Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Đừng Quên

Mỗi câu chuyện đều có một tiền truyện mở đầu. Ai ai cũng đều có quãng thời gian tuổi trẻ ngông cuồng, kể cả Thái tử tràn đầy nhiệt huyết. Điều đó không sai nhưng vinh quang của chàng tổn thương đến người khác. Mấy vị Hoàng thúc đều bị Tô Du lạnh lùng ra lệnh sát hại. Minh tranh ám đấu không thể tránh khỏi. Ngay lúc Tô Du chán nản nhất, chính Khinh Ninh đã cứu chàng. Đến đây thì tôi đã hiểu. Tô Du, đôi ta đều không sai, chỉ do gặp gỡ quá muộn. *** Tôi nhìn lướt qua Tiểu Bao đến truyền tin, sau đó ngoảnh lại gọi Hương nhi: “Hương nhi, em tìm cho ta một bộ quần áo nam rồi chuẩn bị ra ngoài phủ.” “Thái tử phi, nương nương muốn đi đâu ạ?” Tiểu Bao cất cao cái giọng vịt đực của mình: “Nương nương ơi, người nên nghe lời Thái tử đi ạ!” Tôi ngoáy lỗ tai: “Tiểu Bao này, hôm qua Cầm nhi còn định để ta nói cho ngươi biết…” “Nương nương đi ngay đi ạ, nô tài không biết gì cả.” “Thật không?’ “Dạ, nô tài sẽ báo lại cho Thái tử rằng nương nương đang ở trong phòng thành tâm hối lỗi. À… thế Cầm nhi nói gì vậy ạ?” “…” . Tô Du ghét tôi, cho nên dẫu tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, chàng cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh cãi với tôi. Tôi hiểu rõ điều này nên không sợ phạm vào địa vị của chàng. Rõ ràng không chỉ có mình tôi hiểu điều này nên khi tôi đường hoàng chạy ra khỏi phủ Thái tử lần nữa, một loạt thị vệ gác cửa đều ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy tôi. Làm mặt xấu với bọn họ mà bọn họ chẳng có phản ứng nào khiến tôi cảm thấy quá mất mặt, thà chạy đến lầu Hương Mãn xem ông già đầu tóc bạc phơ huơ chân múa tay kể chuyện ma quỷ còn vui hơn. Lầu Hương Mãn cực kì đông đúc, không giống những quán rượu khác nay đây mai đó, điều này phải kể công của ông già kể chuyện đầu tóc bạc phơ. Hôm nay tôi đến hơi muộn, bởi ông già đã khai màn. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi một đĩa lạc. Có điều bầu không khí trong quán hôm nay hơi lạ, tôi mỉm cười với chàng trai bên trái, tên đó đỏ lựng mặt né tránh; tôi lại mỉm cười với ông già bên phải, ông ta toát mồ hôi ngoảnh ngay sang chỗ khác; tôi đứng lên nhìn quanh một vòng, đám người nhìn lén xung quanh tôi đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác. Tôi sờ mặt mình, tin chắc rằng nó sẽ không còn hi sinh trong cuộc chiến ác liệt với Tô Du lần trước đâu. Tại sao hôm nay không có người nào tiếp đãi nhỉ? Ôi, chỉ cần về sớm hơn chút là được. Tôi lưu luyến nhìn người kể chuyện râu tóc bạc phơ khi phải rời khỏi lầu Hương Mãn, sau đó rẽ vào một con ngõ nhỏ và vào quán rượu. Vừa trông thấy khách quen tôi đây, bà chủ quán bèn đon đả bưng thịt bò và hai bầu rượu lên. Tôi cầm một cái rồi dốc vào miệng uống. Rượu ở đây vẫn ngon như thế, nồng nàn hương thơm làm người ta càng tỉnh táo. Rượu chỉ còn non nửa, một ông lão râu tóc bạc phơ đã ngồi đối diện với tôi tự lúc nào. Tôi cười