Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Bị Bệnh Phải Trị

Là vua nợ môn nhiều nhất trong lớp của đại học phía Tây, giáo sư Khương tỏ vẻ học trò dũng cảm như vậy không nhiều lắm. Mà giờ đây có một tờ giấy xin nghỉ phép nằm trên bục giảng: --- Thầy giáo: Em bị bệnh, phải trị. Nam An An. Nam An An tuyệt đối sẽ không viết một tờ giấy xin nghỉ phép như vậy để khiêu khích Khương Minh, Nếu cô biết Khương Minh sẽ trở thành người hướng dẫn, nam thần và….Người đàn ông của cô. Nữ thần giả vờ hiền thục thật ra rất hay đùa giỡn gặp phải nam thần giả vờ kiêu ngạo thật ra là rất mềm mỏng. *** Review bởi: Ngọc Bích - fb/hoinhieuchu Lâu lâu ngập ngụa trong review của các chị em, đọc mãi đọc mãi không hết truyện, em đã quyết định đọc 1 truyện mới, và viết review để giữ chỗ haha. Nam An An trong vòng 1 tháng đá 10 người bạn trai, 12 tuổi đã học lớp 10. Vào đại học khi mới 15 16 tuổi, xinh đẹp, con nhà có điều kiện, ko kiêu căng ngạo mạn, nhưng cô có bệnh. Từ thủa nhỏ có 1 người sư phụ (trong game) nhưng sau 1 biến cố, cô ko còn liên lạc với anh nữa. Khương Minh là giảng viên khoa kinh tế đại học phía Tây nơi Nam An An đang theo học. Đẹp trai, tài giỏi nhưng lại có quá khứ thật bi thương. Thật tình cờ và bất ngờ, anh dạy lớp cô cũng là giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp của cô. Tiết đầu tiên anh lên lớp, cô nhờ bạn cùng phòng gửi đơn xin nghỉ học, trong đơn chỉ vỏn vẹn 5 chữ "em có bệnh, phải trị". Tiếp theo đó là 1 chuỗi những sự việc bi hài đầy cảm động của đôi bạn trẻ. Về edit: đoạn đầu hơi lủng củng, đọc có chỗ kiểu như edit thiếu, cảm giác như đang đọc bị đứt phựt 1 phát, nhưng mình trực tiếp bỏ qua đoạn ý, may nội dung cũng dễ hiểu. Càng về sau thì edit mượt hơn đôi chút. Về nội dung: diễn biến hơi nhanh, đoạn cuối thì có khi trong vòng 1 chương đã nhảy đến hơn 1 năm sau mà ko thấy tít là : 1 năm sau, 2 năm sau... Bla bla. Được cái truyện đọc mình thấy khá là cảm động và đọc cứ cảm giác duyên phận là có thật. À, càng về sau thì càng thấy hay hơn, đoạn đầu có nhiều chỗ hơi nhảm, nên các chị em hãy kiên nhẫn nhé ???? Về tuyến nhân vật: chị em bạn bè của nữ chính rất hay ho, nhất là cô chị sinh đôi của nữ chính. Còn nhân vật phụ thì như 1 lũ biến thái thần kinh, thấy tâm lý vặn vẹo của bọn chúng chuyển biến rất nhanh ???? Nói chung là ai dễ dễ tính thì đọc thấy cũng khá được, còn ai khó tính chắc thấy 1 đống sạn luôn. Riêng mình thì có thể bỏ qua mấy hạt sạn đó haha. Ps: Hà Nội gió về lạnh quá, chúc các chị em 1 buổi tối vui vẻ nhé. Hihi *** Nam An An cúi đầu nghiêm túc phiên dịch một đống tài liệu chuyên ngành lịch sử tiếng nước ngoài, lúc cửa phòng bị đẩy ra cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Minh mặc một áo khoác đen đi vào, từ bên ngoài đi vào bên trong ấm áp khiến mắt kính của anh thoáng chốc bị một tầng sương trắng che phủ, trước khi tháo kính xuống Khương Minh rót một ly trà sữa đẩy tới trước mặt cô, sau đó mới bắt đầu từ từ chăm chú cởi áo khoác màu đen treo lên giá áo, áo len màu trắng cổ chữ V tôn lên làn da trắng bóc của anh không hiểu sao mang theo loại cảm giác cấm dục thiêng liêng. Trà sữa vẫn còn nóng, Nam An An ngậm ống hút nhìn Khương Minh ngồi đối diện cô mở máy tính trên bàn làm việc, màn hình màu xanh phản chiếu gương mặt như than, Nam An An căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tối hôm qua rốt cuộc cô không giữ được nên sau khi bày tỏ với Khương Minh, cô suy nghĩ tới sáng cũng không biết phải dùng vẻ mặt nào đối diện với anh, cuối cùng quyết định lấy ‘bất biến ứng vạn biến’ --- bởi vì tối qua uống rượu, mà kết quả sau khi tỏ tình xong…. Cô đã quên. Buổi sáng lúc cô tỉnh lại trên giường nhà mình, quần áo đầy đủ, thân thể đầy đủ, ngay cả ga trải giường đều rất bằng phẳng. Cũng không có ân ái, không 419 (tình một đêm), ngay cả môi cô cũng không sưng. Cô nhớ rõ trước khi tỏ tình có màn dạo đầu thật thê thảm, lêquýđôn~n trước mặt mọi người cô khiêu khích Khương đại thần ~!