Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hình Bóng

Văn án: “Khi một người được nhớ đến Dù biết hay không biết Đều ở trong tim người tưởng niệm.” - Mộc Tâm - Tất cả may mắn và bất hạnh, đều là cam tâm tình nguyện. “Lựa chọn mãi mãi là việc khiến người ta khổ sở nhất, bởi việc đó có nghĩa là giữ hay bỏ. Dù giữ hay bỏ thì cũng luôn khiến những người phải lựa chọn cảm thấy vô cùng khó xử. Bởi vì giữ và bỏ thì đều có khả năng làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình.” – Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Tuyết Ảnh Sương Hồn. Cuộc đời của Lý Dật Sơ là những ngã rẽ lựa chọn. Một lần đưa ra quyết định là một lần đau, là một lần uất ức, nhẫn nại, chịu đựng. Năm 7 tuổi, sau biến cố gia đình tan hoang, thật may mắn khi ông trời đã đem đến cho Lý Dật Sơ một Lương Huyên, và cũng thật may mắn khi cậu đã chọn trở thành một người tồn tại ngoài ánh sáng. Mười năm, từ tình cảm anh em ngây ngô chăm sóc lẫn nhau, đến hạt giống tình không biết chớm nở từ khi nào, thuần khiết, chân thành, nồng nhiệt, ngọt ngào như đường mật, nhẹ nhàng thấm vào tâm can của người trong cuộc, cũng làm mình tan chảy trước trái ngọt tình yêu. Họ như hình với bóng, không thể tách rời. Mười năm ấy, không phải có được sự yêu thương của Lương Huyên và chứa chấp của nhà họ Lương thì đồng nghĩa với việc cuộc sống của Lý Dật Sơ đã êm ấm, mà thực chất cậu phải sống lo trước lo sau, làm vừa lòng người khác, đặc biệt là mẹ anh – Lưu Phàm. Đứng trên lập trường của một người xa lạ, không có lí do gì bà phải tốn công săn sóc cho một đứa nhỏ không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng bà đã không làm thế. Nhưng đóng một vai trò quan trọng trong mười năm nhẫn nhịn và hi sinh của Lý Dật Sơ, không thể không nói đến bà ấy. Với sự ích kỉ của một người mẹ, bà ấy thực sự xem cậu là phông nền cho anh, là một “kẻ mang ơn” với gia đình họ Lương. Cũng chính vì thế mà dẫn đến ngã rẽ cuộc đời Lý Dật Sơ năm 17 tuổi. Năm 17 tuổi, khi một viễn cảnh về tương lai tươi sáng, có cậu và anh, có tình yêu của hai người, có ước mơ mà cậu ấp ủ mười năm, chỉ một chút nữa thôi sẽ thành hiện thực, thì Lương Trường Bình và Lưu Phàm đã kiên quyết dập tắt nó. “Sau này ba mẹ anh nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng ta, em hứa với anh đi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, từ từ tiến tới, tất cả đều sẽ có cách.” Cậu không thể giữ được lời hứa ấy, cậu đã đồng ý với yêu cầu của chú Lương, một dao cắt đứt quan hệ của hai người, cũng là một dao cậu tự đâm vào trái tim mình. Sau này biết được sự thật, Lý Dật sơ từng có ý nghĩ, tại sao khi ấy không kiên quyết giữ lời hứa với Lương Huyên, có lẽ cậu và anh không phải bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế. Nhưng mình biết, nếu cậu không nghe theo Lương Trường Bình, thì ba mươi, bốn mươi năm nữa, khi cậu già đi, có thể nằm ngay vị trí của chú Lương khi ấy trên giường bệnh, cậu sẽ hối hận, áy náy, day dứt, mà tình yêu có thể không còn như thuở ban đầu. Song, Lý Dật Sơ là chàng trai kiên cường. Số phận có thể đẩy cậu ngã từ chín tầng mây hạnh phúc xuống vực sâu địa ngục nhưng không thể đánh gục được cậu và tình yêu của cậu dành cho anh. Và với một Lương Huyên thâm tình, khi cả thế giới của anh chỉ mang ba chữ Lý Dật Sơ, đột ngột nhận ra tất cả chỉ là tự anh đa tình, tình yêu mà anh trân trọng chỉ là dối trá, người anh yêu lại là kẻ vì tiền bạc danh vọng, có thể từ bỏ tình yêu của hai người mà ra đi, thì cho dù có đau, có hận bao nhiêu, vẫn không bằng một chữ yêu, chữ nhớ, chữ mong, và rồi sau đó là những đau đớn tự trách khi chân tướng dần hé mở. “Reviens lusqu ‘à moi, je t’aime encore.” – “Hãy trở về với anh, anh vẫn yêu em.” ---------------- Hình Bóng là câu chuyện về tình yêu, ngọt ngào đấy nhưng cũng không kém đau thương, thực một cách thấm thía mà tàn nhẫn. Dõi theo câu chuyện của họ là những cung bậc cảm xúc khác nhau, lúc thăng lúc trầm, đi từ sự ngọt ngào thấm vào từng mạch máu đến mím môi lặng người, để nước mắt lăn dài đau xót, than trách sao đời quá nhiều đắng cay, để rồi lại không kìm được mà nở nụ cười vì những lần ghen, yêu sao mà ngây ngô như tuổi mười tám đôi mươi của hai người. Thứ cuối cùng mà chúng ta nhận ra, chính là tấm lòng son sắt thủy chung của họ, cũng là tình yêu đẹp rạng ngời không gục ngã trước số phận, Lý Dật Sơ và Lương Huyên sẽ vẫn như hình với bóng không thể tách rời. #Vanessa_Nguyễn - fb/reviewdammyngontinh *** Review bởi: Sapoche - fb/hoinhieuchu ---- Nhân vật chính: Lý Dật Sơ, Lương Huyên Nhân vật phụ: Hứa Phán, Lộ Tân, Lương Trường Bình, Lưu Phàm Thật ra mình không thích thể loại gương vỡ lại lành, nhưng vì được giới thiệu là bộ này không giống motip gương vỡ bình thường đâu, nên mình đã nhảy hố, và đó là một quyết định chính xác.  Lý Dật Sơ vốn là một đứa con cưng trong một gia đình khá giàu có, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra nên cậu mất cả ba lẫn mẹ, được gia đình của Lương Huyên nhận về nuôi. Từ một cậu bé bướng bỉnh cứng đầu, vì phải tiếp nhận sự thật tàn khốc khi còn quá bé, mà Dật Sơ trở nên ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến mình xót xa (vì mình là team sủng thụ). Vốn dĩ là một học sinh thông minh, nhưng cậu lại giấu tất cả tài năng của mình, vì mẹ Lương Huyên không vui khi thành tích của cậu vượt qua con của bà, không dám uống cả nước vì nghĩ nước rất tốn kém, sẽ làm phiền đến nhà người ta.  Anh công Lương Huyên là ánh sáng duy nhất trong quãng thời gian ăn nhờ ở đậu nhà người ta của bé. Anh thương bé từ lần đầu gặp gỡ, cưng bé, chiều bé, muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho bé, đặt bé lên đầu quả tim. Khi nhận ra tình cảm của mình với bé, anh kiên quyết giữ chặt bé bên cạnh. Quãng thời gian đi học của hai người rất hường phấn, ngọt nhưng không ngấy chút nào, nỗ lực vươn lên của bé và cả tình cách anh bảo vệ bé rất dễ thương. Nhưng bi kịch bắt đầu khi kì thi đại học mở ra. Anh khi bé phản bội anh, bỏ lại gia đình anh theo người cậu ra nước ngoài, nhưng trong quãng thời gian tám năm xa nhau, anh luôn tìm kiếm cậu trên mọi nẻo đường anh đến. Còn cậu bé năm nào thì ngập trong mọi khốn khổ, bị hiểu nhầm, bị mất cơ hội đến trường đại học vẫn cố gắng sống vì anh. Để rồi tám năm sau gặp lại, hiểu lầm sẽ được giải thích như thế nào khi hiểu lầm càng chồng hiểu lầm?  Truyện được tác giả viết rất chắc tay, hiểu lầm chồng hiểu lầm nhưng được gỡ rối rất hợp lý không gượng ép. Anh công đúng chuẩn mình thích, chung tình, yêu thụ đến sống đi chết lại  dù cho có hiểu lầm em đến thế nào vẫn cắn răng dụ em quay lại với mình  Còn bé thụ thì khỏi phải bàn, mọi chuyện bé làm chỉ vì anh công.  Còn tuyến tình cảm gia đình công, tùy cảm nhận và suy nghĩ của mọi người, có người sẽ nói hành động của mẹ anh công là ích kỷ, có người sẽ nói là vì yêu con. Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, người đáng trách vẫn có chỗ đáng thương. Đối với mình thì hầu hết người mẹ nào thì chắc cũng sẽ hành động giống mẹ của công, nhưng đứng trên lập trường của người đọc, thì mình thật sự thấy bà rất ích kỷ, vì bà là nguyên nhân đẩy hai người họ cách xa 8 năm và làm cho tương lai đáng lẽ rất xán lạn của thụ là 8 năm tăm tối.  Một điểm cộng nữa là bạn editor chuyển ngữ rất mượt, đọc rất thích. Nhảy hố này đi, đảm bảo bạn sẽ không hối hận. *** Khi bắt tay vào viết review cho bộ truyện này, điều duy nhất mà mình muốn viết đó là “Truyện hay lắm, cực hay, hay vô cùng, đừng ngần ngại gì cả mà hãy đọc nó ngay đi”. Bởi mỗi chi tiết spoil nào cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cảm xúc trọn vẹn khi bạn đọc truyện, sẽ mang đi một sợi tơ rung động nào đó xuất phát từ đáy lòng. Và nếu là một bạn đọc lâu năm những bộ truyện mình đã từng review thì liệu bạn có tin để nhảy hố một cách không ngại ngần không? Nếu có, hãy cho mình biết cảm xúc của bạn sau khi đọc xong bộ truyện này nhé, liệu đề cử của mình có làm bạn thất vọng không? Cảm ơn rất nhiều vì đã tin và dám thử nhé! Yêu bạn nhiều lắm! ... ... ... ... Còn sau đây là những dòng cảm nhận của mình cho những ai vẫn còn ngại ngần… Hiếm có bộ truyện nào khiến ta đọc một cách vấn vít say mê, làm rung lên những dòng cảm xúc từ tận sâu đáy lòng, để rồi khi trang truyện khép lại, vẫn còn đó là những tâm trạng ngổn ngang. 