Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

 Văn án: 1. So với chuyện Lý Duy tuổi còn rất trẻ đã nhận được giải thưởng cao quý Lý luận Vật Lí thế giới thì chuyện càng làm cho người ta khiếp sợ hơn chính là, trước hôm lễ trao giải một ngày anh được người ta phát hiện tự tử ngay tại nhà, hưởng dương 35 tuổi. Trong bức thư anh gởi cho sinh viên tên Jackie viết: Những năm qua tôi vẫn luôn điên cuồng làm việc, Vật lí chính là toàn bộ của tôi. Và vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn. 2. Sau nhiều năm tốt nghiệp, trong lúc thu dọn đồ đạc Trương Mạc nhìn thấy một phong thư tình được kẹp trong cuốn sách Vật lí, kí tên Lý Duy. Sau khi anh tự sát, cô ăn không biết vị, đêm không thể ngủ, mãi tận ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình đã trở lại thời của tuổi mười sáu.   *** Sau đó, Lý Duy lần nữa trở thành ngôi sao sáng của giới Vật lí, lúc anh được truyền thông nước bạn phỏng vấn đã nói rằng: “Có hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lí cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng.” Thiếu niên thiên tài tự bế mình trong tối X tiểu khả ái ấm áp chữa trị!  Dạo này bốc thăm random toàn vào nam chính số khổ, vừa đọc vừa sụt sịt vì trái tim yếu đuối, thương cảm các anh. “Trùng sinh kế hoạch cứu vớt đại lão” là câu chuyện về nữ chính Trương Mạn sống lại để cứu vớt nam chính Lý Duy bị tâm thần phân liệt. Trên con đường ấy hai bạn trẻ cùng nhau hướng về hạnh phúc. Đã bao giờ đột nhiên bạn nghe tin mối tình đầu của mình qua đời chưa? Đã bao giờ trong giây lát bạn cảm thấy cảm thấy cả thế giới sụp đổ? Nếu được quay ngược thời gian bạn sẽ làm gì? Năm ấy Trương Mạn 35 tuổi, là giáo viên Vật lý đột nhiên nghe được tin mối tình đầu của mình là Lý Duy tự sát một ngày trước khi nhận giải Nobel Vật Lý. Thế là suốt thời gian ấy cô sống như người mất hồn cho đến khi qua đời trong một tai nạn và trở lại mười chín năm trước khi hai người họ học chung lớp 10. Bắt đầu từ đây là hành trình Trương Mạn sát cánh chữa trị cho Lý Duy từ đại học B, đến Stanford và cuối cùng là Princeton.  Trước hết nói về nam chính, người khiến mình vừa đọc vừa sụt sịt. Nam chính Lý Duy là người có hoàn cảnh bất hành, vừa sinh ra mẹ đã mất, cha bị bệnh tâm thần phân liệt, năm 7 tuổi treo cổ nam chính khiến anh suýt chết, sau đó anh cũng bị chấn đoán mắc bệnh đi truyền từ cha, bị ông nội ném vào Viện phúc lợi không ai quan tâm. Xung quanh anh những người khác đều chỉ trỏ anh là kẻ điên khiến cho bệnh anh càng thêm nặng. Trong lúc ấy anh đã tự ảo tưởng ra hai nhân vật là người mẹ Janet và người bạn thân Nick an ủi mỗi khi mình tuyệt vọng. Chàng trai ấy bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng thật may anh lại là thiên tài trong lĩnh vực Vật lý nên con đường sự nghiệp thành công rực rỡ. Tuy nhiên kiếp trước khi chia tay Trương Mạn vì hiểu lầm, anh đã nhốt chặt trái tim mình để mặc thế giới hắc ám nuốt chửng đến khi không chịu đựng nổi thì đã tự sát khiến bao người thông thức. Đọc về kiếp trước siêu ngược, kiếp này bớt ngược hơn chút dưới góc nhìn của Trương Mạn thì chúng ta càng hiểu thêm người con trai ấy khát khao tình cảm đến mức độ nào. Khi ở bên nữ chính rồi anh sợ hãi nhân cách khác sẽ làm tổn thương cô nên rời xa cô, anh cố gắng tỉnh táo bằng cách tự làm tổn thương bản thân, nhưng chỉ được một hai lần rồi lại chết lặng. Thật may kiếp này anh đã có Trương Mạn ở bên giúp anh vượt qua bão tố.  Nữ chính Trương Mạn kiếp trước vì hiểu lầm nên chi tay nam chính, đến khi đọc được bức thư tình cô mới tiếc nuối vì họ đã bỏ lỡ nhau. Chi tiết bức thư không khỏi khiến mình nhớ đến cảnh Itsuki nữ phát hiện ra bức ảnh mình được Itsuki nam vẽ kẹp trong phim “Thư tình”, nhưng thật may Trương Mạn còn được trùng sinh tìm lại Lý Duy, còn Itsuki nam thì đa của đi mãi mãi. Suốt khoảng thời gian sau khi Lý Duy qua đời, Trương Mạn bị ám ảnh suốt bởi hình ảnh thi thể anh trong bồn tắm đầy máu, không ngừng tự trách bản thân không phát hiện ra sự thật sớm hơn. Kiếp này sống lại cô quyết tâm ở bên anh duy trì anh, bảo vệ anh. Suốt 10 ngày nam chính biến mất cô như mất đi cả thế giới, điên cuồng tìm anh, sợ rằng khi tìm được anh thì người đã không còn trên đời này. Xác định ở bên anh cả đời nên nữ chính nỗ lực thi học sinh giỏi Vật lí nhằm giành huy chương để được tuyển thẳng vào Đại học B, sau đó là chuỗi ngày làm nghiên cứu để đến được Stanford, cuối cùng là giành được offer công việc ở Princeton. Rất nhiều người cho rằng trong mối quan hệ tình cảm này nữ chính là người trao nhiều hơn nhưng không ai hay khi cả nam nữ chính đều sợ mất nhau. Câu phát biểu khi nam chính nhận giải Nobel Vật lí đã thay cho toàn bộ lời anh muốn nói “We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars.Everyone in this world is suffering from something that others never know. I survived, because of two essential things in my life, physics and her. Physics gave me the ability to think rationally in darkness, and she gave me my light.”  