Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hai Đời Chồng

Quảng Ninh trời trở lạnh, tôi đi con xe máy cà tàng về đến sân nhà mà toàn thân cũng run như cầy sấy. Vừa bước đến cửa đã nghe tiếng mẹ tôi rít lên: - Hôm nào cũng như hôm nào, đi đĩ hay sao mà khuya khoắt giờ này mới về, tiền tháng này có tăng được xu nào không mà bày đặt đi sớm về khuya? Tôi mím chặt môi, những câu chửi từ một người mẹ sao tàn nhẫn như mũi kim đâm vào tim mà dù đã quen thuộc tôi vẫn không khỏi xót xa. Mẹ thấy tôi không nói, đập mạnh chén trà xuống dưới bàn ném cả chùm chìa khoá vào mặt tôi rồi dậm chân thình thịch bước lên cầu thang. Tôi đứng nhìn mẹ đi khuất sau mới dám đóng cửa nhẹ nhàng sau đó bước xuống bếp. Trong bếp lạnh tanh, chỉ có chút cơm nguội và vài ba con cá khô còn không được đạy lại cẩn thận. Nhìn vào thùng rác, lòng tôi khẽ nhói lên, xương gà, vài sợi miến rớt rơi cũng đủ hiểu hôm nay cả nhà có bữa ăn thịnh soạn thế nào. Sống mũi tôi cay cay, cầm bát cơm khô khốc mà nuốt cũng không trôi. Đột nhiên đằng sau có tiếng động nhẹ, vừa quay lại chợt thấy chị Linh cầm chiếc đùi gà luộc ấn vào bát cơm của tôi khẽ nói: - Ăn đi, chị giấu mãi mới không bị phát hiện đấy. Sao hôm nay về muộn thế? Chị Linh là chị gái ruột tôi, chị đang học đại học năm cuối, từ nhỏ đã được ba mẹ xem như bảo bối. Nhiều lúc tôi cũng rất ganh tỵ, cũng thường tự hỏi vì sao cùng là con mà chị được yêu thương, được đi học đại học, được sống như một cô công chúa còn tôi lại bị mẹ ghét đến vậy. Thế nhưng có nói thế nào cũng không thể phủ nhận rằng trong nhà này chỉ có chị là thương tôi. Trước kia bà nội còn ở đây, bà rất hay bênh tôi có điều bà và mẹ tôi khắc khẩu, sau một trận cãi vã lớn bà đã về quê sống. Chị Linh thấy tôi ngây người liền đẩy đẩy nhẹ vai tôi: - Này ăn đi chứ muộn quá rồi đấy hay định đợi đêm mới ăn? Tôi bật cười nhận lấy miếng đùi gà gặm khẽ hỏi lại: - Chị về từ lúc nào đấy? Lần này chị về lâu không? - Chị về từ trưa rồi mà xe hôm nay đi chậm quá hơn năm tiếng mới đến nhà, lần này về thực tập sáu tháng cơ. Mà sao em đi làm muộn thế? Đông khách lắm à? - Dạ vâng, trời trở lạnh mà nhà hàng lại mới có thêm món nướng lẩu nên đông lắm. - Làm gì thì làm nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ đấy. Chị lên phòng trước đây, ăn xong thì lên tắm rồi lên ngủ nhé. Tôi gật đầu, nhìn theo bước chị rồi nhanh chóng ăn vội phần cơm, rửa bát sau đó bước vào phòng tắm. Bình nóng lạnh được mẹ tôi quy định chỉ bật đến tám giờ tối, cũng may nước lúc này vẫn hơi ấm, tôi tắm vội rồi đi lên tầng. Bên trong phòng ngủ của ba mẹ có tiếng mẹ tôi cằn nhằn, chửi rủa. Dù đã quen nhưng sao hôm nay tâm trạng tôi lại có chút xót xa. Có lẽ trời lạnh, chút dư vị đầu đông khiến tôi yếu đuối đến vậy. Lên đến phòng chị Linh đã ngủ, tin nhắn của Thắng gửi cho từ tối tôi chưa kịp đọc lúc này mới mở ra. Thế nhưng khi vừa chạm tay vào mình hình điện thoại Thắng đã gọi, tôi vội mở cửa nhà vệ sinh bước vào, đầu dây bên kia trọng trầm ấm cất lên: - Em về đến nhà chưa? Xin lỗi em hôm nay anh có cuộc họp về muộn quá không đưa đón em được. Nghe giọng áy náy của Thắng tôi bật cười đáp: - Xin lỗi gì chứ, ai cũng có công việc mà, vả lại anh đừng coi em là trẻ con như vậy. Em cũng đi làm hai năm rồi có ít đâu. - Thì trong mắt anh lúc nào em cũng trẻ con mà, Phương! Anh nhớ em quá, cuối tháng này anh sẽ đứa em về ra mắt ba mẹ nhé. Câu nói cuối cùng của Thắng khiến tim tôi như ngừng lại, mặc dù yêu nhau cũng đã hơn một năm nay, vậy mà mỗi lần anh nói lời ngọt ngào tôi lại như đứng cả tim. Chỉ có điều, trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi bất an mơ hồ, một sự tự ti mà dù Thắng đã nói rất nhiều lần tôi vẫn không thể xua tan đi được. Thấy tôi im lặng, anh lại cất lời: - Sao vậy? Em không nhớ anh hả? - Em… em có… - Vậy nói với anh rằng em nhớ anh đi. - Em… em nhớ anh. Thắng bật cười, điệu cười nghe thôi cũng thấy ấm áp trong cái tiết trời lạnh lẽo này. - Phương, xong dự án này anh rảnh hơn rất nhiều, anh tính cả rồi. Năm sau em hai mươi mốt tuổi rồi, cưới về rồi anh sẽ mở cho em một nhà hàng nho nhỏ, em nấu ăn ngon như vậy, nhất định nhà hàng sẽ thành công. Sống mũi tôi đột nhiên cay xè, hai mươi mốt tuổi còn quá trẻ để lấy chồng nhưng với một đứa như tôi lại cảm thấy quá đỗi bình thường. Thắng vẽ tương lai đẹp quá, đẹp đến mức tôi cũng muốn gạt bỏ mọi thứ mà sống một lần vì bản thân. Phải rồi, Thắng không chê tôi cớ sao tôi lại cứ tự ti, cớ sao lại cứ phải sợ hãi, bất an? Đây không phải lần đầu Thắng đề nghị đưa tôi về ra mắt người lớn, trước kia mỗi lần anh nói ra tôi đều từ chối vì chưa đủ can đảm, nhưng có lẽ đến giờ tôi đã nhận ra mình nên có một gia đình nhỏ riêng rồi. Đêm hôm ấy tôi và anh nói chuyện rất lâu, đến gần sáng khi chị Linh dậy đi vệ sinh tôi mới vội vàng tắt máy rồi đi ngủ. Vừa bước vào giường chị Linh đã cất tiếng: - Người yêu gọi à? - À… - Sao? Đến chị mà em cũng giấu nữa hả? Khai đi, hắn ta làm gì? Bao nhiêu tuổi? Yêu em gái của chị phải vượt qua được bài kiểm tra của chị đấy. Tôi cười gượng gạo nhìn chị không đáp, chị thấy vậy cũng không hỏi thêm gì mà kéo chăn bấu nhẹ tôi một phát. Suốt đêm ấy tôi không chợp mắt nổi, nghĩ đến việc ra mắt ba mẹ Thắng lại hồi hộp vô cùng. Sáng hôm sau khi tôi vừa tỉnh dậy chị Linh cũng dậy đi nộp hồ sơ. Tôi vội vàng vệ sinh cá nhân rồi khoác chiếc áo mỏng đi xuống dưới. Bên phòng mẹ tôi có tiếng the thé cất lên: - Nấu ăn sáng cho cả nhà rồi đi đâu thì đi. Cả ngày đi hầu thiên hạ, chẳng được cái tích sự gì. Tôi không đáp xuống nấu một nồi bánh đa cua rồi lại tất tưởi lấy đồ đi làm. Khi vừa ra cổng chợt thấy Thắng bên kia đường chờ, thế nhưng không phải mình tôi nhìn thấy mà cả chị Linh cũng vừa hay bước ra. Thắng không để ý mà gọi tên tôi: - Phương! Chị Linh hơi dừng lại ở anh còn tôi đỏ mặt xấu hổ, dù sao nếu sau này lấy thì cũng phải biết nhưng lúc này tôi thật sự chưa đủ tự tin giới thiệu anh với gia đình. Tôi còn ngỡ chị Linh sẽ trêu tôi, thế nhưng không, chị hơi mỉm cười rồi bước lên con xe taxi đi thẳng. Thắng phóng xe lại gần đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu cho tôi khẽ hỏi: - Chị gái mà em hay nhắc đến đấy à? Mấy lần anh đến mà chưa gặp bao giờ nhỉ? - Chị ấy đi học đại học trên Hà Nội ít về, thôi đi đi không tí lại muộn giờ đấy anh. Thắng gật đầu, phóng chiếc xe thẳng đến nhà hàng của tôi làm rồi mới đến công ty. Tôi thay bộ quần áo rồi nhanh chóng bước vào trong. Công việc của tôi hằng ngày đều là dọn dẹp, đến trưa thì phụ bếp nấu nướng cho khách sau đó nghỉ một lát đến chiều lại tiếp tục như vậy. Nhà hàng này rất đông khách, lương cũng tương đối cao, tuy vất vả nhưng bù lại hàng tháng đều có thưởng cho nhân viên. Tôi vào lau lại cho sạch bàn ghế vừa nhìn ra tiết trời lạnh lẽo bỗng dưng tôi nghĩ đến Thắng, tôi và anh gặp nhau cũng ở nơi này, trong một lần anh cùng đối tác ăn cơm ở đây thế rồi không hiểu sao anh có số điện thoại của tôi mà gọi điện nhắn tin làm quen. Mãi sau này anh mới nói, khi anh đến nhìn thấy tôi đã như bị sét đánh không kìm được liền vội xin số từ cô bé nhân viên khác. Tôi cũng không hiểu sao anh thích tôi, tuy rằng tôi nhận thức được rằng mình cũng khá xinh xắn, thanh tú nhưng với một phó phòng nhân sự như anh... thực lòng mà nói tôi và anh có chút không tương xứng. Thắng tốt nghiệp đại học kinh tế Quốc Dân, nghe đâu bố anh làm bộ đội, mẹ anh làm giáo viên. Anh thực sự rất giỏi, ra trường mới chỉ ba năm đã được đề bạt lên phó phòng nhân sự. Trước kia khi mới yêu anh tôi rất tự ti, nhưng dần dần tôi nhận thấy việc bằng cấp cũng không quan trọng đối với anh, anh chưa bao giờ chê bai, coi thường tôi, thậm chí còn luôn động viên an ủi tôi rằng việc tôi bươn trải, đi làm sớm mà không học đại học không hề là con đường tồi tệ, xã hội hiện đại, nhiều người vẫn khởi nghiệp và giàu có mà không có bằng cấp. Mỗi lần anh nói vậy, tôi lại cảm thấy bản thân may mắn và tự tin hơn rất nhiều. Những ngày tiếp theo tôi vẫn đi sớm về khuya như vậy, mãi đến thứ hai tuần sau đó tôi được về sớm một hôm do có người thay ca của mình nên nhắn tin cho Thắng không cần đón. Thế nhưng khi chạy ra ngoài đã thấy anh chờ sẵn. Anh không đưa tôi thẳng về nhà mà lòng vòng vào một con hẻm nhỏ rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi khẽ thì thầm: - Phương, anh yêu em. Tôi nghe trong gió có mùi rượu hơi thoảng nhẹ, anh càng siết chặt, hơi thở có phần gấp gáp: - Mai anh đi công tác Đà Nẵng một tuần. Thực sự anh sợ nhớ em không chịu nổi mất. - Bình thường anh vẫn đi công tác đấy thôi, sao hôm nay lại yếu đuối thế? - Tôi vừa cười vừa vòng tay qua bờ ngực