Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiệc Cưới Hathaway

Tiệc Cưới Hathaway là một câu chuyện ngắn ngẫu hứng về đám cưới của Win Hathaway và Kev Meripen *** LISA KLEYPAS sinh năm:1964 tại Texas, Mỹ. Bút danh:LISA KLEYPAS. Lisa Kleypas là tác giả có sách bán chạy nhất nước Mỹ về thể loại tiểu thuyết lịch sử và đương đại lãng mạn.Năm 1985, bà đoạt danh hiệu Miss Massachusetts và tham gia cuộc thi Miss America diễn ra ở thành phố Atlantic. Kleypas luôn yêu thích việc đọc sách, đặc biệt là thể loại tình cảm. Bà bắt đầu viết quyển tiểu thuyết đầu tiên của chính mình trong thời gian nghỉ hè của bà khi học nghiên cứu khoa học chính trị Wellesley College,cha mẹ bà đồng ý hỗ trợ bà vài tháng sau khi tốt nghiệp,vì vậy bà có thể hoàn thành công việc mới của mình. Khoảng hai tháng sau, ở tuổi 21, Kleypas đã bán cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình. Cùng thời gian đó với chiều cao 5'2" Kleypas đã đạt danh hiệu Miss Massachusetts. Trong cuộc cạnh tranh tại cuộc thi Miss America bỏ lỡ, bà đã hát một bài tự mình sáng tác, điều bà thu được là giải thưởng "Người không vào chung kết tài năng ". Kleypas đã trở thành một nhà văn tiểu thuyết toàn thời gian kể từ khi quyển sách đầu tiên được bán. Tiểu thuyết của bà đã được xếp ở thứ hạng cao trong bản danh sách những người bán chạy nhất, hàng triệu bản trên toàn cầu và được dịch ra 14 loại ngôn ngữ khác nhau. Tháng 10 năm 98, căn nhà của bà ở Texas bị tràn ngập sau vài giờ mưa lớn, cả thị trấn của họ chìm trong nước. Bà và gia đình đã bị mất tất cả ngoại trừ quần áo họ đang mặc và chiếc ví của bà. Trong ngày đó, đồng nghiệp của bà tại Avon gửi những thùng quần áo và sách vở để giúp các gia đình hồi phục. Về phần Kleypas, bà và mẹ mình về nhà sau khi đã thực hiện một chuyến đi nhanh đến của hàng để mua bàn chải đánh răng, làm sạch quần áo và các nhu cầu cần thiết khác. Đặc biệt trong số họ ai cũng chọn cho mình một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, một điều cần thiết để giúp họ thoát khỏi căng thẳng mà họ đang mang. Với Kleypas điều này đã xác nhận thực hiện quyết định của mình để viết tiểu thuyết lãng mạn thay vì những tác phẩm văn học tư tưởng. Được biết đến chủ yếu về thể loại tình cảm lịch sử của mình, đầu năm 2006, bà đã ra một thông báo về việc sẽ bắt đầu viết về tiểu thuyết tình cảm đương đại. Bà còn có kế hoạch cho tiểu thuyết tình cảm lịch sử trong tương lai.  Các tác phẩm của cô đã được dịch sang 14 thứ tiếng, nằm trong danh sách bán chạy trên toàn thế giới và đem lại cho cô rất nhiều giải thưởng. Hiện cô đang sống ở Washington cùng chồng và hai con. Tác phẩm: Người Tình Hoạt Ngôn Chuyện Xảy Ra Giữa Mùa Thu Bí mật đêm hè Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố Người Tình Của Tiểu Thư Sophia Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor Ngôi Nhà Cuối Phố Rainshadow Hồ Mộng Vịnh Pha Lê Devil in Winter A Wallflower Christmas Scandal in Spring Again The Magic Smooth-talking Stranger Brown Eyed Girl (Cô Gái Mắt Nâu) Bỗng Gặp Được Anh Giá Nào Cũng Yêu Giá Nào Cũng Yêu Ác Quỷ Mùa Xuân Kết Hôn Với Winterborne Tiệc Cưới Hathaway Đáng Giá Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ Lời Cầu Hôn Mùa Đông Lễ Cưới Lúc Bình Minh Hẹn Ước Hạnh Phúc Bất Ngờ ... *** Tháng 6 năm 1851 Hampshire, Anh  Kev Merripen không hề thấy ngạc nhiên trước những dấu hiệu xui xẻo khi gần đến ngày cưới của anh. Nhưng anh vẫn kiên quyết phải lấy Win làm vợ, dù có phải vượt qua bất kì trở ngại nào. “Không gì có thể ngăn cản đám cưới này,” anh nói với cô khi anh đi vào phòng ngủ của cô buổi tối hôm trước ngày cưới. “Anh sẽ cưới em dù sét có đánh thẳng vào nhà thờ. Anh sẽ cưới em dù toàn bộ ngôi làng Stony Cross có bị ngập lụt, hay ông mục sư say bí tỉ, hay đám động vật chạy tán loạn trong buổi lễ.” Mỉm cười trêu chọc anh, Win vặn nhỏ ngọn đèn và đến bên anh trong chiếc áo dài ngủ. “Em có thể kết luận là anh đang mong đợi điều gì đó không ổn không?” “Tất nhiên rồi. Đây là một đám cưới Hathaway.” Bất chấp việc anh đang cằn nhằn, Kev vẫn cảm thấy mạch đập của anh đang leo thang nhanh chóng và nặng nề hò reo khi Win lại gần anh. Cô trông như một thiên thần, thân hình mảnh mai của cô được bao bọc trong làn váy ren trắng toát và phần diềm xếp nếp bằng lụa, mái tóc vàng óng đổ xuống như thác trong từng làn sóng tỏa sáng lung linh. Anh yêu cô thiết tha với một xúc cảm mãnh liệt gần như tôn thờ... và cô là tất cả của một người phụ nữ với anh. Người đàn bà của anh. Có gì đó ở cô luôn vượt qua hàng phòng ngự của anh và chạm đến sâu trong tâm hồn anh. Vòng tay qua cổ anh, Win để những ngón tay của cô nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc cắt sát sau gáy anh. Cô ép tất cả đường cong nữ tính ngọt ngào trên cơ thể cô vào anh. “Có chuyện gì vậy anh?” cô thì thầm. Anh chơi đùa với những lọn tóc lấp lánh ở thái dương cô bằng môi mình. “Beatrix đã tìm thấy một con cú bị thương vào sáng nay và đem nó về nhà.” “Con vật tội nghiệp. Nếu có ai có thể làm nó khỏe hơn, đó sẽ là Beatrix.” “Em lỡ mất điểm mấu chốt rồi,” Kev nói, bất đắc dĩ mỉm cười. “Cú là vật xui xẻo.” “Em không tin vào vận xui.” Kiễng chân lên, Win nghịch ngợm chà chà đầu mũi cô vào đầu mũi anh. Kev cảm thấy buộc phải đưa ra cả lý do của mình.  “Anh cũng đã lỡ nhìn thấy chiếc váy cưới của em trong khi Amelia đang may vá cái gì đó trên đó trong phòng khách.” “Đúng thế, nhưng em sẽ không mặc váy.” “Vẫn xui xẻo,” anh nhấn mạnh. “Và sau đó, cô gái trong trại sữa đã đọc cho anh một vài bài thơ của gadje về ngày đẹp nhất để kết hôn. Thứ Bảy không phải là một trong số đó.” Gadje là một thuật ngữ Gypsy dùng để chỉ những kẻ ngoài cuộc. “Vâng, em biết bài thơ đó. Thứ Hai cho sức khỏe, Thứ Ba cho sự giàu sang, Thứ Tư là ngày tốt nhất. Thứ Năm mang đến gian nan, và Thứ Sáu gây ra mất mát, nhưng Thứ Bảy thì không may mắn chút nào.” Kev hơi cau mày. “Em đã biết bài thơ đó, và em vẫn chọn ngày Thứ Bảy để tổ chức đám cưới à?” “Lịch nói đó sẽ là một ngày đẹp trời,” Win phản đối. “Ngoài ra, em không nghĩ là anh sẽ tin vào trò mê tín của gadje.” “Anh có tin khi đó là về đám cưới của