Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, nữ cường, 1x1, HE Converter: Ngocquynh520 Editor: Ren San Bản máu tanh: Mẹ kế và phu quân thông dâm, bức nàng đến con đường chết. Sau khi trọng sinh, nàng nên xử người mẹ kế trơ trẽn trước hay người phu quân bội bạc kia trước? Bản ấm ấp: Kể từ khi cậu tú tài Phạm Trường An cưới được cô nương Đỗ Thu Nương dữ như hổ, hắn nhanh chóng nhận ra, muốn có "thịt" mà ăn, thì có bốn điều cần ghi tâm khắc cốt: Tam Tòng bên trái, Ngũ Đức bên phải, phu cương dưới chân, nương tử ở trong lòng. Còn nếu ngoại tình? Cứ chờ ăn gậy của Thu Nương đi! *** - Nam chính: Phạm Trường An (Phạm Tử Chính) - Nữ chính: Đỗ Thu Nương - Thể loại: cổ đại, trùng sinh, nam nữ cường, kiếp này sạch, hài, HE. - 8.5/10 Kiếp trước gả nhầm một tên háo sắc dám tɦôиɠ ɖâʍ với mẹ kế nên kiếp này Thu Nương thấy hắn còn hơn thấy quỷ. Nhờ những kí ức cũ, Thu Nương giúp đệ đệ của mình không mắc bẫy của người góa phụ, giúp cha mình không cưới nhầm một nữ dâm tặc vào nhà, nàng còn giúp tên ngốc Phạm Trường An cứu giúp tổ mẫu hắn, chỉ là không ngờ cuối cùng nàng lại gả cho hắn. Phu quân của nàng nhìn ngơ ngác nhưng thật ra lại cực kì thông minh, và, hắn có một thân phận thật đặc biệt... Truyện này lúc đầu kể về kiếp trước của nữ chính, thật sự là mình có hơi sốc xíu. Đôi gian phu dâm phụ làm mình thấy sợ huhu. Edit tạm ổn, không nhiều lỗi. Nội dung truyện khá dễ thương mà cũng không kém gây cấn. Nam chính sợ vợ và tỏ ra ngốc nghếch nhưng tính kế người khác thì "đỉnh của chóp" =))) Truyện đan xen giữa hài và các vụ án nên thật sự rất cuốn hút. Đọc giải trí thật sự rất ok. Trích: "Phạm Trường An vĩnh viễn sẽ không biết, kể từ khi gả cho hắn, tất cả vui buồn yêu giận của hắn đều ảnh hưởng tới Đỗ Thu Nương. Hắn cười một tiếng, nàng cảm thấy không có khó khăn gì không vượt qua được. Hắn đau khổ, nàng lập tức khóc to giùm hắn, mong giúp hắn vơi đi một nửa khổ sở." *** Mùng một tháng giêng Kiến Nguyên năm ba mươi sáu, thôn An Bình, tỉnh Kiến Châu, phía nam Đại Tề. Rõ ràng đang giữa trưa, trời lại nhanh chóng tối sầm xuống, hẳn là sắp có một trận mưa lớn. Đỗ Thu Nương từ từ tỉnh lại, áo khoác bằng gấm mặc trên người cũng không giúp nàng xua được cái lạnh phát ra từ sâu trong lòng. Buổi sáng ngày đầu năm, vốn là Đỗ Thu Nương sẽ tới Phật đường lễ Phật, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, đã bị người đập một gậy lên gáy. Hiện tại gáy nàng sưng to, rất đau, tay lại bị trói ngược ra sau. Nàng vô cùng hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, bên ngoài tấm rèm xanh lại truyền đến những tiếng xột xoạt kỳ lạ. Giọng của nữ nhân kia rất quen! “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng nói chàng thương ta, nhưng đã mười ngày nửa tháng không tới tìm ra rồi…. a…..” Giọng nói kia bỗng nhiên ngừng lại, nhưng chữ ‘A’ cuối cùng mang theo hương vị dâm đãng, như là cố ý kêu lên để kích thích người khác. “Ta có muốn cũng không dám. Lão già kia vừa mới chết, nếu ta tới, bị ác phụ nhà ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ chém ta làm hai mảnh!” Nam nhân cười nói, bóp nữ nhân một cái thật mạnh. “Chết mất! Chàng nhẹ một chút, nhẹ một chút, ta…. Chịu không nổi… A….” Giọng của nữ nhân ngọt nị, rên rỉ xong lại nói “Hôm nay là cúng bảy ngày của lão. Chàng gấp gáp như vậy, nếu hồn phách của lão quay lại tìm chàng….. Tiểu bảo bối, hiện giờ ta vẫn là nhạc mẫu của chàng đó!” “Có yêu tinh câu hồn như nàng ở đây, nếu lão trở lại, cùng lắm thì tức chết lão thêm một lần nữa là được chứ gì?” Nam nhân cười nói “Bảo bối, từ nay về sau chúng ta không phải sợ ác phụ kia nữa! Giờ nàng ta đang ở đằng sau rèm kia. Ta kêu người trói ác phụ này vào cây cột, trời lạnh như vậy, hẳn là không lâu sau nàng ta sẽ chết vì rét!” “Thật sao?” Giọng của nữ nhân cao vút lên “Chàng thật sự chịu giết nàng ta?” “Giờ nàng ta đang ở bên trong đấy thôi!” Nam nhân cười nói “Để ta dẫn nàng đi xem!” Đỗ Thu Nương bỗng thấy trước mắt sáng lên, tiếp theo đó là hai khúc thịt di động sáng bóng bước vào. Nàng nhổ một ngụm nước bọt, nghiến răng nói “Tiện nhân!” Hai người kia không ngờ Đỗ Thu Nương đã tỉnh, nam nhân vô thức lui một bước, rồi bị nữ nhân bên cạnh kéo lại, cười nói “Sợ cái gì, không phải nàng ta đã bị trói rồi hay sao?” Nữ nhân khom người xuống, bắt lấy cằm Đỗ Thu Nương, “Chậc, Thu Nương, sao lại đến nông nỗi này chứ?” “Trương Thu Hoa, xương cốt phụ thân ta còn chưa lạnh, ngươi đã quyến rũ nữ tế thông dâm! Nếu ta thoát được, chắc chắn sẽ loan truyền chuyện xấu của hai ngươi, cho ngươi bị dìm lồng heo!” Đỗ Thu Nương há miệng suýt cắn trúng tay Trương Thu Hoa, nhưng Trương Thu Hoa đã nhanh chóng rụt tay lại. “Loan truyền?” Trương Thu Hoa cười nói “Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao?” Trương Thu Hoa ôm chặt nam nhân bên cạnh, cười to nói “Thu Nương, vi nương chỉ sợ ngươi bước không ra khỏi cửa phòng này nổi đâu! Tướng công của ngươi sẽ không cho ngươi đi ra! Chàng nói có phải không, Nguyên Bảo?” Đỗ Thu Nương nhìn sang Trương Nguyên Bảo. Trương Nguyên Bảo tránh né ánh mắt nàng, lạnh nhạt nói “Nói nhảm với nàng ta làm gì, ước chừng nàng ta cũng chẳng sống qua nổi hôm nay!” “Trương Nguyên Bảo! Ngươi thật tàn nhẫn! Bao nhiêu chữ nghĩa của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Lúc trước ngươi khăng khăng đòi cưới ta, ta dốc hết sức chăm lo cho gia đình, ngươi mới có thể an ổn đi thi, giờ ngươi vừa đậu cử nhân đã làm ra chuyện ghê tởm này! Trương Nguyên Bảo…. Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!” Đỗ Thu Nương tức giận nói. Trương Thu Hoa cười nói “Nhi à, đừng mắng. Lúc trước, phụ thân ngươi bắt gặp ta và Nguyên Bảo trên giường, cũng chỉ im lặng nuốt vào bụng đó thôi! Phụ thân ngươi rất sĩ diện! Nếu ngươi muốn sống thì mau cầu xin ta, có lẽ ta sẽ thay Nguyên Bảo quyết định, tha cho ngươi một lần. diễ.,;n.đàn.lê/qluýmdhd[ôn Bằng không…..” Trương Thu Hoa che miệng cười “Bằng không, chuyện này mà lộ ra ngoài, ta sợ phụ mẫu ngươi ở dưới suối vàng cũng sẽ bị tức chết một lần nữa đó!” Đỗ Thu Nương nghe vậy, toàn thân cứng đờ. Sức khỏe của phụ thân nàng rất tốt, phụ thân bệnh chết nàng cũng thấy rất kỳ lạ, không ngờ là do tiện nhân này tức chết! Trương Thu Hoa kéo Trương Nguyên Bảo lên giường, nhìn Đỗ Thu Nương nói, “Nguyên Bảo, ta muốn một lần nữa!” Vừa nói vừa ra sức vuốt ve sờ mó Trương Nguyên Bảo. Dường như có người nhìn càng kích thích bản chất cầm thú của Trương Nguyên Bảo. Tiếng hít thở của hắn ta càng ngày càng thô, “Được! Để ta thoải mái một lần nữa!” “Thu Nương đang nhìn chúng ta đó!” Trương Thu Hoa nhẹ nhàng nắm lấy vật kia của Trương Nguyên Bảo, cố ý sờ sờ hai cái. Trương Nguyên Bảo rên một tiếng nói “Cứ để nàng ta nhìn, cho nàng ta kiếp sau đầu thai cố mà học tập làm một nữ nhân dịu dàng như nàng…..” Nói xong, hai người lại quấn lấy nhau. Mùi vị dâm mỹ trong phòng càng ngày càng nồng. Tiếng thở dốc rên rỉ rơi vào tai Đỗ Thu Nương khiến lửa giận trong lòng nàng dâng trào. Từ lâu, Đỗ Thu Nương đã biết Trương Nguyên Bảo trăng hoa, nhưng trước giờ hắn đều chỉ trăng hoa ở bên ngoài, chưa từng dẫn tới trước mặt nàng. Một lần kia, nàng dẫn theo đệ muội của mình tới đập tan nhà quả phụ gian díu với Trương Nguyên Bảo, hai người chiến tranh lạnh một tháng, cuối cùng vẫn là phụ thân nàng ra mặt khuyên nhủ, nàng mới nguôi. Một lần, hai lần, rồi rất nhiều lần, nàng đều dẫn người tìm Trương Nguyên Bảo về. Nàng đã cho hắn đủ mặt mũi, không để lộ chuyện ra ngoài. Ai ngờ, Trương Nguyên Bảo lại dòm ngó kế mẫu của nàng. Nói là kế mẫu, nhưng thật ra nữ nhân này lại bằng tuổi Trương Nguyên Bảo. Lúc trước, người khác luôn hâm mộ nàng, bởi vì nàng đã gả cho người có học vấn nhất thôn. Nhưng hôm nay tất cả những hâm mộ đó đã hóa thành mây bay. Ân ái ngày hôm qua trở thành trò cười lố bịch nhất. Phu quân và kế mẫu hợp nhau tức chết phụ thân nàng, giờ còn hợp nhau hại chết nàng. Trên giường, hai người kia đã tiến vào cao trào. “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng mau….. mau một chút…..” Mặt Trương Thu Hoa đỏ ửng, ánh mắt mê ly. Còn nam nhân trên người nàng ta thì đang ra sức ‘cày cấy’. Hai người hoàn toàn coi Đỗ Thu Nương là không khí. Đỗ Thu Nương dời mắt về phía góc tường. Nơi đó có một cây kéo. Lúc mới thành thân, Trương Nguyên Bảo cũng rất nâng niu nàng, lúc vào thành đi thi, hắn đã mua bốn cây kéo đặt ở bốn góc phòng. “Thu Nương xinh đẹp như vậy, để nàng ở nhà một mình ta thạt không yên tâm. Ta để kéo ở đó, nếu có kẻ xấu tới, nàng hãy dùng kéo đâm hắn!” diệlkln.đàn.lê.q;l;uý,đ'ôn Ngày đó, dưới ánh nến, Trương Nguyên Bảo nắm tay nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương. Thời gian trôi qua, hắn đã quên mất. Đỗ Thu Nương lặng lẽ nở nụ cười, ngày đó nàng đã nói gì? À, nàng nói: nếu không có kẻ xấu, ta sẽ dùng cây kéo này thiến kẻ phụ lòng ta. Mỗi lần bắt được Trương Nguyên Bảo gian díu với nữ nhân khác, nàng đều ngồi trong phòng nhìn cây kéo ngẩn người. Trời không quên ta….. Đỗ Thu Nương lấy cây kéo, trở tay cắt bỏ dây thừng, bình tĩnh nhìn hai kẻ trên giường. “Thập Nương, bảo bối của ta, nàng làm ta mất hồn,….” Nam nhân trên giường tăng nhanh tiết tấu. Nữ nhân nắm thật chặt cánh tay nam nhân, cuối cùng “A” một tiếng, hai người mềm nhũn nằm bẹp xuống. “Trương Nguyên Bảo.” Đỗ Thu Nương kêu nhỏ. Hai kẻ trên giường kinh hãi, tại sao giọng Đỗ Thu Nương lại ở ngay bên cạnh? Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn, trước mắt bỗng hiện lên một luồng sáng trắng. “A….” Nam nhân hét thảm, tiếp theo đó là tiếng hét sợ hãi của nữ nhân, như âm hồn gào thét phiêu đãng khắp thôn An Bình. Buổi trưa ngày mùng một đầu năm, đột nhiên trời đổ mưa to, cả thôn An Bình đều kinh động. Thôn trưởng khua chiêng triệu tập tất cả thôn dân đến trước nhà Trương Nguyên Bảo, nhưng không một ai dám tiến vào một bước. Đỗ Thu Nương từ từ xuất hiện trong màn mưa, cả người đầy máu, tóc dài xõa tung, đôi mắt sáng lạ thường, giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến người ta sợ hãi lại có chút xíu thương tiếc. Đỗ Thu Nương đã từng là thiếu nữ đẹp nhất thôn An Bình, giờ lại giống như Tu La bước ra từ trong địa ngục. Nước mưa xối lên người nàng, rửa đi vết máu, tạo thành một vệt máu dài dưới chân. Hình ảnh đó khiến người sợ hãi đến tận đáy lòng. Hồi lâu sau, thôn trưởng đánh bạo vòng qua người Đỗ Thu Nương, bước vào phòng. Trên giường, một đôi nam nữ không mảnh vải che thân còn duy trì tư thế quan hệ, cổ họng bị cắt ngang, máu rơi tí tách xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, giống như trước khi chết đã rất sợ hãi….. Xưa nay thôn An Bình luôn rất bình yên, dù là thôn trưởng cũng không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, chịu không nổi phải nôn ra. Một lúc sau thôn trưởng lấy lại tinh thần, mới vọt ra khỏi phòng, run rẩy nói “Giết……. giết người…..” Phụ thân, nữ nhi đã báo thù cho phụ thân. Đỗ Thu Nương nhếch miệng cười, ngã rầm xuống…….. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Tỳ Linh Lan
Nàng nhớ rõ trước khi mình nhảy xuống giếng tự vẫn, trong đầu chỉ có một ý niệm- Nếu như có kiếp sau, nàng sẽ dũng cảm hơn một chút, Không cần quan tâm cái gì là thân phận khác biệt, sẽ giữ chặt lấy thiếu gia mà nàng yêu. Nếu như cuộc sống có thể thật sự bắt đầu một lần nữa…. Khi Linh Lan mở mắt ra một lần nữa thì cảm thấy tất cả như một giấc mơ. Nàng trở lại là chính mình năm mười lăm tuổi, năm ấy vẫn chưa có hầu hạ thiếu gia. Thiếu phu nhân vẫn chưa vào cửa, Thiếu gia cũng không có gặp bất trắc, Phu nhân càng không bị tức giận mà chết. Nàng biết sau không lâu nữa trong phủ sẽ có biến đổi, thiếu gia phải gánh lấy gia nghiệp chỉ chực sụp đổ. Nàng cũng biết rất nhanh phu nhân sẽ phái nàng đi hầu hạ thiếu gia, sau đó hai người yêu nhau. Nàng thuận lợi đi tới bên cạnh thiếu gia, mà cũng vì giữ được trí nhớ kiếp trước nên có những cách nhìn độc đáo. Giúp đỡ thiếu gia thành công cứu vãn hiệu buôn của Đòan gia, cho nên thóat khỏi thân phận tôi tớ, từ một nô tì nho nhỏ biến thành tiểu thư. Mặc dù như vậy lại đưa tới kẻ có ham muốn bắt cóc, nhưng thiếu gia lại đúng lúc xuất hiện cứu vớt nàng. Hai người cùng nhau thổ lộ tình cảm, ước nguyện sẽ không bao giờ tách ra! Nàng biết chuyện bọn họ yêu nhau nhất định sẽ không được phu nhân cho phép, cũng sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Nhưng nàng nhất định phải trở thành Đoàn phủ thiếu phu nhân, bởi vì đây chính là sứ mệnh để nàng sống lại… *** Trước khi trọng sinh, Linh Lan vì không dám biểu lộ tình cảm với Nhị thiếu gia Đoàn Lỗi (do ngại thân phận tỳ nữ), nên gián tiếp hại Đoàn gia (do thiếu phu nhân Tô Như Yên là người độc ác), bản thân nàng cũng gặp kết cục xấu. Sau khi trọng sinh, Linh Lan quyết tâm thay đổi vận mệnh. Nàng giúp Đoàn Lỗi nhanh chóng “hồi sinh” Đoàn gia nhờ kiến thức của mười năm trước và biết trước thời cục. Người đời đồn rằng Linh Lan là tiên nữ giáng trần. Cũng chính vì thế nên dẫn đến sự chú ý của nam phụ tham lam. Đoàn Lỗi có tình cảm với Linh Lan, muốn cưới nàng làm thê và không nạp thiếp. Đoàn phu nhân không chịu vì thân phận tỳ nữ của Linh Lan. Cùng lúc đó, Tô Như Yên xuất hiện sớm nửa năm. Trong một lần bị bắt cóc (do Đoàn phu nhân gây ra), Linh Lan bị mất trí nhớ, nhưng được Đoàn Lỗi kể lại, nàng từ từ lấy lại trí nhớ, nhưng vẫn giả vờ như còn mất trí để Đoàn Lỗi đưa nàng về Lam Châu, gặp lại Đoàn phu nhân. Cuối cùng, HE. Trong truyện có một khúc thế này: Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ? Lúc đầu mình nghe nhắc đến kiếp trước Tô Như Yên có thai với Hà Thiên Lâm, mình cũng đoán hai người đó có gì với nhau từ trước rồi :v Hơi dễ đoán mà hai nhân vật chính đến gần cuối truyện mới đoán được :3 Vì là đoản văn