Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Dương Soi Lối - Khâm Điểm Phế Sài

Dưới ngòi bút sáng tạo của Khâm Điểm Phế Sài, tác phẩm Ánh Dương Soi Lối là một trong những truyện ngôn tình hay nhất, mang đậm nét lãng mạn, trong sáng nhẹ nhàng của tình yêu đơn thuần. Em sẽ không chờ anh. Nếu muốn, em sẽ đi tìm anh. Đây là một câu truyện online hay kể về một gã vô lại không nơi không chốn cố định cùng một bác sĩ thú y tha hương phiêu bạt. *** Lại một ngày thứ ba bình thường trong tháng sáu. Lúc Hứa Liên Nhã tiêm vắc-xin cho mèo của khách xong, bước ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối đen, lại một đêm mát lạnh, không khí nặng nề, vẫn còn đó hơi nóng của ban ngày. Dấu hiệu báo trước con mưa, Hứa Liên Nhã thầm than, quả nhiên còn chưa đến cửa tiểu khu, những giọt mưa lộp độp trút xuống người cô, đầu chóp mũi ngập tràn mùi bụi đất. Cô xách theo hộp dụng cụ cấp cứu, chạy chậm ra bên ngoài. Cách trạm xe bus một quãng, thoáng thấy một sạp báo bên đường, cô rảo bước vào đó trú mưa. Chiếc áo trắng ướt hơn nửa, hoa văn áo ngực bên trong thấp thoáng lộ ra, Hứa Liên Nhã nhếch nhác vuốt lấy tóc mái bị ướt, lấy giấy mềm ra bắt đầu lau tay lau mặt. Cô lại đổi tờ khác lau hộp dụng cụ, lúc cầm giấy tìm thùng rác thì mới để ý đằng sau sạp là một người đàn ông. Điện tử truyền thông phát triển nhanh chóng, báo chí truyền thống cũng dần yếu thế đi, nói là sạp báo, nhưng giống tiệm tạp hóa hơn. Trên tường và quầy đối diện trưng bày lác đác vài ba tờ báo tạp chí, tường bên trái đặt thuốc lá, đằng sau là tủ lạnh, bên trên treo máy nạp tiền*. Trước quầy hàng đặt một chiếc lò ruột nướng ngoài trời, bên cạnh là một thùng nước khoáng cùng với bánh ngọt được đóng gói sẵn. (*Nguyên văn là 空中充值,là một hình thức nạp tiền vào tài khoản điện thoại gián tiếp, chỉ cần nhập mật mã tài khoản, ngay lập tức sẽ có tin nhắn được gửi đến trung tâm công ty nạp tiền, lúc ấy có thể chỉ định số điện thoại để nạp tiền. Số tiền nạp linh hoạt, chỉ cần trên 1 đồng.) Ngọn đèn trắng không sáng lắm, dường như tất cả mọi thứ được bao trùm một màu đen, toát lên vẻ cũ kỹ suy tàn nói không nên lời. Người đàn ông ngồi trong góc chếch một bên Hứa Liên Nhã, ánh mắt vội vã giao nhau, rồi anh ta lại như không có việc gì cúi đầu, chỉ để lại cho cô ấn tượng mặt mũi có vẻ không tệ, để râu. Người đàn ông đang há miệng ăn cơm, mùi đồ ăn phát ra từ cặp inox giữ nhiệt, hẳn là ăn thịt, hương vị mê người, Hứa Liên Nhã nuốt nước bọt, càng thêm đói bụng. Nơi đây cách phòng khám thú y của Hứa Liên Nhã hai trạm xe, cô vốn có thể lái xe đi, nhưng trước khi xuất phát lại phát hiện ắc quy không có điện, sạc điện không kịp nên đành phải ngồi xe bus đến đây. Nhân viên gọi điện đến, hỏi lúc nào cô mới về, để gọi đồ ăn ngoài giúp cô. Mưa rơi ồn ào quá, Hứa Liên Nhã không khỏi cao giọng, hét lên: “Không mang ô, mấy người ăn trước đi, không cần chờ chị đâu, lát nữa ngớt mưa chị sẽ về.” Bên kia nói thêm gì đó, rồi cô cúp máy. Mưa càng lúc càng lớn chẳng