Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Xuân Thứ 28

Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm.  Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả lời. Lục Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm rồi. Vào ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi lửa. *** Mà ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ gì. Vào những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo.  Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm rồi. Vậy thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài học. Rốt cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điều: Một là Vu Hảo luôn đúng. Hai là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay không. Ba là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều một. Ai cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo. Nội dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không quân. Nếu như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc sống. Vu Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng lòng. Vì người đàn ông ấy đã nói: “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.” Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.” Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh phúc. Sâu sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng yêu. Tuy rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân trọng. Luôn đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu Hảo. Chợt nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh này: Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng, Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương, Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm, Là người, tôi sẽ chết cho quê hương. …. (Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc Khánh) Review by #Lâm tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Lục Hoài Chinh –” Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở nhất. Lúc bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm. Bà Phùng đi ngang qua nhà tắm, trong tay ôm một đống quần áo vừa gấp xong, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, không biết là nói với cô hay tự nói vơi chính mình. “Lúc mẹ hai mười tám tuổi thì đã có vết chân chim rồi… Có điều không để tâm lắm, nhưng dần dần, mặt cũng bắt đầu xuống sắc. Lúc ở đơn vị nghe người khác gọi mẹ là chị Phùng là lại liếc xéo người ta, lúc uống cafe thì luôn cho vài quả cẩu kỷ tử vào. Khi đó còn chưa hiểu gì, cho đến khi xem xong bộ phim trên TV, mới biết hóa ra đó chính là bệnh lão hóa của chị em phụ nữ.” Trong nhà vệ sinh không ai đáp lời, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loảng xoảng của chai lọ thủy tinh va vào nhau. Phùng Ngạn Chi mở tủ quần áo của Vu Hảo ra, xếp đồ vào đấy cho cô. Tay mới vừa đưa vào thì đã chạm đến một vật cứng cứng, lấy ra nhìn, thì ra là dụng cụ thẩm mỹ mà mấy ngày trước nha đầu này lật tung khắp nhà mà vẫn không tìm ra. Không phải nói là dùng xong thì cất vào trong ngăn kéo sao, Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra đặt vào chỗ nổi bật hộ cô. “Dù có chăm sóc mặt tốt đến đâu mà không kết hôn thì có ích gì, chờ cho cơ thể suy yếu, để xem con sinh con thế nào.” Bà Phùng lại trách mắng cô như thường ngày. Nói đến đây, bảo gương mặt này đẹp tuyệt thì chưa đến mức, nhưng đúng thật là khá xinh xắn, tách biệt các ngũ quan ra thì nhìn không đẹp như thế, nhưng đến khi đặt chung một chỗ thì khá có ý vị. Cộng thêm khí chất trên người cô quá sạch sẽ, mi dài mắt sáng, giống như một đầm nước trong, rất có ý thơ. Phùng Ngạn Chi luôn ngầm phê bình việc mấy năm nay cô chưa từng có bạn trai, tốn không ít tâm tư giới thiệu đối tượng cho cô. Từ nhỏ Vu Hạo đã tâm cao khí ngạo, số nam sinh theo đuổi cô có bẻ đầu ngón tay cũng không đếm xuể, gì mà chưa từng thấy qua đàn ông con trai chứ, con bé mà muốn tìm còn sợ không tìm được sao? Nhưng quan trọng nhất chính là chưa