~. Truyền thống của đại học phía Tây là đầu năm tư học hết các môn, kỳ hai năm tư thì tùy ý, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô vào ngày hôm qua. Tối hôm qua sau khi tham dự buổi tiệc rượu cảm ơn thầy cô giáo còn bị bọn họ kéo đi quán bar chơi đùa với hai thầy giáo trẻ tuổi, Khánh Đại Quân dị ứng với rượu, Khương Minh là đối tượng vàng duy nhất bị các chàng trai chuốc rượu, lúc thấy Khương Minh bị 38 tên rót rượu một vòng rồi, sau đó sắc mặt đã có chút đỏ, thương nam thần nên rốt cuộc Nam An AN không nhịn được chen vào trong đám người hiên ngang lẫm liệt nói: “Thầy….” Khương Minh híp mắt sau khi thấy rõ là cô thì khoát tay: “Không sao, tôi còn có thể uống….” Dường như anh có chút say, vốn giọng mát lạnh hơi khàn khàn, âm cuối có chút kéo dài ra. Nhận được lời bảo đảm, Nam An An yên tâm.   Mời các bạn đón đọc Em Bị Bệnh Phải Trị của tác giả Hàn Mạch Mạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tần Cảnh Ký - Cửu Nguyệt Hi.
Bạn sẽ làm gì nếu một ngày tỉnh dậy, phát hiện mình đã bước vào trong một cuốn tiểu thuyết? Tệ hại hơn, nếu nhân vật chính cùng tên với bạn ấy có một cuộc sống bê bết và đầy rẫy kẻ thù? Tần Cảnh đã có được trải nghiệm đó. Bằng chính sự mạnh mẽ, cá tính, đanh thép và khéo léo của mình, cô đã gỡ dần những chiếc gai nhọn trong cuộc đời của nhân vật Tần Cảnh để bước vào vườn hoa hồng tình yêu. Nhưng, một sáng thức giấc, cô bỗng phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.. *** Lúc Tần Cảnh chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, QQ chợt nhấp nháy báo có tin nhắn của Viên Tử, cô bèn kích động mở ra xem. Vì nghỉ đông rảnh rỗi nên Viên Tử đã viết một bộ truyện lấy tên nữ chính là Tần Cảnh - cũng chính là tên cô! Cô gái nào chẳng ôm mộng làm nữ chính, mà nữ chính Viên Tử viết còn dựa theo cuộc sống thật của chính Tần Cảnh nữa. Trắng trẻo, sang chảnh, xinh đẹp, ôm mộng làm đạo diễn… cô có thể không kích động hay sao? Hộp thoại xuất hiện, quả nhiên là cô ấy gửi tới một tệp tin tên là “Minh tinh tránh ra, nữ phụ muốn báo thù”. Tần Cảnh vừa nhìn tiêu đề máu nóng đã sục sôi: Minh tinh cơ đấy, nữ phụ muốn báo thù nữa kìa, nhất định là tranh đấu rất khốc liệt, không bên nào chịu nhường bên nào rồi! Sau khi cô nhận tập tin, hộp thoại còn hiện thêm một câu: Viên Tử 22:33:33 17/03/2013: Tần Cảnh, gần đây thịnh hành văn nữ phụ, tôi viết thử một truyện xem thế nào. Thật ra bà là nữ chính, có điều, ừm, là nguyên nữ chính (*) thôi. Bà đừng choảng tôi đấy nhé! Tôi phắn đây! Vèo~~~ (*) Từ dùng để chỉ nữ chính ban đầu của một bộ văn nữ phụ. (Tất cả các chú thích trong truyện đều là của người dịch.) Thế rồi, ảnh đại diện cười ngốc nghếch của Viên Tử lập tức tối thui. Tần Cảnh không hay đọc truyện, ngu ngơ không hiểu, câu này nghĩa là thế nào. Văn nữ phụ là gì vậy? Còn cả nữ chính rồi nguyên nữ chính nữa? Con nhỏ này viết văn đến ngu người rồi à? Nữ phụ là nữ phụ, nữ chính là nữ chính, sao lại loạn xì ngầu lên thế này? Nhưng Tần Cảnh không thèm quan tâm nhiều, cô lưu file vào di động rồi cuộn mình trong chăn, hăm hở nghiên cứu bộ truyện mà mình làm nữ chính. Vài tiếng sau, cuối cùng Tần Cảnh cũng phát hiện ra mình đã bị lừa! Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch đây mà! Không thể tin được đây còn là một bộ truyện “xôi thịt” nữa chứ! Không những phô bày mọi tư thế, thậm chí còn đủ mọi chiêu trò gợi tình các kiểu. Đã vậy văn phong còn tinh tế và sống động, cô đọc quên hết trời trăng, không nỡ bỏ xuống, thế nên cứ vừa đọc vừa tức muốn ói máu. Câu chuyện chia thành phần nguyên gốc và phần truyện kể về quá trình sau khi một độc giả vô tình xuyên vào nhân vật nữ phụ Tập Vi Lam và được đặt tên là Minh tinh tránh ra. Phần truyện gốc kể về nguyên nữ chính Tần Cảnh và nữ phụ Tập Vi Lam là hai chị em trong gia đình “rổ rá cạp lại” - tình tiết kiểu mẫu của hàng loạt phim thần tượng. Tần Cảnh là người chị kiên cường và lương thiện, có ông bố giàu sụ, anh nào anh nấy mê như điếu đổ, có giáo dục, có tài hoa, từng bước trở thành đạo diễn nổi tiếng. Còn Tập Vi Lam là cô em gái nham hiểm và độc ác, có bà mẹ hồ ly tinh lúc nào cũng ghen tỵ và muốn tranh đoạt hết thảy từ cô chị. Cuối cùng cô ta bán mình, trải qua đủ loại quy tắc ngầm để trở thành đại minh tinh. Nam chính Doãn Thiên Dã có thân phận thần bí, hình như là con ông cháu cha, gia tộc nắm chức vị quan trọng. Cũng nhờ anh khích lệ và âm thầm giúp đỡ mọi lúc nên Tần Cảnh mới có thể chiến thắng được mưu kế thâm hiểm do Tập Vi Lam bày ra, trở thành đạo diễn. Đến cuối truyện, Tập Vi Lam mơ được trở thành con dâu nhà giàu, không ngờ phim “nóng” của cô ta cùng hàng loạt ông chủ tai to mặt lớn bị phơi bày ngay tại đám cưới. Vừa không thể cưới chồng giàu lại không được làm minh tinh, cô ta trút giận vào Tần Cảnh, muốn đẩy Tần Cảnh xuống lầu, kết quả lại bất cẩn tự ngã chết. Phần truyện gốc được tác giả Viên Tử khái quát trong chương đầu tiên, về sau không nhắc đến nữa. Còn phần nữ phụ Minh tinh tránh ra lại dài vô kể. Độc giả không tên hy sinh oan uổng nào đó xuyên vào truyện trở thành Tập Vi Lam, thề phải trả thù Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã vì đã hủy hoại cuộc đời cô ta. (Tần Cảnh cảm thấy điều này phải bàn lại, không phải chính cô ta gieo gió gặt bão sao?) Đầu tiên, cô ta cứu vớt hình tượng của mình trong suy nghĩ của cha dượng, còn cùng bà mẹ nham hiểm bày mưu tính kế, thành công thuyết phục cha dượng chia phân nửa số cổ phần công ty cho mình. Thế là cô ta tự đầu tư cho bộ phim mình đóng, không phải chịu quy tắc ngầm nữa. ... Mời các bạn đón đọc Tần Cảnh Ký của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu
Thế nào gọi là xui xẻo… Xui xẻo là khi một thanh niên đầy triển vọng bỗng một ngày thức dậy trong cơ thể con gái, mối quan tâm hàng ngày chỉ xoay quanh: ngăn cản cơ thể cũ đang bị chủ nhân mới “phá hoại”, cộng thêm việc bao giờ thì… “đến tháng”. Thế nào gọi là may mắn… May mắn là khi bạn hoán đổi thân xác với một soái ca đích thực, đàng hoàng sống chung ký túc xá nam sinh với người mình thầm mến, lại được tha hồ ăn uống no say mà không sợ béo… cuộc sống còn gì vui vẻ hơn!? "Hà Chi Châu tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của anh là rất rất rất bất an. Cái quái gì thế này, một người đàn ông cao lớn như mình lại bị một gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, xoa trán, vuốt tóc, gọi mình bằng cái tên quá đỗi xa lạ, là sao, là sao, là sao!!!!! Thẩm Hi trở mình tỉnh dậy, cảm giác thật đặc biệt, cơ thể như được tiếp thêm luồng sức lực xài mãi không hết. Ế! Chuyện gì thế này? Sao chân mình dài ra nhiều thế, còn to ra nữa? Các ngón tay thon dài rõ khớp, rất đẹp, nhưng đây là tay đàn ông mà! Sao mình lại nói giọng nam trung tiêu chuẩn thế này? Cô hít sâu một hơi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương, lập tức kinh hãi hét lên: “Đây… đây là mặt đàn… đàn ông mà!!!!!!!!”