Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mùa Hạ Thoáng Qua

"Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."*   Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ.   Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này.   Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.    Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi.   Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin. Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra.   Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần.   ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.   Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói: “Nghĩ giống cậu.”   “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.   “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.   “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng.   "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu."   Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần...   Thế rồi, họ xa nhau.   Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc: "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn." Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim.   Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên.   Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều.   Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa?   Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng.   "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!"   "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?"   "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?"   "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không?   Chương Viễn không lên tiếng.   Hà Lạc cười nhạt: " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi."   "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về."   "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?"   Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?   ******   Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút.   Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần.   Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời.   Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô. Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi.   Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ?   Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì.   "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?"   "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em."   "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?"   Hà Lạc im lặng.   "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ: "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?"   Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần.   ******   "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi.   Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn: "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời?   Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè.   "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng."   Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng.   Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao!   ******   Chú thích: "...": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. "..."*: Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng Cửu.   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa thành. Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác nảy sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh, giữa một bầu trời xanh biếc. Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: “Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào.” Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải trái móng vuốt của Hà Lạc: “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?” Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: “Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?” Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: “Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó.” … Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi gang tay của Hà Lạc ném đến, cười nói: “Lấy oán trả ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.” Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, cũng muốn bên em cả đời.” Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ chần chừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân. Mời các bạn đón đọc Mùa Hạ Thoáng Qua của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Rốt Cuộc Gặp Được Em
