Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Luôn Có Người Đợi Anh - Tuyết Ảnh Sương Hồn

"Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã năm năm rồi. Em mất tin tức của anh cũng đã năm năm. Anh cứ không chịu gặp em, thậm chí còn không cho em liên lạc với anh. Em cũng biết tâm tư của anh, anh muốn để em quên anh đi. Nhưng Gia Kỳ, thời gian năm năm này, hơn một nghìn tám trăm ngày đêm, không có lúc nào em không nhớ đến anh. Anh có biết không? “Em muốn anh biết rằng, trên thế giới này, luôn có người đợi anh. Dù anh ở nơi nào, dù là lúc nào, vẫn luôn có một người như thế.” Gia Kỳ, đây là lời Man Trinh nói với Thế Quân trong cuốn tiểu thuyết “Bán sinh duyên”của Trương Ái Linh. Bây giờ, em muốn nói cho anh nghe: Em sẽ luôn đợi anh. Anh không xuất hiện một năm, em đợi anh một năm. Anh không xuất hiện mười năm, em đợi anh mười năm. Anh không xuất hiện cả đời, em đợi anh cả đời. Dù anh ở nơi nào trên thế giới này, xin hãy nhớ rằng, luôn có một người vẫn đang đợi anh... Gia Kỳ, em đợi anh, đợi đến khi Liên Diệp Điền Điền." *** Lúc trước, cô không hề chú ý quan sát anh ta, chỉ là thoáng thấy cái bóng mặc bộ com lê đen sang trọng trong tầm mắt của mình mà thôi. Lúc này, khi cô quan sát kĩ, khuôn mặt quen thuộc mới dần dần hiện ra. Tay cô bất giác run run. Không sai. Là hắn, chính là hắn. Nhờ một cái tên mà cô nhận ra kẻ thù tám năm trước. 1. Bảy giờ tối, tại một câu lạc bộ tư nhân sang trọng, Diệp Điền Điền và hai cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp đã đến nơi đúng lúc. Câu lạc bộ này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời ở một đoạn đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố G, được trang hoàng vô cùng sang trọng: những chiếc đèn chùm pha lê chiếu sáng rực rỡ, những tấm thảm thủ công dày dặn khiến ai nấy bước chân lên cũng đều êm ru không một tiếng động. Qua sàn kính trong suốt, có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố phía dưới lung linh như một dòng sông lửa, ngẩng đầu lên là bầu trời đêm bao la với những vì sao lấp lánh. Khung cảnh thành phố ban đêm đúng là đẹp mê hồn. Lầu quỳnh gác ngọc như thế này đương nhiên không phải là nơi người bình thường có thể đến. Những người đến đây nói nói cười cười cũng đều thể hiện rõ vẻ quý phái của kẻ có máu mặt. Bên cạnh những nhân vật này luôn có những người đẹp như hoa như ngọc. Sự hiện diện của các người đẹp trong trường hợp này giống như những chiếc đèn pha lê, những chiếc ly thủy tinh, những chiếc tách phỉ thúy, những đôi đũa ngà voi… đều là những đồ trang trí quý giá và đẹp đẽ. Diệp Điền Điền và đồng nghiệp của mình đến để làm những món đồ trang trí đẹp đẽ ấy. Tối nay, Chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn nào mở tiệc đãi khách ở đây. Họ đến để tiếp khách. Đây là công việc của họ. Người trong nghề gọi công việc này là “ăn cơm chùa”. Jack – trung gian mua giới là người hiểu rõ về công việc này nhất. Anh ta quản lý không ít những nữ người mẫu xinh đẹp làm thêm việc này: trang điểm lộng lấy và nổi bật rồi đến cùng ăn cơm một bữa là kiếm được tiền, còn có cơ hội kết giao với những người giàu kếch xù. Như vậy chẳng phải là miếng mồi béo bở hay sao? Sa Mỹ, một trong những nữ đồng nghiệp xinh đẹp của Điền Điền đã tưng thẳng thắn nói: “Nếu may mắn lọt được vào mắt xanh của một ông chủ lớn nào đó thì hằng ngày tôi cũng chẳng phải khổ sở đi những đôi giày cao gót cả chục phân diễu trên sàn catwalk nữa.” Họ làm việc cho công ty mỗi giới tầm trung nên đòi hỏi với người mẫu cũng không quá khắt khe, đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc người mẫu ở đây muốn có cơ hội nở mày nở mặt là điều cực kì mong manh, có khi tàn lụi hết cả tuổi thanh xuân cũng chẳng ăn nhằm gì. Thanh xuân tươi đẹp nhưng cũng rất ngắn ngủi. Vì biết thời gian không chờ đợi ai nên mọi người đều muốn nhân lúc còn trẻ trung, xinh dẹp mà lựa chọn một con đường tốt cho mình. Lấy được một người chồng đại gia dường như là con đường thênh thang sáng sủa mà những người mẫu xinh đẹp đều ao ước. Ở cái thời đại tôn thờ tiền bạc này, có cô gái nào mà không hy vọng bám được một đại gia cơ chứ? Những cô gái càng gặp nhiều thăng trầm trong cuộc sống lại càng tôm thờ chủ nghĩa thực dụng. Dù không lấy được người giàu thì cũng có thể dùng vốn tự có để chiếm ưu thế ở chỗ những người có tiền và cũng cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền. Điền Điền nằm trong số ít những người mẫu có quan niềm đồng tiền không phải là tất cả. Vì cô mới có mười tám, vẫn còn ở cái tuổi tôn thờ tình yêu, tin rằng có tình yêu thì uống nước lã cũng no, luôn coi khinh sự lệ thuộc vào các “Đại gia” như vậy. Điền Điền vừa mới vào đại học không lâu. Một hôm, sau giờ học, cô lên mạng tìm việc làm thêm thì thấy công ty này đang tuyển người mẫu. Các yêu cầu đều đáp ứng được nên cô đến phỏng vấn thử. Ba hôm sau ngày phỏng vấn, cô nhận được thông báo trúng tuyển. Sau vài tuần huấn luyện, cô đã chính thức nhận việc. Vừa mới vào làm, kinh nghiệm còn ít, cộng thêm tuổi còn trẻ, da mặt chưa đủ dày nên cô không nhận được những cồn việc như người mẫu lễ khánh thành, biểu diễn thời trang, trình diễn nội y, trình diễn áo tắm… Trước đây, công việc ăn cơm chùa cũng không đến lượt cô. Lầ này vì một người mẫu vốn đã sắp xếp từ trước không cẩn thận bị trẹo chân lúc xuống sàn