Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Cánh Cửa Đóng

Jack tài năng và lịch lãm, còn Grace xinh đẹp và thành công. Trong mắt mọi người, họ là một cặp đôi hoàn hảo. Thậm chí, thử thách duy nhất cho mối quan hệ tưởng chừng không gì có thể hủy hoại của họ - sự xuất hiện của Millie, người em gái bị bệnh Down và hoàn toàn sống dựa vào Grace - dường như chỉ là chất xúc tác để họ nhận ra vẻ đẹp tâm hồn, sự bao dung và lòng vị tha vô bờ bến của nhau… Nhưng, liệu có thật là như thế, hay thực ra, cái tam giác Jack - Grace - Millie chính là căn nguyên cho một bi kịch khủng khiếp, là vỏ bọc hoàn hảo để kẻ ác tự do đùa giỡn và hành hạ con mồi của mình?  Và, có mấy ai biết đến sự tồn tại của những bí mật kinh khủng, trái ngang đằng sau cánh cửa luôn khép chặt của một gia đình lý tưởng, nơi hạnh phúc hoàn hảo và tội ác hoàn hảo nhiều khi chỉ cách nhau một cánh cửa đóng? *** HIỆN TẠI Chai sâm panh va vào bệ đá hoa cương trong bếp khiến tôi giật nẩy người. Tôi đưa mắt nhìn Jack, hy vọng anh không nhận thấy tôi đang căng thẳng đến nhường nào. Anh mỉm cười khi bắt gặp tôi đang nhìn. “Hoàn hảo,” anh nhẹ nhàng nói. Jack cầm tay tôi dắt ra chỗ khách khứa đang chờ. Trên đường đi qua hành lang, tôi thấy cây loa kèn đang nở hoa được Diane và Adam tặng để chúng tôi trồng trong vườn. Hoa màu hồng đẹp đến mức tôi hy vọng Jack sẽ trồng ở nơi tôi ngắm được từ cửa sổ phòng ngủ. Chỉ cần nghĩ tới khu vườn là nước mắt đã trào lên trong lòng, nhưng tôi vội nuốt xuống. Vào một đêm sống còn như đêm nay, tôi phải tập trung vào thực tại. Lửa đang cháy đều trong lò sưởi cổ tại phòng khách. Đã là cuối tháng Ba nhưng không khí vẫn tê cóng, mà Jack thì muốn khách khứa của chúng tôi được thoải mái hết mức. “Nhà cậu tuyệt thật đấy, Jack ạ,” Rufus ngưỡng mộ nói. “Em có thấy thế không, Esther?” Tôi không biết cả Rufus lẫn Esther. Họ mới chuyển tới khu này và đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, thành ra tôi càng căng thẳng. Nhưng vì không được phép để Jack thất vọng nên tôi phải cố nhoẻn miệng cười, thầm cầu nguyện họ sẽ quý mình. Esther không mỉm cười đáp lại, tôi đoán cô đang dè dặt phán đoán. Nhưng tôi không trách cô được. Kể từ tháng vừa rồi sau khi cô kết bạn với chúng tôi, tôi biết chắc cô đã được nghe đi nghe lại rất nhiều lần rằng Grace Angel, vợ của chàng luật sư sáng giá Jack Angel, là ví dụ hoàn hảo cho một phụ nữ có mọi thứ trên đời - ngôi nhà hoàn hảo, tấm chồng hoàn hảo, cuộc sống hoàn hảo. Nếu là Esther, tôi cũng sẽ dè dặt với tôi như thế. Ánh mắt tôi rơi xuống hộp kẹo sô cô la đắt tiền cô vừa lấy ra khỏi túi xách và một cảm giác kích động chợt dấy lên trong lòng. Không muốn cô đưa hộp kẹo cho Jack, tôi nhẹ nhàng đưa tay về phía cô và theo bản năng, cô chìa hộp kẹo cho tôi. “Cảm ơn cô, trông ngon quá,” tôi cảm kích nói, đặt hộp kẹo lên mặt bàn uống nước để lát nữa khi uống cà phê sẽ mở ra. Tôi thấy khoái Esther. Cô đối lập hoàn toàn với Diane - cao, tóc vàng, người mảnh dẻ, tính kín đáo - và tôi không thể không đánh giá cao cô vì cô là người đầu tiên bước vào nhà chúng tôi mà không nói mãi về vẻ đẹp của nó. Jack nhất quyết đòi tự chọn nhà, bảo ngôi nhà chính là quà cưới cho tôi, vậy nên mãi đến khi chúng tôi trở về sau tuần trăng mật, tôi mới thấy nó lần đầu tiên. Mặc dù Jack đã nói trước là ngôi nhà thực hoàn hảo cho chúng tôi, nhưng tôi không hoàn toàn hiểu hết ý anh, cho tới lúc tận mắt nhìn thấy nó. Nằm trên khu đất rộng lớn ở tận cuối làng, ngôi nhà mang lại sự riêng tư Jack hằng khao khát, đồng thời trao cho anh đặc quyền được làm chủ ngôi nhà đẹp nhất Spring Eaton. Và cũng là ngôi nhà an ninh nhất, được trang bị hệ thống báo động phức tạp, với những cánh cửa chóp bằng thép bảo vệ cửa sổ tầng trệt. Quả cũng kỳ quặc khi những cánh cửa này thường xuyên đóng im ỉm cả ngày, nhưng như Jack vẫn luôn nói mỗi khi có người hỏi đến, một trong những ưu tiên hàng đầu với một người làm công việc như của anh chính là an ninh. Tường phòng khách nhà chúng tôi treo rất nhiều tranh, nhưng mọi người thường bị thu hút bởi bức tranh vải bạt khổ lớn màu đỏ phía trên lò sưởi. Mặc dù đã từng thấy bức tranh này, Diane và Adam vẫn không cưỡng nổi mà phải bước lại gần ngắm thêm lần nữa, Rufus cũng theo họ, còn Esther thì ngồi xuống một trong những chiếc sofa da màu kem. “Thật kỳ diệu,” Rufus nói, mê mẩn ngắm hàng trăm đốm nhỏ li ti đã làm nên phần lớn bức tranh. “Tên tranh là Đom đóm,” Jack nói trong khi tháo sợi dây thép cột nút cổ chai sâm panh. “Tôi chưa từng thấy thứ gì tương tự thế này.” “Grace vẽ đấy,” Diane bảo anh ta. “Anh có tin được không?” “Anh phải xem các bức tranh khác của Grace mới được.” Jack bật nút chai rượu, chỉ làm vang lên một âm thanh nhỏ xíu. “Chúng thật sự ấn tượng lắm đấy.” Rufus nhìn quanh phòng vẻ hứng thú. “Trong phòng này hả?” “Không, chúng được treo ở những nơi khác trong nhà cơ.” “Chỉ để một mình Jack ngắm,” Adam đùa. “Và cả Grace nữa. Phải không, em yêu?” Jack nói, mỉm cười nhìn tôi. “Chỉ để hai ta ngắm.” “Vâng, đúng thế,” tôi đồng tình, quay đầu đi chỗ khác. Chúng tôi ra sofa ngồi cùng Esther và Diane thích thú reo lên khi Jack rót sâm panh vào những chiếc ly cao thành. Cô ta nhìn sang tôi. “Chị đã đỡ hơn chưa?” cô ta hỏi. “Hôm qua, Grace không đi ăn trưa cùng tớ được vì bị ốm,” Diane quay sang nhìn Esther giải thích. “Chỉ nhức đầu thôi mà,” tôi phản đối. “Thật không may, Grace rất hay bị nhức đầu.” Jack nhìn tôi thông cảm. “Nhưng ơn trời, chúng không bao giờ kéo dài quá.” “Lần này là lần thứ hai chị lỡ hẹn với em đấy nhé,” Diane nhận xét. “Tôi rất tiếc,” tôi xin lỗi. “Chậc, ít ra thì lần này không phải do chị quên,” cô ta đùa. “Sao ta không hẹn vào thứ Sáu tuần tới để bù lại nhỉ? Chị có rảnh không, Grace? Không có cuộc hẹn khám răng nào chị đột nhiên nhớ ra vào phút chót đấy chứ?” “Không, và hy vọng cũng sẽ không có cơn nhức đầu nào hết.” Diane quay sang Esther, “Cậu có muốn đi cùng không? Sẽ phải chọn quán trong thị trấn để tớ còn đi làm.” “Cảm ơn cậu, tớ rất thích.” Cô đưa mắt nhìn tôi, chắc để đảm bảo tôi không phiền khi có cô cùng tham dự, và khi mỉm cười đáp lại cô, tôi cảm thấy áy náy kinh khủng vì biết mình sẽ không đến được. Gọi to để mọi người chú ý, Jack đề nghị nâng ly chúc mừng Esther và Rufus, chào mừng họ tới sống trong khu. Tôi nâng cốc nhấp một ngụm sâm panh. Tăm rượu sủi trong miệng khiến cảm giác hạnh phúc chợt bừng lên và tôi cố níu giữ nó. Nhưng nó tan biến nhanh không kém gì lúc ùa tới. Tôi nhìn Jack đang sôi nổi chuyện trò với Rufus. Anh với Adam gặp Rufus tại câu lạc bộ golf hai tuần trước và đã mời Rufus chơi cùng. Khi phát hiện ra Rufus là một tay golf tuy cừ khôi nhưng chưa đủ để đánh bại mình, Jack bèn mời anh ta cùng Esther đến nhà ăn tối. Quan sát hai người họ, có thể thấy rõ mười mươi Jack đang cố gây ấn tượng với Rufus, có nghĩa tôi sẽ phải cố gắng lái Esther theo ý mình. Nhưng việc đó chẳng dễ chút nào; trong khi Diane đơn giản chỉ thán phục tất thảy mọi thứ, Esther lại có vẻ phức tạp hơn nhiều. Tôi cáo lỗi vào bếp để lấy món canapé[1] đã làm từ trước và hoàn thành những công đoạn cuối cùng cho bữa tối. Jack rất mô phạm với các phép tắc xã giao nên tôi không được phép vắng mặt quá lâu. Tôi nhanh tay đánh bông lòng trắng trứng đang chờ sẵn trong tô rồi đổ lên kem bánh souffle đã làm khi nãy. Vừa xúc hỗn hợp này vào từng chiếc khuôn, tôi vừa căng thẳng nhìn đồng hồ, sau đó đặt các khuôn bánh vào khay cách thủy và đưa vào lò nướng, ghi nhớ chính xác thời gian. Tôi thoáng hoảng hồn, sợ mình sẽ không làm xong mọi thứ, nhưng sau khi nhắc nhở bản thân rằng sợ hãi chính là kẻ thù, tôi cố bình tĩnh mang khay canapé quay lại phòng khách. Tôi mời mọi người, cảm kích đón nhận những lời khen ngợi của họ, vì Jack cũng nghe được chúng. Quả vậy, sau khi tặng tôi một nụ hôn lên đỉnh đầu, anh đồng ý với Diane rằng tôi đúng là một đầu bếp xuất sắc và tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Kiên quyết tạo tiến triển với Esther, tôi ngồi xuống cạnh cô. Thấy thế, Jack liền đỡ khay bánh giùm tôi. “Em nên nghỉ một chút, em yêu, sau những vất vả suốt cả ngày hôm nay,” anh nói, những ngón tay thon dài thanh lịch giữ khay bánh thăng bằng. “Có vất vả gì đâu,” tôi phản đối, mặc dù đó là một lời nói dối và Jack biết rõ điều đó, vì chính anh đã lên thực đơn. Tôi bắt đầu hỏi Esther những câu hỏi hợp tình hợp lý: cô đã thấy hòa nhập với khu này chưa, có thấy tiếc vì đã bỏ Kent ra đi không, hai đứa nhỏ đã ổn định ở trường mới chưa. Chẳng hiểu vì sao, cô có vẻ khó chịu vì thấy tôi biết nhiều thế, vậy nên, tôi cố tình hỏi tên con trai và con gái cô, mặc dù đã biết thừa chúng là Sebastian và Aisling. Tôi còn biết chúng lên mấy nữa, một đứa lên bảy và một đứa lên năm, nhưng tôi vờ như chưa biết. Jack đang lắng nghe từng từ tôi nói nên tôi biết chắc anh sẽ tự hỏi tôi đang chơi trò gì. “Chị chưa có con, đúng không,” Esther nói, nghe như một lời khẳng định hơn là câu hỏi. “Chưa, vẫn chưa. Chúng tôi định dành hai năm đầu tiên cho riêng mình đã.” “Tại sao chứ, hai người đã kết hôn được bao lâu rồi?” Giọng cô biểu lộ sự ngạc nhiên. “Một năm,” tôi thú nhận. “Họ vừa kỷ niệm ngày cưới vào tuần trước,” Diane xen vào. “Và tôi vẫn chưa muốn chia sẻ cô vợ xinh đẹp của mình với ai hết,” Jack nói, rót thêm rượu vào ly cô ta. Nhất thời xao lãng, tôi nhìn một giọt rượu nhỏ xíu trượt khỏi miệng ly rơi xuống đầu gối chiếc quần chino mới tinh của Jack. “Tôi hy vọng hỏi thế này không làm chị khó chịu,” Esther lại nói, nỗi tò mò đã thắng thế, “nhưng đã ai trong hai người từng qua một lần đò chưa?” Có vẻ cô muốn câu trả lời là rồi, như thể một anh chồng cũ hoặc một cô vợ cũ đầy thù hận ẩn nấp trong lai lịch của Jack và tôi sẽ là bằng cớ chứng tỏ chúng tôi không hoàn hảo. “Chưa, cả hai chúng tôi đều kết hôn một lần,” tôi nói. Cô đưa mắt nhìn Jack và tôi biết cô đang băn khoăn tại sao một người đẹp trai như vậy lại có thể độc thân lâu đến thế. Cảm thấy ánh mắt cô đổ dồn vào mình, Jack mỉm cười thiện chí. “Phải thú nhận là ở tuổi bốn mươi, tôi đã bắt đầu tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm được người phụ nữ hoàn hảo. Nhưng ngay khi thấy Grace, tôi đã biết cô ấy chính là người mình mong chờ bấy lâu nay.” “Lãng mạn thật,” Diane thở dài, biết rõ chuyện tôi với Jack gặp nhau thế nào. “Tớ không còn đếm được mình đã cố giới thiệu cho Jack bao nhiêu cô gái nữa, mối nào cũng không thành cho đến khi anh ấy gặp Grace.” “Còn chị thì sao, Grace?” Esther hỏi. “Với chị cũng là tình yêu sét đánh chứ?” “Đúng,” tôi nói và nhớ lại. “Đúng thế.” Choáng ngợp trước kỷ niệm, tôi đứng dậy hơi nhanh, Jack liền xoay đầu về phía tôi. “Món souffle,” tôi điềm tĩnh giải thích. “Chắc đã chín rồi. Mọi người sẵn sàng ngồi vào bàn chưa?” Được Diane hối thúc và giải thích rằng món souffle không đợi bất kỳ ai, mọi người uống cạn ly rồi ra bàn. Tuy nhiên, Esther đang đi thì dừng lại để nhìn kỹ bức Đom đóm hơn, và khi Jack tới ngắm cùng Esther thay vì giục cô vào bàn, tôi nhẹ nhõm thở hắt ra vì món souffle còn lâu mới chín. Nếu chúng đã chín thì chắc sự kề cà này sẽ khiến tôi phát khóc vì căng thẳng mất, đặc biệt là khi Jack bắt đầu giải thích vài kỹ thuật khác nhau tôi đã sử dụng để vẽ bức tranh. Năm phút sau, khi cuối cùng tất cả đã yên vị, món souffle cũng vừa chín đến độ hoàn hảo. Lúc Diane biểu lộ sự kinh ngạc, Jack mỉm cười nhìn tôi từ đầu bàn đối diện và bảo mọi người rằng tôi quả thực nấu nướng rất khéo. Chính những buổi tối thế này khiến tôi nhớ ra vì sao mình đem lòng yêu Jack. Quyến rũ, vui tính và thông minh, anh biết chính xác mình phải nói gì và nói ra sao. Vì Esther và Rufus mới chuyển đến nên Jack đảm bảo chúng tôi vừa ăn souffle vừa trò chuyện về những điều có ích cho họ. Anh gọi cho Diane và Adam kể ra những thông tin riêng có thể giúp ích cho hai người bạn mới của chúng tôi, chẳng hạn như họ mua sắm ở đâu và chơi môn thể thao nào. Mặc dù Esther lịch sự lắng nghe danh sách các trò tiêu khiển của họ, tên của những người làm vườn và các cô trông trẻ, hay nơi bán cá ngon nhất, nhưng tôi biết mình mới là chủ đề cô quan tâm, tôi cũng biết cô sẽ quay lại với chuyện Jack và tôi kết hôn khá muộn, hy vọng sẽ tìm ra điều gì đó - điều gì cũng được - giúp cô thấy mọi chuyện không hoàn hảo như vẻ bề ngoài. Không may cho Esther, rồi cô sẽ thất vọng thôi. Cô chờ Jack cắt xong miếng thịt bò Wellington rồi ăn cùng khoai tây bỏ lò và cà rốt láng mật ong. Còn có cả những hạt đậu Hà Lan bé xíu tôi đã nhúng vào nước sôi ngay trước khi lấy thịt bò ra khỏi lò. Diane kinh ngạc khi thấy tôi có thể thu xếp hoàn thành tất cả các món cùng lúc, rồi thú nhận rằng mình luôn chọn một món chính như cà ri để có thể nấu sẵn từ sớm và trước khi ăn chỉ việc hâm nóng lên là xong. Tôi muốn nói với cô ta rằng tôi cũng muốn làm như thế, rằng việc tính toán khó nhọc cùng những đêm mất ngủ chính là cái giá tôi phải trả để cho ra mắt một bữa tối hoàn hảo đến thế. Nhưng nấu một bữa ăn thiếu hoàn hảo không phải là lựa chọn dành cho tôi. Esther nhìn tôi từ phía bên kia bàn. “Thế chị với Jack gặp nhau ở đâu?” “Tại công viên Regent,” tôi đáp. “Vào một chiều Chủ nhật.” “Chị kể chi tiết cho cô ấy nghe đi,” Diane giục, làn da nhợt nhạt ửng hồng vì sâm panh. Tôi lưỡng lự trong giây lát vì trước đây đã từng kể chuyện này. Nhưng đó là câu chuyện Jack thích nghe tôi kể nên lặp lại lần nữa sẽ có lợi cho tôi. May thay, Esther giải vây cho tôi. Tưởng tôi lưỡng lự vì ngại, cô nhảy ngay vào. “Chị kể đi,” cô giục. “Chậc, rất có thể tôi sẽ khiến những người đã nghe chuyện này phát ngấy đấy nhé,” tôi bắt đầu với một nụ cười hối lỗi. “Lúc đó, tôi đang cùng em gái, Millie, chơi ngoài công viên. Chúng tôi thường ra công viên vào chiều Chủ nhật. Hôm ấy, tình cờ có một ban nhạc đang chơi. Millie rất thích âm nhạc, nó thích đến nỗi đứng dậy khỏi ghế rồi bắt đầu nhảy trước bục biểu diễn. Nó mới học nhảy valse nên vừa nhảy vừa dang tay ra trước mặt, hệt như đang khiêu vũ cùng ai đó.” Tôi thấy mình mỉm cười trước kỷ niệm này, tuyệt vọng ao ước cuộc đời tôi vẫn đơn giản và trong sáng như trước. “Mặc dù mọi người nói chung rất độ lượng và vui vẻ khi thấy Millie thích thú như thế,” tôi kể tiếp, “nhưng tôi có thể thấy một hai người khó chịu và tôi biết mình nên làm gì đó, tỷ dụ như gọi em mình quay lại ghế ngồi. Nhưng một phần trong tôi cảm thấy miễn cưỡng không muốn làm thế, vì…” “Em gái chị bao nhiêu tuổi?” Esther cắt ngang. “Mười bảy.” Tôi dừng lời một lát, không muốn đối diện với thực tại. “Gần mười tám.” Esther nhướn mày. “Thế thì con bé thuộc loại thích được chú ý rồi.” “Không, không phải vậy, chỉ là…” “Chớ còn gì nữa. Ý tôi là, chẳng ai tự nhiên lại đứng dậy khiêu vũ trong công viên, phải không?” Cô đắc thắng nhìn quanh bàn và khi ai cũng tránh ánh nhìn của cô, tôi không thể không thấy thương hại Esther. “Millie mắc hội chứng Down.” Giọng Jack phá tan sự im lặng khó xử đã buông xuống cả bàn. “Thế nên con bé thường có những hành động cực kỳ bột phát.” Nét mặt Esther ngập tràn vẻ bối rối và tôi thấy khó chịu khi mọi người kể lể đủ chuyện về tôi với cô mà không hề nhắc đến Millie. “Dù sao thì, trước khi tôi kịp quyết định nên làm gì,” tôi nói để giải vây cho Esther, “quý ông hoàn hảo đây bỗng đứng dậy, tới chỗ Millie đang khiêu vũ, cúi chào rồi đưa tay ra cho con bé. Chà, Millie thích lắm. Khi cả hai bắt đầu nhảy valse, mọi người cũng bắt đầu vỗ tay, sau đó vài cặp khác đứng lên và cũng bắt đầu khiêu vũ. Thực là một khoảnh khắc vô cùng, vô cùng đặc biệt. Và tất nhiên rồi, tôi yêu Jack ngay lập tức vì anh ấy đã khiến chuyện đó xảy ra.” “Lúc ấy, Grace không hề biết rằng tôi vốn đã thấy cô ấy cùng Millie trong công viên từ tuần trước và ngay lập tức đem lòng yêu cô ấy. Cô ấy vô cùng ân cần với Millie, không một chút vị kỷ. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một tấm lòng tận tụy đến thế và nhất quyết phải làm quen với cô ấy.” “Còn Jack lúc ấy lại không biết một điều,” đến lượt tôi nói, “rằng tôi đã chú ý đến anh ấy từ tuần trước nhưng không bao giờ nghĩ anh ấy lại để ý đến một người như tôi.” Thấy mọi người gật đầu tán thành, tôi thích lắm. Mặc dù tôi là một cô gái hấp dẫn, nhưng vẻ ngoài điển trai như ngôi sao điện ảnh của Jack khiến mọi người nghĩ rằng tôi thật may mắn khi anh muốn kết hôn với tôi. Nhưng ý tôi không phải thế. “Grace không còn anh chị em nào khác nên cô ấy cứ nghĩ vì một ngày nào đó cô ấy rồi sẽ trở thành người duy nhất chăm sóc cho Millie, nên hẳn tôi sẽ mất hết hứng thú,” Jack giải thích. “Như đã xảy ra với những người khác,” tôi bổ sung. Jack lắc đầu. “Ngược lại, khi biết Grace sẽ làm bất cứ điều gì cho Millie, tôi nhận ra cô ấy chính là người phụ nữ tôi đã tìm kiếm cả đời. Với nghề nghiệp của tôi, người ta rất dễ mất niềm tin vào con người.” “Hôm qua, tôi đọc báo thấy đã đến lúc chúc mừng anh một lần nữa,” Rufus nói, nâng ly về phía Jack. “Đúng thế, cừ lắm.” Adam, luật sư cùng công ty với Jack, cũng hùa vào. “Lại một chiến thắng nữa trong tay cậu.” “Vụ ấy khá rõ ràng,” Jack khiêm tốn đáp. “Mặc dù có đôi chút khó khăn vì phải chứng minh những vết thương đó không phải do thân chủ của tôi tự gây ra, trong khi cô ấy có xu hướng tự gây thương tích cho mình.” “Nhưng nhìn chung, chẳng phải các vụ ngược đãi thường rất dễ chứng minh sao?” Rufus hỏi, trong khi Diane nói với Esther, phòng trường hợp cô chưa biết, rằng Jack là người bênh vực cho những người yếu thế, cụ thể hơn là cho những người vợ bị ngược đãi. “Tôi không muốn chê bôi những việc làm tuyệt vời của anh, nhưng các vụ ấy thường có bằng chứng vật lý hay nhân chứng mà, đúng không?” “Jack có biệt tài khiến các nạn nhân tin tưởng và kể hết cho anh ấy nghe những chuyện đã xảy ra,” Diane giải thích, tôi nghi cô ta đã đem lòng thích Jack. “Rất nhiều phụ nữ không biết phải trông cậy vào ai và sợ sẽ chẳng ai tin mình.” “Cậu ấy còn đảm bảo những kẻ gây ra tội ác phải trả giá trong một thời gian dài,” Adam thêm vào. “Trước những kẻ bị phát hiện giở trò bạo lực với vợ mình, tôi không có cảm giác gì khác ngoài khinh thường,” Jack tuyên bố chắc nịch. “Chúng xứng đáng nhận mọi hình phạt dành cho mình.” “Tôi xin uống mừng điều đó,” Rufus lại nâng ly. “Anh chưa bao giờ thua vụ nào, đúng không Jack?” Diane hỏi. “Chưa, tôi cũng không có ý định sẽ để thua vụ nào hết.” “Thành tích không gián đoạn - đúng là tuyệt vời,” Rufus trầm ngâm vẻ ấn tượng. Esther nhìn sang tôi. “Em gái Millie của chị nhỏ hơn chị khá nhiều tuổi nhỉ,” cô nhận xét, hướng cuộc trò chuyện về chủ đề chúng tôi đang nói dở. “Đúng, chúng tôi cách nhau mười bảy năm. Millie ra đời khi mẹ tôi đã bốn mươi sáu. Lúc đầu, do không biết mình đang mang thai nên mẹ tôi có hơi sốc trước việc sẽ được làm mẹ một lần nữa.” “Millie sống với cha mẹ chị à?” “Không, nó học nội trú tại một ngôi trường tuyệt vời ở Bắc London. Nhưng nó sẽ lên mười tám vào tháng Tư nên phải rời trường vào mùa hè này, âu cũng đáng tiếc vì nó rất thích ngôi trường ấy.” “Vậy con bé sẽ đi đâu? Về nhà cha mẹ chị à?” “Không.” Tôi dừng một lát vì biết điều mình sắp nói sẽ khiến cô sửng sốt. “Cha mẹ tôi sống ở New Zealand.” Mất một lúc Esther mới phản ứng lại. “New Zealand?” “Đúng thế. Họ nghỉ hưu và chuyển đến đó vào năm ngoái, ngay sau đám cưới của chúng tôi.” “Tôi hiểu rồi,” cô nói. Nhưng tôi biết cô chẳng hiểu gì. “Millie sẽ chuyển đến sống cùng chúng tôi,” Jack giải thích. Anh nhìn tôi mỉm cười. “Tôi biết đó là điều kiện để Grace đồng ý kết hôn với tôi và tôi hoàn toàn vui lòng chấp nhận.” “Anh cao thượng thật đấy,” Esther nói. “Hoàn toàn không phải thế - tôi rất mừng vì Millie sẽ sống ở đây. Việc đó sẽ mở ra một khía cạnh mới cho cuộc sống của chúng tôi, phải không, em yêu?” Tôi nâng ly nhấp một ngụm rượu để khỏi phải trả lời. “Rõ là anh rất hòa hợp với con bé,” Esther nhận xét. “Chậc, tôi hy vọng con bé cũng yêu quý tôi như tôi yêu quý nó, mặc dù vẫn phải mất một thời gian sau khi tôi và Grace kết hôn mới được như thế.” “Sao lại thế?” “Tôi nghĩ việc chúng tôi kết hôn với nhau khiến con bé bị sốc,” tôi trả lời cô. “Con bé ngay từ đầu đã rất quý Jack, nhưng khi chúng tôi trở về sau tuần trăng mật và Millie hiểu ra Jack sẽ ở bên tôi mãi mãi, nó lại thấy ghen tị. Nhưng giờ thì ổn rồi. Jack lại là người con bé yêu quý nhất rồi.” “May sao, George Clooney đã thế chỗ tôi trở thành đối tượng đáng ghét trong lòng Millie,” Jack phá lên cười. “George Clooney?” Esther thắc mắc. “Đúng thế.” Tôi gật đầu, hài lòng vì Jack đã đề cập đến việc này. “Tôi thích anh ta…” “Ai mà chẳng thích,” Diane lẩm bẩm. “… và Millie ghen tị đến nỗi, khi mấy người bạn tặng tôi một tờ lịch in hình George Clooney vào lễ Giáng sinh, nó đã nguệch ngoạc viết lên đó ‘Tôi không thích George Clooney’, có điều nó viết tên anh ta theo cách phát âm - J-O-R-J K-O-O-N-Y - con bé gặp khó khăn khi phát âm chữ ‘L’,” tôi giải thích. “Đáng yêu thế chứ.” Ai cũng cười. “Giờ thì gặp ai nó cũng nói chỉ thích tôi chứ không thích anh ta. Nghe gần như tụng kinh vậy - ‘Em thích anh, Jack ạ, nhưng em không thích George Clooney.’ “ Jack mỉm cười. “Phải thừa nhận là tôi thấy rất khoái khi được so sánh với anh ta,” anh khiêm tốn nói thêm. Esther nhìn Jack. “Anh biết không, trông anh cũng khá giống anh ta đấy.” “Trừ một điều, Jack đẹp trai hơn nhiều.” Adam nhe răng cười. “Cô không hình dung nổi tất cả chúng tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm đến mức nào khi cậu ấy kết hôn với Grace đâu. Ít ra thì đám phụ nữ trong văn phòng không còn mộng tưởng về Jack nữa, cả nam giới cũng vậy,” anh ta vui vẻ thêm vào. Jack thở dài hiền hậu. “Đủ rồi đấy, Adam.” “Chị không đi làm, đúng không?” Esther quay sang hỏi tôi. Tôi nhận ra giọng cô thoáng ẩn giấu sự coi thường mà phụ nữ đi làm thường dành cho những người chỉ ở nhà, điều đó thôi thúc tôi phải bào chữa cho mình. “Ngày trước thì có, nhưng tôi đã nghỉ làm ngay trước khi chúng tôi kết hôn.” “Thật sao?” Esther nhíu mày. “Tại sao lại thế?” “Cô ấy không muốn thôi việc,” Jack xen vào. “Nhưng cô ấy đã có một công việc chức trọng quyền cao và tôi không muốn về nhà khi đã kiệt sức chỉ để thấy Grace cũng kiệt sức như mình. Có lẽ tôi đã ích kỷ khi đề nghị cô ấy thôi việc, nhưng tôi muốn được về nhà để trút bỏ mọi căng thẳng trong ngày hơn là bị người khác trút lên mình. Công việc của cô ấy cũng đòi hỏi phải đi lại khá nhiều và tôi không muốn về một ngôi nhà trống, như cách tôi đã sống suốt bao năm qua.” “Chị làm gì?” Esther hỏi, đôi mắt xanh nhạt nhìn thẳng vào tôi. “Tôi nhập hàng cho Harrods[2].” Mắt cô sáng lên, cho thấy cô rất ấn tượng, nhưng việc cô không hỏi thêm nữa chứng tỏ cô chưa muốn cho tôi thấy điều đó. “Chị ấy thường đi khắp thế giới trên khoang hạng nhất,” Diane nín thở nói. “Không phải khắp thế giới đâu,” tôi chỉnh lại. “Chỉ tới Nam Mỹ thôi. Tôi tìm nguồn hoa quả ở đó, chủ yếu từ Chile và Argentina,” tôi bổ sung, chủ yếu để cho Esther biết. Rufus nhìn tôi đầy thán phục. “Chắc là thú vị lắm.” “Đúng thế.” Tôi gật đầu. “Tôi yêu từng giây từng phút được làm công việc của mình.” “Thế thì chắc chị nhớ lắm,” Esther lại tuyên bố. “Không, cũng không hẳn,” tôi nói dối. “Ở đây có khối việc chiếm trọn thời giờ của tôi rồi.” “Chẳng mấy chốc, chị lại phải chăm sóc cho cả Millie nữa.” “Millie rất tự chủ và dù sao thì con bé cũng sẽ dành phần lớn thời gian làm việc ở Meadow Gate.” “Ở nhà vườn ấy hả?” “Đúng thế. Con bé rất thích cây cối hoa lá và đã may mắn được nhận vào làm một công việc hoàn hảo.” “Thế cả ngày chị thường làm gì?” “Thì cũng như hiện tại thôi - cô biết rồi đấy, nấu ăn, dọn dẹp, làm vườn - nếu thời tiết cho phép.” “Sau này cô phải tới dự bữa trưa Chủ nhật để thăm vườn mới được,” Jack nói. “Grace mát tay trồng trọt lắm.” “Trời ạ,” Esther nhẹ nhàng nói. “Chị nhiều tài thật đấy. Thật mừng là tôi được mời làm việc ở St Polycarp. Ở nhà cả ngày tôi thấy chán lắm.” “Bao giờ cô bắt đầu?” “Tháng sau. Tôi thế chỗ cho một cô giáo nghỉ sinh con.” Tôi quay sang Rufus. “Jack nói với tôi vườn của anh lớn lắm,” tôi gợi ý, và trong khi tôi lấy thêm thịt bò Wellington được giữ ấm cùng rau quả trên bếp điện, cuộc chuyện trò bên bàn bắt đầu xoay quanh chủ đề phong cảnh thay vì về tôi. Khi mọi người cười nói với nhau, tôi thấy mình bâng khuâng nhìn hai người phụ nữ kia, tự hỏi nếu mình là Diane hoặc Esther thì sẽ ra sao, hay nếu không phải chăm lo cho Millie thì tôi sẽ thế nào. Tôi lập tức thấy có lỗi vì tôi yêu Millie hơn cả cuộc đòi này và sẽ không đánh đổi con bé để lấy bất cứ thứ gì. Chỉ cần nghĩ đến Millie, lòng tôi dâng lên một quyết tâm mới và tôi cố ý đứng dậy. “Đã ai muốn ăn tráng miệng chưa?” tôi hỏi. Jack và tôi dọn bàn, sau đó anh theo tôi vào bếp. Tôi bỏ đĩa bát gọn gàng vào bồn rửa để lát nữa xối nước cho sạch, trong khi Jack cất con dao lạng thịt về chỗ cũ. Món tráng miệng tôi làm quả là kiệt tác - một ổ bánh trứng đường hoàn hảo, không một vết rạn, cao bảy phân, phủ đầy kem tươi Devon. Tôi lấy số hoa quả đã chuẩn bị từ trước rồi cẩn thận xếp các khoanh xoài, dứa, đu đủ và kiwi lên trên lớp kem, sau đó thêm dâu tây, mâm xôi và việt quất. Khi cầm quả lựu lên, cảm giác của nó trong lòng bàn tay đưa tôi quay về một thời điểm khác, một địa điểm khác, nơi ánh mặt trời ấm áp rọi trên mặt và tiếng trò chuyện háo hức là những thứ tôi coi như nghiễm nhiên được hưởng trên đời. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát, nhớ tới cuộc đời mình từng sống trước đây. Nhận thấy Jack đang giơ tay ra đợi, tôi đưa quả lựu cho anh cắt ra làm đôi, rồi tôi dùng thìa nạo hạt rắc lên chỗ hoa quả kia. Món tráng miệng đã hoàn thành, tôi bê ra phòng ăn, nơi những tiếng trầm trồ trước sự xuất hiện của nó khẳng định Jack đã đúng khi chọn món này thay vì bánh ga tô sô cô la hạt dẻ tôi muốn làm. “Cậu có tin là Grace chưa bao giờ học nấu ăn không?” Diane nói với Esther và cầm thìa lên. “Tớ thật ngưỡng mộ sự hoàn hảo này, cậu có thấy thế không? Mặc dù tớ sẽ không tài nào mặc vừa bộ bikini vừa mua nữa,” cô ta đế thêm, rên rỉ vỗ tay vào bụng dưới lớp váy lanh màu xanh nước biển. “Tớ không nên ăn mới phải, nhất là khi vừa đặt một chuyến nghỉ mát vào mùa hè này, nhưng ngon thế kia thì làm sao cưỡng nổi!” “Hai người định đi đâu?” Rufus hỏi. “Thái Lan,” Adam trả lời. “Chúng tôi định đi Việt Nam, nhưng sau khi xem ảnh kỳ nghỉ vừa rồi của Jack và Grace ở Thái Lan, chúng tôi quyết định sẽ đi Việt Nam vào năm sau.” Anh ta nhìn Diane cười. “Mọi chuyện được quyết ngay khi Diane trông thấy khách sạn họ đã ở.” “Vậy hai người sẽ ở đúng khách sạn ấy chứ?” “Không, khách sạn ấy đã kín chỗ. Không may là chúng tôi không được phép đi nghỉ ngoài thời gian làm việc.” “Hãy cố tận hưởng hết mức có thể,” Esther nói, quay sang nhìn tôi. “Tôi cũng định thế.” “Năm nay hai cậu có định quay lại Thái Lan không?” Adam hỏi. “Nếu có thì phải đi trước tháng Sáu, nhưng chắc tôi không đi được vì vụ Tomasin sắp tới,” Jack nói. Anh ném một cái nhìn đầy ẩn ý về phía tôi ở đầu bàn bên kia. “Còn sau đó thì Millie sẽ đến sống cùng chúng tôi.” Tôi nín thở, hy vọng không ai gợi ý rằng nếu kiên nhẫn chờ đợi, chúng tôi sẽ có thể đưa cả Millie đi cùng. “Vụ Tomasin hả?” Rufus nhướn mày. “Tôi có nghe được chút ít. Có phải vợ anh ta là một trong số các thân chủ của anh?” “Đúng thế.” “Dena Anderson,” anh ta trầm ngâm. “Chắc là một vụ rất thú vị.” “Quả vậy,” Jack đồng tình. Anh quay lại nhìn tôi. “Em yêu, nếu mọi người đã ăn xong, sao em không cho Esther xem ảnh lần trước bọn mình đi nghỉ ở Thái Lan nhỉ?” Tim tôi chùng xuống. “Chắc cô ấy không muốn xem ảnh đi nghỉ của chúng mình đâu,” tôi cố tình nói sao cho thật nhẹ nhàng. Nhưng chỉ một dấu hiệu nhỏ nhoi cho thấy sự bất hòa giữa hai chúng tôi cũng đã đủ cho Esther. “Tôi rất thích xem!” cô kêu lên. Jack đẩy ghế lùi lại rồi đứng dậy. Anh lấy cuốn album ảnh ra khỏi ngăn kéo và đưa cho Esther. “Vậy thì tôi với Grace đi pha cà phê trong khi cô xem ảnh nhé. Sao cô không sang phòng khách mà ngồi, ở đó thoải mái hơn nhiều.” Lúc chúng tôi mang khay cà phê trở lại từ trong bếp thì Diane đang trầm trồ khen ảnh, trong khi Esther chẳng nói gì nhiều. Tôi phải thừa nhận đó là những tấm ảnh tuyệt vời. Tôi có mặt ở tấm nào là y như rằng đều phô ra ưu điểm của mình trong tấm đó: làn da rám nắng tuyệt đẹp, thân hình thanh mảnh như hồi còn đôi mươi, mặc một trong hằng hà sa số các bộ bikini của mình. Hầu như trong ảnh nào tôi cũng đang đứng trước một khách sạn hạng sang, hoặc nằm dài trên bãi biển riêng, hay ngồi ở một quầy bar hoặc nhà hàng, bên cạnh ly cocktail sặc sỡ cùng một đĩa đồ ăn mới lạ trước mặt. Xem ảnh nào cũng thấy tôi tươi cười nhìn máy ảnh, quả là một ví dụ hoàn hảo về kiểu phụ nữ vô lo được cưng chiều và yêu chồng tha thiết. Jack khá cầu toàn khi chụp ảnh và thường chụp đi chụp lại một kiểu đến khi nào ưng mới thôi, vậy nên tôi đã học cách diễn cho chuẩn ngay lần đầu. Cũng có một số tấm ảnh hai chúng tôi chụp chung, do những người lạ dễ tính nháy máy hộ. Chính Diane đã trêu chọc và chỉ ra rằng trong những bức ảnh ấy, Jack với tôi thường nhìn nhau say đắm chứ chẳng hề nhìn đến ống kính. Jack rót cà phê. “Có ai muốn ăn sô cô la không?” tôi hỏi, cố hết sức làm ra vẻ ngẫu nhiên với lấy hộp sô cô la Esther mang tới. “Anh nghĩ tất cả đều đã ăn khá no rồi,” Jack gợi ý, nhìn quanh tìm kiếm sự đồng tình. “Quả vậy,” Rufus nói. “Tôi không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa,” Adam rên rỉ. “Thế thì tôi cất đi để dịp khác vậy.” Jack chìa tay đón hộp kẹo. Tôi đang tưởng sẽ phải chấp nhận không bao giờ được nếm chúng thì Diane đã kịp đứng ra giải cứu. “Đừng cất đi - em nghĩ mình còn ăn được một, hai viên sô cô la.” “Nhắc cho em nhớ tới bikini chắc cũng vô ích,” Adam thở dài, lắc đầu tuyệt vọng chế giễu vợ. “Hoàn toàn vô nghĩa,” Diane đồng ý rồi lấy một viên sô cô la từ chiếc hộp Jack đưa cho mình, sau đó chuyền cho tôi. Tôi lấy một viên, bỏ tọt vào miệng và đưa hộp cho Esther. Thấy cô từ chối không ăn, tôi lại lấy thêm một viên nữa trước khi trả hộp cho Diane. “Sao chị làm được như thế?” Diane hỏi, nhìn tôi đầy băn khoăn. “Làm gì cơ?” “Ăn nhiều thế mà chẳng tăng cân chút nào.” “Nhờ may mắn,” tôi nói, thò tay ra lấy thêm một viên kẹo nữa. “Và có kiểm soát.” Đến tận khi đồng hồ nhích đến mười hai rưỡi, Esther mới nhắc đến chuyện đi về. Jack đưa áo khoác cho mọi người khi chúng tôi ra tới hành lang. Trong lúc anh giúp Diane và Esther mặc áo khoác, tôi đồng ý sẽ gặp họ trong thị trấn vào thứ Sáu tới để ăn trưa tại nhà hàng Chez Louis lúc mười hai rưỡi. Diane ôm tôi chào tạm biệt. Khi bắt tay Esther, tôi nói tôi mong được gặp lại cô vào bữa trưa đã hẹn. Hai người đàn ông hôn tạm biệt tôi và trong lúc tất cả ra về, họ đều cảm ơn chúng tôi vì một buổi tối hoàn hảo. Trên thực tế, từ “hoàn hảo” cứ vang lên khắp hành lang khi Jack đóng cửa sau lưng các vị khách, khiến tôi biết chắc mình đã thắng cuộc. Nhưng tôi phải đảm bảo Jack biết rằng tôi đã thắng. “Ngày mai ta sẽ phải lên đường vào lúc mười một giờ,” tôi nói, xoay lại nhìn anh. “Để tới nơi đúng giờ đưa Millie đi ăn trưa.” Mời bạn đón đọc Sau Cánh Cửa Đóng của tác giả B. A. Paris & Lan Young (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vụ Án Mạng Giám Mục
