Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọc Lâu Xuân

Warning: Truyện có yếu tố cấm luyến,vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc ạ. ... Tư Sơ Niệm vốn là đích trưởng nữ của Tư gia, phụ thân nàng tuy đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nhưng nhờ tổ phụ mà Tư gia vẫn luôn hưng thịnh. Khi Tư Sơ Niệm dần trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mười lăm, nàng thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.  Sơ Niệm biết Tư gia của mình đã dần suy tàn, thân là đích nữ, nàng mang trên mình trách nhiệm góp phần chấn hưng gia tộc. Và để làm được điều đó, Tư Sơ Niệm được gả đến Từ gia theo hôn ước đã định sẵn từ trước, trở thành Nhị thiếu phu nhân của Từ gia.  Trượng phu của Sơ Niệm là cháu trai đích tôn Từ gia - Từ Bang Đạt nổi danh khắp kinh thành là một con ma ốm. Từ khi trong bụng mẹ thì y đã là một nhược thai, khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quanh năm, có thể đến bây giờ cũng chỉ là nhờ thuốc men cầm cự.  Những kẻ nhàn rỗi trong thành còn cá cược với nhau rằng chắc chắn y sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Quả thật, sau khi Sơ Niệm gả vào Từ gia chỉ hơn nửa tháng thì Từ Bang Đạt qua đời vì một cơn cảm lạnh.  Sơ Niệm cứ thể trở thành một quả phụ. Nàng an phận thủ tiết cho vong phu ba năm. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời mẹ chồng nhận một đứa con thừa tự.  Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong phủ đệ Từ gia. Khi nào cần nàng thì cháu dâu này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn có nàng.    Từ Nhược Lân là con trai trưởng Từ gia, nhờ lập được nhiều đại công mà trở thành trọng thần nòng cốt của triều đình khi tuổi tròn ba mươi. Trái ngược với Tư Sơ Niệm, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn vốn không tốt đẹp gì. Mẫu thân hắn là một nữ tử người Hồ. Từ khi sinh ra và dần trưởng thành, Từ Nhược Lân vẫn luôn sống cùng mẫu thân ở bộ lạc người Hồ.  Khi Nhược Lân bảy tuổi thì mẫu thân hắn qua đời, hắn mới được phụ thân đón về Từ gia nhận tổ quy tông. Từ nhỏ hắn đã không nghe lời ai dạy dỗ, hung bạo ngang tàng giống như ngựa hoang vậy, trên dưới Từ gia không ai là không thấy phiền. Nhưng nhờ có phụ thân che chở mà Nhược Lân không bị ai tổn hại, bình an lớn lên. Cho đến khi Từ Nhược Lân mười bốn tuổi, hắn nhập ngũ đến phương Bắc, thỉnh thoảng mới trở về Từ gia.  Năm Từ Nhược Lân mười chín tuổi, hắn theo lời trưởng bối trong nhà mà cưới đường tỷ của Tư Sơ Niệm làm thê tử. Sau khi thành hôn, cả hai có một nữ nhi đầu lòng thì chưa đầy hai năm sau, thê tử của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn sau một cơn bạo bệnh. Từ Nhược Lân để nữ nhi mình lại cho Từ gia nuôi dưỡng, còn mình thì lại tiếp tục rong ruổi thực hiện giấc mơ chốn sa trường của mình. Lần đầu tiên Từ Nhược Lân gặp Tư Sơ Niệm, khi hắn hai mươi bảy tuổi, là khi kỳ tang của Từ Bang Đạt đang diễn ra. Hắn đối với Tư Sơ Niệm, là nhất kiến chung tình. Dù biết mối quan hệ của hắn và nàng và cấm kỵ, nhưng người như hắn vốn không quan tâm đến cái gì là đạo lý luân thường. Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ bất chấp tất cả để đoạt được.  Đối với Tư Sơ Niệm, hắn giống như là một cơn ác mộng vậy. Từ Nhược Lân là huynh trưởng của trượng phu nàng, nhưng hắn lại ngang ngược bá đạo xông vào cuộc đời Sơ Niệm. Có khi hắn lại ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho một người mất đi phụ thân từ nhỏ như nàng nảy sinh cảm giác an toàn, tìm được nơi nương tựa.  Thế nên một người non nớt chưa hiểu sự đời như nàng rốt cục bị hắn dụ dỗ, trót lỡ đã bước chân xuống bùn lầy, từng bước từng bước là vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu. Mối quan hệ trời đất bất dung này cứ kéo dài bao nhiêu năm, thì nàng vẫn không thể nào dứt ra khỏi.  Từ Nhược Lân hắn, đã từng thủ thỉ bên tai sẽ tìm cách cho nàng một danh phận, nếu hắn phụ bạc thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đó là lời thề hẹn cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi tiếp tục đi chinh chiến.  Khi Từ Nhược Lân đã đi về nơi sa trường, thì Tư Sơ Niệm đã nhận ra mình mang thai hài tử với Từ Nhược Lân. Không may chuyện này lại lọt đến tay các bậc trưởng bối trong nhà. Ai có thể chấp nhận được việc này? Nhị thiếu phu nhân thủ tiết ba năm lại mang thai với huynh trưởng trượng phu. Nàng bị coi là nỗi ô nhục của cả gia tộc hai bên.  