Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vị Khách Lúc Nửa Đêm - Triệu Hi Chi

Thời không sai chỗ, đêm khuya gặp nhau *** Sau 0 giờ đêm, đèn đuốc rã rời. Một trận mưa đi qua, không khí ban đêm oi bức, ngưng đọng. Một chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài nhà tang lễ, dòng xe Passat phổ thông, đuôi xe bên trái sơn dãy số H3987, cửa kính xe mở một nửa. Một nam một nữ đứng sóng vai ngoài cửa xe hút thuốc, Tông Anh ngồi trên ghế lái, cố mở hộp chao (*) cá lăng, phần móc kéo bị đứt, chỉ có thể dùng dao mở. (*) Chao là một loại gia vị được làm từ đậu nành, qua quá trình chế biến và thành đậu hủ được lên men. Chao có 2 loại là chao ướt và chao khô. Chao ướt thì được dùng trong quá trình lên men ủ chung với nước và rượu, có vị thơm nhẹ phù hợp với nhiều người sử dụng. Chao khô là loại chao lên men mà không tiếp xúc với nước (hay gọi là chao hôi) nặng mùi hơn, dành cho một số người dùng quen, còn người lần đầu ăn rất khó sử dụng. Mũi dao đâm xuống một cách ổn định, chỉ cần điều chỉnh đúng góc độ liền thuận lợi mở được nửa hộp. Tông Anh bẻ cong nắp hộp, một miếng chao béo ngậy chảy ra ngoài, trơ trọi rơi xuống hộp cơm lạnh ngắt. Cậu thanh niên đứng ngoài dập tàn thuốc, nhìn vào trong xe: “Cô giáo Tông vẫn nuốt trôi được à? Vừa rồi em cũng nôn một trận.” “Tới hiện trường nhiều lần, nôn nhiều rồi cũng thành thói quen. Đi thôi, thu dọn đồ phòng hộ rồi về cục.” Nữ cảnh sát hút thuốc dặn dò anh bạn mới tới công tác, rồi xoay người nói với Tông Anh: “Đừng ăn, hộp cơm đó là đồ họ để thừa lại từ trưa, trời nóng thế này chắc cũng hỏng rồi.” Ngón tay kẹp điếu thuốc của cô còn đặt trên cửa xe, khói thuốc bay vào trong. Tông Anh ngẩng đầu, đặt hộp cơm sang một bên, dùng tay không kéo phần nắp hộp chưa mở được còn lại. Người đói khát có thể bất chấp mọi thủ đoạn, hơn hai mươi tiếng vừa qua, Tông Anh chưa có gì bỏ vào bụng. Chạy như ngựa không dừng vó tới ba hiện trường, đi qua đi lại hơn nửa Thân Thành, toàn thân thì bốc mùi. Khám nghiệm hiện trường và giải phẫu thi thể đều hao phí sức lực, sau khi giải phóng cơ thể khỏi đồ phòng hộ, sức cùng lực kiệt, hơn nữa bụng đói kêu ọc ọc. Mồ hôi không ngừng chảy xuống trán, lưng áo sơ mi đồng phục đọng một vệt mồ hôi to bằng bàn tay, ngôi sao bốn cánh khắc trong vòng hoa trên quân hàm dính đầy tro bụi lóe sáng dưới ánh đèn xe tối mờ. Cô dùng sức quá mạnh, nắp hộp kim loại sắc nhọn bất ngờ cắt vào kẽ ngón cái và ngón trỏ, lúc này di động đột nhiên đổ chuông. Vết thương lập tức đổ máu, hoà lẫn với dầu mỡ thức ăn rơi xuống đất. Điện thoại đổ chuông dồn dập, Tông Anh liếc nhìn thông tin cuộc gọi hiển thị trên màn hình, thản nhiên lấy cồn và giấy trong túi quần ra, một tay xé mở miệng túi, lau dầu mỡ và máu. “Sao không tiếp điện thoại?” Nữ cảnh sát đứng ngoài thò tay vào trong xe, đang định tiếp điện thoại thay Tông Anh, tiếng chuông đã dừng lại. Cô bật sáng màn hình di động: “Thịnh Thu Thật… Cuộc gọi nhỡ.” Ngay sau đó, một tin nhắn xuất hiện: “Em trai em nhập viện điều trị khẩn cấp.” Nữ cảnh sát rũ mắt, di động lại kêu “tinh” một tiếng, tin nhắn thứ hai được gửi tới: “Cần truyền máu, mau đến đi!” Nữ cảnh sát nhếch miệng đầy hàm ý, hướng màn hình di động về phía Tông Anh: “Có đi không?” Tông Anh ngẩng đầu, màn hình chiếu sáng khuôn mặt cô. Lúc rót cồn rót lên, miệng vết thương vô cùng khó chịu, nhưng bỏ ra rồi, đau đớn cũng chấm dứt. Cô đang định đáp lời, chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai… Là điện thoại từ cục gọi tới. Tông Anh cầm lại di động, sau khi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia nói: “Xảy ra sự cố giao thông, cô và Tiểu Trịnh tới đó xem sao, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô ngay.” Sau khi bỏ giấy và cồn ra, máu lại tiếp tục chảy ra ngoài, hội tụ thành một dòng, chảy theo chỉ tay xuống, nhỏ vào hộp cá lăng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: “Bên này còn chưa xong, tôi sẽ bảo Tuyển Thanh và Tiểu Trịnh qua đó.” Xa xa, nghĩa trang chi chít mộ bia, cô dời tầm mắt, tắt điện thoại, nói với nữ cảnh sát đang đứng ngoài xe: “Tuyển Thanh, tới hiện trường thay tôi nhé, lần sau tôi bù cho cậu hai lần.” Tiết Tuyển Thanh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, trong tiếng thở dài mỏi mệt còn kèm theo chút bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cuối cùng cô vẫn dập điếu thuốc trong tay, đồng ý thỏa hiệp: “Đi nào, tôi đưa cậu đi một đoạn.” “Không tiện đường đâu, bên kia đang vội, các cậu tiết kiệm thời gian đi, tôi bắt xe là được.” Nhìn Tông Anh xuống xe, bước ra ngoài, Tiết Tuyển Thanh bật đèn xe chiếu sáng cho cô một đoạn đường, chỉ thấy bóng người đằng trước giơ tay lên vẫy vẫy, nhanh chóng rẽ ở khúc ngoặt, biến mất khỏi tầm mắt. Tiểu Trịnh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi quay lại xe, sau khi nghe được thông báo rằng trước mắt không phải về cục, mà phải đến một hiện trường nữa. Cậu ta than thở một phen, phát hiện chân dẫm phải một chiếc ví da, cầm lên quan sát, nhíu mày hỏi Tiết Tuyển Thanh: “Đây là ví của cô Tông đúng không?” Tiết Tuyển Thanh nhanh chóng nhìn qua, lập tức nổi cáu: “Chết tiệt, không mang tiền thì bắt taxi thế nào được!” Xe cảnh sát chạy qua ngã tư, Tiết Tuyển Thanh tìm kiếm cả đoạn đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tông Anh đâu. Tiểu Trịnh nói: “Để em gọi điện thoại cho cô Tông.” Tiết Tuyển Thanh lại đột nhiên quay đầu xe, gạt đi, giọng nói có phần tức giận: “Không cần gọi, kệ cô ấy đi.” Nửa đêm rất khó bắt xe, từ trước đến