của thám tử Kindaichi Kosuke. Bởi vậy, anh quyết định dành cho bản thân một chuyến nghỉ dưỡng để khôi phục tinh thần tại một địa điểm cách xa thế giới con người. Theo gợi ý của chỉ huy Isokawa, Kindaichi đã tới làng Đầu Quỷ, ngôi làng hẻo lánh nằm án ngữ trên ranh giới giữa hai tỉnh Hyogo và Okayama song lại xa phủ xa tỉnh, gần như bị cô lập bởi núi non tứ phía. Nhưng thay vì có chuyến nghỉ ngơi đúng nghĩa, anh lại bị cuốn vào một thảm án liên hoàn khác. Không chỉ vậy, bức màn bí ẩn vốn bị phủ kín 20 năm trước, theo đó cũng dần lộ diện. khúc ca tú cầu của ác quỷ yokomizo seishi      Những án mạng đậm màu nghi thức Tạo dựng trên trang văn những án mạng đậm màu nghi thức gần như đã trở thành điểm chung, motif thường thấy ở cả series truyện về thám tử Kindaichi Kosuke của nhà văn Yokomizo Seishi. Từ tiếng đàn tranh nhức nhối trong tác phẩm đầu tay Cung đàn báo oán đến thảm sát trên Đảo Ngục Môn, tới những kí hiệu Rìu, đàn, cúc xuất hiện trong liên hoàn án tại gia tộc Inugami. Và cả các biểu tượng cho từng “hàng” đi liền với mỗi thi thể người con gái đẹp thuộc gia tộc ấy ở tiểu thuyết Khúc ca tú cầu của ác quỷ. Nhưng trước tiên cần phải khẳng định rằng, bối cảnh xảy đến của Khúc ca tú cầu của ác quỷ khá đặc biệt. Khác nhiều sáng tác thuộc cùng series, Kindaichi đóng đúng vai “thám tử”, được đương sự, thân chủ mời tới hoặc nhờ ngăn chặn án mạng có thể xảy ra hay phá giải một vụ án hóc búa nào đấy. Còn ở Khúc ca tú cầu của ác quỷ, Kindaichi đặt chân tới vùng đất có tên Đầu Quỷ với tâm thế của một người đi du lịch, an dưỡng, nghỉ ngơi, tránh xa trần tục và nhất là những án mạng đã bào mòn anh suốt thời gian dài. Vì thế, đối mặt với một ngôi làng tràn ngập những điều quái lạ cùng những con người cũng hết sức kì quái, sống trong hiện tại nhưng dường như luôn bị bóng đen quá khứ bao trùm, thời gian đầu Kindaichi vẫn quyết giữ thái độ lẳng lặng, trung dung hết mực, không để ý, không tìm hiểu, không can thiệp vào đời sống nơi đây, chỉ cốt tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ hiếm hoi. Cho nên, khi biến cố đầu tiên xảy ra, có thể nói,  anh đã thật sự trở tay không kịp. Và cũng không thể không nói rằng, tâm lý muốn “nghỉ dưỡng” sau hàng loạt vụ án ly kỳ cũng khiến anh thêm phần chủ quan, kém nhạy bé. Dù rằng, chính anh cũng sớm nhận ra, thảm sát liên hoàn tại làng Đầu Quỷ, có nhiều nét tương đồng với chuỗi án mạng tại đảo Ngục Môn khi mang dáng dấp nghi thức rất rõ rệt. Thật vậy, yếu tố nghi thức đã thấp thoáng thể hiện ngay trong không gian ma mị tựa bao phủ lên cả làng Đảo Quỷ: ngôi làng bị ngăn sông cách chợ bời núi non tứ phía cô lập; những ngôi nhà cách nhau cả quãng đường núi dài tít tắp hay ngôi nhà quan cai lọt bên bờ hồ đen kịt; chiều hoàng hôn đổ bóng lên thân thể con người lần dần đi trên sườn núi; đêm mưa chớp giăng đầy trời làm sạt núi, ngăn đường; buổi đón rước cô ca sĩ mới nổi Yukari và cả không gian thăm thẳm miền ký ức về án mạng xưa người dân vẫn vô tình, hay cố ý nhắc đến… Để rồi, nghi thức được cụ thể hóa vào từng biến cố, án mạng xảy đến tại ngôi làng xa phủ, xa tỉnh này. Ngay trong biến cố đầu tiên, sự mất tích của hậu duệ dòng dõi quan cai làng Đầu Quỷ, Tatara Hoan, sự sắp đặt của một nghi thức đã tràn ngập cả căn nhà sập xệ Hoan sống. Chiếc bàn ăn cơm bày biện đủ món, hai chiếc ghế đối diện nhau bên mâm cơm ăn dở, vệt máu trên sàn, lu chum sau nhà nhốt đầy lũ kì nhông sơn tiêu cùng vùng đầm lầy đen kịt xung quanh. Tất cả, cảnh còn, hiện trường còn, nhưng người đã không còn nơi đây. Chỉ để lại một không gian quái dị, như lời báo hiệu nghi thức báo tử đã chính thức bắt đầu. Và cũng như Đảo Ngục Môn, thảm án liên hoàn tại làng Đầu Quỷ cũng là ba án mạng liên tiếp xảy tới với ba cô gái xinh đẹp trong làng. Đồng thời, hiện trường vụ án cũng được dàn dựng hết sức công phu với những kí hiệu hung thủ để lại, vừa như bước cuối cùng hoàn thiện nghi thức gây án, vừa như gợi ý hung thủ cố tình để lại nhằm thách thức người điều tra. Với nạn nhân đầu tiên là Yasuko, xác cô đi liền với phễu và hũ; với nạn nhân thứ hai tên Fumiko, hung thủ lại giắt trên thắt lưng cô cái cân và một nhành bỏng gạo; còn nạn nhân cuối cùng, Satoko không những bị lột trần mà bên người cô, còn có một ổ khóa cùng một chùm chìa khóa không vừa ổ. Nhưng nếu ở đảo Ngục Môn, hung thủ dùng hiện trường để mô phỏng lời thơ, thì nghi thức diễn ra ở làng Đầu Quỷ lại dùng hiện trường để tái hiện một khúc ca chơi tú cầu rất xa xưa, vốn như đã thất lạc trên mảnh đất này. Để rồi, khi những thanh âm của khúc ca ấy vọng lên giữa bầu không gian tang tóc, bí ẩn nghi thức dần hé lộ, cũng là lúc người đọc nhận ra, văn hóa truyền thống Nhật Bản tại những mảnh đất bị cô lập vẫn đang chảy theo một mạch ngầm xuyên suốt series thám tử Kindaichi Kosuke. khúc ca tú cầu của ác quỷ review Đọc thêm: Đảo Ngục Môn – Vụ án mạng trên đảo địa ngục Cung đàn báo oán (Yokomizo Seishi) – Tập truyện mở đầu của series thám tử Kindaichi Kosuke Án nằm trong án và bi kịch tình yêu truyền kiếp Trong tiểu thuyết trinh thám từ cổ điển tới hiện đại, một khi hung thủ gây án đã tạo dựng hiện trường như một nghi thức đầy công phu thì mục đích hắn hướng tới, hầu như không đơn thuần chỉ là sự đánh đố, thách thức người điều tra. Mà sâu xa hơn, nghi thức chính như một cách hung thủ gửi gắm một câu chuyện, ẩn ức gã vẫn luôn giấu kín. Hàng loạt án mạng