kiêng nể gì, giống như sợ người ta không biết bây giờ là mùa hè chẳng bằng, nếu mưa to tiếp như thế này nữa, e là hai xe bên đường phải nối đuôi nhau nhấn còi. Mưa bắn lên mũi giày, Hứa Liên Nhã không khỏi lùi về sau, không ngờ đụng phải tủ lạnh sau lưng, cô sợ làm rơi thứ gì đó bèn vội vã quay đầu lại, may mà không có. Tiện thể cô đưa mắt nhìn vào trong góc kia, liền trông thấy người đàn ông vặn đậy nắp cặp inox, đứng lên. Hứa Liên Nhã bất ngờ phát hiện, vóc dáng người này không lùn. Sạp báo cao hơn một bậc thềm so với đất phẳng, nhưng cô có thể thấy rõ không phải do bậc thềm mà sinh ra ảo giác. Người đàn ông đó vừa đứng lên, không gian không rộng lắm trong sạp báo bỗng chốc thu nhỏ lại một nửa, không phải vì anh ta cường tráng, mà trái lại, cơ bắp trên cánh tay khiến anh ta cùng lắm chỉ săn chắc mà thôi. Người đàn ông không thấy cô, vặn mở nắp hồng trà đá, ngẩng đầu tu ừng ực, hồng trà cùng màu với cổ, hầu kết chuyển động lên xuống. Xuống chút nữa, một chiếc nút bình an* dán trên cổ áo màu đen, đèn chiếu vào, từ góc độ của cô thì không nhìn ra màu gốc của nó. (*Hình minh họa, http://kqs.tfjiaoyou.com/Upfiles/ProPic/2015-4/2015420147257626.jpg) Người đàn ông đặt bình trà xuống, Hứa Liên Nhã dời mắt, xoay xoay hạt châu phật trên cổ tay. Đằng sau vang lên tiếng sột soạt, Hứa Liên Nhã cảm giác không khí bức bách, bèn quay đầu lại. Người đàn ông chen ra từ khe hở giữa tủ lạnh và quầy hàng, đặt một chiếc ghế nhựa xuống bên chân cô, “Ngồi nghỉ tạm đi, xem ra chưa tạnh mưa ngay được đâu.” Giọng phúc hậu, cũng không có áp lực, cảm giác gần giống với bề ngoài. “Cám ơn.” Hứa Liên Nhã cười, từ khi đi ra khỏi nhà vị khách kia gần như luôn đứng, mắt cá chân sớm đã mỏi nhừ. Cô đặt hộp thuốc lên đùi, theo bản năng xoa xoa mắt cá chân. “Bác sĩ à?” Bất chợt người đàn ông hỏi. Kề cận nhau, nhưng Hứa Liên Nhã đã không còn ngửi thấy mùi thức ăn ban nãy nữa, cô phát hiện anh ta đeo túi đeo hông. Hứa Liên Nhã nói: “Bác sĩ thú y.” “Còn có thể phục vụ tận nhà sao?” “Ừ.” Cô đói lắm rồi, nên chỉ đáp miễn cưỡng. Người đàn ông cười hừ một tiếng, gật đầu, thấy cô không muốn tiếp chuyện bèn về lại trong góc ngồi. Ánh mắt Hứa Liên Nhã nhìn theo bóng lưng rộng đang dần rời đi, giữa chừng lại dừng trên chiếc lò nướng. “Một xiên ruột nướng bao nhiêu tiền?” Hứa Liên Nhã hỏi. “Một đồng.”“Còn nước?” “Hai đồng.” Cô lại nhìn mấy gói bánh nhãn hiệu không quen thuộc, không hỏi nữa, “Tôi lấy một chai nước.” Lập tức Hứa Liên Nhã rút mấy tờ tiền ra, là số tiến vừa nãy được trả, cô rút ra một tờ năm mươi. Người đàn ông lại nghiêng người lách ra ngoài, cúi đầu thối tiền lẻ cho cô. Cô nhìn chăm chú, móng tay ngón cái vuông vắn mạnh mẽ, ngón tay vừa dài lại thô, khớp xương rõ ràng. Hứa Liên Nhã cất kĩ tiền thối, người đàn ông đứng chặn thùng nước, cô chỉ có thể nhờ anh ta lấy giùm một chai. Sắc đêm dần đậm, người đi đường rất thưa thớt, có chăng cũng là bung ô vội vàng đi, có lẽ Hứa Liên Nhã là khách hàng duy nhất trong đêm nay của sạp