Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chào Em, Bảo Bối!

Văn án 1 Một hotsearch có tiêu đề  “Bạn có nhớ về trường cấp ba không?” đã thu hút vô số người nhấp vào và tìm kiếm hàng đầu là một video phỏng vấn. Phóng viên chặn Lục Trạch lại, người đã thành công thu hút sự chú ý vì vẻ ngoài của anh ấy: “Những năm cấp ba của cậu có hạnh phúc không?” Lục Trạch:  “Rất vui vẻ. Tôi thích đọc tiểu thuyết trong lớp. Tôi đọc hầu hết là tiểu thuyết trinh thám. Thỉnh thoảng cùng vài người bạn chơi game, những lúc mệt mỏi thì nằm dài ra bàn. Tôi cũng trộm sử dụng điệm thoại bằng cách giấu nó vào trong tay áo, khi lão sư bước vào, tôi sẽ giơ cánh tay lên và điện thoại chui vào ống tay áo không ai hay biết “. Phóng viên bật cười: “Thì ra một anh chàng đẹp trai như vậy cũng chơi trò lén lút nha. À đúng rồi, hiện tại cậu học trường đại học nào vậy?” Vẻ mặt Lục Trạch lạnh lùng: “Thanh Hoa.” Phóng viên: “……” Phóng viên suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Vậy thì em trai này, cậu có bạn gái chưa?” Lục Trạch mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng lại lập tức cười cười, đứng thẳng lên: “Đã có, cô ấy là người tôi yêu nhất.” ———————– Khi Giang Niên xem đoạn video này, vô số cư dân mạng đang gào thét vì bạn trai của cô. Cô nằm trên người Lục Trạch nói: “Trạch ca, lần đầu tiên gặp em anh đã không nói như vậy.” Lục Trạch sắc mặt trở nên cứng ngắc, liền ôm Giang Niên hôn xuống: “Ngoan, đó là do em nghe lầm” ********** 2 Lục Trạch lười quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cũng không sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng một Lục Trạch như vậy cũng chỉ nói với mỗi một mình Giang Niên rằng: “Niên Niên, hãy để anh hôn em, anh sẽ trao em cả cuộc đời của anh.” Nam học bá lười nhác thâm tình x Nữ thông minh dễ thương siêu cấp ngọt. *** Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng. Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt. Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi. Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường. “Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài “Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “ Giang Niên cũng thở dài “Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?” Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba. Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa … Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà ba cái tên. Gọi là — Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba. Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19. Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập. Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.” Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.” Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …” “Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi” Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa. Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh. “Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi. Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia. Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi. — Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp. “Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.” Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?” Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …” Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!” Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .   Mời các bạn mượn đọc sách Chào Em, Bảo Bối! Của tác giả Dung Vô Tiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh - Hàn Mạch Mạch
