Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Thần Yêu Nghiệt - Giang Hồ Tái Kiến

Truyện hài, main rất tiện - vô xỉ danh xưng Tiện Thần^^ Đây là một cái tiện Thần bị trấn áp vạn năm. Đây là một cái quái vật da mặt dày như tường thành, ai gây ai xui xẻo. Đây là một cái chúa cứu thế cuốn vào thế tục phân tranh, lại gánh vác tái tạo Thần Giới sứ mệnh. Hắn gọi Vân Phi Dương, một cái đồ vô sỉ, một cái Siêu Thần Yêu Nghiệt! Xin nhờ, ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể hay không đem cứu vớt thế giới trách nhiệm giao cho người khác a..." "Lúc đầu hắn là không có ý định tu luyện, nghĩ kỹ tốt hưởng thụ sinh hoạt, tán gái cưới muội tử. Nhưng hôm nay bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, mới hiểu được mình bây giờ tình huống chính là hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt. Vân Phi Dương tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng giật ra đai lưng, đem bàn tay tiến đũng quần, lấy ra một cái chiếc nhẫn chiếu lấp lánh. "Nếu như tại trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một thế anh danh sợ muốn phó mặc. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm rừng cây, bàn luận nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không thể tốt hơn." *** Một cái to lớn môn xuất hiện tại Hồng Mông chi cảnh, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả đại năng ánh mắt, nhưng không bao gồm tại chiến trường giao thủ các cường giả. Thời khắc đó, vô luận tại tiềm tu, vẫn là tại bế quan Đại Đạo chi đỉnh đều bay ra ngoài, treo giữa không trung, hai tay run rẩy nhìn qua cái kia phiến khí thế bàng bạc đại môn, ánh mắt hiện ra kích động. Chỉ cần bước vào võ đạo điên phong tầng thứ cường giả, tại tu luyện năm tháng bên trong, tổng có thể cảm giác được, giống như có một cánh cửa ngăn tại trước mặt ngăn trở tiến lên. Bọn họ muốn đi đẩy ra, nhưng mỗi lần đứng tại trước mặt, thì còn như là giun dế nhỏ bé, thậm chí không có dũng khí đi vươn tay. Đây vốn là một loại tồn tại ở trong lòng cảm giác, rất không chân thực, rất phiêu mịt mù. Nhưng bây giờ đâu? Cái kia phiến như thật như ảo môn, vậy mà như thế chân thực xuất hiện! "Xoát! Xoát!" ... *** Đông Lăng Quận, Địa Sơn Trấn. Một sơn cốc vắng vẻ không người bước chân, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, oanh lên đá lớn tồn tại vĩnh cửu trong cốc. "Oành." Cự thạch vỡ vụn, bụi đất tung bay. Một tên thiếu niên lảo đảo đi ra, tiếp theo bất lực ngã trên mặt đất. Sắc mặt người này tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu. Ước chừng một khắc sau. Thiếu niên gian nan mở mắt, nhẹ nhàng nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của chính mình, khổ sở nói. - Ta lại ngủ một vạn năm, hao hết toàn bộ tu vi, giữ được tính mạng, nhưng thân thể cũng đã thoái hóa. Một vạn năm? Thân thể thoái hóa? Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, có bệnh! Vân Phi Dương không có bệnh, hắn xác thực sống một vạn năm, đúng hơn thì sống hơn mười ba ngàn năm. Đã từng hắn là một trong tam đại Chiến Thần của Thần Giới, là nam nhân biết đánh nhau nhất trong nam nhân. Nhưng vì đắc tội quá nhiều người, bị rất nhiều Thần Vương cùng Thần Quân Liên Thủ bức đến Phàm Giới, lấy vô thượng thần thông, trấn áp tại Thập Vạn Đại Sơn này, gieo xuống phong ấn vĩnh cửu cùng thần chú không được luân hồi. Thế sự khó liệu. Nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới cũng không có bị trấn áp đến chết, lấy toàn bộ Thần lực làm đại giá, kéo dài hơi tàn đến vạn năm sau. Ngày hôm nay, phong ấn suy yếu rồi cũng được giải trừ, sau đó từ dưới đất chui lên trọng sinh. - Đám lão gia hỏa kia nằm mơ cũng không ngờ, Vân đại soái ta không chết. Vân Phi Dương gian nan cười rộ lên, lười biếng giãn hai tay cảm khái. - Còn sống thật là tốt. Đệ nhất cao thủ Thần Giới - Vân Phi Dương chui từ dưới đất lên trọng sinh, sau khi sống lại không có ý nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, giết đến tận Thần Giới, đánh bại tất cả địch nhân trước đó đã dễ mình, chiếm vị trí Thần Chủ. Bời vì những chuyện xãy ra ở đời trước cũng do hắn gây ra, cũng vì quá phách lối mới chọc giận gần hết đám người, kết quả bị người đánh hội đồng, bị nhốt một vạn năm. Trong