Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kế Phi Thượng Vị Công Lược - Cốt Sinh Mê

Lâm Cẩm Nghi được Trấn Nam vương lựa chọn làm kế thê. Nàng thay đổi linh hồn rồi ngây người một hồi, bởi vị vương phi đã chết kia không ai khác...chính là nàng. Hơn nữa, lại do chính tay Trấn Nam vương giết chết. Ghi chú 1. Gương vỡ lại lành, vừa gặp đã yêu, xem tiếp phía sau. 2. Nữ chủ đời trước vụng về, chậm rãi trưởng thành, chậm rãi "Thượng vị". Nội dung nhãn: Xuyên không thời không, cung đình hầu tước, gương vỡ lại lành Nhân vật chính: Lâm Cẩm Nghi - Tiêu Tiềm┃ phối hợp diễn: nhân vật khác *** Review bởi: Quỳnh Như  Đây là một trong số một chùm những bộ trùng sinh bối cảnh cung đình dạo gần đây, hình như gu edit thể loại này đang là trend nhỉ. Về bộ này, cá nhân mình thấy nó tuy thuộc motif thường thường nhưng có vẻ tác giả cũng cố gắng để tạo nên những nét riêng cho truyện.  Truyện trùng sinh, nhưng không phải loại sống lại trong quá khứ mà là hoán đổi thân xác. Sầm Cẩm kiếp trước là con gái ngự sừ, trên có mẹ kế, dưới có thứ muội. Nàng sống u mê, mù quáng tin người nên dẫn đến bản thân bị độc chết mà vẫn không biết chân tướng. Kiếp này, nàng sống lại trong thân xác tiểu thư Lâm Cẩm Nghi của phủ Trung Dũng hầu, cha là thế tử nhàn tản, mẹ là dì ruột (em gái của mẹ) Sầm Cẩm kiếp trước. Ở Trung Dũng hầu phủ, nàng dần nhận ra mối quan hệ ngoại thích mà kiếp trước mình lạnh nhạt rũ bỏ đáng quý biết bao nhiêu. Nàng cũng được cha kiếp này cưng chiều hết mực, mẹ kiếp này dày công dạy dỗ, những thứ mà đời trước nàng chưa từng một lần hưởng qua.  Và biến cố duy nhất trong cuộc đời mới ngỡ như là hoàn hảo của A Cẩm, chính là Trấn Nam vương, kiêm người chồng đồng giường cộng chẩm của Sầm Cẩm kiếp trước. A Cầm oán hắn, trách hắn năm tháng dần qua thì tình cảm hắn dành cho nàng cũng phai nhạt, trách hắn vấn vương tình cũ, có khi chỉ đợi nàng chết đi để được thú tân nương mới. Kiếp này nàng không muốn có liên hệ gì với con người này nữa. Nàng chỉ muốn lớn lên bên gia đình, sau kiếm một tấm chồng tốt, gả đi. Nhưng quên mất, đời không như là mơ :v  Ngoài cách xào nấu mô típ truyện khá hay ho, tác giả cũng làm mình khá ấn tượng khi để cho nữ chính dần trưởng thành qua sai lầm kiếp trước và sự dạy dỗ kiếp này. Kiếp trước (và cả một khoảng thời gian đầu của kiếp này), đôi lúc thật sự rất ức chế với nữ chính vì cái sự ngu của bà ấy. Chấp mê bất ngộ, nối giáo cho giặc, xem kẻ thù như mẹ ruột để thờ. Và hậu quả đổi lại, nàng mất đi sự quan tâm của chồng và đến cả sinh mệnh của mình. Nhưng càng đọc, càng thấy đây là sự ngu rất hợp lý. Kiếp trước A Cẩm không nhận được sự quan tâm từ cha, người nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là mẹ kế Kỷ thị. Nhưng bà ta thực sự là một người rất khôn ngoan, bà ta không huỷ hoại cuộc sống vật chất của A Cẩm, mà thay vào đó làm mọi cách để ngu hoá đứa con kế này. A Cẩm không được học nữ hồng, càng không kể đến việc quản gia. Nàng được nuôi lớn trong lời ngon tiếng ngọt của Kỷ thị, nên luôn cho rằng bà ta là người tốt, vẫn mãi răm rắp nghe lời và thậm chí bảo vệ bà ta đến mãi lúc chết. Cũng may, sau khi sống lại, nhận được sự giáo dục chân chính từ người mẹ mới và có cả sự giúp sức không nhỏ của chồng trước, nàng nhận ra, thay đổi và trở nên trưởng thành hơn. Có lẽ đây là phần mà mình thấy hài lòng nhất truyện, không như đa số các truyện cùng thể loại, nữ chính trùng sinh phát là được phủ hào quang sáng chói, A Cẩm nhà chúng ta thì từ từ chậm rãi học hỏi, biết sai sửa sai để mạnh mẽ hơn.  