Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Trái Đất Đến Mặt Trăng

Khi cuộc nội chiến Hoa Kỳ gần kết thúc, những tay súng cuồng tín của Câu lạc bộ Súng ở Baltimore rất nhàn rỗi. Một ngày đẹp trời, chủ tịch Impey Barbicane đưa ra một đề xuất được chào đón một cách nhiệt tình. Đó là việc liên hệ với Mặt trăng bằng cách phóng một quả đạn khổng lồ bằng một khẩu pháo khổng lồ! Trong khi dự án đáng kinh ngạc này đang được thực hiện, một người Paris, Michel Ardan, gửi điện báo cho Barbicane: “Hãy thay thế quả đạn hình cầu bằng quả đạn hình nón. Tôi sẽ ngồi vào trong đó”... Với các nhân vật được xây dựng hoàn hảo, sự hài hước luôn hiện hữu, Từ Trái đất đến Mặt trăng là một trong những tác phẩm vĩ đại của Jules Verne, một trong những dự đoán táo bạo nhất của ông. Tác phẩm được Thanh Yên dịch từ bản dịch tiếng Anh. *** Jules Gabriel Verne sinh ngày 8 tháng 2 năm 1828 tại Pháp và được coi là cha đẻ của thể loại Khoa học viễn tưởng. Để theo đuổi việc viết văn, Jules Verne đã bỏ học luật, nghề cha ông định hướng. Cuốn tiểu thuyết đầu tay thành công Năm tuần trên khinh khí cầu (1863) đã mở đầu cho hàng loạt các tác phẩm nổi tiếng về sau của Jules Verne như Cuộc Thám Hiểm Vào Lòng Đất (1864), Hai vạn dặm dưới biển (1870), 80 Ngày Vòng Quanh Thế Giới (1873)… Các  tác phẩm của ông được dịch khắp nơi trên thế giới. Jules Verne mất ngày 24 tháng 3 năm 1905. Sau khi ông qua đời, nhiều tiểu thuyết chưa in của ông vẫn được tiếp tục xuất bản. - Ông là nhà văn Pháp nổi tiếng, được coi là người khai sinh ra thể loại văn học Khoa học viễn tưởng. - Tác phẩm của ông được dịch nhiều thứ ba trên thế giới và được chuyển thể thành phim nhiều lần. - Danh tiếng ấy chắc hẳn đã là đẹp đẽ lắm rồi. Tuy nhiên ông còn xứng đáng được nhiều hơn thế. Và thật không công bằng khi chúng ta kể lại lịch sử văn học của thời đại này mà không đặt tiểu thuyết gia có lẽ là có tính sáng tạo bậc nhất vào một vị thế đúng đắn. - Ông đã dùng phòng thí nghiệm và kính viễn vọng để viết tiểu thuyết phiêu lưu. Ông không chỉ ghi lại quá trình các nhà bác học tạo nên những phát minh lớn, mà còn tiên đoán chúng. Đọc những tác phẩm cùa ông, ta có thể nhận thấy những mâu thuẫn vì trong số những ý tưởng khoa học còn có những kiến phát chưa thể xác minh. Và bỗng dưng năm sau, hoặc vài năm sau, những giả thuyết mà ông đặt ra mà đôi khi thậm chí ông còn không tin, đã trở thành sự thật, một cách hoàn toàn chính xác. Những nhà bác học đã hoàn toàn đồng tình với ý tưởng của ông, hay nói cách khác, ông đã đi trước họ!.. - Trước đây, người ta vẫn đặt câu hỏi liệu khoa học thực sự có đi ngược hướng với trí tưởng tượng văn chương hay không. Các nhà triết học thì đồng tình, lules Verne chứng minh điều ngược lại qua hành động. Ông dùng chất liệu khoa học để xây dựng nên những câu chuyện hấp dẫn, những cuộc phiêu lưu lôi cuốn. *** T rong cuộc nội chiến Hoa Kỳ, hay còn gọi là cuộc chiến tranh giữa các tiểu bang (1861-1865), tại thành phố Baltimore, bang Maryland đã xuất hiện một câu lạc bộ mới và có sức ảnh hưởng ngoài mong đợi của những người sáng lập. Nó nổi lên cùng với nguồn năng lượng đến từ những tham vọng quân sự đang lớn dần giữa các nhóm chủ tàu, chủ hiệu và thợ cơ khí. Các nhà buôn thuần túy bỏ bàn tính để trở thành đại úy, đại tá và tướng lĩnh mà chưa hề có mặt dù chỉ một ngày ở Trường đào tạo West Point; thế mà, họ vẫn mau chóng sánh ngang với những kẻ đồng cấp nơi lục địa già và cũng như những kẻ kia, giành được thắng lợi nhờ các khoản chi vô tội vạ vào đạn dược, tiền bạc và con người. Nhưng lĩnh vực trong đó người Mỹ đặc biệt bỏ xa người châu Âu là khoa học chế tạo đại bác. Không phải vũ khí của họ có độ hoàn hảo cao hơn mà đơn giản chỉ là họ tạo ra các kích thước lớn hơn; lớn chưa từng thấy, thậm chí lớn tới mức xưa nay chưa từng thấy. Có người còn bạo mồm nói rằng kể cả mãi mãi về sau… Ở các khoản bắn quét, phóng, xiên, hay lia, hoặc bắn thẳng, người Anh, Pháp và Phổ chẳng có gì cần học hỏi; nhưng súng đại bác, bích kích pháo và súng cối của đám người này chỉ là thứ súng lục bỏ túi nếu so với những cỗ máy ghê gớm của pháo binh Mỹ. Sự thật này chẳng làm bất ngờ ai. Người Yankee, dù đây là theo cách gọi coi thường của người miền Nam trong thời kỳ nội chiến dành cho dân Bắc Mỹ, thì chính họ, những thợ cơ khí đầu tiên trên thế giới, là các kỹ sư – cũng như người Ý là nhạc công còn người Đức là các nhà siêu hình học bẩm sinh. Chẳng gì nghiễm nhiên hơn, thế đấy, việc nhìn họ ứng dụng tài hoa ấn tượng của mình vào khoa học chế tạo đại bác. Chứng kiến sự kỳ diệu của các loại súng Parrott, Dahlgren và Rodman, thì lục địa già với những súng Armstrong, Palliser và Beaulieu vang lừng tên tuổi một thời đã buộc phải cúi đầu trước những kình địch ở bên kia Đại Tây Dương. Giờ đây khi một người Mỹ có kế hoạch hành động, anh ta sẽ trực tiếp tìm một anh Mỹ thứ hai để bàn bạc và mời hợp tác. Nếu có ba, họ sẽ chọn ra một thủ lĩnh. Khi có bốn, họ sẽ chỉ định người quản lý hồ sơ và văn phòng sẵn sàng hoạt động. Nếu có năm, họ sẽ tiến hành mọi nghi lễ cần thiết để cho ra đời một câu lạc bộ. Chính là cái câu lạc bộ nói trên. Mọi thứ diễn ra tại Baltimore. Nhà sáng chế ra loại đại bác mới ủng