Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bình Minh Màu Đỏ

Diệc Phi gặp được Lê Tiện Nam ở một thành phố xa lạ. Cuộc sống của cô lúc đó rất hỗn độn. Người đàn ông cao lớn dựa vào cột đèn bên đường, nghiêng đầu châm thuốc. Dáng vẻ hào sảng, khuôn mặt lạnh lùng, áo khoác gọn gàng, từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý khiến người ta liếc mắt một cái liền khó quên. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh cong môi cười, mời cô cùng ăn bữa tối. “Cùng nhau ?” Anh ân cần dịu dàng, dẫn cô sa vào mê đắm. Trước khi tốt nghiệp đại học, Diệp Phi gác lại chuyện tình cảm, chuyên tâm học hành. Chuyển đến thành phố khác với tư cách là sinh viên trao đổi. Lê Tiện Nam tỉnh lại, nhẹ nhàng ngửi chiếc khăn lụa cô để lại, cảm thấy không cam lòng. – Không ngờ đến ngày tiếp theo, hai người gặp lại nhau ở bữa tiệc tối của giáo sư. Giáo sư giới thiệu: “Phi Phi, đây là Lê tổng, người đã đầu tư vào hạng mục của em.” Người đàn ông khẽ cười , ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt cô, vẫn như cũ, ấm áp và dịu dàng. Sau khi ăn xong, Diệp Phi ra ngoài ban công hóng gió. Cô nhớ tới một đêm nọ, cô bị cảm đến phát sốt, anh khoác vội chiếc áo ngủ đưa cô đi bệnh viện, trên đường còn không quên mang cho cô bữa tối, người đàn ông xưa nay tự phụ ấy lại vì cô mà chuyên chú lột vỏ cua. Đứng một lát, Lê Tiện Nam đã đi đến sau lưng cô. Khăn lụa trắng quấn quanh ngón tay thon dài sạch sẽ, anh không nói gì, nhìn gương mặt cô khẽ nhếch môi cười: “Phi Phi, em thật tàn nhẫn, sao lại chạy xa như vậy?” Anh ngoài mặt lạnh lùng, sau lưng lại yêu chiều, dung túng cô. – Người ta đồn rằng có bên cạnh Lê Tiện Nam có một người phụ nữ , tuổi không lớn, diện mạo thanh tú. Lê tổng rất hào phóng, mua một căn chung cư trong nội thành cho cô, còn tự mình đưa đón bằng xe riêng. Lúc nghe được mấy lời đồn này, Lê Tiện Nam chỉ cười: “Đừng nói bậy, cô ấy không thích ồn ào, là tôi bám lấy cô ấy, dù sao thích người ta cũng phải có thành ý.” – “Anh không thích gió, nhưng vì thích ở bên em, gió thổi cũng không sao cả. Ý anh là, em làm gì cũng được, Phi Phi, em có anh thiên vị.” Lê Tiện Nam không nói một câu anh yêu em nào, nhưng tình yêu của anh thể hiện qua từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Tình yêu theo gió bắt đầu, anh dâng hiến hết sự chân thành cho em, với anh, em chính là vĩnh hằng. – Hướng dẫn đọc : 1. SC cùng cả hai đều là mối tình đầu của nhau, HE ( Tất cả các địa điểm, thành phố trong toàn bộ truyện đều là hư cấu và không thay thế thành hiện thực ). 2. Chênh lệch nhau 10 tuổi { 22 x 32 }. 3. Đây là một bộ truyện bình đạm cũng không kém phần ngọt ngào. *** Truyện "Bình Minh Màu Đỏ" thu hút mình bằng những ngôn tình trau chuốt, hoa mỹ, văn phong mượt và diễn biến nội tâm của nhân vật được tác giả miêu tả sống động. Đặc biệt là việc trích dẫn nhiều câu nói nổi tiếng, chẳng hạn như câu "Đừng nhẹ nhàng rơi vào đêm an lành ấy" là một phần khiến mình lọt hố truyện, làm mình chìm đắm trong câu chuyện nhẹ nhàng, nơi thực tế phũ phàng và tình yêu chân thành đan xen nhau. Lúc đọc sơ văn án mình nghĩ rằng cốt truyện sẽ theo mô típ rương vỡ lại lành nhưng không, bởi vì gương có vỡ đâu mà lại lành. Tình yêu Lê Di Nam dành cho Diệp Phi xuyên suốt truyện chỉ có tăng chứ không giảm, độc giả như mình phải hâm mộ, cảm thán ấy chứ. Nhìn chung, cốt truyện khá đơn giản, một cô sinh viên trẻ cố gắng vượt lên số phận và thiếu gia giới tư bản Bắc Kinh sống lạnh nhạt, thờ ơ. Dù cho đứng ở hai thái cực khác nhau, cả hai đều có quá khứ không muốn nhắc lại. Họ quen biết từ một đêm đông và có một đám cưới trong mơ vào mùa hè, sinh ra thiên thần nhỏ cũng vào mùa hè nốt. Cách xây dựng và phát triển cốt truyện là yếu tố thu hút thành công độc giả, hơn nữa truyện còn được đánh dấu bằng những mốc thời gian cụ thể tăng thêm phần chân thật, tóm lại "Bình Minh Màu Đỏ" là tác phẩm hay. Diệp Phi là sinh viên nổi trội của khoa văn học tại đại học Yên Kinh có tiếng. Có sắc, có tài, có tuổi trẻ, nữ chính vẫn