Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gai Hướng Dương

Là một câu chuyện giản dị mà giàu tính nhân văn về cuộc đời hai người phụ nữ: Kotani Natsuko và Ishida Tetsuko. Kotani Natsuko có một sở thích, đó là xoay đám đàn ông trong bàn tay nhỏ của mình. Mặc dù cô ta không có ngoại hình đẹp, chẳng giàu có, thậm chí còn không có một công việc ổn định, thế nhưng bằng cách nào đó, đàn ông luôn cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh cô ta và tình nguyện mở ví rút tiền cho cô ta. Và mỗi khi gặp rắc rối, Natsuko lại nhờ một người họ hàng xa giúp đỡ. Đó là luật sư Ishida Tetsuko. Lần đầu tiên là khi Tetsuko hai mươi tư tuổi và bắt đầu làm luật sư, sau đó, với tần suất năm, bảy năm một lần, mối quan hệ khách hàng – luật sư giữa hai người kéo dài suốt gần năm thập kỷ. Rốt cuộc thì Kotani Natsuko là loại phụ nữ như thế nào? Trong đầu người đàn bà được đàn ông nhận xét là “xinh đẹp rực rỡ như mặt trời mùa hè” nhưng lại bị phụ nữ đánh giá là “lẳng lơ, tham lam” ấy chứa đựng những suy nghĩ gì? Đây là những thắc mắc mà không chỉ luật sư Tetsuko, ngay chính người đọc tiểu thuyết cũng sẽ đặt ra một cách rất tự nhiên. Rồi từng chút, từng chút một, hình tượng một Kotani Natsuko mạnh mẽ, đầy sức hút nhưng cũng không kém phần ranh mãnh, ích kỷ sẽ hiện ra chân thực và sống động trước mắt người đọc. *** Dẫu kể Gai hướng dương kể về cuộc đời của hai người phụ nữ, một Natsuko rực rỡ đầy sức sống như mặt trời nhưng lại ích kỷ dối trá, còn Testsuko lại cứng cỏi nghiêm nghị như một samurai cô độc, thì tôi vẫn luôn tìm thấy niềm vui khi khám phá về những nhân vật phụ bên cạnh hai con người ấy. Tôi vô cùng yêu thích cặp đôi văn thư Miyuki và luật sư Ogiwara. Cả hai người đều đã có gia đình nhưng họ quan tâm đến nhau theo một cách rất riêng. Miyuki lớn hơn Tetsuko 8 tuổi nhưng rất để ý đến các thay đổi nhỏ xíu. Cô không thích sự cẩu thả bừa bộn, cô để ý đến từng vết nhăn trên áo của Ogiwara. Chỉ nhìn qua cách gấp khăn của Ogiwara là Miyuki đã biết vợ chồng anh ly thân. Sau này Miyuki còn ghét cô gái mà Ogiwara đang hẹn hò, bởi việc đó khiến anh thay đổi quần áo đang mặc, không đặt lịch làm việc trước,… nói chung là vô tổ chức. Những tưởng Miyuki có tình cảm với Ogiwara nhưng có vẻ không như vậy, mối quan hệ giữa họ cao cả hơn cả tình yêu. Đó là tình giữa những con người đã gắn bó với nhau suốt nhiều năm liền. Review sách gai hướng dương Ngược lại, Ogiwara rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của Miyuki, luôn hỏi ý kiến của cô trước khi nhận một vụ nào đó. Phong cách của Miyuki là luôn tiếp đón những người xa lạ như người thân, chứa trong đó bao nhiêu tình cảm. Mỗi câu nói của cô đều kéo tâm trạng người ta tốt hơn, cảm thấy gần gũi và sẵn sàng chia sẻ thông tin. Có lần cô ấy đã nói với theo một đứa trẻ, người đến văn phòng luật sư yêu cầu văn phòng đừng để cha mẹ ly hôn, rằng “Cháu có muốn mình hạnh phúc không?.. Cháu phải học cách chấp nhận những điều không thích cũng như nỗi buồn. Như thế mới dễ sống hơn được.” Cái câu nói ấy đã khiến cả Tetsuko và tôi phải suy nghĩ. Liệu cố gắng sửa chữa hoặc thay thế một cái gì đó mình không thích có phải là điều khiến mình