Những án mạng kỳ lạ và những bức thông điệp chỉ dẫn về các án mạng được gửi đến báo chí như thách thức dư luận. Liệu kẻ bí ẩn có biệt danh là  "Giám Mục", người được cho rằng đã đánh máy và gửi những thông điệp đó, có phải là hung thủ? Rất nhiều lĩnh vực có thể được đưa vào một tiểu thuyết trinh thám đã xuất hiện trong cuốn sách này. Những bài đồng dao gợi cảm hứng cho hung thủ về các án mạng. Công thức toán học tìm thấy bên cạnh xác nạn nhân. Một án mạng liên quan đến cờ vua. Những tình tiết liên quan đến triết học, y học, thiện văn học... cũng có ảnh hưởng khá quan trọng đến diễn biến của câu chuyện. ... Hơn một lần, nghi can đã bị nghi ngờ nhiều nhất bỗng nhiên chết với nhiều nghi vấn. Bất ngời nối tiếp bất ngờ... *** Review Vụ án mạng Giám mục (Philo Vance #4). Về nội dung: quyển sách viết rất ổn, nhìn chung bảo vô cùng đặc sắc thì không phải, nhưng chắc chắn là có những nét riêng của mình. Tuy nhiên, trước hết phải nói nó không dễ đọc, vì hàm lượng kiến thức Toán, Vật lý cao cấp, Lịch sử, Nghệ thuật,… rất nhiều, tương đương với dung lượng dành cho vụ án. Lý do là rất nhiều các nhà khoa học dính líu vào vụ này. Nói đơn giản, nó như một sự pha trộn giữa các tác phẩm thời kì Hoàng Kim và các tác phẩm của H.G.Wells. Bản thân tôi thì đọc được không vấn đề, tuy nhiên độc giả thông thường có thể thấy mệt khi theo dõi. Về bản thân vụ án: không quá khó đoán hung thủ, mặc dù tất cả chỉ là suy đoán vì thủ pháp gây án hoàn hảo không có chứng cứ. Việc có ích duy nhất là xem xét thời gian hoạt động và chứng cứ ngoại phạm của các nhân vật tình nghi, sau đó khoanh vùng hung thủ. Việc còn lại là để sự việc diễn tiến để dùng thủ pháp “loại trừ” (loại trừ đúng nghĩa đen) để đoán ra hung thủ. Có twist cuối truyện, nhưng không thật sự đặc sắc với những ai đọc thể loại này lâu năm, và thật sự là đến lúc đó thì tùy vào diễn biến truyện xem tác giả “chọn mặt” ai để “gửi vàng”. Về việc làm sách: Bìa không tạo được cảm giác thu hút, thấy nghi ngại (cảm giác cá nhân) có thể khiến khó bán sách. Mặc dù nếu xem kỹ thì bìa là bản đồ (không trọn vẹn) hiện trường nên cũng khá thú vị. Dịch thuật ban đầu cảm tưởng như dịch word-to-word nhiều, còn non tay nhưng về sau càng đọc càng vào, dịch càng lên. Sách cũng không có các trang thông tin sau khi truyện kết thúc (trước bìa 3 và 4), hơi khó hiểu. Điều đáng nói ở đây là công sức trong việc chú giải: đây là điều rất đáng ghi nhận vì đội ngũ làm sách đã cố gắng hết sức để giữ cho trải nghiệm của người đọc được như khi đọc nguyên tác. Các chú thích rất nhiều và được làm rất chi tiết, phân ra rõ ràng chú thích cũ của tác giả và chú thích mới của người dịch. Các đoạn “tiếng nước ngoài” rất nhiều (các nhân vật thời này có vẻ thích chêm vào vài câu Latin, Đức, Pháp để tỏ ra nguy hiểm? Điều này gây khó chịu khi đọc, nhưng không phải lỗi ở đội ngũ làm mà là do nguyên bản, không thể trách họ). Rất giống Poirot, nhưng Trẻ làm chỉ dịch đúng 1 lần, nên lần sau gặp lại từ đó không nhớ thì rất khó chịu. May là đội ngũ làm sách rất có tâm nên không phải chịu đựng cảnh này. Một chi tiết khá thú vị nữa là các nhân vật nhắc đến những tên tuổi nổi danh trong giới khoa học đương thời như thể trong những câu chuyện thường ngày, như thể họ đang cạnh tranh những công trình khoa học với những người đó, điều này khiến cho cuốn sách có cảm giác như đã thực sự diễn ra trong thời điểm đó. Tuy nhiên, có điểm hơi thất vọng là mặc dù tác giả xây dựng hình tượng Vance rất nguy hiểm: ngoài bắt chước Conan Doyle xây dựng Sherlock Holmes từ góc nhìn của Dr. Watson, ông này còn vô cùng hiểu biết, cái quái gì cũng nói chuyện được (chém Toán cao cấp, Vật lý, thậm chí cờ vua như đúng rồi). Nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết vụ án ở mức độ hiệu quả cao nhất. Đáng lẽ không nên nâng bi quá đà như vậy. Điểm cá nhân: 7/10. Nguyễn Minh Thắng   VỤ ÁN MẠNG GIÁM MỤC – S.S. VAN DINE Ngày xửa ngày xưa, ở 1 vùng đất xa xôi bên kia đại dương (ờ thì thật ra cũng không xưa lắm và không xa lắm, chỉ là mùa xuân năm 1929 ở New York thôi), có 1 cô tiểu thư hiền lành giỏi bắn cung tên là Belle Dillard. Belle sống với bác mình là giáo sư Bertrand Dillard và người con nuôi của ông, Sigurd Arnesson. Ngày nọ, 1 trong những người thường tập bắn cung với Belle bị chết vì cung tên. Sau đó không lâu, 1 sinh viên có quen với gia đình Dillard bị chết do súng lục bắn vào đỉnh đầu. Tiếp theo là những cái chết kỳ lạ ứng với 1 bài đồng dao trẻ con xảy ra xung quanh gia đình Dillard. Thám tử Philo Vance, luật sư Van Dine, công tố viên Markham, trung sĩ Heath của Cục Hình sự, cùng với sự hợp tác của Arnesson, đã tiếp nhận điều tra các vụ án bí ẩn nêu trên. Manh mối ít ỏi, không có động cơ gây án, ai cũng không có chứng cứ ngoại phạm… cuộc điều tra cứ xoay quanh những bài đồng dao trẻ con, các công thức toán học phức tạp và những ván cờ vua kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Rất may, khi những vụ án mạng đáng sợ cứ tiếp tục xảy ra thì bên cạnh tiểu thư Belle luôn có Arnesson thông minh, vững vàng che chở cho cô. Nếu cứ không tìm được hung thủ thì mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Biển được tặng cuốn “Vụ án mạng giám mục” khi đi offline Hội Thích Truyện Trinh Thám đầu tháng 5/2018 nhưng hạ tuần tháng 5 mới bắt đầu đọc nó. Quyển sách giản dị nhỏ nhắn do thành viên của hội tự dịch và tự in, bìa sách gợi liên tưởng đến Google Map. Khi được chọn sách, (nói thật thì cuốn Biển tăm tia đã được người khác chọn trước), còn “Vụ án mạng giám mục” vẫn xếp thành 1 chồng nhỏ, thấy thương quá nên Biển lấy 1 cuốn!, và quyển sách cũng thương lại Biển, vì nó rất xuất sắc. Sách nhỏ nhưng nặng, đọc lâu hết. Chữ in to rõ, chất giấy tốt. Nội dung Biển đã kể sơ ở trên, lôi cuốn từ trang đầu đến trang cuối. Biển xin phép khen ngợi 2 người dịch quyển này, dịch rất kỹ, rất mượt, không có lỗi dùng từ hoặc lỗi chính tả. Trong khi đọc, có những câu Biển cảm giác rõ rằng dịch giả đã phải cân nhắc kỹ lưỡng bao nhiêu để sắp xếp trật tự câu chữ cho hợp lý nhất và hay nhất. Không phải vì sách được tặng hoặc vì Biển phải đợi lâu để “chộp” được nó mà Biển khen nó hay, bản chất của nó hay sẵn. Quyển sách nhìn đơn giản nhưng thật sự hấp dẫn, đọc cứ như Sherlock Holmes. Tuy cũng thuộc dòng trinh thám kinh điển nhưng Biển thấy nó mang nhiều hơi hướm hiện đại (vì bối cảnh truyện là thế kỷ XX) và hay hơn quyển “Hồ sơ số 113”. Đọc được a/b truyện thì Biển đã đoán (đúng) được hung thủ (a/b là 1 phân số, không dùng số mà dùng chữ ab để không spoil truyện). Độc giả có thể đọc 1 mạch đến hết, cũng có thể đọc từng chương rồi dừng lại để nghiền ngẫm thêm. “Vụ án mạng giám mục” không có chi tiết kinh dị, có thể đọc thoải mái không cần băn khoăn. Theo Biển thì đây là 1 quyển đáng có trên kệ sách của mọi mọt. Biển xin gửi lời cảm ơn Hội 4T đã tặng Biển quyển này, và cảm ơn người đầu tiên đã nảy ra ý tưởng dịch quyển này sang tiếng Việt để đem đến cho độc giả VN 1 quyển sách hay. Nói nhỏ nhỏ: nếu được, mong Hội 4T hãy đầu tư nhân lực + hiện kim để dịch thêm các truyện trinh thám khác của tác giả này nhé ^^ (Sea, 28-5-2018) Camellia Phoenix *** S. S. Van Dine là bút danh của Willard Hungtington Wright (15/10/1888 - 11/04/1939), một nhà phê bình nghệ thuật và cũng là một nhà văn người Mỹ. Ông tạo ra thám tử hư cấu rất nổi tiếng là Philo Vance, xuất hiện trong cuốn sách đầu tiên vào năm 1926, sau đó là trong các bộ phim và trên đài phát thanh. Willard Hungtington Wright là con trai của Archibald Davenport Wright và Annie Van Vranken Wright. Ông sinh ngày 15 tháng Mười năm 1888, tại Charlottesville, Virginia. Em trai ông, Stanton Macdonald-Wright (1890 - 1973), một nghệ sĩ trừu tượng nổi tiếng của Mỹ, có vẽ một bức tranh chân dung ông bằng sơn dầu vào khoảng năm 1913 -1914. Năm 1907, Wright kết hôn với Katharine Belle Boynton tại Seattle, Washington. Ông kết hôn lần thứ hai vào năm 1930 với Eleanor Rulapaugh, được biết đến dưới cái tên Claire De Lisle, một họa sĩ tranh chân dung. Wright, một nhà văn chủ yếu tự học, đã theo học trường St. Vincent College, Pomona College và đại học Havard nhưng không hoàn tất. Ông cũng học nghệ thuật ở Munich và Paris, chính việc học ở đây đã dẫn dắt ông tới công việc liên quan đến văn học và phê bình nghệ thuật cho tờ Los Angeles Times. Wright là một người ủng hộ chủ nghĩa tự nhiên của Theodore Dreiser. Ông đã viết tiểu thuyết “The Man of Promise” và một số truyện ngắn theo thể loại này. Khi là biên tập viên cho tạp chí văn học The Smart Set, từ năm 1912 - 1914, ông đã cho xuất bản một số tiểu thuyết hiện thực của các tác giả khác. Ông bị sa thải khỏi vị trí đó khi chủ sở hữu bảo thủ của tạp chí cảm thấy rằng Wright đã cố tình khiêu khích độc giả trung lưu của họ với sự hứng thú của ông về những tác phẩm hư cấu trái với thông lệ và bị cho là khiêu dâm. Trong thời gian hai năm đó, Wright đã xuất bản truyện ngắn của Gabriele D’Annunzio, Floyd Dell, Ford Madox Ford, D.H. Lawrence và George Moore; một vở kịch của Joseph Conrad; và những bài thơ của Ezra Pound và William Butler Yeats. Ông xuất bản cuốn “What Nietzsche Taught” vào năm 1915. Trong cuốn sách này, ông cung cấp thông tin và những lời nhận xét trong các cuốn sách của Nietzsche, cũng như trích dẫn từ mỗi cuốn sách. Năm 1917, ông đã xuất bản Misinforming a Nation, một lời phê bình gay gắt về sự thiếu chính xác và định kiến tiếng Anh của bách khoa toàn thư Britannica tái bản lần thứ 11. Wright tiếp tục sự nghiệp trong vai trò một nhà phê bình và nhà báo cho đến năm 1923, khi sức khỏe ông trở nên yếu đi do làm việc quá sức, nhưng thật ra là do nghiện thuốc (theo “Tiểu sử bút danh S. S. Van Dine” của John Loughery). Bác sĩ đã khuyên ông nên nghỉ ngơi (được cho là do bệnh tim, nhưng thật ra là do nghiện cocaine, một loại ma túy chiết xuất từ lá coca) trong hơn hai năm. Thất vọng và chán nản, ông bắt đầu sưu tập và đọc hàng trăm tác phẩm về tội phạm và điều tra. Wright cũng quyết định thử sức mình với tiểu thuyết trinh thám và tham khảo ý kiến của Maxwell Perkins, biên tập viên Scribner nổi tiếng mà ông quen tại Đại học Harvard. Năm 1926, cuốn sách đầu tiên về Philo Vance, The Benson Murder Case, được xuất bản dưới bút danh “S. S. Van Dine”. Wright lấy bút danh từ chữ viết tắt của từ “steamship” và cái tên Van Dine, mà theo ông nói là một cái tên cổ trong gia đình. Tuy nhiên, theo như lời Loughery, “không ai có cái tên Van Dine trong cây gia phả”. Ông tiếp tục viết thêm 11 tiểu thuyết trinh thám, và những quyển sách đầu tiên về vị thám tử nghiệp dư trong tầng lớp thượng lưu, Philo Vance (người có tình yêu về mỹ học giống Wright), trở nên nổi tiếng tới nỗi lần đâu tiên trong đời Wright trở nên giàu có, nhưng niềm vui không trọn vẹn. Số phận của ông đã được báo trước một cách kỳ lạ ở Stanford West, người anh hùng trong cuốn tiểu thuyết của ông, nổi tiếng do từ bỏ công việc không được ưa chuộng trong khi tìm kiếm “một nền móng vững chắc của văn minh và tầng lớp quý tộc” và trở