Tư Sơ Niệm bị đưa đến am ni cô, uống thuốc phá thai. Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khốn đốn nhất trong cuộc đời của nàng. Sơ Niệm chịu đựng cơn bệnh tật hành hạ sáu tháng ở am ni cô, nhưng sau đó nàng lại nhận được tin rằng Từ Nhược Lân đã trở về, nhưng không phải trở về để cứu nàng, mà hắn trở về để cưới Quận chúa đương triều làm thê tử. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Sơ Niệm bỏ mạng trong cơn ai oán ngập trời.  "Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm. Tâm nguyện duy nhất chính là đời người nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây hoa râm bụt không có linh hồn, cho dù sớm nở tối tàn thì cũng từng rực rỡ." May mắn thay trời vẫn còn thương xót, Tư Sơ Niệm bỗng nhiên có thể quay trở lại thời điểm trước ngày tân hôn của nàng với Từ Bang Đạt. Được cơ hội để sống sót thêm một đời, Tư Sơ Niệm quyết không thể bước vào vết xe đổ trước kia nữa. Nàng không thể lại dây dưa cùng Từ Nhược Lân, không thể mê muội như trước kia nữa.  Nhưng người được trùng sinh không chỉ có mình nàng, mà còn có người đã từng phụ bạc nàng kiếp trước - Từ Nhược Lân. Khi hắn nhận ra mình được quay về khoảng thời gian ba năm trước, tại thời điểm ngày thành hôn của Sơ Niệm và Bang Đạt. Hắn đã điên cuồng thúc ngựa ngày đêm về kinh thành, chỉ mong có thể gặp lại nàng, có thể nói với nàng bao nhiêu điều mà kiếp trước chưa kịp thổ lộ.  Nhưng khi hắn thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, thấy thái độ dửng dưng của nàng, hắn lại chùn bước. Hóa ra người sống lại sau một kiếp người chỉ có mình hắn thôi sao? Chỉ có hắn ôm hết nỗi đau thương từng trải qua kiếp trước còn nàng lại chẳng hề hay biết điều gì?  Nhưng điều này ắt sẽ tốt cho nàng, kiếp trước vốn đã là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này sao lại phải níu kéo, chi bằng để cho cả hai một cuộc sống riêng của bản thân mình. Buông tay, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho đôi bên.  Tư Sơ Niệm và Từ Nhược Lân sẽ rời xa đối phương vĩnh viễn chăng? Và Tư Sơ Niệm sẽ thay đổi vận mệnh của mình ra sao? Các bạn hãy đọc "Ngọc lâu xuân" để tìm ra câu trả lời nhé :v Tớ biết tác giả Thanh Ca Nhất Phiến qua "Nghê thường thiết y" nhưng nếu so sánh thì tớ cảm thấy "Ngọc lâu xuân" không bằng. Ở phần đầu truyện tác giả tạo mạch truyện rất tốt, nhưng dần về sau mạch truyện không được duy trì như ban đầu nữa nên tạo cảm giác hơi nhàm một tí. Tác giả đã tạo ra quá nhiều tuyến nhân vật phụ nên tớ rất hay bị rối trong quá trình nhảy hố.  Đó chỉ là một số ý kiến riêng của tớ thôi. Biết đâu "Ngọc lâu xuân" sẽ là một bộ truyện hợp gu với bạn. Thế nên nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hãy nhảy hố cùng tớ nhé :v _________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở. Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở. Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng. (*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành… Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ. Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống. Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người. Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm. Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này. Mời các bạn đón đọc Ngọc Lâu Xuân của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
Editor: Snowflake HD + Du Thể loại: Cổ đại, sủng, giang hồ. Nguồn cv + raw: tangthuvien.vn và Vũ Linh Tình trạng: 48 chương. Trong giang hồ gần đây, những nhân vật phản diện mọc lên như cỏ dại nhiều không đếm xuể. Lê Tử xuất thân trong danh môn chính phái cảm thấy rất áp lực. Tuân lệnh sư môn nàng xuất sơn xuống núi diệt kẻ xấu nhưng lại bị ma đầu ma giáo nhìn trúng. Biết được chân tướng mồ hôi của Lê Tử không ngừng rơi xuống... Nhân vật chính: Lê Tử, Thủy Đông Lưu *** #REVIEW: NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THẬT TUYỆT SẮC Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền Thể loại: Cổ đại, giang hồ, siêu hài, sủng, HE Tình trạng: Hoàn edit, 48 chương. Reviewer: Jas - fb/hoinhieuchu --- Đầu tiên phải nói, cái tựa đề này chính xác 100% thuộc dạng thấy là tự động cho qua, ai bảo nghe nó sặc mùi teenfic quá cơ, nhưng cũng may là thắng lại kịp vì lại tia thấy tên tác giả Nhất