chúng ta!” Cô táo bạo cười toe toét. “Anh đang quá mê tín đấy.” Cô đi đến bên chiếc giường. Gửi cho anh một cái nhìn khêu gợi, cô cởi dây áo choàng ngủ và bắt đầu với tay lên hàng cúc nhỏ dọc phía trước. “Em đã là của anh rồi, Kev. Không sao đâu nếu có chuyện gì xảy ra trong đám cưới... buổi lễ chỉ là hình thức thôi. Chúng ta đã thề nguyện và đã hoàn thành nó… hay tất cả chỉ là do em tưởng tượng, rằng anh đã trộm em ra khỏi chiếc giường này không lâu trước đây?” Lời nhắc nhở đó thu hút sự chú ý của Kev, như cô dự định. “Em đã không phản đối mà,” anh chỉ ra, theo dõi cô tháo từng chiếc cúc áo nhỏ. Anh cứng lên ngay khi anh thoáng nhìn thấy vú cô. “Tất nhiên là em không rồi. Em đã cố gắng khiến anh cưỡng đoạt em trong nhiều năm rồi.” “Anh luôn luôn ham muốn em.” Giọng anh dày và trầm. “Em biết. Nhưng anh đã rất cứng đầu.” Vạt trước của chiếc áo choàng mở ra từng chút từng chút một, lộ ra làn da trắng nõn, mềm mại bên trong. Khi Win nhìn thấy phản ứng của anh với màn trình diễn của cô, một tia hài lòng lóe lên trong mắt cô trước khi cô có thể che giấu nó. Kev nhận thức rất rõ ràng Win đã có thể thành thạo điều khiển anh theo cách mềm mại, ngọt ngào của riêng cô. Là một người Rom, có lẽ anh nên thấy phẫn nộ. Nhưng anh đã quá u mê trước cử chỉ quyến rũ e thẹn của cô để có thể phản đối. Anh tiến về phía cô, vươn tay xoa nắn phần ren và lụa trên vai cô. “Trong trái tim anh, em đã là vợ anh rồi,” anh nói. “Nhưng anh sẽ không được an tâm cho đến khi em là của anh một cách hợp pháp. Chưa từng có người đàn ông nào lại háo hức đến ngày cưới của mình như vậy.” Đôi mi anh hơi cụp xuống một chút khi anh cảm thấy khuôn miệng dịu dàng của cô bên cổ. “Em thấy háo hức với đêm tân hôn cơ,” Win hổn hển nói với anh. Anh phát ra một tiếng cười trầm thích thú. “Tại sao thế? Em nghĩ rằng anh sẽ có một kế hoạch khác thường cho em à?” Anh nhếch mép cười khi anh cảm thấy cái gật đầu của cô vào cổ họng anh. “Có lẽ là anh có đấy,” anh thì thầm. “Có những thứ anh vẫn chưa chỉ cho em.” Win lùi lại và mở to mắt vì ngạc nhiên. Anh giữ lấy cái nhìn của cô, mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn thấy hai má cô bắt đầu hồng rực. “Chúng ta vẫn chưa làm xong tất cả à?” cô hỏi. Kev lắc đầu. Cô càng đỏ bừng hơn nữa, và cô cười bối rối. “Chà, giờ em đã vượt rào với anh rồi. Em cảm thấy rất trần tục và đầy kinh nghiệm, và bây giờ, anh đang nói với em rằng em vẫn còn là người mới học à?” Nụ cười của anh kéo dài hơn. “Anh sẽ dạy cho em nhiều hơn khi em thấy sẵn sàng.” Khoảnh khắc này thật ngọt ngào. Sự im lặng giữa họ thật ấm áp và đầy khiêu gợi, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, cơ thể trần truồng của cô cẩn thận siết chặt vào cơ thể vẫn đầy đủ quần áo của anh. “Dạy em ngay đi,” cô thì thầm. “Ra lệnh cho anh à?” Kev nói giọng quở trách, đôi mắt đen của anh sáng lấp lánh. “Một người vợ Rom phải học cách vâng lời chồng. Có lẽ anh nên nhắc đến chuyện này sớm hơn... Người Rom có một phong tục đặc biệt cho đêm tân hôn.” “Vậy ư?” Cô hơi giật mình khi bàn tay ấm áp của anh