Nói một chút về nam chính Tiêu Tiềm. Mình rất thích anh này. Có lẽ ấn tượng đầu tiên của mình về nam chính khá tốt, là do chàng gần như nhận ra được người vợ nhiều năm của mình từ cảm giác đầu tiên. Nói đên đây chắc các bạn cũng hiểu tình cảm Tiềm dành cho Cẩm sâu đậm thế nào. Nhưng sâu cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể thắng được bản năng con người. Kiếp trước chàng yêu nàng nhiều, nhưng bởi tính cách, chàng chưa từng nói ra. Chàng bao dung A Cẩm, nhưng bao dung quá cũng sẽ mệt mỏi khi cứ phải đối mặt với sự u mê của vợ. Chàng thấy được mâu thuẫn của hôn nhân, nhưng thờ ơ với nó. Mình thấy được kiếp trước chàng cũng sai. Sai vì quá nuông chiều vợ, sai vì không thẳng thắn với nhau, sai vì đã chọn trốn tránh thay vì đối mặt. Đến kiếp này thì không còn gì để chê nữa, quá thương quá sủng vợ luôn, dù đôi lúc cũng bị vợ cho ăn hành ????  Truyện vẫn còn sạn và nhiều tình tiết chưa hợp lý, nhưng đối với mình ở mức này là quá đủ cho một cuộc tình. Bằng chứng là mình đã đọc bộ này trọn vẹn từ đầu tới cuối, sau combo liên tục drop dở n truyện trước đó. Tuy nhiên nếu đọc nhiều và đã quá quen với motif truyện này có thể sẽ cảm thấy hơi nhàm, vì ngoài những điểm cộng ở trên thì cách khai thác cốt truyện của tác giả chưa đặc sắc lắm. Edit ổn, không quá xuất sắc nhưng không gây khó chịu khi đọc, có pic một số chap. Nếu ai thích đọc thể loại trùng sinh, sủng phi các kiểu thì có thể suy nghĩ đọc thử để giải trí nhé. *** Tiêu Tiềm tỉnh lại rồi, thân thể vẫn suy yếu. Phong Khánh đế để tẩm cung cho hắn ở nửa tháng, đến lúc hắn có thể xuống giường mới cho người đưa hắn về Trấn Nam vương phủ. Tuy rằng Tiêu Tiềm thiếu chút nữa xảy ra đại sự, Lâm Cẩm Nghi lại luôn canh giữ trong cung, Trấn Nam vương phủ được Nhụy Hương quản lý, vẫn gọn gàng ngăn nắp, không xảy ra chuyện gì. Hôm đó Tiêu Tiềm trở lại vương phủ, được Vương Đồng bị thương mới khỏi quỳ trước giường thỉnh tội. Tiêu Tiềm mắng hắn hai câu, thật không so đo với hắn. Vương Đồng cũng hổ thẹn không được, nhất định phải để Tiêu Tiềm trị tội hắn. Tiêu Tiềm ăn đủ hắn cứng đầu quật cường như trâu, cũng không thật sự muốn phạt hắn, lại nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi xin giúp đỡ. Lâm Cẩm Nghi ngầm hiểu, lúc này nhân tiện nói: "Vương Đồng đã nhận phạt, vương gia phạt hắn đi." nói xong nàng khẽ cười cười, lại tiếp tục nói: "Vương gia trước mắt thân mình không tốt, sự vụ trong phủ để ta làm chủ. Vương Đồng, ngươi tuổi cũng không nhỏ, bổn vương phi phạt ngươi cùng với Nhụy Hương sớm ngày thành hôn, từ nay về sau nghe lệnh Nhụy Hương, ngươi có phục hay không?" Vương Đồng đỏ mặt lên, than thở: "Vương phi đâu phải phạt thuộc hạ..." "Mặc kệ, chỉ hỏi ngươi có phục hay không?" Nhụy Hương bên cạnh đã sớm đỏ bừng gò má, buông mắt xuống, Vương Đồng nhìn nàng một cái, nhanh chóng một ngụm đáp ứng. Tiêu Tiềm lại nói: "đã đáp ứng rồi, cũng đừng để lỡ, vương phi sớm bắt đầu thay các ngươi trù bị, trong phủ đều có sẵn các thứ, tháng sau các ngươi chọn ngày lành tùy ý thành hôn đi." "Nhanh như vậy, " Nhụy Hương nhỏ giọng nói, "Nô tì còn chưa có... còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu." Nàng vừa lập gia đình sẽ không thể làm nha hoàn cho Lâm Cẩm Nghi, người đắc dụng bên Lâm Cẩm Nghi, trừ Thiên Ti, Thải Ca hai đại nha hoàn hồi môn, cũng chỉ có nàng. Lâm Cẩm Nghi biết nàng lo