Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phồn Giản - Quân Ước

ANH TỚI BẢO VỆ THẾ GIỚI - EM TỚI BẢO VỆ ANH Lời editor: - Nếu các bạn đã chán soái ca, mỹ nữ? Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn thích mẫu nam chính gia cảnh bình thường, chịu khó, bao dung độ lượng, yêu hết mình. Còn nữ chính có cá tính, dám yêu dám tranh đấu. Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn sợ đu hố mà k biết bao giờ editor mới làm xong. Vậy, xin mời các bạn uống miếng nước rồi quay lại cửa. - Đùa thôi, chào mừng các bạn đã đến với hố mới của Hamilk. *** Trước khi vào sân bay, điện thoại di động Nghê Giản để trong túi áo khoác sát đùi rung lên liên tục. Có lẽ Trình Hồng bị chọc giận sắp phát điên. Nghê Giản nghĩ vậy, lấy điện thoại ra, chờ nó không còn rung nữa, nhanh chóng nhấn nút tắt ném vào trong túi xách. Hàng chục tin nhắn chưa đọc trong hộp thư hoàn toàn bị bỏ qua. Hơn bốn giờ chiều, bay đến Bắc Kinh. Ngủ gần mười tiếng, đầu óc Nghê Giản quay cuồng. Từ nhà ga T1 đến nhà ga T2, nửa giờ sau ngồi máy bay bay đến thành phố C. Ai ngờ không lâu lắm, phi hành đoàn thông báo trục trặc kỹ thuật, máy bay phải quay lại sân bay để tiến hành kiểm tra. Nghê Giản hỏi người bên cạnh mới biết đã xảy ra chuyện gì. Lăn qua lộn lại chậm hai tiếng, chuyến bay bị hủy bỏ, Nghê Giản được xắp xếp bay chuyến 8:30. Lúc đến sân bay Vân Lâm của thành phố C, đã là mười một giờ đêm. Bên ngoài trời đang mưa, gió hơn lớn. Trong trí nhớ của Nghê Giản, tháng năm thời tiết phía nam lẽ ra phải ấm áp, nhưng lúc này cô đang rùng mình vì lạnh. Cô kéo khuy áo lên, một tay kéo chiếc va li nhỏ, một tay cầm chiếc túi xách màu trắng gạo, chạy chậm một mạch xuống dưới cầu vượt. Một lúc sau, trên mặt đầy nước mưa, áo khoác ướt một nửa, chỉ có chiếc túi ôm chặt trong lòng là may mắn thoát nạn. Nghê Giản khoác chiếc túi nhỏ lên vai tìm điện thoại. Tìm mấy lượt không thấy, cô cẩn thận lật tìm lần hai, phát hiện chiếc điện thoại thật sự không có ở đây. Cô nhớ, lúc trước vẫn thấy điện thoại ở sân bay Seattle, sau đó cô không hề chạm vào túi. Không đúng, sau khi chuyển máy bay cô có lôi một quyển sách từ trong túi ra. Nghê Giản dừng vài giây, xòe tay vuốt nước mưa trên mặt, bắt đầu tìm xe. Lúc này, với thời tiết như vậy, đừng nói khó tìm taxi, đến xe dù cũng cung không đủ cầu. Nghê Giản không ngừng tập trung vào hai chiếc taxi, xe còn chưa tới, đã có người chui vào. Cô chuyển sự chú ý của mình vào mấy chiếc xe dù. Cách đó không xa mấy chiếc xe đỗ thành hàng, lái xe đứng bên ngoài kiếm khách, nhiệt tình đến dọa người. Nghê Giản do dự một hồi, đi về phía chiếc xe dù cuối cùng đỗ ở trong góc. Cô quành ra sau trước, nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ. Đây là thói quen của cô, nhưng sau khi ghi nhớ cô mới nhớ là điện thoại đã bị mất. Chiếc xe đỗ ở vị trí không dễ thấy. Lúc Nghê Giản gõ cửa xe, người đàn ông trên ghế lái đang gọi điện thoại. " Vâng, cô ấy chưa trả lời, có lẽ vẫn đang tắt máy... Chú Nghê, chú không nên lo lắng, có thể đã đổi vé.. Vâng, được ạ". Nghê Giản gõ một lúc lâu, cửa sổ xe mới mở, cô thấy bên trong là một người đàn ông. Ánh sáng hơi tối, Nghê Giản không thấy rõ mặt anh ta, cũng không nhìn kỹ. Dù sao, có thể nhìn thấy bờ môi là được rồi. Cô cất tiếng hỏi: " Xin chào, có đi đến khu Tín Ninh không?". Người đàn ông khẽ sửng sốt. Nghê Giản đứng đó chờ anh ta gật đầu. Cô tin chắc anh ta sẽ đồng ý. Với kiểu thời tiết như thế này chạy đến sân bay kéo khách, nhất định là người rất muốn kiếm tiền. Thế nhưng đợi vài giây, người đàn ông vẫn không lên tiếng. Tuy dưới cầu mưa không xối đến, nhưng quần áo đầu tóc Nghê Giản đều ẩm ướt, gió thổi vào rất khó chịu. Cô rùng mình lần nữa. " Tôi sẽ trả anh phí cao". Cô nói. Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi nói: " Cô lên đi". Trông thấy môi anh ta động đậy vài cái, Nghê Giản khẽ thở hắt ra, nhanh chóng mở cửa sau, kéo chiếc va li nhỏ vào, tiếp đó đặt chiếc túi xách lên chỗ ngồi phía sau, người cũng ngồi vào theo. " Đến nhà trọ Kinh Vĩ đường Thất Thụ". Cô nói xong nhớ ra đây là xe dù, còn anh ta cũng không phải là lái xe taxi chuyên nghiệp. " Anh biết đường đi không?". Người đàn ông ừ một tiếng. Nghê Giản thấy anh ta không có phản ứng, ngồi thẳng lên hỏi lại lần nữa: " Anh biết đường đấy chứ?". Rốt cuộc, người đàn ông quay đầu nhìn cô một cái: " Tôi sống ở khu Tín Ninh". Nói xong anh ta khởi động xe. Vừa rồi anh ta quay sang, đèn xe đằng sau vừa hắt tới, Nghê Giản không chỉ thấy miệng anh ta nói, mà còn thấy rõ cả khuôn mặt của anh ta. Nhìn rất đứng đắn. Nhất là ánh mắt, sâu đen trong suốt. Mặc dù dáng dấp không phải kiểu chất phác hiền lành, nhưng làm cho người ta cảm thấy không giống như người xấu. ... Nghê Giản yên tâm, dựa người vào sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om. Nghê Giản bị đánh thức. Cô không biết mình đã ngủ như thế nào. Rõ ràng trên máy bay ngủ lâu như vậy. " Đến rồi". Người đàn ông trước mặt nói với cô. Nghê Giản dụi mắt ồ một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa hình như đã tạnh, đèn đường chiếu sáng mặt đất. Cô chui từ trong xe ra: " Mấy giờ rồi?". " 12:30 ". " Ồ". Nghê Giản lấy va li ra, rồi cầm chiếc túi xách đã bị mình ép thành gối. " Cảm ơn anh". Cô lấy từ trong túi ra ba tờ, đưa cho anh ta: " Đủ chưa?". " Một trăm là đủ rồi". Nghê Giản cảm thấy cô không nhìn lầm, người đàn ông này quả nhiên rất đàng hoàng. Cô nói: " Tôi đã nói sẽ trả anh phí cao mà". " Không cần". Anh ta rút một tờ từ trong tay Nghê Giản, quay người đi về phía ghế lái. Người đàn ông đóng cửa lái xe rời đi, Nghê Giản vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Gần nửa phút trôi qua, cô lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ đến bóng lưng của người đàn ông kia. Tô Khâm. Cái tên này bị hàm răng Nghê Giản nghiền nát một lần nữa. Nghê Giản cắn mạnh môi dưới, cảm giác đau đớn khiến cô nhanh chóng tỉnh táo. Chỉ là giống bóng lưng mà thôi. Nghê Giản kéo va li vào trong tiểu khu, đi được hai bước, phát hiện bất thường - Túi xách của cô đâu? Nghê Giản nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở. Người mặc áo ngủ cá sấu đứng trong cửa, làn da trắng nõn, tóc ngắn, hơi gầy, dáng dấp thanh mảnh, khó phân biệt nam nữ. Nghê Giản thở dài: " Tiểu Thiên". " Sao điệu bộ như ma thế này?". Người được gọi là " Tiểu Thiên" vừa lên tiếng, liền bị giọng nói bán đứng. Cô nàng là con gái, tên đầy đủ là Mai Ánh Thiên, người quen hay gọi là Tiểu Thiên. " Không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không liên lạc được, không phải có người đón cậu đấy chứ?". Mai Ánh Thiên xem ra rất bực, nhưng vẫn lập tức thò tay kéo va li của Nghê Giản vào. Chiếc va li mười hai kg trong tay cô nàng giống như một chiếc túi bánh mì. Nghê Giản vào cửa bước theo sau cô nàng, chiếc boot ngắn dẫm bùn nước lưu lại dấu chân trên sàn nhà sạch sẽ. Cô đá giày ra, đi bít tất dẫm trên sàn nhà. " Làm gì thế?". Mai Ánh Thiên lôi ra một đôi dép lê màu trắng xám từ trong tủ giày chỗ huyền quan: " Đi vào này". Nghê Giản rất nghe lời, xỏ dép đi đến bên cạnh sofa, cởi áo khoác vắt lên. Mai Ánh