Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiếc Hộp Ánh Trăng

Có khi cô cũng chẳng ngờ đến đối tượng xem mắt mà mình chuẩn bị phớt lờ đi lại chính là người mà cô từng thầm yêu. Giống hệt như có một cỗ máy thời gian mang cậu đến ngay trước mặt cô vậy khiến cho cô không biết phải làm sao. "Tớ là Thẩm Điềm." "Chu Thận Chi." Cậu thờ ơ lạnh nhạt đưa tay về phía cô. Thẩm Điềm mỉm cười nhưng tuyệt nhiên lại mang câu nói "Cậu vẫn còn nhớ tớ chứ? Chúng ta là bạn cùng lớp cấp ba đấy" giấu ngược vào trong. - --- Yêu đơn phương giống như chiến trường của riêng một người. Từ lúc bước vào đến khi trở ra, vẫn chỉ là đơn phương độc mã xông vào thế giới của cậu, biến thành hạt bụi rơi xuống trên vách tường giữa cậu. 1. Đầu là học đường sau thành thị, đi hết màn kịch tình cảm thời niên thiếu sẽ mở ra một không gian rộng hơn, đi vào tình tiết thành thị. 2. Yêu đơn phương + Kết hôn trước yêu sau 3. Song khiết 4. Tiết tấu nhẹ nhàng, thường ngày. "Anh sẽ mang cho em một tình yêu nồng nhiệt nhất "- Chu Thận Chi *** Hôm nay là ngày khai giảng. Siêu thị nhà Thẩm Điềm phải mở cửa sớm hơn bình thường nửa tiếng. Cô rửa mặt xong, đeo chiếc cặp vào và đi ra ngoài, vơ lấy ổ bánh mì từ trên bàn xé ra. Cô hàng xóm đến mua đồ ăn sáng nhìn thấy Thẩm Điềm. "Tiểu Điềm giỏi thật đấy, thi vào lớp chuyên luôn đúng không?" "Vâng ạ," Trịnh Tú Vân dúi một hộp sữa vào tay của Thẩm Điềm, "đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên đấy ạ." Thẩm Điềm trợn trắng mắt. "Vậy cũng là giỏi lắm rồi." Cô hàng xóm cười nói, "Cái này là con bé nó đang chuẩn bị lội ngược dòng đấy." "Mẹ nghe thấy chưa?" Thẩm Điềm trách mẹ của mình, cắm ống hút vào hộp rồi đi ra ngoài cửa, bên ngoài học sinh như đang đổ nhau về phía cổng trường Trung học 1. Cô vừa mới ngước mắt nhìn thì đã trông thấy một dáng người cao cao lẫn trong dòng người ấy. Trong tay cậu cầm một hộp sữa, một tay còn lại thì để vào trong túi quần, trên lưng đeo chiếc cặp, đôi mắt đào hoa nhẹ cụp xuống như thể đang cười nhưng lại không phải, hời hợt lắng nghe anh bạn tròn trĩnh bên cạnh đang thao thao bất tuyệt. Vô cùng nổi bật bên trong đám đông. Thẩm Điềm đứng phía sau của cậu. Cô len lén nhìn lên bóng lưng của cậu, đi theo cậu vào trong trường mãi cho đến lầu dạy học. Dòng người bắt đầu phân tán, lớp chuyên thì ở bên trên lầu, dòng người đi lên đó cũng chẳng còn đông đúc nữa, tiếng bước chân cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Anh bạn tròn trĩnh Trần Vận Lương đang khoác tay lên vai Chu Thận Chi đột nhiên quay đầu nhìn về sau. Tim Thẩm Điềm bất chợt đập nhanh một nhịp. Đôi mắt đang nhìn thẳng vào Trần Vận Lương. Cô đứng ngẩn người tại chỗ. Hai người nhìn nhau độ tầm hai giây, cô cắn chặt ống hút, nói: "Nhường đường đi ạ." Dứt câu, cô nhanh chóng vội vượt qua mặt hai con người ấy, cậu quay nửa người né sang, hộp sữa mà cô đang cầm giống y hệt với hộp sữa của Chu Thận Chi, cậu trai kia cúi xuống, lướt mắt nhìn qua. Trần Vận Lương: "Xem ra không chỉ có mỗi mình cậu thích uống cái loại sữa này nhỉ." - ---- Vừa bước chân vào trong lớp, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, thở ra cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đây không phải là lớp mười hai của cô nữa mà là lớp chuyên đấy. Điều không giống với lớp mười hai, đó chính là các bạn ở lớp chuyên vừa vào lớp thì đã bắt đầu học, bọn họ lập tức vào trạng thái tập trung, im lặng hơn rất nhiều. Cô lại có chút ngại nên vẫn đứng im bên ngoài cửa lớp mấy giây. Con đường hành lang dài chợt vang lên tiếng bước chân, nam sinh dáng người cao cao kia cùng người bạn tròn trĩnh bên cạnh đi qua hành lang. Từ cửa sau bước vào, một bạn nữ sinh thắt tóc đuôi sam ngồi ở bàn cuối đang chống cằm giải đề, trông thấy cậu vội nghiêng đầu mỉm