năm tháng dài đăng đẵng ấy, Vân Phi Dương vừa đếm cừu vừa tổng kết được kinh nghiệm sống, đến khi đếm được ngàn ngàn ngàn ức cừu, mới tổng kết được một việc, chính mình đời trước quá kiêu căng. Đếm cừu nhiều, tính cách cũng trầm lặng hơn nhiều. Mấy ngàn năm tu luyện, mặc dù đứng trên đỉnh phong, nhưng không có nhiều niềm vui thú trong cuộc sống. Bây giờ trọng sinh, làm gì chém chém giết giết, trên thế giới này không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện có thể làm. Tỉ như Vân Phi Dương lần nữa nỗ lực đứng lên, kéo thân thể suy yếu, từng bước một ra khỏi sơn cốc, thả mắt thấy thế giới xa lạ, nhìn lấy hoa hoa thảo thảo, nhìn lấy biển rộng núi cao, trong lòng kiên định nói: - Vân đại soái ca ta ngày hôm nay đã trọng sinh, nhất định phải thay đổi cách sống! Cái gọi thay cách sống chính là hưởng thụ sinh hoạt thật tốt, mà làm sao mới tính hưởng thụ sinh hoạt đây? Tán gái, cưới muội tử chứ sao nữa! Đây là mộng tưởng trong một vạn năm nay của hắn. Đời trước Vân Phi Dương đạt đến Thần Quân, chưa từng thể nghiệm qua say sưa ái tình như thế gian, dù rất nhiều tiên nữ, thần nữ thông đồng, hắn cũng không tuân theo, tựa như mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài. Càng bi kịch là tu luyện hơn ba nghìn năm, Thần Chủ cao cao tại thượng cho đến khi bị phong ấn vẫn là tiểu xử nam, cái này mà truyền đi, khẳng định sẽ rất mất mặt a. Một vạn năm rút kinh nghiệm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày ra ngoài, chắc chắn sẽ dồn tất cả tinh lực trên thân nữ nhân, đền bù tiếc nuối đời trước. Muốn cuối cùng, hắn ngửa đầu lớn tiếng tru. - Tu luyện? Cút mịa nó đi! "Sưu!" Đột nhiên, một đạo ám tiễn bay tới, tốc độ cực nhanh. "Phốc phốc." Vân Phi Dương không tránh kịp, bất hạnh trúng tên. Nương theo một tiếng kêu thảm, Vân Khinh Dương ôm chân như giống như con khỉ loạn nhảy cả lên, chân trái của cao thủ đã từng đệ nhất Thần Giới bất hạnh trúng tên, cái gọi là phong phạm cường giả, tại thời khắc này hoàn toàn không có. - A? Trong bụi cỏ nhảy ra một thiếu nữ, khi nàng ý thức được mình vừa bắn trúng người, hoa dung thất sắc, vội vội vàng vàng nói: - Thật thật xin lỗi, ta tưởng ngươi là con mồi chứ. Vân Phi Dương nghe vậy, trực tiếp ngã quỵ. Ca giống người như vậy, ngươi không nhìn không ra à? Bất quá, Vân Phi Dương mượn góc độ nhìn lại, phát hiện thiếu nữ phía trước tựa như hoa lan trong u cốc, một đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa thuần chân sang ngời, như làn giá ôn nhu nhẹ nhàng phất qua. Một khắc này, hắn bị rung động thật sâu. - Thế giới lại có nữ hài thanh thuần như thế! - Rất tốt, ngươi sẽ trở thành một tiêu đầu tiền của Vân đại soái ta! Con ngươi Vân Phi Dương đảo một vòng, lúc này ôm chân gào to: - Đau quá, ta muốn chết. Dứt lời hai mắt hắn nhắm lại, giả bộ chết. Thiếu nữ bối rối chạy tới, luống cuống tay chân nói: - Này này, ngươi đừng chết a, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý mà! Đang nói chuyện, con mắt ướt át, nàng hiển nhiên đang muốn khóc. Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười, lại cảm giác hổ thẹn thầm nghĩ: - Cô bé này thật dễ lừa gạt, ca là Thần Giới đệ nhất cao thủ, chỉ một mũi ám tiễn há có thể làm khó ta. "Hưu!" Đột nhiên, thiếu nữ rút mũi tên ra ra. "Tê!" Vân Phi Dương bỗng nhiên ngồi dậy, tê tâm liệt phế quát: - Ngươi làm gì thế?! Thanh âm vang dội, hắn thật sự rất đau. Không đau cũng không được. Cứ như vậy mà phạch một cái nhổ mũi tên ra, thậm chí còn mang ra cả da thịt theo, thần tiên cũng chịu không được. "A!" Thiếu nữ giật mình: - Ngươi không phải chết rồi sao? Khóe miệng Vân Phi Dương co giật. - Cô nương, ngươi cứ như vậy mà rút tên, ta coi như không chết cũng có thể bị tươi sống nhổ chết đó! - Ta Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: - Thật xin lỗi. Ai. Cô bé này thật ngốc. Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi. Nhưng vào lúc này, vết thương trên đùi bắt đầu phun ra cột máu, tựa như pháo hoa nở rộ, đồng thời mang theo mùi tanh. Thiếu nữ che miệng cả kinh. - A..., phun máu rồi! Phù phù.. Vân Phi Dương lần nữa ngã xuống đất. Ngươi rút ra như thế, lại không đè vết thương lại, muốn không phun máu cũng không được! "Phốc, phốc!" Máu tươi phun trào, tựa như dòng suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn thất thần ngẩn người, hữu khí vô lực nghẹn ngào nói: - Đại tỷ ơi, nhanh nhanh cầm máu dùm cái, nếu không ta sẽ chết thật á! Nói xong. Hai mắt nhắm lại, ngất đi. Vân Phi Dương ngất thật chứ không phải giả vờ. Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn rất suy yếu, bây giờ lại mất máu quá nhiều, sao có thể chống đỡ. Hôm sau. Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một giường gỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, xem ra gian phòng thật lâu chưa có người ở. - Đau quá. Trên thân thể truyền đến cảm giác nhói nhói. Vân Phi Dương vén chăn lên, phát hiện chân trái trúng tên được từng lớp vải quấn lên, ba tầng trong, ba tầng ngoài, thiếu chút nữa đã bang hết cái chân hắn lại. - Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần làm khoa trương như vậy chứ! "Két." Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu nữ khả ái cầm bát thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khi nàng nhìn thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, vui vẻ nói: - Ngươi tỉnh rồi? - Ừm. Vân Phi Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, nói: - Đây là địa phương nào? - Nhà ta. - Một mình cô nương? - Đúng vậy. Thiếu nữ cúi đầu xuống, chán nản nói: - Phụ mẫu ta khi còn nhỏ đã qua đời hết rồi. Vân Phi Dương sinh lòng hổ thẹn. Nữ hài đột nhiên cười một tiếng, nói: - Đây là thuốc do Lý Dược Sư nấu, nhanh uống lúc còn nóng, chuyên trị thương do đao kiếm gây ra, rất lợi hại đó. - Ừm. Vân Phi Dương tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đại biến, lè lưỡi a mấy cái, tức giận quát: - Ngươi a… đây là độc dược thì có, khó uống như vậy!? - Không phải đâu. Thiếu nữ giải thích: - Lý Dược Sư có nói qua, thuốc càng khó uống, càng có hiệu quả. Vân Phi Dương lắc đầu, nghĩ thầm: - Quả nhiên, dược đạo Phàm Giới quá lạc hậu, tùy tiện thêm Điểm Hương Thảo, chẳng phải giải quyết được vị đắng. Hắn từng có nghiên cứu dược đọa, hiểu được một hai, đương nhiên, nghiên cứu dược đạo không phải vì cứu người chữa bệnh, mà vì giết người, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược chi đạo! Trận Đạo, Luyện Khí Đạo, Phù Đạo, các loại nghề phụ mấy vấn đề này Vân Phi Dương đều không biết. Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ chuyên chú vào hai chuyện. Thứ nhất, dùng nắm đấm đánh người, thứ hai, dùng độc dược chỉnh người, trước kia người nào đắc tội hắn, hắn liền đánh người đó, hạ dược, dù Thần Quân cũng dám đánh, dù Thần Chủ cũng dám để hắn một mực đi nhà xí! - Cô nương, ngươi tên gì? Vị đắng dần biến mất, Vân Phi Dương lúc này mới lên tiếng hỏi. Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp: - Ta gọi Mục Oanh, ngươi có thể gọi ta là Oanh Oanh. Vân Phi Dương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cảm thấy danh tự cũng rất êm tai, rất thích hợp với dạng nữ hài ôn nhu như thế này, sau đó nghiêm trang nói: - Oanh Oanh, ngươi cứu ta, là ta ân nhân cứu mạng, Vân Phi Dương ta sẽ lấy thân báo đáp mà lấy ngươi. Mục Oanh kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, tâm lý thầm suy nghĩ não thằng cha này có phải có vấn đề?   Mời các bạn đón đọc Siêu Thần Yêu Nghiệt của tác giả Giang Hồ Tái Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quidditch Qua Các Thời Đại - J. K. Rowling
QUIDDITCH QUA CÁC THỜI ĐẠI nằm trong số tựa sách được yêu thích nhất tại thư viện Hogwarts. Bà Pince, thủ thư của chúng ta, kể với tôi rằng cuốn sách được “cào cấu, nhễu nước miếng, nói chung là hành hạ” gần như mỗi ngày – quả là lời tán dương dành cho bất kỳ cuốn sách nào. Những ai chơi hoặc theo dõi môn Quidditch thường xuyên hẳn sẽ đón chờ cuốn sách của ông Whisp, bởi vì số người đó trong chúng ta luôn hiếu kỳ về lịch sử pháp thuật khắp mọi nơi. Chúng ta phát triển bộ môn Quidditch, môn Quidditch cũng khiến chúng ta phát triển; Quidditch gắn kết mọi phù thủy, pháp sư trong xã hội, đem chúng ta lại gần nhau để sẻ chia những khoảnh khắc phấn khích, vinh quang, và (với những ai ủng hộ đội Đại bác Chudley) là tuyệt vọng. Thật là khó khăn, tôi phải thừa nhận điều này, khi thuyết phục bà Pince giao ra một trong số những