Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Bạn đang đọc truyện Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân. Thẩm Nguyệt đột nhiên bộc phát cơn oán hận tột cùng dường như đã tích tụ suốt bao nhiêu lâu nay, trầm giọng nói: "Ngươi đừng tự đa tình, ngươi cho rằng ta bây giờ vẫn giống như trước kia hay sao? Con ngốc Thẩm Nguyệt trước kia đã chết rồi, từ nay về sau Thẩm Nguyệt ta chính là cành vàng lá ngọc mà ngươi không thể động vào nổi. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân". Tần Như Lương kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc thấy nàng cũng đang ngẩng đầu lên. Gương mặt nàng trắng bệch không còn một chút máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khóe mắt còn hiện lên ý cười châm biếm, lửa giận trong ánh mắt dường như cũng tiêu biến, thay vào đó là sự lãnh đạm đáng sợ, nàng lại nhẹ giọng nói ra một câu: "Tần Như Lương, ngày đó nhất định sẽ đến". Thẩm Nguyệt nói xong câu này thì đã kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Triệu thị... *** Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa dứt lời đã phất tay áo rời đi. Đêm tân hôn, những ngọn nến đỏ trong phòng tân hôn đã cháy hết khiến cho căn phòng chìm vào bóng tối. Tất cả mọi người đều cho rằng phu nhân tướng quân đã bị ghẻ lạnh, không tránh khỏi cảnh phòng không gối chiếc, cho nên bọn họ cũng lười hầu hạ vị phu nhân không được yêu thương này. Hành lang trống trải tiêu điều quạnh quẽ, chỉ có vài chiếc đèn lồng sắp cháy hết đang chiếu sáng lờ mờ trong màn đêm lạnh lẽo. Bỗng có một bóng người cao lớn đường hoàng xông vào phòng tân hôn. Hắn ta ôm lấy Thẩm Nguyệt sau đó gặm lấy môi của nàng, kế đến liền đẩy nàng lên giường thêu rồi xé nát y phục trên người nàng. Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy rõ mặt hắn ta nhưng nàng vẫn rất ngoan ngoãn thuận theo. Kẻ ngốc cũng biết nàng thích Tần Như Lương. Người đàn ông khẽ rít qua kẽ răng, từng tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, lúc hắn ta thô bạo xông vào thì Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức toàn thân đông cứng, nước mắt lưng tròng, nàng cau mày thì thầm: "Như Lương, đau quá". Người đàn ông dừng chuyển động trong phút chốc nhưng ngay sau đó lại hoàn toàn không quan tâm đến sự đau đớn của nàng, hắn hung hăng siết lấy hai tay của nàng khóa chặt trên đỉnh đầu rồi thô bạo tiến vào. Sáng sớm khi thức dậy, chiếc giường tân hôn đã trở nên vô cùng lộn xộn, chỉ còn một mình Thẩm Nguyệt rách rưới nằm cuộn tròn trên đống lộn xộn đó. Về sau nàng cũng không gặp lại Tần Như Lương nữa, hắn ta hẳn là đã xem nàng như một đôi giày rách, vứt bỏ đi là xong chuyện. Địa vị phu nhân tướng quân của nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực, Tần Như Lương đã dần dần giao hết mọi chuyện trong phủ cho Liễu Mi Vũ quán xuyến. Đám người hầu trong phủ tướng quân cũng âm thầm tôn Liễu Mi Vũ làm phu nhân. Liễu Mi Vũ chính là người trong lòng của Tần Như Lương. Ngày đó Thẩm Nguyệt đã đi đến viện của Tần Như Lương. Nàng không mang theo ô, những bông tuyết nhỏ bé đọng lại trên tóc cùng lông mày của nàng khiến cho hình ảnh của nàng trông xinh đẹp thanh thoát đến lạ. Từ trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ của một đôi nam nữ. Rõ ràng là Tần Như Lương đang vui vẻ với Liễu Mi Vũ. Tuyết bắt đầu rơi dày, đợi đến khi Tần Như Lương mở cửa ra thì đã thấy bên ngoài có một người tuyết. Hắn ta chẳng muốn để tâm đến chuyện này, trên khuôn mặt của hắn ta vẫn không hề mất đi nét anh khí, hắn ta vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là Thẩm Nguyệt, khuôn mặt dịu dàng ngay lập tức chuyển sang lạnh lùng, hắn ta nói: "Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?" Đúng lúc này từ trong phòng lại truyền ra thanh âm khiến cho người khác phải xao xuyến của Liễu Mi Vũ: "Tướng quân, ai đang ở bên ngoài vậy?" Tần Như Lương khinh thường liếc nhìn Thẩm Nguyệt rồi nói: "Một kẻ không liên quan đến chúng ta". Lúc Tần Như Lương định quay vào trong nhà thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng: "Như Lương, y phục". Nói đoạn, nàng liền giơ tay dâng lên một bộ y phục đã được gấp chỉnh tề. Hóa ra nàng còn biết trời lạnh, sợ Tần Như Lương bị lạnh cho nên đã học cách may một bộ y phục. