Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Axya (Ivan Turgenev)

Truyện dài của Turgenev, kể về một mối tình thoảng qua giữa một cô gái Nga mới lớn sôi nổi, chưa biết yêu là gì và một anh chàng Nga tại Đức. Mối tình trong vài ngày kết thúc bằng việc cô gái tỏ tình, chàng trai không chắc chắn nên từ chối, khiến anh em cô gái bỏ đi. Chàng trai hối hận tìm kiếm nhưng không bao giờ gặp lại cô gái.***

Ngày ấy tôi mới hăm nhăm, - ông N.N mở đầu câu chuyện như vậy hẳn các bạn cũng thấy, chuyện xảy ra cách đây đã lâu. Thu xếp xong công việc, tôi bỏ ra nước ngoài ngay, nhưng không phải để “du học” như người ta thường nói thời bấy giờ, mà chỉ vì tôi muốn chu du trong thiên hạ, quan sát thế gian của các thánh thần. Tôi còn trẻ, sức lực dồi dào, và trong lòng lúc nào tôi cũng thấy vui: sản nghiệp còn nguyên vẹn và trong đầu chưa kịp gợn một chút lo âu, tóm lại là tôi đã sống những ngày hoàn toàn tự do thoải mái, muốn làm gì thì làm, những tháng năm xuân sắc nhất của con người. Thuở ấy nào tôi có nghĩ được rằng con người ta đâu có phải là thảo mộc, và tuổi xuân không thể nào cứ xanh tươi mãi. Tuổi thanh xuân cứ tiêu đi những chiếc bánh dát vàng nhưng lại tưởng đó chẳng qua cũng chỉ là thứ bánh ăn thường ngày, đã mấy ai nghĩ được rằng sẽ có lúc một mẩu bánh cũng phải ngửa tay xin. Nhưng thôi lý giải làm gì chuyện ấy.

Tôi đi ngao du không hề có chương trình và cũng chẳng nhằm một mục đích gì hết. Thích đâu thì dừng lại đấy để rồi lại bỏ đi ngay, vì tôi luôn luôn cảm thấy một niềm khao khát được thấy những gương mặt mới lạ chính là diện mạo con người. Tôi chỉ lưu tâm quan sát con người, tôi căm ghét những di tích bất hủ đầy vẻ hiếu kỳ, những bộ sưu tập hiếm hoi quý giá, chỉ riêng bộ dạng của người dẫn đường[1] cũng đã gây cho tôi cảm giác buồn bực. Tôi suýt phát điên lên ở “Nhà bảo tàng xanh”[2] tại thành phố Đresđen. Thiên nhiên gây cho tôi những cảm xúc cực kỳ mạnh, nhưng tôi không yêu cái gọi là vẻ đẹp của nó, không yêu những ngọn núi hùng vĩ, những thác ghềnh. Tôi không yêu để nó khỏi ràng buộc, quấy rầy tôi. Thế nhưng con người, những con người sống động: từ lời ăn tiếng nói, dáng điệu cho đến tiếng cười, đó mới chính là cái tôi không thể nào bỏ qua. Ở giữa đám đông bao giờ tôi cũng cảm thấy thanh thản và vô cùng thích thú, tôi vui vẻ đi theo thiên hạ, hò hét theo người ta, nhưng trong lúc đó tôi lại khoái trá đứng xem đám người kia la hét. Tôi rất thích quan sát con người… cũng không phải quan sát mà là nghiên cứu con người với cặp mắt tò mò đầy vẻ háo hức và không biết chán. Nhưng tôi lại nói lạc đề rồi.

Như vậy là cách đây hai mươi năm tôi đã sống trong một thị trấn nhỏ ở Đức, thị trấn Z nằm ở tả ngạn sông Ranh. Tôi đã cố náu mình ở một nơi hẻo lánh và hiu quạnh, một quả phụ vừa gieo cho tôi một vết thương lòng, tôi quen biết bà ta ở nhà nghỉ có suối nước khoáng. Đó là một thiếu phụ rất duyên dáng và thông minh, bà ta tỏ ra kiêu sa với tất cả mọi người nhưng với tôi một con người lầm lẫn thì lúc đầu bà ta thậm chí còn khích lệ tôi, nhưng sau đó lại hắt hủi tôi một cách tàn nhẫn, khi đã thí tôi vì một viên trung úy người Baviê. Thực ra vết thương ấy của tôi cũng không lấy gì làm ghê gớm lắm, nhưng tôi thấy cũng nên có một thời náu mình trong cô đơn và buồn rầu - cái mà tuổi trẻ không say mê! - và thế là tôi đã trú ngụ tại thị trấn Z.

