Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gái Già Gả Bảy Lần

Người dịch+edit: Dươngnga199615 (vài chương đầu vì chưa tìm được bản tiếng Trung nên đã phải sử dụng bản convert, nhưng sau đó đã có bản tiếng Trung để dịch rồi nên mình để là: vừa dịch + edit). Trong quá trình dịch truyện sẽ vẫn có nhiều sai sót. Cảm nhận: Truyện hay, nhẹ nhàng, lúc hài, lúc buồn man mác muốn khóc. Nghe nói trong kinh thành già trẻ gái trai ai ai cũng đều biết có 2 người, một là hoàng đế, người thứ hai là cô gái già nhà họ Chân. Cũng nghe nói ai mà nghe đến cũng sợ mất mật cũng có 2 người, một là hái hoa đạo tặc – Sơn lão yêu, một là gái già họ Chân liên tục khắc 6 vị hôn phu chết. Tôi tên thực là Ly Xuân và cũng đúng là người mà mọi người gọi là gái già họ Chân. Kỳ thật tôi cũng chưa già, xem ra thì tuổi mới tròn đôi mươi, nhưng cuộc sống  thực khổ, tôi đã gả sáu lần rồi vẫn không thành, nhưng ai mà biết được tôi biết đâu lại có thể gả lần bảy ấy chứ. *** Review Sâu Ăn Hại: Gồm có 3 quyển Quyển 1: Vân Phi Bạch – Chân Ly – Vân Châu Quyển 2: Hé lộ kiếp trước của cả ba người và mối tình duyên oan trái không dứt được… Quyển 3: Đại kết cục Tuy rằng viết ở bối cảnh cổ đại, nhưng lời văn và các chi tiết tác giả sử dụng đều không khác gì hiện đại cả, nên mình chỉ dám xếp nó vào thể loại huyền huyễn thôi. Nữ chính – Chân Ly Xuân/ A Ly. Con gái độc nhất của nhà họ Chân, ông của nàng được mệnh danh “Thần y”. Xinh đẹp nhưng mệnh số không tốt, liên tục khắc chết sáu vị hôn phu trước của mình. Cả đời nàng đều gắn với bốn chữ “Mệnh không trọn vẹn”. Thế nhưng người con gái ấy không khuất phục số phận, ly rồi lại hợp, đến cuối cũng có thể hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Kiếp trước A Ly là một giọt lệ của Phật, rơi xuống lòng sông Vong Xuyên ở địa ngục mà hóa thành Thủy quỷ. Kiếp mệnh không trọn vẹn, không cha không mẹ, nhưng không bao giờ nàng gục ngã trước số phận. Thủy quỷ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đó, đã vô tình làm say đắm cả hai “nam nhân”, chỉ đáng tiếc là tình duyên lỡ dở, chỉ đành hẹn tới kiếp sau gặp lại… Lần này chắc chắn, nàng sẽ không buông tay nữa… Nam chính – Vân Châu/ Vong Xuyên. Nhị công tử của Vân gia. Kiếp trước là Minh Thái tử của Minh giới (Âm phủ). A Ly gọi anh là “tiểu ca ca”. Là người đầu tiên yêu A Ly, cũng được A Ly yêu thực lòng, nhưng hai người không vượt qua được số phận. A Ly suýt nữa đã khắc chết anh, sau đó vì muốn cứu anh mà cả hai cùng uống Vong Tình thủy. Nhưng tình duyên lại không đứt được. Cuối cùng, khi A Ly muốn đầu thai, Vong Xuyên vì ngăn cô mà lao xuống theo… Đến khi trở thành Vân Châu, từ nhỏ đã nguyện ý chăm sóc, yêu thương A Ly. Vượt qua bao gian nan trắc trở của số phận, hai người đã kết thành vợ chồng. A Ly bị mù, anh chăm sóc; A Ly qua đời, anh nuôi con. Lại nguyện ý chờ hết năm này sang năm khác để nguyên thần A Ly hồi phục, biết đâu, nàng có thể trở lại..? Nam thứ – Vân Phi Bạch/ Ngọc Hành. Đại công tử của Vân gia. Là người đầu tiên A Ly thích trong cả hai kiếp, cũng là người hai lần khiến trái tim nàng tan nát. Kiếp trước là Ngọc Hành công tử, là tiên nhân trên trời. Anh và A Ly vốn dĩ không thể ở bên nhau. A Ly thích anh, nhưng anh cũng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Vong Xuyên, anh buông tay. Sau khi uống Vong Tình thủy, A Ly lại thích anh, chỉ có điều lần này anh đã vì cô mà kháng chỉ Thiên Đình, phải đầu thai làm người bình thường.  Kiếp này, Chân Ly thích Phi Bạch, muốn cùng anh sống trọn đời. Sét giáng xuống, trời đổ mưa, Phi Bạch mất trí nhớ. Phi Bạch thích Chân Ly, muốn hai người mãi mãi bên nhau, quay một vòng, anh đã lại quên hết. Anh và Chân Ly chỉ có thể nói là “hữu duyên vô phận”, giống như Chân Ly đã nói “Tôi nợ Ngọc Hành. Hai lần gặp, hai lần quên, coi như trả hết nợ cho huynh ấy.” Đây không phải là một câu chuyện gì đặc biệt lắm. Nội dung thường thường, cốt truyện cũng không đặc sắc. Cách viết của Hoa Minh chẳng thuộc cổ đại cũng không phải hiện đại, nhưng không hiểu sao mình lại bị hấp dẫn. Đây là cuốn truyện đầu tiên khiến mình cùng khóc, cùng cười với nhân vật. Lời văn chậm rãi như đang kể truyện, nhưng chính cái tự nhiên mà tưởng như thờ ơ đó lại khiến bạn cảm thấy đau đớn, xót xa cho từng nhân vật. Đặc biệt là A Ly. Ông mất, cha mất, rồi với một câu nói nhẹ nhàng “Được, cũng được lắm.”, chính nàng cũng ra đi, không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người đọc. Có thể nói rằng, chính giọng văn chứ không phải cốt truyện hay nhân vật như bình thường, đã lôi cuốn người đọc đi hết câu chuyện. Ban đầu thì mình không thích cách bạn ấy dùng ngôi “tôi” cho lắm, vì đây bối cảnh của chuyện vốn đặt ở cổ đại mà. Nhưng sau đó, mình mới nhận ra đây là huyền