nay Tông Anh lại không phải người hay gặp may mắn, vất vả lắm mới chặn được một chiếc, tài xế nhô đầu ra, trả lời bằng tiếng phổ thông pha lẫn với tiếng Thượng Hải: “Chào cô, sau xe có người ngồi mất rồi. Đồng chí cảnh sát, cô chờ xe khác đi vậy.” Chính anh ta treo biển “xe còn trống”, lúc bị chặn lại bảo xe đã có người. Hiện tại, Tông Anh không thể tiếp tục đợi thêm nữa, đọc địa chỉ bệnh viện, hỏi anh ta có tiện đường không, tài xế liền nói: “Tiện thì tiện, có điều phải hỏi tiên sinh đằng sau xem anh ấy có chịu không đã.” Nói xong liền quay đầu hỏi ý kiến người kia: “Cô gái này có việc gấp phải đến bệnh viện.” Sau xe quả thật có người, anh ta hòa nhã nói: “Tôi không vội, cô cứ tùy ý.” Ở ngoài xe, Tông Anh nghe được câu trả lời, liền mở cửa sau xe ngồi vào, lúc này mới có thời gian xử lý miệng vết thương một cách cẩn thận. Vết thương dài bốn xen ti mét, kéo từ kẽ ngón cái đến bụng ngón tay, vết cắt rất sâu, sau khi thả tay ra, cả lòng bàn tay đều dính máu. Sau khi đưa tay vào túi quần bên trái, Tông Anh mới nhận ra cồn và giấy đã dùng hết, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi tài xế: “Anh có giấy không?” Tài xế nhìn túi giấy trống không: “Thật không may, hết giấy mất rồi.” Tông Anh nghe vậy, đang định nắm tay lại, “tiên sinh không vội vàng” bên cạnh đột nhiên liền đưa cô một chiếc khăn tay, chất liệu vải bông, màu trắng thuần, hàng cao cấp thấm nước. Tông Anh ngẩn người. “Phí quá, nó rất sạch sẽ!” Lúc nói chuyện, khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, sơmi trắng quần tây đen, trên đầu gối đặt một cặp tài liệu, bên chân để một chiếc ô… Ô gấp màu đen. Tuy không khí rất oi bức, nhưng trời không đổ mưa. Nhưng ô của anh ta lại ướt, trên đệm còn đọng một vũng nước. Tông Anh thu lại tầm mắt, cầm lấy khăn tay, nói câu cảm ơn khô khốc. “Không cần khách sáo.” Anh ta nói. Tông Anh đè chặt khăn tay lên vết thương để cầm máu. Tài xế mở radio lên, vừa hay là chương trình tọa đàm thời sự chính trị trong ngày thường phát buối tối, thỉnh thoảng có sự tham gia của người nghe. Hồi Tông Anh còn nhỏ, chương trình này đã phát sóng rồi, bà ngoại cô thường nói: Hơn nửa đêm mà vẫn có nhiều người không ngủ được như vậy. Ban đêm, có những người vội vã, hối hả, và cả những câu chuyện mà người thường không nhìn thấy. Tối nay, xe không gặp phải đèn đỏ, cả đoạn đường không hề dừng đỗ ở bất cứ đâu, lái thẳng tới bệnh viện. Sau khi xe dừng hẳn, Tông Anh đưa tay vào túi lấy tiền, nhưng lại không tìm thấy ví. “Tiên sinh không vội vàng” hiểu ý: “Đã tiện đường, dù sao chỉ có hai ta cùng bắt một chiếc xe, không cần đối phương trả tiền nữa. Cô có việc gấp, mau đi đi.” Tài xế vốn tưởng mình sẽ có một khoản thu nhập thêm, mắt thấy nó bị ngâm nước nóng, không cam lòng nói: “Hai người đâu có quen nhau, sao lại nói là cùng bắt một chiếc xe được!” “Bây giờ đã quen.” Nói xong, anh ta đưa tay ra mời, dáng vẻ hệt như một quý ông thời xưa tiễn bạn bè. Tông Anh vẫn cầm chiếc khăn tay loang lổ vết máu, lúc cửa đóng lại vội nói lời cảm ơn, lại bỏ qua câu nói của đối phương… “Không cần cảm ơn, chúng ta sẽ còn gặp lại.” Anh ta ngồi vững vàng, ánh đèn tù mù chiếu sáng nụ cười của anh ta, Tông Anh đang định nhìn kỹ cả khuôn mặt, đối phương đã đóng cửa xe lại. Xe đổi chiều, lái ra khỏi cổng Bắc bệnh viện. Tông Anh đứng tại chỗ ba giây, nhanh chóng xoay người bước lên bậc thang, vội vàng bước vào tòa cao ốc. Trong vòng hai mươi tư giờ, đây là lần thứ hai cô đến bệnh viện Lần đầu tiên là vào sáng sớm hôm qua, cô tránh qua phòng khám của Thịnh Thu Thật, đi chụp cộng hưởng từ, nhưng chưa lấy được báo cáo kết quả. Lần thứ hai là hiện tại, có người cần truyền máu, mà cô vừa hay là người hiến máu… Rõ ràng là chị em cùng cha khác mẹ, lại có cùng nhóm máu hiếm, thật lạ thường! Vào thang máy, lên tầng bảy. Đồng hồ điện tử treo trên hành lang hiển thị con số “02:19:37”, một chuỗi con số đỏ rực, mỗi lần nhấp nháy hệt như còn sống. Lẽ ra, đây là chuyện khẩn cấp mười vạn lần, nhưng vì quá mệt, tim Tông Anh khó mà đập nhanh hơn được nữa. Cô lấy di động ra, định gọi cho Thịnh Thu Thật, đối phương đã đi nhanh từ phía đối diện tới. Tông Anh giấu tay phải bị thương vào túi quần. Thịnh Thu Thật ôm cô một cái, không nói hai lời liền dẫn cô tới phòng bệnh. Em trai được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vậy Tông Anh chỉ đứng ngoài nhìn thoáng qua rồi sang phòng bên cạnh thử máu ngay. Tông Anh cũng không hỏi nguyên nhân vì sao Tông Du phải điều trị khẩn cấp, Thịnh Thu Thật đứng bên cạnh, hỗ trợ điền giấy tờ chủ động giải thích cho cô nghe: Bác Tông Du đưa thằng bé về nhà, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, thằng bé được đưa vào viện cấp cứu, bác nó không may mắn như vậy, tử vong tại chỗ. Tôi đã thông báo cho mẹ Tông Du, chắc hẳn cũng sắp đến rồi.” Trong lúc anh nói chuyện, ý tá thực tập cuộn tay áo sơ mi màu lam nhạt của Tông Anh lên cánh tay, buộc chặt dây cố định bằng nhựa, bôi cồn i-ốt lên khuỷu tay cô. Y tá thực tập tìm mạch máu dưới ánh đèn, nhưng vẫn do dự. Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cách một cánh cửa, Tông Anh nghe thấy tiếng của bác cả. Giọng nói rất to, vội vàng, chỉ đơn giản là chất vấn về vụ tai nạn cộng với đó là oán trách đôi câu, vốn định vào thăm cháu, lại bị y tá ngăn lại, tức càng thêm tức, nên cứ nói mãi không dứt. Trong bóng đêm, cô có cảm giác như chơi trò tàu lượn cao tốc trong khu vui chơi, nhấp nhô lên xuống, thay đổi đột ngột. Bác cả vô cùng kích động, Tông Anh lại bình tĩnh khác thường. Y tá thực tập vẫn chưa xác định nên đâm vào đâu, từng giọt mồ hôi li ti chảy trên trán. Tông Anh nói: “Để tôi làm cho.” “Hả?” Y tá thực tập ngẩng đầu sửng sốt, lại thấy Thịnh Thu Thật nói: “Cô cứ nghe lời cô ấy đi.” Nói dứt lời, anh cắm bút bi vào túi áo blouse trắng: “Trước kia lúc còn ở bệnh viện, thao tác nghiệp vụ của cô ấy rất tốt, cô nhìn theo mà học tập.” Đoạn gấp bảng kê khai lại, định ra ngoài gặp mẹ Tông Du và bác cả của Tông Anh, nhưng lúc này tiếng oán trách của bác cả đột nhiên truyền từ ngoài vào… “Sao Tông Anh còn chưa đến? Lấy máu xong còn phải kiểm tra đề phòng, hai đứa là chị em ruột, nghe nói không thể dùng trực tiếp máu của người nhà, còn phải chiếu xạ, cái nào cũng mất nhiều thời gian, chỉ chậm một chút thôi thì mọi chuyện cũng đã muộn! Gọi điện thoại giục nó đến đi!” “Chị ấy hiểu biết khá nhiều, còn biết sẽ phải chiếu xạ, nghe có vẻ có kinh nghiệm.” Y tá thu bảng kê khai, bình luận một câu. Thịnh Thu Thật đã đi tới cửa, nhưng chưa bước ra ngoài. Bên ngoài lại có tiếng nói: “Nếu Tông Anh còn đi làm ở bệnh viện, việc gì phải đợi thế này!” Bác cả đột nhiên trút toàn bộ cơn giận lên người Tông Anh: “Bày đặt không làm bác sĩ, nhìn bây giờ xem, có ra gì không? Khánh Lâm cả ngày chỉ lo chuyện công ty, cũng chẳng để ý đến nó! Nó cũng kỳ quặc y hệt mẹ, cả ngày tiếp xúc với người chết, đấy là chưa nói đến chuyện toàn thân bốc mùi lạ, còn ai dám qua lại với nó nữa? Rõ là sao chổi, cẩn thận mai sau không lấy được chồng!” Tông Anh cúi đầu tìm được mạch máu, kim tiêm cỡ 16 (*) đâm xuyên qua da, nhưng không đâm vào tĩnh mạch. (*) Con số trên kim tiêm biểu thị đường kính (đơn vị: mm) lòng ống, trong trường hợp này, kim tiêm nhân vật sử dụng có kích cỡ 16mm, loại kim to. Máu chạy theo đường ống trong suốt, ba túi máu lắc lư nhẹ, dần dần tràn đầy. Cô khẽ nhắm mắt, ghế không có chỗ tựa, chỉ có thể dựa lưng vào tường. Thịnh Thu Thật đẩy cửa ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại, chào hỏi bác cả và mẹ Tông Du đang đứng ngoài, sau đó đơn giản dẫn hai người xuống phòng khám tầng dưới chờ, tránh gây ồn ào, ảnh hưởng tới người khác. Ngoài hành lang chìm vào im lặng, trong phòng dường như hương vị máu còn quanh quẩn đâu đó. Con số trên thiết bị khống chế thải dịch (*) nhích lên vững vàng, y tá thực tập lấy urgo dán lên vết kim châm trên cánh tay, lúc này Tông Anh mới nói: “Cho… tôi thêm hai cái nữa.” (*) Thiết bị khống chế thải dịch: Thiết bị giảm bớt tác động tới lượng máu truyền ra, đề cao tính chuẩn xác, đo lường mức độ máu cần thiết và luôn nằm trong ngưỡng cho phép. Lúc này y tá thực tập mới chú ý tới vết thương trên tay phải của cô, vì thế nhanh chóng rút kim tiêm rồi quấn chặt băng vải, đưa miếng urgo còn lại cho cô. Tông Anh nhanh chóng dán lên tay, kéo tay áo xuống. Lúc đứng dậy, cơn chóng mặt bỗng từ đâu ập tới. Y tá thấy vậy mới kịp phản ứng lại, chuẩn bị lấy nước đường cho Tông Anh, nhưng cô đã khép cửa ra ngoài rồi. Vào thang máy, xuống tầng hai. Ánh đèn nhợt nhạt trong thang máy khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, Tông Anh dứt khoát nhắm mắt lại. “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vừa mở mắt, cô liền trông thấy Thịnh Thu Thật bước vào. Anh đưa tay ấn nút tầng một: “Tôi phải tham gia một cuộc hội chẩn điều trị khẩn cấp, sẽ nhanh chóng trở lại, cô cứ vào phòng khám nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong liền đẩy Tông Anh ra cửa. Tông Anh đi đến quầy trực y tá, một y tá đang vội vàng pha trà. Cô và Tông Anh là người quen cũ, vừa ngẩng đầu liền thốt lên: “Bác sĩ Tông!” “Y tá Lương.” Tông Anh đáp lại, lại thấy y tá kia đẩy hai chiếc cốc tới: “Trà người nhà cô yêu cầu đây, đúng lúc tôi phải đi kiểm tra phòng, nếu cô cũng vào trong thì mang vào luôn nhé.” Lẻ tẻ vài lá trà, lá nổi lá chìm, mặt nước phản chiếu ánh sáng. Tông Anh bưng hai chiếc cốc vào phòng. Đẩy cửa ra, bóng đèn đôi bật sáng trưng, không chút ôn hòa, hệt như phải đứng dưới đèn mổ, không chỗ che giấu. Mẹ Tông Du ngồi lặng thinh trên sô pha, úp hai tay lên mặt, che lại cảm xúc gần như sắp cuộn trào. Bác cả ngẩng đầu nhìn lại, Tông Anh liền đưa chén trà tới. Bác cả liếc nhìn đồng phục của cô, lại ngửi thấy mùi lạ nên nhíu mày: “Hôm nay lại trực à?” “Vâng.” “Từ đơn vị đến đây hả?” “Không, cháu từ nhà tang lễ tới.” Bàn tay cầm cốc trà của Tông Anh vẫn để giữa không trung. Vẻ mặt bác cả hơi thay đổi, cũng không đưa tay nhận chiếc cốc kia. Tông Anh liền đặt cốc lên bàn trà cạnh sô pha, sau đó đứng thẳng dậy đi đến bên cửa sổ, cố gắng cách sô pha đặt dựa vào tường càng xa càng tốt. “Mày xem, công việc hiện tại của mày quá vất vả, tiền lương lại ít. Con gái con đứa, toàn thân dính cái mùi như thế, thật sự khiến người ta không ưa nổi. Ban nãy bác nói thẳng, cũng chỉ vì tốt cho mày thôi.” Chỉ vì tốt cho mày thôi! Đêm càng sâu lắng, nỗi sầu muộn càng đầy, bên ngoài sấm chớp đì đùng. Dù tựa bên cánh cửa thủy tinh, song Tông Anh không hề cảm nhận được chút không khí mới mẻ nào từ bên ngoài, trong phòng ngột ngạt như chìm trong vũng bùn, bên trong đột nhiên xuất hiện một nhánh dây leo mạnh mẽ to lớn, cuốn chặt lấy cô rồi kéo xuống. Bác cả vẫn tiếp tục nói: “Lâu rồi mày không về nhà đúng không? Có rảnh thì về một chuyến, cứ ở một mình mãi sẽ thành khác người đấy”, “nghề của cha mày, chưa đưa được miếng cơm lên miệng đã phải đi làm, không biết liệu Tiểu Du có gặp chuyện gì không, dù sao mày cũng là chị, ít nhiều phải chăm sóc em nó”, “hôm nay mày có phải về đơn vị không?” Tông Anh thấy bác cả không ngừng liếm đôi môi khô khốc, tầm mắt lại nhìn xuống chén trà. Nước trà mà cô đưa tới, bác cả không hề động vào. Tia chớp gần như đánh ngay bên cửa sổ, Tông Anh xoay người lại, rũ mắt nhìn xuống tầng dưới. Một bóng người nhìn quen thuộc từ trong toà nhà đi ra, sơmi trắng quần tây đen, xách theo một túi công văn và một chiếc ô. Tông Anh nhận ra anh ta, chính là “tiên sinh không vội vàng” nào đó trên xe taxi. Tiếng sấm chợt vang lên, trời rốt cục đổ mưa, lá ngô đồng lay động trong mưa gió, anh ta mở chiếc ô gấp trong tay lên. Lúc này, Tông Anh mới nhìn đến dải mobius (*) trên chiếc ô màu đen, bên dưới viết con số “9. 