cười. Chu Thận Chi treo xong cặp, ngồi vào bên cạnh bạn nữ đó. Nữ sinh ấy tên là Tần Mạch, là học sinh đứng thứ hai của khối. Thẩm Điềm vô thức khều khều quai cặp của mình. "Thẩm Điềm?" Giáo viên chủ nhiệm Triệu Tuyên Thành bước lên bục giảng: "Đứng ngơ ra đấy làm gì? Tìm chỗ ngồi đi em." Thẩm Điềm gật đầu với thầy chủ nhiệm. "Thầy ơi, em ngồi ở đâu ạ?" Triệu Tuyên Thành nhìn xuống bên dưới, các bạn khác ở trong lớp lúc này mới để ý đến Thẩm Điềm. Trong thời cấp ba đầy hỗn loạn này, từ một lớp bình thường mà thi được vào lớp chuyên cũng chỉ có mỗi Thẩm Điềm nhưng thành tích thì cũng không phải quá xuất sắc. Sau khi cả đám học bá nhìn ra thực lực của cô, tất cả đều chẳng có chút phản ứng bất ngờ nào. Sự hiếu kỳ chỉ duy trì được trong một giây. Dãy hai bàn cuối cùng có một bạn nữ giơ tay lên, nói: "Thầy ơi, chỗ em vẫn còn trống, để bạn mới ngồi cùng em đi ạ." "Được thôi, Thẩm Điềm, em vào ngồi bên cạnh Tào Lộ đi." Triệu Tuyên Thành gật đầu. Thẩm Điềm "ừm" một tiếng rồi đi về hướng của Tào Lộ, Tào Lộ ngồi bàn cuối dãy hai còn Chu Thận Chi ở dãy một, cô chỉ cách Chu Thận Chi một lối đi mà thôi. Suốt quãng đường đi, Thẩm Điềm chẳng dám liếc mắt nhìn quanh. Đến chỗ ngồi của mình, cô lấy sách trong cặp ra, nở một nụ cười với Tào Lộ: "Cảm ơn đã thu nhận tớ nha." Tào Lộ cười tít mắt vỗ vào vai cô. "Sau này chúng ta đã là bạn cùng bàn với nhau rồi, thành tích của tớ xếp phía sau cậu đấy, cậu phải gánh cả tớ nữa." Thẩm Điềm: "..." "Được thôi." Sau khi ổn định chỗ ngồi, ánh mắt cô mới bắt đầu nhìn ngó sang bên cạnh. Chu Thận Chi đang cúi mặt lật đề thi, từng sợi tóc nhỏ rơi đến đôi mày cậu, chiếc cằm với đường nét rõ ràng thanh tú, tay còn lại đang xoay chiếc bút màu đen, xoay một lúc lại dừng một lúc, ngón tay thon dài như thể đang nhảy múa dưới ánh nắng vậy. Hơi thở của cô đột nhiên dồn dập. Tào Lộ ngó đầu ra trước, nói: "Hai cậu ấy đứng đầu và thứ hai trong lớp, Chu Thận Chi và Tần Mạch, một người đứng đầu khối, một người xếp thứ hai đấy." Thẩm Điềm nén lại nhịp thở. "Ồ." Tào Lộ lại nói khẽ. "Chu Thận Chi được rất nhiều con gái yêu thích, tan học cậu sẽ biết ngay, cả cái hành lang đều là đến để xem cậu ta thôi." Hơi thở của Thẩm Điềm lại đột nhiên gấp gáp: "Sau đó thì sao?" Tào Lộ một tay chống cằm vẫn muốn tiếp tục nói, nam sinh ngồi phía trên quay đầu, chính là Trần Vận Lương, cậu ấy nói: "Có vài bạn đến là để ngắm chàng mập tớ đây này." Cậu ấy cười tít cả mắt nhìn về Thẩm Điềm. Thẩm Điềm chợt nhớ lại cảnh ở cầu thang. Vẻ mặt chăm chú. Tào Lộ giễu cợt. "Xem cậu ư? Lẽ nào nhà cậu không có gương hả?" "Nói vậy mà được á, anh đây cũng là người đẹp trai trong vũ trụ người mập đó nha." Tào Lộ ói ra thành tiếng. Hai người đó ồn ào cả một lúc lâu. Triệu Tuyên Thành đang ở trên bục giảng lên tiếng: "Yên lặng nào, cấp ba rồi đấy, thầy cũng có vài điều muốn nói, cấp ba chính là một bước ngoặt lớn. Các em học tập gian khổ suốt mười mấy năm cũng chính là để thi được vào một ngôi trường tốt. Trước mắt đã nỗ lực lâu như vậy rồi, còn lại một năm nữa thôi các em phải nỗ lực hết sức, học không ngừng nghỉ và cũng không được phép lười biếng." "Nghe rõ chưa?" "Dạ nghe rõ ạ!" Âm thanh đinh tai nhức óc, vô cùng năng lượng. Mang theo đó là mùi vị liều mạng thật nồng. Thẩm Điềm lại vô tình nhìn sang bàn bên cạnh. Cậu đã đổi một tư thế khác, tựa lưng vào ghế, một tay giữ lấy thành ghế, sắc mặt chậm rãi, đôi mắt anh đào lắm lúc nhướng lên tựa như vẫn chưa tỉnh ngủ. Cậu dụi tay vào mắt. Thẩm Điềm chợt thu tầm mắt về chỗ cũ. Vuốt tóc ra sau tai của mình. Chu Thận Chi cũng nhìn qua góc nghiêng của cô bạn đó, hàng mi dài như khẽ run lên. Gương mặt không chút biểu cảm của cậu vội thu tầm mắt, ngáp một cái, điều chỉnh lại tư thế của mình. - ---- Chín giờ hai mươi phút, cấp ba bắt đầu tiến hành buổi lễ khai giảng. Thẩm Điềm cùng với Tào Lộ đi theo hàng ngũ của lớp mình, cô nhìn về hướng bên cạnh thì thấy Chu Thận Chi và Tần Mạch không có ở trong hàng, mười mấy lớp cuối cấp xếp hàng bên dưới thao trường. Thẩm Điềm vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu, trong tay cầm micro bước lên bục giảng trên cao. Nắng hè oi bức. Ánh nắng khẽ chiếu qua hàng mi cong cong của cậu, gió chợt thổi làm cổ áo cậu nhẹ phất lên. Cậu nhìn xuống bên dưới. Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị trong vắt ấy xuyên qua chiếc micro vang lên: "Kính chào các vị lãnh đạo, thầy cô và các bạn thân mến." "Em rất lấy làm vinh dự khi là người đại diện cho toàn thể học sinh lên đây để phát biểu, tháng tám vẫn chưa hết mà mùa thu đã vội đến, chúng em đã phải cất bước vào cuộc sống cấp ba..." Cậu đưa mắt lên nhìn. Nói: "Bắt đầu mở ra một trang văn mới, chúng ta sẽ có được kết quả sau mười tháng tiếp theo không ngừng nỗ lực, thời gian là trân quý, tuyệt đối..." Cậu đột nhiên ngập ngừng dừng lại. Ngữ điệu chậm rãi, kéo dài rồi cười nhạt. "Tuyệt đối không được lãng phí." Những chữ cuối thốt ra như mang theo sự lưu luyến, giống hệt như câu nói của các cặp đôi yêu nhau vậy. Bên dưới sân vang lên những tiếng hò reo nho nhỏ. Giọng nói bên lớp bình thường to hơn hẳn. Tào Lộ đụng vào vai Thẩm Điềm một cái: "Thấy gì chưa? Cả trường mê mệt rồi đấy." "Thấy rồi." Thẩm Điềm chăm chăm nhìn về phía bục giảng trên cao, Chu Thận Chi đưa lại micro rồi bước xuống bên dưới sân, tiện tay vuốt tóc của mình sau đó là đi về hướng này. Cậu từng bước từng bước đi vào hàng ở bên cạnh. Trần Vận Lương quay đầu, giơ ngón cái lên về phía cậu. "Người anh em à, cậu cố ý có phải không?" Chu Thận Chi ngước mắt. Hơi thở Thẩm Điềm trở nên gấp gáp, cô vội vàng thu tầm mắt mình về, đứng ngay ngắn trở lại. Chu Thận Chi nhìn sang Trần Vận Lương nhẹ cười, gương mặt tỏ ra vô tội: "Cố ý gì cơ chứ?" Trần Vận Lương: "..." Đồ đáng ghét. Qua một lúc sau. Tần Mạch kéo cờ lên xong cũng chạy trở về, thở hổn hển nhìn Chu Thận Chi, ánh mắt sáng như sao tựa đang khẽ cười. Bị Tào Lộ trông thấy. Ho vài tiếng rồi đụng nhẹ vào Thẩm Điềm. "Nhìn kìa nhìn kìa, nhìn bên cạnh tớ này." Thẩm Điềm cũng nhanh nhảu hướng nhìn theo. Thì thấy Tần Mạch kiễng gót, nói vào bên tai của Chu Thận Chi điều gì đấy, Chu Thận Chi cũng khẽ cúi xuống nghe xong thì gật gật đầu. Sau đó cậu lại đứng thẳng người như cũ, Tần Mạch ở đằng sau lén lút chạy đi. Tào Lộ: "Cậu ta tốt với Tầm Mạch ghê, còn yểm trợ cho nhau nữa chứ." Thẩm Điềm nhìn sang người con trai cao to đó một lần nữa, mím chặt môi rồi thu tầm mắt về. - ---- Buổi lễ kết thúc. Học sinh rộn ràng nô nức quay lại lớp học, Chu Thận Chi tay cầm lấy một bình giữ nhiệt màu hồng đặt lên bàn Tần Mạch, Tần Mạch tay ôm bụng, giọng nói thều thào. "Cảm ơn." Chu Thận Chi "ừm" một tiếng rồi ngồi xuống. Thẩm Điềm cầm chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lam, từng bước chầm chậm trở về chỗ ngồi của mình, mở bình ra để uống nước. Trần Vận Lương chợt tiến vào phòng học, hớt hải chống tay xuống bàn của Chu Thận Chi. "Tần Mạch Mạch, cậu không khỏe hả?" "Ừa." "Sao thế?" Tần Mạch đỏ mặt, ậm à ậm ừ. Trần Vận Lương nhướng mày đang muốn hỏi tiếp thì đã bị Chu Thận Chi gằn giọng nói: "Đừng có hỏi nữa." Trần Vận Lương lại tính há miệng nói gì đó. Lại đột nhiên ngộ ra. Ồ lên một tiếng, nói: "Uống nước ấm nhiều vào! Nghỉ ngơi cho tốt nha!" Sau đó, cậu ấy trở về chỗ ngồi của mình. Do cơ thể có chút to nên đã đụng trúng bàn của Thẩm Điềm, chiếc bình của Thẩm Điềm lung lay, cô nhanh chóng đỡ lên đậy nắp lại. Nhưng lại cảm thấy bụng mình có chút đau. Gương mặt Thẩm Điềm tái nhợt, tay ôm lấy bụng. Cô nhìn lên trên bục giảng rồi lại liếc nhìn bên ngoài hàng