Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Chưa Bao Giờ Thấy Biển - Jean-Marie Gustave Le Clézio

Daniel hầu như ko nói chuyện với ai và cũng ko có bạn bè. Người ta thấy nó thường mơ mộng với đôi mắt mở to. Nó có dáng vẻ như đến từ nơi khác. Đáng lẽ nên gọi nó là thuyền trưởng Sinbad, bởi nó đọc nhiều những chuyện phiêu lưu ấy, và đó là cuốn sách duy nhất nó thuộc nằm lòng: mắt nó sáng rỡ chỉ khi nói chuyện về biển cả và việc du hành. Nhưng, nó chưa bao giờ nhìn thấy biển. Rồi một ngày tháng mười một, chẳng bảo ai, nó ra đi và không bao giờ trở lại… *** Jean-Marie Gustave Le Clézio, một trong những nhà văn lọt vào danh sách để xét giải Nobel văn học năm 1999, đã thành danh từ khá sớm. Những năm 60 của văn học Pháp là những năm khó khăn với các cuộc tìm tòi thí nghiệm, những quan niệm mới và những khuynh hướng mới. Chính vào thời kỳ ấy, cụ thể là vào năm 1963, “một chàng trai trẻ, cao lớn, đẹp trai, có mái tóc vàng”, ít nói, đã "trình làng" với cuốn tiểu thuyết Biên bản (Le Procès - verbal), in tại Gallimard, một nhà xuất bản lớn hàng đầu, có uy tín ở Pháp. Cuốn tiểu thuyết lập tức thu hút sự chú ý của bạn đọc cũng như giới phê bình không những vì nó đoạt giải thưởng Renaudot, mà chủ yếu vì nó đã đặt ra nhiều vấn đề lý thú cho thể loại tiểu thuyết dường như đang ngắc ngoải. Thế là, mặc dầu anh còn quá trẻ (23 tuổi) để thành tên tuổi, người ta vẫn cứ “xếp hạng” và anh “có chỗ” trong làng văn Pháp đương đại đang khá là nhốn nháo. Tính đến nay, cầm bút được hơn 30 năm, Le Clézio đã có 47 đầu sách gồm tiểu thuyết, truyện ngắn, tiểu luận và dịch thuật, trong đó có 4 cuốn viết chung. Ðó là chưa kể đến rất nhiều bài viết ông đăng trên các tạp chí, các báo... và hoạt động giảng dạy của ông ở các trường đại học tại Pháp, Mỹ, Mexique, Thái Lan.   Bảo vệ xuất sắc khoá luận cao học về H.Michaux vào năm 1964, sau đó Le Clézio bảo vệ luận án tiến sĩ về Lautréamont. Le Clézio và những tác phẩm của ông đã là đề tài nghiên cứu của 21 cuốn sách và 29 luận án cao học và tiến sĩ (riêng ở Nice, thành phố quê hương ông có 7 luận án). Năm ông 49 tuổi (1989) tạp chí Sud đã ra số chuyên san về sự nghiệp sáng tác của ông. Năm 1994, tạp chí Lire mở cuộc điều tra xã hội học với câu hỏi “Ai là nhà văn Pháp ngữ lớn nhất trong số hiện đang còn sống?” đã có 13% độc giả trả lời đó là Le Clézio.   Cùng một số nhà văn khác, Le Clézio đã làm cho bức tranh toàn cảnh của văn học Pháp thế kỷ XX đỡ màu ảm đạm: “Suốt cả thế kỷ, người ta nói đến “cái chết của văn học”, bị giết bởi báo chí, điện ảnh, truyền hình, những trò giải trí đại chúng v.v… Vậy mà, nó không chết. Người ta viết và công bố nhiều hơn. Thành công của những tác phẩm cách tân, những tác phẩm hay và có giá trị (chúng đa dạng biết bao) của Claude Simon hay Marguerite Duras, của Jean-Marie Gustave Le Clézio hay Georges Perec đã làm cho chúng ta trở nên lạc quan”.   