diễn nên không thể tham gia được, Jack nhất thời không tìm ra người thích hợp, đành phải gọi điện bảo cô đến thay. Ban đầu, nghe nói công ty sắp xếp đi ăn cơm cũng là công việc, cũng có thu nhaaoj thì Điền Điền chỉ cảm thấy quá khó tin. Nhưng sau khi Jack giải thích cho cô thế nào là “ăn cơm chùa”, cô lại tỏ ra có phần e dè, sợ mình không ứng phó được. Jack bảo cô yên tâm và nói rằng mấy trường hợp này không khó xử lí, chỉ cần cười nhiều, nói ít, cử chỉ nhẹ nhàng, lịch sự là được. “Khách mà các cô tiếp đều là những người có thân phận, có địa vị, tuyệt đối không ngứa ngáy tay chân mà đụng chạm lung tung đâu. Topoi bảo đàm bọn họ đều là những quý ông lịch thiệp. Cô chỉ cần trang điểm phù hợp là OK. Được rồi! Trước tiên, cô và Sa Mỹ về nhà cô ấy thay trang phục và giày đi đã. Cô có teher mặc vừa đồ của cô ấy đấy. Tôi đã bảo Sa Mỹ cho cô mượn trước một bộ. Sau khi thay xong, cô cùng họ xuất phát nhé!” Jack lo nghĩ thật chu đáo. Từ ký túc xá trường đại học đến đây, Điền Điền chỉ mặc trên người chiếc áo thun màu hồng, hoàn toàn không phù hợpj để đi dự tiệc. Nhưng khi thay đồ ở nhà Sa Mỹ, chiếc váy dạ hội vai trần màu đen khiến Điền Điền có chút chần chừ, cô cảm thấy quá hở hang thì phải. Sa Mỹ phì cười: “Tiểu thư à, em làm nghề gì thế? Nghề người mẫu có thể xấu hổ, rụt rè hay sao? KHi nào tham gia trình diền nội y thì em mới biết thế nào là hở hang.” Nhìn một lượt những bộ đồ khác trong tủ, Điền Điền đành cười thương lượng: “Chị Sa Mỹ, hay là em thay bộ xường xám kia được không?” “Tùy em. Thật là phiền phức!” Nhận được cái gật đầu đồng ý, Điền Điền vội treo bộ váy dạ hội màu đen lên rồi mặc bộ xường xám đó vào. Sa Mỹ liên tục giục cô nhanh lên, buổi tiệc này không thể đến muộn được, họ nhất định phải đến trước các vị khách tham gia vào buổi tiệc sang trọng đó. Hớt ha hớt hải, cuối cùng họ cũng đến nơi đúng giờ dự định. Bước vào câu lạc bộ, sau khi được người ta dẫn đến một phòng VIP sang trọng, Điền Điền lướt nhìn một lượt thì nhìn ra tổng cộng có khoảng bảy, tám cô gái. Dường như họ đều ăn mặc rất mát mẻ, nhìn từ bộ nọ sang bộ kia, vạt áo càng lúc càng khoét cổ sâu hơn. Có một người ăn mặc khá kín đáo, một chiếc váy dài màu đỏ nhưng khi vừa xoay người thì lại lộ ra tấm lưng trần trắng mịn như tuyết đến tận eo. Trước đây, Điền Điền xem trên ti vi, các ngôi sao bươc lên thẳm đỏ cũng mặc như vậy, nhưng ngoài đời thường thì chưa bao giờ được thấy nên không tránh khỏi ngạc nhiên. Sa Mỹ có chút khinh thường nhếch mép: “Em thật giống cô bé nhà quê, cứ như chưa từng được đi đâu vạy.” Đến những nơi như thế này, Điền Điền có cảm giác mình như già Lưu (1) đến Đại Quan Viên vậy, mọi thứ nhìn tahays nghe thấy đều là lần đầu tiên. Cô không thể không thận trọng. Cô đi bên Sa Mỹ, hết sức chú ý đến lời nói, cử chỉ của mình. Sa Mỹ đến câu lạc bộ này ăn cơm chùa không phải lần đầu. Cô ta nói với Điền Điền, Chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc, người tổ chức buổi tiệc mời khách hôm nay, rất hào phóng. Mỗi lần như thế này đều phát bao lì xì cho các cô gái đến tiếp khách. Ngoài ra, khoản phí tiếp khách thì gửi trực tiếp về công ty các cô. Khoản tiền đó sẽ được công ty chia ra trả lương cho mọi người, còn lì xì thì người mẫu có thể giữ lại cho bản thân. Điền Điền nghe xong không khỏi tò mò nhìn xung quanh: “Chủ tịch Hoắc là vị nào thế ạ?” Sa Mỹ nói: “Bây giờ, Chủ tịch Hoắc không có ở đây. Có thể ông ấy đang ở bên trong phòng chờ kia nói chuyện với khách khứa. Lát nữa, khi ông ấy ra, nếu có cơ hội, chị sẽ giới thiệu em với ông ấy.” Tám giờ tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Chủ tịch hội đồng quản trị xuất hiện trong phòng VIP, ông có mái tóc hoa râm nhưng thần thái vẫn rất minh mẫn. Bên cạnh ông còn có hai người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Mắt Sa Mỹ lập tức sáng lên, cô thấp giọng nói với Man Lệ, một nữ dồng nghiệp khác: “Oa! Thật không ngờ tối nay còn có cả trai trẻ tuấn tú nữa. Trước đây, ở những buổi tiệc như thế này chỉ toàn các ông già thôi.” Man Lệ cũng cười phụ họa theo: “Đúng đấy! Em cũng tham gia mấy buổi tiệc của chủ tịch Hoắc rồi, lần nào cũng đều là các bác các chú nói chuyện với nhau. Chắn chết đi được! Xem ra, bữa cơm tối nay không còn nhàm chán như vậy nữa. Ít nhất cũng có trai đẹp để ngắm, không cần phải cau mày với các bác các chú.” Chính xác! Có vẻ như hai người trẻ tuổi đó nhiều lắm cũng chưa quá ba mươi. Có tất cả tám vị, tương đương với số người đẹp tiếp khách. Khi xếp chỗ, họ ngồi xen kẽ nam nữ, bên cạnh mỗi vị khách nam là một vị khách nữ. Đây là thông lệ của những buổi tiệc như thế này. Khi nhập tiệc, Điền Điền được xếp ngồi bên chủ tịch Hoắc. bên kia là một trong hai người trẻ tuổi lúc nãy. Anh ta mặc bộ com lê sang trọng rất hợp với mình. Thi thoảng, anh ta lại quay sang gật đầu mỉm cười với cô. Nụ cười nhạt nhẽo, khách sáo, ẩn chứa cả sự ngạo mạn. Điền Điền cũng mỉm cười đáp lại nhưng không hề có ý định trò chuyện. Cô không có kinh nghiệm trong những buổi tiệc tùng kiểu này. Cô còn nhớ những điều Jack nói: Mỉm cười nhiều, nói ít, cử chỉ nhẹ nhàng lịch sự là được. Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu. Nhân viên phục vụ lần lượt mang từng moins ăn đẹp đẽ như các tác phẩn nghệ thuật lên. Điền Điền chưa từng tham gia buổi tiệc nào cao cấp như thế nên cũng không hiểu rõ về nghi thức bàn tiệc cho lắm. Cô bèn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Sa Mỹ ngồi đối diện, nhất nhất làm theo cô nàng đến cả việc nhấc đũa hay đặt thìa. Ngồi bên cạnh Sa Mỹ là người trẻ tuổi còn lại. Cô nàng đang nói chuyện với anh ta cực kỳ vui vẻ. Các vị khách vừa ăn vừa nói chuyện, bàn luận về thị trường cổ phiếu tiền tệ, bất động sản… Điền Điền không hiểu nội dung những mẩu đối thoại của các bậc tinh anh trong giới kinh doanh này. Cô cũng không chắc làm một người đẹp tiếp khách thì phải như thế nào. Có điều, tình huống này cũng không yêu cầu cô phải rành những chuyện đó. Chỉ cần cô giữ thái độ chú ý lắng nghe và liên tục mỉm cười đáp lại là được. Nghe mãi nghe mãi, Điền Điền dần nhận ra rằng người trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình được đánh giá rất cao. Các bác các chú ngồi quanh đều khen ngợi anh ta, nào là tuổi trẻ hứa hẹn, nào là anh tài tuấn tú, vân vân và vân vân. Chủ tịch Hoắc càng đặc biệt đánh giá cao anh ta: “Gia Kỳ, ông Liên có một cậu con trai như cháu thật đúng là ngồi hưởng phúc được rồi đấy. Nếu Khởi Minh có thể bằng một nửa cháu thôi thì chú đã mãn nguyện lắm rồi.” Lời nói của Chủ tịch Hoắc khiến người trẻ tuổi còn lại có vẻ giận dữ. Anh ta dường như cười ngoài mặt mà hậm hực trong lòng. “Bố, tiếc là Liên Gia Kỳ có tốt hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì với bố cả. Còn con dù có không ra gì thì cũng vẫn là con trai ruột của bố. Bố có cần phải khen ngợi người khác và dìm con trai mình xuống như vậy không?” Không khí có chút ngưng trọng. Đây chính là lúc các người đẹp phát huy sở trường của mình. Sa Mỹ vội nở nụ cười như hoa thay đổi chủ đề cho không khí bớt căng thẳng. Khi khuôn mặt của Hoắc Khởi Minh đã dần dần dãn ra, chẳng có ai chú ý thấy sắc mặt của Điền Điền bỗng nhiên trắng bệch, lạnh toát. Cô ngoảnh đầu, trân trối nhìn Liên Gia Kỳ, người đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt cô như chiếc đèn pha chiếu rọi anh ta. Có lẽ là cảm giác được sự chú ý của cô, Liên Gia Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc trước, cô không hề chú ý đến anh ta, chỉ là thoáng thấy cái bóng mặc bộ com lê đen sang trọng trong tầm mắt của mình mà thôi. Lúc này, khi cô quan sát kĩ, khuôn mặt quen thuộc mới dần dần hiện ra. Tay cô bất giác run run. Không sai. Là hắn, chính là hắn. Nhờ một cái tên mà cô nhận ra kẻ thù tám năm trước. Điền Điền đột nhiên đứng bật dậy, chẳng nghĩ ngợi gì liền giơ cao tay phải, dòn toàn bộ sức lực tát vào mặt Liên Gia Kỳ một cái. Bốp! Một cái tắt dứt khoát khiến tất cả mọi người ngồi ở bàn tiệc đều vô cùng sửng sốt. Sự việc quá bất ngờ, mọi người đều tròn mắt kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sa Mỹ há hốc miệng như thể có thể nhét cả một quả trứng gà vào. Sau một hồi kinh ngạc, cuối cùng cô nàng là người bừng tỉnh trước tiên, vội vàng chạy đến kéo Điền Điền sang một bên: “Em làm gì thế hả? Em có biế mình đang làm gì không?” Sau cái tát trời giáng, má Liên Gia Kỳ lập tức hằn lên mấy vết ngón tay. Anh ta không kiềm được giận dữ liền đứng bật dậy nhưng vẫn cố gắng giữ phong độ. Tuy nhiên, từ kẽ răng anh ta phát ra từng tiếng lạnh lùng: “Thưa cô, không biết tôi có chỗ nào thất lễ với cô mà phải chịu một cái tát như vậy?” Điền Điền trừng mắt, nghiến răng, chậm rãi buông từng chữ một: “Liên Gia Kỳ, anh còn nhớ Diệp Chấn Hùng không? Tôi chính là con gái của ông ấy đây.” Lời nhắc nhở của cô quả nhiên có tác dụng, Liên Gia Kỳ vừa nghe đã thấy bàng hoàng. Cộng thêm ánh mắt giận dữ của cô, anh ta càng khó thốt lên lời. Mãi sau, anh ta mới lên tiếng, ánh mắt phức tạp lạ thường: “Hóa ra là cô.” Sa Mỹ nghe mà cứ cảm giác như đang lạc trong sương mù, chẳng hiểu gì cả. Nhưng bây giờ, cô nàng chỉ biết đó không phải là vấn đề quan trọng nhất. Họ là người ăn cơm chùa được công ty cử đến nhưng Điền Điền là ra tay đánh khách quý của chủ nhà ngay tại bàn tiệc. Điều này sao có teher được chứ? Cô vội bảo Điền Điền xin lỗi Liên Gia Kỳ. Điền Điền quả quyết từ chối lời yêu cầu của Sa Mỹ: “Cái gì? Muốn em xin lỗi ư? Em còn hận không thể cho anh ta thêm vào cái bạt tai nữa ấy.” Sa Mỹ lo lắng, thấp giọng thì thầm khiển trách cô: “Tiểu thư à, em đừng hành động bồng bột như vậy có được không? Tối nay, em đến đây là vì công việc. thái độ làm việc của em thế này là thế nào? Em có biết hành động này là đắc tội với khách hàng không? Chủ tịch Hoắc là khách hàng lớn của công ty đấy.” Điền Điền tự biết hành động của mình gây ảnh hưởng đến công ty nhưng thực sự cô không có cách nào khống chế nổi bản thân. Cô không thể xin lỗi Liên Gia Kỳ, cũng không thể làm như không có chuyện gì mà cũng mọi người ăn hết bữa cơm này. “Tôi xin lỗi, Chủ tịch Hoắc, tôi đã làm hỏng bữa tối nay của ông. Tôi vô cùng lấy làm tiếc. Mong ông thứ lỗi. Có điều, tôi mong ông đừng vì chuyện này mà đánh giá không tốt về công ty của chúng tôi. Đây là hành động của các nhân tôi, không đại diện cho công ty. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc. Bây giờ, tôi xin phép cáo từ.” (1) Già Lưu: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, là người nhà quê, lần đầu đến thăm phủ Vinh quốc, già Lưu thấy bỡ ngỡ trước mọi thứ ở Đại Quan Viên. ... Mời các bạn đón đọc Luôn Có Người Đợi Anh của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn. 