Mai Đồng Tiền này. Từ hồi đọc Nhà trọ hoa yêu và Gấu trúc đại nhân nhà ta thì như bị ưng cái kiểu ngoáy bút tưng tửng của bà í, thành ra cũng hứng thú với bộ này lắm. Rồi thì hầm bộ này trong hai ngày xong thấy thoả mãn thật, vì dạo gần đây đọc truyện nào cũng toàn drop dở thôi. Truyện được xây dựng trong bối cảnh giang hồ mà cá nhân mình thấy nó tựa tựa bối cảnh trong tiểu thuyết Kim Dung ấy. Truyện kể thời này có các đại môn phái Hoa Sơn, Hành Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm vân vân mây mây xưng là chính phái, mà đã là chính phái thì phải có tà phái thôi, và Ma giáo chính là cái ổ tội ác to bự của thiên hạ. Đại khái thì nó là như thế đấy, còn cụ thể thực hư ra sao đọc truyện sẽ rõ. Tuy là đề tài giang hồ nhưng dưới sự miêu tả của Nhất Mai Đồng Tiền thì nó không hề khô, giang hồ không phải gout của mình đâu, nhưng cách viết của tác giả vốn rất thoải mái nên những chuyện nhức đầu hay khô khan hoàn toàn không có nhé, chỉ toàn là mấy tình huống dở người thôi. Mà trong đó phải kể đến duyên nợ của cặp đôi Lê Tử và Thuỷ Đông Lưu, cùng với căn bệnh 'lạ' di truyền cùa bạn nam chính. Giang hồ không ai biết ma đầu Thuỷ Đông Lưu bị trúng ma độc từ nhỏ rồi thêm vào tẩu hoả nhập ma, với cái thân thể thuần dương của hắn, nên dẫn đến huyết án là mỗi lần vô tình 'tiếp xúc da thịt' với nam nhân là sẽ bị biến nhỏ lại thành một thằng nhóc (ha ha). Chuyện này thì có hay ho gì đâu nên tất nhiên là phải giấu. Xui rủi làm sao Tiểu Đông Lưu bị Nguyệt lão điểm mặt gọi tên, ban cho hắn kỳ ngộ với nàng Lê Tử vừa ngốc vừa lười, vừa ham tiền bản lĩnh lại không cao. Nhưng quan trọng là Lê Tử mang thân thể thuần âm, và rồi thì là âm dương điều hoà, chỉ cần bạn Tiểu Lưu hôn được bạn Lê sẽ trở lại được hình dáng cũ, hôn môi nhé, chỗ khác không tính (tác giả đúng là mẹ ruột haha). Thế là nhờ mối liên kết kỳ khôi này mà Thuỷ Đông Lưu và Lê Tử bắt cặp đồng hành xông pha giang hồ, từ chửi rủa mắng nhiếc đến yêu thương sến sụa trải qua không ít chuyện dở khóc dở cười. Một điểm mình thích ở truyện là nữ chính Lê Tử tuy không dưới ba lần gặp được kỳ ngộ, được truyền võ công cái thế, ôm được bí kíp, lên làm môn chủ cả một phái hùng mạnh, đến chức Võ lâm minh chủ cũng mém bị ép ngồi, nhưng từ đầu đến cuối truyện tính cách nàng vẫn rất phóng khoáng và lạc quan. Cuộc đời của cô nàng này phong phú sự kiện lắm các bạn ạ, nhân sinh quan cũng mới mẻ và độc đáo vô cùng. Còn về nam chính Thuỷ Đông Lưu, anh này thuộc dạng độc mồm kiểu mấy đứa nhóc tiểu học lòng thì thích người ta nhưng miệng thì vẫn cứ đả kích bôm bốp ấy. Vì căn quái bệnh kia mà bạn Lưu lúc nào cũng quấn cả người mình dưới n lớp vải để tránh tiếp xúc tối đa với các thể loại giống đực, cuối cùng đổi lấy tên gọi thương yêu được Lê Tử kêu từ đầu đến cuối truyện là "Thuỷ bánh chưng". Buồn cười nhất là lúc bị biến nhỏ, phải bỏ qua tự ái tiểu nam tử đi đến trước mặt người kia nhả ra mấy chữ "Ta muốn hôn ngươi một cái" moe chết mất mấy đoạn này ấy. ======== Đây là Thuỷ Đông Lưu version trai mặt lạnh mồm như có dao: Thủy Đông Lưu cười giễu cợt, “Bộ dáng bằng phẳng như ngươi, trước ngực với sau lưng cũng chả khác gì nhau, cùng lắm thì có nhiều hơn hai hạt nho khô, che chặt như vậy làm cái gì.” Thuỷ Đông Lưu version tiểu chính thái cầu được hôn “Ta muốn hôn ngươi một cái.” “Ta muốn hôn mặt.” “Cặn bã, ta muốn hôn thêm một cái.” “Ta muốn hôn môi… ở chỗ khác không có hiệu quả.” ======== 1001 chuyện lông gà vỏ tỏi của cặp đôi này, cùng với một tá nhân vật quần chúng nhưng tính cách cũng dở dở ương ương không kém đã làm nên một câu chuyện giang hồ vô cùng sống động. Tất nhiên đây không hẳn là thể loại yêu thích của tất cả mọi người, nhưng với mình thì bộ này là một trong những bộ đúng tinh thần cổ đại sủng hài và mình là mình ưng nó lắm. À còn về chất lượng edit, chừng 20 chương đầu edit không tệ nhưng đôi chỗ vẫn hơi gượng, sai chính tả và chưa mượt cho lắm, nhưng sau đó thì quá ổn luôn. Một vote nữa cho Nhất Mai Đồng Tiền nhá *** #Review NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TUYỆT SẮC Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền Thể loại: Cổ đại, giang hồ, sủng, nam chính độc mồm - nữ chính bựa nhây, HE Độ dài: 48 chương Tình trạng: Hoàn edit *** Cảm giác của tớ lúc đọc truyện này khá là ngỡ ngàng, kiểu như ăn mặn quen rồi đột nhiên ăn chay, mà cái vị thanh