Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo

Lúc gặp lại tình đầu là vào tám, chín năm sau, tôi đứng ở trạm xăng, thấy anh bước ra từ siêu thị. Tôi nhìn anh không dám tin, thử hỏi, anh có còn nhớ em là ai không. Tay anh cầm chai nước suối, nhìn tôi rồi bình tĩnh trả lời, nhớ, dù có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhớ em. Có một câu hát như vầy: “Hẹn ước kiếp này, thiếu nhau một lần gặp lại, từ nay về sau, vết thương không thể lành lặn như lúc đầu”. *** Ngày đó cũng không phải vô tình gặp gỡ, hôm ấy là buổi họp bạn học thời cấp hai. Quy Hiểu nghe bạn cũ Bạch Đào nhắc tới tên anh, nói anh đang ở tạm trạm xăng đó cách không xa, sau khi nghe thấy cái tên này, lòng cô lại bắt đầu dậy sóng, không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô nói mình cũng muốn gặp “bạn cũ”… Bạn học kia cũng không nghĩ nhiều, lái xe chở cô đi. Đoạn đường chỉ năm phút đồng hồ lại lâu như thế kỉ. Xe của Bạch Đào còn chưa phanh lại, cô đã vội vã nhảy khỏi ghế sau xe, lo lắng nhìn quanh. Ánh mắt hoang mang… Mãi đến khi nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng và quần soóc thể thao bằng kaki màu sóng vai cùng mấy người bạn cũng trong trang phục tương tự đi tới, cô như thể mộng du, nghênh đón… Rồi đến khi anh nói câu kia. Quy Hiểu cứng người, xoa xoa cánh tay phải, không nói gì. Bạch Đào vờ ngốc, có chuyện gì à? Nợ tình hả? Nhìn mặt anh Thần vẫn khá bình thản, không giống như có khoản nợ tình gì quá khắc cốt ghi tâm, có lẽ chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng hai người trong cuộc lại không hề cười với nhau? Rốt cuộc thật giả thế nào, người ngoài như Bạch Đào cũng không thể nào hiểu được, dù sao cũng lăn lộn ở xã hội lâu rồi, khả năng hòa giải đương nhiên là có: “Anh Thần, sao anh cứ ở chỗ trạm xăng mãi thế, có việc à?” Lộ Viêm Thần đưa tay vỗ gáy Bạch Đào: “Trạm xăng này thì có việc gì chứ. Tối nói anh cậu sang tìm anh”. Bạch Đào thở một hơi: “Anh của em đang ở Lão Câu, hai ngày nữa rồi gọi anh ấy tới”. “Thế thì xong, hai ngày nữa anh về Nội Mông rồi”. Nói xong, anh mở nắp bình, uống hết hai phần chai. Quy Hiểu thoáng thoáng nghe được hai từ này thì tỉnh hẳn, lần này đi có lẽ hơn nửa đời người cũng không gặp lại. Vì thế cô mặt dày mày dạn nhìn anh, nhìn cẩn thận yết hầu dao động lên xuống khi uống nước. Dường như không hề thay đổi. Đôi đồng tử lớn hơn so với người bình thường, cộng thêm khóe mắt nhếch lên, khuôn mặt gầy gầy, mặc chiếc áo sơ mi đồng phục lộ ra cần cổ cong cong, một vẻ ngoài đường hoàng ngang ngược. Đường cong khóe miệng cũng rất dịu dàng, giống như thể đang cười… Bây giờ cũng thế. Từ lần đầu tiên biết anh năm mười ba tuổi, có người hỏi Quy Hiểu, cậu thích một nam sinh thế nào? Cô có thể trả lời được ngay: “Ánh mắt phài thế này thế này…”, giống như đã khắc sâu trong tiềm thức, cô vẫn nghĩ, một người con trai tuấn tú thì ánh mắt phải đẹp, qua mười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm nữa, nhận định này vẫn thế. Bạch Đào vốn định đưa Quy Hiểu đến gặp “bạn cũ”, không ngờ họ lại gặp người này, cho nên cũng kéo Lộ Viêm Thần đi theo, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu. Lộ Viêm Thần cũng ngẫu nhiên đáp lời. Cách nói của anh rất rõ ràng, có thể giảm thì giảm bớt. Rất nhanh, có hai chiếc xe việt dã quân dụng lái tới, dừng lại cách mấy người rất gần. Giữa trời nắng chang chang, khói xe nhả ra khét lẹt mà khó ngửi, hun đến mức người ta muốn tránh hết đi. Người trên ghế lái gọi anh lên xe, Lộ Viêm Thần vỗ vào lưng Bạch Đào: “Đi đi”. Anh nhảy lên ghế phụ xe jeep, mấy người kia cũng lần lượt lên theo, từ đầu tới cuối, anh không quay lại nhìn cô. Hai chiếc xe jeep rời khỏi trạm xăng, lưng Bạch Đào cũng ướt đẫm hết cả, cậu thấp giọng hỏi: “Cậu với anh Thần có chuyện gì à?” Quy Hiểu lắc đầu. Buổi tối, cô ở nhà dì Hai, người như mất tim mất phổi, đứng ngồi không yên. Hơn mười giờ, cô cầm lấy điện thoại, gọi sang nhà họ Hoàng. “Cậu gặp anh họ mình rồi à?” Hoàng Đình nghe mấy câu cô kể lúc chiều thì thất thanh hét lên: “Mẹ mình cũng không biết anh ấy về, sao cậu gặp được?” Hoàng Đình quá phấn khích, đứa con bị đánh thức thì giật mình khóc oang oang. “Cậu đợi chút nhé, mình đi dỗ thằng nhóc này đã”. Cô ấy đặt ống nghe xuống, cả buổi mới quay trở lại, “Mình không biết phải nói với cậu thế nào, Quy Hiểu, cậu còn tìm anh ấy làm gì? Lúc trước anh ấy xin cậu làm hòa bao nhiều lần, cậu quên rồi à? Cậu có biết cậu ác lắm không? Vất vả lắm anh ấy mới về được một chuyến, muốn gặp mặt