Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Lâu - Tập 2

Tôi là người phụ nữ khổ nhất thế giới (Tự bạch của nhân vật chính) Tôi sinh ra vào thời kỳ đầu những năm 30 trong cuộc hỗn chiến quân phiệt. Vừa sinh ra cõi đời, tôi hoàn toàn không được lựa chọn, phải sống cảnh đói nghèo, khổ nạn và gian nguy. Bảy tuổi mất mẹ, tôi thành cô nhi, chín tuổi bị bán vào công quán làm kẻ hầu hạ, mười tuổi lưu lạc làm ăn xin, mười một tuổi vào đại vũ đoàn Hóa Nghinh tập võ học kịch, mười hai tuổi làm con dâu, mười bốn tuổi bị người ta gạt bán vào kỹ viện làm kỹ nữ. Tuy thân mang tuyệt kỹ, cũng từng thi triển võ công để phản kháng, nhưng tôi không thể thoát khỏi hắc động của xã hội ghê gớm đó. Trong cuộc sống bán thân bán nụ cười, tôi bị người ta bán như bán súc vật, từ Thành Đô đến Bảo Kê, đến Lan Châu, chuyển bán qua ba thành phố lớn, bốn kỹ viện. Tôi, thân nô lệ phải theo họ của chủ nhân, từng có sáu cái tên: Lưu Hồng Chi, Khang Tiểu Muội, Tô Thu Chi, Điền Thanh Đệ, Mã Hương Ngọc, Thù Hương Ngọc. Trong sáu tên này, thời gian gọi tên Khang Tiểu Muội là dài nhất, vì lúc này tôi mười một tuổi tập võ học kịch, trưởng đoàn ban ân, cho tôi giả làm cháu của Khang Tử Lâm thuộc hàng thái sơn bắc đẩu của võ học Tứ Xuyên. Tôi từng tiếp khách là sĩ quan Mỹ, cũng từng tiếp qua nhân vật trọng yếu của Quốc Dân Đảng là Hồ Tông Nam, Mã Bộ Phương. Cuối cùng tôi theo Ngụy Sấu Bằng lớn hơn tôi ba mươi tám tuổi, là thư ký của tướng quân Phùng Ngọc Tường. Từ đó tôi thoát khỏi hầm chông sống đời hoàn lương. Tháng 8 năm 1949, Lan Châu giải phóng, tôi bước lên bến bờ mới, làm lại con người mới, cũng từ đây tôi chính thức có một cái tên công dân thuộc về mình, trong nước Trung Quốc mới – Khang Tố Trân. Nhớ lại chuyện cũ, những chị em trong thanh lâu đã tử nạn luôn sống trong lòng tôi. Tôi vừa học văn hóa, vừa tập luyện võ công, tôi muốn tra tìm hung phạm để báo thù cho chị em tử nạn, nhưng tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là viết một quyển sách, đem những chuyện bi thảm của chị em chúng tôi viết ra, truyền lại đời sau. Mùa xuân năm 1951, Sấu Bằng đi Tây An công tác, ông đưa tôi đến những nơi tôi từng chịu khổ: Bảo Kê, Thành Đô để khảo sát thực địa. Ở Tây An, tôi làm quen Điền Cửu Hồng là danh kỹ Tây An mà tôi gọi là cô cô. Cô cô giúp tôi tích lũy tài liệu phong phú hơn cho việc viết sách sau này. Năm 1957, tôi từ biệt Tây Bắc, theo người chồng đã về hưu trở lại quê hương làng Mộc Điếm, huyện Thúc Lộc (nay là thành phố Tân Tập) tỉnh Hà Bắc. Thoái ẩn điền viên, vốn muốn luyện võ viết sách, thay đổi nhanh chóng cuộc đời, tôi đến vùng đất công nghiệp Hải Hà, rèn luyện trong lao động gian khổ. Tôi dần mất đi hương thơm và dịu dàng của nữ tính, tay chân tôi trở nên thô kệch. Hàng ngày tôi cùng các dân công vật lộn trong con kênh mới đào, tôi có thể vật ngã hàng mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi khỏe mạnh. Ngày tháng sau này là thời kỳ khốn khó: lũ lụt dìm huyện Thúc Lộc, thiên tai vừa qua, lại gặp phải cách mạng văn hóa. Tôi và Sấu Bằng cùng chịu đả kích trở thành phản cách mạng, bị nhốt vào chuồng bò. Hơn một trăm ảnh của chị em mà tôi trân quí cất giấu gần như toàn bộ bị Hồng Vệ binh lục xét tịch thu, coi là văn hóa phẩm độc hại, thảy vào lửa đốt. Sấu Bằng bị đàn áp đến nhảy giếng tự tử. Tôi cũng ba lần cải giá, từ Mộc Điếm đến Hình Gia Trang đến Quách Tây. Tôi chịu khổ tận cùng bị chồng đánh đập tàn nhẫn. Sau đó, tôi kiên quyết ly hôn, may là cán bộ của Quách Tây cho tôi con đường sống, cho tôi làm cấp dưỡng của đội sản xuất, chuồng bò trở thành nhà chính thức của tôi... Mãi đến sau đại hội toàn Tam Trung, tôi mới được giải phóng lần thứ hai. Ngày giờ vừa thong thả, giấc mộng cao xa mà tôi chôn vùi bao năm nay dần dà sống lại trong lòng tôi. Đúng lúc này, tôi nghe người ta đồn rạp phim Tân Tập đang chiếu bộ phim “Vọng hương”, tả lại cuộc sống của kỹ nữ, thế là tôi xin nghỉ phép một ngày vào thành phố xem phim. Quyết tâm viết sách lại sôi sục như núi lửa phun trào, tôi nghĩ rằng chuyện của tôi và các chị em so với “Vọng hương” của Nhật Bản phong phú hơn nhiều lắm, màu sắc hơn nhiều lắm. Người ta có thể quay thành phim, tôi không thể viết một quyển sách sao? Sau khi về làng, tôi lập tức đến quầy hàng mua giấy bút. Nửa đêm ở trong chuồng bò, bên cạnh ánh đèn dầu leo lét và đám bò ngựa hiền hòa, tôi âm thầm viết lại cuộc đời mình: Tôi không biết viết tiểu thuyết, chuyện xưa theo máu và nước mắt của tôi và các chị em mà chảy ra, khóc khóc viết viết, viết viết khóc khóc. Mặc dù viết đầy chữ sai tôi cũng viết xong mấy quyển lớn. Tôi nhảy lên xe đạp, đạp cả hai mươi lăm cây số, giao bản thảo cho Phòng Văn hóa huyện. Sau đó tôi biết bản thảo ấy như muối liệng vào biển. Tôi lại lần nữa chết cả lòng... Tháng 5 năm 1985, Liên hiệp Văn hóa thành phố được thành lập (năm 1986 Tân Tập được nâng thành thành phố cấp huyện). Đảng và Chính phủ giúp tôi cầm lại bút. Cấp trên cử người giúp tôi chỉnh bản thảo thành tiểu thuyết. Sự tích tôi “viết sách” từng vang dội một thời và việc người khác chỉnh lý bản thảo giúp tôi biên tập thành tiểu thuyết cũng gây xôn xao mấy năm. Nhưng khi đó tôi không xác định được rốt cuộc ai có thể đem cuộc đời truyền