đạm này rất là hợp ý, vừa lòng. Truyện bắt đầu vào một đêm không trăng, gió lớn, khi Lê Tử - một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới của phái Hoa Sơn bị ép đi “đánh hội đồng” giáo chủ ma giáo - Thủy Đông Lưu. Trong cuộc hỗn chiến này, Lê Tử vốn chỉ ôm ấp cái tư tưởng xông lên cho đủ số, kết quả không cần quan tâm. Nào ngờ, nàng còn chưa kịp giúp kiếm, đã bị đám đồng môn xô đẩy, ngã dúi dụi về phía sau, vừa hay gặp được một “thằng nhóc mặt đồ trắng, vẻ mặt ngu ngốc, ngông cuồng, tự đại, hư hỏng đáng đánh đòn, khoảng chừng bảy tám tuổi”. Lấy tư tưởng của một nhân sĩ chính phái, Lê Tử vốn muốn mang “thằng nhóc” kia ra khỏi chỗ nguy hiển này. Chẳng ngờ, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị tập kích, khiến nàng và thằng nhóc kia rơi vào tay Tà Nguyệt Cung. Lê Tử vốn cho rằng lần này xong đời rồi, may mắn thay lại có một vị soái ca “sư thúc” xuất hiện kịp lúc cứu nguy cho nàng, còn dạy nàng thủ pháp điểm huyệt độc nhất vô nhị. Lê Tử vui vẻ trở về Hoa Sơn, còn chưa kịp ăn mừng đã bị Hành Sơn phái chụp mũ phản đồ. Tất cả chỉ vì cái công phu điểm huyệt chết tiệt kia. Hóa ra, người dạy nàng cái tuyệt chiêu này chỉ là "HÀNG FAKE" . Để chứng minh trong sạch của bản thân, Lê Tử quyết định xuống núi, tìm cho bằng được cái tên nam nhân kỳ quái kia. Cứ ngỡ việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn, nào ngờ mới xuống núi ba ngày, Lê Tử đã được tái ngộ người nàng muốn tìm kia. Hơn nữa, nàng còn bi thương phát hiện “soái ca sư thúc” fake này lại là giáo chủ ma giáo hàng AUTH giá thật . Vốn muốn tìm người đối chứng, lại phát hiện ra Hành Sơn phái có điểm mập mờ, vì thế, Lê Tử dưới sự dụ dỗ cùng áp bức của Thủy Đông Lưu quyết định tới Hành Sơn điều tra sự thật. Sự xuất hiện bí ẩn của “thằng nhóc ngu ngốc mặc áo trắng” cùng bí mật của Thủy Đông Lưu khiến hành trình của bọn họ trở nên càng hấp dẫn. Còn về phần hấp dẫn thế nào thì tớ cũng chưa rõ hết vì đọc tới đoạn này hay quá nhảy đi viết review luôn rồi *** Lê Tử vốn chỉ là một tiểu đồ đệ không đáng nhắc đến của phái Hoa Sơn. Nhân sinh của nàng chỉ duy nhất truy cầu được ăn ngon, ngủ kỹ. Nào ngờ chỉ vì một lần xô phải tên “tiểu tử ngốc mặc áo trắng” mà thay đổi. Lê Tử là một tiểu cô nương đáng yêu, tính tình đơn thuần lại rất biết quan tâm người khác. Mặc dù ngoài miệng có vẻ đanh đá, có thể nhây sẽ nhây, có thể lầy sẽ lầy, có chút ngốc, có chút sợ chết nhưng kỳ thực nội tâm ấm áp, gánh nặng “chính nghĩa” cũng thực sự lớn nha. Tớ không hiểu vì sao Lê Tử khiến tớ nhớ đến Ân Lê Đình trong "Dịch lộ lê hoa". Chẳng phải bởi hai nhân vật này đều liên quan đến Hoa Sơn, nhiều hơn là vì tính cách của bọn họ khiến tớ nhớ tới những đóa hoa lê: đơn giản, không phô trương lại có chút đơn thuần đến ngốc nghếch nhưng lại khiến người ta không thể không yêu. Thủy Đông Lưu vốn là Ma giáo con nhà nòi, tính tình tùy tiện, lại độc mồm. Giống như tựa truyện đã xì-poi, Thủy Đông Lưu là một nhân vật phản diện tuyệt sắc, đáng tiếc lúc nào hắn cũng thích quấn mình thật chặt để tùy thời đối phó với việc bị teo nhỏ lại. Bởi vì có kẻ muốn hãm hại, biết rõ Thủy Đông Lưu mù đường còn cố tình chỉ sai, khiến hắn ở lối ngoặt cuộc đời va phải cô nàng Lê Tử. Cô nàng kia tuy rằng miệng mồm đanh đá, lại ngốc đến không chịu được nhưng thường làm ra những cử chỉ quan tâm khiến hắn bất ngờ. Hơn nữa, Thủy Đông Lưu phát hiện ra, hình như hôn cô nàng kia có thể khiến hắn trở lại thành người nhớn, thế nên hắn quyết định, cùng Lê Tử tới Hành Sơn đòi lại công bằng. Tuy rằng Thủy Đông Lưu là giáo chủ ma giáo, nhưng lại khiến tớ có cảm giác (mặc dù so sánh có chút khập khiễng) như cậu học sinh bàn cuối, có chút tùy hứng, lại độc mồm độc miệng ra chiều “bad boy” nhưng không làm trái tim tớ cảm thấy lạnh giá, ngược lại còn có chút dễ thương Cách viết dí dỏm, hài hước trong từng câu chữ, hành văn mạch lạc, các tình tiết liên kết logic, các tình tiết chuyển biến nhanh chóng khiến tớ chết mê chết mệt, bỏ lại deadline xếp một hàng dài sau lưng để chạy đến bên “Nhân vật phản diện thật tuyệt sắc” thì bạn đã đủ thấy độ fangirl của tớ rồi. “Nhân vật phản diện thật tuyệt sắc” đang vẫy chào bạn, vậy tại sao không nhào zô Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lam Tần Mời các bạn đón đọc Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc của tác giả Nhất Mai Đồng Tiễn.