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào chủ viện để tặng y phục cho hắn ta. Đúng lúc đó Liễu Mi Vũ cũng đã duyên dáng bước ra ngoài. Tần Như Lương vươn tay ôm lấy eo nàng ta rồi kéo giai nhân vào lòng. Tần Như Lương ghét bỏ nhìn bộ y phục do Thẩm Nguyệt làm ra, cũng chẳng đoái hoài gì đến đôi bàn tay bị kim châm sưng đỏ bên dưới, hắn ta chỉ lạnh lùng nói: "Phủ tướng quân không nghèo túng đến mức phải để cho một công chúa như cô đến đây may y phục! Thay vì làm những chuyện vô ích này thì chi bằng cô đi học cách làm một người thông minh trước đi". Liễu Mi Vũ nép vào trong lồng ngực Tần Như Lương, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tướng quân đừng nóng giận, công chúa cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Hiếm khi nàng ta tự tay may y phục tặng cho tướng quân, ta thấy chàng vẫn nên nhận đi". Nói xong thì Liễu Mi Vũ liền bước xuống bậc thềm đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, trên thân thể nàng ta vẫn còn sót lại dấu vết của cuộc vui trước đó giống như khiêu khích, nàng ta nở nụ cười nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó đưa tay nắm lấy bộ y phục rồi nhẹ giọng nói: "Công chúa thật là có tâm". Thẩm Nguyệt không muốn đưa bộ y phục cho người phụ nữ này, nàng không muốn bộ y phục mình làm ra bị nhiễm mùi của đối phương cho nên không hề buông bộ y phục ra. Nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó Thẩm Nguyệt không hề dùng lực mà Liễu Mi Vũ lại đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, chắc là do tuyết dưới chân trơn lắm. Nhưng nhìn từ góc độ của Tần Như Lương thì hắn ta lại tưởng rằng Thẩm Nguyệt đã đẩy ngã Liễu Mi Vũ. Thẩm Nguyệt nhìn thấy Liễu Mi Vũ bị té ngã đến mức không thể gượng dậy nổi thì liền bị dọa sợ, trong nháy mắt đã có một bóng đen cao lớn phủ lên đỉnh đầu của nàng, khí tức bộc phát ra còn lạnh hơn gió tuyết mùa đông. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Tần Như Lương cho nên ngay lập tức rụt cổ lại. Tần Như Lương vô cùng tức giận, hắn ta thô bạo hất nàng ra mà không hề để ý đến sức mạnh của mình. Thẩm Nguyệt cảm thấy chỗ bị hắn ta đánh vào vô cùng đau nhức, nàng không chịu được nên cũng lảo đảo ngã xuống đất. Nàng đau đớn đến mức không đứng dậy nổi, cảm thấy lạnh đến thấu xương. Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nhưng cũng không để ý đến bản thân mà chỉ để ý đến bộ y phục trong tay nàng đã văng tung tóe ra mặt đất. Nàng cố gắng bò tới định nhặt bộ y phục lên nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm đến góc áo thì đã có một chiếc giày màu đen hung hăng giẫm xuống. Chiếc giày màu đen đó không chỉ giẫm xuống bộ y phục mà còn giẫm xuống những ngón tay trắng nõn thon gầy của nàng. Đế giày nghiến vào các đốt ngón tay khiến cho Thẩm Nguyệt vô cùng đau đớn, toàn thân nàng co rút, miệng kêu lên những thanh âm thảm thương.. Mời các bạn mượn đọc sách Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ - Lăng Vi Tuyết Thiến
Nàng là át chủ bài sát thủ ở thế kỷ 21 mỉm cười lấy đi tính mạng người khác dễ như trở bàn tay. Mà “nàng”  bị gia tộc công nhận là phế vật xấu nữ, nhận định cả đời không thể trở thành triệu hoán sư.  