kiên quyết giữ mình giữa muôn vàn cám dỗ. Sự không khuất phục đó đổi lại cho cô cuộc sống chật vật và vội vã. Biết bản thân bị cấp trên bóc lột nhưng vẫn phải chăm chỉ làm việc, sinh viên chưa ra trường không có nhiều lựa chọn, nhất là trong một nơi đầy cạnh tranh như Bắc Kinh hoa lệ này. Chúng ta có thể sẽ hay đã từng thấy "Diệp Phi" đâu đó trong xã hội ngày nay, tính ra tác giả xây dựng nữ chính khá chân thật. Lê Di Nam xuất thân từ giới thượng lưu, đã định trước sẽ kế thừa gia nghiệp. Lê gia xa hoa ẩn đằng sau là vết nhơ bị giấu kín. Vì nó mà nam chính thuở thiếu niên từng phản nghịch nhưng nhận về kết cục cúi đầu dưới mái hiên. Đến giai đoạn trưởng thành, chững chạc anh trở thành người ngoài nóng trong lạnh, "nhà" và "tình yêu" là thứ mà anh không nghĩ tới. Có thể nói, anh vừa dịu dàng vừa nguy hiểm, mà đây là kiểu hình khiến người ta say mê. Mình thấy mối quan hệ giữa hai người tiến triển hơi nhanh. Từ lúc mập mờ đến khi yêu đương, nam chính chuẩn bạn trai nhà người ta. Luôn chăm sóc, cưng chiều, thiên vị Diệp Phi vô điều kiện, tỉ mỉ chu đáo dù biết cả hai khó có kết thúc đẹp, tiếc là trong truyện thôi, chứ người như Lê Di Nam ở ngoài chắc đang thuộc diện cần bảo tồn rồi. Về phía nữ chính, mình thấy thực tế hơn, cô tham luyến sự chăm sóc và ấm áp của anh, nhưng lý trí không cho phép cô dành tình yêu cho anh. Bởi cô hiểu rõ khoảng cách của họ, cô không muốn biến mình thành con thiêu thân. Thật vậy, đến cả Lê Di Nam ban đầu cũng không nghĩ đến có thể cùng cô đi đến điểm cuối. Tuy nhiên, anh là liều thuốc độc ngọt ngào mà cô muốn tránh cũng không thoát, Diệp Phi dần chìm đắm trong sự dịu dàng anh mang lại. Một Lê Di Nam luôn để đèn chờ cô về, dạy cô nhiều kĩ năng sinh tồn giữa thành thị này, sẵn sàng làm cho cô một vườn hoa nở suốt mùa đông, luôn dành thời gian cho cô, xuất hiện vào lúc cô cần anh nhất, người như anh sao cô có thể tìm thấy lần thứ hai đây. Đến khi đã xác nhận sự quan trọng của đối phương trong cuộc đời mình, cả hai đều yêu hết lòng, họ cứu rỗi quá khứ của nhau. Thời gian thử thách bọn họ chính là khi anh thu xếp với gia đình để đường đường chính chính bên cạnh cô lâu dài. Diệp Phi cũng không kém cạnh, cô quyết định học cao lên để cho mình một tương lai xán lạng hơn, cũng như kéo gần khoảng cách giữa hai người. Dù không thể tiếp xúc, nhưng trong những năm dài đằng đẵng ấy, mỗi nơi cô đến đều ít nhiều có hình bóng gợi nhớ đến anh, hoa cẩm tú cầu, tiểu Tây Giao của bọn họ.. Không phải trùng hợp, mà là nam chính của chúng ta cố ý làm để cô không thể quên anh được, nói ra thì có chút bá đạo ấy nhỉ. Đặc biệt là anh mỗi tháng đều gửi tặng cô một món quà, dù có bận rộn đến mấy. Và điều này duy trì đến lúc hai người đã về một nhà luôn. Hai người trải qua thử thách lần này thì nhanh chóng tiến đến hôn nhân, qua bao nhiêu năm, dù có thêm thiên thần nhỏ, Diệp Phi vĩnh viễn là công chúa của Lê Di Nam. Mình nghĩ nên nói đến Triệu gia một chút, thiếu họ thì bộ truyện này không trọn vẹn, họ đều có đất diễn và vai trò riêng trong tình yêu của nhân vật chính. Triệu gia có hai lão phu nhân, nhưng họ đều có kết thúc khá buồn, nhất là bà Triệu, người làm mình bất ngờ. Ban đầu tưởng bà chỉ là nhân vật phụ thôi, ai dè không tầm thường, nam nữ chính đến với nhau cũng có một phần công sức của bà ấy. Còn về anh em Triệu gia, một người con gái nhỏ bé dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhận về được kết quả xứng đáng, còn Triệu Tây Chính làm mình khá thất vọng nhưng mọi người đều có quyền tự quyết định cuộc sống của mình. Truyện này không có nhiều sóng gió, không tiểu tam tiểu tứ, thứ khiến truyện nổi bật chính là nét riêng của nhân vật và điều quan trọng mình nói nhiều lần - ngôn từ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. *** Diệp Phi nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp Lê Tiện Nam, có rất nhiều chi tiết đều nhớ không thể nào nhớ ra nổi, cô cẩn thận suy nghĩ đã bắt đầu như thế nào, nhưng cũng chỉ nhớ được một hai mảnh ghép nhỏ ở trong đầu. Cô nhớ tới hôm nay giáo sư có đưa cho cô một quyển sách của Wilde. Trong đó có nói là, bạn thích tất cả mọi người, nhưng mọi người đều hờ hững với bạn. Người đàn ông vẫn cứ đứng ở góc đường như thế, lạnh lùng và cô độc, như ngọc bích lạnh lẽo ngâm trong hồ, như là tấm lụa trắng bị cháy thành tro trắng như tuyết, quay đầu lại nhìn thấy cô, cong môi cười rộ lên. Lúc đó có một vài cảm giác không rõ ràng, giống như măng mùa xuân ngủ đông, đột nhiên đâm thủng màn đêm mùa đông lạnh thấu xương này. Sau đó còn nhớ đến một câu gì đó nữa? Đừng nhẹ nhàng chìm vào màn đêm đẹp đẽ đó. —— Tháng 1 năm 2022. Mạnh Ngũ Nguyệt. —— Mùa đông năm 2013 ở Yến Kinh lạnh lẽo đến kỳ lạ. Cuộc sống của Diệp Phi cũng rối tung lên. Cô kéo theo vali đứng ở dưới ký túc xá, trong tay còn cầm theo sách vừa mới mượn từ thư viện. Tiết Như Ý khóc thút tha thút thít, “Phi Phi, cậu cứ chuyển đi như thế này sao? Cậu đừng để lời của hai người đó nói ở trong lòng…… Cậu đi rồi thì tớ biết làm sao bây giờ?” “Không sao đâu, là tớ đi làm thêm quá bận rộn, khiến cho các cậu không thể ngủ ngon được. Dù sao thì cũng chỉ còn một học kỳ nữa là phải đi thực tập rồi,” Diệp Phi tỏ ra nhẹ nhàng, “Cũng không phải là không gặp nhau được nữa, bây giờ thuận tiện như vậy, cậu nhắn tin cho tớ là được rồi mà. ” Tiết Như Ý là người bạn duy nhất của cô ở thành phố Yến Kinh này, cũng là bạn cùng phòng của cô, là một cô gái rất đơn thuần. Nghe cô nói như vậy, Tiết Như Ý mới ngây thơ gật đầu, “Cậu tìm phòng nhanh như vậy…… Có ổn không?” “Cũng tạm được, ở ngay trong ngõ Hòe Tam, không xa,” Chuông điện thoại Diệp Phi vang lên, là tài xế tới xe hẹn đến rồi, cô nhỏ giọng nói với Tiết Như Ý, “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, chúng ta còn có thể gặp nhau, không phải là còn chưa tốt nghiệp sao. ” Tiết Như Ý khóc thút tha thút thít đến mức nức nở, cô gái nhỏ gầy gầy, cứ một hai phải xách hành lý giúp cô, vừa xách vừa hỏi, “Phi Phi, tiền thuê nhà bên kia chắc là rất đắt, đúng không? Cậu vất vả như vậy, vừa làm thêm ở bên còn muốn vừa chăm chỉ học tập, nếu mà quá đắt, chờ tớ tìm được công việc thực tập, tớ và cậu cùng thuê chung, tớ và cậu chia sẻ với nhau!” Diệp Phi cười cầm lấy hành lý trong tay cô ấy, Tiết Như Ý là cô gái Giang Nam, nói chuyện ngọt ngào và mềm mại, “Cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng cãi nhau với các cậu ấy, chờ sau này tớ mời cậu ăn cơm. ” Hốc mắt Tiết Như Ý đỏ bừng gật gật đầu, nhìn theo Diệp Phi lên xe. Lúc đó đã là hơn năm giờ, mùa đông trời tối sớm, ở đây ồn ào náo nhiệt. Ngõ nhỏ Hòe Tam bên này rất có thú vị. Đúng là ở trung tâm thành phố, một con phố bên trái, là khách sạn sao lộng lẫy, ở ngay ngã tư, có một khu vườn nhỏ yên tĩnh —— đương nhiên đó cũng không phải là vườn hoa, là mô phỏng kiến trúc ở Giang Nam, là khu dành cho nhà giàu hàng đầu ở trong nước, cái tên vừa nghe đã giữ kín như bưng: Đàn Cung Tây Giao. Bên phả, là những con ngõ nhỏ đổ nát, ngõ nhỏ Hòe Tam chính là một trong số đó, nói là ngõ nhỏ chật hẹp, có một vài căn tứ hợp viện. Ngược lại cũng đều là tấc đất tấc vàng ở thành phố Yến Kinh rộng lớn này, chỉ là một cái ở trên trời, một cái dưới mặt đất. Diệp Phi kéo vali đi dọc con ngõ, mấy ngày hôm trước đã tới xem qua vài lần. Diệp Phi đứng trong gió lạnh gõ cửa một lúc lâu, bên trong rốt cuộc cũng có người đi ra mở cửa, là một bà cụ hơn tám mươi tuổi, mặc một cái áo lông thật dày, mái tóc hoa râm ngắn, nhanh nhẹn, nhưng lạnh lùng. “Không phải đã nói là năm giờ đến sao? Đã là năm giờ mười lăm rồi. ” Bà cụ mở cửa xong lại chống gậy đi vào. “Trên đường bị kẹt xe ạ. ... Mời các bạn mượn đọc sách Bình Minh Màu Đỏ của tác giả Minh Ngũ Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe
Với nội dung cả hai nhân vật chính cùng xuyên không về cổ đại, truyện mang một motip khá lạ so với mặt bằng chung của ngôn tình. Câu chuyện bắt đầu bằng một sự kiện làm thay đổi cuộc đời của hai người - nữ chính Thương Lâm theo cô bạn thân đi hỏi tội bạn trai và nam chính Dịch Dương là bạn của người bạn trai đó, sau hồi tranh chấp cả hai người "ngoài cuộc" này vô tình rơi từ lầu 4 xuống đất và xuyên về một triều đại không hề có trong lịch sử. Dịch Dương vốn là “chú bộ đội”, về cổ đại trở thành Từ Triệt - một vị vua sa đọa, thân thể hư nhược, một kẻ vô dụng chỉ là bù nhìn để ngoại thích tiếm quyền. Nếu bạn hỏi sạch hay không thì sẽ là: Dịch Dương thì sạch nhưng Từ Triệt thì không - đơn giản vì thân xác Từ Triệt là vua mà. Còn Thương Lâm của chúng ta lại xuyên vào Hạ Lan Tích - Đức Hinh công chúa của Yến Quốc, hoàng hậu Ngụy Quốc, một hoàng hậu có danh không phận, thân thể yếu ớt, bị ghẻ lạnh và hãm hại. Hai người vô tình trở thành hoàng đế hoàng hậu Ngụy quốc, nhưng chờ đợi họ không phải nhung lụa xa xỉ, vui vẻ hành lạc mà là đao kiếm chớp loé nguy hiểm trùng trùng. Cả hai người đều gặp phải hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, thực quyền không có lại phải lo bảo hộ cái mạng nhỏ bé của mình trong triều đình lăm le ăn thịt người. Khi cả hai gặp lại đồng hương trong thân phận mới, Thương Lâm mang đủ mọi tâm trạng, vừa mừng vì gặp người quen, vừa lo vì sợ người quen ghi thù không nhận mặt (vì kéo theo người ta rơi xuống lầu mà). Dần quen với tình huống hiện tại, Dịch Dương lập ra kế hoạch thoát khỏi tình cảnh khó khăn, vì chỉ khi anh giành lại quyền lực mới đủ khả năng bảo vệ cho cô gái phiền phức Thương Lâm kia. Nhưng nói Thương Lâm phiền phức thật oan ức vì thật sự cô rất thông minh, độc lập. Cô quyết đoán nhưng giàu tình cảm và dễ xúc động, là hậu phương to lớn cho Dịch Dương. Nam thì giả vờ “trẫm vẫn vô dụng như xưa” trước mặt bọn gian thần nhưng lại ngầm gây dựng thế lực của mình; nữ thì giả vờ “bổn cung vẫn ngu ngốc và yếu đuối như xưa” trước mặt hậu cung, nhưng chiêu trò chỉnh người ngấm ngầm thì không thiếu. Cả hai thật xứng đáng cho giải thưởng nam nữ diễn viên xuất sắc nhất. Nếu hỏi điểm nổi bật của Dịch Dương là gì thì chắc chắn là anh rất độc miệng, không thương tiếc mà thi triển võ mồm đánh Thương Lâm tan tác. Đây là độc miệng kiểu nói thật và thấm chứ không phải dạng đọc vào vô duyên khó chịu. Thương Lâm luôn bị ép vào tình thế ‘cạn lời’, nhưng khi Dịch Dương không độc miệng cô lại thấy xa lạ. Mình rất thích tiến triển tình cảm của hai người, tình yêu của họ bắt nguồn từ tình đồng chí gắn bó, hai kẻ xa lạ ở cùng nhau trong một thế giới xa lạ trở nên thân thuộc. Hơn một nửa mạch truyện là tình cảm nhẹ nhàng nhưng hiển hiện trong từng cử chỉ hành động, không đợi họ phải nói ra thì người đọc đã biết họ yêu nhau rồi. Mạch truyện càng về hồi kết càng "phấn khích", nếu như cho thang điểm đánh giá thì truyện này mình dễ dãi cho 9.9/10 vì nó rất dễ thương, không cẩu huyết ngập đầu và cái kết hoàn hảo khi cả hai quay về hiện đại tiếp tục sến súa ngọt ngào yêu nhau. Còn cách quay về hiện đại thì các bạn tự đọc sẽ thấy hấp dẫn hơn đó. Truyện thích hợp với những bạn thích hài sủng và một tình yêu đơn giản - đơn giản chứ không qua loa tùy ý đâu, rất tình cảm sâu sắc đó. --------------------------- Trích đoạn: "Tuy Hạ Lan Tích yếu đuối một chút nhưng dù sao cũng vẫn bình thường, không có bệnh gì đáng ngại, không giống anh..." cô nhướng mày nhìn Dịch Dương và cười trên nỗi đau của người khác "Thế nào, có cảm thấy dương khí...không đủ không" Từ Triệt này tuy đẹp trai đến lóa mắt nhưng lại quá phóng túng, làm cơ thể suy yếu. Bây giờ Dịch Dương xuyên vào thân thể hắn, chắc ít nhiều cũng sẽ cảm nhận được cảm giác khó nói ấy. "Không ngờ cô cũng am hiểu nhiều quá nhỉ?" --- Nhưng một lát sau cô không nhịn được mà nhìn Dịch Dương rất tội nghiệp "Anh nói xem cô ta có biến thành quỷ rồi đến tìm tôi không. Cô ta đập đầu chết nếu biến thành quỷ thì nhất định sẽ rất ghê, tôi sợ..." Dịch Dương: "cô có phải là sinh viên thế kỉ 21 không vậy? Ngay cả 9 năm phổ cập cũng chưa hoàn thành sao?" "Chúng ta đã có thể xuyên không thì còn chuyện gì là không thể nữa chứ" Thương Lâm nói rất hùng hồn "Đừng nghĩ là anh chưa thấy thì chuyện ấy không thể xảy ra, như thế là quá thiển cận." Dịch