lắng cái gì, nhân tiện nói: "Ta vào phủ đã lâu, tuy rằng bình thường không ít chỗ cần ngươi hỗ trợ. Nhưng chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta không có ngươi nhúng tay vào thì không đỡ nổi vương phủ này?" Nhụy Hương đương nhiên nói không dám. "Vậy thì tốt rồi, không có gì lo lắng. Dù sao ngươi sau này vẫn ở trong phủ, làm nha hoàn không được, làm nương tử quản sự càng tiện." "Đúng thế" Tiêu Tiềm cũng đệm theo, "Vương phi đã thay các ngươi tìm cách tốt rồi, các ngươi nếu không đáp ứng, chẳng phải là cô phụ ý tốt của vương phi?" Nhụy Hương và Vương Đồng nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ vẻ xấu hổ, cũng cứ như vậy đáp ứng xuống. Sau đó, Tiêu Tiềm ở vương phủ dưỡng thương, Lâm Cẩm Nghi vừa chiếu cố hắn, vừa bắt đầu trù bị hôn sự Vương Đồng cùng Nhụy Hương. Giống như Tiêu Tiềm nói, Lâm Cẩm Nghi sớm đã âm thầm chuẩn bị, các thứ đều có sẵn, nhân thủ trong phủ cũng đủ, chỉe còn cái ngày hoàng đạo và chuẩn bị hỉ phục cho hai người. Lâm Cẩm Nghi lúc trước ở thôn trang, dù sáng dù tối đã khuyên Thải Ca, lúc này vẫn còn chút lo lắng cho nàng, bất quá Thải Ca ngược lại giống như không có chuyện gì, cũng không có nửa điểm không vui. Lâm Cẩm Nghi muốn cùng nàng nói chuyện công bằng một lần. Thải Ca cũng không lảng tránh, thản nhiên nói: "không dối gạt vương phi, lúc trước nô tì quả thật sinh ra một chút tâm tư quá giới hạn, nhưng về sau trong phủ chúng ta trải qua chuyện như vậy, vương thống lĩnh và Nhụy Hương tỷ tỷ lại cùng vương gia lên chiến trường phương bắc, bọn họ đồng sinh cộng tử, nô tì đã chặt đứt ý niệm này." Lâm Cẩm Nghi đương nhiên nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi cũng đừng gấp, trong phủ chúng ta nhiều người như vậy, luôn có người càng thích hợp hơn Vương Đồng. Nếu những ngươi này đều chướng mắt, trong kinh thành vaãn còn nữa, ta nhất định chọn được lang quân như ý cho ngươi." Thải Ca vừa cảm động vừa hổ thẹn, lúc trước nàng và Thiên Ti đáp ứng Tô thị chung thân không gả chăm sóc Lâm Cẩm Nghi, chính mình lại đi quá giới hạn bổn phận động tâm với người khác, Lâm Cẩm Nghi không trách tội nàng, còn lo lắng trong lòng nàng không dễ chịu, vài lần khuyên giải nàng, trước mắt còn nhận lời như vậy… Mời các bạn đón đọc Kế Phi Thượng Vị Công Lược của tác giả Cốt Sinh Mê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giảo Phụ
Cuộc đời của một người nam nhân cổ đại quan trọng nhất là cái gì? Một, chính là công thành danh toại, đạt được quyền cao chức trọng. Hai, chính là mỹ nhân vây quanh, con đàn cháu đống.  Rất tiếc là cả hai điều trên, Chân Ngọc đều không có. Hắn là Bảng nhãn gia danh tiếng vang xa, trí sĩ được Cửu Giang vương trọng dụng nhất. Cực khổ bao nhiêu năm trời bày mưu tính kế cho Vương gia ngồi lên ngai vàng, hắn không dám hưởng thụ tửu sắc, bỏ qua hết ham muốn của nam nhân bình thường. Chờ đợi mòn mỏi mới đến ngày công thành danh toại, thì hắn lại vì "mệt mỏi quá độ" mà lăn ra chết. Ông trời ơi, công lí ở đâu???  Chân Ngọc buồn bực nhắm mắt xuôi tay, ngỡ phải xuống địa phủ đầu thai thì khi tỉnh lại phát hiện điều kì diệu. Hắn thế mà chưa chết. Hắn đã sống lại, nhưng là trong thân xác "Chân Ngọc" phu nhân của trạng nguyên Vương Chính Khanh. Đời này, Chân Ngọc bảng nhãn cũng đã chết, đại nghiệp của Cửu Giang vương vẫn chưa thành, nghiễm nhiên Vương Chính Khanh được trọng dụng. Chân Ngọc sau khi phát hiện ra sự thật này, chỉ hận không thể đập đầu để quay lại gặp Diêm Vương.    