thành một tiểu thuyết gia thành công. Tiêu đề của một bài báo ông viết ở đỉnh cao của sự nổi tiếng của mình, “Tôi từng là một nhà trí thức và bây giờ hãy nhìn tôi đi”, phản ánh cả niềm tin và sự hối tiếc của ông về việc ông không được coi trọng như là một nhà văn hàng đầu. Những cuốn sách sau này của ông đã ít nổi tiếng hơn vì sở thích của công chúng trong việc đọc các tiểu thuyết hư cấu bí ẩn đã thay đổi. Wright, người có tính cách giống với Vance, là một người điệu bộ và ham mê nghệ thuật, hiểu biết về nghệ thuật, âm nhạc và phê bình. Ông sống trong một căn hộ đắt đỏ, với niềm yêu thích trang phục và thức ăn đắt tiền, và sưu tập các tác phẩm nghệ thuật. Wright mất vào ngày 11 tháng Tư năm 1939, ở thành phố New York, một năm sau khi xuất bản cuốn tiểu thuyết “The Grade Allen Murder Case” và để lại một tiểu thuyết ngắn được dự định dựng thành phim cho Sonja Henje, và được xuất bản sau khi ông mất dưới tên “The Winter Murder Case”. Series về thám tử Philo Vance gồm 12 tác phẩm: The Benson Murder Case (1926) The Canary Murder Case (1927) The Greene Murder Case (1928) The Bishop Murder Case (1928) The Scarab Murder Case (1929) The Kennel Murder Case (1933) The Dragon Murder Case (1934) The Casino Murder Case (1934) The Garden Murder Case (1935) The Kidnap Murder Case (1936) The Grade Allen Murder Case (1938) The Winter Murder Case (1939) Cùng với sự thành công trong vai trò một nhà văn viết tiểu thuyết hư cấu, những dòng giới thiệu và ghi chú của Wright trong tuyển tập “The world’s great detective stories” (Những truyện trinh thám hay trên thế giới - 1928) rất quan trọng trong lịch sử nghiên cứu phê bình về tiểu thuyết trinh thám. Ông cũng đã viết một bài báo có tựa đề “Twenty rules for writing detective stories” (Hai mươi quy tắc viết truyện trinh thám) vào năm 1928 được đăng trên tạp chí The American. Nó thường xuyên được tái bản và thường được đối chiếu với “Ten commandments of detective fiction” (Mười điều răn về truyện trinh thám - 1929) của Ronald Arbuthnott Knox (1888 - 1957), một linh mục, nhà thần học và tác giả truyện trinh thám người Anh. Wright cũng viết một series truyện ngắn cho hãng phim Warner Brothers vào đầu thập niên 1930. Những câu chuyện này đã được sử dụng trong một series gồm 12 phim ngắn, với độ dài khoảng 20 phút mỗi tập, được phát hành vào năm 1931 -1932: The Clyde Mystery (tháng 09/1931) The Wall Street Mystery (11/1931) The Week End Mystery (12/1931) The Symphony Murder Mystery (01/1932), The Studio Murder Mystery (02/1932) The Skull Murder Mystery (03/1932) The Cole Case (The Cole Murder Case) (04/1932) Murder in the Pullman (05/1932) The Side Show Mystery (06/1932) The Campus Mystery (07/1932) The Crane Poison Case (07/1932) The Trans-Atlantic Murder Mystery (08/1932) Trong số đó, The Skull Murder Mystery cho thấy việc xây dựng tình tiết kịch bản mạnh mẽ của Wright. Nó cũng nổi tiếng về cách đối xử không phân biệt chủng tộc đối với những nhân vật người Trung Quốc, một điều khá bất thường vào thời điểm đó. Theo như được biết, không có kịch bản nào của ông được xuất bản thành sách và dường như không có bản thảo nào tồn tại đến ngày nay. Những phim ngắn cực kỳ phổ biến vào thời điểm đó và Hollywood đã làm hàng trăm phim như thế trong thời kỳ đó. Tuy nhiên, trừ một số phim hài câm, hầu hết những bộ phim này đều bị lãng quên và không được liệt kê trong các cuốn sách tham khảo về phim ảnh. Mời các bạn đón đọc Vụ Án Mạng Giám Mục của tác giả S. S. Van Dine & Nhã Nhã (dịch) & Tào Huỳnh (dịch).
Suỵt! Yên Nào
Được đánh giá là “một kiệt tác với nhiều bước ngoặt, sự khơi gợi và bất ngờ đến tận phút cuối”, Suỵt! Yên nào – một siêu phẩm trinh thám tâm lý hứa hẹn sẽ nắm bắt cảm xúc của bạn từ những trang đầu tiên và lôi cuốn bạn đến tận trang cuối cùng. Stoke-on-Trent, thành phố nổi tiếng là nơi tồi tệ thứ 13 ở Anh vào năm 2007, dù mười năm sau có chuyển biến nhưng tệ nạn hay những hoạt động của thế giới ngầm ở đây chưa bao giờ kết thúc và luôn là vấn đề nhức nhối đối với cảnh sát. Liên tiếp các vụ án mạng xảy ra trong thành phố mà địa điểm gây án chính tại nơi làm việc, trong vườn nhà của nạn nhân. Điều đáng lưu tâm ở chỗ các nạn nhân đều là nam giới khỏe mạnh, bị tấn công, đánh dã man vào đầu và mặt rồi kết thúc bằng nhát đâm vào ngực. Hung thủ có thể là ai mà lộng hành được như thế, ngay trước mũi đội cảnh sát điều tra của thành phố khi họ vừa nhận về một đội trưởng có tiếng tài giỏi nhưng mang theo lai lịch bí ẩn? *** Suỵt yên nào: Hấp dẫn trên từng trang sách Suỵt Yên nào là cuốn sách được đánh giá là “một sự đổi mới với những sự chuyển hướng, sự khơi gợi và bất ngờ cho đến tận từng giây phút cuối”. Đây chính là series truyện trinh thám tâm lý đầy hứa hẹn sẽ lôi cuốn bạn từ những tranh sách đầu tiên và khiến bạn hồi hợp đến tận giây phút cuối cùng! Mel Sherratt là nữ nhà văn người Anh, đồng thời cô là tác giả của 13 cuốn tiểu thuyết tội phạm và tất cả đều đã trở thành những cuốn sách bán chạy nhất. Trong vòng 4 năm qua, cô được ca ngợi là một trong 100 người có sức ảnh hưởng nhất nơi quê hương cô – thành phố Stoke-on-Trent. Suỵt yên nào (tên gốc: Hush Hush) là tập truyện đầu trong series Đặc vụ Grace Allendale. Các cuốn tiếp theo bao gồm: Tick Tock, Liar Liar, Good Girl. Sau hơn 20 năm, trở lại quê nhà Stoke-on-Trent, Nữ Điều tra viên Grace Allendale chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ ngay lập tức phải đối diện với hàng loạt các thách thức nhiều đến vậy. Lần lượt những nam nhân khỏe mạnh đã bị sát hại một cách đột ngột cùng phương thức phạm tội giống hệt nhau: gồm những cú đánh ở đầu và mặt rồi kết thúc là một nhát dao đâm ngay giữa ngực. Không một manh mối, không một dữ liệu, liệu rằng Đặc vụ Grace có thể lôi được sát thủ tàn nhẫn ra ngoài ánh sáng không? Bên cạnh đấy, liệu việc làm quen với môi trường mới cũng như đối mặt với quá khứ tối tăm đã bắt đầu trỗi dậy và đeo bám lấy những cơn ác mộng từ thời thơ ấu của cô có dễ dàng hay không? Suỵt Yên nào là cuốn truyện đầu trong series trinh thám được nhận xét và đánh giá cao tên là: DS Grace Allendale, do nhà văn người Anh – Mel Sherratt sáng tác. Bối cảnh xuất hiện trong cuốn sách là thành phố Stoke-on-Trent – con phố được truyền tai là địa điểm tồi tệ 13 ở Vương quốc Anh, luôn đầy các tội phạm luôn rình rập, đầy rẫy cuộc trao đổi bẩn thỉu và sự bành trướng không thể tưởng tượng của xã hội đen. Theo chân Grace Allendale – một Sỹ quan Điều tra mới được thăng chức, độc giả sẽ có cơ hội để “thăm quan” vùng đất kỳ quái, đáng sợ này, cũng như điều tra, tìm hiểu vè những chân tướng của vụ thảm án tàn khốc đang bao trùm lấy quê hương cô. Khi chỉ mới là cô bé mới 12 tuổi, Grace đã cùng mẹ đã rời bỏ căn nhà đã từng sinh sống, trốn thoát khỏi sự bạo lực gia đình của gã đàn ông George Steele – người đã từng là cha và bên cạnh đó hắn cũng chính là kẻ đã gây nên những vết sẹo khó phai trong ký ức của cô, những trận đòn không ngớt, những ám ảnh bủa vây lấy tuổi thơ cô. Khoảng 10 năm về sau, ngay khi nhận được thông tin về cái chết của người cha độc ác của mình, cũng như cơ hội thăng chức hiếm hoi trong công việc, Grace đã quyết định sẽ trở lại quê hương. Tuy nhiên, khi chưa kịp thích nghi với môi trường mới, cô và toàn đội đã bị cuốn vào những vụ giết người liên hoàn. Thách thức đã được đặt ra và buộc Grace phải gạt bỏ mọi hiềm khích với đồng nghiệp, can đảm đối mặt với những ám ảnh thời thơ ấu và bắt buộc phải cắt đứt sợi dây liên kết đối với một “gia đình” đã lâu không gặp mặt. Đặc biệt, là phải chạy đua với thời gian, trước khi có một thi thể nữa được tìm thấy. Cuối cùng, điểm đặc biệt nhất – điều khiến mình không khỏi day dứt khi đã đọc xong những chương truyện cuối cùng, đó chính là những tệ nạn vẫn luôn tồn tại ở bất cứ nơi đâu đã được Mel Sherratt đan xen một cách khéo léo: là nạn bạo lực gia đình, là tội ấu dâm, là những vụ lạm dụng tình dục suy đồi đạo đức nghiêm trọng, là vấn đề về ma túy,… Kể chuyện cuốn hút, mạch truyện dồn dập, cốt truyện đã được tác giả đan xen vào đó những tệ nạn đầy nhức nhối, Suỵt! Yên nào quả thực là một cuốn sách xứng đáng để tìm tới và đón đọc. *** Khi hai cuốn “Suỵt yên nào” và “Đếm ngược” của nữ tác giả Mel Sherratt được phát hành, tôi lập tức chú ý vì tông màu bìa, ngoài ra còn nghe một người bạn trong nhóm đọc sách khoe rằng bạn ấy đã đặt tựa Việt cho cuốn “Suỵt yên nào” nên tôi hốt liền cả hai cuốn. Thế nhưng khi đọc tập 1, tôi rất thất vọng (đã viết review chê) và định không đọc tập 2. Nhân dịp soạn sách để cho bớt, tôi thấy tiếc tiếc nên đọc thử vài trang đầu của tập 2, thì lại bị lôi cuốn bởi nội dung truyện và đã đọc chớp nhoáng trong vòng hai ngày. Nói luôn là hai cuốn này cần đọc theo thứ tự, và trong cuốn 2 thì tác giả spoil hết cuốn 1. Thể loại: Trinh thám hiện đại Anh. Sau khi trở lại quê nhà Stoke-on-Trent và phá giải một vụ án lớn liên quan đến gia đình mình, nữ cảnh sát Grace Allendale từ từ quen dần với nhịp sống nơi thành phố này, đồng thời cũng chậm rãi tiến tới trong mối quan hệ tình cảm với chàng phóng viên Simon Cole. Tại ngôi trường trung học Dunwood trong vùng, vào tiết chạy thể dục băng đồng, một nữ sinh 16 tuổi đã bị sát hại bằng cách siết cổ. Sự việc gây ra nỗi đau khôn nguôi cho người thân và bạn bè của cô, làm xáo trộn sinh hoạt của ngôi trường và gây xôn xao dư luận. Grace Allendale và đội của cô nhận trách nhiệm điều tra vụ án. Trong nhóm bạn bè của nữ sinh bị sát hại có cả Teagan Cole – cô con gái vị thành niên bướng bỉnh của người đàn ông mà Grace đang hẹn hò. Chưa đầy vài ngày sau vụ giết nữ sinh trung học, một nạn nhân nữ khác cũng bị sát hại với cách thức tương tự nhưng tàn nhẫn hơn. Sự căng thẳng tăng cao, dân địa phương oán trách và bất mãn với cảnh sát vì không nhanh chóng bắt được hung thủ. Tôi nhớ loáng thoáng là mình chê cuốn 1 ở các ý sau: Cốt truyện có sáng tạo nhưng cách viết chưa hấp dẫn, còn rời rạc và dông dài không cần thiết; Tính cách của nữ chính quá trẻ con, tuy được xây dựng hình tượng là cảnh sát lâu năm nhưng không biết kiểm soát cảm xúc của chính mình. Tuy vậy, đến cuốn 2, tính cách của nữ chính Grace Allendale lại thay đổi đến mức tôi cứ lầm tưởng mình đang đọc về một người khác! Trong cuốn “Đếm ngược”, Grace thể hiện được nghiệp vụ điều tra, biết làm chủ cảm xúc trong quan hệ với đồng nghiệp và người yêu, và nhất là không lúng túng khi đối mặt với đại gia đình xã hội đen của cô. Grace trong cuốn này mềm mỏng và mạnh mẽ đến mức khiến tôi vài lần liên tưởng đến