huyễn, hơn nữa cách viết của tác giả cũng không phân định rạch ròi cho lắm, nên cũng không dám có ý kiến gì nữa. Còn lại thì đều ổn cả. Không phải là một câu chuyện bi lụy, ướt át, hay có những đoạn cao trào đầy kịch tính, nhưng nếu bạn đang tìm một truyện có chất nhẹ nhàng, tự nhiên, vui buồn xen kẽ mà vẫn đáng nhớ thì có lẽ đây là lựa chọn dành cho bạn. *** Reviewed Dạ Vũ: Mới đầu nhảy hố mình còn tưởng đây là truyện hài, thứ nhất là bởi cái tên truyện, thứ hai là bởi giọng văn tưng tửng của tác giả. Nhưng thực ra đây là truyện ngược, kể về mối tình trải dài 2 kiếp từ Minh giới đến Nhân giới, chìm đắm trong sự mờ mịt, nhớ nhớ quên quên của ba nhân vật : Vong Xuyên, A Ly và Ngọc Hành. Theo mạch truyện mà tác giả kể thì : Quyển 1 kể mối tình của các nhân vật khi ở Nhân giới (tức kiếp thứ hai – hiện tại). Quyển 2 quay trở về kể lại mối tình của các nhân vật ở Minh giới (tức kiếp trước – quá khứ), từ đó thân phận, mọi khúc mắc hay những mối quan hệ chưa rõ ràng ở kiếp thứ 2 sẽ được giải đáp. Quyển thứ 3 là kết cục (hiện tại), nữ chính sau khi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước thì quay trở về bên nam chính. Tuy nhiên để xâu chuỗi tình tiết theo đúng thứ tự thời gian, mình sẽ tóm tắt quyển 2 trước, tức là mối tình ở kiếp đầu tiên. Có 3 quyển vậy thôi, nghĩ là dài nhưng thực ra truyện ngắn lắm, đọc liền trong một đêm là hết à. Kiếp trước nàng là một giọt lệ của Phật, vô tình rơi xuống sông Vong Xuyên, trở thành một Thủy quỷ (ma nước) không rõ lai lịch, không cha không mẹ nên luôn bị mọi người cười nhạo. Nàng sống giữa lòng sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên Nại Hà, phía đối diện có Mạnh bà bà mở quán bán canh. Lần đầu tiên nàng gặp Vong Xuyên – một tiểu nam quỷ cũng không có cha mẹ, là khi hắn đang ngồi khóc thút thít trên bờ sông. Nàng lập tức coi hắn là tri kỷ. Năm ấy nàng ba trăm tuổi, Vong Xuyên năm trăm tuổi. Ngày nào nàng cũng đứng trên cầu chứng kiến cảnh người đến người đi, nên hắn đặt cho nàng cái tên A Ly. A Ly A Ly, biệt ly, ly biệt, kẻ ở bịn rịn, người đi lưu luyến… Cứ thế, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cùng nắm tay nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Lúc năm trăm tuổi, nàng cướp bánh bao cho hắn ăn rồi bị mười tên quỷ cầm chày đuổi theo, nàng hứa sẽ bảo vệ hắn suốt đời. Năm bảy trăm tuổi, nàng ra chợ mua nơ bướm về buộc lên tóc, kết vòng hoa đội lên đầu, leo lên cây chờ hắn đến. Lúc chín trăm tuổi, nàng tò mò hỏi hắn : “Thích nghĩa là gì?”, hắn chỉ biết đỏ mặt mà đáp : “Đây là vấn đề rất thâm ảo.” Lên một ngàn tuổi, được Nhị Đản nhà bên tỏ tình, nàng lại đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Vong Xuyên : “Thích là gì vậy?”. Hắn trầm tư một lát, rồi bảo nàng : “Chạm miệng vào mặt ta một chút.” Nàng làm theo lời hắn, nhưng vẫn lắc đầu, mù mịt không biết thích rốt cuộc là gì. Một ngàn ba trăm tuổi, hắn phải rời xa nàng, đi xa để bái sư học nghệ, hắn đeo khối ngọc vào cổ nàng hẹn ước : “Chờ ta trở về nhé”. Hắn nói sẽ đi biệt khoảng ba trăm năm, ngày nào nàng cũng ôm thân cây, mắt trông về hướng Đông xa tít thành thành thật thật chờ đợi hắn. Hết một ngày nàng lại dùng dao vạch một đường trên thân cây. Thân cây giờ đây đã chi chit vết khắc, là cái cây tương tư của nàng. Vừa tròn một ngàn năm trăm tuổi, Vong Xuyên vẫn chưa trở về, nhưng nàng lại gặp được một nam tử khác, lam công tử Ngọc Hành. Ánh mắt hắn lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khiến cho lòng nàng như có một đóa hoa đuôi chó nở rộ. Bắt đầu từ đây, nàng từ chờ đợi một người trở thành hai người. Hắn trở về đúng lúc nàng đang tỏ tình với Ngọc Hành công tử. Nhìn cái mặt đen sì sì của Vong Xuyên, nàng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Một lần khác, nàng không kìm lòng được bèn hôn vào má Ngọc Hành một cái, quay đầu lại lại thấy sắc mặt âm u giận giữ của Vong Xuyên. Nàng thấy khó hiểu, có chút lo lắng, sững sờ gọi một tiếng “ca ca”, hắn lại lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Lại một lần khác, nàng đến trước mặt hắn đọc lên hai bài thơ tình khiến hắn vui sướng khôn tả. Hắn hai mắt sáng như sao hỏi nàng : “Thơ này là viết cho ta à?”. Nàng vân vê góc áo : “Là viết cho Ngọc Hành công tử”… Nàng chỉ biết nàng thích Ngọc Hành, thích nụ cười của huynh ấy, mỗi lần gặp huynh ấy trong lòng sẽ như có đóa hoa đuôi chó nở rộ.  “Rốt cuộc yêu là gì vậy?” “Yêu chính là một người biến thành nốt ruồi sa trong tim muội, in dấu rồi sẽ không gạt bỏ đi được, không phải, là sẽ chảy máu, sẽ đau đớn.” Rõ ràng nàng biết mình thích Ngọc Hành, nhưng hình bóng xuất hiện trong giấc mơ của nàng lại luôn là Vong Xuyên. Nàng trong giấc mơ rất táo bạo, đến gần hắn, cầm lấy tay hắn, hôn lên mặt hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại thẹn thùng, mặt vô cớ đỏ đỏ hồng hồng như quả trứng mừng hỉ. Nàng lại mang thắc mắc ấy nói cho hắn nghe, hắn mừng rỡ nói rằng nàng đã hoài xuân, cuối cùng đã thông suốt rồi. Hoài xuân là cái gì? Là gió xuân phơi phới, xuân tâm nảy mầm? Nàng hiểu ra rồi, nàng hoài xuân là bình thường, mơ thấy Vong Xuyên cũng là bình thường, không phải bệnh gì hết. Vậy là nàng yên tâm tiếp tục hoài xuân. A Ly thực sự rất ngốc, lớn bằng này rồi mà vẫn không hiểu yêu là gì. Nàng đã yêu Vong Xuyên từ rất lâu mà không nhận ra, lại chỉ biết rằng mình vừa gặp đã thích Ngọc Hành công tử. Duyên phận đôi lúc trêu ngươi như vậy đó. Nàng là giọt lệ Phật tu thành hình người cho nên bản mệnh không trọn vẹn, sẽ khắc người khác. Trớ trêu thay, người nàng khắc lại chính là Vong Xuyên. Một lần hắn suýt mất mạng, hôn mê mãi không chịu tỉnh. Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ rời bỏ nàng mà đi, cho nên nàng cho hắn uống nước Vong Tình, sau đó nàng cũng uống. Cuối cùng hắn tỉnh lại, còn nàng đã quên mất hắn. Ký ức trong một ngàn năm trăm năm đã không còn, hình bóng chàng thiếu niên cùng nàng lớn lên ấy đã sạch sẽ trắng trơn. Một lần nữa nàng gặp lại Ngọc Hành, lại đem lòng yêu hắn, đồng ý ở bên hắn. Nàng rất thích ngồi dưới gốc cây kia, trên đó loang lổ vết dao khắc, mỗi vết lại chứa đầy tâm tình, vui mừng, sầu tủi lẫn nhớ mong, hoài niệm. Nàng ngồi đó chờ Ngọc Hành, không hề biết rằng năm xưa nàng cũng đã từng ngồi ở nơi đây, đã từng mòn mỏi chờ đợi một bóng hình hàng ngàn năm. Nhưng bất ngờ Ngọc Hành được Thiên Quân ban chỉ tứ hôn gả cho công chúa Ngọc Trợ, hắn kháng chỉ, liền bị giáng xuống trần gian vĩnh viễn không quay về được. Nhìn hắn từ từ biến mất khỏi tầm mất, nàng đau lòng nghĩ, nếu Ngọc Hành không ở đây thì nàng ở lại còn ý nghĩa gì? Vậy là nàng nhắm mắt lại, đứng trên cầu luân hồi, gieo mình nhảy xuống đi theo hắn. Vào giây phút cuối cùng kia, nàng nghĩ đến Ngọc Hành, nghĩ đến đôi mắt, hàng lông mày của Ngọc Hành. Nhưng từ lúc nào, trước mắt nàng lại “hiện lên một đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mỉm cười, giận dữ…” Là ai kia? Phải chăng là người nàng đã bỏ lỡ trong kiếp này, là người nàng đã lãng quên trong kiếp này, là người nàng yêu bằng cả trái tim và nhiệt huyết mà không hề hay biết? Vong Xuyên… Hắn nhảy xuống cùng nàng, bắt đầu một duyên kiếp mới. ……………… Trong kiếp thứ hai này, nàng là Chân Xuân Ly, được người đời gọi là “gái già họ Chân”, nguyên nhân bởi nàng có bản mệnh khắc phu, sáu vị tân lang còn chưa kịp treo lồng đèn đỏ thì đã chết. Vong Xuyên đã luân hồi thành Vân Châu Vân nhị thiếu gia, gặp nàng lúc nàng 9 tuổi, hắn 12 tuổi. Hai đứa trẻ lại một lần nữa ở bên nhau, chơi đùa cùng nhau, hắn là mối tình đầu của nàng. Nhưng hắn lại bỏ nàng đi biền biệt mấy năm, lúc gặp lại nhau thì nàng đã đem lòng yêu Vân Phi Bạch (Ngọc Hành chuyển thế). Mối tình tay ba lại tiếp diễn giống như kiếp trước. Vậy làm cách nào để nàng nhớ ra tất cả, bằng cách nào Vong Xuyên – A Ly, Vân Châu – Chân Ly trở lại bên nhau, mời các bạn đọc tác phẩm. Mới tóm tắt có một kiếp thôi mà mình đã kể lể dông dài quá, nói nhiều mất hay a. Mời các bạn đón đọc Gái Già Gả Bảy Lần của tác giả Hoa Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Phi
Tịch Lan Vi kiếp trước bị câm, nhưng Việt Liêu Vương vẫn một mực chung tình mà cưới nàng làm Vương phi. Nhưng nàng đã lầm và cái giá của sai lầm đó chính là mạng sống của nàng cùng phụ thân. Tịch Lan Vi kiếp này vẫn bị câm, Việt Liêu Vương vẫn một mực muốn cưới nàng làm phi như kiếp trước, chỉ khác là - nàng sống chết lại muốn vào hậu cung.  Một người câm ngang ngược từ hôn vương gia để vào cung tranh sủng? Hiển nhiên, trong mắt người đời nàng không chỉ là một nữ nhân bốc đồng mà còn lẳng lơ và tất nhiên trong mắt hoàng đế Hoắc Kỳ nàng cũng không thoát khỏi hai chữ “chán ghét".    Nhưng dù cho chán ghét Tịch Lan Vi như thế nào thì Hoắc Kỳ đối với phụ thân của nàng là Tịch Viên - đại tướng quân vẫn luôn là một lòng kính trọng. Chính vì thế, vì nể mặt đại tướng quân, nể mặt Tịch gia, Hoắc Kỳ vẫn triệu Tịch Lan Vi thị tẩm. Và cũng chính đêm thị tẩm này, một tia sáng nhỏ của sự thật dần được hé mở, một Tịch Lan Vi hoàn toàn khác với những gì Hoắc Kỳ nhận biết đến trước mặt hắn.  Hoắc Kỳ thật không biết rằng, thì ra Tịch Lan Vi này lại là một nữ nhi hiếu thảo, tinh tế và thông minh đến vậy? Ấn tượng đầu tiên của Hoắc Kỳ về Tịch Lan Vi chính là: nàng như thế mà lại đoán trước được tâm tư suy nghĩ của hắn? Có thể nói luận đoán quân tâm tuyệt đối là điều làm đế vương chán ghét. Nhưng sâu trong sự chán ghét đó lại có chút gì đó... không cam tâm.  