lang, tay mò vào bên trong cặp tìm gì đó, sau lại nhẹ nhàng lôi ra một túi bông nhỏ màu hồng rồi nhanh chóng chạy vụt ra phía ngoài. Cũng may là mẹ đã chuẩn bị hết cho cô rồi. Sau khi thay xong, cô kéo kéo quần cùng với quần áo, quan sát xem có bị dính vào hay không rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Rửa sơ qua vài đầu ngón tay sau đó lau chùi sạch sẽ và bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Bất chợt phải đối mặt với Chu Thận Chi từ đâu đến, trên tay cậu cầm bình giữ nhiệt màu hồng đến bên máy nước nóng lấy nước. Bước chân của Thẩm Điềm có chút khựng lại. Cô bước đi chậm rãi hơn, từng bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt rơi vào chiếc bình giữ nhiệt trong tay cậu. Sau đó lại ngước mắt nhìn lên góc nghiêng của cậu, ngay lúc này người đi lại trên hành lang không nhiều, đa số đều quay về phòng học hết cả, cho là có học sinh đi chăng nữa thì bước chân cũng vô cùng hối hả. Hàng mi của nam sinh đang lấy nước ấy khẽ động, đôi mày nhướng cao, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Điềm. Nhìn thẳng vào mắt cô. Ngay lúc ấy. Như sét đánh giữa trời quang. Bước chân Thẩm Điềm dừng lại, cô lúng túng mở lời. "Lấy nước à? Có... có nước nóng không?" Chu Thận Chi đứng thẳng người lên, đáp: "Có" Đôi mắt khẽ cong cong. Liếc nhìn xuống tay của cô rồi lại nhìn vào mắt của cô. "Cậu không mang bình theo à." Thẩm Điềm ngạc nhiên “hả" lên một tiếng, lập tức đáp: "Tớ đi lấy ngay đây." Dứt lời, cô vội vội vàng vàng chạy qua người cậu vào lớp học nhanh như tên bắn, đến bên chỗ ngồi rồi lấy đi chiếc bình ở trên bàn, nhanh chóng quay người chạy ra ngoài. Chạy lướt qua cậu. *Do tác giả không thống nhất trong hai tên nhân vật, chuyển ngữ quyết định chọn cái tên có tần suất xuất hiện nhiều nhất cho hai nhân vật: Trần Vận Lương và Trịnh Thiệu Viễn 陈运良 (sau lại 陈远良); 郑邵远 (lúc đầu là 郑韶远). Mời các bạn mượn đọc sách Chiếc Hộp Ánh Trăng của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Huyết Dạ Dị Văn Lục - Nhĩ Nhã
Truyện Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã là câu chuyện xoay quanh về những con người mang trong mình dòng máu kỳ lạ. . Trên tầng cao nhất của tòa nhà này, chính là tổng bộ của B.N. Tên gọi tắt, BN7. Chi nhánh của B.N tương đối nhiều, nhưng phụ trách hành động chỉ có một, cũng chính là trung tâm chỉ huy. Người dẫn đầu B.N, một gã cảnh tham (cảnh sát & thám tử) vô cùng trẻ tuổi. Mà càng thú vị chính là, phụ trách quản lý toàn bộ trung tâm cơ hồ đều là huyết tộc, lại là một con người chỉ hơn hai mươi tuổi! Tên của hắn là, Triển Dực.Trong một ngày nào đó, giữa những bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống, trong trí nhớ của Triển Dực, ngày hôm đó bắt đầu với một màu trắng mờ mịt bát ngát, mà tất cả câu chuyện, cũng sẽ bắt đầu từ màu trắng đó. *** Trước cửa trung tâm an toàn, có một chiếc phi thuyền trong như dĩa bay thuần trắng chậm rãi đáp cánh, dừng ngay cạnh Huyết Cung. Cũng là màu trắng nhưng Huyết Cung lại mang phong cách cổ xưa, còn dĩa bay này, theo lời của Triển Dực, nó giống như một cái dĩa vừa rửa xong. Đây là nơi xét xử của khu thứ bảy. Chánh án là do huyết tộc đề cử, địa vị tương đối cao, huyết tộc không có tín ngưỡng, cho nên duy trì trật tự trong huyết tộc chủ yếu dựa vào pháp lệnh, mà nền tảng của bộ pháp lệnh là hoàn toàn dựa vào bản năng và luân lý đạo đức của huyết tộc. Nơi xét xử được chia làm hai tầng, tầng trên là nơi xét xử huyết tộc. Nơi này so với những nơi xét xử khác hoàn toàn khác biệt, ở đây chỉ xử lý những vụ liên quan đến sát hại huyết tộc, thuộc loại giải quyết ân oán cá nhân giữa huyết tộc. Tầng dưới chính là phòng tạm giam huyết tộc trong truyền thuyết. ... Mời các bạn đón đọc Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã.
Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm - Nhữ Phu Nhân
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm, để có thể kế thừa quân công của cha, Lăng Lan bất đắc dĩ phải giả trai và bắt đầu quá trình trưởng thành trong khốn khổ. Cứ nghĩ xuyên không sống vất vả qua 16 năm thì có thể tự do lựa chọn được tương lai của mình, thì người cha đã bị cho là hy sinh trong chiến tranh bỗng nhiên xuất hiện, cưỡng chế đưa cô vào trường quân giáo hàng đầu của Liên Bang. Kỳ thực Lăng Lan cũng không có hùng tâm tráng chí gì, cô chỉ muốn sinh ra một bánh bao nhỏ ưu tú, xuất sắc để chơi thôi.  Cái gì? Muốn bánh bao nhỏ có thể ưu tú, thì gen của cha phải ưu tú sao??? Ách... Nếu vậy cô đành phải cố gắng trở nên cường đại để có thể đạp ngã người đàn ông yêu nghiệt chưa xuất hiện kia rồi!!!  Bởi vì Lăng Lan tự nhận mình không có năng lực khiến cho một người đàn ông thay đổi xu hướng ngôn tình ái để thích người "đàn ông" khác là mình nên...hây... Thôi, để cô cường vậy. Lăng Lan khóc ròng, sự thật cô là con gái nha..... Truyện còn rất nhiều tình khúc hay, mời các bạn cùng chiêu mộ. *** Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan khẽ cau mày, quả thật lúc chiến đội làm nhiệm vụ ở thế giới ảo, cô cũng phát hiện Báo con có nhược điểm này, thể chất Báo con tựa hồ kém hơn cả người thường, đến tột cùng là có chuyện như thế nào? Phải biết rằng hiện tại ở Liên Bang, cho dù người có thể chất bình thường thì chỉ cần hấp thụ thuốc kích phát gen cấp C trở lên cũng có thể duy trì chiến đấu ở cường độ cao trong vòng nửa giờ, nhưng Báo con từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ cộng thêm thời gian bay đến đây thì nhiều nhất cũng chí mới mười phút.. Lại nói, Báo con trước mắt chỉ điều khiển một cơ giáp cao cấp, những cơ giáp dưới cao cấp (bao gồm cơ giáp cao cấp) thì lực cắn trả lại cơ thể người điều khiển là rất nhỏ. Nó không giống đặc cấp trở lên, bởi vì có được phong cách chiến đấu của riêng mình nên lực phản phệ sẽ tùy thuộc vào độ thuần thục…… Đây cũng là lý do vì sao càng lên cao, yêu cầu đối với thể chất của người điều khiển cơ giáp càng cao. Nếu là không giải quyết vấn đề này, cho dù Báo con có được thực lực điều khiển Vương bài sư sĩ thì cũng không có biện pháp điều khiển Vương bài cơ giáp…… Lăng Lan nghĩ đến khả năng này mày nhăn càng chặt. Lúc này, trong khoang điều khiển, Lý Lan Phong cả người đã mồ hôi đầm đìa, giống như người mới từ trong nước bò ra, cả người ướt đẫm, bởi vì trong khoang điều khiển có thiết bị tự động điều khiển nhiệt độ nên mồ hôi mà anh đổ ra rất nhanh bị bốc hơi, toàn bộ khoang điều khiển bị sương mù mồ hôi bao phủ. Anh kịch liệt thở phì phò, tinh thần bắt đầu mỏi mệt, không chỉ có như thế, thân thể anh cũng mệt mỏi vô lực. Vừa rồi phải điều khiển cơ giáp trong trạng thái chiến đấu ở cường độ cao vài phút mà thể lực của anh đã tiêu hao gần hết. ... Mời các bạn đón đọc Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm của tác giả Nhữ Phu Nhân.
Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa - Twentine
Tôi là bề tôi trung thành của anh, Quốc vương của tôi! Vì anh tôi có thể phất cờ cổ vũ, nguyện cùng anh mà chinh chiến nơi sa trường. *** Nếu bạn đã từng đọc “Tình yêu nơi đâu” của Bộ Vi Lan thì chắc hẳn bạn cũng sẽ cảm thấy được có chút tương đồng trong mạch truyện. Đó là những cố gắng của người trẻ tuổi, những chia cách vì vướng vào lao lý, những hận thù phải trả giá sau đó. Chu Vận lần đầu gặp gỡ Lý Tuân là ngày tựu trường. Cũng giống như rất nhiều người khác, cô bị anh thu hút ngày từ lần đầu tiên nhin thấy, và cũng có lẽ tình cảm của họ đến bình thường, nhẹ nhàng như bao mối tình thuở hoa niên khác, nảy sinh nơi giảng đường nên những tháng ngày không có nhau kéo dài đằng đẵng ấy mới biết rằng tình cảm ấy sâu đậm đến nhường nào. Lý Tuân là một thiên tài lập trình, có rất nhiều thứ không bình thường trong tính cách của anh, chỉ có một điều trội lên hẳn là anh biết rõ mục đích mình muốn đạt được là gì và bằng cách nào đạt được điều đó. Tự lập từ rất nhỏ, biết cách tự chăm sóc bản thân, bị đẩy vào cuộc sống lăn lộn quá sớm khiến cho con người của anh có rất nhiều gai nhọn, khó hoà nhập và cũng không muốn hoà nhập với người khác. Cứ tưởng như một kẻ bất cần không người thân thiết, sống không chút tình cảm nhưng thực ra đã là con người thì không thể không có một người để quan tâm, không ai sống mà không để tâm đến ít nhất một người nào đó. Và thực sự, Lý Tuân quan tâm đến rất ít người. Anh gai góc, anh độc miệng, anh khó chịu nhưng nếu một người đã thực sự quan tâm đến anh thì anh sẽ đáp lại bằng tất cả những cố gắng của mình. Tình cảm ẩn dấu quá sâu khiến người khác tưởng chừng như anh chẳng hề quan tâm đến thế giới xung quanh mình, nhưng chỉ cần là người anh để tâm thì lại hiểu họ, yêu thương họ, xem họ là một phần của mình. Cuộc sống của Lý Tuân nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì đơn giản, bởi nếu bỏ qua những khó khăn vật lộn với cuộc sống lúc nhỏ, Lý Tuân của hiện tại ngày ngày chỉ biết đến máy tính, không hơn. Ngay cả những người bạn gái qua lại với anh cũng là họ chủ động đến rồi lại chủ động rời bỏ, bởi không ai có thể chịu đựng được việc ban trai hờ hững như vậy cả. Cho đến khi Chu Vận xuất hiện bên cạnh anh. Chu Vận là cô gái được giáo dục trong môi trường nề nếp, tuy nhiên cũng có những áp lực, cũng có những nổi loạn của tuổi mới lớn, vậy nên bên trong vỏ bọc là một cô gái ngoan hiền cũng có những mặt tối, mà mặt tối ấy đã lộ hoàn toàn trước Lý Tuân ngay từ lần đầu tiên nói chuyện. Thiếu nữ thường bị thu hút bởi những điều không bình thường từ người khác phái, Lý Tuân trong mắt Chu Vận là người ngạo mạn, quá nổi bật với vẻ bề ngoài “chẳng giống ai”, nhưng phàm là một người học hành siêng năng như Chu Vận thì điều khiến cô bị thu hút nhất chính là tài năng của anh. Từ để ý rồi ngưỡng mộ, từ những để tâm ban đầu rồi thành động lực thúc đẩy bản thân. Có lẽ những ánh mắt của cô luôn dõi theo Lý Tuân mà ngay cả bản thân Chu Vận cũng không biết, những để ý vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày mà Chu Vận dành cho anh nhiều khi đã thành thói quen mà cô chẳng để ý, những bao che vụng dại mà Chu Vận dành cho Lý Tuân như bản năng tưởng như che dấu được Lý Tuân nhưng anh biết hết. Chẳng biết ai yêu ai trước nhưng tình yêu của họ đã được đáp lại, sống đúng với nhau, yêu và được yêu trọn vẹn, quan tâm đến nhau chỉ bằng những cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Nhưng nếu cứ bình lặng mà phấn đấu cho ngày mai vậy thì không phải là cuộc sống này rồi. Biến cố đến quá nhanh và bất ngờ khiến hai người họ phải rời xa nhau. Một Lý Tuân ngang tàng nhưng lại manh động, một Chu Vận nhát gan không thể trốn chạy khỏi những kìm kẹp của gia đình. 6 năm cứ vậy trôi qua, mọi thứ tưởng chừng như dừng lại ở thời điểm họ rời xa, những tình cảm nồng cháy, những trái tim luôn hướng về nhau, như một giấc mộng dài, nhưng khi tỉnh lại họ đều nhận thấy bản thân đã thay đổi. Những ký ức tưởng như bị chôn chặt chờ ngày gặp mặt sẽ lại được mở ra, nhưng thời gian đã khiến một số điều bị lãng quên, một số chuyện không còn như xưa cũ. Lý Tuân quay trở về với cuộc sống tự do nhưng không còn là một