Một tinh anh trên thương trường, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú.   Duyên muộn, tình muộn.   Em không có cách nào chống lại sự cám dỗ của chị, cũng không biết có đủ dũng khí yêu chị hay không.   Em chưa bao giờ động tâm, nên không biết phải làm sao với người khiến trái tim em loạn nhịp.   Đây là tình bạn hay là ái tình?   Chỉ có thể đi đến cuối cùng, chúng ta mới biết được đáp án. ***   Mời các bạn đón đọc Rốt Cuộc Gặp Được Em của tác giả Văn Việt.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.
Đặc Quyền Của Giáo Sư
"Trong bộ truyện, từng chương sẽ là những câu chuyện của đôi nam nữ chính. Không có bố cục mở đầu dẫn đến kết quả dài dòng như những bộ khác của tôi(tác giả), nhưng lại có phần đặc sắc riêng, cũng không quá sướt mướt giống như ngôn tình "truyền thống" . Đặc biệt, trong khi đọc mọi người sẽ biết được tóm tắt chuyện trước kia của nam-nữ chính. Mà không cần phải kể lại toàn bộ (cười)." #1  Người phụ nữ nào cũng mong có người đàn ông thật hoàn hảo bên cạnh. Ví dụ như gia thế tốt,ngoại hình điển trai, cao to không đen hôi, biết chăm sóc người phụ nữ của mình. Nói chung đó là loại đàn ông tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng sự thật là loại đàn ông như thế sớm đã tuyệt chủng, không thì đã lập gia đình, hoặc tàn nhẫn hơn là bọn họ đều đã có "BẠN TRAI".  Cố Thanh Vũ cũng hiểu điều đó nên từ trước đến nay đối với tình yêu chín phần không quan tâm, còn một phần lâu lâu mới "thèm" thôi. Nhưng không ngờ cô lại may mắn gặp được người đàn ông "tốt" như vậy, còn cưu mang cô cho ở nhờ nhà (?) #2 Người đàn ông này thật kỳ lạ,  trước khi yêu cô,  người hệt như khúc gỗ, khuôn mặt thì như đưa đám, suốt ngày cau có, hiếm lắm cũng chỉ có vài lần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nếu không phải là cười khinh bị cũng là chế giễu người khác. Vậy mà khi yêu cô rồi, tính tình liền thay đổi 180 độ, luôn giở thói lưu manh với cô, lại biết làm nũng như đứa trẻ. Thật phiền chết cô! #3 "Cố Thanh Vũ, em nói thử xem,  làm cách nào để con người cảm thấy khoái lạc nhất !? " Người nằm dài trên sofa, tay cầm điện thoại bấm bấm, cất tiếng hỏi. Cố Thanh Vũ ngồi cách đó không xa, điềm đạm trả lời "Sex. " "Ý kiến hay, chúng ta cùng thử." Anh ngồi bật dậy, cười tươi nói. Cô Thanh Vũ trừng mắt "Không hứng thú." Lục Tử Ngạn e thẹn "Anh có chỗ nào không hấp dẫn? " #4 "Ngạn Tử, anh thấy tấm nệm này thế nào? " Lục Tử Ngạn ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời "Màu sắc không tệ, cũng êm ái, khi 'vận động' chắc chắn độ nhún rất tuyệt. " Cố Thanh Vũ lập tức quay mặt đi. *** Nam chính: Lục Tử Ngạn hay gọi là Ngạn Tử Nữ chính: Cố Thanh Vũ 2 năm trước, Cố Thanh Vũ là sinh viên năm nhất của giáo sư Lục Tử Ngạn. Cố Thanh Vũ vẫn sẽ là một học viên mờ nhạt như thế nếu không có một ngày giáo sư Lục gặp cô tất tả làm việc đến tối muộn sau giờ học trên lớp để kiếm tiền.  Cố Thanh Vũ rất kiên cường, một mình sống cùng bà, một mình kiếm tiền để vừa học vừa chăm sóc bà, một mình đối mặt với thế giới. Lục Tử Ngạn liền để cô làm việc ở văn phòng giáo sư của mình, trả tiền lương để giúp đỡ cho cô.  Cho đến ngày bà cô mất, ngày mà người thân nhất trên Thế giới này rời bỏ cô, Lục Tử Ngạn bước đến, nắm lấy tay cô và bảo  "Cố Thanh Vũ, theo tôi về nhà. Tôi sẽ chăm sóc em." Cứ như thế, một giáo sư Lục mặt lạnh với một tảng băng trong lòng dần dần tan ra, anh chăm sóc cô, yêu thương và bảo vệ cho cô.  