Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Thể loại: hiện đại, sủng, ấm áp, 10 năm tuổi tác khác biệt, sư đồ luyến, HE Số chương: 64 Editor: y3llowcurry, tuncoi Dưới ánh đèn dầu, màu rượu thật nhạt, tuyết phủ kín núi. Hắn đã đem sự từng trải và thời gian khoan dung cho sự liều lĩnh và ngây thơ của cô. Một tình yêu hơn kém 10 tuổi, câu chuyện tình yêu ấm áp chẳng chút ngược.. *** #REVIEW: TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại:Hiện đại, ngược, thanh xuân Tình trạng: Hoàn Review bởi: Tit Mit - fb/hoinhieuchu Lâu lâu đổi gió với cuốn truyện nhẹ nhàng mà ấm áp như hôm trời lạnh mà hạnh phúc lắng nghe những âm thanh quen thuộc thân thương, ngọt ngào bên bữa ăn gia đình yên bình. Truyện kể về Tô Nam và Trần Tri Ngộ. Thầy Trần hơn Tô Nam 10 tuổi. Họ gặp nhau và từng bước thân quen khi thầy Trần dạy cô học trò Tô những môn học khi cô học nghiên cứu sinh. Mỗi khi trò truyện thầy Trần thường nói thẳng làm cô học trò Tô không ít lần thấy ngượng ngùng và không biết trả lời ra sao như lời thầy Trần tự nhận đối xử với cô chứa đủ các loại ‘Ức hiếp, bắt nạt’, tạo khẩu nghiệp. Mối quan hệ của cả hai từ từ bình lặng tưởng rằng sẽ chẳng thể nào vượt qua 2 từ thầy trò nếu không xảy ra sự kiện anh chứng kiến cảnh chị gái cô níu kéo người chồng ngoại tình mà tát cô 1 cái. Từ đó cô mang mối tình câm lặng không dám nói chỉ cần được gần anh thêm 1 chút. Anh lại đắm chìm vào khói thuốc cùng suy nghĩ không cách nào khống chế những cũng không biết bước tiếp ra sao. Tình cảm của 2 người cứ hạnh phúc trong đau khổ như vậy đến khi cô học trò nhỏ nhìn thấy ảnh của anh và người vợ trên danh nghĩa của anh. Cô sau khi khóc một trận đã quyết tránh anh cùng chấm dứt mối tình đơn phương của mình. Còn “anh quá mức nôn nóng sốt ruột, đằng sau còn cả một cục diện rối rắm, đề cập đến người đã mất, đề cập đến Trình Uyển, liên quan đến tiền đồ của Trình Uyển, còn liên quan đến cha mẹ hai nhà.” Anh chỉ mong cô ‘em có thể tạm thời không ở bên anh, nhưng cũng đừng đi xa quá, đợi anh, đến tìm em.’ . Anh có người yêu khắc cốt ghi tâm nhưng cô lại mất đi khi còn quá trẻ, anh người ở lại như người trông coi di tích, vô dục vô cầu. Anh lấy vợ để giúp Trình Uyển gỡ rối tình huống khó khăn. Trình Uyển là người đồng tính luyến ái. Người cô yêu đã bỏ cô đi lấy chồng và giờ đã có 1 cô con gái đáng yêu những cô vẫn không thể thôi chờ đợi. 2 còn người đau khổ nương tựa vào nhau sống nốt những ngày còn lại trên cõi đời. Những tưởng mọi chuyện sẽ như vậy cho đến khi anh gặp Tô Nam. Vì cô anh đã “ly hôn với Trình Uyển, đưa em đi gặp người nhà bạn bè, ầm ĩ trở mặt với ba mình, đắc tội với cả nhà họ Trình” Tô Nam 9 tuổi ba mẹ ly hôn, 10 tuổi ba mất, mẹ làm việc ở siêu thị nuôi 2 chị em Tô Tĩnh và Tô Nam lớn lên. Chị gái Tô Tĩnh không việc làm, không thông minh sắc sảo chỉ có chút nhan sắc nhưng bị có chồng ngoại tình khi con gái chưa đầy tuổi. Cô đau đớn và tuyệt vọng cố gắng giữ gìn hạnh phúc không còn là của mình mãi đến khi con gái biết nói mới chia tay. Tô Nam lớn lên trong nỗi sợ sau này mẹ không cần mình nữa nên rất hiểu chuyện. Cô “ hình thành tích cách việc gì cũng cố không dựa vào người khác, bước vào bóng tối rồi thì cái bóng còn rời bỏ chính mình, biết tựa nhờ ai đây. Rồi cũng trở nên giấu kín trong lòng những tâm sự muộn phiền chỉ cơn gió khẽ thổi nhẹ qua cũng lay lắt cả trái tim.” Cô yêu thầy Trần nhưng lại thấy không an toàn và không dám dựa vào anh . Cô tự tìm việc làm, tự lo toan cuộc sống.Cô luôn nghĩ mình giấu rất tốt những đắn đo suy nghĩ của mình, anh sẽ không thể biết. Nhưng cô quên khoảng cách 10 tuổi làm anh hiểu cô hơn cô tưởng. Ở Tô Nam sự không an toàn đã ăn sâu bám rễ đến mức chính cô vì nhìn thấy những kỷ niệm của thầy Trần với người phụ nữ chiếm giữ linh hồn thầy Trần thời trẻ nên đau khổ đến mức sảy thai. Đọc đến đoạn Tô Nam không thấy an toàn trong tình yêu của thầy Tô mình cũng tức nhưng nghĩ lại có lẽ diễn biến này hoàn toàn hợp lý. Thầy Tô có quá đủ điều kiện để mọi người ngưỡng vọng và mong muốn có được còn cô học trò ngố thì chẳng có gì trong tay, cô quá tự ti, gia đình lại không hạnh phúc, cô nào dám tin có điều may mắn như vậy đến với mình. Và hơn thế cô đã nghĩ “Cả đời sống dưới bóng râm có anh chắn đỡ, làm đóa hoa xinh đẹp rạng ngời chẳng biết gió mưa, tốt biết bao. Nhưng cô cũng muốn được cùng anh sóng vai, qua muôn ngàn thử thách; thu tàn xuân đến, mưa hạ tuyết đông; cùng nhìn ngắm mây sinh mây tan nơi vùng trời cao vợi trong mắt anh.” Chính vì vậy cô đã đi làm việc ở nước ngoài mấy năm. Cô ra đi nhưng cô biết anh sẽ luôn chờ cô trở về. Điểm cộng rất lớn cho cuốn truyện này chính là việc bạn edit đã bỏ công sức ra tìm từng từ, tìm từng điển cố, tìm từng câu trích dẫn trong truyện. Thực sự khâm phục bạn ấy. Đọc mà thấy rưng rưng với những đoạn chú thích đó. Mình viết review này chủ yếu vì muốn tri ân bạn ấy. Đánh giá điểm 4.5/5. *** #Review TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, sư đồ luyến, nam