xuất hiện trên trang viết của Yokomizo Seishi cũng thế, và Khúc ca tú cầu của ác quỷ cũng phải ngoại lệ. Ngay từ lời dẫn truyện, có lẽ độc giả đã sớm biết cấu trúc tiểu thuyết Khúc ca tú cầu của ác quỷ được Yokomizo tiên sinh xây dựng theo lối án lồng trong án: thảm án hôm nay, liên đới tới vụ án năm xưa. Hay nói cách khác, vụ án năm xưa là nguyên nhân và thảm án năm nay là kết quả của cả một chuỗi bi kịch kéo dài truyền kiếp. Vụ án năm xưa, chính là cái chết bí ẩn 20 năm trước của người đàn ông tên Genjiro, chồng Rika, bà chủ Nước nóng Kame, người đã cho Kindaichi tá túc ở trọ những ngày anh sống tại làng Đầu Quỷ. Mà hung thủ, vẫn luôn được mọi người đinh ninh rằng gã đàn ông lừa đảo tên Onda. Tuy nhiên, thi thể trong vụ án này lại là “tử thi không mặt”, gương mặt đã bị hủy hoại tới mức không ai có thể nhìn rõ. Sự bí ẩn ấy, không khỏi dấy lên nỗi nghi vấn trong lòng chỉ huy Isokawa về việc đổi vai giữa nạn nhân và hung thủ. Nhưng có là nạn nhân hay hung thủ, thì cả Genjiro lẫn Onda đều đã để lại những giọt máu rơi vương vất ở làng Đảo Quỷ. Kẻ chẳng còn trên cõi đời, lại gieo rắc nợ đào hoa khắp chốn. Kẻ thuộc về dĩ vãng 20 năm trước, dấu ấn lại vẫn hiện diện mọi ngõ ngách trên ngôi làng hoang vắng. Và tất cả, đã biến thành tấn thàm kịch của 20 năm sau, với chuỗi án mạng liên hoàn được tạo dựng như một nghi thức phỏng theo khúc ca tú cầu thất truyền. Một nghi thức vừa nhằm tái hiện quá khứ đầy nhục dục dẫn tới hiện thực trái ngang, vừa nhằm khắc họa nỗi hận thù vẫn âm ỉ cháy, thiêu đốt trong lòng hung thủ suốt bao năm, lại vừa như lời cáo chung của chính hung thủ, muốn tận diệt mọi thứ sau 20 năm đằng đẵng. Khúc ca tú cầu của ác quỷ, cuốn tiểu thuyết là sự kết hợp của hai thể loại trinh thám vẫn thường thấy: án mạng trong phòng kín khi cả làng Đẩu Quỷ tựa căn phòng kín khóa trái, bị cô lập với cuộc sống bên ngoài cùng hiện trạng tử thi không mặt trong vụ án xưa kia. Và nói truyện nằm trong truyện, án nằm trong án xuất phát từ bi kịch tình yêu, bi kịch gia đình, bi kịch của nhục dục truyền kiếp 20 năm trên trang văn Khúc ca tú cầu của ác quỷ chính là vì thế. khúc ca tú cầu của ác quỷ *Cre: Page IPM Đọc thêm: Rìu, đàn, cúc (Yokomizo Seishi) – Bi kịch từ những yêu thương lạc lối Khúc ca tú cầu, khúc ca chết chóc vọng lên từ miền ký ức Bên cạnh chữ bi bao trùm cả câu chuyện, thì có thể nói, Khúc ca tú cầu của ác quỷ còn là cuốn tiểu thuyết như được tạo tác từ cả miền ký ức thăm thẳm. Căn nguyên mọi chuyện, bắt nguồn từ quá khứ. Quá khứ rất xa xưa tại mảnh đất Đầu Quỷ còn nhiều lạc hậu với sự phân chia giai tầng, đẳng cấp sâu sắc. Quá khứ đậm màu nhục dục của 20 năm trước với đủ những toan tính trả thù, lừa đảo, phản bội. Và cả quá khứ về những lời ca tưởng đã thất truyền như tái hiện lên cả câu chuyện lịch sử đẫm máu về ngôi làng Đầu Quỷ tồn tại lâu đời nhưng vẫn luôn bị cô lập với cuộc sống bên ngoài. Vì thế, có thể nói chăng, không chỉ những vụ án mạng xuất hiện trên trang viết của Yokomizo tiên sinh mới được tạo dựng như một nghi thức mô phỏng, mà cả tiểu thuyết Khúc ca tú cầu của ác quỷ, vốn đã là một trước tác đậm sắc nghi thức trên mọi phương diện. Như toàn bộ tác phẩm, là một khúc ca lớn, cáo chung cho những bi kịch kéo dài không dứt trên mảnh đất tác biệt trước cuộc đời. Khúc ca tú cầu của ác quỷ, cuốn trinh thám cổ điển viết năm 1957 của Yokomizo Seishi, vẫn còn rất thô sơ trên khía cạnh suy luận phá án của người điều tra hay phần tâm lý hung thủ. Nhưng cuốn sách ấy, vẫn là một tạo tác đầy ma mị từ không gian lịch sử, không gian văn hóa truyền thống, không gian nghi thức, không gian tâm địa bàng bạc phủ khắp câu chuyện. Tựa tới tận cùng, tiếng ngâm hát, tiếng đập tú cầu cùng nụ cười tủm tỉm như có như không của cụ bà hơn 80 tuổi nhà Yura, vẫn văng vảng đâu đây. Mọt Mọt *** Trong các tạp chí mà bạn bè tôi tham gia xuất bản, có một ấn phẩm khổ nhỏ gọi là Điển tích dân gian. Tuy gói gọn trong 64 trang A5 và chỉ in với số lượng có hạn phục vụ hội viên, nhưng đọc cũng khá thú vị. Ngay từ cái tít Điển tích dân gian và tít phụ “Làng quê và tập tục dân gian”, có thể thấy ấn phẩm này tập hợp các truyện dân gian, điển tích truyền miệng, phong tục tập quán kì lạ trên khắp đất Nhật. Bên cạnh số ít tác giả đã thành danh, đa phần bài viết ở đây đều do những cây bút vô danh gửi tới. Dù cách hành văn đôi khi non nớt, nhưng nội dung lại thú vị dị thường, đem lại nhiều kiến thức mới cho người đọc. Thú vui của tôi là sưu tầm các số của ấn phẩm này, đóng thành tập để lấy ra đọc những lúc nhàn rỗi. Nhờ đó, gần đây tôi đã phát hiện ra một bài viết hết sức hấp dẫn mà khi trước từng bỏ sót. Bài viết có tên “Đôi dòng suy nghĩ về khúc ca tú cầu làng Đầu Quỷ”. Bài này đăng trên số tháng Chín năm 1953, đề cập đến khúc đồng dao khi chơi tú cầu gần như đã bị lãng quên ở một địa phương nọ. Tác giả là Tatara Hoan, ngoài tên không có thông tin cụ thể gì khác. Đây có lẽ cũng là một trong nhiều cây bút vô danh đóng góp bài viết cho tạp chí. Khúc ca tú cầu làng Đầu Quỷ đóng vai trò then chốt trong câu chuyện đáng sợ, mà tôi sắp kể sau đây (với sự cho phép của thám tử Kindaichi Kosuke). Thế nên tôi mạn phép trích dẫn bài viết của Tatara Hoan kèm theo một vài ý kiến cá nhân. Tôi tin rằng việc lướt qua đôi dòng này trước khi bước vào câu chuyện sẽ không hề lãng phí đâu. Lạc đề một chút thì, tên làng lẽ ra phải là Đồ Quỷ, nhưng thường bị đọc chệch thành Đầu Quỷ. Bản thân khúc ca tú cầu làng Đầu Quỷ vẫn còn những lời khác, nhưng Tatara Hoan chỉ đề cập tới ba đoạn dưới đây. Theo tác giả này, các bài đồng dao hát khi chơi tú cầu đa phần theo thể thức hát đếm hoặc nối âm, thường triển khai dựa vào liên tưởng, ít khi có nội dung hay khuôn khổ nhất quán. Tuy nhiên khúc ca tú cầu làng Đầu Quỷ lại khiến người ta cảm thấy tính nhất quán thấp thoáng tồn tại trong lời hát. Tatara Hoan nhận định, nhiều khả năng nông dân địa phương đã lồng vào khúc ca này những cảm nhận về cách chấp chính của lãnh chúa trong vùng. KHÚC CA TÚ CẦU LÀNG ĐẦU QUỶ Ở khu vườn sau nhà, ba chú sẻ nghỉ cánh Chú đầu tiên cất tiếng, ta là lãnh chúa trong biệt phủ Rất thích săn bắn, rượu chè, gái gú Đằm thắm vô cùng con gái hàng hũ Quán xá chỉn chu nhưng nát rượu quá chừng Đong rượu bằng hũ rồi uống bằng phễu Suốt ngày chìm đắm trong hơi men Vẫn không thỏa mãn nên bị đuổi về, bị đuổi về. Chú thứ hai tiếp lời, ta là lãnh chúa trong biệt phủ Rất thích săn bắn, rượu chè, gái gú Đằm thắm vô cùng con gái hàng cân Quán xá chỉn chu nhưng tằn tiện vô ngần Đếm củ dưa hành đo lọ nước mắm Suốt ngày chỉ thiết tha tính toán Ngủ cũng chi li nên bị đuổi về, bị đuổi về. Chú thứ ba góp chuyện, ta là lãnh chúa trong biệt phủ Rất thích săn bắn, rượu chè, gái gú Đằm thắm vô cùng con gái hàng khóa Quán xá chỉn chu nhưng lãnh cảm chán đời Là khóa hỏng chẳng chìa nào tra nổi Khóa không đúng chìa nên bị đuổi về, bị đuổi về. Cũng đã muộn rồi, hãy dừng ở đây thôi. Giờ thử tìm hiểu một chút về địa hình làng Đầu Quỷ xem sao. Nằm ở ranh giới giữa hai tỉnh Hyogo và Okayama, cách biển nội địa Seto chưa đến ba mươi cây số, đây là một thung lũng vùng cao đúng nghĩa, bị cô lập bởi núi non tứ phía và cũng không có tuyến đường quan trọng nào chạy qua. Quan sát trên bản đồ thì dù xét theo địa hình hay giao thông, nơi này cũng nên được sáp nhập vào tỉnh Hyogo mới phải. Tuy nhiên, thật kì lạ là nó lại được phân về tỉnh Okayama, có lẽ do cùng đơn vị hành chính từ thời Mạc phủ. Đặc điểm đó đã gây trở ngại lớn cho việc điều tra mỗi khi có vụ án xảy ra. Do chướng ngại địa lý và một số nguyên nhân khác, làng Đầu Quỷ bị cảnh sát tỉnh Okayama coi như con ghẻ. Còn cảnh sát Hyogo thuận tiện đi lại thì luôn viện cớ nằm ngoài địa bàn phụ trách để ngó lơ trị an ở đây. Ngay trong vụ án mà tôi sắp kể, không thể phủ nhận rằng chính điều này đã gây hại không nhỏ cho quá trình điều tra. Về mặt sử liệu, Đầu Quỷ vốn là lãnh địa của nhà Ito, trấn thủ Shinano. Danh sách võ gia vào năm Minh Trị nguyên niên[1] ghi rõ: trấn thủ Shinano[2] Ito, gian Yanagi[3], triều tán đại phu, 10.343 thạch[4]. Đây là mức bổng lộc thuộc hàng thấp nhất trong số các lãnh chúa, nên thái ấp Đầu Quỷ của dòng họ Ito cũng chỉ là một biệt phủ chứ không phải thành quách tráng lệ gì cho cam. Vì vậy, vị “lãnh chúa trong biệt phủ” mà khúc ca tú cầu nhắc đến nhiều khả năng là một trong các tổ tiên nhà Ito. Theo Tatara Hoan thì đó chính là Ito Sukeyuki, đương chủ thời Thiên Minh[5], một bạo chúa háo sắc dâm loạn. Hắn thường lấy danh nghĩa săn bắn để dạo quanh lãnh địa, bắt mọi cô gái vừa mắt, không kể già trẻ chồng con thế nào. Đến khi no xôi chán chè, chỉ cần cô gái kia phạm phải lỗi nhỏ là hắn vịn vào đó để xử tử. Xoay quanh cái chết đột ngột của Sukeyuki vào khoảng những năm cuối Thiên Minh đầu Khoan Chính[6], Tatara Hoan cho rằng hắn đã bị hạ độc. Còn đoạn điệp khúc “bị đuổi về, bị đuổi về” trong khúc ca tú cầu làng Đầu Quỷ thật ra phải là “bị giết đi, bị giết đi” để đúng với những hành vi bạo ngược của Ito Sukeyuki. Bên cạnh đó, hàng hũ hàng cân hàng khóa xuất hiện trong bài hát không hẳn là nghề nghiệp của mỗi cô gái, mà là tên hiệu các thường dân không họ dùng để phân biệt lẫn nhau dưới thời Mạc phủ. Từ thời Minh Trị, sau khi thường dân có quyền đặt họ, người cao tuổi thỉnh thoảng vẫn quen xưng hô bằng tên hiệu này. Trên đây là đôi dòng giới thiệu về nguồn gốc của khúc ca tú cầu làng Đầu Quỷ mà tôi phát hiện được từ tạp chí Điển tích dân gian. Mong rằng chút thông tin dự bị này sẽ giúp các bạn sẵn sàng hơn để bước vào vụ giết người hàng loạt tại làng Đầu Quỷ. Mời các bạn mượn đọc sách Khúc Ca Tú Cầu Của Ác Quỷ của tác giả Seishi Yokomizo & Mentaiko (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tân Nương Của Quỷ
Tôi càng lớn lại càng cảm thấy cuộc sống trở nên khỏ khăn hơn. Tới độ tuổi này rồi tôi mãi vẫn còn cô đơn chiếc bóng. Không phải tôi không tìm được người yêu nhưng không hiểu sao những người đàn ông từng thân cận với tôi đều gặp phải chuyện không may. Mẹ tôi vì bức thiết muốn tôi lập gia đình, nên tháng cô hồn năm nay mẹ tôi lại muốn tôi cùng với một con quỷ... *** Câu nói của hắn làm tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Tôi nuốt nước miếng, suýt chút nữa nói: "Không phải anh “không được” sao" nhưng những lời này đã bị tôi nuốt xuống trong bụng, uyển chuyển nói: "Em nghe lời anh, nếu anh muốn thì chúng ta liền làm như vậy đi." ​Cố Nam Phong nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, muốn tiếp tục nữa. ​Mẹ kiếp, bình thường đều là tôi làm những chuyện không đứng đắn vwois hắn, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn động vào tôi rồi, tôi ngược lại cảm thấy rất khẩn trương. Đầu óc tôi co lại, bật thốt ra một câu: "Không phải anh “không được” sao?" ​"Không được?" Cố Nam