Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hắc Oa

Hắc Oa: Cuộc đời là cái nồi, chúng ta là món ăn trong nồi. Tác giả: Thường Thư Hân. Thể loại:Hiện thực. Tình trạng: Đã dịch hoàn thành. Hiện thực bách thái một thể loại khó viết nhất của văn học mạng đòi hỏi tác giả không chỉ có văn bút cần có chiêm nghiệm, thấu hiểu cuộc sống, tuy được xếp làm một nhánh nhỏ của đô thị, nhưng nó kỳ thực nó khác xa so với truyện đô thị thông thường, chẳng qua vì viết truyện hiện thực thì tất nhiên về cuộc sống hiện thực nên xếp vào loại đô thị mà thôi. Vậy hiện thực là gì? Hấp, xào, chiên, luộc, cả một nồi mỹ vị. Sướng, vui, buồn, lo, đầy ắp hết nhân sinh. Cuộc sống giống như một cái nồi, chúng ta đều là thức ăn trong đó. Giản Phàm là một người bình thường, từ nhỏ tới lớn chỉ say mê tìm hiểu ngọt bùi chua cay trong các món ăn, nhưng không rõ là định mệnh an bài, hay là trò đùa số phận, trải qua nhiều sự kiện đã trở thành một cảnh sát hình sự, dần dần phát hiện ra ngọt bùi chua cay trong hiện thực sinh hoạt còn phong phú hơn mùi vị trong cái nồi, càng đáng nghiền ngẫm hơn, càng thêm mê người hơn ... Nếu nói hiện thực bách thái là đỉnh cao của đô thị thì Hắc Oa là tinh hoa trong hiện thực bách thái, đây là thể loại kén người đọc, mọi người có thể ít nghe tên, nhưng nếu dạo qua vài diễn đàn lớn bàn về văn học mạng TQ, thì những chủ đề tương tự “mười năm nhân sinh vội vã, tác phẩm nào đọng lại trong lòng”, hay “đọc sách lâu năm, đâu mới là tinh phầm”, thì cái tên Hắc Oa chắc chắn sẽ xuất hiện. (*) Hắc oa: Nồi đen. Đọc Hắc Oa để biết thế nào mới là một truyện đô thị thực sự, không trùng sinh, không dị năng, không hệ thống, chỉ có cuộc sống chân thực, hãy thử xem công lực bạn đã đủ chưa? *** Tác giả Thường Thư Hân một quái kiệt hiếm có của làng văn học mạng, cái tên anh không được biết tới nhiều ở Việt Nam, nhưng chắc hẳn không ít độc giả biết tới Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch, Hương Sắc Khuynh Thành... Thứ tự đọc truyện Lão Thường là: Hắc Oa - Dư Tội - Hương Sắc Khuynh Thành - Đối Dịch, tuy đọc riêng bất kỳ truyện nào cũng không hề gì. Mặc dù sau đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Thường Thư Hân và tập đoàn Văn Duyệt xảy ra tranh chấp bản quyền dữ dội, hai bên kéo nhau ra tòa, phiên tòa kéo dài bốn năm. Kết quả không có gì bất ngờ, một tác giả sao chống nổi tập đoàn lớn như thế, Thường Thư Hân thua, thậm chí tập đoàn Văn Duyệt sở hữu tên Thường Thư Hân tận 15 năm sau khi anh chết, khiến Thường Thư Hân phải đổi tên sáng tác, làm sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng. Thế nhưng bộ đôi Hắc Oa, Dư Tội là viên ngọc quý trong giới văn học mạng, Văn Duyệt chẳng thể vùi dập được. Thường Thư Hân từ nhỏ mê tiểu thuyết võ hiệp, anh thích nhất Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút của Kim Dung, vì thế Dư Tội trong lòng anh cũng là người bình thường như vậy, không muốn làm anh hùng, chỉ muốn sống sao cho không hối tiếc, sống hết mình, không thẹn với lòng mà thôi. Đi ra ngoài một chuyến, anh hiểu ra, không bằng cấp tử tế, không dễ tìm việc tử tế. Thường Thư Hân ra tù về Sơn Tây, anh tự học một năm, thi đỗ vào trường đại học địa phương, không thể không nói đây là kỳ tích vì thời đó đại học vẫn có giá lắm, không tràn lan như sau này, thi vào đại học không hề dễ.  *** Reng ... Reng ... Reng ... Hồi chuông gấp gáp vang vọng trong sân trường Nhất Trung, cả trường đều nghe thấy. Tiếng chuông phá vỡ không khí tĩnh mịch của trường thi! Giám khảo vừa mới hô nộp bài, tức thì tiếng kéo ghế sầm sập, tiếng bài thi xoàn xoạt, tiếng rì rầm bàn tán làm phòng thi yên ắng hơn hai tiếng hỗn loạn, các chàng trai cô gái thanh lịch bất chấp hình tượng, xắn tay áo dùng tốc độ nước rút đứng tại chỗ chép đáp án! Tóm được ai hỏi người đó, nhìn thấy gì chép cái đó, rất có khí thế một đi không trở lại. Ba giám khảo nhìn cái đám thí sinh không giống học sinh, đều ngầm lắc đầu, tâm tình rất phức tạp! Đây là cuộc thi tuyển nhân viên cơ quan hương trấn toàn huyện, tới thi đều là sinh viên tốt nghiệp đại học, tính tròn có mười ba vị trí, ấy vậy mà báo danh hơn trăm người, gần tỉ lệ 1 chọi 10. Biết làm sao, cái thời đại lên đại học lấy giấy phân phối về quê cầm bát vàng đã qua rồi, biên chế khó vào, công việc chẳng dễ kiếm, cạnh tranh quá kịch liệt, ngay cả cơ quan nhỏ hương trấn cũng thành đối tượng sinh viên theo đuổi. Giám khảo là người văn phòng chính phủ huyện phái về, vừa ra sức lắc đầu từ chối thỉnh cầu cho viết thêm vài chữ của một nữ sinh vừa quát mọi người mau rời phòng thi, còn phải nhanh tay thu bài, mở chuồng thả đàn thí sinh loạn như đàn dê ra khỏi phòng. Í, vẫn còn một vị ngoan cố tới cùng, một vị ngồi ở góc tường mắt như trộm không biết chép được bao nhiêu đáp án vẫn đang viết quên ngày mai. Thấy giám khảo đi về phía mình, tức thì hiện lên nụ cười nịnh nọt. Anh chàng đẹp trai hai mươi này có nụ cười tuyệt đối mang sức sát thương trí mạng với nữ giới. Cho dù chàng trai đó đẹp mã lắm, cho dù nụ cười đó rạng rỡ lắm, có điều nhầm đối tượng rồi. Thu bài là bác gái trên bốn mươi, chẳng màng nụ cười thí sinh, vỗ bàn phát thông điệp với phần tử làm loạn kỷ cương phép nước: “Không nộp bài là trừ điểm nhé.” Mắt bác gái càng có sức sát thương, như nhìn thấy kẻ thù giai cấp. “Dì ơi, sắp xong rồi ... sắp xong rồi ... phải để cháu viết tên chứ!” Chàng trai đó cười thật ngọt, tay chân luống cuống điền tờ phách bài thi, thở dài một tiếng, ngay ngắn viết tên mình: Giản Phàm. Khi nộp bài thi rồi anh chàng này còn giật phắt lại, cứng đầu sửa đáp án còn nghi vấn từ "A" thành "B" rồi lần nữa nộp bài, cười nhe răng. Bài thi cuối cùng giao lên cho giám khảo, bác gái lườm Giản Phàm, như đang mắng "sớm không làm đi!", nhìn đáp án vừa sửa, cười trên đau khổ người khác bình phẩm: “Sao lại sửa đáp áp đúng thế?” “Hả? Cháu, cháu sửa lại ...” Giản Phàm hối hận không thôi muốn lấy bài thi, bác gái đó vung tay trừng mắt, tay Giản Phàm khựng lại giữa không trung. “Không có chút ý thức kỷ luật, sinh viên bây giờ đều như cậu à? Thế này tương lai sao vào cương vị công tác được?” Bác gái chỉnh lại bài thi, mắng vài câu. Hai vị giám khảo còn lại mặt hầm hầm nhìn nhìn thí sinh tên Giản Phàm cúi đầu rời phòng thi. “Ài ...” Giản Phàm thở dài não ruột. Cứ thi xong là thở dài, lần nào cũng vậy, từ bé tới giờ không có gì thay đổi, thi cử giống như khác biệt giữa lý tưởng và hiện thực, nghĩ thì hay, làm thì tệ, lần này thở dài hơn những lần trước. Trải qua mấy ngày nóng liên tiếp, sáng nay có được cơn mưa rào, vừa tạnh chưa lâu, không khí mát mẻ, còn lòng Giản Phàm đơn giản là lạnh băng. Vấn đề tam nông, một tăng hai giảm, trường học hưng nông, khai phát giàu nghèo ... Một loạt từ ngữ mà tới giờ Giản Phàm còn chưa làm rõ hết, đầu óc bị đề thi làm quay mòng mòng, kiến thiết nông thôn mới là cái gì? Thế nào là thời vụ tiết khí? Thế nào là "ba chuyển biến bốn thay đổi năm đề cao" của chính phủ huyện? Đề cuối cùng không ngờ còn bắt đám sinh viên vừa tốt nghiệp thậm chí không biết nông thôn là cái gì phải đưa ra mục tiêu vàng cho tân nông thôn Xã hội chủ nghĩa. “Mục tiêu vàng? Nếu có mục tiêu vàng, mình tới mức ở nhà chờ việc không? ... Nông thôn chẳng phải là trồng cây làm ruộng, nuôi bò nuôi lợn à? Cứ như chưa ai từng ở nông thôn vậy, cần làm khó hiểu vậy không? Bà nó chứ, chỉ lắm chuyện.” Giản Phàm rất không tán đồng, chuyện đơn giản thôi mà thăng lên tầm lý luận với thi cử là hoang đường ngay, thi cử xưa nay là thứ dùng đả kích tự tin của mình, cứ thi thêm vài lần nữa, Giản Phàm chắc chắn tự tin của mình sẽ bị tước đoạt hết. Phải rồi, còn phải nộp mười lăm đồng phí báo danh nữa chứ! Lại nộp tiền ngu rồi. Rời khu phòng học, đỉnh đầu treo tấm băng rôn "Kỳ thi chiêu sinh thống nhất nhân viên hương trấn huyện Ô Long", dưới băng rôn là nữ nhân mặc quần dài áo cộc tay, mang hình tượng giáo viên tiêu chuẩn, vừa giản dị vừa cao nhã, khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp thì vĩnh viễn luôn nghiêm túc như thế, đỡ xe đạp thi thoảng chào hỏi người đi ra đi vào, rất nhiều sinh viên nhận ra cô giáo tiếng Anh của Nhất Trung, Mai Vũ Vận! Nhiều người còn ngạc nhiên, bao nhiêu năm như vậy, cô giáo Mai vẫn xinh đẹp như xưa. Giản Phàm thì chẳng thấy xinh đẹp gì hết, lại còn thấy có vị đắng bốc lên từ dạ dày, cứ như phạm lỗi, lề mề nhấc chân, tới gần mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Sao mẹ lại tới đây?” “Thi thế nào?” Mai Vũ Vận nghiêm mặt hỏi. “Thì vẫn thế.” Giản Phàm ngượng ngùng đáp. “Thế là thế nào?” Mai Vũ Vận nhìn vẻ mặt con là biết chẳng ra sao. “Cái biết thì vẫn biết, cái không biết thì vẫn không biết, còn thế nào nữa ạ?” Giản Phàm mặt dày mày dạn thành tính, lần nào