Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tú Tài Nương Tử

Thể loại: Điền văn, cổ trang, nhàn văn, thư sinh, HE Editor: Thiếu Quân Beta: Tư Đồ Hiểu Sa Số chương: 89 chương + 2 ngoại truyện Nguồn cv: TTV Trinh nương phải lập gia đình, gả cho Thẩm tú tài ở trấn trên. Nàng thầm nghĩ cùng tú tài tướng công hoà hoà mỹ mỹ, nữ nhân khác đừng mong tới đây dây dưa với tú tài tướng công của nàng. (hòa hòa mỹ mỹ: ở đây hiểu theo nghĩa hòa thuận, mỹ mãn) Tú tài là tú tài tốt, nương tử là nương tử giỏi. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, mà không, không phải đồng tâm, là chặt đứt tâm tư gây rối của nữ nhân khác. Điền văn, tú tài cùng nương tử tú tài sống cuộc sống bình thường. Nhân vật chính: Thẩm Nghị, Trinh nương. Phối hợp diễn: Thẩm Phong, Liêu thị, Hà Tam Lang *** “Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân nằm trên giường ho khù khụ, trên cánh tay gầy có thể nhìn thấy rõ gân xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nói, “Nương, dậy uống thuốc a.” Nàng thuần thục vỗ nhẹ lưng lão phụ nhân, lại cầm bát thuốc chậm rãi đút cho Lưu thị, uống xong thuốc, tinh thần Lưu thị tốt hơn khá nhiều. Nhắm mắt bình ổn lại hơi thở, mở mắt ra nhìn nữ nhi vừa hầu hạ mình uống thuốc đã đang thêu hoa bên cạnh. (lão phụ nhân: đàn bà đã có chồng, nương: cách gọi mẹ ngày xưa của TQ) Khuôn mặt oa nhi tròn tròn, còn có một chút nét trẻ con, nhưng lúc làm việc đã có nét trầm ổn tự nhiên. Một năm này, không chỉ ở bên mình chăm lo bệnh tật, còn chiếu cố thêm cả đệ đệ mới hơn một tuổi. Cuộc sống quá nhiều trọng trách đã làm cho đứa nhỏ này hiểu được nhiều đạo lý. Trinh nương năm nay mười hai tuổi, chớp mắt, tiểu nha đầu lúc trước còn lơ thơ bím tóc nay đã dần trưởng thành trở nên duyên dáng yêu kiều. Lưu thị trong lòng đau xót, nếu nàng không sinh con trai…. Nhắm mắt lại, nàng ngăn lại cảm xúc chát đắng trong lòng, tuy rằng một năm này đã khiến nữ nhi mệt mỏi, nhưng mà nàng không thể để cho Hà gia tuyệt hậu, không thể để cho người ta nói Hà gia là gia đình không có con cháu được. “Trinh nương, Diệu Ca Nhi đâu?” Lại mở mắt ra, giọng nói Lưu thị đã không còn yếu ớt như vừa rồi. Trinh nương buông đồ thêu trong tay xuống, “Đệ đệ hiện giờ đã có thể đi rồi. Lưu ma ma đang trông chừng ở bên ngoài.” Lưu thị gật gật đầu, lại nhắm mắt lại. Trinh nương cũng không nói nhiều, tiếp tục làm công việc còn dang dở. “Trinh nương, gọi phụ thân con vào đây một chút đi.” Nhiều năm uống thuốc khiến cho thanh âm Lưu thị có chút khàn khàn. Trinh nương không nghĩ nhiều, đứng dậy, mở cửa kêu nữ nhi của Lưu ma ma là Hoa Đào đi vào. Tinh tế căn dặn vài câu, Hoa Đào ở lại trong phòng, hầu hạ bên cạnh Lưu thị. Nhà Trinh nương không lớn, có hai tiểu viện một trước một sau. Một tiểu viện có năm gian phòng, cấu trúc hai tiểu viện như nhau. Trước mặt là hai gian mặt tiền, cửa hàng tạp hoá của Hà gia nằm ngay đó. Hà gia không tính là phú quý nhưng so với bá tánh bình thường vẫn no đủ hơn một chút. Tiểu viện phía trước là chỗ ở của nhà Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn không mang họ Lưu, khuê danh Tiểu Thuý, là nha đầu Lưu thị nang theo khi gả vào Hà gia. Nhà mẹ đẻ Lưu thị cũng không phải là gia đình giàu có gì, của hồi môn vốn không có nha đầu, chính là vừa khéo, tiểu nhị Lưu Đại Trụ mà Hà