Dương nhìn đôi mắt đen láy của cô biết đằng sau những lời chăm chọc ấy là nỗi sợ hãi vô biên nên những lời trào phúng đang nghẹn trong cổ họng cũng không nói ra nữa. Im lặng ít lâu, hắn nói :" Cô đừng sợ, tôi ngủ ở bên ngoài nếu có quỷ thì chắc chắn sẽ lấy mạng tôi trước". --- "Tôi có thể xem thử không?" "Xem cái gì?" Dịch Dương ngạc nhiên. "Vết thương trên người anh..." Thương Lâm cắn cắn môi "tôi muốn xem xem." Mặt Dịch Dương không chút biểu cảm, Thương Lâm tưởng hắn không muốn nên hơi ấm ức "Nhìn một chút thì có sao đâu chứ, đừng có làm như tôi muốn sàm sỡ anh vậy" Dịch Dương đặt tay phải lên vai cô, cười rất ôn hòa "Đúng là nhìn một chút thì không mất gì, tôi cũng không ngại để cho cô xem. Nhưng... thân thể này là của Từ Triệt. Tin tôi đi, trên người tôi từ trên xuống dưới không có vết sẹo nào đâu" Thương Lâm "....." Review by #Hạ_Tịch Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thích kiểu truyện xuyên không như vầy lâu rồi, từ khi bộ "Ông xã chúng ta cùng xuyên không" bị ngừng thì mình chẳng tìm ra truyện nào tương tự. Ai biết kiểu nam nữ 9 cùng xuyên thì mách Hoaban với nha! Nói chung truyện này ko xuất sắc nhưng hay, hài khá duyên, tình cảm cũng tinh tế và dễ thương. Truyện dịch, chất lượng bản kịch rất tốt, đọc thực dễ chịu ^^ Nói chung truyện thuộc tuýp nhẹ nhàng, diễn biến mạch lạc, chưa hoành tráng dữ dội nhưng cao trào đầy đủ. Đáng khen là tác giả giữ được phong độ cho tới lúc cuối, ko bị đầu voi đuôi chuột, kết cũng hợp lý và mới mẽ... Truyện đáng xem, ko nhồi máu cơ tim, ko nhạt nhẽo buồn chán! Nàng và hoàng thượng cùng phe! Bởi vì họ là đồng hương mà lị (==) Thương Lâm và Dịch Dương trong trận đánh ghen của cô bạn Cao Tiểu Thi đã đồng vu quy tận, từ lầu cao tòa nhà chung cư ngã xuống, thế rồi nắm tay nhau xuyên không! Hai con người vốn chẳng quen biết nhau, khổ nỗi hoàn cảnh xa lạ và nguy hiểm rình rập chốn thâm cung buộc họ phải kề vai sát cánh. Nàng là công chúa Yến Quốc gả đến Ngụy Quốc làm Hậu, bỏ lại phía sau mối tình đầu thơ mộng với thanh mai trúc mã. Hắn là Ngụy đế bị phản thần khống chế trong tay, ngoài hèn yếu nhu nhược và hoang dâm vô độ thì ko có sở trường gì... Từ khi Thương Lâm và Dịch Dương đến, số phận thê thảm của công chúa Yến quốc và Ngụy hoàng đã viết sang trang mới... Dịch Dương bằng tài trí và sự cẩn trọng của mình cố gắng sinh tồn giữa chốn hoàng quyền trái có hổ, phải có sói. Thương Lâm ko giỏi thích nghi như anh nhưng cô vẫn chăm chỉ học tập, gặp cái khó ló cái khôn, trông cô nàng ngốc ngốc nhưng ko hề vô dụng! Cuộc sống bỗng thình lình đổi thay, xã hội nhân quyền văn minh ko còn, tại cái thế giới mạng người mong manh, cường quyền đàn áp, mỗi đường đi nước bước đều suy tính cẩn thận. May mắn là Thương Lâm có Dịch Dương che chở và Dịch Dương có Thương Lâm sẻ chia, họ là chiến hữu, là đồng bọn, là.... MỘT PHE! Hoàn cảnh là tác nhân quan trọng khiến tình yêu chớm nở nhưng nam nữ chính phát triển rất hợp lý và chậm rãi, từ thấu hiểu đồng cảm đến ỷ lại bảo bọc nhau... Số mệnh đưa họ đến thế giới này, bắt đầu viết một khúc tình sử nhiều nụ cười cũng lắm nước mắt. Trong kế hoạch của Ngụy hoàng, giết Hoắc Hoằng, đoạt quyền lực, chỉnh đốn giang sơn... mỗi dự tính tương lai đều bao gồm Hoàng hậu. Dịch Dương có tài nhưng ko đến mức siêu phàm, cũng có lúc anh thất thế, cũng có lúc rơi vào bẫy. Nam chính được xây dựng hợp lý, độc mồm độc miệng, nhìn xa trông rộng, chung thủy và tỉnh táo. Thương Lâm thì mềm mại dịu dàng, nàng là đóa hồng có gai, bình thường luôn dựa dẫm vào Dịch Dương nhưng một khi buộc phải tự lực cánh sinh thì kiên cường và nhanh trí... Ở nơi đất khách quê người ấy, chỉ có họ nhìn thấu cõi lòng của nhau, tin tưởng tuyệt đối, sống thật không cần lớp mặt nạ, phó thác sinh mệnh và trái tim cho đối phương. Nhìn chung đây là một câu chuyện ấm áp ngọt ngào, không máu chó, không thánh mẫu, không não tàn, không yy, kết hợp lý, đọc rất thoải mái!   Mời các bạn đón đọc Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe của tác giả Hồi Sênh.
Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia)
Nội dung câu chuyện có nhiều tình tiết nhẹ nhàng kể về quá trình cả hai đến với nhau chỉ vì đám hỏi, lại cùng nhau thực hiện ước mơ của mình bước chân vào giới giải trí. Hàn Duyệt ở đời trước bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho nên sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không cần thiết đó nữa. Nhưng thoát khỏi vũng bùn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ mãi thì cũng chỉ có thể nhảy lên chiếc thuyền lớn là nhà họ Chu này mà thôi. Chỉ có điều Hàn Duyệt – kiêm tác giả viết tiểu thuyết mạng không ngờ rằng, đến bữa tiệc xem mặt thế nhưng lại phát hiện cậu ba nhà họ Chu mới ra tù lại là độc giả trung thành của mình. *** Ánh sáng của cả hội trường lớn tối sầm xuống, sau đó màn hình lớn phía trước xuất hiện đoạn clip mở đầu của lễ trao giải, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Bài hát mở màn là do một vị thiên hậu năm năm trước đã từ sân khấu lui về hậu trường diễn xướng, sau khi bài hát kết thúc, bèn ở lại trên sân khấu cùng một MC nam lên bục bắt đầu chủ trì buổi lễ trao giải, nói vài câu vui đùa, thì bắt đầu hồi tưởng quá trình đã qua nhiều năm của giải Kim Kê một cách đầy cuốn hút. Hàn Duyệt ngáp một cái, hôm qua vốn đã không ngủ ngon giấc, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, giờ ngồi ở đây, tuy rằng kích động, nhưng cơn mệt mỏi cũng không kìm được mà trỗi dậy. “Mệt ư?” Chu Bác Nghị nắm lấy tay cậu xoa xoa, “Mệt thì ngủ một giấc đi, anh kêu mẹ nói một tiếng với bên đạo diễn, sẽ không quay trúng em đâu.” Hàn Duyệt lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Ngủ không được, có chút khẩn trương.” Chu Bác Nghị cười cười, hôn lên tay cậu nói: “Đừng lo, giải thưởng lớn đêm nay chắc chắn thuộc về em.” “Anh đừng nói tự mãn như thế.” Hàn Duyệt có chút thần kinh thác loạn mà dùng móng tay của tay kia cấu vào lòng bàn tay. Đây là lần đầu cậu được đề cử giải thưởng lớn đến thế, tuy địa vị của mẹ Chu trong giới giải trí có thể giúp cậu lấy được bất cứ giải thưởng gì cậu muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với chính mình và ước mơ, cậu vẫn rất đơn thuần mong lý do giành giải của mình phần nhiều chính là nhờ thực lực của bản thân, mà không phải bằng quyền thế của nhà họ Chu. Đối với suy nghĩ này của Hàn Duyệt, mẹ Chu đương nhiên rất thấu hiểu, đồng thời cũng rất tán thành. Thanh niên khi còn trẻ thì nên vấp ngã vài lần, có thể trải đường cho cậu, cũng không thể thay cậu bước đi. Vì thế sau khi biết được Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị được đề cử giải Kim Kê lần này, mẹ Chu cũng không có tham gia vào công việc bình chọn khen thưởng phía sau. Đúng lúc này, một anh quay phim chuyển máy quay về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy sắp xoay về hướng của bọn họ. “Tiểu Duyệt, cười nào.” Chu Bác Nghị nhắc nhở, đợi tới khi máy quay quét tới, bèn bên thì nhìn ống kính vẫy vẫy tay, bên lại hôn một cái lên đầu ngón tay Hàn Duyệt. Trên mặt Hàn Duyệt duy trì mỉm cười, chân ở dưới thì đá anh một cú, đợi ống kính quay đi mới trừng anh một cái. Chu Bác Nghị chìa tay xoa xoa mặt cậu, lấy trán đụng vào trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, được rồi, nếu thật sự căng thẳng, chi bằng nghĩ thử xem lát nữa lên sân khấu nhận thưởng thế nào.” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia) của tác giả Thủ Bản Kỳ Tử.
Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế
Văn án: Kỳ Huy phong Trần Uẩn Ngọc làm hậu chỉ là kế hoãn binh. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Chú ý: 1. Kiều nữ đáng yêu ngốc nghếch x hoàng đế phúc hắc. 2. Thân thể hoàng đế ốm yếu, sau này sẽ khỏe lại *** Hôm trước đọc được review Hồ Lô Yêu Phi trong hội nên ghé Hoa Tuyết Sơn Trang, trong khi chờ đợi Hồ Lô Yêu Phi thì mình quyết định đọc bộ này, cũng cùng tác giả. Thái hậu là mẹ ghẻ của nam chính Kỳ Huy, muốn đoạt quyền và điều khiển nam chính nên gả cháu gái bà con xa của mình là nữ chính cho nam chính. Nam chính Kỳ Huy là hoàng đế, ốm yếu bệnh tật thật sự, không có thực quyền trong tay nên giả vờ làm hôn quân ăn chơi sa đọa, sa đọa ở đây tức là thích đá gà và luyện tiên đan, không màng chuyện triều chính  Vì để đóng tròn vai nên chàng đồng ý cưới nữ chính Trần Uẩn Ngọc, dù rất bài xích. Đọc đến đây hẳn truyện sẽ ngược lắm, kiểu lấy con gái kẻ thù mà, nhưng không, Kỳ Huy tuy ban đầu ghét Trần Uẩn Ngọc thật nhưng Trần Uẩn Ngọc cũng không mong được thương yêu gì, chỉ muốn sống an