Phong nhìn tôi với vẻ mặt thâm trầm đến cực điểm: "Em tốt nhất nên đem những lời vừa rồi nói rõ ràng lại cho ta nghe." ​Thì ra cho dù là nam nhân ôn nhu cỡ nào cũng sẽ không chịu được nữ nhân nó hắn “không được”. ​Tôi lắp bắp nói: "Sau khi hai ta ở cạnh nhau, không phải anh vẫn luôn không động chạm vào em sao?" ​Tôi chỉ nói một câu kia, sắc mặt hắn đã càng ngày càng trở nên khó coi, tôi nhanh chóng giải thích "Kỳ thật em cũng không quá chú trọng chuyện này, cho dù anh “không được” thì cũng không sao đâu, ưm..." ​Cố Nam Phong đột nhiên cúi đầu xuống chặn miệng tôi lại. Hắn tra tấn tôi đến khi tôi sắp không thở nổi hắn mới chịu bỏ tôi ra, hắn ghé vào tai tôi, buồn bã nói: "Trước kia ta không động vào em, là vì ta chưa đoạt lại được chân thân của mình, ta không thể làm như vậy, hơn nữa lúc ấy thực lực của ta còn chưa khôi phục, không bảo vệ được em, nhưng bây giờ thì khác..." ​Hắn nói hết câu đã muốn tiếp tục nữa, tôi ngăn hắn lại, nói: " Vậy hiện giờ anh đã đoạt lại được chân thân của mình rồi à?" ​Tôi hỏi cái gì Cố Nam Phong cũng ậm ừ một tiếng. Cuối cùng chũng tôi cũng chính thức trở thành vợ chồng. ​Mấy ngày ở cùng Cố Nam Phong tôi cảm thấy rất vui vẻ, hắn nói hắn đã phát hiện ra người áo đen kia là ai và hắn cũng đã giúp tôi diệt trừ hắn rồi. ​Tôi tò mò hỏi: “Hắn ta là ai?” ​“Hắn ta là Lý Húc Dương.” ​Nghe được câu này tôi thấy rất bất ngờ. Tôi và hắn ta quen biết cũng chưa lâu, tại sao hắn ta lại muốn giết tôi? ​Cố Nam Phong giải thích: “Hắn là người tu đạo, hắn ta biết được tương lai em sẽ là người giết hắn nên hắn muốn giết em trước để diệt trừ hậu họa.” ​“Vậy còn Tạ Linh Linh và mấy người kia?” ​“Ta đã giúp bọn họ siêu thoát rồi.” ​Tôi mỉm cười, nằm gọn trong lòng hắn. Tôi cảm thấy cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có hắn bảo vệ tôi. Có hắn ở bên cạnh thật tốt. ​Nhưng rồi bỗng một đêm, Cố Nam Phong bỗng lặng lẽ rời đi, tôi không biết là hắn đi đâu như có lẽ hắn khống muốn để tôi biết nên tôi liền nhắm mắt giả bộ ngủ. Nhắc tới cũng kỳ, Cố Nam Phong vừa rời đi, tôi liền đột nhiên nghe thấy tiếng cửa chính mở. ​Chờ đến khi thân ảnh của Cố Nam Phong mất hút, tôi mới ngồi dậy, khoác thêm một cái áo rồi đi theo hắn. Tôi trốn ở một góc, lặng lẽ nhìn xuống dưới tầng. Một cô gái mặc váy dài màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. ​Trái tim tôi đập thình thịch, tôi nhanh chóng rụt đầu về bởi vì lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn về phía tôi, tôi không biết cô ấy đã phát hiện ra tôi chưa như tôi thấy ánh mắt của cô ấy trông rất đáng sợ. ​Cố Nam Phong đưa lưng về phái tôi, hắn đang nói chuyện với cô ấy. ​"Cao Nguyệt, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" ​Tôi thấy thanh âm của Cố Nam Phong có chút tức giận, tôi không biết hắn giận cái gì. Dù sao từ trước tới nay tôi chưa từng thấy hắn nói chuyện với ai lạnh lùng đến vậy. ​Thì ra người này là phu nhân Minh giới tên là Cao Nguyệt, trong lòng tôi suy nghĩ không biết quan hệ giữa bọn họ là thế nào, tôi chợt nghe thấy Cao Nguyệt nói: "Cao Nguyệt? Trước kia ngươi không có gọi ta như vậy? Sao? Mười năm không gặp ngươi liền quên ta rồi ư?" ​Sau đó tôi nghe thấy tiếng nói lạnh băng của Cố Nam Phong: "Phong phu nhân, thỉnh ngươi tự trọng." ​Tôi có chút tò mò, lén lút thò đầu ra nhìn bọn họ, tôi thấy sắc mặt Cao Nguyệt ửng hồng, cô ấy cúi đầu không biết đang nghĩ đến chuyện gì. ​Cố Nam Phong lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy chúng ta." ​Nói xong câu đó, hắn liền quay người muốn rời đi. ​"Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng trở về, giống như lúc ngươi vứt bỏ ta vậy!" ​Cao Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Phong, nước mắt nhanh chóng chảy xuống hai gò má trắng nõn, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt cô ấy đã bị che phủ bởi nước mắt. ​Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần, rốt cuộc thì giwuax cô ấy và Cố Nam Phong đã có chuyện gì? Sao Cao Nguyệt lại nói Cố Nam Phong vứt bỏ cô ấy? Tôi biết Cố Nam Phong không phải là người như vậy! ​Cố Nam Phong thở dài: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta phải sống vì tương lai." ​Nói xong hắn muốn đi lên lầu. Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trốn vào phòng. Rồi tôi chợt thấy Cao Nguyệt vọt lên, ôm Cố Nam Phong từ phía sau, cô ấy áp mặt vào lưng Cố Nam Phong khóc nấc lên, trong miệng còn nói mấy lời gì đó. ​Cố Nam Phong đứng đấy bất động, thở dài, hắn cạy tay Cao Nguyệt ra, xoay người lại rồi cúi đầu nói gì đó với cô ấy. ​Lúc này tôi chẳng còn tâm tư muốn nghe bọn họ thì thầm nói cái gì, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bởi vì Cố Nam Phong không phản bác lời nói của Cao Nguyệt, thậm chí có thể nói hắn chấp nhận cô ấy..., chẳng lẽ hắn thật sự đã bỏ rơi cô ấy sao? ​Tôi không tin Cố Nam Phong lại là người bạc tình phụ nghĩa như vậy, nhưng tôi càng tin vào hai mắt của mình hơn. Tôi lo lắng Cố Nam Phong sẽ phát hiện ra tôi nên tôi liền nhanh chóng trở về phòng. ​Đại khái là khoảng tầm ba phút sau, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng mở cửa, tôi liền biết Cố Nam Phong vào phòng, tôi nhanh chóng giả bộ như đang ngủ. Không biết lúc tôi đi, Cố Nam Phong đã khuyên Cao Nguyệt như thế nào để cô ấy rời đi. ​Cố Nam Phong tới, hắn nhẹ nhàng vuốt má tôi, thở dài: "Kỳ thật giữa ta và cô ấy không