chính thâm tình, sắc, sủng ngọt, ấm áp, HE Độ dài: 59 chương + 6 phiên ngoại Tình trạng: Hoàn - đã có ebook ___________ Trên thế gian này, có những tình yêu như ngọn gió thoảng mùa xuân, dịu dàng mà ấm áp. Có những tình yêu như ánh mặt trời ngày hạ, mãnh liệt và cháy bỏng. Lại có những tình yêu như chiếc lá mùa thu, đượm màu buồn của bi thương. Còn nếu nói về tình yêu của Trần Tri Ngộ và Tô Nam, có lẽ tôi sẽ ví nó như một vò rượu giữa mùa đông, nồng nàn mà đậm sâu, vừa khéo sưởi ấm cho nhau giữa ngày tuyết rơi lạnh lẽo. “Duyên phận là ba ngàn hạt tuyết vụt lướt qua mặt, đúng một mảnh, tan trong lòng tay bạn.” Cũng như bao mối tình lãng mạn khác, câu chuyện của Trần Tri Ngộ và Tô Nam khởi đầu bằng một cuộc gặp gỡ bình thường như bao cuộc gặp gỡ khác. Vào một ngày tháng tư, Tô Nam theo lời giáo sư hướng dẫn của mình đến gặp Trần Tri Ngộ.  Trần Tri Ngộ, phó giáo sư ngành truyền thông, năm nay ba mươi bốn tuổi. Ở anh có sự nghiêm túc của một người thầy tận tâm, lại phảng phất sự trầm tĩnh muộn phiền của một người từng trải.  Tô Nam, nghiên cứu sinh ngành truyền thông, một cô gái đang đứng ở ngưỡng hai mươi bốn rực rỡ của đời người, nhưng ánh mắt cô lại ngập tràn u sầu và nỗi chênh vênh, trên đôi vai gầy của cô phải gồng gánh quá nhiều lo âu bộn bề của cuộc sống.  Hai con người, hai câu chuyện, một lần gặp gỡ. Cứ tưởng chừng như họ cũng chỉ là những con người vô tình đi lướt qua đời nhau, nhưng duyên phận đã dẫn dắt cho hai tâm hồn đồng điệu ấy đến bên nhau. Nhờ mối quan hệ với giáo sư hướng dẫn của Tô Nam, Trần Tri Ngộ và Tô Nam một lần nữa gặp lại. Và lần này, giáo viên yêu cầu cô làm trợ giảng cho Trần Tri Ngộ, Tô Nam không còn lựa chọn nào khác nên phải đồng ý.  Đối với Trần Tri Ngộ, Tô Nam có chút e dè sợ sệt, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức hoàn thành những công việc anh giao, cô gái nhỏ ấy chăm chỉ mà lại ngốc nghếch đến mức đôi lúc khiến anh phải bật cười. Trần Tri Ngộ âm thầm khen ngợi một Tô Nam luôn cần mẫn tỉ mỉ, cũng thích thú khi thấy bộ dạng lúng túng mỗi khi anh trêu chọc bắt nạt cô. Chẳng biết từ khi nào, trong trái tim của anh đã có một góc dịu dàng nho nhỏ dành cho cô học trò ngốc Tô Nam. Những cuộc trò chuyện vụn vặt, những lời quan tâm giúp đỡ, những phút giây vô tình đụng chạm. Tất cả như từng đợt sóng rung động nhẹ nhàng vỗ vào hai trái tim đang bồi hồi thổn thức. Một Trần Tri Ngộ nghiêm nghị trên bục giảng, một "thầy Trần" thường xuyên buông lời trêu chọc bắt nạt cô và cả một Trần Tri Ngộ với những khoảng lặng đầy tâm sự mà cô vô tình bắt gặp, tất cả đều khiến trái tim thiếu nữ của Tô Nam không thể kìm được mà đập liên hồi.  Trần Tri Ngộ cuối cùng cũng đã xác định được rõ tình cảm của mình. Ngày ấy anh vô tình bắt gặp được cảnh Tô Nam vì mâu thuẫn với chị mình mà phải hứng trọn một bạt tay. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé yếu đuối của cô vụt chạy đi giữa màn tuyết trắng lạnh giá, trong lòng anh bỗng nhiên dâng trào ý niệm muốn ôm lấy cô, xoa dịu nỗi đau của cô.  "... Năm phút. Năm phút, anh không còn là giáo viên của cô, cô cũng không phải học trò anh." Năm phút, để cô có thể trút hết những giọt nước mắt tủi hờn trong vòng tay ấm áp của anh. Năm phút, để trái tim anh bước qua tất cả những hoài nghi rồi trở nên sáng tỏ.  Năm phút, để họ nhận ra được những tâm tư từ tận đáy lòng mình.  Ở Tô Nam, Trần Tri Ngộ cảm nhận được trái tim mình đang rung động, cái cảm giác mà anh tưởng chừng như mình sẽ không bao giờ cảm nhận được lần nữa. Không phải là anh chưa từng yêu ai, chỉ là người con gái mà anh từng yêu thương đã mất cách đây mười năm mấy trước. Năm hai mươi tuổi, anh gục ngã vì tình yêu, bao nhiêu năm đã trôi qua, không phải anh vẫn còn vương vấn mối tình đầu, chỉ là không còn ai có thể khiến anh động lòng thêm lần nữa.  Nhưng cô học trò ngốc Tô Nam lại làm được điều đó, cô như ngọn nến lặng lẽ thắp sáng căn phòng tối mịt trống rỗng trong trái tim anh, cho anh lý do để ngóng trông vào tương lai, một tương lai của anh và cô. Nhưng làm thế nào đây khi giữa hai người còn một khoảng cách giữa thân phận thầy và trò. Và quan trọng hơn hết chính là anh phải làm sao để giải thích với cô về cuộc hôn nhân giữa mình và người bạn thanh mai trúc mã, một cuộc hôn nhân chỉ đơn thuần để giúp cô bạn anh che giấu việc mình là người đồng tính, cũng đồng thời chỉ để làm yên lòng cha mẹ hai bên. Trần Tri Ngộ yêu Tô Nam, vì thế anh muốn tự mình giải quyết hết tất cả những khúc mắc ấy, để khi Tô Nam chấp nhận bước đến bên anh, cô sẽ chẳng cần phải bận tâm đến những chuyện của quá khứ nữa. Tô Nam yêu Trần Tri Ngộ, vì thế cô quyết định tin tưởng anh, nguyện ý sóng vai bên anh. “Sau này không còn chuyện cũ quá khứ, hiện tại tương lai đều là em.” Nắm tay bước cùng nhau trên một con đường, dẫu rằng tương lai rồi sẽ còn những khó khăn trắc trở, nhưng từ nay họ đã chẳng còn cô độc, tình yêu và lòng tin tưởng rồi sẽ dẫn dắt họ đến bến bờ hạnh phúc.  ____________________ Đã rất lâu rồi mình mới tìm được một bộ truyện ngọt ngào và ấm áp như “Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn”. Bộ truyện gây ấn tượng với mình từ những câu chữ của tác giả, cho đến những chi tiết tình cảm, tất cả đều vô cùng nên thơ, vô cùng lãng mạn, vô cùng ‘tình’. Mình yêu thích tất cả những nhân vật trong câu chuyện này. Nữ chính Tô Nam mặc dù lúc đầu cảm thấy tự ti vì sợ mình không xứng với nam chính Trần Tri Ngộ, nhưng sau đó cô ấy đã cố gắng hoàn thiện bản thân mình để có thể sóng vai cùng anh. Tình cảm của Trần Tri Ngộ dành cho Tô Nam là sự yêu thương và bao dung vô bờ bến, anh vừa là người thầy dẫn dắt cô đi đúng đường, vừa là người nguyện ý trở thành bến cảng bình yên để cô quay trở về sau mỗi lần phiêu bạt. Mình tin chắc rằng bộ “Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn” sẽ là một bộ truyện có thể sưởi ấm trái tim bạn và nhấn chìm bạn trong câu chuyện tình quá đỗi ngọt ngào của Trần Tri Ngộ và Tô Nam. Cuối cùng, xin dành các bạn một đoạn trích dẫn từ truyện mà mình vô cùng yêu thích: “Yêu một người, chỉ muốn cho người đó mưa phùn mùa xuân, không nhọc lòng cát bụi trần thế; ngắt xanh mùa hạ cùng lát dưa đỏ đầu mùa, không phải dầm mình oi ả nóng bức; chỉ cần ánh mặt trời rực rỡ ấm áp; còn minh đao ám tiễn, gió thảm mưa sầu chắn đỡ hết cho người.” Yêu một người, cầu mong xuân hạ thu đông, bốn mùa đều được ở bên nhau. Yêu một người, cầu mong nắng gió bão giông, người mãi sẽ bên cạnh sẻ chia. Yêu một người, cầu mong năm dài tháng rộng, tình ta sẽ chẳng hề phôi phai. ____________________ “ ”: trích dẫn từ truyện Review by Niệm Dung Hoa - lustaveland.com Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn) của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Hướng Thanh Lam yêu Tô Triết Thác vô cùng. Anh chính là tất cả yêu thương cô có. Tình cảm vợ chồng của họ không ồn ào mà nhẹ nhàng đến bình thường. Chỉ có cô là không hề biết sự đổi thay của chồng mà thôi. Ngoài người vợ ở nhà ra thì anh còn nuôi dưỡng thêm một tình nhân bên ngoài. Anh nghĩ rằng mình yêu cô ta nhưng vẫn không muốn ly hôn cùng vợ.  Nhưng cây kim lâu ngày cũng lòi ra. Vào lúc cô muốn thông báo cho anh tin tức về đứa con đang thành hình thì tận mắt chứng kiến anh cùng tình nhân ân ái trên chính chiếc giường của mình. Quá shock, đau đớn và bi thương đến tan nát, cô đánh mất giọng nói cũng mất luôn đứa con mới có. Khi ấy, anh lại ném cho cô tờ giấy ly hôn và biến mất cùng ả tình nhân.  Một mình Thanh Lam rời đi không mang theo bất cứ thứ gì. Bây giờ cô đã đánh mất tất cả, yêu thương dành cho anh, đứa con cô yêu qúy như sinh mạng và đến cả giọng nói nữa. Cứ thế, cô thành người câm, vất vả tự lực sống một mình trong khu nhà cũ nát. Nhưng mà, ông trời lại thương hại khi cho cô nhặt về một người đàn ông. Anh ta tuy là tâm trí không bình thường, chỉ như đứa trẻ một chút nhưng không sao cả. Cô sẽ cho anh mái ấm, cho anh tình yêu, cho anh những gì tốt đẹp nhất mà cô có.    Quãng thời gian này cả Thanh (tên cô đặt cho anh) và cô đều vô cùng vui vẻ ấm áp. Nhưng Triết Thác sau khi đánh mất cô thì lại bắt đầu nổi điên. Anh ta đúng kiểu có mất mới biết quý trọng. Thế là ở khắp mọi nơi đều xuất hiện để quấy nhiễu cuộc sống của cô. Thật khiến cho người ta chán ghét không nguôi. Cũng chính vì anh ta mà lần nữa hy vọng cùng tình yêu của cô lại trở thành nỗi đau và tuyệt vọng. Sau tai nạn, Thanh lấy lại trí nhớ, quên mất cô và biến mất như chưa từng xuất hiện. Triết Thác lại dùng mọi cách để khiến cô quay về bên mình. Anh ta bất chấp thủ đoạn, cũng vì cô mà thay đổi khá nhiều. Đáng tiếc, cô bây giờ không yêu anh ta. Vậy nên vì để Thanh không nhận ra và tìm được cô anh ta đã hợp tác cùng em họ dựng lên một vở kịch thay thế khác.  Liệu Thanh có thể tìm được cô hay không? Và cô khi tận mắt chứng kiến những yêu thương Thanh dành cho người khác có còn đủ niềm tin giữ anh lại? Còn Triết Thác, sau tất cả những lỗi lầm của quá khứ cũng như sự chấp niệm đến điên cuồng của hiện tại có mang cô về bên mình thêm lần nữa không? Khi mà tình yêu đã thật sự chết một lần rồi làm sao có thể nở hoa? Bởi chưa kết thúc thì làm sao biết ai mới là nam chính ai mới là nam phụ trong cuộc đời bất hạnh của nữ chính. Với lại từ nam chính biến thành nam phụ và nam phụ vươn lên thành nam chính cảm giác thật không tệ :v :v . Ít ra thì anh ta cũng bị ngược tơi bời vì tất cả những sai lầm đã có. Và không phải khi muốn quay đầu lại thì luôn có người nguyện ý chờ. Chuyện đó thực nực cười. Cho nên, anh ta cần trả giá cho những gì mà anh ta đã làm. Vậy thôi.  