Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kiếm Tìm Thiên Sơn

Lúc Hoa Hướng Vãn đi về phía Đông đến Vân Lai, sư phụ nói với nàng, bởi vì công pháp hợp nhau, để nhanh chóng thăng cấp thì ắt phải lừa một Đạo quân của Thiên Kiếm Tông về Tây Cảnh. Nhưng cần phải ghi nhớ, chỉ có thể lừa một người luyện Đa Tình Kiếm, không được tìm người luyện Vấn Tâm Kiếm. Bởi vì những Đạo quân luyện Vấn Tâm Kiếm, tuy mạnh mẽ nhưng ngu ngốc, không hiểu chuyện tình yêu. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi đến được Vân Lai, người nàng nhìn thấy lại là Tạ Trường Tịch luyện Vấn Tâm Kiếm. Nàng giống như tự tìm đường chết, rõ ràng biết Tạ Trường Tịch không nhiễm bụi trần nhưng vẫn vào sinh ra tử vì chàng, không hối hận về những gì đã bỏ ra. Nhưng mãi đến khi hai người đã trở thành phu thê thật sự, nàng bị hủy hết gân mạch, máu tươi đầm đìa mà chàng cũng chỉ biết khàn giọng nói với nàng “Xin lỗi” thì nàng mới biết, Đạo quân Vấn Tâm Kiếm thật sự không hiểu tình yêu. Thế nên nàng giả chết ngay trước mặt chàng để thoát thân, hủy đi thân phận tên “Vãn Vãn”, một lần nữa quay về làm Thiếu chủ Hợp Hoan Cung vui sướng của nàng. Để lại Tạ Trường Tịch ở trong Tử Sinh Giới một mình canh giữ phần mộ lẻ loi, xa cách nhau hai trăm năm. Hai trăm năm sau, Ma Chủ Tây Cảnh bệnh tình nguy kịch, ba Cung xảy ra cung biến, để ổn định thế cục, nhanh chóng thăng cấp, Hoa Hướng Vãn bất đắc dĩ lại quay về Vân Lai, cầu thân với Thiên Kiếm Tông. Mọi người ai cũng nói Hoa Hướng Vãn rõ ràng biết đã rơi vào bước đường cùng mà còn ráng cố gắng cứu vãn, Thiên Kiếm Tông không thể nào để cho nàng dẫn một Đạo quân quá mạnh về Tây Cảnh, Kim Đan đã bị vỡ hết một nửa đó của nàng cũng không thể nào giúp nàng tăng quá nhiều tu vi. Kết quả đợi sau khi thành thân thì tất cả mọi người đều nhận được tin: Người có khả năng chiến đấu mạnh nhất Vân Lai – Tạ Trường Tịch đã xuất quan khỏi Tử Sinh Giới, phá tâm chuyển đạo, luyện Đa Tình Kiếm, gia nhập Hợp Hoan Cung! Tin tức vừa truyền ra thì mọi kẻ địch bao vây trước cửa Hợp Hoan Cung đều vội vã rút lui, các tình nhân cũ của Hoa Hướng Vãn cũng bỏ chạy khắp nơi, ngay cả chính bản thân Hoa Hướng Vãn cũng đã vác theo tọa kỵ bỏ chạy ngay trong đêm tân hôn. #Chồng trước đã đến tìm ta báo thù, ta phải chạy nhanh hơn. # #Mối tình đầu quay về, cực kỳ điên cuồng, cực kỳ anh tuấn, cực kỳ mạnh mẽ. # #Ta xách kiếm đi tìm khắp muôn sông nghìn núi thì mới biết được nàng là ý muốn ban đầu của mình.# *** Chàng từng vô số lần hỏi cuộc đời... Vì sao. Vì sao chọn thiện mà không phải là ác. Vì sao chọn muôn dân mà không phải là ta? Mọi người chỉ nói cho chàng phải làm vậy, chàng từng nghe vô số đạo lý, lại chưa từng cảm nhận rõ ràng như thế vào giờ khắc này... trong tiếng trẻ con khóc nỉ non, vào lúc thê tử lặng lẽ rơi lệ. Vì ta có tình cảm, bởi vậy mới có thương yêu. Được người yêu, sẽ đồng cảm cho người khác, sẽ không nhịn được nhớ tới con mèo dưới cây kia, nhớ tới người thương nhân nhớ thê tử ở trong miếu, dáng vẻ đôi phụ tử đi trên đường ruộng, chúng sinh