gặp người nào khiến mình rung động cả, Phùng Ngạn Chi mắng cô là đồ trái tim được làm bằng đá, không chút tan chảy. Nhưng chính bản thân cô lại thấy không đúng, cô cũng từng rung động rồi mà. Vu Hảo bịt tai không nghe, ung dung soi gương vẽ mi, Phùng Ngạn Chi lại bắt đầu quét sân ở bên ngoài. Mà miệng thì vẫn không ngừng nói: “Đàn ông hai mươi thích con gái hai mươi, đến khi ba mươi tuổi vẫn muốn tìm một cô hai mươi mấy, còn lũ đàn ông ngoài bốn mươi thì khỏi phải nói nữa, có tên nào nhìn thấy gái hai mươi mà mắt không sáng lên không, lấy giáo sư Hàn trong viện của con mà nói kìa, người cũng đã năm mươi rồi, thế mà hễ nhìn thấy cô nào hai mươi là lại y hệt tên dại gái.” Lúc này Vu Hảo nghe không nổi nữa, thò nửa người ra khỏi nhà tắm, “Mẹ đừng có bôi xấu giáo sư Hàn nữa, thầy ấy đối xử thân thiết với mọi người, người nào cũng đối xử như nhau, hơn nữa giáo sư Hàn còn có ơn với con, cẩn thận đừng để ông Vu nghe thấy, không thì lại nổi trận lôi đình với mẹ đấy!” Phùng Ngạn Chi biết vừa rồi mình nói không đúng, bèn đổi lời: “Dù sao thì cũng ý là như vậy, con tự suy ngẫm chút đi, hồi đó con lên đại học, giá thị trường cao như vậy, còn có nhiều nam sinh theo đuổi đến nhà, bây giờ thì sao, có phải không ai thèm hỏi han gì không hả, con có khác gì cọng rau già không?” Vu Hỏa phản bác lại: “Con là cọng rau già, vậy chứ mẹ là gì? Cọng rau nát?” Phùng Ngạn Chi không so đo với cô, chỉ cười bỏ qua. Từ lâu đã biết con gái mình là đứa cố chấp, ngoan cố không thay đổi, trong lòng tự có chính kiến, nếu con bé đã quyết tâm không kết hôn, thì cho dù ai bắt ép cũng không được. Giờ có mắng chửi gì nó thì cũng chỉ có tự mình sốt ruột, lại còn bê đá đập chân mình. Phùng Ngạn Chi dọn rác, chuẩn bị ra cửa mua thức ăn, “Đưa chìa khóa xe cho mẹ, đợi lát nữa nhờ bố con đưa con đi làm đi, chứ hôm nay mẹ phải đến thăm bà.” Mời các bạn đón đọc Năm Xuân Thứ 28 của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh
Nhiều người thường nói: “Mối tình đầu là mối tình để nhớ”, bởi lẽ rất ít ai trong chúng ta đủ can đảm để yêu một người qua năm năm tháng tháng mặc cho sự thay đổi của thời gian và cuộc sống. Nhưng vẫn có những người sẵn sàng trả giá cả tuổi thanh xuân để yêu chỉ một người duy nhất ngay từ lần gặp đầu tiên. Mười năm thương nhớ là câu chuyện của A Hoành và Ngôn Hi – một người hoang mang vì sự xa cách mà gia đình ruột thịt mang lại, một người nồng nhiệt, ấm áp che chở cho cô gái mà anh thích. Mối quan hệ của A Hoành cùng Ngôn Hi bắt đầu bằng tình thân, theo năm tháng dần dần nảy nở. Cũng có những hiểu lầm, những sóng gió, nhưng cuối cùng, họ vẫn nắm tay nhau trên con đường hạnh phúc. *** Tính ra cũng đã lâu lắm rồi. Hồi ấy A Hoành còn chưa quen chồng cô. Thời gian đó, hồi đó A Hoành còn đang mải băn khoăn với câu hỏi cô có phải từ trong đá chui ra hay không. Mỗi lần bê chiếc ghế con ngồi xem tivi ở nhà ông Vương - Chủ tịch thị trấn, nhìn đán con cháu Tôn Ngộ Không thi nhau nhảy nhót là cô lại ngân ngấn nước mắt nghĩ: đám khỉ này cũng giống như mình. Sau đó, cô cúi đầu, sụt sịt rồi từ nhà chủ tịch thị trấn quay về. Trường học của thị trấn cách nhà cô rất xa, mỗi lần tan học, cô đều đi về bằng đường này. Thời gian ấy, các hộ gia đình trên thị trấn, thuyền bè san sát thành nhà, bến đò sông nước, chẳng biết khi nào là xuân hạ thu đông. Hồi ấy, việc A Hoành có phải từ núi đá chui ra hay không tạm thời chưa rõ, nhưng dù gì cô vẫn hạnh phúc hơn các bạn khỉ kia, cô còn có cha mẹ nuôi và cậu em trai đang ốm liệt giường. Em trai cô rất ngoan, tên là Vân Tại nhưng Vân Tại lại mắc bệnh tim bẩm sinh. Vân Tại lớn lên trên lưng cô. Thuốc của cậu do một tay cô sắc, còn xuất thân của cô thì là do Vân Tại đoán già đoán non mà ra. Hồi nhỏ, A Hoành luôn bị đám trẻ con trong thị trấn bắt nạt, rủa cô là “đồ con hoang”. Mỗi khi về nhà, cô luôn mang tâm trạng buồn bã, tủi thân. ... Mời các bạn đón đọc Mười Năm Thương Nhớ của tác giả Thư Hải Thương Sinh.