Hầu hết truyện của Hạ Nhiễm Tuyết đều theo motif cũ, có không giữ mất đừng tìm và nam chính hay nam phụ đến gần cuối truyện mới có thể xác định đúng. Nhưng không thể phủ nhận tác giả đã có một sự tài tình trong  cách viết, ít ra thì cho dù nó cẩu huyết, ngược hay tiểu tam nam phụ nhiều thì vẫn rất thu hút người đọc. Nói chung, kiểu biết đọc là sẽ ức chế nhưng không đọc càng ức chế hơn :v :v . Vậy nên, truyện chỉ thích hợp cho những bạn có trái tim mạnh mẽ, chịu được kích thích và muốn tìm một nhân vật để giải tỏa căng thẳng thôi ạ. Đảm bảo vừa đọc vừa mắng chửi là hình thức giảm xì trét cực tốt :) :) Ai không thể chèo hết thuyền này thì đừng cố kẻo cố quá thành quá cố đó nha ^^ ___________________ #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc Hướng Thanh Lam đặt chân xuống Anh quốc một lần nữa, cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp người. Nói không rõ tâm trạng của cô lúc này là gì, dù sao lần trước rời đi, cô đã quyết tâm không bao giờ trở lại. "Đang nghĩ điều gì vậy?" Arthur ôm cô vào trong lòng, hướng theo tầm mắt của cô nhìn về phía tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Lam luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để anh làm một nơi tương tự như vậy trong lâu đài được không?" "Không cần." Hướng Thanh Lam lắc đầu, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Arthur, "Chỉ là, em cảm giác có điểm không giống thật thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ. Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo một cái thật mạnh, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn thấy được Thanh đang mím môi cố nhịn cười. Giống như sợ cô sẽ giận dỗi, anh rất nhanh vươn tay lên xoa xoa gò má ửng đỏ của cô, trêu đùa nói, "Đau lắm không? Biết đây không phải là mơ rồi chứ?" Hướng Thanh Lam gật đầu một cái coi như thừa nhận, thật ra, cô vẫn chưa thực quen thuộc dùng lời để đáp lại anh. "Đi thôi." Arthur kéo tay cô tiến về phía cổng chính, lại không để ý đến ánh mắt Hướng Thanh Lam thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo một chút buồn man mác. Cô trầm mặc bước đi, thỉnh thoảng cũng ôn nhu đáp lại anh vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng. Bước chân đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận không phải, không hận cũng không phải. Người này khiến cô mất đi thứ quý giá nhất, nhưng đồng dạng, cô cũng gián tiếp khiến cô ta đau khổ thật nhiều. Lần này đối diện nhau, với cả đều chỉ là khó xử. "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, giọng nói của Arthur đã lạnh lùng vang lên. Uông Tiểu Lam đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, hiện tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây thì có gì là lạ? Cô không sợ anh sẽ xử lý mình thế nào, dù sao, nhân sinh của cô còn có điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Chỉ có điều... "Thực xin lỗi, Hướng Thanh Lam." Từ rất lâu rồi, cô đã muốn nói ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng một mình, cô sẽ không tự chủ được nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó cảm thấy bản thân thực sự nợ người kia một lời xin lỗi. Cô không nghĩ Hướng Thanh Lam sẽ vì một câu đơn giản này mà tha thứ cho cô, nhưng ít nhất từ nay về sau, cô sẽ được sống thanh thản với lòng mình. Hướng Thanh Lam khép hờ hai mắt, nghiêng qua đầu không nhìn Uông Tiểu Lam. Cô không phải người nhỏ mọn, nhưng với ba từ "Thực xin lỗi" này, thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Mời các bạn đón đọc Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.
Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Trích đoạn ngắn hấp dẫn:  "Thiếu gia, buổi sáng thiếu phu nhân xuống cầu thang thiếu chút nữa vấp ngã, bị hoảng sợ một chút, nhưng mà hiện tại đã không có việc gì rồi." "Đổi sàn nhà." "Thiếu phu nhân nói giường ngủ không quá thoải mái." "Đổi." Người đàn ông nào đó không chút nghĩ ngợi nói. "Thiếu phu nhân nói bức màn cũng có chút cũ rồi..." “Đổi.” Người đàn ông nào đó tiếp tục làm việc. "Thiếu phu nhân còn nói... Người bên cạnh cũng khiến cô ấy thật không thoải mái ..." Người báo cáo âm thầm toát mồ hôi nói. "Đổi ~ cái gì? Buồn cười, cô ấy muốn tạo phản sao? ! ! Xem tôi trở về trừng trị cô ấy như thế nào!" Người đàn ông nào đó nổi giận, thiếu chút nữa đã bị lừa! Người báo cáo thầm nghĩ, mưu kế lần này của thiếu phu nhân tính sai rồi~ Bạch Tiêu Tiệp cùng Tịch Âu Minh kết hôn, một cuộc hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu. Giữa họ có những tiếp xúc thân mật nhất nhưng luôn có một bức tường ngăn cách, không thể phá vỡ. Tiêu Tiệp mang trong lòng nhưng tổn thương về tình yêu đầu tan vỡ. Âu Minh lại khép quá chặt trái tim mà không cho bất kể ai bước vào. Tuy nhiên, họ vẫn dành cho nhau những quan tâm dịu dàng nhất. Chỉ có điều, khoảng cách từ rung động đến trái tim thì vẫn luôn xa cách như vậy. Rồi những mâu thuẫn liên tiếp xảy ra khi mà cả hai vẫn chưa đặt niềm tin và tình yêu vào cuộc hôn nhân này. Âu Minh lạnh lùng chuyên chế muốn nắm giữ mọi thứ trong tay. Tiêu Tiệp thì bất an và sợ hãi trước mọi thứ đang có.  