Lý Tuân bất cần như trước kia, bây giờ trong anh chỉ còn lại thù hận. Vẫn cô độc như trước ngày có Chu Vận, cho đến ngày anh gặp lại cô. Tưởng chừng như có thể gạt bỏ cô qua một bên để cho những hận thù bùng cháy, nhưng cuối cùng chỉ một bức ảnh cô lưu giữ đã khơi lại những kỷ niệm, những yêu thương mà anh nghĩ anh đã quên thực sự. Từng ký ức hiện về mà anh không thể kiểm soát, cũng giống như tình cảm của anh dành cho cô, có che dấu, có chôn chặt, nhưng vẫn còn đó những yêu thương, những hờn ghen như thuở ngày đầu họ bên nhau. Chu Vận sau 6 năm vẫn là một cô gái sống hết mình vì Lý Tuân, vì anh mà cố gắng, vì anh mà bước tiếp trên con đường chung của họ. Cô vẫn là một cô gái nhút nhát trong tình cảm, hay nói đúng hơn là lo được lo mất hơn trước Lý Tuân, bởi cô không phải là lựa chọn đầu tiên của anh, bởi anh tài năng, và bởi anh còn rất nhiều điều mà cô cho rằng điều đó ở trong lòng anh quan trọng hơn cô. Chu Vận không dám tiến đến nhưng lại chẳng thể buông tay, cuộc sống của họ cứ vậy tiếp diễn như những ngày còn là sinh viên, anh dẫn đầu, cô hỗ trợ, hoà hợp và thấu hiểu nhau. Những thù hận rồi cũng được buông bỏ, bởi lý trí không đủ mạnh bằng tình cảm. Đến một ngày nhận ra đã quá mệt mỏi bởi phải ghi hận một vài người vậy nên Lý Tuân không tiếp tục mục đích ban đầu khi được tự do nữa. Đến khi Lý Tuân từ bỏ điều ấy anh nhận ra bản thân chẳng còn gì, nhưng anh không lỗ vốn bởi anh còn có Chu Vận, cô vẫn ở bên anh, vẫn luôn như vậy. Truyện này là một trong những truyện dài hiếm hoi mà tôi đọc trong thời gian này, đọc suốt hai ngày cuối tuần mới xong (do đọc chậm từ bé   ) xong cảm giác cũng đáng bỏ ra thời gian như vậy để đọc. Các nhân vật trong truyện không nhiều, nhưng họ là những con người sống có nhiệt huyết, và có mục đích rõ ràng trong cuộc sống của mình. Các nhân vật được xây dựng cũng chẳng có ai hoàn toàn hoàn mỹ cả, ai cũng có mặt tốt và một mặt ẩn chứa những điều không thường phô bày ra thế giới bên ngoài, cũng có những người đã từng lầm lạc, cũng có những người có cuộc sống êm đềm, như cuộc sống này vậy, muôn màu muôn vẻ. Truyện về tổng thể đọc được, mạch truyện nhanh, nhưng có lẽ có những đoạn đã nhanh quá nên cảm thấy đôi chỗ gượng ép, đôi chỗ không thống nhất với toàn bộ truyện. Đoạn đầu truyện viết rất được, rất ổn với những tình yêu thuở ban đâu, với những lần đầu tiên họ trao nhau. Đoạn cuối viết cũng được, với những phấn đấu, với những nỗ lực của các các nhân trong một tập thể để đưa mọi thứ cùng đi lên, tình yêu theo đó cũng nảy nở, thăng hoa khi người ta trưởng thành hơn. Nhưng đoạn giữa truyện thì  lại cảm thấy tác giả đuối sức cho cuối tập 1, rồi lại vội vàng để mở đầu tập 2, đọc qua nhưng lại có cảm giác không thoả mãn. Quay lại ban đầu, tại sao cảm xúc của tôi không được bình thường khi kết thúc truyện. Hôm trước bạn chuyển ngữ truyện “Bạn Chanh” của Giá Oản Chúc có hỏi là sao tôi viết rằng tôi không thích chương cuối của truyện ấy. Rất đơn giản là tôi không thích những cái kết quá trọn vẹn như vậy, cảm giác như chết chóc là điều tất nhiên sẽ xảy ra nhưng không ai muốn  đối mặt cả. Truyện này cũng thế. Đến chương cuối cùng mới đọc được vài chữ là đã thấy “màu” rồi, mà vẫn không ngừng đọc được. Kết quả là cảm xúc bị kéo xuống không vui vẻ lắm, mặc cho cái kết rõ ràng là Happy ending. Còn ngoài lề về truyện “Hôn nhân thất bại” của Tát Không Không. Thực sự với một thiếu nữ già độc thân như tôi thì khi đọc xong truyện này cảm thấy hôn nhân giống như đánh bạc vậy, hên xui may rủi, vô cùng u ám, dù sau đó truyện cũng tươi sáng hơn. Nhưng suốt truyện này có một điểm rất rõ ràng, đối tượng giao kết phải là người môn đăng hậu đối, không phải là vấn đề tiền tài, mà là vấn đề bối cảnh tình cảm, những tư tưởng về gia đình sẽ quyết định tính cách và nhìn nhận trách nhiệm của mỗi người trong hôn nhân. Tôi cảm thấy tư tưởng này không sai bởi cuộc sống thực tế tôi va chạm nhiều với những hoàn cảnh tương tự như trong truyện này, kết quả cũng giống vậy. Thế nên gạt “Hôn nhân thất bại” qua một bên, đọc “Chiếc bật quẹt và váy công chúa” cứ có cảm giác nơm nớp lo sợ những tình huống nào đó sẽ xảy ra với Lý Tuân và Chu Vận. Giữa họ bị ngăn cản bởi phụ huynh dường như