gia mời về khi Hà gia thành thân có chạy qua hỗ trợ, thường xuyên qua lại, sau đó vừa mắt Tiểu Thúy. Lưu thị liền làm chủ, đem Tiểu Thuý làm nha hoàn hồi môn, gả cho Lưu Đại Trụ. Hai người thành thân, Tiểu Thuý liền trở thành Lưu tẩu tử, sinh ra nữ nhi là Hoa Đào, nam nhi là Lưu Trường An, Lưu Thuận An, Lưu Bình An, sau khi sinh, Lưu tẩu tử đổi thành Lưu ma ma. Lưu Đại Trụ từ bé tới lớn không có thân thích, ở Hà gia làm tiểu nhị, có nghề nghiệp, lại cưới nha hoàn của chủ nhân, sinh đứa nhỏ, liền coi Hà gia như nhà của chính mình, mang theo toàn gia đình ở lại tiểu viện đầu tiên, cũng là thuận tiện trông coi cửa hàng. Lưu thị là người thiện tâm, từ lúc Lưu ma ma sinh bảo bảo liền xóa bỏ nô tịch cho Lưu ma ma, cứ như vậy mấy đứa nhỏ của Lưu Đại Trụ đều là có thân phận đàng hoàng, có thể đọc sách viết chữ, về sau cũng có cơ hội đi thi khoa cử. Vợ chồng Lưu Đại Trụ cảm động và nhớ ơn ân tình của Hà gia, làm việc càng thêm chăm chỉ. (nô tịch: ở đây hiểu là thân phận nô lệ) Tiểu viện thứ hai là chỗ ở của một nhà Trinh nương. Chính phòng vốn là phòng ở của Hà Tam Lang và Lưu thị, sau này Lưu thị sinh bệnh, liền chuyển ra phòng khác ở một mình. Một nhà bốn người, nhưng lại phân ra ở tại bốn phòng khác nhau, cái còn lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng làm khố phòng. Trinh nương ra sân ngoài, rẽ vào một lối mòn, thấy Lưu Thuận An đang sửa soạn một ít trúc, liền tiếp đón, “Thuận ca ca.” Thuận An ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mở miệng cười, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nửa ngày mới ừ được một tiếng. Trinh nương ngượng ngùng chẳng dám nói gì thêm, rồi bước nhanh đến phía trước cửa sau cửa hàng, vén một góc mành lên, liền thấy trong cửa hàng, Hà Tam Lang đang làm việc, thanh âm nho nhỏ vang lên, “Phụ thân, phụ thân…” Hà Tam Lang quay đầu, hạ tay áo xuống, ý bảo Trinh nương buông mành xuống. Trinh nương thả mành, lui lại phía sau mấy bước, đợi một lúc Hà Tam Lang mới từ bên kia cái mành đi tới, “Làm sao vậy?”. Hà Tam Lang cao cao gầy gầy, cũng chẳng còn trẻ nữa, đã dần có vẻ mặt lão nhân, trên mặt có một hàng râu. Nhiều năm buôn bán khiến cho một cái liếc mắt của hắn cũng làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường khôn khéo. Trinh nương cúi người làm lễ với phụ thân xong mới nhẹ nhàng nói, “Nương bảo con gọi người qua.” Hà Tam Lang nhíu mi, “Bây giờ?” Lúc này là giữa trưa, nhìn qua, người trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, một mình Lưu Đại Trụ cũng đủ ứng phó, lấy tay phủi đi tro bụi trên người, “Đi thôi.”, đi nhanh vào phía trong nhà, Trinh nương đi theo phía, Thuận An nhìn thấy, kêu to, “Hà thúc, chỗ trúc này ta sửa soạn tốt liền mang tới của hàng.” Hà Tam Lang cũng không thèm nhìn tới đám trúc, không ngừng bước chân, “Tốt, cha ngươi đang ở trong quán, trực tiếp đưa cho hắn đi.” “Dạ.” Thuận An hô to đáp lại, nhìn Trinh nương cười cười, lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Từ phòng ngoài đã có thể nghe thấy thanh âm chạy nhảy không vững của Diệu Ca Nhi. Diệu Ca Nhi đã được một tuổi rưỡi, đã tới tuổi nghịch ngợm, mỗi ngày đều ở trong sân ầm ĩ. Lưu ma ma vội đi theo phía sau Diệu Ca Nhi, không ngừng hô, chậm một chút chậm một chút. Diệu Ca Nhi thấy phụ thân cùng tỷ tỷ đi tới, cao hứng