Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khát Hạ

Văn án: Ban đầu khi gặp cô, anh chỉ cảm thấy tâm trạng sẽ tốt, sau đó không gặp được cô, tâm trạng chả tốt chút nào. Lại đến sau đó, anh không kiểm soát nổi. "Khát hạ" là tác phẩm thứ hai trong series "Bốn mùa như ca" của Kim Bính, khác với tác phẩm đầu tiên "Xuân khởi" là về cuộc sống cơm áo gạo tiền thì "Khát hạ" là một tác phẩm khám phá quá khứ, tìm lại bản thân, hướng tới tương lai. Trước hết là ở mặt khám phá quá khứ, năm năm trước một sự cố lớn xảy ra trên tàu Tinh Hải cướp đi bao nhiêu sinh mạng, khiến cho những người ở lại mãi chìm đắm trong nỗi đau đớn không nguôi về người thân, bạn bè, vị hôn thê đã ra đi. Là Phùng Giai Bảo với chứng mất ngủ ngày hè kéo dài dai dẳng không thể trị khỏi. Là Nghiêm Nghiêm bị PTSD quá nặng không thể nói được nữa và cậu thu mình vào trong thế giới riêng. Là Ân Hồng đau đáu vì con trai ưu tú bạc mệnh. Là gia đình ông bà Chu với nỗi đau cho cậu cháu trai sống khổ mà chết cũng khổ. Là Lâm Đạo Hành vốn cho rằng mình lạnh nhạt nhưng cũng không thể nào đối mặt được với cái chết của ba cậu học trò. Là cha mẹ Phùng Giai Bảo quanh năm ở nước ngoài xa xôi không thể ở bên con trai chỉ có thể dồn hết mọi lo sợ cho cô con gái nhỏ. Là những tên tội phạm ghê tởm dẫm đạp lên máu của đồng nghiệp kiếm lời. Một số những con người ấy năm năm sau lại tập hợp một lần nữa trên chuyến hành trình trên đảo Galapagos và quá khứ ngủ yên lại bị mở ra.   Với tìm lại bản thân thì là dành cho Giai Bảo, Lâm Đạo Hành và Nghiêm Nghiêm. Bề ngoài ai cũng tưởng rằng Giai Bảo mạnh mẽ, nhưng thực lòng cô ấy vô cùng yếu đuối. Cô luôn nhớ về anh trai, nhớ nhung cha mẹ nhưng cô chưa từng bộc lộ ra ngoài. Cha mẹ không ở bên cạnh, anh trai vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc, bảo ban cô, thậm chí anh nói làm MC vì để có thể có nhiều thời gian ở bên cô. Tuy nhiên tất cả đã thay đổi khi anh trai ra đi, cô phải học cách trưởng thành, học cách tự chăm lo cho chính mình. Giai Bảo luôn bị vây trong bóng ma quá khứ đến mức mất ngủ trường kì, cứ phải hoạt động thấm mệt mới ngủ nổi. Vốn dĩ đi đến Galapagos chỉ đơn thuần để nghỉ ngơi, nhưng ở đó Giai Bảo tìm lại được chính cô. Thậm chí đến Thi Khai Khai bạn thân cô cũng không dám tin cô gái phỏng vấn tự tin, nhạy bén như thế là Giai Bảo khi mà ở trường cô học đối phó, còn chả đặt nặng lên sự nghiệp. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Giai Bảo vốn có cha mẹ là phóng viên, anh trai học phát thanh, làm sao cô có thể không bị ảnh hưởng chứ, chỉ là cô chưa bước khỏi quá khứ nên chưa nhận ra tiềm năng vô hạn của mình, thậm chí khi mất giấy báo dự thi cô còn coi đó là ý trời để mình bỏ cuộc. Tuy nhiên trên du thuyền căng thẳng phải đánh đổi bằng mạng sống Giai Bảo đã bộc lộ hơn 100% khả năng của mình. Năm năm trước Lâm Đạo Hành là một MC nổi tiếng, chỉ vì bị đồng nghiệp thù ghét mà anh phải dời khỏi bục dẫn, số trời lại đưa anh quay lại vị trí lần nữa nhưng là để phỏng vấn đám tội phạm, những kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho học trò, đồng nghiệp của anh. Lâm Đạo Hành là người ngoài lạnh trong nóng, ai anh đã nhận định thì anh sẽ đối xử hết lòng với họ. Anh nghiêm khắc trong công việc, khắt khe với học trò chỉ là muốn tốt cho họ. Tuy nhiên những điều đó lại trở thành tiếc nuối cả đời của anh "Bọn họ thường xuyên rủ anh đi ăn uống, nhưng anh chưa bao giờ đi. Đến lễ truy điệu của bọn họ anh cũng không biết nói gì. Anh cũng phải chịu một phần trong cái chết của bọn họ. " Anh cứ dằn vặt, định tội cho mình suốt năm năm như thế, anh tưởng rằng mình có thể hờ hững với tất cả nhưng hoá ra hình ảnh họ đã luôn mãi in trong lòng anh rồi. Chuyến hành trình này chỉ đơn thuần là công tác, nhưng ai ngờ nó lại giúp anh tìm được tình yêu, tìm được sự thật dằn vặt anh bấy lâu nay. Nghiêm Nghiêm là một trong những nạn nhân được cứu sống năm năm về trước. Vì quá sốc mà cậu thu mình trong thế giới riêng. Chuyến đi này đã giúp cậu tìm lại chính mình, giúp cậu dần bước ra khỏi nỗi đau, giúp cậu tìm được cô gái quan trọng nhất trong đời. Chỉ một chuyến đi thậm chí suýt mất mạng nhưng tất cả đều dần có những bước tiến mới cho tương lai. Giai Bảo sau chuỗi ngày sống không mục đích đã thực sự có niềm tin sẽ làm một MC để mang lại ý nghĩa ẩn giấu đằng sau cho khán giả. Lâm Đạo Hành đã không còn tự trách và dám đối mặt với người đã khuất. Nghiêm Nghiêm đã đi học trở lại và sáng sủa hơn. Những tên tội phạm đều chịu sự trừng phạt. Bao vụ án đã bị lôi ra ánh sáng. Chất hiện thực trong "Khát hạ" không nhiều như các tác phẩm trước đó, nhưng chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp những nhân vật điển hình trong cuộc sống. Lê Uyển Nhân lợi dụng mọi cơ hội để thăng tiến cho bản thân. Vạn Khôn gian xảo, chèn ép cấp dưới, ăn cắp ý tưởng, thậm chí phạm tội ác tày trời vì chính bản thân gã. Phạm Lệ Na làm không dám nhận, luôn ngụy biện để chối bỏ sai lầm của mình. La Dũng Cần hèn nhát chỉ đâu đánh đấy. Thi Khai Khai bất hoà với mẹ kế, nhưng luôn khao khát tình thân. Triệu Lập Thành biết rõ sẽ khiến người khác gặp nguy hiểm nhưng vẫn làm vì lợi ích bản thân. Tần Sương sống trên những đồng tiền bẩn từ máu thịt người khác. Cố Hạo vô tâm nhưng đến khi mất đi người thân nhất thì hối hận đã muộn. Tóm lại "Khát hạ" có thể chưa xuất sắc bằng những tác phẩm trước đó của Kim Bính, nhưng với mình nó luôn có một ý nghĩa nào đó dành riêng cho từng người đọc. Có người có thể sẽ vượt qua được quá khứ như Giai Bảo, cũng có thể sẽ chắp cánh ước mơ làm MC cho ai đó, hoặc đơn giản chỉ là đừng vì lợi ích riêng mà dẫm đạp lên mạng