Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phượng Hoàng Trở Về - Minh Nguyệt Đang
Review bởi: Hami Phan ----- PHƯỢNG HOÀNG TRỞ VỀ quyển sách nói về một cô gái có tên là Lệnh Hồ Đồng Hề, cô là quý phi của Cảnh Hiên hoàng triều. Nàng có nhan sắc khuynh đảo chốn lục cung, tài hoa xuất chúng, thích tranh đấu ganh đua, vì không có đối thủ nên nàng cảm thấy những ngày tháng sống trong hậu cung vô cùng tẻ nhạt. Một ngày kia, vì chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn thấy mà nàng buộc phải tự nguyện xin xuất gia. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết sẽ có ngày nàng quay trở lại “chiến trường” của mình. Ba năm sau, Đồng Hề cuối cùng cũng có cơ hội trở lại hậu cung. Nàng hân hoan bước vào cuộc chiến mới. Đối thủ của nàng rất đáng gờm. Nàng ngày ngày diễn vở kịch “cuộc chiến chốn thâm cung”, nhưng lại không hề biết rằng, chính Hoàng đế mới là đối thủ mạnh nhất mà mình nên dè chừng. Đồng Hề luôn tự cho là mình tường tận mọi chuyện nhưng nàng chưa bao giờ hiểu được vị Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn quá đỗi lạnh lùng này. Lệnh Hồ Đồng Hề xuất thân từ con nhà gia giáo có địa vị cao, từ nhỏ thấm nhuần tư tưởng vào cung để trở thành mẫu nghi thiên hạ, nàng học theo lời của mẫu thân mình – mẫu người lý tưởng điển hình của nàng. Với mục tiêu ấy, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ độc sủng mà trái lại còn phân sủng, vì bởi lẽ phần nào nàng rất sợ hoàng đế. Chỉ cần người chạm vào nàng là nàng lại không ngăn được cơn run rẩy, lạnh sống lưng. Có lẽ vì vậy, hoàng đế cũng chẳng quan tâm nàng nhiều. Nàng từng bước tìm đủ cách để khai chi tán điệp cho hoàng thất, song sẽ chẳng hề mong người đó là minh. Nàng chính là kiểu hiền phi tài đức vẹn toàn, một lòng chuyên tâm điều hành hậu cung, còn hoàng đế, có ra sao nàng cũng chẳng màng. Cho đến cái ngày nàng được hoàng đế xuất cung vi hành. Thời gian đó, người là gia của nàng, là phu quân của nàng, không còn là cửu ngũ chí tôn cao vời vợi nữa. Nàng từng bước thay đổi, thấy hạnh phúc vì mọi quan tâm lo lắng của người, thấy ghen tuông khi người sủng hạnh kẻ khác. Dần dà, vị Quý phi hiền hậu đến mức hoàng đế chỉ muốn bóp cổ cuối cùng cũng đã đặt người vào trong tim. Cảm nhận của mình: thực ra lúc đầu đọc, mình nghĩ sẽ viết cho nó một cái review thật hay ho. Trước nay luôn ngần ngừ vì cái tên Minh Nguyệt Đang – không phải chê dở mà chỉ là có nhiều cẩu huyết quá. Đến khi đọc bộ này, không ngờ thức tới 4h sáng để đọc, rồi lại thấy điên vì đọc mà không ngủ. Nữ chính đúng kiểu tiểu thư được cưng như trứng hứng như hoa, nàng ban đầu vốn không yêu hoàng đế nên việc phân sủng với nàng cũng chẳng có gì lạ. Mình tưởng chị sẽ giống nữ chính trong Nghề Làm Phi – ngoài mặt yêu nhưng tim thực chất chẳng chút rung động. Song, nó lại không như vậy. Truyện kể theo thị giác của nữ chính, nên nữ chính thật sự rất “hồn nhiên” đẩy hoàng đế ra xa mình chứ không hề chiêu trò lươn lẹo, nửa đầu đọc mà cố lòi mắt tìm cho được tí hint chứng minh anh hoàng yêu chị thì mới được an ủi tâm hồn nhỏ bé này. Thật sự phân khúc 2 người đi vi hành là phân khúc mình thích nhất truyện, vì đây là giai đoạn nữ chính thay đổi, nam chính cũng thể hiện yêu thương bảo vệ cho nàng thấy rõ. Nhưng từ sau khi quay về cung thì cảm giác mọi thứ cứ chưng hửng đến lạ. Không phải vì Đồng Hề yêu hoàng đế mà mình có cảm