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chị Dâu Của Nữ Chính
Nội dung sơ qua: Một sớm xuyên qua, Ninh Hồi phát hiện chính mình xuyên thành trong tiểu thuyết...chị dâu của nữ chủ. Bùi Đô là anh trai ruột của nữ chủ Bùi Hân. Nhân vật này là công tử ngọc thụ lâm phong, nho nhã ôn hòa nổi tiếng khắp kinh thành, là ánh trăng sáng trong lòng các thiếu nữ kinh kỳ. Nhưng thực đáng tiếc, chồng của Ninh Hồi không tên Bùi Đô, mà kêu Bùi Chất. Trong mắt chúng nữ mang danh Diêm Vương sống, trong miệng tôn thất là kẻ tàn nhẫn máu lạnh; là anh trai cùng cha khác mẹ, nhân vật khiến nữ chủ Bùi Hân vừa sợ vừa hận, kết thúc chương mới bị nam chủ răng rắc giết chết đại vai ác. Mà thân thể Ninh Hồi lại là nhân vật thương nhớ chú em, lăn lộn cô em chồng, làm trời làm đất khiến người chê chó ghét, kết cục bị nữ chủ cầm ba thước lụa trắng siết đến chết! Trời đất ạ! Nàng chỉ là một đứa bé mồ côi đến từ hành tinh cằn cỗi thiếu thốn cây xanh á ! Ước nguyện ghi tên sử sách thu thập cây xanh của nàng chẳng lẽ vỡ nát rồi ư? Hệ thống xanh hóa Thanh Thanh Thảo Nguyên: Nhãi con! Còn có ta đâu! Cùng nhau đào đào cây, ôm ôm hoa cỏ tiếp tục sự nghiệp vĩ đại nào! *** ---phân cách tuyến đào cây ca hát review--- Hé lu chị em !!! Thế giới này có quá nhiều chuyện vớ vẩn như là đột ngột ngộ độc cần đồng nghiệp ôm cho hết sốt rét rồi, nhảy hố ngọt ngọt cho đời bớt hãm nào !!! Về nội dung: Vẫn là xuyên thư như bao truyện, nội dung nghìn bài một điệu nhưng vẫn khá thú vị về bối cảnh của nữ chính Ninh Hồi. Cô nàng xuất thân từ một hành tinh bị tàn phá bởi thế lực ngoại lai khiến không còn cây cối, đất đá cằn cỗi, không khí ô nhiễm không thể tinh lọc. Ninh Hồi sinh ra trong hoàn cảnh hành tinh đã cằn cỗi không chịu nổi như vậy, lại còn là bé gái mồ côi. Được dạy dỗ bởi một đám nhà khoa học, bị nhồi nhét từ bé tư tưởng thuần khiết và mục tiêu xanh hóa lại hành tinh nên cô nàng có thể nói là trong sáng cực kì  Một điểm hơi tiếc là trong truyện xây dựng được khá nhiều nội dung hay mà tác giả lại không đào sâu, chỉ nhắc sơ. Như chuyện cũ của Trưởng công chúa và tướng quân Nam La, về Ngụy Vân Noãn, cả cô em họ Hàn Ý Lan và hiệp khách cầm kiếm. Một điểm hơi khó chịu tí nữa là kết có vẻ hơi cụt  Về nhân vật: Nữ chính trong sáng theo kiểu đáng iu thật sự í các chị em ạ, nên mị khá thích nữ chính. Vì môi trường sống từ bé khá thuần nên nữ chính tính cách thẳng, có phần hơi ngố , nghĩ gì nói nấy, hiểu mọi thứ theo nghĩa đen nên có những pha làm Bùi lão phu nhân tức không nhẹ. Nam chính nếu mà nói theo cái nhìn từ nguyên tác thì buyến thái nhẹ  Mà thực ra thì cả lò nhà nam chính đều có máu buyến thái. Ông bố lạnh nhạt cảm tình, sống một cuộc đời không lo không tính toán, thậm chí điểm thân tình gần như bằng 0, máu lạnh vô cùng. Anh trai ruột của Bùi Hân là Bùi Đô kế thừa điểm này ở lão cha, chỉ khác là anh ta có lớp vỏ bọc quá hoàn hảo. Nhìn cách anh ta đối xử với vợ là biết. Rõ ràng không hề có cảm tình, lạnh nhạt thờ ơ, nhưng mọi hành động thể hiện lại đều rất ôn nhu, tha thứ. Nếu so với nam chính Bùi Chất thì mình còn sợ nhân vật này hơn nhiều )) Về Bùi Chất, vỏ bọc lạnh lẽo tàn ác bên ngoài cũng chính là …bản chất của ảnh  điểm này không thể bàn cãi hay tẩy trắng. Bù lại, nếu so với ông bố và em trai thì anh là người đàn ông có chất “người” nhất trong phủ nhà họ Bùi. Các nhân vật phụ đều khá ổn. Bùi Hân cố chấp, Liễu Phương Tứ ngu ngốc sĩ diện, Hoa Dương Trưởng công chúa đầy bất đắc dĩ với con gái nhưng vẫn một lòng chở che, Lâu Phiến là người cực thanh tỉnh trong chuyện tình yêu, có lẽ vì cô không yêu Định Vương đủ nhiều, hoặc vì cô biết đằng sau mình là cả gia tộc, không thể làm bừa. Nhân vật thú vị không kém trong truyện là Bùi lão phu nhân. Khi còn trẻ mệt nhọc quá nhiều, lúc về già muốn yên thân cũng không xong vì đám tiểu bối một cái so với một cái còn lợi hại  Đến độ, mặc dù lão phu nhân không thích nữ chính, có chuyện gì vui muốn chia sẻ lại phải..bất đắc dĩ tìm đến. Lí do vì trong phủ chỉ còn nữ chính là “nhìn thuận mắt nhất” (rồi lại tức giận đuổi cô nàng đi, ha ha). Nam nữ chính yêu nhau rất tự nhiên, kiểu sủng cũng tự nhiên như nó phải thế. Hai anh chị đúng chuẩn là mảnh ghép bù đắp cho nhau. Ngọt không sâu răng, ngọt chưa đến độ hâm mộ nhưng lại khiến người đọc vỗ đùi à đấy, phải thế chứ  À còn về hệ thống xanh hóa của nữ chủ...nó không phải bàn tay vàng gì đâu, chỉ là con gấu trúc cute luôn nghĩ mình là ba ba của nữ chủ thui  Kết: Nhìn chung, cách xử lý lấp hố truyện của tác giả ổn. Truyện đọc khá mượt mà, không cần cao trào vẫn đủ để người đọc không thấy nhàm. Đọc nhẹ đầu, thích hợp giải trí mùa nóng nực. Điểm sáng của truyện có lẽ là cách tả về tình cảm. Không chỉ là tình cảm nam nữ mà là cả tình yêu với thiên nhiên hoa cỏ. Tác giả lột tả cái này rất tốt, tình cảm của nữ chính với thiên nhiên bộc phát everywhere  