Thói quen của các ngòi bút phê bình nghiên cứu hay dẫn chúng ta đến việc “xếp loại” “sắp đặt” các nhà văn ngồi chỗ này, chỗ kia... hoặc thuộc trường phái này, khuynh hướng nọ... Đối với Le Clézio và các sáng tác của ông, việc này quả là không dễ dàng (có thể nói là không thể). Bởi vì, hình như ông thuộc về nhiều trường phái và hình như cũng chẳng thuộc về khuynh hướng nào cả.   Cuốn tiếu thuyết đầu tay xuất hiện khi ông còn rất trẻ đã khiến người ta xếp ông vào “chủ nghĩa hiện thực mới”. Có lẽ đó là một cách nói để làm rõ vấn đề và để đối sánh với các khuynh hướng “Tiểu thuyết Mới” “Phê bình mới” đang rất rầm rộ lúc đương thời. Vậy thì “Chủ nghĩa hiện thực mới” của Le Clézio không phải như chủ nghĩa hiện thực thời Balzac. Muốn hiểu cho rõ ngọn ngành vấn đề này, ta không thể nói trong phạm vi một hoặc vài trang giấy. Để tham khảo, chúng tôi chỉ xin nêu ở đây ý kiến của các tác giả trong cuốn Văn học Pháp từ 1945 đến 1968. Khi viết về Le Clézio họ đã dùng một cái tít lạ thường “Cách viết địa chấn học” (Une écriture sismographique). Đó là cách viết tuân theo quy luật tự nhiên, ghi theo kiểu máy đo độ rung của trái đất, ghi lại “những độ rung nhỏ nhất của những điều nhạy cảm, đem lại sự sống náo nhiệt của thế giới”. Bởi vì theo Le Clézio, thế giới vô cũng sống động. Trong tiểu luận Thế giới sống động ông đã viết: “Đây chính là điều cần phải làm: đi về nông thôn, như một họa sĩ đi vào ngày chủ nhật, cùng với một tờ giấy lớn và bút chì. Hãy chọn một nơi thanh vắng, một thung lũng xung quanh là đồi núi, ngồi trên mỏm đá và ngắm nhìn thật lâu xung quanh mình. Và rồi, khi đã nhìn thật kỹ, cầm lấy giấy, và miêu tả bằng chữ những gì ta đã thấy”. Đó là đoạn mở đầu tác phẩm. Đọc tiếp những câu cuối, ta có cảm giác như là “nghệ thuật thơ ca” của Le Clézio, một quan niệm thật giản dị: “Đó. Thế giới sống động như thế, trong những tiếng động nhỏ xíu, những cú trượt, tiếng rả rích của dòng nước. Trong những lùm cây, trong hang động, trong đám cây cối chằng chịt, rối rắm, thế giới hát ca, cùng ánh sáng hoặc bóng tối, nó sống một cuộc sống nổ tung, không ngừng nghỉ, đầy tai biến và chết chóc. Cần phải sống cùng nó, như thế, hàng ngày, nằm áp má xuống đất, tai nghe ngóng, sẵn sàng lắng nghe tất cả những tiếng ồn ào và tất cả những tiếng thì thầm. Dây thần kinh cắm sâu vào đất như rễ cây và tự nuôi dưỡng bằng sức mạnh quật khởi khó mà hiểu nổi; cần phải uống thật lâu ở suối nguồn của sự sống và cái chết, rồi sẽ trở thành vô địch không ai thắng nổi”.   Xét về mặt nội dung các tiểu thuyết của Le Clézio đều có thể kể được, có nhân vật, cùng với các “phụ tùng” của nó: Adam Polo trong cuốn Biên bản (1963), Franois Besson trong Cơn hồng thủy (Le déluge, 1966), cô gái Lalla trong tiểu thuyết Sa mạc (Désert, 1980), tác phẩm đoạt Giải Lớn Paul Morand, Alexis trong Người tìm vàng (Le chercheur d'or, 1997) v.v... Có vẻ như những lời tuyên ngôn hùng hồn của N. Sarraute trong tác phẩm nổi tiếng Thời đại hoài nghi cùng các quan điểm cách tân táo bạo của Tiểu thuyết Mới hầu như chẳng thấy có khúc xạ nào qua sáng tác của Le Clézio.   