cuốn sách của bà ấy, rồi sao ra thành nhiều bản với mục đích tiêu thụ rộng khắp. Với cả, lúc tôi bảo rằng việc này là để cho dân Muggle cùng đọc, bà ấy nhất thời cứng họng, không thèm nhúc nhích cũng chẳng chớp mắt cả phút liền. Khi bình tĩnh lại, bà ấy mới chu đáo hỏi tôi có mất trí không. Tôi đã phấn khởi trấn an bà ấy và giải thích lý do tôi đưa ra quyết định chưa từng có này. Bạn đọc Muggle chẳng cần bất kỳ lời giới thiệu nào về công tác của tổ chức Comic Relief Vương quốc Anh thêm nữa (kì lạ là, nó chẳng liên quan gì đến tổ chức cùng tên bên Mỹ), nên giờ tôi sẽ nhắc lại những gì tôi đã giải thích với bà Pince vì lợi ích của các phù thủy và pháp sư đã sắm cuốn sách này. Tổ chức Comic Relief Vương quốc Anh dùng tiếng cười để đấu tranh với nghèo đói, bất công, và tai họa. Khi niềm vui lan rộng sẽ được đổi ra thành một khoản tiền lớn (khoảng 250 triệu đô từ khi thành lập năm 1985, tương đương với hơn 175 triệu bảng, bằng 34 triệu Galleons). Những ai góp phần vào việc đưa cuốn sách này đến tay quý vị, từ tác giả, người xuất bản đến người cung cấp giấy, người in, người đóng sách, cả người bán sách đều đầu tư thời gian, công sức, và vốn kiến thức của họ mà không nhận tiền công, hoặc nhận tiền công thấp, để 20% giá bán lẻ cuốn sách chịu ít thuế hơn với mục đích ủng hộ vào một quỹ được thành lập bởi tổ chức Comic Relief và J.K Rowling dưới tên Harry Potter. Quỹ này chuyên hỗ trợ những trẻ em cần sự giúp đỡ trên khắp thế giới. Bằng việc mua cuốn sách này – mà tôi khuyên các vị nên mua, vì lỡ các vị đọc quá lâu mà không nộp tiền ra, các vị sẽ trúng Lời nguyền Trộm cắp – các vị cũng góp phần hoàn thành sứ mệnh nhiệm màu này. Nếu tôi nói với quý vị rằng lời giải thích này khiến bà Pince vui mừng mà giao sách của thư viện cho dân Muggle thì đó chính là lừa đảo. Bà ấy đã đề xuất một loạt phương án khác, ví như nói với những người ở tổ chức Comic Relief Vương quốc Anh là thư viện đã bị thiêu rụi, hay đơn giản giả là tôi đã chết quách đi mà chẳng để lại trăn trối gì. Lúc tôi bảo rốt cục tôi vẫn thích phương án ban đầu của tôi hơn, bà ấy mới không đành lòng giao ra cuốn sách, dù vậy, ngay lúc cuốn sách được đưa ra, bà Pince đã căng thẳng đến độ ngất xỉu, và tôi buộc lòng phải gỡ từng ngón tay của bà ấy ra khỏi gáy sách. Dù đã loại bỏ các bùa ếm thông thường mà một cuốn sách của thư viện thường có, nhưng tôi không chắc là còn bùa ếm nào mà tôi chưa phát hiện ra hay không. Ai cũng biết là bà Pince hay ếm những bùa xúi quẩy lên những cuốn sách mà bà coi giữ. Năm ngoái, chính tôi từng lơ đãng vẽ nguệch ngoạc vào cuốn Các học thuyết về Biến hình Vật chất, giây tiếp theo tôi bị cuốn sách đập tới tấp vào đầu. Làm ơn hãy cẩn trọng với cuốn sách này. Đừng làm rách. Đừng làm rơi vào nước. Vì tôi chắc là bà Pince sẽ lao ngay vào các vị, dù các vị đang ở đâu, và đòi khoản phạt lớn. Sau cùng, tôi xin cảm ơn các vị đã ủng hộ cho tổ chức Comic Relief Vương quốc Anh và xin dân Muggle chớ thử chơi Quidditch tại nhà; cái bộ môn này, dĩ nhiên, hoàn toàn là giả tưởng và chẳng có ai chơi cả. Tôi cũng xin phép tận dụng cơ hội này để chúc đội tuyển Quidditch Liên bang Puddlemere thật nhiều nhiều may mắn ở mùa giải tới.   Mời các bạn đón đọc Quidditch Qua Các Thời Đại của tác giả J. K. Rowling.
Harry Potter và Hòn đá phù thủy - J.K. Rowling (Bản Mới)
Khi một lá thư được gởi đến cho cậu bé Harry Potter bình thường và bất hạnh, cậu khám phá ra một bí mật đã được che giấu suốt cả một thập kỉ. Cha mẹ cậu chính là phù thủy và cả hai đã bị lời nguyền của Chúa tể Hắc ám giết hại khi Harry mới chỉ là một đứa trẻ, và bằng cách nào đó, cậu đã giữ được mạng sống của mình. Thoát khỏi những người giám hộ Muggle không thể chịu đựng nổi để nhập học vào trường Hogwarts, một trường đào tạo phù thủy với những bóng ma và phép thuật, Harry tình cờ dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy gai góc khi cậu phát hiện ra một con chó ba đầu đang canh giữ một căn phòng trên tầng ba. Rồi Harry nghe nói đến một viên đá bị mất tích sở hữu những sức mạnh lạ kì, rất quí giá, vô cùng nguy hiểm, mà cũng có thể là mang cả hai đặc điểm trên. Mời các bạn đón đọc Harry Potter và Hòn đá phù thủy của tác giả J.K. Rowling.