Thiên đưa cho cô cốc nước ấm. Nghê Giản lắc đầu: " Không muốn uống". Mai Ánh Thiên đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống sofa: " Xảy ra chuyện gì vậy?". " Mình làm mất bản vẽ". Lông mày Mai Ánh Thiên nhíu chặt: " Mất ở đâu?". Nghê Giản đem chuyện bực mình suốt dọc đường kể lại một lượt cho Mai Ánh Thiên. Mai Ánh Thiên nghe xong liền hỏi một câu: " Có nhớ biển số xe không?". Nghê Giản dừng một chút, gật mạnh đầu. Sự việc thoáng cái trở nên rất đơn giản. Nghê Giản biết Mai Ánh Thiên rất lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa rời giường liền đến bên tủ lạnh xem giấy nhớ, thấy trên đó viết một dòng địa chỉ. Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, ăn xong bữa sáng Mai Ánh Thiên để lại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm trung tâm dịch vụ sửa chữa ô tô Dương Quang. Mặc dù Nghê Giản sinh ra ở thành phố C, nhưng ngày bé thường sống ở Thành Đông, nên đối với Thành Tây có phần không quen. Bốn năm trước, cô theo Mai Ánh Thiên lén lút trở lại lần nữa. Nhưng ở được ba ngày thì bị Trình Hồng cho người tới bắt về. Trong ba ngày đó, cô chỉ kịp tới gặp mặt Nghê Chấn Bình. Nhớ tới Nghê Chấn Bình, Nghê Giản phát hiện mình đã quên một việc. Hôm qua bị mất điện thoại, đến bây giờ cô vẫn chưa liên lạc với Nghê Chấn Bình. Có lẽ, ông đang lo lắng. Cô dừng ở cửa tiểu khu ngẫm nghĩ một lát, đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mượn điện thoại, nhấn một dãy số. Nghê Chấn Bình thay mấy số điện thoại, cô không nhớ rõ, chỉ có số này cô chưa từng quên. Đó là số nhà riêng, vẫn giống như mười tám năm trước, không hề thay đổi. Bảy tuổi Nghê Giản rời khỏi ngôi nhà ấy, hai năm sau cô lén gọi về nhiều lần. Tuy lần nào cũng phải nhờ bà chủ béo của cửa hàng tiện lợi nghe điện hộ nhưng cô rất thỏa mãn. Chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến mười tuổi. Một ngày tháng sáu năm đó, Tŕnh Hồng sinh cho cô một đứa em trai, cả nhà đều rất vui mừng, cô ở trong chăn khóc cả đêm. Ngày hôm sau tan học, nhịn không được gọi điện cho Nghê Chấn Bình. Điện thoại kết nối, nhưng bà chủ nói cho cô biết người nghe điện phía bên kia là một phụ nữ. Từ đó về sau, Nghê Giản không còn gọi điện nữa. Cho đến cách đây bốn năm, trước khi quay về thành phố C, cô bảo Mai Ánh Thiên gọi điện cho Nghê Chấn Bình giúp mình. Sau lần gặp ấy, Nghê Chấn Bình đưa số cho cô lưu. Hai bố con cô thi thoảng nhắn tin cho nhau. Tai Nghê Giản không nghe được, gửi tin nhắn là phương thức liên lạc đường dài thuận tiện nhất. Nhưng hiện tại kiểu tình huống này lại không hiệu quả. Nghê Giản nhấn số xong liền nhờ cô gái trẻ bên cạnh nghe điện giúp. Cô gái trẻ hiểu rõ tình hình, vừa ngạc nhiên vừa nhìn cô thông cảm, vui vẻ giúp đỡ. Sau khi điện thoại được chuyển, cô gái trẻ dùng khẩu hình nói với Nghê Giản là phụ nữ. Nghê Giản nói: " Tôi là Nghê Giản, tôi tìm Nghê Chấn Bình". Cô gái trẻ thuật lại vào ống nghe: " Bên này là Nghê Giản, cô ấy muốn tìm Nghê Chấn Bình". Đầu kia, người phụ nữ hình như hơi ngạc nhiên một chút, mất một lúc mới trả lời: " Ông ấy không có ở đây, con gái bị bệnh, ông ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi, có chuyện gì không?". Cô gái trẻ nhắc chi tiết cho Nghê Giản. Nghê Giản thoáng dừng một lát rồi nói: " Tôi không có việc gì, chỉ muốn nói một tiếng cho ông ấy biết, là tôi đã trở về, cũng thu xếp ổn thỏa rồi. Hôm qua bị mất điện thoại, không liên lạc được với ông ấy, bảo ông ấy đừng lo". Lời nói sau khi truyền qua, đầu kia, người phụ nữ trả lời: " Tôi biết rồi". Nghê Giản cúp máy, cảm ơn cô gái tốt bụng, thanh toán tiền rời đi. Trung tâm dịch vụ sửa chữa xe Dương Quang nằm trên đường Lâm Phổ, thực ra là một cửa hàng sửa xe, thuộc khu phố cổ, hai năm qua đang được cải tạo lại, vì thế cảnh vật xung quanh rất bề bộn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đội phá dỡ. Nghê Giản vòng hai vòng mới tìm thấy đối phương. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn màu lam rộng mấy thước ở trên đỉnh, thoáng đối chiếu với tên cửa hàng ghi trên tờ giấy. Sau đó, nhìn vào bên trong tiệm, phát hiện tấm biển này hình như hơi cao. Cô lại gần, nhìn thấy chiếc xe đêm qua. Một thanh niên đang rửa xe bên cạnh trông thấy cô, đi đến hỏi: " Cô gái, rửa xe hay sửa xe vậy?". Nói xong nhìn lướt đằng sau cô, thấy không có xe, anh ta gãi gãi đầu nói: " ... Cô muốn gọi taxi? Hay là mua xe cũ?". Nghê Giản lắc đầu: " Xe này của anh à?". Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo ngón tay cô chỉ, đáp: " À, đây là xe của ông chủ chúng tôi. Cô thích chiếc xe này á... Nhưng mà chiếc này không bán đâu". Nghê Giản nói: " Tôi không mua xe, tôi tìm ông chủ của các anh". Anh ta nghi ngờ liếc nhìn cô: " Ông chủ của chúng tôi không có ở đây". Nghê Giản cau mày: " Tôi có thể nhìn trong xe được không?". " Cái này... cô muốn nhìn cái gì?". Bộ dạng chàng trai trẻ có chút khó xử: " Ông chủ chúng tôi rất quý chiếc xe, bình thường ngoại trừ anh Lục, bọn tôi đều không được sờ vào". " Đêm qua tôi đã ngồi xe này". Nghê Giản nói: " Tôi làm rơi đồ, nên muốn nhìn xem có trong đó không, được chứ?". Nói xong, cô liền thấy anh ta há hốc miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin:"... Đêm qua cô ngồi chiếc xe này sao? Cô và ông chủ của chúng tôi là... là...". " Tôi có thể xem không?". Nghê Giản ngắt lời anh ta. Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mấy giây sau, vẫn bối rối đáp: " Cái này... cô đợi một lát, tôi hỏi anh Lục đã". Nói xong, quay người chạy hai bước, hướng về phía bãi đậu xe có mái che cách đó không xa hô một tiếng: " Anh Lục, bên này có chuyện, anh lại đây một chút". Nghê Giản thấy xa xa phía bên kia một người đàn ông đang chui ra khỏi một chiếc xe tải. Anh ta mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, vóc dáng cao dong dỏng. Anh ta bước tới, cách Nghê Giản ngày càng gần. Cô nhìn rõ dáng dấp của anh ta, mi mắt giương lên. ... Mời các bạn đón đọc Phồn Giản của tác giả Quân Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tam Thiên Nha Sát - Thập Tứ Lang
Nàng cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên quyết cự tuyệt: “Ngươi dù chiếm được thân ta, cũng vĩnh viễn đừng mơ chiếm được lòng ta!” Người nọ hoàn toàn không thèm để ý, cười nhạt: “Ta chỉ muốn thân thể ngươi, ai nói muốn lòng của ngươi?” *** Nàng ôm đùi, gào khóc: “Đại nhân! Van cầu ngươi! Ta nguyện ý hiến thân!” Người nọ chăm chú nhìn quyển sách trên tay, lơ đãng: “Ngươi muốn hiến, đại nhân ta lại chẳng thèm đâu.”  Đế Cơ, năm đó chứng kiến cảnh chính cung Cẩm Phương của mình vỡ vụn, ánh lửa rơi vù vù như mưa, xen giữa mái ngói và bụi đất, tiếng kêu khóc thê lương trong hoàng thành theo cuồng phong bay tới bên tai, nàng lẳng lặng nhìn những cánh hoa màu hồng rơi đầy mặt đất, chúng bị gió cuốn thổi tung lên, giống như tuyết bay lại tựa như yêu thương nhung nhớ. "A Mãn, ta có thể nhìn lại nơi này một lần không?” Đế Cơ khẽ hỏi. A Mãn lén lau nước mắt, run giọng nói: “Được … Nhìn lại …” *** Không gì bằng nỗi đau mất nhà, mất nước, thế nhưng công chúa nước Đại Yến - Đế Cơ lại phải gánh chịu cùng lúc cả hai nỗi đau khi mới