“Đại thần, em muốn sinh “khỉ con” cho anh!”. Đây chính là câu nói vô cùng phổ biến của các nữ sinh trên mạng xã hội. Là con gái, ai cũng có một thời cuồng si như thế. Đường Viên cũng không ngoại lệ. Nhưng cô khác với những cô gái kia ở chỗ, cô đã từng học chung lớp với đại thần, cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Rồi sau đó lại học cùng một trường đại học với anh, cho dù anh chẳng hề nhận ra cô. Không sao cả, Đường Viên không buồn, bởi vì con đường mà cô lựa chọn, là thầm mến. Đường Viên nhìn thấy Dung Giản lần đầu tiên chính là buổi khai giảng vào năm lớp 10. Được xếp vào cùng một lớp là ngẫu nhiên, nhưng vào cùng một trường đại học thì đã không còn là trùng hợp nữa rồi. Kể từ giây phút nhìn thấy anh phát biểu trên bục, Đường Viên đã không ngừng cố gắng để khoảng cách giữa anh và cô ngày càng ngắn lại. Nhưng mà cũng chỉ là như vậy thôi, Đường Viên không hề có thêm một ý nghĩ nào xa vời hơn, bởi vì cô mập. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Đường Viên luôn có thân hình tròn trịa mũm mĩm, nhưng bù lại khuôn mặt cô rất xinh đẹp. Điểm đáng quý của Đường Viên chính là, cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu tự tin với vóc dáng của mình, tuy rằng có đôi lúc tâm hồn con gái trỗi dậy cũng sẽ muốn giảm cân. Mà suy nghĩ này thường chỉ xuất hiện mỗi khi cô vô tình gặp được nam thần Dung Giản mà thôi. Thế nên đương nhiên cân nặng không tự nhiên tăng lên cũng không tự nhiên mất đi, mà nó sẽ tồn tại từ ngày này qua ngày khác một cách vô cùng bền vững. Tuy rằng Đường Viên luôn không thừa nhận, nhưng có lẽ vóc dáng cũng là một phần nguyên nhân khiến cho cô lựa chọn đoạn tình cảm đối với Dung Giản là thầm mến chứ không phải là theo đuổi. Một lần gặp gỡ, lại có thể kéo dài tình cảm này thật nhiều năm. Không nói ra, có thể là vì sợ lời từ chối, cũng có thể là vì muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng có thể chỉ đơn giản là chờ đợi, chờ đến một ngày tình cảm này không còn đủ sức để tồn tại nữa. Thế nhưng, Đường Viên lại không thể đợi được đến ngày đó. Bởi vì, một cách vô tình hay cố ý của số phận, mà cô và Dung Giản lại cùng tham gia một vài dự án, một vài hoạt động của trường. Rồi cứ như vậy, thời gian tiếp xúc nhiều lên, dũng khí kìm nén bấy lâu nay của Đường Viên cũng nhiều lên, cô quyết định tỏ tình. Giống như dự đoán, câu trả lời của Dung Giản chính là: “Hiện tại, yêu đương và kết hôn không nằm trong kế hoạch của anh.” *** Các cô ấy đều nói em là người không có kiên nhẫn. Nhưng có hai việc em vẫn luôn kiên trì cho tới tận bây giờ, một là béo, còn một điều nữa, đó là em thích anh. —— Đường Viên Khi Đường Viên dùng nick đi càn quét Weibo của nam thần cùng mấy cô gái với nội dung ‘Đại thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho anh’, cô chưa từng ngờ rằng, có một ngày cô thực sẽ sinh khỉ con, à không, đứa con cho anh. Khi đại thần Dung Giản nhận nội dung kịch bản mới, anh phát hiện ra tên của nam chính trong tiểu thuyết giống như của mình.... Được ăn cả, ngã về không: Sinh.//Thịt viên chua ngọt: Đại thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho anh! P/s: 1. Cùng hệ liệt với Em có bệnh, phải trị 2. Truyện ngọt, đơn phương thầm mến, là mối tình đầu của nhau, HE 3. Hiện thực mới là chính, chỉ có một chút chút xíu là trên mạng. Câu chuyện về cô gái tròn trắng mập cùng với nam thần lạnh lùng tinh anh. Truyện này còn có tên "Tôi viết một câu chuyện, nam chính là nam thần trong lòng tôi", "Cô có kỹ năng thầm mến đặc biệt" Nhân vật chính: Đường Viên, Dung Giản | Nhân vật phụ: Đường Bao (con khỉ nhỏ), Hà Khánh Nguyên, Nguyễn Tâm, Nam An An, Cố Ly, An Ngưng, An Nại (An Nại trong truyện Nại Hà)   Mời các bạn đón đọc Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh của tác giả Hàn Mạch Mạch.
Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Lạc Thuần
