Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lưỡi Dao Dịu Dàng

Khi Lê Tranh 22 tuổi, cô yêu Phó Thành Lẫm, anh là bạn của chú cô. Vào ngày sinh nhật cô, món quà chú của cô tặng là cổ phần của một công ty, ông chủ của công ty đó là Phó Thành Lẫm. Cô bắt đầu có tính toán nho nhỏ, muốn sử dụng thân phận cổ đông để dùng quy tắc ngầm với Phó Thành Lẫm. Phó Thành Lẫm đã nhắc cô một sự thật phũ phàng: “Em chỉ nắm giữ 0,1% cổ phần, chút cổ phần này không đáng kể.” Lê Tranh: “…” Chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ có trợ lý biết.  Hôm đó, Lê Tranh đến gặp Phó Thành Lẫm, sau khi rời đi, Phó Thành Lẫm đã nhờ trợ lý đi mua khẩu trang. Trợ lý phát hiện ra rằng môi của ông chủ đã bị cắn sưng lên. Ông chủ đã phải mang khẩu trang mấy ngày liền. Từ lúc ấy, Lê Tranh không bao giờ đến văn phòng của ông chủ nữa. Sau này anh mới biết, Lê Tranh đã tỏ tình với ông chủ của anh và ông chủ đã từ chối cô ấy rồi. Nửa năm sau. Lê Tranh đeo nhẫn kim cương, xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Phó Thành Lẫm. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng như dao, “Chú Phó, sinh nhật vui vẻ.” Phó Thành Lẫm: “…” Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô một lúc lâu. Cuối buổi tiệc, Lê Tranh bị Phó Thành Lẫm ôm lấy, “Không phải em muốn dùng quy tắc ngầm với anh sao, cho em dùng.” Liền sau đó, anh tháo chiếc nhẫn chướng mắt trên tay cô ra, cúi đầu hôn lên môi cô. Đáp lại anh là hai ly rượu vang đỏ, được đổ từ trên đầu xuống. -- Trong ván bài xì tố, đám bạn bè vui sướng khi anh gặp họa: Nghe nói cậu bị đổ rượu, ai mà to gan thế? Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn bạn mình, không nói một lời. Một người bạn khác lại nói: Lê Tranh sắp đính hôn. Phó Thành Lẫm ném bài trong tay, đứng dậy rời đi. Người bạn nhìn theo anh: Sao cậu lại đi? Không chơi nữa à? Phó Thành Lẫm: Đi cướp người. Một câu chuyện ngọt ngào. *** Lê Tranh vẫn chưa tỉnh giấc, thật hiếm khi cô được ngủ một giấc mà không bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Với tay lấy điện thoại để xem giờ, bảy giờ rưỡi. Lúc này Lê Tranh mới nhận ra trên người đang mang một chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng, phần tay áo được xắn lên đến khuỷu tay. Đây là áo của Phó Thành Lẫm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô nhẹ nhàng quay lại, Phó Thành Lẫm cũng vừa thức dậy. “Chào buổi sáng.” Cô mỉm cười. Phó Thành Lẫm “ừm” nhẹ. Đèn không bật, cả căn phòng không đủ sáng nên Lê Tranh không thể nhìn rõ nét mặt của Phó Thành Lẫm. Cô lăn vào vòng tay của Phó Thành Lẫm, ngay lập tức được bao quanh bởi hơi thở tươi mát của anh. Lúc này, cô mới thấy rõ được đường nét khuôn mặt anh, lạnh lùng và thâm trầm. Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Hôm nay không muốn dậy sớm sao?” Lê Tranh vòng hai tay ôm lấy cổ anh, “Anh hôn em đi rồi em sẽ dậy.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhìn nhau vài giây, Phó Thành Lẫm một tay ôm eo cô, xoay người sang, một nửa trọng lượng đè trên người cô. Anh cúi đầu, im lặng nhìn cô, môi anh ngày càng gần môi cô hơn. Hơi thở của cô trở nên rối loạn, nhịp tim cũng loạn nhịp. “Ong-Ong-Ong” Đầu cô bị rung đến phát ngốc. Rõ ràng cô vẫn đang đợi Phó Thành Lẫm hôn mình nhưng bên tai lại đột nhiên trở nên ồn ào. “Lê Tranh, em đã viết báo cáo thực tập chưa?” “Lê Tranh, thu dọn nhanh một chút, rồi đi đến hiện trường khu dựng phim với tôi.” Cảnh hôn trong phòng ngủ không hiểu sao bỗng nhiên biến mất. Lê Tranh không muốn thức dậy nhưng cô biết rằng nụ hôn với Phó Thành Lẫm vào buổi sáng chỉ là một giấc mơ. Tất cả những âm thanh đột ngột lúc nãy là khúc dạo đầu để kéo cô khỏi giấc mơ của mình. Sau đó âm thanh ồn ào im bặt. Giấc mộng đẹp đã hoàn toàn bị phá hủy. “Ong-Ong-Ong” Âm thanh cứ vang lên. Lê Tranh miễn cưỡng từ từ mở mắt. Xốc lại tinh thần. Đây là phòng khách ở tầng dưới. Tối qua sau khi tăng ca mệt mỏi trở về, cô nằm trên sô pha xem tin tức nóng rồi ôm di động ngủ lúc nào không hay. Cô có một giấc mộng xuân với Phó Thành Lẫm, được ngủ chung giường với anh và chuẩn bị được anh hôn. Điện thoại gối dưới đầu vẫn rung lên không ngừng. Lê Tranh rút điện thoại nhanh chóng ngồi dậy, tên của Giang Tiểu Nam nhấp nháy trên màn hình. Cô và Giang Tiểu Nam không quá thân, nếu đổi lại người gọi là chú của cô, cô sẽ lập tức bóp chết chú ấy sau đó đè xuống đất cọ xát 300 lần. Lê Tranh vừa buộc lại mái tóc dài của mình vừa thuận miệng trả lời. Giọng Giang Tiều Nam yếu ớt: “Giờ này vẫn còn tăng ca sao?” “Không có. Tớ và anh ấy sắp hôn nhau thì bị cậu cắt ngang giữa chừng. Cậu tính sao đây.” “...” Giang Tiểu Nam khó hiểu, mới trưa nay Lê Tranh vẫn còn chưa có bạn trai mà. Trên bàn trà có bật lửa. Lê Tranh nghiêng người cầm lên, “Cậu không thể gọi tớ trễ hơn hai phút được à? Chỉ vì một cuộc gọi không quan trọng, giấc mơ của tớ bị cậu đánh thức, người cũng đi rồi.” Giang Tiểu Nam lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Hóa ra Lê Tranh đã có một giấc mộng xuân. Cô ấy bật cười: “Sao tớ lại có ngón tay tùy tiện thế này, chờ mai tớ sẽ bắt nó viết bản kiểm điểm, thật ngại quá.” Lê Tranh dựa người vào sô pha, dòng suy nghĩ vẫn còn hơi hỗn loạn, trong đầu cô cảnh tượng trong mơ cứ lặp đi lặp lại. Hơi thở của anh lúc sắp hôn cô. Mọi thứ đều rất thật. “Phụt.” Cô bật lửa. Cô không hút thuốc hay thắp nến và bật lửa cũng không có lợi ích gì đối với cô. Nhưng nó thuộc về Phó Thành Lẫm. Cô thổi nhẹ, ngọn lửa đung đưa trước mắt cô. “Này, ai là đối tượng trong giấc mộng xuân của cậu đấy?” Giang Tiều Nam muốn dùng những câu chuyện phiếm để dời nỗi buồn hiện rõ trong giọng nói của cô. Theo bản năng, Lê Tranh không muốn nói thật: “Tớ đã bị cậu đánh thức trước khi tớ kịp thấy anh ấy trông như thế nào.” Cô không muốn nhắc đến Phó Thành Lẫm. Lê Tranh và Giang Tiểu Nam là bạn thời đại học nhưng họ không thân nhau. Trước kỳ nghỉ hè, Giang Tiểu Nam muốn đi thực tập ở một tạp chí tài chính, cô tình cờ quen một người ở đó và giới thiệu Giang Tiểu Nam vào. Nhưng chuyện gia đình và chuyện riêng tư cô chưa bao giờ đề cập với Giang Tiều Nam. Mối quan hệ giữa hai người chỉ giới hạn trong việc thảo luận về công việc và những quy tắc bất thành văn khác trong nghề. Lại nói về người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ, Lê Tranh nói thêm: “Vóc dáng cao, về dáng người không chê được điểm nào.” “Chẳng trách cậu không muốn nghe điện thoại của tớ.” Giang Tiểu Nam an ủi cô: “Nói không chừng một lát nữa cậu có thể tiếp tục giấc mộng lúc nãy.” “Ừm. Tốt nhất nên như thế, nếu không tớ sẽ không tha cho cậu.” Lê Tranh nửa đùa nửa thật nói chuyện: “Cậu còn đang tăng ca à?” Giang Tiểu Nam: “Leo lên giường rồi, dì cả đến.” “Có đau lắm không? Uống nhiều nước ấm vào.” “Không đáng ngại đâu.” Giang Tiểu Nam lúc này mới nói vào chuyện chính, Lê Tranh giới thiệu chỗ thực tập cho cô ấy nên cô ấy muốn bày tỏ chút lòng biết ơn. Cuối tuần tới là sinh nhật của Lê Tranh, chắc chắn cô sẽ dành thời gian ở bên cạnh gia đình cho nên cô ấy muốn mời Lê Tranh đi ăn tối trước và tặng cô một món quà sinh nhật. “Cuối tuần này cậu có rảnh không? Tụi mình cùng đi ăn gì đó rồi đi mua sắm.” Lê Tranh trả lời không chắc chắn: “Có lẽ tớ sẽ phải đi theo giáo viên hướng dẫn của tớ. Thật chẳng biết khi nào thầy ấy mới cho tớ một kỳ nghỉ.” Cuối cùng thời gian gặp mặt không quyết định được, hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, chúc nhau ngủ ngon sau đó cúp điện thoại. Lê Tranh nhìn chiếc bật lửa trong tay, vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng. Cô thật sự không muốn thoát ra. - - Di chứng của giấc mộng mị kéo dài đến tận chiều hôm sau. Sau khi Lê Tranh và giáo viên hướng dẫn của mình là Hà Dập phỏng vấn xong trở về đài đã là buổi trưa, cô không có thời gian nghỉ ngơi, phải vội vàng viết bản thảo, Hà Dập chỉ đưa ra ý tưởng và yêu cầu cô phải cố gắng hoàn thành một cách độc lập. Ngay khi Hà Dập vừa ngồi xuống liền có cuộc gọi đến, là giám đốc Ngụy. Nếu là việc không quan trọng thì sếp Ngụy sẽ không gọi trực tiếp. Hà Dập quay sang nói với Lê Tranh: “Cô viết đi rồi sau khi hoàn thành gửi