hộ các thợ đúc và thợ khoan. Từ đó hình thành nên cốt lõi, nền tảng cho sự ra đời Câu lạc bộ Súng. Rồi, chỉ vẻn vẹn một tháng sau ngày thành lập, câu lạc bộ đã có tới 1.833 hội viên hợp thức và 30.565 hội viên thông tấn. Một điều kiện được coi như yếu tố tiên quyết đối với mỗi ứng viên khi gia nhập câu lạc bộ này, là phải đã hoặc đang thiết kế, hoặc (ít hay nhiều) từng hoàn thiện một khẩu đại bác; hoặc, nếu không đại bác, chí ít cũng là loại súng ngắn nào đó. Ấy thế mà, nghe nói, chỉ các tay sáng chế ra súng lục ổ quay, súng cạc bin khạc lửa và các vũ khí tương tự cỡ nhỏ, mới gặp ít soi xét nhất. Riêng lính pháo binh luôn được xếp hạng ưu trong điều khoản chiếu cố. Quy ước để tổ chức các quý ông này, theo một trong những diễn giải khoa học nhất và cũng mơ hồ nhất, của Câu lạc bộ Súng, là “tương ứng với số lượng súng của họ và tỷ lệ thuận với bình phương khoảng cách đạt được khi đạn bắn ra”. Khi Câu lạc bộ Súng được thành lập, tương lai về các thiên tài phát minh của người Mỹ thật quá dễ mường tượng. Vũ khí quân sự của họ đạt tới tầm vóc khổng lồ, còn đạn của họ, vượt mọi giới hạn quy chuẩn, thỉnh thoảng chẳng may cắt đôi vài khách bộ hành vô tội. Những sáng chế này, trên thực tế, bỏ xa các thiết bị nhút nhát của pháo binh châu Âu lại phía sau. Cũng là lẽ công bằng khi nói thêm rằng những người Yankee này, dũng cảm như họ từng thể hiện, đã không hạn chế chính mình trong các học thuyết và công thức, nhưng đã phải trả giá đắt, bằng chính bản thân, cho các sáng chế của họ. Trong số họ có đủ các cấp sĩ quan, từ trung úy tới cấp tướng; quân nhân thuộc mọi lứa tuổi, trong đó có người vừa mới gia nhập ngành vũ khí cho tới những người đã già đi cùng xe chở pháo. Phần còn lại của nhiều người được tìm thấy trên chiến trường và dòng tên viết in hoa trong Cuốn sách Danh vọng của Câu lạc bộ Súng, nhiều người khác tỏa ánh vinh quang mang theo những dấu tích của lòng dũng cảm không thể bàn cãi. Nạng đỡ, chân gỗ, tay giả, móc thép, hàm cao su, sọ bạc, mũi bạch kim, đều được tổng kết lại; và nhà thống kê xuất sắc Pitcairn tính toán rằng, suốt thời gian hoạt động của Câu lạc bộ Súng, cứ bốn người thì một thiếu đôi tay toàn vẹn và sáu người thì một không có đôi chân đủ đầy. Tuy nhiên, những pháo thủ can đảm này chẳng dành chút chú ý đặc biệt nào tới những thừa thiếu nhỏ nhoi này, mà chỉ cảm thấy niềm tự hào dâng tràn khi thông báo kết quả gửi về từ trận chiến: Con số tử vong gấp mười lần lượng đạn tiêu hao. Một ngày nọ, ấy vậy mà lại là ngày u buồn! Hòa bình được ký kết giữa những kẻ sống sót sau cuộc chiến; tiếng gầm rú của đạn pháo dần vơi, súng cối trở nên câm lặng, bích kích pháo bị bịt kín miệng trong thời gian không hạn định, đại bác, với những họng súng rầu rĩ, bị kéo vào kho… những hồi ức đẫm máu cũng lu mờ; cây bông mọc sum suê trên những cánh đồng được bón phân cẩn thận, tất cả đồ tang lễ được xếp sang một bên, cùng với nỗi đau thương; còn Câu lạc bộ Súng bị đẩy xuống trạng thái trì trệ vô thời hạn. Dăm ba nhà lý luận cấp cao thâm căn cố đế quay lại với việc sửa đổi các trù tính về luật súng đạn. Họ khăng khăng lật lại vấn đề về đạn pháo khổng lồ và bích kích pháo ngoại cỡ. Nhưng thiếu thực tiễn, mớ lý thuyết này có giá trị gì? Và như vậy, các phòng trong câu lạc bộ trở nên vắng ngắt, những người phục vụ ngủ gà gật nơi tiền sảnh, báo chí mốc meo trên bàn, tiếng ngáy vọng ra từ góc tối, còn hội viên của Câu lạc bộ Súng, khi xưa ầm ĩ trong cả phiên họp lẫn giờ giải lao, nay tụt xuống im ắng vì thứ hòa bình tai họa này và buông bỏ toàn bộ bản thân vào những giấc mơ về một nền pháo binh thuần khiết. “Thật là tệ hại!” Tom Hunter nói khi chiều tối, trong lúc đang mau chóng tôi cacbon cặp chân giả trong lò sưởi phòng hút thuốc. “Chẳng có gì để làm!” anh nói, giọng hằn học. “Chẳng có gì để trông mong! Cái loại tồn tại ghê tởm này! Đến khi nào súng ống lại đánh thức chúng ta dậy buổi sáng bằng tiếng nổ dễ chịu của nó đây?” “Những ngày đó qua rồi,” Bilsby dễ mến nói, cố duỗi đôi tay đã mất. “Đã là ngày xưa vui vẻ rồi! Một người phát minh ra súng và khó khăn lắm mới đúc ra nó, một người vội vã thử dùng để đối đầu với kẻ thù! Sau đó một người quay về doanh trại cùng lời cổ vũ của Sherman hoặc cái bắt tay thân thiện với McClellan. Nhưng giờ các tướng đều quay lại với bàn tính; và thay vì súng đạn, họ gửi đi các kiện bông. Trời ơi, tương lai ngành chế tạo đại bác của nước Mỹ tiêu rồi!” “Ây! Còn chẳng có viễn cảnh chiến tranh nào!” James T. Maston nổi tiếng tiếp lời, cào cào cái sọ nhựa kết của mình bằng bàn tay móc thép. “Chẳng có nguy cơ nào trong tương lai! Mà lại còn ở cái giai đoạn then chốt trong sự phát triển của khoa học pháo binh! Đúng thế đấy, các quý ông! Tôi, người đang nói với các bạn đây, sáng nay đã hoàn thiện một mẫu, đủ cả, gồm bố trí, mặt cắt, góc nâng, vân vân và vân vân của loại súng cối sẽ thay đổi mọi tình thế chiến trận!” “Không… không! Có thể như vậy ư?” Tom Hunter kêu lên, vô tình nhớ lại sáng chế trước kia của ngài J. T. Maston, bằng cách nào đó, trong lần thử nghiệm đầu tiên, đã tiêu diệt ba trăm ba mươi bảy tên địch. Một thành công hơn cả mơ ước. “Nhưng mà,” anh nói tiếp, “tiến hành nhiều nghiên cứu, đánh bại