Một hồi ngoài ý muốn, từ thế kỷ 21 nàng xuyên việt thành “nàng”, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Từ phế vật biến thành toàn năng triệu hoán sư. Tất cả mọi người ở Tạp Duy Tư đại lục nhớ kỹ tên nàng: Mộc Khuynh Cuồng! "Vương gia, vương phi nói muốn giúp người nạp thiếp." "... . . ." "Vương phi nói muốn giúp người nạp nam sủng." "... . . ." Khóe miệng mỗ nam co giật, thiếu chút nữa ngã xuống. *** Khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng nhếch lên thành nụ cười, dám uy hiếp nàng! Dám uy hiếp nàng! Hừ! Bọn họ là muốn nàng vì Mộc gia làm việc, cho dù bọn họ không đưa nàng đấu kỹ, nàng cũng giống như cũ có thể học được đấu kỹ, mặc dù nàng hiện tại rất muốn có đấu kỹ cao cấp, nhưng nàng tin tưởng, hai lão tổ tông kia nhất định sẽ lại đến tìm nàng. Ban đêm, phía ngoài mưa to rốt cục ngừng lại, Mộc Khuynh Cuồng ăn cơm xong theo thường lệ đi vào rừng tu luyện đấu khí, Sửu Sửu cũng ở bên cạnh nàng tu luyện, qua chưa bao lâu, Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng hai bộ xương xuất hiện ở bên người Mộc Khuynh Cuồng. Bọn họ buồn bực không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, bất kể nói như thế nào, Mộc Khuynh Cuồng là hậu nhân Mộc gia bọn họ, bọn họ vẫn hy vọng nàng có thể gánh vác Mộc gia. Triệu Hoán Sư ở Tạp Duy Tư đại lục lực ảnh hưởng rất lớn, nếu nàng thực có thể trở thành đỉnh cấp Triệu Hoán Sư, Mộc gia tuyệt đối sẽ càng ngày càng lớn mạnh! Mộc Khuynh Cuồng tu luyện xong liền chứng kiến hai bộ xương trắng đứng ở trước mặt nàng, nàng quét nhẹ bọn họ một cái, ra hiệu Sửu Sửu đưa nàng trở về. "A, thánh thú!" Mộc Kiêu nhìn Sửu Sửu biến hóa kinh hô. "Tiểu nha đầu, chờ một chút." Mộc Hùng vội vàng gọi Mộc Khuynh Cuồng lại. Đưa lưng về phía bọn họ, đáy mắt Mộc Khuynh Cuồng xẹt qua quang mang giảo hoạt, rồi sau đó từ trên người Sửu Sửu đi xuống, nhàn nhã đi đến trước mặt bọn họ, khiêm tốn nói, "Không biết hai vị lão tổ tông có gì chỉ giáo." Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng ho khan một tiếng, bọn họ có thể có cái gì chỉ giáo. "Chúng ta muốn mời ngươi chống đỡ Mộc gia, ta biết rõ ngươi bây giờ đối với người Mộc gia bất mãn, vậy ngươi trở về thay thế bọn họ làm Mộc gia gia chủ, chẳng phải là tốt hơn sao." Mộc Kiêu vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, hắn nhìn ra được nha đầu kia có tham vọng rất lớn. "Chúng ta có thể cho ngươi đấu kỹ cao cấp, giúp ngươi nhanh chóng trở nên mạnh hơn." Trong giọng nói Mộc Hùng tràn đầy thành khẩn, bọn họ đã chết rồi, không có cách nào chống đỡ Mộc gia nữa. Mộc Khuynh Cuồng yên tĩnh theo dõi hắn, nàng không biết nên đáp ứng hay không, cả đời này, nàng chỉ muốn bảo vệ cha nương thật tốt, làm cho mình cường đại, có thể đi làm chuyện chính mình muốn làm. "Tiểu nha đầu, chúng ta thật lòng thỉnh cầu ngươi đáp ứng, làm Mộc gia lớn mạnh." Nói xong, Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng đồng thời quỳ trên mặt đất. Bọn họ quỳ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng cả kinh vội vàng ngồi xổm người xuống, "Các ngươi làm cái gì vậy!" "Chúng ta đã không cón cách nào khác vì Mộc gia làm việc, hiện tại ngươi chính là hy vọng của Mộc gia, về phần những người Mộc gia ánh mắt thiển cận tâm địa ác độc kia, ta không ngại ngươi trục xuất bọn hắn ra ngoài, chúng ta hy vọng Mộc gia là đoàn kết nhất trí đối phó ngoại địch, chứ không phải lục đục nội bộ." Mộc Kiêu từng chữ trầm giọng nói. Mộc Khuynh Cuồng xem hai người trước mặt bởi vì nàng mà quỳ xuống, trong lòng có chút băn khoăn, "Các ngươi đứng lên trước đã, nếu không ta liền không đáp ứng các ngươi." "Tiểu nha đầu, ý của ngươi là đáp ứng chúng ta." Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng vội vàng đứng dậy. "Ta chỉ là một nữ tử, các ngươi đem trọng trách trọng đại như vậy giao ta không phải có chút tàn nhẫn sao." Mộc Khuynh Cuồng ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm bọn họ, nếu như nàng thật sự muốn Mộc gia lớn mạnh, nàng sẽ dùng toàn bộ sức lực đi liều mạng, mặc dù có chút khó khăn. Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng cúi đầu, bọn họ biết rõ điều này đối với Mộc Khuynh Cuồng rất không công bằng, từ xưa đến nay nhiệm vụ chống đỡ đại gia tộc đều là trách nhiệm của nam tử, bọn họ làm cho nàng một nữ tử gánh chịu, đích xác là có chút tàn nhẫn, nhưng bọn họ hiện tại tìm không được người tốt hơn để dựa vào. "Tiểu nha đầu, là chúng ta không có suy nghĩ tới cảm thụ của ngươi." Mộc Kiêu có chút băn khoăn nói. Mộc Khuynh Cuồng đôi mắt lóe lóe, nếu như muốn làm cho cha nương có cuộc sống tốt hơn, đồng thời trừng phạt những người đã đuổi bọn họ ra ngoài, nàng thật sự cần phải trở về khống chế Mộc gia. ... Mời các bạn đón đọc Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ của tác giả Lăng Vi Tuyết Thiến.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 2 - Huyền Sắc
Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi đồ vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi đồ vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi đồ vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống? Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng tới Á Xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cửa hàng đồ cổ Á Xá, mỗi đồ cổ đều mang trong mình một câu chuyện xưa, đã mang rất nhiều năm, không người lắng nghe, bởi vì chúng nó đều không nói... *** Hôm nay, theo thói quen, sau khi trực xong ca đêm bác sĩ mua điểm tâm đến Á Xá ăn. Từ Tây An trở về, quan hệ giữa cậu và ông chủ càng thân thiết hơn, nếu như trước đây là bạn bè tốt, thì bây giờ có thể gọi là anh em đồng sinh cộng tử. Dù sao, thiếu chút nữa thì bọn họ đã chết trong Tần Thủy Hoàng lăng ở Ly Sơn. Bây giờ bác sĩ nhớ lại buổi tối kia, đều nghĩ quá mức điên rồ, chính cậu cũng không xác định được có phải mình đã trải qua một giấc mộng không, đừng nói đến những người khác nghe tin là thật, ở đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sẽ nói thẳng cậu bị bệnh tâm thần. Bác sĩ ngơ ngác ngồi bên quầy hàng Á Xá, nhìn ông chủ thuần thục ngâm trà, bên trong Á Xá mười phần hứng thú, hương trà tràn ngập. Y phục của ông chủ không thể tạo thành kiểu áo Tôn Trung Sơn nữa, lúc bọn họ từ Tần Thủy Hoàng lăng ở Ly Sơn đi ra chỉ còn nửa bộ y phục kim hắc ngọc, lại được đại sư cắt thành chiếc áo sơ mi rất đặc biệt. Chất vải của áo sơ mi này cũng giống như kiểu áo Tôn Trung Sơn, đều là màu đen, tay áo và vạt áo đều thêu biên màu đỏ, mà xích long như âm hồn không tan, vì không cắt được, nên nó ở trên áo sơ mi, lúc này đầu dựa vào vai phải ông chủ, thân rồng trườn xuống sau lưng. Lúc tạo ra áo sơ mi này nó không thay đổi, giống như ngủ đông, tuy rằng có thể làm người khác an tâm, nhưng mỗi khi thấy hình ảnh dữ tợn, thì làm cho người ta sợ hãi. Đối với chiếc áo sơ mi mới này bác sĩ không hề hứng thú, thứ cậu cảm thấy hứng thú đó là ông chủ. Cậu muốn lấy một sợi tóc hay một giọt máu đi xét nghiệm... Còn muốn biết thân thể ông chủ cấu tạo thế nào... Nghĩ muốn chính tay giải phẫu ông chủ... Tay rất ngứa ngáy... Bác sĩ khó chịu trong lòng, từ khi biết ông chủ đã sống hai ngàn năm, cậu không thể kiềm chế được tính tò mò của mình. Nhưng cậu biết ông chủ không thích đi xét nghiệm, hơn nữa nếu không giữ bí mật tốt, chắc chắn sẽ không có ngày bình yên. Ông chủ nhìn gương mặt xanh xao của bác sĩ, vẫn thản nhiên pha trà trong chén. Thật ra ông chủ cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình trường sinh bất lão, những điều trước đây đã nói với bác sĩ chỉ là suy đoán mà thôi, để máy móc kiểm tra, nếu như giữ bí mật, có thể đồng ý. Nhưng, ông chủ không vội. Đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, điều ông chủ không thiếu nhất đó là thời gian. Ông chủ che nụ cười bên môi, trong lòng bác sĩ chắc hẳn phải tính toán nhiều mới có thể nói ra yêu cầu này. Bác sĩ nhàn nhã dựa vào ghế Hoàng Hoa Lê trong Á Xá đọc báo, bình luận trà xuân. Trước khi ông chủ và bác sĩ đi Tây An, đã gửi Apache cho em họ nuôi trong nhà, ai biết như thế sẽ phát sinh tình cảm, cậu đến đón vài lần cũng không chịu về, chắc sẽ không quay lại nữa. Vào buổi sáng, bình thường không có khách đến Á Xá, hết sức vắng vẻ, cho nên bác sĩ thấy một người đeo ống đựng tranh, mặc áo sơ mi trắng giản đơn sạch sẽ, một thanh niên đeo kính đen thanh tú đẩy cửa đi vào trong, liền cảm thấy ngạc nhiên. Đối phương ngạo mạn chào ông chủ đang ngồi ở quầy hàng, sau đó nhẹ nhàng đi đến phòng trong của Á Xá. Mắt bác sĩ trợn ngược lên, nhìn