báo. Đã hơn chín giờ, Hứa Liên Nhã bị muỗi đốt, khó tránh buồn bực. Sau quầy lại truyền đến tiếng động nghe như tiếng thùng giấy di chuyển, cô quay đầu lại nhìn, nhưng người đàn ông đã cúi người, không thấy rõ bóng, chỉ nghe thấy giọng đứt quãng, có lẽ đang nghe điện thoại. “Để ở đâu? Thùng nào…. À, để tôi tìm xem.” Dừng một lúc, “Được rồi, tôi tìm thấy rồi, lát nữa về.” Người đàn ông toan đứng lên, Hứa Liên Nhã bèn vội vàng nhìn ra ngoài, trong đêm mưa dường như vạn vật đều trở nên ẩm ướt bẩn thỉu. Quả nhiên người đàn ông lại đứng bên cạnh cô, giũ bật chiếc ô ca rô màu xanh thẫm, lung ô xòe ra mới hay nan bị gãy, ô lệch về một phía, nhưng đủ sức đối phó với trời mưa. Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, nhíu mày như có như không, giống như vì tìm được ô mà vui mừng, nói: “Tôi muốn đóng sạp, nếu không để ý thì cô cứ cầm đi.” Hứa Liên Nhã cầm hộp dụng cụ đứng lên, luân phiên nhìn người đàn ông và chiếc ô, do dự nói: “Vậy còn anh?” “Tôi ở gần đây, đi vài bước là đến, không cần dùng.” Thấy Hứa Liên Nhã không từ chối, anh ta bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng. Lúc này Hứa Liên Nhã mới phát hiện, anh ta cao hơn cô nửa đầu, hẳn là một mét tám. Cách rất gần, Hứa Liên Nhã bổ sung thêm kết luận thoáng qua ban nãy: Dáng vẻ người đàn ông này thật đúng là khá, hơn nữa lúc cười, có bộ râu đó vừa vô lại vừa gợi cảm. Cô cám ơn nhận lấy ô: “Mai tôi lại đến trả cho anh.” “Không cần phiền phức, dù sao cũng không biết ai ném lại đây.” Người đàn ông không để ý đến cô nữa, dọn mấy chiếc thùng đặt ở ngoài vào trong, bắp thịt trên tay kéo căng, đường nét càng rõ ràng. Hứa Liên Nhã hòa vào cơn mưa, đi hơn mười mét thì quay đầu lại, người đàn ông đã bắt đầu dọn tủ lạnh. — Ngày mưa không dễ bắt taxi, cô đành đứng chờ xe bus. Ghế ngồi ở trạm xe bus cũng ẩm ướt, chỉ có một mình cô ở đấy, Hứa Liên Nhã thu ô về đứng đó. Sự thật chứng minh, xe bus vào ngày mưa cũng không dễ đợi gì. Hứa Liên Nhã ôm cánh tay, thỉnh thoảng lại đưa tay xuống chân đuổi muỗi. Có một chuyến xe bus đến, nhưng không phải của cô, có mấy người xuống xe, vội vã bước đi. Bỗng bên thùng rác đặt ở trạm xe bus xuất hiện một bóng người. Quần áo sẫm màu, lưng đeo túi sợi dệt PE hoa văn màu xanh, đang lục lọi tìm kiếm gì đó trong thùng rác, bắt mắt nhất là gậy chống mà người đang dựa vào, và chỉ còn lại một chân bên gậy chống. Dường như người nhặt rác không tìm được thứ gì tốt, bèn rời khỏi thùng rác, tùy tiện ngồi xuống băng ghế, cán gậy đập vào ghế inox phát ra tiếng lanh lảnh. Có lẽ cảm thấy Hứa Liên Nhã nhìn chăm chú, bỗng người nhặt rác xoay đầu lại. Đó hẳn là một người đàn ông bước vào tuổi trung niên, với một người nhặt rác mà nói, trang phục của ông ta có thể tính là sạch sẽ. Nụ cười của ông ta không có ý xấu, Hứa Liên Nhã không để ý, tầm mắt dời sang hướng xe bus rời đi. Đợi một lúc lâu, cuối cùng xe bus cũng chậm chạp đi đến. Lúc Hứa Liên Nhã thu ô ở cửa thì nghe thấy giọng nói hơi quen tai. “Trời mưa mà còn ra đây