hạnh phúc? Dù luôn liên kết với nhau theo một cách nào đó, nhưng cả Miyuki và Ogiwara đều vẫn rất quan tâm đến gia đình nhỏ của riêng mình. Ogiwara đã nhờ Tetsuko mua hoa để tặng cho con gái trong một buổi hẹn riêng với cô bé. Theo lời Ogiwara thì cô bé dù còn nhỏ mà đã cư xử như một bà cụ non và muốn được đối xử như một phụ nữ chân chính. Còn Miyuki dù rất yêu thích công việc tại văn phòng luật sư nhưng cũng quyết định rằng mình đã đến tuổi nghỉ ngơi. Bởi cô nhìn thấy bóng lưng người chồng khi về già sao mà nhỏ bé đến đáng thương, đó là khoảnh khắc Miyuki mong muốn được ở bên chồng cho đến cuối đời. Câu chuyện giữa người với người trong Gai hướng dương kéo dài hơn 40 năm, không chỉ là giữa mối oan gia giữa Natsuko và Tetsuko mà còn là tình bạn đẹp đẽ của Miyuki và Ogiwara. Đó mới thực sự là tri kỷ. Trương Thu Hoài Review *** Hay quá! Để viết lời bình của cuốn tiểu thuyết này, tôi đã đọc lại cuốn sách. Tuy đã đọc rồi nhưng cũng có nhiều đoạn khiến mắt tôi cay cay. Ví như đoạn nhân vật chính và đối tượng ngồi xem lại cuốn băng ghi âm lời nhắn nhủ của người đã khuất. Hoặc lúc chiếu lại bằng máy DVD cầm tay lời xin lỗi của người chồng đối với vợ cũ. Đó là đoạn Iso-kun đi cùng Ishida Tetsuko, và cậu ta đã khóc sướt mướt. Trong lòng tôi cứ nhủ thầm, Iso-kun, không được khóc đâu đấy, thế mà ngay cả tôi cũng khóc theo. Và cảnh cuối cùng khiến tôi cay mắt là lúc cao trào của truyện. Ôi, tôi thật muốn kể ngay với các bạn tại đây, nhưng thế thì mất hết cái hay, nên phải nhịn thôi. Phải giới thiệu về nội dung trước chứ nhỉ! Giờ chúng ta đi theo trình tự nhé! Đây là câu chuyện về một bậc thầy lừa đảo. Cuốn sách kể về cuộc đời chìm nổi của Kotani Natsuko, một kẻ lừa dối bẩm sinh, vô cùng ích kỷ và chuyên dựng chuyện. Cách nhanh nhất để hình dung về nhân vật này là qua lời nhận xét: “Nat-chan ấy mà, có tài năng thiên bẩm đấy, tài năng khiến cho đàn ông nhận ra được ước mơ của mình.” Thủ pháp này của tác giả cũng thật tài tình. Cô ta đến ngồi cạnh một người đàn ông bên quầy bar, hỏi anh ta nếu trúng số một triệu yên thì sẽ làm gì. Anh chàng kia liền bảo sẽ đi du lịch nước ngoài, thế là câu chuyện tiếp tục theo kiểu đi đâu rồi lúc nào, vân vân. Thực tế là anh ta chẳng trúng số, thậm chí chắc chả bao giờ mua xổ số, thế mà lại trái qua hai tiếng đồng hồ vui vẻ bên nhau. Khi ra về, cứ thử bảo là tháng sau mình không có tiền để trả tiền nhà xem, thế nào anh chàng chẳng lẳng lặng đem hết tiền trong túi ra đưa cho. Ngày hôm sau, cô ta lại ngồi cạnh một anh chàng khác bên quầy bar, rồi cũng chuyện trò rằng nếu trúng số một triệu yên, anh ta sẽ làm gì. Ngoài ra, xếp hạng mười điều vui vẻ trong cuộc đời cũng là phong cách của Natsuko. Cho dù cuộc đời có khổ đau thế nào thì cũng có một, hai việc vui, thế rồi cố gắng phân loại cái nào hơn, cái nào kém. Nhớ đến những lúc vui vẻ, con người ta sẽ trở nên dễ chịu. Bằng cách này, Natsuko đã giúp thay đổi tâm trạng cho một bệnh nhân mà cũng chẳng phải là con mồi của cô ta. Thật là một kẻ lừa đảo thú vị! Người chồng trước của Natsuko, Yoshiaki, đã nói như thế này: “Như cô biết đấy, cô ấy là người chỉ biết đuổi theo giấc mơ. Thấy tôi từ bỏ ước mơ, cô ấy