giống với những gì em nghĩ đâu." ​Nghe hắn nói như vậy, tôi liền biết hắn đã phát hiện ra tôi. Tôi không gải vờ nữa mà dứt khoát ngồi dậy, hỏi: "Vậy giữa hai người đã có chuyện gì?" ​Nói xong, trong lòng tôi lại có chút khó chịu, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. ​Cố Nam Phong ngược lại còn nở nụ cười: "Được rồi, ta vẫn nên đem hết mọi chuyện kể cho em nghe." ​Tôi quên cả khóc, chờ Cố Nam Phong giải thích. Thì ra hắn, Phong Cương và Cao Nguyệt lớn lên bên nhau từ nhỏ. Quan hệ giữa mấy người bọn họ vốn rất tốt, nhưng về sau không biết có chuyện gì, Phong Cương muốn làm Quỷ Vương nên đã hại cả nhà ta. Vốn dĩ cha ta muốn ta lấy Cao Nguyệt, nhưng sau khi Phong Cương cướp được ngôi vị Quỷ Vương thì Cao Nguyệt liền gả cho hắn. ​Tôi suy đoán: "Có phải là Phong Cương thích Cao Nguyệt, nhưng Cao Nguyệt lại thích anh? Có phải bọn họ vì yêu mà sinh hận không?" ​Cố Nam Phong cười lắc đầu: "Ta không biết." ​Tuy hắn nói cho tôi biết chuyện này, nhưng có một việc tôi vẫn không hiểu, nên tôi liền hỏi: "Vậy chuyện Cao Nguyệt nói anh bỏ rơi cô ấy là sao? Có phải là trước kia hai người từng có hôn ước nên đã đã hứa hẹn gì với nhau rồi đúng không?" ​Tôi rất nghiêm túc hỏi hắn, nhưng Cố Nam Phong lại cười nói: "Em suy nghĩ nhiều quá. Chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã, sau đó đôi khi cũng bị người khác trêu chọc, nhưng kỳ thật ta không có ý đấy. Với lại lúc ấy ta cũng không thích em nên cha ta muốn ta lấy cô ấy thì ta cũng không phản đối. Sau đó xảy ra chuyện, vấn đề này ta cũng nói rồi, cô ấy đã kết hôn." ​"Nếu hiện giờ cô ấy không kết hôn..., có phải là anh sẽ lấy cô ấy không?" ​Nghĩ đến khả năng này tôi liền cảm thấy rất khó chịu. ​Cố Nam Phong cười nói: "Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?" ​"Đương nhiên là nói thật rồi." ​"Được, nếu là nói thật thì ta cũng sẽ không lấy cô ấy. Bởi vì ta muốn báo thù cho cha ta, nên ta chẳng muốn quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường." ​Nói chuyện cùng Cố Nam Phong lâu như vậy, chúng tôi mới nằm ngủ, cứ như vậy, hai ngày trôi qua. Cố Nam Phong nói hắn có chuyện phải rời đi, Hạ Dương cũng đi cùng với hắn. ​ ​Cố Nam Phong chưa đi được bao lâu thì ngay trong đêm đó. Tôi lại một lần nữa gặp Cao Nguyệt. ​Nhìn thấy bộ dáng thù địch của tôi, Cao Nguyệt nở nụ cười: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không động thủ với một người nhỏ yếu như ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu thôi." ​"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô ấy​ ​"Ngươi thích Cố Nam Phong sao?" ​Cô ấy đang nói nhảm à? Nếu như tôi không thích hắn thì sao tôi lại cam tâm tình nguyện ở cùng với quỷ chứ? ​Tôi không chút do dự nói: "Đương nhiên là ta thích hắn rồi." ​Nghe tôi nói như vậy, Cao Nguyệt lại nở nụ cười: "Ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện hắn là quỷ, hơn nữa còn là con trai của Quỷ vương, hắn có thể sống mãi, không chết không già, nhưng ngươi lại chỉ là một con người yếu đuối, nhỏ bé." ​"Ngươi muốn nói cái gì?" ​Tôi không tin cô ấy có ý tốt muốn nói cho tôi biết, chẳng là cô ấy muốn tôi rời xa Cố Nam Phong thôi. ​"Dĩ nhiên là ta muốn ngươi rời xa Cố Nam Phong, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi." ​Tôi cười nói, "Vậy thì ta cũng khuyên ngươi một câu, bây giờ người đã là vợ người khác rồi, cho dù ta không thể ở bên Cố Nam Phong mãi mãi nhưng chỉ sợ ngươi còn không so được với ta ý." ​Có lẽ Cao Nguyệt không ngờ tôi lại phản bác như vậy, cô ấy tức giận nói: "Nhiều người như vậy, ngươi nghĩ tại sao Cố Nam Phong lại chọn ở bên ngươi?" ​"Tại sao?" ​Cao Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, tôi còn muốn hỏi cô ấy nhưng chớp mắt cô ấy đã biến mất. ​Cao Nguyệt đi rồi nhưng tôi lại ưu sầu không ngủ được. Cao Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy, lời của cô ấy nhất định là có nguyên do. ​Mấy ngày sau, Cố Nam Phong trở về, hắn nói Cao Nguyệt đã thiết kế để cô ấy và Phong Cương tan thành mây khói. ​"Trước khi đi, Cao Nguyệt đã nói với ta rồi." Cố Nam phong kiên định nói: "Bất luận em có biến thành bộ dạng gì, ta vẫn sẽ thích em. Hơn nữa, sau khi em chết cũng là quỷ rồi, chẳng phải chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau sao?" ​Nói xong hắn sờ lên đầu tôi, cười sủng nịnh. ​"Thế nhưng cho dù là vậy, anh cũng vẫn là một con quỷ đẹp trai, còn em thì đã trở thành một bà quỷ già khọm rồi." ​Cố Nam Phong lấy từ trong người ra một vật tròn tròn phát sáng: "Lúc đó, ta có thể dùng đến sức mạnh của Quỷ Vương, biến em trở nên trẻ mãi không già." Mời các bạn đón đọc Tân Nương Của Quỷ của tác giả Nhan Uyển Huyên.
Hồn Ma Trinh Nữ
Trí tưởng tượng là nguồn cảm hứng vô tận cho cuộc sống con người. Nếu như không có trí tưởng tượng, thì ngày nay nhân loại đã không có những sản phẩm văn hoá độc đáo… Truyện ma quỉ, thần linh, tiên bụt cũng xuất phát từ trí tưởng tượng kỳ diệu ấy. Nó thể hiện khát vọng của con người trước cuộc sống, trước cuộc đấu tranh với thiên nhiên khắc nghiệt để tồn tại… Trước khi có chữ viết, đã có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ, ma quái xuất hiện, được lưu truyền từ đời này qua đời khác. Sau này, sử sách đã ghi chép lại, trở thành những áng văn bất tuyệt. *** Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... Mời các bạn đón đọc Hồn Ma Trinh Nữ của tác giả Thạch Bất Hoại.