. *** Buổi chiều đầu hạ vang tiếng sấm rền, sau đó một trận mưa rào đột ngột trút xuống. Lúc Thẩm Hi bước ra từ phòng tập múa cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trong phòng tập múa không có nhà tắm, cô mặc bộ đồ thể thao gọn gàng từ cầu thang đi xuống. Bầu trời sau mưa xanh cao vời vợi, bậc thang bên ngoài ở ngay sát một hoa viên nhỏ, hoa bướm trong vườn tươi tắn và nhỏ xinh, cánh hoa sau mưa còn đọng nước, những mầm non mới nhú dường như khẽ ngắt là gãy ngay, không khí ẩm ướt và tươi mới. Buổi chiều Thẩm Hi không phải đi học, nhưng lại đột ngột bị cô Ôn gọi đi tập múa, mục đích của đợt luyện tập này là để biểu diễn trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Đây là việc lớn, khoa Múa lại là khoa biểu diễn chính vì thế cả khoa đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước. Thẩm Hi về kí túc xá, cô bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng đang vừa trang điểm vừa lẩm nhẩm hát. Bàn học của Thẩm Hi ở vị trí cạnh ban công, bên kia chính là bàn của Hạ Duy Diệp. Lúc cô ngồi vào chỗ, Hạ Duy Diệp hỏi bâng quơ: “Hôm nay ở chỗ cô Ôn lại tập luyện vất vả lắm nhỉ?”. Thẩm Hi dọn đồ, mỉm cười đáp: “Cũng bình thường”. Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi nữa. Thẩm Hi vứt điện thoại lên bàn học, thu dọn ít quần áo rồi lao tới nhà tắm công cộng. Thực ra phòng tắm trong kí túc xá cũng có nước nóng, kì trước nhà trường vừa lắp bình nước nóng đồng loạt. Lúc vừa lắp xong mọi người đều rất vui, kết quả là dùng được vài tháng đã phát sinh vấn đề về tiền nước. Cuối cùng trưởng phòng Trần Hàn đã mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đưa ra quy chế mới: Không ai được tắm nước nóng trong phòng, muốn tắm nước nóng thì tới nhà tắm công cộng của trường mà tắm. Có lúc Thẩm Hi khá chậm hiểu, mãi mấy tháng sau cô mới biết quy chế mới này lập ra vì mình. Trong nhà tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tỉ lệ nam nữ ở Học viện Sư phạm là 2:8, phía bên phòng tắm nam lèo tèo vài mống, phía bên phòng tắm nữ thì lại phải xếp hàng. Thẩm Hi đang đứng dựa tường đợi tới lượt mình thì gặp bạn Đậu Đậu cùng phòng. Đậu Đậu xách một cái thùng to, gương mặt tròn xoe tươi cười, cô len qua đám nữ sinh xinh xắn bước về phía Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, mời mọi người đi đập phá một trận đấy”. Sinh nhật Hạ Duy Diệp? Nhưng mình có được cậu ấy mời đâu. Thẩm Hi tựa lưng vào bức tường trơn lạnh, khóe miệng cong lên, không nói gì. Đậu Đậu tươi cười, nói không ít chuyện với Thẩm Hi, Đậu Đậu rất hưng phấn vì đến lúc đó Hà Chi Châu của Đại học S cũng sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp. Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô biết người này, có điều chưa tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường ở cùng phòng với anh ta, anh ta vừa trở về sau kì trao đổi sinh viên, một soái ca đích thực. Đậu Đậu đột nhiên ghé sát đầu lại: “Hạ Duy Diệp thích anh ấy lâu lắm rồi, lần này hình như đã mời anh ấy rất lâu đấy”. Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, nhướn mày. Đậu Đậu lại bắt đầu huyên thuyên về Hà Chi Châu, trong lúc nói còn cười khúc khích, Thẩm Hi thờ ơ lắng nghe. Đợi chán chê cuối cùng cũng được hai chỗ. Thẩm Hi vào tắm nước nóng thoải mái rồi bước ra, lúc cô tắm xong Đậu Đậu vẫn chưa ra, một giọng nói vang lên từ phòng phía bên trái gần nhất: “A Hi, cậu xong rồi à, cho tớ mượn dầu xả của cậu tí”. ... Mời các bạn đón đọc Đừng Kiêu Ngạo Như Thế của tác giả Tùy Hầu Châu.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới - Khương Tiểu Nha