cậu một lần cậu cũng không chịu. Quy Hiểu… Aiz, Quy Hiểu, cậu tìm anh ấy làm gì đây?” Đêm đó, Hoàng Đình vẫn đưa cho cô một dãy số điện thoại. Dãy số này được lưu vào danh bạ, tránh khi bình thường chạm tới, cô lưu lại bằng tên ZZZ, như thế nó sẽ chuyển xuống cuối cùng, nhưng thực ra cô chỉ nhìn qua đã nhớ. Bịt tai trộm chuông cũng là như vậy. Hai năm sau. Quy Hiểu ngồi trong phòng nghỉ đơn sơ của trạm xăng, kính thủy tinh phủ đầy hơi nước, bên ngoài, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng. “Người ta giữa đêm ôm vợ, mấy người chúng ta lại phải ôm tay lái giữa đêm”. Hai lái xe tải chở hàng đứng phàn nàn, “Đêm nay tuyết rơi nhiều đấy, mai đường trơn lắm cho xem”. Cô ngồi đây hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không chịu thêm được nữa, đứng dậy đẩy cửa gỗ phòng nghỉ ra, đi tới bậc thang phủ đầy những tuyết. Anh có đến không? Cổ áo bộ đồ chống rét màu đen kéo đến dưới chóp mũi. “Bạn cô sẽ tới sao?” Sau lưng, Tiểu Thái cũng chạy theo run rẩy hỏi. “Có lẽ thế”. Quy Hiểu không xác định. Cuộc điện thoại vừa rồi cô nói năng rất lộn xộn, bên kia hỏi địa chỉ xong thì tắt. Cô đợi tới mức chân thành gỗ rồi mà vẫn nuôi hi vọng cuối cùng, nhìn ra ngoài cửa lớn. Lại thêm nửa tiếng nữa, đầu ngón tay không còn tri giác, muốn vào trong nhưng lại không cam lòng. Lúc Tiểu Thái chạy đến lần thứ tư, ánh đèn xe trắng nhạt chiếu vào từ màn tuyết, chiếc xe việt dã phủ đầy tuyết chạy tới, không vòng lại mà dựng thẳng trước bậc thang. Nửa cửa sổ ghế lái hạ xuống, người trên ghế lái nặng nề trong bộ trang phục chiến đấu cảnh giới đặc biệt bằng vải bông màu đen, đội mũ cùng màu, trong bóng đêm, gương mặt không nhìn rõ, cô chỉ biết đó là anh. “Lên xe”. Đây là câu nói đầu tiên sau hai năm không gặp. Quy Hiểu chạy sang cửa xe bên cạnh: “Ông chủ trạm xăng nói bọn em tới thảo nguyên phía trước nhìn xem…” “Lên xe”. Lộ Viêm Thần lạnh lùng lặp lại. Quy Hiểu ngập ngừng quay lại gọi Tiểu Thái và ba người đàn ông đứng bên cạnh tránh gió đi ra. Mọi người lên xe, bốn người ngồi phía sau, đương nhiên Quy Hiểu phải ngồi vào ghế phụ. Cô do dự lên xe, kéo dây an toàn lại, còn chưa cài được Lộ Viêm Thần đã nhấn ga lái đi. Anh vẫn giữ thói quen đó, dù xuân hạ thu đông đều hạ cửa sổ xe. Gió đông lùa vào, thổi mấy người phía sau run rẩy nhưng nào dám lắm lời. “Có thể đóng cửa sổ lại không ạ?” Quy Hiểu đông lạnh đến mức đầu lưỡi cũng khó mà uốn thẳng. Lộ Viêm Thần nghiêng đầu nhìn cô, rồi đóng cửa sổ lại. Lúc cửa sổ thủy tinh từ từ nâng lên, chạm vào đỉnh cao nhất, ngăn gió tuyết ở bên ngoài, mấy người ngồi sau mới thở ra một hơi. Nhưng không kìm được lẩm bẩm, “bạn” của Quy Hiểu đúng là quá tàn bạo rồi… Mấy người Tiểu Thái làm ăn buôn bán bên ngoài, có đầu tư cổ phần ở công ty của Quy Hiểu. Lần này có một đơn hàng lớn, hàng hóa đưa đến nơi tập kết hàng ở biên cương, sau đó chuyển ra ngoài Mông Cổ. Mấy người Tiểu Thái thuê xe đi, nhân tiện bàn về việc buôn bán chế phẩm lông dê. Quy Hiểu không liên quan gì tới mấy chuyện này, nhưng cô nghe được hai chữ “Nội Mông” thì đứng ngồi không yên. Vì thế cũng đi theo. Tối hôm qua bão tuyết ập tới, họ phải lánh tạm ở trạm xăng, chiếc xe việt dã của Tiểu Thái cũng mất tích. Ông chủ trạm xăng không còn cách nào khác, nhưng vẫn nhiệt tình nghĩ giải pháp giúp họ, ở nơi này cũng có mấy quy củ bất thành văn. Bọn trộm xe thường trộm rồi giấu xe chỗ thảo nguyên cách đó không xa, biển số từ A tới H, vất đầy không người trông giữ, chờ bán đi. Ông chủ trạm xăng để họ tự đi tìm xe mình, sau đó sẽ gọi cảnh sát cùng tới nhận. Đây là phương pháp nhanh nhất. Tiểu Thái thấy cách này cũng được, Quy Hiểu nói mình có thể nhờ một người bạn, anh ấy cũng ở cạnh đây. Quy Hiểu không biết rõ, rốt cục anh đã xuất ngũ chưa, vẫn là đặc công hay là cảnh sát vũ trang? Tóm lại là một nghề có thể giúp được họ. Xe chạy giữa màn tuyết, đi được hơn nửa giờ đồng hồ thì dừng lại trên thảo nguyên tuyết trắng, không chỉ có rất nhiều xe chìm trong màn tuyết, ở đó còn có từng đống cỏ khô lớn nhỏ, nhìn qua, tất cả đều là tang vật… “Chờ một lát, để bạn tôi hỏi phương hướng đã”. Anh dừng xe, nói câu nói thứ hai. Sau đó thì đẩy cửa đi xuống. Tiểu Thái đang ngồi phía sau ngẩng đầu lên, nhích tới sau bả vai Quy Hiểu rồi hỏi: “Bạn của cô lạnh lùng quá, làm tôi sợ tới mức không dám nói cảm ơn”. Qua lớp cửa kính, Quy Hiểu nhìn anh đứng ở đầu mui xe, giữa đợt gió tuyết, anh cúi đầu đưa tay quanh lại bật lửa châm thuốc, cô đáp: “Anh ấy cứ thế đấy”. Trong đêm, ánh sáng yếu ớt giữa