Bạch Bích Vi Hà
Tống Tích vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, một bóng người đẹp tựa viên ngọc trai tinh khiết xuất hiện. Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng chậm rãi tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh. Đó là một ngày mưa, sương mù giăng kín thôn. Hàng mày của chàng xanh đen tựa núi, đôi mắt như sương vấn vương màu khói… *** Mùa mưa, mưa phùn mù mịt, sắc xuân đượm vườn. Tống Tích ngồi dưới mái hiên, hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Nàng chán chường nhìn mưa rơi tí tách trên cành lựu mảnh mai, giọt mưa làm cong những khóm hoa son sắc, sau đó không quỹ đạo rơi xuống đất. Một bóng người ăn mặc thanh tú xuất hiện. Dáng vẻ của chàng tinh khiết như ngọc, chậm rãi bước ra khỏi màn mưa bụi. “Tiên… sinh…” Đáy mắt của Tống Tích lộ ra sự hoảng sợ. Nàng vội đứng dậy, núp đằng sau cây cột mà lén lút ló đầu nhìn ra. Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng kẹp lấy vành nón tre, sau đó cởi chiếc nón đã ướt mưa xuống. Trên đầu của chàng là một búi tóc được cố định bằng trâm ngọc phỉ thuý, mái tóc đen dài bên má tuỳ ý phiêu đãng theo gió mưa. “Bùi tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Dưới mái hiên, Tống Kiêu vội buông dây cỏ đang bện rồi chà xát hai tay, đi ra đón chàng. Bùi Tu Vân đi tới, sau đó lấy từ trong áo choàng ra một tập giấy Tuyên Thành trắng bóc. Ngón tay của Tống Tích gãi gãi lên cây cột. Nàng vừa bất an, vừa thấp thỏm nhìn chằm chằm theo Bùi Tu Vân. Bàn tay của chàng sạch sẽ mà trắng nõn, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng. Tập giấy Tuyên Thành trong tay chàng bị gió thổi lất phất, lộ ra một góc chữ viết đẹp đẽ. Tống Kiêu xấu hổ gãi đầu, “Là Tích Nhi nhà ta lại nghịch ngợm sao?” Chàng khẽ lắc đầu, “Vì mấy hôm trước, cơ thể của ta mắc bệnh nhẹ, đã tạm hoãn dạy học. Hôm nay chấm xong bài của nàng nên ta thuận đường đưa tới thôi.” “Nào có? Tiên sinh mắc bệnh thì cứ để Tích Nhi tới học đường [1] lấy là được, đỡ phiền tiên sinh phải đi một chuyến.” Tống Kiêu kính cẩn nhận lấy tập giấy Tuyên Thành. Sau đó, ông quay đầu, cao giọng hô một tiếng, “Tích Nhi, còn không ra chào hỏi tiên sinh!” Nghe vậy, cả người Tống Tích cứng đờ. Nàng đi ra từ sau cây cột, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện. “Tiên sinh…” Tống Tích ngập ngừng nói. “Gần đây cơ thể của con khoẻ không?” Đồng tử đen láy của Bùi Tu Vân gợn sóng rõ ràng. “Khoẻ… khoẻ ạ.” Tống Tích vội đáp, sắc mặt ngại ngùng. Mấy ngày trước, nàng nhất thời quá thích bài thơ cổ 《Ngồi xem Ngưu Lang Chức Nữ》 [2] nên đã chạy lên đỉnh núi để ngắm bầu trời cả một đêm. Không ngờ trời đêm mênh mông đen thui như mực, đã không trăng còn chẳng có sao, hại nàng hôm sau đã ngủ gật trong lớp. Mà Bùi tiên sinh, không những không thèm gọi nàng dậy mà chàng còn cố tình đè thấp giọng trong lúc giảng Tứ thư ngũ kinh [3] cho cả lớp. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Tống Tích chỉ hận không thể tát vào mặt mình. “Con bé này khoẻ như trâu ấy mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tống Kiêu cao giọng nói. “Cha!” Tống Tích lập tức quay phắt đầu lại. Nàng cắn chặt môi, sắc mặt không vui nhìn Tống Kiêu. “Tiên sinh, ngài xem, nói nó trâu bò nó còn không thích nghe!” Tống Kiêu cười. “Khoẻ mạnh là chuyện tốt,” Bùi Tu Vân chợt cuộn chặt tay lại và che lên đôi môi tái nhợt, ho khan vài tiếng, “Khụ khụ!” “Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Tống Kiêu lo lắng hỏi. “Không sao, bệnh cũ thôi.” Chàng xua tay, ống tay áo trống rỗng hoà vào màn mưa mờ ảo. “Sức khoẻ của ngài chưa bình phục hẳn còn phải mang bài tập cho Tích Nhi nhà ta một chuyến, hay là ngài ở lại dùng bữa với nhà ta được không?” Bàn tay thô ráp của Tống Kiêu túm chặt ống tay áo của chàng. Bùi Tu Vân nhíu mày, hơi rụt tay về một chút nhưng không cử động mạnh. “Tiên sinh, ngài đừng khách sáo như vậy. Đối với nhà ta càng không cần phải khách sáo.” Tống Kiêu lôi kéo Bùi Tu Vân vào nhà. Sắc mặt của chàng rất bất đắc dĩ, nhưng vì tay áo của mình vẫn còn trong tay người ta nên chàng cũng hết cách, đành phải nhận lời. “Tích Nhi, con chăm sóc tiên sinh đấy.” Tống Tiêu nói xong thì quay người đi vào bếp. Tống Tích đi tới bên cạnh Bùi Tu Vân. Dáng người của thiếu niên cao gầy, nàng chỉ đứng tới cằm chàng. Nàng giơ tay đặt lên dây cột áo choàng của Bùi Tu Vân, sau đó nghiêm túc cởi xuống. Hơi thở của chàng thực nhẹ, phảng phất mùi hương của hoa Phong Lan, ấm áp phủ lên mu bàn tay của nàng. “Tại sao lần trước lại ngủ gật trong lớp?” Giọng nói của chàng từ trên cao vọng xuống. Động tác trên tay Tống Tích khựng lại, “Thật ra… con đã lên núi ngắm sao một đêm. Người xưa toàn là lừa đảo, làm gì có sao Ngưu Lang Chức Nữ chứ?” Khoé miệng của Bùi Tu Vân hơi cong lên, “Người xưa không nói sai, là do đêm con lên núi gặp trời đầy mây thôi.” “Èo…” Lông mày của Tống Tích hơi cau lại, “Chẳng lẽ con phải lên núi ngắm thêm