Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em - Cố Tây Tước

Em, ôm mối tình câm lặng suốt thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Người ấy đi, em cũng biến thành đám mây bồng bềnh phiêu dạt, mơ hồ, mông lung... Mười chín năm trời lớn lên cùng người ấy, lại mất năm năm trời để thực hiện tất cả những giấc mơ của người ấy... Có phải người ấy đã mang anh đến để xoa dịu trái tim em? Anh, ôm nỗi nhớ nhung em dù chỉ gặp nhau một lần duy nhất, nhiều năm sau gặp lại, em vẫn như một nỗi ám ảnh mơ hồ, níu giữ anh kể cả khi anh chìm vào giấc ngủ, để rồi sau đó, anh trở thành kể ngốc vì cứ mải miết đi theo dấu chân em. Có sao đâu khi anh nói, chỉ cần anh yêu em là đủ... Khi em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, em có biết rằng, người đứng trên lầu lại ngắm em... *** Tình đến tự thuở nào, chết vẫn còn sâu nặng. 1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh, cả ngày tâm trạng em rất tốt. Em vẫn nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 3. Hôm nay, em thấy trong người khó chịu, thực ra thì mấy tháng nay đều cảm thấy không khỏe, tinh thần sa sút. Có lẽ em sẽ rời khỏi nơi này một thời gian. Hôm nay, mọi việc của anh đều suôn sẻ chứ? Em nghĩ, chắc chắn là tốt. Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Mười năm 2007 4. Em ngồi đối diện với anh trong thư viện. Thấy anh cầm sách lên rời đi, em luống cuống ôm ba lô theo ra ngoài. Em bước đi rất nhẹ nhàng, sợ anh phát hiện ra em, rồi lại sợ anh… vĩnh viễn không trông thấy em. Đã sang tháng Mười một rồi, gió đêm lạnh buốt thổi từng cơn trên con đường u tối. Nhưng có thể nhìn thấy bóng dáng anh là đủ rồi. Anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất dịu dàng. Vì sao, em lại buồn đến thế? Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007 5. Vì tối qua bận rộn đến khuya, em quyết định để đến sáng nay ngồi viết thư cho anh dưới ánh bình minh. Ngày mai em đi, anh sẽ nhớ em chứ? Chắc là không đâu nhỉ? Em mặt dày viết thư cho anh, anh thấy phiền lắm phải không? Thời gian tới, anh sẽ được yên bình vì không có sự quấy nhiễu của em nữa. Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007 6 . Hôm nay, em đã đợi rất lâu mà không thấy anh. Edward đói rồi, em phải đưa nó về nhà. Anh đi đâu thế? Em đợi anh lâu đến nỗi chân tay lạnh cóng cả rồi. Em rất nhớ anh. Lâu lắm rồi không được trông thấy anh. Rất nhớ… Thủy Quang, tháng Một năm 2008 7. Em vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đứng ở đây nhìn anh, nhất định có một ngày anh sẽ chú ý tới em, nhưng có lẽ em sai rồi. Em giẫm lên dấu chân của anh mà đi, lặp lại những lời anh nói trong lòng. Còn anh, lại không biết em đang nghĩ gì. Thủy Quang, tháng Hai năm 2008 8. Em muốn bỏ cuộc rồi, em cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng tệ. Tình yêu đơn phương này mệt mỏi quá. Em luôn cảm thấy anh quá xa vời. Chúc anh… gì nhỉ? Đột nhiên, em cảm thấy cuộc sống của anh rất tốt, ngoại trừ việc bị em đeo bám. Vậy thì, chúc anh sau này sẽ không bị em đeo bám nữa! Thủy Quang, tháng Tư năm 2008 Nhà Tiêu Thủy Quang nằm trong một đại viện điển hình của Tây An, trong viện có tất cả ba hộ gia đình, tuy không phải họ hàng thân thích nhưng tình cảm khá khăng khít, do thế hệ trước cùng hoạt động cách mạng. (Đại viện: khu nhà gồm nhiều phòng, sân rộng, sâu, nơi ở tập trung của nhiều hộ gia đình.) Đến thế hệ Thủy Quang, tính cả cô thì trong đại viện có bốn đứa trẻ, hai trai hai gái, tuổi tác xêm xêm nhau. Tiêu Thủy Quang nhỏ nhất, năm 1997, cô mười tuổi, Vu Cảnh Cầm mười một tuổi, hai cậu con trai La Trí và Vu Cảnh Lam đều mười ba tuổi. Trẻ con sống trong cùng một đại viện đương nhiên sẽ thân hơn so với bên ngoài. Tuy Thủy Quang kém Cảnh Cầm một tuổi nhưng từ nhỏ, hai người đã học chung lớp, đi học chung đường, tính cách hợp nhau nên lại càng thân thiết. Hai cậu con trai tính tình trái ngược nhau, La Trí hài hước, sôi nổi, còn Vu Cảnh Lam chín chắn, điềm đạm. Vì thế, phần lớn thời gian Tiêu Thủy Quang đều chơi cùng La Trí. Vu Cảnh Lam thường đi với Cảnh Cầm, hai anh em họ rất hòa thuận. Thỉnh thoảng, trước mặt Thủy Quang, Cảnh Cầm lại khen anh trai mình tài giỏi ra sao, thông minh thế nào. Nhiều lần như vậy, Thủy Quang không chịu được phải lên tiếng: “Đúng đúng đúng, anh Cảnh Lam của cậu là tuyệt vời nhất! Bao giờ cậu không cần anh ấy nữa thì nhượng lại cho mình, để mình cũng được kiêu hãnh một lần.” Những lúc như vậy, Vu Cảnh Cầm luôn bật cười thích chí. Tiêu Thủy Quang, La Trí, Vu Cảnh Lam và Vu Cảnh Cầm là thanh mai trúc mã đích thực, từ lúc có nhận thức đã bắt đầu chơi với nhau và biết rõ gia đình của nhau. Sau khi lên cấp ba, Thủy Quang và Cảnh Cầm được xếp vào hai lớp khác nhau. La Trí cười, trêu là cặp song sinh cũng đến ngày phải tách rời rồi. Năm lớp mười, kết quả học tập của Thủy Quang rất tốt, luôn đứng trong tốp năm của lớp, tốp mười của khối. Đương nhiên, để có thành tích này, cô đã phải nỗ lực hết sức mình. Một lần, sau khi thi xong, người bạn cùng bàn với Thủy Quang tấm tắc: “Tiêu Thủy Quang, cậu lại nằm trong tốp năm của lớp rồi, cậu may mắn thật đấy!” Thủy Quang