chạy lại bên này, miệng còn hô, “Phụ thân… Phụ thân… Tỷ tỷ…” Hà Tam Lang nhìn thấy con liền cao hứng, hắn già gần chết mới có được một đứa con trai bảo bối, cười lên, lập tức nét tang thương trên khuôn mặt cũng tan đi không ít. Bế con trai lên, liền đem Diệu Ca Nhi giao cho Lưu ma ma, “Ngươi trông nó đã, ta muốn vào phòng xem phu nhân, mùi thuốc không tốt.” Hoa Đào từ trong phòng Lưu Thị đi ra, cúi người làm lễ với Hà Tam Lang, “Hà thúc, thím bảo một mình người đi vào thôi.” Trinh nương sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, “Đệ đệ nghịch một hồi nên đi ngủ trưa rồi, con đi trải giường chiếu.” Hà Tam Lang ừ một tiếng, liền đi vào phòng của Lưu thị, tiếp đón hắn là một mùi thuốc nồng đậm, Hà Tam Lang cúi đầu hít một hơi. Trinh nương bế Diệu Ca Nhi đi vào phòng ngủ, Lưu ma ma liền lôi kéo Hoa Đào nhỏ giọng hỏi, “Con thấy bộ dạng thím ra sao?” Lưu Đại Trụ cũng không phải phó dịch nhà Hà gia, mà là tiểu nhị của Hà gia vốn vẫn ở tại trong điếm. Lúc trước khi hắn thành thân, Hà Tam Lang từng định cho hắn một ngôi nhà ở bên ngoài, nhưng mà Lưu gia cảm động và nhớ nhung ân đức của vợ chồng Hà Tam Lang, liền ở lại ngoại viện tiện thể trông coi cửa hàng. Hà Tam Lang không lay chuyển được, cũng đành theo ý hắn. Lưu Đại Trụ cũng theo xưng hô của Lưu ma ma, từ ông chủ đổi thành lão gia. Đến khi sinh đứa nhỏ, Hà Tam Lang liền kiên quyết thoát hộ tịch cho Lưu gia, không cho mấy đứa nhỏ kêu lão gia, chỉ bảo kêu thúc và thím. Thời gian lâu dần, mọi người cũng theo thói quen này mà xưng hô. Hoa Đào và Trinh nương chỉ hơn kém nhau một tuổi, cũng là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú. Lưu thị ốm đau, một mình Trinh nương không có cách nào vừa chăm sóc Lưu thị, vừa chiếu cố được Diệu Ca Nhi. Lưu ma ma liền để Hoa Đào giúp đỡ Trinh nương chăm sóc gia đình, hầu hạ Lưu thị, chiếu cố Diệu Ca Nhi. Nghe nương hỏi như vậy, Hoa Đào có chút do dự, nghĩ nghĩ, vẫn là nói, “Thím không tốt lắm, vừa mới… Trinh nương vừa đi, thím… Thím ho ra máu…” Lưu ma ma vừa nghe thấy liền sợ hãi. Nàng biết Lưu thị thân thể ngày một kém, nhưng cũng không nghĩ tới cư nhiên lại ho ra máu. Nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu thị cùng nàng nói chuyện, chẳng lẽ… Ban đêm, cửa hàng đóng cửa, trên chiếu, hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Đứa lớn nhất của Lưu ma ma là Trường An từ nhỏ đi theo Bành thợ mộc nổi danh ở trấn trên học tập, năm trước mới lập gia thất, cưới chính cô nương nhà Bành gia. Bành thị giúp đỡ Lưu ma ma xào rau, Trinh nương ở phía dưới thêm củi, lửa nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên, Hoa Đào ở một bên kéo đẩy phong tương, vù vù kéo vài cái, phát hiện Trinh nương không yên lòng, trên tay cầm một khúc gỗ không biết suy nghĩ cái gì. Hoa Đào nhíu mi, đoạt lấy khúc gỗ trong tay nàng quăng vào trong bếp, “Muội đang nghĩ gì vậy?” (phong tương: có thể là cái dùng để thổi lửa ngày xưa) Sắc mặt Trinh nương không tốt lắm, nhíu mi sầu lo nói, “Muội nghĩ tới nương muội, Đào Hoa tỷ, buổi chiều nương muội bảo cha muội cái gì tỷ có biết không?” Hoa Đào cũng nhíu mi, tay không ngừng, một tay thêm củi một tay đẩy phong tương, ngọn lửa liền bốc lên thật cao, “Tỷ làm sao có thể biết thím định nói cái gì… Chắc là tâm tình thím không tốt… Nếu không… Chính