Cũng từ đó mà giáo sư Lục mặt lạnh cũng biến đổi cả về tính nết, mặt dày, vô sỉ, làm nũng với Cố Thanh Vũ mọi lúc. Cũng như Cố Thanh Vũ nói về anh cuối chuyện: " Một người như anh, tính tình trầm ổn, yêu rồi mới phát hiện gian tà cỡ nào. Nhưng cũng vô cùng dễ thương, lại sống rất sâu sắc... Đối với tôi luôn một lòng một dạ." Trích dẫn đi kèm: Ngạn Tử, cả đời em chỉ yêu anh, thế gian này không ai biết đến sự tồn tại của em cũng được, chỉ cần mình anh biết là đủ... ---------------------------------------------- Truyện này rất hay, được cái mình ri viu không hay :))))) Đây là một câu chuyện tình yêu cực kỳ nhẹ nhàng và vô cùng sâu lắng. Thật sự nó rất là hay, túm lại, không nói nhiều TRUYỆN NÀY NÊN ĐỌC  :))))) ~~~~~~~~~~~~ Bây giờ là 11h39 và bài hát đang nghe là bài Thị_trấn_cổ_tích của Tam Vô Đây là bài hát Trung Quốc các mẹ nhé, rất nhiều người đã cover bài này, nhưng Tam Vô cover có lẽ là hay nhất. Giọng Tam Vô cũng nhẹ như Đặc quyền của giáo sư vậy =))))). Bài này rất là hay, lời bài hát vô cùng đẹp, các mẹ có thể lên youtube xem vietsub để coi lời. Hay lắm luôn, nhạc chuông điện thoại của con là bài này đấy :)))))))) *** "Lục Tử Ngạn, anh còn định ngủ đến bao giờ? " Cố Thanh Vũ đá mạnh vào cái giường, nhíu mày nói lớn. Đã hơn 7 giờ sáng mà anh còn chưa tỉnh. Định bùng tiết sao? Người nằm trên giường không thèm nhúc nhích. Cô giơ tay lôi tấm chăn giày cộm ra, dùng sức kéo thân hình to lớn trên giường "Ngạn Tử, anh mà không dậy...em sẽ bỏ đói anh đấy." Lục Tử Ngạn liền mở mắt, vòng tay ôm lấy cô, vui vẻ nói "Chào buổi sáng." Lại còn hôn lên má Cố Thanh Vũ Cô tròn mắt, vội đẩy anh ra, khuôn mặt ửng đỏ, không nói một câu bỏ ra ngoài. Lục Tử Ngạn ngồi trên giường híp mắt cười. Buổi sáng không tệ. Một lát sau, anh đã quần áo tươm tất đi xuống nhà dùng bữa sáng. Hôm nay là sandwish, cầm miếng bánh lên thưởng thức, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn người đối diện, từ khi dọn về sống với anh, cô đã quen bị anh nhìn chằm chằm như thế. Có thể gọi là chai mặt rồi nên không thấy ngại. "Thanh Vũ, sao em lại lạnh lùng như thế?" Cố Thanh Vũ đầu không ngẩng lên, vẫn nhàn nhã ăn sáng, cất tiếng "Vậy sao anh có thể mặt dày lúc nào ăn cơm cũng nhìn em chằm chằm như vậy?" Lục Tử Ngạn nghiêng đầu, tự nhiên trả lời "Vì em đẹp." Cô không nói tiếp, nếu không mau mau ăn sáng cô sẽ trễ giờ học. Nhớ lại hai năm trước khi về đây, Lục Tử Ngạn không nói nhiều và trêu chọc cô như bây giờ, anh lúc đó rất trầm tính. Cả ngày nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu. Cô từ nhỏ luôn sống cùng bà nội, ngoài giờ học ra, thời gian còn lại cô toàn đi làm thêm. Năm đó cô trở thành sinh viên năm nhất, anh là giáo sư lớp cô. Đột nhiên một lần anh nói muốn cô trở thành trợ giảng của mình, còn bắt cô phụ giúp quét dọn và sắp xếp đống tài liệu trong phòng làm việc mỗi ngày, khiến thời gian làm việc của cô bị hạn chế. Cũng may Lục Tử Ngạn còn có lương tâm nói rằng sẽ trả lương cho cô. Tuy số tiền rất cao nhưng cô cũng không muốn kéo dài, tìm mọi cách để bỏ việc, nhưng lại bị anh uy hiếp "Nếu em không tiếp tục làm việc tôi sẽ khiến em mãi mãi không tốt nghiệp", lúc đó cô rất lo lắng, còn nghĩ anh là tên biến thái muốn hãm hại cô. Sau này mới biết đươc, anh nhiều lần đi theo cô đến nơi làm việc, quan sát cô từ xa. Vì không muốn cô chạy hết nơi này sang nơi khác làm thêm nên mới nghĩ ra cách này. Khiến cô cảm động không thôi. Khi đến trường thì cả hai đi riêng. Vì cô và anh ở chung nhà là một bí mật. Cô không còn đi làm nữa nên đã kết đựoc một số bạn bè trong lớp, thường ngày vẫn hay tán ngẫu cùng họ. Cố Thanh Vũ chạy tức tốc đến trường. Trễ rồi, cô bị trễ học rồi. Dù cố gắng thế nào thì cô vẫn bị trễ học, còn nguyên nhân hại cô bị trễ thì đến rất đúng giờ (tất nhiên là vì anh dùng xe hơi). "Vũ Vũ, hôm nay cậu đi