Trời Đất Tác Thành - Tang Giới
Nếu thích sự mạo hiểm cùng một chút liều lĩnh, Trời đất tác thành của tác giả Tang Giới là tác phẩm dành cho bạn. Định mệnh đã để Doãn Bích Giới gặp lại Kha Khinh Đằng trên chuyến tàu Bốn Mùa. Tưởng rằng sau từng ấy năm, cô có thể dứt bỏ mối quan hệ với người đàn ông này, thế nhưng Doãn Bích Giới vẫn lựa chọn quay lại khi nghĩ Kha Khinh Đằng có thể đang gặp nguy hiểm. Từ đây, cô lại một lần nữa bước vào thế giới của anh, một thế giới đầy ắp sự nguy hiểm. Bản thân Doãn Bích Giới cũng không biết rằng, “thiên la địa võng” mà cô phải đối mặt là do Kha Khinh Đằng tạo nên để kéo cô về bên mình. *** Tình Lộ Hệ Liệt của Tang Giới gồm có: Cảm Mến Không Sợ Muộn Không Phải Em Không Yêu Tùy Tình Sở Dục Tình Có Chủ Ý Trời Đất Tác Thành *** New York, Mỹ. Bởi vì nằm tại phía Đông nước Mỹ, nhiệt độ ở New York không giống như Los Angeles thích hợp để ở lại, mùa lạnh nhất cả năm hẳn là vào tháng 1 và 2, nhiệt độ trung bình cơ bản khoảng -3~4oC. Doãn Bích Giới từ trên xe bước xuống, nắm áo gió trên người thật chặt, hướng đến cửa chính của biệt thự. Lúc đến cửa cô đã được quản gia đưa vào phòng khách, trời gần chập tối, cả thành phố New York bao phủ bởi ánh mặt trời mỏng manh. “Doãn tiểu thư.” Quản gia đương nhiên biết cô, lúc này đóng cửa lại, cung kính cười nói, “Mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi một lúc, Kha tiên sinh ở phòng ngủ, lát nữa sẽ đi xuống.” Cô khẽ gật đầu, lúc này đưa ra gói to xách trong tay chuyển sang ông ta. “Đây là?” Quản gia có chút nghi hoặc mà nhận lấy. “Thịt xiên nướng.” Vẻ mặt cô thản nhiên, lời ít mà ý nhiều, “Bán thành phẩm, ông vào phòng bếp bảo người ta chế biến một chút.” Trong lòng quản gia đương nhiên rõ ràng đặc quyền của cô, lập tức dựa theo ý của cô đi làm. Cô ho nhẹ một tiếng, khom lưng ngồi xuống sofa. ... Mời các bạn đón đọc Trời Đất Tác Thành của tác giả Tang Giới.
Hay Là Mình Sống Chung - Hồng Cửu
Được biết nhiều với tác phẩm Chờ em đánh răng xong nhé, nhưng nhiều tác phẩm tiếp theo của Hồng Cửu lại không thực sự nổi bật hẳn lên. Tuy nhiên, với Hay là mình sống chung, Hồng Cửu đã cho bạn đọc thấy một phong cách rất khác. Một câu chuyện độc đáo và không kém phần hài hước về một cặp đôi oan gia: Tiền Phi và Lý Diệc Phi. Tiền Phi, một cô gái bình thường, không có gì nổi trội, dễ mềm lòng và hơi chút “keo kiệt”. Lý Diệc Phi, một anh chàng công tử, đẹp trai, độc thân nhưng cũng độc mồm độc miệng không kém. Do nhiều biến cố về mặt tình cảm cũng như nhiều sự tình cờ của số phận mà run rủi hai con người trái ngược này ở chung một nhà. Lý Diệc Phi thuê nhà của bà chủ là Tiền Phi dở hơi, ngốc nghếc. Cuộc sống cứ phải gọi là trôi qua trong những tình huống dở khóc dở cười. Nhiều khúc mắc hiểu nhầm vui nhộn và thú vị liên tiếp xảy ra khiến họ ngày càng xích lại gần nhau hơn. Diệc Phi đại thiếu gia IQ cao EQ thấp thế mà cũng bị cô chủ nhà Tiền Phi làm cho rung động. Sau những ngày làm việc mệt mỏi, một cuốn sách vui nhộn và đầy tinh thần lạc quan như Hay là mình sống chung chắc chắn sẽ mang đến những giây phút thư giãn thoải mái cho bạn đọc. *** Mười một giờ đêm, Tiền Phỉ lái xe đến trước cửa khách sạn Trường Anh. Cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa hỏi Uông Nhược Hải: “Anh đang ở đâu? Khi nào thì anh về?” Khoảng chừng 5 phút sau Uông Nhược Hải mới trả lời một câu: “Anh phải tăng ca cùng cấp trên, đêm nay không về, em mau ngủ sớm đi.” Tiền Phỉ khẽ cắn môi, đi vào khách sạn. Diêu Tinh Tinh đang trên sô pha trong đại sảnh đợi cô, thấy cô đi vào, “sạt” vội đứng lên giữ chặt lấy cô, kích động giống như trời sắp sập xuống, cằn nhằn nói với cô: “Sao bà lại chậm chạp như vậy? Tôi đã chờ bà gần một tiếng đồng hồ rồi, chậm thêm một lát nữa, hai kẻ kia có thể đã làm xong việc trở về nhà rồi cũng nên, bà còn bắt gian gì nữa?” Tiền Phỉ hỏi lại: “Bà chắc chắn Uông Nhược Hải đưa một cô gái đến đây thuê phòng?” Diêu Tinh Tinh đấm ngực dậm chân: “Bà còn nghi ngờ cái gì nữa? Thị lực của tôi từ bé đến lớn có bao giờ dưới 1.5 chưa? Tôi cũng đã sớm nói với bà, Uông Nhược Hải có gì đó khác thường, tên đó chắc chắn có người khác bên ngoài! Làm gì có ai ngày nào cũng đi xã giao chứ?” Bước đến thang máy quẹt thẻ phòng, nhưng hai cô lại không có thẻ, Diệu Tinh Tinh nhân lúc không ai chú ý kéo Tiền Phỉ về phía cầu thang bộ. ... Mời các bạn đón đọc Hay Là Mình Sống Chung của tác giả Hồng Cửu.