Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Đình - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Trong cõi đất trời bao la vô tận này, có nhiều người dành cả đời mình tìm tòi, khám phá những mong lý giải được hết thảy những điều họ có thể nhận biết, đồng thời ước vọng rằng thông qua đó họ có thể khám phá ra sự huyền bí của đất trời. Song, tuyệt đại đa số người trong số đó cho dù đã dùng cạn sinh lực của mình cũng chỉ có thể kéo dài được thêm mấy trăm năm tuổi thọ, có thể vận dụng một số quy luật thần diệu của đất trời, còn cái cụm từ 'thọ cùng trời đất' chẳng qua chỉ là trăng trong đáy nước mà thôi. Lại có rất nhiều người suốt đời đều dồn vào việc lý giải những người và sự việc xung quanh mình, mong sao có thể tìm thấy sự siêu thoát trong tâm hồn, vậy mà cuối cùng lại được vinh danh là bậc thánh hiền của thế gian. Bất kể là loại người nào đi chăng nữa, nếu như đem so với cả thiên địa cũng đều chỉ như muối bỏ biển, dẫu cho những người đó có dâng nên sóng cả bão bùng, nhưng chỉ chớp mắt một cái thôi rồi họ cũng sẽ lại im lìm tĩnh mịch mà hòa mình vào cõi hư vô. Ở nơi đất trời kỳ lạ này có đủ loại sinh linh, khi ngược dòng thời gian tìm về thời điểm thiên địa còn đang diễn hóa thì có thể thấy mỗi loại sinh linh đó có khi cũng đã từng trải qua một thời quá khứ huy hoàng. Những sự việc và người trong quá khứ kia đã dần mai một theo sự xói mòn của dòng thời gian, nhưng cũng có một vài câu chuyện và con người trong số đó lại trở thành truyền thuyết, thần thoại. Khi những truyền thuyết mà chúng sinh lưu truyền được tập hợp lại ở một nơi, nó sẽ hóa thành cơn sóng triều lịch sử của thiên địa, bao la và mạnh mẽ. Nếu như trên chín tầng trời có Thiên đình thống ngự các đấng tiên thần trong thiên hạ, trong Thiên đình lại có một tấm gương lớn soi rọi khắp nơi trên thế gian thì trong gương sẽ hiện lên hình ảnh vô số sinh linh trong thiên địa không ngừng bước tới đi lui, đó là hình ảnh của bọn họ kể từ khi sinh ra cho tới khi mất đi, kể từ khi còn phàm tục cho tới khi vang danh khắp sơn hà. Nếu thật sự nhìn kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện rằng trong số những sinh linh hỗn loạn kia có một ông lão đi khắp thiên địa, dấu chân lão lưu lại khắp nơi, bất kể cho đó là danh sơn đại trạch hay là nơi tà địa hung sát. Bỗng một ngày, ở phía sau ông lão có thêm một đứa trẻ. Nó đi theo sau lão, dần dần trưởng thành, cuối cùng hai người dừng chân trong một tòa thành rồi chia tay. Ông lão vẫn như trước kia, một thân một mình đi tới khắp nơi trong thiên địa như đang mải mê tìm kiếm thứ gì. Còn đứa trẻ đã trưởng thành kia tựa như giọt nước đã hòa mình vào sông lớn, có lẽ, đôi khi có sóng gió bão bùng nổi lên trong dòng lịch sử cũng chính là do một giọt nước ấy tạo thành... *** Đôi lời từ nhóm dịch: Tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm có lẽ không còn xa lạ với các đồng đạo chuyên "cày" convert qua những bộ truyện Tiên hiệp cổ điển mang hơi hướng mông lung, mờ ảo xen lẫn chút bi thương và bí ẩn như Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung, Chúng Diệu Chi Môn v.v... Hoàng Đình cũng không ngoài số đó, nó như một chốn tĩnh lặng để ta chiêm nghiệm về cái tình, hòa mình vào thiên địa. *** Tháng chạp cuối đông, tuyết bay đầy trời. Tuyết lớn đã phủ trùm lên cả một dải Thiên La dài hơn trăm dặm, cây lớn bị tuyết đọng gãy cành, suối đóng thành băng. Núi Thiên La là tên gọi chung cho một vùng núi non lớn nhỏ hơn ngàn ngọn như sao giăng, ngọn trung tâm là nơi Thiên La môn tu hành huyền môn đại đạo. Tính trong toàn bộ thiên địa, Thiên La Môn là một môn phái nhỏ, nhưng trong phương viên ngàn dặm thì đây là môn phái hàng đầu, đã có lịch sử hơn ba trăm năm. Lúc lập phái, Thiên La tổ sư đã lấy kiếm dẹp yên yêu linh khắp núi, chấn nhiếp ngàn dặm, được tôn làm Thiên La Tiên Quân. Nhưng bởi tiên đạo khó cầu, tuy pháp lực cao cường, đạo hạnh cao thâm nhưng cuối cùng Thiên La Tiên Quân vẫn không thoát khỏi luân hồi. Ông đã tọa hóa trong núi từ trăm năm trước. Hơn trăm năm trôi qua, Thiên La Môn không những không còn uy thế như hồi Thiên La Tiên Quân còn sống, mà ngay cả sự trầm tĩnh an tâm tu đạo, một lòng cầu trường sinh cũng gần như đã mất. Cuối đông giá lạnh, vào lúc nửa đêm. Vài tia sáng yếu ớt chiếu qua khe cửa Tàng Kinh các, nơi trọng địa Thiên La Môn, lộ rõ vẻ cô tịch trong trời tuyết yên tĩnh lạnh lẽo này. Từ cửa các đi vào, bên phải là một cái bàn gỗ dài cũ kỹ, giữa bàn có một ngọn đèn xám, bên cạnh ngọn đèn là một thanh trường kiếm vỏ gỗ bình thường đặt nằm ngang. Một thanh niên đang cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách lụa. Dưới ánh đèn yếu ớt có thể thấy được trong phòng này ngoại trừ mấy hàng giá sách và sách thì chỉ có một bàn, một ghế dựa, một đèn, một người, toát ra cảm giác cô tịch lạnh lẽo. Chỉ có người của Thiên La môn mới biết, trông coi Tàng Kinh các là một việc cực kỳ kham khổ và buồn chán, bởi vì sau khi nhận trách nhiệm sẽ không thể tự ý rời đi, dẫu ăn hay ngủ cũng đều ở trong Tàng Kinh các. Người thanh niên này tên là Trần Cảnh, hắn gia nhập Thiên La môn đã được ba năm. Lúc hắn nhập môn cũng là lúc trời đông giá rét, tuyết lớn cũng bay đầy trời như bây giờ. Hắn được đệ tử duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm là Diệp Thanh Tuyết đưa về núi Thiên La, sau đó được chưởng môn thu làm đệ tử. Tuy tính là đệ tử của chưởng môn nhưng lại chưa từng gặp mặt người, ngay cả phương pháp luyện khí của Thiên La môn cũng do sư tỷ Diệp Thanh Tuyết truyền thụ. Cho dù là như thế nhưng những đệ tử nhập môn lâu hơn cũng không có một ai khinh khi hay vô lễ với hắn. Không thể ngờ rằng khi hắn vừa mới học được phương pháp luyện khí của Thiên La Môn thì môn chủ Thiên La môn là Đạo Trùng chân nhân lại đột nhiên tọa hóa. Hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa cực lớn trong thái độ của các đệ tử khác, vừa lúc Tàng Kinh Các thiếu một gã đệ tử trông coi, gã bèn xin nhận việc này, môn chủ đương nhiệm Giang Lưu Vân cũng chỉ động viên vài câu rồi chấp nhận. Hắn thủ hộ nơi này đã gần ba năm rồi. "Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa với nhịp điệu không nhanh không chậm vang lên. Nó thể hiện sự trầm ổn của người gõ cửa, không nóng vội, không gấp gáp. Trần Cảnh khẽ cau mày, nhẹ nhàng cầm thanh kiếm dựng vào góc khuất của chân bàn. Hắn không lập tức đứng dậy mà mở miệng hỏi: - Ai đó? - Trần Cảnh sư đệ, là ta, Huyền Đồng đây. Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói điềm đạm. Giọng cũng như tên, rất điềm đạm. - A, Huyền Đồng sư huynh đó ư!? Trần Cảnh đáp rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là một công tử mặc áo gấm, nhác trông ấm áp như ngọc. Hắn tên Tôn Huyền Đồng, là đệ tử thân truyền thứ ba của môn chủ đương nhiệm Giang Lưu Vân. Chỉ là bây giờ đã vào dịp cuối năm, đệ tử đại gia tộc như y đáng lẽ là đã sớm về nhà, sao lại tìm đến mình lúc đêm hôm khuya khoắt?! Trần Cảnh lấy làm khó hiểu nhưng vẫn mỉm cười đón Tôn Huyền Đồng vào bên trong, hắn đi phía sau Tôn Huyền Đồng, vừa đi vừa nói: - Sư đệ lo việc trà nước đang không ở đây, trong phòng không trà, mong sư huynh thứ lỗi. - Ha ha, không sao, sư đệ trông coi Kinh các đúng là khổ cực, đợi lúc ta trở lại sẽ kêu người đưa trà ngon tới, mong sư đệ đừng cự tuyệt. Tôn Huyền Đồng chắp tay đứng, y liếc mắt nhìn quanh Tàng Kinh các rồi nói một cách ôn hòa. Từ thái độ nói chuyện của y có thể thấy hiển nhiên lời nói của y có trọng lượng trong nhà, chiêu thi ân thi huệ này dùng cực kỳ tự nhiên. Trần Cảnh cười nói: - Đa tạ sư huynh quan tâm. - Ha ha, sư đệ khách sáo rồi, nói ra thì có rất nhiều sư huynh đệ ước ao công việc của sư đệ đấy. Trần Cảnh chỉ cười cười chứ không nói gì. Tôn Huyền Đồng nói thêm: - Không ai quản thúc, lại có thể thoải mái đọc kinh thư trong các, tuy cuộc sống vắng lặng nhưng với những người tu hành như bọn ta mà nói thì đó không hẳn là một chuyện không tốt. - Ha ha, sư huynh nói giỡn rồi, huynh là đệ tử thân truyền của môn chủ tất rõ hơn đệ chuyện tu hành pháp thuật không cần đa mà cần tinh. Nếu tâm cảnh không đủ, đọc càng nhiều pháp chú, càng nhiều kinh thư lại càng vô ích. Hắn dừng một chút rồi hỏi: - Không biết có chuyện gì mà sư huynh tới muộn như thế? Trần Cảnh đi vòng qua người Tôn Huyền Đồng tới cạnh chiếc ghế ngồi lúc trước. - Sư đệ nói rất đúng, pháp thuật cần tinh mà không cần đa. Ài, chỉ là một tiểu muội trong nhà gần đây say mê pháp thuật, tháng trước ta về nhà bị nó bám riết nên đành đáp ứng lúc hạ sơn sẽ mang về một quyển pháp chú cho nó mượn. Ha ha, sư đệ yên tâm, chỉ mượn ba tháng là trả, không biết sư đệ có thể giúp đỡ một chút được không? Lời nói thái độ của Tôn Huyền Đồng vẫn ôn hòa, miệng mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh. Trần Cảnh khẽ giật mình, thầm nghĩ: "Với thân phận của y thì nếu xin linh phù mượn sách tuyệt không khó, sao lại phải đêm hôm khuya khoắt tới tìm ta cơ chứ?" Trong lòng nghĩ vậy, hắn tỏ vẻ khó xử nói: - Sư huynh, có lẽ huynh không biết, lúc đệ nhận trông coi Tàng Kinh các đã được chưởng môn nhắc nhở, nếu tự ý cho mượn kinh thư đem ra ngoài mà bị phát hiện thì cả hai sẽ bị phế pháp lực, trục xuất khỏi sơn môn. - Ha ha, sư đệ đừng lo, đệ không nói, huynh cũng không nói thì tự nhiên không ai biết, dù cho có người đã biết ta cũng có thể bảo hộ được cho sư đệ, sư đệ cứ yên tâm. Tôn Huyền Đồng khẳng định xong, lập tức hiển lộ vẻ bề trên đảm đương trách nhiệm. Đa số người tu hành trong Thiên La môn là đệ tử các danh môn phú quý trong các thành ở ngàn dặm xung quanh. Bọn họ không lấy đạo trường sinh làm mục tiêu mà chỉ muốn học pháp thuật hay rồi trở về trần thế hưởng phú quý. Trần Cảnh mỉm cười, nghênh đón ánh mắt Tôn Huyền Đồng rồi nói: - Sư huynh chớ trách, đó là chức trách của sư đệ, thực sự không thể đáp ứng. - Tốt tốt... Tôn Huyền Đồng khe khẽ vỗ tay, vừa cười nhẹ vừa nói: - Sư đệ có trách nhiệm như