Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tường Vi Ngược Lối

Reviewer: AI_Mộc Miên Designer: AI_Thiên Thủy Bích Giới thiệu: Năm 17 tuổi, Lộ Tri Nghi bỗng quen biết một người đàn ông. Người ấy rất dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, cười lên thì lịch thiệp nho nhã, trong mắt như có sao trời. Lộ Tri Nghi rất thích anh. Cho đến một ngày nào đó, Lộ Tri Nghi chứng kiến một cuộc ẩu đả. Trong con hẻm nhỏ tối tăm, nam thần dịu dàng của cô mặc một cây đồ đen lạnh lẽo, máu tươi đáng sợ chảy xuống từ bên trán, bên cạnh có một người đàn ông cung kính đưa một điếu thuốc cho anh, “Đại ca, hút thuốc đi ạ.” Có một chiếc xe leng keng chạy ngang qua đầu hẻm, người đàn ông trong chỗ tối ngẩng đầu lên nhìn. Lộ Tri Nghi: “...” Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở dừng lại. Vài giây sau. Lộ Tri Nghi bối rối ôm chặt quyển sách trong lòng, “... Đại, đại ca.” ... Trong mắt người khác, Lộ Tri Nghi ngây thơ ngoan ngoãn, hào phóng hiểu chuyện. Sau này, cô sẽ đi du học, kết hôn với thiếu gia nhà quyền quý. Đó chính là tương lai tươi sáng của cô. Ngay cả cô cũng nghĩ rằng mình sẽ đi theo con đường mà mọi người kỳ vọng này, mãi cho đến khi gặp được người đàn ông có hình xăm đầy cổ tay đó. Mọi người đều sợ khí thế lạnh lẽo trên người anh, nhưng chỉ có Lộ Tri Nghi biết, anh nắm giữ sự dịu dàng bậc nhất trên thế gian này. “Lần này, anh càng muốn chống lại ý trời, ngược dòng mà đến vì em.” … Ban đầu khi Lộ Tri Nghi quen Trình Tố, chẳng một ai cảm thấy anh xứng với cô, một cô gái gia cảnh như cô, tài năng như cô, nhan sắc như cô, vốn nên phải đính hôn với một vị thiếu gia môn đăng hộ đối, xuất ngoại du học, sống một cuộc đời đầy hoa thơm và gió mát. Sau này, khi một lần nữa cái tên Lộ Tri Nghi và Trình Tố được đặt cạnh nhau, lúc này, câu chuyện của họ lại là niềm mơ ước, ngưỡng mộ của bao nhiêu người, một sinh viên ưu tú xinh đẹp sánh bước bên người thừa kế gia tộc lớn, còn gì xứng đôi hơn hai người họ nữa cơ chứ. Nhưng quá trình để có được như ngày hôm nay thì chẳng mấy ai hiểu được. Đó là sự kiên định của một cô gái tuổi mới lớn, nguyện bước lên chông gai, xông vào giông bão để tới bên người cô yêu. Còn có một chàng trai luôn dùng mọi khả năng của mình để vươn tới đỉnh cao, để đuổi theo bước chân người con gái ngự trị trái tim anh, cho cô những điều tốt đẹp nhất. Lộ Tri Nghi và Trình Tố, hai con người này, một người dám nhảy xuống khỏi lâu đài thủy tinh, một người dám chạy ngược chiều gió. Họ đến với nhau chẳng có ai may mắn hơn ai, mà là cả hai cùng nỗ lực và kiên trì. Nếu phải nói tới may mắn, vậy đó chỉ có thể là lời cảm ơn định mệnh khi đã để họ may mắn gặp được nhau. Họ gặp nhau giữa dòng đời ngược xuôi này. Vào một ngày thật đặc biệt. Trong KTV hỗn loạn, chàng trai rắn rỏi với hình xăm quấn quanh dọc cổ tay, thản nhiên đút thủy tinh vào mồm kẻ tới gây rối ấy đã để lại thứ ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng cô. Đó là một "anh Tố" mà mỗi lần nhắc tới Lộ Tri Nghi lại rùng mình. Ấn tượng đầu tiên của cô về danh xưng này là một con người mạnh mẽ trầm ổn nhưng lại rất đáng sợ. Khi ấy, Lộ Tri Nghi chỉ muốn tránh xa Trình Tố, không bao giờ gặp lại nữa là tốt nhất, đối với cô gái dịu dàng ngây thơ như cô, Trình Tố hoàn toàn ở một thế giới khác, một thế giới song song và chẳng có chút liên quan gì tới cô, tối tăm và u ám. Sau đó ít lâu, cô quen biết một vị giáo viên hóa mới về trường gọi là "thầy Thành".  Thầy ấy chững chạc, đáng tin, đeo chiếc kính gọng vàng đầy tri thức, mà vô tình thay, phòng thầy thuê còn nằm ngay sát vách phòng của cô. Duyên phận của cô và "thầy Thành" thật sự vô cùng kỳ lạ, đến mức khiến Lộ Tri Nghi dần bị thu hút bởi phong thái của anh từ bao giờ mà chẳng hay. Anh dịu dàng lễ độ, anh tài tình thông tuệ, tựa như hình mẫu lý tưởng trong lòng Lộ Tri Nghi vậy. Rất nhiều lần, vào những khoảnh khắc cô cô đơn, cô yếu đuối, chật vật nhất, anh đều xuất hiện bên cô một cách thần kỳ. Mỗi hành động của anh đều khiến cô rung động, tiếng gọi "Tri Nghi" của anh khiến nhịp đập tim cô trở nên vội vã, anh chính là chủ nhận cho những sự rung động đầu đời đẹp nhất của cô. Vậy nên Lộ Tri Nghi thích "thầy Thành", cô hiểu trái tim mình, cô biết điều đó, và cô cũng rất vui vì điều đó. Nhưng có lẽ điều cô không ngờ tới nhất đó là một "thầy Thành" nho nhã lịch thiệp như vậy lại chính là Trình Tố nổi danh ác khắp đất An Ninh. Thực ra Trình Tố cũng rất bất lực. Anh chỉ khoác thêm chiếc áo khoác, đeo thêm cặp kính gọng vàng rồi đến trường họp phụ huynh thay cho cô em gái Lương Triển Triển rồi vô tình chạm mặt Lộ Tri Nghi mấy lần thôi mà không biết thế nào lại bị cô nhận nhầm thành giáo viên. Ban đầu Trình Tố vốn không để tâm chuyện này nên chẳng giải thích làm gì. Nhưng sau đó một loạt sự việc xảy tới quá nhanh khiến anh càng chẳng còn cơ hội để mà "thú tội" sự thật. Ai mà biết được Lộ Tri Nghi lại sống ngay bên cạnh căn nhà mới thuê của anh, rồi anh còn giảng bài cho cô như một thầy giáo thực thụ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm, đến lúc muốn giải thích thì đã chẳng còn cách nào để giải thích nữa. Trong mắt Trình Tố, Lộ Tri Nghi là một cô gái dịu dàng, thông minh nhưng đồng thời rất có chính kiến và kiên định. Chính những điều ấy đã khiến anh rơi thật sâu vào lưới tình của cô một cách lặng lẽ. Thế giới của Trình Tố từ nhỏ đã chỉ có đánh nhau và tranh giành. Anh lớn lên trong trại mồ côi, không cha không mẹ không bạn bè, chỉ có một người anh em chí cốt là Trì Duệ. Hai người cùng vật lộn với những đứa trẻ khác, tranh giành từng miếng ăn, từng chút quyền lợi. Sau khi được nhận nuôi, cuộc đời Trình Tố cũng từng được trải qua một quãng thời gian êm ả, được học hành như tất cả mọi người. Nhưng điều ấy chỉ kéo dài đến khi anh kết thúc lớp 12, kể từ đó, anh lại bước chân vào một thế giới khác, trong những quán KTV hỗn loạn về đêm, khi mâu thuẫn được giải quyết bằng nắm đấm. Trình Tố bước đi trong thế giới đó, anh dùng năng lực và sự liều lĩnh của mình để khuất phục kẻ khác, rồi mới trở thành một "anh Tố" không ai dám làm càn trước mặt như vậy. Thế giới của anh không có màu hồng, không có nắng vàng rạng rỡ, nó mang đậm một vẻ xám tro và đầy rẫy những mặt trái của xã hội. Vậy nhưng, Lộ Tri Nghi đã đến, cô chen vào thế giới âm u của anh, đem tới thứ ánh sáng xinh đẹp chói lóa nhất. Là cô đã đưa anh ra khỏi con đường bụi bặm đó, vậy nên anh quý trọng cô hơn bất cứ thứ gì trên đời. Lộ Tri Nghi nói gặp được anh là may mắn của cô năm 17 tuổi, nhưng với Trình Tố, gặp được cô là may mắn cả đời của anh. Chính