trực tiếp cho tổng biên tập. Tôi có việc phải ra ngoài.” Anh ấy cầm điện thoại lên rồi bước nhanh ra ngoài. Bản thảo đã hoàn thành nhưng Hà Dập vẫn chưa quay lại. Lê Tranh đã kiểm tra nội dung bản thảo hai lần, đảm bảo không có vấn đề gì liền lưu lại và gửi đến hộp thư của tổng biên tập. Cô đi đến phòng trà để rót ly cà phê. Không đợi cô kịp uống hai ngụm cà phê, một giọng nói trong trẻo của tổng biên tập chuyển đến khu vực văn phòng phóng viên của họ: “Lê Tranh, bản thảo do cô viết. Không phải chỗ phóng viên ký tên phải là tên cô sao? Sao cô lại ký là Phó Thành Lẫm làm gì?” Phó Thành Lẫm là ông trùm giới tài chính, không ai là không biết. Cả văn phòng im ắng hai giây bỗng nhiên vang lên một tràng cười. Lê Tranh: “…” Nháy mắt trong lòng cô là một loạt câu chửi thầm. Vừa rồi lúc kiểm tra cô chỉ dò nội dung mà bỏ qua chi tiết này. “Chuyên mục tin tức cũng không mời nổi Phó Thành Lẫm cho chúng ta đưa tin nữa.” Trêu ghẹo cô xong, tổng biên tập trở lại chuyện chính: “Đừng quên sửa rồi gửi lại cho tôi.” “Vâng ạ, cảm ơn tổng biên tập.” Tổng biên tập bình thường là người nói chuyện sắc bén, có lẽ vì cô chỉ là thực tập sinh nên để lại cho cô vài phần mặt mũi mà không nặng lời. Lê Tranh nhanh chóng mở lại bản thảo vừa gửi, mục phóng viên ghi: Hà Dập, Phó Thành Lẫm (thực tập). Cô vốn nên viết là: Hà Dập, Lê Tranh (thực tập). Không biết sợi dây thần kinh nào bị gắn sai, cô tự viết tên mình thành thành Phó Thành Lẫm. Các đồng nghiệp đều coi cô như kẻ ngốc, không ai thực sự coi trọng cô. Xét cho cùng, cuộc sống của Phó Thành Lẫm có khoảng cách quá xa so với họ, một cuộc sống mà không phải ai cũng có thể chạm đến. - - “Ting ting,” tiếng thông báo có thư mới trong hộp thư. Lê Tranh mở ra xem, bản thảo đã gửi cho tổng biên tập đã được thông qua, cô phải đến phòng máy để cắt phim. “Lê Tranh, chị gái em tìm kìa.” Hà Dập vừa mới từ bên ngoài đi vào. “?” Lê Tranh đang định lưu nội dung bài phỏng vấn vừa được quay hôm nay thì bỗng ngẩng đầu lên, “Chị gái…của em?” “Ừ, cô ấy nói cô ấy họ Lê.” Lê Tranh cảm thấy hơi hoang mang, cô lấy họ mẹ, cả nhà cậu của cô đều chỉ có con trai, cô không có chị gái nào mang họ Lê cả. Hà Dập hất cằm về phía cửa, “Nhanh đi đi, để tôi cắt phim.” Lê Tranh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cô chẳng thể đoán được ai tới tìm mình. Cô vội lưu bài phỏng vấn rồi đưa thẻ nhớ cho Hà Dập. Hà Dập đọc qua bài phỏng vấn cảm thấy rất hài lòng, vượt ra khỏi sự mong đợi của anh ta. Được sự thông qua của giáo viên hướng dẫn, Lê Tranh cầm điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài. Ở bên ngoài sảnh, phía dưới tấm áp phích chương trình “Thành phố lúc 6 giờ”, có một bóng người xinh đẹp đang đứng ngẩng đầu nhìn phần giới thiệu về chuyên mục tin tức.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khi nhìn thấy người trước mắt, bước chân Lê Tranh không khỏi dừng lại một nhịp, “Mẹ.” Vừa rồi Hà Dập nói rằng có chị gái đến tìm mình, cô không khỏi đè âm thanh lại khi cất tiếng gọi mẹ. Nghe thấy tiếng, Lê Tân Hòa vội quay người lại. Lê Tranh bước đến ngày càng nhanh. Nhìn thấy con gái, nụ cười trên môi Lê Tân Hòa càng lúc càng sâu. Không đợi con gái hỏi, bà đã giải thích: “Bạn của mẹ qua bàn chuyện hợp tác với đài truyền hình, mẹ tiện đường đến thăm con một chút.” Không hẹn trước, cả hai người cùng tiến đến phía cửa sổ ít người qua lại. Lê Tân Hòa nhìn qua thẻ công tác của con gái rồi nhìn một lượt từ trên xuống, khuôn mặt không giấu được nét buồn bã: “Sao con lại gầy thế này.” Lê Tranh: “...Mẹ, con vẫn như vậy mà.” Cô lười biếng dựa vào bệ cửa sổ, “Con mới đi thực tập chưa đầy một tuần, dù con có uống thuốc giảm cân thì cũng không giảm cân nhanh thế đâu.” Mẹ vẫn luôn xem cô như là một đứa trẻ mới ngày đầu đến lớp mẫu giáo. Cô nhìn mẹ, “Tại sao mẹ lại nói với giáo viên hướng dẫn của con rằng mẹ là chị của con?” Lê Tân Hòa sửa sang lại mái tóc cho con gái: “Đó chỉ là một cách gọi thôi mà, không quan trọng. Mẹ có muốn nói rằng mẹ là mẹ của con thì người khác cũng không ai tin.” Thật đúng như vậy. Mẹ cô