Tôi thích thị trấn này vì cái địa thế của nó ở chân hai quả đồi cao, vì trong thị trấn có những bức tường cũ nát và nhiều ngọn tháp, có những cây bồ đề cổ thụ, có chiếc cầu dốc bắc qua dòng suối chảy ra sông Ranh, nhưng cái chính là ở đây có thứ rượu vang ngon tuyệt trần. Chiều chiều, khi trời vừa tắt nắng (đó là vào khoảng tháng sáu) những cô gái Đức tóc vàng hoe nom thật xinh xắn đi dạo trên các đường phố nhỏ hẹp, mỗi khi gặp người nước ngoài các cô cất tiếng chào: “Guten Abend?”[3] với cái giọng nghe thật dễ thương, - và cho đến lúc vầng trăng đã ló ra sau những mái nhà nóc nhọn trên những căn nhà kiểu cổ, và những viên đá nhỏ trên mặt đường lát đá đã hiện lên rõ mồn một dưới ánh trăng im lìm, vậy mà một số cô vẫn chưa muốn về. Vào những lúc ấy tôi thích đi lang thang trong thành phố. Từ trên khoảng trời trong, vầng trăng dường như đang chăm chú ngó nhìn xuống thành phố: và hình như phố xá cũng cảm thấy rõ cái nhìn ấy nên đã tỏ ra ân cần và nhũn nhặn tắm mình trong ánh trăng - cái ánh sáng mịn màng tĩnh mịch nhưng đồng thời cũng khơi gợi lên trong lòng người một nỗi xốn xang êm dịu. Con gà trống trên cái tháp chuông cao vút kiểu gô-tích sáng óng ánh trong ánh trăng vàng nhàn nhạt, cả những gợn sóng lăn tăn trên mặt con suối đen bóng cũng lấp lánh trôi đi trong ánh trăng vàng, những ngọn nến nhỏ xíu (người Đức vốn tằn tiện!) sáng lờ mờ với cái vẻ khiêm nhường trong các ô cửa sổ hẹp dưới những mái nhà lợp ngói grifen. Những cây nho mọc sau hàng tường dậu xây bằng đá hộc chìa ra những sợi tay leo cong queo nom thật bí ẩn. Bên cái giếng nước cổ xưa, một vật gì lao đi trong bóng tối qua bãi đất hình tam giác, đột nhiên vang lên một hồi còi uể oải của người gác đêm, con chó hiền lành gầm gừ mấy tiếng nửa vời, và khí trời mát dịu cứ mơn man trên da mát, bồ đề tỏa hương thơm ngào ngạt đến nỗi lồng ngực ta bất giác cứ thở hít mãi mỗi lúc một sâu hơn, và tiếng: “Gretkhen”[4] - nửa như ca thán, nửa như nghi vấn cứ thế buột ra khỏi miệng ta. Tìm mua: Axya TiKi Lazada Shopee