vì yêu cô như vậy nên việc từ "thầy Thành" trở về làm "Trình Tố" mới là một vấn đề nan giải với anh. Yêu vào rồi thì sẽ lo được lo mất, anh cũng vậy, để rồi đến một ngày nọ chẳng cần anh nói, sự thật đã bất ngờ tự bày ra trước mắt Lộ Tri Nghi. Lúc ấy, chắc Trình Tố rất biết ơn vì cô gái anh yêu là một người kiên định như vậy. Dù cô có bất ngờ, có né tránh, giận anh, nhưng cô chưa từng đánh đồng tất cả hành động của anh mang ý nghĩa xấu. Cô vẫn lựa chọn anh, tin tưởng anh, trao tay mình cho một chàng trai gần như chẳng có chút tiền đồ gì ngoài cái danh đại ca trong mắt người khác. Kể từ lúc họ quyết định đến bên nhau, con đường mà Lộ Tri Nghi và Trình Tố đi đã là con đường đầy chông gai và trắc trở. Nhưng hơn ai hết, họ là những người sẵn sàng trưởng thành từ trong giông bão, dù có chia xa bốn năm hay bao lâu đi nữa thì mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Tình yêu của họ là thế đấy, lâu dài hơn cả thời gian, vững bền hơn cả mãi mãi. … "Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở cửa trường học, anh vì cô nghiêng dù che mưa. Cô cười giới thiệu mình với anh, nói rằng, xin chào thầy Thành, em là Lộ Tri Nghi. Anh đau lòng ôm lấy cô đang bị thương, lần đầu tiên gọi cô, “Tri Nghi" Cô nằm ở trên lưng anh, đỏ mặt nói, em thích anh. Anh âm thầm chịu đựng hết thảy nói, chờ anh trở lại. Cuối cùng anh trở lại, xây cho cô một tòa cung điện tường vi và nói, gả cho anh nhé." ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Hữu Thủy Hữu Chung *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Mưa rơi tí tách cả ngày, khắp khuôn viên trường học bị bao phủ bởi hơi ẩm mờ ảo. Lộ Tri Nghi ngồi trong phòng học, chốc chốc lại có tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên bên tai. “Được nghỉ rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, cái gì nên chơi thì chơi, thầy luôn tán thành cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, nhất là các em sắp thi đại học đến nơi rồi…” Mây đen nặng nề kéo đến, mưa bụi rơi dày đặc. Lộ Tri Nghi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi giáo viên trên bục giảng dặn dò xong, đưa ra lời thông báo cuối cùng: “Được rồi, ngoài trời đang mưa, đường trơn, đi về nhớ cẩn thận.” Phòng học bỗng chốc hoan hô náo nhiệt. Đi học cả tháng liên tiếp, mãi mới được nghỉ, một đám người giống như con chim bị nhốt đã lâu, vội vàng muốn bay ra ngoài. Lộ Tri Nghi cũng cất sách vở, bung ô đi ra. Tiếng nhạc êm ái từ đài phát thanh đã hòa tan đi đôi chút sự ngột ngạt mà ngày mưa mang đến, Lộ Tri Nghi bước ra cổng trường, thấy xe đón mình vẫn chưa đến, cô bèn lùi lại đứng dưới ô đợi. Lúc này có hai người đàn ông trẻ tuổi vội vã đi ngang qua, có vẻ hơi lo âu. “Cái thời tiết rách này phiền chết mất, mãi chưa hết mưa nữa.” “Chẳng biết lãnh đạo trường học nghĩ cái gì mà lại chọn thời gian này để thi đợt hai.” Hai người bước chân nôn nóng, đi như chạy, lúc đi lướt qua, chiếc ô chọc vào Lộ Tri Nghi cũng không chú ý. Lộ Tri Nghi nhíu mày, quay đầu lại nhìn, nhưng bóng người đã đi xa. Cô khom lưng, lấy giấy lau chỗ bị bắn ướt, vì vậy mà mặt ô ngả về phía sau, giọt mưa nhỏ nhân cơ hội này rơi vào trong tóc. “Cho hỏi?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên. Lộ Tri Nghi ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thẳng vào một đôi mắt rất đẹp. “Đường đến tòa A đi như thế nào?” Là một người đàn ông hỏi đường. Anh cầm một chiếc ô màu đen, đeo kính gọng vàng, trong lớp áo gió nhạt màu là chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo, mưa rơi nghiêng vào cổ áo, lộ ra một chút lạnh lùng xen lẫn sự ôn hòa. Rất điển trai, cũng đủ lịch sự. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của mình không, Lộ Tri Nghi cảm thấy, khoảnh khắc anh đứng lại gần, dường như chiếc ô trong tay anh nghiêng về phía cô. Lộ Tri Nghi cụp mắt, giơ tay chỉ về phía xa, “Đi thẳng 100 mét, chính là tòa nhà bên phải.” Điện thoại của người đàn ông đột nhiên reo lên, anh nhấn nghe, trước khi xoay người đi anh nói với Lộ Tri Nghi: “Cảm ơn.” Ngay cả giọng nói cũng giống như một bộ lọc được phủ lên mưa bụi mờ ảo, hờ hững nhưng rất dịu dàng. So với hai người đàn ông vội vàng khi nãy, anh vô cùng tự tại, nho nhã thong dong. Lộ Tri Nghi tò mò nhìn theo bóng lưng anh, loáng thoáng nghe thấy anh đang nói gì đó: “Mở cho anh ta đi, tôi làm xong việc sẽ qua đó.” Bíp bíp! Hai tiếng còi đột nhiên vang lên. Lộ Tri Nghi không nhìn theo nữa, thấy xe của tài xế đỗ ở cổng trường, cô lấy lại tinh thần, bước qua đó. Ngồi vào trong xe, bố Lộ Hoằng liền hỏi cô: “Con vừa nói chuyện với ai thế, nhìn bóng lưng không giống học sinh.” Lộ Tri Nghi lắc đầu: “Con không quen, hỏi đường thôi ạ.” Lộ Hoằng đáp ừm, nhắm mắt lại không hỏi nữa. Nhưng Giang Ánh Nguyệt bên cạnh ông ta lại làm như thể đã nhìn ra điều gì đó, mở miệng nói: “Tri Nghi à, đừng trách bố cháu làm cháu căng thẳng, mấy năm nay An Ninh thay đổi rất lớn, cháu vừa mới về, nếu quen mấy người không đứng đắn thì chịu thiệt cũng không biết được đâu.” Lộ Tri Nghi không quan tâm đến lời ả ta nói, cô nhìn người đàn ông trong kính chiếu hậu, thử hỏi: “Bố, chuyện con hỏi bố qua điện thoại mấy ngày trước...” Lộ Hoằng trực tiếp ngắt lời, “Nói sau.” “...” Lộ Tri Nghi mím môi, quay mặt đi, không nhắc đến nữa. Mưa bụi lạnh lẽo, ngoài cửa sổ, người đi đường bung ô vẻ mặt vội vã, chưa kịp lưu luyến sự ấm áp trong mấy ngày ngắn ngủi sau lập xuân thì không còn lựa chọn nào khác, đã phải nghênh đón cơn rét tháng ba bỗng dưng đến này. Giống Lộ Tri Nghi, năm 17 tuổi này, không có lựa chọn nào khác, phải chào đón cuộc sống mới này. Hai mươi phút sau, ô tô lái đến cửa một căn biệt thự, Lộ Tri Nghi về nhà c0i đồng phục, thay một chiếc váy trang nhã. Không làm mất quá nhiều thời gian, cả nhà lại lần nữa xuất phát, một lát sau đã đến một nhà hàng xa hoa. Tài xế bung ô xuống xe mở cửa, “Ông chủ bà chủ, chú ý đường trơn.’ Lộ Hoằng và Giang Ánh Nguyệt xuống xe, Lộ Tri Nghi đi theo sau, một lúc sau bèn nghe thấy tiếng chào đón sang sảng, rồi có người hỏi: “Đây là Tri Nghi đúng không? Mấy năm không gặp mà đã xinh xắn thế này rồi!” … Tiếng mưa rả rích, người hai nhà Nguyễn Tần ngồi trong phòng ăn kiểu Trung Quốc tinh xảo, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt. Còn Lộ Tri Nghi, ngoài khoảnh khắc đi vào chào hỏi trưởng bối nhà họ Tần ra, cô không nói câu nào nữa. “Tri Nghi điềm đạm ít nói, không giống đứa nhà tôi, gây chuyện suốt ngày.” “Anh nói gì thế, thằng nhóc Tiêu Nam thông minh từ nhỏ, hơn nữa, trẻ con tuổi này ai mà chẳng ương bướng.” “Tôi thấy Tri Nghi nhà anh lại khác, sau này đi Úc học, phải nhờ con bé trông chừng Tiêu Nam giúp tôi mới được.” “Ha ha, chắc chắn rồi.” Những lời này, Lộ Tri Nghi đã nghe vô số lần trong mấy ngày nay rồi. Nhà họ Tần kinh doanh ngọc thạch ở thành phố An Ninh, nhà họ Lộ buôn bán ở vùng biên giới, hai bên thường hợp tác qua lại, quan hệ khá tốt, vừa hay con hai nhà tuổi cũng xêm xêm, Lộ Hoằng cố ý tác hợp, bèn đưa ra đề nghị cùng đi du học. Thân càng thêm thân, cũng để mai sau hai gia tộc liên hợp mạnh mẽ, nhà họ Tần thấy vậy đương nhiên rất vui mừng, đồng ý ngay tức thì. Chỉ là, không có ai hỏi Lộ Tri Nghi có đồng ý không. Nhưng không còn quan trọng nữa rồi. Bảy năm trước bố mẹ ly hôn, Lộ Tri Nghi theo mẹ rời đi, khó khăn lắm mới làm quen được với cuộc sống mới, khoảng thời gian trước mẹ kết hôn lần hai, bởi vì bố dượng là người nước ngoài nên hai người muốn định cư ở nước ngoài. Không biết người lớn đã đạt được thỏa thuận gì, tóm lại là Lộ Tri Nghi lại bị đưa về chỗ Lộ Hoằng. Dù nhà của bố cũng sớm đã cảnh còn người mất, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bị đẩy ra đi liên hôn, có lẽ đây là giá trị duy nhất và cũng là cuối cùng của mình để có thể dừng chân trong gia đình mới và xa lạ này. Người lớn nói chuyện khí thế ngút trời, Lộ Tri Nghi cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện điện thoại trong túi đang rung lên. Cô lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi nói với Lộ Hoằng: “Bố, con vào nhà vệ sinh một lát.” Ra khỏi phòng, Lộ Tri Nghi tìm thấy một chỗ yên tĩnh, nhấn nghe điện thoại. “Alo.” “Tri Nghi cậu có đến không?” Người gọi điện thoại là bạn thân Dư Đồng, “Tớ vẫn đang chờ cậu cắt bánh kem đấy.” Dư Đồng là bạn cùng bàn của Lộ Tri Nghi lúc cô còn học tiểu học ở An Ninh, sau này bố mẹ ly dị, Lộ Tri Nghi đến thành phố khác, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau qua mạng. Trước đó không lâu khi biết Lộ Tri Nghi về, Dư Đồng thường xuyên hẹn cô gặp mặt, nhưng vì quản lý của ký túc xá trường học mà hai người mãi vẫn chưa gặp nhau, hiếm khi được nghỉ, hôm nay lại là sinh nhật của Dư Đồng, ai biết Lộ Hoằng lại sắp xếp tiệc xã giao rồi. Lộ Tri Nghi nhìn đồng hồ, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, chắc tớ không đi được rồi.” Cúp máy, Lộ Tri Nghi không về phòng luôn, cô dựa vào lỗ thông gió nhìn ra ngoài cửa sổ, thả trôi suy nghĩ. Mưa đã tạnh, không khí lạnh thổi đến, tràn vào trong phổi, lại mang theo mùi hương nhẹ nhàng khó tả. Hít vài hơi sâu, Lộ Tri nghi đang chuẩn bị quay về thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau. “Tôi sẽ không thích cậu đâu.” Lộ Tri Nghi giật mình, quay người. Không biết vị thiếu gia nhà họ Tần kia đi theo ra từ khi nào, bây giờ cậu ta hai tay đút túi, thản nhiên đứng đó, cà lơ phất phơ nhìn cô. “Cậu không phải gu tôi.” Tần Tiêu Nam lặp lại một lần nữa, nhìn Lộ Tri Nghi bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, “Mềm như quả hồng, chẳng có chút cá tính nào.” Lộ Tri Nghi khựng lại vì lời nói trắng trợn của cậu ta, sửng sốt vài giây, cô mới bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn.” Có lẽ không ngờ Lộ Tri Nghi lại có phản ứng này, Tần Tiêu Nam khẽ nhíu mày, “Cảm ơn?” Lộ Tri Nghi không muốn dây dưa thêm với cậu ta nữa, lúc đi ngang qua nhau, cô chỉ nói nhỏ bốn chữ: “Như nhau cả thôi.” Mặt Tần Tiêu Nam tối lại tức thì, sau khi hoàn hồn lại, cậu ta định nói thêm vài câu thì mới nhận ra hướng mà Lộ Tri Nghi đi không phải là đường về phòng. Mà cô đi xuống tầng, rời khỏi nhà hàng. - Lộ Tri Nghi thừa nhận, rời đi là vì khi nãy cô nhất thời kích động. Tần Tiêu Nam nói không sai, cuộc sống năm mười bảy tuổi của cô chỉ có chấp nhận, chấp nhận rời xa, chấp nhận vứt bỏ, chấp nhận tất cả sự vỡ vụn và thảm hại. Nội tâm của cô đã bị mài mòn góc cạnh từ lâu, không hề gợn sóng. Khoảnh khắc bị Tần Tiêu Nam châm biếm, giống như khi chịu áp lực đã lâu, chiếc vảy ngược nào đó giấu thật sâu ở đáy lòng bỗng vụt ra khỏi cơ thể, thổi quét, thiêu đốt, ở trong não kêu gào thúc giục cô. Cho đến khi đặt mình trong màn đêm mưa lạnh xa lạ hiu quạnh, Lộ Tri Nghi mới từ từ bình tĩnh lại. Hiện thực cần phải đối mặt là - xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, căn bản cô không còn nơi nào để đi. Nhưng đã đi ra đây mất rồi, giờ mà về chẳng phải là giống như Tần Tiêu Nam nói sao. Nghĩ ngợi một hồi, Lộ Tri Nghi gửi tin nhắn cho Lộ Hoằng, sau đó gọi xe đi đến địa điểm định vị mà Dư Đồng đã gửi từ trước. Dư Đồng đón sinh nhật ở một KTV tên là Toản Hào. Sau khi xuống xe, Lộ Tri Nghi nhận ra chỗ này không giống KTV bình thường, nơi này giống một tòa cung điện hơn, trang hoàng tráng lệ nguy nga, xa hoa khí phái, đứng ở đại sảnh, cô chợt có cảm giác lạc lõng. Dư Đồng ở phòng 313, Lộ Tri Nghi bước đến thang máy, đang đi thì bị nhân viên phục vụ ngăn lại: “Chào chị, chị đến để hát ạ?” Lộ Tri Nghi trả lời cô ấy: “Mình có bạn đang ở đây.” Nhân viên phục vụ lịch sự nhấn thang máy giúp cô: “Vâng, vậy chị cứ tự nhiên nhé.” Trong thang máy không có ai, Lộ Tri Nghi nói cảm ơn rồi đi vào trong, còn chưa kịp nhấn tầng thì có mấy người đàn ông ăn mặc tùy tiện bước nhanh vào theo. Theo bản năng, Lộ Tri Nghi nép người lại về phía sau, thấy bọn họ cũng nhấn tầng “3”, bèn im lặng lùi vào góc. Sau đó, lén liếc bọn họ. Mấy người đó nét mặt hơi gấp gáp, không chú ý đến Lộ Tri Nghi phía sau, chỉ nói chuyện của mình: “Báo cho anh Tố chưa.” “Sẽ đến ngay.” “Thằng khốn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói lời hay thì không nghe, cứ phải tự gây rắc rối cho bản thân mới chịu cơ.” “Đi, nhanh lên.” Cửa thang máy vừa mở, mấy người đàn ông liền vội vàng cất bước ra ngoài. Lộ Tri Nghi đợi vài giây sau mới đi ra. Cô chần chừ nhìn xung quanh, hành lang được trải thảm kiểu Âu, trang hoàng xa hoa, dường như mỗi một phòng đều kín không có khe hở, cực kỳ bí ẩn. Lại liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa nãy của mấy người đàn ông kia, không biết vì sao, Lộ Tri Nghi cứ loáng thoáng cảm thấy cái KTV này khác với những chỗ mình từng đi. Cứ tưởng phong cách ăn chơi ở An Ninh khác, Lộ Tri Nghi cũng không nghĩ nhiều, cô men theo số phòng chậm rãi đi trên hành lang, 3113, 3111, 319… Đi tìm từng phòng, lúc sắp đến 313, cửa phòng 317 bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong, một người đàn ông lảo đảo đi ra khỏi phòng. Mùi rượu nồng bỗng chốc bao trùm nơi này, theo bản năng, Lộ Tri Nghi lùi lại. Có người đi theo ra ngoài, “Anh Tống, anh đừng quậy nữa, mau về đi!” Người đàn ông cơ thể lắc lư, tay cầm một chai rượu, miệng đang hùng hổ nói gì đó, bỗng