Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Làm thế nào mà môi họ gặp nhau? Làm thế nào mà chim hót, tuyết tan, hoa hồng nở và bình minh bừng sáng sau những hàng cây ảm đạm trên đỉnh đồi đang run rẩy? Một nụ hôn, và chỉ vậy thôi. – Ôn Hành Chi đã niêm phong những lời nói của Ôn Viễn bằng một nụ hôn cùng lời hứa: "Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em." *** Cuộc đời anh – quả là một truyền kỳ Ngày hè, Ôn Viễn đứng trên tầng hai ngước nhìn mặt trời chói chang trên đầu một thoáng, thấy hơi bực bội. Vào những ngày tháng Bảy tháng Tám này, bao giờ thành phố B cũng nóng y như một cái lò hấp, chỉ hoạt động nhẹ một chốc là cả người đã đẫm mồ hôi chứ đừng nói là đứng yên dưới nắng nửa tiếng đồng hồ. Ôn Viễn uể oải lau mồ hôi trên trán, chợt nghe thấy một giọng nam trầm gọi cô từ phía sau: "Ôn Viễn." Không giận mà tự uy, Ôn Viễn rụt cổ dè dặt quay người lại, không dám nhìn khuôn mặt của người nọ, chỉ dám nhìn chằm chằm chiếc khuy măng sét màu vàng trên tay áo anh. Người nọ nhìn cô một hồi, biết cô đang giả vờ cũng không vạch trần, nói với người phụ nữ tóc xoăn đang đứng bên cạnh: "Cô giáo Phương, nếu không còn việc gì nữa thì tôi dẫn Vỉễn Viễn về trước đây, thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô.” Người phụ nữ được gọi là cô giáo Phương mỉm cười e thẹn, thân thể mập mạp khẽ nhúc nhích, "Đâu có, Ôn tiên sinh, dạy dỗ học trò chính là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi, huống hồ em Viễn Viễn đúng là hơi bướng bỉnh." Với lại, phụ huynh trẻ tuổi đẹp trai lại nho nhã thế này, gặp nhiều một chút cũng không sao. Người nọ gật đầu, nhẹ mỉm cười: "Đã làm phiền cô rồi." Ôn Viễn đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, khẽ bĩu môi. Hai người này nói qua nói lại, người tung kẻ hứng, bán đứng cô mà chẳng hề do dự. Cô ngẩng đầu muốn lườm người nọ một cái để thể hiện sự bất mãn của mình lại bị anh bắt được, một giây sau cô đành ngoan ngoãn cúi đầu. Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đỗ cách cổng trường hai trăm mét, Ôn Viễn vừa lên xe liền cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều thả lỏng, đôi mắt thoải mái híp lại trong chốc lát. Đang định cảm thán một câu thì nghe người ngồi cạnh mình lên tiếng: "Lái xe về dinh thự." Ôn Viễn lập tức lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, liếc người bên cạnh mình qua khóe mắt, tuy chỉ thấy được nửa gương mặt tinh tế của anh, nhưng dù sao anh cũng vừa giúp cô thoát khỏi cô giáo Phương, Ôn Viễn rất biết thời biết thế mà hiền hòa nói với anh, "Cảm ơn chú." Người nọ nhắm mắt tựa người vào ghế xe nghỉ ngơi, nghe cô nói vậy cũng chẳng bận tâm. Nhưng nữ trợ lý của anh, một cô gái xinh đẹp họ Lại ngồi ở hàng ghế trước mỉm cười tiếp lời: "Viễn Viễn, Ôn tiên sinh vừa họp xong, nhận được điện thoại của cô giáo là tới đây ngay." Ôn Viễn nhỏ giọng ấp úng nói: "Cũng không thể trách cháu được." Trợ lý Lại mỉm cười không đáp, Ôn Viễn ôm cặp sách với vẻ chán nản, bỗng nghe thấy người ngồi cạnh mình lên tiếng: "Tại sao bài kiểm tra tiếng Anh hàng tháng lại không đạt tiêu chuẩn?" Ôn Viễn nghẹn họng, nhịn một lúc mới hỏi: "Cô béo nói cả chuyện này cho chú sao?" "Đó là cô giáo của cháu." Cô giáo gì chứ, làm gì có cô giáo nào suốt ngày tỏ ra háo sắc với phụ huynh học sinh như thế! Ôn Viễn uất ức, "Đáng lẽ bài của cháu cũng đạt