Chính bản thân ông từng kể lại: “Khi tôi đưa bản thảo tiểu thuyết đầu tay của tôi đến Nhà xuất bản Gallimard, tôi đã nói rõ rằng tôi không có quan hệ gì với Tiểu thuyết Mới”. Thế nhưng, không phải hoàn toàn không có những điểm tương đồng nào đó giữa ông và các nhà Tiểu thuyết Mới. Thậm chí người ta còn tìm thấy sự tiếp nhận những tư tưởng từ Roland Barthes trong Lời tựa cho cuốn sách thứ hai của ông có tên là Cơn Sốt.   Trong một cuộc phỏng vấn P.Lhoste có nói với Le Clézio về những từ được lặp đi lặp lại trong các tác phẩm của ông. Nhà văn đồng ý với nhận định đó và cho rằng đó “là những điểm mốc” để có thể khẳng định là mỗi người đều có một “huyền thoại cá nhân” (mythologie personelle). Ðề cập đến vấn đề này có thể Le Clézio có liên hệ gì đó với khái “huyền thoại cá nhân” (mythe personnel) của Ch.Mauron, nhà phê bình phân tâm học đã nhấn mạnh đến việc nghiên cứu quá trình vô thức trong sáng tạo của nhà văn.   Cũng trong cuộc nói chuyện ấy, Le Clézio đã gợi lên sự hàn gắn giữa nhà văn và thầy phù thủy. Cả hai đều có một “thao tác ma thuật”, có một “mã” (code) và những ký hiệu để “hành nghề”, tất nhiên là những ký hiệu khác nhau, thầy phù thuỷ với những ký hiệu của cây lá, của rắn... nhà văn với “những ký hiệu chính xác của từ ngữ gắn bó với các hình ảnh đặc biệt sẽ cho phép độc giả thực hiện thao tác có tính chuyển đổi thành một hiện thực khác, cao hơn”. Nghe đến những “ký hiệu”, đến “mã”, chúng ta có cảm giác như lại sắp bước sang một lĩnh vực khác…   Là một người đọc rất nhiều, ngay từ đầu Le Clézio đã quan tâm đến những vấn đề thuộc lý luận văn học. Ở Lời tựa với hình thức như một bức thư nho nhỏ gửi đến bạn đọc trong tiểu thuyết Biên bản, nhà văn đã dành nhiều dòng cho độc giả, một nhân tố tạo thành quan trọng được chú ý đặc biệt ở văn học thế kỷ XX với tư cách là người tiếp nhận. Ngay cách viết Lời tựa với hình thức hoàn toàn như một bức thư gửi đến bạn đọc có lẽ cũng là một cách để nói rõ thêm quan điểm này của nhà văn.   Như vậy có thể thấy một quan niệm mở của Le Clézio, chấp nhận cùng lúc mọi lối biểu hiện của thực tiễn sáng tác văn học đa dạng và phong phú. Đó là xét về mặt lý luận, còn trong sáng tác, nhà văn đã thể hiện điều đó, trước hết trong tiểu thuyết. Về mặt hình thức được trình bày trên trang giấy, bản thân các tiểu thuyết của ông không phải toàn các con chữ bình thường theo lối viết xưa nay. Văn bản được gài xen vào đủ thứ: từ các bức họa, các công thức toán, lý, hoá, các con số, các đoạn thơ, nhật ký, các mẩu quảng cáo, các mẩu báo chí (có khi được in ở giữa những trang đầu hoặc cuối), có cả những đoạn chữ bị xóa vẫn còn nguyên dấu gạch chéo X… Với cách đó, dường như ông đã thu hẹp lại khoảng cách giữa hư cấu và hiện thực. Hiện thực tràn vào trang giấy bằng của bản thân nó, chứ không phải bởi uy quyền tối cao và độc đoán của nhà văn. Các sáng tác của Clézio vào những năm đầu thể hiện rõ điều này; Biên bản (1963), Cơn hồng thủy (1966), Những