tăng ca à?” Nhân lúc cửa xe chưa đóng, Hứa Liên Nhã quay đầu lại. Chính là người đàn ông ở sạp báo ban nãy, mà đối tượng hiển nhiên là người nhặt rác kia, người sau khoát tay với anh, dường như nói “anh đúng là biết chế giễu người khác”. Cửa xe đóng lại, mưa lất phất rơi trên cửa kính, trong trạm xe bus chỉ còn lại một tấm biển quảng cáo sáng ngời, cùng hai bóng đen, một cao một thấp.Bầu trời quang đãng trong ngày tiếp theo khiến người ta phải nheo mắt. Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Liên Nhã mượn xe máy điện của nhân viên chạy đến sạp báo. Lúc này đã đổi người, ngồi sau quầy là một dì luống tuổi, tuổi tác ngang tầm mẹ của người đàn ông tối qua, nhưng nhìn mặt mũi lại không giống nhau. Trên mặt người phụ nữ trung niên được một tầng mây mù che phủ, mệt mỏi quan sát Hứa Liên Nhã. Như thùng thuốc súng không giấu được người khác, Hứa Liên Nhã dứt khoát hỏi xem người đàn ông trong sạp tối qua vì sao không ở đây. “Cô tìm cậu ta làm gì?” Cơn bực mình của người phụ nữ không phải nhằm vào cô, mà là như ứ đọng đã lâu nay cuối cùng đã tìm được người để phát tiết. “Có chút việc,” Hứa Liên Nhã đã quá quen với những vị khách tính tình hung bạo, cũng không để bụng, “Vậy dì có biết khi nào anh ta có thể đến không?” “Không biết,” Người phụ nữ không khách khí, “Cô có việc thì trực tiếp tìm cậu ta không tốt hơn sao?” “…” Hứa Liên Nhã không dây dưa với dì ta nữa, rút từ trong ví ra một trăm đồng, chỉ vào máy treo trên tủ lạnh, “Nạp tiền điện thoại.” “Ờ.” Người phụ nữ cào mấy sợi tóc bạc rồi xoay người, lông mày bằng phẳng, “Số.” Hứa Liên Nhã đọc số tài khoản, đợi lúc cô bấm nút nhập tiền trên điện thoại xong, nhận được tin nhắn mới đưa tiền cho dì ta. Người phụ nữ vừa nhìn mặt trời phản chiếu trên vũng nước vừa nói: “Tối nay trời mưa rơi cô đến đây đi.” “Hả?” Người phụ nữ ném cho cô một ánh mắt, “Đặc biệt trong những ngày mưa dầm ấy, mưa rơi để cô đau nhức xương cốt là tốt nhất.” Nửa câu sau dì ta gần như nghiến răng mà nói. “…” Hứa Liên Nhã biết hỏi thêm chỉ tổ tốn thời gian nên nói cám ơn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm theo ô quay về. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Dương Soi Lối của tác giả Khâm Điểm Phế Sài.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Thế Thiên Tài - Lạc Y Thần
Kiếp trước nàng là một cô nhi, bị tổ chức sát thủ đào tạo, cuối cùng lại chết trước ngưỡng cửa làm lại cuộc đời. Không ngờ, nàng không những không chết, mà còn lưu lạc dị thế. Nàng thề, kiếp này không đứng dưới bóng lưng của cường giả, mà còn đứng đầu trong cường giả. Không còn là tuyệt đỉnh phế vật, nàng tài năng khuynh thế. Bảo vệ gia đình, đánh tiểu nhân, đến thần giới làm hội trưởng lão kêu cha gọi mẹ. Để xem, nàng làm thế nào khuynh nhân, khiến cho gã vốn bất cần lạnh lùng kia không phải nàng thì không gả? *** " Lão đại, nhiệm vụ đã hoàn thành!" Trương Lạc Y đứng nghiêm trang trước người đàn ông áo đen thần bí, chậm rãi báo cáo! " Vậy sao? Tốc độ của cô ngày