muộn là lần thứ năm rồi." Bạn cùng bàn Phong Hiểu Ái thấy cô vừa bước vào chỗ ngồi liền nói nhỏ. "Ngủ quên sao? " Cố Thanh Vũ thở phì phò "Không phải." "Vậy thì tại sao?" "Học trò Cố, em lại đi trễ rồi. phải phạt thế nào đây. " Lục Tử Ngạn đứng trên giảng đường cất tiếng nói. Cô mím môi trừng mắt nhìn anh, phạt? Anh còn dám phạt cô, nếu không phải do anh thì cô đâu có bị trễ. Phong Hiểu Ái thở dài, cảm thán thay bạn "Vũ Vũ, cậu tiêu rrồi." "Sau tiết học hãy đến văn phòng gặp tôi." - Lục Tử Ngạn cất tiếng ra lệnh. Cô không cách nào khác phải vâng lời. Ở trường Đại học, tiết học của Lục Tử Ngạn là tâm lý học, ngày nào cũng có tiết của anh. Tuy ở trên trường lúc nào cũng xem nhau như người xa lạ nhưng lúc không có ai, Lục Tử Ngạn lại bắt đầu giở tật xấu. Chẳng hạn như bây giờ, với lí do là phạt cô nên anh đang được thoải mái nằm trên đùi cô ở trong phòng làm việc. Cố Thanh Vũ cau mày lên tiếng "Anh còn không để em về lớp? " Cô ngồi đây cũng gần nửa tiếng rồi. Nếu không quay lại sẽ bị nghi ngờ. "Sao em lại gấp gáp như vậy?" Lục Tử Ngạn nhàn nhã đọc sách, trả lời. Cố Thanh Vũ: "Ở đây là trường học, anh đừng xem như ở nhà có được không? " "Em chưa từng nghe câu: Trường học là ngôi nhà thứ hai sao? Vì vậy cứ tự nhên như ở nhà là được." Cố Thanh Vũ :... *** Nằm lâu như vậy không nghe thấy cô phàn nàn, lại rất yên tĩnh. Lục Tử Ngạn liền ngước mắt nhìn. Thì ra cô đã ngủ quên. Khoé miệng anh chợt giương lên, kỹ thuật ngủ tốt như vậy, ở đâu cũng ngủ rất ngon. Mái tóc dài óng mượt của cô theo gió phất phơ trước mặt anh, Lục Tử Ngạn im lặng ngắm nhìn cô, anh rất thích ngắm nhìn Cố Thanh Vũ, dù là lúc tĩnh hay động đều rất đẹp và yên bình. Giống như cái tên của cô vậy: Thanh Vũ (Cơn mưa trong lành, thuần khiết) Cũng vì vẻ ngoài trầm tĩnh của cô mà anh đã bị thu hút, mỗi lần hết giờ học cô liền chạy như bay bỏ đi. Đối với người lạnh lùng như anh chuyện đó đều không hứng thú. Nhưng trong một lần đi dạo, chợt phát hiện cô đang ở trong cửa hàng tiện lợi làm việc. Vừa làm vừa học, lúvc đó cũng hơn mười giờ tối. Không hiểu sao anh lại đứng yên lặng nhìn cô. Từ đó cứ mỗi lần hết giờ học, anh lại đi theo Cố Thanh Vũ, chầm chậm phía sau. "Cố Thanh Vũ..." Lục Tử Ngạn vươn tay chạm vào khuôn mặt trái xoan trắng nộn, ánh mắt thâm tình nhìn cô..vô thức bật cười. Vì ngủ ngồi nên đầu cô không ở yên mà gật lên gật xuống vô tình chạm môi anh. Lục Tử Ngạn vô cùng ngạc nhiên, dù chỉ là vô tình.. "Ưm..hử? " Đúng lúc Cố Thanh Vuc vừa tỉnh giấc, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh liền thắc mắc. Lục Tử Ngạn hai bên má hơi ửng đỏ, lộ dáng vẻ e thẹn "Tiêu Vũ, đột nhiên, anh muốn hôn em." "Anh điên sao?" Câu nói của cô như tạt một gáo nước lạnh vào anh. Mày đẹp liền nhíu lại, anh cất giọng "Tại sao em cứ thích phá hỏng không khí thế? " "Mau ngồi dậy, em mỏi chân rồi." Lục Tử Ngạn bực tức, dùng tay ấn đầu cô xuống, chạm môi mình. Cố Thanh Vũ trợn tròn mắt, nhịp tim phút chốc mất bình tĩnh. Tuy đây không phải nụ hôn đầu của hai người nhưng nó đến quá bất ngờ. Từ khoảng cách này cô có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, cảm nhận hơi thở thanh lạnh cương nghị. Lục Tử Ngạn hôn đủ rồi mới rời khỏi đôi môi Cố Thanh Vũ, đôi mắt màu đen ma mị giống như đang mê hoặc cô, bàn tay trên gáy vẫn chưa buông. Anh nhếch miệng cười "Vãn còn đơ quá." Cố Thanh Vũ giật mình, đẩy anh ra, đứng bật lên "Đồ lưu manh." Lục Tử Ngạn ngồi dậy, tròng mắt lấp lánh "Yên tâm, chỉ lưu manh với mình em." Cô hết nói nổi, thở ra một hơi, rồi mặc kệ anh bước đi. "Tiểu Vũ." Cách gọi thân mật của anh thường chỉ dùng khi ở nhà, bây giờ đột nhiên gọi khiến cô không phản ứng kịp, ngơ ngác một chút mới trả lời "Chuyện gì." Lục Tử Ngạn tỏ vẻ thoả mãn "Đùi em rất êm, cảm giác không tệ." Cô:..... Cố Thanh Vũ thật sự hối hận vì đã quay lại trả lời anh, Lục Tử Ngạn khốn khiếp..   Mời các bạn đón đọc Đặc Quyền Của Giáo Sư của tác giả Dư Lạc Thuần.
