Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vị Khách Lúc Nửa Đêm - Triệu Hi Chi

Thời không sai chỗ, đêm khuya gặp nhau *** Sau 0 giờ đêm, đèn đuốc rã rời. Một trận mưa đi qua, không khí ban đêm oi bức, ngưng đọng. Một chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài nhà tang lễ, dòng xe Passat phổ thông, đuôi xe bên trái sơn dãy số H3987, cửa kính xe mở một nửa. Một nam một nữ đứng sóng vai ngoài cửa xe hút thuốc, Tông Anh ngồi trên ghế lái, cố mở hộp chao (*) cá lăng, phần móc kéo bị đứt, chỉ có thể dùng dao mở. (*) Chao là một loại gia vị được làm từ đậu nành, qua quá trình chế biến và thành đậu hủ được lên men. Chao có 2 loại là chao ướt và chao khô. Chao ướt thì được dùng trong quá trình lên men ủ chung với nước và rượu, có vị thơm nhẹ phù hợp với nhiều người sử dụng. Chao khô là loại chao lên men mà không tiếp xúc với nước (hay gọi là chao hôi) nặng mùi hơn, dành cho một số người dùng quen, còn người lần đầu ăn rất khó sử dụng. Mũi dao đâm xuống một cách ổn định, chỉ cần điều chỉnh đúng góc độ liền thuận lợi mở được nửa hộp. Tông Anh bẻ cong nắp hộp, một miếng chao béo ngậy chảy ra ngoài, trơ trọi rơi xuống hộp cơm lạnh ngắt. Cậu thanh niên đứng ngoài dập tàn thuốc, nhìn vào trong xe: “Cô giáo Tông vẫn nuốt trôi được à? Vừa rồi em cũng nôn một trận.” “Tới hiện trường nhiều lần, nôn nhiều rồi cũng thành thói quen. Đi thôi, thu dọn đồ phòng hộ rồi về cục.” Nữ cảnh sát hút thuốc dặn dò anh bạn mới tới công tác, rồi xoay người nói với Tông Anh: “Đừng ăn, hộp cơm đó là đồ họ để thừa lại từ trưa, trời nóng thế này chắc cũng hỏng rồi.” Ngón tay kẹp điếu thuốc của cô còn đặt trên cửa xe, khói thuốc bay vào trong. Tông Anh ngẩng đầu, đặt hộp cơm sang một bên, dùng tay không kéo phần nắp hộp chưa mở được còn lại. Người đói khát có thể bất chấp mọi thủ đoạn, hơn hai mươi tiếng vừa qua, Tông Anh chưa có gì bỏ vào bụng. Chạy như ngựa không dừng vó tới ba hiện trường, đi qua đi lại hơn nửa Thân Thành, toàn thân thì bốc mùi. Khám nghiệm hiện trường và giải phẫu thi thể đều hao phí sức lực, sau khi giải phóng cơ thể khỏi đồ phòng hộ, sức cùng lực kiệt, hơn nữa bụng đói kêu ọc ọc. Mồ hôi không ngừng chảy xuống trán, lưng áo sơ mi đồng phục đọng một vệt mồ hôi to bằng bàn tay, ngôi sao bốn cánh khắc trong vòng hoa trên quân hàm dính đầy tro bụi lóe sáng dưới ánh đèn xe tối mờ. Cô dùng sức quá mạnh, nắp hộp kim loại sắc nhọn bất ngờ cắt vào kẽ ngón cái và ngón trỏ, lúc này di động đột nhiên đổ chuông. Vết thương lập tức đổ máu, hoà lẫn với dầu mỡ thức ăn rơi xuống đất. Điện thoại đổ chuông dồn dập, Tông Anh liếc nhìn thông tin cuộc gọi hiển thị trên màn hình, thản nhiên lấy cồn và giấy trong túi quần ra, một tay xé mở miệng túi, lau dầu mỡ và máu. “Sao không tiếp điện thoại?” Nữ cảnh sát đứng ngoài thò tay vào trong xe, đang định tiếp điện thoại thay Tông Anh, tiếng chuông đã dừng lại. Cô bật sáng màn hình di động: “Thịnh Thu Thật… Cuộc gọi nhỡ.” Ngay sau đó, một tin nhắn xuất hiện: “Em trai em nhập viện điều trị khẩn cấp.” Nữ cảnh sát rũ mắt, di động lại kêu “tinh” một tiếng, tin nhắn thứ hai được gửi tới: “Cần truyền máu, mau đến đi!” Nữ cảnh sát nhếch miệng đầy hàm ý, hướng màn hình di động về phía Tông Anh: “Có đi không?” Tông Anh ngẩng đầu, màn hình chiếu sáng khuôn mặt cô. Lúc rót cồn rót lên, miệng vết thương vô cùng khó chịu, nhưng bỏ ra rồi, đau đớn cũng chấm dứt. Cô đang định đáp lời, chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai… Là điện thoại từ cục gọi tới. Tông Anh cầm lại di động, sau khi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia nói: “Xảy ra sự cố giao thông, cô và Tiểu Trịnh tới đó xem sao, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô ngay.” Sau khi bỏ giấy và cồn ra, máu lại tiếp tục chảy ra ngoài, hội tụ thành một dòng, chảy theo chỉ tay xuống, nhỏ vào hộp cá lăng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: “Bên này còn chưa xong, tôi sẽ bảo Tuyển Thanh và Tiểu Trịnh qua đó.” Xa xa, nghĩa trang chi chít mộ bia, cô dời tầm mắt, tắt điện thoại, nói với nữ cảnh sát đang đứng ngoài xe: “Tuyển Thanh, tới hiện trường