hỏi: “Sao ông đến nhanh vậy, hôm nay không kể chuyện ư?” “Còn không phải để xem nhóc đến à… Sao còn chưa cho ta bầu rượu này!” Ông ấy nói được nửa câu đã bị tôi đập cái tay đang muốn rớ vào bầu rượu. Tôi đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt ông ấy: “Rượu không cho được, còn thịt thì ông cứ thoải mái. Chỉ cần ông không sợ bị người khác chỉ trỏ vì tranh giành đồ ăn với cháu và không ai đến nghe ông kể chuyện nữa là được.” Ông ấy đáp: “Không sợ, có nhóc kể cho ta là được rồi.” Tôi cười, day day cái đầu đang chếnh choáng: “Ông già, ông bảo cháu nên làm thế nào đây? Cháu chỉ thích Tô Du, còn chàng lại thích người khác. Tại sao có nhiều người ghét cháu vậy chứ?” Ông ấy không đáp vì đang bận ăn thịt, mãn nguyện gật đầu: “Ừm, hôm nay thịt nấu vừa tới.” Tôi hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là do cháu chia rẽ Tô Du và Khinh Ninh… Ha ha, nếu không chia rẽ bọn họ thì sao Tô Du mới nhìn cháu.” Ông già vẫn cứ ăn thịt, chả thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi không nói nữa, quán rượu im ắng hẳn. Tôi cảm thấy thật vô vị, trời đã tối bèn sửa sang lại quần áo trên người: “Ông già, trong lòng cháu luôn có nỗi nhớ nhung da diết, và có cảm giác điều gì đó đang xảy ra. Cháu vừa muốn thôi nhớ nhung lại vừa không muốn.” “Nhóc con.” Ông già gọi tôi lại: “Thôi cũng tốt. Mấy đứa đều không sai, đều do duyên phận trêu ngươi.” Tôi ngoảnh lại nhìn ông ấy: “Có một số thứ cháu không muốn nói, cũng không muốn làm, thế nhưng chuyện đã cần cũng cũng đã làm, điều cần nói cũng đã nói, vậy cháu nên làm gì tiếp theo đây?” Ông lắc đầu: “Nhóc con, cháu là con gái. Đừng tự hạ thấp chính mình.” “Cháu đâu có!” Tôi phản bác. Tôi không hề tự hạ thấp bản thân, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một phương thuốc để huyễn hoặc mình thôi. Ông già thở dài, không nói nữa. Tôi vẫy tay chào ông, dọc theo con ngõ nhỏ một mình đi về phủ Thái tử. Trời tối đen như mực. Trong phủ rất im ắng, tôi chợt nhớ hôm qua Hương nhi hỏi mình có muốn tham gia bữa tiệc của Cảnh phi không, khi đó tôi đang hoang mang nên trả lời không muốn. Cảnh phi là dì của Tô Du, có lẽ đêm nay Tô Du dẫn Khinh Ninh đi dự tiệc, thảo nào trong phủ không có ai. Tôi không đi, thể nào Cảnh phi cũng sẽ nhắc nhở mấy ngày. Chẳng sao, xưa nay tôi đã không hợp với bà ấy lắm. Tôi không đi, bà ấy càng đỡ phải phiền lòng. Vào cửa, lính gác không hề nhìn tôi, vẫn nhớ để một khe cửa nhỏ cho tôi vào. Ngược lại tôi đưa cho bọn họ chút đồ ăn hồi sáng. Hôm nay không có Tô Du và Khinh Ninh ở đây, trong cái phòng ăn Thái tử phi là tôi đây chưa từng thất lễ bao giờ, mấy chục đĩa thức ăn được đặt đầy ắp trên bàn, tôi ăn cái nào cũng không ngon miệng nên chỉ động đũa vài món rồi giơ tay bảo người hầu thu dọn. Tắm rửa xong, tôi chuẩn bị đi ngủ. Khi dọn dẹp quần áo cho tôi, Hương nhi ngửi thấy mùi rượu, lông mày lập tức chau lại đến mức có thể vắt được ra nước. Tôi sợ em ấy cằn