giác này, thậm chí mình còn thấy vui nữa. Nhưng rồi vui sao nổi khi ngó xuống thấy đã 80% truyện mà đâu vẫn chưa vào đâu. :) Thầm nhủ có khi nào kết vội không, y như rằng mỏ quạ. Kết thật sự rất khiến mình thất vọng, mọi thứ giải quyết quá chóng vánh, đầu mối để đó mà không cho mình lời giải đáp, nó là HE đấy, nhưng khi đến quá nhanh lại đỡ không nổi. Ví dụ như lí do vì sao Đồng Hề lại sợ hoàng thượng đến thế, tưởng sẽ có màn thâm cung bí sử gì, hóa ra chỉ đơn giản sợ là do sợ thật. :) Trong lúc đọc mình đã cap lại nhiều đoạn hint tình cảm của hoàng đế, định bụng viết review sẽ đưa vào. Nhưng giờ lại thấy không muốn đưa nữa. Con người hoàng đế cũng rất bất nhất, người chọn cách bảo vệ người mình yêu thương là đẩy người đó ra xa, hờ hững tỏ vẻ không quan tâm. Có lẽ vậy nên đoạn đầu Đồng Hề mới không thấy hoàng đế yêu mình cho nên mình cũng không cần yêu lại. Có điều cái kiểu thiết đặt nhân vật của tác giả làm mình thấy khó hiểu. Không hiểu sao tác giả cứ phải để hoàng đế thờ ơ với người mình yêu, trong khi lại cứ sủng người mình không yêu. Ừ thì có thể lý giải là vì muốn tốt cho nàng, rồi hậu cung tiền triều nó vậy. Nhưng đâu nhất thiết cứ phải người cũ người mới lần nào cũng đối xử vậy. Chỉ khi vi hành hoàng đế mới thể hiện tình cảm thấy rõ, khó hiểu. Người thích Đồng Hề nhưng chỉ âm thầm củng cố nàng chứ chưa từng thể hiện ra khi còn đang ở hậu cung, mình cảm thấy thật sự không cần thiết. Người là hoàng đế, sao có thể không bảo vệ nổi người con gái mình yêu? Ở đây lại còn là hoàng đế có thực quyền, biết điều hành triều chính, càng không có chuyện không bảo vệ được. Cho nên trong số rất nhiều nam chính là hoàng đế, mình vẫn rất thích Hạ Hầu Tử Khâm của Mệnh Phượng Hoàng nhất. Ngoài ra truyện hậu cung nhưng nếu gắn cho cái mác cung đấu thì khá gượng ép, vì thực ra cũng không đấu nhiều, còn không bằng một góc của Nghề Làm Phi. Mình cảm thấy ban đầu tác giả viết rất ổn, còn bụng bảo dạ sao lại có người hay chê Minh Nguyệt Đang viết cẩu huyết chứ. Hic nào ngờ 30 chưa phải là Tết, đọc xong mới cảm thấy nó không trọn vẹn tới mức để mình thức đến gần sáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Phượng Hoàng Trở Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên - Minh Nguyệt Thính Phong
Tên gốc: Gặp phải chàng đúng lúc Thể loại: Cổ đại, mật thám đấu đá, HE Số chương: 203 + 3 ngoại truyện Editor: Qin Zồ Proofreader: peonyflower0209, Diệp Y Phi, hoamomo1314 *** Văn án: Vì không muốn gả cho lão già chẳng ra gì ở huyện bên, nàng buộc phải chạy trốn. Lần thứ nhất bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân vào thành, nàng té một vòng lăn quay, à không, là quỳ xuống trước mặt hắn (không phải cố ý đâu). Lần thứ hai bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân đến nhà làm khách, bị tướng quân bắt ngay tại trận (nhất định là hắn cố ý). Lần thứ ba bỏ trốn, khắp người nàng đầy thương tích, gần như là tuyệt vọng, mà hắn nhanh chóng cưỡi ngựa lao đến, mở rộng vòng tay ôm nàng vào lòng (hắn cố tình thật là quá tốt). Tướng quân nói: “Vốn dĩ ta không muốn giúp cô, nhưng ta có ơn với cô là thật.” Cho nên là? Tóm tắt: An Nhược Thần không muốn khuất phục trước số phận, cả ba lần trốn nhà đều đụng phải Long tướng quân. Nàng cứ ngỡ có thể được quý nhân tương trợ, không ngờ lại cuốn vào âm mưu mật thám. Người nhà ác độc, muội muội mất tích, gián điệp thần bí, quyền biến minh tranh ám đấu. An Nhược Thần trở thành mấu chốt để phá giải bí ẩn, cũng trở thành điểm tựa trong tim Long tướng quân. Câu nói tóm tắt: Đúng thời gian đúng người, tất cả đổi thay. Đôi lần gặp gỡ, lỡ bén duyên chàng Mời các bạn đón đọc Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc - Vũ Cách Nguyệt