kỳ của tôi viết thành một bộ toàn tập có phong cách thống nhất, chân thực, cảm động lòng người. Mãi đến năm 1995, tôi mới biết hai bộ “Thanh lâu hận” và “Thanh lâu hận tục tập” có ảnh hưởng tương đối lớn. Vương Diên Niên là tác giả chấp bút cho tôi hoàn thành bộ tiểu thuyết này. Tuy ông đã chuyển sang viết trường thiên tiểu thuyết khác nhưng tôi nghĩ mình không thể mất đi người này. Tôi kiên trì trong một tháng viết cho ông ba bức thư. Tôi muốn ông tiếp tục viết toàn tập cho tôi. Đáng tiếc, tôi khổ nhọc viết mười năm, gần hai trăm quyển viết tay của tôi thất lạc trong dân gian tìm lại không được. Mùa đông năm 1996, tôi u uất thành bệnh. Tôi dự cảm mình sắp làm “láng giềng” của Diêm vương rồi. Tối rất sợ một khi tôi xuôi tay nhắm mắt thì chuyện kể đầy lòng của tôi sẽ chui vào quan tài. Thời gian không cho phép chậm trễ, tôi lập tức nhờ chồng sau của tôi là Dã Hoài Khởi gửi thư cho Vương Diên Niên mời ông đến giường bệnh của tôi. Tôi đem một phần hình ảnh tư liệu quý giá cất giấu bấy lâu giao hết cho ông, ủy thác ông viết toàn tập cho tôi, tuy bản thảo viết tay thất lạc khó tìm lại được nhưng chuyện kể chân thật nhất nằm trong tim tôi. Đối diện với Vương Diên Niên cũng bằng như đối mặt với hàng ngàn hàng vạn độc giả trên xã hội, tôi muốn tố cáo với mọi người, muốn đem cả cuộc đời mình dùng chân tình, dùng nước mắt kể ra, khóc ra, ngâm ra, hát ra... Mở đầu của câu chuyện chính là năm đại tai nạn mà tôi ra đời. *** Thảm nạn thình lình của danh hoa Tiền Cửu Hồng tức thời lôi bảng hiệu của Hồng Lâm đảo xuống theo. Mà không chỉ riêng Hồng Lâm đảo, cả con đường Trung Châu cũng trở nên tiêu điều ảm đạm. Khi thấy Tiền Cửu Hồng bị hủy hoại dung nhan, trong nỗi kinh sợ, cảm thương trong tôi còn tiềm ẩn một cảm giác khoái trá, thích thú. Tôi cho rằng một khi hồng cô nương đứng đầu ngã rồi tất sẽ đến phiên Điền Thanh Đệ tôi làm vua một cõi, phất riêng ngọn cờ độc tôn. Nhưng qua mấy ngày vắng teo khách, tôi mới sâu sắc ngộ ra rằng tôi vĩnh viễn không làm được hồng cô nương hạng nhất. Trước kia, tôi toàn “dựa hơi, ăn theo người ta” để tôn uy phong của mình. Cây đại thụ Cửu Hồng đột ngột trốc gốc, cành nhánh mà tôi bám vào không còn thì tôi chẳng khác chú chim non trong đêm đen ủ rũ tìm tổ, tìm một cây ấm áp để trú thân. Mấy ngày nghiền ngẫm, hối hận, tôi cảm thấy chị Điền Thanh Hà là người đáng yêu, đáng kính, đáng gần gũi biết bao. Chị có tính cách của người mẹ cao cả, vĩ đại. Chị giống như thứ đất ấm màu mỡ chân chất ở đại bình nguyên Hà Bắc của chị, cung cấp dưa ngọt quả thơm, cao lương, đậu đen, thu nạp hết những ai bỏ ác tùng thiện không chốn dung thân. Điền Thanh Hà chính là quê hương của tâm linh tôi. Trước đây tôi làm nhiều điều có lỗi với chị. Chị không những không báo thù mà khi tôi nhận lỗi chị vẫn coi tôi như đứa em gái ruột thịt. Càng thân thiện tôi càng hiểu Thanh Hà thêm. Chị không phải không có khí chất tốt đẹp. Sở dĩ chị dựa dẫm vào Điền Trưởng Tam vì trong hoàn cảnh ác liệt như vậy có thể nương tựa vào sự bảo hộ của đại thụ này thì có thêm được chút tự do, giữ gìn được bản sắc lương thiện chất phác của bản thân. Ngày ngày, mỗi sáng sớm, tôi và Thanh Hà một lớn một nhỏ đứng ở ngạch cửa để mong ngóng giùm má Điền, mong chờ Điền Trưởng Tam trở về, nhưng chúng tôi chỉ trông thấy khắp đường bầy quạ đen bay lên đáp xuống tìm thức ăn. Buổi tối, hai chị em tôi cũng đứng trên ngạch cửa mong ngóng khách đến. Cửu Hồng vừa ngã quỵ, đám khách quý đó liền như bóng chim tăm cá, vắng bặt không còn một người. Những người buôn bán nhỏ trên đường rất ít ai lên dốc bán. Hai chị em tôi đứng thẫn thờ nhìn con đường quạnh quẽ, nhìn lầu cao im lìm mà cảm thấy ảo não. Nhớ lại một năm trước, khi Nghiêm Mạc Lợi, Uyển Ngọc còn sống, mỗi tối Mạc Lợi đứng trước cửa Dao Nguyệt đình cách chỗ này không xa nghêu ngao mấy bài hát dâm đãng, cười lẳng lơ, quậy tưng bừng cả nửa con đường. Hồng Lâm đảo càng nhộn nhịp. Xe hơi sang trọng thường đậu trước cửa. Trên lầu tiếng cười nói, ăn uống rôm rả. Cửu Hồng đàn hát thì mọi người trên con đường đều nghiêng tai lắng nghe, chít lưỡi khen hay. Còn có Uyển Ngọc linh lợi, thơ ngây thường lén chạy đến Trưởng Tam hành viện tìm Thanh Hà. Nó bị uất ức thì đến tìm người chia sẻ; vui vẻ nó cũng đến; không có chuyện gì nó cũng thích đến. Bây giờ, Mạc Lợi, Uyển Ngọc đều đã đến thế giới khác. Hồng Lâm đảo cũng tối đèn không sáng lại nổi nữa. Tôi đau lòng rớm nước mắt. Chị Thanh Hà cũng đưa tay áo lau mắt. Cũng buổi tối này, hai chị em tôi đang lặng lẽ đau lòng rơi nước mắt, bất chợt tôi nhìn thấy dưới dốc có một người mặc quân phục cũ trông như thổ phỉ xăng xái đi về phía bọn tôi. — Không xong, khâu bát lại đến rồi. – Tôi giật tay Thanh Hà một cái. Thanh Hà giật mình nhìn vào người đó, bóp chặt bàn tay tôi nho nhỏ trấn an: — Đừng sợ, có lẽ chỉ có một tên. Tôi ngầm nắm chặt nắm đấm. Khâu bát đó đi đến trước mặt bọn tôi thì đứng lại nhưng không lên tiếng. Đôi con ngươi vàng lườm lừ lừ quan sát bọn tôi. Tôi bất giác cảm thấy chán ghét tên này, ngẩng đầu lớn gan nhìn chằm chằm hắn. Tên này thật quá xấu xí. Cái đầu hắn hình tam giác, mặt gầy ốm dài, vóc dáng giống cái thuổng, người ngợm đen đúa, dơ bẩn. Tôi vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt. Thanh Hà cũng chẳng thèm nhìn gã. Trái lại gã đưa đôi mắt mèo nhìn Thanh Ha chăm chú. Lúc này Cao Bộ Hoa bước xuống lầu vừa thấy người khách này cũng giật thót người, vội đon đả nói: — Quý khách lần đầu đến đây à? Anh chấm cô nương nào? Đây là Điền Thanh Hà con gái lớn của tôi. Đây là Điền Thanh Đệ con gái nhỏ của tôi. Chúng nó... “Cái thuổng” khoát tay, toét hàm răng vàng ệch cười nói: — Khỏi giới thiệu. Đêm nay tôi mua suất của Điền Thanh Hà. Tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa bực dọc, không rõ là may mắn hay là đố kị. Cao Bộ Hoa tính tiền suất xong mặt mày tươi rói: — Hà nhi, còn không đỡ vị huynh đệ này lên lầu. Thanh Hà thò cánh tay ra. “Cái thuổng” này rất cổ quái xoay người tự mình nghênh ngang bước lên lầu. Ông khách này quả thật làm người ta chán ghét, người xấu xí mà ra vẻ cao quý. Vừa vào phòng, hắn ngồi lên giường, bắt chéo chân: — Thuốc đâu? Thanh Hà lấy trong hộc bàn ra hộp thuốc lá ném cho hắn ta. Hắn cầm thuốc ngước mắt nhìn lên, trong con ngươi đầy vằn đỏ, trán nhăn hằn rãnh sâu. Mày mắt vừa sụp xuống, trán tam giác cũng bằng phẳng. Hắn rút một điếu thuốc cắm vào đôi môi dày khô nứt nẻ: — Lửa. Thanh Hà lại ném hộp diêm cho hắn. Hắn bật lửa đốt thuốc rít mấy hơi, kèm theo một cơn ho khùng khục. Cái mặt dài đỏ lừng, ra lệnh: — Trà, trà đâu? — Có ngay, có ngay. – Cao Bộ Hoa vội nhấc bình trà. “Cái thuổng” đưa tay ngăn lại: — Bảo cô ấy châm. Cao Bộ Hoa cười giả lả: — Được, được, hai người vui vẻ. Hà nhi tiếp đãi khách tử tế. – Nói xong bước xuống lầu. Điền Thanh Hà như cái máy châm trà cho người khách. Đôi mắt mèo rừng lom lom nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của Thanh Hà, tủm tỉm cười. Hắn nhấp một ngụm trà, lại cười cười, lại nhấp một ngụm trà. Thanh Hà cúi đầu ngồi trước mặt hắn, bực bội chịu đựng cái nhìn soi mói đó. — Này, sao cô không cười? Đại ca này đến đây cô phải vui vẻ đón tiếp. Cười cho tôi xem. Thanh Hà thấy chán ghét nhưng sợ đắc tội với khách thì mang họa nên cố nhẫn nhịn, lạnh nhạt nói: — Tôi không biết cười. “Cái thuổng” lại nhướng đôi mày xám lên, chảy xệ gương mặt dài: — Ê, trên đời có ai mà không biết cười? — Tôi không biết. – Thanh Hà đáp. “Cái thuổng” như trâu rồn rột rồn rột uống sạch tách trà. Hắn đưa móng tay dài dài búng lách cách vào tách, đùa cợt: — Cô nàng xinh đẹp như vậy mà không biết cười. Hỏng bét! Hôm nay đại ca này phải dạy cô cười. Tôi có thuốc tiên để cười, cô tin hay không? Thanh Hà cũng muốn trêu lại, ngẩng mặt lên nói: — Vậy tiên sinh bảo tôi cười thử xem. — Được. – “Cái thuổng” đặt tách trà xuống, đứng lên nói – Tôi niệm chú, chỉ nói hai tiếng thì cô sẽ cười. Thanh Hà có hứng thú, truy hỏi: — Nếu tôi không cười thì sao? “Cái thuổng” móc ra mấy tờ tiền giấy ném lên giường, nói: — Nếu cô không cười được thì tiền này của cô. Tôi lập tức đi ngay. Thanh Hà cũng đứng phắt dậy, nói: — Tốt, một lời đã định, vậy chúng ta thử xem. — Thử, thử, trước tiên cô đừng quấy rối tôi. Tôi niệm mấy câu thần chú sẽ nói hai tiếng đó. – “Cái thuổng” quay người qua, giơ một bàn tay đặt trước ngực, miệng lầm rầm không biết lẩm nhẩm cái gì. Thanh Hà bình thản ngồi xuống, lòng nghĩ: Khâu bát bọn bây khiến người ta căm hận muốn chết, còn muốn làm người ta cười sao? “Cái thuổng” chậm rãi lầm rầm niệm. Hắn đứng như tượng gỗ một lát, đột nhiên quay cái đầu tam giác qua: — Hồng Bảo! Thanh Hà giật mình, đứng bật dậy lắp bắp: — Ông... ông gọi ai? Đôi mắt mèo rừng nhìn chằm chằm: — Tôi gọi cô, Hồng Bảo. — Ai la Hồng Bảo? — Cô, Hồng Bảo của Yến Tử Nhai, Hà Bắc. Thanh Hà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hỏi: — Ông là ai tại sao biết tên tộc của tôi? “Cái thuổng” cười lớn rồi sầm mặt ngồi xuống, nói: — Cô cười cho tôi, gọi tôi một tiếng Cảnh đại ca tôi mới nói cho cô biết. Tim của Thanh Hà bắt đầu đập loạn. Chị nhìn Cảnh đại ca, cảm thấy ông ta biến thành đẹp trai: mái tóc hung hung đó biến thành bồng bềnh, cái mặt hình tam giác thô đen đó biến thành chất phác cương liệt, đôi mắt mèo vàng biến thành đặc biệt, nói năng thô kệch là đùa cợt sảng khoái. Chị bật cười, cười rất đẹp, mắc cỡ gọi: — Cảnh đại ca. Mời các bạn mượn đọc sách Thanh Lâu - Tập 2 của tác giả Vương Diên Niên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ)
Nguyên tác : A Portrait Of The Artist As a Young Man Tác giả : James Joyce Dịch giả : Nguyễn Thế Vinh Thể loại : Tiểu thuyết Văn Học Nước Ngoài Nhà xuất bản : Thế giới Ngày xuất bản : 06/2005 Số trang : 320 Kích thước : 14 x 20,5 cm Số quyển / 1 bộ : 1 Số ấn bản : 300 cuốn Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ) là câu chuyện kể về cuộc sống và môi trường xung quanh của Stephen Dedalus - một chàng trai trẻ người Ireland. Stephen Dedalus hiện lên là người tràn đầy sức mạnh của tuổi trẻ, nhân cách, sự thông minh, tâm hồn nhạy cảm một cách khác thường. Stephan Dedalus được sinh ra và lớn lên tại Ireland, chịu sự ảnh hưởng của Giáo hội Công giáo, chính trị Ireland nhưng luôn gặp phải sự mẫu thuẫn giữa nghệ thuật và luân thường đạo lý. Chàng trai đã đặt ra rất nhiều câu hỏi, đứng lên chống lại những công ước Công giáo và sau đó quyết định rời Ireland lên đường sang châu Âu, bước chân ra thế