đi thi cũng trả lời qua loa như vậy. “Tốt nghiệp một năm mới có cơ hội này, nhìn con kìa, lại thi hỏng chứ gì?” Mai Vũ Vận nói rồi xỉa ngón tay vào đầu Giản Phàm, dáng vẻ chán nản, thói quen nghề nghiệp mà, gặp phải học sinh nghịch ngợm không chịu học tập là giận rồi. Bị xỉa tay là nhẹ đấy, từ nhỏ tới lớn, từ mông lên đầu ăn đòn không ít, đánh thật không đùa, không phải là cuốn sách dày thì là chổi lông gà. Nhà người ta cha hiền mẹ dữ, nhà y thì ngược lại, từ bé đến giờ, toàn bị mẹ đánh chứ không phải cha. Hai mẹ con mặt mày rất giống nhau, mẹ xinh đẹp và con anh tuấn, có điều di truyền được cái vẻ đẹp mà thiếu cái thông minh. Nói thật, ngay cả Giản Phàm cũng tức lắm, câu danh ngôn "dao sắc không gọt được chuôi" thế nào mà bất hạnh ứng nghiệm trên người y. Mẹ có vô số học sinh, có cả người vượt muôn vàn trùng dương ra nước ngoài lập nghiệp thành đạt, vậy mà không dạy được con mình, mẹ dạy tiếng Anh, mà tiếng Anh của Giản Phàm tới thi đại học cũng không hợp cách. Bỏ tiền học tạm trường hạng ba, thế nên bằng tốt nghiệp liền thành vấn đề, chẳng những Giản Phàm nhìn phiền lòng, Mai Vũ Vận nhìn càng buồn bã. “Mẹ ~~~~ “Giản Phàm kéo dài giọng, lời ngon tiếng ngọt dỗ mẹ: “Mẹ đừng lo bừa nữa, con thấy lần này căn bản không hi vọng, nhân tuyển người ta xác định sẵn rồi, thi cho có thôi, con tới góp vui.” Lời này không sai, từ nhỏ tới lớn Giản Phàm đi thi đều góp vui! Tức là sao, là đi cho có ấy mà. Mời các bạn mượn đọc sách Hắc Oa của tác giả Thường Thư Hân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lão Tử Thị Lại Cáp Mô - Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Quốc sĩ. Nhân tài kiệt xuất, nhất kỵ tuyệt trần. Hồng đỉnh. Một năm kia, phong tuyết khắp kinh thành, ta bỗng nhiên nổi tiếng. *** Triệu Giáp Đệ tại lão hiệu trưởng thụ ý dưới bắt đầu tham dự vào thấy xa ly đầu tiên ba tháng thi đấu, tổng cộng 9 hạng kinh tế chỉ tiêu, bao dung một bên rất rộng, lão hiệu trưởng với tư cách Nam phái kinh tế lĩnh vực người đứng đầu giả, mấy lần điệu thấp tham gia, lại xếp hạng gần như chỉ ở trung du phụ cận bồi hồi, cái này vậy mà thành đối với thấy xa ly chỉ lo phỏng đoán Bắc Kinh tâm tư tiến hành ngắn hạn dự phán trọng yếu nhất luận cứ, kỳ thật Tưởng Thế Căn bản thân đối với cái này thắng sự tình cũng không cái gì chỉ trích, tại lão nhân xem ra lớn hơn sự tình đều là hưng một lợi phải sinh một tệ, mấu chốt là nhìn lợi và hại lớn nhỏ, lão nhân một mực hỗ trợ cái này, nếu không cũng sẽ không đích thân tham gia, khi bại khi thắng (Triệu Giáp Đệ ngữ), biết được Tưởng Thế Căn bỏ thi đấu, phe tổ chức rất là khẩn trương, sợ kích thích một vòng mới dư luận sóng cả, bởi vậy làm lão hiệu trưởng chính thức đề cử Triệu Giáp Đệ tham gia về sau, phe tổ chức như trút được gánh nặng, là cái không nhỏ vui mừng ngoài ý muốn, tại trong vòng, Triệu Giáp Đệ cũng coi như là tiểu lộ tranh vanh tân quý nhân vật, Trung Quốc lớn như vậy, chắc chắn sẽ có một ít thiên tài, mà thiên tài thường thường cùng tuổi trẻ móc nối. Cái thứ nhất ba tháng xếp hạng ra lò, Triệu Giáp Đệ không hề cao, không lắm thu hút, chỉ ở tiêu chuẩn hạng trung, lão hiệu trưởng không vội, hắn so với ai khác đều rõ ràng cái này quan môn đệ tử tiềm lực, con số trò chơi, một mực là Triệu Giáp Đệ cường hạng, cái này môn sinh đắc ý mới ra đời, trận đầu thành tích chỉ có thể coi là bình thường, chủ yếu là bị tài sản cố định đầu tư tăng trưởng các loại hai hạng chỉ tiêu liên lụy, ăn kinh nghiệm thua thiệt. Triệu Giáp Đệ tại Thượng Hải lão hiệu trưởng nhà bế môn hối lỗi, tổng kết xong kinh nghiệm, liền chuẩn bị về Hàng Châu tỉnh phát cải ủy thành thành thật thật đi làm, nhưng quay về hàng trước đó, nhận được Từ Chấn Hoành mời, dự tiệc nhân viên còn một cặp tư nhân quan hệ thân mật nữ nhân, yên chi hổ Bùi Thúy Hồ cùng mã vĩ biện Viên Thụ, bàn ăn bên trên bầu không khí hòa hợp, Triệu Giáp Đệ đối với Từ Chấn Hoành dám để cho người mới Viên Thụ tiếp nhận giám sát đầu tư hạng mục quyết đoán, đương nhiên lại nhớ kỹ phần này đại nhân tình, tại Tào Phi Điện Triệu gia đại trạch, tháng giêng bên trong cùng Triệu Tam Kim trò chuyện rất nhiều người, Từ Chấn Hoành đứng hàng trong đó, chủ đề nhạy cảm, dính đến Triệu Giáp Đệ mười mấy năm qua lớn nhất một cái tâm kết. Phong phú cơm tối kết thúc, Bùi Thúy Hồ chở lấy Viên Thụ đi ban công nói chuyện phiếm tâm sự, Triệu Giáp Đệ cùng Từ Chấn Hoành mặt đối mặt vào chỗ, cái này nam nhân, dùng quá giang long thân phận giá lâm Thượng Hải bên trên, cuối cùng lại so với cái kia không ai bì nổi địa đầu xà lẫn vào càng ương ngạnh. Nhưng lúc này giờ phút này, vậy mà thần sắc hơi có vẻ khẩn trương. Bùi Thúy Hồ ở phía xa xa xa nhìn xem, lo lắng. Nàng đồng thời với tư cách Từ Chấn Hoành trợ thủ đắc lực cùng hồng nhan tri kỷ, đương nhiên biết rõ Triệu thái tổ vĩnh viễn là đặt ở từ trong lòng một tòa núi lớn, lớn đến để từ như vậy tự phụ nam nhân đều không có nghĩ qua ý đồ vượt qua. Trước kia Triệu thái tổ tại vị, Từ Chấn Hoành vị trí 10 phân rõ ràng, bát phong bất động là được, cho nên cho dù là Kim Hải phong ba, Từ Chấn Hoành vẫn như cũ không lẫn vào không lắc lư, nhưng hôm nay Triệu thái tổ nói rõ muốn thoái vị, cùng người nối nghiệp quan hệ, liền trở nên rất là trọng yếu, một triều thiên tử một triều thần, Từ Chấn Hoành hiện tại nan đề ở chỗ quá thành công, mà loại này thành công, không hề kiên cố, Triệu thái tổ nói lấy đi liền có thể nhẹ nhõm lấy đi, Từ Chấn Hoành không muốn làm trong lịch sử cái kia cho Gia Khánh đế làm quần áo cưới cùng thân. Bùi Thúy Hồ tự tác chủ trương về phía nửa khuê mật nửa em gái tính chất Viên Thụ thăm dò qua miệng gió, vừa vặn một bên mã vĩ biện không có bất kỳ cái gì tỏ thái độ, công và tư rõ ràng. Mời các bạn đón đọc Lão Tử Thị Lại Cáp Mô của tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu.