luôn có chế độ chăm sóc cơ thể và làn da của mình một cách nghiêm ngặt, nhìn bề ngoài chỉ mới như mới ngoài 30 tuổi nên làm sao lại có đứa con gái lớn như cô được. “Người phóng viên đi vào vừa rồi là giáo viên hướng dẫn của con à?” Lê Tân Hòa hỏi con gái. Lê Tranh gật đầu, “Dạ, anh ấy là Hà Dập. Không chỉ đối với riêng kênh của con, anh ấy còn là một phóng viên tin tức rất giỏi.” Anh ấy đứng ra nói lên sự thật, vạch trần những việc đen tối trong ai dám nói. Nửa câu sau cô không nói ra với mẹ, mẹ vốn dĩ không đồng ý việc cô trở thành phóng viên tin tức. Lê Tranh liền dẫn cuộc nói chuyện sang hướng khác: “Mẹ, hôm nay mẹ không bận sao?” “Không bận.” Lê Tân Hòa quay về với chủ đề trước, “Con có thể đổi kênh thực tập không? Chuyển sang kênh tài chính, ở đó con có thể rèn luyện thêm về năng lực kinh doanh, con ở kênh tin tức...” Lê Tranh tỏ thái độ mẹ đừng nói thêm, cô thật sự không muốn tranh cãi với mẹ về kế hoạch nghề nghiệp. Lời Lê Tân Hòa muốn nói đành phải nuốt xuống, “Vậy thôi không nói chuyện này nữa, nói mấy chuyện vui vui ha. Con không định yêu đương nhân lúc còn trẻ à?” Lê Tranh: “...” Cái gì thì có gì vui vẻ, rõ ràng rất là đau lòng mà. Cô nhấn mạnh: “Mẹ ơi, sinh nhật lần thứ 22 của con còn chưa tới, sao không còn trẻ được ạ?” “Sinh nhật của con cũng sắp đến rồi. Hồi mẹ 22 tuổi mẹ với bố con đã yêu nhau được vài năm, bố mẹ đã bắt đầu kế hoạch để sinh con rồi.” “Chúng con không giống như mẹ vào lúc đó. Chúng con bây giờ đều muốn kết hôn và sinh con muộn.” Lê Tân Hòa: “...” Vẫn luôn có nhiều lý do như vậy. Bà không muốn con gái chậm trễ công việc nên không nói gì, lấy ra một ít thẻ nhớ đưa cho cô, “Cất thêm vài cái trong túi xách mà dùng.” Đây là loại thẻ nhớ mà các phóng viên như cô dùng hàng ngày. Nói đi vẫn phải nói lại, mẹ cô vẫn là quan tâm đến việc thực tập của cô. Lê Tranh cất thẻ đi, ôm lấy mẹ, “Nếu không phải tăng ca thì con sẽ về nhà với mẹ.” Hiện tại cô đã dọn ra riêng, một căn hộ gần với đài truyền hình, tiết kiệm được không ít thời gian kẹt xe trên đường. Lê Tân Hòa xua tay, “Con vào nhanh đi, mẹ về đây.” Lê Tranh không trở vào ngay mà nhìn theo bóng mẹ rời đi. Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, bóng lưng thướt tha khiến người đi qua không khỏi ngoái lại nhìn. Sau hơn 20 năm kết hôn, mẹ cô là chứng minh rõ ràng cho câu nói “chỉ cần khiến cho mình đẹp.” Điện thoại rung lên. Lê Tranh thu lại ánh nhìn. Là cuộc gọi của Giang Tiểu Nam. “Cậu đã kết thúc cuộc phỏng vấn của hôm nay chưa?” “Về đài rồi.” Lê Tranh vừa nói vừa quay lại phòng làm việc. Cô hỏi Giang Tiểu Nam đã xảy ra chuyện gì. “Nói chuyện phiếm thôi.” Giang Tiểu Nam vội vàng nói: “Cậu gác công việc lại đi, nói chuyện với tớ mấy phút. Hôm nay cậu đã xem tin nóng chưa?” “Tớ bận quá, không có thời gian xem.” Vừa nói Lê Tranh vừa ngồi trước máy tính, mở tin nóng. #Tình yêu mới của Hướng Thư# #Bạn trai bí ẩn ngoài vòng giải trí của Hướng Thư bị lộ# Lê Tranh mở tin nóng đầu tiên của Hướng Thư, nhìn mấy tấm ảnh chụp Hướng Thư. Hướng Thư là ngôi sao hạng nhất trong vài năm qua, với làn da trắng như tuyết và khí chất tốt, cô được mệnh danh là người đẹp 360 độ không góc chết. Kỹ năng diễn xuất vững vàng, có chính kiến, tính cách thẳng thắn nhưng cuộc sống lại khá bình dị. Kể từ lúc nổi tiếng, chuyện tình cảm của cô luôn là chủ đề tìm kiếm được bàn tán sôi nổi trong các diễn đàn. Theo tìm hiểu trên mạng, bạn trai cô là người ngoài giới giải trí, mối quan hệ tình cảm giữa hai người rất bền vững. Bên kia đầu dây điện thoại, Giang Tiều Nam hạ giọng: “Buổi sáng trong buổi phỏng vấn, tớ gặp được rất nhiều ông lớn trong ngành tài chính, nghe được không ít chuyện.” Lê Tranh phối hợp cùng Giang Tiểu Nam buôn chuyện, “Ừm, thế cậu nghe được chuyện gì rồi?” “Phó Thành Lẫm, cậu có biết không?” Sao cô lại không biết chứ. Nam chính trong giấc mộng xuân của cô. Cô đã yêu thầm anh từ rất rất lâu, đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào quên được anh. Lê Tranh lấy lại bình tĩnh nói: “Phó Thành Lẫm làm sao à?” “Chẳng phải tớ nói với cậu rằng hotsearch hôm nay là về tình yêu của Hướng Thư rồi à? Tớ nghe các đồng nghiệp nói, Phó Thành Lẫm chính là bạn trai ngoài giới giải trí của Hướng Thư. Hai người bọn họ bị paparazzi chụp chung một khung hình cách đây vài ngày. Chính Phó Thành Lẫmchủ động theo đuổi Hướng Thư. Một số phóng viên tò mò và chuẩn bị khi hội nghị này kết thúc sẽ đi theo Phó Thành Lẫm để chứng thực.” Mời các bạn mượn đọc sách Lưỡi Dao Dịu Dàng của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường
[ Chuyên mục tác giả tóm tắt, mỗi ngày thêm mười ngàn từ, cho tới khi kết thúc ] Fan: Chỉ sau một lần phát đường mà lại khiến anh ấy thích như vậy thì làm sao bây giờ? Đáp: Xuống dưới tầng, làm phiền gọi tới 120 cho tôi! *** " Rõ ràng như vậy à? " Cố Cảnh Ngự nhìn điện thoại chằm chằm một lúc lâu, quay đầu hỏi người đại diện của mình, anh cảm thấy biểu hiện của mình như vậy rất tốt mà. Nhìn ánh mắt người đại diện như muốn đánh chết mình, anh liền nhún vai: " Thôi được, tôi sẽ cẩn thận hơn. " Ngày hôm sau. Người đại diện xông vào phòng, tay tự vò vò mái tóc mình, xong chỉ vào màn hình điện thoại, đề tài đang đứng top đầu trên weibo, tay run lên: " Đây là con mẹ nó cẩn thận của cậu đấy à? " ** Kinh ngạc!! Cố ảnh đế ôm lấy Ôn Nhan trước chốn đông người. Tình yêu của họ như cây được hấp thụ ánh sáng ** Cố đại ảnh đế mặt không đổi sắc, chân dài gác lên bàn, đáp: " Đương nhiên. " — Ông đây còn chưa hôn lưỡi đâu, anh con mẹ nó còn muốn thế nào? [ Trích lời fan ] 1/ Nếu họ mà chết, chắc chắn là vì ăn thức ăn cho cẩu nhiều quá. 2/ Trên đời này có một loại bệnh không thể cứu được, tôi khẳng định, chính là bị sâu răng. [ Ảnh đế không đáng sợ, chỉ sợ ai bị sâu răng hơn ai ] *** (Thể loại: Hiện đại, showbiz, 3S, HE) Ps: truyện 2S, NGỌT cực kì NGỌT luôn. Đôi lúc đọc rất thích cứ muốn cười hoài thôi. Nhưng đôi lúc lại vì ngọt quá lại thấy hơi chán (vì miêu tả quá nhiều + lặp lại). Truyện này có cái lạ là có tả thêm cảm nhận của từng fan (cũng không nhiều người và tả nhiều lắm đâu) trong từng hoàn cảnh khác nhau  Kiểu tả để cho mọi người biết fan hâm mộ rồi gato với tình cảm nam-nữ chính và độ thê nô của đến vô cùng của nam chính ấy mà =))) Mời các bạn đón đọc Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường của tác giả Bán Hạ Lương Lương.
Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Văn án Kiếp trước vì ngươi mà nhập ma. Đời này lại vì ngươi mà mê muội. Trọng Đạo Nam từng là tu chân giả ưu tú nhất, thế mà lại nhập ma vì một “tảng đá”, đồ sát thiên hạ, ngược dòng nhân quả. Trọng Đạo Nam sống lại, tìm kiếm tảng đá ngốc trước lúc nó xuất hiện, nâng niu nó trong lòng bàn tay, sau đó… bắt đầu nuôi nấng… Biết sao bây giờ, kiếp này tìm được Tiểu Thạch Đầu quá sớm, nó vẫn chưa biến hình người nên chỉ có thể từ từ nuôi thôi. Đây là câu chuyện yêu đương giữa một nam thần và tảng đá ngốc nhà y. —o0o— Tiểu Thạch Đầu là một tảng đá thành tinh, nó rất tự ti vì vẻ ngoài xấu xí. Đá hoa cương thì đủ loại hoa văn, góc cạnh rõ ràng, nước mắt còn có thể mài thành trang sức. Hoa yêu thì kiều diễm mềm mại hơn nó, chim chóc càng thêm nhẹ nhàng, tự do hơn nó. Ngoại trừ cứng rắn thì nó không có bất kỳ ưu điểm nào khác. Nhưng mà, nó có một “bạn đời tương lai” đẹp nhất, dịu dàng nhất trên đời. Bạn đời sẽ an ủi nó, làm bằng hữu, còn dạy dỗ nó. Y sẽ nhặt từng viên đá nhỏ rơi đầy đất do nó khóc ra. Y sẽ nhẹ nhàng vuốt ve nó. Y nói cho nó biết, chờ sau này hóa được hình người, nó sẽ là tạo vật xinh đẹp nhất thế gian. Nhưng Tiểu Thạch Đầu không tin, bởi vì trong lòng nó, người xinh đẹp nhất chính là bạn đời tương lai của nó. Bạn đời còn kể cho nó một chuyện xưa. Trong câu chuyện đó cũng có một tảng đá thành tinh, tảng đá kia yêu một người lẽ ra không nên gặp gỡ… Tiểu Thạch Đầu, “…Tảng đá thành tinh kia chết thảm quá, vậy ái nhân của nó cũng chết luôn hả?” Trọng Đạo Nam cười dịu dàng, “Không, cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau, không ai có thể chia cắt.” …Không ai có thể chia cắt chúng ta. *** “Trọng sinh chi trứ ma” lấy bối cạnh tu chân và có tình