11 giờ tối, mình lại mở truyện ra đọc theo như thói quen hàng ngày. Đa số là đọc được vài chương rồi ngủ quên mất, nhưng nếu không đọc thì không chịu được. Đêm hôm đó, mình đã đọc “Hình bóng” mãi đến tận 5h sáng, cho đến khi cạn kiệt vài phần trăm pin cuối cùng của điện thoại. Nghỉ ngơi một chút, sạc pin đầy thì chính thức hoàn vào 8h sáng. Suốt 9 tiếng đọc ròng rã 51 chương truyện, không ít lần đã phải khựng lại, lắng nghe sự đau nhói buốt lên từng thớ thần kinh, tê dại đến từng đầu ngón tay, rồi vội vàng bình ổn tâm trạng, quẹt lung tung hàng nước mắt mở truyện đọc tiếp. Nhớ lại khung cảnh ấy, cảm thấy bạn thân mình chỉ đọc một bộ truyện thôi mà y như dũng sĩ bước ra trận tiền (thiệt mỏng manh, yếu đuối dễ sợ) <3 Lý Dật Sơ - Lương Huyên - “Yêu là còn một chút hơi ấm nhỏ nhoi cũng trao cho người” Năm 7 tuổi, vì gặp một tai nạn mà Lý Dật Sơ từ một đứa bé được bố mẹ nuông chiều, yêu thương trở thành cô nhin côi cút sống nương nhờ tại nhà Lương Trường Bình - bạn thân của ba cậu. Từ đó, đứa bé ngây thơ vô tư lự phải học cách “nhìn người mà sống”. Mất đi gia đình, Lý Dật Sơ may mắn có được sự bảo bọc nâng niu của Lương Huyên - con trai Lương Trường Bình, người anh chỉ lớn hơn cậu 5 tháng tuổi. Hai đứa trẻ bên nhau như hình với bóng, cùng nhau vượt qua bao mùa xuân - hạ - thu - đông, ghi vào trong kí ức niên thiếu của đối phương hình dáng của chính bản thân mình. Rồi điều gì đến cũng sẽ đến, những ẩm ương của tuổi mới lớn, trái tim tự hiểu mình hơn theo năm tháng. Cả hai chợt nhận ra tình cảm cho đối phương thật đặc biệt. Tình thân mà trước giờ bọn họ cứ tưởng hóa ra chưa từng tồn tại. Ngay từ ánh mắt đầu tiên Lương Huyên bắt gặp cậu bé sáng rỡ, xinh đẹp Lý Dật Sơ, trái tim của anh đã đập những nhịp đập khác thường. Chỉ là lúc đó còn thơ bé chưa kịp nhận ra. Theo lẽ tự nhiên, hai người cứ thế đến với nhau. Họ càng quan tâm nhau hơn, gần gũi nhau hơn. Nhịp sống đời thường vốn có chợt thay đổi, mang theo sự nồng nhiệt của tình yêu. Đọc đến đây, tình tiết truyện chẳng khác nào sợi lông vũ vuốt ve nơi đầu tim bạn, khiến bạn xao xuyến nôn nao, lại như mật ong thơm ngọt khiến cả việc hít thở cũng trở nên ngọt ngào. Nó làm bạn ao ước một tình yêu như họ “yêu là còn một chút hơi ấm nhỏ nhoi cũng trao cho người”. <3 Lý Dật Sơ - Cây xương rồng vươn mình trong gió cát sa mạc Dường như cuộc sống có đôi phần không công bằng với Lý Dật Sơ ... Năm 7 tuổi cướp đi gia đình cậu, mang đến cho cậu một vị thần bảo hộ Năm 17 tuổi lấy mất đi vị thần bảo hộ ấy, đem theo cả tình yêu đầu đời khắc cốt ghi tâm, thối đi luôn cả ước mơ cháy bỏng, đẩy cậu lạc trôi bơ vơ giữa cuộc đời trắng đen lẫn lộn. Trước gió bão đó, chàng thanh niên mới chỉ 17 dù có thể “bẻ gãy sừng trâu” cũng không thể nào không gục ngã. Trở về quá khứ, khi còn sống ở nhà Lương Huyên, dù được anh chăm sóc, nhưng cậu vẫn phải dòm trước ngó sau, sống trong một vỏ bọc “làng nhàng” để làm gia đình anh, nhất là mẹ anh vui lòng. 10 năm, từ khi 7 đến 17 tuổi, cậu chưa - từng - một - lần được thoải mái là chính mình. Độ tuổi đó, người ta thường khao khát thể hiện bản thân mình, hãnh diện với bản sắc cá nhân thì cậu lại mất đi cái quyền tự nhiên vốn có đó! Thế nhưng, cậu không oán trách, chỉ luôn tiến về phía trước, tin tưởng vào một tương lai tươi sáng! Yêu Lương Huyên, cuộc sống như bước sang một trang mới hạnh phúc không khác nào thiên đường. Rất nhiều lời hứa, rất nhiều viễn cảnh tương lai cả hai cùng nhau vẽ ra. Ai ngờ được, Lương Trường Bình biết chuyện, cũng là lúc ông phát hiện mình bệnh nặng. Người cha ích kỉ ấy, vì lời hứa với bạn thân, vì hạnh phúc của con trai, giao tất cả gánh nặng quyết định lên đôi vai gầy nhỏ của một đứa trẻ 17 tuổi, đứa trẻ mà cả cuộc đời nó chưa từng một lần biết đến hai từ “trọn vẹn”. Xương rồng bên ngoài gai góc. Lớp gai nhọn xấu xí đó đâu phải nó tự muốn có mà vì để tồn tại được mới khoác lên đó thôi. Chàng trai rực rỡ như nắng, trắng trẻo như ngọc, bàn tay chưa một tì vết mà Lương Huyên vô cùng nâng niu từ đấy trở nên trưởng thành hơn, cũng xù xì và gai góc hơn. Duy chỉ có một điều không thay đổi. Lương Huyên - anh vẫn mãi là “gót chân asin” của em, là làn nước trong vắt mềm mại trong tâm hồn em! Xương rồng sống có thể không cần nhiều nước, nhưng cũng tuyệt không thể thiếu nước - một dòng nước là anh! <3 Lương Huyên “Cất em trong lồng tim của anh Cất em sâu vào tận trí nhớ Để anh được yêu như thiêu như đốt tim anh đến tận cùng Trót yêu như vực sâu biển xa Trót yêu cả những điều dối trá Ngày mai dù ra sao anh vẫn xé