Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công
Nội dung chính trong truyện kể  về hành trình của nữ chính được hệ thống hỗ trợ xuyên vào các thế giới của các tiểu thuyết khác nhau bằng giọng văn vui vẻ hài hước. Có hải bạn ghét nữ chính Bạch Liên Hoa,hay thánh mẫu   ? Bạn ghét nam chính là con lai của n quốc gia với n+1 thân phận? Bạn ghét các tình tiết như đi 3 bước nhặt được 1 bàn tay vàng nhỏ, 5 bước một bàn tay vàng lớn, 10 bước lên đỉnh nhân sinh? Bạn thích, nữ chính lưu manh, hệ thống bán manh, xuyên nhanh rất nhiều thế giới!!! Nhảy hố thôi nào! Chính văn đã hơn 4000 c và còn đang tiếp tục ~ Hoan nghênh hoan nghênh ~ Văn án Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, xé nát mặt bạch liên hoa +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Chuyên gia hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, vả mặt nữ chính tâm cơ +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Dũng sĩ hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, ngược tra +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Tiểu kiên cường, một lòng không đổi, hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống tỏ vẻ, luôn có điêu dân mắt mù muốn hại Thiển Vũ nhà chúng ta. Hừ! *** Cố Thiển Vũ chậm rãi mở mắt, cô cảm giác toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn. Đây là cái tình huống gì, Cố Thiển Vũ một giây mơ hồ. Cô thử nhấc cánh tay lên một cái, nhưng thân thể mềm tựa như mì sợi, cuối cùng Cố Thiển Vũ cũng chỉ có thể từ bỏ. Hơi bình phục thân thể một chút cảm giác mang lại cho cô sự khác thường, Cố Thiển Vũ bắt đầu tiếp thu nội dung cốt truyện của thế giới này. Đây là một thế giới thập phần tôn trọng lực lượng quân sự, mặc dù người lãnh đạo tối cao của quốc gia là tổng thống, nhưng người nắm giữ quyền lực ở thế giới này là nam chính Tịch Duyên. Tịch Duyên là chỉ huy quân đội tối cao, tuổi còn trẻ đã đạt quân hàm thiếu tướng, có một không hai quyền lợi ở thế giới này. Tên chủ nhân của cổ thân thể mà Cố Thiển Vũ nghịch tập gọi là Hải Đường, cô là vợ của Tịch Duyên. Cha Hải Đường là phó quan của cha Tịch Duyên, oanh liệt hi sinh vì cứu Tịch lão tướng quân, cho nên lão tướng quân vì bù đắp cho Hải Đường, liền một lòng mong muốn cô gả cho Tịch Duyên. Hải Đường vô cùng thích Tịch Duyên, cho rằng gả cho Tịch Duyên là bắt đầu của hạnh phúc. Nhưng mà gả cho hắn cũng chả làm được con mẹ gì cả, bởi vì Tịch Duyên căn bản không có chạm qua Hải Đường, bọn họ kết hôn hơn một năm đều không có sinh hoạt vợ chồng.   Mời các bạn đón đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công của tác giả Đài Chi Mộng.