14”. (*) Nghe rất là oách nhưng dải mobius chính là cái dây buộc ô, mình bấm khuy, dán hai đầu lại với nhau, nó sẽ hiện ra một vòng tròn có một phía và một biên, giống vòng tròn mobius hình học. Đó là ô của cô. — Lời tác giả: Tiên sinh không vội vàng: Chào mọi người, tôi sẽ là nam chính chính trực nhất trong truyện của má Triệu Tông Tang: Chính trực mà còn lấy trộm ô của người ta sao? Vị trí chính trực nhất của bản tướng không thể lung lay đâu, lầu trên tự giải quyết cho tốt đi!   Mời các bạn đón đọc Vị Khách Lúc Nửa Đêm của tác giả Triệu Hi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghiệt Đồ - Hoa Lý Tầm Hoan
Kim Hưu là Thần nữ Tiên Tôn của núi Bắc Hoa Sơn, nguyên thân của nàng là Tì Hưu, một loài thần thú mang điềm lành. Thức ăn yêu thích nhất của họ là vàng bạc châu báu, tất cả những gì lấp lánh có giá trị. Mà nàng thì thích nhất là hoàng kim, ngay cả nguyên hình cũng là toàn thân giáp vàng, bởi vậy mới được mẫu thân đặt tên là Kim Hưu. Kim Hưu mắc phải một chứng bệnh rất lạ, hơn ba ngàn năm nay, cứ khi mặt trời mọc là nàng lại chìm sâu vào giấc ngủ, mơ đi mơ lại một giấc mơ kỳ lạ... Một căn phòng khắp nơi đều là màu đỏ của hỉ sự, có gối uyên ương và giường hỉ đỏ thẫm, là đôi nến song hỷ và cả một nam nhân không nhìn thấy rõ mặt. “Kim Nhi, ta nghe nói ở nhân gian muốn trở thành phu thê phải có lễ thành hôn, tân nương sẽ mặc áo cưới đội khăn voan đỏ cùng tân lang tam bái thiên địa, hai người mới có thể chính thức trở thành phu thê. Kim nhi, chúng ta sẽ mãi bên nhau vĩnh sinh vĩnh thế”  Khăn voan chậm rãi nhấc, nàng là tân nương, nam nhân kia là tân lang. Cảnh tượng hôm ấy vốn là ngày vui của nàng, nhưng rồi mọi thứ nhanh chóng vỡ vụn. Một mạt huyết sắc hiện lên, nàng nhìn thấy trong mơ chính tay mình hóa ra huyền băng đâm thẳng vào tim người ấy, nam nhân kia biến mất, không luân hồi, không kiếp sau, hoàn toàn hôi phi yên diệt tại thiên địa chi gian. Nàng nhìn thấy mình thống khổ gào khóc, cuồng loạn như phát điên… Đau đớn kia, giống như xẻo tâm đoạn trường, cho dù là mộng cũng đau đến không thở được. Ác mộng này theo nàng mấy ngàn năm, nàng tìm mọi biện pháp cũng không thể thoát khỏi, mẫu thân nói, đây là tâm ma, không thể giải. Chỉ đợi đến ngày hết duyên, nó sẽ tự rời đi. Duyên hết là ngày nào, có lẽ là ngày nàng gặp Đào Ngột...  Đào Ngột là mãnh thú được sinh ra từ các loại chướng khí tà ác của hồng trần, bản tính tàn bạo cuồng ngạo, có pháp lực vô biên. Ngàn năm trước hắn đại chiến với thiên giới, sau lại thất bại nên hồn phi phách tán. Nay lại đạt được cơ duyên mà trọng sinh, chỉ sợ tam giới lại không được bình yên. Kim Hưu thân là Bắc Hoa Tiên Tôn nên được Thiên Đế giao nhiệm vụ tiêu diệt Đào Ngột, nhân lúc hắn chỉ mới trọng sinh pháp lực chưa hồi phục mà một kích giết chết. Lần đầu tiên Kim Hưu gặp Đào Ngột, hắn chỉ là một tiểu yêu thú vô hại, toàn thân lông trắng tinh khôi, hình dạng như một chú hổ con, lúc đó còn đang nhắm mắt khò khè ngủ thơm ngọt. Bộ dạng thật hồn nhiên đáng yêu khiến nàng chần chừ không thể ra tay. Khi nàng còn do dự chưa quyết, tiểu thú kia lại đột nhiên mở mắt… Đôi mắt ấy như bảo ngọc lưu ly, ánh lên lộng lẫy kim quang, khiến nàng không thể dời đi... Sau ngày hôm đó, Kim Hưu tiên tôn có thêm một đệ tử tên Ngọc Bạch, Đào Ngột yêu thú cũng biến mất từ đây.  . . . Đào Ngột dạo này cảm thấy rất rối rắm. Trước đây hắn rất chán ghét Kim Hưu, nàng cướp đi pháp lực của hắn, phong ấn ký ức của hắn, còn bắt hắn phải bái nàng làm sư phụ học mấy cái gọi là nhân, nghĩa, đạo đức. Nhưng càng ở gần nàng, hắn lại càng trở nên kỳ lạ.  Đào Ngột cảm thấy mình như bị trúng tà. Hắn không muốn nhìn thấy Kim Hưu khóc, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của nàng trái tim liền nặng nề khó chịu, hắn muốn thấy nàng vui vẻ tự tại, chỉ cần nàng có thể cười hắn làm gì cũng không quan trọng. Mỗi lần thấy nàng đối tốt với người khác sẽ buồn bực, ghen ghét, hận không thể giấu nàng đi để nàng chỉ đối tốt với một mình hắn. Những cảm xúc kỳ lạ nhưng cũng rất quen thuộc, dường như cách đây ngàn năm hắn đã từng trải qua rồi. Và rồi Đào Ngột cũng biết, hắn không trúng tà, chỉ là hắn thích nàng, là Đào Ngột yêu Kim Hưu, chỉ muốn nàng độc thuộc về hắn, vì hắn mà vui, vì hắn mà hạnh phúc. Nếu đã yêu hắn sẽ không buông tay, Kim Hưu, nàng sẽ là của ta... Đào Ngột và Kim Hưu, một người táo bạo, cuồng dã, một người bị ràng buộc bởi mối quan hệ sư đồ. Là yêu hay không yêu, là trốn tránh hay đối mặt. Để rồi khi mọi thứ trở nên vô nghĩa bởi hãm hại và hiểu lầm là lúc bi kịch xảy ra... Ba ngàn năm trước, Kim Hưu vì trúng ly hồn chú mà tự giết chết người mình yêu. Ba ngàn năm sau, Kim Hưu vì dân chúng sinh linh mà đánh tan hồn phách của hắn, làm hắn hồn phi phách tán.  