nhiên tầm mắt hướng đi chỗ khác, nhìn sang Lộ Tri Nghi. Vì cuộc gặp mặt với người nhà họ Tần tối nay, Lộ Tri Nghi bị yêu cầu phải thay một chiếc váy dài màu hồng nhạt thanh nhã. Nhưng cô không biết là, ở thành phố An Ninh, ở nơi ngợp trong vàng son như Toản Hào Ca, ăn mặc thanh thuần mang đậm cảm giác thiếu nữ như cô sẽ nguy hiểm cỡ nào. Người đàn ông cười, nấc một cái: “Ồ, mới đến à?” Lộ Tri Nghi không dám trả lời lại, cô cúi đầu định tránh đi, nhưng người đàn ông kia lại vô lại chặn trước mặt cô: “Em gái đi đâu thế?” Có người quát tên đó: “Anh Tống, nếu anh còn tiếp tục như vậy thì đừng trách chúng tôi đắc tội.” “Nhào vô!” Người đàn ông kích động quay đầu lại, lập tức đập vỡ chai rượu trong tay, dùng mảnh thân chai vỡ đặt lên cổ đối phương: “Mày đắc tội thử xem!” “...” “Chuyện của em trai tao vẫn chưa tính rõ ràng đâu, dám uy hiếp tao à?” Người đàn ông này kích động, mảnh chai vỡ trong tay khua loạn xạ, “Thằng tên Trình Tố đâu? Gọi nó cút ra đây, cút ra đây!” Vài phút sau, cả lối đi nhỏ bị người đi ra từ phòng 317 chặn tắc nghẽn, trong cơn hỗn loạn, thậm chí một nhân viên phục vụ khéo khuyên bảo còn bị cứa vào mặt. Lộ Tri Nghi căng thẳng đứng dán vào tường, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Cô chỉ đơn thuần là muốn đến đón sinh nhật cùng Dư Đồng thôi, không ngờ lại vướng vào tình cảnh này. Cô lặng lẽ lùi lại một chút, đang định rời khỏi hiện trường thì người đàn ông kia lại nhạy bén nhận ra suy nghĩ của cô, cái tay cầm chai rượu mất khống chế lướt qua đám người định kéo cô lại, “Em gái đừng đi mà!” Thấy mảnh vỡ sắc bén lao thẳng đến chỗ mình, Lộ Tri Nghi như thể bất động, đầu trắng xóa mù mịt, bản năng còn sót lại khiến cô giơ tay lên che chắn cho bản thân mình. Lộ Tri Nghi đã chuẩn bị cho tình huống mình bị thương, nhưng tất cả mọi thứ trong tưởng tượng lại không hề xảy ra. Bên tai chỉ còn tiếng tim đập kịch liệt, sau khi nhận ra xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại, Lộ Tri Nghi chần chừ một lát, lặng lẽ hạ thấp cánh tay mình xuống, lúc này cô mới nhìn thấy, không biết từ khi nào, một bóng người đàn ông đã xuất hiện trước mặt cô. Anh giữ chặt chai rượu của người đàn ông say xỉn. Lộ Tri Nghi không nhìn thấy chính diện gương mặt anh, chỉ nhìn thấy cổ tay áo anh xắn lên một nửa, phía bên trong của cổ tay nâng cao có một hình xăm vật tổ màu đen, hình xăm đầy lệ khí lan lên trên theo nếp gấp khúc của cánh tay, không thấy rõ điểm cuối. Lối đi nhỏ thoáng chốc yên tĩnh lại, sau đó bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của anh. “Tìm tao à?” Mời các bạn mượn đọc sách Tường Vi Ngược Lối của tác giả Tô Tiền Tiền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuân Khởi
Văn án: Em có từng yêu anh không? “Không. Đây là thẻ ngân hàng của tôi.” Thực ra anh biết rõ cô là một chú cá bị ném lên bờ coi anh trở thành bình dưỡng khí. Còn anh sẵn lòng hao hết tất cả dưỡng khí cung cấp nuôi dưỡng cô, nhưng không dám để cho cô biết. Chú ý: Nữ chủ nhà vs Đại ca lắp đặt thiết bị Cả hai đều là kẻ keo kiệt, một người vì tiền, một người vì mệnh Phần đệm Tháng hai năm này, Triệu Hằng nhận được một tấm thẻ ngân hàng. Trên thẻ không có tên, cũng không có mật mã. Cô yên lặng nắm thật lâu dưới ánh mặt trời, tìm được một máy ATM gần đó. Sau khi đút thẻ vào, ngón tay cô cong lên, cho đến khi thẻ tự động ra khỏi máy, cô mới đút vào lần nữa, ngón trỏ chậm rãi ấn phím. Đã có con số đầu tiên, cô nhanh chóng ấn nốt năm số còn lại, ấn vào chữ "OK". —— Đúng rồi. Cô không làm thêm động tác nào khác, cũng không xem số dư trong thẻ. Cô nhìn ngày tháng hiện lên trong màn hình, ngày 4 tháng 2 năm 2019. Không hiểu sao cô cảm thấy quen thuộc. Xoay người, ánh mặt trời hoàn toàn chiếu lên đỉnh đầu. Hoá ra đã ba năm rồi. Chương 1: "20 km/h? Lúc nào thì có thể đến được khách sạn chứ?" Triệu Hằng ngồi trong xe, nhìn vào gương đánh son, hỏi cô bạn thân đang lái xe. "Gấp cái gì, họp lớp năm giờ cơ, hiện tại mới có ba giờ. Cậu sốt ruột đến thế sao? Mấy kẻ GATO đang đợi chê cười cậu đấy, nếu bọn họ hỏi chuyện của cậu và Chu Dư Vĩ, cậu sẽ trả lời thế nào?" Lý Vũ San hỏi. Triệu Hằng bỏ son xuống, thả vào trong túi, nói: "Bọn họ cũng chỉ là đám râu ria." Lý Vũ San phấn khởi khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, "Ôi, vậy mới phải chứ!" Trong xe hơi nóng, Triệu Hằng mở he hé cửa sổ, hạt tuyết nhỏ bay vào. Không trách bạn cô lái xe như rùa bò, chỉ trong một ngày cả thành phố đã biến thành một màu, mặt đường kết băng, tất cả xe đều đi với tốc độ rất chậm, suy nghĩ của cô cũng trở nên chậm chạp mà ngốc nghếch. Sau mấy phút om sòm bên tai, cô mới nghe thấy rõ"... Cặn bã chính là hắn, chúng ta gấp làm gì, dựa vào khuôn mặt dáng người của cậu, lượn một vòng họp lớp cũng câu được mười tám người!" Lý Vũ San khích lệ. Triệu Hằng ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cẩn thận, lên 30 km/h rồi kìa." "Moá nó!" Lý Vũ San vội vàng điều chỉnh tốc độ. Lúc Triệu Hằng đang buồn ngủ, điện thoại lại vang lên, cô nhất thời không thể phân biệt được ai gọi tới ở đầu bên kia. Cô vén tóc ra sau tai, hỏi: "Là bên căn hộ à?" "Đúng vậy, cô Triệu, tôi là Tiểu Trần đây." Anh ta giải thích, "Là như thế này, tầng một có một chủ nhà suýt chút nữa thì bị đá nện vào, bên cô đang lắp đặt thiết bị sao?" Lúc trước Triệu Hằng chung tiền đặt cọc với Chu Dư Vĩ mua trả góp một căn hộ, bốn tháng trước hai người chia tay, Chu Dư Vĩ nói trả lại căn hộ cho cô, cô dốc hết tất cả tài sản, hoàn trả đủ tiền cho anh ta, hiện tại cô là chủ nhân duy nhất của căn hộ. Hai tháng trước căn hộ đã được bàn giao, hiện nay đang lắp đặt thiết bị. Triệu Hằng nói: "Đi đến Hoa Vạn Tân Thành trước đã." Dù sao đến đó cũng không xa, chỉ cần đi qua một giao lộ, Lý Vũ San lái xe về phía Hoa Vạn Tân Thành, lúc đến gần cô ấy lắc đầu: "Hoang vu thế, đến cả chỗ bán thức ăn cũng không có." Trước khi xuống xe Triệu Hằng nói: "Cho nên tớ mới mua được giá tốt." Trong cư xá tuyết đọng rất dày, xe không thể đi vào bên trong, đành đỗ ở ven đường. Triệu Hằng mặc áo khoác màu đỏ qua đầu gối đứng trong gió tựa như màu nước đỏ chậm rãi lan tràn trên tờ giấy trắng. Quá trình chậm chạp nhưng hiện ra màu sắc chói mắt. Kết cấu đẹp thế cơ mà, Chu Dư Vĩ cũng đúng là mắt mù. Thục ra cô ấy cũng coi họp lớp trở thành chiến trường, nếu không cũng sẽ không cách ăn mặc long trọng như vậy. Lý Vũ San vừa nghĩ vừa giơ điện thoại lên, chụp bóng lưng đứng cô độc trong tuyết, gửi cho chồng: "Em cũng muốn mua chiếc áo khoác như vậy!" Chồng cô ấy trả lời rất nhanh: “Đắt không?" Đạp trên tuyết, khi đi đến thang máy