Ta Tuyệt Mỹ Ngự Tỷ Lão Bà - Phi Gia
Hắn là thế giới nổi tiếng đỉnh phong sát thủ, lại bị gia tộc bức hôn, cùng mỹ nữ tổng giám đốc được ở cùng nhau. Lẫn nhau thấy ngứa mắt nhưng lại không thể không ở chung, Tiêu Phàm quyết định hồi trường học giải sầu một chút, thế nhưng là... Các ngươi đều thế nào? Ta bắt các ngươi làm bằng hữu, các ngươi lại mẹ nó muốn lên ta! *** Một trận di thiên đại họa, bị Tiêu Phàm bọn người ngăn cơn sóng dữ, giải quyết triệt để. Tai nạn về sau, các đại lục các quốc gia, tổn thất nặng nề. Trên mặt đất trải rộng vết thương chồng chất, vô số người chết thảm, dẫn đến dân số địa cầu giảm mạnh gần sáu thành, thậm chí có quốc gia toàn viên biến thành xác chết di động, dẫn đến hủy diệt. Đau thương, bi thống vân vân tự, bao phủ tại ngũ đại châu, mọi người mờ mịt thất thố, không biết tiếp xuống lại nên như thế nào. Ở trong quá trình này, pd liên minh, nhằm vào toàn thế giới phạm vi, bắt đầu phân phát các loại sinh hoạt vật tư. Sa Mạc, Phi Nguyệt, Tiêu Nguyệt, Long Đằng bọn người cầm đầu pd liên minh, cực kỳ may mắn tránh thoát tai nạn.   Mời các bạn đón đọc Ta Tuyệt Mỹ Ngự Tỷ Lão Bà của tác giả Phi Gia.
Tối Giai Ảnh Tinh - Bạch Sắc Thập Tam Hào
Ta muốn nằm ở trong đống tiền mặt lăn lộn ! ta muốn làm Hollywood cự tinh ! *** Đông ! đông ! đông -- Cấp bách tiếng đập cửa bỗng nhiên tại bên tai vang lên, tiếp một nam nhân thúc giục thanh âm xuyên thấu qua môn truyền tới,“Matthew, ngươi như thế nào đem hoá trang sư đuổi ra ngoài? Đạo diễn cùng nữ chính đã vào chỗ, toàn bộ kịch tổ đều đang đợi ngươi này nam chính, ngươi còn có mười lăm phút !” Thanh âm chủ nhân tựa hồ rất cường thế,“Mười lăm phút sau ngươi không ra đến, ta liền đi vào giết ngươi !” Những lời này tại bên tai ong ong vòng quanh, nhắm thẳng trong đầu chui, Matthew muốn mở mắt, lại làm sao cũng không mở ra được, thẳng đến rời đi tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, hắn mới dùng tới toàn thân khí lực, mở ra một đôi mắt. Đó là một đôi tối đen như mực ánh mắt, bên trong tất cả đều là làm không rõ trạng huống mờ mịt. Tối đen ánh mắt nhanh chóng từ trong phòng đảo qua, lập tức xác nhận,“Nơi này ta tuyệt đối không có tới qua !” Lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình,“Di? Ta như thế nào ngã vào nơi này?” Hắn chính nằm nghiêng ở mộc chế sàn nhà bên trên, đầu một bên chính là cửa phòng, cũng không trách được kia vài thanh âm tại bên tai ong ong vang lên. Ngay sau đó, vô số tin tức đột nhiên ở trong đầu thoáng hiện, hai phúc rõ ràng bất đồng hình ảnh, giống như tại cùng trương trên màn ảnh chiếu phim điện ảnh như vậy, xen lẫn dây dưa cùng một chỗ, hỗn loạn khiến hắn không tự giác ôm lấy đầu.   Mời các bạn đón đọc Tối Giai Ảnh Tinh của tác giả Bạch Sắc Thập Tam Hào.
Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên
Trở thành một bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cứu người, đó là mơ ước của không ít người trong chúng ta. Sức khỏe và sinh mạng con người là điều quý giá nhất trong cuộc sống. Bởi thế, những danh y luôn được tôn trọng và xưng tụng. Tăng Nghị của Thủ Tịch Ngự Y là một thầy thuốc trẻ tuổi khiêm tốn, bình dị nhưng tài năng và có y đức hơn người. Hắn vốn chỉ muốn hành nghề y để cứu người, nhưng những cơ duyên đưa đẩy đã khiến hắn từ từ dấn thân vào con đường chính trị, đồng thời với từng bước xây đắp hai tiếng trang trọng “Danh Y”, hắn cũng từng bước thăng quan bằng chính tài năng chữa bệnh, cộng với tầm nhìn sâu rộng, sắc sảo của mình.  Có thể nói “Thủ tịch ngự y” là một câu chuyện đời thường gần gũi, nó không hề có bất kỳ yếu tố huyễn hoặc như các “phép màu” hay “điều kỳ diệu” nào. Nhân vật chính Tăng Nghị cũng không hề tái sinh hay trở về quá khứ, nhưng truyện hấp dẫn chúng ta bằng chính những ca chữa bệnh ngoạn mục của Tăng Nghị. Hoàn toàn dựa vào tài năng và kiến thức y học, đôi khi chỉ dùng những dược liệu bình thường nhất, chứ không hề cần đến sự trợ giúp của máy móc thần kỳ hay vật báu gia truyền như ở một số truyện khác về đề tài y học. Cách chữa bệnh tài tình của hắn luôn khiến chúng ta phải tấm tắc thán phục.  Với lối viết giản dị, súc tích, với kiến thức uyên bác về y học cổ truyền và cách dẫn chuyện đầy cuốn hút, tác giả đưa chúng ta đi từ bất ngờ này đến thú vị khác trong thế giới Đông y mênh mông đầy bí ẩn, nhưng cũng hết sức gần gũi. Tuy nhiên không chỉ có như thế, chúng ta còn được thưởng thức những trang viết cô đọng, chừng mực mà hết sức chắc tay của tác giả trong khi mô tả không những về cách chữa bệnh mà còn về tâm lý tinh tế của nhân vật trong những cảnh đấu tranh quyền lực, về thực trạng xã hội một cách sâu sắc và mang một chút hài hước ngấm ngầm!  Đây là một trong số rất ít truyện mà mỗi một chương đều có những chi tiết thú vị và đọc không thấy nhàm chán. *** Trần Quốc Khánh quát một tiếng, rồi cúp điện thoại. Khang Đức Lai này không ngờ còn dám uy hiếp mình. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao. Ông không muốn xử lý nhanh gọn, bộ muốn đem sóng gió đổ lên đầu thành phố Long Sơn? Lôi Việt Thâm lúc này đi tới nói: - Bí thư Khang, vốn những gì chúng ta thương lượng chính là đem kết quả điều tra của huyện Nam Vân hướng lãnh đạo tỉnh báo cáo. Nhưng sở Ngoại vụ dù sao cũng là một cơ quan lệ thuộc trực tiếp ở tỉnh, có nghĩa vụ đem sự việc này thay tỉnh đúng lúc giải quyết. Để tránh gây thêm phiền toái cho tỉnh, tôi đã cùng với Bí thư Thành ủy Trần thảo luận một chút, sẽ phái người của sở Ngoại vụ tỉnh cùng với thành phố Long Sơn thành lập một tổ điều tra, tiến hành xác minh lại những gì mà người ngoại quốc đã nói và kết quả điều tra của huyện Nam Vân. Khi nói chuyện, Lôi Việt Thâm bật cười ha hả: - Bí thư Khang ngàn vạn lần đừng có ý tưởng gì cả. Tôi làm như vậy không phải là không tin đồng chí của huyện Nam Vân chúng ta, chỉ là vì tôn trọng sự thật thôi. Khang Đức Lai nghiêm mặt nói: - Lời này Phó giám đốc sở Lôi không cần phải nói. Chúng tôi có thể lý giải. Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Phó giám đốc sở Lôi cũng là thực sự cầu thị thôi. - Đồng chí của huyện Nam Vân có thể nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất an tâm. Lôi Việt Thâm cười ha hả, thầm nghĩ Khang Đức Lai chính là vênh váo. Huyện Nam Vân các người cho dù có bền chắc như thép thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Ông không sợ gánh trách nhiệm, nhưng sợ có người sẽ gánh trách nhiệm. Lôi Việt Thâm cùng với tổ điều tra của thành phố chạy đến Kính Sơn để tiến hành điều tra, Tuy nhiên, quá trình điều tra rất không thuận lợi. Tất cả những người có liên quan đền khẳng định Tăng Nghị không có quan hệ gì với chuyện này. Người phụ trách khu du lịch Kính Sơn Bành Tiểu Sơn lại xuất ra một bản ghi chép, nói: - Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc ngày hôm qua chúng tôi đều có ghi chép lại tỉ mỉ. Từ lúc nhận được thông báo người ngoại quốc bị rắn cắn, cho đến khi anh ta được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện tiến hành trị liệu, trung gian chỉ tốn có bốn mươi lăm phút. Cho dù có điều trực thăng đến cứu viện thì cũng không chậm hơn bao nhiêu. Các người không biết Trưởng phòng Tăng từ chân núi chạy lên trên núi cứu viện cũng chỉ tốn có hơn mười phút. Nếu ai cảm thấy đây là cứu viện bất lực thì cứ bảo người đó leo núi thử xem. Nếu người đó chỉ tốn có một phút chạy lên trên núi thì lão Bành tôi sẽ dập đầu trước người đó. - Nói cũng không nên nói tuyệt đối như vậy. Lôi Việt Thâm nhắc nhở Bành Tiểu Sơn. Bành Tiểu Sơn đứng lên nói: - Nếu Phó giám đốc sở Lôi không tin thì chúng ta có thể đi lên đó một chuyến. Lôi Việt Thâm sắc mặt lập tức đen lại. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng ai biết lại khó làm như thế này. Tăng Nghị rốt cuộc là người như thế nào? Sao huyện Nam Vân từ trên xuống dưới lại bảo vệ hắn như vậy. Ngay cả một người phụ trách một khu du lịch nho nhỏ cũng dám đối mặt với mình. Khang Đức Lai lúc này trong lòng bực bội, ngồi trong phòng làm việc, văn kiện cũng không xem vào. Quan đại một bậc đè chết người. Tư vị này thật sự là khổ sở. Thư ký tiến vào, thấy sắc mặt của Khang Đức Lai không tốt, liền hạ giọng nói: - Ông chủ, bên ngoài có một người nước ngoài, nói là người đại diện của ông David tiên sinh ngày hôm qua. Khang Đức Lai hiện tại nghe tới mấy chữ người nướ ngoài là cảm thấy phiền. Ông nói: - Cứ an bài cho người đó ở ngoài phòng khách chờ tôi. Khi nào tôi làm xong việc sẽ tiếp đãi anh ta. ... Mời các bạn đón đọc Thủ Tịch Ngự Y của tác giả Ngân Hà Cửu Thiên.