Thị trấn Z nằm cách sông Ranh hai véctơ. Tôi thường ra ngắm dòng sông hùng vĩ, và ngồi hàng mấy giờ liền trên chiếc ghế đá dưới gốc cây tần bì to lớn đứng trơ trọi trên bờ sông, lòng dạ bồi hồi mơ tưởng tới người quả phụ nham hiểm kia. Dưới tán lá cây tần bì, bức tượng Đức mẹ nhỏ nhắn rầu rĩ nhìn ra với nét mặt nom giống như mặt trẻ con và trái tim đỏ tươi trên lồng ngực bị nhiều nhát gươm đâm thủng. Bờ bên kia là thị trấn L, không to hơn thị trấn tôi đang ở là bao. Một chiều tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá yêu thích của tôi và ngắm cảnh: hết nhìn ra lòng sông, lại ngước nhìn lên bầu trời hoặc ngắm những vườn nho. Trước mặt tôi mấy em bé tóc ngắn đang leo trèo trên mạn một con thuyền đã bị kéo lên cạn và nằm phơi cái bụng quét hắc ín lên trời. Những chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi theo những cánh buồm không đầy gió, những làn sóng xanh lướt qua, hơi cồn lên và chạy lao xao bên mạn thuyền. Bỗng nhiên có tiếng nhạc từ xa vọng lại, tôi chăm chú lắng nghe. Bên thành phố L người ta đang chơi một điệu nhạc vanxơ: tiếng côntrơ-baxơ ậm ừ trầm mặc, tiếng viôlông réo rắt mơ hồ, tiếng flutơ nghe lềnh lảng thướt tha.

- Người ta làm gì mà cử nhạc thế, hả cụ? - tôi hỏi ông già mặc áo gi-lê nhung, mang tất xanh và đi đôi giày có khóa sắt, lúc ấy vừa mới đến gần chỗ tôi.

- Đó là cánh sinh viên từ B về dự hội Commerxơ - ông già thong thả chuyển cái tẩu thuốc từ mép này sang mép kia rồi mới trả lời tôi.