lả lướt trên những đường cong của mông cô. Anh gật đầu. “Người chồng sẽ lấy một chiếc giày của vợ và đặt nó trên sàn nhà, phía bên cạnh giường của anh ấy.” “Tại sao?” Anh siết chặt lấy mông cô đầy ẩn ý. “Để cô ấy biết ai mới là chủ nhân.” Win cho anh một nụ cười tán tỉnh. “Chúng ta sẽ xem xét điều đó. Em rất thích những đôi giày của mình, và em sẽ không giao nộp chúng dễ dàng đâu.” Anh nhẹ nhàng lướt miệng mình qua cô, và anh nếm cô bằng đầu lưỡi mình. “Em sẽ đầu hàng thôi.” Win quay đi với một tiếng cười nghẹn. Tựa lưng vào mép nệm, cô bị mê hoặc nhìn Kev cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh. Ánh mắt cô lướt qua thân hình cơ bắp của anh, lên khuôn ngực mịn màng trơn bóng của anh. Hơi thở của cô gấp gáp vì phấn khích khi anh đi đến bên cô. Một tay siết chặt vào mái tóc dài như thác đổ của cô, Kev cẩn thận ngả đầu cô ra sau để nơi cổ họng lộ ra hoàn toàn. Và anh kéo lê miệng mình dọc hõm cổ cô, dùng lưỡi của mình, trong khi tay còn lại của anh đi vào giữa hai đùi. Anh vuốt ve cô, chơi đùa với cô, cho đến khi anh có thể dễ dàng luồn hai ngón tay vào bên trong. Miệng anh phủ lên miệng cô, lưỡi anh chìm vào sâu vào trong, và cô run rẩy vì khoái cảm trước sự thâm nhập. Mời các bạn đón đọc Tiệc Cưới Hathaway của tác giả Lisa Kleypas.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy!
Vu Quân - đại thiếu gia nhà họ Vu. Năm nay vừa tròn 30 tuổi, vừa được Vu Cảnh giao lại toàn quyền hành. Vu gia bọn họ là đệ nhất gia tộc không chỉ ở thành phố T nơi bọn họ hiện tọa trấn về hàng loạt chuỗi kinh doanh, bất động sản, thời trang, giải trí, vân vân và mây mây. Mà còn nhúng tay cả vào hắc đạo, buôn bán cùng chế tạo vũ khí. Đó là không kể đến, Vu Quân còn có một thân phận đặc biệt khác nữa... Dưới Vu Quân còn có một người em nữa nhưng lại là con gái lại còn ham chơi - Vu Ngọc nên mọi quyền hành của Vu gia, Vu Cảnh chỉ có thể giao lại toàn bộ cho Vu Quân. Anh dù đã 30 tuổi, nhưng lại chưa vợ cũng không người yêu khiến cho Lý Lam Anh - mẹ anh sốt hết cả ruột. *** Tại bar Larger, Người đàn ông ngũ quan hoàn hảo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt chim ưng sắc bén cùng với hơi thở tàn bạo lạnh lùng toát lên khiến cho những người có mặt ở đây chỉ biết đứng từ xa chiêm ngưỡng cái đẹp chứ lại không có lá gan đến gần. Người đàn ông đó là Vu Quân, anh hôm nay tâm trạng rất kém nên mới đến Larger uống rượu giải sầu. "Quân chủ, vừa nhận được tin tức từ Trác Long. Đ...!đã tìm thấy cô Ninh Hinh rồi ạ". Mồ hôi Trác Bình đổ đầy đầu, lắp bắp nói. "Ừm, em ấy đang ở đâu mau dẫn tôi đến đó". Vu Quân khi nghe đến cái tên Ninh Hinh - người con gái hắn yêu, nhớ thương trong 3 năm qua. Hắn lúc sáng đã nghe Trác Long thông báo đã tìm được Ninh Hinh, hắn vui mừng khôn siết nhưng chỉ vài tiếng sau Trác Long lại dội cho hắn một gáo nước lạnh - đã mất dấu. Nên đã đến đây mượn rượu giải sầu. Nhưng khi vừa đứng lên, đầu óc hắn lại say sẩm, thân thể đổ vật về phía sau. "Chết tiệt". Hắn giận dữ, chửi thề một tiếng, lại ngang nhiên có kẻ dám hạ dược anh. "Quân