lòng bàn tay anh lướt qua tức thì. Ánh sáng kia chạm vào đầu thuốc, lóe lên trong đêm tối, cũng cháy cả mắt cô. “Tôi xuống… nói với anh ấy mấy câu”. Quy Hiểu đẩy cửa xe, nhảy xuống. Bởi vì không ngờ lớp tuyết trên đồng cỏ lại dày như vậy, cô bị lún sâu xuống, suýt nữa trượt chân, tay vội chống vào cửa xe. Lộ Viêm Thần nhìn theo hướng tiếng động phát ra, bóng đêm đen phủ kín lấy cô, chiếc áo khoác lông không đỡ nổi gió bão, đôi giày có vết ướt rõ ràng: “Không lạnh à?” Cô hoảng hốt. Lúc mới ở cùng nhau, hai người vẫn thường đứng cạnh trên kênh đào giữa mùa đông như vậy, có lúc cô ngồi trên mu trước xe anh, tựa vào ngực anh tránh gió, líu ríu cả buổi lại không thấy anh nói gì: “Anh nghĩ gì thế?” Anh sờ vào ống tay áo cô: “Nghĩ gì chứ? Nghĩ sao quần áo em ẩm ướt thế này?” “Hả”. Cô xấu hổ, “Cô em giặt đấy, chắc cô không nghe em, nên giặt rồi…” “Chưa khô mà em mặc làm gì? Không lạnh à?” Sao không lạnh được, cười cũng sắp cứng môi rồi này. Nhăn nhó cả buổi, cô thở ra một làn hơi trắng, nhỏ giọng nói: “Cái này mới mua đó, muốn mặc cho anh xem”. Mặc một bộ đồ chỉ mới khô một nửa tới gặp anh giữa mùa đông, ngẫm lại cô cũng thấy cảm động muốn chết. Cô cúi đầu cười. Khi đó bên cạnh kênh đào có một cánh rừng già mấy chục năm, gió lớn, không có ai ngang qua, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng còi xe lách cách, cũng không ai rảnh rỗi nhìn hai người họ trò chuyện yêu đương giữa ngày đông giá lạnh. Quy Hiểu yên tâm nấp vào trước người anh tránh gió: “Anh thấy nhìn được không?” “Cũng được”. Cũng được? Sắp chết cóng mà đổi được một câu cũng được? Cô nắm cổ áo len của anh: “Từ trước tới nay anh chưa từng khen em đâu đấy, khen em xinh đi, nhanh, khen em xinh”. Anh cười, đôi mắt dưới ánh trăng càng sáng bừng rực rỡ. Lộ Viêm Thần dời mắt, tiếp tục hút thuốc. ... Mời các bạn đón đọc Đường Về của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thập Niên Hoa Hạ Miên - Tô Tử Noãn
A Bạch là một nữ du côn đường phố nổi danh trong thành, gian lận, lừa đảo, trộm cắp nàng đều làm qua. Nàng vốn là một cô nhi không cha không mẹ, từ lúc sáu, bảy tuổi có ý thức, mỗi đêm đều ở trong ngôi miếu đổ nát. Còn Thư Lê, hắn rất khôi ngô tuấn tú, ôn hòa tao nhã, thế nhưng lại bị mù. Hắn ở trong tòa tiểu viện phía đối diện. Hai người bọn họ có thể coi như là hàng xóm. Người ta đồn căn nhà nơi Thư Lê sống có ma, hoa lê cứ mãi nở không tàn, còn hắn cho dù bao nhiêu năm dung mạo cũng không thay đổi. Nhưng A Bạch không sợ, bởi nàng là do một tay Thư Lê cứu về, sống dựa vào hắn, ăn cơm của hắn, cũng rất thích hắn. A Bạch nói, Thư Lê là nam nhân duy nhất khiến nàng vừa nhìn đã chảy nước miếng. Cái tên của nàng cũng vì hắn mà đặt nên, Thư Lê quanh năm suốt tháng mặc chiếc áo bào trắng không nhiễm bụi trần, còn nàng chỉ vì muốn thân thiết với hắn mà lấy tên là A Bạch. Ở trước mặt một Thư Lê nho nhã, nàng luôn cố gắng ép bản thân vào khuôn khổ một người bình thường, thu bớt bản tính vô lại. Đã nhiều lần nàng chủ động nói muốn gả cho hắn nhưng hắn lại không để vào tai. Hắn nói phải chờ một người, chỉ cần hoa lê vẫn nở, hắn vẫn sống thì hắn sẽ mãi ở đây để chờ. *** Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, đến một ngày, có một người tự xưng làTĩnh Uyên xuất hiện. Cùng với sự xuất hiện ấy là những dòng hồi ức quá khứ từ kiếp trước ùa về. Tĩnh Uyên nói với nàng, nàng không phải A Bạch mà là Lưu Ngọc, một viên ngọc thạch ở Côn Luân tu luyện mà hóa thành. Khi đó Tĩnh Uyên còn chưa là Thượng Thần, hắn mới chỉ là một Chân Quân nhỏ bé còn Lưu Ngọc nàng thì thầm yêu Tĩnh Uyên rất nhiều năm. Thế nhưng, hắn vì muốn lên chức thượng tiên, không thể có tình cảm luyến ái nên vẫn bỏ mặc nàng. Lưu Ngọc thấy thế, quyết định tự vẫn, chặt đứt đoạn tình cảm dây dưa này để hắn yên tâm tu luyện. Vậy nhưng, nàng không hề biết, khi nàng mất đi, Tĩnh Uyên mới hiểu được mình có tình cảm với nàng, cho dù tu thế nào cũng không thể thành chính quả. Hắn còn kể rất nhiều nữa những chuyện trong kiếp trước để mong nàng có thể nhớ lại, cùng hắn viết tiếp đoạn tình duyên còn dang dở. Nhưng Tĩnh Uyên đã vô tình quên mất một điều, Lưu Ngọc tương tư hắn năm nào đã chết rồi, giờ đây chỉ còn một A Bạch đối với hắn hoàn toàn xa lạ. Bởi giờ đây trong lòng nàng chỉ có Thư Lê, người thiếu niên dịu dàng bên tán hoa lê. Ngồi cạnh Tĩnh Uyên nhưng A Bạch chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để có thể trở về gặp người trong lòng của nàng. Vậy mà, khi nàng trở lại tiểu viện, bóng dáng quen thuộc ấy đã