giới để rèn giũa lương tâm và tâm hồn mình. Điểm đặc biệt của tiểu thuyết này còn ở chỗ tác giả cũng chính là một người dân Ireland và tiểu thuyết được viết theo hình thức bán tự truyện. *** James Augustine Aloysius Joyce là một nhà văn và nhà thơ biệt xứ Ireland, được đánh giá là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất thế kỷ 20. Ông nổi tiếng nhất với tiểu thuyết bước ngoặt Ulyxơ. Các tác phẩm chính khác của ông là tập truyện ngắn người Dublin (1914), các tiểu thuyết Bức họa người nghệ sĩ là thanh niên (1916) và Finnegans Wake (1939). J. Joyce còn là tác giả của các tập thơ Nhạc thính phòng (Chamber Music, 1907), Thơ một xu một bài (Poems Pennyeach, 1927), Colleted Poems, 1936. Dù số lượng không nhiều nhưng thơ của James Joyce có sự ảnh hưởng rất lớn đến các nhà thơ Anh phái Hình tượng. Có thể coi Joyce là một trong những nhà văn hàng đầu của lối viết "dòng ý thức" với bút pháp độc thoại nội tâm chân thật nhất trong văn học hiện đại. Chủ nghĩa hiện đại hay chính là James Joyce - không chấp nhận lối sáng tác giống các thể loại văn học truyền thống. Nhà văn phá bỏ hoặc tưởng tượng lại các cấu trúc đã được nhận thức và nỗ lực tạo ra chính xác những dòng suy nghĩ theo quy luật hàng ngày với những gì xảy ra. Trong bài viết của nhà nghiên cứu Paul Gray về James Joyce đăng trong tuyển tập 100 con người tạo nên thế kỷ XỬ do báo Time (the Time 100, ngày 6 tháng 8 năm 1998) bình chọn, ông cho rằng chính Ulysses đã mở đường và in dấu sâu đậm trong tác phẩm của nhiều nhà văn lớn của thế giới sau đó như William Faulkner, Albert Camus, Samuel Beckett, Saul Bellow, Gabriel Garcia Marquez và Toni Morrison. Các tác giả này, Paul Gray viết một cách châm biếm, không như Joyce, đều đoạt giải Nobel văn học. James Joyce từng nói "Một trong những điều khi còn trẻ tôi không tài nào quen được là sự khác biệt tôi nhận thấy giữa cuộc sống và văn chương" (trích từ bài của Paul Gray). Joyce dường như đã dành cả sự nghiệp của mình để xóa bỏ sự khác biệt này, đồng thời cách mạng hóa cả nền văn chương thế kỷ XX. Cuộc sống trong tác phẩm của Joyce phần lớn là cuộc đời của chính ông. *** James Augustine Aloysius Joyce (tiếng Ireland: Seamus Seoighe; 2 tháng 2 năm 1882 – 13 tháng 1 năm 1941) là một nhà văn và nhà thơ biệt xứ Ireland, được đánh giá là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất thế kỷ 20. Ông nổi tiếng nhất với tiểu thuyết bước ngoặt Ulyxơ (1922). Các tác phẩm chính khác của ông là tập chuyện ngắn người Dublin (1914), các tiểu thuyết Bức họa người nghệ sĩ là thanh niên (1916) và Finnegans Wake (1939). J. Joyce còn là tác giả của các tập thơ Nhạc thính phòng (Chamber Music, 1907), Poems Pennyeach, 1927, Colleted Poems, 1936. Dù số lượng không nhiều nhưng thơ của James Joyce có sự ảnh hưởng rất lớn đến các nhà thơ Anh phái Hình tượng. Mặc dù phần lớn quãng đời trưởng thành của ông là ở nước ngoài, kinh nghiệm Ailen của Joyce vẫn rất tinh tế trong các bài viết của ông và nó cung cấp tất cả nền tảng cho tưởng tượng của ông và các vấn đề chủ thể nó. Không gian tưởng tượng trước tiên khởi điểm tại Dublin và phản ánh cuộc sống gia đình của ông và các sự kiện và bạn bè (và kẻ thù) từ những ngày ở trường phổ thông và trường đại học. Dù vậy, ông trở thành người chủ nghĩa toàn cầu nhất và là một trong số những người địa phương nhất của tất cả phạm vi tiếng Anh hiện đại. Kinh nghiệm Ailen của Joyce tạo thành một phần tử tinh tế trong các tác phẩm của ông và cung cấp nền tảng cho trí tượng tượng của ông và rất nhiều các vấn đề chủ thể. Tập truyện ngắn trong ấn bản đầu tay Người Dublin đã tập trung phân tích sự đình trệ và sự tê liệt của xã hội Dublin. Các câu truyện kết hợp chặt chẽ The stories incorporate sự hiện thân, một từ được sử dụng riêng bởi Joyce, với ý nghĩa là ý thức bất chợt của "tâm hồn" một thứ gì đó. Câu truyện cuối cùng và nổi tiếng nhất trong tập truyện, "Cái chết", được John Huston đạo diễn như là phim đặc trưng cuối cùng của ông vào năm1987.   Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ) xếp thứ 3 trong bảng xếp hạng 100 cuốn tiểu thuyết hay nhất , và xếp thứ  57 trong bảng xếp hạng do độc giả bình chọn "Đọc các tác phẩm của Joyce đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào?” là tên một cuộc thi dành cho học sinh năm cuối bậc phổ thông của thành phố New York do những người bạn Mỹ của James Joyce tổ chức năm 2005. Đây cũng là một trong những hoạt động dành cho lễ kỷ niệm Bloomsday năm 2005 vừa qua để tưởng nhớ James Joyce.  Đây là bài tiểu luận đạt giải nhất với tựa đề “Chân dung nghệ sĩ” của một học sinh có tên là Mara Wishingrad. eVăn đặt lại đầu đề. Khi cố gắng lý giải sự hình thành của tài năng, nền văn hóa của chúng ta đã mang ra hình ảnh thần thoại Hy Lạp của Aphrodite1 , tượng trưng cho nữ thần của Tình yêu và Cái đẹp. Nếu như ai đó tin tưởng vào các phương tiện truyền thông đại chúng, họ sẽ cho rằng người nghệ sĩ, cũng giống như Aphrodite được tạo thành từ miếng bọt biển với một tài năng đã phát triển đầy đủ và chỉ cần có một cơ hội đúng thời điểm là có thể bộc lộ năng khiếu bẩm sinh sẵn có đó. Trái lại, James Joyce miêu tả sự phát triển và hình thành nên một người nghệ sĩ trong cuốn tiểu thuyết Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ) và minh họa rằng ý thức của người nghệ sĩ phát triển theo thời gian và cần phải có rất nhiều năm để trưởng thành. Do đó, Joyce chọn một thần thoại khác để tượng trưng cho câu chuyện của mình, đặt tên người hùng của mình là Stephen Dedalus - cái tên được lấy từ một anh hùng trong thần thoại Hy Lạp - Daedulus2 , người đã khôn khéo sử dụng tài năng để tìm được tự do cho chính mình.    