Truyện ngọt sủng nên cứ yên tâm nữ chính trong sáng giữ được bản tâm từ đầu đến cuối nha Chấm 7/10. *** Từ nửa mở ra mộc cửa sổ thấu tiến vào dương quang sái lạc ở người tới góc váy thượng, Ninh Hồi nằm ở trên giường mặt vô biểu tình mà thiên đầu, chỉ cảm thấy kia Thục hương lụa thượng thêu kim khổng tước lóa mắt thực. Bùi Hân vuốt phẳng tay áo to rộng gọi người bưng cái hoa mai ghế tới, thong thả ung dung mà ngồi xuống, trên mặt hàm mang theo vài phần cười nhạt, đoan trang hào phóng, tốt lắm triển lãm nàng thân là Định Vương Phi uy nghi, “Tẩu tử đừng trách ta, muốn trách thì trách trưởng huynh đi.” Nàng tiếp nhận hạ nhân đệ đi lên chung trà, nhìn ly trung nước trà, khóe môi hơi kiều, “Thật là trước khác nay khác, ai có thể nghĩ đến ngươi ta chị dâu em chồng lại là sẽ đi đến tình trạng này đâu.” Ninh Hồi tròng mắt giật giật, ngày xưa cặp kia trong trẻo động lòng người con ngươi buồn bực nặng nề, nàng cười lạnh nói: “Ngươi Bùi Hân nhìn xa trông rộng, sợ là đã sớm biết được hôm nay, chuyện tới trước mắt cần gì phải lại làm bộ làm tịch, nơi này cũng không có người ngoài, làm bộ làm tịch cho ai xem?” Bùi Hân đem trong tay chén trà ném trên mặt đất, thanh thúy vỡ vụn thanh đột nhiên vang lên, “Ninh Hồi a Ninh Hồi, ngươi thật là khó được thông minh một hồi.” Nàng thù lệ khuôn mặt thượng đều là thanh thản thản nhiên, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Đáng tiếc a, hiện tại ngươi nên lên đường.” Ninh Hồi bắt lấy đệm chăn đôi tay bỗng nhiên nắm chặt, vốn là nhân bệnh tái nhợt mặt càng là thiển nhan sắc, nàng giọng the thé nói: “Bùi Hân ngươi dám! Bùi Chất sẽ không bỏ qua ngươi! Đãi hắn trở về, đãi hắn……” Bùi Hân không kiên nhẫn mà đánh gãy nàng lời nói, “Trưởng huynh? Mới vừa khen ngươi thông minh, kết quả lại ngớ ngẩn.” Nàng đứng dậy nhẹ vỗ về khay lụa trắng, “Hắn xa ở Giang Đô, có trở về hay không đến tới còn không nhất định đâu, liền tính hồi đến tới cũng là tử lộ một cái, tội trạng đã định, hắn Bùi Chất xong rồi.” “Hắn là ca ca ngươi!” Ninh Hồi hô hấp cứng lại. Hạ nhân đem lụa trắng kéo ra, hai người phân chấp hai đầu, Bùi Hân nhìn ở trên giường hoảng sợ giãy giụa Ninh Hồi sáng lạn cười, “Ta huynh trưởng từ đầu đến cuối chỉ có Bùi Đô một người, Bùi Chất? A, Ninh Hồi, nhiều năm như vậy nhiều chuyện như vậy, ngươi như thế nào vẫn là như vậy thiên chân đâu?” Bùi Hân đôi tay giao điệp nhẹ đặt ở bụng trước, cằm khẽ nâng, bộ mặt lạnh nhạt, “Động thủ.” Ninh Hồi khóc tiếng la vang vọng toàn bộ Bùi gia chính viện, trước khi chết thê kêu càng là kêu canh giữ ở bên ngoài bọn hạ nhân kinh hồn táng đảm, Thái Tử bị giam cầm, Hoàng Thượng bệnh nặng, Định Vương Phi vợ chồng công khai mà đối Bùi phu nhân xuống tay, thực hiển nhiên này Đại Diễn triều thiên muốn thay đổi. …………………… …………………… Ninh Hồi mở to mắt, ánh mặt trời chói mắt, nàng nhịn không được giơ tay che đậy, xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn trên đỉnh thanh lăng rèm trướng, trong đầu quanh quẩn nguyên chủ bị lụa trắng lặc chết kết cục, nhất thời có chút hoảng hốt. Sau một lúc lâu, nàng chậm rì rì mà nâng lên tay ở chính mình trên mặt hung hăng kháp một phen, ân, là đau. Thực hảo, hiện tại cũng là thời điểm nhận mệnh. Nhận mệnh Ninh Hồi thở phào nhẹ nhõm, căng chặt thân thể hơi có chút tùng hoãn, tay phóng dừng ở chăn gấm thượng kêu một tiếng Thanh Đan. Tỳ nữ Thanh Đan không gặp bóng người, nhưng thật ra gian ngoài đang ở cùng đại phu nói chuyện phụ nhân xuyên qua rèm châu môn bước nhanh tới rồi trước giường, thấy nàng tỉnh lại vội vàng khúc thân một tay nhẹ nắm tay nàng cổ tay, một tay yêu thương mà sờ sờ nàng mặt, trong mắt nửa hàm ưu sắc, ôn nhu nói: “Tiểu Hồi.” Mời các bạn đón đọc Chị Dâu Của Nữ Chính của tác giả Hoắc Hương Cô. FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF
Năm Xuân Thứ 28
Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm.  Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả lời. Lục Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm rồi. Vào ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi lửa. *** Mà ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ gì. Vào những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo.  Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm rồi. Vậy thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài học. Rốt cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điều: Một là Vu Hảo luôn đúng. Hai là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay không. Ba là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều một. Ai cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo. Nội dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không quân. Nếu như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc sống. Vu Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng lòng. Vì người đàn ông ấy đã nói: “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.” Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.” Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh phúc. Sâu sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng yêu. Tuy rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân trọng. Luôn đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu Hảo. Chợt nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh này: Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng, Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương, Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm, Là người, tôi sẽ chết cho quê hương. …. (Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc Khánh) Review by #Lâm tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Lục Hoài Chinh –” Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở nhất. Lúc bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm. Bà Phùng đi ngang qua nhà tắm, trong tay ôm một đống quần áo vừa gấp xong, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, không biết là nói với cô hay tự nói vơi chính mình. “Lúc mẹ hai mười tám tuổi thì đã có vết chân chim rồi… Có điều không để tâm lắm, nhưng dần dần, mặt cũng bắt đầu xuống sắc. Lúc ở đơn vị nghe người khác gọi mẹ là chị Phùng là lại liếc xéo người ta, lúc uống cafe thì luôn cho vài quả cẩu kỷ tử vào. Khi đó còn chưa hiểu gì, cho đến khi xem xong bộ phim trên TV, mới biết hóa ra đó chính là bệnh lão hóa của chị em phụ nữ.” Trong nhà vệ sinh không ai đáp lời, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loảng xoảng của chai lọ thủy tinh va vào nhau. Phùng Ngạn Chi mở tủ quần áo của Vu Hảo ra, xếp đồ vào đấy cho cô. Tay mới vừa đưa vào thì đã chạm đến một vật cứng cứng, lấy ra nhìn, thì ra là dụng cụ thẩm mỹ mà mấy ngày trước nha đầu này lật tung khắp nhà mà vẫn không tìm ra. Không phải nói là dùng xong thì cất vào trong ngăn kéo sao, Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra đặt vào chỗ nổi bật hộ cô. “Dù có chăm sóc mặt tốt đến đâu mà không kết hôn thì có ích gì, chờ cho cơ thể suy yếu, để xem con sinh con thế nào.” Bà Phùng lại trách mắng cô như thường ngày. Nói đến đây, bảo gương mặt này đẹp tuyệt thì chưa đến mức, nhưng đúng thật là khá xinh xắn, tách biệt các ngũ quan ra thì nhìn không đẹp như thế, nhưng đến khi đặt chung một chỗ thì khá có ý vị. Cộng thêm khí chất trên người cô quá sạch sẽ, mi dài mắt sáng, giống như một đầm nước trong, rất có ý thơ. Phùng Ngạn Chi luôn ngầm phê bình việc mấy năm nay cô chưa từng có bạn trai, tốn không ít tâm tư giới thiệu đối tượng cho cô. Từ nhỏ Vu Hạo đã tâm cao khí ngạo, số nam sinh theo đuổi cô có bẻ đầu ngón tay cũng không đếm xuể, gì mà chưa từng thấy qua đàn ông con trai chứ, con bé mà muốn tìm còn sợ không tìm được sao? Nhưng quan trọng nhất chính là chưa gặp người nào khiến mình rung động cả, Phùng Ngạn Chi mắng cô là đồ trái tim được làm bằng đá, không chút tan chảy. Nhưng chính bản thân cô lại thấy không đúng, cô cũng từng rung động rồi mà. Vu Hảo bịt tai không nghe, ung dung soi gương vẽ mi, Phùng Ngạn Chi lại bắt đầu quét sân ở bên ngoài. Mà miệng thì vẫn không ngừng nói: “Đàn ông hai mươi thích con gái hai mươi, đến khi ba mươi tuổi vẫn muốn tìm một cô hai mươi mấy, còn lũ đàn ông ngoài bốn mươi thì khỏi phải nói nữa, có tên nào nhìn thấy gái hai mươi mà mắt không sáng lên không, lấy giáo sư Hàn trong viện của con mà nói kìa, người cũng đã năm mươi rồi, thế mà hễ nhìn thấy cô nào hai mươi là lại y hệt tên dại gái.” Lúc này Vu Hảo nghe không nổi nữa, thò nửa người ra khỏi nhà tắm, “Mẹ đừng có bôi xấu giáo sư Hàn nữa, thầy ấy đối xử thân thiết với mọi người, người nào cũng đối xử như nhau, hơn nữa giáo sư Hàn còn có ơn với con, cẩn thận đừng để ông Vu nghe thấy, không thì lại nổi trận lôi đình với mẹ đấy!” Phùng Ngạn Chi biết vừa rồi mình nói không đúng, bèn đổi lời: “Dù sao thì cũng ý là như vậy, con tự suy ngẫm chút đi, hồi đó con lên đại học, giá thị trường cao như vậy, còn có nhiều nam sinh theo đuổi đến nhà, bây giờ thì sao, có phải không ai thèm hỏi han gì không hả, con có khác gì cọng rau già không?” Vu Hỏa phản bác lại: “Con là cọng rau già, vậy chứ mẹ là gì? Cọng rau nát?” Phùng Ngạn Chi không so đo với cô, chỉ cười bỏ qua. Từ lâu đã biết con gái mình là đứa cố chấp, ngoan cố không thay đổi, trong lòng tự có chính kiến, nếu con bé đã quyết tâm không kết hôn, thì cho dù ai bắt ép cũng không được. Giờ có mắng chửi gì nó thì cũng chỉ có tự mình sốt ruột, lại còn bê đá đập chân mình. Phùng Ngạn Chi dọn rác, chuẩn bị ra cửa mua thức ăn, “Đưa chìa khóa xe cho mẹ, đợi lát nữa nhờ bố con đưa con đi làm đi, chứ hôm nay mẹ phải đến thăm bà.” Mời các bạn đón đọc Năm Xuân Thứ 28 của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Lương Cầm Chọn Chồng