tuyết cũng hóa thành nước. Triệu Hằng nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng 1003, lấy chìa khóa từ trong túi ra. Một người vừa đi vừa thuyết minh tình huống, Triệu Hằng nói: "Lắp đặt thiết bị cũng đã được một tháng, tôi cũng không biết hiện tại tiến triển như thế nào." "Cô chưa từng tới à?" Tiểu Trần hỏi. "Chưa, gần đây hơi bận." Cửa mở ra, lọt vào trong tầm mắt là bức tường vừa xanh vừa vàng, trên tường vẽ đủ các đường định vị, chân tường chồng chất đồ mất trật tự , trên mặt đất phòng bếp còn có nồi cơm điện và ấm nước, ở chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng trát tường. Tiểu Trần ngạc nhiên: "Một tháng mà chỉ làm được có tí này thôi sao, điện nước còn chưa bắt đầu làm?" Bên trong đột nhiên có thiếu niên đẩy xe đi tới, trên xe chất đầy đá vụn, nhìn thấy ba người Triệu Hằng, cậu ta hơi sửng sốt, quay đầu lại dường như muốn gọi người. Triệu Hằng đến gần cậu ta, nói: "Tôi là chủ nhà, vừa rồi cậu đang trát tường sao?" Chàng trai a a khua tay múa chân mấy cái, trong chớp mắt, phía sau cậu ta lại có một người đi tới. "Có chuyện gì?" Triệu Hằng nhìn về phía đằng sau chàng trai. Người đi tới vóc dáng cực kỳ cao lớn, mặc áo jacket màu đen cũ kĩ, trên tay cầm một điếu thuốc và búa, cả người từ đầu đến chân dính một tầng vôi, nhìn không rõ ngũ quan. Giọng anh ta thận trọng. Triệu Hằng lời ít mà ý nhiều: "Tôi là chủ căn hộ này, vừa rồi dưới nhà có người suýt chút nữa bị đá đập vào, bọn họ hoài nghi là nhà tôi lắp đặt thiết bị rơi xuống." Tiểu Trần ở bên cạnh bổ sung: "Đá cẩm thạch trang trí trên tường tầng bốn cũng bị vỡ một miếng, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, hiện tại chỉ có sáu căn hộ lắp đặt thiết bị, chúng tôi cũng đã kiểm tra mấy hộ kia rồi." Anh ta tiện tay ném điếu thuốc xuống mặt đất, hỏi, "Vậy có nện trúng người không?" "Không, nhưng cháu gái chủ nhà tầng một bị doạ sợ, hiện tại người còn đang chờ bên dưới." Đối phương trả lời. Triệu Hằng nhân lúc này gọi điện cho quản lý hạng mục lắp đặt thiết bị. Không biết quản lý hạng mục đang làm gì, Triệu Hằng nói mọi chuyện, đối phương dường như không nghe vào, nghe xong chỉ "Hả?", Triệu Hằng nhẫn nại hỏi: "Bây giờ còn đang trát tường, một tháng qua các anh chưa làm gì sao?" Quản lý hạng mục nói: "Đâu có, không phải vẫn đang làm sao, đội chúng ta đã làm với tốc độ nhanh nhất rồi đấy, cậu ta —— " Đối phương rõ ràng say đến hồ đồ rồi, Triệu Hằng cúp luôn điện thoại, gọi cho bên tổng giám sát lắp đặt thiết bị. Bên quản lý căn hộ lại nói một lần nữa, đi vào trong phòng kiểm tra, phát hiện mặt tường đang trát là nơi lắp điều hoà, có thể dựa vào chỗ này để mở rộng thêm diện tích, tuy nhiên bên quản lý bọn họ không cho phép làm như vậy. Bên dưới chỗ này, vừa vặn là chỗ đá cẩm thạch tầng bốn bị nện vỡ. Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông. Anh ta vẫn cầm búa trong tay, nhìn về phía cô gái đang gọi điện thoại, đợi đối phương gọi xong, anh ta mới lên tiếng: "Vậy đi xuống dưới xem một chút?" Triệu Hằng thấy anh ta đang nói chuyện với mình, cô nói: "Đương nhiên phải đi xuống dưới xem rồi." Anh ta gật đầu, gọi cậu thiếu niên một tiếng, "Tiểu Á." Sau đó hai tay làm thủ ngữ. Người gọi Tiểu Á bỏ xe đẩy ra, đi theo bọn họ xuống dưới, hai người quản lý căn hộ nhìn nhau. Anh ta nói: "Đi đi, xem phải chịu trách nhiệm như thế nào." Tầng dưới cùng, hai bà cháu còn đang chờ, bọn họ cũng là chủ nhà đang lắp đặt thiết bị, tranh thủ hôm nay cuối tuần, cố ý đến xem tiến độ, ai ngờ từ trên trời giáng xuống một tảng đá, đúng lúc rơi bên chân, cháu gái nhỏ bốn tuổi sợ tới mức khóc lớn. Tiểu Á là người câm, dáng vẻ vừa gầy vừa nhỏ, cậu ta không ngừng cúi đầu, đánh chữ xin lỗi trên điện thoại, dáng vẻ thấp bé yếu ớt, thái độ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống. Vốn là thề không bỏ qua, nhưng bà lão đành bất đắc dĩ tỏ vẻ thông cảm. Triệu Hằng đút tay vào túi, im lặng đứng ngoài quan sát, khi bà lão đã không còn giận, cô đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông kia đứng ở cửa sổ tầng mười, trong tay anh ta lại kẹp một điếu thuốc. Anh ta dựa vào lan can hút, chạm phải ánh mắt đối phương, anh ta mới đứng thẳng người, lùi ra phía sau một bước. Còn khối đá cẩm thạch kia, bên quản lý tỏ vẻ phải đi hỏi ý kiến giá cả để bồi thường, rồi sẽ liên hệ với Triệu Hằng sau. Triệu Hằng không lên trên nữa. Căn hộ của cô nằm ngay toà nhà số một, cách cửa tiểu khu không xa. Trên mặt đất tuyết đã xoá nhoà hết dấu chân, cô lại để lại một chuỗi dấu chân, ngồi trở lại trong xe ấm áp. Lý Vũ San biết rõ chuyện đã được giải quyết, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?" "Không có gì." Dừng một chút, cô mới nói, "Thói đời này thật đúng là ai yếu thế thì là người có lý." Lý Vũ San cười nói: "Cậu được tiện nghi còn khoe mã, nếu không có người câm kia, vấn đề này sẽ còn kéo dài." Triệu Hằng dường như không cho là đúng. Lý Vũ San vội nói bị muộn rồi rồi, Triệu Hằng bảo cô ấy đổi chỗ. Triệu Hằng tăng tốc độ xe, Lý Vũ San nhìn cô trên mặt đường kết băng cũng dám lái với tốc độ 40-50km/h, không khỏi bội phục nói: "Sớm biết như vậy nên đi con Polo của cậu." Sau khi xe rời đi nửa tiếng, cuối cùng quản lý hạng mục đã chạy tới Hoa Vạn Tân Thành. Ông ta vẫn còn say, cả người đầy mỡ chống lạnh, quần áo mặc rất ít, vẫn còn trong niềm vui mới đón vợ con từ quê lên. Ông ta dựa theo tiếng động tìm được người, hỏi: "A Dương, chủ nhà đâu rồi?" Chu Dương dừng động tác lại, phủi bụi trong tóc, nói: "Đã sớm đi rồi." Vậy lúc nào gặp thì nói sau. Quản lý hạng mục nhìn xung quanh, Chu Dương đưa cho ông một điếu thuốc, cũng châm một điếu, hỏi: "Vợ con chú đến rồi à?" Quản lý hạng mục nói: "Ừ, vừa đến, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, rượu còn chưa uống được mấy ngụm, đã bị điện thoại bên này làm tỉnh lại rồi. Sao bất cẩn như vậy." "Quản lý Ôn ——" kéo dài cách xưng hô này, Chu Dương mới nói, "Không có tiền ăn cơm, xin nương tay." Quản lý Ôn tay cầm điếu thuốc run run, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, yên tâm đi. Tôi sẽ thúc giục khoản tiền này, kinh tế công ty đình trệ, cậu xem căn hộ này đấy, nếu không có cậu chịu tới cứu gấp, bị chủ nhà nhìn thấy tiến độ này, thì xui xẻo biết bao." Ông ta rất tự nhiên nói sang chuyện khác, "Chủ nhà này cũng không dễ chọc đâu, làm cẩn thận chút." Tiểu Á không nói gì đã hiểu thông qua khẩu hình miệng của ông, khua tay múa chân, quản lý Ôn hỏi: "Cậu ta nói gì?" Chu Dương nói: "Cậu ta hỏi sao cô gái kia không dễ chọc." Quản lý Ôn nêu ví dụ: "Lần trước cô ta tới công ty ký hợp đồng lắp đặt thiết bị, cậu biết giá cả cũng đã chi tiết rõ ràng, vậy mà cô ta ở lại đến hai giờ, tính ra công ty thu thêm hai trăm tệ. Ôi trời ạ, tôi làm lắp đặt thiết bị đã được hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tính toán chi li đến vậy! Quá kinh khủng." Ông ta nói xong, cảm thán lắc đầu, thịt mỡ trên gương mặt rung động theo. Tiểu Á ở bên canh mở to hai mắt nhìn rất kinh ngạc. Chu Dương cười, bỏ thuốc lá trong miệng xuống, tiện tay phủi khói bụi, nói: "Vậy đúng là khó chơi thật." *** Có ai đã từng nói với em rằng anh rất yêu em? Trên dòng nhật kí của em, có ai đã từng bật khóc Có ai từng nói với em về nỗi lòng canh cánh trong anh Nỗi lòng chất chứa tại nơi thành phố xa vời này....   