Tác giả Khương Tiểu Nha cho ra mắt siêu phẩm Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, một câu chuyện ngôn tình ngược nói rằng "Đã mang thai con của tôi mà vẫn muốn bỏ đi à?" Anh giữ cô lại, ép cô giao đứa con cô sinh ba năm trước ra. Chưa từng sinh con? Vậy thì mang thai lần nữa. Vị tổng tài với gia khẩu vị quá nặng, cố chấp điên cuồng đoạt lấy tình yêu, cô vô lực phản kháng, từng bước đắm chìm. Ok, đứa con sau khi sinh cô sẽ giao cho anh ta rồi sau mọi truyện anh ta rời đi. Nhưng anh ta đem cô trói lại rồi ném lên giường, điên cuồng tức giận nói "Người phụ nữ này, ai bảo rằng chỉ sinh một đứa?" *** Tòa nhà sừng sững nằm ngay trong lòng khu rừng um tùm xum xuê, sát bên cạnh là thành phố, nơi này nguy nga tráng lệ không gì sánh được, càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí. Đỉnh cao nhất của tòa nhà vươn lên gần kề chân trời, dưới sự phác họa của đêm đen, càng toát lên vẻ khiến người khác không dám đến gần mà chỉ có thể nhìn ngắm từ xa. Nóng. Nóng đến mức không thể nào thở nổi. Trên chiếc giường lớn kiểu Anh, một cô gái trẻ đang ngủ say, khoác trên cơ thể mềm mại duyên dáng ấy là chiếc váy màu trắng lộng lẫy mà tinh tế, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống dưới khóe môi mỏng manh. Mồ hôi đã thấm ướt ra chiếc váy, tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ. "Ưm, nóng quá..." Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, từ trong cơn mê mơ màng tỉnh dậy. Lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa hoa nhưng lại xa lạ, cô đưa mắt lên bức tranh sơn dầu Phương Tây ở thế kỷ 14 mà cô nhìn không rõ lắm đang được treo trên tường. Đây là nơi nào? Cô mơ hồ đảo mắt nhìn chung quanh. Chỉ thấy đang ngồi ở một góc trên sô pha là một người đàn ông, dáng người cao lớn, ngón tay trắng ngần đang đung đưa ly rượu vang. "Anh là ai? Nơi này sao lại nóng như vậy? Có thể tắt máy điều hòa đi được không?" Vừa nói dứt lời, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng nói của mình đã yếu đi rất nhiều, giống như vừa bị bệnh rất nặng vậy. Nóng quá. "Nếu như cô còn không tỉnh, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ nơi này lên 88 độ, hấp sống cô luôn đấy." Một giọng nam từ trong phòng vang lên, ngữ khí vô cùng hung hăng khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Hấp sống? Hấp sống gì chứ? Tinh thần của Thời Tiểu Niệm có chút rã rời, mồ hôi rơi xuống, làm mờ đi tầm mắt của cô. Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Cô đưa tay gỡ nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi, ngước nhìn lên liền trông thấy một ánh mắt sắc bén như chim ưng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới của tác giả Khương Tiểu Nha.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy - Diệp Phi Dạ
Tác giả Diệp Phi Dạ cho ra mắt tác phẩm Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy, câu chuyện ngôn tình ngược mở đầu dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng.  "Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm... trong đó có kiếp nạn tình nhân" Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: " Truyện hay nhất chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!" ***  "Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây? Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng. Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên. Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y. Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát. "Dám cắn tôi sao?!" Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi." Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến. ...................... Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính. Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân. Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước. Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào. Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng. Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy của tác giả Diệp Phi Dạ.