tiêu chuẩn, tuy nhiên chính cô béo bảo cháu gian lận, cho cháu 59 điểm." Lúc ấy cô không nhịn nổi nữa bèn lẩm bẩm gọi cô béo, chẳng may bị cô ta nghe thấy, kết quả là bị gọi cho phụ huynh. Người nọ không nói gì, nhìn về phía bàn tay cô. Ôn Viễn tự biết mình đuối lý bèn rụt tay lại, "Cho dù, cho dù cháu có chép từ mới vào lòng bàn tay thì lúc kiểm tra cháu cũng không xem, không xem gì hết!" Cô thề là mình nói thật. Hiển nhiên là người nọ không hề tin lời cô, anh híp mắt tựa vào ghế một lần nữa rồi nhắm mắt lại, dịu giọng nói: "Lần sau không được làm vậy nữa." Thế là coi như không truy xét nữa rồi, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm. Xe từ từ dừng lại bên ngoài một dinh thự, tuy dinh thự khá kín đáo song ai cũng biết rõ, bước qua cánh cổng này chính là nhà họ Ôn. Vì dì Thành thường xuyên dạy bảo nên Ôn Viễn cũng hiểu khá rõ về lịch sử huy hoàng của gia đình mình, cô biết ngày hôm nay của nhà họ Ôn quá nửa là nhờ vào thành tựu chiến công của thế hệ trước. Trong sân bà Kiều Vũ Phân đang tưới hoa, thấy hai ngườị cùng bước vào cổng thì mỉm cười; "Hành Chi đó à, chú đưa Viễn Viễn về sao?" Rồi liếc nhìn Ôn Viễn, "Viễn Viễn lúc nào cũng luôn làm phiền chú của con." Ôn Viễn chậc lưỡi, kéo quai cặp sách đi qua vườn hoa vào nhà, trước mặt mẹ, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành. Ôn Hành Chi ngẩng đầu, thấy cô nhóc kia đã vào nhà liền dời mắt đi, "Không sao." Ôn Viễn vừa bước vào nhà thì đã thấy Ôn Kỳ đang ngồi trên sofa đọc sách, lập tức cảm thấy đau đầu. Đương nhiên Ôn Kỷ cũng nhìn thấy cô, ồ một tiếng đầy mỉa mai: "Lại nhờ chú đón về à, gây chuyện rồi đúng không?" Ôn Viễn phát cáu, song lại thầm nghĩ phụ nữ tốt không thèm tranh chấp với đàn ông ác độc, bèn nghiêng đầu mỉn cười: "Biết làm sao bây giờ, chú thương em mà." Ôn Kỳ lườm cô đầy khinh bỉ, Ôn Viễn liền thấy tâm trạng mình vui vẻ hẳn lên. Trong nhà này Ôn Kỳ và cô là hai người không hợp nhau nhất, ở nhà người ta thì anh trai luôn thương yêu em gái, còn Ôn Kỳ thì ngược lại, ngày nào anh cô mà không bắt nạt cô thì Ôn Viễn đã phải khấn A di đà Phật rồi, cũng may Ôn Viễn đã quen, đấu võ mồm với Ôn Kỳ xong vội vào phòng bếp tìm dì Thành. Dì Thành là người giúp việc trong nhà, giờ đã sáu mươi tuối nhưng sức khỏe vẫn rất dẻo dai. "Dì Thành, hôm nay có món nào ngon không ạ?" Ôn Viễn nhìn một loạt đồ ăn trên kệ bếp, không nhịn được mà chảy nước miếng. "Mèo ham ăn." Mũi bị véo nhẹ một cái, "Chẳng mấy khi chú của cháu về nhà, hôm nay dì nấu toàn món mà chú ấy thích ăn." "Ồ..." Ôn Viễn lùi lại, qua ô cửa phòng bếp, cô có thể thấy được một bên mặt của người có bóng dáng cao gầy mà mạnh mẽ. Ôn Hành Chi. Một người rõ ràng mang họ Ôn, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi thấy anh ở nhà. Cô nghe mẹ kể, anh là một người rất bận rộn, xuất thân là thạc sĩ Tài chính học của Ivy League(*), sau khi làm việc từ phố Wall tới ngân hàng tư nhân Anh, cuối cùng về nước với tư cách Tổng giám đốc khu vực châu Á — Thái Bình Dương, khi ấy thì anh cũng mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi, quả là một truyền kỳ. (*). Hệ thống gồm tám trường đại học và viện đại học danh giá và lâu đời nhất nước Mỹ. Tuy nhiên điều khiến cô ấn tượng nhất về anh không phải là những thứ này, mà là thái độ của ông nội Ôn Khác - người đứng đầu nhà họ Ôn đối với anh. Thời trẻ ông Ôn Khác là quân nhân, nghiêm nghị đã thành tính cách, lại hiếm khi hiền hòa gần gũi nên mọi người trong nhà đều rất sợ ông. Cơ mà thực ra Ôn Viễn biết, có một người vẫn luôn là ngoại lệ, người đó chính là chú út Ôn Hành Chi. Tóm lại anh là người đặc bịệt nhất trong nhà, mẹ cô thường xuyên lấy anh làm gương để cô phấn đấu học tập, bà nói: "Con bằng được một nửa chú con thi mẹ chẳng phải lo gì nữa." Một nửa ấy à? Cố tới mức bóc một lớp da của cô ra cũng chưa chắc đã bằng được một phần ba nữa. Con cháu nhà họ Ôn trong mắt của người ngoài đều cực kỳ xuất chúng, ông Ôn Khác luôn lấy đó làm lý do để tự hào, cảm thấy ba đời nhà họ Ôn chưa từng có ai kém cỏi. Nếu để ông biết nhà họ Ôn có một cô nhóc như Ôn Viễn - cứ dăm ba ngày lại bị gọi phụ huynh tới trường, chắc phải giận tới mức nôn ra máu. Nghĩ tới đây, cô nằm nhoài trên một đống sách, mỉm cười ranh mãnh. Cũng may là cô có chiêu bài riêng, ở nhà có dì Thành bảo vệ, còn ở trường... cũng có người che chở cho mình. Dù sao bảo cô thông minh cũng không sai, vì từ nhỏ cô đã biết một khi gây chuyện thì phải tìm ô dù che chở. Cô vẫn nhớ có người từng nói với cô: "Ngốc thì không ngốc, có điều trước nay không bao giờ chịu động não cho những chuyện đứng đắn." Một lời trúng đích, người có thể nói ra những lời này trừ Ôn Hành Chi thì còn ai vào đây nữa? Cũng chỉ anh mới nói được một câu như thế, bởi vì— Anh luôn là người thu dọn mớ rắc rối mà cô bày ra ở trường học. Nhìn bóng dáng lặng lẽ trong sân qua khung cửa sổ, Ôn Viễn chợt cảm thấy khó tin. Từ bao giờ và làm thế nào mà cô tìm được một đại thần luôn bao che cho mình như vậy? Về chuyện này, phải bắt đầu kề từ rất lâu trước đây. ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mãi Mãi Bên Anh - Na Thù
“Này,” Cô bỗng nhiên nghiêm mặt, “Về sau em không chạy trốn nữa.” “A? Vì sao?” Nhanh như vậy đã tỉnh ngộ? “Bởi vì, một mình chạy trốn không có ý nghĩa.” Cô nhăn nhó mặt mũi. “Ừm, cho nên sau này ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, được không?” Anh ôm chặt cô vợ nhỏ bé của mình. Cô chạy, anh tìm; Cô trốn, anh tìm. Sau trận hoả hoạn lớn cô mới hiểu được, tuỳ hứng của cô toàn bộ đều do anh dung túng. Chẳng qua cô dựa vào anh yêu cô. Từ đầu đến cuối anh đều vui vẻ, em yêu, anh yêu sự tuỳ hứng của em. Mặc kệ em đi đến nơi nào, anh đều có thể tìm được em, Sau đó khiêng em về nhà. *** Thấm thoát đã vào mùa thu. Thư Ngọc bận trong bận ngoài, đa số thời gian đều lo trang trí lại cho nhà mới yêu thích của mình. Cô Mang nhìn cô đổ đầy mồ hôi lại hăng hái tràn trề, anh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau này anh không dám mua nhiều nhà, nếu mỗi chỗ em đều tự mình làm mọi chuyện, vậy không phải em muốn mệt chết à, em mệt mỏi chẳng phải muốn anh đau lòng sao?” Cô bĩu môi: “Em thích đấy, anh muốn thế nào?” Cô đang nhón chân dán hoa văn lên khung cửa sổ, tiếc rằng chiều cao không tới, làm sao cũng không dán được. “Vậy để anh giúp được không?” Anh đỡ cô đang lung lay sắp ngã, bất đắc dĩ nói. Khuyên không được? Ngay cả giúp cũng không được sao? Cô quay đầu, đưa hoa văn trang trí cho anh, chỉ một góc của song cửa: “Này, dán ở đó.” Cái này là chỉ huy sao? Anh lắc đầu bật cười, nhưng vẫn vui sướng hài lòng nghe theo chỉ thị của vợ. “Bên trái một chút, bên phải một chút…” ... Mời các bạn đón đọc Mãi Mãi Bên Anh của tác giả Na Thù.