chỉ ở cái tuổi mười ba. Được cung nữ thân cận và tiên sinh từng dạy tiên thuật trong hoàng cung cứu giúp, nàng từ một lá ngọc cành vàng, mười đầu ngón tay không dính nước trở thành người mọi việc thông, muôn việc thạo. Không chỉ không được yếu mềm, nàng còn phải cố gắng từng ngày để trở nên mạnh mẽ, Đế Cơ của ngày xưa đã chết, nay chỉ còn lại một Đàm Xuyên với ý chí kiên cường muốn thắp hồn đăng để trả nợ nước, thù nhà. Trà trộn lên núi Hương Thủ với tư cách và hình hài của một tạp dịch xấu xí, Đàm Xuyên không biết đã phải chịu biết bao khổ cực, nàng vẫn phải chịu đựng để chờ cơ hội đánh cắp hồn đăng. Chính những tháng ngày làm tạp dịch đã khiến nàng gặp phải Phó Cửu Vân. “Làn da màu cổ đồng, lông mày dài ẩn trong làn tóc, thậm chí có thể cho là khí khái anh hùng, lúc cười lên lại giống như cơn gió thoảng, mang theo một loại hồn nhiên riêng biệt, dưới khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi lệ, nhìn vào lại tăng thêm một chút ai oán sầu muộn”, đó là ấn tượng đầu tiên của Đàm Xuyên khi nhìn thấy Phó Cửu Vân. Phó Cửu Vân còn có một thân phận khác - Công Tử Tề. Hắn “tự xưng việc đắc ý nhất trong đời, nhạc luật đứng thứ nhất, vẽ tranh là thứ ba, tiên thuật lại chỉ đứng thứ tư, còn việc thứ hai, lại chính là phong lưu đa tình, nữ tử vừa lạnh lùng vừa cố chấp trong thiên hạ, hắn cũng có thể khiến các nàng mặt hồng tim đập mà tủm tỉm mỉm cười, chính là một nhân vật ở trong đám nữ nhân mà như cá gặp nước.” Thế nhưng trước khi có ý thức, hay phải nói trước khi trở thành Phó Cửu Vân, hắn chỉ là một hồn quỷ sinh ra trong hồn đăng, qua thời gian dài đằng đẵng mới được hóa kiếp làm người. Lần đầu tiên Đàm Xuyên gặp Phó Cửu Vân là ở núi Hương Thủ, nhưng đối với Phó Cửu Vân thì gặp nàng đã là một chuyện xưa của chín kiếp trước. Khi ấy, Đàm Xuyên chỉ là công chúa của một nước chư hầu, nhưng khi bị giặc xâm lấn, một nàng công chúa nhỏ bé toàn thân vấy máu như nàng vẫn kiên cường đứng giữa những làn mưa tên mà nổi trống cổ vũ tinh thần binh lính, hình ảnh ấy đã khắc sâu ấn tượng trong lòng hắn. Không phải nhất kiến chung tình mà lại vô thức dõi theo Đàm Xuyên suốt mười kiếp của nàng, muốn vươn tay che chở nàng những lúc nàng đau khổ, gặp khó khăn, nhưng Phó Cửu Vân lại không thể sửa mệnh trời. Nếu chỉ đứng từ xa nhìn nàng cũng vô tình tạo ra “nghiệt duyên”, vậy kiếp này, hắn muốn chính thức bước vào cuộc sống của Đàm Xuyên, để nàng biết trong sinh mệnh của nàng có tồn tại một người như hắn, có một người tên Phó Cửu Vân luôn dõi theo nàng bấy lâu nay. Tình yêu của Phó Cửu Vân càng sâu đậm theo thời gian, hắn có thể dung túng nuông chiều Đàm Xuyên, có thể sống vì nàng, chết vì nàng, vì nàng làm hết thảy mọi thứ hắn không cam nguyện. Để gặp được nàng, hắn đã một mình chờ đợi ngàn năm, nhưng để nàng có thể thắp sáng hồn đăng hoàn thành tâm nguyện trả thù, hắn cũng bất chấp hi sinh tính mạng của mình dù có hồn phi phách tán. Chỉ cần nàng yêu hắn, chỉ cần cây tre có khắc tên nàng và hắn vẫn vươn cao, thì còn minh chứng hắn từng tồn tại, minh chứng cho tình yêu của họ sống mãi. Trái tim của Đàm Xuyên không phải bằng đá, nhưng nàng luôn phải lạnh lùng giữ khoảng cách với Phó Cửu Vân, nàng đã xác định dâng hiến linh hồn cho hồn đăng, nàng không muốn hắn phải lưu luyến mình. Thế nhưng một người có mục đích sống chỉ để thắp hồn đăng nay lại từng ngày mong hồn đăng được dập tắt để hắn trở về “Chàng không đến, ta tuyệt đối sẽ không uống nước Vong Xuyên, càng không tiến vào luân hồi.” Mời các bạn đón đọc Tam Thiên Nha Sát của tác giả Thập Tứ Lang.