thay tôi nhé, lần sau tôi bù cho cậu hai lần.” Tiết Tuyển Thanh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, trong tiếng thở dài mỏi mệt còn kèm theo chút bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cuối cùng cô vẫn dập điếu thuốc trong tay, đồng ý thỏa hiệp: “Đi nào, tôi đưa cậu đi một đoạn.” “Không tiện đường đâu, bên kia đang vội, các cậu tiết kiệm thời gian đi, tôi bắt xe là được.” Nhìn Tông Anh xuống xe, bước ra ngoài, Tiết Tuyển Thanh bật đèn xe chiếu sáng cho cô một đoạn đường, chỉ thấy bóng người đằng trước giơ tay lên vẫy vẫy, nhanh chóng rẽ ở khúc ngoặt, biến mất khỏi tầm mắt. Tiểu Trịnh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi quay lại xe, sau khi nghe được thông báo rằng trước mắt không phải về cục, mà phải đến một hiện trường nữa. Cậu ta than thở một phen, phát hiện chân dẫm phải một chiếc ví da, cầm lên quan sát, nhíu mày hỏi Tiết Tuyển Thanh: “Đây là ví của cô Tông đúng không?” Tiết Tuyển Thanh nhanh chóng nhìn qua, lập tức nổi cáu: “Chết tiệt, không mang tiền thì bắt taxi thế nào được!” Xe cảnh sát chạy qua ngã tư, Tiết Tuyển Thanh tìm kiếm cả đoạn đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tông Anh đâu. Tiểu Trịnh nói: “Để em gọi điện thoại cho cô Tông.” Tiết Tuyển Thanh lại đột nhiên quay đầu xe, gạt đi, giọng nói có phần tức giận: “Không cần gọi, kệ cô ấy đi.” Nửa đêm rất khó bắt xe, từ trước đến nay Tông Anh lại không phải người hay gặp may mắn, vất vả lắm mới chặn được một chiếc, tài xế nhô đầu ra, trả lời bằng tiếng phổ thông pha lẫn với tiếng Thượng Hải: “Chào cô, sau xe có người ngồi mất rồi. Đồng chí cảnh sát, cô chờ xe khác đi vậy.” Chính anh ta treo biển “xe còn trống”, lúc bị chặn lại bảo xe đã có người. Hiện tại, Tông Anh không thể tiếp tục đợi thêm nữa, đọc địa chỉ bệnh viện, hỏi anh ta có tiện đường không, tài xế liền nói: “Tiện thì tiện, có điều phải hỏi tiên sinh đằng sau xem anh ấy có chịu không đã.” Nói xong liền quay đầu hỏi ý kiến người kia: “Cô gái này có việc gấp phải đến bệnh viện.” Sau xe quả thật có người, anh ta hòa nhã nói: “Tôi không vội, cô cứ tùy ý.” Ở ngoài xe, Tông Anh nghe được câu trả lời, liền mở cửa sau xe ngồi vào, lúc này mới có thời gian xử lý miệng vết thương một cách cẩn thận. Vết thương dài bốn xen ti mét, kéo từ kẽ ngón cái đến bụng ngón tay, vết cắt rất sâu, sau khi thả tay ra, cả lòng bàn tay đều dính máu. Sau khi đưa tay vào túi quần bên trái, Tông Anh mới nhận ra cồn và giấy đã dùng hết, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi tài xế: “Anh có giấy không?” Tài xế nhìn túi giấy trống không: “Thật không may, hết giấy mất rồi.” Tông Anh nghe vậy, đang định nắm tay lại, “tiên sinh không vội vàng” bên cạnh đột nhiên liền đưa cô một chiếc khăn tay, chất liệu vải bông, màu trắng thuần, hàng cao cấp thấm nước. Tông Anh ngẩn người. “Phí quá, nó rất sạch sẽ!” Lúc nói chuyện, khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, sơmi trắng quần tây đen, trên đầu gối đặt một cặp tài liệu, bên chân để một chiếc ô… Ô gấp màu đen. Tuy không khí rất oi bức, nhưng trời không đổ mưa. Nhưng ô của anh ta lại ướt, trên đệm còn đọng một vũng nước. Tông Anh thu lại tầm mắt, cầm lấy khăn tay, nói câu cảm ơn khô khốc. “Không cần khách sáo.” Anh ta nói. Tông Anh đè chặt khăn tay lên vết thương để cầm máu. Tài xế mở radio lên, vừa hay là chương trình tọa đàm thời sự chính trị trong ngày thường phát buối tối, thỉnh thoảng có sự tham gia của người nghe. Hồi Tông Anh còn nhỏ, chương trình này đã phát sóng rồi, bà ngoại cô thường nói: Hơn nửa đêm mà vẫn có nhiều người không ngủ được như vậy. Ban đêm, có những người vội vã, hối hả, và cả những câu chuyện mà người thường không nhìn thấy. Tối nay, xe không gặp phải đèn đỏ, cả đoạn đường không hề dừng đỗ ở bất cứ đâu, lái thẳng tới bệnh viện. Sau khi xe dừng hẳn, Tông Anh đưa tay vào túi lấy tiền, nhưng lại không tìm thấy ví. “Tiên sinh không vội vàng” hiểu ý: “Đã tiện đường, dù sao chỉ có hai ta cùng bắt một chiếc xe, không cần đối phương trả tiền nữa. Cô có việc gấp, mau đi đi.” Tài xế vốn tưởng mình sẽ có một khoản thu nhập thêm, mắt thấy