đêm nữa?” Khuôn mặt nhỏ xíu của nàng nhăn thành quả mơ khô, sắc mặt vô cùng rầu rĩ. “Lần sau vi sư dẫn con đi.” Thiếu niên cởi áo choàng dày nặng trên người xuống, lộ ra thân hình cao gầy. “Không cần, con không lên núi nữa, con nghe người giảng là đủ lắm rồi.” Sau khi nhỏ giọng lèm bèm xong, bấy giờ Tống Tích mới nhận ra nói như vậy là không tôn trọng chàng. Nàng vội che miệng, may là Bùi Tu Vân không để ý lắm. Chàng chỉ vén vạt áo qua rồi ngồi xuống chiếc ghế tre hơi ẩm. Bên ngoài, mưa phùn tầm tã. Trời đất phân giữa tầng sương mù dày đặc, những ngọn núi đằng xa vẽ nên hình cung mờ nhạt nơi chân trời thuỷ mặc. Bùi Tu Vân ngồi rất thẳng lưng, tay chàng đặt trên đầu gối, mặt hướng ra khung cảnh bên ngoài. Tống Tích ngồi đối diện chàng, hai chân đung đưa trong không trung, tay thì nghịch vạt áo của mình. Nàng lén ngẩng đầu, trộm ngắm Bùi Tu Vân mấy lần. Mà chàng lại bất động hệt như một khối thạch điêu khắc. “Tiên sinh, người không chán ạ?” Tống Tích bĩu môi. Bùi Tu Vân thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu. “Nhưng con thì chán muốn chết.” Tống Tích nhảy xuống ghế dựa, chạy hai bước lớn tới cạnh Bùi Tu Vân. “Sao thế?” Chàng hơi ngửa mình ra sau nhưng vẫn không tránh được nanh vuốt nhỏ của Tống Tích. “Tiên sinh, con thấy sen trong hồ Đông đã nở rồi. Người cho con đi hái sen đi mà.” Nàng túm cổ tay của Bùi Tu Vân rồi kéo ra ngoài. Bùi Tu Vân lảo đảo một cái mới đứng vững được. “Đừng kéo.” Chàng nghiêm mặt nói. Tống Tích rầu rĩ rút tay về. Nàng bước ra cửa, cầm lấy một cây dù giấy treo dưới hiên rồi căng ra trong màn mưa. “Tiên sinh, người tới đây nhanh lên!” Nàng lại muốn túm cổ tay của Bùi Tu Vân, may là chàng nhanh tay lẹ mắt, vội giấu tay mình dưới lớp áo dày rộng, không để nàng túm được. Thế là Tống Tích dứt khoát đi bên cạnh chàng, hai tay giơ cao cây dù. Cây dù của Tống Tích đung đưa theo gió, thoạt nhìn cứ như nó có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. “Tiên sinh, người cao quá!” Mặc dù Tống Tích đã giơ cây dù cao hết mức, nhưng cây trâm ngọc phỉ thuý của chàng vẫn đụng phải cán dù, vang lên tiếng động thanh thuý. “Ừm.” Bùi Tu Vân nâng tay cầm dù, Tống Tích cũng buông tay ra. Giữa mưa và gió, cây dù trong tay chàng vững chãi cực kỳ. Bóng người cao gầy đi vào màn mưa, lại thấy người đằng sau vẫn chưa đuổi kịp, chàng liền dừng bước, quay người vẫy tay với nàng. “Tới đây ạ.” Tống Tích vén váy lên rồi nhảy qua vũng nước, khiến vài giọt nước hắt lên vạt áo khô ráo của chàng. Tống Tích ôm lấy cánh tay của Bùi Tu Vân, cười nói: “Con biết tiên sinh tốt với con nhất mà.” “Tốt chỗ nào?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói rất lạnh lùng, dường như còn mang theo một chút tức giận. “Ài, thì từ sau khi con ngủ gật ở lớp đó, con sợ bị người phạt muốn chết.   Mời các bạn đón đọc Bạch Bích Vi Hà của tác giả Nam Nguyệt Tích.
Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào
Editor: shitbaydaytroi Vai chính: Điền Đào, Hoắc Trầm | vai phụ: Điền Liễu, Điền Anh, nhị thiếu gia nhà địa chủ.  Số chương: 107 chương chính văn + 1 phiên ngoại. Đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng ở thời cổ đại, hai người nên duyên vợ chồng chủ yếu là do bà mai. Trong ấn tượng lần đầu tiên của Điền Đào đối với đại thợ rèn Hoắc Trầm, trong lòng hơi sợ (ಥ_ಥ). Nam  nhân này có phải quá tráng rồi không cơ bắp trên người cuồn cuộn, cầm đại thiết chuỳ mà không tốn chút sức nào. Về sau thành thân, nàng mới biết nam nhân cường tráng cũng có chỗ tốt... Đại thợ rèn Hoắc Trầm vì muốn cho tiểu nương tử có cuộc sống qua ngày tốt hơn nên một đường làm giàu, trở thành vua trong giới thợ rèn. ***   [review] Đại thợ rèn tiểu mật đào Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, điền văn, cuộc sống bình dị, nhẹ nhàng, ấm áp, sủng vô đối, 3s. Sau 7 năm lên núi học nghề rèn, Hoắc Trầm trở về quê nhà mở một cửa tiệm rèn.  Hoắc Trầm năm nay cũng đã 23 tuổi, lại mọt Kể về cuộc đời Hoắc Trầm cũng là một hồi bi kịch. Cha Hoắc Trầm làm thợ rèn, mẹ thì là người phụ nữ hiền thục. Nhà Hoắc Trầm có định hôn ước với một cô nương trong thôn, không ngờ cô ấy lại chạy theo một tên thấy bói. Khi cha Hoắc Trầm tới nói chuyện, thì bị nhà gái chọc cho tức chết. Hoắc Trầm đi tới đánh người, bị bắt vào tù, mẹ vì thương tâm quá độ nên cũng ra đi. Giờ Hoắc Trầm chỉ còn một thân 1 mình, cũng muốn tìm một cô vợ về chăm sóc cho mình. Lại nói về Điền Đào, nhà có 4 chị em, 3 gái 1 trai, em trai còn nhỏ Mẹ thì sau khi sinh em trai bệnh tật quấn thân. Hồi trước nhà cũng khá giả, nhưng giờ tiền bạc điều dồn cho mẹ. Nhà thì có vài mẫu đất, cha ngoài làm nông cũng làm thêm trang trải, nhưng không đủ lo. Thương cha mẹ, Điền Đào lên trấn bán đồ ăn vặt cũng đã 2 năm. Điền Đào tới nhà Hoắc Trầm mua lưỡi liềm về, nhưng giữa chừng tiền bán hàng lại bị trộm mất. Hoắc Trầm thấy thế liền đưa lưỡi liềm trước và cho Điền Đào mượn 20 đồng. Điền Đào nói mỗi ngày