Một bậc đế vương kiêu ngạo như hắn lại để một nữ nhân nhỏ nhoi nhìn thấu hết mọi tâm tư trong lòng, quả thật là điều khó chấp nhận. Chính vì thế, cứ vô tình hay cố ý hắn lại càng thích đánh đố nàng với tâm tư của hắn. Và không biết tự lúc nào hắn lại để ý nhất cử nhất động của nàng, lại càng thích suy đoán tìm hiểu lòng của nàng. Đấy, bọn họ tiến dần lại như theo cách như vậy đó.  Hậu cung vốn sâu hơn biển, người vào không làm sủng phi thì chỉ còn nắm tro tàn. Có miệng kêu oan chưa chắc trời xanh đã thấu chứ nói gì một nữ tử không thể cất nên lời. Tịch Lan Vi hiểu điều đó, vì vậy khi tình cảm của hai người có chuyển biến, nàng chỉ xin một điều, xin hắn dù có nóng giận như thế nào cũng hãy để nàng “giải thích" hết.  Tranh đấu chốn hậu cung liên đới với tranh đấu gia tộc trên triều, mối quan hệ cộng sinh này chưa bao giờ chấm dứt qua các triều đại. Dưới triều đại của Hoắc Kỳ cũng như thế. Trong hậu cung của hắn bỗng nhiên xuất hiện “một sủng phi" thì cũng đồng nghĩa kéo đến bao nhiêu sóng gió.  Hắn tin tưởng nàng, tin tưởng tình yêu của bọn họ. Dù cho bắt gian tại giường, chỉ cần nàng nói không phải, hắn sẽ tin là không phải.  Nhưng ai là người đứng sau những âm ưu ấy? Là huynh đệ của Hoắc Kỳ hắn, là nữ nhân trong chốn hậu cung của hắn hay là những gia tộc lớn ngoài kia? Và nếu phải chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, bậc đế vương như hắn phải quyết định thế nào đây? “Lan Vi, trẫm nhất định phải cứu những bá tánh đó.” *** “Làm phi" là một câu chuyện trùng sinh cũng không xoắn não lắm, nhưng nó vẫn đủ hay và lôi cuốn. Các tình tiết dẫn dắt câu chuyện khá ổn. Bạn sẽ thấy một Tịch Lan Vi có sức quan sát nhạy bén, thông minh và không kém phần dí dỏm. Một Hoắc Kỳ tài hoa, đa mưu túc trí trong việc dẹp loạn phản loạn, chung tình trong tình yêu, nhận định ai sẽ là suốt cuộc đời. Một nam phụ Sở Tuyên thâm tình, sẵn sàng vì người con gái mình yêu mà hi sinh tất cả.  Thật sự, với mình bộ truyện này nó khá toàn vẹn về mọi mặt. Nội dung, tranh đấu hậu cung, bạn sẽ không biết ai xấu ai tốt, thậm chí mình đã khá ngạc nhiên khi không ngờ “người đó" lại là người bán đứng Tịch Lan Vi. Nhân vật nam chính chuẩn hoàng đế soái ca, mặc dù anh có hậu cung, không sạch, nhưng với mình, hoàng đế như vậy là bình thường, từ khi có nữ chính anh giữ thân như ngọc, tin tưởng chị tuyệt đối. Anh lên kế hoạch từng bước, từng bước ổn định giang sơn, dọn đường cho cho chị ngồi lên hậu vị. Nữ chính thông minh, quan sát nhạy bén, thêm một phần từng sống một kiếp nên vài tình tiết có thể chấp nhận được.  Nếu bạn cần một bộ cung đấu vừa đủ, ngọt, sủng, nam phụ thâm tình thì có thể nhảy bộ này nhé ^^ ______ " ": Trích từ truyện Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vương triều Đại Hạ, mười ba tháng sáu năm Kiến Hằng thứ hai. Gió đêm nhè nhẹ, không thổi tan nổi cái nóng bức của mùa hè, cũng không thổi đi hết được những lời rì rầm bàn tán. Trên dưới hậu cung đều đang nghị luận cùng một sự kiện: Hoàng đế triệu Diên Lệnh nghi Tịch thị, thị tẩm. Việc này nói ra đúng là bất ngờ, thậm chí còn có chút hoang đường. Diên lệnh nghi vào cung đã hai tháng, hai tháng qua, mọi người đều xem nàng như một trò cười. Hủy hôn ước với thân vương, một hai nhất định phải vào cung, nếu không phải xưa nay hoàng đế kính trọng phụ thân nàng, nhất định sẽ không đáp ứng chuyện như vậy. Sau khi vào cung, hai tháng nay, mỗi ngày nàng đều đi Tuyên Thất Điện cầu kiến một lần, nhưng đến nay hoàng đế vẫn chưa từng gặp mặt nàng một lần. Ngày hôm qua, nhân dịp hoàng đế đi gặp chủ vị Đỗ Sung hoa nơi mình ở, nàng xông vào điện của Đỗ Sung hoa... Dù sao cũng là đích trưởng nữ của Đại tướng quân, là quý nữ chính thống lại tranh sủng đến mức này, làm mọi người cảm thấy quá mức buồn cười. Người có tính tình thẳng thắn hoặc là nói chuyện khắc nghiệt chút luôn sẵn sàng mỉa mai nàng một câu: "Một người câm đi vào hậu cung mà cũng nghĩ đến tranh sủng! " Cũng không ít người có thiện tâm than thở một câu: "Sinh ra có vẻ ngoài đẹp như vậy, đáng tiếc lại là một người câm." Tịch Lan Vi ở trong bồn tắm, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt vô cùng. Nội thất tràn ngập hơi nước mịt mờ, rõ ràng là nước ấm áp nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy cả người thật lạnh. Sao Hoàng đế lại... Nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng đế cực kỳ ghét nàng, mà cũng biết rõ nguyên nhân hắn ghét nàng — nàng đã hủy bỏ hôn ước trước kỳ hôn sự, nháo lên đòi vào cung, ép phụ thân nhà mình vác mặt đi cầu Hoàng đế. Tất nhiên Hoàng đế sẽ cho là nàng thuộc loại lả lơi ong bướm. Ngay cả phong hào "Diên" này, đại để cũng là ý nói nàng như cái diên[1] lắc lư không chừng. [1]: Vật trang sức treo ở trước và sau mũ thời xưa. Mời các bạn đón đọc Làm Phi của tác giả Lệ Tiêu.
Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Cho đến tận lúc chết Quý Du Nhiên vẫn không cách nào bảo trái tim thôi đau đớn cho những âm mưu ám toán mà người thân bên cạnh ban tặng cho nàng. Nàng tự mình đứng đó, trên điện Kim Loan rộng lớn uy nghi, lắng nghe từng lời châm chọc, chỉ trích, buộc tội cho sai lầm không phải mình gây ra. Nàng nhìn họ từng người một thân quen lại trở nên độc ác muốn rót ly rượu độc kết thúc sinh mệnh nàng.  Tột cùng của đau đớn tuyệt vọng lúc này là gì? Ai có thể tin nàng? Ai có thể đứng ra bảo vệ nàng? Ai cho nàng gạt đi nước mắt bi thương hôm nay? Thế gian này, đầy ích kỷ và tàn nhẫn, đầy thâm sâu và hiểm độc khiến bản thân nàng thù hận và chán ghét đến mức nguyền rủa số kiếp rằng: Nếu có cơ hội được làm lại từ đầu, sẽ hủy hoại tất cả, chà đạp tất cả. Những kẻ nợ nàng kiếp này nàng nhất định phải đòi lại, cả vốn lẫn lời. Nhưng tận sâu trong những bi thương ấy, có một nơi mềm mại được chạm vào. Vương gia Dật Vương - phu quân ngốc của nàng, cứ thế một mình đứng ra chống lại cả thế giới này để bảo vệ nàng. Chỉ là, tất cả đã muộn màng rồi, không cách nào cứu vãn được nữa. Chén rượu độc kia đã sớm chia lìa nhân duyên, dang dở trọn kiếp người, đau đớn đến triền miên...   "Chỉ là, mọi chuyện trên thế gian thường hay như vậy. Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ..." (*) . . . Kiếp này, Quý Du Nhiên nàng may mắn được ông trời cho một cơ hội trùng sinh. Nếu đã vậy những kẻ nợ nàng nhất định nàng phải đòi lại, tất cả. Còn phu quân ngốc của nàng nữa, kiếp trước nàng cứ thế chết đi trước mắt chàng, không biết chàng làm sao có thể chịu đựng được. Chỉ nghĩ đến vậy nàng liền cảm giác trái tim như sắp vỡ tan. Hóa ra, đến cuối cùng cũng chỉ có mình chàng vì nàng mà đau, vì nàng mà rơi lệ đổ máu... Nàng vốn là trưởng nữ của Tể tướng nhưng phụ thân lại không hề yêu thương. Cuộc hôn nhân của nàng cùng thái tử lại bị kế mẫu dàn xếp hãm hại. Cuối cùng, muội muội cùng cha khác mẹ của nàng trở thành thái tử phi. Còn nàng, lại bị gả đến cho Dật Vương - một vương gia ngốc. Nàng đã từng muốn sống an yên trọn kiếp bên phu quân của mình nhưng hết lần này đến lần khác bị người tính kế để rồi đi đến kết cục bi thương kiếp trước. Vậy thì, kiếp này nàng làm sao có thể chấp nhận để người ta lợi dụng hãm hại và uất ức như thế nữa chứ. Kế mẫu cùng muội muội muốn một bước thành thế tử phi tranh đoạt ngôi vị, làm mẫu nghi thiên hạ ư? Nàng thành toàn cho kẻ giả dối cùng người bội tình. Phụ thân muốn ném nàng cho vương gia ngốc không được sủng ư? Nàng sẽ giúp phu quân lấy lại những gì mà chàng vốn được nhận. Còn những kẻ nắm trong tay uy quyền thiên hạ từng cho nàng khổ sở đau đớn ư? Hoàng cung này, nàng xáo cho càn khôn cũng phải xoay chuyển. Nhưng, đứng trước phu quân ngốc của mình, trái tim nàng chỉ còn là đau lòng cùng ân hận. Bởi nàng biết, chỉ có mình chàng là thật lòng yêu thương nàng mà thôi. Vậy mà, bỏ lỡ nhau một kiếp, thật khiến người ta thương tâm chua xót. "Bất cứ lúc nào, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở cùng chàng, không rời đi" là lời hứa nàng khắc ghi vào tim. Thật ra, Dật vương phu quân nàng chỉ hơi ngốc chút thôi nhưng nói đến độ thê nô vô sỉ của chàng dành cho vương phi của mình thì chỉ có thể tóm gọn lại trong mấy câu sau: "Thứ nhất, ái phi vĩnh viễn đúng. Thứ hai, coi như tất cả mọi người nói ái phi không đúng, ái phi cũng đúng. Thứ ba, ai dám nói ái phi của bổn Vương không đúng? Đánh chết hắn!" :v :v  Vậy là, Dật Vương ngốc nghếch đáng yêu lại trở thành chỗ dựa vững chắc cho vương phi nhà ta khắp nơi "quậy" à nha. Rõ ràng là nàng ức hiếp người ta nhưng khi qua lời nói của vương gia chàng lại thành người ta ức hiếp nàng. Chàng có thể không chút hình tượng mà đánh đấm người ta tơi bời, không chút xấu hổ mắng chửi đến mức người ta khiếp sợ. Ai bảo là chàng ngốc? Ai bảo là ái phi của vương gia ngốc thì có thể dẫm đạp? Chàng đây liền cho người ta biết thế nào là trả giá thật lớn. Có thể, khi bắt đầu đọc truyện này mn sẽ không thích nữ chính cho lắm. Bởi vì nàng có phần tàn nhẫn và độc ác quá, cũng đôi khi không hiểu đấu đá ngầm chốn cung cấm là như thế nào mà gây hết chuyện này đến chuyện khác. Nhưng xin một lần nhìn lại những đau thương mất mát và khổ sở mà nàng đã từng gánh chịu ở kiếp trước để hiểu được rằng, con người một khi bị ép đến đường cùng sẽ là sự liều lĩnh và bất chấp. Mà nàng, đã từng như thế thì sao có thể lùi bước cho người ta lấn tới, từng bước giết chết mình. Ân oán, đôi khi không thể phân rõ đúng sai. Thiện ác chung quy chỉ là quy luật mà con người tìm cách bao biện cho chính bản thân mình. Ở kiếp này, toàn bộ những bí mật kinh hoàng và nỗi hàm oan của nữ chính sẽ được giải đáp tất cả. Vì sao, nàng là một vương phi của vương gia ngốc lại vướng vào những mưu toan thâm sâu của hoàng cung tranh quyền đoạt vị này. Vì sao, chén rượu độc kia nàng phải uất ức mà uống? Vì sao Ninh vương phi người biết tất cả mọi chuyện lại không đứng ra giúp nàng? Bí mật về đứa bé kiếp này nàng ta mang thai là như thế nào? Và sau tất cả ai là người giật dây cho câu chuyện đi đến bước đường thảm khốc hôm nay? Cùng đọc để khám phá những điều đang chôn dấu mn nhé. "Nàng phi chuyên sủng của vương gia ngốc" xét về cơ bản là một câu chuyện trùng sinh nghiêng về sủng sủng sủng mà thôi. Nhưng điểm hấp dẫn và mới lạ trong truyện là nam chính, một vương gia ngốc nhưng luôn biết đâu là điểm mấu chốt và quan trọng nhất trong đời mình. Chỉ cần là vương phi thì mọi thứ đều đúng, yêu thương và sủng ái nàng vô cùng. Đời người có thể may mắn gặp được một người như thế thì còn gì tuyệt hơn nữa. Quý Du Nhiên - nàng được ông trời đền đáp rất xứng đáng. _____________ (*): Trích dẫn từ truyện Xin lỗi nhé, cút rồi / Duyệt Vi  " ": Trích dẫn từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nàng đứng trong điện Kim Loan, một bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia. “Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thật sự uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội không thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ một công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế. Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ đi, giống như danh hào của hắn – thanh thiên Tể tướng. Nhẹ nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng. Trên cao, ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt âm trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?” Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra âm trầm mà lại không nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng không nói lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Không có. Nhi thần không có lời nào để nói.” “Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng nói, “Đã như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!” “Dạ!” Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát đã bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi. Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!” “Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi. Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này. “Đừng!” Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng die nda nle equ ydo n quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, một bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quý Du Nhiên, một tay ném ly vừa nhấc lên qua một bên. “Không cho uống! Không cho phép nàng chết!” Choang! Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ. Mời các bạn đón đọc Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc của tác giả Huyền Nhai Nhất Hồ Trà.