nó bị ngâm nước nóng, không cam lòng nói: “Hai người đâu có quen nhau, sao lại nói là cùng bắt một chiếc xe được!” “Bây giờ đã quen.” Nói xong, anh ta đưa tay ra mời, dáng vẻ hệt như một quý ông thời xưa tiễn bạn bè. Tông Anh vẫn cầm chiếc khăn tay loang lổ vết máu, lúc cửa đóng lại vội nói lời cảm ơn, lại bỏ qua câu nói của đối phương… “Không cần cảm ơn, chúng ta sẽ còn gặp lại.” Anh ta ngồi vững vàng, ánh đèn tù mù chiếu sáng nụ cười của anh ta, Tông Anh đang định nhìn kỹ cả khuôn mặt, đối phương đã đóng cửa xe lại. Xe đổi chiều, lái ra khỏi cổng Bắc bệnh viện. Tông Anh đứng tại chỗ ba giây, nhanh chóng xoay người bước lên bậc thang, vội vàng bước vào tòa cao ốc. Trong vòng hai mươi tư giờ, đây là lần thứ hai cô đến bệnh viện Lần đầu tiên là vào sáng sớm hôm qua, cô tránh qua phòng khám của Thịnh Thu Thật, đi chụp cộng hưởng từ, nhưng chưa lấy được báo cáo kết quả. Lần thứ hai là hiện tại, có người cần truyền máu, mà cô vừa hay là người hiến máu… Rõ ràng là chị em cùng cha khác mẹ, lại có cùng nhóm máu hiếm, thật lạ thường! Vào thang máy, lên tầng bảy. Đồng hồ điện tử treo trên hành lang hiển thị con số “02:19:37”, một chuỗi con số đỏ rực, mỗi lần nhấp nháy hệt như còn sống. Lẽ ra, đây là chuyện khẩn cấp mười vạn lần, nhưng vì quá mệt, tim Tông Anh khó mà đập nhanh hơn được nữa. Cô lấy di động ra, định gọi cho Thịnh Thu Thật, đối phương đã đi nhanh từ phía đối diện tới. Tông Anh giấu tay phải bị thương vào túi quần. Thịnh Thu Thật ôm cô một cái, không nói hai lời liền dẫn cô tới phòng bệnh. Em trai được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vậy Tông Anh chỉ đứng ngoài nhìn thoáng qua rồi sang phòng bên cạnh thử máu ngay. Tông Anh cũng không hỏi nguyên nhân vì sao Tông Du phải điều trị khẩn cấp, Thịnh Thu Thật đứng bên cạnh, hỗ trợ điền giấy tờ chủ động giải thích cho cô nghe: Bác Tông Du đưa thằng bé về nhà, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, thằng bé được đưa vào viện cấp cứu, bác nó không may mắn như vậy, tử vong tại chỗ. Tôi đã thông báo cho mẹ Tông Du, chắc hẳn cũng sắp đến rồi.” Trong lúc anh nói chuyện, ý tá thực tập cuộn tay áo sơ mi màu lam nhạt của Tông Anh lên cánh tay, buộc chặt dây cố định bằng nhựa, bôi cồn i-ốt lên khuỷu tay cô. Y tá thực tập tìm mạch máu dưới ánh đèn, nhưng vẫn do dự. Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cách một cánh cửa, Tông Anh nghe thấy tiếng của bác cả. Giọng nói rất to, vội vàng, chỉ đơn giản là chất vấn về vụ tai nạn cộng với đó là oán trách đôi câu, vốn định vào thăm cháu, lại bị y tá ngăn lại, tức càng thêm tức, nên cứ nói mãi không dứt. Trong bóng đêm, cô có cảm giác như chơi trò tàu lượn cao tốc trong khu vui chơi, nhấp nhô lên xuống, thay đổi đột ngột. Bác cả vô cùng kích động, Tông Anh lại bình tĩnh khác thường. Y tá thực tập vẫn chưa xác định nên đâm vào đâu, từng giọt mồ hôi li ti chảy trên trán. Tông Anh nói: “Để tôi làm cho.” “Hả?” Y tá thực tập ngẩng đầu sửng sốt, lại thấy Thịnh Thu Thật nói: “Cô cứ nghe lời cô ấy đi.” Nói dứt lời, anh cắm bút bi vào túi áo blouse trắng: “Trước kia lúc còn ở bệnh viện, thao tác nghiệp vụ của cô ấy rất tốt, cô nhìn theo mà học tập.” Đoạn gấp bảng kê khai lại, định ra ngoài gặp mẹ Tông Du và bác cả của Tông Anh, nhưng lúc này tiếng oán trách của bác cả đột nhiên truyền từ ngoài vào… “Sao Tông Anh còn chưa đến? Lấy máu xong còn phải kiểm tra đề phòng, hai đứa là chị em ruột, nghe nói không thể dùng trực tiếp máu của người nhà, còn phải chiếu xạ, cái nào cũng mất nhiều thời gian, chỉ chậm một chút thôi thì mọi chuyện cũng đã muộn! Gọi điện thoại giục nó đến đi!” “Chị ấy hiểu biết khá nhiều, còn biết sẽ phải chiếu xạ, nghe có vẻ có kinh nghiệm.” Y tá thu bảng kê khai, bình luận một câu. Thịnh Thu Thật đã đi tới cửa, nhưng chưa bước ra ngoài. Bên ngoài lại có tiếng nói: “Nếu Tông Anh còn đi làm ở bệnh viện, việc gì phải đợi thế này!” Bác cả đột nhiên trút toàn bộ cơn giận lên người Tông Anh: “Bày đặt không làm bác sĩ, nhìn bây giờ xem, có ra gì không? Khánh Lâm cả ngày chỉ lo chuyện công ty, cũng chẳng để ý đến nó! Nó cũng kỳ quặc y hệt mẹ, cả ngày