người khổng lồ (Les géants, 1973)... Thậm chí có những đoạn tác giả còn để nguyên tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga, tiếng Trung Quốc xen lẫn giữa toàn bộ văn bản bằng tiếng Pháp. Những tiếng vọng đến từ xa được thể hiện thành nhiều con chữ trên mặt giấy: i i i i i i i i i i i…, woou woou woou…, hom! hom!, hom!, hom!, hom!, v.v…   Ðọc tiểu thuyết của Le Clézio chúng ta thấy ông một mặt vẫn ràng buộc với tiểu thuyết truyền thống qua những đặc điểm cơ bản nhất, mặt khác, ông đã tạo ra một lối của riêng mình. Điều đó được thể hiện không chỉ ở việc làm “vỡ tung" văn bản, thay đổi hình thức trình bày của nó, mà chủ yếu là “việc xâm nhập các thể loại trong tác phẩm” của ông, Trong tiểu thuyết của ông có cả thơ, có tiểu luận, có sử thi, huyền thoại cả cổ tích. ... Mời các bạn đón đọc Người Chưa Bao Giờ Thấy Biển của tác giả Jean-Marie Gustave Le Clézio.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương Quốc Của Những Giấc Mơ
Vương Quốc Của Những Giấc Mơ là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn lịch sử bán chạy nhất năm 1989 của New York Times được viết bởi tác giả người Mỹ Judith McNaught. Nó được thiết lập trong đầu thế kỷ 16. Vương Quốc Của Những Giấc Mơ được sáng tác sau khi JM viết hai cuốn là Whiney Yêu Dấu và Em Có Để Ta Hôn Em Không? nói về nhà Westmoreland, nhưng lại đưa độc giả ngược dòng thời gian trở về điểm xuất phát của dòng họ danh giá này - vị công tước đầu tiên của dòng họ. Cuộc thương lượng của Sói... "Chàng đã nói em quá kiêu hãnh và em - em đúng là như vậy" Jennifer nói, đặt bàn tay nàng lên ngực Royce trong một cử chỉ cầu xin vô vọng. "Nếu chàng để em gái em đi, em sẽ làm mọi việc mà chàng sai bảo. Em sẽ cọ sàn nhà. Em sẽ đợi chàng bên bàn ăn. Em thề là em sẽ đền ơn chàng bằng mọi cách." Royce nhìn xuống bàn tay bé nhỏ, xinh đẹp đang đặt trên ngực mình; hơi ấm thấm qua áo chẽn của chàng, ham muốn đã làm các thớ thịt của chàng cứng lại. "Làm ơn," Jenny thì thầm, "em sẽ làm bất cứ điều gì. Chàng chỉ cần nói chàng muốn gì." "Ta muốn nàng trên giường của ta." Bàn tay của Jennifer trượt khỏi ngực áo chàng. Đằng sau họ tiếng ho của em gái nàng đã lên đến một âm vực khủng khiếp và Jenny rùng mình lo lắng. "Chúng ta sẽ thoả thuận với nhau chứ?" chàng hỏi, và khi nàng ngập ngừng, chàng nói một cách bình tĩnh, "Thật ra, ta hoàn toàn không cần phải mặc cả với nàng gì cả, Jennifer, và nàng biết điều đó. Ta muốn nàng, và nếu điều đó làm cho ta trở thành một kẻ man rợ trong mắt nàng, thì ta cũng mặc xác, nhưng mọi chuyện không cần phải như vậy. Sẽ không có sự nhục nhã hay đau đớn nào dành cho nàng trên giường của ta. Sẽ chỉ có niềm vui thú." Jenny nhớ lại những lần trước đây khi mà chàng ôm nàng, hôn nàng - và những phản ứng đáng kinh ngạc của chính nàng. Máu bắt đầu dồn lên mặt nàng. "Chúng ta thoả thuận với nhau chứ?" Royce hỏi, những ngón tay dài của chàng trượt dọc theo cánh tay nàng vuốt ve một cách vô