Có ai từng nói với em-Trần Sở Sinh OST phim "Mười năm yêu em" Sau một thời gian dài lăn lộn trong những bộ truyện nàng dâu cực phẩm thanh xuân vườn trường ngọt sủng đáng yêu, thì có vẻ như cuối cùng mình cũng đã quay trở lại với thể loại truyện phù hợp với lứa tuổi của mình nhất: truyện thực tế, về những con người trưởng thành. Vậy nên, chuyện mà mình sắp review đây, không phải là một câu chuyện tình yêu kinh tâm động phách, không phải là một chuyện tình ngọt ngào, cũng chẳng dễ thương, nó càng không phải là một câu chuyện về tinh anh trong tinh anh, chỉ là một câu chuyện về hai con người rất đỗi bình thường, những con người mà mục đích sống của họ đôi khi chỉ đơn giản là cố gắng tồn tại trong cái cuộc sống khắc nghiệt và đầy rẫy phản trắc, rủi ro này. Nhưng chắc cũng không cần rào trước đón sau nhiều đến thế, mình chỉ cần nhắc đến cái tên Kim Bính thì có lẽ các bạn độc giả đã quen thuộc hoặc mến mộ tác giả này cũng đã tương đối hiểu nam nữ chính của cô ấy thường như thế nào rồi đấy. Nữ chính Triệu Hằng, sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bị đem đi cho làm con nuôi từ bé. Năm 5 tuổi, cô đã biết mình là con nuôi, một đứa con nuôi không được nuông chiều khi sau cô còn có một cô em gái con ruột, vậy nên cũng từ đó, cô đã hình thành cho mình thói quen tự lập, tự mình kiên cường sống, tự mình thương mình. Nhưng từ sâu trong tâm thức, có lẽ Triệu Hằng cũng không phải là một cô gái mạnh mẽ đến thế. Cô luôn lập mọi kế hoạch cho cuộc đời của mình. Đọc nhiều sách, học thật giỏi, dành dụm tiền, trước 30 tuổi sẽ mua nhà, lấy chồng sinh con. Cuộc đời Triệu Hằng tưởng chừng như đã viên mãn như cô dự định khi cô gặp, yêu và chấp nhận lời cầu hôn của Cố Dư Vĩ, người yêu từ thời Đại học, vừa đẹp trai vừa có học thức và gia thế. Hai người góp tiền mua căn nhà mơ ước, chuẩn bị kết hôn. Hạnh phúc, chưa bao giờ ở gần Triệu Hằng đến như vậy. Nhưng rất tiếc, đây chưa phải là đoạn kết, mà mới chỉ là khởi đầu câu chuyện. Bởi vì trong lúc Triệu Hằng tưởng chừng đang nắm giữ mọi thứ trong tay, nó lại như một hiệu ứng Domino, từ từ sụp đổ trước mắt cô. Sau bao năm bỏ mặc, mẹ ruột tìm đến cô, mang theo người em trai tàn tật, giở đủ thói lưu manh ăn vạ đòi cô trợ cấp, càng cho tiền lại càng được thể lấn tới, ầm ĩ đến nỗi ảnh hưởng cả gia đình bạn trai, Cố Dư Vĩ không chịu nổi áp lực từ bố mẹ (vốn đã không ưa cô con dâu không môn đăng hộ đối này), nói tiếng chia tay. Chia tay dù không đòi quà, nhưng vì tự tôn của bản thân mà Triệu Hằng gom góp gần hết tiền tiết kiệm để trả lại phần góp mua nhà của Cố Dư Vĩ. Rồi lại vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của mẹ và em trai ruột, mà cô đành bỏ công việc đã gắn bó 5-6 năm trời, cũng bỏ cả cơ hội được thăng chức. Hoàn cảnh hiện tại của cô bây giờ tóm gọn trong mấy câu: bị bạn trai 7 năm bỏ, không việc làm, tiền tiết kiệm gần hết, có nhà, nhưng ngôi nhà đó cần có một khoản tiền lớn để hoàn thiện nó. "Trời không tuyệt đường sống của ta", câu này thật cmn nực cười khi áp dụng lên Triệu Hằng. Vì cố tình ngay lúc này, cái công ty lắp đặt thiết bị nhà ở mà cô đã tỉ mỉ lựa chọn lại rơi vào tình trạng phá sản, việc sửa chữa tạm ngưng, cô có nguy cơ mất hết số tiền đặt cọc.(giống ngư hương tứ dật nhỉ) Dù có kiên cường mạnh mẽ đến mấy, đứng trước bao biến cố như vậy, là con người chứ đâu phải sắt thép, Triệu Hằng cũng không chịu đựng nổi. Và trong lúc tuyệt vọng nhất ấy, cô vớ được cái phao cứu sinh là Chu Dương. Anh vốn là công nhân lắp đặt điện nước cho phòng ở của cô. Vài lần gặp gỡ, giao tình không tính là sâu, nhưng người đàn ông đó cứ hết lần này đến lần khác tiếp cận rồi quan tâm, giúp đỡ cô. Anh cũng nghèo, chỉ là một người đàn ông đến từ phương Bắc xa xôi đã mồ côi cả mẹ lẫn cha, một người ở tầng lớp lao động bình thường nhất mà ta vẫn thường dùng từ "tay làm, hàm nhai". Anh không có nhiều tiền để giúp cô, mà có lẽ cô cũng không cho phép, nhưng anh nguyện ý cho cô tất cả những gì mà anh có: sự quan tâm không cần hồi đáp, đứng lên khi cô bị ức hiếp, làm chỗ dựa cho cô mà không đợi cô yêu cầu hay đòi hỏi. Anh đã cho cô bàn tay để cô vịn vào lúc cô cần điều đó nhất. Họ cứ thế ở bên nhau, ban đầu có lẽ là để phát tiết (hay là tìm chút hơi ấm và chân thật cuối cùng còn sót lại?l), nhưng dần dần, sự chân tình của Chu Dương đã đánh động cảm xúc của Triệu Hằng, khiến cô từng chút từng chút một chấp nhận anh. Chuyện tình của họ không phải là loại tình cảm mãnh liệt, thơ mộng, oanh oanh liệt liệt, mà chính là kiểu củi gạo mắm muối, sớm chiều bên nhau sinh tình. Hai con người vẫn tự mình vật lộn giữa dòng đời, nhìn bề ngoài có vẻ như không có gì chung: một người thuộc tầng lớp tri thức cao cấp, một người chỉ là lao động chân tay; người mềm mại xinh đẹp, người thì cao to thô kệch, nhưng họ lại tìm thấy sự đồng điệu nơi nhau. Có lẽ phải cảm thán một chút, nhân sinh ấy mà, người với người vốn dĩ đâu có nhiều khác biệt đến thế, chỉ cần cho chúng ta cơ hội để lại gần nhau, gạt bỏ những chướng ngại không đáng có, xé tan lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, thì bên trong mỗi người, có lẽ đều cũng chỉ là những tâm hồn vụn vỡ cần chút hơi ấm, cần chút cảm thông, cần chút thấu hiểu từ đồng loại mà thôi. Theo đuổi Triệu Hằng thời điểm đó, thực ra cũng không chỉ có Chu Dương, còn có một Tưởng Đông Dương công việc thỏa đáng tiền lương cao, gia thế tốt, lại còn đẹp trai; chưa kể Cố Dư Vĩ cũng manh nha ý định muốn nối lại với cô, nhưng tại sao lại là Chu Dương-kém hơn hẳn về mọi mặt? Không thể là vì anh cao, to, lớn, vô cùng khỏe mạnh (ầy, reviewer nói theo nghĩa đen nhé, cấm bạn đọc suy diễn lung tung )?! Triệu Hằng là một người con gái vô cùng lí trí, trước kia thế mà bây giờ càng thế. Nhưng phụ nữ ấy mà, chúng ta thực tế, nhưng chẳng phải do chúng ta chưa gặp được người đàn ông nguyện ý đặt chúng ta lên trên