vậy đích xác không sai. Nhưng mà, đệ với huynh đều là kẻ tu hành, không phải là những người chức tước trong thành trì ở nhân gian. Cái chúng ta tu chính là đạo, vậy cũng không nên tư duy bó buộc như đám Nho môn trần thế. Ha, đột nhiên mới nhớ, tháng trước về nhà phát hiện một chuyện hay, muốn kể cho sư đệ nghe một chút. Trần Cảnh nhìn Tôn Huyền Đồng chắp tay thả bộ bước đứng ở cạnh cửa nhìn bầu trời, âm thầm cảnh giác nói: - Thỉnh sư huynh dạy bảo. - Tháng trước quay về Bá Lăng, ta ngẫu nhiên nghe được chuyện ba năm trước đây ở thành tây từng xảy ra một vụ án mạng. Tôn Huyền Đồng quay đầu lại, vừa nói vừa nhìn Trần Cảnh. Trần Cảnh thì hơi cúi đầu lắng nghe, dưới ánh đèn mờ không thể thấy rõ sắc mặt hắn. Tôn Huyền Đồng tiếp tục: - Một tú tài giết ba danh môn đệ tử nơi thanh lâu, việc này lúc đó chấn động toàn thành, đáng tiếc lúc đó ta ở trong núi, mãi ba năm sau mới biết được. Nói cũng khéo, kẻ sát nhân kia cũng tên là Trần Cảnh, y như sư đệ. - Ha ha, thật là thú vị, không ngờ lại trùng tên trùng họ với đệ. Trần Cảnh ngẩng đầu lên vẻ mặt tự nhiên nói: - Chỉ là không biết ảnh của kẻ sát nhân giống đệ hay không? Nơi hắn đứng chính chỗ mới vừa rồi ngồi đọc sách, cổ tay buông xuống vừa khéo được bàn che, nếu có người phía sau hắn thì có thể thấy ngón tay buông dưới mặt bàn đang như có như không đụng vào thanh trường kiếm dài ba thước trong bóng tối. - Lúc ở nhà gấp gáp ta cũng chưa xem được ảnh kẻ sát nhân, nhưng lúc quay về núi đã kêu hạ nhân đi sưu tập, tuy chuyện đã ba năm nhưng ta nghĩ hẳn là có thể tìm được, lần trở lại này chắc là có thể thấy. Tôn Huyền Đồng nhìn xoáy vào mắt Trần Cảnh như muốn xem thấu nội tâm của Trần Cảnh. - Vậy nếu có thể, lúc trở về núi mong sư huynh đem bức họa đến cho đệ biết, loại tú tài gì mà lại có dũng khí giết ba đệ tử danh môn ở thanh lâu. Trần Cảnh mỉm cười nhìn Tôn Huyền Đồng, nói với giọng thoải mái. - Ha ha, nhất định, ba tháng sau, vẫn là lúc này, ta lại tới nơi đây, hy vọng lúc đó sư đệ có thể bình tâm tĩnh khí ra quyết định. Tôn Huyền Đồng nói xong dợm xoay người đi ra, đột nhiên hắn quay lại nói: - À, đúng rồi, nghe nói kẻ cung cấp tin tức sẽ được ba nhà kia mỗi nhà thưởng một bảo vật thông linh. Nói xong, hắn bèn giữ nguyên tư thế lùi về phía sau, lui đến cạnh cửa mới xoay người rời đi, giống như là sợ lúc xoay người sẽ bị Trần Cảnh đâm một kiếm xuyên lưng vậy. Đúng là trong một sát na Trần Cảnh đã có ý định đâm ra một kiếm, bởi vì ba gã danh môn đệ tử kia là do hắn giết. Ba năm trước, sau khi giết ba danh môn đệ tử hắn cũng bị truy sát, nếu không có Diệp Thanh Tuyết giải cứu thì bây giờ đã thành một đống xương khô. Nhưng hắn chưa từng hối hận về việc làm ra những chuyện như vậy. Hắn cầm lấy kiếm tựa ở chân bàn trong bóng tối, chầm chậm rút ra, tiếng kiếm ngân khe khẽ vang lên phiêu tán trong phòng. Thân kiếm gần như trong suốt, mờ mờ ảo ảo ảo như sóng nước bập bềnh. - Không nán lại Thiên La môn được nữa rồi, xem tình huống thì bây giờ hắn chỉ muốn khống chế ta. Như vậy vô luận thế nào cũng là phải rời đi rồi, mà đi càng nhanh càng tốt. Ngón tay Trần Cảnh nhẹ nhàng miết trên thân kiếm, lòng thầm tính toán. Trong cái thế giới mà người thần cùng cai quản này, chỉ cần là nhà hiển hách phú quý tất sẽ có người vào núi bái sư tu hành, không chừng