Trong Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ), Joyce miêu tả một quan sát những bước phát triển trong trí óc của một nghệ sĩ bằng cách mô tả sự đấu tranh và phát triển nội tâm của một chàng trai trẻ, Stephen Dedalus. Thông qua kỹ thuật “dòng ý thức”, Joyce trực tiếp ghi lại những cảm xúc, suy tư, trăn trở của Stephen thay bằng mô tả thông qua quan điểm của một người khác.           Bằng cách sử dụng ngôn từ mà ngày càng trở nên lưu loát và trí tuệ khi Stephen trưởng thành, Joyce chỉ ra cách tư duy của Stephen phát triển khi cậu là một thanh niên đã chín hơn. Và kết quả là, người đọc cảm nhận rằng Joyce đang chia sẻ cuộc sống nội tâm của Stephen, hơn là chỉ quan sát anh ta từ bên ngoài. Mặc dù hoàn cảnh sống xung quanh và các sự kiện xảy ra với cuộc đời của Stephen không có nhiều điểm chung với tôi, thế nhưng đời sống nội tâm của tôi và cậu ấy lại giống nhau đến bất ngờ. Cũng giống như Stephen, tôi luôn luôn cảm nhận rằng tôi nhìn nhận thế giới bên ngoài một chút khác biệt so với những người xung quanh.          Ngay từ khi tôi còn bé, đời sống nội tâm cũng như thế giới bên ngoài luôn luôn thực và quan trọng đối với tôi. Tất cả những gì cuốn hút tôi đều là những hoạt động dựa trên trí tưởng tượng của tôi hơn là các thử thách về sức mạnh hay hình thể. Trong lúc những người khác hài lòng và thích thú để trở thành những người tham gia tích cực và năng động, thì tôi lại thường xuyên đứng ở ngoại biên nghiên cứu họ và các sự việc diễn ra xung quanh tôi. Thông qua chân dung Stephen mà Joyce vẽ ra, tôi nhận ra rằng những gì làm tôi khác với mọi người là cái gì đó tôi nên chấp nhận chứ không phải cái gì đó tôi cần phải xa lánh. Tuy nhiên, cũng không dễ dàng gì để tin vào bản thân mình khi lớn lên với một ý thức trong đầu rằng người nghệ sĩ được sinh ra vốn dĩ đã hình thành đầy đủ tài năng. Khi so sánh bản thân mình với những thần tượng văn học, những nỗ lực của tôi thường không đạt tới cái gì cả. Không ai chỉ cho tôi biết rằng những nhà văn tài năng đó không phải lúc nào cũng có những trang viết tuyệt vời. Không ai nói cho tôi biết rằng họ đã phải dành hàng giờ đồng hồ, nỗ lực viết, viết và viết lại nhằm tạo nên những câu chữ tưởng chừng như chỉ cần rất ít nỗ lực. Trong khi đó, có những ngày tôi cảm tưởng rằng mình không thể làm được một việc gì cả và thường xuyên tôi cảm thấy những mục đích của mình thật quá xa xôi. Tuy nhiên, hình ảnh sự phát triển của Stephen trong Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ) đã truyền cho tôi nguồn cảm hứng, đưa đến cho tôi một lựa chọn khác với vị thần Aphrodite. Trong thần thoại Hy Lạp mà Joyce lựa chọn, người anh hùng Daedalus lại trái ngược với con trai của mình - Icarus. Daedalus, một bậc thầy lành nghề, tạo cho chính mình và con trai mình những đôi cánh để họ có thể bay và trốn thoát khỏi hòn đảo Crete nơi họ bị vua Minos giam trong ngục tù. Icarus, trẻ tuổi, nông nổi, cẩu thả, say sưa tự do tới quá mức tự chủ đến nỗi đã không nghe lời cha dặn rằng không được bay quá gần với mặt trời và kết quả là đã bị mặt trời thiêu cháy đôi cánh và chết đi. Không giống như Icarus, Stephen chuẩn bị trí tuệ, kinh nghiệm và tinh thần cho chính mình để cất cánh. Thông qua cả giáo dục chính thống và sự tự vấn nghiêm túc, Stephen đã có thể xây dựng cho mình một hệ thống niềm tin, đạo đức, và triết lý về mỹ học của riêng mình. Cậu đã phát triển và nhận ra mình là ai và mình muốn gì. Khi cuốn tiểu thuyết gần khép lại, có người cảm nhận rằng Stephen đã sẵn sàng rời bỏ mảnh đất an toàn của nhà trường, gia đình và tổ quốc để đề ra kế hoạch của chính mình như là một nghệ sĩ. Có người thì cho rằng Stephen đã đạt tới sự trưởng thành về mặt trí tuệ và óc thẩm mỹ qua sự giằng xé nội tâm, và rằng đó không phải là một con đường thẳng tắp mà là một con đường ở phía trước với rất nhiều khúc quanh và chướng ngại vật. Hình ảnh Stephen phát triển để trở thành một nghệ sĩ dưới ngòi bút của James Joyce đã động viên tôi trên hành trình đi tìm cái đẹp của chính mình. Bằng văn phong miêu tả đầy thuyết phục và hấp dẫn của Joyce, những cảm xúc, suy nghĩ của Stephen đã thay đổi lối tư duy để trở thành người nghệ sĩ và người sáng tạo cái đẹp trong tôi. Khi tôi tìm kiếm và tạo nên thần thoại của chính mình, ý thức của tôi chấp nhận một điều rằng chúng ta sinh ra không phải là nghệ sĩ mà chúng ta trở thành nghệ sĩ. 1 : Trong thần thoại Hy Lạp, Aphrodite là vị thần biểu tượng cho tình yêu và sắc đẹp. 2 :  Trong thần thoại Hy Lạp, Daedalus bị vua Minos giam trong hòn đảo Crete. Nhưng bằng tài năng và trí thông minh, Daedalus đã tự tạo cho mình đôi cánh và thoát ra khỏi nhà tù đó. Mời các bạn đón đọc Chân Dung Chàng Nghệ Sĩ (Chân Dung Một Chàng Trai Trẻ) của tác giả James Joyce.