chủ". Trác Bình nhanh chóng đỡ lấy hắn. Đầu óc Vu Quân xoay mòng mòng, anh muốn cố gắng đứng dậy để đi tim Ninh Hinh ngay tức khắc nhưng thứ dược kia lại là xuân dược được cho với sô lượng lớn. Anh không thể gắng gượng được, liền túm lấy cánh tay Trác Bình. "Mau đưa tôi lên phòng". Anh thở hổn hển. "Quân chủ, anh...". Lúc này Trác Bình mới nhận ra sự khác thường của anh liền không nói nữa mà dựng anh dậy đỡ đến phòng V.I.P, căn phòng chỉ dành riêng cho anh. "Trác Bình, cậu cùng Trác Hiên đi đón Tiểu Hinh về đây đi". Anh thở hổn hển nằm trên giường lên tiếng. "Nhưng...". Trác Bình định nói lại thôi, liền đi ra ngoài quyết định chuyện đó vẫn là ngày mai hẵng nói với Quân chủ thì hơn. Anh ta đi ra ngoài khẽ đóng cửa lại. Căn phòng liền tối om, lạnh lẽo. Nhưng Trác Bình vừa đi không lâu, lại có hai người đàn ông bịt kín mặt không biết là ai lại vác một người phụ nữ say sỉn trên vai lén la lén lúc trên hành lang. Khi đã xác định chắc chắn camera an ninh đã bị ngắt, cùng không có ai xuất hiện nữa liền đẩy cánh cửa của một căn phòng, có một cái bảng chữ Q đã bị họ quên mất. Thấy trong phòng đèn tắt tối om, trên giường lại có người nằm, hai người đàn ông kia lại nở nụ cười nham hiểm, rồi quẳng người phụ nữ đang vác lên trên giường, sau đó mau chóng chuồn mất. Vu Quân đang nằm trên giường khó khăn kiềm chế tác động của thuốc kích thích, lại chợt nhăn mày vì anh cảm nhận được có thứ gì đó rất mềm mại, rất ấm áp đè lên người anh. "Cô là ai? Đừng thử sức nhẫn nại của tôi". Giọng nam tính, trầm khàn của Vu Quân vang lên. "A, thì ra là đàn ông à.   Mời các bạn mượn đọc sách Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy! Của tác giả Huyền Vi Ảnh.
Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Bạn đang đọc truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên. Là anh đưa Du Ánh Tuyết về nhà nuôi, chăm sóc, quan tâm cô trong thầm lặng. Còn cô vì thấy người chú Kiều Phong này lúc nào cũng mang vẻ mặt "thần chết" nên rất sợ anh. Vốn dĩ là quan hệ chú và cháu dâu, nhưng thật ra anh muốn nhiều hơn thế. Rốt cuộc cô gái này có nhận ra tình cảm của anh và chấp nhận nó hay không? *** "Chú Ba, chú...!Chú say rồi." Du Ánh Tuyết nhìn người đàn ông đang chặn trước người, ánh mắt hơi hốt hoảng. Vừa rồi cô đang xem TV thì Kiều Phong Khang bỗng nhiên trở về, cô chưa kịp lên lầu đã bị anh chặn trên ghế salon. Kiều Phong Khang thường xuyên đi công tác, hiếm khi về nhà, nhưng mỗi khi anh xuất hiện liền khiến cô cảm thấy lúng túng. Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm cô chẳng nói chẳng rằng, gương mặt không rõ vui buồn. Điều này càng khiến Du Ánh Tuyết thấp thỏm hơn. Bỗng nhiên, Kiều Phong Khang cất lời. "Cháu sợ tôi à?" Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, sao cháu lại sợ chú Ba chứ." Thật ra cô sợ lắm, nhưng không phải sợ Kiều Phong Khang sẽ đánh cô mà do khí thế của Kiều Phong Khang quá mức mạnh mẽ mới khiến cô lo sợ vẩn vơ. "Bé thảo mai." Kiều Phong Khang nhéo nhẹ mũi cô, cười mắng một câu. Truyện Khoa Huyễn Du Ánh Tuyết bị hành động của anh khiến trái tim đập rộn."Chú...!Chú Ba, chú say rồi, mau chóng lên lầu nghỉ ngơi đi." "Ừ, dìu tôi về phòng." "Vâng." Du Ánh Tuyết cắn môi, vịn cánh tay của Kiều Phong Khang rồi chệnh choạng nhấc từng bước lên lầu. Kiều Phong Khang nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì mệt của cô, chợt hỏi: “Tôi nặng lắm à?" Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không nặng, là sức cháu quá yếu." Kiều Phong Khang lẳng lặng nhếch môi, hơi đứng thẳng người lên, không tiếp tục cố ý đổ trọng lượng lên người cô nữa. Du Ánh Tuyết vừa tắm gội xong, tóc còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng len vào khoang mũi khiến mắt anh ngày càng thâm trầm. Sau khi vào phòng, Du Ánh Tuyết đặt Kiều Phong Khang lên giường rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ, lúc đi đến cửa chợt bị gọi lại. "Nếu như tôi nhớ không lầm thì bây giờ cháu bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học." Du Ánh Tuyết dừng bước, gật đầu trả lời: “Vâng, cháu đã chọn xong rồi." "Cháu định vào trường nào?" "Đại học B." Du Ánh Tuyết không chú ý tới ánh mắt không vui của Kiều Phong Khang, tiếp tục nói: “Cha của Minh Đức nói muốn chúng cháu vào cùng một trường đại học để thúc đẩy tình cảm. Sau khi tốt nghiệp đại học xong thì chúng cháu sẽ kết hôn." Sáu năm trước, cha mẹ của cô đều mất, từ khi Kiều Phong Khang đưa cô vào nhà họ Kiều, Kiều Phong Khang lấy thân phận phụ huynh mà chu cấp cái ăn cái ở cho cô, còn nuôi cô học hành. Sau đó, như duyên trời dệt, cô trở thành con dâu nuôi từ bé của cháu ruột của Kiều Phong Khang là Kiều Minh Đức, vậy nên cô mới gọi Kiều Phong Khang là chú Ba. Bây giờ, vị hôn phu của cô là Kiều Minh Đức đang học đại học B. Kiều Phong Khang cau mày: “Tốt nghiệp đại học xong cháu chỉ mới 22 tuổi, không cảm thấy kết hôn quá sớm sao?" Sớm à! 22 tuổi cô chưa được trải nghiệm gì hết, đương nhiên là kết hôn quá sớm rồi. Nhưng... Hiện tại cô không có lòng dạ nào thảo luận chuyện này với anh, thuận miệng trả lời: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của cha Minh Đức." Kiều Phong Khang giương mắt nhìn Du Ánh Tuyết một lát, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Bởi vì ánh mắt lướt ngang của anh khiến cô hoảng sợ như nai con, lòng lo lắng băn khoăn cúi đầu thật thấp. "Cháu không có chủ kiến hay sao?" "Cháu…" Cảm nhận được sự tức giận của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết hơi mờ mịt, không hiểu tại sao anh đột nhiên tức giận. Cô đương nhiên có chủ kiến! Trên thực tế, ý muốn vào đại học B cũng không hoàn toàn vì suy nghĩ của cha Minh Đức, mà bởi vì vào đại học B luôn là ước mơ lớn nhất của cô, cũng là nguyện vọng của cha ruột gửi gắm vào cô mấy năm trước. Ba năm nay, những khi học hành vất vả, chỉ cần nghĩ đến vào đại học B là cô sẽ luôn vui vẻ chịu đựng... Kiều Phong Khang lạnh lùng nhìn cô, vừa tắm gội xong, gương mặt mộc mạc càng sạch sẽ và sáng long lanh. Con ngươi trong trẻo thuần khiết đặc trưng của tuổi 18. Nhưng nghĩ tới mấy năm sau cô sẽ kết hôn với Minh Đức thì ánh mắt càng ngày càng đục, khắp người tản mác lệ khí. Ngay lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy bản thân vì thế mà sắp chết ngạt thì anh nói: "Tới đây!". Mời các bạn mượn đọc sách Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên.