Đến cuối cùng nàng đoạn thần hồn, cắt giác tì hưu luyện thành Chiêu Hồn Tháp, chờ đợi 500 năm chỉ mong hắn quay về. Mặc kệ Thiên Đạo luân thường, chỉ còn tình yêu vĩnh sinh... Đào Ngột, chàng ở đâu… Kim nhi chờ chàng. ***  “Nghiệt đồ” là một câu chuyện huyền huyễn có chút ngược, có chút ngọt ngào. Trong đó ta thấy một Kim Hưu mạnh mẽ, kiên cường, tuy có đôi khi yếu đuối, có những lần gục ngã nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ cơ hội truy tìm hạnh phúc, một Đào Ngột lúc nào cũng táo bạo, cuồng dã thì ra lại rất dịu dàng chuyên nhất trong tình yêu, là sẵn sàng hy sinh để người mình yêu được hạnh phúc, một Thiên Tựa cố chấp mê muội, đến khi tỉnh ngộ thì đã quá muộn màng...  Giọng văn có khi hài hước, có khi trầm tĩnh, cốt truyện tuy không quá phức tạp hay nổi trội nhưng cũng vừa đủ cho những ai đang rảnh rỗi muốn tìm đọc chút gì đó để giải trí. Nên nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện sủng nhưng lại không quá dài và có chút ngược để thêm gia vị thì đây sẽ là lựa chọn thích hợp dành cho bạn.  Mời các bạn đón đọc Nghiệt Đồ của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) - Hứa Sâm Nhiên
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới này là gì? Nếu hỏi Nhan Tiêu câu này, cô sẽ không ngần ngại mà trả lời: "Thần tượng của tôi, người tôi thích, cũng thích tôi." Nhan Tiêu là một cô nàng fangirl trong lứa tuổi thanh xuân vườn trường tiêu chuẩn - điên cuồng mà yêu thích một người dù chưa từng gặp nhau ngoài đời thật. Nhưng cô không hâm mộ ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, người cô thích rất đặc biệt. Thậm chí, cô còn chưa được nhìn mặt anh bao giờ, bởi vì anh chỉ đến với thính giả qua giọng nói trên radio mỗi đêm.  Anh là Zain. Chương trình radio của anh chỉ mở vào lúc 11h tối, ngày nào cũng vậy, ngắn ngủi chừng bảy phút, luôn kết thúc bằng một câu "ngủ ngon" ấm áp.  Mọi người đều không hiểu, tại sao Nhan Tiêu có thể kiên trì thích một người chỉ vì giọng nói xa lạ trên radio, thích những ba năm ròng, chưa từng bỏ lỡ chương trình của anh dù chỉ một ngày. Nhưng cô chỉ đơn giản là trúng bùa mê thôi. Thích một người, không cần có quá nhiều lí do.  Mỗi khi cần xoa dịu lòng mình, chỉ cần nghe một câu "ngủ ngon" của anh bên tai, là cô đã thấy bình yên trở lại. Anh là thiên thần trong giấc mơ của cô mỗi đêm, là mối tình thầm kín trong trái tim thiếu nữ thời xuân xanh. Cô thích anh, yêu thích không thể kiềm chế cũng không muốn lí giải, dù cho họ có thể chẳng bao giờ đi lướt qua nhau trong dòng đời này.  Mỗi lần nghe thanh âm của anh chậm rãi chạm vào tai, thời gian dường như dừng lại, an tĩnh mà ấm áp. Giọng nói ấy, những câu chuyện ấy, trên thế giới này không còn thứ gì có thể hoàn mỹ hơn nữa, gần như thế, mà lại xa xôi không thể nào với tới. Nên người ta chẳng vẫn nói, thứ đẹp nhất là thứ không thuộc về mình hay sao.  Nhan Tiêu vĩnh viễn nghĩ rằng mình và Zain không bao giờ có cơ hội biết mặt nhau, cho tới khi cô gặp Hoắc Trạch Tích.  Quá trình tiếp theo, không cần phải nói nhiều nữa, người như Hoắc Trạch Tích, một khi đáp lại lời tỏ tình thì đã chấp nhận sau này chỉ có duy nhất mình cô. Còn Nhan Tiêu, còn gì hạnh phúc hơn khi thần tượng của mình giờ đây đã ở bên cạnh, vai kề vai, má kề má, cùng nhau yêu đương, nghe giọng nói từ tính của anh chúc ngủ ngon mỗi ngày mà không còn phải đợi đến 11 giờ đêm.  Tình yêu của hai người đôi khi chỉ cần những hành động nhỏ bé đơn giản như vậy.  Như đã tóm tắt ở phần thể loại phía trên, câu chuyện này hết sức ngọt ngào, ngọt từ tình cảm giữa nam nữ chính cho đến... tên chương truyện. Đang đêm nằm đọc sách mà nào là xoài phô mai đông lạnh, bí đao sốt cam, bánh mật nướng, thạch gừng hoa đào... làm người đọc cứ phải nuốt nước miếng cồn cào.  Tình yêu của hai người, kể ra thì dài nhưng chỉ xoay quanh hai chữ sủng ngọt. Quá trình tuy hơi dài dòng nhưng kết thúc vẫn mĩ mãn.  Đối với một người khô khan như mình thì sẽ thích những câu chuyện gay cấn hơn, mãnh liệt cảm xúc hơn một chút. Câu chuyện này không phải quá tệ, nhưng tình tiết cứ bình thản chậm rãi, không có quá nhiều biến động, cũng không để lại nhiều ấn tượng. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến chủ quan của cá nhân mình, các bạn nếu yêu thích tác giả hay thấy nội dung phù hợp với gu bản thân thì hãy cứ đọc và ủng hộ truyện nhé.  *** Gần đây trên mạng có một đề tài cực hot: #cách tán đổ con gái nhanh nhất# Weibo của nam thần kênh radio phát: @zain: Bạn gái nói “vừa nghe anh mở miệng nói chuyện là em muốn ngủ” là có ý gì? Ba năm sau, Nhan Tiêu nghe nhiều thành nghiện. Mỗi đêm cô đều đeo Headphone, nghe giọng nói quen thuộc trên radio chúc “ngủ ngon”. Sau này nghe được câu “ngủ ngon” đáp lại ngay bên tai, như chỉ có mình cô nghe thấy… Hóa ra trên thế giới này thật sự có một người như vậy, là thuốc gây nghiện nhưng cũng chỉ có nó mới chữa khỏi bệnh của bạn. ----- ???? "Mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy anh cùng ánh mặt trời, đó là mong ước của em trong tương lai" Nhan Tiêu 20 tuổi, bị mẹ bắt ép đi gặp mặt người vốn là bạn hàng xóm thuở còn mặc tã sau đó thì đã chuyển nhà đi từ rất lâu, mà hiển nhiên, cả hai đều đã chẳng còn mấy ấn tượng về nhau. Cô được mẹ quăng cho tấm ảnh một cậu nhóc còn đang đeo bỉm, ném vào bệnh viện chữa răng (dù răng không sao ????), với thông tin duy nhất là tìm Hoắc bác sĩ. Vậy là Nhan Tiêu ngơ ngơ ngác ngác đi vào, tưởng chừng cũng sẽ gặp mặt cho có lệ rồi lại ngơ ngơ ngác ngác đi ra. Nhưng không phải. Bởi vì bác sĩ Hoắc lớn lên quả thật rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng phong độ, lịch thiệp. Có điều, vấn đề chính không nằm ở đó. Vấn đề là bác sĩ Hoắc có một giọng