tiếp xúc với người chết, đấy là chưa nói đến chuyện toàn thân bốc mùi lạ, còn ai dám qua lại với nó nữa? Rõ là sao chổi, cẩn thận mai sau không lấy được chồng!” Tông Anh cúi đầu tìm được mạch máu, kim tiêm cỡ 16 (*) đâm xuyên qua da, nhưng không đâm vào tĩnh mạch. (*) Con số trên kim tiêm biểu thị đường kính (đơn vị: mm) lòng ống, trong trường hợp này, kim tiêm nhân vật sử dụng có kích cỡ 16mm, loại kim to. Máu chạy theo đường ống trong suốt, ba túi máu lắc lư nhẹ, dần dần tràn đầy. Cô khẽ nhắm mắt, ghế không có chỗ tựa, chỉ có thể dựa lưng vào tường. Thịnh Thu Thật đẩy cửa ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại, chào hỏi bác cả và mẹ Tông Du đang đứng ngoài, sau đó đơn giản dẫn hai người xuống phòng khám tầng dưới chờ, tránh gây ồn ào, ảnh hưởng tới người khác. Ngoài hành lang chìm vào im lặng, trong phòng dường như hương vị máu còn quanh quẩn đâu đó. Con số trên thiết bị khống chế thải dịch (*) nhích lên vững vàng, y tá thực tập lấy urgo dán lên vết kim châm trên cánh tay, lúc này Tông Anh mới nói: “Cho… tôi thêm hai cái nữa.” (*) Thiết bị khống chế thải dịch: Thiết bị giảm bớt tác động tới lượng máu truyền ra, đề cao tính chuẩn xác, đo lường mức độ máu cần thiết và luôn nằm trong ngưỡng cho phép. Lúc này y tá thực tập mới chú ý tới vết thương trên tay phải của cô, vì thế nhanh chóng rút kim tiêm rồi quấn chặt băng vải, đưa miếng urgo còn lại cho cô. Tông Anh nhanh chóng dán lên tay, kéo tay áo xuống. Lúc đứng dậy, cơn chóng mặt bỗng từ đâu ập tới. Y tá thấy vậy mới kịp phản ứng lại, chuẩn bị lấy nước đường cho Tông Anh, nhưng cô đã khép cửa ra ngoài rồi. Vào thang máy, xuống tầng hai. Ánh đèn nhợt nhạt trong thang máy khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, Tông Anh dứt khoát nhắm mắt lại. “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vừa mở mắt, cô liền trông thấy Thịnh Thu Thật bước vào. Anh đưa tay ấn nút tầng một: “Tôi phải tham gia một cuộc hội chẩn điều trị khẩn cấp, sẽ nhanh chóng trở lại, cô cứ vào phòng khám nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong liền đẩy Tông Anh ra cửa. Tông Anh đi đến quầy trực y tá, một y tá đang vội vàng pha trà. Cô và Tông Anh là người quen cũ, vừa ngẩng đầu liền thốt lên: “Bác sĩ Tông!” “Y tá Lương.” Tông Anh đáp lại, lại thấy y tá kia đẩy hai chiếc cốc tới: “Trà người nhà cô yêu cầu đây, đúng lúc tôi phải đi kiểm tra phòng, nếu cô cũng vào trong thì mang vào luôn nhé.” Lẻ tẻ vài lá trà, lá nổi lá chìm, mặt nước phản chiếu ánh sáng. Tông Anh bưng hai chiếc cốc vào phòng. Đẩy cửa ra, bóng đèn đôi bật sáng trưng, không chút ôn hòa, hệt như phải đứng dưới đèn mổ, không chỗ che giấu. Mẹ Tông Du ngồi lặng thinh trên sô pha, úp hai tay lên mặt, che lại cảm xúc gần như sắp cuộn trào. Bác cả ngẩng đầu nhìn lại, Tông Anh liền đưa chén trà tới. Bác cả liếc nhìn đồng phục của cô, lại ngửi thấy mùi lạ nên nhíu mày: “Hôm nay lại trực à?” “Vâng.” “Từ đơn vị đến đây hả?” “Không, cháu từ nhà tang lễ tới.” Bàn tay cầm cốc trà của Tông Anh vẫn để giữa không trung. Vẻ mặt bác cả hơi thay đổi, cũng không đưa tay nhận chiếc cốc kia. Tông Anh liền đặt cốc lên bàn trà cạnh sô pha, sau đó đứng thẳng dậy đi đến bên cửa sổ, cố gắng cách sô pha đặt dựa vào tường càng xa càng tốt. “Mày xem, công việc hiện tại của mày quá vất vả, tiền lương lại ít. Con gái con đứa, toàn thân dính cái mùi như thế, thật sự khiến người ta không ưa nổi. Ban nãy bác nói thẳng, cũng chỉ vì tốt cho mày thôi.” Chỉ vì tốt cho mày thôi! Đêm càng sâu lắng, nỗi sầu muộn càng đầy, bên ngoài sấm chớp đì đùng. Dù tựa bên cánh cửa thủy tinh, song Tông Anh không hề cảm nhận được chút không khí mới mẻ nào từ bên ngoài, trong phòng ngột ngạt như chìm trong vũng bùn, bên trong đột nhiên xuất hiện một nhánh dây leo mạnh mẽ to lớn, cuốn chặt lấy cô rồi kéo xuống. Bác cả vẫn tiếp tục nói: “Lâu rồi mày không về nhà đúng không? Có rảnh thì về một chuyến, cứ ở một mình mãi sẽ thành khác người đấy”, “nghề của cha mày, chưa đưa được miếng cơm lên miệng đã phải đi làm, không biết liệu Tiểu Du có gặp chuyện gì không, dù sao mày cũng là chị, ít nhiều phải