không còn... “Mười năm qua hắn chưa từng ra khỏi sân này, cho dù ta ra ngoài bao lâu, hắn đều đợi ta trở về. Lần này hắn không đợi nữa sao.” Chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi đến thế, hoảng loạn như một người điên, nàng gọi tên hắn. Trong lúc tìm kiếm, nàng gặp lại ông lão năm xưa đã làm phép ở tiểu viện. Ông ta nói Thư Lê sống bên nàng mười năm nay vốn chỉ là một hồn phách. Ngọc thạch kiếp trước rơi xuống nhân gian nhẽ ra phải tan xương nát thịt, thế nhưng lại trở thành cô bé A Bạch, tất cả đều nhờ Thư Lê. Hắn đã làm khế ước với quỷ, dùng cái chết của hắn đổi lấy sự sống cho nàng, thời gian kiềm giữ hồn phách là mười năm. Trong nháy mắt A Bạch dường như đã hiểu ra tất cả. Hiểu ra vì sao năm đó nàng từ miếu hoang tỉnh lại đã là dáng vẻ một cô bé không có trí nhớ. Hiểu được vì sao lúc đó vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thư Lê nheo mắt nở nụ cười ấm áp. Hiểu được vì sao hắn chưa bao giờ chấp nhận lời cầu hôn của nàng. Hiểu được người hắn đợi suốt mười năm là ai. Thế nhưng, hiểu được thì thế nào? Đến cuối cùng, nàng và hắn cũng đã bỏ lỡ. Dù xuống tận âm phủ, nàng vẫn không thể đưa hắn trở về. Từng dòng kí ức cứ hiện về, lặng lẽ mà mãnh liệt. Năm đó có người thiếu niên từ đóa hoa lê hóa thành lễ phép chào nàng, cùng nàng ngày đêm bầu bạn không màng tu tiên. Lại có ai lén lút giấu đi bức thư tình đã viết rồi lại ngậm ngùi ném vào đống lửa hủy đi. Khi nàng bị hủy đi hai mắt, cũng là người đó đã không tiếc mà nhường lại đôi mắt của chính mình để bản thân trở thành kẻ mù lòa. “Ta nợ nàng một mạng đã trả được, nàng nợ tình yêu của ta, ta từ bỏ.” Hắn nợ mạng trả mạng cho nàng, thế còn tim của nàng hắn có trả được không? Thư Lê mất.  Tĩnh Uyên lặng lẽ bỏ đi.  Nàng biết bọn họ sẽ không bao giờ trở lại. *** Hoa lê trong tiểu viện đã tàn hết, không còn một đóa. Bàn thạch vẫn đó, trà hoa vẫn còn, ngay cả y phục mới may vẫn ở đó. Cảnh còn người mất, A Bạch tìm thấy hũ xương được chôn dưới gốc lê héo rũ. Hóa ra mười năm nay hắn vẫn ngủ ở đấy, chưa từng rời đi. Mơ hồ nàng như trông thấy cảnh năm nào. "Thư Lê à, ngươi cưới ta đi, như vậy ta mới có thể danh chính ngôn thuận dùng vàng bạc của ngươi, không cần lo ăn lo mặc, ta làm mắt của ngươi, thay ngươi nhìn sông nước, xem mặt trời, hai ta cứ như vậy lặng lẽ già đi... Nếu một năm nào đó, người mà ngươi chờ trở lại, ta nhất định sẽ cầm chổi quét nàng ra, khinh bỉ nói với nàng, bây giờ người mù là của ta, ngươi tới chậm rồi." Lúc đó, Thư Lê cười như gió xuân ấm áp: "Ngươi thành thân cũng ngang ngược vậy sao?" Nàng liền túm chặt lấy tay áo hắn, ánh mắt sáng lấp lánh: "Ngươi đồng ý rồi có phải không?" Có phải không? Có phải không? Có phải hay không... Hóa ra, là nàng tới chậm. ***  Truyện kết thúc, không hề có giọt nước mắt nào rơi nhưng trong lòng lại khổ sở đến vô cùng. Rốt cục trải qua hai kiếp dây dưa, A Bạch và Thư Lê cũng không thể đến được với nhau. Mười năm bên nhau, mười năm là tri kỉ, thế nhưng lại bỏ lỡ rất nhiều, đến mức không thể quay lại. Thật hy vọng đây sẽ là một sự lựa chọn không tồi cho các bạn trong những ngày rét mướt này. Truyện mang đến cảm giác man mác buồn và day dứt nhưng rất hay và cảm động. Mong các bạn đừng bỏ lỡ ạ. _____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Ninh Dung Hoa - Review Ngôn Tình Bìa: #Hy Tần   Mời các bạn đón đọc Thập Niên Hoa Hạ Miên của tác giả Tô Tử Noãn.
Thần Tiên, Người Đang Làm Gì - Vi Lộ Thần Hi
Bạch Tử Phi là Giang Nam đệ nhất tài tử mà theo miêu tả thì: "Theo Giang Hồ Tài Tử báo đưa tin, Bạch Tử Phi không chỉ diện mạo anh tuấn, còn đọc rất nhiều sách, từ bách khoa toàn thư cho tới dã sử chốn dân gian hắn đều thông suốt. Nghe nói Bạch phủ có một tàng thư lâu cao mười tầng, chất đầy sách đều là sở hữu của hắn. Cho nên, đối với Bạch Tử Phi thì từ quân sự, y thuật, kinh doanh, quản lý…hắn đều tường tận, tỉ như kĩ thuật nướng khoai lang hay làm bánh tạc sao cho ngon nhất hắn đều có thể làm phi thường xuất sắc thì nói chi là y thuật. Cho nên Giang Nam đệ nhất kỳ tài, ngoài trừ võ công thì cái gì cũng biết, nói trắng ra là hắn chỉ không thể tự mình sinh đứa nhỏ, còn thì cái gì cũng có thể." Bạch Tử Phi vốn là một tiểu tiên nhỏ bé - đính chính là dù nhỏ vẫn có trong biên chế, có nhiệm vụ hộ tống tiên đan, là một tiểu tiên nhỏ bé yếu ớt đến mức lũ yêu ma quỷ quái thấy cũng muốn khi dễ:  "Đây là tiên sao? sao yếu ớt vậy?” “Nhìn không giống lắm, tiên sao lại ngu ngốc vậy?” “Chẳng lẽ chỉ dân công tiên , chuyên làm osin á?” Bạch