Truyện thực sự rất hay vì nó không chỉ đề cập mỗi tình yêu của nam nữ chính mà khi nữ chính sống lại cô cũng thay đổi tích cực hơn. Trước đó cô chỉ là cái hũ nút, giờ thì cô mạnh dạn cầm ghi ta lên sân khấu hát và được tôn sùng là nữ thần trường học. Kiếp trước mối quan hệ giữa cô và mẹ đóng băng, cô luôn cảm thấy vì mẹ qua lại với quá nhiều đàn ông nên cô không còn tin tưởng vào tình yêu. Tuy nhiên hoá ra mẹ làm tất cả đều vì cô, vì sợ cô không được chào đón trong gia đình mới. Kiếp này hai mẹ con thấu hiểu nhau, mẹ cô tránh được tra nam, bình yên một đời bên cha dượng coi bà như nữ hoàng. *** Kỳ thi cuối kì vừa kết thúc, khối học sinh lớp mười bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình. Trương Mạn chấm xong bài thi cuối cùng, thu dọn lại đồ đạc, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đương lúc khóa cửa thì di động bỏ trong túi xách đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là mẹ cô – bà Trương Tuệ Phương. “Alo, mẹ ạ… Vâng, hết ngày hôm nay là nghỉ hè, tuần này con chưa về được… Con biết rồi.” Không biết tự lúc nào, trong cuộc trò chuyện của hai mẹ đại thể sẽ kết thúc bằng chủ đề thúc hôn. Trương Tuệ Phương nói, một cô gái ngoài ba mươi mùa bánh tét như cô, lại không nói chuyện yêu đương không kết hôn, sẽ dần khô kiệt hormone, hơn nữa sẽ càng khó rung động. Trương Mạn cảm thấy lời này nói rất đúng, nhưng cũng không đúng. Đối với những người đàn ông xung quanh mình, cô quả thật hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhưng những năm gần đây cô cứ liên tục nằm mơ thấy một người. Mỗi khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim cô đều sẽ đập loạn nhịp tựa những rung động thời còn trẻ. Vừa mới đi xuống tới lớp học ngay dưới lầu thì gặp phải thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh: “Cô giáo Trương, tối nay cô có rảnh không chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?” Theo thói quen Trương Mạn vốn định từ chối, nhưng nhớ tới Trương Tuệ Phương ngày nào cũng thúc giục lo lắng, lời chưa kịp ra đến miệng đã đổi thành: “Tôi rảnh.” Người đàn ông nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trên mặt là biểu tình vui vẻ: “Vậy cô chờ tôi chút nhé.” Trương Mạn gật đầu, cầm túi xách đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh ta hai bước thành một đi lên cầu thang, trong lòng thở dài. Ý tứ của Chu Văn Thanh, không phải cô không biết. Công bằng mà nói, anh ta là một người đàn ông trầm ổn, năng lực làm việc mạnh, cũng rất có trách nhiệm với cuộc sống. Tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, hơn nữa đã qua một đời vợ, nhưng đối với cô mà nói thì cũng xem như một lựa chọn không tồi. Xung quanh cô những người ở cái tuổi này nhưng chưa kết hôn, gần như rất ít. Rất nhanh anh ta đã đi xuống, đã thay sang một chiếc áo sơ mi khác, nhưng hoa văn bên trên lại rũ xuống khiến anh ta trông có chút uể oải. Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên cạnh trường học. Chu Văn Thanh chọn một vị trí trong góc, trước dùng khăn giấy lau qua mặt bàn và ghế, rồi mới mời cô ngồi xuống. Rất lịch sự. “Cô giáo Trương gọi món đi, ưu tiên cho phái nữ.” Trương Mạn theo thói quen gọi một nồi lẩu đậu phụ cùng một con gà xào ớt. Tuy nhiên khi cô đưa thực đơn cho anh ta liền bị anh ta gạch bỏ, chọn hai món ăn khác. Trương Mạn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta. Chu Văn Thanh cười nói: “Tôi đoán chắc cô sẽ gọi hai món này mà, tôi còn nhớ năm đó lúc cô vừa mới đến trường của chúng tôi, trong lần liên hoan đầu tiên cô đã gọi hai món này, vả lại nhiều năm như vậy vẫn luôn không có thay đổi. Trương Mạn, cuộc đời này không phải ‘nhất thành bất biến(*), đôi khi con người sẽ mãi nán lại ở nơi họ thích thú nhất, không có can đảm bước ra ngoài. Nhưng thay đổi không hẳn là chuyện xấu, hà tất không thử thử một lần? Mặc kệ là món ăn, hay là người.” (*) Đã hình thành thì không thay đổi. Trương Mạn cúi đầu, đáy lòng hơi rung động, biết anh ta có ý riêng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cũng may Chu Văn Thanh cũng không làm khó cô, nói sang chủ đề khác. Một bữa cơm ăn được một nửa vẫn tính là hòa hợp. Chu Văn Thanh rất biết điều hòa bầu không khí, coi như cô không nói gì, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không gượng gạo. Đúng lúc này di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là thông báo từ weixin, cứ vang lên liên tục. “Thật ngại quá, tôi đọc tin nhắn một chút.” Cô mở di động lên, nhìn thấy người nhắn là bạn thân cô Trần Phi Nhi. 【Mạn Mạn cậu đang ở đâu? Mau đi xem no.1 trên hot-search đi!!!】 Mời các bạn đón đọc Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp của tác giả Chung Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chớ Hỏi Chốn Quân Về - Đê Biên Nhứ