chăm sóc em nó”, “hôm nay mày có phải về đơn vị không?” Tông Anh thấy bác cả không ngừng liếm đôi môi khô khốc, tầm mắt lại nhìn xuống chén trà. Nước trà mà cô đưa tới, bác cả không hề động vào. Tia chớp gần như đánh ngay bên cửa sổ, Tông Anh xoay người lại, rũ mắt nhìn xuống tầng dưới. Một bóng người nhìn quen thuộc từ trong toà nhà đi ra, sơmi trắng quần tây đen, xách theo một túi công văn và một chiếc ô. Tông Anh nhận ra anh ta, chính là “tiên sinh không vội vàng” nào đó trên xe taxi. Tiếng sấm chợt vang lên, trời rốt cục đổ mưa, lá ngô đồng lay động trong mưa gió, anh ta mở chiếc ô gấp trong tay lên. Lúc này, Tông Anh mới nhìn đến dải mobius (*) trên chiếc ô màu đen, bên dưới viết con số “9. 14”. (*) Nghe rất là oách nhưng dải mobius chính là cái dây buộc ô, mình bấm khuy, dán hai đầu lại với nhau, nó sẽ hiện ra một vòng tròn có một phía và một biên, giống vòng tròn mobius hình học. Đó là ô của cô. — Lời tác giả: Tiên sinh không vội vàng: Chào mọi người, tôi sẽ là nam chính chính trực nhất trong truyện của má Triệu Tông Tang: Chính trực mà còn lấy trộm ô của người ta sao? Vị trí chính trực nhất của bản tướng không thể lung lay đâu, lầu trên tự giải quyết cho tốt đi!   Mời các bạn đón đọc Vị Khách Lúc Nửa Đêm của tác giả Triệu Hi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi - Mộc Thanh Vũ
Chắc có lẽ, đọc đến đây nhiều bạn nghĩ rằng truyện này thực sự rất cẩu huyết, ngược lên ngược xuống đúng không ạ? Nhưng yên tâm rằng mọi thứ đều không như bạn nghĩ đâu. Cũng như câu chuyện này, sẽ đưa ra đến hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Có những nuối tiếc thật nhưng cũng có niềm vui khiến ta thỏa ước nguyện. Cách hành văn của Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu lắng và cảm động. Khiến bạn nghoẻn miệng cường cũng khiến bạn khóc đến mờ ảo. Đây thực sự là một câu chuyện nam chính chuyên sủng nữ chính nhưng lại khiến ta đau lòng đồng cảm. Là một tấm gương phản chiếu tâm hồn, gia đình và tình yêu của chúng ta. Một câu chuyện đáng để đọc và nghiền ngẫm như cách số phận an bài cho từng người chúng ta vậy. Sướng khổ, chính là tại bản thân mình. “ Đây là khoảng thời gian tốt nhất, vì tình yêu, cả hai đều phải cố gắng hết sức. Đây là tình yêu đẹp nhất, mới lần đầu gặp nhau mà tưởng chừng đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai quật bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em đã khiến anh không thể từ bỏ.” Mây bay qua trời, em qua tim tôi – Cuốn sách muốn nói với bạn rằng: Khi đã nghìn trùng xa cách, không thể gặp lại, ai sai ai đúng đâu còn quan trọng. Dù sao, thời gian luôn là câu trả lời tốt nhất, cuối cùng nó sẽ chứng minh, người có duyên với nhau sẽ đến được với nhau. *** "Mây bay qua trời, em qua tim tôi'' là câu chuyện viết về một đề tài khá mới và xa lạ, nhưng có thể thấy được sự dụng tâm của tác giả khi tìm hiểu những kiến thức về ngành hàng không dân dụng này. Không khai thác quá sâu nhưng những điều cơ bản nhất đều được miêu tả kỹ lưỡng và rõ ràng. Nội tâm của mỗi một nhân vật đều đạt đến ngưỡng chạm vào trái tim. Cái hay của câu chuyện này không chỉ dừng lại ở tình yêu ngọt ngào sâu nặng của Cố Nam Đình và Trình Tiêu, còn là khúc mắc của bố mẹ cô trong một cuộc hôn nhân độc đáo, còn là tình bạn bất chấp tất cả vì nhau của Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đối với Trình Tiêu, còn là sự tiếc nuối của những mối tình bị bỏ lỡ, còn là một kết cục bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng. Cuộc sống không bao giờ hoàn mỹ. Nhưng không sao, kiếp này của Cố Nam Đình, không bỏ lỡ Trình Tiêu, không có gì phải hối tiếc. “Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai phá bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em khiến anh không thể từ bỏ.” Thời gian luôn dùng cách thức tàn nhẫn nhất nhưng cũng dịu dàng nhất để khiến chúng ta nhận ra rằng, khoảnh khắc đẹp nhất của đời người không ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, mà luôn nằm ở trong tim chúng ta.   Mời các bạn đón đọc Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi của tác giả Mộc Thanh Vũ.
Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em - Minh Nguyệt Thính Phong
Anh cứ nghĩ cô là một người thích đóng kịch, cuối cùng nhận ra mình còn lắm kịch hơn. Hiểu lầm người ta, muốn lấy thân đền tội, không biết người ta có lấy hay không. Anh cứ nghĩ mình là anh hùng của cô, cuối cùng phát hiện ra bản thân mới là người cần được yêu thương. Biết được chân tướng rồi, muốn giành thêm chút quyền lợi, không biết người ta có quan tâm hay không. Thì ra chí khí của cô đầu bếp nhỏ chẳng hề thua kém nhân tài IT chút nào. *** Minh Nguyệt Thính Phong luôn là một trong những tác giả yêu thích nhất của tôi. Hài hước, duyên dáng, đáng yêu, ngòi bút của Minh Nguyệt Thính Phong hội tụ đủ tất cả những yếu tố này. Nhưng thứ khiến tôi ấn tượng và đánh giá cao nhất ở Minh Nguyệt Thính Phong chính là một quan điểm tình yêu tích cực, tươi sáng và thực tế theo một cách cực kỳ lãng mạn. Nếu nhìn qua thì tưởng như Mạnh Văn Phi và Phương Tĩnh khác nhau rất nhiều. Một người có học thức, có tiền tài, có bản lĩnh và tương lai xán lạn, còn một người chẳng có gì ngoài một tay nghề làm bếp vào loại khá. Nhưng thực ra khi ngẫm lại, hai người họ lại giống nhau rất nhiều. Họ không khổ sở đến mức ở dưới đáy vực thẳm, những gì họ có được đều do khổ công rèn luyện mà thành và quan trọng nhất, họ đều là những người mang ước vọng muốn chinh phục cuộc đời. Nữ diễn viên Hồ Hạnh Nhi có từng nói: “Người yêu cũ và người yêu trước của tôi đều rất tuyệt, một người đào tạo tôi trở thành một người phụ nữ dịu dàng, một người khiến tôi trở thành một người lớn chững chạc, nhưng tôi càng yêu người yêu hiện tại, vì anh ấy khiến tôi hóa thành trẻ con.” Nhưng Mạnh Văn Phi có thể vì Phương Tĩnh mà làm được cả ba điều này. Anh dạy cô về tầm nhìn, về cách trưởng thành, anh khiến cô muốn mình trở thành người phụ nữ đằm thắm và dịu dàng, đồng thời cũng chăm sóc và che chở cô như một đứa trẻ. Còn Phương Tĩnh, cô từng nghĩ cô không đủ tư cách để sánh vai cùng anh Phi, so với người con gái anh từng yêu, cô còn thua kém quá nhiều. Nhưng thực ra, những thứ người con gái kia có, cô cũng có thể có, nhưng những thứ mà Mạnh Văn Phi cần, lại chỉ có cô mới có thể đem lại cho anh.  Mời các bạn đón đọc Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Thẻ Đọc Tâm - Dịch Phấn Hàn
Nếu có một bảo vật, có thể biết rõ người đang đứng trước mặt mình, không chỉ nhìn thấy dáng vẻ của họ mà còn có thể biết được những câu chuyện khó nói và những nỗi đau riêng trong lòng họ, vậy phải làm thế nào đây? Thẻ đọc tâm là một câu chuyện thần bí nhưng cũng rất chân thực về một tấm thẻ có thể đọc được suy nghĩ của mọi người. Tấm thẻ được các nhà khoa học trường Đại học B nghiên cứu chế tạo ra và trao cho một cô gái lương thiện có tên là Bạch Tiêu để hoàn thành thực nghiệm về nghiên cứu tâm lý con người. Từ đây, cô gái mười tám tuổi Bạch Tiêu được chứng kiến rất nhiều điều bất ngờ, có những niềm vui, nỗi buồn và vô vàn thất vọng, thất vọng về cuộc đời nhiều sự lọc lừa và nhiều nỗi trái ngang khi sự thật đen tối trong suy nghĩ của mỗi người đều hiển hiện trước mắt cô... Thẻ đọc tâm viết về câu chuyện của một người mười tám tuổi rất bình thường. Nói đến câu chuyện ở tuổi đời mười tám luôn khiến người ta nghĩ đến trường học, nhưng thực tế thì không chỉ có thế. Việc một người xót thương hay yêu thích một người đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Mười tám cũng là độ tuổi có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Họ đều có biết bao gian nan trắc trở và những sự đấu tranh hoặc từ bỏ. Ở độ tuổi còn rất trẻ, người ta nhìn thế giới này là một tờ giấy trắng. Tất cả những thứ mắt nhìn thấy, tất cả những thứ cảm nhận được đều sẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt như mực. Không đen thì trắng, chính là trạng thái người ta nhìn thế giới khi ấy. Sau này, thời gian sẽ là giới hạn giữa hai màu đen trắng đó, màu xám sẽ xuất hiện và nhanh chóng lan rộng. Nó sẽ làm thay đổi tất cả suy nghĩ, cũng thay đổi cả quan điểm nhìn thế giới của bạn. Có rất nhiều điều rõ ràng được bắt đầu từ những thứ mơ hồ, khi đen trắng được phân rõ thì sẽ dần trở thành ảo ảnh. Người và vật mà ta yêu thích hoặc chán ghét cũng sẽ không được rõ ràng nữa, ranh giới giữa yêu và hận cũng trở nên mông lung. Không phải thế giới biến đổi mà là chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ khi đối diện với thế giới. Bí mật sâu kín của thời gian chính là sự trưởng thành từng chút, từng chút một. *** T hời gian viết Bốn năm phấn hồng tới Cô đơn vào đời cách nhau năm năm. Tôi đã nhận được hàng nghìn bức thư từ độc giả, có rất nhiều người đặt câu hỏi