rắn chắc của anh Thắng cúi xuống, hôn lên môi tôi, gió rít từng cơn nhưng nụ hôn lại nóng bỏng khiến toàn thân tôi cũng không còn cảm nhận được hơi lạnh. Anh như điên như dại, đôi tay bất chợt mân mê luồn vào chiếc áo rồi chạm khẽ lên ngực tôi. Khi còn đang say đắm trong nụ hôn ngọt ngào, tôi chợt bừng tỉnh kéo tay anh ra lắp bắp: - Anh... nhỡ có người - Vậy... mình... mình đi nhà nghỉ nhé. Anh... anh muốn chúng ta là của nhau, đừng từ chối anh nữa được không? Đằng nào chúng mình cũng cưới nhau mà. Tôi nhìn ánh mắt cầu khẩn của Thắng, chợt thấy có lỗi, đấy là lần thứ en nờ anh đề nghị chuyện này. Có điều... lúc này đây bản thân tôi vẫn chưa đủ sẵn sàng cúi đầu áy náy đáp: - Em chưa sẵn sàng. - Sao lúc nào em cũng chưa sẵn sàng thế? Người ta yêu nhau còn chửa trước, đằng này chỉ là cho nhau thứ quý giá nhất, mai anh đi công tác cả tuần, chẳng lẽ em không chiều anh một chút được sao? Hay em không thực sự yêu anh? Không muốn lấy anh - Không phải, em chỉ muốn dành thứ tốt đẹp nhất đến đêm tân hôn. - Nếu thật sự yêu nhau, nếu thật sự xác định đến với nhau đêm nào chẳng là đêm tân hôn? Tôi ngước đôi mắt lên nhìn Thắng, trong một giây lát tưởng chừng mình sẽ mềm lòng cuối cùng tôi vẫn kiên định đáp: - Thắng! Em thực sự chưa đủ sẵn sàng, nếu thật sự yêu nhau thì chờ một chút cũng được mà đúng không anh? Thắng thở dài rồi nói: - Ừm! Lên xe đi anh đưa em về. Tôi biết anh còn chút giận tôi, suốt đoạn đường trên xe anh không nói với tôi thêm câu nào dù tôi hỏi anh rất nhiều, đến khi xuống xe anh cũng vội phóng đi luôn. Thực lòng tôi không trách anh, anh đã từng nói bọn trẻ giờ mười bảy mười tám đã đi nhà nghỉ ầm ầm, không phải tôi không có dục vọng, mà bởi tôi từng hứa với bà nội, hứa với bản thân rằng thứ quý giá nhất của đời con gái sẽ để dành trọn vẹn đêm tân hôn. Cả đêm ấy Thắng cũng không gọi cho tôi thêm cuộc nào, nhắn tin anh đã xem mà không trả lời. Tôi có chút buồn bã, trái tim lại khẽ nhói lên, anh là mối tình đầu của tôi, là người đàn ông duy nhất đối xử tốt với tôi liệu rằng tôi như vậy có cứng nhắc quá, liệu rằng tôi có sai hay không? Sáng hôm sau khi tôi vừa tỉnh dậy chợt thấy chị Linh không còn ở bên cạnh liền vội chạy xuống nhà. Có tiếng mẹ tôi oang oang cất lên: - Đấy ông xem, con Linh vừa đi thực tập là đã được sếp cho đi công tác, tôi nói rồi hai đứa con ông chỉ có con Linh là có tương lai thôi còn cái thứ báo cô kia thì làm được cái tích sự gì? Tôi không nghe được ba tôi trả lời cũng không muốn chấp mấy lời của mẹ mà kéo vội chiếc áo rồi xuống bếp nấu đồ ăn sáng. Cả ngày hôm ấy tôi như kẻ mất hồn chờ đợi một tin nhắn từ người yêu. Thế nhưng một giờ, hai giờ ba bốn giờ rồi đến một ngày, hai ngày, ba bốn ngày trôi qua Thắng vẫn không hề nhắn tin cho tôi. Dù biết bản thân nên giữ sĩ diện nhưng tôi vẫn không kìm được mà mỗi ngày đều đặn nhắn hỏi thăm anh. Vậy nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, im lặng đến bản thân tôi cũng cảm thấy bất an mơ hồ. Trước kia khi tôi từ chối chuyện ấy anh cũng chưa từng lạnh nhạt với tôi như bây giờ, tôi đã cố tự nhủ là do anh bận nhưng những suy nghĩ rối ren cứ hiển hiện lên trong đầu. Thế nhưng cũng may cuối tuần Thắng gọi điện cho tôi, anh nói cả tuần nay anh bận dự án với đối tác nên không liên lạc được. Giọng anh hồ hởi như chưa từng có chuyện gì khiến tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Buổi tối hôm ấy Thắng lại đón tôi về nhà, còn mua cho tôi chút đồ ăn sau đó chở tôi về nhà. Có điều không hiểu sao tôi cứ thấy anh có chút khác khác mà không thể hiểu khác ở đâu. Những ngày tiếp theo Thắng bận bịu với công việc, tôi cũng vậy. Cuối tháng tôi nhận lương, định cùng anh đi ăn một bữa nhưng anh họp nên tôi lại trở về nhà. Vừa vào đến nơi mẹ tôi đã ngồi trên ghế bóng gió với ba tôi: - Cũng cuối tháng rồi ông nhỉ, tiền điện tiền nước hết cả triệu bạc, rồi ăn uống chi tiêu... Tôi hiểu ý mẹ, rút tập phong bì đưa cho bà nói nhỏ: - Tiền đóng góp tháng này của con, với lại tháng này con được thưởng cao hơn một chút nên con biếu ba mẹ một triệu, tuy ít... Khi còn chưa nói dứt lời mẹ tôi đã rít lên: - Biếu thì cũng vào phần ăn của chị, nghe biếu mà cứ như tôi bòn rút tiền ý nhỉ. Tôi sợ hãi nhìn mẹ, cứ tưởng tháng này dư thêm chút tiền thưởng biếu bà bà sẽ vui không ngờ lại nổi giận như