sống của người khác. *** Bọn họ đã đi được mười lăm phút, trong cách nói khoảng cách "Băng qua đường đối diện" có lẽ còn có cách mấy con đường nữa. Lão Xá lau mồ hôi trên cổ, hỏi người bên tay trái: "Cậu không nóng sao?" Đối phương chỉ lá cây ven đường. Lão Xá liếc nhìn nói: "Ơ, lá cây cuốn lại này." Người môi giới bên phải nghe xong, ngượng ngùng giải thích: "Ở phía trước rồi, vợ chồng chủ nhà mở tiệm cơm, căn phòng kia ở ngay phía trên tiệm cơm, phía sau hướng Bắc phía cửa hướng Nam, ba phòng ngủ một phòng khách, chuyển đồ vào ở được ngay, rất hợp với yêu cầu của các anh." Người môi giới mới vào nghề, nhớ lầm vị trí, cho rằng mấy bước chân có thể đến, cho nên mới bảo bọn họ đỗ xe phía trước. Bình thường đi bộ nhiều hơn một chút không sao, năm nay nhiệt độ cao từ sáng sớm, hiện tại lại là lúc nóng nhất một giờ chiều, mặt trời gay gắt hơn 10 phút quả thực quá sức. Lão Xá nhìn tính tình coi như cũng được, người bạn kia của anh ta dáng vẻ cao to, toàn bộ hành trình không nói câu nào, khiến cho người ta không đoán được gì. "Nghe nói các anh còn chưa ăn cơm trưa, nếu không đến tiệm cơm, tôi mời các anh ăn cơm nhé." Người môi giới khách sáo nói. Lão Xá quả thực đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, anh ta quay đầu hỏi bên tay trái: "Nếu không ăn cơm trước nhé?" Đối phương gật đầu. Lão Xá trả lời người môi giới: "Vậy ăn cơm trước đã, chúng tôi mời." Lúc băng qua đường ba người bị dòng người tách ra, người môi giới cuối cùng đã tìm được cơ hội nhỏ giọng hỏi: "Anh Lâm có thể nghe nhưng không thể cái kia sao?" Vừa nói vừa chỉ cổ họng của mình. Lão Xá quay đầu liếc Lâm Đạo Hành, nghiêm túc nói với người môi giới: "Đúng, cậu ta là người câm, nghe thì không có vấn đề." Ánh mắt người môi giới lộ ra sự đồng tình. Lâm Đạo Hành đi ở phía sau, anh thấy rõ ràng hai người mờ ám. Đầu tháng sáu, khí hậu bất thường, nhiệt độ cao đột ngột xuất hiện đánh cho người ta trở tay không kịp, không khí đã bị mặt trời nướng đến vặn vẹo. Tối hôm qua anh ngủ không ngon, hôm nay tinh thần không tốt, trạng thái cả người khó coi, nhìn lá cây ven đường cuốn lại, cũng lười so đo với Lão Xá. Đi qua làn dành cho người đi bộ, người môi giới chỉ vào một tiệm cơm sát đường: "Chính là nó!" Cuối cùng đã đến! Mặt tiền tiệm cơm rất nhỏ, người môi giới xốc lên tấm nhựa cách nhiệt để cho hai người tiến vào, Lão Xá hỏi: "Không bật điều hòa?" Lâm Đạo Hành theo vào, liếc thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa dựa vào trước tủ điều hoà, bên cạnh là vỏ điều hoà bị dỡ xuống và tua-vít, trong tay cô gái còn cầm quyển sổ màu trắng hơi mỏng, hình như là bản hướng dẫn sử dụng. Nghe thấy tiếng động, đối phương quay lại, cùi chỏ thúc vào phần bụng anh, người không đứng vững, lập tức ngã lệch sang bên cạnh, Lâm Đạo Hành bắt được khuỷu tay cô, đỡ lấy người, khoảng cách quá gần, mặt của đối phương hoàn toàn xông vào trong mắt của anh, anh nheo mắt. "Giai Bảo?"   Mời các bạn đón đọc Khát Hạ của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Mù Mới Yêu Anh - Bàn Lật Tử