giống nhau: Chị đang làm gì thế? Sao lâu rồi chị không viết sách? Tôi không làm gì cả, cuộc sống bình thường với những niềm vui và nỗi buồn, chỉ như thế mà thôi. Tất cả những gì tôi cố gắng làm là hy vọng hiểu sâu hơn về cuộc sống, giống như một con cá, biển sâu và đáy nước là nơi chúng vô cùng hiếu kỳ và luôn muốn hướng đến. Sáng tác cũng chỉ là ngẫu nhiên có hứng viết. Có người nói Thẻ đọc tâm là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Tôi không nghĩ thế. Thực ra nó chỉ là một vài câu chuyện bình thường nhất ở bên bạn, cũng giống như Bốn năm phấn hồng và Cô đơn vào đời. Có điều, lần này câu chuyện kể về cuộc sống tàn khốc nhưng con người ta buộc phải chấp nhận. Tôi không chọn cách ngoảnh mặt làm thinh, hay lạnh lùng kể chuyện, mà hy vọng có thể có sức mạnh để bước vào thế giới, để cuộc sống của chúng ta trở nên tươi đẹp hơn. Tôi đã đem sức mạnh này hợp lại trong một tấm Thẻ đọc suy nghĩ. Tôi luôn viết về câu chuyện của những người bình dị và luôn có một tâm nguyện, hy vọng mỗi cuốn tiểu thuyết của mình đều không cần miêu tả quá nhiều mà bạn đọc vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng: Tôi và bạn, vào lúc này, chúng ta cùng đi trên một con đường, cùng chiêm ngưỡng phong cảnh, gặp gỡ mọi người. Được cùng bạn lớn lên chính là tâm nguyện không cô đơn của tôi. Cuốn Thẻ đọc tâm này cũng không ngoại lệ. Thực ra nó viết về câu chuyện của một người mười tám tuổi rất bình thường. Nói đến câu chuyện ở tuổi đời mười tám luôn khiến người ta nghĩ đến trường học, nhưng thực tế thì không chỉ có thế. Việc một người xót thương hay yêu thích một người đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Mười tám cũng là độ tuổi có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Họ đều có biết bao gian nan trắc trở và những sự đấu tranh hoặc từ bỏ. Ở độ tuổi còn rất trẻ, người ta nhìn thế giới này là một tờ giấy trắng. Tất cả những thứ mắt nhìn thấy, tất cả những thứ cảm nhận được đều sẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt như mực. Không đen thì trắng, chính là trạng thái người ta nhìn thế giới khi ấy. Sau này, thời gian sẽ là giới hạn giữa hai màu đen trắng đó, màu xám sẽ xuất hiện và nhanh chóng lan rộng. Nó sẽ làm thay đổi tất cả suy nghĩ, cũng thay đổi cả quan điểm nhìn thế giới của bạn. Có rất nhiều điều rõ ràng được bắt đầu từ những thứ mơ hồ, khi đen trắng được phân rõ thì sẽ dần trở thành ảo ảnh. Người và vật mà ta yêu thích hoặc chán ghét cũng sẽ không được rõ ràng nữa, ranh giới giữa yêu và hận cũng trở nên mông lung. Không phải thế giới biến đổi mà là chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ khi đối diện với thế giới. Bí mật sâu kín của thời gian chính là sự trưởng thành từng chút, từng chút một. Tôi luôn cho rằng trái tim con người là một vật vô cùng kỳ diệu. Nhìn trong vô số bức ảnh thì nó chỉ là một khối thịt. Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, mọi buồn vui, họa phúc, vận mệnh đều từ đó mà ra. Tất cả niềm vui, hạnh phúc, những oán hận, đau khổ, bất hạnh cũng đều được chưng cất ở đó. Nhưng cái tạo nên tất cả không phải là bản thân trái tim con người, mà là chúng ta không đọc được suy nghĩ của nhau, tất cả mọi buồn vui đều từ đó sinh ra. Chúng ta cố gắng để nhìn thật rõ nhưng mãi mãi chỉ thấy một dải mù mịt. Nếu có một bảo vật, có thể biết rõ người đang đứng trước mặt mình, nhìn dáng vẻ thì bình thường nhưng trong lòng họ lại có câu chuyện khó nói và những nỗi đau riêng, vậy phải làm thế nào đây? Đó có thể là người bình thường nhất ở bên bạn. Khi ống kính dừng lại, có thể thấy tất cả đều rất bình thường: Một cô gái xinh đẹp đang nghe điện thoại, một người yêu anh tuấn đang đợi bạn bên bồn hoa, một thiếu niên tay đang run rẩy cầm dao và hét lên “cướp đây!”, một thiếu nữ trong sáng đang bắt bướm, một anh chàng tâm thần nằm trên giường bệnh, một hiện trường vụ uy hiếp con tin được truyền hình trực tiếp, một cô gái sau khi được cứu sống thì lại bị cha mẹ bỏ mặc và cả chú chó của cô ấy nữa. Hy vọng trong những câu chuyện này sẽ có một cảnh tượng khiến bạn cảm động, có một người được bạn nghĩ đến. Nhưng nếu tôi có một tấm Thẻ đọc suy nghĩ, tôi muốn đọc được: Hình bóng của tôi trong lòng bạn có giống như hình bóng thân yêu của bạn trong lòng tôi không. Phần kết được viết vào tháng Bảy năm 2011 và phần mở đầu được viết vào tháng Tám năm trước, đây là cuốn tiểu thuyết của một tác giả thuộc chòm sao Sư Tử, hy vọng bạn thích nó và cũng hy vọng hạnh phúc luôn ở bên chúng ta trong suốt cuộc đời. Dịch Phấn Hàn Vũ Hán, ngày 12 tháng 08 năm 2011 Mời các bạn đón đọc Thẻ Đọc Tâm của tác giả Dịch Phấn Hàn.
