Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Sủng Ngốc Hậu

Cuộc đời của Tần Dục quả xứng với câu lên voi xuống chó. Chàng là trưởng tử của Vĩnh Thành Đế, do hoàng hậu sinh ra, thân phận vô cùng tôn quý, chưa đầy ba tuổi đã được sắc phong làm thái tử. Từ nhỏ, chàng thông minh hiểu chuyện, lớn lên càng quân tử chính trực. Có thể nói, Tần Dục là một con người tài giỏi, anh minh, là một thái tử xứng chức mà ai ai cũng công nhận. Đáng lẽ chàng sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế, trở thành một minh quân, mang lại đời sống ấm no cho dân chúng, cho trăm họ của Đại Tần... Nhưng rồi bi kịch đã xảy ra, một tai nạn và kết quả là Tần Dục mất đi khả năng đứng lên. Cũng kể từ đó chàng mất đi ngôi vị thái tử, trở thành Đoan Vương. Thế rồi, vào năm Vĩnh Thành thứ hai mươi hai, Vĩnh Thành Đế ban hôn cho Đoan Vương Tần Dục và quận chúa Lục Di Ninh. Thế nhân nói rằng, hai người này không những môn đăng hộ đối mà còn xứng lứa vừa đôi. Đoan Vương Tần Dục năm năm trước bị ngựa dẫm lên, trở thành kẻ tàn phế không thể đi lại, còn quận chúa Lục Di Ninh, nàng ấy là một kẻ ngốc... Cứ như vậy, Lục Di Ninh trở thành Đoan Vương Phi.   Vốn dĩ là thái tử cao quý, là thiên tử tương lai, nhưng giờ đây Tần Dục lại trở thành một vương gia tàn phế, bị ban hôn cho một vương phi ngốc nghếch. Tức giận, đau khổ, phẫn nộ... Cuối cùng mọi cảm xúc cũng chỉ hóa thành hai chữ “chấp nhận”.  Chàng chấp nhận Lục Di Ninh, cưới nàng về làm vương phi, cho nàng tất cả đãi ngộ của vương phi nên có, khiến nàng không lo áo lo cơm, nhưng chàng cũng chẳng bao giờ để tâm đến nàng, xem nàng như chưa từng tồn tại... Mãi đến khi Đoan vương phủ bị bao vây, khi Tần Dục đã đối mặt cận kề với cái chết, chàng mới thấy rõ được hình dáng của nàng, chàng mới biết được thì ra vương phi của mình có đôi mắt đẹp đến thế. Cả đời của Tần Dục, nửa đời trước là vinh quang vô hạn, là những tháng ngày học tập đạo trị quốc để trở thành thiên tử tương lai, nửa đời sau là khuất nhục, nhẫn nhịn, là khoảng thời gian trù tính dài đằng đẵng để nâng đỡ tứ đệ Tần Diễn mà chàng yêu thương lên ngôi hoàng đế. Và rồi những ngày tháng cuối đời là giây phút đối mặt với sự phản bội, là tự giễu đến tận cùng khi chứng kiến Tần Diễn chính tay hạ lệnh phong tỏa vương phủ, cũng không cho thức ăn nước uống, muốn chàng từ từ đau khổ, từ từ chết đói. Và trong vương phủ tồi tàn ấy, chỉ có hai người ở lại với Tần Dục, một tên thái giám trung thành và vị vương phi ngốc nghếch mà chàng chưa từng để tâm tới. Tần Dục đói bụng, nàng sẽ nhảy vào hồ nước trong đình bắt cá cho chàng ăn, cá hết, nàng lại tìm rau dại trong vườn để chàng lấp bụng, nàng chưa bao giờ tới gần chàng, lúc nào cũng chỉ trốn ở góc phòng nhìn chàng từ xa, nhưng chim sẻ bắt được trong vườn đều dành cho chàng một phần... Và khoảnh khắc khi mũi tên ghim thật sâu vào lồng ngực của hai người, Tần Dục biết kiếp này chàng nợ nàng nhiều lắm, nếu có kiếp sau, Tần Dục nguyện dùng cả đời để bảo vệ Lục Di Ninh, hộ nàng một đời vinh hoa phú quý… Tần Dục chết đi, linh hồn lại vất vưởng hơn mười năm ở nhân gian, chàng chứng kiến dân chúng lầm than, chứng kiến triều đình thối nát, ngoại tộc thì ngang nhiên xâm lược, thiên tai lại triền miên không dứt. Tần Dục cảm thấy bất lực, chàng không cam lòng, chàng muốn đất nước phồn vinh, muốn thiên hạ thái bình, muốn cứu