tim mình để yêu” Chàng thanh niên Lương Huyên năm 17 tuổi trong mắt không chứa được dù chỉ một hạt cát bởi vì tầm nhìn của anh, thế giới của anh từ - trước - tới - nay chỉ duy nhất một cái tên “Lý Dật Sơ”. Tình yêu mà anh dành cho cậu chính là: đặt cậu nơi đầu quả tim; hận không thể nào giúp cậu tránh khỏi mọi sự tổn thương, vất vả, mệt mỏi; nếu không thể giúp, anh nguyện cùng cậu gánh vác nó. Anh có biết bao niềm hi vọng vào tương lai Anh có biết bao giấc mơ đẹp trong đó nhất định phải có cậu Anh có biết bao dũng cảm để cùng cậu vượt qua mọi khó khăn Anh có biết bao tình yêu cậu Nhưng một ngày nọ, khi cánh cửa tương lai sắp mở ra, sóng gió trong gia đình ập tới, cậu ở đâu? Cậu nói với anh cậu cần phải đi thật xa và sẽ không bao giờ trở về. Cậu nói rằng trước giờ cậu chỉ bị ép buộc. Sự thật là: cậu chưa bao giờ yêu anh! Cùng một lúc, cuộc sống trọn vẹn của anh mất đi hai mảnh ghép quan trọng! Nếu cuộc sống bao phen vùi dập Lý Dật Sơ, thì với Lương Huyên - anh như người bị lạc trong ốc đảo sa mạc. Từ đầu đến cuối, mọi chân tướng của sự việc ai cũng biết không ít thì nhiều, chỉ duy nhất anh là người chẳng biết gì cả. Thế nhưng ... Anh vẫn tìm cậu, luôn luôn tìm cậu Anh vẫn yêu cậu, luôn luôn yêu cậu Biết yêu là sẽ mất hết Yêu là mang máu nuôi con tim Yêu là mang nỗi đau một đời khốn khó nhưng không lìa xa Nói một cách phũ phàng hơn, nếu sự xấu xa của Lý Dật Sơ là thật thì Lương Huyên chính là “tiện công” trong truyền thuyết khi dù bị cậu tổn thương sâu sắc biết bao lần nhưng anh vẫn chọn “tình yêu”. <3 Hình bóng - định trước chính là mãi mãi gắn bó, không bao giờ rời xa Cuốn tiểu thuyết với 51 chương đã và sẽ mang lại cho bạn đọc nhiều cung bậc cảm xúc nhau về tình yêu, tình thân, về những bản ngã con người khác nhau. Sự mạnh mẽ, dũng cảm và chung thủy một lòng trong tình yêu của nhân vật chính làm ta thật sự xúc động, để nhìn lại cách mình đã, đang và sẽ yêu. Lương Huyên và Lý Dật Sơ đã định trước là sẽ yêu và sẽ bên nhau - cũng giống như hình và bóng luôn luôn kề cận như một lẽ tự nhiên không thể nào tách rời. Có đôi lúc tắt nắng làm hình mất bóng, thế nhưng yên tâm, bóng không đi đâu xa mà vẫn ở mãi đây thôi! Biết yêu là nhớ đến chết Yêu là tan biến đi trong nhau Yêu là thương đến khi mình hòa lấy nhau trong từng linh hồn (Bài review có sử dụng ca từ hai bài hát “Mình yêu nhau đến kiếp nào”, “Yêu như ngày yêu cuối”. Thật sự hai bài hát này hợp truyện vô cùng. Hai tiếng đồng hồ để hoàn thành bài review này, đồng thời bật mở playlist chỉ vỏn vẹn hai bài ấy thế cũng đủ để khơi gợi lên sự thổn thức đến rơi nước mắt của lần đầu đọc truyện.) **** Mời các bạn đón đọc Hình Bóng của tác giả Mang Quả Hãm Tống Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
Editor: QUINNA LAURENT Thể loại : Đoản văn, ngọt văn, hiện đại, giá không hoan hỉ, oan gia, showbiz. Nhân vật chính : Lộ Yến x Tần Nghị Phối hợp diễn : Cha Tần, mẹ Tần, Thầy giáo Dương. Một câu chuyện mở đầu là việc tiểu thụ muốn ly hôn với lão công: Lộ tiểu thụ: Tôi muốn cùng lão công ly hôn! Tần lão công: Tiểu thụ nhà tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi ly hôn với tôi. *** Truyện ma của Mộc Hề Nương rất hay, thấy tác giả viết thể loại hài tình cảm thế này đọc cứ có cảm giác là lạ :)) Truyện ngắn lại hơi vụn, không biết tóm tắt thế nào. Kể về cuộc sống tình thú của hai vợ chồng nhà ảnh đế Tần và thầy giáo Lộ. Nghe vậy chứ không có thịt thà để chấm mút đâu :v ***   Bé thụ Lộ cùng lão Tần thành một đôi cũng đã bảy năm, trong những năm này tất nhiên cãi nhau cũng nhiều. Nhưng từ khi bé thụ Lộ đem Dương Tô Túc trở thành tín ngưỡng sùng bái thì vẫn luôn tìm các loại lý do đòi ly hôn. Về phần lão Tần, từ lần đầu gặp bé thụ Lộ thì vẫn yêu thương cậu cho đến bây giờ. Ở bên cậu, tùy ý cậu đòi ly hôn, tùy ý cậu quậy phá. Coi như là vì tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt vợ chồng. Không sai, tuy rằng giới showbiz phồn hoa huy hoàng, xa hoa đồi trụy, nhưng anh vẫn cho rằng cuộc sống của mình vẫn luôn vô vị, chỉ có bé thụ Lộ mới có thể mang cho anh những sắc màu vui vẻ của cuộc sống. Hay là nói, bé thụ Lộ chính là niềm vui duy nhất của lão Tần trong cuộc đời này. Hơn nữa lão Tần so với bé thụ Lộ lớn hơn mười tuổi, đối mặt với người yêu nhỏ bé, Tần đại ảnh đế