nhằn chuyện mình đi uống rượu bèn nhảy xuống giường, thổi tắt nến rồi đẩy em ấy ra ngoài. Kết quả là, tuy tôi tránh được lời cằn nhằn của Hương nhi nhưng lại quên dặn Hương nhi đóng cửa sổ cho mình. Trời khuya, gió lạnh thổi vù vù vào phòng, tôi che kín người vẫn lạnh. Tôi sợ ma nên không dám ra đóng cửa sổ, đành nằm trên giường chịu cơn run. Lạnh nên không ngủ được, tôi bắt đầu nhớ đến Tô Du. Có lẽ khắp đất nước này cũng chỉ có duy mình tôi dám gọi thẳng tên của Thái tử điện hạ. Tô Du cười đẹp lắm, không ngờ ở trong gia đình hoàng tộc đầy cạm bẫy này lại có người có nụ cười và ánh mắt sáng tựa bầu trời vậy. Tôi đã bị nụ cười ấy cuốn hút ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi ấy, chúng tôi còn chưa quen nhau. Với tôi, chàng chỉ là một Thái tử nước lạ, người chồng tương lai của tôi sẽ do chính phụ vương tự tay tuyển chọn và cũng chính là người quan trọng đưa tôi ra khỏi cái lãnh cung, nơi lạnh lẽo mẹ tôi đã bầu bạn hơn mười năm trời ấy. Còn với chàng, tôi chỉ là một công chúa hòa thân, một con cờ nhất định sẽ bị vứt bỏ, đồng thời cũng là một cái đinh trong mắt chàng và Khinh Ninh. Mỗi người chúng tôi đều có toan tính của riêng mình, đây là một cuộc chiến, ai đánh tan rã hết thảy vũ trang của đối phương trước là người thắng. Và cuối cùng tôi là kẻ thua, thua bởi người trao nụ cười đầu tiên khiến tôi đắm chìm ấy. Cũng ở một nơi lạnh lẽo như vậy, tôi ghì chặt lấy người mẹ phát điên của mình để cố ngăn bà lại. Bà cắn tôi đến chảy máu, vậy mà cung nhân chỉ hững hờ nhìn, không mảy may quan tâm. Có lẽ ai cũng đoán được, thân phận Công chúa này của tôi cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Lúc ấy đôi mắt tôi đỏ ngầu, còn Tô Du bình tĩnh mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ từ trong lòng tôi, chàng vỗ về, bà dần dần yêu tĩnh lại. Thật sự đến nước bước này tôi chẳng còn gì nữa… Tôi cứ ngỡ mình đã gặp được một người chồng tốt song đã quên mất nó chỉ là một ván cờ, chỉ cần là kẻ thắng thì dẫu có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều quang minh chính đại. Mà giờ đây chúng tôi đã quen biết nhau nhưng chẳng thể ở gần bên. Tôi biết mình chỉ là quân cờ chính trị không hơn không kém, còn chàng đã có tình yêu đích thực trong lòng. Bề ngoài tôi làm tròn bổn phận vai Thái tử phi này nhưng trong sâu thẳm cõi lòng luôn khát khao những điều tầm thường nhất, mỉm cười với chàng. Có lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tìm một cơ hội rời xa và từ đó chúng tôi sẽ không còn gặp nữa. Tôi choáng váng nghĩ đến điều này. Ai đó bước vào đóng cửa sổ cho tôi và còn đắp chăn nữa. Gió lạnh không còn thổi vào, tôi co người vào trong chăn, khẽ lẩm bẩm cảm ơn với người ấy. Có thể là Hương nhi, chỉ em ấy mới hay lo lắng cho tôi khi đêm xuống. Mà không biết Tô Du đã trở về chưa. Có lẽ ngày mai tôi nên đi xin lỗi hắn, suy cho cùng việc đập vỡ bình hoa của người ấy vẫn là lỗi của tôi. Mời các bạn đón đọc .