nên 2 lần nữ chính bị bắt cóc đều được cứu rất nhanh, vừa bị bắt liền được cứu rồi. Mình cứ nhầm tưởng nam chính phải làm chức cao ghê gớm, có nhiều hộ vệ tài giỏi lắm… thật ra nam chính là thương nhân có nhiều tiền thôi. Tuy mình không thích truyện ngược nhưng như vậy khá buồn cười =)) Tính cách nữ chính tạm chấp nhận được. Vì là tỳ nữ nên Linh Lan cũng chẳng có nhiều tâm kế, được một cái là tấm lòng nàng thiện lương, nhờ kiếp trước nên biết trước tiên cơ, có kinh nghiệm sống, nên dù bị bắt cóc hai lần, mình vẫn không đưa Linh Lan vào kiểu nữ chính bánh bèo vô dụng. Một điểm khó hiểu, kiếp trước Tô Như Yên đâu bị bắt gặp lúc đang gặp Hà Thiên Lâm, kiếp này lại bị. Không phải do nam chính làm, vì hắn cũng rất ngạc nhiên. Vậy chắc do nữ chính trọng sinh nên có vài việc thay đổi chăng? Hơi vô lý một chút! Truyện sủng ngọt, tạm ổn, đọc giải trí cũng được. Thế nhưng để đọng lại ấn tượng thì không. Cho truyện này 2/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Tiểu Tỳ Linh Lan của tác giả Kim Huyên.
Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia
Haiz! Nàng thật xui xẻo a! Vốn là nàng muốn theo tổng tiêu đầu đại ca đi khắp Đại Giang Nam Bắc, mở rộng tầm nhìn, hoàn thành tâm nguyện đi khắp thiên hạ. Không nghĩ đến giữa đường lại gặp phải sơn tặc cướp hết tiền bạc. Hại nàng trong lúc hỗn chiến, đầu bị trọng thương, thậm chí còn quên đi tình lang cùng mình “Tư đính chung thân”. May mắn thay hắn không chỉ tuấn tú mà còn rất có tình có nghĩa. Ngoài việc chủ động tìm nàng thừa nhận hôn ước, hắn còn bán thân cho ân nhân cứu mạng nàng, nguyện ý cùng nàng ở trà quán Long Phượng làm trâu làm ngựa…… Hắn nói bởi vì hắn một nghèo hai trắng nên mới không dám đến cửa cầu hôn, chỉ có thể cùng nàng bỏ trốn đi, không cho ai biết chuyện. Nhưng là---- ----------vì sao nàng tiến cung cùng chủ tử ,“không cẩn thận” phát hiện hắn chính là Vương gia. Hơn nữa hắn trở thành hung thủ đáng chết thiếu một chút là hại cả nhà nàng. *** Trong Phượng Thiên Thành gần đây có quán trà sắp khai trương. Trên tấm biển treo trên lâu phòng đề bốn chữ vàng kim to “Quán trà Long Phượng” Cư dân Phượng Thiên Thành thấy quán trà này trang hoàng hoa lệ đã lâu nhưng vẫn không khai trương buôn bán, nhiều người đã bắt đầu khó chịu, lại thấy trên tường trước quán dán một tấm giấy màu đỏ--- Tuyển: Hai người chưởng quỹ, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người bồi bàn, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người nữ đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Kẻ có ý, xin mời vào trong phỏng vấn. Tấm giấy này dán lên, đầu đường cuối ngõ không có ai không thảo luận, chủ tử tiệm trà này có phải có vấn đề không?, quán trà sắp khai trương mà bây giờ chưa có đủ người làm. Tin tức này truyền đi xôn xao khắp Phượng Thiên Thành, rất nhiều người chắc chắn quán trà Long Phượng trong vòng nữa năm sẽ đóng cửa, bởi vì có một chủ nhân không biết tính toán tỉ mỉ. Bất kể như thế nào, quán trà này cũng thiếu công nhân... Người có hứng thú hãy triệu tập vào bên trong đi! Chương 1 Nàng như gió xuân phất qua tâm hồn tuyệt vọng. Vừa như đông dương chiếu sáng tiền đồ âm u. An ủi tất cả nỗi bi thống. Mang cho ta dũng khí sinh tồn... Một nam tử cao gầy trên tuấn mã, rong ruổi trên đất trời đầy bụi bậm. Lẽ ra trên gò má phải có nét tuấn mỹ của tuổi trẻ, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ tang thương, thân áo Nhược Tuyết trắng sáng lại dính vào một tảng lớn đỏ thẫm. Hắn cố nén đau đớn truyền từ bả vai, nơi đang bị một đoạn mưa tên bắn vào.   Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia của tác giả Mễ Lộ Lộ.
Vô Sắc Vô Hoan
Tiếp nối chuỗi series các nhân vật xuyên sách, hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một bộ truyện của Quất Hoa Tán Lý có tên “Vô sắc vô hoan” (Không thịt không vui). Nhắc đến tác giả này không thể bỏ qua tác phẩm ngả nghiêng giới ngôn tình một thời, “Tướng quân ở trên, ta ở dưới”, mà tôi sẽ review trong vài ngày sắp tới. Đúng như cái tên, không thịt không vui, nữ chính số nhọ của chúng ta sau khi đọc một bộ tiểu thuyết np sắc tình, vô tình xuyên không vào nhân vật Lâm Lạc Nhi trong truyện. Mà Lâm Lạc Nhi là ai, chính là nữ chính của tiểu thuyết np, xinh đẹp tuyệt trần, ba vòng ngon nghẻ, khiến mọi thể loại giống đực đều vừa gặp đã yêu, nảy sinh ham muốn abc xyz với nàng. Mà lúc này, Lâm Lạc Nhi tuy chưa tròn mười tuổi nhưng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đã thấp thoáng ẩn hiện, thu hút các thể loại “cầm thú” ngấp nghé. Nữ chính của chúng ta ngậm ngùi nén đau thương, quyết tâm phải dùng mọi cách thoát khỏi số phận bị n người đè trên giường của Lâm Lạc Nhi. Thế là nàng bôi đen mặt, cắt tóc sọc dưa, cắt lông mi nhổ lông mày, trở thành con bé quái dị.   