trong Thiên La môn này có cả người của ba nhà kia. Trần Cảnh có thể khẳng định rằng nếu người của ba nhà kia đến, môn chủ Giang Lưu Vân nhất định sẽ giao mình cho bọn họ. Chỉ là chuyện rời khỏi Thiên La Môn này với người khác có lẽ tương đối dễ, nhưng với hắn lại khá khó khăn bởi hắn là người trông Tàng Kinh các, lúc nhận lệnh tới nơi đây hắn đã hứa trong vòng năm năm không xuống núi. Hơn nữa, muốn rời đi phải có sự cho phép của môn chủ mới được, bằng không sẽ bị coi là phản bội, nhất định sẽ bị truy sát, bị phế bỏ toàn bộ pháp lực. Không thể quang minh chính đại rời núi thì chỉ còn cách lén lút bỏ trốn thôi. Nhưng mà trước lúc rời đi, hắn còn có chuyện muốn làm. Hắn nhập núi Thiên La ba năm chỉ tu kiếm thuật, bây giờ chính là thời điểm thông linh với kiếm, chỉ cần thông kiếm thì thuật ngự kiếm sẽ thành, hắn sẽ không phải gắng sức khi đối diện Tôn Huyền Đồng như vừa rồi. Hơn nữa, lúc đối mặt với nguy hiểm sau khi rời núi cũng có thể đánh một trận. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Đình của tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sư Thúc Vô Địch
Đây là nhất cái mang theo đại dược phòng nhân vật chính, xuyên qua Tu Tiên giới đi mạo danh thay thế cố sự. . . Long Cốt quan, Tinh Thần mộ, Thần Ngục phong thiên. Vô Tận hải, Thiên Giác sơn, hà xử thăng tiên. Tìm trường sinh, kiếm tiêu dao, hướng phi càn khung. Vân Điêu lương, mưa họa tòa nhà, mộ quyển rèm châu. Tiên tu một thế, khó thoát Hồng Trần thiên lũ. Hiệp lộ nửa đời, một đường si niệm điên. Chớ có hỏi hôm nay là năm nào. Ta thân ở chỗ tức nhân gian. *** Đen, đen kịt. Bốn phía một mảnh hắc ám. Mộng? Ác mộng? Vì sao vẫn chưa tỉnh lại? Thường Sinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn không lại ngủ cái ngủ trưa mà thôi, lại trực tiếp ngủ chết tới, rút cuộc không có tỉnh. Đầu óc khi thì rõ ràng khi thì hỗn độn, như tại vũng bùn ở bên trong giãy giụa. Tay chân không nhúc nhích được, mí mắt tránh không ra, thậm chí cảm giác không thấy hô hấp tồn tại, cuối cùng liền ý thức đều trở nên mơ hồ không chịu nổi. Tráng niên mất sớm? Mới vừa vào chức tại một chỗ lớn hiệu thuốc làm y sư, nhân sinh giờ mới bắt đầu đã tuyên bố kết thúc, đổi thành ai cũng muốn tức sùi bọt mép. Thần trí biến mất lúc trước, Thường Sinh dùng hết cuối cùng khí lực trách mắng một câu. Tào... Tào... Tào... Thanh âm yếu ớt tại trống rỗng trong phòng vang lên, hình thành cổ quái hồi âm. Dường như bị hồi âm quấy nhiễu, vốn nên ngủ say người, ung dung tỉnh lại. Mí mắt rất nặng, miễn cưỡng mở ra một đường, mông lung chứng kiến có ánh sáng tại lắc lư. Chung quanh đã không có quen thuộc dược liệu hương vị, mà là trải rộng lấy một loại đất mùi tanh. Không khí rất lạnh. Phong... Mộc... Bên tai truyền đến một ít thanh âm, cách rất xa, mơ hồ có thể nghe được có người hô hào cái gì, tiếp theo là một hồi sàn sạt động tĩnh. "Phong mộc? Hô ai đó." Thần trí dần dần rõ ràng, trong đầu trầm trọng chậm rãi biến mất, Thường Sinh bắt đầu tích góp từng tí một khí lực, rút cuộc mở mắt. Trước mắt cảnh trí rõ ràng. Đây là một gian nhà sáng ngời , cái bàn đồ dùng trong nhà đầy đủ mọi thứ, chẳng qua là quá giả cổ, không có có một dạng Thường Sinh quen thuộc hiện đại đồ vật, liền ánh sáng nơi phát ra đều là một chiếc kiểu dáng cổ xưa ngọn đèn. Đang nhìn