Hôn ước giữa cô và hắn được định sẵn từ nhỏ nhưng lại chưa từng gặp nhau. Cô xinh đẹp , đáng yêu hệt như bông hoa vừa nở rộ trong sắc xuân của tuổi mười tám , còn hắn , theo như cô nghĩ thì có thể xem là một ông chú (biến thái) ba mươi tuổi. Cô thật sự không hiểu nổi ngày xưa cha mẹ nàng ăn nhầm cái gì mà lại đi đồng ý kết thông gia với nhà hắn ! Chết tiệt.....cô không thể chịu thua được , có chết cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân "biến thái" này. Mà cho dù có chấp nhận , cô thề sẽ khiến cho ông chú kia phải hối hận.     "Cưới phải tôi là một điều rất vinh dự cho chú ! Chú nên thấy thật may mắn vì tôi đã đồng ý !" – Du Huân Huân đập màn cất giọng nói.     Người đàn ông ngồi đối diện cười khẩy "Là bất hạnh mới đúng !"     Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn "Nếu là bất hạnh thì tôi quả thực đã bất hạnh khi làm vợ một ông già như chú !"        Ngô Vũ Thần điềm đạm từ tốn trả lời "Phải lấy một con ngựa hoang tự cao như cô thì tôi...quả thật xui tận mạng."  --- ------ ---     "Động phòng hoa chúc đó là điều tuyệt vời nhất của đôi vợ chồng vừa cưới nhưng tôi....thà chết cũng không cho ông chú đó chạm vào người..." - Du Huân Huân ngồi trong phòng hùng hồn tuyên bố , chai xịt cay , gậy , đồ chích điện.....cô đã chuẩn bị tất cả , chỉ cần hắn làm càn thì cô sẽ cho hắn...tuyệt tử tuyệt tôn !!!  --- --------  19 tuổi , hắn đột nhiên tuyên bố yêu cô làm mọi cách khiến cô vui…..     "Nếu tôi nói tôi thích em...thì em sẽ làm gì ?" – Ngô Vũ Thần điềm đạm hỏi.        "Thì tôi sẽ tự tử !" - Du Huân Huân lập tức trả lời.        "Vậy tôi sẽ giúp em !" - Người đàn ông nọ , tư thế cao ngạo , nhếch miệng cười hời hợt như có như không.     "Chuyện gì ?" - Nàng ngây ngô nhìn hắn.     "Tự tử !"     "Tại sao ?"     "Vì tôi đã thật sự yêu em rồi ! Nhưng tôi nghĩ em...sẽ không thể chết nếu như tôi chưa cho phép !" - Hắn híp mắt cười , một nụ cười đầy thích thú , để lộ hàm răng trắng đều...  --- ------ -----     20 tuổi , sóng gió ập đến gia đình cô , cô mất tất cả người thân , chỉ còn duy nhất người chị là Du Ái My . Cú sốc quá lớn khiến Du Huân Huân mất trí nhớ , cả hắn cũng quên , trong trí nhớ cô là một khoảng trống vô định…    “Em không cần nhớ tất cả , chỉ cần em nhớ rằng , trên thế giới này người yêu em nhất…chỉ có tôi !” – Hắn ôm nhẹ cô vào lòng , dù đau đến mấy cũng cố gắng điềm tĩnh , người phụ nữ hắn yêu suốt ba năm qua , ngay cả một chút kí ức nhỏ về hắn cũng không còn…. ______________________________________________________________________    “Nếu kiếp này không thể cùng em sống đến răng long đầu bạc hay cùng đi đến cuối đoạn đường thì kiếp này với anh...thật vô vị” *** Ngày đầu năm không khí khá lạnh nên Du Huân Huân rất lười dậy , nàng rúc đầu trong tấm chăn bông ấm cúng say giấc. Người đàn ông nằm bên cạnh vẫn im lặng ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp , đột nhiên nàng đưa tay kéo tấm chăn lên cao , rúc đầu vào chăn , cả cơ thể cuộn tròn . Nhìn hành động của nàng , Ngô Vũ Thần bật cười , đưa tay kéo chăn ra , cố gắng mãi mới lôi được thân hình kiều nhỏ ra ngoài , cất tiếng “Bà xã , sáng rồi , mau dậy đi anh đưa em đi chơi.” “Huân Huân !” Hắn đưa tay nâng mặt nàng lên. Du Huân Huân xoay người vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn , lí nhí nói “Ưm…không dậy , ngủ thêm chút nữa….” Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn nàng , có lẽ do hôm qua thức khuya nên nàng còn mệt , hắn cưng chiều ôm lấy nàng nằm xuống “Được rồi , ngủ thêm chút nữa.” Gần trưa Du Huân Huân cũng không chịu dậy , Ngô Vũ Thần dọn sẵn cơm ra khay rồi đem lên phòng . Nhìn nàng vẫn say ngủ hắn cất tiếng “Huân Huân , trưa rồi. Em mau dậy ăn sáng đi.” Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , gục đầu vào lồng ngực rắn chắc , dụi dụi đầu “Ưm…ông xã…” Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng , cất tiếng “Hử ?” *Chụt…- Du Huân Huân nhướn đầu dậy hôn lên môi hắn , cười hì hì “Chào buổi sáng.” Hắn mỉm cười , đưa tay nhéo bên má phúng phính “Bây giờ mà là buổi sáng sao ?” Nàng không trả lời đi vào toilet rửa mặt , thay đồ . Một lát sau mới bước ra ngồi trên giường chờ hắn đưa cơm. “Em ăn đi.” – Ngô Vũ Thần đưa chén cho nàng , rồi cùng nàng ăn cơm. “Một lát nữa anh sẽ đưa em đến nhà ba mẹ anh.” ... Mời các bạn đón đọc Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh của tác giả Dư Lạc Thuần.
Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Loan Loan
Một nhân vật nữ trùng sinh, đến một triều đại xa lạ, có y thuật cao siêu, có khinh công tuyệt đỉnh, dù thế nhưng những chuyện tốt này không có gì có thể so sánh với tiền, không có gì có thể đáng tin hơn tiền, cho nên hãy cứ nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt ở trên giang hồ xông xáo, kiếm tiền, sau đó sẽ không để ý mọi người mà khi dễ ông chồng Vương gia, cuộc sống này cũng không tệ lắm…ha…ha….. *** “Đúng vậy, bất quá hiện tại muội muội xấu hổ, khi nào thân với hai con rồi, muội muội sẽ ra” Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói. Lần trước Viên Viên nháo muốn nàng ôm, nàng thương con liền ôm lên, ai ngờ Mạnh Dịch Vân trở về thấy thế, đen mặt, ôm lấy nhi tử trong tay nàng, hung hăng dạy dỗ một phen. Từ sau lần đó, hai nhóc không dám náo loạn nữa, làm gì cũng sợ phải hỏi trước, Hàn Nguyệt Nguyệt rất đau lòng, mắng Mạnh Dịch Vân một trận tơi bời. Hàn Nguyệt Nguyệt ốm nghén, rất nhiều thứ không ăn được, thấy là muốn ói, nhưng vì con, dù khó chịu thế nào, vẫn ráng ăn một ít. ... Mời các bạn đón đọc Vương Gia Ta Biết Sai Rồi của tác giả Loan Loan.
Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây - Gà Siêu Chíp
Huỳnh Hiểu là một cô gái hiện đại năng động, sống trong cô nhi viện từ nhỏ. Cái ngày đầu tiên nàng rời khỏi cô nhi viện thực hiện cuộc sống mới thì vô ý xuyên không, nhận nhiệm vụ chăm sóc cho một vương gia mang danh đệ nhất mĩ nam nhưng đồng thời cũng là một tiểu ngốc tử. Hắn - đệ nhất mĩ nam của Nhân quốc. Hắn bị cả thiên hạ cười chê là tiểu ngốc tử. Hắn ngây ngô, đáng yêu, lúc nào cũng dính lấy nàng. Nhưng cũng có lúc hắn biến thành ác ma giết người không ghê tay, tàn bạo, lãnh khốc. Hắn trên tay mang Hỏa kiếm của thần kiếm U Linh, đôi mắt hoa đào chuyển thành xanh, toàn thân áo bào đen, tóc dài tung bay, đẹp như một vị thần. Hắn đứng đó khiến người ta có cảm giác vừa tôn sùng, vừa kính sợ. Khi bảo kiếm của hắn vung lên cũng là lúc máu đổ thành sông. Vó ngựa của hắn đi đến đâu, tiếng khóc than lan tới đó. Đối đầu với hắn kết cục chỉ có một chữ  " chết" . Không ai có thể đe dọa hắn, không ai có thể khống chế hắn. Một khi hắn đã quyết, không ai có thể bắt hắn dừng tay. Mà có, cũng chỉ có một người... *** Mấy hôm nay, Tiêu Dao Vương nhà chúng ta rất cao hứng, đi đâu cũng nở nụ cười điên đảo chúng sinh làm người ta hoang mang lo sợ. Theo một vài tin tức nội bộ Tiêu Dao phủ thì là vương phi của ngài đã mang thai. Ài, nếu vậy thì vương gia cao hứng cũng đúng thôi. Nhưng vài ngày sau, vương gia không còn vui vẻ hòa nhã nữa mà bắt đầu trở nên khó tính, rất hay cáu giận. Bá quan trong triều không khỏi thắc mắc trước thái độ xoay chuyển chóng mặt của Tiêu Dao Vương. Chẳng hay vương phi và tiểu bảo bảo trong bụng có chuyện gì? Nhưng mà thái hậu cùng hoàng thượng phái rất nhiều ngự y tới chăm sóc vương phi nha. Nghe đâu, vương phi cùng bảo bảo rất khỏe mạnh. Vậy thì tại sao Tiêu Dao Vương lại có thái độ như thế? Ài, thật ra thì vương phi có thai là chuyện vô cùng tốt, chỉ có điều vương gia nhà chúng ta phải chịu uất ức một chút, cố gắng nhịn…chín tháng nữa. Phải nhẫn nhịn khổ sở như thế nên Mộ Dung Phong lúc nào cũng khó chịu, ngày ngày nhìn chằm chằm bụng Huỳnh Hiểu hỏi bao giờ bảo bảo chịu đi ra ngoài. Ngày Huỳnh Hiểu lâm bồn, Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng, hắn ở bên ngoài phòng đi đi lại lại, lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong thay nàng chịu mọi đau đớn. Huỳnh Hiểu thuận lợi sinh ra một tiểu oa nhi, toàn thân như bị rút hết sức lực, nàng mệt mỏi quá mà lịm đi. Oa…oa…oa. ... Mời các bạn đón đọc Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây của tác giả Gà Siêu Chíp.