thức... *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Tháng 1, năm 1499 “Đại sảnh trống rỗng như thế này kì cục quá,” Stefan nói đùa, liếc nhìn về phía hai mươi lăm người vừa kết thúc bữa ăn tối no nê, trong đó có cả mười lăm vệ sĩ riêng của Royce. “Những con gấu nhảy múa đâu rồi, em yêu?” Royce châm biếm, đặt cánh tay lên lưng ghế của Jenny và cười với nàng. Bất chấp lời nói đùa về những chú gấy của chàng, Royce chưa từng bao giờ tận hưởng một mùa Giáng Sinh như chàng đã có năm nay. Nàng cười, bàn tay đặt lên bụng, “trông em cứ như là em vừa nuốt phải một con ấy.” Bất chấp việc nàng đang mang thai, Jenny vẫn khăng khăng rằng Claymore và mọi dân cư của nó đều nên kỉ niệm mười bốn ngày từ Đêm Giáng sinh cho đến Lễ phục sinh theo cách truyền thống, tức là giữ “căn nhà rộng cửa.” Kết quả là, trong suốt tám ngày qua, tiệc tùng diễn ra không ngớt, và bất kì vị khách qua đường nào đến cánh cổng của Claymore đều được chào đón như người nhà. Đêm qua, lâu đài đã có một buổi lễ ăn mừng rất lớn dành cho người hầu và lính của Royce, cũng như các dân làng. Bữa tiệc có âm nhạc và các bài hát mừng giáng sinh của những người hát rong, biểu diễn xiếc gấu, hề, nhào lộn, và thậm chí cả một vở kịch Chúa giáng sinh nữa. Jenny đã lấp đầy cuộc sống của chàng với tiếng cười và tình yêu, và nàng sẽ tặng cho chàng, có thể vào bất kì giây phút nào sắp tới đây, đứa con đầu tiên của họ. Sự thoả mãn của Royce là vô biên - nhiều đến nỗi cả trò hề của Gawin cũng không làm chàng thấy phiền đêm nay. Để chiều theo ý muốn kỉ niệm mùa giáng sinh theo cách truyền thống của Jenny, Gawin đã đảm nhận vai trò Lãnh chúa Nghịch đảo - có nghĩa là trong vòng ba ngày, cậu ta sẽ ngồi ghế chủ toạ trên cái bàn cao, ở đó vai trò mới cho phép cậu ta nhại lại chủ nhân của mình, ban ra những mệnh lệnh kì quặc, và nói chung là cố gắng làm và nói những điều mà thể khiến Royce tống khứ cậu ta khỏi Claymore. Vào lúc này, Gawin đang ngồi uể oải trên ghế của Royce ở giữa bàn, cánh tay vòng qua lưng ghế bà dì Elinor nhái theo cách Royce đang ngồi cạnh Jennifer. “Công tước,” cậu ta nói, nhại lại giọng nói khẩn trương của Royce khi chàng muốn được tuân lệnh ngay lập tức, “có vài người trong chúng tôi muốn được trả lời cho một câu đố.” Royce nhướn mày về phía cậu ta và chờ đợi câu hỏi một cách cam chịu. “Có đúng là,” Gawin hỏi, “ngài được gọi là Sói bởi vì ngài đã giết con quái vật ấy lúc tám tuổi và đã ăn mắt nó trong bữa tối không?” Jenny cười khùng khục, và Royce ném cho nàng một cái nhìn chống đối giả vờ. “Thưa lệnh bà,” chàng nói, “bà cuời như thế có phải vì nghi ngờ tôi không đủ khoẻ để giết con thú ấy vào lúc quá nhỏ tuổi hay chăng?” “Không, thưa đức ông,” Jenny khúc khích cười, chia sẻ một cái nhìn hiểu biết với Godfrey, Eustace, và Lionel, “nhưng đối với một người thà bỏ bữa còn hơn phải ăn những thức ăn không ngon, tôi không thể tưởng tượng cảnh đức ông ăn mắt của bất cứ cái gì!” .... Mời các bạn đón đọc Vương Quốc Của Những Giấc Mơ của tác giả Judith McNaught.