càng nhanh đấy Lạc Y!" Giọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên. Giọng nói như quỷ như mị khiến người ta không nhịn được run rẩy. Khoé miệng Lạc Y hơi nhếch lên,nhưng nàng không tiếp tục đề tài kia, ngược lại có điều khiến nàng lưu tâm hơn. " Lão đại, ngài đã hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, ngài sẽ để tôi tự do!" Người đàn ông áo đen thần bí trầm mặc. Thần sắc dưới lớp mặt nạ Dracula khiến người ta nhìn không rõ. Hồi lâu ông ta mới mở miệng. " Sao cô phải rời khỏi tổ chức? Tổ chức chưa bao giờ bạc đãi cô!" "Không, lão đại, đó không phải là tự do, tôi muốn sống là mình, không muốn đứng dưới mái ô của người khác nữa." Không muốn giết người nữa. Lạc Y thầm bổ xung một câu. " Được, vậy chúc cô lên đường bình an." " Cảm ơn!" Sát thủ không nói lời thừa thải. Lạc Y gật đầu mỉm cười. Thế giới của sát thủ đầy gió tanh mưa máu. Cuối cùng nàng cũng được sống thế giới tự do của riêng nàng. Nhảy lên chiếc mô tô phân khối lớn, Lạc Y lao vút vào đêm đen. Để lại người đàn ông với tiếng nói thật khẽ. " Lạc Y, xin lỗi " Người đàn ông vừa dứt lời, đằng xa đã vang lên tiếng nổ kinh thiên, lửa cháy ngập trời, tiễn đưa hồn cố hương. "Nếu có kiếp sau cô nên làm chủ mọi thứ, đừng đứng sau người khác mà chuốc lấy diệt vong. --- ---------phân cách tuyến xuyên không---- --------- " Đứng lại, đứng lại, trả hắc ngọc lại cho ta!" Trên đường lớn người qua lại như mắc cửi. Một cô gái ước chừng 11 tuổi đang đuổi theo chiếc xe ngựa đang chạy mỗi lúc một xa mà kêu lên những tiếng tê tâm liệt phế. " Này, đó không phải phế vật tiểu thư Âu Dương gia sao?" " Ngoài nàng ta còn có thể là ai nữa. Chắc lại đuổi theo xe ngựa Triệu gia nữa." " Thật mất mặt, nàng ta làm La Viễn thành thật mất mặt" Những tiếng đàm luận vang lên, giọng điệu châm chọc đầy hèn mọn. Cô gái ngơ ngác nhìn xe ngựa khuất bóng, nước mắt đổ ra như mưa trên gương mặt xinh đẹp. Cảnh vật trước mắt càng lúc càng nhoè, người ta chỉ thấy bóng dáng yếu ớt đơn bạc ngã xuống như con diều đứt dây. -------phân cách tuyến sống lại---- ---- " Tiểu thư có sao không?" Một giọng nữ lo lắng. " Nàng ta không chết được đâu!" Một giọng nam cố nói cứng nhưng ngập tràn lo lắng. Này, đây là đâu vậy? Tại sao những âm thanh này xuất hiện bên tai nàng? Lạc Y mím môi,cố gắng mở to hai mắt. Ánh mắt lạnh nhạt đáng giá. Không cảnh xung quanh giống với thế giới cổ đại. Trang hoàng, lộng lẫy. Đây không phải tổ chức, càng không phải nhà nàng. Nàng cũng không ngây thơ mình vào nhầm trường quay phim. Này, không phải nàng đã bị bom kíp nổ banh xác rồi sao? Lẽ nào ... Xuyên ... Xuyên không? Lạc Y khép hờ hai mắt. Một loạt thông tin chậm rãi chảy vào đầu nàng. Apolo đại lục. Cường giả vi tôn. Ma pháp và chiến khí. Âu Dương Lạc Y. Lạc Y mở mắt ra, khoé môi hơi nhếch lên. Khốn kiếp, nàng không xuyên vào cổ đại bình thường mà là xuyên vào dị thế giới. Nhưng... Rất hợp với nàng... Cường giả vi tôn! ... Mời các bạn đón đọc ​Khuynh Thế Thiên Tài của tác giả Lạc Y Thần.