nhiều khó khăn thì cũng có ích lợi gì đâu? Chỉ lãng phí thời giờ! Tân Thế Giới có vẻ đã quyết tâm sống trong hòa bình; còn vị lãnh đạo hiếu chiến của chúng ta dự đoán rằng một số thảm họa sắp phát sinh từ sự gia tăng dân số tồi tệ này.” “Tuy nhiên,” đại tá Blomsberry đáp lời, “ở châu Âu họ luôn phải vật lộn để duy trì nguyên tắc của các dân tộc.” “Thì sao?” “Thôi nào, có thể là vẫn có chỗ cho lòng can đảm ở bên đó và nếu họ chấp nhận sự phục vụ của chúng ta…” “Cậu mơ mộng cái gì đấy?” Bilsby hét lên, “chế tạo đại bác vì lợi ích của lũ ngoại quốc ư?” “Thế chả hơn là vô công rỗi nghề ở đây sao?” đại tá đáp trả. “Chính xác,” J. T. Matson nói, “nhưng chúng ta không cần tính đến cái kế đó.” “Tại sao không?” đại tá gặng hỏi. “Vì quan điểm về sự tiến bộ ở Cựu Thế Giới của họ trái ngược với thói quen tư duy của người Mỹ chúng ta. Những kẻ đó tin rằng không ai có thể trở thành tướng mà ban đầu không phục vụ với vai trò người cầm cờ; thế thì chẳng khác gì nói một người không thể chĩa súng nếu không tự làm ra một khẩu súng trước đó!” “Lố lăng!” Tom Hunter vừa nói vừa gọt đẽo tay ghế bành bằng một lưỡi mác, “nhưng nếu như vậy, tất cả những gì còn lại cho chúng ta chỉ là trồng thuốc lá và chưng dầu cá voi.” “Gì đây!” J. T. Maston gầm lên, “Sao chúng ta không tận dụng những năm còn lại của đời mình để hoàn thiện loại súng cầm tay? Chẳng lẽ không bao giờ có cơ hội tử tế để thử tầm đạn à? Chẳng lẽ ánh chói ngời từ súng của chúng ta sẽ không bao giờ làm bừng sáng không gian nữa à? Không có mâu thuẫn quốc tế nào nảy sinh để chúng ta tuyên bố chiến tranh chống lại các thế lực bên kia Đại Tây Dương hay sao? Chẳng lẽ không người Pháp nào đánh chìm tàu hơi nước của chúng ta, hay người Anh, bất chấp quyền lợi giữa hai dân tộc, treo cổ vài đồng hương của chúng ta hay sao?” “Không may mắn thế đâu,” đại tá Blomsberry đáp, “chẳng cái gì tương tự có khả năng xảy ra đâu, mà dù có, chúng ta cũng chả lợi dụng được gì từ nó. Tính nhạy cảm của người Mỹ đang sụt giảm mau chóng, rồi tất cả chúng ta đều sẽ lụn bại.” “Quá đúng,” J. T. Maston trả lời với giọng giận dữ chưa tan, “Có hàng ngàn chiến trường để chiến đấu, nhưng chúng ta không chiến đấu. Chúng ta hy sinh tay chân cho lợi ích của các dân tộc – những kẻ không biết phải làm gì với chúng! Nhưng khoan – khỏi tốn công tìm động cơ chiến tranh – chẳng phải Bắc Mỹ một lần nữa lại thuộc về người Anh?” “Chắc chắn thế rồi,” Tom Hunter đáp, giậm giậm nạng của mình trong cơn giận dữ. “Chà, nếu vậy,” J. T. Maston nói, “tại sao không đổi lại nước Anh thuộc về người Mỹ?” “Thế mới thích đáng và công bằng,” đại tá Blomsberry đáp lại. “Hãy kiến nghị với tổng thống Mỹ đi,” J. T. Maston ré lên, “và xem xem ông ta sẽ tiếp đón anh thế nào.” “Hừ!” Bilsby gầm gừ giữa bốn chiếc răng chiến tranh đã để lại cho mình, “Điều đó không bao xảy ra!” “Trời ơi!” J. T. Maston la lớn, “Thế thì ông ta hẳn không cần phiếu của tôi cho lần bầu cử tiếp rồi!” “Cũng không cần của chúng tôi luôn,” tất cả các thương binh hiếu chiến nhất trí đáp lời. “Trong lúc ấy,” J. T. Maston tiếp tục, “cho phép tôi nói điều này, nếu tôi không thể tóm được một cơ hội để thử nghiệm súng cối mới của mình trên chiến trường chân chính, tôi sẽ nói lời tạm biệt với tất cả thành viên của Câu lạc bộ Súng và đi chôn vùi bản thân trong các thảo nguyên ở Alaska!” “Trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ đi theo anh,” những người khác kêu lên. Chuyện là trong tình cảnh đáng tiếc ấy, câu lạc bộ bị đe dọa trước nguy cơ giải tán, thì một tình huống bất ngờ đã xảy ra và ngăn chặn một kết thúc bi đát. Vào ngày tiếp theo sau cuộc trò chuyện này, mỗi thành viên của hội đều nhận được một giấy báo có niêm phong thuật lại nội dung sau: BALTIMORE, Ngày mùng ba tháng Mười, Chủ tịch Câu lạc bộ Súng trân trọng thông báo tới các đồng sự rằng, tại buổi họp khẩn cấp lần thứ năm, ngài sẽ mang đến cho họ một tin tức vô cùng thú vị. Ngài yêu cầu, do đó, họ sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng để tham gia theo đúng lời mời này. Rất thân ái. IMPEY BARBICANE, Chủ tịch Câu lạc bộ Súng. Mời các bạn đón đọc Từ Trái Đất Đến Mặt Trăng của tác giả Jules Verne & Thanh Yên (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Gái Viết Nỗi Cô Đơn
Cuốn tiểu thuyết của Shin Kyung-Sook là lời đáp mang nhiều trăn trở nhưng kiên định cho những tự vấn day dứt của chính nhà văn. Tiểu thuyết khắc họa vô cùng rõ nét và chân thực bức tranh sinh hoạt của người lao động Hàn Quốc nghèo tại các khu công nghiệp vào cuối thập niên 1970, đầu thập niên 1980 với nhiều biến động về chính trị và xã hội như Tổng thống Park Chung Hee bị ám sát, các cuộc chính biến, phong trào Dân chủ Gwangju, đồng thời giãi bày lý do nhà văn cầm bút. Nhân vật chính của Cô gái viết nỗi cô đơn là một thiếu nữ 16 tuổi, sinh ra và lớn lên tại một vùng nông thôn nghèo. Vì không đủ điều kiện để học tiếp trung học, cô phải lên Seoul lao động kiếm sống. Cuộc sống trên thành phố của cô gói gọn trong bức tranh sinh hoạt một khu công nghiệp đầu thập niên 1980, nơi cô sống trong một căn phòng trọ chật hẹp, hiu quạnh với anh cả và chị họ. Đó cũng là nơi sáng cô làm việc bên dây chuyền nhà máy, tối đến trường học