Trong Từng Hơi Thở (Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng)
Mitchell Wyatt đang bị D.A ( Ủy viên công tố quận) Gray Elliot nghi ngờ phạm vào tội giết người. Dường như kể từ khi Mitchell xuất đầu lộ diện ở Châu Âu thì cái chết bất ngờ của nhiều người xảy ra. Nạn nhân mới nhất là người anh cùng cha khác mẹ của Michell, William. Anh ta bị phát hiện là đang mất tích và được cho là đã chết. Mitchell là đứa con ngoài giá thú của một người đàn ông giàu có và quyền lực. Ông nội của anh, Cecil Wyatt thậm chí còn có ảnh hưởng đến xã hội nhiều hơn thế. Vì vậy Mitchell đã bị đưa đến Châu Âu ngay từ lúc mới sinh ra, đầu tiên được một gia đình ở Ý nhận cậu làm con nuôi và sau đó cậu chuyển tới nhiều trường dự bị và trường nội trú ở khắp nơi. Anh nhập học với tư cách là một sinh viên “được nhận học bổng từ một nhà tài trợ vô danh”. Đối với các bậc phụ huynh khác, Mitchell không đủ tốt để kết giao với con cái họ, do vậy anh đã bị cô lập trong hầu như suốt cả tuổi thiếu niên. Nhưng chính sự cô độc đó đã nuôi dưỡng anh và tạo cho anh tính nhạy bén trong kinh doanh và cả mức tài sản giàu có. Bố của một người bạn đã bảo trợ anh và dạy anh làm thế nào để thành công theo phong cách quý tộc Hy Lạp. Mitchell đã thấm nhuần và sớm xây dựng cơ đồ cho chính mình. Một thời gian sau, William, người anh cùng cha khác mẹ và là người thừa kế tài sản dòng họ Wyatt, đã phát hiện ra những tài liệu chi tiết về cuộc đời Mitchell. William đã liên hệ với Mitchell và họ thiết lập mối quan hệ mong manh. Nhưng trước khi quan hệ đó biến chuyển thành tình anh em sâu đậm, William đã mất tích và Mitchell bị bắt gặp thường xuyên liên lạc với vợ và cậu con trai mới lớn của William. Mọi chuyện trở nên rất đáng ngờ. Kate Donovan đang hẹn hò với Evan Bartlett gần 4 năm, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn dẫn đến hôn nhân với anh ta. Họ xuất thân từ những tầng lớp khác nhau. Evan xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc được thừa hưởng của cải và thừa kế luôn hãng luật của bố anh ta… chính hãng luật này đã đứng ra làm các thủ tục để nhà Wyatt tống khứ Mitchell đi ngay từ khi còn nhỏ. Kate chỉ là một nhân viên xã hội và là con gái của một ông chủ nhà hàng Ai len vừa mới qua đời. Cô đang đau buồn thì Evan mời cô nghỉ một tuần lễ tại một khu nghỉ mát sang trọng ở Anguilla. Cô chấp thuận, nhưng rồi Evan đã lỡ hẹn để cô tới đó một mình. Và những chuyện xảy ra tiếp sau đó đúng theo phong cách của Judith McNaught. Kate gặp được Mitchell người được coi là hình mẫu của một hiệp sĩ cao thượng. Họ yêu nhau sau một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng không thực sự bày tỏ cho nhau. Hoàn cảnh khiến họ tin rằng người này đã phản bội người kia. Cuối cùng sự thật đã được sáng tỏ và họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng từ “cuối cùng” đó phải trải qua cả một cuộc hành trình dài trải qua hạnh phúc, đau khổ, vui sướng, và cả cuộc tranh đấu của cả hai người cố gắng để sống với cảm giác tội lỗi và tình yêu bị mất. Kate đã tỏ rõ tình cảm, nỗi đau, sức mạnh và trí thông minh của mình. Mitchell là một người anh hùng sẽ làm cho bất kỳ người đọc nào cũng phải mê mẩn. Bạn sẽ sớm nhận ra rằng anh không phải là kẻ giết người, nhưng trong bản thân anh thể hiện rất nhiều những mảng tính cách đối lập nhau. Chính điều đó càng khiến anh trở nên hấp dẫn hơn. Every Breath You Take là một cuốn sách giải trí hấp dẫn tuyệt vời, cho bạn một niềm tin về một mối tình lãng mạn đương thời với những nét tính cách rất riêng và cả chiều sâu trong tâm hồn. Nếu chưa truyền tải được hết các cảm xúc trong cuốn sách, mong các ss thông cảm và bỏ qua, cũng như góp ý để tạo nên một tác phẩm hay mang phong cách của Judith McNaught tới các độc giả. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở (Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng) Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... Mời các bạn đón đọc Trong Từng Hơi Thở của tác giả Judith McNaught.