nhân gian. Thế là lòng mới không đành lòng. Làm gì có đạo lý lớn lao gì, chuyện lựa chọn, đơn giản vì trong lòng có tình, lựa chọn yêu." Nhưng để chàng hiểu được thế gian này như thế, đó là suốt mấy trăm năm đời người dài đằng đẵng, để từ từ hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, hiểu những cảm xúc mà người con gái ấy đã đem tới cho chàng. Và hiểu hạnh phúc của chàng đang ở nơi đâu. … Câu chuyện này có rất nhiều thứ, thiện ác đan xen, vui buồn lẫn lộn, chẳng ai nói rõ được ai đúng ai sai. Tạ Trường Tịch nguyện dành tất cả sinh mạng của mình cho Hoa Hướng Vãn như thế, có đáng không? Hoa Hướng Vãn lần nào cũng lừa Tạ Trường Tịch như thế, vô tình tổn thương trái tim chàng, nàng có đúng không? Ai mà biết được, có người nói Tạ Trường Tịch si tình đến điên rồi, có người nói Hoa Hướng Vãn không xứng đáng với tình yêu ấy. Nhưng chuyện tình yêu mà, người ngoài chỉ có thể bình luận chứ sao có thể thấu đáo câu chuyện của họ, sao có thể nào nói rằng đáng hay không? Tình yêu là chuyện của hai người, đắng cay ngọt bùi cũng chỉ họ mới biết, bản thân họ thấy đáng, vậy là đủ rồi. … Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch có một khúc chuyện xưa. Từ ngày mà Hoa Hướng Vãn vẫn là thiếu chủ Hợp Hoan Cung danh tiếng lẫy lừng, tài năng vượt bậc, kiêu ngạo phóng khoáng. Nàng của ngày ấy luôn được mọi người ngưỡng mộ, lúc nào cũng là người đứng trên cao nhìn xuống. Nàng có thiên phú tu luyện, có tông môn hùng mạnh, có sư huynh sư tỷ bảo bọc chiều chuộng, nàng nào đã từng biết thế nào là cúi đầu, nhún nhường và ấm ức. Nhưng Hoa thiếu chủ ngạo nghễ ấy đã gặp được phải khắc tinh của đời mình, gặp được người khiến nàng trải qua đủ mọi vui buồn thấp thỏm, đi từ hi vọng tràn trề tới thất vọng buông bỏ. Người ấy là nam tử tuấn tú nhất trên đời, chàng thanh cao thuần khiết như tuyết trắng mây cao. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi họ gặp mặt, dường như tim nàng đã âm thầm loạn nhịp vì chàng ấy - người kế thừa của Vấn Tâm Kiếm - Thiên Kiếm Tông Tạ Trường Tịch. Khi Hoa Hướng Vãn từ Tây Cảnh tới Vân Lại làm nhiệm vụ tông môn giao cho, nàng từng nghe sư phụ nhắc rằng không nên liên quan tới người luyện Vấn Tâm Kiếm, bởi đó là những con người lãnh đạm nhất thế gian. Nhưng có lẽ vận mệnh đã an bài, để nàng lại vô tình bị rung động bởi chính người không nên rung động nhất. Tạ Trường Tịch khi ấy mới chỉ 17 tuổi, chàng vẫn còn là một đệ tử môn phái bình thường, cũng phải xuống núi chấp hành nhiệm vụ. Rồi chàng gặp gỡ Hoa Hướng Vãn, một nữ tử nhiệt tình như lửa, hoàn toàn trái ngược với chàng. Ban đầu, Hoa Hướng Vãn vốn chỉ định trêu chọc Tạ Trường Tịch một chút rồi tiện thể dựa vào chàng để lẻn vào Tử Sinh Giới. Ai ngờ trêu rồi lại trêu, chẳng biết từ bao giờ nàng đã lỡ thích người ta thật. Hoa Hướng Vãn nàng vốn là một người phóng khoáng dứt khoát, sau khi hiểu rõ cảm xúc của bản thân, nàng lập tức theo đuổi Tạ Trường Tịch. Một lần thích như vậy, là kéo dài suốt ba năm. Ba năm ấy, có rất nhiều vui buồn và những cảm xúc khác