nói trầm ấm rất hay, mà trùng hợp thay, đây lại là giọng nói mà Nhan Tiêu đã ngày đêm thương nhớ, 3 năm nay, hàng tối 11h đều nghe anh nói một câu chúc ngủ ngon mới an tâm yên giấc được. Hoắc Trạch Tích, nghề nghiệp chính là bác sĩ, nghề phụ là phát thanh viên, hàng đêm trên một kênh blog riêng, sẽ đọc một câu chuyện nhỏ. Kết thúc chương trình, anh thường nói một câu "Ngủ ngon". Trên weibo có vô số fan hâm mộ. Một trong số đó là nữ chính Nhan Tiêu của chúng ta. Nhận ra anh, Nhan Tiêu chưa từng có kinh nghiệm về tình yêu, lần đầu nếm mùi tương tư quyết định theo đuổi anh. Như húc phải tường. Bởi vì bác sĩ Hoắc ngoài mặt thân thiện, lịch thiệp, dễ gần, chu đáo bao nhiêu, thì con đường bước vào trái tim anh lại gian nan, khó khăn bấy nhiêu. Hai lần tỏ tỉnh thất bại, tưởng như đã là kết thúc. Nhưng sự cố xảy chân ngã tầng khiến Nhan Tiêu vừa phải nằm viện hơn 2 tháng vừa mang tiếng tự tử vì thất tình. Trong họa có phúc. Tin đồn lan đến tận tai bác sĩ Hoắc. Vậy là sự cố đó đã đồng thời mang đến cho Nhan Tiêu thêm một cơ hội gần hơn với Hoắc Trạch Tích. Để bác sĩ Hoắc tâm tư lãnh đạm nhận ra hóa ra anh cũng rất để tâm đến cô gái nhỏ. Và lần thứ 3 tỏ tình, như ông cha ta vẫn có câu nói "quá tam ba bận", Nhan Tiêu đã thành công, ôm được bác sĩ Hoắc của cô về nhà ???? ???? Kì thật dù tên truyện là "Nghiện ngọt", nhưng cũng không quá ngọt ngào. Nhan Tiêu cũng ăn đủ đắng cay mới có được trái tim của người đàn ông cô yêu. Thậm chí có anh rồi, cô cũng suốt ngày lo được lo mất, xoắn xuýt không yên. Anh là mối tình đầu của cô, mà cô, lại không phải mối tình đầu của anh. Hoắc Trạch Tích từng yêu đương vài lần, mà sâu đậm nhất, là khi anh đi du học, quen biết và yêu đương sâu đậm với bạn gái, nhưng chia tay cũng vì người muốn ở lại, người về nước. Trải qua vài lần yêu đương, cũng không phải là do nhớ mãi không quên, chỉ là trái tim anh cũng chai lì dần, với tình yêu tự cảm thấy càng dần lãnh đạm. Chưa kể Nhan Tiêu còn quá trẻ. Hai lần đầu cô tỏ tình, khi đó cả hai mới quen nhau chưa được 1 tháng, anh còn cho rằng cô trẻ con bồng bột, không nghiêm túc, nên mới cự tuyệt. Về sau biết cô đã yêu thầm anh nhiều năm, anh mới dần mở lòng đón nhận cô. Hoắc Trạch Tích hơn Nhan Tiêu 5 tuổi. Cũng trải nghiệm nhiều hơn và trưởng thành hơn cô về nhiều mặt. Vốn hình mẫu bạn gái của anh là người đồng hành cùng anh, là người bạn đường có thể thấu hiểu và chín chắn như anh. Nhưng cuối cùng anh lại chọn Nhan Tiêu. Có lẽ, cũng không có lý do. Chỉ là, thích thì thích thôi. "Trong nháy mắt cảm thấy, cô vẫn là mẫu người mà anh cảm thấy khi trước, là cô bé, là tiểu công chúa, nhưng vậy thì có sao? Cô cần người bảo vệ, anh bảo vệ cô. Cô sợ bị vứt bỏ, anh tuyệt đối cho cô cảm giác an toàn. Cô không hiểu thế giới này có bao nhiêu lạnh lùng và thực tế, anh sẽ ngăn cản tất cả lại. Luôn có một người làm mình cam tâm vứt bỏ hết những nguyên tắc. "Không biết..." Giọng nói của anh vào ban đêm yên tĩnh như nước chảy, "Anh không biết bỏ rơi em." ???? Cá nhân mình nghĩ, hình mẫu nam nữ chính như trong truyện có lẽ là không được yêu thích lắm. Hoắc Trạch Tích không sạch tâm không sạch thân trước khi đến với Nhan Tiêu là thật. Cho dù yêu, anh cũng không phải mẫu bạn trai sủng bạn gái tận trời. Anh vẫn giữ nguyên tắc của mình. Chỉ là sẽ cố gắng thỏa hiệp vì cô hơn. Nhưng mình thấy, đó mới là thực tế cuộc sống. Tìm kiếm người bạn trai coi mình là trung tâm của vũ trụ, chẳng bằng tìm người đàn ông chịu vì mình mà nhân nhượng, xóa bỏ những giới hạn và thỏa hiệp với nguyên tắc hành xử của anh ấy, còn thực tế hơn. Về Nhan Tiêu, cũng như nhận định của Hoắc Trạch Tích khi mới quen biết, cô là dạng tiểu công chúa, tiểu thư quen được nuông chiều, ngây thơ đơn thuần, chưa hiểu việc đời. Mau nước mắt. Thiếu kinh nghiệm sống. Hoang mang trong tình yêu. Vậy nhưng, một phần lý do mà mình theo cuốn truyện này, cũng không thấy ác cảm với nữ chính, vì nói ra cũng hơi kì cục, nhưng mình như thấy lại bản thân thời trẻ trong một Nhan Tiêu 20 tuổi lần đầu sa chân vào tình yêu. Luôn bối rỗi, mâu thuẫn, không biết làm thế nào. Đặt người ta là trung tâm vũ trụ của mình. Buồn vui giận hờn đều chỉ xoay quanh người ấy. Lúc đau khổ cũng chẳng biết làm gì ngoài tự làm đau mình... Một lứa tuổi 20 yêu đương tràn đầy cảm xúc và nước mắt. Nhưng dù khóc nhiều, dù bỏ ra nhiều cảm xúc, cũng đừng ấm ức. Bởi vì "hãy khóc đi khi còn có thể". Đến lúc bạn 30 tuổi, trái tim trở nên chai lì, lý trí cầm trịch, ngoảnh đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy những cảm xúc đó có biết bao nhiêu đáng giá. ???? Nói chung, mình thấy phần đầu truyện tác giả viết ổn. Dễ thương, đáng yêu và cũng có chiều sâu cảm xúc. Nhưng phần cuối cá nhân mình đánh giá hơi đuối. Như cách tác giả xử lý khúc mắc giữa Nhan Tiêu và Hoắc Trạch Tích về bạn gái cũ của nam chính cảm thấy quá qua loa. Chúng ta hiểu Hoắc Trạch Tích không phải là người thích quay đầu nhìn vào quá khứ, không phải kiểu lưu luyến người hay chuyện đã qua, nhưng ít ra, tác giả cũng nên để cậu ấy thể hiện rõ hơn điều đó cho Nhan Tiêu và cho độc giả thấy thì sẽ tốt hơn. Dù vậy, bỏ qua những thiếu sót trên, mình cho rằng đây vẫn là một câu chuyện đọc được. Có ấm áp, có nước mắt, có ngọt ngào, có dễ thương. Dù chẳng xuất sắc nhưng có lẽ từ lâu chúng ta cũng học được cách biết thỏa mãn với những chất lượng truyện thường thường bậc trung như thế này. Vậy nên, vẫn là đề cử nha! Mời các bạn đón đọc Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) của tác giả Hứa Sâm Nhiên.