vớt những người dân vô tội... Xin ông trời hãy cho chàng thêm một cơ hội, một cơ hội để sửa chữa tất cả những sai lầm, để thay đổi bi kịch trong tương lai. Và rồi ông trời cũng cho Tần Dục một cơ hội, chàng sống lại, vào đúng khoảnh khắc Lục Di Ninh được ban hôn cho chàng. Thời gian trở lại, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, nợ nần của kiếp trước, thanh toán ở kiếp này, ân tình đã từng thiếu, xin trả lại ở đời này... Di Ninh, hãy để ta chăm sóc nàng cả đời, có được không? -------------------------- “Độc sủng ngốc hậu” là một bộ truyện khá hay, tình tiết cốt truyện không quá nặng nề, ngọt một cách vừa phải và không ngán. Tuy có viết về đề tài tranh đấu quyền lực nhưng câu chữ không rối não mà khá dễ hiểu. Hình tượng nam chính và nữ chính không bị tô hồng hay nâng cao một cách quá đà, nhất là cách xây dựng nữ chính rất dễ thương. Nữ chính Lục Di Ninh là một người khá đặc biệt, nàng không phải người Đại Tần mà sau khi chết đi mới xuyên đến nơi này. Ở thế giới của Lục Di Ninh, nàng là một dược nhân, cả đời bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có thể tiếp xúc với những bát thuốc đắng ngắt, chịu đựng những cơn đau quằn quại, chịu đựng khổ sở đói khát... Mãi đến khi nàng chết đi, linh hồn mới xuyên tới Đại Tần và trở thành quận chúa Lục Di Ninh vốn đã ngốc nghếch từ nhỏ, lại còn bị mẫu thân ghét bỏ không quan tâm. Cả cuộc đời bị ngăn cách với thế giới nên Lục Di Ninh rất ngây thơ và đơn thuần, đối với nàng, người nào cho nàng cái ăn cái mặc thì đó chính là ân nhân, là người mà nàng sẽ bảo vệ. Thế nên, khi Tần Dục thất thế, nàng nguyện ý ở lại, bởi chàng là người đầu tiên cho nàng nệm êm giường ấm, là người đầu tiên cho nàng nếm được vị ấm nóng của đồ ăn. Người tốt đến như vậy, nàng nhất định phải bảo vệ… Suy nghĩ của Lục Di Ninh đơn thuần và đáng yêu vậy đấy, nàng không ngốc, chẳng qua vì lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt nên nàng không thích nghi và tiếp xúc được với mọi người. Nhưng cho dù như vậy thì cũng có sao đâu, bởi kiếp này đã có một Tần Dục đủ kiên nhẫn, đủ bao dung yêu thương che chở cho nàng. Nàng không biết gì, chàng có thể dạy, một ngày dạy chưa xong thì hai ngày, nửa tháng, một năm... thậm chí là cả đời. Kiếp trước của Di Ninh là dành cho Tần Dục, vậy kiếp này của Tần Dục là dành cho Di Ninh. Quá trình tình cảm của nam nữ chính diễn ra tự nhiên, từ báo đáp ân tình chuyển sang thích rồi yêu sâu đậm khá hợp lý, chậm rãi nhưng cũng rất ngọt ngào. Nói chung đây là một bộ truyện ổn, nếu bạn nào muốn tìm một bộ ngọt, sủng và có pha chút tranh giành quyền lực chốn cung đình để nâng cao khẩu vị thì “Độc sủng ngốc hậu” sẽ là bộ truyện thích hợp dành cho bạn. PS: Nữ chính là một khả năng rất đặc biệt, còn đặc biệt như thế nào thì mời bạn đọc truyện sẽ biết nha ^^ ____________ Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Kẻ tàn phế với người đần độn, vốn là trời sinh một đôi." Mấy ngày trước trời vô cùng lạnh, có một trận tuyết lớn, dường như phủ lên kinh thành một lớp vải trắng tựa đang để tang, mấy ngày nay trời lại trong vắt, ánh mặt trời chiếu lên tuyết, làm cho cả thế giới bừng sáng vài phần. Đây là ngày thích hợp để tắm nắng, đông xưa nếu thời tiết đẹp như vậy, dân chúng kinh thành chắc chắn sẽ đem đệm chăn trong nhà ra, bê ghế tới ngồi ở cửa, vừa phơi nắng vừa tán gẫu