39 Manh Mối Tập 9: Cảnh báo Bão - Linda Sue Park
39 Manh mối là một bộ tiểu thuyết phiêu lưu được nhiều tác giả nổi tiếng của dòng fantasy cùng chắp bút. Qua từng cuốn sách, chúng ta sẽ cùng hai chị em Amy Cahill và Dan Cahill đến những đất nước khác nhau truy tìm 39 manh mối để sở hữu quyền lực vĩ đại nhất từng thấy. Bạn sẽ đắm mình vào cuộc phiêu lưu hồi hộp, tìm hiểu những câu chuyện hư hư thực thực về những con người nổi tiếng có trong phả hệ nhà Cahill như Benjamin Franklin, Mozart, hay Shakespeare... *Bộ sách còn được một số quốc gia đưa vào trò chơi trực tuyến với phần thưởng có giá trị. *** Cảnh báo Bão là quyển thứ 9 trong Bộ truyện 39 Manh Mối do Linda Sue Park viết. Amy và Dan di chuyển đến vùng biển Caribbean để tìm kiếm một Manh Mối liên quan đến một trong những kẻ ngoài vòng pháp luật của Jamaica - nữ cướp biển, Anne Bonny. Có những bằng chứng gần đây cho thấy Bonny là một Madrigal. Tụi nó đang đi đúng đường, nhưng chi Madrigal, dẫn dắt bởi Người Đàn Ông Mặc Đồ Đen Man In Black), cuối cùng cũng đã sẵn sàng để tấn công. *** “Bahamas.” “Jamaica.” “Bahamas.” “Jamaica.” Dan vặn vẹo người liên tục, nghiến răng nghiến lợi. Nó cố thêm lần nữa. “BA-HA-MAS. Amy, nghĩ về điều đó nào –” “Chị đang nghĩ về điều đó nè!” chị nó phản pháo. “Còn hơn cả điều em đang nghĩ nữa! Này nhé, nếu chúng ta đi tới nơi mà bà ấy từng đi, thì phải là Jamaica. Bà ấy thậm chí không phải là một cướp biển khi bà sống ở Bahamas!” Tụi nó đang nói về Anne Bonny, người giả trang thành nam giới và trở thành cướp biển dũng mãnh trong thế kỷ 18. Và có thể là – hoặc có thể không phải là – một trong những tổ tiên của tụi nó. Lúc ở Trung Quốc, Dan đã tìm thấy một tấm chân dung lồng trong mặt dây chuyền với tên của Anne Bonny ở phía sau. Đó chính là chỉ dẫn duy nhất của tụi nó cho bước tiếp theo trong cuộc truy tìm. Amy và Dan là người nhà Cahill. Suốt hơn năm trăm năm, các thành viên của gia tộc Cahill đã là những người có ảnh hưởng nhất trên thế giới. Các nhà khoa học như Galileo, và Marie Curie; các nghệ sỹ và nhà văn như Vincen Van Gogh và Mark Twain; các nhà lãnh đạo tầm cỡ thế giới – Napoleon và George Washington; danh sách cứ thế kéo dài … và nó vẻ như Anne Bonny có thể cũng là người nhà Cahill. Những năm đầu thế kỷ 16, gia tộc Cahill đã tách thành nhiều chi nhỏ, mỗi chi xuất phát từ một đứa trẻ con của Gideon và Olivia Cahill. Con trai cả, Luke: chi Lucian. Các chiến lược gia, chính trị gia, doanh nhân. Em gái Katherine: chi Ekaterina, các nhà sáng tạo và phát minh. Em trai Thomas: chi Tomas của các nhà thám hiểm, nhà phiêu lưu, và các vận động viên. Và em gái Jane: chi Janus, nổi tiếng như các nghệ sỹ và khả năng nhìn xa trông rộng. Kể từ thời điểm đó, các phe phái đã chiến đấu với nhau trong một cuộc đua đầy tuyệt vọng để tìm ra bí mật giúp trở thành người quyền lực nhất trên hành tinh. Amy và Dan đã tham gia vào cuộc đua đó. Lúc đầu tụi nó còn không biết gì về điều tụi nó làm. Khi bà ngoại Grace yêu quý của tụi nó mất đi, các điều khoản của di chúc từ bà đã đưa cho tụi nó một gợi ý dẫn tới Manh Mối đầu tiên – một loạt các hành động và phiêu lưu được định sẵn mà tụi nó chưa từng tưởng tượng ra. Cũng không hề đơn độc. Các đội khác cũng đang truy tìm các Manh Mối, các đội sẽ làm tất cả mọi thứ để không cho Amy và Dan đến đích đầu tiên. Các vụ nổ, sập hầm, nỗ lực đầu độc tụi nó, dìm chết tụi nó, chôn sống tụi nó. Ở Pháp, Áo, Nhật Bản, Hàn Quốc, Ai Cập, Úc, Nam Phi, Trung Quốc… Dan và Amy đã sống sót sau tất cả, tìm thấy một vài những Manh Mối quý báu trên đường đi. Và tụi nó vẫn không biết tụi nó đang làm cái gì. Giờ tụi nó đang ở phi trường Bắc Kinh đợi Nellie, cô nàng au pair của tụi nó, người đang ở ngay cửa đổi ngoại tệ. “Jamaica là nơi cuối cùng mà người ta từng thấy hoặc nghe về bà,” Amy nói. Con bé đã tìm kiếm thông tin về Anne Bonny trên mạng. “Vì vậy đó là nơi chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm.” “Nhưng –” Dan ngừng lại, cố gắng một cách tuyệt vọng nghĩ theo cách của Amy. Con bé giỏi ở điểm này, nhìn được toàn cảnh. Nó thì tiểu tiết hơn, và giờ đây nó đang rất