Tử Phi không có khí chất cao quý hay lạnh lùng của tiên nhân, không phải là một đại tiên mạnh mẽ nhấc tay che trời như nhiều nam chính là tiên khác. Hắn chỉ có chút tiên thuật nho nhỏ, tiên khí thì yếu ớt và là một thư sinh không võ công mà chỉ giỏi võ mồm. Nhưng điểm nhấn của Bạch công tử chính là một tiểu tiên xui xẻo hâm dở hài hước vô tư và đáng yêu vô đối. Vì lỡ làm rơi tiên đan xuống trần gian bị nữ chính Ngôn Sơ Thất 3 tuổi nuốt phải, cách duy nhất lấy lại tiên đơn là hôn hôn hôn nên Bạch Tử Phi bỏ ra hết 15 năm sống dưới trần gian để canh me hôn nhẹ con gái nhà người ta. Và trong 15 năm đó với 127 lần thất bại thì vẫn hoàn thất bại trước sự bảo bọc che chở của Ngôn lão gia và 6 vị ca ca nhà họ Ngôn :v  Nữ chính Ngôn Sơ Thất là giang hồ đệ nhất hiệp nữ, tiếc chữ như vàng và nàng thương Bạch Tử Phi ngay từ đầu, chỉ là ít nói chứ không phải lạnh như băng gì đâu nha. Theo miêu tả thì Ngôn Sơ Thất của Ngôn gia là một giai nhân "tuyệt sắc, tinh thuần thanh tú", "không kiêu không ngạo, không tinh linh cổ quái cũng không huyên náo đáng ghét." Đây là tính cách mình thích nhất ở mọi nữ chính: họ không lắm lời nhí nhảnh nhưng yêu nồng nhiệt và không che giấu. Nói đến nữ chính Ngôn Sơ Thất ít nói không thể bỏ qua nhà họ Ngôn lắm mồm và lầy lội. Cô như lạc loài giữa một đám đàn ông nói nhiều trong nhà, mà lại nói đến lầy lội lắm mồm cũng không thể bỏ qua con hồ ly trắng mà Bạch Tử Phi nuôi - nó chỉ giỏi khi dễ chủ nhân của nó thôi. Dàn nhân vật phụ thì hết mực khôi hài. Nhân vật chính và phụ hài hước là vậy, truyện hài hước là vậy nhưng với cảm nhận của một đứa có tâm hồn "mong manh dễ vỡ" như mình thì truyện này rất rất ngược.  Khoan kể đến chuyện người và tiên yêu nhau có nhiều cách trở, sự xuất hiện của nam phụ hoàn hảo đến từng milimet cũng ngược nam chính đến tàn tạ. Nam phụ Vân Tịnh Thư cao thủ vang danh giang hồ, đẹp trai tiêu sái mạnh mẽ. Nam phụ và nữ chính được tác giả cho hợp nhau đến lạ: giỏi võ vang danh, kim đồng ngọc nữ, hành động hợp ý và ít nói y như nhau.  Ngôn Sơ Thất không có tình cảm mập mờ với Vân Tịnh Thư nhưng cũng không bài xích hắn, cô xem hắn như bằng hữu giang hồ thôi nhưng sự ăn khớp của hai người ngược tâm Bạch Tử Phi đau đớn, Bạch Tử Phi như người ngoài trái ngược với hai người kia - hắn văn nhược và nói nhiều :v  Vân Tịnh Thư thật sự là tình địch đáng gờm vì Vân Tịnh Thư là người, một con người bằng xương bằng thịt xứng đôi với Ngôn Sơ Thất, yêu nàng và đủ khả năng để bảo vệ nàng.  Mình rất thích nam phụ này, Vân Tịnh Thư hi sinh để nữ chính được hạnh phúc "chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc thì đó cũng là hạnh phúc", hắn cầm lên được bỏ xuống được dù đã mặc hỉ phục và chút nữa là nên duyên với người hắn thương. Thật sự Vân Tịnh Thư rất đáng thương :'( :'( Lại nói người và tiên yêu nhau luôn có nhiều cách trở cấm cản, dù hai người có nguyện ý bao nhiêu thì vẫn bị các thế lực trên cao kia chia rẽ. Tội danh làm thất lạc tiên đan, đảo lộn luân hồi, yêu người phàm đủ làm cho một tiểu tiên như Bạch Tử Phi chịu phạt rất nặng; người phàm nuốt phải tiên đơn, sau khi tiên đơn bị lấy lại sẽ phải chịu ốm đau bệnh tật đến suốt đời.  Thật ra tội của Bạch Tử Phi hình phạt dẫu nặng nhưng vì để đổi cho Sơ Thất một đời bình an mạnh khỏe, hắn nguyện một mình chịu phạt: hủy đi ba nghìn năm tu vi, rút tiên cốt, đọa vào địa ngục chịu liệt hỏa thiêu đốt nghìn năm. Khi Ngôn Sơ Thất biết Bạch Tử Phi phải chịu hình phạt thống khổ như vậy nàng rụp một cái cắt cổ tự vẫn, hành động của nàng thật sự làm người đọc nghẹn họng trân trối nhưng không chê trách được vì nàng hứa sẽ bảo vệ hắn nên sẽ bảo vệ ở mọi nơi. Hai người lại bị ngược tâm ngược thân một hồi lâu ở địa ngục vì hình phạt, đã cùng bị ném vào lò lửa và mình đã nghĩ kết thúc là SE.  Thật sự khi đang đọc truyện này mình không biết được kết cục là HE hay SE đâu vì mình không được cho biết trước như nhiều truyện khác và mạch truyện lúc thì dẫn hướng HE lúc lại ngược kiểu SE.  Vì vậy, nếu bạn muốn một cái kết là SE thì đừng đọc chương cuối cùng. Tuy mình là team thích HE nhưng cái kết HE ngay phút chót được tác giả tạo ra ở chương cuối cùng lần này mình cảm thấy rất gượng gạo. Dù vậy, mình vẫn đánh giá cao truyện này vì lời văn đọc rất thoải mái, edit mượt mà và tình tiết rất hấp dẫn. Còn chần chờ gì mà không nhảy ngay vào truyện này để biết cảm giác "lên voi xuống chó" vừa hài vừa bi là thế nào nha. Mời các bạn đón đọc Thần Tiên, Người Đang Làm Gì của tác giả Vi Lộ Thần Hi.
Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân - Ôn Sưởng
Bản quảng cáo: Hai người gặp lần đầu đã phải lòng, lần thứ hai liền yêu, lần thứ ba liền quyết định gắn bó với nhau cả đời. Thẩm Châm nói: Nếu trước 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của mình cô sẽ phóng hỏa hộp đêm, tự mình lo liệu. Không ngờ một cô gái lại đứng giữ chặt anh giữa đường phố vắng vẻ: "Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?" Anh nhìn cô rồi bật cười: "Này cô, không phải vừa gặp đã yêu tôi rồi chứ?" Bản văn học nghệ thuật Thẩm Châm nói: tôi không muốn những người đàn ông xấu xa lãng phí tình cảm của mình, để tôi trực tiếp gặp một người tốt, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc cả đời. Thượng đế nói: được. Mỗi một người khăng khăng chờ đợi đều có một tương lai ấm áp. Cuộc đời này gặp được anh may mắn biết bao, Cố Tích Hoa. *** Cô nàng Thẩm Châm đã 24 tuổi xuân, trẻ trung tràn đầy sức sống, công ăn việc làm không tệ nhưng vẫn chưa có nổi 1 mối tình vắt vai? Lý do: Chưa thấy ai vừa mắt.  Và do yếu tố khách quan như bị cuộc sống vợ chồng của cô bạn thân làm mù mắt, cha mẹ thúc dục hay do yếu tố chủ quan là Thẩm Châm có ham muốn tình dục rồi, nên đến một ngày Thẩm Châm bất ngờ nói: "Nếu trước 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của mình cô sẽ phóng hỏa hộp đêm." Cô bạn thân: Để làm gì???? Thẩm Châm: Trả thù xã hội.  Thẩm Châm không ngờ có một ngày cô sẽ động lòng chỉ vì một cái nhìn thoáng qua. Vì vậy, cô không ngần ngại lao ra đường, túm lấy tay Cố Tích Hoa để hỏi: “Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?" Anh nhìn cô, đột nhiên nhoẻn miệng cười. “Này cô.” Anh dừng một chút, “Không phải cô vừa gặp đã yêu tôi rồi chứ?” Khi Cố Tích Hoa gặp gỡ Thẩm Châm là khi anh vừa xuống máy bay từ Pháp về, dáng vẻ mệt nhọc tiều tụy, thật sự đây không phải thời khắc tốt đẹp để gặp gỡ tình duyên. Thế nhưng anh không ngờ ngày hôm ấy có một người xa lạ trên đường níu lấy tay anh chỉ vì lí do “nhất kiếm chung tình”. Nhưng không hiểu sao anh không thấy phản cảm chút nào hết. Bởi có lẽ vì cô đúng là mẫu người anh thích, có lẽ vì ánh mắt cô quá mức thanh thuần khiến anh không thể rời mắt hay vì nhiều lí do nào khác, anh bật thốt lên: “I trust you, cũng không tệ lắm, có thể thử xem?” Truyện sau đó thế nào??  Uhm... Thì Cố Tích Hoa đưa Thẩm Châm đi ăn, hẹn hò rồi sau đó là đi gặp bố mẹ định việc kết hôn luôn. Căn bản về truyện này mình sẽ không giới thiệu nhiều về nội dung vì sẽ làm mất nét hay của truyện mất, mình nghĩ mọi người nên đọc để cảm nhận nhé.  Truyện cũng có tiểu tam nhưng đã bị nam chính đá bay, có chút sóng gió nhưng chỉ dỗi nhau vài ba ngày lại về với nhau thôi à và đặc biệt là không quá ngọt ngào sến súa nên những ai mà đang bơi trong mấy hố truyện ngược máu chó đầy trời muốn “quay đầu là bờ” thì truyện là một đề cử không tồi đâu. Nhiều đoạn hài hước muốn xỉu đó ạ. Mọi người đọc trích dẫn phía dưới sẽ rõ nha ^^ ------- Trong mỗi câu chuyện tình yêu đều cần có thứ gọi là chướng ngại, giữa một mối quan hệ tình yêu đều có một người mang tên “tình địch" lót đường. Tất nhiên đối với Thẩm Châm và Cố Tích Hoa cũng không ngoại lệ. Khi Cố Tích Hoa dắt Cố phu nhân của mình ra mắt bạn bè: "Thẩm Châm luôn cảm thấy con đường của cô và Thẩm tiên sinh đi rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi bản thân cô cảm thấy không yên. Vì thế khi trông thấy một cô nàng nào đó trang phục lộng lẫy ung dung đến muộn, còn muộn hơn bọn họ, đáy lòng Thẩm Châm hết sức khuấy động —— yo, tình địch đến. Trang điểm tỉ mỉ, đi thẳng đến ngồi vào bên phải Cố Tích Hoa (bên trái là cô), đôi mắt óng ánh, dịu dàng vô tận, mở miệng ngậm miệng là “Tích Hoa” —— a, là tình địch. Trong nháy mắt cô ta đi vào bữa tiệc, bầu không khí trở nên kỳ lạ, có ba cặp mắt bất giác nhìn về phía Cố Tích Hoa, tất cả những người còn lại đều liếc nhìn Thẩm Châm. —— ừm, khẳng định là tình địch. Thẩm Châm đã chuẩn bị xong tinh thần nhận lấy đủ loại thủ đoạn, cô chưa từng nghĩ rằng —— Nữ: “Bạn gái anh?” Nam: “Cố phu nhân, Thẩm Châm, năm nay tổ chức hôn lễ.” Vừa vặn mười chữ, từng chữ thấy máu, từng dao cản họng. Xong xuôi. Ngay cả cơ hội mở miệng Thẩm Châm cũng không có, tất cả đao quang kiếm ảnh đều bị mười chữ này chém thành mảnh vụn, không, là bụi. Khẩu khí vốn tụ lại trong lòng Thẩm Châm đã bị một câu ngắn gọn rõ ràng của Cố Tích Hoa đâm xuyên qua, cô rất không cam lòng. Cô tỉnh rụi nhìn người trên bàn cơm, trong lòng cân bằng —— xem ra người bị đâm không chỉ có mình cô. Cảm giác này vừa sảng khoái lại khó chịu trong lòng, là sao đây? Qua một lúc lâu sau, người bên kia rất không cam lòng vùng vẫy nói: “Tích Hoa, nói một chút nghe thử, hai người quen nhau thế nào đi?” Ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Cố Tích Hoa đang lột vỏ tôm bỏ vào trong đĩa của Thẩm Châm không chút “ thương hoa tiếc ngọc” trả lời: “Không có gì hay để nói, đó là chuyện của hai người chúng tôi.” Gương mặt cô nàng kia trắng bệch. Thẩm Châm: Xong phim.o(≧v≦)o~~. ----------- Yêu cầu của mẫu hậu đại nhân khi Thẩm Châm tuyên bố có bạn trai:  “Tên họ, tuổi tác, sở thích, tính cách, gia đình, công việc, thu nhập, xã giao, chiều cao, cân nặng, ba vòng, bảng kiểm tra sức khoẻ, tất cả gửi vào hòm thư của mẹ, không cảm ơn.” Nếu mẫu thân đại nhân đã ra lệnh, Thẩm Châm đương nhiên phải chấp hành. Tên họ: Cố Tích Hoa. Tuổi: 34 Sở thích? Cô suy nghĩ một chút, thấy mình không biết nhiều lắm, nên gửi tin nhắn hỏi chính đương sự —— sở thích của Thẩm tiên sinh? Có lẽ vừa họp xong nên anh trả lời rất nhanh —— Cố phu nhân. Thẩm Châm: ……………….. —— xin nghiêm túc trả lời vấn đề của em, Thẩm tiên sinh. —— anh rất nghiêm túc, Cố phu nhân. Thẩm Châm: ……………….. —— chẳng hạn như anh thích vận động gì nhất? —— vận động có liên quan đến Cố phu nhân. Thẩm Châm: ………………. —— hoặc là thích ăn gì? —— em. Thẩm Châm: ………………. —— ngày thường có chuyện gì anh thường xuyên làm mà không thấy chán không? —— có. —— cái gì? —— em biết mà. Thẩm Châm: ………………. Cuối cùng cô nàng Thẩm nào đó tỉnh ngộ —— cô đã tự đóng gói mình đưa cho người nào đó đùa giỡn, tự mình đào hố chôn thân. Thẩm Châm quyết định loại chuyện này vẫn dựa vào suy đoán của bản thân thôi. Sai một chút tin tức cũng không quá quan trọng. Đương nhiên, có một số việc không thể dựa theo suy đoán của bản thân, ví dụ như —— chiều cao, cân nặng, ba vòng. Vì thế người nào đó phát hiện khi hôn nhau một đôi tay của Thẩm Châm như lửa đốt lướt trên người anh, hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm “Một tấc, hai tấc, ba tấc…” Anh Cố nào đó 囧: “…Em đang làm gì thế?” Thẩm Châm: “…Đo ngực.” Anh Cố nào đó nheo mắt lại. Về phần việc này tiếp theo thế nào, tôi chỉ có thể nói, rất lâu rất lâu về sau quà tặng lễ tình nhân cho Cố phu nhân của Thẩm tiên sinh là hai chiếc bra rất vừa vặn. Thẩm Châm gửi email cho mẫu thân đại nhân đã được chỉnh lại như sau: Kính gửi mẫu thân đại nhân: Tên họ: Cố Tích Hoa. Tuổi: 34. Ngày tháng năm sinh: thông tin này tạm thời thiếu. Chiều cao: 180 trở lên, thông tin cụ thể đợi xác định. Cân nặng: …rất nặng (dù sao đè trên người cô rất nặng). Ba vòng: đo lường thất bại. Sở thích: tất cả có liên quan đến Cố phu nhân (…..). Tính cách: tính cách con gái mẹ thích nhất. Bảng kiểm tra sức khoẻ: khoẻ mạnh. Gia đình: ba mẹ khoẻ mạnh, một vài họ hàng. Công việc: thông tin này tạm thời thiếu. Thu nhập: nhiều hơn con. Xã giao: rộng hơn con. Khi bà Thẩm nhận được email này thì thiếu chút nữa hai mắt đã trợn trắng vì tức giận. May mà hai phút sau có một email khác gửi qua, tuy rằng là email xa lạ, nhưng khi bà Thẩm mở ra thì thấy được những điều bà thật sự muốn biết, bà hài lòng gật đầu —— không bất lương là tốt, quy luật cuộc sống rõ ràng, có xe có nhà, thu nhập cao, trọng điểm là kèm theo ảnh chụp, từ nhà trẻ đến công tác, đầy đủ thông tin, thoả mãn sự suy xét kỹ càng của mẹ vợ đại nhân… Về phần người nào đó làm sao biết được hòm thư của mẹ vợ tương lai —— Phật nói: không thể nói." _____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Huyền_Sắc Dung Hoa Bìa: #Vân Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân của tác giả Ôn Sưởng.
Nam Thần Kiêu Ngạo - Mạch Ngôn Xuyên
Lục Cận Thâm theo đuổi cô như vậy thật khiến cô phân vân:" Nếu như tôi nhận lời làm bạn gái của anh thì người ta có nói rằng tôi ham giàu có mà nhận lời không?" Lục Cận Thâm:"Nếu như em ngoan ngoãn anh sẽ làm chỗ dựa cho em cả đời" Những lời anh nói thật khiến Chu Nịnh Nịnh cảm động, nhưng khoan đã không phải là anh theo đuổi cô sao? Suy nghĩ thêm một chút, Chu Nịnh Nịnh nói:"Đây là tình đầu của em, không biết chúng ta ở cạnh nhau có bị tổn thương tình cảm không?" Anh một lời chắc nịch khẳng định:"Chắc chắn không" Anh cùng cô bước qua mọi thứ trong cuộc đời của cô, mỗi câu chuyện của cô đều có bóng dáng của anh. Chắc chắn rằng mối tình đầu của cô anh sẽ tham gia cả đời. *** “- Anh cảm thấy sau khi chia tay có thể làm bạn bè được không? - Trước kia thì có thể, bây giờ thì không được” - Vậy lúc trước anh với Tô tiên sinh cũng giống nhau, trước khi chia tay còn gặp mặt ăn cơm, sau đó rất bình tĩnh mà chia tay? - Đừng so sánh tôi với tên kia, bạn gái cũ của cậu ta có thể liều mạng chỉ vì mấy bàn mạt chược. - Cái kia...Tại sao trước kia anh cảm thấy chia tay có thể làm bạn bè, bây giờ lại không thể? - Vì bây giờ tôi cảm thấy mình hoàn toàn có khả năng nuôi bạn gái trở thành vợ.” ………….. “- Nịnh Nịnh, làm bạn gái anh nhé? Không nói [Thích em] em à? Chu Nịnh Nịnh chớp mắt bất mãn hỏi: - Tại sao? - Đương nhiên vì thích em, nếu không phải thì em nghĩ là vì cái gì? - Không nói gì sao? Tức là đồng ý phải không? _ Lục Cận Thâm thấp giọng chậm rãi hỏi - Vâng… - Ngoan. - Em làm bạn gái của anh, có phải sau này anh sẽ bị gọi là sugar daddy không?  - Sugar daddy không phải tốt sao? Anh nghĩ đây chính là ưu điểm của mình đấy.  Qủa nhiên là sugar daddy… thẳng thắn thừa nhận luôn!" ……………… Chu Nịnh Nịnh - một cô sinh viên dễ thương, sống trong tình yêu thương của cha mẹ, bạn bè yêu quý, ngoài ra Chu Nịnh Nịnh còn có một người anh trai thuộc hàng “soái ca” đích thực, nên có thể nói từ nhỏ mắt nhìn con trai của cô đã được tôi luyện hơn người rất nhiều. Ngày ngày đi học về, ăn uống với gia đình xong lại bon bon trên con xe điện mà đi dạo… cuộc sống cứ gọi là thong thả nhàn nhã biết bao nhiêu. Nhưng một lần đi dạo đã dẫn đến một tai nạn nhỏ, mở ra một bước ngoặc lớn: một người đàn ông xuất hiện và bước vào cuộc đời cô.  