vậy. Ba tôi thấy thế liền xua xua tay: - Thôi, bà cứ nghiêm trọng hoá vấn đề lên làm gì? Muộn rồi để nó vào ăn cơm. - Tôi nói không thiên hạ lại bảo tôi thế nọ thế kia... - Thiên hạ nào nói bà vậy chứ, bà cứ tự nghĩ tự suy diễn thế. Thôi con vào ăn cơm dọn dẹp đi Mẹ tôi không thèm nhìn, cầm một triệu với chiếc phong bì nhét vào túi rồi bỏ lên gác. Tôi khẽ thở dài, ăn uống tắm táp xong lên tầng nằm vật ra. Chị Linh hôm nay chưa về, tôi nằm chợt thấy tủi thân đến đau lòng. Rốt cuộc là tại sao mẹ luôn như vậy với tôi, cùng là con sao mẹ lại ghét bỏ tôi đến thế? Từ nhỏ mẹ chưa từng ôm tôi, chưa từng một lần nói mẹ yêu tôi, mỗi lần chị Linh sà vào lòng mẹ đều vuốt ve mái tóc chị, còn tôi tại sao mẹ lại đẩy ra xa? Đến lớn lên rồi tôi vẫn không hiểu, tôi đã làm gì sai với mẹ, rốt cuộc tôi có phải máu mủ ruột thịt mà mẹ sinh ra hay không? Sống mũi tôi cay xè nhưng rồi lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào, có lẽ khi còn nhỏ đã khóc quá nhiều, giờ đây tôi không còn thể rơi nước mắt vì những chuyện này nữa rồi. Càng ở đây càng ngột ngạt, tôi càng muốn được thoát khỏi căn nhà này, muốn được vẫy vùng. Những ngày tiếp theo Thắng vẫn chưa hết bận, cả ngày gần như anh không nhắn cho tôi một cái tin. Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, mong muốn được cùng anh đường đường chính chính nên vợ nên chồng để ra khỏi căn nhà của chính mình cũng càng mãnh liệt. Thế nhưng tôi không thấy anh nhắc thêm gì đến việc ra mắt ba mẹ anh vào cuối tháng nữa, hỏi thì năm lần bảy lượt anh gạt đi nói rằng anh chưa sắp xếp được thời gian. Tôi tuy không học hành cao, nhưng không phải quá ngốc mà không nhận ra dường như sau lần từ chối của mình Thắng lạnh nhạt với tôi rất nhiều. Sau vài lần như vậy, cuối cùng tôi quyết định gặp anh để nói, lần này không còn như mọi khi, tôi vừa đề nghị anh liền nói: - Em muốn được gặp ba mẹ anh lắm à? Trước kia anh tưởng em ngại gặp họ chứ? - Không phải muốn hay không, mà anh nói cưới em thì cũng nên để em ra mắt chứ anh. Trước kia là do em chưa sẵn sàng nhưng giờ em sẵn sàng rồi. Thắng nhìn tôi rất lâu, anh đẹp trai thế này, giỏi giang thế này... tôi thực sự rất sợ mất anh. Tôi sợ rằng nếu cứ kéo dài tình cảm này sẽ bị nguội lạnh mất. Thắng cúi xuống khuấy li cafe rồi đáp: - Được, vậy em chuẩn bị đi, thứ bảy anh sẽ đưa em về nhà. Nói rồi Thắng chở tôi ra ngoài, trời tối, anh lại đưa tôi vào hẻm nhỏ. Lần này anh không đụng chạm mà nói luôn: - Anh muốn chúng ta là của nhau được chứ? Tôi nhìn anh, nếu tôi từ chối anh thêm lần nữa liệu anh có chán tôi không? Tôi thực sự rất sợ, tôi đã muốn gật đầu, đã muốn chiều anh, vậy mà giây phút cuối cùng tôi vẫn khẽ lắc. Thắng không nói gì chỉ cười nhạt kêu tôi lên xe chở tôi về nhà. Gương mặt anh không chút cảm xúc khiến tôi chênh vênh vô cùng. Không! Nhất định anh không phải là kẻ chỉ biết tình dục, nhất định anh yêu tôi là thật nếu không anh đã không chịu đưa tôi về ra mắt. Nghĩ vậy tôi cũng thấy lòng dễ chịu hơn. Sáng thứ bảy, tôi xin nghỉ việc một ngày, vì là nhân viên mẫn cán nên tất nhiên chủ cũng không làm khó dễ. Tôi mặc bộ quần áo sơ mi, trang điểm nhẹ nhàng rồi khoác thêm chiếc áo khoác cho đỡ lạnh. Vừa định bước ra cửa chị Linh liền hỏi: - Hôm nay em không đi làm mà đi đâu hả? Tôi nhìn chị Linh, mấy lần chị bắt gặp tôi với Thắng nên cũng không muốn giấu nữa mà đáp: - Hôm nay em về ra mắt người yêu. Chị Linh hơi khựng lại, đôi lông mày cong vút chau lại nhưng rồi chị bật cười nói: - Nhanh thế cơ à? Vậy mà không nói gì với cả nhà nhỉ? - Từ từ em sẽ nói mà, thôi em đi đây nha. Chị Linh gật đầu, xua tay ra hiệu tôi mau đi. Hôm nay Thắng không đón tôi, tôi tự bắt một chiếc xe ôm đến hàng hoa quả sạch mua một giỏ thật bắt mắt rồi theo địa chỉ đến nhà anh. Nhà Thắng ở trung tâm thành phố, cách nhà tôi không xa nhưng nhộn nhịp và sầm uất hơn rất nhiều. Thắng chờ tôi sẵn bên ngoài đầu ngõ rồi dẫn tôi vào, anh không nói gì nhiều chỉ đi trước, lần đầu tiên ra mắt thật khiến tôi hồi hộp đến nghẹt thở. Thế nhưng mấy lần trước Thắng đều nói ba mẹ anh rất hiền nên tôi cũng đỡ lo. Nhà Thắng không quá to nhưng sạch sẽ, đồ đạc lại bày trí rất đẹp. Tôi cầm giỏ hoa quả tháo giày rồi bước vào trong, ba mẹ anh ngồi trên ghế, vẻ mặt rất nghiêm trang, nghiêm trang đến mức tôi chào lớn họ cũng