là có việc muốn bàn với phụ thân muội thôi…” Trinh nương suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, còn định nói cái gì, chợt nghe thấy Lưu ma ma kêu nàng, “Trinh nương, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho Trinh nương, “Đến đây, đem chỗ đồ ăn này bưng lên đi, còn lại không cần ngươi nữa, tẩu tử ngươi sẽ làm nốt.” (tẩu tử: chị dâu) Trinh nương tiếp nhận đồ ăn, Bành thị ở một bên cười, “Trinh nương đi thôi, ta hấp quả trứng gà này cho Diệu Ca Nhi, rồi sao lại hai đĩa đồ ăn này là xong. Hôm nay Trường An ca nhà ngươi khắc một tiểu ngựa gỗ cho Diệu Ca Nhi, cơm nước xong, ta đưa ngươi vào phòng lấy đồ đưa cho Diệu Ca Nhi.” Sau khi Trường An và Bành thị thành thân vẫn đi theo Lưu Đại Trụ ở tại sân trước. Thuận An và Bình An ngủ chung một phòng, nhiều người liền có chút hơi chật chội. Trinh nương cùng Lưu thị thương lượng, nếu Bành thị có đứa nhỏ, liền bảo Hoa Đào tới ở cùng phòng với nàng. Bành thị lúc trước vốn không muốn gả cho Trường An. Tay nghề của Bành thợ mộc trên trấn là số một số hai, điều kiện trong nhà cũng không kém, liền cảm thấy một nhà Lưu Đại Trụ nếu không phải phó dịch sao lại cùng Hà gia ở cùng một chỗ. Nhưng mà cha nàng – Bành thợ mộc lại nhìn trúng điểm ấy, cảm thấy một nhà Lưu đại Trụ tri ân báp đáp, Trường An lại là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, bản tính thế nào hắn biết rõ, liền giải thích rõ ràng cho nữ nhi. Bành thị cũng liền mang theo một chút vui mừng, một chút ngượng ngùng, một chút không tình nguyện gả qua đây. Trước lúc gả còn từng lo lắng ông chủ của Hà gia đối đãi không tốt, chờ vào cửa Lưu gia, mới thực sự cảm thấy được hai nhà đều giúp đỡ nhau, đều là tri ân báo đáp, tương kính như tân. Hà gia mặc kệ là đối đãi với Lưu gia hay là đối đãi nàng đều như đối đãi người nhà. Về điểm không tình nguyện này của nàng cũng dần dần tiêu tán. (tương kính như tân: ý chỉ rất kính trọng nhau) Nàng vào cửa hơn nửa năm vẫn chưa mang thai, chính mình có chút lo sợ bất an, nhưng Trường An cũng không nói gì, Lưu mẹ trái lại còn an ủi nàng. Lưu thị đối đãi nàng tốt như vậy, nàng cũng không mang theo chút khúc mắc nào mà chân chính dung nhập vào gia đình này. Trinh nương bưng đồ ăn đi ra ngoài, Bình An mới mười tuổi đã mang Diệu Ca Nhi tiến vào, Diệu Ca Nhi nhất thời nhảy cẫng lên, đã bị Thuận An vừa tiến vào tiếp lấy ôm vào ngực. Hà Tam Lang nhìn nàng vài lần, nhẹ thở dài. Trinh nương lập tức cảm giác được, từ lúc nàng phát hiện nương giấu nàng việc ho ra máu, nàng liền càng ngày càng mẫn cảm. Trong lúc do dự muốn hỏi, Lưu ma ma, Bành thị cùng Hoa Đào đã đem đồ ăn bưng lên, Hà Tam Lang liền bảo mọi người ăn cơm. Ăn cơm xong, thu thập bát đũa, Hà Tam Lang do dự một hồi, nhìn mọi người chung quanh phòng một chút, “Mọi người theo ta vào trong phòng phu nhân đi.” Tư Đồ Hiểu Sa: dù mới chỉ beta đến chương thứ 2 nhưng mình cảm thấy rất thích văn phong của chuyện này. Mời các bạn đón đọc Tú Tài Nương Tử của tác giả Điền Tiểu Điền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phượng Hoàng Trở Về - Minh Nguyệt Đang