Nhưng mà số nữ chính có cố cũng không thoát được, trải qua bao trốn tránh khó khăn, “Lâm Lạc Nhi” cuối cùng cũng phải tiếp xúc với hai cầm thú đầu tiên, Nam Cung đại gia và con trai ông ta. Và kể từ đó, số phận nàng đã định sẵn phải chạy trốn muôn nơi, vì cứ thoát khỏi tên này thì tên cầm thú khác lại xuất hiện. Mà tên sau lại càng cầm thú, càng biến thái hơn tên trước. “Lâm Lạc Nhi” phải làm thế nào mới thoát khỏi số phận của nữ chính truyện H đây??? Tuy “nguyên tác” của sách là truyện np cao H cộng thêm tí sm, nhưng thực tế đó chỉ là một tác phẩm Quất Hoa Tán Lý bịa ra, cho nên các bạn có thể yên tâm là truyện không hề có cảnh nào cấm trẻ em :v. Nữ chính “Lâm Lạc Nhi” tính cách thẳng thắn, cũng khá thông minh và tỉnh táo, tuy đôi khi bị các “cầm thú” ăn đậu hũ một chút nhưng vẫn bảo trì được tấm thân trong trắng trong suốt truyện. Hệ thống nam phụ trong truyện này nhiều vô kể, nhưng đối với tôi, nổi bật nhất vẫn là Nam Cung thiếu gia – Nam Cung Minh. Nam Cung Minh tuy là một trong số những “cầm thú” trong list nhưng lúc ban đầu, anh này vẫn là người hiền lành. Chính vì hiền lành quá nên sau này anh bị nữ chính xoay như dế mà vẫn tưởng nàng là người tốt nhất thế gian. Đến gần cuối truyện, tuy anh có hơi biến chất và thực dụng hơn một chút nhưng bản tính thiện lương thì vẫn còn, khiến người đọc không thể ghét nổi. Còn một người nữa là Thác Bạt Tuyệt Mệnh, nam phụ này tính tình ngốc nghếch, có tư tưởng yêu là cứ thế tiến tới không cần suy nghĩ nhiều. Vì vậy anh ta mạnh mẽ “cướp” nữ chính về làm vợ (tuy sau này đã thất bại). Nhưng thực chất Thác Bạt là người tốt, là người quan tâm đến cảm nhận của nữ chính nhất, thậm chí có thể vì hạnh phúc của nàng mà hi sinh bản thân mình. Tuy nhiên tất cả những anh nam phụ kể trên đều không vượt qua được nam chính. Tôi sẽ không tiết lộ nhiều về nam chính đâu, kẻo mất hứng thú của bạn đọc ^^! Chỉ biết anh này là người luôn bên cạnh Lâm Lạc Nhi, giúp nàng vượt qua khó khăn, cứu nàng khỏi tay đám “cầm thú”. Anh có mắt thẩm mĩ cực kì lạ lùng, sắc đẹp của nữ chính vào mắt anh cứ như nhìn heo nái. Và cũng chính anh đã chiếm đoạt thành công thân thể nữ chính theo một cách khó tưởng tượng nhất :v. Tổng hợp những câu nói ngọt hơn đường của nam chính: “Nếu thích ai, ta liền cả đời chỉ đối xử tốt với một mình nàng.” “Nếu nàng chết đi rồi, trên đời này sẽ không có người mỗi ngày nghĩ đến ta. Cho dù ta chết, nàng cũng không thể quên ta được.” “Lạc Nhi, ta không biết nói lời dễ nghe. Ta chỉ biết thật lâu trước kia, trái tim của mình đã thuộc về nàng. Nàng chết, ta liền không có tim, trong đầu chỉ có cừu hận. Cho nên, nàng ở lại đi, không nên lại đem trái tim của ta mang đi được không?” Truyện lúc hài thì cười không ngớt, nhưng lúc bi thì lại khóc sụt sùi. Quá trình trốn tránh khỏi đám “cầm thú” của nữ chính cực kì gian khổ, cũng không thiếu việc bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên đoạn ngược không có nhiều lắm nên các bạn cứ yên tâm nhảy hố. Kết thúc truyện là 1 vs 1, cũng không có np hay sm gì cả. Trích đoạn cuối truyện: “Bởi vì dung mạo khiến cho ta bị đuổi bắt nhiều năm, ta nhát như chuột, ngoại trừ ở phòng của mình, chưa bao giờ dỡ xuống dịch dung, đối mặt với người khác thì sợ hãi đến cực điểm. “Ngẩng đầu, không phải sợ.” hắn đưa cho ta một cái hoa đăng cá chép, “Từ nay về sau, nàng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trên đường, muốn đi làm sao đều được, sẽ không bao giờ có người làm khó nàng, thương tổn nàng nữa.” Trước kia một mình ra khỏi cửa, cho dù ta hoá trang thành lão thái bà, đều có thể bị lưu manh vô lại đùa giỡn. Bây giờ đi từ đầu đường đến cuối phố, nam nữ trẻ tuổi hoặc gã say rượu túm năm tụm ba luôn kinh ngạc nhìn về phía chúng ta, sau đó cười cười rời đi, không dám quấy rầy. Tảng đá lớn đặt ở trong lòng nhiều năm bỗng nhiên dập nát, nam nhân ở bên cạnh ta không hề là đứa nhỏ mười lăm tuổi nữa, hắn đã đủ để làm chỗ nương tựa che chở ngăn tránh mưa gió của ta. Về sau ta có thể giống như những nữ nhân bình thường, thích trang điểm ăn mặc như thế nào liền trang điểm ăn mặc như thế đó, có thể đi mua trâm gài tóc cùng đồ trang sức mà mình thích, có thể vứt bỏ những cái áo choàng của quả phụ nặng nề xấu xí này, không cần cắt tóc lung tung, không cần cắt đi lông mi. Có hắn ở bên người, cái gì cũng không cần sợ hãi!” ------------ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong cánh rừng bạt ngàn, loài chim gì cũng có. Trong muôn loại tiểu thuyết, rác rưởi cũng không ít, quyển các bạn đang xem cũng không ngoại lệ. Ta thật bội phục cái số con rệp của mình, nói chính xác hơn là cái tay của ta, học theo gương Thần Nông xưa kia nghiên cứu y thuật tự mình thử hơn trăm loại thảo dược, nhằm phân biệt ra độc thảo và dược thảo; Ta cũng đọc đủ loại sách dành cho mọi lứa tuổi>_< . Lúc nhìn thấy bộ [Vô sắc vô hoan] này thì đã là nửa đêm rồi, nghĩ nó là ngôn tình hài, cho nên bấm nút đọc thử, ai ngờ … nó lại là ngược văn 21+ Năm nay ta vừa tròn 21 tuổi, vừa đủ, thấy đây là tác phẩm của người mới, vẫn chưa có điểm đánh giá . Đọc thử mấy chương, càng xem càng… Giọng văn miêu tả còn rất yếu, tình tiết bất hợp lý, nhân vật và tính cách được miêu tả cực kỳ phóng đại, chỉ dùng H để hấp dẫn độc giả, thật chán nản. Nội dung viết về nghĩa nữ của Nam Cung gia Lâm Lạc Nhi, xinh đẹp tuyệt trần, quả đúng là “Hồng nhan khuynh thành” khiến nghĩa phụ cầm thú cùng..e hèm.. nghĩa huynh cầm thú trở mặt thành thù. Tiểu Hầu gia cầm thú đến chơi, thấy nàng xinh đẹp lại dùng mưu kế cướp đi, muốn cải tạo nàng thành…đồ chơi. Lâm Lạc Nhi vất vả dịch dung trốn đi, trên đường mệt quá nên …ngủ, tình cờ gặp sát thủ cầm thú đang đi tìm kho báu. Bị nhìn thấy dung nhan thật rồi lại thêm vài đoạn “yêu nàng sẽ chinh phục thân thể của nàng trước” H a H. Sau lại được đại hiệp cứu ra, tưởng tương lai có chỗ dựa. Nào ngờ, đại hiệp cũng…haiz lại là cầm thú chà đạp nàng vô cùng thê thảmTrong giấc mộng, ta không biết mình đã chạy bao lâu. Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua. Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.” “Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng. Đầu óc ta mơ mơ màng màng , trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang. Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà. “Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt ,vài tên tiểu quỷ chạy lại , vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa. Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí:“Các ngươi hảo.” Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói:“Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.” Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật. Mời các bạn đón đọc Vô Sắc Vô Hoan của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Cung Khuyết
Cho tới tận lúc đầu ta bị chém xuống, treo trên cổng thành thị chúng, ta vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào kết cục này.  Nguyên Quân Diệu ta vốn không có ý định làm vua, so thế nào cũng thua kém đám huynh đệ. Nhị ca dũng mãnh thiện chiến, cửu đệ thông minh âm hiểm, ai cũng đều xứng đáng ngồi trên cái ghế này hơn ta.  Lần đầu tiên ta gặp nàng, Sở Tư Nam, công chúa nhỏ tuổi của Sở liệt đế, cũng là ngày phụ hoàng đánh thắng Đại Sở quốc, tiến vào hoàng thành Kim Lăng. Nàng đứng lẫn sau đám cung nhân, không nhìn rõ mặt, ta cũng chẳng để tâm. Bởi vì lúc đó trong lòng ta đang mang mối tương tư một nữ nhân xinh đẹp khác.  Lần thứ hai gặp lại, nàng mang khuôn mặt xấu xí đứng trước huynh đệ chúng ta. Phụ hoàng muốn một người trong đám con của ngài cưới Sở Tư Nam, nhưng nhìn khuôn mặt đó, Nhị ca và Cửu đệ đã sớm quay đầu đi. Ta cảm thấy cô nương này có chút đáng thương, lại muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, bèn đứng ra nhận lấy trách nhiệm.    Sau này ta mới biết, phụ hoàng đã sớm hứa với Sở Tư Nam, người cưới nàng sẽ được ngồi lên vương vị. Ta lại phát hiện ra, nàng dịch dung thành bộ dạng xấu xí để làm chướng mắt chúng ta. Khi nàng trở lại khuôn mặt thật, sự xinh đẹp cao quý của một công chúa, dù là đã vong quốc cũng khiến nỗi tự ti trong lòng ta càng lớn hơn. Nguyên Quân Diệu ta từ khi nào phải nhờ đến nữ nhân mới có được ngai vàng!  Ta càng không muốn thừa nhận, thực ra mình đã yêu nàng từ ngày đó rồi. Nàng không giống những nữ nhân nũng nịu bên người ta một chút nào. Nàng quá cứng rắn, đến nỗi ta phát cáu trước sự dửng dưng ấy của nàng. Yêu nhiều thì hận nhiều, ta bắt đầu xa lánh nàng, thậm chí còn ra tay khiến nàng bị thương, vĩnh viễn mang trên mặt vết sẹo gớm ghiếc. Trời sinh ta vốn thích mỹ nhân, thích những thứ yếu đuối mềm mại, vì ở bên cạnh họ ta mới có cảm giác thành tựu. Ta say đắm Phùng Yên Nhi cũng bởi vậy, hận không thể sủng nàng ta lên tận trời. Vì yêu, ta đem lí trí vứt bỏ, hết lòng nâng đỡ ngoại thích của Phùng Yên Nhi. Nghĩ lại, ta bỗng cảm thấy mình mê muội không ai bằng, vì một chút hư tình giả ý mà bị lừa mất cả ngai vàng.  