chằm chằm thanh niên kia đi vòng qua bình phong bằng ngọc, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi ông chủ: "Người nọ là ai? Sao lại làm như nhà mình vậy?" Ông chủ nhanh nhẹn đem chén trà đặt trước mũi ngửi trà hương, ngẩng đầu thản nhiên nói: "Cậu ta là người của lão sư, đến chỗ tôi vẽ thư họa. Cậu ta cũng rất bình thường, ngẩn ngơ ở bên trong ngây ngốc cả ngày, nên cậu ít thấy cậu ta." "Vẽ thư họa?" Bác sĩ không tin nhắc lại, từ bao giờ ông chủ nhân từ như vậy? "Đối với cậu ta đặc biệt như vậy? Cậu ta sẽ không phải là cái gì chuyển thế chứ?" Cũng không thể trách bác sĩ nghi ngờ như vậy, dù sao cậu cũng đã nghe qua Hoắc Khứ Bệnh chuyển thế, Hạng Vũ chuyển thế... Ngay cả chính mình cũng là chuyển thế của Phù Tô, nói không chừng người vừa tới kiếp trước là họa sĩ gì đó... Cách cửa gỗ khắc hoa nặng nề lại bị đẩy ra, viện trưởng chống quải trượng đi đến. Đầu tiên đập vào mắt khi vừa vào cửa là một tượng binh mã cao to. Đẩy kính mắt bằng tơ vàng, viện trưởng không dám tin tưởng nói rằng: "Đây là... Đây là tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng? Đây là ai làm giả? Sao lại khoa trương như vậy? Đây thật sự là thanh kiếm đồng..." Bác sĩ ho khan che giấu ý cười, hàng nhái sao? Trời ạ! Nếu như viện trưởng biết tượng binh mã này là từ địa cung Tần lăng đuổi theo tới đây, chắc chắn sẽ đập nát mắt kính. Nhưng cậu biết ánh mắt viện trưởng rất tốt, không tin màu sắc tươi đẹp trên tượng binh mã giống với màu thuốc nhuộm đang dần tan đi, cậu không biết ông chủ dùng cách gì, để lưu lại màu sắc trên tượng binh mã. Nếu viện trưởng biết tượng binh mã còn có thể di chuyển... Bác sĩ quay mặt qua chỗ khác, nhịn cười rất cực khổ. Tuy rằng viện trưởng thấy tượng binh mã có chút kì quái, nhưng không suy nghĩ nhiều, ông nhìn ông chủ đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, nhướng mi cười nói: "Đổi áo sơ mi sao? Tôi thấy y phục lúc trước thích hợp với cậu hơn." ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 2 - Huyền Sắc.
Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc
★ Nhà Trẻ Hoàng Gia thông báo chiêu sinh ★             Các vị đại thúc các đại ca trong triều , đem con cái các của các người giao cho bản công chúa giáo dục đi! Ta cam đoan về năng lực của lão sư (giáo viên), Tể tướng đại nhân dạy lịch sử, Trạng Nguyên dạy thi thư (nói chung là dạy văn), còn có tướng quân đại nhân phụ trách dạy binh pháp, ngay cả nử công dạy cho nử tử củng do Thái Hậu tự mình dạy. Đi nơi nào tìm đươc nhà trẻ như vậy?             Tốc tốc báo danh!             Uy  uy ! Tiểu tử ngươi đem ngươi ca ca nhà ngươi ba hoa chích choè, muốn cho bản công chúa làm mai mối? Ngươi mới mấy tuổi? Đi đi, đem Tam Tự kinh chép một trăm lần!             Nga nga! Đó là son của bản công chúa! Không phải thuốc màu! Tiểu tử ngươi như thế nào cầm vẽ tranh rồi? Đi đi, đem quân lữ quyền chép một trăm bộ!             Cái kia, Tể tướng đại nhân, đảng phái tranh giành không phải muốn dạy cho mấy oa nhi chứ,  ngươi mau đem việc đó thu lại!             Cái kia, hoàng thái hậu, cung đấu không phải muốn bồi dưỡng từ nhỏ chứ, cầm  XXX đem  về đi!             Ai dám ô nhiễm mấy đứa nhỏ? Nghĩ tới ta ở thế kỷ 21 xuyên qua đến còn bảo hộ không được bọn họ sao?             Triều ta yêu quí những bông hoa, nhà trẻ hoàng gia được tạo thành! *** Nam Cung Sanh thấy thu được kết quả tốt đẹp, hắn cũng bởi lần trước vì lời nói của người đó mà có hơi chút để ý, nhưng cũng không phải quan trọng thì bất cứ chuyện gì cũng phải làm cho rõ ra được. Hắn giả bộ cúi đầu thi lễ nói, “Tại hạ nói đùa thôi, ngày đó quả đào cũng là tư liệu điểm tâm, cho nên mới mang trong người, này chính là loại này đây” Nói dứt lời lấy từ trong ngực ra một quả đào màu xanh, tiến tới trước vài bước đưa đến trước mặt cho Tiêu Tử Y. Tiêu Tử Y tiếp nhận quả đào trên tay, nhìn bên ngoài thì thấy giống y quả kia của Nam Cung Sanh ngày đó trong vườn U Lan..Có gì khác nhau đâu, cũng là kiểu màu xanh lấm chấm lông tơ li ti. Nam Cung Sanh cũng không rõ vì sao thứ này Tiêu Tử Y sau khi đến vườn U lan của hắn thì cũng hao tốn biết bao tâm tư đi tìm chủng loại giống nhà hắn nhưng hương vị lại không giống nhau. Hắn cũng biết nàng vẫn đang hoài nghi hắn không phải là Nam Cung Sanh, có lẽ hi vọng sẽ có cơ hội gặp lại, dùng cảm giác này của nàng biến thành hỗn loạn chút ít. “Aizz? Sao lại dùng loại đào này đi làm điểm tâm chứ? Chẳng phải rất chua hay sao?