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thượng Thư Đại Nhân, Biến! - Tô Áng
Văn án: “Rất nhiều người nói, bàn tay hội họa tài hoa Lan công tử có phong thái chi lan ngọc thụ hiếm có khó tìm, chỉ tiếc là hơi keo kiệt. Cũng có rất nhiều người nói, trong các quan lớn triều đình, Liên đại nhân tuổi trẻ tài cao, dung mạo sáng sủa nhất thiên hạ, chỉ tiếc là keo kiệt lắm. Chỉ có Phương Uyển Chi biết, hai nam nhân keo kiệt đến tận xương này thực ra là cùng một người. Cha của Phương Uyển Chi nói: "Con phải lôi kéo được hắn, chúng ta sau này có phát đạt được không đều tùy vào con cả." Nàng nhìn người đứng cách đó không xa, tay cầm sợi dây đang quan sát con mèo vô cùng chăm chú, tự nhiên lại thấy áp lực trên đầu mình không phải nặng vừa đâu.” ------------ Nữ chủ trong truyện này đúng là số con rệp, có chút sắc đẹp thì bị cha già tham tiền dẫn vào cung, định để cho lão hoàng đế già lụ khụ nạp làm phi tử. Thật may nàng tương kế tựu kế, giữa đám quý tộc thả một cái rắm, thành công huỷ hoại hình ảnh tài nữ. Ngày ngày, nàng diễn trò một nháo hai khóc ba thắt cổ, giả bộ đau thương không thiết sống, quay mặt đi là ung dung trốn trong phòng không lo bị ép gả. Cha già lo lắng, dùng hết tiền bạc đem nàng đến cầu Lan Khanh công tử vẽ cho một bức tranh chân dung. Người người đều nói rằng, có tranh của Lan Khanh công tử vẽ cho, dù là heo nái cũng có thể tìm được chồng. Thế là Phương Uyển Chi ngày ngày phải vác thân đến căn nhà rách của Lan Khanh, chờ chàng ta vẽ xong một bức mĩ nhân đồ đẹp xuất sắc. Lan Khanh chính là nam chủ của truyện, nhưng tính cách lại có vẻ hơi khác người. Nhà giàu nứt đố đổ vách, vẽ một bức tranh đã đủ ăn cả đời, nhưng chàng ta lại chọn nơi ở là một cái viện rách nát, ghế không có mà ngồi. Thực ra, Lan Khanh cũng chỉ là nghệ danh, thân phận thực sự của chàng ta là Liên thượng thư Liên Dụ – nổi tiếng mồm mép nhanh nhạy, vô sỉ bỉ ổi, không chuyện gì không thể làm, lại keo kiệt có tiếng. Liên thượng thư đối đầu tài nữ nhà giàu, cuộc chiến tưởng như không cân sức này ai sẽ giành phần thắng? Phương tiểu thư nói cực kì nhiều, từ chuyện đầu xóm đến cuối ngõ, chuyện lông gà vỏ tỏi đến con mèo con chó. Liên thượng thư lại yêu thích sự yên tĩnh. Vì vậy mỗi buổi gặp nhau của hai người lại chìm trong không khí kì quái khi một người cứ nói còn một thì cứ ngồi như tượng gỗ. Rốt cuộc, Liên thượng thư cũng bị cái miệng của Phương tiểu thư thuần hoá, một ngày không nghe nàng tám chuyện sẽ thấy bứt rứt khó chịu. 1-0 nghiêng về Phương tiểu thư. Liên đại nhân nổi tiếng keo kiệt, trong nhà đồ đạc sang trọng không thiếu, nhưng chỉ chàng ta mới được sử dụng. Còn khách hàng hả… “Trà một lượng bạc một chén, năm lượng một bình. Ghế hoa mai, ba lượng ngồi một canh giờ.” Thậm chí, Liên đại nhân giữa trời hè nóng bức còn đốt lò sưởi trong phòng, cốt để bán cho Phương tiểu thư ba mươi lượng một khối băng làm mát. 1-1 cho Liên thượng thư “vắt cổ chày ra nước”. Chuyện tình như chó với mèo của Liên Dụ và Phương Uyển Chi chẳng biết từ bao giờ đã nảy sinh. Liên đại nhân không gặp Phương tiểu thư là thấy nhớ, còn hôn trộm nàng rồi xấu hổ tặng quà “đền bù”, khiến Phương Uyển Chi được phen hết hồn khi ông thần keo kiệt lại chi tiền mạnh tay đến thế. Còn Phương tiểu thư đôi khi thất thần ngắm Lan Khanh công tử đến ngẩn người. Nhưng rồi cha nàng phát hiện ra thân phận thật của Lan Khanh, mọi việc bắt đầu thay đổi. Cha Phương Uyển Chi muốn dựa vào nàng để lấy lòng Liên