Nhưng tất cả những điều này ta chỉ nhận ra khi đã đến bước đường cùng, phản tặc xông vào cung, Phùng Yên Nhi đưa tới bên miệng ta một chén rượu độc. Ta hận đám chuột chết nhát chỉ biết dùng ám chiêu sau lưng này, càng hận bản thân vì quá tin tưởng mà dễ dãi với người kề vai chung gối. Ta không phải là một hoàng đế tốt, cũng không thiếu người mắng ta là hôn quân, nhưng ta vẫn không thể nuốt mối hận mà chết đi như vậy.  Ta dùng hết chút sức lực còn lại, tự thắt cổ ở cây hòe phía sau vườn. Sau khi ta chết, đầu bị chặt xuống, treo trên cửa thành để dân chúng đi qua phỉ nhổ. Ta cũng không biết tại sao linh hồn của mình không đầu thai, có lẽ là do không cam lòng. Trong ngày đông tuyết phủ kín trời, ta lặng lẽ nằm ở đó, đau đớn đến tuyệt vọng.  Chính lúc ta thảm hại nhất ấy, Sở Tư Nam lại xuất hiện.  Nàng vẫn mang bộ dáng xấu xí do một tay ta gây ra, đứng nhìn ta dưới trời đầy tuyết bay, lại nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng đến để chôn cất cho ta. Ta bỗng cảm thấy muốn khóc.  Ta nghĩ nếu được quay ngược thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ rơi nàng. Ta bẻ gãy cánh chim của nàng, giờ báo ứng của ta cũng đã đến, nhưng nàng lại thanh thản như thế, tiễn ta một đoạn đường cuối. Cổ ta rất đau, nhưng tâm ta khi nhìn thấy nàng càng đau hơn. Trước lúc rời đi, nàng rơi một giọt nước mắt. Khi Đại Sở quốc diệt vong, khi ta nghe lời gian thần giết con dân của nàng, cả khi kiếm của ta rạch một đường lên mặt, nàng vẫn không hề khóc. Vậy mà giờ đây nàng lại rơi nước mắt vì ta...  Cảm ơn, A Nam.  Đúng vào lúc ta nghĩ, đời này của mình thế là kết thúc, thì kì tích lại xảy ra. Ta trọng sinh, trở lại khi mới đăng cơ được hai năm, tất cả còn chưa bắt đầu. Chuyện đã qua tựa như một giấc mơ, nhưng lần này, ta lại biết rõ tâm của mình hướng về ai. A Nam, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng một lần nữa.  ----------- Đó là một ngày hè nóng nực, ta bị Nguyên Quân Diệu ném cái chặn giấy vào đầu, máu chảy thấm ướt nền nhà. Ta đứng lặng bên cạnh bức tường cung Trường Tín, khóc đến khi nước mắt cạn khô, cũng cạn luôn cả phần tình nghĩa ít ỏi giữa ta và hắn.  Ta là Sở Tư Nam, một công chúa vong quốc, lí do duy nhất ta còn sống đến ngày hôm nay là để chờ đoàn tụ với tiểu đệ đệ. Vì vậy, Nguyên Quân Diệu ghét ta, xa lánh ta, thậm chí làm ta bị thương, ta cũng không ngại. Hắn muốn làm hôn quân, ta sẽ không bao giờ xen vào nữa. Nhưng buổi chiều hôm ấy, hắn lại ôm chặt ta mà gọi một câu, "A Nam".  Sau đó, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Hắn xa lánh sủng phi Phùng Yên Nhi, lại bám dính lấy ta như đứa trẻ. Ta không biết đầu óc hắn bị làm sao, nhưng sâu trong đáy lòng, ta vẫn rất vui vẻ.  Ta giúp hắn chống đỡ công kích của hậu cung, cùng hắn đi tuần phía Nam. Trách nhiệm của một công chúa hòa thân là như vậy, ta cũng không rõ hắn là vì lợi dụng ta hay thật tâm chuyển ý, nhưng ta vẫn sẽ làm vì con dân của mình.  Hắn ngày càng sủng ta, yêu chiều ta, hệt như trước đây từng đối xử với Phùng Yên Nhi, thậm chí còn tốt hơn. Ta thật sự không phải một nữ nhân dịu dàng, nhưng cũng không tránh khỏi bị ôn nhu của hắn lay động.  Rốt cuộc, khi ta đối đầu với Phùng Yên Nhi, hắn cũng lộ ra cái đuôi cáo. Hắn không bỏ được nàng ta, lại lạnh nhạt với ta. Ngày hắn vung kiếm lên với ta, tâm ta đã đóng thành băng.  Ta vốn muốn bỏ đi, nhưng không cam lòng chịu hãm hại của nữ nhân hậu cung. Ta quyết định vạch trần âm mưu của Phùng Yên Nhi, ngoài ý muốn phát hiện ra nàng ta cấu kết với người ngoài, muốn lật đổ ngai vàng.  Hóa ra, Nguyên Quân Diệu trông thì ngốc nghếch, nhưng cái gì cũng biết. Hắn muốn ta kiên nhẫn chờ, đến khi trong tay nắm lại hết quyền lực, một kiếm diệt hết đường lui của đám gian thần.  Hắn là một kẻ ngốc, một vị hoàng đế si tình, lại còn hay nóng nảy. Mà vị hoàng đế này kể từ ngày hè năm nào đó, đột nhiên ôm ta nói một câu, "A Nam đừng đi, tuyết rơi rất lạnh." Từ ấy, duyên phận giữa chúng ta đã định không bao giờ đứt được.  ------------- "Cung khuyết" là cuốn tự sự của một vị hôn quân, đã từng mất đi tất cả, lại được quay ngược thời gian, làm lại từ đầu.  Nguyên Quân Diệu có đủ phẩm chất để làm một hoàng đế tốt, nhưng hắn tự ti khi đứng giữa huynh đệ của mình. Thậm chí trước mặt người con gái mạnh mẽ như A Nam, hắn cũng cảm thấy thua kém. Và hắn có một cái sai trí mạng, chính là quá yêu, quá tin tưởng, quá nhân từ.  