không đáp. Thắng nhìn ba mẹ rồi nói: - Dạ, đây là Phương, bạn con ạ. Ba anh kéo cặp kính lên, nhìn tôi chằm chằm, còn mẹ anh lạnh nhạt cầm tách trà hừ nhẹ một tiếng. Trong trí tưởng tượng của tôi ba mẹ anh ắt hẳn rất dễ gần, vui vẻ, hay nói thế nhưng bỗng dưng gặp thái độ này... tôi hụt hẫng như rơi từ trên tầng mây thứ mười tám xuống. Tôi khẽ đặt giỏ hoa quả lên bàn nhỏ nhẹ: - Dạ, lần đầu cháu đến cháu có chút hoa quả... Còn chưa kịp đặt lên bàn mẹ anh đã hắng giọng nói: - Ngồi đi Tôi hơi giật mình, buông vội giỏ hoa quả rồi ngồi xuống trước mặt bà. - Nghe nói cháu là người yêu thằng Thắng? - Dạ vâng thưa bác - Năm nay bao nhiêu tuổi? - Dạ cháu gần hai mốt tuổi ạ. - Không đi học đại học? Câu hỏi của mẹ Thắng khiến tôi đột nhiên lạnh toát người, chuyện không bằng cấp vốn dĩ tôi tưởng gia đình anh không coi trọng... nhưng giọng điệu này của bà khiến tôi có chút sượng sùng. Bà lại tiếp lời: - Trả lời đi chứ? - Dạ vâng... cháu học xong cấp ba thì đi làm luôn thưa bác. - Làm gì? - Cháu... cháu làm nhân viên phục vụ nhà hàng. - Cháu biết thằng Thắng là thủ khoa đại học Kinh Tế Quốc Dân chứ? - Dạ... cháu biết ạ. - Phương này! Không phải nhà bác khó tính khắt khe gì, nhưng một đứa con gái học hết cấp ba, lại chỉ làm nhân viên phục vụ nhà hàng, cháu xem... cháu có điểm gì xứng với con bác? Tôi không ngờ mẹ anh có thể nói thẳng như vậy, thẳng đến mức tôi chơi vơi gần như không còn nói thêm gì. Bao nhiêu câu chuẩn bị ở nhà đến giờ bỗng ứ lại ở cổ, quay sang Thắng cầu cứu nhưng anh chỉ dửng dưng nhìn tôi. Mẹ anh thấy vậy khoé môi lại nhếch lên nói tiếp: - Gia đình bác không thể chấp nhận cháu làm dâu. - Nhưng... nhưng cháu với anh Thắng yêu nhau là thật bác ạ. - Cháu còn trẻ, cháu có thể tìm một người xứng với mình và thằng Thắng cũng vậy. - Bác à, thực sự bằng cấp nếu quan trọng lấy nhau rồi cháu có thể đi học một trường nào đó, giờ học đại học không còn khó... Mẹ Thắng đặt tách trà mạnh xuống bàn khiến nước văng tung toé giận dữ rít lên: - Phương! Đây là lần đầu bác gặp cháu, chưa nói đến bằng cấp thì cách nói chuyện của cháu bác cũng không thể chấp nhận được. - Cháu... cháu nói gì sai sao thưa bác? Mẹ Thắng nhìn tôi, gằn giọng: - Kể cả cháu học đại học, kể cả cháu có bằng cấp thì gia đình bác cũng không thể chấp nhận. Gia đình bác không chấp nhận một đứa con dâu đã có một đời chồng, huống hồ... lại còn làm nhân viên nhà hàng, một phó phòng nhân sự, cháu nghĩ sao có thể hợp được? Cháu có thể không nghĩ cho cháu nhưng cháu nên nghĩ đến thằng Thắng. Bác là mẹ nó, bác không muốn ác độc chia cắt tình yêu của con trai bác, nhưng nếu tình yêu đó là địa ngục là nấm mồ chôn tương lai của nó thì bằng giá nào bác cũng sẽ không chấp nhận. "Một đời chồng", tôi ù cả tai, hai tay bấu chặt vào quần lắp bắp nói: - Bác à... bác nghe cháu giải thích được không? Thực ra đúng là năm mười tám tuổi cháu có... Thế nhưng chưa kịp nói hết bà đã quay sang Thắng hất hàm: - Con đưa Phương về đi, mẹ mệt rồi. Tôi quay sang Thắng, bấu bấu tay anh, chuyện bằng cấp anh có thể không nói đỡ được, nhưng chuyện này tôi vẫn hi vọng anh sẽ giải thích giúp tôi. Mẹ Thắng thấy vậy liền ôm đầu, nhăn nhó gắt lên: - Thắng, con không nghe thấy mẹ nói gì hả? Con đưa bạn con về đi, hay con muốn mẹ tăng xông mà chết đây? Thắng kéo tôi dậy khẽ nói: - Phương mẹ anh mắc chứng rối loạn tiền đình, để anh đưa em về đã... Tôi nhìn Thắng, không thể ngờ rằng ngày ra mắt gia đình anh lại chóng vánh đến vậy, nhưng... điều quan trọng hơn... tôi chợt thấy bản thân thất vọng về anh vô cùng. Mẹ anh nói tôi sao cũng được, ba anh hiểu nhầm tôi thế nào cũng không sao, còn anh, từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi yên như bù nhìn, những lời ngọt ngào anh từng nói với tôi khác gì gió thoảng mây trôi? Tôi hất tay Thắng, mím chặt môi cố giữ phép lịch sự tối thiểu chào ba mẹ anh rồi xin phép đi về. Bên ngoài trời đổ mưa, Thắng cũng không đuổi theo, tôi bật cười chua chát, trong tim như có hàng ngàn chiếc kim nhọn hót đâm vào. Mời các bạn đón đọc Hai Đời Chồng của tác giả Phạm Vũ Anh Thư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Lần Và Mãi Mãi