hứng thú vào một chi tiết về Bahamas. Amy nhìn thẳng vào mắt nó. “Chị biết em đang nghĩ gì nha, Daniel Arthur Cahill,” con bé nghiêm khắc nói. “Đừng có nhảm nhí. Tụi mình phải đánh bại mấy đội kia ở manh mối kế tiếp. Chúng ta không có thời gian phí phạm cho mấy cái khu vui chơi ngớ ngẩn.” Dan la to. “’Khu vui chơi ngớ ngẩn’? Chị nghĩ vậy đó hả? Chị không biết gì sao? Oceanus là công viên nước lớn nhất trên thế giới đó! Họ có, kiểu như, cả trăm đường trượt nước! Và chị có thể bơi cùng cá heo! Và thấy cá đuối gai độc và cá piranha!” “Ha!” Amy nhìn nó đầy đắc thắng. “Chị biết em đang nghĩ về Oceanus mà!” “Ờ, đó chính là điều sau cùng mà chị nghĩ về,” Dan nói đầy cay đắng. “Người duy nhất trên thế giới chả biết gì về niềm vui, và người đó chính là chị tui. À chờ đã, em rút lại câu đó. Ý tưởng về niềm vui của chị chính là một thư viện mở cửa suốt hai bốn giờ một tuần.” Amy mở to mắt tổn thương. “D-Dan, không cô-công bằng,” con bé nói, chứng nói lắp của con bé luôn xuất hiện khi tức giận. Dan cụp vai xuống. Việc làm Amy cảm thấy bị tổn thương luôn làm nó thấy tệ, nhưng thực tế thì, đôi khi nó không kìm được. “Coi nè, em biết chị nghĩ chẳng ích gì khi mình tới Bahamas trước. Nhưng mình đâu có chắc chắn là đầu mối ở Jamaica hay không đâu.” “Đúng,” Amy thừa nhận. Dan cảm thấy giọng nói của con bé có vẻ mềm mỏng lại và nó ráng căng não ra để tìm ra điều gì đó có thể thuyết phục con bé. “Mỗi manh mối mà chúng ta tìm ra, nó luôn luôn là cái gì đó mà chúng ta khám phá ra được từ mấy thứ dọc đường, đúng không? Ở ‘sai’ địa điểm. Nhưng nếu chúng ta không đến sai địa điểm trước, chung ta sẽ không có được thứ chúng ta cần để tìm ra manh mối ở địa điểm đúng.” Mặt nó ửng đỏ vì những nỗ lực để giải thích. “Ý em là, hóa ra mình lại đúng khi đi đến sai địa điểm ban đầu. Vậy thì, Bahamas nhé!” Amy phá lên cười. “Em có nhận ra là mình đang nói gì không? Em đang thừa nhận là chị đúng về Jamaica!” Dan cười toe toét. “Chị có thể đúng, và em sẽ đi Oceanus.” Nó đấm lên tay con bé. “Đó chính là những gì được coi là trọn cả đôi đường.” Trong tất cả sự hài lòng cùng nhau, chẳng đứa nào trong tụi nó nhớ ra rằng nhà Kabra có một căn biệt thự ở Bahamas. Cái gia tộc siêu giàu có, siêu Lucian dẫn dắt bở Isabel Kabra, kẻ đã cố gắng để loại bỏ cả Dan và Amy khỏi cuộc săn tìm manh mối. Và cũng là kẻ mà nhiều năm trước đã sát hại bố mẹ tụi nó. Nellie nhập bọn với tụi nó, lắc lư đầu theo nhạc đang chơi từ máy iPod, như thường lệ. Dan đã một lần đề xuất cô nàng cấy luôn cái tai nghe vô người, vì cô nàng hiếm khi rời khỏi nó. “Được rồi, tụi nhóc, quầy vé,” Nellie nói. Cô nàng gật đầu tán thành. “Bahamas – giờ đó chính là điều mà chị dang nói tới, các cưng! Ghế bãi biển ơi, chị tới đây!” Trên đường tới quầy vé, Nellie tạt qua phòng vệ sinh. Khi cô nàng xuất hiện lại, cô nàng lấy hộ chiếu từ tụi nhỏ. Giờ tụi nó đã hình thành một thói quen: Nellie xếp hàng mua vé và dàn xếpvới nhân viên, trong khi Dan và Amy đứng sau cô nàng, cố gắng tỏ vẻ thoải mái như hai đứa trẻ đi du lịch cùng au pair của tụi nó trong một chuyến đi thoải mái để đi thăm họ hàng ở đâu đó. Chứ không phải như hai đứa nhỏ không ngừng chạy trốn khỏi những mưu mô, ám sát, đám họ hàng hiếu chiến, như tụi nó đã trải qua. “Ba vé đi Bahamas,” Nellie nói với nhân viên bán vé. Trong lúc chờ đợi, Dan kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Nó cau mày khi nghe. “Hamilton gọi,” nó nói với Amy sau khi tắt máy. “Nó muốn gì?” Dan lắc đầu. “Tín hiệu kém quá, cứ chập chờn hoài. Nhưng” – nó nhìn quanh đầy ngờ vực – “bằng cách nào đó ba nó đã biết tụi mình đi đâu.” Amy thở hổn hển. “Sao có thể chớ? Tụi mình còn không biết tụi mình đi đâu cho tới, khoảng chừng năm phút trước! Và người duy nhất –” Con bé ngừng lại, mắt mở to. “Lúc chị ta ở trong nhà vệ sinh!” Dan kêu lên. Hai đứa cùng quay qua nhìn chằm chằm vô Nellie đang đứng ở quầy vé. Amy cảm thấy tim mình nặng trĩu. Con bé nhắm nghiền mắt một lúc, nhớ lại những lần khác khi mà Nellie hành động có vẻ đáng ngờ. Khi con bé mở mắt lại, con bé thấy Dan có vẻ cũng cảm thấy y như mình. Vẻ buồn rầu hiện rõ trên