Ngọc Lâu Xuân
Warning: Truyện có yếu tố cấm luyến,vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc ạ. ... Tư Sơ Niệm vốn là đích trưởng nữ của Tư gia, phụ thân nàng tuy đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nhưng nhờ tổ phụ mà Tư gia vẫn luôn hưng thịnh. Khi Tư Sơ Niệm dần trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mười lăm, nàng thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.  Sơ Niệm biết Tư gia của mình đã dần suy tàn, thân là đích nữ, nàng mang trên mình trách nhiệm góp phần chấn hưng gia tộc. Và để làm được điều đó, Tư Sơ Niệm được gả đến Từ gia theo hôn ước đã định sẵn từ trước, trở thành Nhị thiếu phu nhân của Từ gia.  Trượng phu của Sơ Niệm là cháu trai đích tôn Từ gia - Từ Bang Đạt nổi danh khắp kinh thành là một con ma ốm. Từ khi trong bụng mẹ thì y đã là một nhược thai, khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quanh năm, có thể đến bây giờ cũng chỉ là nhờ thuốc men cầm cự.  Những kẻ nhàn rỗi trong thành còn cá cược với nhau rằng chắc chắn y sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Quả thật, sau khi Sơ Niệm gả vào Từ gia chỉ hơn nửa tháng thì Từ Bang Đạt qua đời vì một cơn cảm lạnh.  Sơ Niệm cứ thể trở thành một quả phụ. Nàng an phận thủ tiết cho vong phu ba năm. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời mẹ chồng nhận một đứa con thừa tự.  Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong phủ đệ Từ gia. Khi nào cần nàng thì cháu dâu này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn có nàng.    Từ Nhược Lân là con trai trưởng Từ gia, nhờ lập được nhiều đại công mà trở thành trọng thần nòng cốt của triều đình khi tuổi tròn ba mươi. Trái ngược với Tư Sơ Niệm, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn vốn không tốt đẹp gì. Mẫu thân hắn là một nữ tử người Hồ. Từ khi sinh ra và dần trưởng thành, Từ Nhược Lân vẫn luôn sống cùng mẫu thân ở bộ lạc người Hồ.  Khi Nhược Lân bảy tuổi thì mẫu thân hắn qua đời, hắn mới được phụ thân đón về Từ gia nhận tổ quy tông. Từ nhỏ hắn đã không nghe lời ai dạy dỗ, hung bạo ngang tàng giống như ngựa hoang vậy, trên dưới Từ gia không ai là không thấy phiền. Nhưng nhờ có phụ thân che chở mà Nhược Lân không bị ai tổn hại, bình an lớn lên. Cho đến khi Từ Nhược Lân mười bốn tuổi, hắn nhập ngũ đến phương Bắc, thỉnh thoảng mới trở về Từ gia.  Năm Từ Nhược Lân mười chín tuổi, hắn theo lời trưởng bối trong nhà mà cưới đường tỷ của Tư Sơ Niệm làm thê tử. Sau khi thành hôn, cả hai có một nữ nhi đầu lòng thì chưa đầy hai năm sau, thê tử của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn sau một cơn bạo bệnh. Từ Nhược Lân để nữ nhi mình lại cho Từ gia nuôi dưỡng, còn mình thì lại tiếp tục rong ruổi thực hiện giấc mơ chốn sa trường của mình. Lần đầu tiên Từ Nhược Lân gặp Tư Sơ Niệm, khi hắn hai mươi bảy tuổi, là khi kỳ tang của Từ Bang Đạt đang diễn ra. Hắn đối với Tư Sơ Niệm, là nhất kiến chung tình. Dù biết mối quan hệ của hắn và nàng và cấm kỵ, nhưng người như hắn vốn không quan tâm đến cái gì là đạo lý luân thường. Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ bất chấp tất cả để đoạt được.  Đối với Tư Sơ Niệm, hắn giống như là một cơn ác mộng vậy. Từ Nhược Lân là huynh trưởng của trượng phu nàng, nhưng hắn lại ngang ngược bá đạo xông vào cuộc đời Sơ Niệm. Có khi hắn lại ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho một người mất đi phụ thân từ nhỏ như nàng nảy sinh cảm giác an toàn, tìm được nơi nương tựa.  Thế nên một người non nớt chưa hiểu sự đời như nàng rốt cục bị hắn dụ dỗ, trót lỡ đã bước chân xuống bùn lầy, từng bước từng bước là vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu. Mối quan hệ trời đất bất dung này cứ kéo dài bao nhiêu năm, thì nàng vẫn không thể nào dứt ra khỏi.  Từ Nhược Lân hắn, đã từng thủ thỉ bên tai sẽ tìm cách cho nàng một danh phận, nếu hắn phụ bạc thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đó là lời thề hẹn cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi tiếp tục đi chinh chiến.  Khi Từ Nhược Lân đã đi về nơi sa trường, thì Tư Sơ Niệm đã nhận ra mình mang thai hài tử với Từ Nhược Lân. Không may chuyện này lại lọt đến tay các bậc trưởng bối trong nhà. Ai có thể chấp nhận được việc này? Nhị thiếu phu nhân thủ tiết ba năm lại mang thai với huynh trưởng trượng phu. Nàng bị coi là nỗi ô nhục của cả gia tộc hai bên.  Tư Sơ Niệm bị đưa đến am ni cô, uống thuốc phá thai. Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khốn đốn nhất trong cuộc đời của nàng. Sơ Niệm chịu đựng cơn bệnh tật hành hạ sáu tháng ở am ni cô, nhưng sau đó nàng lại nhận được tin rằng Từ Nhược Lân đã trở về, nhưng không phải trở về để cứu nàng, mà hắn trở về để cưới Quận chúa đương triều làm thê tử. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Sơ Niệm bỏ mạng trong cơn ai oán ngập trời.  "Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm. Tâm nguyện duy nhất chính là đời người nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây hoa râm bụt không có linh hồn, cho dù sớm nở tối tàn thì cũng từng rực rỡ." May mắn thay trời vẫn còn thương xót, Tư Sơ Niệm bỗng nhiên có thể quay trở lại thời điểm trước ngày tân hôn của nàng với Từ Bang Đạt. Được cơ hội để sống sót thêm một đời, Tư Sơ Niệm quyết không thể bước vào vết xe đổ trước kia nữa. Nàng không thể lại dây dưa cùng Từ Nhược Lân, không thể mê muội như trước kia nữa.  Nhưng người được trùng sinh không chỉ có mình nàng, mà còn có người đã từng phụ bạc nàng kiếp trước - Từ Nhược Lân. Khi hắn nhận ra mình được quay về khoảng thời gian ba năm trước, tại thời điểm ngày thành hôn của Sơ Niệm và Bang Đạt. Hắn đã điên cuồng thúc ngựa ngày đêm về kinh thành, chỉ mong có thể gặp lại nàng, có thể nói với nàng bao nhiêu điều mà kiếp trước chưa kịp thổ lộ.  