phận trong cung, thế nhưng vì thái hậu thúc đốc nên nam nữ chính phải chung đụng, thế là lâu ngày sinh tình. Trần Uẩn Ngọc vốn lương thiện nên dù "cẩu hoàng đế" Kỳ Huy rất hung dữ với nàng, nhưng nàng vẫn mềm lòng khi thấy chàng đau bệnh, vẫn hoảng sợ lo lắng khi thấy chàng bị thích khách ám sát. Vì người đời đồn chàng là hôn quân nên ban đầu nàng rất sợ hãi, thế nhưng chàng không hề làm gì xấu, còn đối xử rất tốt với nàng. Thế là dần dần, nàng sợ chàng chết, thường hay sợ hãi không dám ngủ, thức suốt đêm để kiểm tra hơi thở của chàng. Kỳ Huy vốn ẩn mình để chờ thời cơ đoạt quyền, chàng vốn không sợ gì cả, nhưng khi biết trên đời vẫn có một người sợ mình chết, chàng lo nếu chàng thật sự không còn thì làm sao nàng sống được trước sự âm hiểm trong cung. Thế là chàng dần trân trọng sức khỏe của mình, tìm danh y chữa bệnh, tìm cơ hội trở mình. Rồi một ngày kia, Trần Uẩn Ngọc thấy tên "hôn quân" tướng công ốm yếu nhà mình tắm máu hoàng cung, khởi binh đoạt quyền, nàng rất chi là không quen, không quen thấy chàng chăm chỉ đến mệt mỏi, không quen thấy chàng vất vả đi sớm về muộn. Nhìn chung truyện này không thú vị bằng Hồ Lô Yêu Phi (cùng tác giả), không cao trào và giải quyết vấn đề quá đơn giản. Nhưng được cái sủng ngọt nhẹ nhàng, ngược phản diện, đọc mà hả dạ, tính cách và chuyện về tuyến nhân vật phụ cũng khá thú vị. Truyện có pass, may mà mình đến kịp thời nên vẫn được cho pass, chứ 2 tuần nữa là trễ rồi. bạn nào thích kiểu nhẹ nhàng thế này thì tranh thủ nhé *** Ai cũng nói đương kim hoàng đế Kỳ Huy là một tên hôn quân chỉ biết chơi bời, tuy dung mạo tuấn tú nhưng thân thể lại ốm yếu, không sống được bao lâu. Ai cũng khen Ngô thái hậu tuy không phải mẹ ruột của hoàng đế nhưng lại yêu thương hoàng đế như con ruột, quan tâm lo lắng, lại tự mình chấp chính mấy chục năm, đúng là một người phụ nữ tài giỏi nhân hậu. Ai cũng nói Trần gia đại tiểu thư Trần Uẩn Ngọc thật đáng thương, trẻ tuổi xinh đẹp là thế nhưng lại bị thái hậu chọn trúng, phải gả cho một tên hôn quân, chắc chẳng mấy chốc sẽ trở thành quả phụ thôi. Có điều, từ xưa đến nay, có được mấy lời đồn là tuyệt đối chính xác đâu. Từ ngày “bị” chọn phải trở thành hoàng hậu của một tên hôn quân trong miệng người đời, Trần Uyển Ngọc đã chuẩn bị tinh thần sống cô đơn buồn chán trong cung cấm cả đời. Thế nhưng khi vào cung, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra đồ ăn trong cung rất ngon, hoàng đế phu quân của nàng cũng khá đẹp trai, ừm cuộc sống như thế cũng không tệ lắm. Lại qua một thời gian, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra tên hôn quân Kỳ Huy rất đáng thương, sức khỏe yếu ớt, còn bị mấy tên đạo sĩ lừa gạt luyện đan dược vô bổ, tuy có lúc hắn rất hung dữ nhưng đối xử với nàng rất tốt. Rồi một ngày kia, Trần Uyển Ngọc phát hiện phu quân tốt của mình khỏi binh đoạt quyền, lật đổ thái hậu, tự mình chấp chính, mà thái hậu cũng không thật sự hiền từ như nàng biết. Tuy Trần Uyển Ngọc có hơi hoang mang, nhưng từ đó, sức khỏe của Kỳ Huy ngày một tốt hơn, lại càng yêu thương nàng hơn. Dù mỗi lần Kỳ Huy làm việc gì cho nàng cũng bắt mình hôn trả ơn, nhưng chung quy chỉ cần nàng “trả ơn” thì việc gì Kỳ Huy cũng sẽ chiều nàng. _______________ Kỳ Huy trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ nên sức khỏe vô cùng yếu ớt, chàng sống ẩn nhẫn dưới lốt một hôn quân ham chơi mê đan dược để chờ ngày đoạt lại hoàng quyền, trả thù người đã hại mình và cha mẹ ruột. Thái hậu muốn nắm quyền, Kỳ Huy giả vờ không có hứng thú với triều chính, tỏ vẻ chỉ thích chọi gà, luyện đan. Thái hậu muốn chàng cưới cháu họ của bà – Trần Uyển Ngọc, Kỳ Huy vì đại cục, cũng phong Trần Uẩn Ngọc làm hoàng hậu. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Từ đó, “hôn quân” Kỳ Huy sống trong chuỗi ngày tự vả Kỳ Huy biết mình chẳng còn sống được bao lâu, khi chưa yêu Trần Uẩn Ngọc, tâm nguyện của chàng là bảo vệ giang sơn của Kỳ gia trước lúc lìa đời, nhưng sau khi yêu cô hoàng hậu ngốc nghếch của mình rồi, Kỳ Huy lại không đành lòng chết. Kỳ Huy chỉ bị thương nhẹ, Trần Uẩn Ngọc đã lo sợ mất ngủ cả đêm để chăm sóc chàng. Biết Kỳ Huy ốm yếu, nên nhiều đêm, Trần Uẩn Ngọc lại len lén kiểm tra hơi thở của chàng. Trần Uẩn Ngọc sợ chàng sẽ đột ngột ra đi. Kỳ Huy sợ chết sẽ làm Trần Uẩn Ngọc đau lòng. ___________ Còn thái hậu thì sao? Bà cả đời sống vì tình yêu. Bà dốc hết lòng vì giang sơn xã tắc mà người bà yêu để lại. Bà buộc mình phải quên đi những tổn thương trong tình yêu. Bà sợ hãi bị phản bội, rồi điên