Mở Mắt Trời Vẫn Xanh
Cuốn sách kể về cuộc sống của Russell Ammiano bị đảo lộn hoàn toàn sau vụ khủng bố 11/09. Hôm đó là 1 ngày kinh hoàng,  bắt đầu bằng việc muộn giờ một cuộc họp quan trọng; rồi anh nhận được điện thoại báo tin mẹ mình đột ngột qua đời; và Russell cần thu xếp về quê ngay lập tức để chăm sóc cho người anh trai bị bại não; sau đó, anh tận mắt chứng kiến cảnh tòa nhà nơi anh làm việc bị khủng bố, và tất cả bạn bè đồng nghiệp cũng như công ty anh đều bị vùi sâu dưới đống đổ nát. Cuốn sách xoáy sâu vào tâm lý xã hội Mỹ sau vụ khủng bố kinh hoàng ấy. Khủng hoảng tinh thần, kì thị người Hồi giáo... Loay hoay trong nỗi ám ảnh; mất mát, lại phải lo toan cuộc sống cho người em trai mắc bệnh bại não, Russell Ammiano đã có lúc tưởng như gục ngã. May sao, cô gái  Anat Nazir xuất hiện và chính tình yêu đã giúp Russell học được cách xây dựng lại cuộc đời mình từ con số Không. Đây là một cuốn sách gây tiếng vang tại quê nhà, và chắc chắn với đề tài đậm chất nhân văn, Mở mắt trời vẫn xanh sẽ chạm đến nơi sâu thẳm nhất của mỗi con người - đánh thức trong họ tình yêu cuộc sống và trân trọng những giờ phút quý giá bên người thân. *** [Review] – Mở Mắt Trời Vẫn Xanh – Catherine Ryan Hyde Sau một loạt những mất mát kinh hoàng của sự kiện 11/9/2001 ở Mỹ, Russell gần như bị quẳng vào vực thẳm với cái chết đột ngột của người mẹ cùng trách nhiệm chăm sóc người anh trai bị bại não. Bắt đầu một cuộc sống mới không hề dễ dàng, tại một vùng đất cũ không còn quen thuộc, với những con người gần như mới lạ, Russel sẽ phải xoay sở thế nào đây? Vào ngày 11/09/2001, một vụ khủng bố khủng khiếp đã gây chấn động toàn bộ nước Mỹ và dấy lên hàng loạt làn sóng phẫn nộ từ dân chúng. Russell, chàng nhân viên quảng cáo, đã may mắn thoát chết do muộn giờ làm nhưng lại tận mắt chứng kiến tòa tháp mình đang làm việc sụp đổ cùng với mạng sống của những người sếp, người đồng nghiệp của mình. Chưa hết, anh còn nhận được tin mẹ mình đã qua đời khiến anh phải mau chóng về lại quê nhà để chịu tang và thay mẹ chăm sóc người anh trai bị bại não của mình. Khoảng thời gian anh ở tại quê nhà với Ben, người anh trai ấy, đã gần như đẩy Russell vào tuyệt vọng khi mà nỗi ám ảnh vẫn còn, những rắc rối phát sinh, những trách nhiệm phải gồng gánh và tỷ tỷ thứ phải đối mặt khác. Nhưng định mệnh cũng không lấy đi tất cả của anh mà còn cho anh gặp gỡ Anat Nazir, một cô gái Ai Cập cũng chịu nhiều rắc rối sau sự kiện khủng bố ấy. Tình yêu, tình thương còn sót lại là ánh sáng, là động lực mới để Russell làm lại cuộc đời, viết lại một cái kết tốt đẹp hơn mà anh xứng đáng nhận lấy. Sau tất cả, “Mở mắt trời vẫn xanh”, màu xanh của hi vọng, của sự sống mới, của một khởi đầu mới dành cho Russell.  [Image: [Review] - Mở Mắt Thấy Trời Vẫn Xanh - Catherine Ryan Hyde] [Review] – Mở Mắt Thấy Trời Vẫn Xanh – Catherine Ryan Hyde Đọc hết phần đầu câu chuyện, tôi tự hỏi liệu nếu là mình, làm sao mình có thể vượt qua được quãng thời gian ấy chứ. Khi bạn chưa kịp hồi phục sau những thương tổn thì những tai ương đồng thời ập đến. Rồi những ngày sau đó, bạn còn bị “khủng bố tinh thần” bởi những người dân sinh sống xung quanh với đủ thứ rắc rối phát sinh, với những tư tưởng khá cực đoan. Chính điều đó đã dẫn đến sự xung đột giữa Russel và gia đình Nazir cũng như mối quan hệ giữa anh và Anat. Nhưng rất may, sau cùng, tác giả vẫn mở cho anh một con đường hoàn hảo, dù rằng mình mong đợi nó…bi thảm hơn một chút. Câu chuyện được kể bởi giọng văn khá mạch lạc, đầy gợi mở, lúc là giọng của Russel, lúc như của một người thứ 3 vậy. Tuy nhiên, mình thực sự chưa cảm nhận được nỗi đau tinh thần của Russel cho lắm (vì có lẽ mình mong đợi nhiều xung đột về nội tâm hơn) nhưng có lẽ câu chuyện thiên hướng về các mối quan hệ giữa người với người nhiều hơn nên mình cũng cho qua luôn. Dù vậy,truyện vẫn có những phân đoạn để thể hiện cảm xúc tích cực lẫn tiêu cực của mỗi nhân vật và những chi tiết đó cũng khá đắt giá để người đọc hiểu hơn về tâm lý nhân vật. Cách kể theo lộ trình thời gian tựa như một quyển nhật ký cũng khiến người đọc thấy lạ lẫm lúc đầu vì nó không giống văn phong khi viết nhật ký cho lắm nhưng cũng khiến người ta hứng thú hơn khi đọc sách. Càng về sau thì quay lại mạch truyện tự sự nhiều hơn cho nên mất đi vẻ “nhật ký” ban đầu khiến mình cuốn hút. Đánh giá: 7,5/10 *** Review Sách “Mở Mắt Trời Vẫn Xanh” - Câu Chuyện Nhân Văn Sau Khủng Bố 11/9 Một cuốn sách thắt ruột về một người vừa thoát chết sau sự kiện 11/9, mất mẹ ngay trong buổi sáng hôm đó và tiếp nhận một người anh không-bình-thường. Nếu bạn đã chán những cuốn truyện về tình yêu nam nữ đơn thuần, hay những cuốn sách giáo điều triết lý, thì Mở mắt trời vẫn xanh sẽ là một làn gió mới độc đáo dành cho bạn. Mở mắt trời vẫn xanh là câu chuyện kể về cuộc sống trong bốn tháng của Russell Ammiano, kể từ ngày 11/9/2001, ngày đã xoay chuyển cả cuộc đời anh. Ngủ dậy muộn, trễ mất cuộc họp quan trọng ở công ty, Russell đã tưởng rằng ngày hôm đó của anh không thể nào tệ hơn, cho đến khi nhận được điện thoại từ quê nhà thông báo: Mẹ anh vừa đột ngột qua đời, và anh cần thu xếp công việc, về quê ngay lập tức để chăm sóc cho người anh trai bị tổn thương não của mình. Mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn khi Russell tận mắt chứng kiến cảnh chiếc máy bay khủng bố lao thẳng vào tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới – nơi anh đang làm việc, cũng là mục tiêu cả cuộc đời anh. Russell thực sự suy sụp. Cuộc sống mơ ước mà anh cố gắng bấy lâu trong phút chốc chỉ còn là đống đổ nát. Tất cả bạn bè của anh đều ra đi trong cuộc khủng bố. Và giờ đây, người thân duy nhất anh còn là Ben – người anh trai bị tổn thương não, có tâm trí như một đứa trẻ con. Mở mắt trời vẫn xanh là câu chuyện về cách Russell đã từng bước đối diện với thực tế đau khổ của mình, và dần dần tìm ra con đường để bước tiếp, để hướng về bầu trời xanh trước mặt. Xuyên suốt câu chuyện của nhân vật chính, tác giả Katherine Ryan Hyde đã khéo léo lồng ghép phản ứng rất thực của người dân nước Mỹ trước vụ khủng bố: có những người đồng cảm, giúp đỡ lẫn nhau, cũng có những người dè chừng hơn với người khác, và không thể không kể đến những phần tử yêu nước đến mù quáng, để sự sợ hãi và thù ghét chiếm mất lí trí mà hành động điên rồ. Tất cả những cảm xúc, tích cực lẫn tiêu cực, đều được thể hiện rất chân thực qua các nhân vật dù chỉ xuất hiện trong một thoáng chốc. Một ông chú nóng nảy bênh vực mọi điều về nước Mỹ và sẵn sàng cáu kỉnh với những người mà theo ông là không-yêu-nước; một cô gái mạnh mẽ và cá tính lên tiếng phản đối chiến tranh và những hành động trả thù; cụ bà hơn tám mươi tuổi yếu ớt và không thường giúp đỡ người khác, lại sẵn sàng cho một cậu thanh niên đi nhờ xe bởi “tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ thôi” – khi cậu thanh niên ấy không thể bắt nổi một chuyến bay về quê hương sau vụ khủng bố, v…v… Câu chuyện được viết theo dạng hồi ký qua từng ngày, dần hé lộ những bí mật trong quá khứ khi Russell còn nhỏ, và nguyên do khiến anh muốn chối bỏ vùng quê Norville của mình; cùng những bí mật đầy bất ngờ về một tuổi thơ không êm đẹp với người anh trai – đã từng vô cùng mạnh mẽ, lanh lợi. Giữa sự hỗn loạn của xã hội, Russell gần như lạc lối trong đống đổ nát của nước Mỹ và của chính đời mình. Nhưng rồi sau tất cả, anh vẫn tìm được cách bắt đầu lại tất cả từ con số 0, và tìm được hạnh phúc của riêng mình. Bởi vì dù thế nào, thì bầu trời vẫn luôn xanh.   Theo Bookaholic.vn Mời các bạn đón đọc Mở Mắt Trời Vẫn Xanh của tác giả Catherine Ryan Hyde & Kiệm (dịch).