mình chiếu vào cửa sổ giấy bóng dáng, Thường Sinh tại sững sờ. Đây là xuyên việt ? Nhìn cái này phòng cấu tạo cùng trang trí, tuyệt đối không phải nhà nghèo, ít nhất cũng là gia đình giàu có thậm chí là vương hầu hậu duệ quý tộc. Đến địa phương nào không sao cả, chỉ cần có ăn có uống là tốt rồi. Hắn vốn là cô nhi , am hiểu nhất chính là bốn biển là nhà, thích ứng trong mọi tình cảnh. Vuốt vuốt mặt chết lặng, đem ngốc chát biểu lộ bóp tán, Thường Sinh trở mình dựng lên, ngay sau đó một tiếng thấp giọng hô, sau lưng chỗ một hồi thứ đau. Đã xong, không có thận.   Mời các bạn đón đọc Sư Thúc Vô Địch của tác giả Hắc Huyền.
Tôn Thượng
Thời kỳ Thượng cổ kết thúc, kiếp nạn Chư Thiên buông xuống cũng là lúc Thiên Đạo phán quyết tất cả tội ác trong ba ngàn đại thế giới. Cổ Thanh Phong vốn là truyền kỳ của thế gian nhưng thân mang tội ác nên không tránh khỏi sự phán quyết của Thiên Đạo. Thời điểm hắn tỉnh dậy trong phần mộ của mình thì tên của hắn chỉ còn được nhắc đến trong những câu truyện truyền kỳ thời Thượng Cổ. *** Khi thời đại Thượng Cổ kết thúc, kiếp nạn Chư Thiên giáng xuống, đếm mãi không hết lượng Tiên Ma thi nhau rơi xuống, tất cả đều đã mất mạng trong trận kiếp nạn này. Năm đó không chỉ Thiên giới hỗn loạn, ngay cả ba ngàn thế tục giới cũng chịu sự ảnh hưởng với mức độ khác nhau, rất nhiều nơi đều biến thành vùng đất hoang vu. Dù chuyện kiếp nạn Chư Thiên đã trôi qua rất nhiều năm, linh khí thiên địa cũng đã dần dần khôi phục, nhưng đến nay có một số nơi vẫn là một vùng cằn cỗi, Xích Viêm Lĩnh ở thế tục giới Tây Bắc “Thương Huyền” chính là một nơi trong số đó. Nói đến Xích Viêm Lĩnh nó còn có một cái tên khác, đó là Táng Đế Lĩnh, trong truyền thuyết khi kiếp nạn Chư Thiên giáng xuống, Cửu U đại đế truyền kỳ của thời kỳ cuối Thượng Cổ uy chấn Tiên Ma chính là rơi xuống ở chỗ này. Đương nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, bởi vì chưa ai từng thấy tận mắt, hiển nhiên cũng có người không nghĩ là thật, dù sao qua nhiều năm như vậy, tin đồn về nơi vùi thân của Cửu U đại đế không đáng tin mười phần thì cũng đáng tin đến tám phần. Xích Viêm Lĩnh là một vùng núi hoang vu hẻo lánh rộng lớn, có vũng bùn, có đầm lầy, có sơn cốc, và ở trung tâm lại là một vùng sa mạc khô cằn không cỏ cây. Giữa trưa hôm đó, nắng chiếu gay gắt, vùng sa mạc này sáng lấp lánh lên giống như những hạt vàng dưới ánh mặt trời. Đột nhiên, trong sa mạc hiện lên ngọn lửa màu tím sẫm kỳ lạ, thời điểm ngọn lửa vừa mới bắt đầu cháy còn rất yếu ớt, nhưng không lâu sau đó liền cháy bùng lên, thế lửa lan tràn ra xung quanh, lửa màu tím sẫm hừng hực đốt cả sa mạc thành một biển lửa. Cũng không biết trải qua bao lâu, biển lửa màu tím dần dần nhỏ lại, chuyển biến thành càng ngày càng yếu, cho đến khi tắt ngụm một cách khó hiểu, sa mạc vẫn là một mảng hoang vu như trước, nhưng trong sa mạc không biết từ bao giờ đã xuất hiện một người. Đó là một nam tử nhìn có chút nhếch nhác, dường như khoảng chừng hai mươi tuổi đầu, đầu tóc rối bời, áo quần rách nát, trên thân còn có vết máu, cứ như vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử vậy. Hắn lẳng lặng nằm trong sa mạc, trên thân bốc cháy lên ngọn lửa màu tím yếu ớt, ngọn lửa giống như từng đường phù văn huyền diệu, đung đưa dưới ánh mặt trời gay gắt, mơ hồ, méo mó, tán loạn... Ngọn lửa màu tím cũng dần biến mất theo phù văn, ngón tay của nam tử trẻ tuổi có hơi cử động, sau đó đôi mắt cũng dần dần mở ra, không biết là hôn mê quá lâu hay vì sao, đôi mắt giống như có chút không thích ứng được ánh mặt trời mãnh liệt, vừa mở ra lại liền nhắm lại. Qua khoảng thời gian khá lâu, lại từ từ mở ra, đó là một đôi mắt rất tĩnh mịch, giống như vực sâu, đáy mắt hiện vẻ đầy mê hoặc. "Còn sống... thì ra Cổ Thanh Phong ta còn sống..." Nam tử trẻ tuổi tên là Cổ Thanh Phong, cũng là Cửu U đại đế trong miệng người đời, hắn nhìn có vẻ vô cùng suy yếu, lắc lắc đầu óc mù mịt, ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt đó, hiện lên vẻ mơ màng và bàng hoàng... "Vì sao ta còn sống... kiếp nạn Chư Thiên... kết thúc rồi sao?" Nhắm mắt lại, chuyện kiếp nạn Chư Thiên xảy ra còn rõ mồn một trước mắt, bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt lìa, nhật nguyệt biến mất, đồng thời còn xen lẫn phán quyết Thiên Đạo đếm mãi không hết, phán quyết hết thảy tội ác giữa trời đất. Là một đế vương vô song từng chém tiên, diệt ma, vấn đỉnh tiên ma, hơn nữa là chúa tể của Cửu U, Cổ Thanh Phong đã sớm bị gán cho cái danh là kẻ ác, cũng là một trong những đối tượng chủ yếu để Thiên Đạo phán quyết. Năm đó lúc kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, Thiên Đạo phán quyết cũng theo đó mà giáng tội, căn cơ đại đạo của Cổ Thanh Phong bị hủy, vương tọa Tiên Ma bị đoạt, đế tọa Cửu U bị hủy, một thân tu vi cũng bị phán quyết phân tản, toàn bộ thành tựu đời này hắn tu luyện đều bị Thiên Đạo phán quyết sạch sẽ, bên trong ký ức mơ hồ, hắn nhớ cuối cùng bản thân bị phán quyết chỉ còn lại một cỗ thể xác phàm trần. Thế nhưng... sao lại còn sống? Chẳng lẽ Thiên Đạo cướp của ta tất cả, nhìn ta đáng thương, cố ý để lại cho ta một mạng? Không! Không có khả năng! Đại đạo vô tình, mà Thiên Đạo là vô tình nhất, nếu nói Thiên Đạo thương hại mình, đánh chết Cổ Thanh Phong cũng sẽ không tin được. Nhưng vì sao lại còn sống? Hả? Lúc Cổ Thanh Phong đang thắc mắc, vô tình nhìn thấy trên cổ đang mang một viên Cốt Ngọc, miếng ngọc này lớn chừng bằng ngón cái, nhìn không giống ngọc, mà lại giống một miếng cổ mộc hoặc xương cốt hơn. Thứ này là năm đó hắn tìm được ở một di tích Phật môn, vẫn luôn mang ở trên người, vào thời kiếp nạn Chư Thiên xảy ra Thiên Đạo phán quyết, tất cả pháp bảo mạnh mẽ của hắn đều hủy hoại chỉ trong nháy mắt, duy chỉ có miếng Cốt Ngọc bảo tồn lại. "Tịch Diệt Cốt Ngọc... nhất định là Tịch Diệt Cốt Ngọc..." "Cũng chỉ có miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này mới có thể cứu ta một mạng..." Miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này rốt cuộc là cái gì, Cổ Thanh Phong nghiên cứu cả một đời cũng không nghiên cứu ra được nó là gì, giờ khắc này vì sao bản thân còn có thể sống được, rốt cuộc có phải Tịch Diệt Cốt Ngọc đã cứu hắn hay không, hắn đã lười suy nghĩ. Nhìn qua xung quanh sa mạc, lại nhìn lên mặt trời gay gắt trên bầu trời, hắn biết mình đã thoát được trận kiếp nạn Chư Thiên kinh khủng đó... "Kiếp nạn Chư Thiên đã kết thúc... đã kết thúc..." Cổ Thanh Phong chậm rãi đứng lên, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. "Đấu với người, đấu với tiên, đấu với ma, đấu đến cuối cùng cũng đấu không lại