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí
Trần Hạo là ông hoàng của làng giải trí, mặc dù không thuộc thế lực hắc đạo nhưng lại chẳng có ai dám đụng đến Trần thiếu của công ty giải trí Minh Hạo. Một người đàn ông dáng người uy phong lẫm liệt, khuôn mặt tuấn tú luôn trầm lặng, không một ai có thể đoán được Trần thiếu đang suy nghĩ gì. "Không! Chẳng bao giờ mình lại vì một cái cây mà bỏ qua một khu rừng" "Tôi không thích sự ràng buộc mà muốn cuộc sống tự do tự tại" Gia Duyên, cô gái có thân phận thần bí với vỏ ngoài là siêu mẫu. Từ một ánh mắt của cô đến nụ cười đều khiến người khác đắm chìm trong đó. Cô nóng tính và ghét nhất hai loại người. Một là đa tình phong lưu, hai là ỷ thế hiếp người. *** GHI CHÚ: 4 quyển truyện tiếp nối lẫn nhau. * Quyển 1: Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ. ( Lôi Lạc Thiên và Trình Lam). *Quyển 2: Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình. ( Mạnh Hùng và Kiều Nhi). * Quyển 3: Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo. ( Nam Liệt và Hàn Mạc). 12 giờ đêm là thời điểm mà mọi người đang yên lành ở trong nhà của mình chìm vào giấc ngủ yên. Tại một quán Bar ngay trung tâm Thành Phố S vẫn ngộn nhịp và náo nhiệt như thường ngày. Trong căn phòng VIP tại Night Angel bar, Tràn Hạo, Mạnh Hùng, Lôi Lạc Thiên và Nam Liệt bốn người đàn ông cùng với người phụ nữ của mình đang ngồi uống rượu và trò truyện. Nam Liệt một thân âu phục màu đen ngồi thỏai mái ôm Hàn Mạc vào lòng. Hôm nay Hàn Mạc vừa mới từ Đông Nam Á trở về, đáng lẽ ra Nam Liệt sẽ không đến đây. Nhưng bốn người đã có hiệp ước mỗi thứ bảy đầu tháng đều tụ tập lại một lần, dù có bận đến đâu cũng không được vắng mặt. “Em có mệt không? Ngồi thêm một chút chúng ta về.” Nam Liệt cúi xuống đặt lên trán của Hàn Mạc một nụ hôn nồng nàn nói. “Không sao, em không mệt.” Thật ra thì Hàn Mạc vô cùng mệt mỏi, sau khi xử lý xong việc trong bang cô bay về Thành Phố S ngay lập tức. Chỉ xa Nam Liệt mấy ngày mà lòng cô đã cảm giác khó chịu, cô nhớ anh muốn được ở bên cạnh anh. Mạnh Hùng ngồi bên cạnh Nam Liệt, một tay choàng qua vai của Kiều Nhi, tay còn lại kẹp điếu cigar cháy được hơn phân nửa đặt trên thành ghế sofa. Ánh lửa màu cam leo lét cùng với làng khói đen yếu ớt tỏa ra từ điếu cigar, làm người ta nhìn vào cảm giác nguy hiểm một cách lạ kỳ. Hôm nay trên khuôn mặt cương nghị của Mạnh Hùng, luôn hiện lên sát khí làm người ta nhìn vào chỉ muốn lẫn tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phát ra lửa của anh. Kiều Nhi qua bao năm an phận ở nhà làm phu nhân Mạnh gia, đã đưa ra một quyết định làm cho Mạnh Hùng cảm giác không yên trong lòng. Cô sẽ cùng Minh Dạ Collin mở một văn phòng luật lớn nhất tại Thành Phố S này, đặc tên là văn phòng luật sư Mạnh Nhi. Minh Dạ Collin sẽ từ Paris trở về Thành Phố S làm việc, kể cả Minh Nguyệt và Thiết Sang Sang cũng sẽ trở về làm luật sự cho Kiều Nhi. Mạnh Hùng không đồng ý với việc Kiều Nhi phải xuất đầu lộ diện, với thân phận và địa vì của anh, anh không muốn người phụ nữ của mình phải xông pha ngoài xã hội. Huống hồ gì Kiều Nhi còn đang mang thai 3 tháng, anh sợ sức khỏe của cô không chịu nổi. Hai người đã vì chuyện này mà tranh cãi với nhau. Cuốn cùng người thắng đương nhiên vẫn là Kiều Nhi. Mạnh Hùng trong lòng bực bội không thể làm gì hơn, đành làm mặt lạnh để Kiều Nhi xiêu lòng. Lôi Lạc Thiên đặt Trình Lam ngồi trên