Review bởi: Hami Phan ----- PHƯỢNG HOÀNG TRỞ VỀ quyển sách nói về một cô gái có tên là Lệnh Hồ Đồng Hề, cô là quý phi của Cảnh Hiên hoàng triều. Nàng có nhan sắc khuynh đảo chốn lục cung, tài hoa xuất chúng, thích tranh đấu ganh đua, vì không có đối thủ nên nàng cảm thấy những ngày tháng sống trong hậu cung vô cùng tẻ nhạt. Một ngày kia, vì chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn thấy mà nàng buộc phải tự nguyện xin xuất gia. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết sẽ có ngày nàng quay trở lại “chiến trường” của mình. Ba năm sau, Đồng Hề cuối cùng cũng có cơ hội trở lại hậu cung. Nàng hân hoan bước vào cuộc chiến mới. Đối thủ của nàng rất đáng gờm. Nàng ngày ngày diễn vở kịch “cuộc chiến chốn thâm cung”, nhưng lại không hề biết rằng, chính Hoàng đế mới là đối thủ mạnh nhất mà mình nên dè chừng. Đồng Hề luôn tự cho là mình tường tận mọi chuyện nhưng nàng chưa bao giờ hiểu được vị Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn quá đỗi lạnh lùng này. Lệnh Hồ Đồng Hề xuất thân từ con nhà gia giáo có địa vị cao, từ nhỏ thấm nhuần tư tưởng vào cung để trở thành mẫu nghi thiên hạ, nàng học theo lời của mẫu thân mình – mẫu người lý tưởng điển hình của nàng. Với mục tiêu ấy, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ độc sủng mà trái lại còn phân sủng, vì bởi lẽ phần nào nàng rất sợ hoàng đế. Chỉ cần người chạm vào nàng là nàng lại không ngăn được cơn run rẩy, lạnh sống lưng. Có lẽ vì vậy, hoàng đế cũng chẳng quan tâm nàng nhiều. Nàng từng bước tìm đủ cách để khai chi tán điệp cho hoàng thất, song sẽ chẳng hề mong người đó là minh. Nàng chính là kiểu hiền phi tài đức vẹn toàn, một lòng chuyên tâm điều hành hậu cung, còn hoàng đế, có ra sao nàng cũng chẳng màng. Cho đến cái ngày nàng được hoàng đế xuất cung vi hành. Thời gian đó, người là gia của nàng, là phu quân của nàng, không còn là cửu ngũ chí tôn cao vời vợi nữa. Nàng từng bước thay đổi, thấy hạnh phúc vì mọi quan tâm lo lắng của người, thấy ghen tuông khi người sủng hạnh kẻ khác. Dần dà, vị Quý phi hiền hậu đến mức hoàng đế chỉ muốn bóp cổ cuối cùng cũng đã đặt người vào trong tim. Cảm nhận của mình: thực ra lúc đầu đọc, mình nghĩ sẽ viết cho nó một cái review thật hay ho. Trước nay luôn ngần ngừ vì cái tên Minh Nguyệt Đang – không phải chê dở mà chỉ là có nhiều cẩu huyết quá. Đến khi đọc bộ này, không ngờ thức tới 4h sáng để đọc, rồi lại thấy điên vì đọc mà không ngủ. Nữ chính đúng kiểu tiểu thư được cưng như trứng hứng như hoa, nàng ban đầu vốn không yêu hoàng đế nên việc phân sủng với nàng cũng chẳng có gì lạ. Mình tưởng chị sẽ giống nữ chính trong Nghề Làm Phi – ngoài mặt yêu nhưng tim thực chất chẳng chút rung động. Song, nó lại không như vậy. Truyện kể theo thị giác của nữ chính, nên nữ chính thật sự rất “hồn nhiên” đẩy hoàng đế ra xa mình chứ không hề chiêu trò lươn lẹo, nửa đầu đọc mà cố lòi mắt tìm cho được tí hint chứng minh anh hoàng yêu chị thì mới được an ủi tâm hồn nhỏ bé này. Thật sự phân khúc 2 người đi vi hành là phân khúc mình thích nhất truyện, vì đây là giai đoạn nữ chính thay đổi, nam chính cũng thể hiện yêu thương bảo vệ cho nàng thấy rõ. Nhưng từ sau khi quay về cung thì cảm giác mọi thứ cứ chưng hửng đến lạ. Không phải vì Đồng Hề yêu hoàng đế mà mình có cảm giác này, thậm chí mình còn thấy vui nữa. Nhưng rồi vui sao nổi khi ngó xuống thấy đã 80% truyện mà đâu vẫn chưa vào đâu. :) Thầm nhủ có khi nào kết vội không, y như rằng mỏ quạ. Kết thật sự rất khiến mình thất vọng, mọi thứ giải quyết quá chóng vánh, đầu mối để đó mà không cho mình lời giải đáp, nó là HE đấy, nhưng khi đến quá nhanh lại đỡ không nổi. Ví dụ như lí do vì sao Đồng Hề lại sợ hoàng thượng đến thế, tưởng sẽ có màn thâm cung bí sử gì, hóa ra chỉ đơn giản sợ là do sợ thật. :) Trong lúc đọc mình đã cap lại nhiều đoạn hint tình cảm của hoàng đế, định bụng viết review sẽ đưa vào. Nhưng giờ lại thấy không muốn đưa nữa. Con người hoàng đế cũng rất bất nhất, người chọn cách bảo vệ người mình yêu thương là đẩy người đó ra xa, hờ hững tỏ vẻ không quan tâm. Có lẽ vậy nên đoạn đầu Đồng Hề mới không thấy hoàng đế yêu mình cho nên mình cũng không cần yêu lại. Có điều cái kiểu thiết đặt nhân vật của tác giả làm mình thấy khó hiểu. Không hiểu sao tác giả cứ phải để hoàng đế thờ ơ với người mình yêu, trong khi lại cứ sủng người mình không yêu. Ừ thì có thể lý giải là vì muốn tốt cho nàng, rồi hậu cung tiền triều nó vậy. Nhưng đâu nhất thiết cứ phải người cũ người mới lần nào cũng đối xử vậy. Chỉ khi vi hành hoàng đế mới thể hiện tình cảm thấy rõ, khó hiểu. Người thích Đồng Hề nhưng chỉ âm thầm củng cố nàng chứ chưa từng thể hiện ra khi còn đang ở hậu cung, mình cảm thấy thật sự không cần thiết. Người là hoàng đế, sao có thể không bảo vệ nổi người con gái mình yêu? Ở đây lại còn là hoàng đế có thực quyền, biết điều hành triều chính, càng không có chuyện không bảo vệ được. Cho nên trong số rất nhiều nam chính là hoàng đế, mình vẫn rất thích Hạ Hầu Tử Khâm của Mệnh Phượng Hoàng nhất. Ngoài ra truyện hậu cung nhưng nếu gắn cho cái mác cung đấu thì khá gượng ép, vì thực ra cũng không đấu nhiều, còn không bằng một góc của Nghề Làm Phi. Mình cảm thấy ban đầu tác giả viết rất ổn, còn bụng bảo dạ sao lại có người hay chê Minh Nguyệt Đang viết cẩu huyết chứ. Hic nào ngờ 30 chưa phải là Tết, đọc xong mới cảm thấy nó không trọn vẹn tới mức để mình thức đến gần sáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Phượng Hoàng Trở Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên - Minh Nguyệt Thính Phong
Tên gốc: Gặp phải chàng đúng lúc Thể loại: Cổ đại, mật thám đấu đá, HE Số chương: 203 + 3 ngoại truyện Editor: Qin Zồ Proofreader: peonyflower0209, Diệp Y Phi, hoamomo1314 *** Văn án: Vì không muốn gả cho lão già chẳng ra gì ở huyện bên, nàng buộc phải chạy trốn. Lần thứ nhất bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân vào thành, nàng té một vòng lăn quay, à không, là quỳ xuống trước mặt hắn (không phải cố ý đâu). Lần thứ hai bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân đến nhà làm khách, bị tướng quân bắt ngay tại trận (nhất định là hắn cố ý). Lần thứ ba bỏ trốn, khắp người nàng đầy thương tích, gần như là tuyệt vọng, mà hắn nhanh chóng cưỡi ngựa lao đến, mở rộng vòng tay ôm nàng vào lòng (hắn cố tình thật là quá tốt). Tướng quân nói: “Vốn dĩ ta không muốn giúp cô, nhưng ta có ơn với cô là thật.” Cho nên là? Tóm tắt: An Nhược Thần không muốn khuất phục trước số phận, cả ba lần trốn nhà đều đụng phải Long tướng quân. Nàng cứ ngỡ có thể được quý nhân tương trợ, không ngờ lại cuốn vào âm mưu mật thám. Người nhà ác độc, muội muội mất tích, gián điệp thần bí, quyền biến minh tranh ám đấu. An Nhược Thần trở thành mấu chốt để phá giải bí ẩn, cũng trở thành điểm tựa trong tim Long tướng quân. Câu nói tóm tắt: Đúng thời gian đúng người, tất cả đổi thay. Đôi lần gặp gỡ, lỡ bén duyên chàng Mời các bạn đón đọc Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc - Vũ Cách Nguyệt