theo chương trình đặc biệt dành cho nữ công nhân; nơi cô đã trải qua nhiều biến cố của cuộc đời và không ít biến động của thời cuộc; nơi cô gặp gỡ nhiều người, nếm trải nhiều mất mát, dần trưởng thành hơn, nhưng có những vết thương vẫn mãi không thể nào nguôi ngoai. Cũng chính từ những ngày sống trong bức tranh sinh hoạt u ám ấy, cô đã ấp ủ và cố gắng từng bước thực hiện mơ ước trở thành nhà văn. Tác phẩm đan xen, biến chuyển liên tục giữa hiện tại và quá khứ; xoay quanh cuộc sống của tầng lớp lao động nghèo giữa những biến động lịch sử của xã hội Hàn Quốc thập niên 1980, với trung tâm là tình cảm gia đình, mối liên hệ giữa người với người và đặc biệt là nỗi cô đơn cùng nỗi đau không dễ gì khỏa lấp của những năm tháng trưởng thành. New York Times nhận xét: “Shin Kyung-Sook viết về những quãng thời gian và khoảng không gian có thể là xa lạ, nhưng bằng nhiều cách, các chi tiết trong tác phẩm của cô lại rất phổ quát; mỗi chúng ta ai cũng có một con quái vật vô diện mà bản thân luôn muốn trốn tránh. Shin Kyung-Sook đã vẽ cho chúng ta thấy con quái vật của chính cô.” Shin Kyung-Sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện học tiếp trung học, 16 tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống và nuôi mơ ước viết văn. Năm 1985, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Nghệ thuật Seoul, cô khởi nghiệp sáng tác và giành giải Văn học mới của tạp chí Văn nghệ trung ương với tác phẩm Ngụ ngôn mùa đông. Tiểu thuyết Hãy chăm sóc mẹ ra mắt năm 2008 của cô đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và giúp cô gây được tiếng vang lớn trên thế giới. Với những tác phẩm ấp ủ niềm hy vọng “nói ra những điều không thể nói, chạm đến những thứ không thể đến gần” trong những câu văn buồn và đẹp rất đặc trưng, Shin Kyung-Sook đã không chỉ trở thành gương mặt tiêu biểu cho văn học Hàn Quốc hiện đại mà còn là nhà văn được đông đảo độc giả khu vực và quốc tế quan tâm, đón nhận nồng nhiệt. Các tác phẩm của Shin Kyung-Sook đã được xuất bản tại Việt Nam: Hãy chăm sóc mẹ, Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi, Cô gái viết nỗi cô đơn,...   Lam Anh - Zing.vn *** Shin Kyung-sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống. Shin Kyung-sook khởi nghiệp viết văn năm 1985 và sớm gặt hái thành công. Các tác phẩm của cô luôn có lượng độc giả lớn và nhận được nhiều giải thưởng văn học trong nước cũng như trong khu vực. Với Hãy chăm sóc mẹ Shin Kyung-sook trở thành nhà văn châu Á nổi bật nhất năm 2009. Tác phẩm: Hãy chăm sóc mẹ Ở Đâu Đó Có Điện Thoại Gọi Tôi Chuyện kể trăng nghe Cô gái viết nỗi cô đơn ... *** Chính niềm thương mến với giọng văn của Shin Kyung Sook qua hai tác phẩm: Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi và Hãy chăm sóc mẹ đã đưa tôi đến với quyển tiểu thuyết pha lẫn tự truyện mang tên Cô gái viết nỗi cô đơn khi nó vừa được cho ra mắt. Vẫn là giọng văn trầm buồn, vẫn là những con chữ tưởng chừng không thể chân thật hơn nữa, vẫn là nỗi cô đơn đậm đặc, lại một lần Shin Kyung Sook khiến người đọc không thể dứt khỏi chuyện kể của mình. Thật lòng mà nói toàn bộ câu chuyện không nhiều niềm vui, bởi sự cô đơn cùng với day dứt, dằn vặt đã khắc sâu vào lòng người viết nên chúng. Người ta thường nói những người diễn ra trong giai đoạn trưởng thành sẽ đi theo con người ta hết cả cuộc đời, hình thành nên nhân cách của họ. Mà quá trình trưởng thành của người viết cũng là người kể nên câu chuyện, gắn liền với hoàn cảnh nghèo khó và tâm trạng bất an cùng nỗi cô đơn của cô gái quê lên tỉnh. Cô rời gia đình nhỏ, lên thành phố sống dựa vào người anh hai, cùng người chị họ làm công nhân trong một nhà máy. Tất cả diễn ra trong một bối cảnh xã hội không lấy gì làm êm đềm và dễ chịu, công nhân không được coi trọng, và đôi khi vì mưu sinh người ta phải chấp nhận những điều cay đắng và làm trái lòng mình. Nếu những ai đã từng đọc Hãy chăm sóc mẹ, có thể nhận ra sự quen thuộc của bối cảnh làng quê Hàn Quốc hoặc hình ảnh người anh trai lên thành phố vừa học vừa làm nuôi thêm đứa em gái, cô gái đi làm công nhân vừa nuôi mơ ước có thể trở thành nhà văn đã từng xuất hiện. Thì nay, chúng tiếp tục được khắc họa rõ nét hơn qua những dòng chữ viết như chỉ để trải lòng. Câu chuyện được kể khá chậm, đôi lúc như xen lẫn trong đó những tiếng thở dài vô hình, khiến người ta chua xót. Cũng chính trong truyện xuất hiện một chi tiết khiến tôi nhớ mãi, người thầy của nhân vật đã khuyên cô, đại ý rằng hãy viết ít thôi, bởi vì với em, viết như rút ruột mà viết. Có lẽ thực sự Shin Kyung Sook đã rút ruột mình ra mà viết thật, cho nên Cô gái viết nỗi đơn trở nên khó đọc hơn so với hai tác phẩm trước của cô đã ra mắt độc giả, bởi một câu chuyện không có cốt truyện rõ ràng, không được diễn tả nhanh chóng mạch lạc. Nhưng thay vào đó, điểm sáng chói trong truyện, là ta hiểu ra quá trình hình thành nên sinh mệnh của một người viết. Có người viết dựa vào kỹ năng, có người tuân theo cảm xúc, cũng có người như Shin Kyung Sook, cứ rút ruột mà viết. Và những gì xuất phát chân thật từ cõi lòng thì rất dễ lay động những cõi lòng khác. Hoàng Khôi Mời các bạn đón đọc Cô Gái Viết Nỗi Cô Đơn của tác giả Shin Kyung-Sook.
Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
Một cô gái lập dị. Đó là nhận xét của mọi người đối với Vương Ái Ngọc. Và ngay cả bản thân nó cũng thấy mình như thế. Suốt cái thời cấp I và II, nó lúc nào cũng là con mồi đầu tiên trong chiến dịch "cô lập" cả. Đơn giản là vì nó không giỏi giao tiếp, lại không thích sửa soạn cho mình mặc dù gia đình nó thuộc dạng khả giả. Thế nên cho đến tận bây giờ- khi đã bước vào cấp III, nó cũng chẳng có lấy một cuộc tình vắt vai nào cả. Mà khổ nỗi trường cấp III nó đậu vào- ngôi trường ba mẹ nó hằng ao ước lại là ngôi trường nổi tiếng với 3 cái nhất: giỏi nhất, giàu nhất và nhiều trai xinh, gái đẹp nhất nữa chứ. Và trong cái rủi lại có cái xui,lớp 10A13 của nó chính là thành phần tiêu biểu ấy. Haizz! Lịch sử thời cấp II chắc chắn sẽ được lặp lại với nó. Đành cô đơn thêm ba năm vậy! Cầu mong sẽ được yên tĩnh,êm ả, không gặp sóng gió, phiền phức gì cho nó. Nếu nó...không gặp hắn. *** “Reng…Reng…Reng…” Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên phá tan giấc mộng đẹp. Ối! Trễ giờ rồi! Nó hốt hoảng lăn xuống giường phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Chưa kịp đặt chân tới cửa thì… đã gặp ngay cái bản mặt trời đánh của thằng em. Cậu nhóc nhìn nó bằng con mắt nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người chị hiền dịu của mình (mắc ói quá!!!) – Bị gì vậy hả? Mới sáng sớm mà la om sòm là sao? – Sắp trễ giờ rồi không la mới… Chưa kịp nói hết câu, một cái cốc đau điếng đã giáng xuống chiếc đầu thân yêu của nó. – Oái! Làm gì vậy hả thằng kia!- Nó tru tréo la lên – Cái đó em mới hỏi chị á! Chị học buổi chiều mà! Làm gì mà la oai oải như ma đuổi thế. Định đi học cũng phải chạy lên tưởng có chuyện gì…@#%*& – Rồi rồi rồi. Mau đi học đi coi chừng trễ đấy. Vừa nói nó vừa đẩy thằng em ra khỏi phòng. Gì chứ thằng nhóc này mà giảng đạo là còn dài dòng hơn cả sư thầy. Nhìn thấy bóng dáng ấy chỉ vừa khuất sau cánh cửa, nó liền… – Coi chừng bà đó. Cái đồ hỉ mũi chưa sạch. – Ê!- chưa kịp chửi đã miệng thì thằng nhóc ấy tự nhiên từ đâu ló đầu vào khiến ba hồn bảy vía của nó xém bay mất dạng- Em quên nói một chuyện quan trọng với chị. Trước khi đi làm, mẹ có nhờ em dặn chị ở nhà nhớ nấu cơm nha! Nhưng yên tâm, em sẽ không ăn đâu. Đây không muốn vào thăm bác sĩ. ^_^ Nói xong cái thằng trời đánh ấy liền phóng đi mất. Aaaaaa. Cái đồ nhóc quỷ! Là em nó mà nhìn xem…như anh hai nó vậy á! Thật tức chết mà! Chu mỏ, nó dậm chân đùng đùng rồi leo lên giường để thực hiện tiếp một nhiệm vụ vô cùng cao cả- đánh bài với Chu Công ~.~ Ba tiếng sau. Lúc kim dài vừa điểm qua con số 9. “Oáp” Nó mệt mỏi há miệng ngáp dài, tiếc nuối rời bỏ chiếc giường thân yêu mà chậm rãi lê cái thân nặng trịch của mình đi làm vệ sinh cá nhân và bầu bạn với cái ti vi trong phòng. “Cheng. Bùm. Chíu” Ấy! Đừng hiểu lầm! Đấy không phải tiếng phát ra trong ti vi đâu. Chúng xuất phát từ gian bếp gia đình nó đấy. Nó đang nấu cơm thôi mà.Sau một tiếng vật lộn với xoong, nồi, chảo, cuối cùng cũng nấu xong một bữa trưa “hoành tráng” với cơm trắng, canh cà chua và một dĩa trứng chiên thơm lừng.(Vĩ đại ghê!! ~.~)   Mời các bạn đón đọc Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc của tác giả NatalieNguyn.
Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!
Cô gặp anh nơi thư viện trường học. Cả hai đều đang ở độ tuổi bồng bột. Ghét nhau từ khi hai người tranh nhau tập tiểu thuyết "Mùa hè thiên đường". Cô ghét anh, muốn trả thù anh bằng mọi giá. Còn anh, ngay từ phút giây nhìn thấy cô, đã muốn cô là người bên anh mãi mãi. Người tính không bằng trời tính, cô và anh lại được ba mẹ trao cho thứ gọi là "hôn ước". Cô chấp nhận làm bạn gái giả của anh, nhưng cô luôn phớt lờ anh, mọi sự quan tâm anh dành cho cô. Thời gian trôi qua, cố gắng phớt lờ, nhưng cô vẫn cứ rung động với anh, để rồi số phận đưa đẩy hai người đến với nhau. Có nhiều lúc hai người hoài nghi, nhưng hai người vẫn luôn bên nhau. *** • Hè năm 2015 • Xin được tự giới thiệu, tôi là Vi Anh, là học sinh lớp 11 trường Blue Sky, tôi không thích phát âm Tiếng Anh cho lắm, nên thường gọi nó là trường Đánh Rắm. Tôi học 11b2, chuyên Toán. Tôi là tổ trưởng tổ 3. Các bạn sẽ nghĩ tôi phải là lớp trưởng, nhưng không phải. Tôi có một "sắc đẹp" tầm thường, không hẳn thế nhưng mà không nổi bật. Tật xấu của tôi thì rất dài, nhưng tôi vẫn muốn kể cho các bạn một số tật xấu của tôi, điển hình là nóng tính, dâm, bựa, và rất rất thích ngắm trai đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại sau đợt nghỉ hè. Tôi là một con 'mọt sách', vậy nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến vào giờ ra chơi là thư viện. Mùa hè mới kết thúc, tôi thì yêu mùa hè vô cùng, nên vẫn muốn hồi tưởng chút ít về nó. Thế là tôi ngồi trong lớp ngủ gật đợi đến giờ ra chơi xuống thư viện. Sau một hồi nghiên cứu và tìm tòi, tôi- Vi Anh đã tìm thấy cuốn "Mùa hè thiên đường". Yolo! Ma xui quỷ hờn thế nào mà lúc giơ tay ra lấy cuốn sách đó, có một bàn tay chìa ra,và hắn lấy cuốn sách của tôi -_____- Theo bản năng con vượn, tôi chạy tới chỗ "thằng ăn cắp" để đòi lại cuốn sách đó! "Tên ăn cắp!" Tôi gào lên. Hắn vẫn cứ đi -______- Chẳng lẽ hắn điếc T__T Tôi đang chạy tới hắn, bỗng cái rầm... Tôi đã đâm phải ai đó!!! Ai vậy? Là Hoàng, Trần Hoàng, lớp 11b1, chuyên Anh. Cậu ấy khá đẹp trai, hiền lành nữa! Tôi đã đâm phải cậu ấy rồi :)))~ Nhưng mà thì giờ đâu ra để mà tán trai, tôi phải đi dành lại cuốn truyện thân thương kia ToT Hắn cứ đi xa dần, xa dần.... Hức hức T^T Không sao! Tôi đã nhớ mặt hắn! Đợi đấy! Bước ra khỏi thư viện, lập tức có một con đàn bà bước tới, đập vào đầu tôi một cái T^T Đau quá mẹ ơi!   Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! của tác giả NhiCokkie.