Trăng Sáng Cố Hương - Lại Nhĩ
Giang hồ không phải một câu chuyện cổ tích, mà là một tấm gương sáng để người ta soi vào rồi phân biệt thiện ác thị phi.  Trên giang hồ, có sự phản bội, có sự giết chóc, và đương nhiên là có máu tanh. Nhưng may thay, còn có những cái nắm tay gạt hết ân oán tình thù, có những bậc trung liệt luôn vững tâm niệm dù phải đối mặt với cường địch, có những con người hiệp nghĩa sẵn sàng xả thân vì thiên hạ.  Một tờ Thái Bình ước ban xuống, thiên hạ gió chuyển mây vờn. Tình nhi nữ đan xen, giang hồ tồn vong trong chớp mắt. Hãy cùng xem, oán thù liệu có cởi, ân tình liệu có đáp đền, lựa chọn của ai mới là chính xác! *** Triều đình ban ra 1 đạo luật gọi là Thái Bình Ước, bắt người giang hồ phải ký vào để  quy phục triều đình. Nếu ai quy phục thì phải thực hiện 3 điều: Giao nộp hết võ công bí tịch của môn phái cho triều đình. Các hiệp khách, võ nhân đều phải đến bộ binh đăng ký chịu sự quản lý của triều đình, triều đình sai đánh đâu thì đánh đấy. Khi đã ký Thái Bình Ước rồi thì tất cả hiềm khích trước đây của các ban phái đều xóa bỏ, mọi người bắt tay vui vẻ sống với nhau. Còn nếu ai không ký Thái Bình Ước, tham gia Thái Bình Minh thì sẽ trở thành tà ma ngoại đạo, triều đình sẽ tru diệt không tha. Trước tình hình đó, 1 vài môn phái hiệp khách đã tham gia Thái Bình Minh quy phục triều đình còn một nhóm khác nhất quyết không ký trốn chui trốn nhũi để tránh sự truy sát của quan quân. Lúc này có tổ chức tên Thương Thiên xuất hiện ra tay tương trợ những môn phái, hiệp khách đang khốn đốn trước sự truy quét của triều đình. Thương Thiện là một nhóm gồm nhiều người giang hồ chân chính thích độc lai độc giảng không chịu được sự bó buộc (không có loại ma đầu tàn ác trong đó nhé) tụ hợp lại. Nhưng nói thật 1 điều, Thương Thiên nổi danh như thế nhưng nếu truy tra đến cũng thì hầu như những thành viên nồng cốt lâu năm cũng không biết ai là người khởi xướng cho cái tổ hợp này. Lúc này, bên cạnh việc triều đình mạnh tay thanh trừ những phần tử chống đối Thái Bình Ước một cách lộ liễu thì giang hồ bỗng dưng xuất hiện nhiều vụ huyết án. Vịnh vào những huyết án đó, quân đội càng ra sức tru diệt những phần tử hiền hòa chưa vào Thái Bình Minh. Nổi cộm nhất trong các vụ án đó chính là vụ thảm sát cả gia đình quan huyên lệnh bằng thuốc độc gia truyền của Dược Vương. Thế là cả nhà Dược Dương bị cho là hung thủ, triều đình truy nã khẩn cấp. Nhưng với sự điều tra của Khương Hằng, chàng nhận ra có nhiều điểm khả nghi. Nếu Dược Dương giết thì sao lại sử dụng độc của chính mình 1 cách tiết kiệm thái quá đến thế>>lượng độc có hạn nên phải xài tiết kiệm>>Độc này cõ lẽ là đánh cắp của Dược Vương. Câu hỏi được đặt ra ở đây: Vậy ai là hung thủ sau màn? Khương Hằng đưa ra 3 giả thuyết: _Một là triều đình, cố tình chơi trò vu oan giá họa để lấy cớ thanh trừ hết võ lâm. _Hai là người có thù với Dược Vương cố tình mượn đao giết người, lợi dụng triều đình giết Dược Vương. _Ba là kẻ vô danh đã quy tụ anh hùng trong thiên hạ gia nhập Thương Thiên, theo lập luận của Khương Hằng: “Bây giờ hơn vạn võ nhân đã là thành viên của Thương Thiên, chỉ cần người nào đó có ý xấu, lợi dụng nguồn lực mạnh mẽ này cũng có thể hiệu lệnh thiên hạ” Mặc dù không ai muốn nghĩ thành viên nào đó của Thương Thiên là phần tử nguy hiểm nhưng hiện thực trước mắt không thể không đề phòng và tận lực điều tra. Thế là, mọi ngươi bắt đầu hành động để tra xét cho rõ nguồn cơn. *** Lại Nhĩ tên thật là Chu Lệ, hiện sống tại Nam Kinh, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Luật. Đã sáng tác hơn ba mươi mộ tiểu thuyết, được dịch ra nhiều thứ tiếng, có một số bộ đã được mua bản quyền làm phim Các tác phẩm của tác giả Lại Nhĩ được dịch, xuất bản tại Việt Nam:   Bí Mật Ngôi Mộ Cổ Trăng sáng cố hương Anh hùng ca ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Mộ Cổ của tác giả Lại Nhĩ.