CẢNH BÁO: Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. ... Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực.  Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng nhất. Tại sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù! Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia.  Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món hàng. Về phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết.  Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm... Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều - Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt.  Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. ... Trích đoạn: "Ngươi từng rèn luyện?" "Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu." "Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi." "Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng. "Cơm sao lại đắng?" Triêu Mặc tò mò. Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, "Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng). . . ." Triêu Mặc lặng yên. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt." Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.  ... Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường nào. Trải qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối - Triêu Mặc.  Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi... Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. ... "Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ. Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn. Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này. Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý này. Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai? Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cái. Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang. Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học." (*) ... Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ ràng. Nhưng mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! ... Chú thích: (*): trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách Nguyệt.
Đào Yêu Ký - Tát Không Không
Đào Yêu không có họ, bởi vì nàng không có cha. Người thân duy nhất trên đời này của nàng là người mẹ bị điên cũng sớm qua đời. Tâm nguyện duy nhất của bà trước khi nhắm mắt xuôi tay là trao lại chiếc túi hương cho người cha chưa từng biết mặt của Đào Yêu. Vì thế, nàng bước chân vào giang hồ, bắt đầu chuyến hành trình tìm cha của mình. Điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình của nàng là trấn nhỏ Sài gia. Tại đây, Đào Yêu được quen với quả phụ Ngũ nương hào sảng, khí khái; trung khuyển Trần bộ đầu cùng chàng công tử Mộ Dung Dật Phong ngây thơ lại thích làm màu. Bọn họ bị cuốn vào một vụ án kỳ quái, cùng nhau lần theo dấu vết để vạch trần sự thật. Đào yêu rời trấn Sài gia trong sự tiếc nuối của Ngũ nương cùng Trần Đại Chí, cùng cái đuôi nhỏ Dật Phong. Hắn cùng nàng bước tiếp trên con đường tìm cha, gặp gỡ với vợ chồng Hách Hầu gia nổi tiếng. Đáng tiếc, cuộc chia tay của họ lại kết thúc bằng cái chết bi thảm của vợ chồng Hách Liên. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này bất ngờ xuất hiện anh chàng thích khách Cửu Tiêu, luôn ra tay cứu giúp Đào Yêu. Kể từ đó, Cửu Tiêu bị biến thành hộ vệ kiêm bảo tiêu cho Đào Yêu cùng Mộ Dung. Cuộc hành trình của Đào Yêu vẫn tiếp tục, sự xuất hiện của Hàn Ly bí ẩn, những manh mối về vụ thảm sát Ân gia, cùng thân thế cha nàng dần dần được hé mở. Từ giang hồ hỗn loạn đến bí mật cung đình, cuộc hành trình của Đào yêu rồi sẽ đi đến đâu, mời bạn đọc “Đào yêu ký” để tìm ra câu trả lời. *** Đào yêu ký giống như một cuốn tự truyện về cuộc hành trình truy tìm tung tích người cha bí ẩn của Đào yêu. Toàn bộ câu chuyện là những tình huống hài, bựa với hàng loạt phát ngôn gây sốc của dàn nhân vật cả chính lẫn phụ. Đào Yêu - nữ chính của truyện, là một cô nàng ít nói nhưng một khi nói sẽ khiến cho tất cả mọi người câm nín. Nàng trải qua tuổi thơ với cuộc sống gần như tách biệt với bên ngoài. Cả thế giới của nàng chỉ có người mẹ điên cùng bà vú bị câm. Vậy nên, nàng không biết cách giao tiếp với người khác. Nàng nghĩ gì nói đấy, nên những hành động của nàng thường khá bất thường. Nhưng Đào yêu là một cô nàng rất kiên định, đã nói là sẽ làm mà đã làm là sẽ làm đến cùng.  Mộ Dung Dật Phong xuất hiện đầy hào nhoáng nhưng lại kết cục lại vô cùng “bi thảm”. Hắn là con nhà thế gia điển hình, một công tử từ trong trứng nước. Xông pha giang hồ mà có một dàn hộ vệ cùng “bảo mẫu” đi theo. Võ công của Mộ Dung Dật Phong chỉ thuộc dạng mèo cào, đầu óc thì luôn tưởng bở lại lạc quan thái quá. Mộ Dung có chút ngốc nhưng thật thà và kiên định. Hắn thích Đào yêu, thế nên hắn quyết bám theo nàng. Dù hắn sợ chết, dù hắn yếu đuối nhưng lúc cần thiết hắn vẫn sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng. Một kẻ ngốc cùng một nàng khờ đã được định trước là trời sinh một cặp. Cửu Tiêu - xuất hiện âm thầm nhưng lại không thể biến mất trong im lặng, vì bị túm được. Hắn từ người bảo vệ trong bóng tối, bị hai kẻ ngốc buộc trở thành hộ vệ ngoài sáng. Cửu Tiêu bảo vệ Đào yêu theo chỉ thị của cha nàng, nhưng cùng nàng và Mộ Dung trải qua nhiều sóng gió, hắn chợt nhận ra, từ bao giờ mình đã coi hai kẻ kia là tri kỷ. Thế nên, đến cuối cùng, sự bảo vệ của hắn đã chẳng phải vì trách nhiệm mà xuất phát từ chân tình. Hàn Ly - nhân vật nửa chính nửa tà nhưng càng về cuối truyện càng biến chất, đến cuối cùng “dậy thì” thành một gã phản diện. Hàn Ly có một thân thế khá phức tạp. Hắn lạnh lùng, mưu mô, tiếp xúc với Đào yêu cũng vì mục đích. Nhưng trong lúc vô tình hắn lại thích nàng. Khi một kẻ cô độc tìm được nguồn ấm, hắn sẽ lựa chọn dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy. Hàn Ly thuộc tuýp người có chút tiêu cực cùng ích kỷ nhưng xét cho cùng tất cả cũng chỉ vì hắn muốn được sống mà thôi. Đào yêu ký không phải cuốn truyện phức tạp với các tình huống đa chiều khiến bạn phải suy nghĩ. Đây đơn giản chỉ là một câu chuyện để giải trí, có mỹ nam, có kích tình, có tình tiết hài, cùng dàn nhân vật vừa lầy lại vừa nhây. Nếu bạn đang tìm một câu chuyện chỉ đơn thuần để giải trí mà không cần tốn tế bào để suy nghĩ thì chúc mừng bạn đã đến đúng hố rồi, chỉ cần nhảy xuống và tận hưởng thôi! Review by Mỹ Dung Hoa Bìa: Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Đào Yêu Ký của tác giả Tát Không Không.