Ánh Lửa Trong Tro Tàn
May mắn trốn thoát sau cuộc đột kích của quân Đế Chế hung tàn, nhưng không một giây phút nào Laia - một Trí Thức nghèo sống dưới Đế Chế bạo tàn - không giằn vặt bản thân vì đã hèn nhát bỏ lại người anh ruột thịt. Mong mỏi giải cứu anh trai khỏi lao ngục, Laia sẵn sàng làm tất cả những gì có thể, thậm chí tự nguyện trở thành nô lệ, cam tâm làm gián điệp trong “lò luyện ngục”. Nhưng, Laia liệu có thể làm được những gì, khi cô luôn phải giành giật từng ngày được sống, khi bao phủ quanh cô là tầng tầng dối trá và sự tàn ác, khi những người được cô đặt trọn niềm tin hóa ra ngay từ đầu chỉ coi cô là con tốt thí? Và Elias -  một Mặt Nạ Tập Sự xuất sắc mang trong mình dòng máu quý tộc đồng thời là ứng cử viên sáng giá cho ngôi Hoàng Đế tương lai - thực chất là bạn hay là thù. Cuộc gặp gỡ giữa họ chỉ là sự tình cờ hay đã được sắp đặt từ trước. Họ là ai và họ đóng vai trò gì trong bàn cờ định mệnh?  Số phận đã ràng buộc họ với nhau, bắt họ phải sát cánh tiến lên phía trước. Nhưng,  HỌ ĐANG TIẾN VỀ PHÍA TỰ DO HAY ĐI ĐẾN CÁI CHẾT?  *** Truyện xoay quanh 2 nhân vật chính thế nên từng chương sẽ được thay phiên nhau kể bởi 1 trong 2. Cái hay trong cách kể này là có thể khiến người đọc biết được suy nghĩ của mỗi nhân vật, qua đó có thể hiểu được và thông cảm cho mỗi hành động, mỗi quyết định của họ. Truyện có cách miêu tả nội tâm khá chân thật, luôn làm nổi bật lên nỗi ám ảnh của từng người: với Laia là nỗi sợ mất đi người anh trai còn với Elias là sự tự do khỏi sự ghê tởm của Backcliff tù túng. Đó là động lực để thúc đẩy nhân vật đưa ra quyết định, không phải lúc nào cũng đúng đắn và nhiều khi khiến họ phải trả những cái giá rất đắt. Nhưng về sau họ sẽ trưởng thành hơn, lấy tội lỗi đó làm ngọn lửa soi sáng tâm hồn, giúp họ vượt qua nỗi sợ hãi để đến với tự do. Bên cạnh đó, yếu tố lãng mạn cũng không bị làm quá lên như tiểu thuyết lãng mạn. Tác giả giữ ở mức độ vừa phải, hài hòa với những pha hành động gay cấn. Tình cảm của các nhân vật khá là rạch ròi, có những hành động hợp tình hợp lý dù được hay mất tình yêu đó. Các nhân vật nữ được thể hiện là những con người độc lập, mạnh mẽ, không phải là công chúa chỉ chờ hoàng tử đến giải cứu và sống hạnh phúc về sau. Họ tự đưa ra những quyết định khó khăn để giải quyết vấn đề của mình và sẵn sàng chấp nhận hậu quả của nó. Họ luôn cho thấy rằng mình không thua kém gì những gã đàn ông bên cạnh cả. Nếu có lỡ như đánh giá thấp họ, thì họ sẽ cho bạn niếm mùi đau khổ. Nói chung cho 5/5. Hy vọng Nhã Nam nhanh cho ra tập tiếp theo. *** Ánh Lửa Trong Tro Tàn – Cuốn Tiểu Thuyết Dành Cho Các Tín Đồ Của Dòng Truyện Viễn Tưởng Dương Quang Thắng 28/09/2020 Trong năm vừa qua, Nhã Nam đã chính thức xuất bản Ánh Lửa Trong Tro Tàn ( tựa gốc: An Ember In The Ashes). Đây là tập đầu trong loạt truyện cùng tên gồm 4 phần của nữ nhà văn Sabaa Tahir, với 3 phần đầu đã ra mắt và phần cuối sẽ ra mắt vào cuối năm nay. Tuy rằng nhận được nhiều lời phản hồi tích cực từ phía bạn đọc so với những bộ giả tưởng khác mà Nhã Nam dịch, cuốn truyện này vẫn chưa được công bố rộng rãi. Bởi vậy, tôi mong qua một số chia sẻ cảm nhận sau đây thì mọi người sẽ tìm đọc để nhà xuất bản có thể tiếp tục dịch những tập tiếp theo. Tác phẩm Ánh Lửa Trong Tro Tàn lấy bối cảnh ở một thế giới giả tưởng được xây dựng dựa trên hình ảnh của Đế chế La Mã cổ đại. Kể về cuộc chiến giữa hai phe đối địch nhau, Quân Kháng Chiến, những chiến binh ngầm của Vương Quốc Trí Thức với Quân Binh – lực lượng quân đội của Đế Chế nhằm lật đổ chính sách đàn áp, bóc lột của Đế Chế và giành lại chính quyền, tự do cho người dân. Cốt truyện chính theo chân Laia – một cô gái Trí Thức trẻ, người có anh trai tên Darin bị bắt vì nghi ngờ tội phản động. Để giải cứu anh trai, cô buộc phải trở thành một gián điệp thâm nhập vào học viện Blackcliff, nơi đào tạo các binh lính của Quân Binh, dưới thân phận là một nô lệ theo yêu cầu của Quân Kháng Chiến. Và ở đây, cô gặp Elias – một người chiến sĩ quý tộc và là 1 trong 4 ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế. Hai con người, hai thân phận tách biệt, hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng lại cùng lý tưởng, buộc định mệnh phải gắn chặt họ lại trên cùng một hành trình. Với mô típ không quá mới lạ, vậy điều gì khiến cho cuốn truyện này trở nên cuốn hút đến vậy? Ngay khi bước vào câu chuyện Ánh Lửa Trong Tro Tàn, tác giả đi ngay vào mạch truyện chính, không kể lể dài dòng. Việc đặt ngay nhân vật chính vào một tình huống nguy hiểm ban đầu đã khơi dậy sự tò mò với độc giả và khiến họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ngoài ra, các tình tiết truyện đều được sắp xếp hợp lí, những chi tiết bất ngờ được tác giả gài gắm xuyên suốt câu chuyện và sử dụng vô cùng khéo léo, đưa độc giả qua nhiều cao trào. Từ những cuộc rượt chạy, những âm mưu đến những trận đánh, thử thách đều diễn biến vô cùng nhanh chóng, khốc liệt. Bạn sẽ bị cuốn theo hành trình của các nhân vật chính lúc nào không hay. Nhưng sẽ không thể thành công nếu chỉ dừng lại ở mặt nội dung, mà các nhân vật cũng được khai thác có chiều sâu. Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của hai nhân vật chính, cho ta thấy rõ được suy nghĩ và phát triển rõ rệt ở mỗi người. Nhưng lại không sa đà vào miêu tả, khiến mạch truyện bị chậm hay trở nên rời rạc. Mà còn giúp độc giả có sự liên kết, đồng cảm, thấu hiểu với họ. Laia – vốn chỉ là một cô gái bình thường, chưa ý thức được nhiều về những nguy hiểm xung quanh. Chỉ đơn thuần muốn cứu anh trai mà chấp nhận trở thành nô lệ. Cô không hề yếu đuối, mà trái lại rất kiên cường. Dù bị hành hạ, tra tấn, đánh đập, cô vẫn chịu đựng, che giấu đi những cảm xúc trong lòng. Thậm chí, còn không ngần ngại muốn cứu những người đã giúp đỡ cô. Tuy nhiều lúc, cô cũng chủ quan và mạo hiểm, đưa bản thân vào tình huống khó xử. Đồng thời, mang theo sự mặc cảm vì đã bỏ anh mình lại mà chạy trốn. Nhưng sau mỗi lần như vậy, cô lại trở nên mạnh mẽ, độc lập hơn. ” ‘Có hai loại tội lỗi,’ tôi thì thầm. ‘Một loại sẽ trở thành gánh nặng và một loại sẽ cho anh biết mục đích của mình.’ “ Elias – một chàng lính trẻ, được sống và trưởng thành trong một đầy khắc nghiệt với những tư tưởng điên rồ, vốn được định sẵn sẽ trở thành một chiến binh máu lạnh, tàn nhẫn. Tuy nhiên, anh lại không bị tha hoá như bao người lính khác mà vẫn giữ được lý trí cùng bản tính lương thiện, kể cả khi luôn bị dằn vặt bởi những người đã chết dưới tay mình. Thay vì địa vị, thân phận, cùng dòng máu chảy trong người mình, anh luôn khao khát một cuộc đời bình thường, không giết chóc, tàn sát. ” ‘ Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với bà,” tôi nói. ‘Tôi không biết cha tôi là ai, cũng như tại sao bà hận ông ta đến thế. Nhưng tôi biết cái chết của tôi sẽ không mang lại tự do cho bà. Nó sẽ không cho bà sự bình yên. Bà không giết tôi. Chính tôi là người chọn cái chết. Bởi vì tôi thà chết còn hơn trở nên giống như bà. Tôi thà chết còn hơn sống mà không có khoan dung, không có danh dự, không có linh hồn.’ “ Helene – chiến binh nữ duy nhất trong học viện và là người bạn thân của Elias. Tôi thực sự không biết nên nói về nhân vật này thế nào. Tôi đề cao những sự hỗ trợ, giúp đỡ, hy sinh của cô ấy với Elias và điều đó đóng góp một phần quan trọng cho cốt truyện, đặc biệt là ở cuối truyện. Nhưng tôi không thích cô ấy vì những gì đúng đắn mà cô ấy làm không phải vì cô ấy nghĩ điều đó là đúng mà chỉ vì tình yêu cô ấy dành cho Elias. Một điểm cộng lớn cho tác phẩm Ánh Lửa Trong Tro Tàn là tác giả sử dụng yếu tố lãng mạn vô cùng thu hút, thú vị. Mối quan hệ giữa Laia và Elias được thể hiện vô cùng sâu sắc, không hề mờ nhạt mà cũng đi quá sâu gây ảnh hưởng tới mạch truyện. Trái lại, nó còn có tác động rất nhiều, khi cả hai nhân vật chính đều hỗ trợ lẫn nhau, giúp nhau nhận ra những điểm yếu, thiếu sót của bản thân. Và hơn hết, khi ở bên nhau, họ không còn cảm thấy cô độc nữa, những lần tiếp xúc, những cái chạm mặt, những tâm tình họ dành cho nhau, …. khiến ta liên tưởng họ như hai mảnh ghép không thể tách rời. ” ‘Có lẽ chúng ta không nhất thiết phải là nô lệ Trí Thức và Mặt Nạ.’ Tôi bỏ dao xuống.’ Trong đêm nay, chúng ta có thể chỉ là Laia và Elias.’ “ Về thế giới trong cuốn truyện, ở tập đầu tiên này, ta mới chỉ được lướt qua ít thông tin về sự hình thành, về các truyền thuyết, về một vài sinh vật, thế lực cổ xưa, tác giả vẫn chưa đào sâu. Vì thế, vẫn còn rất nhiều điều cần phải khám phá. Hơn nữa, qua một vài chi tiết, một cuộc chiến tranh lớn được báo hiệu sẽ xảy ra trong tương lai. Có lẽ ta sẽ được tìm hiểu nhiều hơn ở những tập tiếp theo. Tổng kết lại, Ánh Lửa Trong Tro Tàn là một tác phẩm có sự trau chuốt về cả văn phong, nội dung, nhân vật. Nếu bạn là một fan của thể loại viễn tưởng, đừng bỏ lỡ cuốn sách này. Hãy thưởng thức nó ngay nhé! *** Thể loại: Kỳ ảo – Phiêu lưu Cuốn này không phải trinh thám nhưng thuộc thể loại fantasy, bao gồm phiêu lưu, điều tra, giết chóc, chiến tranh, máu, rung động, lòng dũng cảm, thuốc độc, phản bội… nên mình xin được đăng review trong hội trinh thám. Từ giờ đến đầu tháng 11 mình sẽ cố gắng chăm chỉ đọc trinh thám trở lại để review nhiều nhiều nhằm được à mà thôi.   