Vương Chính Khanh là ai chứ, chính là kẻ năm đó dùng sắc đẹp mê hoặc lão hoàng đế, đoạt mất danh hiệu trạng nguyên của Chân Ngọc, khiến hắn phải ngậm ngùi ôm cái chức bảng nhãn. Sau này hai người lại cùng đầu nhập dưới trướng Cửu Giang vương, âm thầm cạnh tranh sự sủng ái của vương gia. Đời trước Chân Ngọc đắc ý bao nhiêu vì đè ép được Vương Chính Khanh thì đời này lại buồn bực bấy nhiêu về tình cảnh của bản thân. Hắn giờ đã là nữ nhân đã có phu quân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện can dự vào chính trường được nữa.  (Từ đoạn này tớ xin phép gọi Chân Ngọc là "nàng" nhé) Chuyện triều chính đã bó tay, Chân Ngọc bắt đầu thăm dò việc nhà trong phủ trạng nguyên. Chủ nhân thân xác mới này cũng không vui vẻ gì, thành thân đã được một năm mà Vương Chính Khanh chẳng hề đoái hoài đến nàng. Nàng lại dăm ba bữa nháo một trận, ốm một hồi, càng làm cho Vương Chính Khanh ghét bỏ. Chân Ngọc cân đi nhắc lại, vỗ đùi cảm khái thế này quá tốt rồi, Vương Chính Khanh không muốn nhìn mặt nàng, nàng cũng lười đi lấy lòng hắn. Giờ nàng chỉ muốn ôm mỹ nhân tiêu dao thôi. Kiếp trước nàng còn chưa kịp hưởng qua ít xuân tình nào đâu đấy. Nghĩ là làm, Chân Ngọc ngay lập tức gọi hai vị thiếp xinh đẹp của Vương Chính Khanh qua, ngày ngày bóp chân đấm lưng, thi thoảng lại sờ chỗ nọ bóp chỗ kia. Nói trắng ra là chơi bách hợp giữa nhà, làm các di nương sợ hết hồn, chỉ dám âm thầm than khổ.  "Mỹ nhân dưới thân chợt rên rỉ một tiếng, toàn thân tản mát ra hương thơm mê người, môi mọng hé mở. Chân Ngọc xuân tâm nhộn nhạo, không kiềm chế được nữa, chỉ cảm thấy bụng dưới nổi sóng, vội vạch áo dài ra, thò tay vào quần quờ quạng một hồi. Nàng cứ móc, cứ móc, cứ móc mãi mà không tìm được "cái" cần tìm.  Chân Ngọc vươn tay, chợt chạm phải cái cột đỡ giàn dưa. Dò dẫm một hồi lại bắt được quả dưa leo trên giàn rủ xuống. Sờ được hai quả dưa lớn, nhất thời vui mừng, vặt lấy một quả đặt ở dưới bụng ướm thử. Tự hỏi: quả dưa này có đủ lớn không nhỉ?" * Chờ đến khi Vương Chính Khanh nhận ra ba nữ nhân của mình ngày nào cũng quấn lấy nhau, bỏ mặc vị phu quân là hắn đây làm bù nhìn, mới thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn nạp thiếp mà chẳng được hưởng thụ, còn phu nhân thì cứ vui cười hớn hở là sao?  Vương Chính Khanh cũng không phải là ngốc, hắn nhận ra Chân Ngọc rất thông minh, cũng một lòng vì Cửu Giang vương. Nàng hiểu biết không kém gì nam tử, cầm kì thi họa đều tinh thông vượt bậc, nếu đặt ngang hàng với hắn thậm chí không biết ai hơn ai.  Và đặc biệt là, nàng làm hắn nhớ đến cố nhân Chân bảng nhãn, người hắn âm thầm mến mộ bao năm qua. Giờ Chân bảng nhãn đã qua đời, nhưng lại có một Chân Ngọc cứ lượn qua lượn lại trước mắt, Vương Chính Khanh thật sự chịu không nổi. Thế là hắn bắt đầu thân cận, lấy lòng nàng. Nhưng Chân Ngọc cũng là người có một không hai, chỉ thích mỹ nhân không muốn phu quân. Vương Chính Khanh mấy lần bị nàng "động tay chân", ăn đủ khổ. Nhưng vì việc lớn, hắn nhịn rồi lại nhịn. Một lần nhịn đến cả nửa năm trời! Còn Chân Ngọc ấy à, nàng tuy vẫn là "hồn Trương Ba da hàng thịt", nhưng dần dần cũng có chút hơi thở của nữ nhân. Lại tối ngày kề cận bên Vương Chính Khanh ngọc thụ lâm phong, nàng chợt nhận ra mình cũng hơi xiêu lòng. Dường như, ở chung với hắn cũng không khó khăn đến thế.  