tiết kiếm hiệp, tuy nhiên chi tiết được thể hiện không nhiều. Vậy nên nếu như các anh chị em muốn đọc một truyện kiếm hiệp thuần chất thì không nên đọc “Trọng sinh chi trứ ma”. Dù như vậy, truyện này theo Blog đánh giá vẫn là một truyện rất hay, có kết cấu truyện lạ, hình tượng nhân vật cũng rất dễ thương. Trước nói về Trọng Đạo Nam. Người này kiếp trước là cường giả tu chân giới. Khi hắn gặp Thạch Đầu là lúc Thạch Đầu đã hóa thành người. Bản tính Trọng Đạo Nam lạnh lùng, nhưng lại không ngăn được lòng quan tâm đối với kẻ ngốc nghếch kia. Sau cùng rơi xuống kết cục người người đuổi giết, bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau đồng cam cộng khổ. Tình cảm này kể cả khi Thạch Đầu chết cũng không buông xuống. Trọng Đạo Nam nhập ma, hắn chém giết khắp Tu chân giới – những kẻ đã gây nên cái chết của Thạch Đầu, rồi tại thời khắc tu thành chính quả, phút giây đó hắn đã do dự, chỉ vì không thể bỏ được hình bóng trong lòng. Tình cảm của Trọng Đạo Nam khiến Blog rất cảm động, dẫn đến chuyện được trọng sinh cũng xem như là bù đắp cho đôi tình nhân số khổ này. Lại nói về Thạch Đầu, Thạch Đầu vốn là một hòn đá thành tinh. Hắn đứng trên núi đã rất nhiều năm mà chẳng được tiếp xúc với ai nên quả thật rất ngốc nghếch. Khi Trọng Đạo Nam gặp lại hắn ở kiếp này, chính là lúc hắn bị người ta chở về đẽo gọt. Thạch Đầu vì sợ mà không cẩn thận dọa người ta chạy hết. Cũng may lúc đó có Trọng Đạo Nam, đưa Thạch Đầu về nếu không chẳng biết hắn phải chịu bao nhiêu khổ ải nữa. Giữa Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam là một đoạn tình cảm giữa ỷ lại và cam nguyên bị ỷ lại. Kiếp trước tuy Trọng Đạo Nam lạnh lùng, nhưng về tình cảm, hắn có hơi thiên hướng về phía Thạch Đầu. Điều đó không phải hắn không mạnh mẽ, mà ngược lại là đằng khác. Cả đời Trọng Đạo Nam tranh đấu đã nhiều, đến khi tìm được một ngọn lửa ấm áp hắn sẽ không ngừng hướng đến. Kiếp này, hắn vẫn muốn dựa vào Thạch Đầu, nhưng lại cố gắng khiến Thạch Đầu càng dựa dẫm vào hắn nhiều hơn, khiến bảo bối kia không cần lo nghĩ chuyện gì, đó là ước mong lớn nhất của hắn. Bật  mí thêm là trong truyện còn có một tâm ma theo Trọng Đạo Nam trọng sinh nhiều, ban đầu “hắn” tưởng như là người độc ác, nhưng lại có lúc làm người ta dở khóc dở cười. Hóa ra, hắn còn là một tâm ma “xử nam”, có lần âm mưu “ăn” Thạch Đầu không thành mà gây ra chuyện xấu hổ. Lúc đó nhìn “hắn” đen mặt, không hiểu sao Blog cảm thấy buồn cười vô cùng, tin là cũng sẽ khiến mọi người thấy hứng thú khi khai thác hình tượng này. Tóm lại, chuyện giữa Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam trong kiếp trước đã dẫn phát rất nhiều bi kịch. Còn kiếp này, bọn họ thời gian để từ từ tháo gỡ tất cả, không mắc vào những sai lầm quá khứ, còn từ đó mà khám phá ra rất nhiều bí mật không thể biết được trong quá khứ. Truyện có nội dung thú vị, tác giả hành văn lại trôi chảy, nội dung rất logic và cảm động, có thể là càng thích hợp với các chị em hơn, vậy nên nếu chị em có hứng thú với thể loại này thì có thể tìm đọc nhé.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Trứ Ma của tác giả Thân Đồ Thử Phi.
Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
Bạn có tin vào điều kỳ diệu của duyên phận trong cuộc đời mỗi người? Vưu Khả Ý có đọc một câu nói trong sách: “Trên thế giới có nhiều thành phố và thị trấn như vậy, trong thành phố và thị trấn có nhiều quán rượu như vậy, cô ấy lại đi vào quán rượu của tôi.” Còn với cô, trên thế giới có nhiều người như vậy, trong nhiều người có nhiều đàn ông như vậy, cô lại chỉ yêu một người là anh. Vưu Khả Ý là cô sinh viên xuất sắc của trường nghệ thuật, có một gia đình mà bạn bè từ ngưỡng mộ đến ghen tị: bố là giảng viên đại học, mẹ là chuyên viên dạy múa. Cuộc đời cô có lẽ sẽ đi đúng con đường mà mẹ cô đã vạch sẵn nếu như không gặp anh. Nghiêm Khinh không phải là chàng trai trong mơ của các cô gái, anh không có gia đình, không có nghề nghiệp, không có tương lai, cái anh có chỉ là hai bàn tay trắng. Anh cũng không phải là chàng hoàng tử mang vỏ bọc của