Cô đi xem mắt năm này qua năm khác, tới tận sáu năm trời mới chọn trúng một người, thế mà người đó lại là "khúc gỗ mục". Câu chuyện này hư cấu trên 3 phần, liêm sỉ đầy đất, vì thế cầu mong các bạn đọc đừng đem so sánh và săm xoi từng chi tiết. Vâng, giới thiệu rất ngắn gọn Lần đầu edit truyện í í. Mong mọi người ủng hộ. không thích xin đừng nói lời cay đắng. Nhưng dù sao thì cũng mong mọi người ủng hộ Bánh Bao và Lon Bia *** Hứa Lương Cầm - 28 tuổi, ngoại hình bình thường, suốt ngày ở phòng trọ viết tiểu thuyết, một trạch nữ chính hiệu, với bề dày 6 lần xem mắt và vô số những lần “bạn bè giới thiệu”... Cô nhìn qua không biết bao nhiêu dạng đàn ông để rồi cuối cùng lại bén duyên dính ngay một tên… nói sao nhỉ? Với mình chẳng khác nào “cái nhà vệ sinh công cộng” Tống Dật Hàng - hơn 30 tuổi, trải qua một lần ly hôn, vài lần xem mắt, bạn gái nhiều vô số, hoa đào bay tứ tung. Đẹp trai, giàu có, gia thế hiển hách, tác phong tao nhã… đây là điển hình của loại đàn ông bề ngoài đạo mạo, nhưng bên trong thì đen tối :v Hai người gặp nhau trong một lần xem mắt, dở khóc dở cười là cô gái Hứa Lương Cầm lại hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của Tống Dật Hàng - một trong những thứ vốn liếng mà anh tự tin ở bản thân nhất. Lần thứ nhất gặp, anh cũng chưa có ấn tượng lắm. Lần thứ hai, anh lại hiểu lầm cô là loại con gái không đàng hoàng. Lần thứ ba, lần thứ tư… Dần dần Tống Dật Hàng đã bị cô gái trẻ này thu hút. Anh hiểu rằng Hứa Lương Cầm mặc dù yêu tiền nhưng lại không có ham muốn hay yêu tiền của người khác :v. Nếu không đã không cho anh ăn “bánh bơ” nhiều như thế. Thế là hai người bọn họ cứ thế nảy sinh "gian tình". Tống Dật Hàng hết tìm cớ này, lý do nọ để có thể “hẹn hò” với Hứa Lương Cầm. Mà bản thân cô, mặc dù thiện lương, đơn thuần nhưng không có nghĩa cái gì cũng không biết… Chính vì vậy trong lần say rượu đó mới chủ động vượt quá giới hạn kia với anh. Không hẳn Hứa Lương Cầm không có tình cảm với anh, nhưng cô khó mà chấp nhận việc mình buông bỏ mối tình đơn phương suốt bao năm với nam phụ (tra nam phụ cũng chẳng tốt lành gì đâu :v ). Nhưng cô càng không phải là loại phụ nữ nhút nhát hay trốn chạy cảm xúc. Cũng chính từ đây mới nảy sinh một loạt các tình huống máu chó, hiểu lầm, ức chế :v Bạn gái cũ, hồng gian tri kỷ, người phụ nữ đặc biệt, tra nam cứ gọi là ùn ùn kéo tới. Tốt tính như bạn học Hứa Lương Cầm cũng khó lòng bỏ qua được, đã thế người tới sau còn cao tay hay người tới trước quả thật làm tình yêu của hai người bọn họ ngày càng sóng gió hơn. Tuổi trẻ và quá khứ của Tống Dật Thần cuối cùng là như thế nào mà dẫn đến vị trí đặc biệt của người phụ nữ kia? Chọn lựa người đàn ông này của Hứa Lương Cầm là đúng hay sai? Cô liệu sẽ giữ được tâm của người đàn ông đào hoa này chứ? “Lương Cầm chọn chồng” một bộ truyện mà khi đọc xong mình cũng chưa xác định được mình có thích hay không nữa. Đây có thể nói là bộ truyện của Thần Vụ Quang làm mình ức chế và tức điên nhất. Mặc dù bức xúc nhưng vẫn tò mò muốn đọc mà không hiểu tại sao TT_TT. Các tình tiết máu chó, tình cách nam chính thì dở dở ương ương không dứt khoát. Đọc nhiều phân đoạn giữa nam chính và người đàn bà kia thì mình chỉ muốn nữ chính bỏ quách nam chính cho rồi. Đối với mình nam chính truyện này có thể coi là tệ nhất trong dàn nam chính của Thần Vụ Quang. Nhưng ngược lại, nữ chính thì rất được. Mặc dù cô vẫn có chút gì đó không dứt khoát, nhưng nhìn chung vẫn là một người phụ nữ yêu ghét rõ ràng trong mọi chuyện. Nói dứt với nam phụ là dứt ngay, thừa nhận tình yêu với nam chính một cách thẳng thắn. Bị khích bác, ức hiếp cô vẫn biết dùng lời nói đáp trả, không phải loại nhu nhược, bánh bèo. Quan trọng là cô vẫn biết suy nghĩ, đấu tranh cho tình yêu của mình. Đọc truyện này mình cảm thấy tội cho nữ chính rất nhiều, cảm thấy nam chính chỉ giỏi nói, hành động thì cứ dây dưa với mấy đứa nữ phụ… mặc dù cuối cùng cũng nhận ra… Nhưng những gì anh làm vẫn không thỏa mãn hay bù đắp được những ức chế anh gây ra lúc trước. Ngoài ra, có thể nói đây là bộ truyện hiếm hoi của Thần Vụ Quang mà khan hiếm thịt đến thế :v Mặc dù vẫn còn những lời nói thô bỉ, vô sỉ, nhưng mình nghĩ bộ này với sắc nữ thì chỉ đủ nhét kẽ răng thôi. Nếu bạn đã chán những câu chuyện hường huệ … thì thử một chút cảm xúc khó nói khi đọc truyện này đi… và hãy cho mình biết cảm giác đó của bạn là thế nào nhé. “Nhìn một chút hồng hồng trên môi Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm rút một tờ khăn giấy đưa cho anh Tống Dật Hàng không nhận: - Em giúp anh lau đi. Hứa Lương Cầm trực tiếp ném khăn giấy lên người anh: - Anh tự lau đi - Em càng ngày càng lộng hành trước mặt anh rồi đấy! - Không phải anh nhìn em làm gì cũng rất thuận mắt sao? - Đúng vậy, em có tức giận thì anh cũng vui vẻ thoải mái…” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Lương Cầm Chọn Chồng của tác giả Thần Vụ Quang.