Đồng Xu Nhuốm Máu
Tác giả Thạch Bất Hoại đã giới thiệu với bạn đọc yêu thích thể loại truyện ma một truyện khá đặc sắc, vẫn là không khí ghê rợn thường thấy, vẫn là những chi tiết làm người ta phải nghẹt thở mỗi khi chạm vào, có những bí mật, những lời nguyền và cả những ám ảnh, truyện Đồng Xu Nhuốm Máu sẽ dẫn dắt bạn vào một thế giới đầy kì bí, ma mị như vậy rồi ta sẽ chạm mặt ít nhất một lần trong đời, rồi sẽ qua và rồi sẽ có chút nghi hoặc hay hoảng hốt không yên. *** Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... *** Tỉ ôm đầu lảo đảo chạy vào con hẻm sâu hun hút. Hắn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy như bị ma đuổi phía sau lưng, chạy không cần định hướng. Vừa chạy vừa thở hồng hộc. Một đám đàn bà, trẻ con đang ngồi túm tụm bên đường nói cười rôm rả, thấy bộ dạng điên cuồng của hắn chạy tới, tất cả đều dạt ra nhường đường cho Tỉ, không ai dại gì lại đi dây vào một đứa đang có vấn đề. Người dân ở đó cũng không biết Tỉ là ai, nhưng nhìn thoáng qua cũng đoán được đó là một kẻ thuộc thành phần bất hảo, không phải người lương thiện đàng hoàng! Tỉ cóc cần biết mọi người nghĩ sao về hắn. Hắn chỉ muốn trốn thoát, trốn thoát điều gì thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết! Hắn chỉ biết hắn cần phải chạy thật xa, phải làm một cái gì đó để xua tan những cảm xúc dữ dội đang trào ứ trong hắn. Con hẻm ngoằn ngoèo uốn khúc như một con rắn khổng lồ cuối cùng đâm ra một bãi rác lớn. Nơi đó người ta vứt tất cả những thứ rác rưởi và chất thải của cả cái thị xã này. Mùi xú uế nồng nặc bốc lên làm Tỉ bất giác muốn nôn ọe. Hắn giựt lùi muốn quay trở lại, nhưng không biết ma quỉ xui khiến gì tự nhiên hắn lại xăm xăm tiến về phía cuối bãi rác chỗ có những chiếc ống cống bằng xi măng đang nằm lăn lóc chờ ngày các cơ quan chức năng đưa chúng về đúng vị trí. Ở phía đó ngược chiều gió, đồng thời cũng phía cuối của bãi nên hầu như chỉ toàn là rác cũ, lâu năm, mùi hôi thối cũng không nồng nặc như ở chỗ lúc nãy. Tỉ bước chậm lại, hai tay buông thõng xuôi theo người một cách chán chường, mệt mỏi. Trong lòng Tỉ giờ đây ngổn ngang biết bao nỗi lo âu sợ hãi. Tỉ đã thua đến đồng bạc cuối cùng! Không những thế, cả giấy tờ nhà đất Tỉ cũng thế chấp mất rồi, cộng thêm tờ giấy nợ một trăm triệu kia nữa... Biết làm sao bây giờ? Chỉ còn mỗi một cách là chết đi mà thôi! Nhưng nếu Tỉ chết đi thì mẹ và vợ con Tỉ sẽ sống sao đây? Căn nhà nhỏ và mảnh đất bé xíu mà lâu nay vợ Tỉ vẫn chăn nuôi và trồng mấy liếp rau liếp cải ấy sẽ bị chủ nợ xiết đi, mẹ và vợ con Tỉ sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ, không chốn nương thân... Nhưng nếu Tỉ không chết thì sao? Nhà đất vẫn bị xiết, đồng thời chắc chắn sẽ bị truy tố ra tòa vì số nợ một trăm triệu có giấy tờ cam kết hẳn hoi kia. Chết! Chết! Đúng rồi, chỉ có cái chết mới có thể giúp được Tỉ trong lúc này... Nhưng làm sao Tỉ đành lòng... Mẹ Tỉ già rồi cứ nay yếu mai đau, vợ Tỉ lại sắp đến ngày sinh nở. Trời ơi... tại sao ông trời lại đẩy con vào đường cùng thế này? Ông trời ơi, ông không thương con thì xin ông hãy thương lấy mẹ và vợ con của con. Mẹ con đã khổ cả đời vì cha con rồi. Còn vợ con, từ ngày về làm vợ con, cô ấy chưa một ngày được thảnh thơi vui sướng. Nhưng cô ấy chưa khi nào hờn trách gì con mà vẫn vui vẻ chịu đựng, san sẻ cùng con những thiếu thốn, khó khăn... Con không có lỗi... chính vì con thương mẹ và vợ con con, con muốn họ được sống sung sướng hơn, vì vậy con mới... và bây giờ con ra nông nỗi thế này đây... hu hu hu... Không nhấc chân lên nổi nữa, Tỉ ngồi thụp xuống, lưng tựa vào một ống cống và khóc ngất lên từng hồi như có điều oan ức đớn đau lắm vậy. Công bằng mà nói, Tỉ không phải là đứa bỏ đi. Hắn là một đứa con hiếu thảo, là một người chồng biết yêu thương vợ. Nhưng có lẽ tại số phận của hắn, tại cái kiếp người của hắn đã được đặt để vào khuôn khổ nghèo hèn nên mặc dù hắn rất siêng năng làm lụng mà vẫn không khá lên được! Từ lúc hơn mười tuổi hắn đã biết bưng thúng bánh đi dài theo các con hẻm, cất tiếng rao lanh lảnh để giúp mẹ kiếm tiền lo bừa ăn hàng ngày cho bốn miệng ăn: ba mẹ, hắn và đứa em gái út. Ba hắn là một gã đàn ông nát rượu. Không ngày nào ông không uống, mà không phải chỉ uống sương sương, nhâm nhi vui bạn vui bè... Ba hắn uống như hũ chìm, uống đến say khướt quên trời, quên đất. Hôm nào mẹ hắn không có tiền lo rượu cho ba hắn thì chắc chắn hôm đó bà sẽ bị một trận đòn nhừ tử đến nỗi cười cũng không chịu được, hoặc là chính mẹ hắn hoặc là hắn chạy tới quán bà Tư ở đầu đường mua chịu rượu và một ít cá khô về làm mồi cho hắn thì mới có thể yên thân được. Nhưng những hôm có rượu, có mồi thì cũng đau dễ được yên thân. Ba hắn khi đã uống say thường đem những chuyện bực mình từ năm xửa năm xưa ra dày vò mẹ hắn. Nếu mẹ hắn nín nhịn không cãi lại thì ba hắn bảo mẹ hắn coi thường: - Tao không đáng mặt nói chuyện với mày sao? Còn nếu mẹ hắn không nín nhịn được, có lời đôi co qua lại thì lập tức ba hắn hùng hổ: - À... à, cái con này hỗn! Mày dám ăn nói tay đôi với chồng mày à? Tao phải dạy ày một trận mày mới hiểu được câu "phu xướng phụ tùy"! Những ngày thơ ấu của Tỉ là những ngày thấm đẫm nước mắt khổ đau của người mẹ gầy gò khốn khổ. Có lần Tỉ hỏi: - Sao mẹ không bỏ phứt ổng đi, con thấy ba mẹ thằng Tam cũng bỏ nhau có, có sao đâu? Không có cha như thằng Tam coi bộ còn sướng hơn... Mẹ Tỉ khóc òa lên rồi ôm hắn vào lòng nói nhỏ: - Con không được nói vậy! Mẹ con mình mang ơn ông ấy, dù khổ hơn nữa mẹ cũng không thể nào bỏ ông ấy được, mẹ phải đền ơn ông ấy... - Ơn gì hở mẹ? Tỉ ngây thơ hỏi nhưng mẹ hắn lại gạt đi: - Con còn nhỏ, con chưa hiểu, chưa biết được đâu. Hiện nay, con chỉ biết nghe lời mẹ là đủ rồi! Dù ba con có thế nào đi nữa con vẫn phải thương yêu và kính trọng ông ấy, con không được quyền nói xấu ông ấy, nghe không? Bởi vì... với mẹ con mình, ông ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời! Tỉ rất hậm hực khi nghe mẹ nói thế, nhưng vốn là một đứa ngoan, biết nghe lời nên Tỉ cũng không dám hỏi nhiều. Nó miễn cưỡng yêu thương, miễn cưỡng kính trọng người đàn ông luôn hành hạ mẹ nó. Với Tỉ và em gái thì đỡ hơn, ông ấy hầu như không hề làm khó hai anh em Tỉ. Đồ nhậu có món gì ngon, thấy anh em Tỉ đi ngang ông