Thỏ Tuyết
Tưởng Vũ – học sinh hư bị bạn bè trong trường tránh còn không kịp được tiểu bạch thỏ Diệp Hiểu Thanh cứu. Cô gái nhỏ quan tâm vết thương của cậu, nấu cơm cho cậu, cho cậu chỗ ngủ… Đây là một câu chuyện kể về tiểu bạch thỏ thuần dưỡng sói xám, còn sói xám ‘ăn’ sạch tiểu bạch thỏ. *** Mùa mưa ở miền Nam kéo dài, cũng kéo theo không khí ẩm ướt bao trùm. Trời đổ mưa rất nhanh, từng hạt mưa rơi vội rồi vỡ tan xuống nền đất. Một đôi giày trắng kem giẫm lên vũng nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn, nó như tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trong bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh. Dáng cô nhỏ nhắn, cầm chiếc ô màu xanh nhạt trên tay, trên vai đeo cặp sách, mái tóc đen dài đến eo khẽ lắc lư theo nhịp bước của cô. Đi bộ về nhà sau khi tan học đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống hàng ngày của Diệp Hiểu Thanh. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ ở ngã ba, ánh mắt cô vô tình chạm phải một bóng người nằm trong con hẻm. Vóc dáng chàng trai cao lớn, nước mưa xối xả làm ướt đẫm bộ đồng phục học sinh. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, dường như đã lâm vào hôn mê, hơn nữa cả khóe mắt cùng phần cằm đều có vết bầm tím. “Này cậu ơi?” Người con gái vội vàng che ô cho người đó, cố gắng lay tỉnh đối phương, “Cậu ơi, cậu bị sao thế? Có nghe thấy tiếng của tớ không?” Ấy là khoảnh khắc đầu tiên Tưởng Vũ nhìn thấy Diệp Hiểu Thanh. Trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này, Tưởng Vũ rất hay nhớ tới cảnh tượng ấy – khi đó, cậu bị người ta đánh đập, ngất đi trong một con hẻm tối, nước mưa không ngừng xối xuống như muốn nhấn chìm cậu trong màn mưa ẩm ướt. Nhưng bất chợt, trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng nhưng cũng không giấu được sự dồn dập, lo lắng của một cô gái. Ngày mưa hôm ấy bỗng chốc hóa thành dịu dàng. Cậu dần mở mắt. Diệp Hiểu Thanh khẽ thở ra, “May quá, cậu tỉnh lại rồi.” Tưởng Vũ đứng dậy, động tác động đến miệng vết thương, cậu khẽ mắng một tiếng, đau đến nhíu mày. Cô gái nhỏ cũng cảm thấy như chính mình bị thương, lập tức vội hỏi, “Đau lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?” Lúc này, Tưởng Vũ mới chuyển dịch ánh mắt về phía đối phương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, có lẽ cậu không cảm thấy có gì quá lớn nên xua tay, “Cảm ơn.” Người con gái không biết đến từ đâu, cô có mái tóc dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như bầu trời sau cơn mưa, vừa nhìn cũng biết không phải người cùng thế giới với cậu. Ngược lại, cậu có đôi lông mày rậm và đôi mắt như chim ưng, chỉ cần cau mày thôi cũng toát lên vẻ hung hãn như dã thú. Diệp Hiểu Thanh giống như một con thỏ nhỏ, chớp mắt đầy sợ hãi. Tưởng Vũ cũng không để ý đến bên kia nữa, chống