với láng giềng một phen. Năm nay lại khác. Bắt đầu từ mười năm trước, Đại Tần không ngừng xảy ra thiên tai, phản loạn khắp nơi, phía nam nổi loạn, ngay cả đất bắc Vinh Vương cũng mượn danh "Thanh quân trắc"(1) để tạo phản, đến nay kinh thành đã bị đại quân của Vinh Vương bao vây nửa tháng. (1) Thanh quân trắc: diệt trừ gian thần bên cạnh vua (theo Bách khoa Baidu). Sau khi kinh thành bị phong tỏa, dân chúng trong thành vốn vì lương thực không đủ mà chết đói, hôm trước trận tuyết lớn làm sập phòng ở, rất nhiều người chết vì lạnh, tình huống trong kinh thành quả thực giống cảnh đã rét vì tuyết lại buốt vì sương. Kinh thành đã không thể chống đỡ được nữa. Tần Dục khoác áo lông cáo ngồi trong đình bên hồ, nhìn nước hồ đóng băng vài thước, nở một nụ cười châm chọc. Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh giá, người Nhung ở phương Bắc chắc chắn sống không tốt lắm... Hắn có nên cảm thấy may mắn vì cá chép trong hồ sớm bị vương phi bắt lên ăn, bằng không lúc này bị đóng băng dưới đáy hồ, sẽ lãng phí mất? Hơn nữa, chết rét hay chết đói còn không bằng để người ta chặt một nhát sảng khoái. Tần Dục ôm ngực, cố để bản thân không ho khan, dường như muốn nôn cả phổi mình ra. Ngày xưa phủ Nhiếp Chính Vương phú quý náo nhiệt cỡ nào, bên cạnh hắn lúc nào cũng có vài vòng người vây quanh, khi đó chỉ sợ hắn ho nhẹ hai tiếng cũng có rất nhiều kẻ muốn tiến lên hầu hạ, nhưng hiện tại, trong phủ này chỉ còn tổng cộng ba người mà thôi. Trong vô thức, hắn đã nghèo túng đến mức này, chẳng khác gì cá chép được nuôi trong hồ. Đến chuyện mình sẽ chết như thế nào cũng không biết. - Vương gia, ăn cơm thôi. Giọng nói lanh lảnh của hoạn quan vang lên, xẹt qua không gian yên tĩnh. Tần Dục ngẩng đầu, nhìn thấy Thọ Hỉ mang theo một hộp đồ ăn tới, Thọ Hỉ là thái giám theo hầu hắn từ nhỏ, trước kia trắng trẻo mập mạp giống cái bánh bao, nay đã gầy như cái sào trúc, rõ ràng không đến ba mươi, mà trên khóe mắt đã đầy nếp nhăn. - Ta còn có cơm để ăn? - Tần Dục tự giễu một câu, đồng thời nén cơn ho xuống, miễn để Thọ Hỉ lo lắng. - Vương gia... - Thọ Hỉ cúi đầu, gương mặt bi thương. Trước khi Thánh thượng đăng cơ, Vương gia nói gì nghe nấy, lúc chưa tự mình chấp chính cũng luôn lấy Vương gia làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng từ khi tự chấp chính liền bắt đầu chèn ép Vương gia. Tuy bị chèn ép nhưng khi đó Vương gia vẫn sống rất tốt, chung quy Vương gia luôn giữ không ít hậu chiêu... Nhưng, Vinh Vương lại khởi binh. Từ ngày Vinh Vương khởi binh, tình cảnh của Vương gia ngày một xấu đi. Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Ngốc Hậu của tác giả Quyết Tuyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hành Vân Công Tử - Thư Lị
Khác với những tác phẩm xuyên không nữ cường thường gặp như Khải Hoàn Ca, Hành Vân Công Tử của Thư Lị nói về những khía cạnh mới về xuyên không, về chuyện tình yêu. Trong thành Bội Châu ai cũng nghe danh Kiều công tử tài hoa vô song lại hay giúp đỡ người nghèo lại có bàn tay vàng chữa bệnh. Vì thế Đan Hi đến cầu mong hắn chữa bệnh cho phụ thân nhưng khi hắn đến cha nàng đã chết nhưng hắn thương tình cưu mang nàng cho nàng làm nha hoàn nhưng chỉ chăm lo cho hắn, may túi hương cho hắn nhưng cũng từ đó nàng phát hiện hắn không phải là người .... Mời các bạn đón đọc truyện Hành Vân Công Tử của tác giả Thư Lị.