Tracy Crosswhite >> đây là một sự so sánh rất mang tính đề cao Grace, vì Tracy Crosswhite là nhân vật nữ cảnh sát mà tôi ưa thích từ lâu. Lại đề cao thêm nữa, ngoài nhân vật chính đã khiến tôi bớt chán thì cốt truyện và diễn biến truyện của “Đếm ngược” cũng vài lần khiến tôi nhớ đến các quyển trinh thám của bác Robert Dugoni – ông hoàng trinh thám pháp lý chuyên viết cho đối tượng độc giả nữ. Nhịp truyện của “Đếm ngược” đủ nhanh, lôi cuốn và kịch tính để khiến tôi tạm gác lại những cuốn khác để tập trung đọc một mình nó. Quá trình điều tra và diễn biến tâm lý của nhân vật được miêu tả hợp lý, dù đã soi nhưng tôi cũng không phát hiện lỗ hổng nào. Cách thức gây án có hơi khiên cưỡng và có điểm vô lý, nếu có dịp trò chuyện với tác giả thì tôi sẽ góp ý thêm!! Tiếp theo, bàn đến yếu tố quan trọng nhất nhì của truyện – Động cơ gây án – thì tôi thấy nó khá nhảm, nhưng hôm nọ thấy trong truyện Con An rằng người ta có thể giết người chỉ vì sách của tác giả yêu thích bị rẻ rúng, hoặc có thể đem người khác đi câu sấu (treo ngược chân lên rồi quăng cho cá sấu ăn thịt) chỉ vì bị spoil truyện trinh thám… nên tôi đành tạm chấp nhận động cơ gây án của cuốn này. Dù khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu thì những gì diễn ra trong bộ não con người mãi mãi vẫn là ẩn số, những gì diễn ra trong bộ não tội phạm càng khó giải thích hơn. Tôi nhận thấy tác giả đã cố gắng viết phần cuối truyện thật kỹ càng và hồi hộp, nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Có lẽ tôi mong đợi nạn nhân sẽ kiên cường phản kháng hơn, nhưng thành thật mà nói nếu rơi vào tình thế đó thì khả năng cao là tôi còn bánh bèo thảm hại hơn nhiều. Cuối truyện cũng có một phân cảnh thẩm vấn khá gây cấn và ngộ nghĩnh (!), tôi không rõ tác giả Mel Sherratt có tham khảo ý kiến của cảnh sát và luật sư trước khi viết đoạn này hay không. Cuối cùng của cuối cùng là một chương ngắn mà tôi nghĩ là dư thừa, sách hay cũng như món ăn, vừa đủ mới ngon. Dù vừa đọc vừa soi lỗi, tôi không nhớ mình có tìm ra lỗi chính tả – dịch thuật – biên tập nào hay không. Dường như là không. Ngay cả những câu thoại mà tôi nghĩ rằng trong nguyên tác không ghi chủ ngữ thì trong bản dịch Việt vẫn có chủ ngữ rõ ràng và ‘đúng vai’. Tôi cũng hài lòng với ngoại hình cuốn “Đếm ngược”, tổng thể bìa trước đẹp hơn cuốn “Suỵt yên nào”. Ban đầu định soạn cả hai cuốn ra để tặng nhưng giờ tôi quyết định sẽ tặng cuốn 1 và giữ lại cuốn 2, sau này nếu series này được dịch tiếp thì tôi sẽ tìm đọc.(Sea, 25-9-2021) Cáo Biển Non Xanh *** George Steele bước ra khỏi quán The Potter’s, bỏ lại sau lưng sự ồn ào huyên náo của bữa tiệc. Bên ngoài, không khí thật trong lành, một dấu hiệu cho thấy thời tiết sắp sửa ấm lên. Khi lão bắt đầu đi bộ về nhà là khoảng gần nửa đêm. Lão đã dự định sẽ chỉ uống thêm một cốc nữa, nhưng đó là từ hai giờ trước, và giờ thì phải khó khăn lắm lão mới đứng dậy được. Lão tự hỏi không biết Kathleen có để phần mình chút đồ ăn nào hay không. Ngay lúc này, lão sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất cứ món gì. Nếu cô ta không làm vậy, lão sẽ đánh thức cô ta dậy. Cô ta sẽ phải nấu cho lão thứ gì đó. Lão chảy nước miếng khi nghĩ về một miếng thịt xông khói. Đó là quãng đường ngắn dọc theo một con đường nhỏ. Khi tỉnh táo, lão chỉ mất một nửa thời gian đi lại so với khi đang say quắc cần cầu. Lão khịt mũi, bước loạng choạng, chân nọ xọ chân kia. Nếu cứ đi loằng ngoằng trên đường thế này thì lão sẽ tốn cả đêm mất. Chiếc điện thoại rung lên, lão rút nó ra khỏi túi. Lão đưa nó lại sát mặt, cố nhìn xem ai đang gọi, nhưng chẳng thể thấy gì, nên lão cứ để mặc nó đổ chuông. Vào giờ này thì chắc chắn chỉ có thể là kẻ nào đó đang muốn tìm rắc rối. Lão đến phát ốm với cái đám ăn tàn phá hại đó. Lúc nào chúng cũng muốn đánh nhau với lão, tức giận với lão, lên mặt với lão. Lão thậm chí không thể để mấy thằng con vô dụng của mình cáng đáng mọi việc. Chỉ đơn giản là chúng không được như những gì lão kỳ vọng về người mang dòng máu của mình. Còn đứa con gái ngốc nghếch của lão thì… Lão cũng chẳng biết phải dùng từ gì để miêu tả độ thảm hại của nó nữa. Lúc này, lão đã tới con đường mòn, cách nhà khoảng vài phút. Ngôi nhà nằm trên khoảng đất rộng bốn mẫu Anh, căn phòng mà lão thường dùng để vui vẻ nằm khuất một góc ở cuối vườn. Nó là của thừa kế từ cha mẹ lão, thứ duy nhất họ để lại mà lão cảm thấy đáng tiền. Lão căm ghét cha mình và khoảng thời gian phải sống cùng ông ta biết bao, sống dưới sự kiểm soát của con quái vật đó. Dù sao thì, điều đó cũng cho thấy lão biết làm sao để kiểm soát gia đình mình một cách hiệu quả nhất. George không nghe thấy tiếng ai đó đang lén lút bám theo mình. Một cú đập mạnh vào đầu khiến lão ngã chúi về phía trước. Thêm một cú nữa, và lần này thì lão khuỵu xuống. Lão quay lại và được tặng cho thêm một cú nữa vào mặt. Không thể nhìn rõ kẻ đó là ai trong bóng tối, lão dùng cả hai tay hai chân cố bò đi, nhưng một cú đá thẳng vào bụng dưới khiến lão nôn khan. Lão giơ một tay lên – có một khoảng lặng ngắn giữa những cú đòn. “Đợi đã,” lão khóc lóc, nghẹt thở, lồm cồm bò dậy. “Dù thằng nào gửi mày đến đây, tao cũng sẽ trả gấp đôi.” Lão nhăn nhó khi cơn đau bắt đầu lan khắp cơ thể. “Nếu để tao phát hiện ra, mày sẽ phải chịu kết cục tệ hơn nhiều so với những gì mà tao đang phải chịu đựng.” Thêm một đòn vào mặt và đầu lão như nổ tung. Lão lại gục xuống. Phải thêm vài cú nữa thì lão mới nhận ra rằng kẻ đang tấn công mình sẽ không dừng lại. Mời các bạn đón đọc Suỵt! Yên Nào của tác giả Mel Sherratt & B.OF (dịch).
Đếm Ngược
Sau khi thân phận được minh bạch trong cuốn thứ nhất của series Đặc vụ Grace Allendale, nữ sĩ quan điều tra vẫn chưa được yên ổn với hạnh phúc mới chớm nở ở Stoke-on-Trent. Tích tắc! Tích tắc! Những án mạng liên tiếp khi đội cảnh sát điều tra chưa kịp trở tay. Nạn nhân gần như không có gì liên quan tới nhau, từ nữ sinh đến một người mẹ trẻ đang nuôi con nhỏ. Kỳ quái hơn, đội điều tra dần nhận ra án mạng liên hoàn này có sự lặp lại của một vụ án từ mấy năm trước, về cách thức gây án và những thu nhận hiện trường. Nhưng hung thủ của vụ án cũ đang ngồi tù. Liệu đây chỉ là một kẻ bắt chước có ý đồ mờ ám hay có một kẻ giật dây từ đầu đến cuối? Đặc vụ Grace và các đồng nghiệp liệu có tìm ra mối kết nối giữa vụ án trước khi nạn nhân thứ năm rơi vào tay kẻ giết người? Không chỉ đấu trí, để bắt được hung thủ còn là một pha rượt đuổi căng thẳng đến nghẹt thở. Tích tắc! Tích tắc! “Một sự tái hiện chân thực, cuốn và gấp gáp khiến bạn không thể bỏ cuốn sách xuống.” - Caroline Mitchell, tác giả của The Secret Child. ĐẾM NGƯỢC là cuốn sách thứ hai trong series Đặc vụ Grace Allendale. Cuốn đầu tiên là SUỴT! YÊN NÀO đã được I love Books phát hành. *** Mel Sherratt là nữ nhà văn người Anh, đồng thời cô là tác giả của 13 cuốn tiểu thuyết tội phạm và tất cả đều đã trở thành những cuốn sách bán chạy nhất. Trong vòng 4 năm qua, cô được ca ngợi là một trong 100 người có sức ảnh hưởng nhất nơi quê hương cô – thành phố Stoke-on-Trent. *** Tác giả: Mel Sherratt. Dịch giả: B.OF Khi hai cuốn “Suỵt yên nào” và “Đếm ngược” của nữ tác giả Mel Sherratt được phát hành, tôi lập tức chú ý vì tông màu bìa, ngoài ra còn nghe một người bạn trong nhóm đọc sách khoe rằng bạn ấy đã đặt tựa Việt cho cuốn “Suỵt yên nào” nên tôi hốt liền cả hai cuốn. Thế nhưng khi đọc tập 1, tôi rất thất vọng (đã viết review chê) và định không đọc tập 2. Nhân dịp soạn sách để cho bớt, tôi thấy tiếc tiếc nên đọc thử vài trang đầu của tập 2, thì lại bị lôi cuốn bởi nội dung truyện và đã đọc chớp nhoáng trong vòng hai ngày. Nói luôn là hai cuốn này cần đọc theo thứ tự, và trong cuốn 2 thì tác giả spoil hết cuốn 1. Sau khi trở lại quê nhà Stoke-on-Trent và phá giải một vụ án lớn liên quan đến gia đình mình, nữ cảnh sát Grace Allendale từ từ quen dần với nhịp sống nơi thành phố này, đồng thời cũng chậm rãi tiến tới trong mối quan hệ tình cảm với chàng phóng viên Simon Cole. Tại ngôi trường trung học Dunwood trong vùng, vào tiết chạy thể dục băng đồng, một nữ sinh 16 tuổi đã bị sát hại bằng cách siết cổ. Sự việc gây ra nỗi đau khôn nguôi cho người thân và bạn bè của cô, làm xáo trộn sinh hoạt của ngôi trường và gây xôn xao dư luận. Grace Allendale và đội của cô nhận trách nhiệm điều tra vụ án. Trong nhóm bạn bè của nữ sinh bị sát hại có cả Teagan Cole – cô con gái vị thành niên bướng bỉnh của người đàn ông mà Grace đang hẹn hò. Chưa đầy vài ngày sau vụ giết nữ sinh trung học, một nạn nhân nữ khác cũng bị sát hại với cách thức tương tự nhưng tàn nhẫn hơn. Sự căng thẳng tăng cao, dân địa phương oán trách và bất mãn với cảnh sát vì không nhanh chóng bắt được hung thủ. Tôi nhớ loáng thoáng là mình chê cuốn 1 ở các ý sau: Cốt truyện có sáng tạo nhưng cách viết chưa hấp dẫn, còn rời rạc và dông dài không cần thiết; Tính cách của nữ chính quá trẻ con, tuy được xây dựng hình tượng là cảnh sát lâu năm nhưng không biết kiểm soát cảm xúc của chính mình. Tuy vậy, đến cuốn 2, tính cách của nữ chính Grace Allendale lại thay đổi đến mức tôi cứ lầm tưởng mình đang đọc về một người khác! Trong cuốn “Đếm ngược”, Grace thể hiện được nghiệp vụ điều tra, biết làm chủ cảm xúc trong quan hệ với đồng nghiệp và người yêu, và nhất là không lúng túng khi đối mặt với đại gia đình xã hội đen của cô. Grace trong cuốn này mềm mỏng và mạnh mẽ đến mức khiến tôi vài lần liên tưởng đến Tracy Crosswhite >> đây là một sự so sánh rất mang tính đề cao Grace, vì Tracy Crosswhite là nhân vật nữ cảnh sát mà tôi ưa thích từ lâu. Lại đề cao thêm nữa, ngoài nhân vật chính đã khiến tôi bớt chán thì cốt truyện và diễn biến truyện của “Đếm ngược” cũng vài lần khiến tôi nhớ đến các quyển trinh thám của bác Robert Dugoni – ông hoàng trinh thám pháp lý chuyên viết cho đối tượng độc giả nữ. Nhịp truyện của “Đếm ngược” đủ nhanh, lôi cuốn và kịch tính để khiến tôi tạm gác lại những cuốn khác để tập trung đọc một mình nó. Quá trình điều tra và diễn biến tâm lý của nhân vật được miêu tả hợp lý, dù đã soi nhưng tôi cũng không phát hiện lỗ hổng nào. Cách thức gây án có hơi khiên cưỡng và có điểm vô lý, nếu có dịp trò chuyện với tác giả thì tôi sẽ góp ý thêm!! Tiếp theo, bàn đến yếu tố quan trọng nhất nhì của truyện – Động cơ gây án – thì tôi thấy nó khá nhảm, nhưng hôm nọ thấy trong truyện Con An rằng người ta có thể giết người chỉ vì sách của tác giả yêu thích bị rẻ rúng, hoặc có thể đem người khác đi câu sấu (treo ngược chân lên rồi quăng cho cá sấu ăn thịt) chỉ vì bị spoil truyện trinh thám… nên tôi đành tạm chấp nhận động cơ gây án của cuốn này. Dù khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu thì những gì diễn ra trong bộ não con người mãi mãi vẫn là ẩn số, những gì diễn ra trong bộ não tội phạm càng khó giải thích hơn. Tôi nhận thấy tác giả đã cố gắng viết phần cuối truyện thật kỹ càng và hồi hộp, nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Có lẽ tôi mong đợi nạn nhân sẽ kiên cường phản kháng hơn, nhưng thành thật mà nói nếu rơi vào tình thế đó thì khả năng cao là tôi còn bánh bèo thảm hại hơn nhiều. Cuối truyện cũng có một phân cảnh thẩm vấn khá gây cấn và ngộ nghĩnh (!), tôi không rõ tác giả Mel Sherratt có tham khảo ý kiến của cảnh sát và luật sư trước khi viết đoạn này hay không. Cuối cùng của cuối cùng là một chương ngắn mà tôi nghĩ là dư thừa, sách hay cũng như món ăn, vừa đủ mới ngon. Dù vừa đọc vừa soi lỗi, tôi không nhớ mình có tìm ra lỗi chính tả – dịch thuật – biên tập nào hay không. Dường như là không. Ngay cả những câu thoại mà tôi nghĩ rằng trong nguyên tác không ghi chủ ngữ thì trong bản dịch Việt vẫn có chủ ngữ rõ ràng và ‘đúng vai’. Tôi cũng hài lòng với ngoại hình cuốn “Đếm ngược”, tổng thể bìa trước đẹp hơn cuốn “Suỵt yên nào”. Ban đầu định soạn cả hai cuốn ra để tặng nhưng giờ tôi quyết định sẽ tặng cuốn 1 và giữ lại cuốn 2, sau này nếu series này được dịch tiếp thì tôi sẽ tìm đọc.