luôn không có tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến sự xuất hiện của tình địch Hướng Húc, tên đó theo đuổi bé thụ Lộ gần một năm lão Tần mới biết được. Lúc ấy nội tâm cực kì sợ hãi bé thụ Lộ rời bỏ anh mà lão Tần đem nỗi sợ hãi kia hóa thành cuồng nộ, suýt nữa đã đem sự việc phá nát đến không thể quay đầu. Khi đó lão Tần còn kém chút đánh chết Hướng Húc trước mặt bé thụ Lộ. Bộ dáng lão Tần lúc đó, bé thụ Lộ đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Nếu không cũng sẽ không bởi vì chỉ cùng Hướng Húc đi ăn một bữa cơm thì đã sợ hãi đến mức giấu đầu giấu đuôi. Nói như thế nào nhỉ? Dựa theo lời người đại diện của lão Tần nói, khi đó lão Tần chính là người điên. Chỉ số IQ bằng 0. Đem bé thụ Lộ cầm tù ở nhà nửa năm, một bước cũng không để cậu ra khỏi nhà. Cuối cùng là khiến bé thụ Lộ bị bệnh trầm cảm, kinh động đến cha Tần mẹ Tần. Cha Tần ép buộc lão Tần đi đến bác sĩ tâm lý, đồng thời mẹ Tần đón bé thụ Lộ về nhà chăm sóc. Cuối cùng vẫn là vì tình yêu mà mỗi người tự mở ra khúc mắc rồi hòa giải, bằng không bé thụ Lộ thật sự là muốn rời đi. Như vậy, lão Tần cũng coi như bỏ đi. Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời khỏi showbiz chuyên tâm ở cạnh bé thụ Lộ, khiến dư luận xôn xao một phen. Bất quá chỉ là thiếu chút nữa mà thôi. Sự kiện kia qua đi, lão Tần đối với bé thụ Lộ quản chế so với người thường nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trước kia bé thụ Lộ ít nhất còn có những hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần mà dần dần biến thành chỉ còn hai điểm trường học cùng trong nhà. Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lão Tần.( cả thế giới thu bé lại chỉ bằng 1 chàng troai:3) Mà điều này, lại mang cho lão Tần cảm giác an toàn cùng với thỏa mãn khác thường. Vừa bắt đầu bé thụ Lộ còn cảm thấy bất mãn, nhưng nước ấm nấu ếch, riết thành thói quen. Còn hưởng thụ loại quản chế này. Nếu như ngày nào đó lão Tần đột nhiên đối với bé thụ Lộ nới lỏng quản lý, hơi chút giảm bớt sự chiếm hữu cùng khống chế, bé thụ Lộ sẽ hoài nghi lão Tần thay lòng đổi dạ. Mời các bạn đón đọc Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn của tác giả Mộc Hề Nương.
Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Diễn viên chính: Hàn Mộc x Dương Tô Túc Diễn viên phụ: Ba mẹ thụ, bạn thân thụ Vu Mặc (Bé cá khô) và một số diễn viên quần chúng khác Thụ: Ông xã của tôi chính là kẻ thay lòng đổi dạ. Công: Bà xã của tôi chưa bao giờ bỏ suy nghĩ tôi là kẻ thay lòng đổi dạ. Đây chính là một câu chuyện Điềm văn a!  Mỗi một chương đều là câu chuyện nhỏ đáng yêu hằng ngày. Editor: Đừng nhìn cái tên mà hoảng nhé, như văn án đã nói đây ngọt văn, không có ngược thân ngược tâm. Chỉ kể về những mẩu chuyện dở khóc dở cười của một đôi phu phu ^^. Bé thụ trong này moe hết phần người (≥◇≤), vì ở nhà rảnh rỗi em ấy thường xuyên xem phim và tiểu thuyết đam mỹ khổ tình, sau đó tự coi mình là nữ chính/ tiểu thụ trong đó, rồi khăng khăng nói chồng mình leo tường (¯^¯ )… *** Thụ: Người yêu tôi thay lòng đổi dạ. Công: Người yêu tôi rất hay ảo tưởng tôi thay lòng đổi dạ]  Thụ bị nhược trí, mỗi ngày đều ở nhà giam mình với những bộ phim tình cảm sến lụa cẩu huyết nên lúc nào cũng có suy nghĩ ông xã mình đã thay lòng rồi, không còn thương mình nữa :) Hôm thì nghi Hàn Mộc có người phụ nữ khác ở bên ngoài, rồi kịch bản ba mẹ chồng cấm đoán vân vân... trong khi Hàn Mộc là trẻ mồ côi. Mấy lần cậu định bỏ nhà đi, luôn bị Hàn Mộc tóm trở về giáo huấn một trận, bởi vì cậu bị mù đường a, đọc mà t cảm thấy là vừa xuống lầu đi một vòng chắc cũng có thể lạc được luôn quá =.=  Rồi đến một hôm cậu muốn đi gặp Hàn Mộc ở công ty, vì muốn đem lại bất ngờ cho anh, thế quái nào lại lên xe của kẻ sát nhân hàng loạt =.= Lúc Hàn Mộc về không thấy vợ đâu thì hoảng hốt vô cùng, huy động người đi tìm, sợ Dương Tô Túc gặp chuyện, nhưng tìm xong thì thấy hình như người gặp chuyện là kẻ sát nhân kia thì phải...  Haha ngốc ngốc cũng có cái lợi của nó chứ, Dương Tô Túc tất nhiên không biết người kia là kẻ sát nhân hàng loạt rồi, lại còn hồn nhiên mà mần người ta đến chết đi sống lại :))  Đọc truyện thấy ẻm ngốc quá thật buồn cười, nhưng Dương Tô Túc rất ngoan, nói chung đọc mấy bộ thụ ngoan ngoan chuẩn gout của t là bấn vch =v=~  Hàn Mộc là trẻ mồ côi, hồi còn nhỏ lầm lì ít nói lắm, gặp được em thụ xong là như được sống lại à, đấy là lí do vì sao Hàn Mộc thương vợ vô bờ bến.  