Dần dần, Tiêu Tiệp bắt đầu có tình cảm với Âu Minh và quan tâm lo lắng cho anh nhiều hơn. Nhưng anh vẫn như vậy, khi thì ân cần dịu dàng, khi thì lạnh lùng xa cách khiến tâm trạng cô luôn bấp bênh sợ hãi. Yêu thương giữa họ, mỏng manh và yếu ớt nên chỉ cần một rung động nhẹ thôi cũng liền tan vỡ... Lúc ấy, dù hiểu rõ nhưng tình cảm mà mình dành cho Tiêu Tiệp nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn luôn khiến cô đau lòng. Cho đến một ngày, Hà Thiếu - mối tình dang dở tuổi thanh xuân của cô quay về. Anh khi ấy mới hiểu được rằng, Tiêu Tiệp - người vợ xinh đẹp dịu dàng này nếu anh không nắm giữ thật chặt thì anh sẽ mất đi cô ấy mãi mãi. Mà không chỉ Hà Thiếu đâu nhé, còn có Hàn Mặc và tá người đàn ông khác nữa.  Vì thế, Âu Minh bắt đầu thay đổi tính tình thất thường của mình, cũng hết sức yêu thương chiều chuộng cô hơn. Bởi anh biết, chỉ cần mình buông lơi một chút thôi cũng sẽ có người giành với anh mất. Thế nên, mn có thể sẽ bắt gặp một nam chính lúc đầu thì tỏ ra lạnh lùng bá đạo chuyên chế này nọ, nhưng đoạn sau thì thê nô level max luôn. Kiểu vợ bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, vợ bảo số 1 thì nhất định không thể số 2, nếu vợ có sai cũng nên xem lại đáp án anh trả lời thôi :v :v  Vậy nên, khi có tiểu tam đến chọc giận cô ấy bị đánh. Anh sẽ chẳng ngần ngại mà muốn đánh thêm cho vài cái. Chỉ sợ tay vợ anh yếu ớt thế kia sẽ bị thương thôi à. Lại còn có màn đối đáp của hai vợ chồng khiến tiểu tam tức giận muốn ói máu thế này nữa nè mn: "Anh yêu em không?"  "Yêu!"  "Yêu đến mức có thể trả giá tất cả vì em sao?"  "Đúng."   "Vậy nếu có người muốn ức hiếp em thì làm sao bây giờ?"  "Ai dám! Anh dẹp cả nhà kẻ đó!" Vâng, nam chính thật "bá" đấy ạ.  "Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ" nội dung chỉ mang tính chất giải trí là chủ yếu, không phải kiểu truyện đọc ngẫm - nghĩ - để lại dư âm trong lòng đâu ạ. Truyện có ngược có sủng có tiểu tam nam phụ lại còn cẩu huyết nữa rất phù hợp cho những bạn thích motif tuy cũ nhưng không hề nhàm này. Nói chung, lâu lâu xả hơi sau những ngày mệt mỏi thì kiểu truyện này rất hợp, không cần phải suy nghĩ hay để tâm quá nhiều. Đọc đơn giản vui vẻ rồi kết thúc cũng tốt đấy ạ. Nên bạn nào quan tâm thì nhảy hố nhé. Truyện cũng đang hot dữ lắm bên diễn đàn LQĐ à nha ^^ _________________ "": Trích dẫn từ truyện đã được mình edit và rút gọn lại cho phù hợp bài rv #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ của tác giả Nhất Dạ Chi Linh.
Trăng Trong Lồng
Trung Quốc, năm 1997. Trật tự các bang phái ở 3 thành phố lớn là Thượng Hải, Macau và Hồng Kong vừa được sắp xếp lại không lâu nhưng cũng chỉ là thế cục tạm thời. Người đứng đầu Trần Tông Nguyệt, là một người đàn ông 40 tuổi có vẻ ngoài anh tuấn cường tráng, trầm tĩnh như nước nhưng mức độ tàn nhẫn thì còn nổi tiếng hơn cả diện mạo. Trong một góc nhỏ của thành phố Thượng Hải, cô gái Hoàng Anh trẻ trung xinh đẹp chuẩn bị bước sang tuổi 20. Cha cô mắc nợ bị người ta chém chết, mẹ nghiện ngập đang ở tù. Nhưng hoàn cảnh như vậy, không ngăn nổi sự trưởng thành đầy khí chất của Hoàng Anh. Nhờ có người anh họ theo Trần Tông Nguyệt làm tay chân, cô quen được anh. Đối với một người ở trên cao như Trần Tông Nguyệt, Hoàng Anh hiểu rất rõ vị trí của mình. Trái tim thiếu nữ loạn nhịp trước sức hút quá lớn của anh nhưng cô cũng không có ý định kìm lại. Muốn gặp thì lập tức chạy đi gặp, tìm đủ mọi lý do. Muốn hỏi thì hỏi, đủ mọi chuyện trên đời. Trong lòng cô, cảm giác đối với anh chính là kính đến sinh tình. Vừa sợ vừa yêu, không thể không sợ mà cũng không thể không yêu.   Kỳ lạ thay, Trần Tông Nguyệt âm trầm lạnh lùng đó cũng rất kiên nhẫn với cô. Lúc chỉ có hai người, anh đôi khi còn tỏ ra một chút tùy hứng quan tâm, một chút cưng chiều ưu ái. Hoàng Anh nào có thể cưỡng lại được mật ngọt như thế này, không chút nghĩ ngợi chính thức xem anh là chỗ dựa. Bất cứ khó khăn uất ức gì dù là nhỏ nhất, cô cũng chạy đến tìm anh. Vậy nên, không nhanh không chậm, hai người cách nhau 20 tuổi hút chặt lấy nhau như hai thỏi nam châm. Trần Tông Nguyệt có được chỗ đứng trong bang hội như ngày hôm nay, đâu phải chuyện dễ dàng. Không nói tới ân oán ngày xưa, chỉ bằng vị trí của anh hiện giờ, nếu anh nói không, thì chắc chắn Hoàng Anh có tài giỏi đến đâu cũng không thể bước vào cuộc đời của anh nửa bước. Thế nhưng, anh lại cho cô vào để dần dần “được phép” hiểu về anh.  Ở nhà của Trần Tông Nguyệt, cô gặp được Lý Giai Hoàn. Theo như tin tức mà mọi người đều biết, cô ta chính là cháu nội của Chu lão gia Chu Trần Câu, cũng chính là cha nuôi của Trần Tông Nguyệt. Nói như vậy nghĩa là, cô muốn ở bên cạnh anh kiểu gì cũng phải giáp mặt cái cửa ải này. Mà quả thật, hoàn cảnh tạo nên tính cách. Cô nàng Lý Giai Hoàn, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hoàng Anh, nhưng sống trong cảnh nhung lụa từ nhỏ khiến cô ta chẳng coi ai ra gì. Trong mắt cô ta, Hoàng Anh chỉ giống như đám phụ nữ rẻ tiền suốt ngày đeo bám Trần Tông Nguyệt. Suy nghĩ như vậy, thái độ đương nhiên không thể khác, cô ta không có lời nói nào sạch sẽ dành cho Hoàng Anh. Nhưng mà có điều, cô ta đánh giá sai đối tượng rồi. Hoàng Anh cho dù lớn lên trong bần hàn và những trận đòn từ sự oán hận không lý do của người mẹ nghiện ngập, cô cũng không phải là một cô gái dễ bắt nạt. Sự thật là mấy trò vặt của Lý Giai Hoàn chẳng làm gì được Hoàng Anh cả, thậm chí còn bị cô cắn ngược lại. Cũng chẳng còn cách nào khác, Lý Giai Hoàn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn cô thoải mái ở bên cạnh Trần Tông Nguyệt. Nhưng đó chưa phải là tất cả, sở dĩ Lý Giai Hoàn phần nào e ngại Hoàng Anh còn bởi vì từ trên người cô luôn tỏa ra một loại khí chất mà không phải ai cũng có được. Cô không phải xinh đẹp nhất nhưng tuyệt đối là xinh đẹp, vừa có nét thanh thuần đáng yêu của một thiếu nữ đang dậy thì, lại có nét quyến rũ của một con hồ ly biết cách dụ hoặc đàn ông. Nhưng tất cả những mặt đó chỉ có Trần Tông Nguyệt được thưởng thức. Cho nên, dù mục đích ban đầu của anh có là gì đi nữa, dường như nó cũng đang dần thay đổi.  Bản thân Hoàng Anh cũng không biết tại sao mình lại được Trần Tông Nguyệt để mắt đến, cũng không biết sự tự tin của mình từ đâu mà có. Nhưng Trần Tông Nguyệt lại biết. Cốt cách của cô, chính là từ dòng máu chảy trong người. Không phải vô duyên vô cớ mà mẹ cô lại thường xuyên đánh đập cô, cũng không phải thần duyên số mỉm cười để cô đến bên Trần Tông Nguyệt. Tất cả mọi thứ đều có liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Anh, cũng là của Lý Giai Hoàn. Sự ích kỷ của một người cha không ra gì đã khiến cuộc đời của hai cô gái có duyên sinh cùng ngày, lại hoàn toàn thay đổi. Đúng vậy, Hoàng Anh mới chính là cháu gái ruột của Chu lão gia, ông trùm khét tiếng một thời.  Lý Giai Hoàn sống 20 năm trong cái nôi của băng đảng xã hội đen, dù cố hết sức bắt chước thì cũng chẳng thể nào có nổi phong cách ấy. Thế nhưng Hoàng Anh, dù sống ở khu ổ chuột thì sự ngông cuồng và bản lĩnh của dòng máu bang hội vẫn sục sôi trong người. Cho nên, người có thể đứng cạnh Trần Tông Nguyệt chỉ có thể là Hoàng Anh cô mà thôi. Hai con người vốn dĩ đã có suy nghĩ không giống với bình thường, ở cạnh nhau chính là phù hợp nhất. Trần Tông Nguyệt xuất phát từ thù hận năm xưa, cả gia đình anh bị Chu lão gia đuổi cùng giết tận mới tiếp cận Hoàng Anh. Kế hoạch ban đầu chính là khiến cho cô yêu anh, sau đó… không kịp có sau đó, thì anh lại yêu cô mất rồi.  Tình yêu của Trần Tông Nguyệt thật sự rất quái dị, bởi vì anh hận cô, nhưng lại không thể để cô chết. Bao nhiêu năm sống bằng thù hận, nếu cô chết rồi, anh phải sống tiếp thế nào đây?  Thế nên, cuối cùng Trần Tông Nguyệt lấy trái tim mình ra để đặt cược. Anh cược rằng, Hoàng Anh sau khi biết được thân thế của mình có phản bội anh hay không? Cô là con chim Hoàng Anh, có thể bị anh nhốt trong lồng nhưng anh lại không đủ tự tin có thể nắm giữ trái tim cô. Anh không giỏi cá độ, nhưng lần cược này anh thắng.  Hoàng Anh biết được thân thế, nhưng cô không hề mảy may quan tâm. Mối quan tâm của cô chưa bao giờ thay đổi. Anh là trời, là đất, là duy nhất, là tất cả. “Chỉ cần anh là Trần Tông Nguyệt, là Hollywood của cô, cô sẽ nguyện làm một ngôi sao xinh đẹp, vứt bỏ luân thường và đạo lý.” Ở vào thời đại đó, yêu một người đáng tuổi bố mình đã là vượt khỏi luân thường rồi. Nhưng Hoàng Anh không ngại, cô có một tình yêu chấp niệm đối với Trần Tông Nguyệt. Cô ích kỷ, cô chiếm hữu, một cách rất “xã hội đen”.  “Anh không yêu em cũng không sao, anh thương em là được, em sẽ yêu anh, sau này anh chính là người thân của em.” Có thể trong một hoàn cảnh khác, người con gái nói ra câu này sẽ nhận được không ít sự đánh giá. Nhưng đối với Hoàng Anh, suy nghĩ này lại hoàn toàn chấp nhận được. Cô lớn lên không có tình thương của cha, mẹ ở tù nhiều hơn ở nhà, về thì chỉ đánh cô đến chết đi sống lại. Lúc đó, người che chở cho cô chính là Trần Tông Nguyệt.  Rồi đột nhiên ở đâu bỗng xuất hiện một người muốn cô gọi bằng ông nội, muốn cô giúp ông ta ép chết anh. Con người không có tình thương thì lấy đâu ra thù hận? Đương nhiên cô không thể mà cũng sẽ không giúp. Cũng giống như việc cô chưa bao giờ bắt anh phải nói yêu cô, vì cô biết rằng, bắt anh thừa nhận tình yêu với kẻ thù cũng chẳng khác nào giết anh thêm lần nữa. Thật ra bản thân Hoàng Anh cũng đang đặt cược cho chính mình. Cô cược rằng, tình yêu của cô có đủ khiến Trần Tông Nguyệt quên đi rằng cô là cháu gái của kẻ thù, để có thể cho cô tiếp tục ở cạnh anh hay không?  Hoàng Anh đã đen đủi ngay từ lúc sinh ra cho đến ngày gặp được anh. Có lẽ tất cả vận may của cả đời đều dồn hết cho lần cược này. Nên, cô thắng. Trong ván bài của số phận này, Trần Tông Nguyệt và Hoàng Anh đều thắng. Những người gây ra tội ác năm xưa đều phải trả giá đắt. Đây không phải là câu chuyện của những nhân vật cổ tích, mà là hiện thực của xã hội thời bấy giờ. Có thù phải trả, muốn thắng phải mạnh.  Trần Tông Nguyệt tay nhuộm đầy máu tanh, đạp lên xác người để bảo toàn mạng sống. Hoàng Anh không vị nể máu mủ tình thân, chỉ quan trọng tương lai của cô và Trần Tông Nguyệt. Nói họ ích kỷ cũng được, nói xã hội không công bằng cũng không sai. Bởi vì vốn dĩ, ở tại thời điểm đó, cảnh sát và xã hội đen chính là bằng hữu, trắng đen không thể phân định rạch ròi. Pháp luật còn không minh bạch, thì công bằng xã hội có cần được nhắc đến không?  