nhau, nhưng có lẽ, chúng đều lấy thấp thỏm lo được lo mất và thất vọng làm chủ đạo. Tạ Trường Tịch tu Vấn Tâm Kiếm, chàng tu luyện quá tốt, đến mức lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, đứng trước Hoa Hướng Vãn rạng rỡ như thế, có lẽ chàng có hiểu một chút, về thích, về yêu, chàng cũng âm thầm mong về tương lai với nàng. Nhưng Tạ Trường Tịch không biết rằng, cảm xúc của chàng giấu quá kỹ, không để nàng nhìn thấy, cũng chẳng để nàng cảm nhận. Chàng không biết mình đã đem tới cho Hoa Hướng Vãn bao nhiêu lần mừng hụt rồi thất vọng. Cứ mơ hồ như thế, cho tới tận ngày Vãn Vãn của chàng gieo mình xuống biển tà ma, để lại một mình chàng cùng những khoảng hồi ức bên nàng. Tạ Trường Tịch rất chậm, đó là khi nói về cảm xúc, chàng có thể hiểu mọi việc trên đời, biết được đó là gì, là vui buồn hay hờn giận, nhưng chàng rất khó để lý giải tại sao lại thế. Với cảm xúc của người khác là vậy, với cảm xúc của bản thân cũng thế. Chàng dùng 200 năm để nhẩm lại từng khúc hồi ức của chàng và Vãn Vãn, chàng thả mình vào ảo cảnh, nhìn ngắm nó từng chút một, hết lần này tới lần khác, dần dần chàng mới biết, hóa ra chàng cũng yêu, chàng đã yêu người con gái ấy từ rất lâu rồi. Nhưng khi chàng hiểu được thì nàng đã chẳng còn ở đây, chỉ còn chàng ôm tâm ma ở trong Tử Sinh Giới, điên cuồng chém g iết tà ma, rồi lại đắm chìm vào ảnh cảnh để nhìn thấy nàng. Cho tới ngày nọ của 200 năm sau, khi chàng nhận ra Vãn Vãn của chàng vẫn còn sống, nhưng nàng đã thay đổi rồi. Nàng sống không hề tốt, nhưng chưa từng tới tìm chàng. Người từng nói sẽ yêu chàng trọn đời trọn kiếp lúc này lại nói nàng đã buông bỏ rồi. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi cảm xúc, chấp niệm đều bùng nổ. Tạ Trường Tịch phá tâm chuyển đạo, vì Hoa Hướng Vãn mà thay đổi đạo tâm. Giờ đây, đạo của chàng là nàng, chàng nguyện làm mọi thứ vì nàng, để có thể sánh bước bên nàng. … Gặp lại sau 200 năm xa cách, con người vẫn thế mà dường như đã có rất nhiều thứ thay đổi. Giống như Hoa Hướng Vãn vậy. Lúc này, nàng không còn là Thiếu cũng chủ vô tư lạc quan như xưa nữa, nàng đã trở thành Cung chủ của một Hợp Hoan Cung suy tàn, bản thân cũng bị phế hết gân mạch, Kim đan vỡ nửa, trở thành một nửa phế nhân. Nàng giờ đây không chỉ biết khom lưng nhún nhường, còn là người giỏi bày mưu tính kế, suy đoán lòng người hơn bao giờ hết. Tất cả những kẻ từng thông đồng hại đồng môn đệ tử Hợp Hoan Cung, nàng đều sẽ khiến bọn chúng phải trả giá hết. Nàng nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, mài giũa bản thân trở nên trầm ổn trưởng thành, nàng mưu tính hơn người, khiến tất cả mọi người đều bị lừa vào kế hoạch của nàng. Mục đích của nàng chỉ có một, đó là bắt kẻ có tội phải trả giá, hồi sinh các huynh đệ Hợp Hoan Cung. Nàng làm rất nhiều thứ, đánh đổi tất cả, thậm chí dùng mạng nàng trải đường cho kế hoạch ấy. Mọi thứ đều thuận lợi, chỉ có một biến số duy nhất, là Tạ Trường Tịch, là tình yêu tới muộn của chàng. Nàng đã thử gạt chàng ra rất nhiều lần, nhưng con người ấy quá cố chấp, cố