Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất

Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.<
Nàng khéo ăn khéo nói, mồm miệng dẻo quẹo, hơn nữa còn có đầu óc thông minh lanh lợi biết biến nguy thành an, hay tùy tiện nói nhảm vài câu nhưng đến cuối cùng lại vẫn đúc ra được ý nghĩa. Nàng rất hay vô tình “khinh nhờn” và “mạo phạm thánh giá” hoàng thượng, lắm lúc khiến hắn nổi điên mà không hiểu vì sao, liền cho rằng hắn bị bệnh thần kinh :)) Quả thật không trách Điền Thất được, hắn hay vui giận thất thường, lúc thì hắn bóp cổ nàng lè lưỡi, lúc lại xông tới hôn nàng, bắt nàng sờ “trym nhỏ” của hắn ^^. Nàng không cho rằng hoàng thượng biết nàng là nữ nhân, cho nên hoàng thượng trong mắt nàng vừa là bị bệnh thần kinh, vừa biến thái, vừa đoạn tụ, đặc biệt là thích trêu ghẹo thái giám. – Nam chính Kỷ Hành : Kỷ Hành thực sự là một trong những nam chính mặt dày vô sỉ, có tố chất thần kinh và biến thái, hay nghĩ ra mấy trò đồi bại khiến người ta đỏ mặt, nhưng cũng thâm tình nhất mà mình từng đọc. Kỷ Hành gọi Điền Thất là “tiểu biến thái”, còn hắn chính là đại biến thái a. Điểm trừ của Kỷ Hành là không sạch (vì là hoàng đế mà), có một dàn hậu cung hùng hậu, vị trí hoàng hậu vẫn bỏ trống tiền hoàng hậu đã mất, có một đứa con 4 tuổi. Nhưng đứa bé này dễ thương kinh khủng, đúng chất một đứa trẻ con ngây thơ trong sáng, vô tư, nghĩ gì nói nấy làm cha bé nhiều khi đen mặt. Hắn dạy bé gọi Điền Thất là “nương”, bé tự sửa thành “nương tử :))) Quan hệ giữa bé và Điền Thất cũng rất tốt, tốt đến mức cha bé còn ghen với bé. Tuy nhiên điểm cộng to đùng cho Kỷ Hành chính là sự thâm tình của hắn. Dù biết Điền Thất là thái giám nhưng hắn vẫn yêu, chứng tỏ hắn yêu bằng trái tim, yêu con người của nàng chứ không phải khuôn mặt xinh đẹp kia. Đường đường là thiên tử, là kẻ đứng đầu một nước mà hắn luôn luôn bị tên thái giám mặt hoa da phấn kia khinh nhờn. Mà đường đường là một nam nhân cường tráng đang độ xuân xanh như hắn bị tên thái giám kia khinh nhờn lại không thấy chán ghét, ngược lại còn thấy thích thích, luôn không tự chủ mà muốn gần gũi với hắn. Thời gian đầu hắn còn trốn tránh không muốn thừa nhận mình thích thái giám, nhưng một khi tư tưởng đã thông, hắn chính là thích Điền Thất, là con người Điền Thất chứ không phải cái gì khác, thì hắn dốc sức lực quấn lấy nàng. Hắn đã biến thái thì phải rủ Điền Thất biến thái cùng a. Nhưng mà đau khổ ở chỗ đã biến thái lại không thể biến thái đến cùng. Điền Thất trong giấc mơ ướt át của hắn vẫn là trong bộ dáng nữ nhân. Đến đây hắn liền ủy khuất, hắn yêu Điền Thất là thật, nhưng mà vẫn hơi không thích ứng được việc nam nhân cùng với nam nhân làm chuyện kia, dù sao thì hắn cũng không phải là bẩm sinh đoạn tụ. Vậy là trong buổi tối ngắm sao băng kia, ôm tiểu thái giám trong lòng, hắn thật tâm lầm bầm cầu nguyện : Điền Thất là nữ nhân. Vậy có ai mong mỏi được chiêm ngưỡng phản ứng của anh Hành có tiền án bị bệnh thần kinh này khi biết Điền Thất là nữ nhân không? Haha quả nhiên tác giả không để mình thất vọng, con người ảnh là cực phẩm mà hành động cũng phải gọi là cực phẩm luôn :))) Tình huống phát hiện ra bí mật của Điền Thất mình sẽ không nói nữa (xấu hổ lắm), còn phản ứng ấy à? Đang đêm, hắn bình tĩnh bật dậy nhảy xuống từ cửa sổ, áo đỏ tung bay, tóc đen xõa dài, bộ dáng tuấn mỹ như trích tiên. Sau đó hắn dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình bay đi vun vút trên từng cái nóc nhà, vừa vung chân vừa gào thét điên loạn : “Điền Thất là nữ nhân, là nữ nhân, nữ nhân. Grào grào grào grào hahahahaha…Ta không phải đoạn tụ.” Hắn vừa bay vừa gào lên như thế, đem nóc nhà của nửa cái kinh thành giẫm lên hết, khi đã “mệt như con chó, còn kém mỗi le lưỡi” (trích nguyên