nghĩ thầm: “Bà cô của tôi, thi cử thế này mà cậu nói là may mắn, mình không vui đâu nhé! Mình phải cố gắng nhiều lắm đấy, trên lớp luôn chăm chú nghe giảng, về nhà lại chăm chỉ làm bài tập, chưa đến mười một giờ thì chưa đi ngủ. Đây hoàn toàn là kết quả của sự nỗ lực. Đương nhiên, một phần là do mình thông minh nữa!” Hôm đó, hết giờ học, Thủy Quang tựa đầu bên cửa sổ nghĩ vẩn vơ. Cô phát hiện ra, so về thông minh, cô không thắng được Vu Cảnh Lam, so về may mắn, cô không bằng La Trí, còn về siêng năng, cô không bằng Cảnh Cầm. Cảnh Cầm đi vệ sinh cũng cầm Đường thi, Tống từ, ăn cơm cũng nghĩ đến thuyết tương đối… Cô nàng chưa bao giờ rơi khỏi tốp năm của khối, hai anh em nhà họ quả thực đều rất lợi hại. Thủy Quang càng nghĩ càng bi quan, thở dài một tiếng. “Tại sao mình lại xui xẻo thế này chứ?” Bạn cùng bàn lườm cô một cái, nói: “Được hời còn than lỗ!” “Cô nương, tại sao cậu cứ thích châm chọc mình vậy? Sao không đi soi mói người xếp thứ nhất trong khối ấy?” Cô bạn kia “xí” một tiếng, đáp: “Mấy người đó cao xa quá, mình không với tới, đành xuống tay với kẻ ở gần vậy!” Cô gái thẳng tính nhưng phải cái ác khẩu này tên là Thang Mạt Lị. Cô nàng cực kỳ ghét cái họ “Thang” của mình vì cảm thấy nó rất tầm thường, vì thế, ngay từ lúc khai giảng, cô nàng đã tuyên bố với mọi người rằng, đừng bao giờ gọi cả họ của cô ấy, chỉ cần gọi Mạt Lị hay Lị Lị là được. Thế là, năm học vừa bắt đầu, mọi người còn chưa nhớ hết mặt nhau nhưng cô nàng đã được mọi người thân thiết gọi là Lị Lị rồi. Đúng là lanh lợi hết phần của người khác. Gần chục năm sau, Thang Mạt Lị khoác vai Thủy Quang mà than thở: “Tiêu Thủy Quang, nhìn thấy cậu cứ như nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ vậy! Cậu là nhân chứng duy nhất cho thời thanh xuân tươi đẹp của mình.” Thủy Quang muốn đáp lại một câu “mình cũng vậy”, nhưng cảm thấy ngượng miệng nên thôi. Suốt những năm cấp ba, Thủy Quang hầu như sống trong mông lung. Cô chỉ rõ ràng nhất hai việc: phải thi đỗ đại học và cô thích Vu Cảnh Lam. Nếu hỏi Thủy Quang dành tình cảm cho người con trai ấy từ khi nào, có lẽ bản thân cô cũng không trả lời được. Cô thích sự trầm mặc của anh,thích ánh mắt tĩnh lặng của anh, thích mái tóc đen bóng và cả chất giọng từ tốn, mạch lạc khi anh nói chuyện. Thủy Quang nhìn ra cửa sổ theo thói quen, tiết trời xuân ấm hoa nở này luôn khiến con người dễ xúc động. Kết thúc tiết học cuối, tiếng thu dọn đồ đạc huyên náo cả căn phòng, người thì về nhà, người thì đến căng tin ăn cơm. Thủy Quang chậm rãi đặt những cuốn sách tối nay phải đọc vào cặp sách, Vu Cảnh Cầm đứng ngoài cửa lớp gọi cô. “Thủy Quang, đi thôi!” Thủy Quang ra khỏi phòng học. “Đói chết đi được! Tiểu Cầm, có bánh quy không?” “Không, hồi sáng bị anh mình lấy mất rồi, anh ấy nói hôm nay có trận đấu bóng đá, có thể sẽ đói!” Vu Cảnh Lam đúng là thiên tài! Lớp mười hai rồi còn có thời gian và hứng thú đá bóng. Kể ra thì cũng lạ, với một nam sinh sạch sẽ, ngăn nắp như Cảnh Lam, mấy môn thể thao như cờ vây hoặc bơi lội có vẻ thích hợp hơn. Nhưng khi Thủy Quang xem một trận bóng của Vu Cảnh Lam, ánh mặt trời chiếu vào gò má anh làm toát lên vẻ thanh xuân tươi tràn sức sống, khiến người ta phải ngỡ ngàng rung động. Nhưng sự rung động của Thủy Quang không phải bởi một khoảnh khắc nhất thời này, mà đã được tích lũy sau rất nhiều năm. Cô thích Vu Cảnh Lam. Thủy Quang và Cảnh Cầm vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Ra đến cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng dong dỏng cao của Vu Cảnh lam trong ánh chiều tà, bên cạnh là La Trí. Hai cô đến gần thì nghe thấy La Trí nói: “Hôm nay sảng khoái quá! Tuần này chết ngộp trong đống bài vở và thi cử, quả nhiên vận động toát mồ hôi là phương pháp xả stress hữu hiệu nhất!” Vu Cảnh Lam gật đầu tán thành. Trông thấy Tiêu Thủy Quang và Cảnh Cầm, anh vẫy tay với hai cô. Cảnh Cầm ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại tốt bụng đợi bọn em thế?” “Đã bao giờ bọn anh không tốt bụng đâu?” La Trí đi đến kéo tay Thủy Quang: “Thủy Quang, làm gì mà cúi gằm mặt thế? Thủy Quang nói: “Em xấu hổ.” La Trí trợn tròn mắt. “Khiếp! Nổi hết cả da gà rồi.” Thủy Quang vốn dịu dàng, nhưng vì từ nhỏ đã chơi với La Trí nên có dịu dàng đến mấy thì vẫn pha chút lém lỉnh. Điều này, La Trí đương nhiên biết rõ nhất. Thủy Quang cười cười, ôm bụng nói: “Đói quá, về nhà thôi, em muốn ăn thịt.” La Trí châm chọc: “Con gái con đứa, động tí là gào lên đòi ăn thịt, chả ra làm sao!” “Nhưng rõ ràng là ăn thịt ngon mà! Haizz… Nghĩ đến lại càng đói!” Cảnh Cầm cười sặc sụa. “Thủy Quang là người thật thà nhất.” La Trí than thở: ”May mà dáng em không đến nổi nà, chứ không ăn thành heo rồi sau này không lấy chồng được đâu.” Nhiều năm sau, khi Thủy Quang đã chính thức thành “gái ế”, cô cảm thấy cái miệng của La Trí đúng là miệng quạ đen. Có điều, cô vẫn chẳng béo lên là bao. Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này. La Trí vừa dứt lời, Vu Cảnh Lam đã lấy gói bánh quy từ trong túi ra đưa cho Thủy Quang. “Thủy Quang, ăn tạm đi.” Thủy Quang vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn. Vu Cảnh Cầm “ơ” một tiếng rồi hỏi: “Anh chưa ăn à?” Vu Cảnh Lam nói: “Quên mất.” Năm đó, sau khi thi đại học, Vu Cảnh Lam và La Trí phải đến thành phố khác học tập. Hai chàng trai trong đại viện đều vinh danh bảng vàng, ba gia đình liền mở tiệc rượu mời thân hữu láng giềng đến chúc mừng. La Trí đỗ vào một trường khá có tiếng ở huyện bên cạnh, Vu Cảnh Lam thì phải lên tận miền Bắc xa xôi, đương nhiên, cũng là một trường có danh tiếng. Ngày đó, dưới gốc cây đa lớn, một vài người đã uống say. Dường như Thủy Quang cũng vậy, cô bóp chặt lon bia rỗng, nhất thời xúc động làm một chuyện ngu ngốc. Thấy mọi người xung quanh đều đang chúc mừng Cảnh Lam, cô đứng lên, nói: “Cảnh Lam, em thích anh.” Xung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Thủy Quang khẽ lặp lại: “Em thích anh!” Người con trai ấy quay đầu lại nhìn cô, mắt anh vẫn đen và trầm tĩnh hệt như khi anh kèm cô học. Anh từ tốn nói: “Thủy Quang, em say rồi.” Say ư? Về sau, khi uống rượu với bạn đại học, Thủy Quang có thể lấy một địch ba. Đám bạn của cô cũng phải thốt lên: “Tiêu Thủy Quang, cậu đúng là nữ trung hào kiệt! Sao mình chưa thấy cậu say bao giờ vậy?” Vu Cảnh Lam à, từ nhỏ em đã có thể uống rượu, biết uống rượu, thích uống rượu, vì sao anh lại không biết? Thủy Quang thầm nghĩ. Bà Tiêu lúng túng nói: “Trẻ con nghịch ngợm ăn nói lung tung đấy mà, mặc kệ chúng nó!” Các trưởng bối đều khoan dung nhìn cô. Cảnh Cầm nhẹ nhàng kéo tay áo Thủy Quang. “Cậu sao vậy?” La Trí cũng chau mày. Không ai cảm thấy đây là chuyện tốt nên chẳng để ý đến, chẳng ai tin, họ chỉ coi đây là một trò nghịch ngợm mà thôi. Thủy Quang vẫn nhìn Cảnh Lam. Ánh mắt như muốn nói, vì em nhỏ hơn anh, anh cảm thấy không đáng tin cậy phải không? Anh không tin, hay là anh không muốn đón nhận cho nên lựa chọn phớt lờ lời em? Thực ra, anh chỉ cần tùy tiện cho em một lý do, gì cũng được, miễn là đừng phớt lờ như thế. Thủy Quang nhoài người lên bàn, giơ giơ lon bia, nói: “Mẹ ơi, con uống say rồi.” Bà Tiêu dở khóc dở cười, xoa xoa gò má con gái. Đầu tháng Chín, Vu Cảnh Lam và La Trí lên đường. Thủy Quang đi tiễn La Trí, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì cô vốn thân với La Trí hơn với Vu Cảnh Lam. Nhân lúc mẹ mình không có mặt, La Trí nói với Thủy Quang: “Cảnh Lam cậu ấy… lo lắng chuyện học hành của em bị ảnh hưởng. Đợi em thi đại học xong rồi…” Thủy Quang ngắt lời: “Cho dù em có yêu đương cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học. La Trí, cảm ơn anh đã an ủi.” La Trí thở dài. “Gọi câu “anh trai” đi, phải vậy anh mới thấy mình được an ủi. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng gọi anh là anh trai.” Thủy Quang mỉm cười. “Anh trai, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.” Dù bạn cảm thấy mệt mỏi, u buồn hay hạnh phúc, thời gian vẫn cứ trôi mà không dừng lại vì tâm trạng của bất cứ ai. Kỳ thi quan trọng đầu tiên của lớp mười một, Thủy Quang lại đạt thành tích cao, đứng thứ ba trong khối. Mạt Lị cô nương liếc xéo một cái. “Quỷ chứ không phải người!” Thủy Quang nghĩ thầm, gọi mình là quỷ còn tốt hơn bảo mình ăn may. Hôm ấy, Thủy Quang đi tìm Cảnh Cầm, cô nàng đang đứng ngoài hành lang gọi điện thoại. Trông thấy Thủy Quang, Cảnh Cầm liền kéo tay cô, vừa đi vừa nói: “Em xếp thứ năm đó, anh có nên khen ngợi một câu không nhỉ?” Hai người ngồi cạnh bồn hoa, Thủy Quang ngẩng đầu nhìn những tia nắng lọt qua tán cây, chợt cảm thấy thiên nhiên thật kỳ diệu, sau đó cô nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Lần này Thủy Quang xếp thứ ba toàn khối đấy! Giỏi không?” Không biết đối phương đã nói gì , Thủy Quang lại bị những tia nắng này làm cho hoa mắt, cô đứng lên. “Mình về lớp đây, váng đầu quá.” Cảnh Cầm “ơ” một tiếng, khi sực tỉnh thì Thủy Quang đã vẫy tay nói “bye bye” với cô rồi. Thủy Quang thấp thoáng nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Thủy Quang váng đầu, quay về lớp rồi.” Thủy Quang không nói dối, đúng là váng đầu thật. Cô quay về phòng học liền nhoài người ra bàn. Bạn cùng bàn đẩy đẩy cô, hỏi: “Sao thế? Đã xếp thứ ba toàn khối rồi còn buồn bã gì nữa?” Thủy Quang nghiêng đầu. “Mạt Lị cô nương, mình đang rất buồn phiền, cậu còn đẩy nữa mình sẽ cắn cậu.” Thang Mạt Lị ‘hừ” một tiếng. “Cắn chết cậu!” Thủy Quang đành ngậm ngùi chịu thua. Kỳ nghỉ hè lớp mười một đến thì nhanh mà đi thì vô cùng chậm. Ngày đầu tiên, Thủy Quang ở nhà ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Lúc cô dậy ăn trưa thì đã thấy bố về nhà. Hiếm khi bố cô từ quân khu về nghỉ ngơi, ông lắc đầu nói với bà Tiêu: “Khuê nữ nhà ta nhõng nhẽo thành quen rồi.” Thủy Quang bất mãn, chẳng qua cô chỉ ngủ nướng một hôm thôi mà, đâu đến nỗi chứ! Nhưng là một quân nhân sống rất kỷ luật, một giây ông Tiêu cũng coi trọng, cho nên hành vi ngủ nướng của cô con gái rượu tuyệt đối không thể chấp nhận được. Dưới sự bức bách của bố, Thủy Quang ăn xong liền chạy ra ngoài sân, thấy cửa lớn nhà họ Vu đang mở, cô lấy làm lạ. Tối qua Cảnh Cầm nói sáng nay cùng bố mẹ đi leo núi, sao có thể về sớm như vậy? Cô bèn đi sang đó, chưa tới cửa đã gọi: “Về sớm thế Cảnh…” Chữ “Cầm” còn chưa kịp thốt ra thì đã bị đổi thành chữ “Lam”. Vu Cảnh Lam trông thấy cô, cũng hơi bất ngờ. “Thủy Quang, lâu rồi không gặp.” “Cũng phải nửa năm rồi nhỉ? Anh ăn cơm chưa?” “Anh vừa mới về.” “Có muốn sang nhà em ăn chút gì không, bố mẹ em đều có nhà.” Vu Cảnh Lam dịu dàng nói: “Thôi không cần đâu, Cảnh Cầm chắc sắp về rồi, anh vừa gọi điện thoại cho nó.” Nên nói gì tiếp đây? Hình như chẳng có gì để nói nữa. “Ồ, vậy em về nhé, khi nào Cảnh Cầm về em lại sang.” Vu Cảnh Lam nhìn cô một lát, khẽ nói: “Ừ.” Tiêu Thủy Quang bây giờ rất sợ mùa hè, cô sợ mình lại không cẩn thận nói ra những câu ngu xuẩn, sợ đối phương đáp lại “em nói gì, anh nghe không rõ”. Hai hôm sau, La Trí cũng về. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió, than thở: “Chớp mắt mà bốn đứa nó đều đã lớn rồi, nhanh thật!” Đúng vậy, nhanh thật! Nhưng sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm đến thế ? Thủy Quang quyết định đăng ký lớp học võ mùa hè. Từ hồi sáu tuổi, Thủy Quang đã được bố cho đi học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, trong nhà phần lớn đều là giải thưởng võ thuật, giấy khen của trường học lại chẳng được mấy tờ. Thủy Quang vào cấp ba, bà Tiêu bực mình tuyên bố: “Anh thật sự coi con gái chúng ta là con trai đấy à? Không đánh đấm gì nữa, tập trung học hành, không thi đỗ đại học thì xem em xử lý hai bố con thế nào!” Bà Tiêu hiếm khi thể hiện uy phong, nhưng hễ ra oai thì khí thế bức người, ông Tiêu không thể không đầu hàng. Thực ra ban đầu, Thủy Quang cũng cảm thấy khổ sở, con gái nhà người ta đều đi học ba lê, vĩ cầm, luyện chữ vẽ tranh, còn cô lại ngày ngày đứng tấn đá chân, luyện quyền luyệ cước, vừa đau vừa mệt, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, cô đã quen dần, tuy thỉnh thoảng vẫn thấy mệt nhưng không còn khóc vì đau đớn nữa. Lúc đạt được thành tích cao, cô còn thấy rất vui và tự hào, mặc dù vóc dáng nhỏ con nhưng đánh nhau thì chẳng kém cạnh ai. Có lần Cảnh Cầm bị một nam sinh bắt nạt, Thủy Quang chỉ cần vung tay vài đòn đã có thể đốn ngã tên đó lăn ra đất. Không phải cô hơn người ta về thể lực, mà là kỹ thuật, đấy mới chính là sức mạnh đặc biệt không thể thay thế. Từ khi lên cấp ba, Thủy Quang không luyện võ nữa mà tập trung vào việc học. Cô sợ thi trượt đại học sẽ khiến mẹ buồn, hơn nữa, cô cũng có mục tiêu của riêng mình, mục tiêu đó rất cao, không cố gắng không được. Ngày đầu tiên Thủy Quang đến lớp võ ghi danh thì tình cờ gặp Mạt Lị. Hai người nhìn nhau, Mạt Lị “hứ” một tiếng, Thủy Quang “haizz” một tiếng. Sau hôm ấy, cô nàng chua ngoa Mạt Lị không dám đẩy hay châm chọc Thủy Quang nữa. Không thể phủ nhận, bạo lực đôi khi có tác dụng hơn cả đạo lý. Kỳ nghỉ hè trôi qua một cách chậm chạp, Thủy Quang thì bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, nào là luyện võ, nào là ôn thi, vì thế, suốt tháng hè, La Trí luôn than vãn với Vu Cảnh Lam: “Con nhóc Thủy Quang kia cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, làm gì mà bận tối mắt tối mũi như thế?” Cảnh Lam chỉ trầm mặc không đáp, ánh mắt đăm chiêu. Năm lớp mười hai hệt như đánh trận. Thủy Quang từng bước tới gần mục tiêu của mình, tới gần anh. Cho dù anh không nhìn thấy, cho dù anh chẳng bận tâm. Tháng Sáu năm 2006, sau những cố gắng đã bỏ ra, Thủy Quang đã hoàn thành tốt kỳ thi đại học của mình. Ra khỏi phòng thi, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài. Cô cầm di động lên, lần đầu tiên gọi điện cho Vu Cảnh Lam. Chuông vang hai hồi thì có người nghe máy. Giọng nói trầm tĩnh của anh truyền đến: “Thủy Quang!” Khoảnh khắc đó, Thủy Quang cảm thấy hai mắt nhòa đi, sống mũi cay cay. “Cảnh Lam, em thi xong rồi.” “Ừm, anh biết.” “Em… có thể đăng ký vào trường anh không?” Người ở đầu máy bên kia im lặng giây lát rồi khẽ nói: “Anh đợi em.” Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa hè năm 2006, trên máy bay về Tây An. Sự cố hàng không vào tháng Sáu năm ấy được đưa tin trên cả báo chí và thời sự, cơ quan chức năng kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn. Sự cố ngoài ý muốn. Thủy Quang nhìn năm chữ đó, năm chữ đã khiến cho người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ không thể quay lại nữa. Cô ngồi trên giường, cả đêm không ngủ. Đêm đó, trong đại viện, không có ai ngủ cả. Tháng Chín năm 2006, Thủy Quang đặt chân đến trường đại học ở miền Bắc xa lạ này. Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trời mà anh đã từng ngắm, thì thầm: “Vu Cảnh Lam, anh nói sẽ đợi em, em đến rồi. Em đã giữ lời hứa, nhưng anh lại không…” Thủy Quang là một sinh viên xuất sắc. Ở ngôi trường nhân tài nhan nhản này, cô vẫn không hề bị chìm nghỉm, kết quả học tập tốt lại có nhiều sở trường, vừa hát hay vừa múa võ đẹp, vì thế, cô được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô đều từ chối. Mấy người bạn cùng phòng nói, Thủy Quang đã có người thương rồi, cũng là sinh viên trong trường, thỉnh thoảng cô còn viết thư cho người ấy. Năm 2007, Thủy Quang nuôi một chú chó chăn cừu, đặt tên là Edward. Cô thuyết phục được quản lý ký túc xá cho mình nuôi nó ở gian phòng dưới tầng trệt. Đám bạn cùng phòng đều thích Edward, đồ ăn chuẩn bị cho nó còn phong phú hơn cả cho mình. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Thủy Quang lại đưa Edward ra ngoài đi dạo, cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ nhạt. Mùa xuân năm 2008, Thủy Quang cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ. Cô tự nhủ với chính mình, đừng giẫm lên dấu chân của anh ấy mà đi nữa, đừng lặp lại câu “anh ấy đang đợi mình” nữa! Tiêu Thủy Quang, không có ai đang đợi mày, không ai cả… Cô nguyện rằng anh cứ mãi ở tít trên cao, chứ đừng xa cách cô như bây giờ. Cuối cùng, cô nói, em trả tự do lại cho anh… Hôm đó, Thủy Quang nhận được điện thoại của Cảnh Cầm. “Trong di vật của anh mình, có một bức thư viết cho cậu. Thực ra không hẳn là thư, anh mình kẹp nó trong sách, giống như bookmark.” (bookmark: thẻ đánh dấu sách) Thủy Quang: Hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về. Cảnh Lam Hè năm 2005 Thủy Quang khóc nấc không thành tiếng. Khi ấy, Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn hoa phía sau giảng đường đại học, có một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài mà khóc đến tuyệt vọng. *Nguyên văn của câu thơ trên: “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”. Câu này có xuất xứ từ một bức thư của Tiền Vũ Túc Vương viết cho phu nhân của ông. Ý nghĩa là: 1. Hoa trong ruộng trên bờ đã nở rồi, nàng có thể vừa thưởng hoa vừa chầm chậm quay về. 2. Hoa bên đường đã nở rồi, nàng có thể thong thả đợi ta quay về! 3. Trên lập trường của tác giả thì nó biểu hiện cho tình yêu sâu sắc và kín đáo của người chồng dành cho người vợ. ... Mời các bạn đón đọc Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em của tác giả Cố Tây Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực
Truyện Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của  Hữu Dung xoay quanh cuộc sống của anh, một người không tin vào tình yêu, kết hôn lại lạ điều anh không tin tưởng. Đối với anh chỉ có một điều quan trọng và anh có thể tin được chính là công việc. Mục tiêu giờ là làm sao chiếm lĩnh được toàn bộ lĩnh vực kinh doanh của tông ty mình. Ngoài ba mươi mà anh vẫn chưa lập gia đình chính là lý do khiến anh bị chèn ép. Anh quá cứng đầu nên không còn cách nào khác mọi người phải sắp xếp để anh đi xem mắt. Liệu anh có thể tìm được người vừa ý hoặc đơn thuần lại là hợp đồng hôn nhân? *** Sau buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hồng Lực, các cấp quản lý vẫn tiếp tục bàn luận, các chủ đề ngày càng quan trọng, bí mật. Không còn cách nào khác mà, vì các quản lý của công ty đều là tinh anh trong giới, họ khó có thể bỏ qua tâm trạng căng thẳng để vui đùa, dĩ nhiên muốn chơi đùa không lo nghĩ thì chỉ có ở nhà. Huống chi hiện tại mèo chó lẫn lộn, lỡ như bị chuốc say nói linh tinh hoặc nằm lại ngoài đường thì thật là khó coi! Ba giờ sáng, trong phòng bao của một câu lạc bộ sang trọng có chế độ hội viên, ngay từ đầu đã nghe thấy những lời mơ hồ. "....Khâu, Khâu tổng, tới nào, tiếp tục nào ~" "Tiếp thì tiếp, ai, ai.... sợ...." Lời nói chưa hết đã nghe tiếng ngáy vang lên thay. "Tôi không có say, uống thêm chục ly nữa cũng không có vấn đề gì..." Nữa giờ sau, dần dần, những lời say trong gian phòng cuối cùng cũng bị tiếng ngáy thay thế. Trên bàn đá cẩm thạch có một đống chén bát bày la liệt, mà một đám tinh anh bình thường chỉnh tề sắc bén cũng đang nằm ngổn ngang vắt vẻo trên ghế sa lon.   Mời các bạn đón đọc Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của tác giả Hữu Dung.
Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông
 Anh nói em là mặt trời nhỏ của anh, đưa anh thoát ra khỏi thế giới tăm tối. Nhưng anh không biết, anh chính là ánh nắng những ngày đông, xua đi lạnh giá bủa vây quanh em. Có anh, em một lần nữa cảm nhận tình yêu ấm áp, để em không còn cô đơn tự mình chống chọi với sóng gió.    Em nói anh là ánh nắng mùa đông, mang đến cho em ấm áp. Nhưng em không biết, em chính là mặt trời nhỏ của anh, chiếu sáng cuộc đời anh. Ông trời cướp mất cha mẹ anh, nhưng lại đưa em đến bên anh. Em là sự bù đắp tuyệt diệu nhất mà anh nhận được. Lời của tác giả: Lần đầu viết truyện, tay nghề vẫn còn non nớt. Hy vọng mọi người đọc xong góp ý để mình sửa đổi cho truyện hay hơn. *** Cô gái nhỏ lòng vòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ, nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học. Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào. “Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.” Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Cô gái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như là con lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên một chỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấy tên kia có vẻ tức giận. “Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.” Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp đảo cả một đám người. “Thằng khốn, dám không để ý lời tao.” Tên cầm đầu bọn côn đồ giơ cây gậy vẫn cầm trên tay lên, định đánh vào người chàng trai.   Mời các bạn đón đọc Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông của tác giả Louis Thùy Trang.