Trong một lần chắn tên của thích khách cho Cửu Giang vương, Chân Ngọc trọng thương tưởng như không sống nổi, trước khi nhắm mắt đã phun ra một câu vào tai Vương Chính Khanh: "Ta chính là Chân bảng nhãn trọng sinh đấy, ngươi liệu mà làm!" khiến trạng nguyên gia bị dọa đến thất thần. Sau phút bối rối, Vương Chính Khanh bỗng thấy mừng như điên vì Chân Ngọc chưa chết, lại còn trở thành người bên gối của mình. Nàng là nam cũng tốt, là nữ cũng được, chỉ cần là Chân Ngọc thì hắn đều yêu. Chút tình cảm ái mộ dành cho Chân bảng nhãn năm nào đã được hợp thức hóa, hắn muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật to.  Sau khi tỉnh lại, nàng thế mà mất trí nhớ tạm thời. Không sao, dù nàng có là Chân Ngọc nương hay là Chân bảng nhãn thì đời này, đã không thể thoát khỏi tay của Vương Chính Khanh nữa rồi. Hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, dụ dỗ nàng lên giường lăn lộn, sinh ra sản phẩm. Nàng có nhớ lại thì cũng đã muộn, có hài tử níu chân, làm sao có thể cao chạy xa bay được nữa!  Một đời của Chân bảng nhãn uy danh, cứ thế mà trao cho Vương Chính Khanh, phu thê nhốn nháo vui vẻ cùng chung sống đến bạc đầu.  ---------- Thú thật đọc xong truyện này tớ cũng không biết đây là giả danh bách hợp hay đam mĩ trá hình nữa :v. Nửa đầu truyện Chân Ngọc lăn lộn cùng đám di nương đến vui vẻ, khiến Vương Chính Khanh tức điên mà không làm gì được. Nửa sau khi Vương trạng nguyên biết được sự thật thân thế của Chân Ngọc thì lại lộ ra là, hắn cũng từng âm thầm mến mộ Chân bảng nhãn. Thuận nước đẩy thuyền, Vương Chính Khanh lừa Chân Ngọc lên giường, chờ đến lúc nàng nhớ lại thân phận "nam nhân" của mình thì hài tử cũng đã có, làm gì chạy được nữa.  Do là nữ nhân mang trí óc của nam nhân nên Chân Ngọc làm gì cũng thấy buồn cười. Nàng không cầm nổi cây kim thêu nhưng nói đến chuyện chính trị lại sắc bén như dao. Nàng mang tấm lòng nhớ chủ nhân cũ, tha thiết nhìn Cửu Giang vương, vào mắt người ta lại thành "lẳng lơ quyến rũ", mang đến bao chuyện dở khóc dở cười. Vì nàng mà Vương Chính Khanh mỹ nhân đưa tới cũng không thèm nhìn, kè kè đi giám sát phu nhân, chỉ sợ nàng đem mỹ nhân về nhà thì mình lại "ra rìa".  Truyện cũng không xoắn não mấy chuyện đấu đá giữa các vương gia với nhau lắm. Chỉ có Chân Ngọc xui xẻo, hay bị rơi vào bẫy của các vị nữ nhân trong hậu trạch, nhưng lần nào cũng thoát được hiểm cảnh. Chân Ngọc thì từ khi còn là nam nhân đã sạch như tờ giấy trắng, sau khi trọng sinh thành nữ nhân cũng là sạch tinh tươm. Còn Vương Chính Khanh trước khi cưới Chân Ngọc có vài nha đầu thông phòng, nam nhân cổ đại mà, không tránh khỏi. Nhưng từ sau khi cưới nàng thì hắn còn chẳng dám động vào nữ nhân khác. Thứ nhất là sợ Chân Ngọc ghen, thứ hai nhỡ đâu nàng nổi thói xấu, hắn lại đi ghen ngược với thiếp nhà mình thì mệt.  Truyện nhiều đoạn cười chảy nước mắt với cặp đôi oan gia truyền kiếp Chân Ngọc bảng nhãn và Vương Chính Khanh trạng nguyên, sẽ "đổi gió" rất tốt cho bạn nào thích cốt truyện mới lạ nhé.  Nếu thích rv này của tớ thì hãy like và cmt chia sẻ cảm nhận của bạn nào! ___________ *: Trích bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chân Ngọc nhìn dung mạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang, khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không có nhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: “Thì ra là phu nhân của Vương Chính Khanh!” Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, Chân Ngọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễm lệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: “Tiểu nương tử xinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?” Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứ ba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làm mưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưu giúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử. Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đó là lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉ đại phong công thần. An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên là dự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhất trong Đại nội từ trước tới giờ. Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lăm tuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểm huy hoàng nhất của của đời. Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, dầu hết đèn tắt (chết ~). Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suy tính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếu chất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng. An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Mời các bạn đón đọc Giảo Phụ của tác giả Cống Trà.
Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.
Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Ai! Nếu không phải thời gian cấp bách, nếu không nàng thật sự không để vị hôn phu có sẵn vào mắt. Nàng thế nào mà cấp bách tùy tiện tìm nam nhân để gả đâu? Nhưng người nam nhân này có thể hay không cũng quá tùy tiện a? ! Nghe nói khi cha nàng thân chinh nguyện ý gảnàng cho hắn thì… Hắn chỉ cưới nàng với duy nhất một điều kiện ── nếu có thể làm việc nặng! Khư ~~ tuy rằng nàng chưa từng đem chính mình xem như là thiên kim đại tiểu thư, tuy rằng nàng từ trước đến nay đem chịu khổ là việc đương nhiên. Nhưng nàng cũng rất thực tế, đem nàng làm như là “Thôn phụ” chân chính! Phàm là tất cả việc nông gia lớn nhỏ tất cả đều giao cho nàng xử lý; mà nàng cũng nhân quật cường, cá tính không chịu thua. Đến nỗi cắn răng muốn làm tốt đến nổi phu quân nàng có thể khích lệ nàng một câu, hoặc là cho nàng một cái ánh mắt yêu mến. Bất quá. . . . . . Đương nhiên không có! Cho nên hắn vẫn đều nhận định nàng gả cho một cái “Nông phu” chính gốc, còn là một nông phu thực vất vả cần cù── Sớm cũng cấy mạ, gieo; trễ cũng cấy mạ, gieo. . . . . . Chẳng qua là khi nàng mang thai, hắn bắt đầu thay đổi, trở nên săn sóc, trở nên ôn nhu. Trở nên. . . . . . Không hề giống cái nông phu? ! Thật sự! Nàng càng lúc càng không biết phu quân của nàng . . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.” “Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.” “Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?” “Ta mới là lão tử của ngươi!” “Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.” “Ngươi là cha của cháu ta!” “Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.” “…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!” “Trả lời cái gì?” “Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?” “Không.” “Thế còn trong gia tộc?” “Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.” “Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!” “Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?” “Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?” “Đúng.” “Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?” “Ta còn chưa muốn thành thân.” “Nguyên nhân?” “Không có hứng thú.” “Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Sinh Tử Duyên của tác giả Cổ Linh.