Trọng sinh sống lại, hắn thay đổi, trở nên đa nghi và nóng nảy. Hắn không muốn yêu thêm bất kì ai, nhưng lại nhớ rõ vì A Nam mà mình mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Vì vậy hắn bắt đầu bảo vệ, kề cận bên nàng. Dần dần, nàng bước vào trái tim, khiến hắn không thể buông tay được nữa. Truyện là một hồi tranh đấu hỗn loạn trong cung cấm, giữa các vị phi tần, giữa gian thần và trọng thần, mà kết quả cuối cùng chính là phần thắng của hoàng đế Nguyên Quân Diệu và Sở Tư Nam. Hắn xóa bỏ hậu cung 3000, độc sủng một mình nàng, cũng coi như xứng đáng với cái giá phải trả kiếp trước.  Đây là một cuốn sách đặc biệt, khiến tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Nhân vật nam chính trong truyện không hề hoàn hảo, hắn là hoàng đế mà mang trong mình quá nhiều khuyết điểm. Nhưng hắn vì trả nợ tiền kiếp mà chấp nhận A Nam, một lòng tin tưởng nàng, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Gặp đúng người, không bằng nói lựa chọn đúng người.  Truyện tưởng như là ngược nữ, nhưng thực chất lại là dằn vặt ngược nam. Nếu các độc giả muốn tìm một cuốn sách cung đấu theo góc nhìn khác, "Cung khuyết" sẽ là lựa chọn không tồi.  Cảm ơn đã theo dõi và đọc đến cuối cái review dài ngoằng này ạ ^^. Hi vọng qua rv các bạn sẽ tìm được truyện hợp ý.  __________ " ": Trích từ truyện Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mây đen phủ xuống tường thành, gió lạnh lộ ra từng hơi thở huyết sắc. Xuyên thấu qua bức màn vấy máu đó, ta nhìn xuống dân chúng đang đi lại dưới tường thành, phần lớn bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt mang theo một loại khí sắc tiêu điều cùng thời tiết hiện giờ không khác nhau là mấy. Bọn họ không một ai ngẩng đầu liếc mắt một cái xem đầu ta đang treo trên cao. Bọn họ không quan tâm, không mảy may quan tâm đến cái chết của ta. Ta là Nguyên Quân Diệu, là hoàng đế của Đại Triệu. Năm 22 tuổi ta đăng cơ, tính đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hơn 10 năm qua, ta vẫn cho rằng mình là một hoàng đế tốt, ít nhất, ta luôn luôn cố gắng để bảo hộ quốc gia, thống nhất 2 miền Nam Bắc. Cho đến khi đầu ta rơi xuống bởi địch nhân, ta mới phát hiện ra bi kịch bắt đầu từ trong nội bộ. Ta đã sớm chết đi, thân thể không vẹn toàn, thân một nơi, đầu một chỗ, nhưng lai không biết vì sao ta vẫn có thể nhìn thấy hết thảy tất cả mọi vật. Đầu mùa đông ở phương Bắc rét lạnh, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt của thời tiết thì lòng người còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nơi đây rất tốt! Dõi mắt nhìn về hướng hoàng cung có thể nhìn thấy Trích Tinh Các, mái ngói cong cong ở phía cuối chân trời, là nơi gần với Vân Tiêu điện nhất. Hình ảnh bén nhọn đau thương thoáng vụt qua trong đầu ta. Đó là nơi khiến lòng ta nhói đau – là minh chứng cho một thứ tình cảm mù quáng, ngu xuẩn. Hiện tại, ở trong đầu ta hiện lên đủ loại biểu tình, nhưng không có bất cứ một loại biểu tình nào trừ sự coi thường làm lòng ta cảm thấy vô hạn bi thương. Ta đã tỉnh ngộ, ta có ngày hôm nay cũng là do ta tự tạo nghiệt. Đối với một người cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, ngay cả kì vọng duy nhất cũng không thể nói ra – ta hy vọng có thể nhìn thấy một giọt nước mắt, một giọt nước mắt vì ta mà rơi. Hy vọng của một thế hệ đế vương, lập tức trở nên hèn mọn như thế. Bọn người đó nói muốn phơi thây ta 10 ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ 11, có lẽ bọn họ đã sớm quên ta rồi. Ta nghĩ sẽ không có người đến nhặt xác cho ta, càng sẽ không có người vì ta mà rơi lệ. Đây mới là bi ai lớn nhất của một đời người: bị mọi người xa lánh mà tới chính ta còn không biết. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã sớm quên ta nhưng ta lại không thể quên được bọn họ. Đến hiệ tại ta mới chính thức hiểu được nỗi thống khổ bị cả thên hạ vứt bỏ. Ta là một hôn quân không ai để ý. Bởi vì trong mắt mọi người, ta Nguyên Quân Diệu cũng chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Trong mắt của ta chỉ có Thục phi Phùng Yên Nhi, vì nàng, ta thực xin lỗi người trong thiên hạ. Đương nhiên, Phùng Yên Nhi sẽ không vì ta mà rơi một giọt lệ. Bởi vì, tự tay nàng đem một ly câu hôn đến trước mặt ta. Câu hôn là một loại độc trí mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị phá hủy. Ta chỉ uống một ngụm liền đau đến cong thắt lưng. Thục phi cười, nụ cười của nàng giống như dĩ vãng. Nàng nói, rượu này rất thích hợp cho ta. Một khắc kia ta đau đến tê tâm liệt phế. Nàng biết ta đã không còn sức lực để nhấc kiếm lên cho nên nàng ở trước mặt ta không cần giả bộ nữa. Mời các bạn đón đọc Cung Khuyết của tác giả Trịnh Lương Tiêu.