thượng thư, vì vậy Phương tiểu thư lắm miệng điêu ngoa đột ngột biến thành một thiếu nữ nhà giàu chỉ biết nịnh nọt lấy lòng trước mặt Liên Dụ, khiến chàng tức giận mà không biết phải làm gì, bỏ không được giữ không xong. Nhưng thật may là sau này nam chính đã anh dũng đạp bằng mọi việc, khiến Phương lão gia ngậm ngùi gả con gái qua, lại cưng chiều Phương tiểu thư hết nước hết cái. Cả hai nhân vật chính trong cuốn truyện này đều không hoàn hảo, lại có cái gì đó rất “thật”. Phương Uyển Chi phận nữ nhi, luôn phải nghe theo lời cha, dù cho ông ta có bội bạc với mẹ mình. Nàng tuy ngoài mặt là một tiểu thư hiền dịu, nhưng sâu trong thâm tâm lại ẩn giấu tính khí bạo lực và cứng đầu, có ước mơ lớn lao là kiếm một người chồng chỉ có duy nhất mình mình trong tim. Liên Dụ là một người tốt, nhưng cái tốt ấy lại được chàng giấu trong vẻ bất cần và vô sỉ. Chàng quan tâm Phương Uyển Chi, nhưng lại không biết cách thể hiện, khiến nàng hiểu nhầm biết bao lần. Chàng cũng là một con người cô độc và bất hạnh, vì không có được tình cảm gia đình như những người bình thường khác. Chỉ khi gặp được Phương Uyển Chi, chàng mới học được cách mỉm cười, trò chuyện với mọi người, không còn cô đơn. Cả hai nhân vật là hai mảnh ghép đầy khuyết điểm, chỉ khi chập lại với nhau mới trở nên hoàn hảo. Và cái kết truyện HE hường phấn ngọt ngào đảm bảo sẽ đốn ngã tim bạn trong vòng một nốt nhạc. Trích đoạn: Trên đường lớn xuất hiện một bóng người thướt tha. Có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế. Liên Dụ ngẩn người một lúc, sau đó lại nhìn trái nhìn phải một lượt: “Nàng mang dao tới làm gì? ” “Ngài lăn ra đây cho ta.” Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn chém hắn thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn hắn tới, hắn sẽ ngoan ngoãn tới. Phương đại cô nương bên này lửa giận đã sắp lên tới đỉnh đầu. Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu đơn giản hắn cũng chưa từng nói với nàng. Hai người chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm cũng chỉ còn một bước lau súng cướp cò, ngay cả một câu thích nàng, hắn cũng chưa từng mở miệng. Phương đại cô nương chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng không tìm ra một nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ. “Phát bổng lộc rồi sao?” Liên Dụ mơ màng gật đầu. “Phát khi nào? ” “Trưa hôm qua.” Phương Uyển Chi nhướn mi: “Sao thế, không phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại không đưa bạc à?” Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, một câu cũng không dám nói. “Bổng lộc không được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ thì đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả.” “Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, giờ ta cũng không cần mặt mũi nữa, hôm nay ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cục ngài có thích ta không?” Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành một viền vàng nhạt, giống như một vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong. Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được cô nương thẳng thắn trước mặt lúc này. “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.” Ta đã nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng không hề dao động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi. Mời các bạn đón đọc Thượng Thư Đại Nhân, Biến! của tác giả Tô Áng.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.