muốn trả 5 đồng, sau 10ngày sẽ trả xong tiền cho Hoắc Trầm. Trả tiền được một hôm, nhìn thấy lò lửa nhà Hoắc Trầm, Điền Đào ngỏ ý hỏi mình có thể mượn lò hâm đồ ăn được không. Hoắc Trầm rất sảng khoái đồng ý. Qua lại vài hôm, thấy Hoắc Trầm ăn uống thất thường, biết nhà Hoắc Trầm không có ai nấu cho hắn ăn. Điền Đào tặng Hoắc Trầm một ít đồ ăn nhà làm như tương đậu, dưa muối,... Một hôm nọ khi đi bán hàng, mưa chuyển hạt, Điền Đào vào nhà Hoắc Trầm tranh mưa, bị ướt đôi chút. Hoắc Trầm thấy thân hình ẩn hiện của Điền Đào, bất đầu có tình cảm, anh mua hết số điểm tâm của Điền Đào, do mua sợ Điền Đào không bán được. Thời tiết đang mưa, không về nhà được, bụng hai người thì đói. Vậy là Hoắc Trầm đề nghị Điền Đào vào bếp nấu đồ, Điền Đào cũng đồng ý. Hoắc Trầm cũng tặng đồ cho Điền Đào đem về cho gia đình, từ hôm đó Điền Đào liền nấu đồ cho Hoắc Trầm ăn. Sau này Hoắc Trầm làm ra một cây kéo kéo léo tặng cho Điền Đào, lúc đầu Điền Đào cũng không muốn nhận, nhưng sau đó không cưỡng được sự yêu thích nên nhận lấy. Hoắc Trầm còn mua 2 khối vải nói muốn nhờ Điền Đào may giùm mình đôi giày, mà nơi này có phong tục, may giày như là vật đính ước vậy. Điền Đào đồng ý nhờ người may giày giúp Hoắc Trầm. Lúc này Hoắc Trầm bất đầu thích Tiểu Đào rồi, tìm mọi cách để lấy lòng Tiểu Đào. Ngóng trông Tiểu Đào từng ngày tới, mua đầy đủ dụng cụ nhà bếp, tìm cách tặng đồ cho Tiểu Đào. Sau vài lần qua lại cuối cùng Tiểu Đào cũng rơi vào vòng tay của địch, quyết định may cho Hoắc Trầm bộ đồ. Chị quyết định chờ tới ngày may xong đôi giày, đưa cho Hoắc Trầm cũng muốn tỏ rõ tình ý với Hoắc Trầm luôn. Không ngờ biến cố xảy ra, Cha Tiểu Đào ngã gãy chân, Nhà cần một khoản tiền lớn để chữa chân cho cha. Tiểu Đào đứng trước hai lựa chọn, 1 bán mình làm nha hoàn, 2 tỏ rõ tình ý với Hoắc Trầm, bảo anh đưa lễ cưới. Mới đầu Tiểu Đào định chọn ý thứ 2 nhưng sau một đêm trò truyện cùng muội muôi, cãm thấy nhà mình là gánh nặng cho Hoắc Trầm, nên Tiểu Đào chọn bán mình làm nha hoàn Trước khi đi, Tiểu Đào có gặp Hoắc Trầm, gửi trả đôi giày và cây kéo cho Hoắc Trầm. Hôm sau muội muội Tiểu Đào lên trấn bán hàng thay nàng, gặp được Hoắc Trầm, nói rõ mọi việc cho Hoắc Trầm biết, anh đem thoe tiền và một cây rìu chạy tới chuộc Tiểu Đào ra. Ở trấn thì Hoắc Trầm có quen với một công tử, nhận làm một thanh kiếm. Hoắc Trầm dẫn Tiểu Đào về, do trời đã tối nên Tiểu Đào ngủ lại một hôm ở nhà Hoắc Trầm, anh cũng rất kiềm chế không làm gì cả. Sau đó Hoắc Trầm hỏi cưới Tiểu Đào. Anh lên núi săn chim nhạn về làm sính lễ, vô tình phát hiện huyền thiết, liền lấy huyền thiết làm thành thanh kiếm cho công tử kia. Để gặp được Tiểu Đào mỗi ngày, Hoắc Trẩm mở một tiệm mì nhỏ trong nhà cho Tiểu Đào tới buôn bán. Thắm thoát ngày tháng trôi qua cũng tới ngày hai người thành thân. Sau khi thành thân thì hai người tâm đồng ý hợp, tình ý triền miên. Đất nước rơi vào cảnh chiến tranh, Vương gia nhìn trúng tài năng rẻn của Hoắc Trầm nên chiêu mộ hiền tài, Hoắc Trầm đem theo vợ con về dưới trướng vương gia làm việc. Trong chiến trận Hoắc Trầm lập công lớn, vương gia lên ngôi hoàng đế. Hoắc Trầm được phong làm quan, Tiểu Đào mở một tiệm bán đồ trẻ em. Hai người sống hạnh phúc bên nhau. *** [Review] Đại thợ rèn tiểu mật đào Sau 7 năm lên núi học rèn Hoắc Trầm trở về quê nhà. Trong nhà không còn ai, chỉ có một thân một mình, Hoắc Trầm muốn có một người nương tử chăm sóc mình. Thế rồi Hoắc Trầm gặp được Tiểu Đào một cô nương bán đồ ăn ngọt, cũng dễ thương ngọt ngào như món ngọt nàng bán vậy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Hoắc Trầm đã vừa ý cô nương này, nhưng nàng lại quá bé nên anh cũng dập tắt ý nghĩ trong đầu mình. Không biết do cơ duyên xảo hợp, hay ông trời tác thành, tạo cơ hội cho hai người quan biết. Tiểu Đào bị trộm, Hoắc Trầm cho mượn 50 đồng. Từ đây bắt đầu những chuỗi ngày trở nợ và cả cuộc sống bình dị của hai người. Khi đến nhà Hoắc Trầm trả nợ, biết được Hoắc Trầm ăn uống thất thường, không ai chăm lo bữa ăn cho anh, cộng thêm Hoắc Trầm cũng lên tiếng nài nỉ, vì một phút siêu lòng, Tiểu Đào đã nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày. Qua lại vài lần, không biết từ bao giờ tình cảm trong lòng Hoắc Trầm lớn dần, từ từ từng bước bắt đầu hành trình chinh phục cô nàng Tiểu Đào, bắt nàng trở về làm vợ của mình. Hoắc Trầm cũng rất thông minh, bày ra đủ mọi cách để lấy lòng Tiểu Đào, làm cho cô không cách nào từ chối anh được, nào là giả vờ đáng thương tội nghiệp để Tiểu Đào nấu cơm cho mình, rồi thì tặng thịt cho nhà Tiểu Đào mà cứ lấy cớ nhờ nhà nàng làm mắn thịt dùm, rồi tới tặng kéo, tặng vải, nhờ Tiểu Đào làm dùm mình đôi giày với lý do giày mình cũ, giày anh cũ thì cũ thật đấy, nhưng làm giày cho là vật đính ước rồi đó anh, anh biết không mà làm bộ ngây thơ vậy.   Mời các bạn đón đọc Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào của tác giả Đông Phương Ngọc Như Ý.