Tựa gốc: Once And Always. VƯỢT LÊN NHỮNG GIÔNG TỐ CỦA ĐỊNH MỆNH, MỘT TÌNH YÊU ĐẸP SẼ NỞ HOA... Victoria Seaton, một người đẹp nước Mỹ tâm hồn phóng khoáng đã đột ngột trở thành mồ côi và đơn độc, đang vượt qua đại dương mênh mông. Đang hăm hở muốn khẳng định lại dòng dõi đã thất lạc từ lâu của mình, nàng kinh ngạc trước sự tráng lệ oai nghiêm của Wakefield, một điền trang xa hoa của nước Anh thuộc về một người anh em họ xa của nàng... Ngài Jason Fielding trứ danh. Bị tìm kiếm tại các cuộc chơi, các buổi diễn kịch, opera hay các vũ hội bởi các quí bà quí cô thời trang nhấtLondon, Jason vẫn còn là một bí ẩn đối vớiVictoria. Hoang mang vì những hành vi kiêu ngạo của hắn ta, tuy vậy lại bị lôi kéo bởi cái phong thái của một con báo của hắn, nàng đã cảm nhận được những ký ức đau đớn đến thiêu đốt còn nung nấu trong chiều sâu đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của hắn. Không thể kháng cự lại sự quyến rũ nóng bỏng của nàng, cuối cùng Jason đành ôm nàng vào trong vòng tay mạnh mẽ của mình, làm cho đôi môi nàng mê đắm trong những nụ hôn, khơi dậy trong nàng một sự khát khao mãnh liệt ngọt ngào. Cưới nhau vì mong muốn, họ được bao bọc trong niềm vui hưởng thụ, mãnh liệt, cuối cùng đã vượt ra khỏi vòng kiềm toả thô bạo của quá khứ. Rồi, trong một khoảnh khắc đau đớn mơ hồ, Victoria khám phá ra sự dối trá kinh hoàng nằm giữa trái tim tình yêu của họ... một tình yêu nàng đã ước mơ sẽ ca khúc khải hoàn...  Một Lần Và Mãi Mãi - Once and Always *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** “Nào nào, cháu yêu,” Nữ công tước Claremont nói, tay vỗ vỗ lên vai của cô chắt gái của bà. “Ta thật tan nát cả lòng khi thấy con đau khổ thế này.” Victoria< cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những bãi cỏ cắt tỉa gọn ghẽ trải dài trước mặt và không nói gì cả. “Ta khó mà tin được là chồng cháu lại không đến để xin lỗi về cái âm mưu tàn nhẫn mà hắn và Antherton thực hiện với cháu,” nữ công tước gắt gỏng tuyên bố. “Có lẽ cậu ta chưa trở về nhà đêm đó, rốt cuộc là vậy.” Bà lui tới một cách nôn nóng trong phòng, tựa người vào cây gậy, đôi mắt linh lợi của bà bắn nhanh về phía cửa sổ như thể cả bà nữa cũng đợi Jason Fielding đến bất cứ lúc nào. “Khi nào cậu ta thực sự xuất hiện, ta sẽ thoả mãn cực kỳ nếu cháu bắt cậu ta quì xuống!” Một nụ cười nhăn nhó rầu rĩ xuất hiện trên đôi môi mềm mại của Victoria. “Thế thì có cơ bà phải thất vọng rồi bà ạ, vì cháu có thể cam đoan với bà không một chút nghi ngờ là Jason sẽ không làm điều đó. Có khả năng hơn là anh ấy chỉ bước vào đây và cố hôn cháu và, và—” “—và lôi cuốn cháu về nhà phải không?” Nữ công tước thẳng thừng kết thúc. “Chính xác.” “Và liệu cậu ta có đạt được điều đó không?” bà hỏi, nghiêng mái đầu bạc của bà sang một bên, đôi mắt bà trong phút chốc đầy vui thích bất chấp vẻ nhăn nhó của bà. Victoria< thở dài và quay lại, tựa đầu vào khung cửa sổ và vòng tay lên ngang ngực. “Có thể.” “Được, chắc chắn cậu ta sẽ thong thả mà làm chuyện đó. Cháu có thực sự tin là cậu ta biết về những bức thư của anh Bainbridge không? Ý ta là nếu cậu ta thật sự biết về chúng thì cậu ta thật là quá sức vô lối khi không nói với cháu.” “Jason chẳng có lề lối gì cả đâu ạ,” Victoria chán chường nói. “Anh ấy không tin vào nguyên tắc đạo đức đâu.” Nữ công tước lại bước đi đầy suy tư nhưng bà bỗng nhiên ngừng phắt lại khi bà đi tới chỗ Sói, nó đang nằm trước lò sưởi. Bà rùng mình và đổi hướng. “Chẳng biết ta đã phạm phải tội lỗi gì mà phải chịu có cái con vật dữ tợn này làm khách trong nhà, ta không biết nữa.” Một tiếng cười buồn thoát ra khỏi miệng Victoria. “Cháu xích nó lại bên ngoài nhé?” “Chúa lòng lành, không! Nó đã xé tan đũng cái quần chẽn của Michaelson khi ông ta cho nó ăn sáng nay.” “Nó không tin đàn ông.” “Một con vật khôn ngoan. Mặc dù xấu xí.” “Cháu nghĩ nó thật đẹp cái kiểu hoang dã, kiểu săn mồi đấy chứ—” giống như Jason, nàng nghĩ, và vội vã gạt bỏ những hồi tưởng làm nàng não cả người ấy đi. “Trước khi ta cho Dorothy đi Pháp, nó đã nuôi hai con mèo và một con chim sẻ gãy một cánh. Ta cũng không thích chúng, nhưng ít ra chúng không dè chừng ta như cái con vật này. Ta bảo cho cháu biết, nó rất vui lòng mong đợi được chén thịt ta đấy. Ngay cả bây giờ nó cũng đang tự hỏi không biết mùi vị của ta ra sao.” “Nó quan sát bà là vì nó nghĩ nó đang bảo vệ bà,” Victoria mỉm cười giải thích. .... Mời các bạn đón đọc Một Lần Và Mãi Mãi của tác giả Judith McNaught.