Nhưng khi hắn thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, thấy thái độ dửng dưng của nàng, hắn lại chùn bước. Hóa ra người sống lại sau một kiếp người chỉ có mình hắn thôi sao? Chỉ có hắn ôm hết nỗi đau thương từng trải qua kiếp trước còn nàng lại chẳng hề hay biết điều gì?  Nhưng điều này ắt sẽ tốt cho nàng, kiếp trước vốn đã là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này sao lại phải níu kéo, chi bằng để cho cả hai một cuộc sống riêng của bản thân mình. Buông tay, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho đôi bên.  Tư Sơ Niệm và Từ Nhược Lân sẽ rời xa đối phương vĩnh viễn chăng? Và Tư Sơ Niệm sẽ thay đổi vận mệnh của mình ra sao? Các bạn hãy đọc "Ngọc lâu xuân" để tìm ra câu trả lời nhé :v Tớ biết tác giả Thanh Ca Nhất Phiến qua "Nghê thường thiết y" nhưng nếu so sánh thì tớ cảm thấy "Ngọc lâu xuân" không bằng. Ở phần đầu truyện tác giả tạo mạch truyện rất tốt, nhưng dần về sau mạch truyện không được duy trì như ban đầu nữa nên tạo cảm giác hơi nhàm một tí. Tác giả đã tạo ra quá nhiều tuyến nhân vật phụ nên tớ rất hay bị rối trong quá trình nhảy hố.  Đó chỉ là một số ý kiến riêng của tớ thôi. Biết đâu "Ngọc lâu xuân" sẽ là một bộ truyện hợp gu với bạn. Thế nên nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hãy nhảy hố cùng tớ nhé :v _________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở. Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở. Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng. (*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành… Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ. Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống. Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người. Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm. Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này. Mời các bạn đón đọc Ngọc Lâu Xuân của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.
Giảo Phụ
Cuộc đời của một người nam nhân cổ đại quan trọng nhất là cái gì? Một, chính là công thành danh toại, đạt được quyền cao chức trọng. Hai, chính là mỹ nhân vây quanh, con đàn cháu đống.  Rất tiếc là cả hai điều trên, Chân Ngọc đều không có. Hắn là Bảng nhãn gia danh tiếng vang xa, trí sĩ được Cửu Giang vương trọng dụng nhất. Cực khổ bao nhiêu năm trời bày mưu tính kế cho Vương gia ngồi lên ngai vàng, hắn không dám hưởng thụ tửu sắc, bỏ qua hết ham muốn của nam nhân bình thường. Chờ đợi mòn mỏi mới đến ngày công thành danh toại, thì hắn lại vì "mệt mỏi quá độ" mà lăn ra chết. Ông trời ơi, công lí ở đâu???  Chân Ngọc buồn bực nhắm mắt xuôi tay, ngỡ phải xuống địa phủ đầu thai thì khi tỉnh lại phát hiện điều kì diệu. Hắn thế mà chưa chết. Hắn đã sống lại, nhưng là trong thân xác "Chân Ngọc" phu nhân của trạng nguyên Vương Chính Khanh. Đời này, Chân Ngọc bảng nhãn cũng đã chết, đại nghiệp của Cửu Giang vương vẫn chưa thành, nghiễm nhiên Vương Chính Khanh được trọng dụng. Chân Ngọc sau khi phát hiện ra sự thật này, chỉ hận không thể đập đầu để quay lại gặp Diêm Vương.    Vương Chính Khanh là ai chứ, chính là kẻ năm đó dùng sắc đẹp mê hoặc lão hoàng đế, đoạt mất danh hiệu trạng nguyên của Chân Ngọc, khiến hắn phải ngậm ngùi ôm cái chức bảng nhãn. Sau này hai người lại cùng đầu nhập dưới trướng Cửu Giang vương, âm thầm cạnh tranh sự sủng ái của vương gia. Đời trước Chân Ngọc đắc ý bao nhiêu vì đè ép được Vương Chính Khanh thì đời này lại buồn bực bấy nhiêu về tình cảnh của bản thân. Hắn giờ đã là nữ nhân đã có phu quân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện can dự vào chính trường được nữa.  (Từ đoạn này tớ xin phép gọi Chân Ngọc là "nàng" nhé) Chuyện triều chính đã bó tay, Chân Ngọc bắt đầu thăm dò việc nhà trong phủ trạng nguyên. Chủ nhân thân xác mới này cũng không vui vẻ gì, thành thân đã được một năm mà Vương Chính Khanh chẳng hề đoái hoài đến nàng. Nàng lại dăm ba bữa nháo một trận, ốm một hồi, càng làm cho Vương Chính Khanh ghét bỏ. Chân Ngọc cân đi nhắc lại, vỗ đùi cảm khái thế này quá tốt rồi, Vương Chính Khanh không muốn nhìn mặt nàng, nàng cũng lười đi lấy lòng hắn. Giờ nàng chỉ muốn ôm mỹ nhân tiêu dao thôi. Kiếp trước nàng còn chưa kịp hưởng qua ít xuân tình nào đâu đấy. Nghĩ là làm, Chân Ngọc ngay lập tức gọi hai vị thiếp xinh đẹp của Vương Chính Khanh qua, ngày ngày bóp chân đấm lưng, thi thoảng lại sờ chỗ nọ bóp chỗ kia. Nói trắng ra là chơi bách hợp giữa nhà, làm các di nương sợ hết hồn, chỉ dám âm thầm than khổ.  "Mỹ nhân dưới thân chợt rên rỉ một tiếng, toàn thân tản mát ra hương thơm mê người, môi mọng hé mở. Chân Ngọc xuân tâm nhộn nhạo, không kiềm chế được nữa, chỉ cảm thấy bụng dưới nổi sóng, vội vạch áo dài ra, thò tay vào quần quờ quạng một hồi. Nàng cứ móc, cứ móc, cứ móc mãi mà không tìm được "cái" cần tìm.  Chân Ngọc vươn tay, chợt chạm phải cái cột đỡ giàn dưa. Dò dẫm một hồi lại bắt được quả dưa leo trên giàn rủ xuống. Sờ được hai quả dưa lớn, nhất thời vui mừng, vặt lấy một quả đặt ở dưới bụng ướm thử. Tự hỏi: quả dưa này có đủ lớn không nhỉ?" * Chờ đến khi Vương Chính Khanh nhận ra ba nữ nhân của mình ngày nào cũng quấn lấy nhau, bỏ mặc vị phu quân là hắn đây làm bù nhìn, mới thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn nạp thiếp mà chẳng được hưởng thụ, còn phu nhân thì cứ vui cười hớn hở là sao?  