Ép Yêu 100 Ngày - Diệp Phi Dạ
Hai tháng sau khi bị ép yêu 100 ngày, và một lần ngoài ý muốn ngủ cùng nhau, cô mang trong mình dòng máu của anh, anh và cô theo lời cha mẹ mà kết hôn. Cô nói: "Cố tiên sinh, tôi thích đồ ăn nhà hàng này", ngay ngày hôm sau đầu bếp nhà hàng đã trở thành đầu bếp riêng trong nhà cô. Cô nói: "Cố tiên sinh, tôi thích túi ở cửa hàng này", ngay đêm đó nhà thiết kế này liền trở thành người thiết kế riêng của cô. Những tưởng kết hôn không có tình yêu ngôn tình, cô và anh sẽ giống như trước, nhưng anh lại sủng ái cô đến tận trời... không biết có mưu đồ làm loạn hay không? Cô muốn đi làm, anh không đồng ý, cô liền lén tìm việc nhưng cuối cùng do anh sau lưng dở trò quỷ khiến cô không tìm được công việc. Cô tức giận đến tìm anh, anh liền cười híp mắt an bài cho cô một công việc.  Truyện ngày hôm sau, cô vui vẻ đi làm lại phát hiện ra bản công việc của mình viết, họ và tên: Tần Chỉ Yêu, chức vụ: Vợ của Cố Dư Sinh *** "Tình yêu đẹp nhất chính là quãng đời còn lại có thể vì em mà tự hào" -- Diệp Phi Dạ - "Hai năm sau, gặp lại Cố Dư Sinh, tôi vừa định hỏi anh, lúc đầu ước hẹn vì sao không tới? Anh nhìn tôi, mở miệng trước với người bên cạnh, giọng nói khách sáo lại bình tĩnh, cô lài ai? Ba chữ đơn giản, khiến cho tôi suýt đỏ vành mắt, thì ra, tôi vẫn chờ anh nhưng anh sớm đã không còn nhớ rõ tôi." Thời điểm Tần Chỉ Ái viết xuống nhật kí ngày hôm đó, cho là cả đời này mình và Cố Dư Sinh đều đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, ai biết hai năm trôi qua, cô vậy mà vào ở trong gia đình anh. - Ngày thứ năm Tần Chỉ Ái vào ở nhà Cố Dư Sinh mới đụng phải Cố Dư Sinh hàng thật giá thật. Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. ... Mời các bạn đón đọc Ép Yêu 100 Ngày của tác giả Diệp Phi Dạ.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Hủ Mộc Sung Đống Lương - Tô Du Bính
Kỷ Huy Hoàng là thần thoại võ lâm. Sinh thời là thần thoại, khuất bóng vẫn là thần thoại. Kỷ Vô Địch là con trai độc nhất của Kỷ Huy Hoàng, không chỉ thừa hưởng cơ đồ, mà thừa hưởng cả danh vọng của phụ thân.Nhưng khác ở chỗ, Kỷ Huy Hoàng là lửa cháy bừng bừng, còn Kỷ Vô Địch chỉ là đám khói bung xung mà tinh anh Huy Hoàng Môn phải dùng hết trí tuệ và thể lực mà quạt lên cho mù mịt… *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh. Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?” Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí. Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.” “Vậy sớm ngày cưới vợ!” “Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!” Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?” Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.” . . . Tả Tư Văn che mặt chạy đi. Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục. “Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.” Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!” Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.” Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!” Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.” . . . Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ. Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.” Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra. Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến. Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết). Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?” Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.” . . . Thượng Thước nghĩ, bức tranh Tả hộ pháp yêu nhất, may là hắn không phát hiện, nếu không hắn nhất định giận đến thổ huyết. Chung Vũ cúi đầu vờ không hiểu. Hạ Hối mở miệng nói: “Môn chủ a, ngươi chuẩn bị lúc nào luyện công ni?” Thượng Thước kính phục nhìn hắn. Không hổ là tên khờ nổi danh của Huy Hoàng Môn a, quả nhiên là không có đại não, lại còn nói như thế gọn gàng dứt khoát. Mỗi lần nghĩ đến trọng trách thủ vệ của Huy Hoàng Môn lại giao thác cho người như thế, hắn lại nghĩ đến ngủ cũng không nỡ. ... Mời các bạn đón đọc Hủ Mộc Sung Đống Lương của tác giả Tô Du Bính.