Bên cạnh đó còn có bé Cá Khô là bạn thân của em thụ, haha bạn này cũng có đôi nhé, bạn Khối Băng chồng của ẻm cũng cưng ẻm lắm, đọc cũng khá cute. Tất nhiên "Cá Khô" và "Khối Băng" đều là tên em thụ gọi họ nhé, bộ này viết theo ngôi một của Dương Tô Túc á.  Bộ này là ngọt văn, mỗi chương đều là những câu chuyện đời sống hàng ngày rất đỗi bình thường của đôi chồng chồng trẻ qua lời kể của em thụ. Bộ này ngắn tí, đọc để giải trí khi mọi người vừa lọt hố mấy bộ ngược hoặc SE.  Chúc mọi người đọc truyện vui ^^ #review_dammy *** Kể về cuộc gặp gỡ ban đầu của Dương Tô Túc và ông xã nhà mình, thì chỉ có hai chữ “cẩu huyết” để hình dung! Hôm đó là một buổi xế chiều, khoảng chừng sáu giờ. Lúc này là mùa đông, đến thời gian này sắc trời cũng liền tối xuống. Dương Tô Túc là học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều phải học thêm. Ngày ngày đến giờ tan học sắc trời đã sớm tối xuống, vốn mỗi ngày đều là cùng Vu Mặc đi chung. Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vu Mặc được cử đi đến thành phố lân cận tham gia thi đấu, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đi học đi về. Đường về nhà sẽ đi qua một con hẻm tối tăm, đương nhiên cũng không phải nhất định đi con hẻm đó, chẳng qua là Dương Tô Túc tham cận chọn con hẻm này mà đi. Tham cận là muốn nói đến sở thích ưa chọn đường tắt, chọn cái gì gần mình, tiện cho mình. Mặc dù cái tật xấu này của cậu cứ bị Dương ba Dương mẹ cùng với Vu Mặc lo lắng dạy dỗ, nhưng cậu vẫn mãi không thay đổi được. Nhắc tới cũng là số cậu may mắn, may mắn khiến cho người khác phải khâm phục. Bạn phải biết hẻm tối luôn xảy ra một số nguy hiểm, như là hai ba ngày có thể nghe thấy chuyện cướp giật. May mà cũng không có xảy ra án mạng, không thì Dương ba Dương mẹ dù cho xách đứt cái lỗ tai của Dương Tô Túc cũng nhất định phải bảo cậu sửa đổi cái tật tham cận này. Hơn nữa sự cố không may trong hẻm tối, Dương Tô Túc hết lần này tới lần khác đi vài bận cũng không gặp phải chuyện gì. Cái vận may này, cũng là nghịch thiên. Nhưng mà, vận may của Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho những người quen biết cậu đều khâm phục. Cũng không có ai ghen tỵ với cậu, cùng lắm là đỏ mắt một trận. Nhưng lúc biết cậu có chỗ không giống với người bình thường, thì đỏ mắt biến thành thông cảm và thương hại. Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng Dù sao sống chung lâu cũng biết đó là một đứa bé lanh lợi biết bao nhiêu, các ông bố bà mẹ đối với Dương Tô Túc mong manh đáng yêu lại đối lập một chút với đứa con đầu gấu nhà mình. Sự thông cảm và thương hại ban đầu bỗng nhiên trở thành nổi oán giận với con cái của mình. Cho nên lúc các ba mẹ khác ở trong tiểu khu xách lên cái lỗ tai của đứa con đầu gấu nhà mình nhồi nhét học tập con nhà người ta ngoan cỡ nào, các ông bố bà mẹ của cái tiểu khu này đều nhồi nhét tư tưởng cho đứa con đầu gấu nhà mình là: Mày xem Tô Tô nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, hiếu thảo biết bao nhiêu! Mày không thể không đi vén váy mấy em bé gái sao? Mày cũng không thể không đuổi đánh chó của nhà mấy ông cụ sao? Cũng bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đã gắn liền trong miệng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, bị không ít trẻ con trong tiểu khu xem thường. Từ chối không cho cậu chơi chung với bọn chúng, đợi đến khi mấy đứa trẻ kia trưởng thành, biết Dương Tô Túc khác biệt với mình, lúc muốn đền bù, thì người ta ngược lại trầm tĩnh như một cô bé. Cho nên trong tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân thiết với Vu Mặc, những đứa trẻ khác cũng không thân quen. Lạc đề quá rồi, lại nói Dương Tô Túc tan học về nhà liền một thân một mình quẹo vào cái hẻm tối kia, mới vừa đi vào chợt nghe thấy bên trong một trận âm thanh đấm đá dữ dội. Người bình thường nghe tiếng động này sớm hoảng hồn bỏ chạy, không thì cũng bị hù dọa giật nảy mình. Riêng Dương Tô Túc cứ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, tiếng bước chân bịch bịch vang dội. Vừa đi vào bên trong, không biết là người nào cầm giữ đèn pin nhỏ, ánh sáng le lói không mấy rõ, ngược lại càng