chấp đến mức khiến nàng đau lòng. Họ đồng hành bên nhau từ Vân Lại về Tây Cảnh, trải qua muôn vàn sóng gió. Càng như vậy, Hoa Hướng Vãn càng nhận ra một Tạ Trường Tịch hoàn toàn khác biệt. Chàng không còn vô dục vô cầu nữa, chàng cũng có chấp niệm, có khát khao, chàng như vị tiên tử bị nhiễm khói bụi phàm trần. Vị trí của chàng và nàng sau 200 năm dường như đã đổi cho nhau. Người theo đuổi là chàng, người trốn chạy là nàng. Thật ra, tất cả mọi thứ nàng làm, chàng biết hết, nhưng chàng dung túng nàng. Bởi vì Hoa Hướng Vãn là tất cả ý nghĩa sống của Tạ Trường Tịch. Chàng sẽ bảo vệ nàng, dọn sạch mọi chông gai vì nàng. Trước đây, vào khoảnh khắc nàng cần chàng nhất, chàng chưa từng có mặt, vậy lúc này, hãy để chàng dùng quãng đời còn lại để yêu thương và bảo vệ lấy nàng. … “Kiếm Tìm Thiên Sơn” là một câu chuyện khá có chiều sâu, tình tiết truyện được xây dựng tỉ mỉ và đan cài lồng ghép các tình huống rất hợp lí. Mặc Thư Bạch đã tạo nên một Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch rất riêng, mỗi người trong họ đều trải qua rất nhiều những khó khăn và trải nghiệm của riêng mình để trưởng thành, tìm kiếm còn đường tu đạo của mình. Tạ Trường Tịch vốn vô tâm vô tính, chàng không hiểu được những cảm xúc của thế gian, nhưng chàng lại được dạy phải bảo vệ thế gian này. Chàng luôn bước đi trong mờ mịt, cho tới khi Hoa Hướng Vãn xuất hiện. Chính nàng đã làm cho chàng biết, vì lòng có tình nên mới yêu thế gian, vì có yêu mới hiểu được vui buồn hờn giận. Nàng chính là thế giới của chàng, một thế giới đã dạy chàng biết yêu thương và bảo vệ. Hoa Hướng Vãn cũng là một người rất đặc biệt. Nàng trời sinh tài năng hơn người, vạch xuất phát vốn đã hơn xa người khác. Nàng chỉ từng gặp một sóng gió duy nhất, cũng là lớn nhất, một sóng gió đã vật ngã nàng rồi thay đổi nàng. Đó là khi nàng phải chứng kiến tông môn của mình bị kẻ gian tính kế, lần lượt bỏ mạng. Nàng trưởng thành hơn từ máu tanh giông bão, nàng bỏ lại tất cả mọi thứ, chỉ có duy nhất mục tiêu báo thù và hồi sinh tông môn. Nàng chẳng còn sợ gì hết, đến cái mạng nàng cũng đem ra tính kế nốt. Nhưng Tạ Trường Tịch lại tới, chàng khiến nàng muốn sống, muốn ở bên chàng. Nàng đã đẩy chàng ra rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại biết thêm về tình yêu của chàng, về những hy sinh mà chàng làm vì nàng. Cuối cùng, nàng chỉ đành chấp nhận số mệnh, nam tử này, nàng hết cách với chàng rồi. Hành trình của hai người là một câu chuyện dài, chẳng thể dùng đôi câu ba lời để nói được, không chỉ hai nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất chỉn chu và có câu chuyện của riêng mình. Vì vậy, nếu các bạn có hứng thú, hãy tới và tự mình trải nghiệm câu chuyện này nhé. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Non Diệt Cẩu Huyết *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Năm thứ ba Thượng Thanh lịch Tu Chân, kết giới Tử Sinh Giới bị thủng, Tà Ma Vực Linh xuất thế, Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm đời thứ mười bốn Tạ Vân Đình ngã xuống vì phong ấn Vực Linh, đệ tử đầu tiên Tạ Trường Tịch kế thừa Vấn Tâm Kiếm, lập lời thề giết sạch Tà Ma, một mình đi vào Tử Sinh Giới, dùng sức một người quét sạch một giới, đã hai trăm năm vẫn chưa ra ngoài. Cùng năm đó, biên giới Tây Cảnh bị phá vỡ, mười vạn Ma thú xông vào Tây Cảnh, bao vây tấn công Hợp Hoan Cung, Thiếu chủ Hoa Hướng Vãn dẫn theo đệ tử cố gắng giữ cổng Cung một tháng, đến khi Kim Đan vỡ nát, kiếm gãy cờ đứt thì mới đợi được quân cứu viện. Những đệ tử tài giỏi của Hợp Hoan Cung gần như bị tiêu diệt gần hết trong cuộc chiến này, tông môn mạnh nhất hàng ngàn năm của Tây Cảnh đến giờ phút này đã hoàn toàn suy yếu không gượng dậy nổi. *** *** Hai trăm năm sau... “Tạ Trường Tịch.” Trong ảo cảnh, thiếu nữ ngồi cách đó không xa, đang ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên khắp bầu trời, ánh sao phản chiếu bên trong đôi mắt nàng, trong ánh mắt ấy mang theo vẻ ngập tràn sức sống hoàn toàn khác với cuộc đời của chàng. Dòng nước lăn tăn chảy dưới chân nàng, phát ra âm thanh róc rách, nàng quay đầu lại, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình năm mười chín tuổi của chàng. “Huynh từng nhìn thấy Huyễn Mộng Điệp chưa?” Nàng hỏi. Chàng nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh: “Chưa từng.” “Thế ta tặng huynh một con.” Thiếu nữ nói xong, cổ tay uốn lượn, bươm bướm màu xanh mang theo ánh huỳnh quang biến ra từ lòng bàn tay nàng, tung tăng bay lượn. Chàng vẫn không hề rời mắt mà nhìn chăm chú khuôn mặt của thiếu nữ, bươm bướm rơi trên mu bàn tay thiếu nữ, cơ thể thiếu nữ khẽ nghiêng về phía trước hướng về phía chàng, đưa tay đến trước mặt chàng: “Nhìn này, chạm thử đi.” Chàng nhìn qua chỗ bươm bướm, giọng nói của thiếu nữ rất khẽ: “Chạm thử đi, huynh sẽ có thể gặp được người huynh muốn gặp nhất.” “Ta... muốn gặp nhất...” Mời các bạn mượn đọc sách Kiếm Tìm Thiên Sơn của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuyện Ma Quái Ở Bênh Viện Đồng Hoa - Nam Lang Yếu Giảm Phì
Chuyện ma quái ở bệnh viện đồng hoa (Đồng hoa trung lộ tư nhân hiệp tế bệnh viện quái đàm) Thông tin:   Tên truyện: Chuyện ma quái ở bệnh viện đồng hoa Tác giả : Nam Lang Yếu Giảm Phì/ 南琅要减肥 Thể loại:  Đam mỹ, Hiện đại, Kinh dị, Văn học phương Đông Edit:  Y Vũ Minh, Mị Ảnh   Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: superruaham.wordpress.com Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Nội Dung:   Thành thị nào cũng có tội ác cùng chú oán, chúng nó tập hợp lại, và nơi đó được gọi là “huyệt”. Nếu lỡ bước vào nơi này, không có khả năng hóa giải, chỉ có thể trốn thoát. Hai người nam nhân bình thường tự nhiên lại rơi vào khu nhà của một bệnh viện, dựa vào đèn pin, một quyển sổ được ghi chép những lần chạy trốn và tìm kiếm manh mối, hiềm nghi có, kinh sợ có, tìm ra lời giải có, ngụy trinh thám có. Một chút sợ hãi một chút hài hước chỉ có hai nam nhân liếc mắt đưa tình …… là không có. Mở ra những bí mật được cất giấu, hai nhân vật cùng trốn chạy lâu ngày sinh tình cảm, tác giả vô lực ngăn cản a.              