Thật ra ban đầu khi nhìn thấy tên truyện, nghe nó cứ phũ phũ kiểu gì ấy. Nhưng mà khi quyết định lọt hố thì tớ mới nhận ra là mình lầm rồi, lầm to rồi :v Bởi vì xuyên suốt câu chuyện từ đầu đến cuối đều là quá trình ngọt sủng chết người của cặp đôi nhân vật chính: Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan. Mà khoan đã, như đã nói trên, đây là câu chuyện về cặp đôi chính là Mã Văn Tài và Diệp Quân Lam, truyện có (rất nhiều) những yếu tố dìm hàng cặp đôi Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nên nếu ai là người hâm mộ nguyên tác nên cẩn thận cân nhắc trước khi đọc review và nhảy hố. Xin cảm ơn. ... Diệp Quân Lan vốn là một linh hồn vất vưởng do sự thất trách của địa phủ mà mãi vẫn chưa thể siêu sinh. Nàng lưu lạc trên cõi trần ai thênh thang, chứng kiến bao sự trêu ngươi của vận mệnh, bao cảnh trái ngang của nhân tình thế thái. Đến một ngày, nàng bỗng nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba tuổi dễ thương trắng trẻo, nàng đã rất ấn tượng với đôi mắt hồn nhiên ấy mà không biết rằng chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng chốc ấy chính là cầu nối bắt đầu đoạn nhân duyên của hai người. Lần đầu gặp hắn, nàng chỉ nghĩ đứa trẻ này thật hạnh phúc, bên cạnh có một mẫu thân xinh đẹp phúc hậu và một phụ thân tuấn lãng. Từ ánh mắt cũng có thể thấy đứa nhỏ này thật sung sướng biết bao. Lần thứ hai gặp lại, nàng hoảng hốt vì sao đôi mắt trong trẻo tràn ngập hạnh phúc trước kia tại sao lại trở nên lạnh nhạt thờ ơ như vậy, điều gì đã khiến một đứa trẻ trở nên như thế này? Nàng vô cớ cảm thấy xót thương. Lần thứ ba nhìn thấy hắn, không ngờ đứa trẻ này có khả năng nhìn thấy một linh hồn vất vưởng như Diệp Quân Lan. Một đứa trẻ như hắn đã phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ mình chết đi. Mã Văn Tài lúc ấy giống như một cánh chim lạc giữa trần đời thênh thang, không có lấy một người thân yêu bên cạnh. Hắn chỉ là một đứa trẻ cô độc.  Và hắn gặp Diệp Quân Lan, hắn và nàng cùng nhau bầu bạn, hẹn ước sẽ mãi mãi chẳng xa rời. Nàng như một tia nắng ấm áp soi sáng cuộc đời vốn tối tăm của Mã Văn Tài. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, chỉ sau vài ba ngày kết thân tình, nàng đã phải đi đầu thai để bắt đầu một kiếp người mới. Hai người tạm thời phải rời xa nhau. Sau khi đầu thai, nàng mất hết những ký ức về những ngày tháng mình đã từng trải qua. Nàng là tiểu thư duy nhất của Diệp gia giàu có, trên nàng còn hai anh trai. Tuy còn nhỏ nhưng nàng đã được học võ công, năm mười ba tuổi đã có y thuật đáng kể. Nàng có một người bằng hữu thân thiết là cửu tiểu thư của Chúc gia - Chúc Anh Đài.  Chúc Anh Vào năm mười tám tuổi, Diệp Quân Lan hợp tác với nàng ta phẫn nam trang rời nhà trốn đi đến học viện Ni Sơn đã ngưỡng mộ từ lâu. Mà trên đoạn đường đến học viện, Chúc Anh Đài đã gặp được tri kỷ Lương Sơn Bá, mà nàng cũng có một cuộc gặp gỡ với cố nhân. Và đây cũng chính là cuộc gặp gỡ thứ tư của hai người. Diệp Quân Lan trước khi đầu thai đã uống bát canh Mạnh Bà nên đã quên hết tất cả những ký ức đã từng có trong quá khứ. Nhưng Mã Văn Tài thì không, hắn vẫn luôn ấp ủ hình bóng của người con gái tên Diệp Quân Lan, khắc ghi vào trái tim một người con gái đã từng ở bên hắn trong những ngày hắn cảm thấy cô đơn nhất.  Mà sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng chờ đợi được, đợi được nàng. Chỉ là một cuộc tương phùng ngẫu nhiên, trong khi lúc ấy nàng đang giả nam. Nhưng chỉ trong một cái liếc mắt, hắn đã xác định được nàng chính là người hắn chờ đợi bấy lâu nay. "Nhiều năm sau đó, khi nàng hỏi, sao chàng biết đó là ta mà không phải người khác, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài vuốt vuốt một lọn tóc trên vai nàng, cúi đầu nói nhỏ - Bởi vì đó là nàng." Mã Văn Tài là con trai của Thái thú Hàng Châu. Vốn là một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian khi có mẹ cha bên cạnh thương yêu chiều chuộng. Nhưng từ ngày mẹ hắn lìa đời trước mắt, hắn và cha dần lạnh nhạt với nhau. Thậm chí Mã Văn Tài còn hận chính phụ thân của mình.  Nhưng may mắn hắn gặp được Diệp Quân Lan, chỉ có nàng là cười với hắn, bầu bạn bên cạnh hắn để Mã Văn Tài vơi đi phần nào nỗi đơn độc. Nhưng nàng lại rời đi không một lời từ biệt khiến hắn hụt hẫng biết bao. Hắn dần trở thành một nam nhân thờ ơ lạnh nhạt, nhưng vẫn cố nén bi thương mà đợi mà chờ. Vì hắn tin vào lời hứa của nàng với hắn, tin rằng nàng sẽ mãi mãi bên cạnh hắn, một đời một kiếp chẳng xa rời. Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đi chung thuyền đến học viện Ni Sơn, sau đó cả hai còn ở chung một phòng. Và tiếp tiếp sau đó nữa đương nhiên là quá trình phát triển tình cảm của cặp đôi nam nữ chính này rồi :v Thật ra đây là một câu chuyện hết sức nhẹ nhàng, nhưng mà đối với cặp đôi nhân vật chính thôi. Bởi vì quá trình yêu đương của anh chị hết sức thuận lợi và tự nhiên nên hầu như không có biến cố hay hiểu lầm gây ngược hoặc tình huống máu chó nào. Chỉ có một biến cố lớn nhất là khi chị nữ chính mém chết do nữ phụ hại thì anh Mã Văn Tài hết sức đáng thương mà ngồi túc trực bên giường Diệp Quân Lan, kiên nhẫn nói chuyện với nàng, mái tóc bạc sau một đêm. Nhưng cái kết đương nhiên là vẫn HE rồi :v ... Chuyện tình cảm của nhân vật chính hết sức là ngọt ngào khỏi bàn cãi, có thể nói là không đáng kể nên tớ xin phép nói thêm về cặp đôi phụ Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài trong tác phẩm này. Như tớ đã nói, "Chớ hỏi chốn quân về" là câu chuyện tôn vinh cặp đôi Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan nên đọc tác phẩm này tớ rất ghét Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá.  