tất cả, người mà vì họ chúng ta sẽ chấp nhận gỡ bỏ dần mọi sự thực tế và phòng ngự của mình hay sao? Cuộc đời Triệu Hằng, nào đã có ai thật sự đặt cô lên trên hết thảy? Bố mẹ ruột không? Mẹ nuôi không? Rồi đến Cố Dư Vĩ, yêu thương bao năm nhưng cuối cùng vẫn chọn lựa bố mẹ thay vì mình; đã gặp gỡ một Tưởng Đông Dương, tốt đấy, chu đáo đấy, nhưng tình yêu đó vẫn cần có sự hồi đáp từ phía cô, anh đi một bước về phía em, rồi lại đợi em bật đèn xanh mới dám bước tiếp. Chu Dương thì khác. Anh ngang nhiên xông vào cuộc sống của cô, bảo vệ cô dù cô chưa bao giờ cho anh tư cách đó, mà có lẽ anh cũng không dám mong đợi điều đấy. Anh làm đơn giản vì anh yêu cô, thứ tình yêu mà anh thậm chí còn không dám nói ra lời bởi sợ cô sẽ áp lực và né tránh anh. Giống như có một người phụ nữ khi nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Hằng đã hỏi Chu Dương "Đây là vợ của anh à?" "Không" "Là cuộc sống của tôi". Tình yêu của Chu Dương dành cho Triệu Hằng là thế. Không sướt mướt, không hường phấn, đơn giản như vậy. Cô là sinh mệnh của anh, là thứ đẹp đẽ nhất xuất hiện nơi cuộc đời anh. Có thể anh học hành ít, gia thế bình thường, anh không trao cho cô được những thứ mà Cố Dư Vĩ, Tưởng Đông Dương hoặc những người đàn ông ở giai tầng đó có thể trao cho cô. Nhưng thứ họ trao, dù là thứ tốt, nhưng không phải là tốt nhất của họ. Còn Chu Dương, những thứ tốt đẹp nhất của anh, anh nguyện trao hết cho cô. Tôi vẫn cho rằng, cuộc đời người phụ nữ, có một người đàn ông yêu mình bằng cả sinh mạng như thế, đặt mình lên trên tất cả như thế, vậy là đủ rồi. Nhưng tất nhiên, Triệu Hằng cũng không và chưa bao giờ là một cô gái si tình ngốc nghếch như thế. Giống như Tưởng Đông Dương từng nói với cô: "Duy trì một đoạn tình cảm chỉ cần yêu, nhưng duy trì một đoạn hôn nhân thật sự cần phải cân nhắc rất nhiều mặt. Hai thế giới va chạm có lẽ là kích thích nhất thời, nhưng va chạm thời gian dài, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi". Triệu Hằng hiểu điều đó hơn ai hết, nên cô có thể từng xem Chu Dương là bình dưỡng khí cho con cá bị vứt lên bờ là cô đây, bấu víu vào anh, cô đã từng rất muốn rất muốn vứt bỏ lí trí để toàn tâm toàn ý ở bên anh, nhưng cô vẫn không làm như thế được. Cuối cùng... vẫn là lựa chọn chia tay. Vậy nhưng, sợi dây duyên nợ giữa họ vẫn chưa đứt, vì định mệnh lại một lần nữa kéo hai người về bên nhau. Lần này lại đến Chu Dương gặp chuyện. Đứng trước sự lựa chọn khó khăn giữa một bên là mặc kệ Chu Dương không quản, một bên là giao thứ đáng giá nhất của mình ra giúp anh, Triệu Hằng đã nhận ra rằng thật ra, cô không có sự lựa chọn. Hoặc nói cách khác, cô đã thân bất do kỉ mà lựa chọn anh từ lúc nào rồi. Nói đi nói lại, tên của truyện là "Xuân khởi" (bắt đầu mùa xuân), trước tiên là do cảm hứng từ một bài hát mùa xuân xưa, nhưng cũng đủ cho độc giả chúng ta hiểu, khó khăn bão bùng thế nào, sau tất cả, thì mùa xuân rồi cũng sẽ đến với Triệu Hằng mà thôi. "Anh đã trở lại". Cô chưa từng nói cô sẽ đợi anh, anh chưa từng hứa sẽ về bên cô, nhưng anh đã về với cô. Tình yêu của họ chẳng cần hứa hẹn, càng không có thề nguyền, nhưng cứ như vậy thuận lý thành chương mà ở bên nhau. Chu Dương đã mang theo mùa xuân ấm áp, bình yên và đẹp đẽ để trở về với cô. Đã đọc qua một số tác phẩm nổi bật của Kim Bính như Con đường vấy máu, Sinh đồ, Tương Tư Hữu Thời ...mình có thể nói, Xuân Khởi không xuất sắc và thu hút bằng. Nhưng nó vẫn có nét duyên dáng riêng của mình. Người đàn ông như Chu Dương, có thể không bá đạo, không cường ngạnh, không hào nhoáng như nhiều nam chính ngôn tình khác, tình yêu của anh cũng không quá phô trương nhưng làm cho người ra có cảm giác sâu sắc và chắc chắn như những mạch nước ngầm bên dưới, đầy bao dung, chở che và luôn ở đó vì bạn. Vậy nên, nếu bạn yêu thích những thứ thực tế, hoặc đã quá chán ngán những sơn hào hải vị ngôn tình hào nhoáng ngoài kia, mình xin được đề cử câu chuyện này. Dù chỉ là cơm rau dưa đạm bạc nhưng được chấp bút bởi tác giả Kim Bính với bút pháp có lực, có chiều sâu, biết dẫn dắt và xây dựng cốt truyện, lại còn được truyền tải qua dịch giả bảo chứng chất lượng Rabbitlyn nữa. Vậy nên, nếu có hứng thú thì xin các bạn cứ yên tâm mà nhảy hố ạ. Ngoài ra nếu vẫn còn yêu thể loại ngọt ngào thì bạn có thể đón đọc ngay truyện rất yêu rất yêu em nhé,nhiệt liệt đề cử nè Mời các bạn đón đọc Xuân Khởi của tác giả Kim Bính.
Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Văn án:   "Nam chủ: Chúa công đối với ta ân trọng như núi, bất luận là muốn tim ta hay muốn mạng ta hay muốn bất kỳ bộ phận nào của ta, ta cũng thấy chết không sờn. Nhưng thật ra trong lòng ta là thích nữ nhân.   Chúa công: Vừa khéo, ta chính là nữ nhân.   Mỗi ngày, trong cung đều thế này:   Cung nữ: Ai dô, thật không thể khoanh tay ngồi nhìn mà, Tướng quân lại bị bệ hạ trêu cho khóc rồi, thật sự quá đáng thương." (*)   Xuyên không không khó, khó là ở chỗ xuyên phải nhân vật sắp chết. Nữ chính Trình Thiên Diệp của chúng ta hôm nay trúng số độc đắc khi vừa xuyên qua đã thấy dải lụa vắt ngang cổ mình.   "Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không.   Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ.   Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ." (*)   Hóa ra số Trình Thiên Diệp lại đen đủi như vậy, lúc nàng vừa tỉnh lại cũng là khi ca ca song sinh cũng là quân chủ Tấn quốc bị người độc chết.   Quân nổi loạn đang uy hiếp bên ngoài, giờ chỉ còn một con đường chết dành cho nàng. Đương lúc căng thẳng thì cái khó ló cái khôn, Trình Thiên Diệp quyết định bỏ đi thân phận công chúa, đóng giả thành Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ.   Kể từ ngày đó thần dân Tấn quốc thấy quân chủ của mình từ một người đam mê tửu sắc, thích ăn chơi đàm đúm lại trở thành một thiếu niên thích ru rú trong nhà. Mấy quốc gia tụ họp cùng đi chinh phạt, vậy mà quân chủ Tấn quốc thì xin ở lại... giữ thành, trở thành trò cười cho thiên hạ.   Cuộc sống giả nam khó khăn đủ đường, Trình Thiên Diệp chỉ như con rối răm rắp làm theo lời khuyên của những vị đại thần "tâm phúc" của ca ca. Nàng biết họ khinh thường mình không có năng lực lãnh đạo, nhưng là một người hiện đại xuyên qua, tư tưởng của nàng khác xa những người cổ đại này.   Trong xui lại có may, vì là con đẻ của tác giả nên làm gì có chuyện nữ chính cứ phải sống khổ sở như thế cả đời. Trình Thiên Diệp bỗng phát hiện ra xuyên không mang đến cho nàng một món quà đặc biệt, đó là khả năng nhìn người đoán suy nghĩ: Ai trung thành, ai yêu thích, ai căm ghét, ai phản bội... nàng đều có thể biết được thông qua vòng sáng năng lượng trên người đó.   Bấy giờ Trình Thiên Diệp mới hiểu ra một điều, trốn tránh không phải là cách giải quyết. Nàng cũng có khát vọng lớn lao, đó là thống nhất thiên hạ, gây dựng đế chế cho riêng mình.   Kể từ ngày hôm đó, mọi người thấy vị Tấn Việt hầu nhát gan ngại khổ dường như trở thành con người khác: thông minh, sắc bén, liệu việc như thần. Bằng năng lực đặc biệt của mình, Trình Thiên Diệp bắt đầu gây dựng đội tâm phúc. Và sự chú ý của nàng đã ngay lập tức va phải ánh mắt của nam chính - Mặc Kiều Sinh.   Mặc Kiều Sinh vốn là nô lệ của Uy Bắc Hầu. Ở thời đại này, nô lệ bị đối xử như thứ công cụ không cảm xúc, chỉ dùng để mua vui cho đám vương tôn quý tộc. Quan hệ nam - nam cũng rất thịnh hành, nên chỉ cần tên nô lệ nào có chút nhan sắc là sẽ bị các vị quý tộc có sở thích biến thái để ý. Vị Uy Bắc Hầu này cũng không ngoại lệ, vừa già lại vừa dâm, thích nhất là "xử" đám nô lệ.   Mặc Kiều Sinh từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí kinh tởm của trại nô lệ, thấy ca ca vì bảo vệ mình mà bị đám nam nhân "hành hạ", thấy mẫu thân vì kiếm chút đồ ăn mà để mặc chúng đè ra "làm việc". Chàng thanh niên Mặc Kiều Sinh từ đó sinh ra ác cảm tột cùng với mối quan hệ nam - nam.   Sống được đến tuổi thành niên mà vẫn còn "trong trắng" như Mặc Kiều Sinh quả là kỳ tích, nhưng ai bảo chàng là nam chính cơ chứ. Quay lại câu chuyện của chúng ta thì trong một buổi tiệc, đám nô lệ được gọi lên hầu hạ các vị quý tộc và run rủi sao Mặc Kiều Sinh rơi trúng vào tay quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Diệp.   Thấy chàng trai nô lệ chịu đói đến mờ mắt mà vẫn cố chịu đựng, mẫu tính của Trình Thiên Diệp nổi lên, liền nhấc tay giúp đỡ một chút. Chẳng ngờ cứu người một lần lại trở thành nhân duyên trời định.   Chính nhờ cái lần tình cờ giúp đỡ ấy mà trong mắt Mặc Kiều Sinh, Trình Thiên Diệp đã trở thành vị thánh sống. Trình Thiên Diệp khác tất cả những vị quân chủ kia, nàng vừa tốt bụng lại thiện lương, đối xử với đám nô lệ hết sức có "tình người".   Nhưng Mặc Kiều Sinh không biết là trong lúc ấy Trình Thiên Diệp cũng đã nhắm chàng rồi. Bởi có khả năng nhìn thấu ý nghĩ của người khác nên Mặc Kiều Sinh trong mắt nữ chính chẳng khác nào viên kim cương sáng chói lóa. Nàng đã quyết tâm bằng giá nào cũng phải chiếm được chàng làm của riêng.   Câu chuyện của nam nữ chính sau đây còn rất dài, trải qua biết bao khó khăn, Mặc Kiều Sinh mới được về bên người Trình Thiên Diệp. Chàng trở thành một vị tướng quân tài giỏi, nhưng đứng trước quân chủ của mình, lại trở nên ngớ ngẩn vô cùng.   Chỉ có duy nhất một thứ mà chàng rất muốn nhưng không tài nào cho quân chủ của mình được - đó là trinh tiết. Chàng thà chết cũng không thể chấp nhận quan hệ với một nam nhân.   Vừa hay, Trình Thiên Diệp lại là nữ nhân. Sau khi trêu chọc tướng quân của mình chán chê đến phát khóc thì nàng mới mở lòng từ bi, nói sự thật này cho chàng biết. Mặc Kiều Sinh lúc đó chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống mà lạy nàng :V   Câu chuyện này qua lời kể xàm ba láp của tớ thì có vẻ nhí nhố nhưng thực ra tác giả viết khá chắc tay. Nữ chính thì cực kỳ cường, mặc dù được tác giả tặng cho bàn tay vàng biết đọc suy nghĩ nhưng nàng đã sử dụng hết sức hợp lí chứ không đùng một cái trở nên vô địch trong một đêm.   Nam chính thì tuy là tướng quân thét ra lửa trên chiến trường nhưng đứng trước nữ chính lại như con cún vẫy đuôi, bảo đi đằng đông thì nhất định không qua đằng tây.   Cặp đôi nam nữ chính cứ khi nào ở gần nhau lại như một màn tấu hài. Nữ chính thì thích trêu chọc, nam chính lại ngại ngùng né tránh. Kết quả là lần nào nữ chính cũng dùng bàn tay của mình bắt nạt ai đó đến mức khóc lóc ỉ ôi xin tha. Còn "bắt nạt" như thế nào thì mời các bạn tự bổ não nha.   Truyện lấy bối cảnh thế giới gần giống như thời xuân thu chiến quốc, chiến tranh liên miên. Trong đó nữ chính Trình Thiên Diệp đã dùng khả năng đặc biệt của mình để gây dựng quân đội, đi choảng nhau với các quốc gia khác và giành được thắng lợi, bá chủ một phương trời.   Cho tới đoạn kết thì thân phận của nàng cũng không bị lộ, nhưng vì muốn sống cuộc đời bình thường với Mặc Kiều Sinh nên nàng đã giả bệnh qua đời.   Ngoài hai nhân vật chính ra thì truyện còn có một dàn nam phụ cực đỉnh. Các vị tướng quân hay những người nô lệ đều có cá tính riêng, có những câu chuyện riêng khiến độc giả phải xúc động vì họ.   "Bắt nạt tướng quân đến phát khóc" là một cuốn truyện hay xuất sắc trong thời kì truyện cổ đại khá ít dạo gần đây. Vậy nên, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và nếu yêu thích bài rv thì thả hoa cho tớ nhé. ______   (*) Trích từ bản edit   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Thiên Diệp phát hiện mình xuyên không rồi. Nhưng hiện tại nàng không rảnh để kinh ngạc về chuyện này. Bởi vì cổ nàng đang bị một dải lụa màu trắng siết chặt, nàng cảm thấy máu sắp dồn hết lên não, đầu lưỡi không thể khống chế mà thè từ trong miệng ra, mũi hít không thông, tim vì thiếu dưỡng mà điên cuồng đập loạn. Thân thể nàng đang bị dải lụa trắng ba thước kia treo trên xà ngang, tục gọi là treo cổ. Giờ khắc này dưới chân nàng, mấy nữ nhân mặc phục sức cổ đại, bao quanh nàng khóc rống nước mắt đầm đìa, nhưng không có một ai đến cứu nàng cả. Nàng đau đớn muốn chết, liều mạng đạp chân. Thật may là chất lượng dải lụa trắng này không tốt, trong lúc nàng giãy giụa đã bị đứt toạc ra rồi. Trình Thiên Diệp ngã lăn quay xuống đất, che cổ, liều mạng hít thở, kịch liệt ho khan. Một phụ nhân trung niên mặc cẩm trường bào thêu hoa văn long phượng, bỗng nhào đến chỗ nàng, ôm nàng kêu gào: "Con ta, con ta." Cổ họng Trình Thiên Diệp đau rát, nói không ra lời. Trong lòng mắng: "Con gì mà con, nếu bà là mẹ ruột của tôi sao có thể trơ mắt nhìn tôi treo cổ chứ." Giờ phút này trong đầu nàng thoáng qua vô số hình ảnh, cảnh tượng, thanh âm, tựa như của một con người xa lạ, cô đọng lại, rồi nhét hết vào đầu nàng, dùng tốc độ tia chớp, dồn vào một lần. Thần kỳ chính là nàng có thể hiểu được. Vị phu nhân này thật sự là mẹ ruột của nàng, ôi mẹ ơi, người trước mắt này là mẹ ruột của nàng sao. Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không. Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ. Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ. Lục lọi trí nhớ loạn như ma trong đầu, Trình Thiên Diệp biết đại khái mình đã đến một thời đại luôn chiến loạn không ngừng, chư hầu phân tán. Mời các bạn đón đọc Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc của tác giả Cung Tâm Văn.