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Bất kể là loại quả gì, hiện giờ loại này chưa chín ăn vừa chua vừa chát, ngoài vị Nam Cung Sanh quái thai kia ra, thì còn có ai sẽ ăn nữa đây ha?” Nam Cung Sanh khẽ cười nói, ‘Điểm tâm của Lan Vị phường, làm sao mà ăn không ngon chứ? Nếu công chúa không tin, có cơ hội tới Lan Vị phường ngồi chút đi” Lòng nghi ngờ của Tiêu Tử Y lại nổi lên, vị Lan công tử này nói chuyện trông có vẻ rất kiêu ngạo, quả thực giống Nam Cung Sanh như đúc. Nàng cúi đầu nhìn quả đào trong tay, chẳng chút do dự bỏ vào trong miệng. Nam Cung Sanh nhìn Tiêu Tử Y ăn quả đào xong mặt nhăn nhó hiện lên, không khỏi tâm tình có chút phức tạp, chắp tay ra sau lưng. Ta xem xem rốt cục là nàng đang hi vọng điều gì? Còn muốn nhìn thấu cái gì nữa? Chính hắn cũng không rõ. Nhưng mà nàng đã lựa chọn thay cho hắn. Cái quả đào này hương vị không giống quả đào trong vườn nhà hắn, chắc chắn sẽ hoài nghi thân phận của hắn. Nhưng mà Nam Cung Sanh không ngờ Tiêu Tử Y không chỉ ăn hai quả đào của người này đâu, mà còn muốn nhìn rõ hắn để lại ở hiện trường quả kia. Ba quả đào sao có hai quả hương vị giống nhau, ăn một lần là có thể đoán ngay ra. Người đàn ông trước mặt nàng đây chính là Nam Cung Sanh rồi, chính là cái vị Nam Cung Sanh có bộ râu xồm xoàm đầy mặt kia vậy. Bây giờ nhớ lại. người Hán có bộ mặt tây tây vẫn rất ít, hơn nữa nhà Nam Cung ai ai cũng thanh tú xuất chúng, không có khả năng có huyết thống đột biến gien. Hiện giờ nhìn kỹ người này trước mặt nàng, vẫn mơ hồ có thể tìm ra chỗ giống nhau tương tự với chị em Nam Cung cặp mắt kia. “Công chúa, có chỗ nào không đúng sao?” Nam Cung Sanh phát hiện Tiêu Tử Y nhìn hắn đến ngẩn ngơ, có chút chột dạ hỏi. “Không có gì” Tiêu Tử Y thay đổi thật nhanh, mặt ngoài càng tươi cười sâu hơn, có thâm ý khác nói, ‘Chỉ là quả này không giống vị chua mà ta đã nghĩ, có chút bất ngờ thôi” “Đúng vậy, quả đào dùng để làm điểm tâm cũng không cần chua quá” Ý cười trên mặt Nam Cung Sanh cũng theo đó sâu sắc hẳn lên. Tiêu Tử Y nhìn hắn mỉm cười con ngươi dừng trên mặt hắn, đột nhiên có cảm giác không dám nhìn thẳng, cứ tránh đi tự nhiên, mắt chuyển sang bức tranh sắc sỡ bên cạnh. Người đàn ông này gạt người nhà mai danh ẩn tích mà ra ngoài làm việc buôn bán, rốt cục là vì sao đây? Aizz, nàng nên làm cái gì bây giờ? Trực tiếp vạch thân phận hắn ra bảo hắn đừng có giả vờ nữa? Hay là tiếp tục giả vờ không biết? Nhưng mà tốt xấu gì cũng cần phải tìm đề tài để nói chứ? Nếu không cứ đứng sững sờ giữa đương trường thế này không phải rất xấu hổ sao? Bé Vân Tuyển chẳng rõ đã đi đâu tìm vị cái gì Long Cơ đạo trưởng kia rồi? Sao giờ vẫn chưa trở lại vậy nè? ... Mời các bạn đón đọc Nhà Trẻ Hoàng Gia của tác giả Huyền Sắc.
Ngự Linh Sư Thiên Tài - Tiêu Tương Túy Vũ
Kiếp trước, nàng là “Quái vật” duy nhất còn sống sót trong cuộc thí nghiệm bí mật, nàng tàn nhẫn, không tiếc liều cả tính mạng bản thân cũng phải báo thù vì mình và đồng bạn bị chết oan! Tỉnh lại ở dị thế, nàng trở thành người không cha không mẹ, huynh trưởng mất tích, chịu đựng mọi sự khinh bỉ khi dễ của thân thích, làm một đại tiểu thư vô dụng. Tình cảnh càng khó khăn, ý chí chiến đấu của nàng càng dâng trào. Nàng thề đời này nhất định phải trôi qua muôn màu muôn vẻ, đứng ở ngọn núi cao nhất cười kiêu ngạo nhìn cuộc đời. Về phần đám ruồi bọ dám can đảm quấy phá sự thanh tĩnh của nàng, tất cả đều đưa đến địa ngục là tốt nhất. Thể chất yếu kém? Không sao, bảo vật bí ẩn trong bảo tàng của nàng đủ để nàng nhanh chóng thăng cấp thành