khích lệ rằng không sao đâu, ai rồi cũng sẽ gặp phải chướng ngại, nhưng trên chướng ngại đó cũng sẽ có bao nhiêu là đường thông. Mắt con người chỉ để ý đến chiều cao của chướng ngại mà không biết nếu nhìn cẩn thận sẽ có đường vượt qua. Cô ấy đã đánh giá nhầm về tôi như thế đó. Lúc cô ấy ở bên, tôi như được ban cho phép màu.” Cô ta chẳng phải xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại khiến người khác bị hấp dẫn. Ở cùng Natsuko, chẳng hiểu sao mọi người lại thấy vui vẻ, cười nói liên tục. Tuy cô ta nói dối, tuy cô ta ích kỷ, tuy cô ta phiền phức, nhưng đó là người phụ nữ đầy sức hút. Việc tạo nên một nhân vật Natsuko như thế là điều tuyệt vời nhất của cuốn sách này, làm nên một nửa thành công cho câu chuyện. Vậy nửa còn lại là gì? Nếu nhìn vào cấu tứ của cuốn sách, chúng ta sẽ hiểu. Có nghĩa là, cách kể chuyện thông qua nhân vật luật sư Ishida Tetsuko. Đối với Tetsuko, Natsuko là cháu của em gái bà ngoại, là họ hàng xa. Lúc còn là một luật sư mới vào nghề, Tetsuko ở độ tuổi hai mươi tư cảm thấy không mấy thân thiết với người họ hàng mười bảy năm không gặp này. Hơn nữa, người này còn để lại ấn tượng xấu trong cô. Năm bảy tuổi, đến thăm nhà bà ngoại, cô gặp cô bé Natsuko cùng tuổi. Bà ngoại yêu thích may và nên đã may cho hai cô bé hai bộ váy giống nhau, và cho hai cô mặc thử luôn. Ngày hôm sau, chiếc: váy của Tetsuko bị xé tan tành, vứt trong máy giặt. Thủ phạm chính là Natsuko nhưng cô ta không hề nhận lỗi. Với một người như thế, làm sao thấy thân thiết được? Rồi mười bảy năm sau, cô ta gọi điện đến bảo là đang gặp rắc rối nên muốn gặp mặt trao đổi. Từ đó về sau, cứ vài năm, Natsuko lại liên lạc bảo là bị đòi tiền bồi thường, đang gặp rắc rối. Mối quan hệ giữa họ bắt đầu như thế. Lần thứ hai gặp mặt là năm năm sau, lần tiếp theo là bảy năm sau. Sau đó là bốn năm, bảy năm, chín năm, chín năm, sáu năm. Trong khoảng thời gian đó, Natsuko kết hôn rồi ly hôn, yêu trai trẻ, lừa người già, làm công nhân vệ sinh ở bệnh viên, làm nakai ở ryokan. Mỗi lần gặp là một lần nghề nghiệp thay đổi. Nơi ở cũng chuyển hết nơi này sang nơi khác, Hirosaki, N agoya, Wakayama, Yamaguchi, mỗi lần Tetsuko đều đến tận nơi. Mối quan hệ có thể gọi là nghiệt duyên giữa họ cứ thể duy trì. Dĩ nhiên trong quá trình này, Tetsuko cũng dần già đi. Ở chương một, cô ấy là một luật sư tập sự ở Văn phòng luật Ogiwara, hai mươi bốn tuổi, đến chương cuối, cô ấ đã nghỉ huu, là một bà lão bảy mươi mốt tuổi. Đây là một câu chuyện trải dài qua bao năm tháng như vậy, nhưng xin lưu ý rằng chưa một lần nào Natsuko xuất hiện độc lập, toàn bộ đều là qua lời kể của người khác. Đó là những đối tượng tố cáo Natsuko, hoặc là người quen ở nơi đó, là chủ quán nơi Natsuko thường đến. Thủ pháp này được sử dụng xuyên suốt cuốn sách. Không hề có câu thoại nào từ Natsuko cả. Xin chủ ý rằng, cảnh Tetsuko gặp Natsuko thường được miêu tả dưới dạng hồi tưởng, ví dụ: “Bốn tiếng trước lúc gặp Natsuko, bên khóe miệng bà ấy đã xuất hiện nếp nhăn tuổi tác.” Natsuko chưa từng xuất hiện ở bề nổi của câu chuyện. Triệt để đến mức như vậy, có thể thấy đây chính là ý đồ của tác giả. Dĩ nhiên, nội tâm của nhân vật Natsuko cũng không hề được