người lảo đảo đứng lên, cậu cắn chặt răng di chuyển phần thân dưới của mình, đánh giá vị trí của vết thương, cơn đau nhói từ bắp chân lan dần ra lưng và bụng. Cậu khịt mũi rồi suy nghĩ xem nên gọi ai đến giúp, chắc không phải mấy tên đàn em hay gây chuyện rồi. Vừa nghĩ cậu vừa vô thức tiến về phía trước, đi được một đoạn mới đột ngột phản ứng lại và nhìn sang bên cạnh. Người con gái đang cố gắng duỗi thẳng tay, hơi kiễng chân lên để che ô cho cậu. “Mẹ nó, cậu làm gì vậy?” “À thì… tớ che ô cho cậu. Cậu bị thương, không nên dầm mưa.” Diệp Hiểu Thanh bị chàng trai cao lớn bên cạnh dọa giật mình, cô vốn đã nhát gan, vành mắt dần đỏ lên. Từ khi còn nhỏ, cô có một ‘ưu điểm’ chính là mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt, khi thẹn thùng mặt sẽ ửng hồng, khi lo lắng cả người sẽ run run, khi sợ hãi thì nước mắt tuôn rơi. Bởi vậy, cô không dám tiếp xúc với người khác, cũng sợ người khác nhìn thấy sẽ sinh ra chán ghét với mình. “Mọe, cậu khóc cái gì?!” Tưởng Vũ không hiểu nổi. “Xin… xin lỗi…” Diệp Hiểu Thanh cúi đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm lại dòng nước mắt. Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô cao chừng một mét rưỡi, lúc cô cúi đầu còn chưa chạm tới vai cậu, thân thể cô đang run rẩy, tay cầm ô cũng run run, nhưng vẫn kiên trì cố gắng giữ chặt nó. Đám con gái đều là kiểu này sao? Nhỏ nhắn, mỏng manh, mít ướt. “Hừ, phiền chết mất.” Tưởng Vũ vươn tay cầm lấy ô, “Không cầm được thì đừng cầm. Tôi không cần loại yếu đuối như cậu chăm sóc.” “Tớ, tớ…” Diệp Hiểu Thanh nói mãi không nên câu, chỉ dùng đôi mắt ướt át ngập nước của mình nhìn về phía cậu, lúc sau, mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cậu.” Tưởng Vũ nhìn tay mình đang cầm ô, tự nhiên cổ họng như bị nghẹn lại. “Tôi với cậu không quen biết gì, cậu cầm ô rồi nhanh về nhà đi.” “Vậy… còn cậu thì sao?” “Liên quan gì đến cậu.” “Tớ, tớ…” Ai đó lại sắp khóc, “Thế thì… ô này cậu cầm dùng đi.” Cậu cảm thấy bất lực với cô nàng này, rõ ràng thoạt nhìn giống như một chú thỏ con, mới động vào một chút đã co mình sợ sệt, nhưng vẫn rất cứng đầu không cho cậu dính nước mưa, không cho cậu đi một mình, cả đoạn đường lải nhải bảo cậu đi bệnh viện. Từ đâu rơi xuống một vật nhỏ bám người phiền phức như vậy. “Bố khỉ, phiền vãi. Tôi nói cậu này, ba tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, giờ tôi không nhà không tiền, hiện tại đang đói điên người đây, có khả năng ăn cướp cũng nên. Mẹ nó, cậu còn muốn bám lấy tôi làm gì?” Hai mắt người bên cạnh trợn to hệt như bị làm cho sửng sốt. Lúc sau, cô hỏi: “Cậu, cậu đừng khó chịu… Cậu, cậu muốn đến nhà tôi không?” Đây hẳn là cô gái ngốc nhất mà cậu từng gặp, một đứa trẻ khờ khạo bị lừa hết tiền còn hào phóng giúp kẻ xấu đó đếm tiền. Rất lâu sau, Tưởng Vũ mới hiểu ra, có lẽ từ khoảnh khắc đầu tiên, cậu đã muốn bảo vệ che chở cô nàng ngốc nghếch dù khóc bù lu bù loa, sợ sệt vẫn hỏi cậu có đau hay không. Cho dù là bị lừa, cũng chỉ có thể bị cậu lừa. Mời các bạn đón đọc Thỏ Tuyết của tác giả Bách Toái Diệp.