văn bản chuyển ngữ) thì hắn dừng lại, đứng chắp tay nhìn về hướng đông, thoáng cái từ bệnh thần kinh trở về làm trích tiên. Hắn quỳ về hướng đông, dập đầu một cái thật mạnh, một giọt nước mắt theo khóe mi lăn xuống, “ánh trăng khúc xạ ra vẻ sáng trong lộng lẫy, hệt như khóc châu của giao nhân.” Sở dĩ mình nói nhiều về phần này là bởi vì mình thực sự rất thích, rất ấn tượng với đoạn này. Cảm xúc nhân vật quá rõ nét, tình yêu dành cho nữ chính quá đong đầy, tính cách nhân vật thì…khỏi nói. Hậu cung có chỉ để trang trí, lâu lâu cũng có sóng gió một phen. Mấy vị phi tần bày trò hãm hại Điền Thất nhưng Kỷ Hành rất ra dáng một nam chính, không nghi ngờ nàng một chút nào mà luôn tự mình điều tra để giải oan cho nàng. – Về độ H : Phải công nhận ông Hành này quá biến thái, từng bước dụ dỗ Điền Thất sờ “trym nhỏ” nhiều đến mức một cô nương như nàng có thể chơi đùa nó thoải mái trên tay (oimeoi). Cảnh H, hôn hít các thứ các thứ khá nhiều, mà cảnh nào cảnh nấy hài rụng răng :)) Kết một câu là truyện hay, đáng đọc. *** Thể loại nữ giả nam trang lại giả thành thái giám tuy rằng ko quá mới lạ, nhưng đây là lần đầu tiên mình đọc. Đơn giản vì mình ko thích thể loại nữ giả nam trang cho lắm, cũng ko thích đề tài về thái giám nhiều. Nhưng, quyển này lại làm cho mình rất bất ngờ và cực kỳ thích thú. Lúc đầu khi Phương giới thiệu mình cũng ko có để ý lắm, nhưng mà hẳn là mình có duyên với truyện, nên cuối cùng lại convert đọc (trong khi đang đọc 1 bộ khác siêu cấp dài và hay.) Và vô tình thôi, mình đọc trúng 1 đoạn H biến thái trong quá trình check file doc của truyện, đoạn H biến thái này đã “cưỡng bức” mình phải đọc ngay, đọc liền. Mình ít khi đọc H mà cười như ma nhập như thế, bg nhớ tới mà còn run rẩy hết cả người. Để nói về nội dung, mình xin được nhận xét 1 chữ TUYỆT. Để nói về hành văn thì mình sẽ cho tác giả một chữ KHÉO. Để nói về độ hài, tuyệt đối đủ cho chữ DUYÊN. Viết hài khó lắm, để viết được hài mà lại là hài có duyên, có tục nhưng không phô, có đau nhưng không bi là chuyện ko dễ dàng, mình rất hài lòng và rất thích cách viết hài của tác giả. Sau khi đọc hết truyện, mình nhận xét gọn như sau: MƯỢT MÀ NHƯ NHUNG, KHÁ LÀ HÀI LÒNG, TUY RẰNG KHÚC CUỐI HƠI ĐUỐI. Nam chính trong truyện là hoàng đế, có thê có thiếp đầy đủ hết cả rồi, còn có 1 cục thịt 4 tuổi nữa. Nếu là nguyên tắc cá nhân của mình, mình ko bao giờ thích những truyện mà nam chính có con riêng, vấn đề bẩn sạch mình cũng ko có quá khắc khe, miễn là sạch sau khi xác định tình cảm với nữ chính là được (à, mà điều này ko có đồng nghĩa với ngựa đực nhé). Tiểu hoàng tử là nhân vật mình yêu thích gần như là nhất nhì, cậu bé ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu và hoàn toàn được viết đúng với số tuổi của bé, cách mà bé xuất hiện, cách mà bé và nữ chính cùng nhau, cách mà bé được tác giả miêu tả, trời ơi, ta phải nói là ta muốn bé với nữ chính thành mẹ con liền luôn. Ta hoàn toàn quên đi cái “nguyên tắc” con riêng kia luôn, đây là đứa trẻ con thứ hai trong ngôn tình mà ta thấy nó đúng là trẻ con (nhóc thứ nhất là Đậu Đậu trong “Tên của em là bệnh của anh” của tg Hàm Hàm), đúng là “vô tội” hồn nhiên ngây thơ đúng tuổi. Tác giả viết quá hay, tất nhiên hay ở đây là đánh giá cho 1 truyện giải trí, chứ ta ko nói truyện hay theo hơi hướm hàn lâm chính kịch nhé. Truyện đang viết nhưng lại dính vào bối cảnh chiến dịch “quét sắc” bên TQ nên về sau ta nghĩ sẽ bị giảm độ hấp dẫn xuống nhiều, nhưng ta chấp nhận, vì H như vậy là khá nhiều rồi.   Mời các bạn đón đọc Bệ Hạ Xin Tự Trọng của tác giả Tửu Tiểu Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.
Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.
Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.