“Hay là mình sang ngó thử xem cái hội Commerxơ ấy là cái gì - tôi nhủ thầm, - hơn nữa mình cũng chưa đặt chân lên thị trấn L lần nào”. Tôi tìm người lái đò và sang sông.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Axya PDF của tác giả Ivan Turgenev nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Tổng Hợp Radio Tình Yêu Gia Đình (Nhiều Tác Giả)
Với mỗi người, tình cảm gia đình luôn là thiêng liêng và bất diệt. Người mẫu Ngọc Quyên từng chia sẻ: "Trưởng thành đối với Quyên là khi bạn bước ra khỏi sự bao bọc của gia đình, ĐỘC LẬP làm chủ cuộc đời, dám ĐÁNH ĐỔI để có một điều kiện sống tốt hơn cho dù là những thứ đã từng rất quan trọng. Đúng vậy, chỉ khi rời xa vòng tay bố mẹ, bản thân chúng ta luôn bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ, nhưng những hành trình ngày tháng đó sẽ dần làm cho ta trưởng thành hơn. Và “ gia đình” vốn dĩ nó quan trọng bởi vì: “Gia đình không chỉ là nơi chúng ta được sinh ra và lớn lên. Gia đình không chỉ là nơi có những người thân yêu. Gia đình còn là nơi chúng ta được yêu thương, được chở che, được phép vấp ngã mà luôn nhận những lời chỉ bảo và động viên. Gia đình là tổ ấm, là chỗ dựa bình yên, vững chắc cho bất cứ ai trong số chúng ta. Bởi vậy trong mỗi chúng ta hay trân trọng gia đình, dù có vấp ngã, có vất vả, nhưng hy sinh cho gia đình vẫn luôn là điều hạnh phúc nhất” Trong bài thơ “ Quê hương tôi - của tác giả Châu Linh” có viết “ Quê hương là gì hở mẹ..Ai đi xa cũng phải nhớ nhiều” chỉ vẻn vẹn 2 câu thơ đó mà gởi gắm bao nhiêu điều. Và: “ Khi ta ở chỉ là nơi đất ở Tìm mua: Tổng Hợp Radio Tình Yêu Gia Đình TiKi Lazada Shopee Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” Khi ta ở mọi thứ quen thuộc và bình thường, nhưng khi ta đi rồi những thứ bình thường ấy bỗng hóa thành nỗi nhớ, bỗng hóa tâm hồn.!công việc ta từng làm, những người từng là đồng nghiệp, chỗ ta từng ngồi... bỗng hóa thành nỗi nhớ. Với mỗi người, tình cảm gia đình luôn là thiêng liêng và bất diệt. Nhưng khi ta rời xa gia đình để trưởng thành, không có nghĩa là mình bỏ bê gia đình, mà mình đang hành trình phấn đấu để gia đình, tế bào của xã hội ngày càng tốt đẹp hơn!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tổng Hợp Radio Tình Yêu Gia Đình PDF của tác giả Nhiều Tác Giả nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm (Bọ Cạp Dịu Dàng)
Pairing: Lâm Khai Tâm(thụ), Hoàng Dục Nghiêm(Công) Thể loại: Đam mỹ, ngược luyến,BE, nhược thụ Editor: Bảo Xuynh Một ngày nào đó nước mắt của Hoàng Dục Nghiêm lại có thể rơi xuống,mà nguyên nhân lại là khóc vì thằng khờ này, thì ra, thằng khờ này cũng có thể có được nước mắt của hắn, thì ra...Khờ à, ngươi có biết không, có một người thông minh tên Hoàng dục Nghiêm yêu một thằng khờ là ngươi đó, nhưng ngươi đã đi xa rồi.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm PDF của tác giả Bọ Cạp Dịu Dàng nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ân, Không Sao Cả (Bò Cạp Ôn Nhu)
Tên gốc: 恩,没关系 Tác giả: 温柔的蝎子 - Bò cạp ôn nhu. Thể loại: Đam mỹ - Đoản văn - Ngược - BE (theo bản edit)/ HE (theo bản gốc) Đôi Lời: Đây đơn giản là cố sự của một người làm vườn chứng kiến tình yêu của một nam sủng không được sủng trong phủ Hậu gia quyền khuynh triều dã của vương triều Đại Quỳnh - một tình yêu hi sinh không nuối tiếc... Hay đúng hơn là một điển cố cho cái gọi là tình yêu ngu ngốc của một sủng nam bạc nhược - Tình cảm không thể nói của một vương gia ích kỷ đến đáng thương - Và tình yêu tội nghiệp không được hồi đáp của vị hoàng tử cố chấp tin tưởng... Tìm mua: Ân, Không Sao Cả TiKi Lazada Shopee Truyện không dài cũng không quá ngắn nhưng lại là một trong những đoản văn đáng đọc nhất vì truyện này thật rất hay nhưng cảnh báo từ đầu chí cuối chỉ có ngược... Ngược đến tâm gan phế phổi đều héo vậy nên nếu chịu được thì mọi người hãy cùng đọc rồi cảm nhận cái tài viết ngược sâu sắc đau đớn quằn quại của tác giả...Còn không chịu ngược nỗi thì mình khuyên không nên đọc sẽ tốn nhiều nước mắt và dễ bị ám ảnh lắm đó...:-(Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ân, Không Sao Cả PDF của tác giả Bò Cạp Ôn Nhu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn (Bách Lâm Thạch Tượng)
Vì trí nhớ không được tốt nên tôi có thói quen ghi lại mọi thứ trong cuộc sống, và cũng từ đó nó trở thành nhật ký của tôi. Nói thật thì cảm giác thói quen này cũng khá tốt. Vì cho dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống, khi ghi lại sự việc và cảm xúc ở thời điểm đó, sau này lật lại đọc tự nhiên có loại cảm giác tự mình làm vui chính mình vậy. Nhưng cũng có chút hơi không tốt lắm, vì không biết từ hôm nào, nhật ký lại trở thành quyển sách gối đầu giường của Bác sĩ... Nội dung: - Cố Nguỵ là bác sĩ trẻ tuổi tài năng của bệnh viện. Còn Lâm Chi Hiệu là sinh viên đại học đang chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh. Hai người đã gặp nhau trong tình huống như thế nào??? Dễ hiểu thôi! Ba của Lâm Chi Hiệu bị bệnh thì chỉ có thể đi gặp bác sĩ thôi. Thần kì thay, bác sĩ của thầy Lâm( ba ba Lâm Chi Hiệu) chính là Cố Nguỵ. Rồi một màng rắc thính, thả thính, đớp thính, đến bên nhau, thương nhau, yêu nhau. vân vân và mây mây xảy ra! Cuối cùng là hai người hạnh phúc bên nhau! Tìm mua: Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn TiKi Lazada Shopee Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn PDF của tác giả Bách Lâm Thạch Tượng nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.