Chúc Anh Đài là cửu tiểu thư của Chúc gia, gia thế có thể nói là hiển hách. Từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương và sự bảo bọc cưng chiều của cha mẹ và các ca ca. Vì thế mà Anh Đài hình thành tính cách hào phóng trọng nghĩa khinh tài, không quan tâm đến của cải vật chất hay hình thức bên ngoài. Có thể nói là phóng khoáng, tiêu sái. Có lẽ vì điểm này mà Lương Sơn Bá đã rung động với nàng ta.  Nhưng mà sau khi mình đọc lại cảm thấy nàng ta quá ngây thơ tin người không đúng lúc, lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà liên lụy tới những người yêu thương mình. Cũng chính tính cách này mà nàng ta tự tay hủy đi tình bạn của mình với Diệp Quân Lan. Hay khi nàng ta vì tình yêu của mình với Lương Sơn Bá mà đào hôn khiến cho cả gia đình, người thân của mình bị bôi nhọ, ảnh hưởng đến cả gia tộc. Nói chung là càng đọc càng không vừa mắt với Chúc Anh Đài. Còn Lương Sơn Bá thì được khắc họa thành một thư sinh gia giáo thanh cao tận trong cốt tủy, lễ nghĩa được giáo dục hết sức đoàng hoàng, tuy nghèo những vẫn luôn chính trực, nuôi ước mơ đỗ đạt công danh trở thành một vị quan tốt giúp ích cho đời. Tớ cũng không có thành kiến nhiều với nhân vật này cho đến khi đọc đến ngoại truyện. Sau khi đi theo tình yêu mà mình cho là đích thực, sâu sắc của đời mình là Lương Sơn Bá mà Chúc Anh Đài đã rời bỏ gia đình, người thân của mình để về làm dâu tại Lương gia. Ban đầu cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, tình yêu son sắt mặn mà. Tuy mãi không có con nhưng họ vẫn luôn lạc quan mà tin rằng trong tương lai cũng sẽ có.  Nhưng mà, nhà họ Lương vốn là một gia đình dòng dõi thư hương nhưng lại rất nghèo, chẳng hề có của ăn của để. Chúc Anh Đài lại là tiểu thư lớn lên trong nhung lụa. Những ngày đầu nàng còn sử dụng của hồi môn của mình để tiêu xài thoải mái. Nhưng tiền bạc cũng vơi cạn, Anh Đài dần thay đổi, trở nên tính toán chi li, bắt đầu càm ràm, bắt đầu vận áo thô vải gai mà mình đã từng xem thường, nàng ta cũng dần đánh mất bản chất khinh tiền của vốn có của mình.  Anh Đài đành phải nhờ ca ca của mình thỉnh thoảng đem cho nàng một số tiền để tiêu xài cho cuộc sống hằng ngày. Còn Lương Sơn Bá vẫn cắm cúi miệt mài đèn sách để lên kinh ứng thí, chờ ngày đỗ đạt công danh. Rồi hắn cũng đã thành tài, cũng được một chức quan nhỏ. Nhưng Lương Sơn Bá đâu biết rằng chức quan ấy là do Anh Đài cầu cứu ca ca nàng ta để cho hắn, Sơn Bá cũng đâu biết hắn không thể có con là do cơ thể hắn vốn suy yếu lại trải qua bạo bệnh. Khi hắn biết Anh Đài lén lút lấy tiền từ Chúc gia, một thư sinh thanh cao cổ hủ như hắn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này. Hắn tức giận đến nỗi ra tay tát nàng, tát người hắn từng yêu sâu đậm. "Sau đó, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mặt mũi già nua, da vàng như nghệ, mắt to trống rỗng, đôi môi tái nhợt, thân thể gầy yếu của người con gái hắn đã từng yêu. Đây đâu còn là Chúc Anh Đài nữa? Chúc Anh Đài sao có thể thành như vậy?" Không biết từ khi nào, tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho nàng cũng đã bị mai một bởi nhân gian vô tình, hắn không còn yêu nàng nữa, mà cũng không muốn sẽ yêu nàng nữa. "Mẫu thân chủ trương nạp thiếp, hắn không phản đối, hắn cũng muốn có con. Lương gia không thể tuyệt hậu. Anh Đài không nói gì, dạo này càng ngày nàng càng trầm tĩnh. Tuy Lương gia nghèo khó, nhưng cũng được coi là dòng dõi thư hương, vẫn có người đồng ý gả cho hắn. Vì thế chọn ngày lành tháng tốt, nạp thiếp. Nhớ ngày đó nạp thiếp, Anh Đài ngồi ghế chủ vị, ánh mặt lạnh nhạt hờ hững, lúc nhìn về phía hắn cũng không còn tình yêu say đắm như trước đây. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra không chỉ có hắn không yêu nàng, mà nàng cũng chẳng còn yêu hắn nữa. Tình yêu của bọn họ cuối cùng chấm dứt trong những ngày tháng sống cùng nhau. Từ đó về sau trở thành hai người xa lạ." Tới khi đọc xong bộ truyện này, lòng tớ cũng dâng lên nhiều cảm xúc. Nếu Chúc Anh Đài ngày xưa nghe lời cha mẹ của mình mà đừng cố chấp đi theo tình yêu mà nàng ta cho là vĩnh viễn thì chắc đã không sa cơ đến bước đường này.  Có lẽ nhiều người sẽ không thích tác phẩm này, vì nó khác xa với nguyên tác. Cặp nhân vật Lương - Chúc được miêu tả rất dở hơi cà chớn nhưng Mã Văn Tài thì được miêu tả như một soái ca ngôn tình lạnh lùng thâm tình... Nhưng có lẽ là do khi xem bản nguyên tác, tớ hoàn toàn không có cảm tình với nhân vật nào, thậm chí là ghét luôn cả ba nhân vật Lương - Chúc - Mã nên tớ đọc bộ cảm thấy khá thú vị :v Mạch truyện hợp lý, độ dài cũng vừa phải. Khi tớ đọc ngoại truyện về những nhân vật mà tớ ghét, tớ mới cảm thấy thông cảm với họ. Ai cũng có những lý do, hoàn cảnh của riêng mình, họ đều có một nỗi khổ riêng để có kết cục như hiện tại. Thật ra suy cho cùng tất cả bọn họ đều là những kẻ đáng thương cả. Nếu các bạn là người thích những câu chuyện nhẹ nhàng lại ngọt ngào thì đây chính là bộ truyện dành cho bạn đó, nhảy hố thôi nào! ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Tịch Phi Mời các bạn đón đọc Chớ Hỏi Chốn Quân Về của tác giả Đê Biên Nhứ.
Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư - Bản Lật Tử
Mạc Trăn từ 16 tuổi đã bắt đầu xuất đạo, liền vượt qua mọi thử thách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một đường thẳng tiến đến ngai vị ảnh đế.      Nhưng mà anh không hề nghĩ đến có một ngày mình lại bại trên tay một nữ quỷ.      Hơn nữa nữ quỷ này còn mặt dày mày dạn ở lỳ trong nhà anh, Không! Chịu! ! Đi! ! ! ***      1. Truyện có tên khác là 《 Trăn Tử và Sadako 》, 《 Bạn bè đều rất ít 》23333333333      2. Nhẹ nhàng ngọt sủng, 1V1, HE       3. Căn cứ theo quy tắc ngầm, nữ chính sẽ trở lại thành người! *** Bạn có đem lòng yêu thích một nam thần nào không? Một nam thần ở cách bạn xa rất xa, toả sáng khắp một phương được bao người ngưỡng mộ. Là người mà bạn chỉ có thể ngắm nhìn qua những tấm poster treo tường hay hình nền máy tính. Bạn có bao giờ mơ ước chính mình sẽ là cô gái được sánh vai bên nam thần, trở thành bạn gái hay vợ của anh ấy?  Nhưng điều đó dường như là bất khả thi khi mà người đàn ông của bạn luôn là mục tiêu theo dõi của hàng ngàn cặp mắt và hàng trăm ống kính máy ảnh tò mò thọc mạch. Vậy phải làm sao đây? Để tôi mách cho bạn hai cách. Cách thứ nhất, gửi cú cho Harry xin mượn chiếc áo khoác tàng hình. Có vẻ hơi khó với dân Muggle nhỉ. Vậy thì cách thứ hai, dễ hơn nhiều, hãy trở thành một hồn ma. Không tin à? Nhìn cô nàng A Diêu kia kìa. A Diêu là một hồn ma. Thực ra A Diêu cũng chẳng phải tên của cô nàng. Chính xác mà nói, cô nàng chẳng hề nhớ mình là ai, tên là gì, nhà ở đâu. Thế đấy! Đã là một hồn ma vất vưởng lại còn mất trí nhớ. Nhọ đến thế là cùng =.=! Nhưng mất cái nọ thì được cái kia. Hồn ma A Diêu đi lung tung loăng quăng thế nào lại quăng đúng vào nhà của Ảnh đế Mạc Trăn. Không những thế, Ảnh đế còn nhìn thấy A Diêu nữa (O__O)!!! Cơ hội trời cho nào có ai để lỡ. A Diêu đẹp chứ đâu có ngu. Vậy là từ đây cô nàng bắt đầu kiếp sống ăn nhờ ở đậu, mặc cho sắc mặt đen xì như đít nồi của chủ nhà.  Mà Mạc Trăn là ai á? Hừ, trừ khi bạn mới từ trên núi xuống, nếu không nhất định đã từng nghe đến cái tên này. Ảnh đế Mạc Trăn, Thiên vương Mạc Trăn, 16 tuổi vào nghề, sau 10 năm đã bỏ túi được ba giải Ảnh đế, album bán ra vạn bản. Ca hát hay đóng phim đều xuất sắc. Fan đông như kiến, hung hãn như ruồi. Đời tư sạch bong kin kít như sàn nhà sau khi dùng Vim. Nam thần đích thực là đây chứ đâu! Thế nhưng nam thần lại có một bí mật cực kỳ thầm kín: nam thần có thể nhìn thấy hồn ma. Bí mật này không khó để che giấu với người ngoài nhưng lại không dễ qua mắt được mấy hồn ma cứ lượn lờ vòng quanh. Và đương nhiên không thể qua mắt A Diêu. Cái đồ hồn ma mặt dày! Mắng không thẹn, đuổi không đi. Suốt ngày như con cún theo chân Mạc Trăn đi khắp nơi, từ nhà tới phim trường rồi lại từ phim trường về nhà. Ngủ trong nhà anh, dùng đồ của anh lại còn đòi anh đặt tên cho. Nhưng mặc dù vậy, hồn ma này cũng được việc ra phết. Mạc Trăn ngủ quên sẽ có hồn ma đánh thức. Mạc Trăn đói sẽ có hồn ma nấu cháo cho ăn. Fan cuồng biến thái bị hồn ma dọa cho chạy trối chết. Nói chung là, uhm, cũng được. Chỉ có điều, hồn ma này thực sự không được thông minh cho lắm.  * * * * * “Sư phụ, sau khi quỷ nhập vào người phải làm thế nào để đi ra?” “... Cái vấn đề này của con giống như đang hỏi quỷ hút máu phải làm gì đầu tiên ý.” “Người chỉ cần trả lời vấn đề của con là được rồi.” “Quỷ nhà con nhập vào người khác không ra được? Ha ha há há há ngu thế【 cười ha hả 】” Mạc Trăn: “...”  Được rồi, anh cũng cảm thấy rất ngu, nhưng cũng không cần cười thành dạng này chứ? “Bây giờ ta đã tin cô ta không có ác ý với con, bởi vì chỉ số thông minh của cô ta không đủ.” “...” “Cô ta nhập vào người nào?” “Một con mèo hoang.” “...” Lần này Thần Côn im lặng thật lâu, mới gõ ra một hàng chữ, “Rất có sáng tạo.” * * * * * Thế nhưng cô nàng A Diêu lại chẳng thấy chuyện bị nhập vào một con mèo có gì bất tiện. Hồn ma A Diêu chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn trong khi mèo con A Diêu có thể đường hoàng ngồi gặm chân gà. Hồn ma chỉ có thể ngắm múi của Mạc Trăn trong khi mèo con được sờ sờ thoải mái (woohoo!!!). Hồn ma nằm ghế sopha mà ngủ trong khi mèo con được ngủ trên giường. Nhắc lại là ngủ trên giường, nằm cạnh nam thần đó! Ăn ngon, ngủ kỹ, ngắm trai đẹp, ngày ngày lướt net nói xấu trai đẹp, cuộc đời này còn cần gì hơn nữa đâu. À mà thực ra vẫn còn. Thân phận của A Diêu là gì? Cô nàng thực sự đã chết hay chưa? Câu trả lời là: đương nhiên là chưa (đã bảo truyện HE rồi mà lại). A Diêu và Mạc Trăn kết hôn và chung sống hạnh phúc trong niềm đau đớn tột cùng của tập thể fangirl.  * * * * * Mạc Trăn v: Hôm nay đi cùng với bà xã tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi sắp được lên làm ba rồi, kính mong mọi người chúc phúc cho tôi :) "Ha ha ha ha ha ha, chúc mừng anh phải tiến vào thời kỳ mười tháng ngừng khởi nghiệp! 【 Bái bai】” "Chúc anh cùng với Ngũ cô nương chung sống vui vẻ 【 Bái bai 】" "Nghe nói trong thời gian phụ nữ mang thai tỷ lệ đàn ông come out là vô cùng cao, tiếp theo anh có thể khoe giấy ly hôn được rồi. 【 Bái bai 】" "Thích một idol như anh tôi cảm thấy mình thật là liều chết【 Bái bai 】" Mạc Trăn kiên nhẫn đọc hết bình luận của fan, sau đó lại đăng một Weibo. Mạc Trăn v: Mọi người cứ lừa tôi, rõ ràng bác sĩ nói sau ba tháng là có thể ‘khởi nghiệp’. ╭(╯^╰)╮ Tất cả các fan:... (*) * * * * * Không chỉ có nữ chính tưng tửng và nam chính bá đạo, Bản Lật Tử còn rất hào phóng khuyến mại cho độc giả một cặp nam nữ phụ cực chất. Nữ phụ Thanh Dương là một fangirl điển hình, dốc sức vì nam thần, hết lòng vì nam thần mà cũng tan nát cõi lòng vì nam thần. Nam phụ Hướng Vân Trạch bề ngoài cực kỳ đứng đắn, đạo mạo với thân phận một giáo sư chuyên ngành vật lý nhưng bản chất bên trong lại là một kẻ gian manh. Yêu thầm nữ chính từ nhỏ, lớn lên thả thính nam chính đến cuối cùng lại hốt nữ phụ về nhà. Khôn như anh, quê tôi chẳng có nhiều đâu. Với dàn nhân vật thú vị như vậy, sẽ rất đáng tiếc nếu bạn bỏ qua Chào buổi sáng, u linh tiểu thư!  __________ (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Tần Bìa:#Vy Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư của tác giả Bản Lật Tử.
Bạn Chanh - Giá Oản Chúc
Hứa Huệ Chanh yêu một người đàn ông. Hoặc, không thể gọi là “một người”. Bởi vì cô yêu, chỉ là một nhân cách khác mà bản thể đã phân liệt ra mà thôi. Giải thích tên truyện:  _ Chanh (hoặc Tranh) [橙] : Tên của nữ chính. _ Bạn [绊]: có nghĩa là “trượt chân, lỡ lầm”. Đôi lời: Truyện này nữ chính là gái bán hoa, nam chính cũng không sạch sẽ, tử tế gì cho cam. Bạn muốn tìm truyện nam nữ chính ‘sạch’, hoàn hảo không tì vết thì xin lỗi là bạn đã lộn tiệm rồi =___= *Vẫy khăn*   *** Trước khi bắt đầu viết review cho câu chuyện này, tôi có đôi lời muốn nói cùng các bạn. Chúng ta được sinh ra và lớn lên trong những môi trường khác nhau, kết quả sẽ dẫn đến quan điểm đối với một số sự việc cũng khác nhau. Tôi không có tư cách và cũng không có quyền áp đặt cách tiếp nhận của mình lên suy nghĩ của các bạn. Nhưng từ tận đáy lòng, tôi muốn xin các bạn một điều. Nếu các bạn không thể chấp nhận nhân vật chính “KHÔNG SẠCH”, xin hãy bỏ qua câu chuyện này. Đừng thử đọc bất cứ một đoạn hay một chương nào cả, vì tôi sợ rằng, trái tim tinh khiết của các bạn, sẽ không thể bao dung cho cuộc đời cô ấy. Như vậy, sẽ rất tàn nhẫn. Không sai, Hứa Huệ Chanh là gái bán hoa. Nhưng cho dù cô ấy có ở tầng đáy của xã hội, thì cô ấy cũng không ở dưới chân chúng ta, nên chúng ta không có quyền chà đạp. Quãng thời gian lấm lem bẩn thỉu ấy, chúng ta không trải qua, cho nên, không có tư cách để phán xét. Những lời cần nói tôi đã nói xong. Bây giờ, tôi sẽ kể câu chuyện của cô gái ấy, Hứa Huệ Chanh. Tên để tiếp khách là Sơn Trà. 