Gian Thương Và Thiếu Gia - Acome
Viết ở phía trước p. s. Ta nghĩ viết ngọt ngào Văn, rất muốn rất muốn, nhưng bởi vì đáp ứng rồi muốn đem tất cả hãm hại điền hết, vì vậy dựa theo tiên online mặt sắp hàng trình tự từ thượng đi xuống kể ra bắt đầu điền ma x, như thế nào cũng viết không ngọt ngào, thật vất vả hai người có điểm hào khí rồi, nhất định có một muốn đột chùy, sau đó nhân tiện kéo đánh thành một đoàn... 555555555, lúc nào có thể đem ma x chấm dứt viết Điềm Điềm mật mật tiểu nữ nhân hạnh phúc? Vừa nhìn, xếp hạng tiểu nữ nhân hạnh phúc phía sau vốn là nào chích Báo tử... Ách, quên đi, ma x, các ngươi yêu nháo bao lâu nhân tiện nháo bao lâu đi... Tạm thời ta còn không nghĩ đi làm cho nào chích Báo tử. Bất quá, muốn ngọt ngào hoàn lại không đơn giản, lầm bầm hừ, xác đáp ứng rồi điền hãm hại, cũng không nói ta không thể khai tân Văn, nếu trường Văn chấm dứt khó khăn, như vậy ta nhân tiện viết đoản , ha ha, đoản ~ Ân ân, tiều phu cùng thiếu phu nhân nào thiên, nghĩ muốn lúc nào kết thúc nhân tiện lúc nào kết thúc, thật sảng khoái ~ Ngắn, hảo A ~ Oa ha ha! Ngửa mặt lên trời cuồng tiếu ing~ *** Lăng Vô Thần ngồi lên nhuyễn tháp ôm nàng vào lòng, bàn tay to làm thay công việc của nàng, nhẹ nhàng vân vê huyệt Thái Dương của nàng, ôn hòa nói: "Đồ ngốc, kế tiếp ngươi sẽ làm gì?" Nàng nhắm mắt thở dài, "Coi như là thành toàn cho nàng đi, dù sao ta cũng nợ nàng không ít. Trong nhà còn có một Đại tiểu thư, nhanh chóng tìm một muội tế ở rể là được." hắn tự hỏi: "Đại tiểu thư? Chính là người mà thiên hạ đồn đại đầu óc có vấn đề, vừa kiêu ngạo vừa ngang ngạnh lại khó nuôi kia?" Nàng chăm chú trả lời: "Kỳ thật hai muội muội của ta tính cách đều như thế." Cho nên một gia đình lớn như vậy mới khó quản lý a. hắn không nói gì một hồi lâu, thở dài nói: "Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi." Xoay người, nhìn sự mất mát không hề che dấu trong mắt, nàng cười khổ, còn tưởng rằng có thể thoát khỏi đây, "không có quan hệ, chúng ta như vậy cũng rất tốt a, cũng nhiều năm như vậy rồi..." Lời nói của nàng bị nụ hôn của hắn cắt đứt. ... Mời các bạn đón đọc Gian Thương Và Thiếu Gia của tác giả Acome.
Đừng Loạn! Chuyện Này Không Khoa Học - Kim Kinh Nam
Cho đến hôm nay, Đàm Mạt vẫn chưa hiểu được những ký hiệu kỳ lạ mà một nữ nạn nhân lưu lại trước khi chết có ý nghĩa gì. Lạc Hàm: "Nếu là em, em sẽ để lại lời cuối cho ai trước khi chết?" Đàm Mạt: "Bố mẹ!" Chỉ vậy thôi sao?!! Lạc Hàm tiếp tục dẫn dắt: “Nếu như tình yêu của em đối với bạn trai lớn hơn tình yêu đối với cha mẹ thì sao?” Đàm Mạt chăm chú suy nghĩ, một lát sau thốt ra: “Mật mã thẻ ngân hàng của em là 753209.” Lạc Hàm im lặng, đành tiếp tục xem hồ sơ, chẳng buồn để ý đến cô nữa. Cảm thấy đáp án mình đưa ra có vẻ không đúng trọng tâm, cô ngại ngùng lên tiếng: “Vậy chính xác di ngôn phải là gì?” Lạc Hàm không thèm chấp người có EQ thấp như cô, thuận miệng đáp lời: “Xin lỗi! Em đi trước đây … anh theo sau em nhé!” Đàm Mạt im lặng … Quả nhiên, đáp án tiêu chuẩn như thế thì cô không hề nghĩ đến … Nếu như có một ngày, bạn yêu một cô gái IQ cực cao, EQ cực thấp, thật sự là sẽ có một người đàn ông vẻ ngoài sáng sủa, nho nhã lễ độ, thận trọng từng bước, thầm lặng để cô dần dần tiến vào ‘địa bàn’ của mình ư? Chắc chắn là có