một tên lưu manh để cứu vớt cô. Thế giới của anh bẩn thỉu lại hổn loạn, đó không phải là thế giới mà cô nên bước vào. Những tưởng quan hệ giữa họ chỉ là những người xa lạ, nhiều nhất cũng chỉ đi lướt qua nhau một lần trong đời. Nhưng duyên phận lại để anh và cô gặp nhau hết lần này đến lần khác. Sáu năm trước, khoảnh khắc mà anh nhìn thấy cô nhảy múa trên sân khấu, anh đã quên mất mình là một tên lưu manh đang bị truy đuổi mà say mê ngắm nhìn cô giống như con thiên nga trắng đang nhảy vũ điệu của mình. Vào lúc mà cô không biết, anh đã tự khắc cô vào lòng. Sáu năm sau, duyên phận một lần nữa để anh gặp lại cô. Sau đó là những lần tình cờ gặp gỡ, cô luôn xuất hiện trong thế giới của anh với dáng vẻ yếu ớt, xinh đẹp, khiến anh muốn ngăn lại những đen tối dơ bẩn của mình khi đứng trước cô, anh sợ cô sẽ sợ anh, sợ việc anh làm, lời anh nói. ---------------- Vưu Khả Ý yêu Nghiêm Khinh, cho dù cô biết rõ anh không phải là người tốt, cho dù anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô yêu anh từ lúc nào, có lẽ bản thân cô cũng không biết. Là khi anh từ ngược chiều ánh sáng đến giúp cô trong đêm mưa, khi anh đưa ô cho cô rồi dầm mưa mà về, hay khi anh xuất hiện vào khoảnh khắc lần thứ mười cô lặng lẽ chờ đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên… Kể cả khi anh nói: “Vưu Khả Ý, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?” Đáng hay không, chính bản thân cô mới biết, một chữ đáng có lẽ vẫn còn chưa đủ. Anh yêu cô nhưng lại không dám đến gần cô, cô sạch sẽ tốt đẹp như vậy, không nhiễm một chút bụi trần, còn anh, anh chỉ có thể sống ở nơi bẩn thỉu, tối tăm không dám lộ ra ngoài ánh sáng. Anh là một tên lưu manh, không biết được tương lai của mình, lúc nào cũng như đánh cược với số phận cho nên tình yêu đối với anh cũng trở thành một thứ xa xỉ, anh sợ một ngày nào đó Vưu Khả Ý sẽ hối hận, anh sợ khi có được rồi lại mất đi sẽ càng khó chịu hơn. Anh muốn chặt đứt rung động của mình dành cho cô, để cô tự do tỏa sáng dưới ánh mặt trời của mình, còn cô lại luôn muốn phá vỡ phòng tuyến của anh, đi vào trong lòng anh. Biết rõ không thể yêu nhưng vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Bởi vì biển người mênh mông, tất cả mọi người đều lướt qua, mà trong lúc bạn vô tình dừng bước, lại chỉ gặp một người khiến cho bạn không muốn bỏ lỡ như vậy.” ---------------- Đọc truyện này mình thật sự rất ngưỡng mộ nữ chính, cô trẻ trung, xinh đẹp, có học vấn, gia thế tốt nhưng lại dám bỏ tất cả những điều đó để đi theo một tên côn đồ mà ngay cả một hôn lễ hoàn chỉnh cũng không thể cho mình. Chưa bao giờ mình thấy cô mệt mỏi hay hối hận vì đã đi theo anh. Sau này ngay cả khi cô không biết rõ Nghiêm Khinh sống chết thế nào vẫn chấp nhận chờ anh năm năm, một người con gái có bao lần năm năm để phí hoài? Tình yêu có lẽ cũng chỉ là sự tin tưởng nhau vô điều kiện như thế, chẳng cần ai đó phải hứa hẹn dài lâu, chỉ cần “Cô ấy đang chờ tôi” “Anh ấy sẽ quay về.” -------------- Review by Cỏ tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Đây là lần đầu tiên tôi viết review. Và truyện được tôithử nghiệm đầu tiên chính là “Dù sao cũng phải ở bên nhau”. Tôi biết Dung Quang– một tác giả nổi tiếng trên trang văn học mạng Tấn Giang, qua truyện “Cùng anh đi đến tận cùng thế giới” và “Miệng độc thành đôi”. Nếu nói đến một ChúcThanh Thần can đảm, mạnh mẽ hay một Tần Chân đáng yêu, không chịu thua kém thìVưu Khả Ý khác một trời. Nếu nói đến một TiếtĐịnh cương trực, thẳng thắn hay một Trình Lục Dương độc mồm độc miệng thìNghiêm Khuynh lại khác mọt vực. *** Văn án Anh là tênkhốn kiếp trong mắt người đời, những lại là anh hùng trong lòng cô. Anh tệ nhất, tặng cô tình yêu tốt nhất. Người đàn ôngcủa cô là một kẻ không việc làm, không hề có tương lai, hai bàn tay trắng. Rất nhiềungười hỏi cô coi trọng anh ở điểm nào, cô chỉ có thể nói: Đầu tiên,tình hình cụ thể mời nhìn mặt của anh. Thứ hai, lúccô còn nhỏ muốn cứu vớt thế giới, sau khi nguyện vọng thất bại, miễn cưỡng đổithành cứu vớt thanh niên sa ngã. *** Trích đoạn ① Nghiêm