Tiếng Sét Xanh
Trong số các doanh nhân sáng chói nhất của Hoa Kỳ, Nick Sinclair là một huyền thoại... Là chủ tịch, Tổng Giám đốc Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu, và là một thanh niên cường tráng, đẹp trai, đầy hấp dẫn, Nick Sinclair đã thành công trên con đường kinh doanh cũng như trong tình ái. Thế nhưng, là một đứa trẻ sớm mồ côi cha, bị mẹ bỏ rơi từ thủa mới lọt lòng, được ông nội nuôi dưỡng và giúp gây dựng nên sự nghiệp, chàng có ấn tượng xấu về người đàn bà, nên chưa thật tình yêu ai, dù đã có biết bao người đẹp qua tay chàng và say mê chàng như điếu đổ. Lauren Danner, một thiếu nữ xinh đẹp, trong trắng, tốt nghiệp cao học, đã được một nhà doanh nghiệp lớn cài vào giúp việc cho công ty Sinco, một công ty trực thuộc Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu với một nhiệm vụ bí mật. Trước lực hấp dẫn của Nick Sinclair, nàng cũng đã xao xuyến rung động trong lần gặp tình cờ và ngỡ chàng chỉ là một kỹ sư xây dựng, nhân viên bình thường của Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu... Thế rồi, một cái bẫy của Phân bộ An-ninh Công nghiệp Hoàn cầu được giăng ra để bắt một kẻ phản bội, khốn thay, kẻ phản bội đó lại chính là Lauren Danner, người yêu của ngài Chủ tịch, Tổng giám đốc tập đoàn. Cuộc tình của họ sẽ đi về đâu ? Xin mời bạn đọc truyện sẽ rõ. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Nàng tưởng tượng khi Nick khám phá ra rằng, nàng đã thay đổi các con số trên bảng hiến giá đấu thầu . Nếu cả bốn hợp đồng Sinco đêù trúng thầu, Nick chắc chắn sẽ tự hỏi điều gì đã có thể xảy ra . Chàng sẽ thắc mắc, tại sao Whitworth đã không hiến giá thấp hơn Sinco, và có lẽ chàng sẽ so sánh các bản sao mà Lauren đã giao cho Philip với các bản chánh Nhưng cũng có thể những công ty khác ngoài Sinco và Whitworth trúng thầu . Nếu thế, Nick sẽ luôn luôn cho rằng nàng đã phản bội chàng. Nàng hất cái chăn bông ra, và chậm rãi bước xuống giường. Nàng cảm thấy buồn bã khi nghĩ đến những gì vừa xảy ra . Thậm chí nàng còn thấy rất tệ hại vài phút sau đó, khi nàng bước vào căn bếp gia đình, và nghe Tony nói điện thoại. Tất cả các con trai cuả Tony đêù ngồi ở bàn. Tony đang nói, khuôn mặt cau lại rất nghiêm trọng. − Mary, đây là Tony . Chị hãy cho tôi nói chuyện với Nick . Tim Lauren đập mạnh, nhưng đã quá trễ để ngăn Tony lại, vì ông ta đang như lún sâu vào một cuộc độc thoại bất tận. Ông ta nói: − Nick, Tony đây . Tốt hơn là anh nên tới đây ngay . Đã có chuyện gì xảy ra cho Lauren. Tối qua cô ấy tới đây gần như chết cóng. Cô ấy không có áo ấm, không ví tiền, không có gì hết. Cô không chịu nói chuyện gì đã xảy ra. Cô không chịu để cho ai đụng tới− trừ khi− việc gì đã xảy ra vậy? Mặt ông ta bỗng đỏ gay, tức giận: − Nick, anh đừng có giở cái giọng ấy với