rồi, không nói đâu xa, chính là Lạc Hàm nhà ta. *** Trình Tuấn bị giam trong mật thất căn biệt thự. Lúc giam giữ Đàm Mạt, không gian rất tối nên chưa nhìn rõ mấy bình thủy tinh; hiện tại ánh sáng chiếu vào, những chiếc bình không hề che đậy hiện ra trước mắt anh. Là ... Những phần cơ thể người bị tách rời. Steve cũng là lần đầu tiên trông thấy thứ mà Katy gọi là 'vật phẩm'. Trong bình có bàn tay trắng nõn thon dài, có cánh tay, nhìn gương mặt quen thuộc kia dạ dày Steve cuộn lên .... Đó chính là đầu của ... Hoàng San San ... Trình Tuấn không nói gì, những vật phẩm trước mắt không khiến anh ta sợ hãi. Anh ta quắc mắt nhìn về hướng Katy, ả nở nụ cười vô hồn: "Sao ... Thấy tôi phẫu thuật lại giống như đúc cô ta không?" Nói xong, ả đưa tay sờ sờ khuôn mặt mình, "Trước đây tôi cho rằng Hoàng San San chính là vật phẩm tốt nhất của tôi; nhưng mà, nếu tôi có được Đàm Mạt ... Vậy danh hiệu cao quý này sẽ nhường lại cho cô ta!" Ả ngồi xuống đối diện Trình Tuấn: "Jason, nếu anh cưới tôi sớm hơn một chút chắc chắn sẽ không đến nông nỗi này." "Steve! Nơi này tạm thời giao cho anh! Mấy chiếc bình tôi đặt ắt hẳn cũng sắp đến rồi!" ... Mời các bạn đón đọc Đừng Loạn! Chuyện Này Không Khoa Học của tác giả Kim Kinh Nam.
Dụ Chàng Cắn Câu - Cổ Linh
Điều gì có thể khiên mội vị Vương gia đường hoàng ngạo nghễ nhất, cũng là vị Đại Nguyên soái thống lĩnh trăm vạn đại quân của Đại Liêu tức giận đến muốn hộc máu như vậy??? Đó chính là bị "gài bẫy" Để kết hôn Nhưng đối tượng chết hết rồi ư? Sao lại đem cái "Lão xử nữ khô khan xấu xí nhận không ra hình người" làm tân nương của hắn chứ????? Aiiii Aiiiii Ai........! Thờ dài, thở dài, lại thở dài Hắn đành phải hy sinh bản thân "Một người vì mọi người", quyết đoán nhắm mắt đưa chân đẩy cửa tân phòng ra. Hắn mở to hai mắt "Oa! thật đẹp, tân nương thật là xinh đẹp." Ai nói nàng vừa già vừa xấu? Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng, phấn trắng nõn nà, bộ ngực "đẫy đà" Thanh âm của nàng so với hắn còn lớn hơn, tính cách nàng càng bốc lửa hơn. Hơn nữa, mới uống mấy ly rượu nàng liền mơ mơ màng màng đưa tới cửa để cho con sói lớn ăn... *** Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Vương Tư Ôn, Liệt Lỗ Cốc, Di Lý Cát cùng Tịch Cát xếp thành một hàng, hai tay hoàn ngực đứng nghiêm ở trước cửa nhà Hoàn Nhan. Còn lại đối diện là ba vị từ trước đến nay chưa từng sợ ai —— Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh có đôi mắt ti hí cái mũi nhỏ rất mập mạp, người thon gầy âm trầm là Lâm Nha Gia Luật Mưu Lỗ, người cuối cùng có khuôn mặt xanh trắng là Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức, chung quanh bọn họ đứng có hơn mười tướng sĩ người Liêu. Hơn nữa bên ngoài là những người của dân tộc Nữ Chân đang đứng xem náo nhiệt, nam nữ lão ấu một đoàn đều lạnh run lui lại, rất sợ bị vạ lây, nhưng lại không chịu nổi hấp dẫn, không thể làm gì khác hơn là trốn xa một chút nhìn, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức bỏ chạy. ”Các ngươi thật to gan, lại dám đả thương bộ hạ của ta, cho dù các ngươi là người Liêu thì cũng không thể tha thứ được!” Gia Luật Bồ Ninh đầu tiên mở miệng mắng to. Năm người khinh miệt ‘hừ’ lạnh một tiếng, không có để ý đến hắn. ... Mời các bạn đón đọc Dụ Chàng Cắn Câu của tác giả Cổ Linh.