London Ngày Nắng Hạ - Emily Giffin
“Một cuốn sách duyên dáng... lựa chọn hoàn hảo cho những dịp cuối tuần cuối-mùa-hạ.” - Bookworm Dù đã rời xa Dexter, Darcy vẫn bàng hoàng khi phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Rachel. Ý nghĩ bị hai người từng là những người quan trọng nhất đời mình phản bội choán lấy mọi suy nghĩ của cô, hút cạn niềm vui sống của cô. Mất một người bạn từ thuở ấu thơ. Mất một người yêu đã gắn bó bên cô suốt bảy năm trời. Những thứ quý giá nhất đang trôi tuột qua cô như những hạt cát trôi qua kẽ ngón tay. Thứ duy nhất có lẽ còn lấp lánh trong cuộc sống của cô là cuộc tình với Marcus. Nhưng rồi những mê đắm ban đầu cũng dần tan đi. Chấp chới. Hoang mang... Cô sang London với trái tim đầy thương tổn để tìm lại cuộc sống. Đón đợi cô nơi thành phố già cỗi ấy liệu có phải là người đàn ông và cuộc sống cô vẫn chờ mong? *** Emily Giffin (20/31972) là nhà văn nữ của Mỹ nổi tiếng với dòng tiểu thuyết “Chick Lit”, một dòng tiểu thuyết hiện đại gồm các sáng tác của các tác giả nữ, viết về giới nữ và dành cho giới nữ, bắt đầu từ giữa những năm 90. Emily Giffin đã học trung học tại trường Naperville North ở ngoại ô Chicago, nơi tác giả từng là thành viên của hội viết sáng tạo và là biên tập viên chính cho tờ báo của trường, sau đó tốt nghiệp tại trường đại học Wake Forest University và The University of Virginia. Ngoài Xúc Xắc Tình Yêu, Emily Giffin còn được biết đến với các tiểu thuyết khác như: Khao Khát Của Em, London Ngày Nắng Hạ Và Yêu Người Ở Bên Ta. *** “Tài năng của Emily trong việc tạo ra bầu không khí ấm áp và đầy thấu hiểu đã tỏa sáng trong thiên tiểu thuyết đáng mê say này.” - Hamptons magazine “Vô cùng thú vị.” - The Boston Globe “Scarlett O'Hara trong chicklit hiện đại.” - San Antonio Star-Ledger “Lối viết thông minh. Hội thoại chân thực... Emily Giffin thực sự biết mình đang làm gì.” - The Winston-Salem Journal *** Từ khi sinh ra tôi đã được trời phú cho một vẻ ngoài xinh đẹp. Tôi chào đời theo đường sinh mổ nên không gặp phải những bất lợi thường thấy với trẻ em sinh theo cách tự nhiên, đó là những vết sẹo và mái đầu không tròn trịa. Ngược lại, tôi có một chiếc mũi nhỏ xinh, cặp môi trái tim và hàng lông mày sắc sảo. Chỏm tóc loăn xoăn mọc trên đúng đỉnh đầu không dày cũng chẳng mỏng, hứa hẹn một mái tóc tuyệt đẹp và một đường chân tóc hoàn hảo sau này. Đúng vậy đấy, suối tóc mang màu cà phê của tôi dày và mượt như tơ. Sáng sáng, tôi ngoan ngoãn ngồi im để mẹ quấn tóc cho tôi bằng những lô quấn nóng và to hay tết thành bím thật cầu kỳ. Khi tôi đến lớp mầm non, mấy đứa nhóc khác trong lớp - phần lớn có kiểu tóc bát úp xấu tệ - cứ tranh nhau đặt đệm gần chỗ tôi nằm lúc ngủ trưa để thỉnh thoảng vuốt trộm chiếc đuôi gà của tôi. Chúng vui vẻ cho tôi dùng chung hộp đất nặn Play-Doh hay nhường cho tôi lượt chơi cầu trượt. Bất cứ thứ gì để được kết bạn với tôi. Lúc ấy, tôi nhận ra trên đời này có một thứ gọi là đẳng cấp, và hình thức đóng một vai trò trong nấc thang đẳng cấp ấy. Nói cách khác, ngay từ khi mới chỉ là cô nhóc ba tuổi, tôi đã hiểu rằng vẻ đẹp mang lại cho con người ta quyền lực và đẳng cấp. Bài học ấy chỉ được củng cố khi tôi lớn lên và tiếp tục giành được ngôi vị người đẹp nhất trong các cuộc thi ngày một quy mô hơn. Nữ hoàng sắc đẹp ở trường cấp hai rồi cấp ba. Nhưng khác với các nhân vật trong mấy bộ phim của John Hughes mà tôi yêu thích, sự nổi tiếng và vẻ đẹp không bao giờ biến tôi thành một kẻ xấu xa. Tôi là một kẻ độc tài rộng bụng, luôn để mắt canh chừng mấy đứa con gái đình đám khác vốn luôn cố tình lạm dụng quyền lực của mình. Tôi thách thức tất cả những hội sành điệu, luôn sống chân thành với Rachel, cô bạn thông minh thân nhất của tôi. Sự nổi tiếng của tôi đủ để tôi đặt ra luật của riêng mình. ... Mời các bạn đón đọc London Ngày Nắng Hạ của tác giả Emily Giffin.