là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng thật tốt vì họ đã nắm tay nhau đến cuối đường. *** “Kiểm tra hành lý lại một lần nữa đi con!” Chu Vận lẳng lặng làm theo lời mẹ, mở vali ra kiểm tra lại mọi thứ. “Mang đủ cả chưa?” “Đủ rồi ạ.” Mẹ cô gật đầu hài lòng. Việc cuối cùng cũng đã hoàn tất, Chu Vận bị mẹ kéo đến bên cạnh, vỗ nhẹ từng cái lên vai. “Tới trường học rồi phải gọi về nhà ngay, biết không?” “Vâng.” “Mẹ muốn tự mình đưa con đến trường học quá!” “Không cần đâu ạ, đến mùa tựu trường rồi mẹ và ba cũng bận, tự con đi được mà.” Vẻ mặt mẹ hằn nét lo lắng. Chu Vận: “Dù sao cũng không xa, trong cùng một tỉnh thôi mà.” Mẹ liền dặn dò: “Nhớ hòa đồng với thầy cô và bạn bè nhé con.” “Vâng.” “Mẹ nhắc lại vài điểm quan trọng cần chú ý. Thứ nhất, trong bất kể tình huống nào cũng đừng làm mình trở nên biệt lập, để tránh bị bắt nạt. Thứ hai, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, bọn con còn phải ở chung với nhau những bốn năm đấy. Thứ ba...” “Con biết rồi, biết rồi!” Thừa dịp mẹ còn chưa kịp triển khai hết các luận điểm, Chu Vận bèn nói liên thanh. Trước cửa soát vé chỉ còn lại hai mẹ con cô, hốc mắt mẹ chợt đỏ hoe, đưa tay vuốt tóc Chu Vận: “Phải ngoan ngoãn đấy, con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ!” Vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Chu Vận kéo hành lý vào sân ga. Cô hít thật sâu, sau khi tâm trạng hồi phục, cả người liền thấy khoan khoái. Cô tự khiêng hai vali lớn lên tàu, bốn giờ sau lại khệ nệ khiêng xuống khỏi tàu. Đây không phải lần đầu tiên Chu Vận đến thành phố này, cũng không phải lần đầu tiên đến trường học này. Ngôi trường này được đánh giá là danh tiếng số Một số Hai trong nước, lại cách nhà không xa, vốn đã được ba mẹ Chu Vận xếp vào mục nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở trong trường còn có một người bạn thân của ba cô, nhưng nghe nói năm trước đã mất vì bị xuất huyết não. Hôm nay trường học vô cùng náo nhiệt. Tất cả tân sinh viên đều khoác lên mình tư thế hứng khởi, với lòng nhiệt huyết tràn đầy. Bất kể đôi môi có mím chặt để giấu sự căng thẳng đến mức nào đi nữa, thì cảm xúc hân hoan trong ánh mắt vẫn không thể bị che khuất. Nếu đem ra so sánh, nhóm đàn anh đàn chị ở cửa trông điềm tĩnh hơn nhiều, còn những thành viên kỳ cựu của bên nghiên cứu sinh lại càng từ tốn hơn, song ánh mắt họ vẫn sáng ngời. Họ thản nhiên nhìn xuống đám chim non đang vỗ cánh hớt ha hớt hải ngay trước mặt kia. Lúc Chu Vận kéo vali về phòng, bên trong đã có một người đang ở đó. Trước kia Chu Vận chơi với một người bạn thích trang điểm, nhờ người bạn ấy “khai sáng”, trong nhận thức nông cạn của Chu Vận, tất cả con gái trang điểm đều được xếp vào diện mỹ nữ. Và theo tiêu chuẩn này của cô, cô gái đang cầm gương trong phòng kia hẳn là người đẹp tuyệt thế, bởi cô ấy trang điểm đậm đến mức khuôn mặt trông như chiếc bánh sinh nhật được trát kem tầng tầng lớp lớp vậy. Cô gái bánh kem nghe thấy có tiếng người đi vào liền quay đầu lại nhìn. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Vận nở một nụ cười đầy thiện ý. “Xin chào, mình là Chu Vận.” Cô gái bánh kem liền đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bị đôi mắt tô màu xám khói đến mức không hề thấy tròng trắng kia lướt lên lướt xuống nhìn chòng chọc, nụ cười của Chu Vận cũng trở nên hơi gượng gạo. “Tôi tên Nhậm Địch.” Ặc... rốt cuộc cô ấy nghiện thuốc bao nhiêu năm mới thành ra cái chất giọng khản đặc như thế được nhỉ? Đầu óc Chu Vận chợt rối loạn, không biết phải làm sao. “Ấy ơi...!” Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói. Chu Vận quay đầu lại, một nữ sinh đeo kính đang nhìn cô và Nhậm Địch: “Chúng ta chắc là bạn cùng phòng nhỉ? Chào hai bạn, mình tên là Phương Thư Miêu!” Lại một vòng tự giới thiệu nữa. Nhậm Địch nói rất ít, vẻ mặt dưới lớp trang điểm đậm kia vô cùng lạnh nhạt, nhưng điều này có thể bỏ qua được. Bạn mong muốn một chiếc bánh kem có thể thể hiện biểu cảm gì hay sao? Chu Vận nghĩ hết cách mới có thể ép mình duy trì không khí sượng sùng này được. May mà Phương Thư Miêu lại rất hoạt bát, cô ấy vừa trò chuyện vừa lấy hộp mứt trong vali ra. ... Mời các bạn đón đọc Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa của tác giả Twentine.