miêu tả. Đây chính là đặc điểm lớn nhất của cuốn sách. Vì lý do đó, hình ảnh của thiên tài lừa đảo này mang sắc thái phong phú và có chiều sâu, càng ngày càng phát triển. Một điểm quan trọng nữa, đó là song song với việc miêu tả cuộc đời của thiên tài lừa đảo Kotani Natsuko, cuốn sách còn dành phần lớn đất để miêu tả cuộc đời của luật sư Ishida Tetsuko. Từ lúc còn là luật sư tập sự, không biết làm thế nào để thu xếp công việc, rồi dần dần biết việc hơn, tích lũy kinh nghiệm, cho đến khi nghỉ hưu. Cuộc đời của nhân vật được miêu tả rất sống động và chân thực. Khác với một Natsuko luôn rực rỡ và giỏi xã giao, Ishida Tetsuko không cởi mở, bạn bè cũng chẳng có, chỉ biết đến công việc. May mắn thay, cô được vào làm luật sư tập sự ở Văn phòng luật Ogiwara. Cô không nghĩ đến việc ra riêng, có lẽ là vì tôn trọng nhân cách của luật sư Ogiwara. Một lý do nữa là Miyuki đã hỗ trợ rất tốt cho cô, cũng như rất giỏi trong việc quyết toán. Luật sư tập sự mới của văn phòng Isozaki cũng là một thanh niên tốt. Tetsuko còn có người bạn thân là chồng cũ Sakaguchi, một người chị cá tính, và một người anh tuy vô dụng nhưng không thể nào ghét được. Tuy có lúc này lúc khác, nhưng có thể nói rằng Tetsuko đã may mắn gặp được họ. Nhưng cô có người bạn thực sự nào không? Cô có thực sự hạnh phúc không? Vụng về, cô đơn, dường như lúc nào cũng có thể bị sự trống rỗng nhấn chìm, chúng ta có thể thấy mình trong một Tetsuko như thế. Chúng ta không thể sống như Natsuko, nếu được vậy thì không biết sẽ tuyệt đến mức nào. Nhưng cuộc đời là thế, rất nhiều chuyện có muốn cũng chẳng được. Đúng vậy, cho nên tôi mới bị cuốn sách này thu hút. Lúc nhận ra điều này, tôi nhớ đến đoạn cuối. Cho dù không có bạn bè, mỗi ngày đều làm bạn với nỗi cô đơn thì cũng đừng chán nản với cuộc đời. Những lời trong bức thư cuối khiến tôi xúc động. Đây là cuốn tiểu thuyết hay, một kiệt tác của Katsura Nozomi. Nhà phê bình văn nghệ Kitagami Jiro Mời các bạn đón đọc Gai Hướng Dương của tác giả Nozomi Katsura.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngày 4 Tháng 7
“Tập sách tiếp theo của bộ truyện trinh thám bán chạy nhất trong mười năm qua, giờ còn hãi hùng hơn" Nằm trong series Women's Murder Club của James Patterson, sau các tác phẩm: Kẻ đầu tiên phải chết, Cơ hội thứ 2, Cấp độ 3, Kỵ sĩ thứ 5, Mục tiêu thứ 6 và Thiên đường thứ 7... Trong tập này, trung úy Lindsay đang điều tra một vụ giết người thì đụng đầu với một "tai nạn": bị hai đứa trẻ vị thành niên bắn bị thương nên cô buộc lòng bắn hạ và tiếp theo là bị gia đình hai đứa trẻ kiện ra tòa. Lindsay bị đình chỉ công tác. Quá chán ngán với những mặt trái của nghề nghiệp, cô lên đường đi nghỉ. Nhưng là trung úy cảnh sát có khác, đi tới đâu thì ở đó có án mạng. Lần này, nạn nhân lại là các cặp vợ chồng. Cách thức giết người của hung thủ khá dã man: cắt cổ và sau đó đánh roi da vào mông nạn nhân ngay khi nạn nhân đang dần chết. Cách thức gợi cho Lindsay nhớ tới một vụ án khác của mình cách đây 10 năm... Bỏ qua ư? Không thể ! Điều tra thì không khó; nhưng khó là Lindsay lại đang bị đình chỉ công tác và còn phải ra tòa. Cô trung úy sẽ phải xoay sở thế nào? Mời các bạn đón đọc.