(Sea, 25-9-2021) Cáo Biển Non Xanh *** Melissa Wyatt chạy dọc trên con đường hướng về phía cánh đồng, phần tiếp theo trong hành trình của cô. Cô đang tập luyện cho giải marathon London sẽ diễn ra sau vài ngày nữa. Đây là lần thử đầu tiên, quãng đường dài nhất mà cô từng chạy, nhưng cô biết rằng mình có thể hoàn thành nó. Lúc này, cô hoàn toàn tin tưởng rằng mình có thể làm bất cứ điều gì một khi đã tập trung. Mới hai năm trước, khi quyết định làm mẹ ở tuổi ba mươi mốt, cô còn không nghĩ rằng mình có thể chạy nổi ba dặm, chứ đừng nói là hai mươi sáu. Cô từ từ giảm tốc, một mẹo để giảm mỡ. Ban đầu, mỗi buổi tập đều giống như bị tra tấn, nhưng rồi cô không còn cảm thấy khó thở hay đau đớn nữa và dần bắt nhịp được với nó. Sau ba tháng, cô cảm thấy mình đã bị cuốn hút. Giờ thì không gì có thể ngăn cô được nữa, bởi ngoài việc giữ dáng, nó còn cho cô một cuộc sống mới. Nó giúp cô giảm căng thẳng, mang lại cho cô cảm giác yên bình. Khi chạy, tâm trí cô như được dứt khỏi những rắc rối thường ngày. Cô có thể lại được là chính mình. Con trai cô, Joshua, sẽ không ăn vạ vì chương trình tivi đã kết thúc và không còn thời gian để xem thêm gì nữa. Chồng cô, Lloyd, sẽ thôi cằn nhằn vì không thể tìm thấy thứ gì đó mà anh ta đã đặt ở một nơi “an toàn”. Cô không phải chực chờ phục vụ đám nhân viên và khách hàng luôn sẵn sàng ngắt lời cô trong nháy mắt, đối lập hoàn toàn với công việc thường ngày của cô là giám đốc chăm sóc khách hàng của một hiệp hội nhà ở địa phương. Cô sẽ chỉ còn là Melissa. Ở cuối đường, cô leo lên bậc thang nằm cạnh cổng và chạy vào một khoảng rừng nhỏ, lối chạy mà cô vẫn thích. Nó tối tăm và có chút u ám vào thời điểm này của buổi sáng. Khi đã trèo qua những bậc thang nhân tạo để tới cánh đồng rộng mở, cô tự hỏi liệu mình nên nấu gì cho buổi trà sáng. Có lẽ là bánh nhân thịt, nếu cô đã nhớ lấy thịt băm ra khỏi tủ đông. Không còn kịp để tạt qua chợ mua một ít thịt tươi. Cô đã về muộn bởi phải ở lại đào tạo nhân lực suốt một tiếng sau khi chi nhánh đóng cửa lúc năm giờ. Cô chạy tới một sườn đồi mấp mô, hoàn toàn trống trải, vẫn còn sớm, hầu hết mọi người đều đang ngủ. Melissa thích chạy vào sáng sớm hơn so với chiều muộn. Có ít người hơn và xe cũng ít hơn, điều đó thật tốt bởi đường sá vô cùng chật hẹp. Là một người ngại thay đổi, cô đã chạy trên cùng một tuyến đường suốt nhiều tháng trước khi kiếm tìm thử thách mới cho bản thân. Khi lên tới đỉnh đồi, cô dừng lại một lát để nghỉ lấy hơi. Cô có thể nhìn xa hàng dặm từ trên này. Các căn hộ cao tầng, các nhà máy xen lẫn với những dải màu xanh kỳ quặc, nhưng chủ yếu được xây thành từng dãy. Manchester sẽ luôn là nhà của cô. Sau một phút nghỉ ngơi, cô tiếp tục chạy. Nếu may mắn, cô có thể về đến nhà trước khi bất cứ ai thức dậy. Điều đó sẽ giúp cô bình yên thưởng thức cà phê trước khi Josh rời khỏi giường. Cô đã chạy gần tới đầu kia của cánh đồng thì nghe được tiếng ai đó. Cô quay lại, chân vẫn tiếp tục chạy và thấy một người đàn ông đang đuổi theo mình. Cô bước chậm lại, tránh sang một bên để nhường đường, và chẳng mấy chốc kẻ đó đã bắt kịp. Cô vô cùng sửng sốt vì bị hắn đấm thẳng vào mặt. Cô thở hổn hển khi hắn lại ra tay lần nữa, trượt chân ngã về phía sau và đập mạnh người xuống đất. Gần như ngay lập tức, gã đàn ông kia ngồi đè lên người và đưa tay vòng quanh cổ cô. Cô cô đẩy hắn ra, nhưng hắn quá khỏe. Cô cào vào tay hắn, hắn càng siết mạnh hơn. Dù biết chỉ vô ích, nhưng cô vẫn phải cố gắng. Trông hắn có vẻ mất tự chủ, mặt nhăn lại vì giận dữ. Khi mọi thứ bắt đầu mờ đi, cô tự hỏi tại sao lại là mình. Cô đã làm gì để phải chết như thế này? Hắn đang giết cô, không phải sao? Và cô chẳng thể làm gì để chống lại chuyện đó cả. Mời các bạn đón đọc Đếm Ngược của tác giả Mel Sherratt & B.OF (dịch).
Cô Gái Trong Chiếc Thùng Gỗ
7 năm trước, Flora Dane – một sinh viên đại học vô tư vô lo – bị bắt cóc khi đang đi uống với bạn tại một quán bar trong kỳ nghỉ xuân. Cô bị trong một chiếc thùng gỗ rẻ tiền có kích cỡ như một cỗ quan tài, dưới căn hầm ở một nơi biệt lập với khu dân cư và nhiều ngày không được ăn uống. Trong suốt 472 ngày, Flora đã nhận ra được giới hạn chịu đựng của một con người.  May mắn được cứu thoát nhưng Flora trở về là thành một người hoàn toàn khác. Cô đã dành 5 năm để học về tâm lý tội phạm, tự vệ. Sau nhiều lần cô biến mất dài ngày và trở về, người ta tự hỏi chuyện gì xảy ra với Flora, một nữ anh hùng hay một tên tội phạm ám ảnh với quá khứ? Trích dẫn:  ĐÂY LÀ ĐIỀU TÔI BIẾT: Không có gì nhiều để làm ngày qua ngày trong cái thùng gỗ có kích cỡ như một cỗ quan tài ấy. Trên thực tế, chỉ có duy nhất một điều đáng để ám ảnh, tưởng tượng, trù tính trong từng phút kinh hoàng, từng giờ hãi hùng. Một lý do duy nhất khiến bạn tiếp tục. Một ý nghĩ duy nhất đem lại cho bạn sức mạnh. Bạn sẽ tìm thấy nó. Bạn sẽ hun đúc nó. Và nếu bạn giống tôi, bạn sẽ không bao giờ để nó biến mất. Trả thù. Nhưng hãy cẩn thận với điều ước của bạn, đặc biệt khi bạn chỉ là một con bé ngốc nghếch bị giam cầm trong cái thùng gỗ có kích cỡ như chiếc quan tài. --- “Lisa Gardner là bậc thầy trong dòng truyện tâm lý ly kỳ… Thế giới về FBI, nỗi kinh hoàng của những vụ bắt cóc và tiếng nói ủng hộ các nạn nhân được hòa quyện trong tác phẩm trinh thám đầy kịch tính này.” _Thông tấn xã Hoa Kỳ_ -- LISA GARDNER là nữ nhà văn người Mỹ, có những sáng tác nổi bật thuộc các series như loạt sách Đặc vụ FBI Quincy và chuỗi vụ án của Thanh tra D.D. Warren. Bà cũng viết nhiều tiểu thuyết lãng mạn với bút danh Alicia Scott. Gần đây, bà nhận giải thưởng Silver Bullet với những đóng góp cho trẻ em nhiều nguy cơ và động vật vô gia cư. Hiện nay, Lisa sống cùng gia đình ở New England. Một số tác phẩm cùng tác giả đã được Đinh Tị Books mua bản quyền: - Cô gái trong thùng gỗ - Vỏ bọc hoàn hảo - Di sản kinh hoàng - Săn đuổi đến cùng *** ~ CÔ GÁI TRONG CHIẾC THÙNG GỖ ~ Tác giả: Lisa Gardner. Dịch giả: Phạm Hoa Phượng Thể loại: Trinh thám. Mức độ ưa thích: 7/10 . . Sau 472 ngày bị giam trong chiếc thùng gỗ hình quan tài, cô gái trẻ Flora Dane được giải thoát, trở về với gia đình, nhưng cô không còn là con người mà mọi người xung quanh yêu thương và mong chờ. Flora tự biến bản thân thành một dạng nữ hiệp chuyên đi tìm kiếm + giải cứu những nạn nhân bị bắt cóc khác, đồng thời nếu có cơ hội thì trừng trị thủ phạm luôn. Điều này khiến cô vướng vào những vụ rắc rối với bên cảnh sát. Thượng sĩ Thanh tra D.D. Warren là người chịu trách nhiệm điều tra vụ án nghiêm trọng mới nhất mà Flora gây ra. Ngay khi vụ án còn chưa được giải quyết thì một sự kiện tồi tệ khác lại xảy ra. Sau ấn tượng tốt với “Săn đuổi đến cùng” thì Biển không ngần ngại mua thêm hai quyển nữa của Lisa Gardner, nhưng phải công nhận “Cô gái trong chiếc thùng gỗ” không được hay. Cốt truyện mang tính sáng tạo và ly kỳ, văn phong không nhanh nhưng đủ để cuốn hút độc giả. Tuy nhiên, có lẽ vì không hiểu nổi / không đồng tình với cách hành xử của nhân vật chính nên Biển cho rằng cốt truyện hơi vô lý. Những điều ác mà đầu óc con người có thể nghĩ ra quả thật không có giới hạn, nhưng cách mà các nạn nhân phản ứng lại với những điều ác đó đôi khi cũng nằm ngoài tầm hiểu biết + xử lý của cảnh sát. Thanh tra D.D. Warren trong truyện là một phụ nữ tương đối chính trực, khá dũng cảm, có tư chất thích hợp để làm việc trong ngành hành pháp, cụ thể là lĩnh vực thực chiến khi truy bắt tội phạm. Vì một tai nạn mà cô bị gãy tay, không thể cầm súng, tạm thời làm một “sĩ quan giám sát bị hạn chế nhiệm vụ” (tức là công việc bàn giấy, viết và nộp báo cáo các vụ án) nhưng D.D. vẫn năng nổ đến các hiện trường vụ án hoặc tham gia truy tìm chứng cứ. Tuy vậy, theo Biển thì hình tượng và vai trò của D.D. Warren trong truyện này hơi mờ nhạt, chưa khiến độc giả ấn tượng sâu được như Tracy Crosswhite trong loạt truyện của Robert Dugoni. Sau khi đọc cuốn “Kẻ giấu mặt” của Nicholas Sparks thì Biển có cái nhìn lạc quan hơn về chuyện làm quen với các anh chàng pha chế đẹp trai trong quán bar, nhưng cuốn “Cô gái trong chiếc thùng gỗ” sẽ gieo vào lòng người đọc yếu bóng vía nỗi sợ hãi đối với việc đi bar. Cá nhân Biển KHÔNG thích đi bar vì vừa tốn tiền vừa hại màng nhĩ, nếu cần giải trí thì Biển sẽ tự mở bài Star Sky và uống trà xanh gạo rang nóng :3 Hình bìa không vẽ thùng gỗ nhưng Biển nghĩ minh họa trên bìa sách cũng diễn đạt khá chính xác ý tưởng trong truyện. Sách to dày nhưng đọc không có cảm giác thỏa mãn mà chỉ thấy hơi lê thê. Phần dịch thuật và trình bày ổn, không có lỗi chính tả hoặc lỗi in ấn. Hy vọng cuốn “Vỏ bọc hoàn hảo” sẽ có cốt truyện lý thú hơn để tình cảm của Biển đối với truyện trinh thám của Lisa Gardner chưa bị hao mòn đi. (Sea, 18-12-2019) Camellia Phoenix *** [Review] Cô gái trong chiếc thùng gỗ Tác giả: Lisa Gardner Dịch giả: Phạm Hoa Phượng Thể loại: Trinh thám tâm lý —————————————————————————— Đã bao giờ bạn tưởng tượng mình thức dậy và phát hiện mình bị nhốt trong một chiếc thùng gỗ chưa? Tối tăm. Tù túng. Kích thước chính xác bằng kích cỡ của bạn. Không đủ chỗ để co đầu gối. Không đủ chỗ để lăn người qua. Như thể nó là cỗ quan tài