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, Hứa Huệ Chanh vì muốn kiếm tiền cho gia đình, lên thành phố. Cũng như bao nhiêu cô gái ngây thơ khác, Hứa Huệ Chanh không hề biết rằng, xã hội bên ngoài kinh khủng như thế nào. Cô bị lừa bán, để làm vợ một người bị thiểu năng trí tuệ. Tất cả những xúc cảm đẹp nhất của một thiếu nữ, mất sạch. Tàn dư để lại, chỉ có nỗi ám ảnh. Hai năm bị giam cầm, bị vũ nhục và vô số lần tìm đến cái chết. Nhưng vẫn không khủng khiếp bằng 4 năm tiếp theo. Hứa Huệ Chanh sống không bằng chết ở ngôi nhà đó, đến khi thoát được người chồng bị ngớ ngẩn, thì lại rơi vào tay Chu Cát Vũ, gã em chồng làm nghề dắt gái. Gã đối xử với Hứa Huệ Chanh bằng một thái độ vô cùng vặn vẹo. Bắt cô tiếp khách để trả nợ, không kiếm được tiền thì bị đánh. Dường như hắn muốn vấy bẩn cô, bẩn hơn bất kỳ ai khác. Khi cô bỏ trốn, hắn cắt ngón tay em trai cô đem tặng cho cô, khiến cô không có cách nào thoát khỏi hắn được nữa. Hứa Huệ Chanh đã trải qua 4 năm như vậy. Có nhiều lúc, cô còn chẳng biết tại sao mình lại sống được. Có lẽ, tất cả những đau đớn khổ sở nhất của một đời người, Hứa Huệ Chanh đã phải gánh chịu chỉ vẻn vẹn trong 6 năm này.  Nhưng nếu có ai hỏi, cô chắc chắn sẽ nói, mình thật may mắn. May mắn, vì lúc bị gia đình kia làm nhục, cô tự tử nhưng không chết. May mắn, vì thân hình cô tròn trịa, chứ không phải chân dài eo thon, nên khách hàng rất ít khi chọn cô. May mắn, cô không biết trang điểm, cho nên dù có một gương mặt xinh đẹp như phù dung, cũng bị lớp phấn dày che mất, khiến cho người ta ái ngại khi mua cô. May mắn, vì cô gặp đám cậu ấm ăn chơi Kiều Lăng có tính bạo lực, bị đánh mà không chết. Chính vì lần bị đánh đó, mà cuộc đời của cô, đã gặp được may mắn cuối cùng - Chung Định. Chung Định cũng là cậu ấm, phá gia chi tử hạng thượng thừa, lại rất nhiều trò hành hạ người khác. Dưới tay Chung Định, Hứa Huệ Chanh từng cận kề cái chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà, cô vẫn không chết được. Trên đời có những chuyện, thường con người không thể tự mình định đoạt. Giống như Hứa Huệ Chanh, cô biết rõ mình làm cái nghề này, thì làm gì có tư cách nghĩ đến chuyện yêu đương. Cho nên, khi cô gặp được một chàng trai ấm áp, cô cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng mà thôi. “Những thứ không thuộc về mình, chỉ cần đứng nhìn ở nơi xa là được rồi.” Chàng trai ấm áp đó, cô với không tới. Nhưng lại là nguyên nhân khiến cô cứ vô tình tiến gần lại con người lạnh lùng cao ngạo là Chung Định. Vì hai người họ, có ngoại hình… rất giống nhau. Hứa Huệ Chanh không hiểu, mà cũng không có thời gian tìm hiểu, bởi vì cậu ấm Chung Định chơi chưa đủ, cứ muốn kéo cô vào những trò kinh dị của anh ta. Và trong một lần như thế, cả hai đã thực sự rơi vào nguy hiểm. Cáp treo bị phá hoại, rơi vào khe núi, Chung Định “tiện tay” cứu luôn Hứa Huệ Chanh. Mãi cho đến sau này, dù không bao giờ nói ra, nhưng Chung Định vẫn luôn thầm cảm tạ cái giây phút “điên khùng” ấy của mình. Vì nó, mà anh gặp được một Hứa Huệ Chanh "đích thực". Hai ngày gặp nạn, Chung Định phát hiện ra rất nhiều điều về cô gái ấy. Anh nhìn thấy những vết roi trên lưng cô, nhìn thấy sự dũng cảm trong ánh mắt cô, nhìn thấy sự tin tưởng vào anh, người từng muốn ép cô đến chết. Nên anh không bỏ mặc được nữa, không thờ ơ được nữa.  Sau khi trở về, anh vẫn lạnh lùng, vẫn tàn nhẫn, vẫn cay nghiệt, nhưng đã có thêm một “Tiểu Sơn Trà”. Chung Định cái gì cũng có, chỉ không có "lương tâm". Ấy vậy mà, cái phần tưởng chừng như đã mất đi ấy, lại dần dần sinh sôi trên người của Hứa Huệ Chanh và cũng chỉ có trên người cô mà thôi. Anh chuộc thân cho cô, cứu cô khỏi thứ tình cảm bệnh hoạn của tên Chu Cát Vũ, giúp cô thoát khỏi vũng bùn đó. Anh thu nhận cô. Chung Định mang Tiểu Sơn Trà về nhà và cô trở thành giúp việc của anh. Tính tình Chung Định cổ quái, nhưng Hứa Huệ Chanh lại dung hòa được. Bản tính của cô vốn là như vậy, đơn thuần đến ngốc nghếch lại khiến Chung Định động lòng. “Tiểu Sơn Trà, em đã từng yêu chưa?” “Chưa,... chưa từng...” “Tôi cũng chưa… Nếu không, hai chúng ta thử xem?” … “Nhưng… em... thực sự... rất bẩn…” “Bẩn chỗ nào? Tôi rửa cho em.” ………. Hứa Huệ Chanh không phải một đóa hoa sen, “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Cô chỉ là một đóa sơn trà bị vùi thân nơi bẩn thỉu đó, lặng lẽ khép mình chỉ mong đừng ai nhìn thấy. Nhưng Chung Định đã thấy rồi, thấy được vẻ đẹp tận sâu bên trong cô, không hề bị vấy bẩn. Anh mang cô về, trân trọng, giữ gìn. Bởi vì người con gái đó. “Đã từng vỡ nát tan tành. Sau đó, cô đã một mình gom nhặt những mảnh vỡ đó