Vương Chính Khanh cũng không phải là ngốc, hắn nhận ra Chân Ngọc rất thông minh, cũng một lòng vì Cửu Giang vương. Nàng hiểu biết không kém gì nam tử, cầm kì thi họa đều tinh thông vượt bậc, nếu đặt ngang hàng với hắn thậm chí không biết ai hơn ai.  Và đặc biệt là, nàng làm hắn nhớ đến cố nhân Chân bảng nhãn, người hắn âm thầm mến mộ bao năm qua. Giờ Chân bảng nhãn đã qua đời, nhưng lại có một Chân Ngọc cứ lượn qua lượn lại trước mắt, Vương Chính Khanh thật sự chịu không nổi. Thế là hắn bắt đầu thân cận, lấy lòng nàng. Nhưng Chân Ngọc cũng là người có một không hai, chỉ thích mỹ nhân không muốn phu quân. Vương Chính Khanh mấy lần bị nàng "động tay chân", ăn đủ khổ. Nhưng vì việc lớn, hắn nhịn rồi lại nhịn. Một lần nhịn đến cả nửa năm trời! Còn Chân Ngọc ấy à, nàng tuy vẫn là "hồn Trương Ba da hàng thịt", nhưng dần dần cũng có chút hơi thở của nữ nhân. Lại tối ngày kề cận bên Vương Chính Khanh ngọc thụ lâm phong, nàng chợt nhận ra mình cũng hơi xiêu lòng. Dường như, ở chung với hắn cũng không khó khăn đến thế.  Trong một lần chắn tên của thích khách cho Cửu Giang vương, Chân Ngọc trọng thương tưởng như không sống nổi, trước khi nhắm mắt đã phun ra một câu vào tai Vương Chính Khanh: "Ta chính là Chân bảng nhãn trọng sinh đấy, ngươi liệu mà làm!" khiến trạng nguyên gia bị dọa đến thất thần. Sau phút bối rối, Vương Chính Khanh bỗng thấy mừng như điên vì Chân Ngọc chưa chết, lại còn trở thành người bên gối của mình. Nàng là nam cũng tốt, là nữ cũng được, chỉ cần là Chân Ngọc thì hắn đều yêu. Chút tình cảm ái mộ dành cho Chân bảng nhãn năm nào đã được hợp thức hóa, hắn muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật to.  Sau khi tỉnh lại, nàng thế mà mất trí nhớ tạm thời. Không sao, dù nàng có là Chân Ngọc nương hay là Chân bảng nhãn thì đời này, đã không thể thoát khỏi tay của Vương Chính Khanh nữa rồi. Hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, dụ dỗ nàng lên giường lăn lộn, sinh ra sản phẩm. Nàng có nhớ lại thì cũng đã muộn, có hài tử níu chân, làm sao có thể cao chạy xa bay được nữa!  Một đời của Chân bảng nhãn uy danh, cứ thế mà trao cho Vương Chính Khanh, phu thê nhốn nháo vui vẻ cùng chung sống đến bạc đầu.  ---------- Thú thật đọc xong truyện này tớ cũng không biết đây là giả danh bách hợp hay đam mĩ trá hình nữa :v. Nửa đầu truyện Chân Ngọc lăn lộn cùng đám di nương đến vui vẻ, khiến Vương Chính Khanh tức điên mà không làm gì được. Nửa sau khi Vương trạng nguyên biết được sự thật thân thế của Chân Ngọc thì lại lộ ra là, hắn cũng từng âm thầm mến mộ Chân bảng nhãn. Thuận nước đẩy thuyền, Vương Chính Khanh lừa Chân Ngọc lên giường, chờ đến lúc nàng nhớ lại thân phận "nam nhân" của mình thì hài tử cũng đã có, làm gì chạy được nữa.  Do là nữ nhân mang trí óc của nam nhân nên Chân Ngọc làm gì cũng thấy buồn cười. Nàng không cầm nổi cây kim thêu nhưng nói đến chuyện chính trị lại sắc bén như dao. Nàng mang tấm lòng nhớ chủ nhân cũ, tha thiết nhìn Cửu Giang vương, vào mắt người ta lại thành "lẳng lơ quyến rũ", mang đến bao chuyện dở khóc dở cười. Vì nàng mà Vương Chính Khanh mỹ nhân đưa tới cũng không thèm nhìn, kè kè đi giám sát phu nhân, chỉ sợ nàng đem mỹ nhân về nhà thì mình lại "ra rìa".  Truyện cũng không xoắn não mấy chuyện đấu đá giữa các vương gia với nhau lắm. Chỉ có Chân Ngọc xui xẻo, hay bị rơi vào bẫy của các vị nữ nhân trong hậu trạch, nhưng lần nào cũng thoát được hiểm cảnh. Chân Ngọc thì từ khi còn là nam nhân đã sạch như tờ giấy trắng, sau khi trọng sinh thành nữ nhân cũng là sạch tinh tươm. Còn Vương Chính Khanh trước khi cưới Chân Ngọc có vài nha đầu thông phòng, nam nhân cổ đại mà, không tránh khỏi. Nhưng từ sau khi cưới nàng thì hắn còn chẳng dám động vào nữ nhân khác. Thứ nhất là sợ Chân Ngọc ghen, thứ hai nhỡ đâu nàng nổi thói xấu, hắn lại đi ghen ngược với thiếp nhà mình thì mệt.  Truyện nhiều đoạn cười chảy nước mắt với cặp đôi oan gia truyền kiếp Chân Ngọc bảng nhãn và Vương Chính Khanh trạng nguyên, sẽ "đổi gió" rất tốt cho bạn nào thích cốt truyện mới lạ nhé.  Nếu thích rv này của tớ thì hãy like và cmt chia sẻ cảm nhận của bạn nào! ___________ *: Trích bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chân Ngọc nhìn dung mạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang, khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không có nhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: “Thì ra là phu nhân của Vương Chính Khanh!” Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, Chân Ngọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễm lệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: “Tiểu nương tử xinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?” Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứ ba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làm mưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưu giúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử. Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đó là lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉ đại phong công thần. An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên là dự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhất trong Đại nội từ trước tới giờ. Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lăm tuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểm huy hoàng nhất của của đời. Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, dầu hết đèn tắt (chết ~). Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suy tính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếu chất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng. An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Mời các bạn đón đọc Giảo Phụ của tác giả Cống Trà.