Chính vì Chu Nịnh Nịnh đâm vào chiếc xe KHÔNG phải của Lục Cận Thâm mới tạo cơ hội cho Lục Cận Thâm “đục nước béo cò” đấy :v. Lúc đầu thật sự Lục Cân Thâm cũng không có ý định bắt cô đền gì cả, nhưng một phần vì bạn học Chu Nịnh Nịnh của chúng ta rất thật thà, phần khác vì Lục Cận Thâm cũng có ý gì đó, thế là anh bắt bạn nhỏ Nịnh Nịnh phải để lại tên và sđt :v. Thấy chưa, biết thông tin con mồi quá dễ dàng mà.  Chu Nịnh Nịnh là nữ sinh mới lớn thôi, đứng trước một người đàn ông cao to, ngoại hình nam thần, khí chất soái ca như vậy thì rung rinh là chuyện khó tránh. Thế là hai người như có như không liên tục vô tình gặp nhau… quả là duyên nợ không mỏng chút nào. Nhưng buồn cười một nỗi, mười lần đụng mặt thì hết chín lần là “con nợ” phải nhắc “chủ nợ” chuyện trả phí sửa xe :v  Về sau khi Lục Cận Thâm đã xác định được ý nghĩ trong lòng mình và cũng muốn đẩy nhanh tốc độ đem người đẹp về nhà, anh quyết định sử dụng đến “dụng cụ tán gái”. Có thể nói nam thần mặt lạnh Lục Cận Thâm thật sự là vì cua gái mà không từ thủ đoạn.  Biết Chu Nịnh Nịnh đang dạy vẽ ở một lớp mẫu giáo, thế là anh đem cháu trai của mình đến lớp của cô, mặc cho thằng cháu vừa không thích vẽ vừa không có năng khiếu vẽ, thật khiến Chu Nịnh Nịnh cảm thấy không biết làm sao, đã vậy người chú vô tâm nào đó còn không tim không phổi nói: ”Tóm lại lúc đi học em không cần quá quan tâm đến nó, cứ để nó tự lo cho mình được rồi.” :v  Đúng rồi, ý nam thần là chỉ cần thằng nhóc đến trường để anh có cớ gặp cô và nhây với cô là được. Mà Lục Cận Thâm chính là điển hình của kiểu nam thần mặt lạnh, bá đạo, hành động không cho người ta từ chối, còn Chu Nịnh Nịnh thì là nữ sinh chỉ có thể âm thầm gào thét hô bất công ở trong lòng thôi.  Hai người bọn họ cứ như vậy gặp nhau, bên nhau, thỉnh thoảng dùng một bữa cơm, vài ba bữa lại cùng nhau đi dạo, cô nói - anh nghe, ngày ngày đôi ba dòng tin nhắn, đêm đêm vài ba phút hỏi han…. tình cảm đầu đời có phải như vậy chăng? Tình yêu của hai người bọn họ bắt đầu từ những điều đơn giản như thế.  Kéo cưa lừa xẻ một thời gian thì hai người cũng chính thức xác định mối quan hệ và trở thành một cặp, bước vào giai đoạn tìm hiểu ngọt ngào trong tình yêu như bao cặp đôi khác.  Lục Cận Thâm vì là tổng giám đốc nên công việc khá bận rộn, nhưng lúc cần đưa đón, lúc cần ở bên Chu Nịnh Nịnh, hay gặp bạn bè cô anh đều có mặt. Chu Nịnh Nịnh vẫn chỉ là một cô bé mới bước vào đời, những mơ mộng ảo tưởng trong tình yêu là khó tránh khỏi, nhưng may mắn bạn trai cô là Lục Cận Thâm, mặc dù người này không nói lời hoa mỹ cho lắm, nhưng những gì ngọt ngào nhất, những gì cô cần nhất Lục Cận Thâm đều hoàn toàn có thể đáp ứng.  Nhưng anh là tình đầu của cô, mà người ta hay nói “Tình đầu thường dang dở”... vậy liệu anh có thể cùng cô đi đến cuối con đường không?  “- Anh là mối tình đầu của em, ở cùng với anh có khi nào em sẽ bị tổn thương không? - Không. Anh nói rồi, anh muốn cưới bạn gái về làm vợ để nuôi cả đời” Toàn bộ truyện này chỉ có ngọt - sủng, cuộc sống ngày thường nhẹ nhàng và đáng yêu. Không có sóng tó gió lớn hay các tình tiết giật gân, máu chó nào cả.  Nam chính thì là kiểu nam thần lạnh lùng, nói ít làm nhiều, cực yêu, cực sủng bạn gái. Mặc dù là tổng tài, có tiền, có quyền, lại đẹp trai nhưng anh cũng là người đàn ông của gia đình, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Nói chung đọc truyện này mình cảm giác anh này vừa hợp làm bạn trai vừa thích hợp làm chồng :v. Nữ chính thì rất đáng yêu, như một con thỏ nhỏ, đôi khi cũng tưng tưng, ngố ngố. Cũng biết xù lông đáp trả khi bị ức hiếp, không phải kiểu bánh bèo yếu đuối. Tình cảm gia đình của nữ chính cũng rất đáng yêu, nhất là giữa cô và bố, đúng kiểu các ông bố sợ mất con gái điển hình, cực kỳ dễ thương.  Truyện được edit mượt mà, hài hước, đọc rất dễ chịu. Nếu bạn đã chán những bộ truyện ngược quằn quại đến hại tim hại não thì sao không thử một bộ ngọt ngào nhẹ nhàng xem, đảm bảo sẽ không hối hận đâu. __________ " ": trích dẫn từ truyện Review by #Hôn_Quân Bìa: #Lam Tần *** Tối hôm sau, vừa ăn cơm tối xong, Chu Nịnh Nịnh đã muốn xuống lầu đắp người tuyết ngay, nhưng Lục Cận Thâm vẫn đang rửa bát trong bếp nên cô đành đợi anh một lúc. Háo hức quá! Tối qua tuyết rơi suốt đêm, mặt đất đã đóng một lớp dày trắng muốt, dưới lầu đã xuất hiện vài người tuyết, còn có vài người chơi ném tuyết, tiếng cười vui vẻ của trẻ con lọt vào tai làm tâm trạng của cô hào hứng theo. Lục Cận Thâm rửa bát xong chưa? Cô muốn xuống dưới quá đi! Mấy đứa nhóc kia sắp chiếm sạch tuyết rồi, bây giờ nhìn xuống, mặt tuyết gồ ghề đã không còn chỗ trống nữa kìa... "Lịch bịch" chạy vào phỏng bếp, cô đứng trước cửa quan sát, hối thúc anh: "Xong chưa? Nhanh lên nhanh lên!" Lục Cận Thâm dở khóc dở cười, đắp người tuyết thôi mà cũng hưng phấn thế sao? "Đợi anh hai phút!" "Được rồi, nhanh lên nha." Chu Nịnh Nịnh lại giục lần nữa, thẳng người tựa vài cửa đợi anh. Hai phút sau, Lục Cận Thâm lau khô tay, đi đến cười nói: "Đi thôi." Chu Nịnh Nịnh cười híp mắt kéo tay anh, vui sướng nói: "Nhanh lên, chúng ta phải đắp người tuyết lớn nhất mới được." Sau khi xuống lầu, Lục Cận Thâm nắm tay cô, đi ra phía xa bên phải khu nhà. Chu Nịnh Nịnh đột nhiên khom lưng vo một nắm tuyết ném lên người Lục Cận Thâm, sau đó cười ha ha. ... Mời các bạn đón đọc Nam Thần Kiêu Ngạo của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.