của riêng bạn. 7 năm trước, Flora Dane – sinh viên đại học, bị bắt cóc bởi Jacob Ness. Hắn nhốt cô trong một chiếc thùng gỗ. Không đồ ăn, không nước uống trong nhiều ngày liền. Sau 472 ngày bị giam cầm, may mắn đã đưa Flora trở về. Cô dành 5 năm để học về tâm lý học tội phạm và tự vệ, trở lên mạnh mẽ hơn nhưng cũng trở thành một con người hoàn toàn khác. Tác giả mở đầu truyện bằng vụ bắt cóc Flora lần thứ hai. Bằng kỹ năng tự vệ đã được học, Flora đã thiêu cháy tên bắt cóc với gói thuốc dưỡng hoa và dung dịch làm mát. Cô trở về căn nhà với ba lớp bảo vệ an toàn của cô. Nhưng một lần nữa, Flora lại trở thành nạn nhân bị bắt cóc. Lisa Gardner viết cuốn truyện này gồm 2 phần xen kẽ lẫn nhau. Giữa 472 ngày bị giam cầm trong chiếc thùng gỗ và vụ bắt cóc Flora do Thượng sĩ Thanh tra D.D. Warren điều tra. Xen giữa những ngày tháng sống khổ sở, bị giam cầm, bị ép làm nô lệ tình dục là những tình tiết gay cấn hồi hộp của vụ án. Flora Dane là cô gái sống sót hay là kẻ sát nhân bị ám ảnh bởi chuỗi ngày đen tối trong cuộc đời mình? “Cô gái trong chiếc thùng gỗ” bắt đầu bằng vụ án mạng giống như cuốn “Săn đuổi đến cùng”. Tuy nhiên nhịp độ câu chuyện lại khác nhau do tính chất của cốt truyện. Nếu như “Săn đuổi đến cùng” sự kịch tính được đẩy lên cao ngay từ chương đầu thì “Cô gái trong chiếc thùng gỗ” lại khá chậm rãi. Cá nhân mình thấy khoảng 20 chương đầu tiên đọc rất dễ nản bởi Lisa Gardner viết về chuỗi 472 ngày bị bắt cóc của Flora khá nhàm chán, còn vụ án thì có quá nhiều manh mối rời rạc, làm mất đi sự tò mò của độc giả. Bắt đầu từ chương 25 thì cuốn sách này trở nên thú vị hơn. Căng thẳng đẩy lên cao hơn, sự hồi hộp nghẹt thở trong cuộc chạy đua với thời gian của cảnh sát xen với những chi tiết mới trong vụ bắt cóc Flora khiến độc giả không thể rời mắt khỏi truyện. Điểm trừ cho cuốn sách này là chi tiết về tâm lý nhân vật được viết khá nhiều, làm giảm nhịp độ câu truyện cũng như tốc độ đọc của các mọt. Ngoài ra cũng có một vài lỗi chính tả nho nhỏ, có thể bỏ qua. Đánh giá: 8/10 Đặng Minh Đức *** “Thật buồn cười, kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác” Vậy có khi nào một người sống sót từ tay của một kẻ sát nhân lại muốn trở thành một kẻ sát nhân? Cuốn sách này có lẽ là phần tiếp theo của cuốn “ Di sản kinh hoàng”, sau khi thanh tra D.D giải quyết xong vụ án sát thủ hoa hồng. Nhân vật chính là Flora Dane – một nạn nhân đồng thời là một người sống sót. Câu hỏi thực sự là … cô ta liệu có phải một kẻ tự coi mình là người thực thi pháp luật, săn đuổi những kẻ sát nhân để trả thù cho 472 ngày cô bị giam giữ? Cuốn sách gồm 2 phần song song là 472 ngày bị giam giữ của Flora bởi Jacob Ness và cuộc sống hiện tại sau 5 năm. Flora bị bắt cóc và giam giữ như một thứ súc vật trong một chiếc quan tài thông, không gian hẹp hòi đến mức cô không thể làm gì ngoài việc ngủ để đánh mất đi ý thức về hiện tại, bị Jacob Ness lạm dụng tình dục và bỏ đói trong kế hoạch hủy hoại ý thức, nhân cách và làm lại cô dưới cái tên Molly, một người phụ nữ phụ thuộc hoàn toàn vào hắn ta. Chuỗi ngày kinh khủng đó đã được chấm dứt sau 472 ngày và cô ấy vẫn sống sót. Sau khi trở về, Flora trở nên mạnh mẽ và khác hoàn toàn với cô của 5 năm trước. Cô tự đưa bản thân mình vào tầm ngắm của những kẻ săn mồi và hủy diệt chúng với tư cách là một nạn nhân. Hãy tưởng tượng, một cô nàng tóc vàng bị trói hai tay đã đốt cháy một gã trai lực lưỡng bằng một loại bột có trong những bó hoa. Một việc tưởng chừng như vô lý nhưng lại rất hợp lý. Sau khi dính dáng vào vụ việc đó, cô ấy đột nhiên bị bắt cóc trong chính ngôi nhà với 3 lớp bảo vệ của mình và một cuộc chạy đua khác lại bắt đầu. Liệu đây chỉ là một sự tình cờ hay có liên quan gì đến quá khứ của cô? Câu chuyện cuốn hút mình ngay từ những chi tiết mở đầu với nhịp điệu khá nhanh, gấp gáp và đầy sự tò mò. Những tháng ngày bị giam giữ của Flora thực sự là những điều mình không thể tin được, gây ám ảnh, kinh tởm và cũng thật đáng thương. Những điều con người có thể đối xử với nhau thật ngoài sức tưởng tượng của một người có cuộc sống bình yên như mình. Cuốn sách đã chứng minh một điều rằng sức sống của con người thật là mãnh liệt, làm sao một cô gái bé bỏng như vậy lại có thể chịu được những điều không tưởng đó và sống sót trở về. P/S: Cuốn sách khá dày, một câu chuyện dài nên cũng không thể tránh được có những sự việc thừa thãi, lê thê bởi vậy mọi người cũng nên cân nhắc trước khi tìm đọc. Anh SoShi *** Đây là những điều tôi đã không biết: Khi thức giấc lần đầu tiên trong một chiếc thùng gỗ tối tăm, bạn sẽ tự nhủ, điều này không thể xảy ra. Bạn sẽ đẩy nắp thùng, tất nhiên là như vậy. Không được. Bạn đấm mạnh các cạnh bằng nắm tay mình, đạp gót chân xuống phần đáy. Bạn sẽ đập đầu mình liên tục vào thành thùng, lần nữa rồi lần nữa, mặc dù từng cú đập đều khiến bạn đau nhói. Và bạn sẽ hét lên. Bạn gào lên, bạn la hét, và tiếp tục như vậy. Dòng nước sền sệt từ mũi bạn chảy ra. Nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi trên má. Tiếng gào trở nên khản đặc, giật cục. Rồi bạn nghe thấy những âm thanh lạ lùng, buồn bã, thê lương. Và bạn hình dung ra được cái thùng gỗ. Này, mình đang bị nhốt trong một cái thùng gỗ tối tăm. Bạn nhận ra những âm thanh đó xuất phát từ chính mình. Những cái thùng gỗ thông dạng này không có bề mặt trơn nhẵn toàn bộ. Những lỗ thông khí được khoan một cách sơ sài. Khi miết tay chạy tròn theo cạnh của chúng, khi chọc ngón tay vào kiếm tìm một cái gì đó trong tuyệt vọng… bạn sẽ chỉ thấy được những mẩu vụn gỗ mà thôi. Bạn sẽ nhai những mảnh gỗ cứng. Bạn sẽ mút những ngón tay trầy xước của mình, liếm những chỗ máu ứa ra, miệng phát ra những âm thanh ư ử như chó con bị đau. Bạn chỉ có một mình trong chiếc thùng. Thật đáng sợ. Kinh hãi. Khủng khiếp. Phần lớn là bởi bạn chưa biết mình sẽ còn phải sợ hãi đến mức nào nữa. Dần dần, bạn biết rõ chiếc thùng hơn, nơi đã trở thành nhà bạn, xa thật xa ngôi nhà thân quen của mình. Bạn lắc lư đôi vai để xác định bề rộng. Bạn đo chiều dài bằng đôi tay. Bạn nâng chân mình lên. Không đủ chỗ để co đầu gối. Không đủ chỗ để lăn người qua. Chiếc thùng chính xác bằng kích cỡ của bạn. Như thể nó được làm cho riêng bạn. Một cỗ quan tài gỗ thông của riêng bạn, đang làm căng cứng phần thắt lưng, bầm giập hai vai, đau nhói phía sau đầu bạn. Tiện nghi duy nhất: giấy báo lót dưới đáy thùng. Thoạt đầu bạn không để ý đến chi tiết này. Khi nhận ra sự tồn tại của chúng, bạn không hiểu chúng để làm gì. Cho đến khi bạn đi tiểu lần đầu tiên. Rồi ngày qua ngày, nằm trên đống bẩn thỉu của mình. Như một con vật, bạn sẽ thầm nghĩ như vậy. Ngoại trừ phần lớn các con vật đều được đối xử tử tế hơn thế. Miệng bạn sẽ trở nên khô khốc, đôi môi nứt nẻ. Bạn sẽ bắt đầu miết ngón tay vào những lỗ thông khí sẽ cào mạnh da mình, chỉ để có chút gì đó cho vào miệng, để nuốt, để mút. Bạn sẽ biết được bản thân mình ở một khía cạnh bạn chưa từng biết đến trước đó. Suy sụp. Mãnh liệt. Mùi khai nồng của nước tiểu. Vị mặn của máu. Nhưng bạn vẫn chưa biết gì cả. Khi nghe tiếng bước chân bạn sẽ không tin được. Mình hoang tưởng thôi, bạn tự nhủ. Mình mơ thôi. Bạn chỉ là một mớ rác thảm hại trong tấm da người. Một con bé ngốc nghếch lẽ ra đã biết nhiều hơn và giờ nhìn lại mình xem. Thế nhưng, âm thanh của chiếc khóa kim loại vang lên ở bên ngoài thành thùng, chỉ cách tai bạn một chút… Có thể bạn lại khóc. Và lại khóc, nếu vẫn còn chút nước sót lại trong người. Khi bạn nhìn thấy khuôn mặt hắn, người đã làm điều này với bạn, bạn cảm thấy nhẹ nhõm. Thậm chí vui mừng. Bạn nhìn chăm chăm vào đôi má béo phị của hắn, đôi mắt tròn, cái miệng đang mở ra, để lộ hàm răng ố vàng, và bạn nghĩ tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa. Hắn để cho bạn ra khỏi thùng. Hắn nhấc bạn lên, thực tế là như vậy, bởi đôi chân bạn không thể đứng được nữa, các bắp cơ của bạn mất tất cả sức mạnh vốn có của nó, và đầu bạn ngắc ngoẻo. Ngắc ngoẻo. Từ này khiến bạn buồn cười. Một trong những từ bạn chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa. Nhưng giờ thì bạn đã rõ. Ngắc ngoẻo. Đầu bạn ngắc ngoẻo. Chúa ơi, mùi gì thật kinh khiếp. Mùi tỏi, mùi cơ thể, mùi quần áo chưa giặt và mùi tóc bẩn thỉu. Thứ mùi đó là từ người bạn sao? Hay từ hắn? Bạn nôn ọe, không cưỡng lại được. Và điều đó khiến hắn cười thành tiếng. Khi hắn cầm chai nước lên. Khi hắn nói chính xác điều bạn phải làm để có được chai nước ấy. Hắn trông ục ịch. Già nua. Gớm guốc. Kinh tởm. Bộ râu rối bù, mái tóc bết dính, mấy vệt tương cà lốm đốm trước ngực chiếc sơ mi ca rô rẻ tiền. Bạn quá cao sang so với hắn. Trẻ trung, tươi tắn, xinh đẹp. Kiểu những cô gái được xếp vào hạng top trong buổi tiệc trường. Bạn có tất cả. Hay từng có tất cả? Bạn khóc khi nghĩ đến mẹ. Bạn van nài hắn thả bạn, khi bạn nằm phủ phục dưới chân hắn. Và rồi cuối cùng, sau rốt, với chút sức lực còn sót lại, bạn cởi bỏ bộ đồ đang mặc trên người. Bạn để hắn làm cái điều mà hắn muốn. Bạn hét lên, nhưng cổ họng bạn khô khốc không thể cất thành lời. Bạn nôn ọe, nhưng bụng bạn trống rỗng không còn chút gì trong đó. Bạn sống sót. Và sau đó, khi hắn ta cuối cùng cũng đưa cho bạn chai nước đó, bằng cách đổ thẳng lên đầu bạn. Bạn không chút hổ thẹn nâng tay mình lên hứng càng nhiều càng tốt dòng chất lỏng quý giá ấy. Bạn liếm lòng bàn tay mình. Bạn mút những lọn tóc bết dính, bẩn thỉu của mình. Và đợi lúc hắn không để ý, bạn liếm đốm tương cà từ chiếc sơ mi cởi ra của hắn. Trở về lại cái thùng. Cái thùng. Cái thùng. Nắp thùng đóng lại. Khóa bấm lại. Gã đàn ông kinh tởm ấy đi khỏi. Để lại bạn một lần nữa, chỉ một mình. Trần truồng. Bầm tím. Rớm máu. Biết những điều bạn không bao giờ muốn biết. “Mẹ ơi!” Bạn thì thầm. Nhưng con quái vật ấy là có thật. Không ai có thể làm bất cứ điều gì để cứu bạn nữa. Đây là điều tôi biết: Không có gì nhiều để làm ngày qua ngày trong cái thùng gỗ có kích cỡ như một cỗ quan tài ấy. Trên thực tế chỉ có duy nhất một điều đáng để ám ảnh, tưởng tượng, trù tính trong từng phút kinh hoàng, từng giờ hãi hùng. Một lý do duy nhất khiến bạn tiếp tục. Một ý nghĩ duy nhất đem lại cho bạn sức mạnh. Bạn sẽ tìm thấy nó. Bạn sẽ hun đúc nó. Và nếu bạn giống tôi, bạn sẽ không bao giờ để nó biến mất. Trả thù. Nhưng hãy cẩn thận với điều ước của bạn, đặc biệt khi bạn chỉ là một con bé ngốc nghếch bị giam cầm trong cái thùng gỗ có kích cỡ như chiếc quan tài. Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trong Chiếc Thùng Gỗ của tác giả Lisa Gardner & Phạm Hoa Phượng (dịch).