Cầu Nữ
Vào thời khai quốc thịnh thế,  muốn gió có gió, muốn mưa có mưa Chỉ có một chuyện, không thể như ý Nhân vật chính: Lý Thuần Nhất, Tông Đình  Phối hợp diễn: Lâm Hi Đạo, Hạ Lan Khâm, Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, Lý Tông, Lý Thiên Tảo, Tạ Tiêu  *** Review bởi: LanThanh Nguyen - fb/hoinhieuchu -----   Bạn nào từng đọc Ai bảo quan kinh thành có tiền và Boy dân quốc thì biết style của tác giả rồi đó. Truyện của Triệu Hi Chi đa phần luôn mang màu sắc trầm buồn, giọng văn hay, văn phong đẹp và ko tập trung nhiều đến tình cảm nam nữ.   Bối cảnh truyện tương tự như triều đại thời Võ Tắc Thiên hoặc Nữ hoàng Elizabeth, phụ nữ có thể kế vị làm vua nhưng quan lại và binh lính vẫn là đàn ông, nhấn mạnh không phải là nữ tôn nhé.   Lý Thuần Nhất là kết tinh tình yêu của Nữ hoàng và chồng nhì (nôm na là phi tử). Nhưng vì một hiểu lầm nghiêm trọng mà cha cô phải tự sát vào ngày cô ra đời, còn cô bị hắt hủi và chịu sự ghẻ lạnh của Nữ hoàng; và sự ức hiếp đe doạ của chị gái – là con của Nữ hoàng và hoàng phu.   Cuộc sống u tối của cô trở nên có màu sắc và ý nghĩa hơn từ khi gặp Tông Đình - cháu trai của vị trọng thần.   Tính cách tương đồng nhau, họ thấu hiểu và yêu nhau cho đến khi Nữ hoàng chia rẽ và buộc cô đến vùng đất phong nghèo nàn. Ở đó, cô âm thầm xây dựng thế lực riêng cho mình.   Bảy năm sau, vì Thái nữ ( tương tự Thái tử) không thể mang thai nên Nữ hoàng gọi cô về với mục đích để cô sinh con giùm Thái nữ. Cô chị vừa muốn trừ khử lại vừa muốn lợi dụng cô em gái. Nữ hoàng vừa muốn hạn chế thế lực của Thái nữ, cân bằng thế lực của các thế gia và đặc biệt là khống chế cô vì giá trị của cô hiện rất quan trọng, ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Cuộc sống luôn bị theo dõi và đầy nguy hiểm đã trui rèn cô thành người thận trọng, ẩn nhẫn, mạnh mẽ cứng rắn và ko dễ tin tưởng bất kỳ ai.   Gặp lại nhau, Tông Đình giờ đây không còn là thiếu niên yếu đuối vô lực như năm xưa, mà đã trở thành người khôn khéo, thủ đoạn và đầy quyền lực để có thể bảo vệ gia tộc và cô. Tình yêu anh dành cho cô ko hề thay đổi. Nhưng cô không dám tin anh, cô sợ anh chỉ lợi dụng cô vì muốn có con với cô => dựa vào đứa bé để nắm quyền. Cô yêu anh nhưng vẫn kiềm nén vì ko muốn liên lụy đến anh và tránh để Nữ hoàng nghi ngờ.    Còn anh luôn âm thầm trải đường và dẹp bỏ mọi vật cản cho cô. Thông minh mưu trí như thế nhưng đôi khi lại hành xử rất trẻ con khi ghen tuông. Thấy cô quan tâm đến sư phụ - một người đàn ông tài giỏi đầy mưu lược thì anh giận dỗi vặt lông con quạ là thú cưng của cô. Thế là cô nổi điên trói anh lại, vặt lông anh để trả thù cho chim cưng   Nửa phần sau câu chuyện là những màn đấu đá tranh giành quyền lực, nguyên nhân cái chết của cha cô và lý do cô bị mẹ ruột ghét bỏ được tiết lộ. Liệu cô có thể thoát khỏi sự khống chế và có thể thay đổi vận mệnh của bản thân hay ko?   H lãng mạn và giàu cảm xúc, đọc đến cảnh H mà bắt đầu ra sao và kết thúc như nào mình cũng ko biết luôn   Truyện này không dành cho những bạn thích những câu chuyện tươi vui đơn giản dễ hiểu vì truyện hơi rối với khá nhiều tên nhân vật, chức vụ, địa danh và các tình tiết, âm mưu chồng chéo lên nhau. Kết thúc nhanh và hơi cụt nên sẽ gây hụt hẫng, hơi tiếc vì ko có ngoại truyện. Edit ổn. *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Cầu Nữ của tác giả Triệu Hi Chi.