Thời Gian Ngòn Ngọt - Tửu Tiểu Thất
Khi nam thần gặp mỹ nữ, nghe thì giống phiên bản mở rộng của "Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên" với đại thần Tiêu Nại và đại mỹ nữ Bối Vy Vy, nhưng không, nam nữ chính của chúng ta trong "Thời Gian Ngòn Ngọt" tuy đều mang mác "đại thần" nhưng là xếp từ dưới lên.  Đây là câu chuyện đầy cay đắng của hai con người bị toàn thể cộng đồng game Vương Giả Vinh Diệu xua đuổi, từ tổ hợp đánh đâu thua đấy đầy thị phi trở thành các "anh hùng" trong truyền thuyết.  Hướng Noãn là mỹ nữ tiêu chuẩn, được nam sinh cả trường theo đuổi, nhưng cô nàng lại thầm thương trộm nhớ một người không yêu mình. Crush của cô là đàn anh Thẩm Tắc Mộc, tuy chưa đến mức đại thần nhưng cũng là tay chơi game giỏi trong trường, nổi tiếng là soái ca thông minh lạnh lùng. Hướng Noãn vì sự nghiệp theo đuổi tình yêu học đường mà không ngần ngại đăng kí tham gia câu lạc bộ game của Thẩm Tắc Mộc, mặc dù vốn liếng dắt lưng chỉ có trò chơi Ngôi Sao Thời Trang.  Biết crush thích Vương Giả Vinh Diệu, cô nàng cũng mặt dày lập nick chơi game. Đáng tiếc trò này hoàn toàn khác với mấy loại game trang điểm bình thường, Hướng Noãn trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành hố game nổi tiếng, chơi dở tới nỗi người chung đội cô nàng chỉ biết chắp tay khấn phật mong thua không quá thảm. Thẩm Tắc Mộc mỗi khi nhìn cô nàng cũng phải ngán ngẩm bỏ của chạy lấy người.  Hướng Noãn đau lòng! Uớc mơ của cô lặng lẽ chuyển từ "chơi game với crush" sang "chơi game thắng crush".  Trong lúc loay hoay tìm cách thăng hạng, Hướng Noãn đã tình cờ gặp được "bạn tốt" Lâm Sơ Yến, cũng là một hố game sâu không đáy. Hai người giống như trong thời khắc khó khăn lại thấy được đồng hương, nhanh chóng kết thành cặp đôi hoàn cảnh: Anh pháp sư, em bảo vệ.  Cái người tên Lâm Sơ Yến này quả thật là một lời khó nói hết. Tuy trong game biểu hiện của anh rất tệ hại nhưng ở ngoài lại là đại soái ca, đẹp trai vô địch mà vô sỉ bỉ ổi cũng vô địch nốt. Anh chàng thông minh nhưng độ lười xếp thứ hai thì không ai đứng nhất. Cũng vì quá nhây lười nên anh chàng vừa lên đại học đã bị bố mẹ hất ra khỏi cửa, cắt tiền trợ cấp để anh tự lập. Câu cửa miệng bố anh hay cảm thán là: "Nếu không phải con ruột, bố mẹ đã ném con đi từ lâu rồi."  Đối với bạn bè, Lâm Sơ Yến giống như lão đại hung thần ác sát, một nụ cười chứa cả chục con dao găm. Mọi người thường sợ nhất là trò đùa "Có tin đêm nay tôi ngủ với cậu không?" của anh. Đến cả soái ca mặt liệt Thẩm Tắc Mộc cũng không thoát khỏi trò đùa ám ảnh này, mỗi lẫn nhìn thấy Lâm Sơ Yến là sẽ đau đầu.  Lâm Sơ Yến trong game cũng tận dụng hết vốn liếng mặt dày vô liêm sỉ của mình, vừa nhây vừa đánh, khiến đối thủ hết sức khó chịu. Anh chàng chỉ thân thiện với duy nhất một người, chính là cô nàng Hướng Noãn ngây thơ chỉ đâu đánh đấy.  Chơi mãi, chơi mãi, Hướng Noãn đã quên mất mục đích ban đầu của mình là gì, crush bị quẳng luôn ra sau lưng. Trong đầu cô giờ chỉ còn tìm cách để thăng hạng cho nhanh. Lâm Sơ Yến và Hướng Noãn cuối cùng cũng hẹn gặp mặt ngoài đời thật, vừa hay, hai người học cùng trường.  