lại, từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, xuất hiện trước mặt anh.” Một cô gái yếu đuối như vậy, đến tột cùng là có dũng khí từ đâu, để tồn tại cho đến ngày gặp được anh? Thế nên, đã gặp rồi, thì không rời xa nữa. Chung Định có tất cả, chỉ thiếu mỗi mình cô. Hứa Huệ Chanh chẳng có gì, chỉ có mỗi mình anh. Cho dù cô đã nằm dưới thân bao người, thì lần đầu cảm nhận được khoái lạc, là cùng với anh. Cho dù anh đã từng phát tiết với bao người, việc kiên trì giúp cô vượt qua sự lãnh cảm của chính mình, cũng là lần đầu. Cho nên, Chung Định và Hứa Huệ Chanh, chính là lần đầu của nhau. “Người nhớ được cơ thể của em, chỉ có tôi.” “Còn người tôi nhớ, cũng chỉ có mỗi em.” “Hãy ở bên cạnh tôi. Nhé?” Chung Định vì Hứa Huệ Chanh, đạp bằng mọi chông gai, xóa bỏ mọi thành kiến. Hứa Huệ Chanh vì Chung Định, dũng cảm cùng anh đối mặt, dù là chứng bệnh thần kinh phân liệt, hay là sự ruồng rẫy của gia đình. Nếu như sự lạnh lùng của Chung Định là do gia đình anh mang đến, thì sự ấm áp của anh chính là lúc ở bên cạnh Hứa Huệ Chanh. Anh biết hết, cho nên mới từng bước từng bước mang hạnh phúc đến cho cô. Chung Định tìm lại gia đình cho cô, cũng là cho chính anh. Hứa Huệ Chanh bảo vệ anh, trong sự yếu đuối của mình. Hai người họ, dùng tất cả thời gian còn lại của cuộc đời, sống cho nhau. Hạnh phúc của hiện tại là từ những nỗi đau của quá khứ. Vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, Hứa Huệ Chanh vẫn nắm chặt tay Chung Định. “Chung tiên sinh, đừng sợ. Em xuống đó sẽ đợi anh, em nhất định sẽ đợi anh.” Giống như kiếp này, em đã đợi được anh vậy. “Được, hứa rồi nhé.” Chung Định ngoéo tay với Hứa Huệ Chanh. Cho dù lúc này hai người đã tám chín chục tuổi, nhưng dường như thời gian ở bên nhau, vẫn là chưa đủ. Em bằng lòng, dùng tất cả nước mắt của đời mình, gột rửa tình yêu dành cho anh. Anh tình nguyện, đỡ lấy tất cả mọi đau thương của kiếp này, chỉ để nhìn thấy chiếc răng khểnh trong nụ cười của em. Hai tháng sau ngày Hứa Huệ Chanh mất, Chung Định cũng đi theo. Họ để lại một người con trai tên Chung Bất Li (không xa lìa), một người con gái tên Hứa Bất Khí (không rời bỏ) và một đứa cháu nội tên Chung Chanh (Chung Định - Hứa Huệ Chanh). Họ được an táng cùng nhau, ở nơi tình yêu bắt đầu. Giống như câu hát năm nào ở khe núi ấy "Đi qua Âm Dương, hạnh phúc mãi chung đường." Till death do us part. ______________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Bạn Chanh của tác giả Giá Oản Chúc.
Yêu Không Chậm Trễ - Mạch Ngôn Xuyên
Nhiều năm trước, Lục Tinh nuôi chó cắn Phó Cảnh Sâm một cái. Khi ấy còn nhỏ, cô mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ anh sẽ trả thù. Nhiều năm sau, Phó Cảnh Sâm cuối cùng cũng triển khai kế hoạch trả thù. Lục Tinh ôm đôi môi bị cắn, trừng mắt với anh: “Anh là chó sao?” Phó Cảnh Sâm bình tĩnh đáp lời: “Nói không chừng, vắc xin phòng bệnh dại khi còn bé mất đi hiệu lực.” Lục Tinh: “… *** Lục Tinh chỉ vào lịch trình của Tiêu Nghệ : " Ở thành phố H có một tạp chí muốn chụp hình hai người , tôi chọn Bành Duyệt , cô ta cũng đồng ý , đến lúc đó tôi đi cùng hai người . Thời gian chụp hình được xếp ngay sau buổi thu hình , chỉ còn 2 ngay . Sau khi kết thúc buổi chụp hình , cô lập tức bay về tụ tập cùng đoàn phim , sau đó lịch trình khá dày , trong khoảng 2 tháng tới cô không có thời gian rảnh đâu ." Tiêu Nghệ đã gặp Bành Duyệt mấy lần , cũng khá ấn tượng về người này , cô ta gật đầu : " Tôi biết rồi , yên tâm đi , bay tới bay lui tôi cũng quen rồi ." Bây giờ đã là tháng 12 , chẳng bao lâu nữa sẽ tới Giáng Sinh , có không ít tạp chí chuẩn bị cho số báo đặc biệt . Sau đó 1 tuần nữa là Tết Nguyên Đán , tất cả nghệ sĩ lại rục rịch tham dự các buổi đón giao thừa . Tiêu Nghệ có hai lịch vào đêm giao thừa , một là đêm tuyên truyền , hai là truyền hình trực tiếp , tuy nhiên vẫn phải luyện tập từ trước . Lục Tinh nhìn lịch trình còn mệt mỏi thay cho Tiêu Nghệ . Cô nhíu mày : " Qua Tết Nguyên Đán tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cô nghỉ ngơi ." ... Mời các bạn đón đọc Yêu Không Chậm Trễ của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.