Gia Cát Linh Ẩn - Cửu Dã Thần Tây
Gia Cát Linh Ẩn vuốt lại mái tóc dài, vài sợi lòa xòa rũ xuống. Giấc mộng tra tấn Gia Cát Linh Ẩn người không ra người, đã theo cô suốt 20 năm. Cô giá trẻ trong mộng có dáng vẻ trông rất giống cô, cô ấy sinh ra trong phủ Thừa Tướng của thời xưa, có tài hoa kinh thế, nhưng bởi vì là thứ nữ nên không được thể hiện; có sắc đẹp kinh thiên, cho nên bị người thân hãm hại khắp nơi; may mắn được gả cho Lục vương gia của hoàng thất làm phi, khi cô vì Lục vương gia vào sinh ra tử tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế thì hắn lại ôm lấy chị gái cô xuất hiện trước mặt cô… “Đại sư, con không muốn mơ thấy giấc mộng này nữa, xin đại sư giúp con.” Gia Cát Linh Ẩn khẩn khoản. “Ôi, thí chủ, kiếp trước chấp niệm quá nặng, có một số chuyện vẫn không buông xuống được.” Đại sư thở dài, bất đắc dĩ nói. ***  Gia Cát Linh Ẩn cũng chính là tên nhân vật chính trong truyện. Đã mười năm trôi qua mà cơn phẫn nộ từ trước đó vẫn còn y nguyên. Ngày mà nàng phải theo Sở Lăng Hiên về làm nương tử. Được sự hậu thuẫn từ các thế lực bên ngoài mà Sở Lăng Hiên lên ngôi vị hoàng đế, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là con bài của hắn, điều đó làm nàng căm phẫn hắn vô cùng. Rốt cuộc nàng đã làm nên tội tình gì hắn đối xử với nàng như vậy? Gia Cát Linh Ẩn lê tấm thân tàn, phủ phục trên đất, đến giờ, nàng vẫn không thể tin nổi, nam nhân nàng yêu nhất cùng tỷ tỷ nàng tin tưởng nhất lại đẩy nàng vào hoàn cảnh thế này. Mời các bạn đón đọc Gia Cát Linh Ẩn của tác giả Cửu Dã Thần Tây.
Nếu Chỉ Là Thoáng Qua - Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Nếu ngày hôm đó cô không gặp lại cô bạn Sính Đình… Nếu ngày hôm đó cô không gia nhập cuộc chơi của họ… Nếu ngày hôm đó cô không gặp anh… Dù có nghĩ đến bao nhiêu giả thiết đi chăng nữa thì Triệu Tử Mặc cũng không thể quay trở về thời điểm ban đầu, quay trở về lúc cuộc sống của cô không có ba tiếng Giang Tu Nhân. Sớm nếm trải cuộc sống đầy thực tế nên cô gái trẻ Triệu Tử Mặc không còn tin tưởng vào những câu chuyện như Lọ Lem và chàng hoàng tử, không tin vào việc hai con người thuộc hai thế giới khác biệt có thể đến được với nhau. Có lẽ vì suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức ấy nên dù trái tim đã rung động trước anh chàng hào hoa Giang Tu Nhân nhưng lý trí vẫn bắt Triệu Tử Mặc phải từ bỏ, bắt cô phải đeo lên chiếc mặt nạ thờ ơ và hờ hững khi đối diện anh. Nhưng cô càng lạnh lùng lại càng khiến anh thêm hứng thú muốn chinh phục. Mối quan hệ của họ như một trò chơi chưa tìm thấy điểm dừng, có lúc nồng nhiệt, có lúc lạnh lùng… Một Giang Tu Nhân hào hoa bạc tình rơi vào tình yêu cũng trở nên hoang mang như bất cứ ai. Anh muốn làm một phép thử, một phép thử khiến cô rời xa anh. Khi anh phát hiện trái tim mình ngập tràn hình bóng cô thì đã muộn. Nếu hối tiếc không thể níu giữ bước chân cô, vậy anh đành dùng mọi thủ đoạn của mình, nếu điều ấy có thể khiến cô quay lại đối diện anh lần nữa… Mời các bạn đọc Nếu Chỉ Là Thoáng Qua của tác giả Mai Tử Hoàng Thì Vũ.
Nhớ Mãi Không Quên - Đông Bôn Tây Cố
Năm đó, cô và anh gặp thoáng qua. Năm đó, cô trở thành bạn gái anh. Năm đó, cô và anh sống xa nhau. Năm đó, cô và anh giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Năm đó, cô và anh lãng quên nhau nhưng cũng là một hạnh phúc. Năm đó, cô và anh chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão . . . . . Người có gặp, hoặc không gặp tôi, tôi vẫn ở nơi này, không buồn không vui. Người có nhớ, hoặc không nhớ tôi, tình cảm vẫn ở đó, không đến cũng không đi. Người có yêu, hoặc không yêu tôi, yêu thương vẫn ở đó, không tăng thêm cũng không bớt đi. Người theo, hoặc không theo tôi, thì tay tôi vẫn ở trong tay người, không muốn cách xa. Hãy tựa vào vòng tay tôi, hoặc, hãy để cho tôi vào trái tim của người, lặng lẽ yêu thương nhau dù cho buồn hay vui. Mời các bạn đón đọc Nhớ Mãi Không Quên của tác giả Đông Bôn Tây Cố.