Lần đầu gặp nhau, ai cũng nghĩ đối phương "xấu xí" nên Hướng Noãn cố gắng ăn mặc bình dị dân giã, Lâm Sơ Yến cất hết giày tây áo vest, quơ vội chiếc áo cũ bình thường không thể bình thường hơn được. Cuối cùng ngã ngửa ra là, hai người đứng cạnh nhau như tiên đồng ngọc nữ, dù quần áo chả ra làm sao mà ai cũng phải ngước nhìn.  Sau lần hẹn đầu có phần thẹn thùng, hai người dần tiếp xúc nhiều hơn, lại cùng nhau tham gia giải thi đấu của câu lạc bộ Hướng Noãn tổ chức dưới tên chiến đội Thời Gian. Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến từ hai hố game to đùng trải qua "tu luyện" đã tiến bộ không ít, dần dần vượt đến vòng cuối. Lâm Sơ Yến cũng bắt đầu nhận ra, anh đang yêu, đối tượng không ai khác ngoài cô bé ngốc nghếch Hướng Noãn.  Lâm Sơ Yến lần đầu biết yêu tỏ ra khá bối rối, gọi điện về cho mẹ xin ít kinh nghiệm thì bị bố tắt máy cái rụp. Kể cho bạn bè thì bị mọi người tưởng là trò đùa. Không một ai tin anh chàng đang nghiêm túc. Đó chính là tác hại của việc thường xuyên nhây với người khác đấy các bạn ạ :v  Không ai tin thì thôi, Lâm Sơ Yến tự mình cố gắng vậy. Nhưng dù cho anh có thả thính to thính bé thì đối với Hướng Noãn cũng chẳng xi nhê gì. Cô nàng đứng trước mặt đàn anh Thẩm Tắc Mộc sẽ đỏ mặt còn ngồi cạnh Lâm Sơ Yến thì xưng tao gọi mày, khiến anh hết sức âu sầu. Đợi đến lúc cả Thẩm Tắc Mộc cũng nhận ra có "gì đó" và nhảy vào cuộc chơi, Hướng Noãn vẫn không hề hay biết. Đúng là quả báo đến muộn cho anh chàng Lâm Sơ Yến xui xẻo. :v  *** Nhâm Đan Nghiên thấy con gái ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, bà tức giận đẩy đầu con gái, hỏi: “Sau này con định gả cho điện thoại di động à?”   Hướng Noãn xoa đầu, nói thầm: “Không phải mà...”   “Hôm nay con đừng nghĩ đến việc chơi điện thoại di động nữa.” Nhâm Đan Nghiên vừa nói vừa tịch thu điện thoại di động của Hướng Noãn.   Hướng Noãn không chấp nhận nổi, cô giả vờ đáng thương: “Mẹ, con đã lớn rồi...”   Nhâm Đan Nghiên không có động tĩnh gì, nhất định không móc điện thoại trong túi xách ra. Bà dẫn Hướng Noãn đi dạo phố, thử quần áo rồi mua đủ loại.   Hướng Noãn thử quần áo vài lần cũng quên luôn chuyện điện thoại. Hai mẹ con mua sắm kinh khủng, không chỉ mua quần áo, Nhâm Đan Nghiên còn mua cho Hướng Noãn mấy món đồ trang điểm.   Hồi mới lên đại học quả thật có một khoảng thời gian Hướng Noãn rất thích trang điểm, sau đó cô say mê Vương Giả Vinh Diệu nên không còn sau đó nữa.   Nhâm Đan Nghiên thấy con gái xinh đẹp trẻ trung, vốn không cần trang điểm. Bây giờ quả thật Hướng Noãn cũng không trang điểm một chút nào, người làm mẹ như bà lại hơi mâu thuẫn nên mua cho con gái ít đồ.   Mua đồ mất gần một ngày, khi chuẩn bị ra về thì đã đến giờ ăn cơm tối. Hướng Noãn thấy có người đang làm hoạt động trên quảng trường mua sắm, xây dựng một sân khấu tạm thời, trên phông sân khấu treo một tấm poster khổng lồ, mà nội dung của tấm poster đó chính là Vương Giả Vinh Diệu.   Ơ ơ ơ??? ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Ngòn Ngọt của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Mặc Nhiên Hồi Thủ