đấu sĩ mạnh nhất. Không thể cảm ứng nguyên tố tự nhiên, không cách nào trở thành Ma Pháp Sư? Nàng mới không thèm, có vô hạn cường đại lực tinh thần làm hậu thuẫn, trở thành Ma Pháp Sư toàn hệ dễ như trở bàn tay. Muốn trở thành Ngự Linh Sư là mơ mộng viễn vông? Người nói lời này thấy nàng còn nhỏ tuổi mà đã tu thành Ngự Linh Sư nhanh nhất trong lịch sử thì đều muốn đập đầu vào tường. Giám bảo sư? Luyện đan sư? Đoán khí sư? Nàng chỉ là tiện tay đùa nghịch mà thôi, tại sao lại bị một nhóm người khóc kêu gọi là thần tượng? Đối thủ của nàng nói nàng là kẻ địch đáng sợ nhất, lòng dạ độc ác, khát máu vô tình. Bằng hữu của nàng nói nàng là đồng bạn đáng dựa vào nhất trên đời này, có thể vĩnh viễn yên tâm giao sau lưng cho nàng. Ca ca của nàng kiên trì nàng là muội muội xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời. Về phần nam nhân dám có ý với nàng, thực lực không đủ sớm đã bị những người hâm mộ khác đánh thành thịt vụn, còn dư lại thì nghiến răng nghiến lợi: Phượng Vũ, ngoại trừ mọi thứ toàn năng ra thì trước tình cảm ngươi thật sự chỉ là tảng đá! Trừ bỏ thích đứng xem, nàng chỉ là một người cuồng tu hành thích du lịch thám hiểm khắp nơi mà thôi. Ma sủng, linh sủng, Thượng Cổ linh khí. . . Tất cả bảo vật bí ẩn nơi tay, lại được vị tiền bối thần bí tùy thân tự mình chỉ điểm nàng tu hành, Phượng Vũ nếu không trở thành Ngự linh sư vĩ đại nhất liền thề viết ngược tên lại! *** Nhớ tới cuộc huyết chiến kia, trên mặt Ban Tư lộ ra một tia chán nản: "May mà ta xuất ra ma thú mà ta nuôi dưỡng nhiều năm để ngăn cản, nếu không chỉ sợ lúc đó đã mất mạng. Đáng tiếc, tất cả bọn họ đều chết rồi, tâm huyết nhiều năm của ta, vì vậy mà hóa thành hư không." Nghe vậy, Phượng Vũ nắm chặt tay Ban Tư: "Nhà bị phá hủy có thể xây lại, ma thú chết đi còn có thể nuôi lại, chỉ cần người còn sống là tốt rồi." Nghe được sự an ủi của nàng, trái tim Ban Tư dâng lên mấy phần ấm áp. Ngừng lại một chút, lại nói: "Thật vất vả ta mới có thể thoát ra ngoài, người đuổi giết ta luôn gắt gao bám sau lưng ta. Có đến vài lần thiếu chút nữa bọn họ đã phát hiện ra ta, nhưng cũng chính thừa dịp ở gần đó, ta mới nghe được đối thoại của bọn họ, mới phát hiện bọn họ là người của Quang Minh Thánh Điện. Chắc là nghe được tin tức sau cuộc chiến ở Ma Vực năm đó, còn có người chưa chết, mới phái người ra ngoài đuổi giết ta." Phượng Vũ khinh thường nói: "Bọn tiểu nhân đó, lỗ mũi còn thính hơn cả chó." "Tiểu nhân?" "Không sai." Phượng Vũ nói ra đủ loại hành vi ti tiện bỉ ổi của ngân y hộ vệ mà mình gặp được hôm nay, "Rõ ràng là làm chuyện còn hung ác hơn so với cường đạo, mà vẫn còn tự xưng là Quang Minh Thánh Điện, thật là ô nhục hai chữ Quang Minh." Trên mặt Ban Tư lại lộ ra vẻ không hiểu: "Thật kỳ lạ. . . . . . Mấy chục năm trước, Quang Minh Thánh Điện không có loại tác phong làm việc như vậy, từ trước đến giờ bọn họ tự cho mình là người bảo vệ Linh Sĩ, cực kỳ gò bó và nghiêm nghị đối với thủ hạ. Mặc dù bệ hạ đối đầu với bọn họ, nhưng đánh giá không thấp đối tác phong làm việc của bọn họ, đảm bảo đảm đương nổi bốn chữ quang minh lỗi lạc ." "Quang minh lỗi lạc? Quả đúng như vậy, trong cuộc chiến năm đó nếu bọn họ không xúi giục sư phụ coi trọng thủ hạ, thì sư phụ cũng sẽ không thua trong cuộc chiến kia, bị người ta phong ấn 60 năm." Phượng Vũ xem thường nói. "Chuyện năm đó, quả thật là có nhiều điểm đáng nghi, đến nay ta vẫn có vài chỗ không hiểu. Mà hiện tại thủ đoạn của Quang Minh Thánh Điện trở nênác độc như thế, cũng là hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của ta." Dù sao cũng không phải điểm mấu chốt của sự tình, Ban Tư nghĩ một lát không nghĩ ra, liền vứt nó qua một bên, hỏi thăm Phượng Vũ gần đây bệ hạ có bị người của Ma Vực truy lùng hay không. Sau khi lấy được câu trả lời là không, thì lo lắng lớn nhất trong tim rốt cuộc cũng biến mất: "Việc ta lo lắng nhất chính là chuyện này sẽ liên lụy bệ hạ, nếu như vô sự, thì không còn gì tốt hơn." "Chỗ ở trước đây của người đâu? Mặc