đùi của mình, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Chỉ cần có Trình Lam bên cạnh thì trên khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên luôn hiện lên ý cười. Tràn Hạo trên người mặc áo sơ mi màu xanh lam mở toang hai nút phía trên, tay áo được anh săn lên đến khủya tay cùng với quần tây màu đen. Nhìn vào thật phong lưu phóng khoáng, trên khuôn mặt bất cần đời của anh luôn hiện lên ý cười ngạo đời. Tràn Hạo ngồi một bên uống rượu cặp mắt chế nhạo nhìn ba người bạn của mình, một người hạnh phúc vui vẻ, một người bực bội tức giận, một người lo lắng quan tâm. Tất cả đều phát sinh từ người phụ nữ ngồi bên cạnh họ. Tràn Hạo tay nâng ly rượu uống một ngụm, anh lắc đầu nhìn ba người nói với giọng trêu chọc. “Tràn Hạo tôi thật không muốn như các cậu. Hỷ nộ ái ố của mình đều bị một người phụ nữ làm ảnh hưởng.” Nghe Tràn Hạo nói vậy Trình Lam liền lên tiếng. “Tràn Thiếu, tại anh chưa gặp phân nửa kia của đời mình mà thôi.” Tràn Hạo nghe Trình Lam nói vậy, anh đưa ngón tay trỏ lên làm động tác lắc lắc nhìn Trình Lam nói. “Không không! Tôi không muốn có phân nửa kia của mình. Phụ nữ thật phiền phức, như bây giờ không tốt sao. Tôi cần thì gọi cho họ, không thích thì không quan tâm.” Tràn Hạo nói ra những lời thật lòng mình, anh ghét nhất là loại phụ nữ cứ bám lấy anh không buông. Chỉ cần nghe đến cái tên Tràn Thiếu là muốn nhào vô liền. “Tràn Hạo, anh đừng mạnh miệng như vậy, sẽ có ngày anh sẽ vì một người phụ nữ mà đứng ngồi không yên, ý loạn tình mê.” Kiều Nhi nhìn Tràn Hạo cười cười nói, trên thế gian này không có kẻ vô tình, chỉ vì tình yêu đích thực của họ còn chưa xuất hiện mà thôi. Tràn Hạo nâng ly rượu lên uống một hơn cạn sạch, trong lòng thầm nghĩ điều này tuyệt đối không bao giờ xảy ra với anh. Trong lúc mọi người đang uống rượu trò chuyện thì trên màn hình TV phát ra đoạn tin nóng trong ngày. “Siêu mẫu Crystal đã ký hợp đồng với công ty giải trí Ngôi Sao Sáng và đã đồng ý làm người đại diện cho nhãn hiệu thời trang Mystery của công ty Tân Mạnh Thị. Hôm nay cô Crystal đã từ Italy bay về đây để chính thức ký hợp đồng với công ty Tân Mạnh Thị.” Phát ngôn viên Mạch Tử vừa nói xong thì máy camera đã quay thẳng lên người của siêu mẫu Crystal. Một cô gái với dáng người mảnh mai mái tóc dài màu nâu mịn màng, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần nhìn vào thật thu hút. Đôi môi màu hồng phấn ánh mắt sáng như trăng rằm nhìn thẳng vào ống kính với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo. Ánh mắt của Tràn Hạo chợt dừng lại trên màn hình TV, bàn tay đang đặt trên đùi của mình xiết chặt lại thành nắm đắm. Kiều Nhi nhìn thấy cô gái xuất hiện trên TV giống y như cô gái đụng phải Tràn Hạo trong khách sạn bên Italy. Cô liền chuyển tầm mắt của mình nhìn vào Tràn Hạo, nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của anh trong lòng cô chợt hiện lên sự khó hiểu. “Tại sao mỗi lần nhìn thấy cô gái này Tràn Hạo lại có phản ứng kỳ lạ đến như vậy?.” Kiều Nhi tự hỏi bản thân của mình, cô nhất định phải tìm hiểu ngọn ngành của chuyện này. Tràn Hạo vươn tay cầm ly rượu mà Ngô Đức vừa mới rót thêm cho anh uống một hơi cạn sạch, nỗi hận hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của anh. Anh buồn bực không nói gi đột nhiên đứng lên bước ra khỏi phòng VIP.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí của tác giả Lan Hồ Điệp 134.