Khuynh dụi tắt khói, nghiêng đầu tới bình tĩnh nhìn cô: “Vưu Khả Ý, tôi kể xong chuyện xưa của mình, hiện tại cô nên hiểu tôi là người như thế nào chứ? Tôi có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu còn khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?” ② Vưu Khả Ý. Cô sẽ không biết, thật ra thì từ sáu năm trước anh đã gặp cô. Ở thời điểm cô không hề hay biết, anh liền tự tiện khắc cô ở trong lòng. ③ “Nếu như anh không có dao thì anh không thể bảo vệ em; nếu như anh có dao thì anh không thể ôm em.” *** Mới đầu đọc văn ántôi liền mò vào review xem thử và thấy họ cũng có xa cách, bị cha mẹ phản đối,cũng sợ phải khóc bù lu bù loa. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đọc thử. Vưu Khả Ý là một côgái trong sáng, xinh đẹp, sạch sẽ, trong mắt Nghiêm Khuynh cô như một thiênthần giáng trần không thể chạm đến bởi vì anh là một tên lưu manh. Một tên lưumanh chỉ biết chém chém giết giết, không việc làm, không học vấn mà rất đẹptrai, lạnh lùng mang cho người ta cảm giác khó gần nhưng không hư hỏng, chơibời. Định mệnh đã sắp đặtcho họ gặp nhau. Vưu Khả Ý sau khi đi ra từ trung tâm huấn luyện thì mưa rơikhông ngớt rất khó đón xe nhưng bất ngờ thấy dưới đèn đường đầu phố có bóng mộtchiếc taxi màu xanh dương nên đã chạy tới, đó là lần đầu tiên Vưu Khả Ý gặpNghiêm Khuynh. Lúc đó Nghiêm Khuynhđang đợi người muốn chém đàn em mình để xử nhưng tình cờ gặp cô, nên chở cô vềđến khu chung cư của mình. Sắp đi lên cầu thang Vưu Khả Ý bị một người đàn ôngsay rượu quấy rối, Nghiêm Khuynh không chần chừ mà xuống taxi giải cứu cô. Khi một người mìnhkhông quen biết bỗng dung có một sự kiện nào đó khiến mình đặc biệt chú ý thìđi đâu cũng tình cờ gặp được người đó. Vưu Khả Ý chưa kịpcám ơn Nghiêm Khuynh thì ngày hôm sau lại gặp anh tụ họp với đám đàn em, vẫn làbóng lưng đó, vẫn nét lạnh lùng không đổi đó khiến Vưu Khả Ý lập tức nhớ tới.Cô vì sợ sệt đụng phải những người côn đồ như vậy nên lập tức ăn thật nhanh rồiđi tìm Lục Đồng, anh nối gót theo cô trả lại chiếc điện thoại bị mất trong xeanh. Vưu Khả Ý cảm kích cám ơn rồi đưa tiền cho anh. Mà anh cầm lấy bỏlại vào túi cô chỉ nói: “Kẻ xấu xung quanh đây rất nhiều, hộ gia đình quá ít,buổi tối muộn cũng đừng đi ra ngoài lang thang nữa.” Rồi xoay người đi. Điều này đã khiếnVưu Khả Ý vô thức tò mò về anh, vô thức muốn bước vào một thể giới đầy nguyhiểm của anh. Tôi khá thích nam nữchính vì trong sự kiên cường họ có sự yếu đuối, sợ hãi, mờ mịt, tình yêu của họrất đẹp, tin tưởng người mình yêu, hết lòng vì người mình yêu cho dù song gióra sao vẫn không thể chia cắt. Tình cảm của cácnhân vật phụ như Lục Đồng cùng với một người đàn ông vì hôn nhân chính trịkhông tình yêu lại gặp gỡ nhau, yêu nhau thật lòng và người đàn ông đó đối xửvới cô ấy rất tốt. Hay chị gái Vưu Lộcủa Vưu Khả Ý lúc đầu vì mẹ mà đi theo con đường nhảy múa nhưng sau đó vì lítưởng, vì cuộc sống, vì tương lai của bản thân đã cố gắng thoát khỏi sự quản lícủa mẹ mình mà học một ngành khác, tìm một người chồng giản dị ngày ngày bậnbịu, lo lắng chắt chiu tiền nong. Nhưng đổi lại người chồng đó rất yêu thươngVưu Lộ nên cô ấy cũng không hối tiếc gì. Trong truyện các bạnsẽ bắt gặp một người mẹ chuyện quản chế nghiêm ngặt, cổ hủ, vân vân nhưng cũngđừng nản chí vì dù sao đến cuối bà cũng không thể ngăn anh chị chính đến vớinhau, nếu bạn bắt gặp một tên đàn em không phép không tắc của Nghiêm Khuynhcũng sẽ khiến bạn phải cười nghiệt ngã mặc dù ban đầu sẽ không thích cậu ta tẹonào. Và cuối cùng nếu bạngặp được tình tiết ngọt ngào, cười vui vẻ thì hãy mừng nhiều vô, bởi hết khúcđó sẽ khiến bạn khóc mà không cầm được nước mắt đấy. Đối với tôi thì đã ghim cái truyện này rồi vì lần đầu có một truyện mà làm tôi thấy phải đọc, nhất định phải đọc dù nó có đau lòng bao nhiêu. Tôi cố gắng đọc hết không bỏ sót chương nào vì tôi cảm nhận được từ đầu đến cuối họ vẫn trao cho nhau tình yêu, trao cho nhau lòng tín nhiệm chân thành. Mời các bạn đón đọc Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau của tác giả Dung Quang.