Hạnh Phúc Nhân Đôi
Corey Forrester đã yêu Spencer Addison ngay cái nhìn đầu tiên khi cô gặp anh tại một buổi tiệc lúc cô mới chỉ 14 tuổi. Anh là tình yêu thơ dại của cô và cô luôn đi theo anh đến bất cứ nơi nào anh đến. Tuy nhiên một lần thất hẹn đã tước đi mọi sự si mê và yêu mến của cô đối với anh. Bây giờ sau nhiều năm cô quay lại nơi anh sống ở Rhode Island để quay phim cho đám cưới của cháu gái anh. Một khi đến đó, tình cảm xưa trỗi dậy và cô bất ngờ khám ra rằng sự si mê thơ dại của cô đối với anh lúc còn trẻ đã phát triển thành tình yêu sâu đậm khi cô trưởng thành. Cô có thể tin Spencer một lần nữa với tình yêu của cô không? Spencer Addison phấn khích để gặp lại Corey Forrester sau hơn 5 năm. Cô đã từng là chiếc bóng của anh khi họ còn trẻ và anh chỉ không thể hình dung được là chuyện gì đã gây ra sự bất hòa giữa họ. Nhưng khi anh gặp cô ở nhà mình, anh không thể tin là cô đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp và dí dỏm. Và anh không thể ngăn mình đừng yêu cô. Để chỉnh sửa lỗi lầm mà anh đã gây ra khi còn trẻ, anh muốn chứng minh bản thân với cô một lần nữa. Anh có thể thuyết phục Corey rằng anh là người mà cô có thể tin tưởng và trao trái tim cho anh không? *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Q uấn trong chiếc áo choàng nhung màu đỏ, Corey đứng ở cửa sổ của ngôi biệt thự nhỏ, nhìn tuyết đang rơi, ánh trăng quét qua những ngọn đồi của Vermont, nơi họ đã quyết định trải qua lễ Nô-en đầu tiên thật sự của họ. Chồng cô nhấn mạnh đây cũng là tuần trăng mật thứ hai của họ - tuần trăng mật mà họ sẽ có nếu Corey có đám cưới vào lễ Nô-en của cô... và anh đang đóng vai một chú rể rực lửa đam mê. Cô quay lại và đi đến giường nơi Spence đang ngủ, cô cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán anh. Trời đã gần sáng, và anh đã làm tình với cô cho đến khi cả hai đều kiệt sức, nhưng hôm nay là sáng ngày lễ Nô-en, và cô lo lắng đến ngớ ngẩn khi thấy anh mở quà của anh. Anh luôn tặng quà cho cô, và cô cũng phải đi tìm nhiều tháng trời để mua một món quà chỉ cho riêng anh. Một nụ cười hiện lên môi của anh. "Sao em lại thức?" anh hỏi mà không mở mắt ra. "Hôm nay là sáng Nô-en. Em muốn tặng quà cho anh. Anh có phản đối không?" "Hoàn toàn không," anh nói với tiếng cười khàn khàn và kéo cô nằm xuống trên người anh. "Đây không phải là quà của anh," cô thông báo cho anh biết, chống khuỷu tay trên ngực anh khi anh mở áo choàng của cô. "Anh đã có cái này rồi." "Anh thích có hai món quà cùng một lúc," anh tiếp tục dai dẳng, lướt ngón tay anh xuống khe hở giữa ngực cô. "Hai Lễ giáng sinh và hai tuần trăng mật, tất cả trong cùng một năm," cô trả lời trong tiếng cười hổn hển khi môi anh dò tìm lối đi quyến rũ nơi bàn tay anh đã ở đó. "Chẳng lẽ chúng ta sẽ luôn làm mọi thứ thành một cặp sao?" Câu trả lời cho câu hỏi đó xuất hiện chín tháng sau trong mục báo tin trẻ mới sinh của tạp chí People: Đó là niềm "hạnh phúc nhân đôi" cho Spencer Addison và vợ của anh, nhiếp ảnh gia Corey Foster - một cặp sinh đôi giống hệt nhau tên là Molly và Mary, chào đời vào ngày 25, tháng Chín. .... Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Nhân Đôi của tác giả Judith McNaught.
Em Có Để Ta Hôn Em Không?
Tác giả Judith McNaught đã đưa người đọc đi từ những vùng đất hoang dã của nước Mỹ đến thành phố London thanh lịch vào những năm 1820 trong một sự tình cờ lãng mạn khó quên. Sheridan Bromleigh, cô gia sư tóc đỏ người Mỹ được thuê để đồng hành với nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster tới nước Anh làm lễ cưới với vị hôn phu của mình. Giữa đường, Charise bỏ trốn theo một anh chàng lạ mặt khác khiến Sheridan khổ sở vì không biết sẽ phải giải thích ra sao với nam tước Burleton, hôn phu của Lancaster. Đứng trên bến tàu, Bá tước Langford Stephen Westmoreland cho rằng người phụ nữ trẻ đang đi về phía chàng là Charise Lancaster, chàng phải có trách nhiệm thông báo với nàng về cái chết của Burleton mà chàng đã gây ra trong vụ tai nạn vào đêm trước đó. Mất kiểm soát vì bối rối, cô gái loạng choạng bước ngay dưới các thùng hàng hóa đang rơi... Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà không còn nhớ mình là ai; chỉ có một dấu vết duy nhất về quá khứ rằng tất cả mọi người đều gọi nàng là Charise Lancaster, và nàng tin Stephen chính là vị hôn phu của mình. Tất cả những gì nàng thực sự biết đó là nàng đang yêu ngài bá tước người Anh đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Cuộc sống bắt đầu bày ra trước mắt nàng những biến cố, hiểu lầm, giận dữ và cả một câu chuyện tình nóng bỏng, lãng mạn tuyệt vời... Judith McNaught, tác giả cuốn "Paradise - 11 năm chờ ... 11 tuần yêu", đã đưa người đọc đi từ những vùng đất hoang dã của nước Mỹ đến thành phố London thanh lịch vào những năm hai mươi của thế kỷ XIX, trong một sự tình cờ lãng mạn khó quên. ----- Đây là cuốn sách cuối cùng (xét về mặt bối cảnh) trong bộ ba về gia đình Westmoreland hùng mạnh và nói về những biến cố trong gia đình xảy ra bốn năm sau khi Whitney kết hôn cùng Công tước Claymore. Stephen Westmoreland - nhân vật chính trong truyện này là em trai của Clayton trong Whitney, My Love. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Sheridan Bromleigh, cô gia sư tóc đỏ người Mỹ được thuê để đồng hành với nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster tới nước Anh làm lễ cưới với vị hôn phu của mình. Giữa đường, Charise bỏ trốn theo một anh chàng lạ mặt khác khiến Sheridan khổ sở vì không biết sẽ phải giải thích ra sao với nam tước Burleton, hôn phu của Lancaster. Đứng trên bến tàu, Bá tước Langford Stephen Westmoreland cho rằng người phụ nữ trẻ đang đi về phía chàng là Charise Lancaster, chàng phải có trách nhiệm thông báo với nàng về cái chết của Burleton mà chàng đã gây ra trong vụ tai nạn vào đêm trước đó. Mất kiểm soát vì bối rối, cô gái loạng choạng bước ngay dưới các thùng hàng hóa đang rơi... Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà không còn nhớ mình là ai; chỉ có một dấu vết duy nhất về quá khứ rằng tất cả mọi người đều gọi nàng là Charise Lancaster, và nàng tin Stephen chính là vị hôn phu của mình. Tất cả những gì nàng thực sự biết đó là nàng đang yêu ngài bá tước người Anh đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Cuộc sống bắt đầu bày ra trước mắt nàng một câu chuyện tình nóng bỏng, lãng mạn tuyệt vời… và cả những biến cố, hiểu lầm, giận dữ… khi nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster trở lại và muốn dành lấy vị trí mà lẽ ra cô ta được đặt vào đó. Cuốn tiểu thuyết gồm 2 tập, với lối đối thoại hài hước giữa các nhân vật, hành văn uyển chuyển mềm mại... chắc chắn độc giả sẽ cuốn hút đến những dòng cuối cùng của cuốn sách. .... Mời các bạn đón đọc Em Có Để Ta Hôn Em Không? của tác giả Judith McNaught.