dù ngân y hộ vệ bị tiêu diệt, nhưng thành Quang Minh khẳng định còn có thể phái sát thủ ra ngoài. Theo ý ta, không bằng trước mắt người tìm một nơi tốt để dưỡng thương, chờ mọi chuyện đi qua rồi hãy nói." Mặc dù có thù hận vô cùng lớn với Quang Minh Thánh Điện, nhưng Ban Tư biết rõ chỉ dựa vào sức của một mình mình cũng không cách nào đối kháng với Quang Minh Thánh Điện. Ngay lập tức chỉ có thể cắn răng nhịn xuống việc bị luân phiên đuổi giết, lòng báo thù càng thêm mạnh mẽ: "Được, chúng ta yên lặng chờ bệ hạ tu hành trở về sẽ tính toán sau." Chủ ý đầu tiên là tìm nơi dưỡng thương lại làm hai người lo lắng: thế lực thành Quang Minh Thánh trải rộng khắp thiên hạ, phải tìm được một nơi có thể lừa gạt được bọn họ dễ vậy sao? "Trước tiên chúng ta ra khỏi Tử Vong Chi Cốc, rồi hãy tìm nơi đặt chân." "Bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy." Vừa dứt lời, mảnh đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, hoa cỏ cắm rễ không sâu vì vậy mà bị kéo lên, bay đi theo gió. Ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Phượng Vũ không khỏi nhíu nhíu mày: "Nơi nào đã xảy ra chuyện? Cái cốc chết tiệt này quả nhiên giống như tên gọi, thật đúng là không yên ổn." Cùng lúc đó, thành Quang Minh, Quang Minh Thánh Điện. Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, có một bóng người khô gầy đứng chắp tay, nếp nhăn khắp nơi trên mặt, một đôi mắt sáng rực tràn đầy hung ác, một nốt ruồi đen bên quai hàm không ngừng lay động theo bắp thịt, giống như có thể rớt xuống từ trên mặt bất cứ lúc nào. "60 năm rồi ! Rốt cuộc lại để cho ta tìm được chỗ của dư nghiệt Ma Vực! Lần này, ngàn vạn lần ta cũng không thể bỏ qua, cho dù là《 Ngự Linh yếu quyết 》, hay là cánh cửa kia. . . . . ." Rất nhanh, sự thiết tha trong mắt hắn đã bị sự tính toán thay thế: "Đáng ghét, nếu ta tự mình đi nhất định sẽ kinh động đến những người khác. Thôi, hay là trước tiên phái những người khác đi tiếp ứng cho ngân y hộ vệ, tránh cho đám phế vật kia làm hỏng mọi chuyện. Nhưng chuyện này có liên quan đến một việc trọng đại, ta luôn đối muốn giữ bí mật với tất cả mọi người, ta phải phái người nào đi đây?" Do dự một chút, lão giả gầy khô liền có quyết định: "Để cho đứa bé kia đi đi, trên người hắn có thứ ta tự tay gieo xuống . . . . . . Trên đời này cũng chỉ có hắn tuyệt đối sẽ không phản bội, giấu giếm ta." Hình như lão giả rất hài lòng đối với quyết định của mình, cuối đầu nở nụ cười, âm thanh thô kệt giống như tiếng quạ kêu. Ánh đèn chiếu bóng dáng của hắn lên trên bức tường tuyết trắng, không biết có phải góc độ có vấn đề hay không, mà bóng dáng của hắn cũng giống như một con quạ đang chờ cái gì đó, giống như đang chọn người để ăn, nhìn qua chẳng tốt lành gì. Lúc này, cửa chính hoa lệ đang khép chặt đột nhiên bị người nhẹ nhàng gõ. Bị cắt đứt suy nghĩ trong mắt lão giả lóe lên một tia tức giận, âm thanh vẫn hùng hậu hòa ái như thường ngày, và vẻ mặt hoàn toàn khác biệt với ban nãy: "Chuyện gì?" "Thánh Tế tư đại nhân tôn kính, thuộc hạ có chuyện quan trọng xin bẩm báo với ngài." Nghe được âm thanh, lão giả được gọi là Thánh Tế tư không khỏi khinh ngạc: "Là Tả Trường đại nhân sao? Có chuyện gì, vào đây rồi nói." Cửa chính không tiếng động mở ra, đi vào là một lão giả mặt mày ngoan độc, đi về phía trước, quỳ xuống trước Thánh Tế tư ở phía xa: "Đại nhân, học trò cưng của ta Cam Ma La hơn mười ngày trước lại Tu Tháp Đế Quốc bị người ta giết hại! Mà trong thơ hồi âm của hoàng tộc Lạc thị của Tu Tháp, lại rất là che chở đối với hung thủ! Cam Ma La là Sứ giả Thánh điện phái đến đại lục, Tu Tháp đế quốc rõ ràng là đối nghịch với Quang Minh Thánh Điện, nói không chừng chính là bọn họ phái hung thủ giết chết ái đồ của ta! Thuộc hạ thỉnh cầu ngài lập tức phái ra hộ vệ mạnh nhất của Quang Minh, tiêu diệt Tu Tháp Đế Quốc, huyết tẩy những tội đồ này để rửa sạch sỉ nhục trên mình Quang Minh Thánh Điện!" ... Mời các bạn đón đọc Ngự Linh Sư Thiên Tài của tác giả Tiêu Tương Túy Vũ.