Trêu Chọc Tướng Quân
Chọn truyện, phàm là những bộ có đính kèm dòng chữ “nữ cường” tôi đều không ngần ngại mà click vào. Tuy nhiên, thể loại truyện này lại quá hiếm hoi, để tìm một bộ truyện hay quả thực không dễ chút nào. Nếu xòe tay đếm thử, có lẽ đây là bộ thứ ba khiến tôi vừa ý. … Nữ chính Mộ Tinh Đan vốn xuất thân từ gia đình hắc đạo, cuộc sống thường ngày đã quen với cảnh chém giết, cũng tự tôi luyện cho mình một thân võ học. Thân phận đặc biệt, tính cách lại có phần quái dị nên Tinh Đan không kết giao với nhiều người, quanh đi quẩn lại chỉ có hai người bạn là Trạm Sơ Bạch và Liễu Bình Lục. Vốn nghĩ cuộc sống vô vị cứ thế trôi qua nhưng biến cố đột nhiên ập đến. Cha mẹ bọn họ đều tử nạn trong một tai nạn máy bay, trên đường chạy trốn sự truy đuổi của những người họ hàng tham lam cả ba lại xui xẻo xuyên không vào một thế giới khác. Không thể chống lại ý trời, cả ba người đều có sự thỏa hiệp riêng với số mệnh của mình. Đối với Mộ Tinh Đan nàng mà nói kỳ thực xuyên không thực ra cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ đổi địa điểm quậy phá mà thôi. Nếu ông trời đã đưa nàng đến đây, nàng tuyệt đối khiến chỗ này trời long đất lở, biến nơi chim không thèm đẻ trứng thành một tuyệt đại tửu lâu náo nhiệt trước nay chưa từng có. Sở hữu dung mạo “thiên tiên hạ phàm” cùng khả năng điều chế rượu siêu đẳng, Mộ Tinh Đan – Tinh cô nương nhanh chóng nổi tiếng Biên Thành, phàm là nam nhân đều ôm ấp mộng tưởng được Tinh cô nương liếc mắt nhìn một cái cũng tốt. Ấy vậy mà duy chỉ có hắn đối mặt với ôm ấp yêu thương của nàng liền ghét bỏ, vô tình hữu ý khơi gợi hứng thú chinh phục trong nàng. Thịnh tướng quân Thịnh Hạo Thiên… Phàm là nam nhân chỉ cần ta ngoắc tay sẽ tự mình nhào đến thế nhưng đến ngươi lại khó khăn như vậy? “Một đại mỹ nữ như ta cũng đã tự mình đưa tới cửa, vậy mà ngươi lại không hề có bất cứ hành động gì. Chẳng lẽ là ta biến dạng rồi sao? Câu dẫn không được ngươi?” … Đường đường là đại tướng quân trẻ tuổi nhất Phi Phượng Vương Triều, mỗi khi xuất binh liền nắm chắc thắng lợi trong tay… Thế nhưng đó đã là chuyện của niên đại nào rồi. Từ khi nữ tử tên gọi Tinh cô nương kia xuất hiện, cuộc sống của Thịnh Hạo Thiên liền thay đổi, tâm trí chàng bởi nữ nhân “lớn mật” này mà rối thành một đoàn, nắm không được mà buông cũng chẳng xong. Vô tình cứu nàng khỏi đám lưu manh ngoài phố, đổi lại liền bị nàng đem ra đùa bỡn. Hết “vạch áo” dụ dỗ chàng, lại dựng chuyện lừa chàng vào khuê phòng. Nữ nhân này rốt cuộc đã đánh rơi chữ “tự trọng” từ lúc nào, lại dám giữa thanh thiên bạch nhật “trêu chọc tướng quân” chẳng màn đến ánh mắt khinh miệt của người đời. Vô tình cứu nàng khỏi hồng xà, đổi lại liền bị nàng động tay động chân lột sạch quần áo, ôm ấp trọn đêm dài, hữu tâm vô lực nhìn đại danh tướng quân “không gần nữ sắc” bị nàng phá hủy trong gang tấc. Dù nàng không màng đến danh tiết nhưng thân nam tử hán đại trượng phu, Thịnh Hạo Thiên chàng nhất định phải phụ trách cô nương tùy tiện kia, tuyệt đối không cho nàng có cơ hội ra ngoài gây họa với nam nhân khác. Thế nhưng, vì cớ gì khi chàng nhìn rõ tâm mình muốn cùng nàng kết tóc trăm năm, nàng liền tránh không muốn gặp mặt … “Cái cô nương lằng nhằng này thực sự muốn ép điên hắn sao?” ... Mỗi khi đọc xong một bộ truyện nào đó, tôi thường có thói quen đặt mình vào nhân vật, khi thì nam chính khi lại nữ chính. Khi đọc bộ truyện “Trêu chọc tướng quân”, kỳ thực tôi cũng theo lệ cũ mà thực hành, hết hóa thân thành Mộ Tinh Đan hiện đại lại thử vai Thịnh tướng quân “cổ hũ”. Dù có là nhân vật nào đi nữa, tôi chắc rằng mình vẫn như cũ bị đối phương thu hút. Một Mộ Tinh Đan hiếu động nhưng thiếu người bảo bọc; một Thịnh Hạo Thiên mạnh mẽ nhưng cuộc sống đơn điệu nhàm chán. Khiếm khuyết của người này vừa vặn trở thành mảnh ghép của người khác… Dường như ông trời cũng có lý lẽ riêng nên mới đưa hai con người ở hai thế giới gần lại bên nhau. Về cơ bản, tôi tương đối hài lòng với nội dung bộ truyện. Mạch truyện rõ ràng, ngôn từ không thừa thải, mỗi nhân vật lại có một nét tính cách riêng… Dù không phải là bộ truyện xuyên không hay nhất nhưng tin rằng đây là bộ truyện đáng đọc. Công tác “nhá hàng” đã xong, phần review dựa trên cảm nhận của bản thân nên chắc chắn không thể trùng khớp với toàn bộ ý kiến bạn đọc. Mong rằng các bạn cũng sẽ giống như tôi, tìm được điểm lý thú riêng để yêu thích bộ truyện này. Sắp đến đợi nghỉ lễ dài ngày, vẫn là nên tìm điểm mát mẻ để tránh nắng Sài Gòn thôi. Chúc các bạn nghỉ lễ zui zẻ nhé! Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trên vùng biển tối đen như mực, một con thuyền nhỏ bé được trang bị hết sức hiện đại, lộ ra một ngọn đèn mờ nhạt, nhấp nhô phiêu đãng trong gió. Trên boong thuyền, ba cô gái với ba phong cách khác nhau đang giáp mặt ngồi vây quanh một chỗ, không dám tin chỉ bởi vì nhất thời tự tin mà làm cho chính mình lâm vào khốn cảnh phải lênh đênh trên biển thế này. Một người trông có vẻ ngây thơ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, cô gái có hai bím tóc dài hai bên nhịn không được than thở, "Ai ai! Thật là sai lầm lớn! Không nghĩ tới tớ bận rộn nửa ngày, cuối cùng lại thua bởi thời tiết." Một cô gái khác với mái tóc xoăn dài, dáng vẻ có chút diêm dúa hừ nhẹ một tiếng, dùng ngọn đèn mỏng manh trên thuyền kiểm tra móng tay của mình, "Còn dám nói, lúc trước rốt cuộc là ai nói kế hoạch này tuyệt đối chắc chắn, kết quả thì sao? Nhìn tình cảnh hiện tại của chúng ta xem, còn có móng tay đáng thương của ta nữa! A, tớ mất hai giờ để vẽ trang trí móng tay tất cả đều bị phá hỏng." "Tất cả đều câm miệng!" Cô gái cuối cùng bị tóc dài che nửa bên mặt mở miệng, chỉ lộ ra một bên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã tái nhợt khó có thể tin, từ xa nhìn lại còn tưởng rằng đang thấy được cụ thể hoá hai chữ "rủi ro" trên mặt cô gái. Ba người đơn độc di chuyển ở trên vùng biển không biết tên này tuyệt đối không phải bởi vì các cô có lá gan lớn, hoặc là đang tiến hành cái gọi là hành động phiêu lưu mạo hiểm, mà là bởi vì các cô đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau. Tài sản quá mức kinh người, mà cha mẹ các cô lại trùng hợp ngồi chung một máy bay nên bất hạnh gặp nạn, thân thích trong nhà lại quá mức tham lam nghĩ muốn đưa các cô vào chỗ chết, mới khiến cho ba cô gái lựa chọn bắt tay nhau hợp tác tìm cách trốn đi. Cũng may là bình thường các cô tự bảo vệ mình quá tốt, làm cho mấy thân thích này đối với các cô cũng không phòng bị nhiều, để ba người có đầy đủ thời gian đối phó để xử lý xong toàn bộ mọi việc, mang theo túi xách nhỏ với "Giá trị xa xỉ" của các cô chạy trốn. Các cô tính lên tàu biển chở khách chạy định kỳ để ra biển. Nhưng cái gọi là người tính không bằng trời tính, các cô trăm triệu lần không ngờ được sẽ gặp phải bão lớn ở trên biển, đánh chìm cả chiếc thuyền. Thủy thủ đoàn rốt cuộc có thoát được hay không thì các cô không biết, các cô xuống thuyền nhỏ lao ra khỏi trung tâm cơn bão quỉ dị kia, cố gắng theo gió vượt sóng, may mắn không có chết chìm ở trong cơn bão mãnh liệt kia. Thế nhưng sau khi lao ra khỏi cơn bão, các cô lại bị lạc phương hướng. Tại trong một mảnh đen kịt lại tràn ngập sương mù nồng đậm này trôi nổi hai, ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn tìm không thấy phương hướng chính xác. Hơn nữa, lúc này đây chiếc thuyền bé nhỏ anh dũng rốt cuộc cũng chính thức tuyên bố tử trận, động cơ chết máy không nói, ngay cả điện cũng mất, làm cho các cô chỉ có thể thắp lên một ngọn đèn dầu nhỏ miễn cưỡng cung cấp ánh sáng. Đột nhiên, trong một mảnh sương mù xuất hiện một chút ánh sáng trắng nhàn nhạt giống như khi mặt trời mọc, làm cho ba người vốn dĩ đang chán nản đều hưng phấn đứng dậy, nhịn không được thét lên về phía ánh sáng kia. "Có ánh sáng!" Đây đại biểu các cô cuối cùng đã có phương hướng thoát khỏi vùng biển rộng lớn mênh mông sương mù này! Mộ Tinh Đan vừa rồi còn đau lòng cho bộ móng tay sặc sỡ của mình gần chết, nhìn thấy ánh sáng kia vừa la vừa nhảy cẫng lên. "Đi lấy mái chèo nhỏ trong khoang thuyền ra đây đi!" Trạm Sơ Bạch vẻ mặt điềm tĩnh thoạt nhìn có vẻ ngây thơ non nớt hạ lệnh xuống. Liễu Bình Lục vội vàng đi vào trong khoang thuyền lấy ra mái chèo, sau khi thành thạo lắp đặt tốt, vội lấy ra một chai thuốc nhỏ từ trong hành lý, đổ từ trong bình ra một ít chất lỏng đặc chế bôi lên mái chèo."Đây! Chất đặc chế làm giảm bớt lực cản độ trơn của mái chèo!" Loại chất đặc chế giảm bớt lực cản này, chỉ cần bôi một lớp mỏng, cho dù các cô đều là nữ sinh yếu đuối, cũng có thể dễ dàng có được thực lực chèo thuyền của tuyển thủ Olympic. Mời các bạn đón đọc Trêu Chọc Tướng Quân của tác giả Mã Kỳ Đóa.
Đừng Chơi Cùng Yêu Quái
Văn án:   Năm 1998, yêu quái chính thức được xóa khỏi danh sách khắc tinh của loài người, săn bắt yêu quái không còn hợp pháp nữa.   Năm 2010, luật pháp chấp nhận thân phận nhân loại của yêu quái, trong điều kiện không biến về nguyên hình thì sẽ hưởng mọi quyền lợi của nhân loại.   Ba mẹ Triệu Hề Hề là nòng cốt của tổ chức chống yêu quái, cho nên ngay từ nhỏ, Triệu Hề Hề đã được dạy là không được chơi cùng yêu quái ——   “Bọn chúng sẽ ăn thịt trẻ con, trẻ con không nghe lời cũng bị chúng nuốt vào bụng!”   “Yêu quái càng đẹp thì càng chuyên môn đi khắp nơi lừa lọc!”   “Chúng ta không giống bọn nó!”   “Nếu thấy yêu quái, ta phải tránh xa ra!”   Song lại chẳng ai ngờ rằng,   Lúc ba đưa bé đến nhà trẻ, vì bận đến mờ mắt, mà ba đã đưa Tiểu Hề Hề vào thẳng nhà trẻ yêu quái bên cạnh… *** Ở một giai đoạn mà yêu quái cùng con người sống hòa hợp với nhau, chúng không còn bị truy bắt hay săn đuổi như quá khứ, nhưng vẫn còn những bộ phận người không chấp nhận sống cùng yêu quái.   Ba mẹ của Triệu Hề Hề chính là một trong số những người chống đối đó, họ răn dạy đứa con gái lên ba của mình không được giao du cùng yêu quái, tiêm nhiễm vào đầu cô bé yêu quái là thứ vô cùng xấu xa. Nhưng mà ai ngờ được...   Bởi một chút nhầm lẫn “nho nhỏ”, do hai trường ở cạnh nhau, ba Triệu vô tình dắt cô con gái bé nhỏ nhập học vào trường mẫu giáo của yêu quái, khiến cô bé vinh dự trở thành bé con loài người đầu tiên học chung với yêu quái.   Thầy cô trong trường còn hoan nghênh cô bé - họ nghĩ đây là đứa bé loài người giúp gắn kết mối quan hệ giữa người và yêu đây mà.   Hề Hề bé nhỏ tỏ ra vô cùng vô tội, bé cũng đâu muốn học ở đây đâu, lúc mới bước vào lớp bé phải dùng hết sức bú bình của mình để khiến bản thân không khóc - khóc yêu quái sẽ ăn thịt bé mất. Nhưng bé cảm thấy học ở đây cũng tốt, sẽ không còn lũ bạn xấu chê bé béo, nói bé là con lợn.   