Rồng Đỏ
Những vụ giết người khủng khiếp vào những đêm trăng tròn. Những hiện tượng được sắp đặt với rất nhiều ý đồ nhưng rất ít dấu vết. Một sát thủ thích phô trương, thách thức cảnh sát bằng những lời nhắn trêu ngươi. Một con quái vật khốn khổ chỉ tìm thấy niềm vui trong việc sát hại các gia đình hạnh phúc. Một kẻ thái nhân cách chìm trong những logic quái gở và những hoang tưởng bất khả hình dung. Hắn tự gọi mình là Rồng đỏ. Trước khi có Hannibal Lecter đã có Rồng đỏ. Rồng đỏ không có được vẻ sắc lạnh rợn người mà thu hút khó cưỡng của Hannibal, nhưng ở hắn có thứ nhân tính méo mó vừa gây sợ hãi vừa gợi nên những trắc ẩn đau lòng. Là một sự pha trộn khôn ngoan của thuật loại suy, tính hồi hộp của hành động và nỗi kinh hoàng, lại được viết chặt chẽ hơn hơn nhiều tiểu thuyết li kỳ khác, Rồng Đỏ hoàn toàn xứng với lời khen tặng của Stephen King: "Tiểu thuyết đại chúng xuất sắc nhất kể từ sau Bố già". Hoa Quân Tử quote:   Đây là quyển trinh thám - tội phạm tâm lý thứ hai để lại cho tôi nhiều cảm xúc sau Đứa trẻ thứ 44. Có lẽ vì những điều thật khác biệt, không giống như ở các quyển trinh thám đã đọc. Tác giả để cho nhân vật ác được lộ diện với người đọc. Nhưng khi lộ diện thì hắn không còn làm ác nữa.  Nhân vật phá án thì giải quyết vụ án khi chính mình "mang đầy thương tích". Hành trình phá án lại song hành với hành trình tìm lại bản ngã của tên tội phạm. Gặp hắn rồi, đi theo hắn, nhiều khi bỗng thấy những tội ác mà tác giả đã kể hình như không giống là của hắn nữa, cho đến khi đọc chương cuối cùng. Nếu là người tình cảm và tin vào điều thiện, bạn nên dừng ở chương 52. Câu chuyện sẽ để lại ấn tượng đẹp trong bạn. Còn tác giả, ông đã không tin, nên Rồng Đỏ có một cái kết bất ngờ về yếu tố trinh thám, nhưng hơi... tiếc tiếc với những người đa cảm. :-)   Mời các bạn đón đọc Rồng Đỏ của tác giả Thomas Harris.