Xúc Xắc Tình Yêu - Emily Giffin
Câu chuyện mở ra với Rachel White, một nữ luật sư trẻ sống và làm việc ở Manhattan, bạn gái thân của nữ PR tên Darcy. Vào một tối sau khi uống quá nhiều, Rachel lên giường cùng với chồng chưa cưới của Darcy. Khi tỉnh dậy, cô sợ hãi phát hiện ra rằng mình đã thực sự dành tình cảm cho người đàn ông mà lẽ ra cô không nên lại gần. Tuy luôn bị vây bủa bởi mặc cảm tội lỗi nhưng tất cả không chỉ dừng lại ở mối tình một đêm như Rachel đã nghĩ, cô càng lúc càng dấn sâu hơn vào mối quan hệ vụng trộm nhưng ngọt ngào và mê đắm hơn bất cứ tình cảm nào cô đã từng trải qua trong đời. Khởi đầu giống như một "sự cố ngoài ý muốn", nhưng những lần gặp gỡ không thể tránh khỏi sau đó khiến hai người nhận ra, họ đã thuộc về nhau chính từ giây phút đầu tiên ấy... Giữa tình bạn lâu năm với Darcy và tình yêu ngọt ngào với Dex - hai mối quan hệ có ý nghĩa quan trọng đối với cuộc đời Rachel, cô phải lựa chọn. Chỉ đến lúc này, cô mới thấm thía nhiều điều: “Hạnh phúc không thể đến từ trò xúc xắc may rủi mà do chính mình tạo ra. Đôi khi, chấp nhận mạo hiểm để có được điều mong muốn cũng đồng nghĩa với việc sẽ để mất một thứ khác, mà những điều đem ra để mạo hiểm càng đáng giá thì mất mát có thể sẽ còn lớn hơn rất nhiều lần." Và với Rachel, ranh giới phải trái trong cuộc đời đã bị xóa nhòa, kết cục nhiều khi không còn trong dự tính.... Xúc Xắc Tình Yêu có tên gốc là Something Borrowed, được dựng thành phim cùng tên vào năm 2011 bởi đạo diễn Luke Greenfield. Các diễn viên chính gồm Kate Hudson, Ginnifer Goodwin và Colin Eaglesfield. *** Emily Giffin (20/31972) là nhà văn nữ của Mỹ nổi tiếng với dòng tiểu thuyết “Chick Lit”, một dòng tiểu thuyết hiện đại gồm các sáng tác của các tác giả nữ, viết về giới nữ và dành cho giới nữ, bắt đầu từ giữa những năm 90. Emily Giffin đã học trung học tại trường Naperville North ở ngoại ô Chicago, nơi tác giả từng là thành viên của hội viết sáng tạo và là biên tập viên chính cho tờ báo của trường, sau đó tốt nghiệp tại trường đại học Wake Forest University và The University of Virginia. Ngoài Xúc Xắc Tình Yêu, Emily Giffin còn được biết đến với các tiểu thuyết khác như: Khao Khát Của Em, London Ngày Nắng Hạ Và Yêu Người Ở Bên Ta. *** “Cuốn hút người đọc qua từng trang, chân thực đến nao lòng... Không sa vào những tình tiết thường thấy trong các tiểu thuyết dành cho phái nữ, Giffin khéo léo đắp xây nên những niềm hy vọng sau một sự cố không dễ cảm thông.” —Entertainment Weekly “Có ai tự nhận mình ‘tử tế’ mà lại lên giường với chồng chưa cưới của bạn thân nhất? Đó hẳn là một con người vô cùng xấu xa hư hỏng, nhưng đồng thời cũng thật hấp dẫn và chân thực đến lạ kỳ, giống như nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đầu tay thú vị này.” —Glamour “Những nhân vật rất thực, và vì thế thật gần gũi... Cuốn sách miêu tả cho bạn thấy bước sang tuổi ba mươi còn độc thân trong thành phố là như thế nào, khi cuộc sống của bạn phần lớn xoay quanh các mối quan hệ bạn bè, tình yêu, đi kèm với nó là những rắc rối, ganh đua và những niềm hy vọng vào một cái kết hạnh phúc mãi mãi.” —San Francisco Chronicle “Một câu chuyện cổ tích thời hiện đại... bất cứ cô gái nào từng là một cô dâu khó tính, thích sự hoàn hảo cũng phải bật cười thích thú.” —Time Out New York "Ngòi bút thật hài hước và sâu sắc... Có lẽ những gì bạn từng nghĩ về tình bạn - những bổn phận, ganh đua âm thầm, những gì bạn cho và nhận - sẽ không bao giờ còn giống như trước kia nữa." —The Seattle Times "Một đôi mắt tinh tế sắc sảo và một ngòi bút tuyệt vời." —Newark Star-Ledger "Lời đối thoại rất đắt, những rắc rối vô cùng đời thường, đem lại cảm giác thật ấm áp." —Sarasota Herald-Tribune "Sự chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết và tình yêu dành cho các nhân vật nữ chính của Giffin khiến Xúc xắc tình yêu trở thành cuốn sách rất đáng đọc... không đơn thuần là cuộc đua tranh tìm kiếm tình yêu đầy ích kỷ mà hơn thế nữa, nó đưa đến cho người đọc một cái nhìn có phần mang tính phê phán về những mối quan hệ của phái nữ." —Ripsaw Magazine "Xúc xắc tình yêu là cuốn tiểu thuyết tuyệt vời; ở nó có một chiều sâu cảm xúc hiếm thấy." —Valerie Frankel, tác giả The Accidental Virgin và The Not-So-Perfect Man *** Hôm nay là thứ Bảy, ngày lẽ ra Darcy và Dex sẽ tổ chức đám cưới. Tôi đang ngồi cùng Dex ở quán 7B, quán bar nơi tất cả mọi chuyện bắt đầu vào đêm trước ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi. Chúng tôi vẫn ngồi ở đúng chỗ cũ. Ý tưởng quay lại nơi này là do tôi nghĩ ra. Tôi vốn chỉ nói đùa thôi, nhưng thực sự trong tôi có một khao khát mạnh mẽ muốn trở lại, muốn nhớ lại những gì tôi đã cảm nhận trước khi mọi chuyện bắt đầu. Tôi muốn hỏi Dex tối nay anh có thấy nuối tiếc gì không, nhưng thay vào đó tôi lại kể cho anh nghe về Les - chuyện hắn đã mắng tôi sa sả ở hành lang vì không nêu trích dẫn trong bản nháp hồ sơ vụ án. “Tên đó giống như một kẻ suốt ngày cáu kỉnh ấy nhỉ... Em làm việc với người khác không được à?” “Không được. Em là nô lệ của riêng hắn. Hắn toàn quyền sử dụng thời gian của em, giờ thì những đồng nghiệp khác cũng chẳng dám sai em làm việc của họ vì chắc chắn Les sẽ lợi dụng chức quyền của hắn để khiến cho họ phải khốn đốn. Em không thoát khỏi hắn được.” “Đã bao giờ em nghĩ đến việc chuyển sang công ty khác chưa?” “Cũng thỉnh thoảng. Thực ra hôm nay em bắt đầu chuẩn bị lại bản lý lịch rồi. Có lẽ em bỏ hẳn ngành luật, cho dù chẳng biết mình sẽ làm gì.” “Em sẽ làm tốt được trong nhiều việc thôi,” Dex nói, gật đầu tin tưởng. Tôi thêm “biết thông cảm, động viên người khác” vào danh sách những điều tôi thích ở anh. Tôi cân nhắc xem có nên nói với anh về ý định tạm thời đến sống ở London hay không, tự hỏi liệu anh có đi cùng mình. Nhưng tối nay không thích hợp để nói về điều đó. Chúng tôi đã có đủ những chuyện thầm kín khó nói khác rồi. Chắc chắn anh đang nghĩ đến Darcy, đang tự hỏi những câu Nếu như? Sao lại không chứ? “Em ra máy phát nhạc bật vài bài đây,” tôi nói. ... Mời các bạn đón đọc Xúc Xắc Tình Yêu của tác giả Emily Giffin.