CẢNH BÁO: Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. ... Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực.  Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng nhất. Tại sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù! Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia.  Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món hàng. Về phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết.  Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm... Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều - Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt.  Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. ... Trích đoạn: "Ngươi từng rèn luyện?" "Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu." "Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi." "Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng. "Cơm sao lại đắng?" Triêu Mặc tò mò. Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, "Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng). . . ." Triêu Mặc lặng yên. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt." Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.  ... Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường nào. Trải qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối - Triêu Mặc.  Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi... Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. ... "Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ. Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn. Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này. Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý này. Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai? Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cái. Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang. Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học." (*) ... Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ ràng. Nhưng mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! ... Chú thích: (*): trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách Nguyệt.
Đào Yêu Ký - Tát Không Không
Đào Yêu không có họ, bởi vì nàng không có cha. Người thân duy nhất trên đời này của nàng là người mẹ bị điên cũng sớm qua đời. Tâm nguyện duy nhất của bà trước khi nhắm mắt xuôi tay là trao lại chiếc túi hương cho người cha chưa từng biết mặt của Đào Yêu. Vì thế, nàng bước chân vào giang hồ, bắt đầu chuyến hành trình tìm cha của mình. Điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình của nàng là trấn nhỏ Sài gia. Tại đây, Đào Yêu được quen với quả phụ Ngũ nương hào sảng, khí khái; trung khuyển Trần bộ đầu cùng chàng công tử Mộ Dung Dật Phong ngây thơ lại thích làm màu. Bọn họ bị cuốn vào một vụ án kỳ quái, cùng nhau lần theo dấu vết để vạch trần sự thật. Đào yêu rời trấn Sài gia trong sự tiếc nuối của Ngũ nương cùng Trần Đại Chí, cùng cái đuôi nhỏ Dật Phong. Hắn cùng nàng bước tiếp trên con đường tìm cha, gặp gỡ với vợ chồng Hách Hầu gia nổi tiếng. Đáng tiếc, cuộc chia tay của họ lại kết thúc bằng cái chết bi thảm của vợ chồng Hách Liên. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này bất ngờ xuất hiện anh chàng thích khách Cửu Tiêu, luôn ra tay cứu giúp Đào Yêu. Kể từ đó, Cửu Tiêu bị biến thành hộ vệ kiêm bảo tiêu cho Đào Yêu cùng Mộ Dung. Cuộc hành trình của Đào Yêu vẫn tiếp tục, sự xuất hiện của Hàn Ly bí ẩn, những manh mối về vụ thảm sát Ân gia, cùng thân thế cha nàng dần dần được hé mở. Từ giang hồ hỗn loạn đến bí mật cung đình, cuộc hành trình của Đào yêu rồi sẽ đi đến đâu, mời bạn đọc “Đào yêu ký” để tìm ra câu trả lời. *** Đào yêu ký giống như một cuốn tự truyện về cuộc hành trình truy tìm tung tích người cha bí ẩn của Đào yêu. Toàn bộ câu chuyện là những tình huống hài, bựa với hàng loạt phát ngôn gây sốc của dàn nhân vật cả chính lẫn phụ. Đào Yêu - nữ chính của truyện, là một cô nàng ít nói nhưng một khi nói sẽ khiến cho tất cả mọi người câm nín. Nàng trải qua tuổi thơ với cuộc sống gần như tách biệt với bên ngoài. Cả thế giới của nàng chỉ có người mẹ điên cùng bà vú bị câm. Vậy nên, nàng không biết cách giao tiếp với người khác. Nàng nghĩ gì nói đấy, nên những hành động của nàng thường khá bất thường. Nhưng Đào yêu là một cô nàng rất kiên định, đã nói là sẽ làm mà đã làm là sẽ làm đến cùng.  Mộ Dung Dật Phong xuất hiện đầy hào nhoáng nhưng lại kết cục lại vô cùng “bi thảm”. Hắn là con nhà thế gia điển hình, một công tử từ trong trứng nước. Xông pha giang hồ mà có một dàn hộ vệ cùng “bảo mẫu” đi theo. Võ công của Mộ Dung Dật Phong chỉ thuộc dạng mèo cào, đầu óc thì luôn tưởng bở lại lạc quan thái quá. Mộ Dung có chút ngốc nhưng thật thà và kiên định. Hắn thích Đào yêu, thế nên hắn quyết bám theo nàng. Dù hắn sợ chết, dù hắn yếu đuối nhưng lúc cần thiết hắn vẫn sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng. Một kẻ ngốc cùng một nàng khờ đã được định trước là trời sinh một cặp. Cửu Tiêu - xuất hiện âm thầm nhưng lại không thể biến mất trong im lặng, vì bị túm được. Hắn từ người bảo vệ trong bóng tối, bị hai kẻ ngốc buộc trở thành hộ vệ ngoài sáng. Cửu Tiêu bảo vệ Đào yêu theo chỉ thị của cha nàng, nhưng cùng nàng và Mộ Dung trải qua nhiều sóng gió, hắn chợt nhận ra, từ bao giờ mình đã coi hai kẻ kia là tri kỷ. Thế nên, đến cuối cùng, sự bảo vệ của hắn đã chẳng phải vì trách nhiệm mà xuất phát từ chân tình. Hàn Ly - nhân vật nửa chính nửa tà nhưng càng về cuối truyện càng biến chất, đến cuối cùng “dậy thì” thành một gã phản diện. Hàn Ly có một thân thế khá phức tạp. Hắn lạnh lùng, mưu mô, tiếp xúc với Đào yêu cũng vì mục đích. Nhưng trong lúc vô tình hắn lại thích nàng. Khi một kẻ cô độc tìm được nguồn ấm, hắn sẽ lựa chọn dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy. Hàn Ly thuộc tuýp người có chút tiêu cực cùng ích kỷ nhưng xét cho cùng tất cả cũng chỉ vì hắn muốn được sống mà thôi. Đào yêu ký không phải cuốn truyện phức tạp với các tình huống đa chiều khiến bạn phải suy nghĩ. Đây đơn giản chỉ là một câu chuyện để giải trí, có mỹ nam, có kích tình, có tình tiết hài, cùng dàn nhân vật vừa lầy lại vừa nhây. Nếu bạn đang tìm một câu chuyện chỉ đơn thuần để giải trí mà không cần tốn tế bào để suy nghĩ thì chúc mừng bạn đã đến đúng hố rồi, chỉ cần nhảy xuống và tận hưởng thôi! Review by Mỹ Dung Hoa Bìa: Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Đào Yêu Ký của tác giả Tát Không Không.