Truyện 3s, hài sủng, showbiz, tổng tài cực chảnh, không tiểu tam không máu chó, hoàn HE, 65 chương.  Truyện kể về tình yêu của một vị tổng giám đốc cái gì không thiếu chỉ có khiêm tốn là không có =)) và một diễn viên có tiếng đi đến đâu công ty phá sản tới đó.  Truyện ngọt ngào dễ thương, hai người cũng hay cắn nhau như cho với mèo nhưng hay lên mang ngược cẩu ( độc thân bên TQ gọi là single dog). Dàn diễn viên phụ trong này cũng rất bá đạo *** Trực trong đồn công an là người cảnh sát lần trước. Anh ta để thanh niên áo đen bị đánh chảy máu rửa sạch mặt trước, sau đó đưa ra mấy miếng dán vết thương. "Người theo dõi cô tên là Khiêu Nhậm Cường, trước kia vô cùng hèn hạ, dâm ô với phụ nữ tới nỗi bị kiện." Cảnh sát nói với Bùi Anh: "Theo khai báo, anh ta trong lúc vô tình nhìn thấy cô, ban đầu cũng không biết cô là minh tinh, chẳng qua chỉ cảm thấy cô dáng dấp xinh đẹp nên có ý xấu. Lần trước, sau khi cô báo cảnh sát cậu ta cũng có chút sợ, đã thu lại chút, sau đó nhìn tin tức về cô trên weibo lại không nhịn được." Một bên anh paparazi đập bàn: "Loại người không biết hối cải này phải xử phạt thật nặng! Phạt nặng!" Cảnh sát nhìn anh ta: "Nên xử lý như thế nào chúng tôi sẽ dựa vào luật pháp, nhưng tiểu tử anh ra tay thật độc ác, đập đầu anh ta thành lỗ lớn như vậy." ... Mời các bạn đón đọc Em Mù Mới Yêu Anh của tác giả Bàn Lật Tử.
Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt
Sống lại nông gia thành một đứa bé, chuyện nhà nhiều thị phi. Nhà nghèo ít bạc bị người khi dễ? Không sợ! Có cha có nương có đại ca! Một nhà đồng lòng thật ấm áp, xem ta mang theo người nhà làm giàu. Phu quân? Khụ khụ, nhà còn nghèo nào đâu nghĩ lựa chọn... *** Tàn thu bắt đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn. Người ta đã mặc áo bông. Trong thời gian ngắn, thành bắc đã dấu hiệu mới. Đường lớn lát đá uốn lượn, đã không còn cảnh một cơn gió nổi lên là một thân bụi đất. Hiện tại trời có nổi gió đổ mưa cũng có thể thong dong đi. Muốn nói đến trước đây thì nên nói như thế nào, mang guốc gỗ, khoác áo dầu, tư thái càng thêm lả lướt. Vừa vặn hôm nay trời đổ mưa, Hoàng bà mối thành bắc đã sớm ra cửa. Trên mặt bôi phấn tỉ mỉ, mặc vào áo màu đỏ tía, vẻ mặt rất vừa lòng trang phục và đạo cụ của mình. Nhìn trời mưa, tự tay chỉnh sửa lại áo vải dầu trên người, cố kéo cho ngay ngắn, có chút hối hận lúc trước mình thu gọn lại phần eo trên áo mưa, bước đi trên đôi guốc gỗ, hai ngón tay nhè nhẹ cầm lấy cái khăn màu mật thơm nức, xong xuôi mới đi ra cửa. ... Mời các bạn đón đọc Điền Viên Cốc Hương của tác giả Thẩm Duyệt.