Không Có Ngày Mai - Lee Child
Jack Reacher, cựu quân nhân Mỹ, người hùng lang bạt, ngang tàng, nhân hậu, bất khả chiến bại, “giữa đường thấy sự bất bằng chẳng tha”, ngỡ đâu đã bắt quả tang được một kẻ có âm mưu đánh bom liều chết tàu điện ngầm New York lúc đêm khuya. Kẻ này, trước nguy cơ bị Reacher lật mặt, liền tự sát. Cảnh sát nhanh chóng kết luận về vụ việc và coi như hồ sơ khép lại. Nhưng với Reacher thì không. Có gì đó cứ day dứt tâm trí anh, một thứ trực cảm rằng sự thật đen tối hơn thế nhiều. Anh quyết tâm đi tìm sự thật đó, và cuộc truy tìm gian nan của anh rồi sẽ dẫn anh đến một bí mật khủng khiếp, điều bí mật mà, để ngăn không cho nó lộ ra ánh sáng, có kẻ sẵn sàng giết người, không chỉ một người... Không Có Ngày Mai là cuốn thứ 13 về nhân vật Jack Reacher. Mời các bạn đón đọc Không Có Ngày Mai của tác giả Lee Child.
Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane
Đảo kinh hoàng trên vịnh Massachusetts. Teddy Daniels, một đặc vụ FBI tới đây để điều tra vụ mất tích bí ẩn của người phụ nữ có tên Rachel Solando, bệnh nhân tại khu điều trị tâm thần đặc biệt dành cho tội phạm trên đảo. Teddy nghi ngờ về những tội ác xâm phạm nhân quyền tàn bạo bí mật diễn ra nơi đây. Nhân chứng là những người điên từ cấp độ nhẹ cho đến cuồng bạo, đã từng gây thảm tàn. Cộng sự là các bác sĩ hành tung bí ẩn, thù địch. Nhưng điều kinh hoàng nhất, đó là khi các chứng cứ xác đáng, cuối cùng, trong một hệ thống lập luận khác đã quay sang chống lại Teddy, tiết lộ một thân phận khác không thể hình dung nổi của anh... *** Là bậc thầy của những chi tiết tâm lý vô cùng khéo léo, Dennis Lehane đã khiến những nỗi kinh hoàng trở nên mở nhạt khi so sánh với dụng tâm của con người. Tất cả sự táo bạo, kỳ thú và cảm động của hành trình người hùng đơn độc chống lại hệ thống tội ác đều có thể tìm thấy nơi đây. Dennis Lehane khiến ta phải khâm phục bởi trí tưởng tượng tuyệt vời khi ông vẽ ra một câu chuyện nơi bạn có thể tin vào nhiều hơn một giả thiết của vụ án, cùng những tình tiết được sắp xếp chặt chẽ, tinh tế ở mức độ đỉnh điểm, có thể chứng minh cho hệ thống lập luận trái ngược một cách xuất sắc... *** - “Có thể nói đây là cuốn tiểu thuyết xuất sắc; nỗi kinh ngạc nó mang lại đã khiến ta tỉnh giấc liên tục suốt đêm, ta bắt đầu hiểu tác giả đã làm gì với trí óc ngây thơ của mình – và ông ấy cũng sẽ làm vậy với bạn, nếu bạn cho phép” – The Washington Post - “Đảo kinh hoàng là một chuyến đi dữ dội, một bí ẩn sâu sắc, một cuộc khủng hoảng tâm lý cực độ. Dennis Lehane là cây bút tài năng, người hiểu rõ độc giả kỳ vọng điều gì ở một cuốn tiểu thuyết ly kỳ và ông đã dâng tặng họ còn nhiều hơn thế” – Phillip Tomasso III, Nhà Văn Mỹ, tác giả của Adverse Impact, Hohnny Blade, Third Ring - “Phải thấy rằng, cuốn tiểu thuyết mới của Lehane, tiếp ngay sau thành công xuất sắc của Mystic River, có một cái kết vừa gây sốc vừa trung thành với những gì đã có trước đây, đến độ nó sẽ còn đọng lại như một cách giải quyết đẹp đẽ và đúng đắn nhất mà ông đã tạo ra. Và bất cứ ai đã đọc ông đều biết, Lehane, vượt lên trên tính gay cấn đơn thuần và những lắt léo của truyện, ở đây, ông theo đuổi bản chất của sự tự-soi sáng và tự-đánh lừa, cùng những cách thức mà cả hai đều bị bóp méo hơi bạo lực và cái ác” – From Publishers Weekly Mời các bạn đón đọc Đảo Kinh Hoàng của tác giả Dennis Lehane.