Khi nhìn thấy bìa và đọc tóm lược nội dung “Ánh lửa trong tro tàn”, mình nghĩ có lẽ nó giống cuốn “Bụi sao” của tác giả Neil Gaiman. Qủa thật là nó khá giống, nhưng mình mạn phép nhận xét rằng bìa của “Ánh lửa trong tro tàn” là một sự bắt chước / mô phỏng không thành công bìa của “Bụi sao”. Xét theo nội dung khá kịch tính và máu lửa của truyện, tông màu tím của bìa không hợp chút nào, tên tác giả cũng hơi nhỏ, chỉ có kiểu chữ tựa sách là mình thấy đẹp. Truyện bắt đầu khi bọn Quân Binh của Đế Chế ập vào nhà cô gái Laia 17 tuổi, dùng vũ lực với ông bà của cô và bắt giữ anh trai Darin trong khi cô trốn chạy. Với mục đích cứu anh trai khỏi ngục tù của Đế Chế và khỏi cái chết khủng khiếp, Laia tìm gặp nhóm quân Kháng Chiến để xin họ giúp đỡ. Đánh đổi lại, cô phải làm gián điệp thâm nhập vào trường đào tạo Quân Binh Blackcliff. Tại đây, cô tình cờ thu hút được sự chú ý của Ứng Viên Elias Veturius và vài lần nhận được sự giúp đỡ của anh ta. Elias có vẻ rất khác với những học viên tàn bạo của trường Blackcliff, nhưng Laia phải hết sức thận trọng vì cô đã nhà tan cửa nát vì chính những học viên của ngôi trường này. Trong lúc đang mất hứng thú với sách (vì đọc mãi mà ít tìm được cuốn nào ưng ý), mình cầm thử “Ánh lửa trong tro tàn” để đọc lướt và phát hiện nó khá giống loạt truyện fantasy của tác giả Cassandra Clare. Tuy đã cẩn thận đọc phần giới thiệu ở bìa sau để không cầm trúng một cuốn truyện theo bộ (tức là có những phần tiếp theo) nhưng sau khi đọc đoạn kết và Google thêm thì lòng mình vẫn cuộn sóng khi biết rằng nó là cuốn 1 thuộc bộ truyện bốn cuốn! Trong lúc đọc, mình phát hiện dù bản thân đã không còn trẻ nhưng vẫn rất hứng thú với thể loại truyện fantasy, bằng chứng là mình say mê đọc đến gần nửa đêm dù vốn không quen thức khuya. “Tôi sống với cảm giác tội lỗi. Nhưng tội lỗi cũng có hai loại, cô gái ạ: một loại sẽ nhấn chìm cô cho đến khi cô trở nên vô dụng, còn loại kia chính là một ngọn lửa soi sáng mục đích cho tâm hồn cô”. Nữ chính không tạo được ấn tượng gì cho mình vì trong tập 1 thì cô ấy bị tác giả cố ý xây dựng hình tượng yếu đuối, bánh bèo, tuy xinh đẹp nhưng không biết bảo vệ bản thân, thường xuyên cần được nam chính cứu, nên đối với độc giả thích thể loại nữ cường như mình thì cô ấy thật đáng chán. Không biết trong những cuốn sau có thay đổi gì khởi sắc hơn không. ____ Tuy kết cấu truyện rất “công bằng”, hết màn diễn của nữ chính thì đến nam chính, nhưng mình vẫn nhận thấy dường như phần truyện về nam chính được tác giả thổi vào nhiều sức sống hơn. Người đọc có thể dễ dàng dõi theo quá trình suy nghĩ + hành động của anh ta, tuy trưởng thành là một đứa con của Đế Chế độc ác nhưng anh ta lại sở hữu tấm lòng nhân ái và ước vọng cao đẹp dành cho thế giới anh ta đang sống. _____ Không thể không nhắc đến nữ phụ của truyện, là bạn từ nhỏ của nam chính,nhân vật nữ phụ này có tính cách mạnh mẽ khiến mình rất thích, tuy cô ấy hơi nguyên tắc nhưng ẩn sâu dưới lớp vỏ cứng rắn là một trái tim không thiếu phần mềm mại ấm áp. Dễ thương như thế nhưng cô ấy lại bị tác giả đẩy vào một số phận hết sức bi thảm, thỉnh thoảng lại bị mất hết khả năng chiến đấu và phải đợi nam chính cứu, thật đáng thương! “Ánh lửa trong tro tàn” có vài trường đoạn khiến mình nghĩ đến “Battle Royale” và loạt truyện “Húng nhại” – là những cuốn truyện mình không thích và không mua không đọc. Tuy biết rằng dù là thế giới thực hay thế giới trong sách, trong cuộc sinh tồn thì kẻ mạnh hơn sẽ thắng, nhưng đọc những câu chuyện mà bạn bè – người yêu bị buộc phải giết nhau để bảo toàn tính mệnh, mình lại thấy tâm trạng rất tệ. Gần đây mình đọc được một câu là “Kẻ yếu có cái mạnh của kẻ yếu”, nghe thật buồn cười nhưng có tác dụng khiến những kẻ yếu yên tâm đôi chút. Gần như xuyên suốt “Ánh lửa trong tro tàn” là những pha chiến đấu khốc liệt đầu rơi máu chảy giữa những chiến binh dưới 20 tuổi, những tháng ngày đau đớn sợ hãi của nữ chính để có thể cứu sống anh trai… nhưng cốt truyện nhìn chung vẫn minh bạch dễ đọc, tác giả viết không bị loạn hoặc nhầm lẫn, văn phong (sau khi dịch) cũng đủ sức hấp dẫn một đứa đang chán đọc như mình! Tuy nhiên, trái ngược với những chương đầu hơi chậm rãi, phần cuối sách lại diễn ra quá nhanh chóng thuận lợi tạo cảm giác hơi ảo. Vì không soi quá kỹ trong lúc đọc nên mình chỉ phát hiện vài lỗi đánh máy. Phần dịch thuật ổn, ít ra cũng giúp mình có thể thức khuya đọc mà không bị buồn ngủ hoặc chán. Mình đánh giá cuốn này hay hơn bộ “Incaceron” và “Sapphique”, nhưng không hay bằng những bộ fantasy của Cassandra Clare mà mình từng đọc qua. Có lẽ nó cũng tương tự như “Móng vuốt quạ đen”. Nếu những cuốn tiếp theo của “Ánh lửa trong tro tàn” được dịch tiếng Việt thì mình vẫn sẽ đọc tiếp. (Sea, 1-9-2020) Cáo Biển Non Xanh Mời bạn đón đọc Ánh Lửa Trong Tro Tàn của tác giả Sabaa Tahir & Lê Hồng Vân (dịch) & Trần Thị Thu Hương (dịch).