tôi . Tôi− Ông ta gần như bất động một lúc, lắng nghe tất cả những gì Nick nói, rồi ông ta đặt ống nghe xuống và trông có vẻ vô cùng đau đớn. Ông nói với đàn con: − Nick nó dám cúp máy với ba! Ông sửng sốt khi nhìn thấy Lauren đứng bất động ở bực cưả . Ông nói với nàng: − Nick bảo là cô đã ăn cắp tin tức cuả hắn. Hán bảo hắn không bao giờ còn muốn nghe nhắc đến tên cuả cô nưã, và nếu tôi còn cố tìm cách để nói với hắn về cô nữa, thì hắn sẽ báo nhà băng cúp món tiền hắn cho tôi vay để sưả sang quán ăn. Nick đã nói thế với tôi− hắn đã tát vào mặt tôi như thế đó− Ông ta lặp lại cách hoài nghi . Lauren bắt đầu bước tới, khuôn mặt xanh xao vì hối hận. − Tony, ông không biết việc gì đã xảy ra đâu . Ông không hiểu được đâu Quai hàm ông ta cứng lại, ông nói: − Tổi hiểu cái cách mà hắn đã nói với tôi . .... Mời các bạn đón đọc Tiếng Sét Xanh của tác giả Judith McNaught.
Thiên Đường
"Đã bảo với hai người là chúng ta sẽ về kịp," Joe ÓHara nói khi chiếc xe limousine rít dừng lại ở phía trước Bancroft & Company. Một lần nữa Matt cám ơn tài năng lái xe của anh, vì Meredith đã muộn một cuộc họp quan trọng với ban quản trị. Máy bay của họ đã hạ cánh trễ từ Ý, nơi họ đã dừng lại để thăm Philip và Caroline trên đường đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ về. "Đây, " Matt bảo Ó Hara, trao cho tài xế cái cặp mà anh ta đã mang tới sân bay với các ghi chú cho cuộc họp của Meredith trong đó. "Anh cằm cặp của Meredith, và tôi sẽ ẵm Meredith." "Anh sẽ làm gì?" Meredith hỏi, nhìn qua vai cô khi cô thò tay vào trong ghế sau lấy cái nạng mà cô phải sử dụng cho đến khi mắt cá chân bị trặc của cô khỏi hẳn. "Em không có thời gian đi tập tễnh trên đường đến thang máy," Matt nói, và nhấc bổng cô trên cánh tay của anh. "Chuyện này không đứng đắn chút nào, " Meredith phản đối, cười. "Anh không thể giúp em vượt qua cửa hàng như thế này!" "Hãy xem anh," anh nói, cười toe toét. Và anh đã làm vậy. Những người đi mua sắm há hốc miệng khi anh bước về phía họ. Ở một trong những quầy bán đồ trang điểm, một người phụ nữ trung niên kêu lên với bạn của cô ta, "có phải đó là Meredith Bancroft và Matthew Farrell không?" "Không, không thể nào là họ," một người đi mua hàng tại ghi sê đối diện bên kia quầy trả lời. Meredith xoay khuôn mặt của cô vào ngực của Matt, vai của cô run lên với sự xấu hổ vui vẻ khi người phụ nữ tiếp tục. "Tôi đọc trong tờ Tattler là họ đang ly hôn! Cô ta sắp kết hôn với Kevin Costner và Matt Farrell ở Hi Lạp với một ngôi sao điện ảnh." Khi họ đến thang máy, Meredith ngước đôi mắt đang cười của cô nhìn Matt. "Thật đáng xấu hổ cho anh," cô nói đùa. "Một ngôi sao điện ảnh khác à?" *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... Mời các bạn đón đọc Thiên Đường của tác giả Judith McNaught.