đều ngoắt lại: - Ê... ê! Hai đứa bây vô đây ăn với tao nè... cái này ngon lắm nghe... ăn đi, ăn đi au lớn để mẹ mày nhờ... Hầu như ông luôn luôn lặp lại câu đó mỗi khi gọi anh em Tỉ vào ăn cùng. Ông cũng chưa hề đánh Tỉ dù chỉ là một roi phết nhẹ trên mông hay một bạt tai khi tức giận. Tuy nhiên ông cũng chưa bao giờ tỏ ra yêu thương, quyến luyến Tỉ. Với em gái Tỉ thì khác. Có những lúc ông ôm con bé vào lòng, vuốt tóc vuốt tay nó rồi cười khà khà đầy mãn nguyện: - Con gái rượu của tao! Con gái vàng gái ngọc đây mà... Không ít lần Tỉ thấy thắc mắc trong lòng, bởi vì hắn thấy ở những nhà khác, người cha thường tự hào về con trai của mình hơn. Mẹ Tỉ đã phải chịu đựng một người chồng như vậy hết năm này qua năm khác. Cho đến một ngày, ba Tỉ nhậu say về ngang qua cây cầu nhỏ, do sơ sẩy thế nào mà rơi tòm xuống dưới không ai hay, mãi đến sáng hôm sau đi tìm khắp nơi không thấy, chỉ nghe một người bạn nhậu bảo: - Chiều hôm qua anh ấy có tới đây uống rượu với tôi nhưng đã về lúc chập tối! Mẹ Tỉ hoảng lên, mếu máo kêu khóc, mọi người đổ xô đi tìm thì mới phát hiện xác ông vướng dưới đám lục bình ớ khúc sông gần đó. Sau đám tang ba, cuộc sống của mẹ con Tỉ dễ thở hơn rất nhiều, nhưng Tỉ vẫn không hiểu sao mẹ Tỉ cũng vẫn không vui mà mặt mày cứ u sầu ủ dột. Rồi một hôm, Tỉ được nghe mẹ kể cho nghe về bí mật đời mình, về lý do tại sao bao nhiêu năm qua mẹ Tỉ vẫn một lòng yêu thương ba Tỉ dù đã bị ông hành hạ không thương tiếc những khi say rượu. Ngày đó, mẹ Tỉ là một cô gái quê nghèo khổ trôi dạt lên Sài Gòn tìm kế sinh nhai. Vừa chân ướt chân ráo lên nơi thành thị, cô đã lọt ngay vào tầm ngắm của một tên sở khanh. Hắn tìm mọi cách để ve vãn, dụ dỗ cô, và hắn đã làm được điều đó không mấy khó khăn đối với một cô gái thật thà và cứ tưởng xung quanh mình ai cũng thật thà như thế! Hắn hứa hẹn đủ điều, nhưng đến lúc cô gái báo tin mình đã mang thai thì hắn cao chạy xa bay không một lời từ giã. Một mình thân gái nơi xứ lạ quê người, không người thân, không tiền bạc, cô làm sao tồn tại được? Còn trở về quê thì cô biết ăn nói sao đây về cái bào thai đang lớn dần từng ngày trong bụng? Khổ đau, tuyệt vọng, một đêm mưa gió đầy trời, cô gái đã tìm tới bên sông vắng để quyên sinh. Nhưng bất ngờ, cũng trong đêm đó có một chàng trai lang thang đi dưới trời mưa trên đường vắng, tình cờ phát hiện cô gái định hủy mình. Chàng trai đã kịp thời cứu cô thoát chết và nghe cô kể về hoàn cảnh của mình. Xót thương cho thân phận người con gái bơ vơ nơi đất lạ, người con trai đã đứng ra nhận lấy trách nhiệm về mình. Ngay sáng hôm sau, anh dắt cô gái về quê thưa chuyện với gia đình rằng: - Con đã lỡ làm cho con gái người ta bụng mang dạ chửa, ba mẹ thương con, thương cháu nội mà đừng trách phạt chúng con, cho phép chúng con được thành vợ thành chồng ... Ai nấy ngớ người la trước cái tin hệ trọng của cậu con trai cả, nhưng sau đó cả nhà cũng mừng vui không kém vì sắp có cháu nội để bế bồng. Thế là việc cưới xin được tiến hành ngay sau đó, tuy đơn sơ giản dị nhưng đã cứu vớt được cuộc đời của cô gái và cả đứa bé chỉ mới là bào thai. Rồi khi đứa bé chào đời, người cha vẫn làm tròn bổn phận, không một chút đối xử phân biệt hay hà khắc nào với nó. Lắm lúc nó nghịch phá nhưng chưa bao giờ người cha vung roi đánh con lấy một lần. Chính điều đó làm cho người mẹ cảm động và nguyện với lòng mình, suốt đời này kiếp này mẹ con cô sẽ làm tất cả để đền đáp ân tình của người đàn ông đó. Nghe mẹ kể lại chuyện đời mình, Tỉ vô cùng hối hận vì đã có những lúc cảm thấy ghét cha, thù cha, và cả đến khi ông ấy chết, tuy Tỉ cũng buồn đau, cũng thương đấy, nhưng đâu đó bên cạnh vẫn là cảm giác được giải thoát, không phải giải thoát cho bản thân mình, mà là giải thoát cho người mẹ mà Tỉ luôn yêu thương, kính trọng. Tỉ giúp mẹ làm đủ thứ việc để kiếm tiền nuôi em. Từ bán bánh bán khoai, đến gánh nước, khiêng hàng,... thứ gì Tỉ cũng làm, miễn kiếm được ít tiền đem về ẹ. Mẹ Tỉ nhiều năm lao lực nên sức khỏe sa sút rất nhanh, bà không còn làm được những việc nặng nhọc nữa, chỉ quanh quẩn ở nhà lo cơm nước vá, may cho anh em Tỉ, đã vậy bà cứ nay đau mai yếu quặt quẹo rất thương tâm. Những đồng tiền ít ỏi Tỉ kiếm được nếu chỉ để lo cho ba miệng ăn không thôi thì còn tạm đủ, chứ thêm khoản thuốc thang ẹ thì Tỉ không sao lo nổi. Thế nên cuộc sống của ba mẹ con vẫn cứ đắp đổi qua ngày. Năm hai mươi tuổi, trong một lần đi theo một ông thầu xây dựng làm một công trình lớn tận Bình Dương, Tỉ tình cờ quen Lan, một cô gái nhỏ hơn Tỉ hai tuổi, hiện đang làm công ở một lò gốm gần nơi công trình Tỉ đang thi công. Sau khi tìm hiểu, Tỉ biết được hoàn cảnh của Lan cũng bi đát không kém gì mình. Lan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô sống với vợ chồng người chú và thường xuyên bị bạc đãi. Lan phải làm việc và giữ em quần quật suốt ngày không được nghỉ tay, vậy mà vẫn bị chú thím chửi là "thứ đồ ăn hại", là "tội báo oan gia". Lớn lên một chút, Lan được thím giới thiệu vào làm ở đây, lương mỗi tháng đều bị thím ứng trước gần hết, chỉ chừa lại cho Lan một số ít ỏi, không đủ để cô ăn xôi mỗi sáng đi làm. Nhưng dẫu sao Lan vẫn thích đi làm hơn. Đi làm thế này vừa có bạn bè để trò chuyện, có những giây phút lặng lẽ một mình để thả cho tâm hồn thiếu nữ mười tám tuổi được bay bổng với những ước mơ, và đi làm thế này thì đỡ phải nghe những câu mắng chửi nặng nề vô lý... Chuyện không có tiền trong người với Lan cũng đã trở nên quen thuộc rồi, bình thường rồi nên cô cũng không cảm thấy buồn hay phẫn uất gì cả. Tỉ và Lan quen nhau không lâu thì cả hai đã thật sự cảm mến và thương yêu nhau vô hạn. Nhưng chuyện cưới xin đối với Tỉ lại là một vấn đề nan giải. Ngày mẹ Tỉ lặn lội lên Bình Dương tìm đến thưa chuyện với chú thím Lan, bà trở về nhà với vẻ mặt ỉu xìu buồn tủi... Chú thím Lan luôn miệng nói hai người đã nuôi dưỡng Lan từ hồi còn bé nên coi cô như con gái ruột của mình, giờ gả cô đi lấy chồng, họ không đòi hỏi gì nhiều, nhưng bắt buộc phía nhà trai phải lo đầy đủ các lễ vật và cả nữ trang cho cô dâu, tiền đưa cho nhà gái... Chỉ một trong những yêu cầu đó thôi cũng đủ làm mẹ con Tỉ xính vính rồi, có đâu tới nữ trang, lễ lộc... Mời các bạn đón đọc Đồng Xu Nhuốm Máu của tác giả Thạch Bất Hoại.