Ngâm Nga (Bán Ngâm) - Nhược Thủy Thiên Lưu
Lệ Đằng có hơn mười năm làm lính trong đội 'Liệp Ưng' (Săn chim ưng) Là một người hung tợn mà kiệm lời, hệt con ngựa bất kham khó thuần. Cả lữ đoàn lính nhảy dù, không ai không biết. Các anh em đều rất tò mò, sau này lão đại nhà mình muốn tìm kiểu 'nữ anh hùng' như thế nào nhỉ? Cho đến khi một cô nàng đáng yêu xuất hiện: thùy mị, dịu dàng, ngốc nghếch. Cô mỉm cười, ngay cả mạng Lệ Đằng cũng là của cô nhé! Lính đặc chủng lạnh lùng, dũng mãnh, vô lại của lữ đoàn nhảy dù và 'bảo bối' bé nhỏ của đoàn văn công. Nam chính: Lệ Đằng. Nữ chính: Nguyễn Niệm Sơ. Nữ chính xem như thuộc tuýp người không có chí tiến thủ, chỉ muốn an ổn sống qua ngày. Để tránh việc ra nước ngoài du học, cô nàng chạy sang Campuchia làm tình nguyện viên, (công việc cụ thể là trợ giảng), chẳng ngờ bị bọn xấu bắt cóc. Nam chính lúc đó đang 'nằm vùng'. Qua 7 ngày, cảnh sát triệt phá ổ nhóm. Nói sao nhỉ? Hai người đều đã 'rung động', nhưng không đúng thời điểm, không đúng chỗ nên tình cảm đôi bên không có tiến triển gì. Sau khi được giải cứu, nữ chính về nước luôn. Suốt 7 năm hai người chưa từng gặp lại. 7 năm sau, nữ chính cũng đã tốt nghiệp và công tác tại đoàn nghệ thuật quân đội. Bố mẹ nữ chính bắt đầu sắp xếp cho con gái đi coi mắt, nhưng vớ phải kẻ 'bắt cá hai tay'. Sau đó, nữ chính theo đoàn đến doanh trại của nam chính biểu diễn thì gặp được anh. Về sau, đối tượng xem mắt cũng là nam chính. Hai người bắt đầu viết nên câu chuyện tình yêu đầy xúc động và gay cấn.~~ Đây là lời của Cá: Ảnh bìa do Cá làm ạ. Tên truyện là Ngâm nga nhưng Cá nghĩ đến ngâm rượu nên cho luôn cái bình rượu ạ *** Cho đến tận sau này, Lệ Đằng mới biết được nguyên nhân tại sao mình lại ở có thể ở bên cạnh một cô gái như Nguyễn Niệm Sơ. Anh nói, bởi vì cô quá đơn giản, còn anh lại quá phức tạp. Anh phức tạp, không chỉ là hoàn cảnh cuộc sống, con đường nghề nghiệp, mà còn là phức tạp về nội tâm. Cô đơn giản, không chỉ là đơn giản về quan niệm đối với mọi thứ, mà còn là đơn giản từ trong suy nghĩ. Vừa vặn, họ có thể bù trừ cho nhau. Có một hội chứng tên gọi là Stockholm, trong đó chỉ ra rằng đây là một hội chứng xuất hiện ở con tin bị bắt cóc, khi ở bên cạnh người phạm tội lâu dần sẽ nảy sinh ra một loại đồng tình, nghiêm trọng hơn còn có thể phát triển thành tình cảm với kẻ đó.  Nguyễn Niệm Sơ có đầy đủ điều kiện để chẩn đoán cô mắc hội chứng này, bởi vì cô cũng bị bắt cóc và cũng từng nảy sinh một loại tình cảm vô hình như vậy. Thế nhưng giả thiết này ngay từ đầu đã không được thành lập, bởi vì yêu cầu tiên quyết phải là “kẻ bắt cóc là người xấu” không đáp ứng được. Lệ Đằng không phải người xấu. Nói một cách chính xác, Lệ Đằng không phải là kẻ bắt cóc Nguyễn Niệm Sơ, mà ngược lại còn là người cứu cô lúc đó. Năm 19 tuổi, Nguyễn Niệm Sơ tham gia làm giáo viên tình nguyện tại một vùng hẻo lánh ở Campuchia và bị bắt cóc bởi một nhóm tội phạm buôn lậu vũ khí. Lệ Đằng là một trong số bọn chúng. Cô là phần thưởng của anh. Trong sự hoang mang và mờ mịt của Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng đã để cô ở bên cạnh anh như một món đồ cần được bảo vệ. Nhưng Nguyễn Niệm Sơ không hiểu động cơ của anh, cũng không hiểu mục đích của anh, cho đến ngày cô được giải cứu. Lúc đó, Nguyễn Niệm Sơ mới biết được Lệ Đằng chính là lính đặc chủng của lực lượng không quân, nằm vùng tại đây 4 năm ròng rã mới phá được hang ổ của bọn buôn lậu vũ khí. Hai mươi mốt ngày sống bên cạnh anh, trong thấp thỏm có an tâm, trong sợ hãi có ỷ lại, trong cảnh giác có quan tâm, trong tiếng súng có tĩnh lặng, trong máu đỏ có những bông lúa đòng đòng vàng rực. Nhưng anh nói, “ra khỏi nơi này rồi, hãy quên tất cả đi”, bao gồm cả anh. Bởi vì đó là nhiệm vụ tối mật. Nguyễn Niệm Sơ đương nhiên hiểu rõ, cho nên sau khi quay trở về, cô đã sống đúng như lời anh nói. Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở khu rừng đó, chưa từng có một người tên Lệ Đằng bén rễ trong tim. “Niệm Sơ” trong tên cô, có nghĩa là chỉ nhớ những điều ban đầu, có buồn đến mấy cũng rất nhanh sẽ quên đi, quên đi cả những gì mình không muốn nhớ. Thế nên, Niệm Sơ cứ như vậy, làm một người an phận. Tốt nghiệp, đi làm, chơi game và xem mắt. Lần lượt như vậy, trôi qua 7 năm. Cũng có một vài người tiến tới, nhưng cô giữ mình quá kỹ, rốt cuộc lại không giữ được người ta, một vòng tròn mới lại bắt đầu. Nhưng đến một ngày nọ, vòng tròn của cô lại có chút thay đổi, khác với tất cả những lần trước đó. Bởi vì người mà cô đi xem mắt tiếp theo, chính là người mà cô luôn nhắc mình không được nhớ, Lệ Đằng. Cứ ngỡ đã quên đi, nhưng thực ra là chỉ cất kỹ ở một nơi nào đó. Anh đến, mọi thứ không cần cô lục lọi tìm kiếm, đã đâm chồi nảy lộc như chưa từng ngủ quên.  