Đương nhiên, thời đại ấy qua rồi, cho nên chúng ta cũng không cần dùng đạo đức quá khắt khe để đánh giá, hãy coi như đang xem lại một bộ phim xã hội đen Hong Kong vào những năm cuối thập niên 90, để thấy được giữa sự nhiễu nhương của xã hội, đã có một cuộc tình lặng lẽ nở hoa. ____________ " ": trích từ truyện  Review by #Lâm Tần - Review Sách *** Ngoài cửa phòng trà Long Duyệt, Hoàng Anh vịn vào tay của tài xế, cúi đầu xuống xe, sau đó cô hơi quay cái đầu ngẩng cao sang một bên, cởi ruy băng màu lục vàng thắt dưới cằm ra, bỏ mũ cói xuống, quan sát bảng hiệu phòng trà. Vừa hay Tiền Thừa đang ở quầy lễ tân tầng một, từ khi chiếc xe ô tô ngoài cửa dừng lại trên con đường chật hẹp, anh đã nhìn thẳng vào vầng sáng khiến người ta loá mắt – thần thái và động tác của cô. Hoàng Anh cúi mặt xuống đi vào phòng trà, nở nụ cười với anh, cú điện thoại lần trước còn muốn anh đi chết đấy. Tiền Thừa hất cằm sang bên cạnh, ra hiệu cô lên tầng cùng. Chiều ngày hôm sau từ Hong Kong về, Hoàng Anh vứt bừa mũ sang một bên, ngồi lên chiếc ghế tựa rộng lớn ở tầng ba, liếc nhìn cái lồng chim treo trên cửa sổ, trong nhốt một con chim nhỏ màu hạt dẻ, nó đang lắc lắc đầu, chải chuốt lại lông mình. Tiền Thừa ngồi đối diện cô, thuận mồm hỏi, “Ăn gì?” Hỏi xong lập tức hối hận. Phòng trà bán trà và bánh ngọt, cô coi nơi này là quán rượu, không chỉ gọi đồ ăn nóng, xíu mại gan heo, bánh bao nước[1]nhân cua, còn đòi một cốc trà sữa uyên ương. Tiền Thừa giả vờ thân thiện, “Có muốn thêm đá không?” [1] Bánh bao nước (thang bao): là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, lớp vỏ bên ngoài là bột mì được cán rất vỏ mỏng nhưng bên trong là phần nhân đặc biệt. Đó là “thạch da lợn”. Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo. Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ “béo” hơn nhiều so với bánh bao thông thường. Khi ăn bánh, bạn sẽ phải dùng đến ống hút, sau khi hút xong nước, bạn có thể dùng đũa hay dĩa để ăn vỏ và phần nhân còn lại như một chiếc bánh thông thường. Hoàng Anh cười đáp, “Được đấy.” Anh lộ nguyên hình, “Được cái đầu mày! Xuống tầng rẽ trái trả tiền trà, đi thong thả không tiễn!” Tiền Thừa nghiêng người ngồi trên ghế, cong ngón tay lên gõ bàn một cái, cuối cùng vẫn đi xuống tầng lấy mấy lồng hấp trà bánh, một ấm Bích Loa Xuân lên. Hoàng Anh bận bịu kéo cái khay đựng sẵn tách trà đến, nhanh nhẹn nhấc hai tách đặt trên bàn. Lúc Tiền Thừa châm trà, cô đã gắp một cái bánh bao nước lên, lượn thìa múc, cắn một miếng, khá bỏng miệng, không kịp hút nước sốt chảy ra bên môi, ngón áp út cô quệt một đường, lại mút vào. Tiền Thừa ghét bỏ giật mấy tờ giấy ăn ra nhét cho cô. Hoàng Anh gẩy đũa một cái, cái bánh bao nước chỉ còn da nhân vào miệng, vừa quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, có lẽ quá lâu không gặp, dường như Tiền Thừa cũng không cà lơ phất phơ như trước, mặc áo T-shirt đen, nom đứng đắn hơn chút. Mời các bạn đón đọc Trăng Trong Lồng của tác giả Đảo Địch.
Tình Muộn
Câu chuyện này thật phần nào ứng với câu “ Cô cướp bạn trai tôi, tôi sẽ ngủ với ba của cô”  Tùng San là một cô gái xinh đẹp, tính tình thẳng thắng, gia đình thuộc loại trung lưu, kết quả học tập tốt, có một người bạn trai gắn bó ba năm, cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ viên mãn và kết thúc bằng một đám cưới ấm áp hạnh phúc. Nhưng mà định mệnh nào cho nữ chính toại nguyện như vậy, nếu không đã chẳng có truyện cho chúng ta đọc :v  Vào ngày sinh nhật của Cố Lâm Lâm, cô bạn tiểu thư cùng phòng KTX với Tùng San, ấy vậy mà ngang nhiên cướp đi bạn trai của cô lúc đó là Chu Trường An. Rồi cũng trong ngày hôm đó cô đã gặp Cố Trì Tây – ba của Cố Lâm Lâm ...và hai người chính thức dây dưa từ lúc này.   "-Con gái chú vừa cướp bạn trai tôi, xoay lưng lại thì chú đã bảo tôi làm má 2 của cô ta, chú rảnh quá hay chú thấy đám nhà báo thiếu tin giật gân nên tạo cơ hội vậy?  "-Em bảo em kiếm đàn ông giàu bao nuôi em để trả thù con bé, đơn giản thôi, chọn anh cho bớt việc. Bên đây anh cúp tiền ăn sáng của nó, bên kia anh mua LV hay Prada cho em xài. "Chú à, chú cho con hỏi một câu, cô ấy là con gái ruột của chú à? Sao con thấy chú thù cô ấy hơn cả con vậy?!" Cố Trì Tây lớn hơn Tùng San 23 tuổi, chính xác là con rể tương lai và mẹ vợ bằng tuổi nhau :v Chính điều này đã làm Tùng San đắn đo rất lâu mới quyết định đến với anh. Con đường chinh phục vợ của Cố Trì Tây quả thật rất gian nan và nghiệt ngã nha, bị chị này ngược lên ngược xuống nhưng anh vẫn luôn mỉm cười và bao dung cho cô. Lúc đầu khi Tùng San vẫn còn bài xích anh kể cả sau khi hai người xxoo, anh vẫn âm thầm bên cô, dù cho cô đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý cỡ nào, làm tim anh đau cỡ nào anh đều mỉm cười và nói “ được”. Khi gia đình Tùng San gặp nạn, cô không còn cách nào phải chạy đến nhờ vả anh, nhưng Cố Trì Tây lại không lợi dụng lúc này mà ép buộc cô. Anh nói “Không sao, anh luôn đợi, đợi một ngày em lại quay về bên anh” Đối với Cố Trì Tây, cuộc đời của anh chỉ như mặt trời đã lặn, tình yêu hay hôn nhân từ rất lâu đã chỉ còn là vấn đề có cũng được và không có cũng chẳng sao, đó chính là lý do ngày xưa khi được nhờ vả anh không ngại ngần mà kết hôn rồi chăm sóc cho người vợ và con gái trên danh nghĩa hiện giờ của mình. Để rồi bây giờ khi tình yêu của anh, bình minh của anh xuất hiện đó lại trở thành một trong những rào cản khiến hai người khó đến với nhau.  