Ẩn sâu trong truyện là tình cảnh Triệu Hề Hề chịu bạo lực học đường từ bạn bè, mới chỉ là cô bé lớp mầm đã sợ phải đến trường vì bị bạn bè trêu chọc ghét bỏ vì béo.   Khi bạn mới không chê bé béo, dù đó là yêu quái bé vẫn vui vẻ làm bạn cùng bọn họ. Ba mẹ Hề Hề lại càng vô tâm trước lời nói của con, bé mách ba mẹ rằng bạn bè đã bắt nạt bé, thì ba mẹ chỉ phớ lờ chh rằng là bé trai thích trêu chọc bé gái mà thôi.   Ở lớp học toàn yêu quái ấy, Hề Hề quen biết một bạn Hổ con, Hổ con không ngoan suốt ngày lên lớp chỉ nằm ngủ, nhưng thấy Hổ con cũng bị bạn bè bắt nạt vì không có ba mẹ, Hề Hề quyết định sẽ kết bạn cùng cậu ấy, sợ cậu ấy cô đơn đáng thương.   Ban đầu Hổ con không quan tâm trẻ con loài người này, với kinh nghiệm lang thang đó giờ, cứ gặp phải trẻ con là cậu sẽ bị con người đuổi đánh vì con họ bị dọa sợ, nhưng đó giờ cậu có làm gì đâu? Nên không dây vào đứa trẻ loài người này vẫn hơn. Nhưng mà đứa trẻ loài người này vậy mà cắt lông rối dùm nó, mua quần áo cho nó, lại còn mang thức ăn chia cho nó nữa, quấn lấy nó đòi làm bạn bè.   Đôi lúc Hổ con nghĩ nếu tất cả con người đều giống đứa trẻ này, nó đã sớm thống trị địa cầu. Độ ngốc manh của Hề Hề bé nhỏ còn làm cho giáo viên trong trường hoài nghi sâu sắc: liệu có phải con người đưa đứa bé này đến đây là âm mưu, muốn làm bọn họ chai sạn, làm cho bọn họ thấy con người đã không còn đủ sức uy hiếp.   Hề Hề thì vẫn cứ tự chơi tự vui, kết bạn được cùng Hổ con thì ngày ngày vui vẻ đi học, thi thoảng lại rủ Hổ con đi WC cùng mình, ngày ngày mơ ước biến thành công chúa áo quần xinh đẹp, cùng với bạn Hổ con ở trong một căn phòng nửa là kẹo nửa là thịt.   Khi biết con gái mình đã học ở trường mẫu giáo yêu quái, lại kết bạn cùng tiểu yêu quái, thấy con mình vui vẻ hơn xưa, ba mẹ của Hề Hề cũng dần gỡ bỏ định kiến kiêng kị yêu quái.   Hổ con biến được thành dạng người, được mời đến nhà Hề Hề chơi. Về sau Hổ con có ba có mẹ, lại được đặt cho cái tên Kim Trạch Trường. Hai đứa bé cùng nhau học từ bé còn hơi sữa đến tận cao trung, duy trì tình hữu nghị bền vững.   Hai người thân thiết làm cho giáo viên cao trung nghĩ hai thiếu nam thiếu nữ này yêu sớm, nhưng trời đất bạn bè chứng giám hai đứa đã dây dưa sến súa từ tận nhà trẻ rồi cơ, chỉ là thói quen vô cùng thuần khiết.   Hai đứa nhóc quen nhau từ nhà trẻ cứ cao hứng là lại muốn ôm ôm, bỗng một ngày đến nhìn còn không nhìn thẳng làm quần chúng xung quanh sốt ruột. Thì ra là thật sự yêu sớm sợ bị phát hiện nha!   "Đừng chơi cùng yêu quái" chính là một câu chuyện nhà trẻ, đơn thuần và hết sức đáng yêu. Gần như toàn bộ câu chuyện là cuộc sống của mấy đứa bé ba bốn tuổi, cần nhiều hơn là tình bạn bè, sự yêu thương quan tâm của ba mẹ hơn là tình cảm gái trai.   Truyện thích hợp cho những tâm hồn không muốn lớn, cần bổ sung chút vitamin đáng yêu, còn nếu các bạn muốn đọc truyện yêu đương thì đây không phải là lựa chọn tốt, hoặc đọc một chương cuối thôi chính là phần yêu đương đó hihi.   ----   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Không được xâm phạm nhân quyền!” “Yêu quái cút khỏi xã hội đi!” “Yêu quái không phải là nhân loại! Phản đối yêu quái gia nhập hiệp hội nhân quyền thế giới!” Đám đông tay cầm bảng lớn giọng đi đến, thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh. Mà người nổi bật nhất chính là cô bé đi sau cùng, bé có hơi mũm mĩm, buộc tóc hai bím, mặc áo khoác lông dày cộm, trông như con chim cánh cụt con đang đi phía sau bầy, đôi chân ngắn cũn cố gắng đuổi theo ba mẹ. Trên tay bé cầm tấm bảng nhỏ tự làm, bên trên dùng bút màu đỏ ghi rõ —— “Con sợ yêu quái.” Vừa đi bé vừa kéo ống tay áo của mẹ, trong âm thanh ồn ào la lớn khẩu hiệu, giọng non nớt của bé bị át hẳn đi: “Mẹ ơi, chúng ta đi ghi danh thôi.” Mẹ bé Triệu Hề Hề không nghe rõ, chỉ nói: “Con yêu, nhanh hô khẩu hiệu nào.” Cô bé bập bẹ hô khẩu hiệu: “Mời yêu quái ra khỏi xã hội loài người…” Những người còn lại đều hô là “cút khỏi”, nhưng bé nhớ cô giáo từng dạy rằng, lúc nói chuyện nhất định phải lễ phép, nên dù bé có ghét yêu quái cũng không thể mắng người ta được. Còn chưa hô khẩu hiệu xong, cô bé lại nhìn thấy có bạn nhỏ đeo cặp sách được người lớn dẫn vào nhà trẻ, vì vậy cô bé lại kéo tay áo mẹ mình —— “Mẹ ơi, chúng ta đi ghi danh đi! Không sẽ lỡ mất!” Những bạn nhỏ khác đều ghi danh xong rồi, nếu như cô bé không đi, sẽ bị bạn bè cười mất. Lần này Triệu Hề Hề nói lớn tiếng nên mẹ Triệu nghe rất rõ, cô ấy không vui, xụ mặt, khom người xuống nhỏ giọng quở mắng: “Đi học quan trọng, hay đuổi yêu quái đi mới quan trọng?” Tiểu Hề Hề rụt đầu lại, xòe bàn tay mũm mĩm của mình ra, nhỏ giọng nói: “Cô giáo nói, đi học rất quan trọng.” Mẹ Triệu sầm mặt, nhìn con gái mình: “Vậy nếu như ba mẹ bị yêu quái ăn thịt, con cũng cảm thấy đi học quan trọng hơn hả?” Ba mẹ bị yêu quái ăn thịt? Lập tức Triệu Hề Hề bị dọa sợ, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ. Mẹ Triệu thấy dáng Triệu Hề Hề sắp khóc thì càng tức giận hơn: “Khóc khóc khóc, lúc nào cũng khóc, khóc thì được cái gì?” Ba Triệu đứng bên cạnh ngăn lại, “Em đừng mắng con nữa, con còn nhỏ, để anh đưa con đi ghi danh trước, dù sao để con bé ở đây cũng không tiện.” Mời các bạn đón đọc Đừng Chơi Cùng Yêu Quái của tác giả Thành Nam Hoa Khai.