Định Mệnh
Zachary Benedict Stanhope được sinh ra trong một gia đình giàu có nhất ở Ridgemont. Anh có vẻ ngoài đẹp trai, sang trọng với tính tình kiêu ngạo đặc trưng cho đám đàn ông nhà Stanhope. Nhưng khi một vụ xô xát bi thảm dẫn đến việc anh bị tống ra khỏi nhà, anh phải làm việc ở một xưởng phim ở Hollywood để kiếm sống. Nhờ vào vẻ ngoài của anh, anh sớm được khám phá và trở thành một ngôi sao điện ảnh và cuối cùng đã đoạt giải giải thưởng Oscar cho diễn viên / đạo diễn xuất sắc nhất. Nhưng định mệnh lại một lần nữa thay đổi số phận của anh khi người vợ ngoại tình của anh bị giết chết ngay trên cảnh quay do anh làm đạo diễn, Zack bị kết tội 45 năm tù ... Julie Mathison là một cô bé mồ côi lớn lên ở những trại mồ côi. Vì vậy, cho đến năm 11 tuổi, cô là một cô bé thất học chưa từng được người lớn chỉ dẫn, và cô dành nhiều thời gian trên đường phố học cách đánh cắp và nối dây nóng khởi động xe hơi. Số phận của Julie được thay đổi khi một bác sĩ tâm lý để mắt đến cô. Kể từ đó cô được gia đình Mathisons nhận nuôi. Julie tự hứa với lòng là sẽ làm hết sức mình để trở thành một người hoàn hảo để đáp lại tình cảm của gia đình Mathisons. Hơn một thập niên sau, định mệnh sắp đặt hai người gặp nhau. Khi Zack trốn tù và buộc phải bắt cóc Julie khi cuộc đào tẩu của anh không diễn ra theo đúng kế hoạch. Chẳng bao lâu, sự rắc rối bắt đầu khi Julie thấy mình là một con tin sốt sắng, và Zack phát triển cảm giác muốn bảo vệ cô, một chuyện mà anh chưa bao giờ cảm thấy đối với bất cứ phụ nữ nào trước đây, thậm chí với đối vợ anh cũng không. Khi Zack cho cô quay về nhà, cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục cả thế giới rằng Zack vô tội. Nhưng cô bắt đầu khám phá ra nhiều chuyện làm cho cô nghi ngờ sự vô tội của Zack. Kết thúc là cô đã phản bội anh, vì thế gây cho cả hai nhiều sự đau khổ và bất hạnh. Liệu Zack có tha thứ cho những gì cô đã làm? Và liệu anh sẽ mãi phải sống như một tên tù vượt ngục ? Muốn biết kết quả thì mời lót dép ngồi đọc. Truyện này nếu dịch đúng theo tựa đề là "Hoàn Hảo", nhưng TT thấy dùng tên "Định Mệnh" hợp với truyện hơn ... *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Trong căn hộ áp mái ở thành phố Chicago, bạn hàng xóm và phù rể trước đây của Zack, Matt Farrell, nhìn thấy cô con gái đang chạy như bay vào phòng, theo sau là mẹ bé, rồi nhảy chồm lên đùi anh. Với mái tóc vàng óng mượt mà và đôi mắt xanh, Marissa giống hệt Meredith, luôn luôn làm Matt  phải phì cười mỗi khi thấy họ   “Cha nghĩ bây giờ là giờ ngủ trưa cơ mà” anh nói với cô con gái   Cô bé nhìn vào kho sách báo khổng lồ mà anh đang theo dõi, và nhanh chóng hiểu lầm đó là những cuốn truyện cổ tích.   “Đọc truyện. Cha. Trước đã. Làm ơn mà”   Trước khi trả lời, Matt tò mò nhìn Meredith, chủ tịch Bancroft & Company, một chuỗi thương hiệu độc quyền được sáng lập bởi tổ tiên cô, và cô nhìn anh cười vô vọng.   “Hôm nay là chủ nhật mà” cô nói “Những ngày chủ nhật thì khá đặc biệt. Em nghĩ giấc ngủ trưa có thể đợi thêm vài phút”   “Mẹ nói được rồi kìa” anh vừa nói vừa ôm cô bé vào lòng, trong đầu nghĩ ra câu chuyện. Meredith thấy tia sáng thú vị lóe lên trong mắt anh khi cô xếp ghế ngồi nghe, và cô nhận ra nguyên do của việc đó ngay khi Matt bắt đầu   “Ngày xửa ngày xưa” giọng anh ra chiều nghiêm túc “có một nàng công chúa xinh đẹp ngồi trên ngai vàng ở Bancroft&Company”   “Mẹ?”   “Mẹ” Matt xác nhận “Bên cạnh xinh đẹp và tuyệt diệu, nàng công chúa này còn rất thông minh. Nhưng một ngày kia” giọng anh trở nên nghiêm trọng đến tàn khốc “nàng để một tay nhà băng đầu độc ác tư tiền của nàng vào một công ty mà – ”   “Chú Parker?” Marissa toe toét hỏi   Meredith che dấu nụ cười vì lời miêu tả vị hôn phu trước đây của Matt và vội vàng nói   “Cha nói đùa đấy. Chú Parker không độc ác đâu con”   “Đây là câu chuyện của anh mà” Matt tóe miệng cười tranh cãi rồi lại tiếp tục “Trong lúc đó chồng của công chúa là một người rất rành về lãnh vực kinh doanh đã cảnh báo cô không được làm vậy, nhưng cô vẫn làm bằng mọi giá” anh nhấn mạnh “Nàng công chúa còn tin chắc đến mức đánh cược với chồng là thị trường cổ phiếu sẽ lên, nhưng nó đã không. Nó đã giảm hai điểm hôm thứ 6. Con có biết nàng công chúa thua cái gì trong cuộc cá cược với chồng không?” .... Mời các bạn đón đọc Định Mệnh của tác giả Judith McNaught.