Bạn bè phản đối, gia đình phản đối, rồi ánh mắt dị nghị của người ngoài, những điều đó đối với một người trải đời như Cố Trì Tây quả thật không khó giải quyết, nhưng với anh, quan trong hơn chính là suy nghĩ chưa thể vượt qua tất cả để ở bên anh của Tùng San. Anh yêu cô, yêu từ rất lâu, anh đã chờ cô năm năm, vậy không lý do gì anh lại không thể tiếp tục dùng tình yêu của mình để củng cố cho sự kiên định của cô.  Cuối cùng khi sự thật được phơi bày: hôn nhân trên danh nghĩa 20 năm của Cố Trì Tây, việc Cố Lâm Lâm không phải con gái ruột của anh , việc 5 năm trước anh đã gặp Tùng San… Một cái kết hạnh phúc viên mãn cho Cố Trì Tây và Tùng San, kéo theo cũng là những cái kết có lẽ là xứng đáng cho những nhân vật còn lại. Truyện không có tiểu tam, nhưng có vài nam phụ yêu nữ chính cũng rất đáng thương. Tình bạn, tình người, tình đời trong câu chuyện cũng đáng làm ta suy nghĩ. Truyện này tính cách nam chính thật sự được miêu tả rất hay, sự trầm ổn rất đúng với lứa tuổi của mình, nhưng vẫn có những phân đoạn tác giả miêu tả sự dồn nén được đẩy lên cao trào làm người đọc đau xót giùm anh.  Đọc xong có lẽ sẽ có nhiều người không thích tính cách nữ chính ở những chương đầu, vì ngang bướng đôi khi hơi quá đáng, nhưng nhìn chung thì truyện vẫn hay, vẫn đáng để đọc.  ------------ Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hôm nay khó có khi Tùng San tan làm sớm, bản kế hoạch mà cô phải thực hiện cuối cùng cũng hoàn tất, ông chủ thấy gần đây cô đã dốc sức quá nhiều, nên liền cho cô nghỉ ngơi một tuần, thật hào phóng. Lúc về đến nhà xương cốt cô như muốn rã ra, mấy ngày nay ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, mấy buổi tối phải ở lại văn phòng cả đêm, cô nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, quầng thâm mắt so gấu trúc còn sậm hơn. Lương Cửu và Giai Kỳ đi nhà trẻ chưa về nên cô lên tầng, thay quần áo tắm rửa một cái, sau đó định ngủ một chút rồi đi đón lũ trẻ, kết quả đầu vừa gặp gối mắt đã díu lại. Trong mơ, cô cảm thấy có một đôi tay đang dao động trên cơ thể mình, như mát xa, nhẹ nhàng lại mềm dẻo, lực đạo vừa phải. Cô thoải mái ưm một tiếng, lật người nằm lỳ trên giường, đôi tay kia cũng theo tư thế của cô ấn dọc theo toàn bộ lưng cô, động tác nước chảy thành sông, dứt khoát điêu luyện. Lúc hai tay sắp đi sâu xuống dưới, cô bừng tỉnh, vung tay lên đánh vào người nào đó trên người mình, "Đừng làm loạn!" Luôn thừa dịp cô ngủ dùng chiêu này, có sáng kiến hơn chút được không. Cố Trì Tây cười xấu xa, "San San, không phải em đang ngủ sao?" Tùng San chỉ xương bả vai, "Ấn nơi này, nơi này đau.” Cố Trì Tây ngoan ngoãn thu tay đặt tại vị trí cô chỉ, ngón tay dùng sức ấn huyệt vị, hắn luôn có thể vừa vặn tìm đúng vị trí, nhấn một cái đi xuống, toàn bộ bả vai và cánh tay của Tùng San đều tê rần cả. "A...” Tùng San bị hắn ấn kêu thành tiếng. Chính lúc đau nhức mỏi nhừ này ấn vào một cái, rõ ràng đau hơn, nhưng sau khi đau đớn qua đi là cảm giác cơ bắp thả lỏng thoải mái bất ngờ, sảng khoái khó diễn tả bằng lời. Cố Trì Tây cười hỏi: "Muốn nữa không?" Tùng San không thèm nhìn hắn, "Đương nhiên, nhanh lên!" Cố Trì Tây cười, lại ấn xuống một cái, gần đây bà xã đại nhân của hắn ngày càng lớn lối, hoàn toàn xem hắn như thợ đấm bóp. Hơn nữa thái độ lúc nào cũng như hoàn toàn hợp tình hợp lý. Chỉ là hắn cũng không phải ấn không, một bàn tay đặt tại huyệt vị của cô dùng sức, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi... Hắn sờ làn da của vợ mà than thở, "Ừm, gần đây em mệt mỏi đến gầy đi, sờ vào có thể thấy xương rồi.” Tùng San dở khóc dở cười, "Anh sờ chỗ đó đương nhiên là thấy xương rồi! Ngay cả xương sườn mà cũng sờ không tới, anh cho là em béo tới mức nào!" Cố Trì Tây cười, "À? Thật không, vậy tại sao nơi này sờ không thấy xương?" Bàn tay to dùng sức nắm lấy nơi nào đó. Tùng San lại la thất thanh "A" vung tay lên mạnh mẽ đánh một cái lên người hắn, "Anh sờ lung tung một cái nữa thử xem!" Vì thế người nào đó liền hưởng ứng lời kêu gọi, từ phía sau lưng ôm lấy cô, hai tay cùng nhau đưa tới phía trước, "Được, vậy anh sở lại thử xem.” Tùng San muốn tránh cũng kịp rồi, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần hắn dùng cái tư thế này đánh lén cô, cô liền không có lần nào chạy thoát. Vì thế đành phải sử dụng chiêu dụ dỗ, tội nghiệp nói: "Ông xã, anh đừng làm loạn, đã mấy giờ rồi, chúng ta cùng đi đón bảo bối về đi.” Mời các bạn đón đọc Tình Muộn của tác giả Thương Cẩm Duy.