Long Hồn - Hoàng Thành U Hỏa
  Bánh Tiêu: Truyện này có văn án nhưng ta thấy không hay mà lại rất ít nên ta mạo muội dịch chút bình luận trên mạng để mọi người hiểu thêm về truyện này. Trùng: Tác phẩm này viết rất tốt, tiểu thuyết trộm mộ tổng hợp rất nhiều tư liệu, những thông tin trong nội dung câu chuyện chuẩn xác không sai sót, tình tiết rất thoải mái phập phồng, trung gian xen kẽ nhưng tình huống đùa giỡn vui cười của nhân vật để giảm bớt tâm tình khẩn trương, phong phú mà đặc sắc. Trước tiên nói Vô Tranh và Khiêm Tử đi, hai người bọn họ không cách nào tách ra. Vô Tranh là một người rất đáng yêu, tên cơ hồ hoàn toàn trái ngược tính cách trong nữ vương táo bạo mang theo ôn nhu. Mặc dù ta còn chưa rõ Vô Tranh tại sao bắt đầu yêu Khiêm Tử, nhưng có lẽ là sự hấp dẫn giữa những kẻ mạnh. Khiêm Tử là cường hãn đến thế, nhưng đối đãi với Vô Tranh ôn nhu, ra vẻ lạnh lùng vô tình thực tế nội tâm đơn thuần chấp nhất, ít nói mà lại thông minh. Các loại nhân tố cùng đối nghịch. Khiêm Tử là một người rất cường đại, thiện võ, thông thạo các loại vũ khí, giống như vũ khí giết người siêu cấp có thể hành tẩu. Cảm giác có thể một người tiêu diệt 10 vạn âm binh. . . . . Mãnh Quỷ Hệ Liệt gồm có: Long Hồn Quỷ Tế Cổ Thuật Phong Quỷ
Vòng Bảy Người - Thanh khâu
Chữ trong ngoặc màu đen là của tác giả, màu tím nhạt là chú thích của ta *** Đây là một câu chuyện liên quan đến sự cam kết, người trong truyện không phải nhân vật hư cấu, người đang đọc đây cũng là nhân vật trong truyện, anh không phải người đứng ngoài cuộc, mà là kẻ cùng tham gia. Ngay khi anh phát hiện quyển sách này, anh đã bước vào thế giới trong sách. Chớ kinh ngạc, cũng đừng hoài nghi. Bởi vì anh sẽ nhận ra cuộc sống của mình chính là một phần của cuốn tiểu thuyết. Đây là thế giới thuộc về anh, một hành trình tìm kiếm sự cứu rỗi và câu trả lời.Tôi, chính là tác giả. Tôi tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nhưng đồng thời cũng hiện hữu trong câu chuyện này. Là tôi để anh nhìn thấy cuốn sách này. Tôi là trung gian, là cầu nối đưa anh bước vào thế giới sách. Cám ơn tôi đi, đồng thời cũng bắt đầu cầu nguyện là vừa. Bởi nó không còn đơn giản chỉ là một bộ tiểu thuyết. Tôi nhắc lại lần nữa: Đây là một hành trình tìm kiếm sự cứu rỗi và niềm hy vọng. *** Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ khoảng 50 niên đại, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia nắng mỏng manh của mùa hè thiêu đốt, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u mù mịt. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là điểm yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn xong giấy báo ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường kiểu cũ kia, vỗ bả vai lão Triệu đang ngồi ăn điểm tâm nói: "Chú Triệu, con đi trước chỉnh lý lại giá sách một chút." Lão Triệu xem như là tam đương gia của nơi này, đại đương gia chính là viện trưởng, nhị đương gia xem như Cố Lão, còn lão Triệu bị đẩy vào vị trí thứ ba còn lại. Bất quá qua một năm nay, Chu Quyết cũng biết ông già này nếu so với hai người trước còn láu cá hơn, cùng cậu lộn xộn còn giả bộ thành thật, bằng không thì cá chạch gặp gỡ tảng băng (Bánh Tiêu: cả hai đều trơn ^^~), còn chưa chắc là đầu ai gian giảo hơn ai đâu. Lão Triệu không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, vui a híp mắt nói: "Được đó, vậy làm phiền cậu rồi. Đúng rồi, lần này cuối cùng đã đến một lượng lớn sách mới, tôi phỏng chừng viện trưởng nhất định là muốn đem đám sách cổ này đá bay rồi. Đến lúc lại xuất hiện một đống việc bận." ...