cuồng vì yêu… Để rồi bà hại cả người mình yêu thương vì quá yêu người đó. Đối với Kỳ Huy – con trai của người bà yêu và người phụ nữ khác, bà từng thật lòng yêu thương, cũng vô cùng căm hận. Cứ thế, thái hậu yêu cả đời, sai cả đời, mệt mỏi cả đời, sau cùng lại chẳng được gì. ___________ Về nội dung, ‘Quá trình tự vả của hoàng đế’ không quá phức tạp, truyện nhẹ nhàng, sủng sạch, thịt thà đầy đủ, có chút âm mưu tranh đoạt, thích hợp cho những bạn có trái tim hường phấn. Tuy truyện không phải là một bộ cung đấu gây cấn hồi hợp nhưng lại khiến người đọc chìm đắm trong sự ngọt ngào, tươi vui, rất thích hợp để giải trí. Khác với những nam chính khỏe mạnh có thể ‘đại chiến 800 hiệp’ khác, nam chính Kỳ Huy của chúng ta thật sự rất yếu, nhưng hoàng hậu của chàng lại quá xinh đẹp, nên rất nhiều lần Kỳ Huy sút ‘chết dưới hoa mẫu đơn”.  Nữ chính Trần Uẩn Ngọc thì là một nàng tiểu thư được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ nên tính tình đơn thuần ngây thơ và có khả năng thích nghi rất cao, trước đó nàng nhanh chóng sống hòa thuận với một ‘Kỳ Huy hôn quân’, về sau lại phút chốc thích ứng với một ‘Kỳ Huy minh quân’. Cũng chính vì sự ngây thơ và lương thiện đó, nàng mới có thể chiếm trọn trái tim của Kỳ Huy, một thường thiếu thốn tình cảm từ bé và rất cần sự chân thành. ____________ Đoạn trích 1: -Trần Uẩn Ngọc: Hoàng thượng, tối nay chàng không thể thức thời canh ba đâu…Thiếp không muốn lại phải kiểm tra hơi thở của chàng nữa đâu. -Kỳ Huy: Kiểm tra hơi thở? Trần Uẩn Ngọc đặt tay dưới mũi hắn: “Chính là thế này này, xen thử chàng có còn thở không.” Đôi mắt thanh tú của nàng nhíu lại, bờ môi chu chu. Kỳ Huy cười rộ lên…xem ra nàng thật sự rất sợ mình chết. Trên đời còn có người sợ mình rời đi, cảm giác này thật tốt, cho nên, bây giờ hắn không thể chết được, nếu không chắc nàng sẽ rất đau lòng. Kỳ Huy xoa tóc nàng nói: “Được, tối này sẽ ngủ sớm, bây giờ sẽ lập tức về Diên Phúc cung ngủ với nàng.” Đoạn trích 2: Kỳ Huy: “Trẫm có từng khen nàng đẹp chưa?… A Ngọc thật xinh đẹp, có duyên gặp được nàng, kiếp này trẫm đã mãn nguyện.” Mời các bạn đón đọc Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế của tác giả Cửu Lam.
Quỷ Huynh
Văn án : Ngụy Hà lại mơ thấy anh. Anh  ngồi trên xe lăn,sắc mặt tái nhợt không hề có nhân khí,đôi mắt hẹp dài vô lực nhìn Ngụy Hà,năm ngón tay thon dài che miệng liên tục ho khan. Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt của anh ẩm ướt,hàng mi thật dài rũ xuống,che mất cảm xúc nơi đáy mắt. Trong nháy mắt, Ngụy Hà cảm thấy loại bệnh trạng yếu ớt này xinh đẹp đến mức chói mắt làm cho người ta đui mù. *** Ngụy Hà bởi vì nhận được tin anh trai Ngụy Thư của mình mất mà trở về Ngụy gia,nhưng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi,Ngụy gia đã thay đổi rất nhiều,cái chết của Ngụy Thư không đơn giản như vậy,người cha Ngụy Thường Đức tựa hồ đang che giấu một bí mật nào đó. Đến khi Ngụy Hà gặp lại người anh trai Ngụy Thư đã chết hóa thành quỷ với thân hình tiêm dài, sắc mặt tái nhợt kia,tất cả mọi câu đố đều đồng loạt thổi quét về phía hắn,còn toàn bộ Ngụy gia cũng bị bao phủ trong một âm mưu cùng bí ẩn thật lớn… *** Đình là một đứa cực kì sợ ma lại rất thích đọc truyện ma. Đọc xong bộ này cả đêm không thể ngủ được vì hình ảnh anh công Ngụy Thư mặc áo trắng cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Đình. Truyện có 44 chương cả ngoại truyện nhưng thời gian hai nhân vật chính ở bên nhau rât ít. Ban đầu chỉ có bạn thụ Ngụy Hà yêu đơn phương anh công Ngụy Thư. Nhưng hết 42 chương mình vẫn không cảm nhận được tình cảm của hai người này. Thậm chí Đình còn không chắc anh công có thực sự yêu Ngụy Hà không. Hay là tác giả viết yêu thì là yêu. Bạn thụ mấy chương đầu cứ nhắc đi nhắc lại là mình chỉ yêu Ngụy Thư. Nhưng Đình không thấy như thế, Đình thấy ẻm lắng nhăng. Tính cách lại đặc biệt không tốt ????) Đình thấy nhiều người khen truyện hay nhưng theo Đình thì tình tiết truyện rất thiếu logic. Có mấy đoạn đột nhiên xuất hiện kết quả mà không biết nó được bắt đầu như thế nào. Ví dụ đoạn Lão Ngụy chết hay việc Ngụy Thư “hồi sinh”. Về văn phong và cách dùng từ của chị editor, Đình không dám nhận xét vì chị dành thời gian edit cho mà đọc là đã tốt lắm rồi ^^ Tóm lại với một đứa giành cả tuổi thanh xuân để đọc đam kinh dị thì Đình nghĩ bộ này sẽ được 2/5. Và chỉ khi nào thừa thời gian lại hết truyện để đọc hoặc muốn thử cảm giác nhịn đái cả đêm thì mới nên đọc. Mời các bạn đón đọc Quỷ Huynh của tác giả Tạm Đao Gia Môn.