Bình An của Anh - Tích Hòa
Lúc cô bé nói: Em là tiểu Hoa, nội rất thương em. Anh đáp: Cái thứ hoa dại ven đường như mày thì ai thèm thương. Sau khi nội qua đời rồi, em trai được sinh ra, đúng là chẳng còn ai thương em. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc thật sâu trong lòng anh. Anh nói: Hứa Bình An, anh đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em đi mua máy trợ thính được không? Cô nói: Không cần, em nghe rõ mà. ~~> Nói đơn giản, thì đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với cô bé Hứa Bình An. Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri *** Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ. Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về. Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?” Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất. Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Bình An của Anh của tác giả Tích Hòa.
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Lăng Lam Ca
Thúy Kiều bán mình chuộc cha, hai lần bị lừa bán vào kĩ viện, bị bắt làm nô tì, hai lần được sư Giác Duyên cứu, trải qua vô vàn sóng gió cuộc đời, cuối cùng được đoàn tụ cùng gia đình… Đó là toàn bộ cuộc đời của Vương Thúy Kiều, con gái lớn của Vương viên ngoại, vậy người đời có mấy ai nhớ rằng còn có một Vương Thúy Vân? Thúy Vân không phải bán thân, vẫn được sống cùng người thân nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng của nàng? Nhân sinh là thế, cuối cùng cái gì còn, cái gì mất… Thúy Vân nàng, cho đến chết mới phát hiện ra một điều, hóa ra nàng không có gì cả, chỉ biết sống cúi đầu dưới cái bóng vô cùng to lớn của đại tỉ, chịu ơn của đại tỉ, tài hoa không bằng đại tỉ, không được yêu thương như đại tỉ… “Chết, có thể buông tay được rồi. Vị trí vợ lẻ này, ta không cần, tình yêu của tướng công, ta không có, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không giữ được, đến phút cuối, người có được tất cả lại là đại tỉ của ta, thật bất ngờ có phải không?” Nàng chỉ là một nhân vật quần chúng làm nền cho sự tài hoa khéo léo của đại tỉ mà thôi! Chết đi rồi những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ khi tỉnh lại lần nữa lại phát hiện ra mình đã quay về thời gian hai mươi năm trước, khi ấy nàng chỉ là tiểu cô nương mười tuổi, gia đình vẫn trọn vẹn yên ấm. Có điều như thế cũng không giúp ích được gì? Nàng không thể ngăn cản đại tỉ bán mình, vẫn tiếp tục chăm sóc cha mẹ, lo lắng cho Vương Quan, nhưng chỉ khác một chuyện, nàng đã không còn là Thúy Vân của ngày trước nữa rồi. Thất hứa thì sao? Thúy Vân chịu ơn của đại tỉ thật, nhưng việc đó không có nghĩa là nàng sẽ đồng ý thay đại tỉ gả cho Kim Trọng. Nàng vẫn là một cô gái, có tài có sắc, tương lai nàng sẽ do nàng quyết định, ai có thể định đoạt? Chịu ơn đại tỉ, nàng sẽ trả. Đại tỉ gặp nạn, nàng sẽ giúp đỡ. Nhưng tuyệt đối không ngu ngốc mặc cho người khác định đoạt nữa. Cứ ngỡ nhân duyên của nàng đã sớm phai nhạt, nào ngờ khi gặp được hắn, trong người lại bắt đầu xuất hiện nhiều thứ cảm xúc kì lạ… Chỉ tiếc, hắn lại là một duyên nợ kiếp trước của đại tỉ… Có điều, cái duyên nợ này của đại tỉ lại cứ đeo dính lấy nàng như sam, một tấc cũng không bỏ ra. Hắn muốn gì? Thay đổi số mạng của hắn? Thay đổi số mạng của nàng? Gặp được hắn là hạnh phúc hay bi kịch của cuộc đời nàng đây? *** Hoạn Thư uống hơn nửa vò rượu to, trên tay vẫn không chịu buông bầu rượu nhỏ xuống mà cứ lắc lắc liên hồi. Nàng giắt bầu rượu hồ lô bên hông mình, rút kiếm ra chĩa thẳng vào mặt Trần Đông mà hô to: “Trần Đông, lần trước tỉ thí thua ngươi, lần này thì đừng hòng bổn cô nương nhường nhịn ngươi nữa nhé!” “Sặc!”, Trần Đông đang đứng gần đó nghe Hoạn Thư bảo với mình như thế thì phát sặc, ho khụ khụ không dứt. Chúng cướp biển trên tàu thấy phong thái của Hoạn Thư thì vỗ đùi khen ngợi không dứt, miệng la tốt tốt, sau đó ngồi dàn đội hình chờ nhìn cảnh tượng máu chảy đầu rơi sắp tới, dường như không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi cả. Trần Đông định lên tiếng ngăn cản Hoạn Thư lại, nào ngờ Hoạn Thư nói là làm, tung người nhảy tới chỗ Trần Đông đang đứng mà đấm đá thật. Lần này đúng là nàng không hề nương tay, chiêu thức bay bay lượn lượn, Thúy Vân nhìn không rõ nên chỉ thấy Trần Đông khéo léo tránh né, vừa né vừa cố khuyên nhủ: “Hoạn Thư, nàng say rồi thì nghỉ ngơi đi!” “Say cái con mẹ nhà ngươi! Hây!!!” Một kiếm bổ tới, Trần Đông dứt khoát chạy, không đánh nữa. Đám đông ngồi phía sau đang hò reo cổ vũ, thấy Trần Đông chạy về phía này thì ai cũng la hoảng lên chạy theo. Nãy giờ Hoạn Thư ra toàn sát chiêu với Trần Đông, bây giờ mà Hoạn Thư lại đây thật chắc thủ tiêu luôn bọn họ mất. Trần Đông bỏ chạy, đương nhiên Hoạn Thư không tha, đuổi theo sát nút. Nàng leo lên trên lan can gỗ của tàu đứng, tay chống nạnh bên hông: “Trần Đông, ta xem ngươi trốn ở chỗ nào nhé, giỏi thì trốn luôn đi!” Ngay lúc này, tàu nhẹ lắc lư một cái khiến Hoạn Thư chao đảo đứng không vững, nguy cơ rơi xuống biển là rất cao. Trần Đông hốt hoảng từ trên cột buồm nhảy xuống túm lấy Hoạn Thư kéo ngược lại, chân nàng chưa kịp chạm đất, kiếm đã kề sát bên cánh tay Trần Đông. Hoạn Thư cười ha ha: “Sao hả, có nhận là mình thua hay không?” Từ Hải cười to: “Trần Đông thua Hoạn Thư cô nương rồi! Cô nương tha cho hắn đi!” Tiết mục kể chuyện đêm khuya nhờ có Hoạn Thư mà giải tán sớm, ai làm việc nấy, Từ Hải cùng Trần Đông phải đi họp bàn gì đó, Thúy Vân cùng Hoạn Thư không để tâm, chỉ yên lặng đứng trên tàu ngắm nhìn cảnh biển đêm. Trăng trên cao hắt ánh sáng xuống biển tạo nên những vệt dài như được dát bạc trải dọc tới tận chân trời. Tăng thanh gió mát thế này, đúng là không cảnh hữu tình! Biển hôm nay rất êm, chốc chốc tàu mới lắc lư vài cái nhưng rất nhịp nhàng. Thúy Vân nhắm hờ đôi mắt thì bị Hoạn Thư gọi dậy: “Này, tiểu tử, uống rượu với ta đi!” Thấy Thúy Vân e ngại không dám uống, Hoạn Thư khẳng định: “Không có say đâu! Rượu này khá nhẹ mà!” “Thôi, ta không uống được đâu!” “Ta bảo này, thử nghĩ tới chuyện gì buồn thật là buồn xem! Đang buồn như thế lại uống rượu vào...” ... Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! của tác giả Lăng Lam Ca.