ông trời..." Đây là cảm ngộ lớn nhất của hắn sau khi trải qua kiếp nạn Chư Thiên, trên khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc có chút phức tạp, hắn lẩm bẩm nói: "Dù như thế nào, còn có thể sống là tốt rồi... chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng..." Chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng... Không có tu vi có thể tu luyện lại, không có đại đạo căn cơ có thể xây lại thành tựu, không có Tiên Ma vương tọa có thể lại vấn đỉnh, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu... Cổ Thanh Phong không sợ, xưa nay chưa từng sợ, nếu như lo sợ, năm đó hắn đã không làm trái ý trời đi vấn đỉnh Tiên Ma vương tọa, càng sẽ không vấn đỉnh Cửu U đại đế, một đế tọa luôn bị Thiên Đạo coi là cái đinh trong mắt. Nhìn lên mặt trời chói chang trên bầu trời, cười một tiếng khinh thường, cao ngạo rồi nói: "Thiên Đạo, ha ha... cho dù ngươi cướp đi của ta tất cả, khiến ta trở về thân phàm trần, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ quay trở về, đoạt lại của ngươi gấp mười lần..." Mời các bạn đón đọc Tôn Thượng của tác giả Cửu Hanh.
Cửu Thiên
Thế nhân đều muốn thành tiên Thanh tâm quả dục thật phiền lắm thay Trần gian sương gió lắt lay Cơm gà cá thịt mỗi ngày đều no Thành tiên trăm việc chẳng lo Kiều thê mỹ thiếp bao giờ mới quên? Vạn năm một kiếp tu tiên Chẳng bằng phàm tục triền miên một đời Thần tiên trần thế xa rời Phàm nhân khoái hoạt rong chơi bốn mùa (Cua Đá phổ thơ) Sách mới của nhóm dịch Cửu Mệnh... mong các đạo hữu ủng hộ trong thời gian sắp tới! Đa tạ đa tạ! *** "Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ..." Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách Ngưu Đầu thôn hơn ba mươi dặm về hướng Tây. Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng. Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng. "Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..." "Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..." ".....Thế thì làm sao?" ".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...." .... Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân. Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?" "Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được." Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi , tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..." Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình. Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống. Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..." Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút. ........ Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở Ngưu Đầu thôn tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu; tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo Nhi, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!... Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội. Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ. Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần. Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào. Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được. Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi. Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu. Mời các bạn đón đọc Cửu Thiên của tác giả Hắc Sơn Lão Quỷ.