khủng bố hơn. Đại khái năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Một người đứng giữa giống như là đại ca, một chân đạp lên thiếu niên co quắp thành con tôm đang nằm dưới đất. Thiếu niên kia yếu ớt giãy giụa, giống như một con sói hoang bị trọng thương, cho dù không nhúc nhích được vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu. Có mấy người thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Nhưng Dương Tô Túc trái lại mắt nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ mặt bình thản ung dung giống như cậu chỉ là người mù lòa. Là các thiếu niên thế hệ “trung nhị” làm sao có thể chịu được cái loại xem thường này được, lập tức hung hăng cản lại Dương Tô Túc. Lại thấy Dương Tô Túc không có chút nào sợ hãi mở to đôi mắt sáng sủa trong veo nhìn bọn họ. Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. Nhất thời cho là mình gặp cao nhân thần bí ẩn vào các thiếu niên bình thường, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi. Dương Tô Túc chăm chú nhìn bọn họ, các thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế chấn áp bọn họ, dự định ai mở miệng trước thì người đó thua. Trong khi đó Dương Tô Túc thì cho rằng nếu là bọn họ ngăn cản trước đương nhiên chờ tới lúc bọn họ mở miệng nói trước mà thôi. Miếng giữ nhiệt Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió rét thổi tới. Các thiếu niên co rúm lại một trận, Dương Tô Túc thì sừng sững bất động, trong lòng chà chà miếng dán sưởi ấm. Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, cũng không sợ hãi gió rét. Cao nhân! Các thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ê! Cây này là của tao, đường này là của tao!” Một bàn tay vỗ lên ót người nọ. Mấy người kia giận dữ đi lên áp chế tên đó: “Bảo mày hù dọa nó, mày biến mày thành cướp! Một thằng đần thiếu đánh mà!”   Mời các bạn đón đọc Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ của tác giả Mộc Hề Nương.
Chiêu Ma
Bối cảnh câu chuyện được diễn ra vào năm 1843 vào giai đoạn Napoléon vừa kết thúc vài chục năm Chỉ vì muốn hiểu rõ được sự kinh khủng của ác mà  André tham gia trò chơi triệu hồi ma quỷ của nhóm dị giáo. Tất cả mọi người chết hết rồi, chỉ có cậu còn sống, vì dường như ác ma theo dõi cậu. *** Thụ là nhà văn khá nổi tiếng ở Paris. Nổi tiếng là xinh đẹp khiến cho cả nam nhân lẫn nữ nhân đều thích. Nhưng thụ lại thích Isabel, em gái công tước. Có lần thụ đi nhà hát gặp được hai anh em công tước, vì muốn gây sự chú ý của Isabel nên thụ xin một vai diễn, cuối cùng được đẩy cho vai diễn là nữ, một cô gái xinh đẹp. Thụ đẹp nên diễn gái đẹp cũng hợp tình hợp lý. Cuối cùng như nguyện, thụ được gặp Isabel, gặp là sử dụng những lời hoa mĩ nhất để bày tỏ tình yêu với nàng. Thụ có quen một quý bà , nhờ quý bà làm lễ chiêu ma lấy cảm hứng. Quý bà đồng ý vài ngày sau sẽ làm.                            Thụ được mời ở ngủ lại trong biệt thự của Isabel. Ngày hôm sau hai người đi săn, thụ bị bắt cóc, quý bà bắt cóc thụ vì muốn cho thụ mang thai của ác ma được triệu hồi . Công xuất hiện giết ác ma quất thụ luôn. Ngày hôm sau công lấy thân phận Isabel hỏi thăm thụ, sáng là người ôn nhu dịu dàng , tối thì đòi hỏi thụ vô độ. Hai tháng sau thụ phát hiện thân phận của công là Isabel. Thụ phát hiện bản thân mập ra, tưởng bị ác ma nhập thân nên nhờ công giúp đỡ. Công sợ ác ma làm hại thụ nên cố gắng đọc sách để giải quyết. Bốn tháng cố gắng bị đổi lấy một câu sống bao nhiêu năm vẫn là người mù chữ của thụ :)))       Khi đến tháng thứ mười , thụ đẻ ra ác ma, đặt tên là Louis. Mới đẻ ra thụ còn tính giết, hai ngày sau công hỏi lại có muốn giết hay không thì thụ lên án công ác độc. Mấy năm sau thụ lại sinh thêm một cặp song sinh nữ.  *** Khi André nhìn thấy phu nhân Durand lần nữa, cậu đang từ Bordeaux quay lại Paris, xe ngựa chạy qua một con phố. Tiểu ác ma rất hiếu động, nghịch ngợm nhảy lên nhảy xuống mở cửa sổ ra, suýt nữa thì té xuống. *Bordeaux (Pháp phát âm: [bɔʁ.do]; Gascon: Bordèu; Basque: Bordele), là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp. Biệt danh của thành phố là “La Perle d’Aquitaine” nghĩa là “Hòn ngọc của vùng Aquitaine”. Bordeaux được xem như là thủ phủ của rượu vang thế giới, đây cũng là chủ nhà của hội chợ rượu vang chính của thế giới Vinexpo rượu vang được sản xuất ở đây từ thế kỷ VIII. André sợ đến ngừng thở, cũng may công tước Normandie nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo tiểu ác ma ném về. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định đóng cửa sổ thì thoáng thấy một phụ nữ già nua trong ngõ tối, gương mặt rất quen. André nhìn kỹ lại, nhận ra đó chính là phu nhân Durand mất tích đã lâu. Ngõ tối kia là phố đèn đỏ nổi danh, đầu ngõ thường có phụ nữ lộ ngực đứng đó, chỉ cần trả một hai cent là được vui vẻ. Cậu không ngờ phu nhân Durand cao ngạo sẽ trở thành gái điếm, nhưng cậu không hề thông cảm. Tuy lòng dạ cậu không xấu nhưng vẫn không sẵn lòng tha thứ cho một người từng muốn giết cậu. Huống chi phu nhân Durand còn từng giết chết nhiều cô gái vô tội chỉ vì tiền tài và cuộc sống xa xỉ. Công tước Normandie ôm lấy cậu từ phía sau rồi đóng cửa sổ lại, ngõ tối, gái điếm và phu nhân Durand bị xe ngựa ném lại phía sau rất xa. Bất ngờ chạm mặt, sau này suốt đời sẽ không gặp lại nữa. André hỏi: “Trước đây tại sao anh không giết bà ta?” Tất cả đều bị giết, ngoại trừ phu nhân Durand. Công tước thờ ơ trả lời: “Tội lỗi của con người không nên bù đắp bằng cái chết, bà ta sống để chuộc tội.” Nghèo khó, ốm đau, sỉ nhục…. Tội lỗi chồng chất bao nhiêu thì phải sống để trả lại. Trước kia bà ta dùng sinh mạng các thiếu nữ vô tội hiến tế cho ma quỷ đổi lấy cuộc sống giàu sang thoải mái, hiện tại phải làm để trả lại. André hơi ngạc nhiên về quan niệm chuộc tội của ác ma, ở mức độ này, tựa hồ còn công bằng hơn cả luật pháp. Vô tình gặp phu nhân Durand là chuyện ngoài ý muốn, thực tế, André đã sớm quên bà ta. …. Gần đây André có một nỗi phiền muộn – “Tại sao em lại mập nữa rồi?” Mặt tròn một vòng, bụng lại bắt đầu có rất nhiều thịt mỡ, cậu phải mặc quần áo rất rộng mới không thấy người mập lên quá rõ ràng. Hai đầu lông mày công tước giật một cái, rũ mắt nhìn bụng André, hàm hồ nói: “Có lẽ… do ăn nhiều.” Tiểu ác ma bên cạnh nghe được, đột nhiên cười phá lên. André chẳng hiểu ra sao: “Con cười cái gì, Louis?” Cậu bé ghét chết cái tên Louis cười không nổi nữa, buồn bực giải thích: “Con chỉ vui quá vì về đến nhà rồi.” Nghe vậy André cười nói: “Papa cũng vui.” …. Bụng André càng ngày càng lớn, còn cử động, giống hệt lần trước có tiểu ác ma. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cậu rất bình tĩnh, không bị dọa sợ đến phát khóc, cũng không có thỉnh thoảng u sầu ăn không ngon – Vậy nên lần này còn béo hơn lần trước. Đương nhiên béo không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao ma quỷ thích nhập vào người cậu vậy? André nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề cần được xem trọng! Em không thích bị ma quỷ nhập vào người, mang đến cho em ít nhất mười tháng phiền phức. Công tước, phiền anh nhắn giúp một tiếng.” Công tước Normandie: “… Được.” Hắn cũng không ngờ nước thuốc vẫn còn tác dụng, xem ra phải nghiên cứu làm thế nào ức chế tác dụng của thứ thuốc kia. “Anh bảo đảm, lần tới sẽ không có ác ma nhập vào người em.” André: “Được, em tin tưởng anh.” Vì vậy công tước Normandie lại nghiên cứu phương thuốc cổ truyền ma pháp, André tiếp tục vui chơi ăn uống, còn có chút mong đợi tiểu ác ma xuất hiện, có thể nói tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên lúc sinh, cậu không bị giày vò nhiều đã sinh được hai bé gái – Alizée và Isabel. André kiên trì đặt tên một bé gái là Isabel, vì cậu cho rằng cô gái nào có tên này chắc chắn sẽ vô cùng sinh đẹp. Nhưng đối với công tước Normandie mà nói, đây là bằng chứng chính xác André nhớ mãi không quên Isabel. André lại nghĩ công tước không nói lý, hắn thì nghĩ cậu yêu người phụ nữ khác, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài năm ngày. Sở dĩ thời gian qua ngắn là do công tước vô tình nói ra chân tướng André mang thai không phải do ma quỷ nhập vào người. André bị đả kích mạnh, công tước tự biết đuối lý, trong lòng lo lắng, đến nước này đành kết thúc chiến tranh lạnh. Thời gian rất dài sau đó André mới tiếp thu chuyện tiểu ác ma và hai tiểu tiểu ác ma là do cậu sinh ra, sau đó dần dần cảm thấy rất tốt, thì ra là con của cậu, có lẽ sau này sẽ có cháu trai không chừng. Sau trăm tuổi, cuối cùng sẽ không cô độc. Mời các bạn đón đọc Chiêu Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.