Em Về Cùng Ngày Nắng
Quay về tháng ngày lớp mười một, Ninh Trăn tự nhủ với lòng làm thật tốt ba chuyện. Đón nhận mẹ kế và em trai khác mẹ khác cha. Kiên trì theo đuổi niềm đam mê nhảy múa. Rời xa Lục Chấp. Hai chuyện trên cô làm rất tốt, chuyện thứ ba… Ngày nào đó đèn phòng học phụt tắt, trong bóng tối, cô bị chàng thiếu niên nắm chặt cổ tay kéo vào lòng. ‘Ghét bỏ lão tử nghèo, hửm?’ Editor: Phật nói đau rồi tự khắc sẽ buông, nhưng Đức Phật người từ bỏ cha mẹ vợ con từ bỏ tất cả để lo cho hết thảy chúng sinh liệu người có thấu hiểu ái tình. Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Lục Chấp vẫn không bỏ được người con gái hồn nhiên trong sáng của một sớm mùa hạ năm nào. Cô buông tay anh đi về miền nắng, để lại trong tim anh một vết hằn không xóa nổi với thời gian. Người ta nói thời gian là liều thuốc giảm đau hữu hiệu cho những mất mát, người ta nói thôi miên có thể giúp con người quên đi nỗi đau, nhưng đến nỗi đau có cô hiện hữu anh cũng không giữ được thì anh còn lại gì. ‘Em về cùng ngày nắng’ – khúc hát thanh xuân viết cho người dành cả đời để yêu một người. Yêu là yêu cho đến chết. *** Khi đọc Phiên ngoại của truyện, mình luôn nghĩ đến ‘Trời đầy cô tiên nữ, xuống đầu thai thành hoa. Giữa đêm mờ, hoa nở ngát hương Người về trong đêm tối, ôm cành hoa tả tơi…’ Trong gác đời lẻ loi buồn tênh không có ngày mai của Lục Chấp, Ninh Trăn đã đến, cô mang theo những gì ngoan ngoãn hiền lành nhất bước vào cuộc đời anh đi qua những ngày nắng ngày mưa. Tình cảm đầu đời của những năm tháng thiếu thời đến rồi đi như cơn lốc cuốn lấy tâm hồn anh. Thiên sứ về qua trần gian rồi đi trong thinh lặng mang theo cả trái tim anh đi. ‘Ninh Trăn sống một ngày, anh yêu cô một ngày. Nếu cô chết, trái tim anh cũng chết, làm sao còn có thể yêu một người nào khác.’ Và trong kiếp người thất lạc chơi vơi đó, anh đi tìm cô. *** Đây là một câu truyện hay và cảm động. Cả hai trọng sinh vào thời điểm khác nhau, nữ chính quay về trước, khi đó nam chính hơn nữ chính một tuổi. Sau này nam chính quay trở về trong dáng dấp tuổi 20 nhưng mang ký ức của tuổi 27 hơn nữ chính tám tuổi. Các bạn có thể vào đọc Phiên ngoại để biết được tình cảm sâu nặng của nam chính. Phiên ngoại là phần tác giả viết cuối cùng sau khi truyện kết thúc, nghĩa là suốt cả câu chuyện này nữ chính hoàn toàn không biết gì về kiếp đó của nam chính. Vì muốn để các bạn hiểu thêm về tình cảm của hai người nên mình đưa lên trước. Phiên ngoại rất cảm động, nhưng trong quá trình đọc truyện chắc chắn mọi người không thể không ngã mũ vái chào Chấp thần kinh – nam thần không góc chết, thanh niên lầy của Tam Trung, bạn ấy khiến người ta rất là… quan ngại và hạn hán lời vì những câu nói sát phong cảnh để đời by Chấp. “Ninh Trăn, anh viết kiểm điểm rất lợi hại.” Anh cười mỉm, hiu hiu tự đắc: “Từ lớp ba đã bắt đầu viết, viết tới bây giờ cũng coi như học giả cao cấp.” Ba chữ ‘Bản kiểm điểm’ to đùng nằm trên cùng. Bên dưới chỉ có một dòng cụt lủn —— ‘Tất cả đều là lỗi của Lục Chấp, Ninh Trăn vĩnh viễn không có lỗi.’ “Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người ta, không được phép từ chối.” … và rất nhiều câu không thể đỡ nổi. *** SPOIL Đây là spoil, ai thích để dành sau này đọc truyện từ từ lần giở bí mật thì đừng đọc nghen. Kiếp trước Lục Chấp bá đạo mặt dày theo đuổi Ninh Trăn, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và cô cũng trao cho anh cả trái tim thật lòng. Lục Chấp yêu Ninh Trăn hơn cả sinh mệnh, Ninh Trăn cũng hy sinh bản thân mình vì anh, rồi cô trọng sinh quay trở về thời điểm lần đầu gặp gỡ Lục Chấp. Khi mới sống lại trí nhớ của Ninh Trăn rất mơ hồ và khác với những nhân vật trong các câu truyện trọng sinh khác là tình cảm ko đi cùng cô về, nghĩa là lúc mới sống lại cô chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết, chỉ nhớ mình chết vì đã chắn đỡ cho Lục Chấp một nhát dao, hơn nữa Ninh Trăn nghĩ chỉ cần thay đổi một số chi tiết nhỏ thì hiệu ứng cánh bướm sẽ đưa đến một tương lai khác, cô không chết và anh cũng sẽ không phải đau đớn vì mất cô, thế là kiếp này cô trốn Lục Chấp – đó là về lý trí. Nhưng cũng như kiếp trước trái tim cứ vô thức chiều theo ý nam chính, chẳng bao giờ nỡ làm anh buồn, ‘luần quần’ một hồi toàn ‘hùa’ theo. Và cái bản lĩnh mặt dày của nam chính thì kiếp nào cũng thế, vẫn bá đạo đeo theo nữ chính, trốn gì thoát, đọc dễ thương và buồn cười không để đâu cho hết – chẳng biết bạn Chấp này là thiên sứ hay Satan địa ngục lạc phà. Kiếp trước Lục Chấp chỉ sống đến 27 tuổi, sau khi tìm ra được kẻ chủ mưu trả thù cho Ninh Trăn xong anh đi theo cô, rồi trọng sinh trở về vào khoảng nửa sau truyện, nên phần đầu nam chính hoàn toàn không có ký ức gì hết, yêu nữ chính là theo bản năng. Cuộc đời anh, quá khứ hiện tại tương lai đều đã định là yêu cô. Khi đọc truyện trọng sinh, có thể mọi người sẽ bị cảm giác ray rứt thương cho nam/ nữ chính kiếp trước còn lại một mình khi nửa kia ra đi. Nhưng truyện này có một điểm khác biệt, tác giả không cho Ninh Trăn mang nguyên vẹn tình cảm ký ức của kiếp trước trở về mà để cô dần mở lòng đón nhận Lục Chấp của kiếp này, đồng nghĩa với việc dù là Lục Chấp kiếp nào thì Ninh Trăn cũng sẽ yêu. Theo mình đó là một sự công bằng cho Lục Chấp của cả hai kiếp – dù rằng anh vẫn là anh. Lục Chấp kiếp trước thì được trở về sống với tình yêu của mình, Lục Chấp kiếp này thì dù ra đi nhưng chính anh, chính anh chứ không phải anh của kiếp nào khác, cũng đã nhận được trái tim nảy đập thật lòng của cô. Truyện gắn nhãn trọng sinh, nhưng các bạn đừng lấn cấn, truyện rất ‘đâu vào đó’, đọc chỉ cảm giác như chúng ta may mắn nhìn thấu được quá khứ biết trước được một phần tương lai để tất cả mọi người cùng được hạnh phúc, không mắc phải sai lầm vậy thôi. Mời các bạn đón đọc Em Về Cùng Ngày Nắng của tác giả Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba.
Rốt Cuộc Gặp Được Em
Một tinh anh trên thương trường, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú.   Duyên muộn, tình muộn.   Em không có cách nào chống lại sự cám dỗ của chị, cũng không biết có đủ dũng khí yêu chị hay không.   Em chưa bao giờ động tâm, nên không biết phải làm sao với người khiến trái tim em loạn nhịp.   Đây là tình bạn hay là ái tình?   Chỉ có thể đi đến cuối cùng, chúng ta mới biết được đáp án. ***   Mời các bạn đón đọc Rốt Cuộc Gặp Được Em của tác giả Văn Việt.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.