Con Quỷ Một Giò
Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... *** Tiếng gió hú nghe thật thê lương trong màn đêm thâm u tĩnh mịch. Tân khẽ rùng mình, kéo lại cổ áo rồi rảo bước thật nhanh để vượt qua đoạn đường vắng đi xuyên qua bãi tha ma rộng lớn mang đầy âm khí này. Trong xóm đã bắt đầu râm ran tiếng chó sủa. Ban đầu chỉ là những tiếng sủa rời rạc, chừng như mới chỉ là những lời báo hiệu cho bạn bè chúng biết rằng có một người lạ đang đi về xóm. Và chỉ một loáng sau đó, những tiếng sủa lại rộ lên, đủ mọi thanh âm phá vỡ sự im lặng của một thôn xóm bình yên trong đêm tối. Ánh trăng đầu tháng lờ mờ treo lơ lửng trên bầu trời tỏa xuống trần gian một thứ ánh sáng lạnh lẽo huyền hoặc làm cho cảnh vật xung quanh thêm phần kỳ bí. Tân vốn là một thanh niên cường tráng, chưa từng biết run sợ trước điều gì, nhưng bỗng dưng tối nay lại cảm thấy trong lòng như có điều bất an đang len nhẹ... Lâu lắm rồi Tân mới lại tìm về cái xóm nhỏ đìu hiu quạnh vắng này. Ở đây, Tân có một người chú họ, tuổi đã ngoài năm mươi mà chẳng vợ con gì, sống một mình cu ki suốt quãng đời dài dằng dặc. Hơn mười năm trước thì Tân ở với chú, hai chú cháu thân thiết, thương yêu nhau vừa như cha con, vừa như bè bạn. Nhưng rồi Tân phải trở về quê để làm tròn bổn phận của đứa con trai độc nhất đối với cha mẹ. Tân cưới vợ, rồi lo làm ăn sinh sống, và những tất bật cơm áo gạo tiền cứ cuốn phăng Tân đi, làm Tân cũng ít khi nào nhớ tới chú, nghĩ về chú. Mấy năm vừa qua, Tân liên tiếp gặp những chuyện đau buồn. Cha mẹ qua đời chỉ cách nhau một năm. Hai cái tang chồng chất vẫn chưa mãn thì vợ Tân cũng bỏ Tân mà đi trong một ca sinh khó, cả đứa bé mà vợ chồng Tân thiết tha mong đợi cũng chưa được cất tiếng khóc chào đời... Tân đau đớn, bơ vơ… bỏ bê công việc, vùi mình vào những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng để cố quên đi những nỗi buồn đau mà ông trời đã giáng xuống cuộc đời Tân không một chút xót thương nương nhẹ... Nhưng có quên được đâu, dẫu cả ngày say sưa lướt khướt? Nhìn quanh mình, chỗ nào cũng đầy ắp hình bóng của những người ruột thịt, thân yêu… Tân không chịu đựng nổi nữa, Tân muốn làm một điều gì đó để phá hủy tất cả, nhưng cuối cùng Tân chẳng biết phải làm gì ngoài việc gom góp chút hành lý đơn sơ, khóa cửa nhà và tìm về với ông chú họ... Vì lỡ mất một chuyến xe, Tân phải lội bộ gần mười cây số nên khi về tới xóm này thì màn đêm đã buông xuống từ lâu, nhà nhà đã tắt hết đèn, chìm trong giấc ngủ. Mặc những con chó hung tợn cứ như chực chờ nhảy bổ vào mình, Tân vẫn điềm nhiên cất bước. Những hàng cây bên đường đứng lù lù, trông giống như những người khổng lồ đang gườm gườm với kẻ lạ mặt không mời mà đến trong đêm. Cuối cùng, Tân dừng bước trước một căn nhà ngói ba gian nằm khuất trong vườn chuối ở cuối xóm. Căn nhà đã cũ kỹ, già nua theo thời gian, trong một đêm như thế này trông nó càng có cái vẻ tội nghiệp vì nó giống như một ngôi nhà mồ hơn là nhà của người sống. - Chú ơi! Chú... Tân cất tiếng gọi to. Trong nhà vẫn không có tiếng ai đáp lại, cũng không có một con chó nào nhảy xổ ra như tưởng tượng của Tân. Tân run run... Chẳng lẽ... chẳng lẽ cả đến chú cũng không còn? - Chú ơi... chú có nhà không? Bây giờ thì những con chó của các nhà bên cạnh lại xộc ra sủa ỏm tỏi, như muốn ăn tươi nuốt sống Tân, như muốn đánh thức cả xóm cả làng thức dậy. Tân lùi lại một bước, đứng thủ thế trước những cái miệng ngoác ra lộ hàm răng trắng nhởn của mấy con chó nhà bên. Có tiếng lục đục mở cửa, rồi tiếng một người đàn ông cất lên ồm ồm: - Ai đó? Ai kêu réo gì lúc đêm hôm khuya khoắt thế này đây? Cánh cửa xịch mở, và với ánh đèn dầu leo lét đủ để Tân nhìn thấy gương mặt già nua nhăn nhúm đến tội nghiệp của người chú họ. Tân run giọng vì những xúc cảm đột ngột trào dâng: - Chú... chú ơi! Con là thằng Tân nè! Thằng Tân về thăm chú nè chú! Ông già giơ cao ngọn đèn lên, đôi chân bước dần ra cổng. Tân sải bước tiến gần lại chú để ông nhìn cho rõ mặt mình. - Mày... mày đúng là thằng Tân? Ông già giương đôi mắt đục lờ lờ nhìn thẳng vào mặt Tân mà dường như không thể nào thấy rõ, ông hỏi lại như để khẳng định cái điều mình vừa nghe được là sự thật chứ không phải giấc mơ. Tân đỡ lấy cây đèn trên tay ông, cánh tay còn lại đưa ngang qua lưng dìu ông trở lại vào nhà. - Chú ơi! Mấy năm rồi chú sống ra sao? Chú không được khỏe hay sao mà trông chú... không được như trước? Tân vừa đi vừa hỏi. Ông già cười móm mém: - Mồ tổ cha mày, làm như mày mới đi có mấy ngày không bằng! Hơn mười năm rồi đó nghe con, hơn mười năm rồi mày chưa một lần thăm lại lão già này... Tân chua xót: - Dạ... cháu biết cháu có lỗi nhiều với chú... nhưng... mà thôi, để từ từ cháu kể chuyện nhà mình cho chú biết. Dù sao hôm nay cháu trở về, thấy chú còn đi đứng được vầy là cháu mãn nguyện lắm rồi chú ạ! - Tao còn sống đây cũng là để chờ mày đó con ạ! Ông già nhìn Tân trìu mến. Một nỗi hối hận nghẹn ứ trong cổ Tân. Bao nhiêu năm qua, tuy cuộc sống nhiều khó khăn vất vả nhưng nếu thật sự muốn, Tân vẫn có thể thu xếp để về thăm chú, thậm chí vẫn có thể đón chú về sống với gia đình mình. Vậy mà Tân đã không làm! Để bây giờ, khi chỉ còn trơ lại một mình, khi đã cảm nhận được nỗi cô đơn tê tái, Tân mới chợt nhớ tới người chú cô độc nơi này... Mình quả là đứa bỏ đi... Tân tự trách mắng mình như thế. Mời các bạn đón đọc Con Quỷ Một Giò của tác giả Thạch Bất Hoại.