Phụ chính: người trực tiếp giúp đỡ Hoàng đế trong việc triều chính khi Hoàng đế mới đăng cơ.  ... Từ cổ chí kim, ngai vàng vốn chẳng phải là thứ dễ dàng có được. Những vị hoàng đế xưa nay có mấy ai không trải qua vô vàn gian nan trắc trở, dùng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối mới có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.  Nhưng mà Sầm Duệ lại là một ngoại lệ.  Sầm Duệ vốn là một nữ tử, nhưng lại được mẫu thân nuôi dạy như một nam nhân, để rồi sau này cũng phải mang theo danh phận nam nhân mà lớn lên. Khi trưởng thành, Sầm Duệ lại biết được bản thân là con của đương kim Hoàng thượng. Nàng được đưa về hoàng cung với thân phận mới - Lục hoàng tử của Cung quốc.  Sầm Duệ cứ thể trở thành Lục hoàng tử được đưa về cung sau bao năm lưu lạc chốn dân gian. Trong mắt mọi người, Sầm Duệ nàng chính là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày không phải la cà ở tửu lâu thì cũng là gây sự đánh nhau, hoàn toàn không có một chút phong thái của một vị hoàng tử nên có. So với ca ca của nàng, Sầm Duệ không hề có hi vọng được thừa hưởng ngai vàng, Sầm Duệ cũng chẳng muốn trở thành Hoàng đế tí nào.  Ấy vậy mà, vị trí cửu ngũ chí tôn kia lại rơi trúng đầu Sầm Duệ.  Sầm Duệ tuy liên tục sinh sự gây rối, nhưng lại rất được lòng Hoàng đế. Vì vậy mà trước khi Hoàng đế băng hà, đã triệu Sầm Duệ đến gặp mặt và truyền ngôi cho nàng. Cho dù nàng không muốn, nhưng ngai vàng kia bắt buộc phải ngồi lên. Phụ hoàng Sầm Duệ còn đặc biệt tìm cho nàng một phụ thần chấp chính giúp đỡ nàng khi Sầm Duệ đăng cơ. Người được phụ hoàng nàng tìm được là Phó Tránh.  Có thể nói, Sầm Duệ biết được Phó Tránh sẽ trở thành người giúp đỡ mình trong những ngày tháng sau này, nàng vô cùng sợ hãi. Khi Sầm Duệ còn lưu lạc nhân gian, nàng chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà Phó Tránh khi ấy vừa nhậm chức trở thành một vị quan nhỏ. Cả hai sau một lần gặp mặt không mấy tốt đẹp thì đã trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Mỗi khi lưu manh Sầm Duệ phạm sai lầm dù chỉ là lỗi nhỏ đều bị Phó Tránh đại nhân tống cổ áp giải vào nhà lao. Cho nên mỗi khi Sầm Duệ nhìn thấy Phó Tránh đều sợ hãi như chuột đụng phải mèo.  Nếu nói Sầm Duệ tinh nghịch hồn nhiên là ngọn lửa hồng, thì Phó Tránh âm trầm, luôn điềm tĩnh là tảng băng lạnh lẽo. Ấy vậy mà giờ đây Phó Tránh lại trở thành Phụ chính cùng Sầm Duệ sớm chiều chung đụng. Sau khi Hoàng đế băng hà, Sầm Duệ đăng cơ và trở thành tân đế của Cung quốc khi tuổi chưa tròn mười lăm. Bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, Sầm Duệ không hề có khả năng làm Hoàng đế, nên hầu hết tấu chương và việc triều chính đều qua tay của Phó Tránh. Cho nên chàng không bao lâu đã trở thành Phụ chính nắm quyền uy trong triều.  ***   Mời các bạn đón đọc Trẫm Không Muốn Sống Nữa của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ.
Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.