Sau 7 năm, Lệ Đằng ngồi trước mặt Nguyễn Niệm Sơ, chính thức gặp gỡ. Anh vẫn như khi đó, lạnh lùng, cương nghị, vẫn luôn nam tính. Cô vẫn như khi đó, xinh đẹp, hiền lành, vẫn luôn đơn giản. Vì đơn giản, nên cô không hề biết anh đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này, không biết anh đã nhung nhớ cô suốt từng ấy năm. Đơn giản, nên cô mới ngỏ lời muốn cùng anh “thử xem sao”. Lệ Đằng đương nhiên muốn, nhưng trên đôi vai của anh là quốc gia, là sinh mệnh của chiến hữu, anh không đủ dũng cảm để giữ cô bên mình. Trưởng thành ngỗ nghịch, lại sống trong lòng địch quá lâu, khiến con người của Lệ Đằng trở nên phức tạp. Vốn dĩ là muốn tránh xa để cô được an toàn, nhưng không ngờ Nguyễn Niệm Sơ vì anh mà bị cuốn vào kế hoạch trả thù của chiến dịch 7 năm trước. Đến lúc này, công tư đã chẳng thể nào phân biệt nổi nữa, Lệ Đằng quyết định, mang Nguyễn Niệm Sơ cột chặt bên mình, không rời nửa bước. Nhưng nào có dễ dàng như vậy? Lúc trước là anh lúc nóng lúc lạnh đẩy cô ra, bây giờ nói muốn là muốn, Nguyễn Niệm Sơ xinh đẹp nhường này, chẳng phải trước nay không có anh vẫn ổn đó sao? Thế nhưng, xét về độ mặt dày vô sỉ thì Niệm Sơ đương nhiên không phải là đối thủ của Lệ Đằng. Rốt cuộc, sau khi giở hết mọi chiêu thức, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, anh cũng nhận được cái gật đầu của cô gái nhỏ. Thật ra, Niệm Sơ vốn là người đơn giản, cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Cô hiểu rõ tình cảm của Lệ Đằng, 7 năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Có khác chăng chỉ là hoàn cảnh mà thôi. Thật ra, theo quan điểm cá nhân của tôi, câu chuyện nên kết thúc ở đây, như vậy tất cả cảm xúc sẽ giữ được nguyên vẹn như ban đầu. Bởi vì càng về sau, tình tiết diễn ra càng khiên cưỡng. Sự quay lại trả thù của con trai ông trùm sau 7 năm với kế hoạch không có gì là bất ngờ, thậm chí còn rất nhiều sơ hở, mặc dù người này được miêu tả là một nhân vật còn thâm sâu nham hiểm hơn cả cha hắn. Sự không chuyên nghiệp của lực lượng cảnh sát khi nổ súng bắn người mà chưa xác định rõ thân phận. Cuối cùng là việc Niệm Sơ được Lệ Đằng tiết lộ tất cả chân tướng sự việc trong khi đây được xem là một chiến dịch “tuyệt mật”. Đối với một bộ truyện viết về đề tài quân sự, yêu cầu đương nhiên cũng sẽ cao, nhưng có lẽ “Ngâm nga” chưa thực sự làm được điều này. Mỗi một độc giả khi đọc một bộ truyện sẽ luôn có nhận định của riêng mình. Cho nên nếu chỉ xét về khía cạnh tình cảm thì đây là một câu chuyện dễ thương, với những màn đối đáp khó đỡ của nam nữ chính. Câu chuyện còn đan xen tình cảm gia đình, tình cảm bạn bè, tình đồng đội giữa những con người cùng chung lý tưởng. Có khó khăn, cũng có hiểu lầm, nhưng trên hết là sự cảm thông cho nhau, đứng trên lập trường của người kia để mà thấu hiểu. Niệm Sơ không phải là một cô gái hoàn hảo, cô an phận, không cầu tiến, chỉ muốn bình an. Nhưng ở bên Lệ Đằng rồi, Niệm Sơ cũng từ từ điều chỉnh bản thân, bắt đầu cố gắng nhiều hơn, chấp nhận mạo hiểm ra khỏi cái tổ an toàn của mình để ở bên cạnh làm chỗ dựa cho anh.  Lệ Đằng không biết, vì sao ngày trước chỉ ở cạnh cô hai mươi mấy ngày lại có thể nhung nhớ đến từng ấy thời gian. Một buổi sáng nắng đẹp, anh nghĩ, mình đã tìm ra câu trả lời. “Lệ Đằng, em biết sự kiên trì và tín ngưỡng của anh là gì đấy.” “Là gì?” “Là Tổ quốc.” “...” “Vậy anh có biết sự kiên trì và tín ngưỡng của em là gì không?” “Là gì?” “Là anh.” Mời các bạn đón đọc Ngâm Nga (Bán Ngâm) của tác giả Nhược Thủy Thiên Lưu.
Một Đường Núi Sông (Nhất Trình Sơn Thủy) - Thời Câm
Câu chuyện nhẹ nhàng dừng lại ở những nụ hôn không nặng không nhẹ, xen lẫn ngây thơ cùng tình cảm mãnh liệt vừa được khai thông. Sau đó, không có sau đó. Có lẽ sẽ là quá sớm khi nói, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau giống như trong truyện cổ tích bởi vì cả hai đều còn quá trẻ. Hoặc là họ sẽ trải qua một hồi sóng gió vì thân phận, vì sự ngăn cản của gia đình và bạn bè? Không ai biết tiếp theo đây hai người họ sẽ đối mặt với điều gì, nhưng như vậy cũng có sao đâu? Có những chuyện, đến thời điểm thích hợp sẽ có sự khởi đầu. Nhưng quá trình diễn ra như thế nào, kết thúc ra sao, đều là do mỗi chúng ta lựa chọn. Nếu có thể ngọt ngào, tại sao lại không thử? *** Trước khi cha mẹ xuất ngoại có giao cho anh chăm sóc em gái, Quý Diễn đối với Trình Thủy chỉ có hai yêu cầu_____ Không được kết bạn bừa bãi, không được yêu sớm.  Lúc đó cô gái nhỏ mi mắt cong cong, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Đáp ứng đến năm thứ hai, Trình Thủy mười sáu tuổi, dưới sự dẫn dắt của cô ngốc ngồi cùng bàn, tai phải đánh luôn 4 cái khuyên tai.  Năm thứ ba, Trình Thủy mười bảy tuổi, nói chuyện với một anh giai phóng đãng từng duyệt qua biết bao nhiêu phụ nữ   Không chỉ nói chuyện, còn, mẹ nó, mang thằng đó về nhà.  Quý Diễn: OK. Tốt lắm! Cực kì tốt!   Mời các bạn đón đọc Một Đường Núi Sông (Nhất Trình Sơn Thủy) của tác giả Thời Câm.