Sắc Yêu Ngọt Ngào
Warning: Ai dị ứng truyện có nhiều cảnh H, mời click back. Ai chưa đủ tuổi vị thành niên, có tính tò mò cao, nút quay lại ở bên trên phía trái. Nội dung truyện không đủ cẩu huyết, ai tìm máu chó cũng xin dừng bước. Truyện có đề cập đến 1 vài vấn đề nhạy cảm, nghề nghiệp của nữ chính cũng không được trong sạch lắm. Tóm lại là nếu đọc nên cân nhắc, chuẩn bị khăn giấy và dụng cụ hứng máu. :v Bây giờ, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ, chúng ta bắt đầu thôi. Văn án: “Bạn có biết, trên thế giới này đâu chỉ toàn những cuộc sống màu hồng, mà bên cạnh đó còn có những công việc mập mờ không thể lôi ra ánh sáng. Kim Hạ, sinh viên tầm trung từ miền quê lên thành thị, học xong đại học, được 1 tấm bằng. Nhưng cuộc sống ngày nay, những nghành nghề hot nhất còn kiếm việc chật vật, huống chi với 1 cô bé chẳng chút ưu điểm gì. Cô bắt đầu làm đủ mọi nghề, trong đó có cả nghề… kể chuyện sex qua điện thoại. Lạ lắm đúng không, nhưng với những người nghèo như cô, để nuôi sống bản thân và gia đình, tự tôn gì đó nên để theo gió trôi. Cái gọi là định mệnh, đó chính là số phận được đấng tối cao nào đó sắp xếp sẵn. Cô bé lọ lem khốn khổ nhưng hiếu thuận, có 1 ngày sẽ được ban phước lành.   Đọc truyện này, bạn sẽ thấy, đâu đó thế gian này, vẫn còn phép màu đâu đó chờ đợi. Điều bạn cần làm là kiên nhẫn, đấu tranh, chờ nó đến.” Như đã cảnh báo ở trên, truyện là H văn, nội dung cũng có, nhưng chỉ là thứ yếu :v. Nói vui vậy thôi, cuốn sách này không đến nỗi H từ đầu tới cuối, nên tôi mới dám viết review, chứ không thì đã bị đại boss aka Hôn quân dìm chết từ trong trứng nước rồi.  Kim Hạ là một cô gái nhan sắc bình thường, thật thà chăm chỉ, nhưng cũng là người biết thời biết thế, không như một số nữ chính thánh mẫu mẹ thiên hạ má thiên nhiên. Trong một lần đi họp cùng sếp, Kim Hạ vô tình gặp Lục Xuyên – Lục cục trưởng. Lục Xuyên tỏ ra hứng thú bất ngờ với cô gái Kim Hạ. Sếp của Kim Hạ vì muốn lấy lòng anh ta, nhắm mắt đưa chân trao cô nhân viên của mình cho cấp trên làm người tình một đêm.  Kể từ ngày đó, Kim Hạ chính thức trở thành “tình nhân” của Lục Xuyên. Giữa hai người không có tình yêu, chỉ có anh lợi dụng thể xác của tôi, tôi dùng tiền của anh. Kim Hạ cần tiền để lo cho gia đình, còn Lục Xuyên chỉ hứng thú với cơ thể của cô. Lục Xuyên vốn là một người sợ những tình cảm gắn bó lâu dài. Anh ta đã từng yêu, từng bị lừa dối, nên mất hết niềm tin vào tình yêu. Nhưng Lục cục trưởng từ khi gặp cô gái Kim Hạ ngốc nghếch lại dần dần bị chinh phục.  Ngược lại với Lục Xuyên, Kim Hạ là một cô gái giàu tình cảm. Vì vậy, trong cuộc chơi ái tình, cô luôn giữ chặt trái tim mình, không mở lòng với bất kì ai. Cũng chính tính cách ấy đã kích thích lòng tự tôn của Lục Xuyên. Anh ta không tin Kim Hạ không rung động với mình, dùng mọi cách để làm cô ghen, nhưng vẫn không thành công. Cho đến khi nam phụ xuất hiện… Nam phụ chính là người Kim Hạ từng yêu thầm. Nhưng cô không đủ tư cách để đứng cùng với anh, vì anh dường như là người quá hoàn hảo. Chẳng ngờ rằng, người ấy từ phương xa trở lại, chỉ để nối lại đoạn tình duyên xưa với Kim Hạ. Nhưng mà giờ đây, bên cạnh cô đã có Lục Xuyên. Kim Hạ nghẹn ngào cất kín đoạn tình cảm cũ vào góc sâu trong tim. Anh nam phụ này cũng là một người rất đáng thương. Anh và Kim Hạ là hai người có duyên nhưng không phận, bỏ lỡ nhau một lần là suốt đời.  Sự xuất hiện của “tình cũ” khiến Lục Xuyên giật mình nhận ra tình cảm của mình với Kim Hạ. Nhưng vết thương cũ còn chưa nguôi ngoai, Kim Hạ cũng không mở lòng. Lục Xuyên phải làm thế nào mới giành được trái tim người đẹp? Muốn biết kết quả, mời các bạn tự khám phá thôi. Một điều tôi yêu thích ở câu chuyện này, đó là tưởng như ngược nữ nhưng thực ra lại ngược nam. Trong khi cô nàng Kim Hạ thờ ơ vì sợ bị tổn thương thì Lục Xuyên phải khốn đốn chiến đấu với “tình cũ” giành trái tim người thương. Sau khi chiếm được “nàng” trọn vẹn rồi, lại còn phải giúp “nàng” làm quen với thế giới quan chức, đối phó với cô nàng người yêu cũ bám dai hơn đỉa, giới thiệu “nàng” với gia đình bạn bè… Truyện lấy H làm chủ đạo nhưng bên cạnh đó tính cách nhân vật được xây dựng khá thực tế, mạnh mẽ. Điều tiếc nuối nhất truyện chính là anh nam phụ. :’(  Trích đoạn: Mười ngón tay Lục Xuyên đan vào tay cô, bỗng nhiên cô nói: “Sau này em muốn chết trước anh.” “Vì sao?” Kim Hạ đưa tay che nắng trước mắt: “Bởi vì đưa tiễn quá khó khăn, đưa anh càng khó, em làm không được.” Lục Xuyên im lặng một lát, khoé miệng hiện lên một tia cười yếu ớt: “Được, sau này anh đưa em.” -------------- Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Sắc Yêu Ngọt Ngào của tác giả Duy Kỳ.