từng điểm trên mặt nó. Cả mũi của nó nữa, nếu điều đó có thể xảy ra. Mấy tháng gần đây, tụi nó giành nhiều thời gian với Nellie hơn bất cứ ai khác. Cô nàng giờ không chỉ là một au pair – cô nàng như thể một người chị họ, Amy nghĩ. Sao cô nàng có thể – “Tụi mình phải tìm ra chị ấy tính làm gì.” Dan nói. “Tụi mình sẽ xử chị ta trên máy bay, chỗ mà chị ấy không thể trốn khỏi tụi mình. Nhưng phải nói cho chị nghe hết điều mà Hamilton đã nói.” Sau khi nhìn một cách lo lắng thêm lần nữa về phía Nellie, Amy quay trở lại với nó. “Vậy Eisenhower biết là tụi mình sẽ đi Bahamas,” Dan nói, “và Hamilton không thực sự hiểu hết, nhưng nó nói là ba nó nói gì đó về con mèo, và chúng ta đã sai lầm như thế nào, và Bahamas không phải là địa điểm đúng. Thay vào đó họ sẽ đi South Carolina.” “Ổng có biết gì về bức chân dung không? Về Anne Bonny?” Amy hỏi. “Em không biết. Nó không nói gì về bà ấy hết, chỉ nói vài điều về con mèo.” “Một con mèo? Nó nói về Saladin?” “Không. Cuộc gọi bị ngắt ngang, và em không nghe được hết, nhưng rõ ràng là không phải Saladin. Nói về điều –” Nó ôm Saladin ra khỏi lồng thú nuôi và vuốt ve con mèo một lúc. Amy có thể cảm nhận điều nó đang nghĩ về Nellie và quay sang Saladin một lúc đầy thoải mái. Saladin rúc vào vòng tay của Dan và gầm gừ khe khẽ – kẻ duy nhất trong ba đứa tụi nó đang hoàn toàn mãn nguyện. ... Mời các bạn đón đọc 39 Manh mối tập 9: Cảnh Báo Bão của tác giả Linda Sue Park.
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Thor Aesir
Bạn có tưởng tượng đến một xứ sở nơi con người có phép thuật, có năng lực siêu nhiên, nơi ta có thể tự do phiêu lưu, tìm kiếm kho báu hay khám phá xứ sở của các vị thần? Bạn có yêu thích những câu chuyện về 12 cung Hoàng đạo? Bạn có tin rằng mỗi cung có sức mạnh điều khiển một yếu tố tự nhiên nào đó?Câu chuyện diễn ra trong một xứ sở tưởng tượng Zodiacus - nơi sinh sống của các tộc Người, Người Lùn, Tiên Yêu, dưới sự cai quản của các vị Thần. Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Sư Tử, Bảo Bình - những pháp sư trẻ tuổi mang trong mình hoài bão, tìm kiếm con đường riêng cho bản thân, ngẫu nhiên bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu. Cự Giải - con gái thần Mặt trăng, Thiên Bình - con gái thần Gió Bắc và Song Ngư - con gái thần Biển, Xử Nữ - tư tế tối cao của Thần điện, mỗi người mang trong mình những sứ mệnh đặc biệt, không thể tránh khỏi. Ma Kết và Thiên Yết - hai pháp sư bảo hộ cho lục địa, rơi vào một mối tình cấm kỵ. Tình yêu và sự phản bội, lòng thù hận đã đẩy Thiên Yết đi vào con đường lầm lạc. Bí ẩn, u tối, hào hùng, bi thương nhưng vẫn ẩn chứa nét ấm áp, tươi sáng của tình yêu, tình người, ước mơ, hy vọng của tuổi trẻ. Huyền thoại pháp sư 12 chòm sao đã từng được xuất bản một phần trong cuốn sách Mật ngữ 12 chòm sao và đến giờ vẫn là một trong những tác phẩm được yêu thích nhất trên diễn đàn cùng tên. *** Người ta cho rằng xứ sở Zodiacus là do các vị thần đắp nên giữa biển cả. Đó là một lục địa to lớn, tồn tại qua hàng triệu năm trước khi có loài người. Ngày nay, lục địa chính của Zodiacus là nơi mười vương quốc hùng cứ, mỗi vương quốc có nhiều thành thị, mỗi thành thị lại có nhiều thị trấn, làng mạc bao quanh, rộng lớn không thể tả. Nếu theo bốn phương tám hướng mà dong buồm ra biển thì đi chưa hết một ngày đã gặp đảo. Có hơn mười vạn hòn đảo lớn nhỏ vây quanh lục địa, đảo lớn thì bằng hai ba vương quốc gộp lại, đảo nhỏ thì đủ ột thành thị phát triển. Dĩ nhiên một lượng lớn chừng ba nghìn hòn đảo có người ở, thương mại phát triển, những vương quốc nhỏ cũng từ đó mà lập nên. Tất cả tính vào xứ sở Zodiacus hết. Những đảo còn lại nếu nằm xa quá về phương Bắc thì băng tuyết quanh năm, nếu xa quá về hướng Tây thì sa mạc nắng nóng. Những hòn đảo xa về phía Nam và phía Đông là rừng rậm muôn trùng. Bên ngoài Zodiacus là biển cả mênh mông, hòn đảo xa nhất mà con người đặt chân đến có tên là Odem, đó là hòn đảo của thần Hải Vương nằm ở cực Tây của Zodiacus và nó cũng là hòn đảo cuối cùng mà con người ghi nhận trên địa đồ. Từ Odem tính ra thêm một ngàn hải lý là một vùng biển động dữ dội, bão tố quanh năm. Đó là cực hạn mà con người có thể đến được. Đã qua hàng vạn năm, chưa một thủy thủ tài ba hay một vị anh hùng nào dám ngang nhiên đi vào vùng nước đó. Sách cổ truyền thừa ghi lại, vùng nước hỗn mang có vô số loài thủy quái, có loài to lớn hơn cả một vương quốc. Chẳng ai biết vùng biển đó rộng lớn bao nhiêu, có lẽ Zodiacus so với nó cũng chỉ là hạt cát. Chẳng ai biết đi ra ngoài giới hạn có khả năng gặp được lục địa hay hòn đảo nào có người sống hay không, bởi lẽ cho đến nay, dầu những pháp sư quyền năng nhất cũng không dám vượt qua cái ranh giới đó. Dầu sao, Zodiacus được các vị thần bảo trợ, an toàn tồn tại và phát triển ngày càng thịnh vượng. Con người thờ phụng các vị thần bởi cuộc sống sung túc đó. Ở vùng đông bắc của lục địa Zodiacus là lãnh địa của vương quốc Onyx. Bao bọc rìa phía tây của vương quốc là một dãy núi hùng vĩ mang tên Eura, trên đỉnh một ngọn núi cao nhất thuộc dãy Eura, người ta xây dựng một đền thờ vĩ đại dành cho các vị thần. Xử sở Zodiacus ai ai cũng biết, đền thờ Ánh Sáng tại vương quốc Onyx là nơi phụng sự cho tất cả các vị thần bảo trợ cho vùng đất này. Hằng năm, hàng ngàn người hành hương tìm đến đây để được ban phúc và mách bảo về tương lai của họ. 4000 năm trước… Bầu trời Onyx chìm trong giông bão, mây đen cuồn cuộn như những con quái vật khổng lồ, tưởng chừng muốn nuốt chừng cái vương quốc nhỏ bé bên dưới. Trên đỉnh ngọn Eura, đền thờ Ánh Sáng lừng lững như ngọn hải đăng, ánh sáng của nó trong giông bão chẳng những không lu mờ mà còn rực rỡ, đối chọi với bóng đêm hung tàn bên ngoài. Trong chính điện của đền thờ, một người con gái xinh đẹp vô ngần đang đứng yên lặng. Ánh mắt nàng sáng như sao sa, long lanh nhìn ra bầu trời dữ dội. Gió thổi ào ạt làm tung váy áo, khăn choàng cùng mái tóc vàng óng ánh như sợi nắng của nàng tạo nên một cảnh tượng mơ mộng như trong tranh vẽ. Đôi tay nàng ôm nhè nhẹ một chiếc lư bằng đồng được chạm khắc tinh xảo. Bên trong lư tỏa ra một làn khói nhàn nhạt. “Ầm !” Một ngọn sét chói lòa kèm theo âm thanh đinh tai nhức óc, cả đền thờ nhất thời như rung lên bần bật. Đôi mắt người thiếu nữ kẽ nhắm lại khi ánh chớp sáng lòe. Khóe miệng nàng khẽ nhếch thành một nụ cười bí hiểm: - Người đã đến. Ta đợi người rất lâu ! Nói rồi đôi mắt đẹp như ánh sao khẽ mở ra nhìn về phía trước. Chẳng biết từ bao giờ đã có hai người ở đó. Một người đàn ông đẹp như thần mặc một bộ chiến giáp sáng lòa ánh kim, áo choàng đỏ bay phấp phới trong giông bão, đang quỳ trên một gối. Trên tay chàng, một thiếu nữ vận y phục trắng phau như tuyết đang nằm ngủ, đẹp như một con thiên nga đang mơ mộng. Chỉ có điều sắc mặt nàng đang dần tái đi, hai bên gò má hiện lên rằn ri những mạch máu nhỏ đã chuyển sang màu đen. Người đàn ông nhìn lên với ánh mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đau khổ vô ngần. - Xử Nữ (Virgo), xin nàng hãy cứu lấy Thiên Yết (Scorpio), nàng ta sắp chết rồi. Xin nàng ! Vẻ mặt Xử Nữ vẫn bình thản, ánh mắt nàng chuyển từ người đàn ông trước mặt xuống thân thể yếu ớt của người thiếu nữ. - Nọc độc của Kim giáp Bọ Cạp (con bọ cạp có vỏ bằng vàng) ? Nàng ta muốn sử dụng pháp thuật cấm ? Vẻ mặt người đàn ông muôn phần đau khổ. - Xin nàng hãy cứu người ! - Ta không thể ! – Xử Nữ lạnh lùng. – Các vị thần căn dặn rằng, bất cứ ai sử dụng pháp thuật cấm đều phải chết. Nọc độc của Kim giáp Bọ Cạp, cả thế gian này không có thứ gì hóa giải được. Cánh tay của người đàn ông run run, bàn tay siết chặt. Lúc này đã không thể thấy rõ đôi mắt của chàng nữa, bởi vì nó đã nhòa trong lệ. - Trừ phi… - Giọng nói của Xử Nữ lại vang lên, một nụ cười nhẹ. Người đàn ông như bừng tỉnh, ánh mắt đầy hy vọng nhìn người con gái cưng của các vị thần kia. - Ta không có khả năng cứu nàng, nhưng ta vẫn có thể chỉ cho nàng một con đường sống. Ma Kết (Capricorn), trừ phi chàng đồng ý trao cho ta thứ quý giá nhất của chàng. – Đôi tay Xử Nữ chỉ về phía Ma Kết, từng từ được nàng thốt ra,thật nhẹ nhàng nhưng đến tai người nghe lại nặng hơn hàng trăm ngọn núi. Chẳng do dự, Ma Kết trả lời: - Được, xin nàng hãy ra điều kiện. Lúc này Xử Nữ bật cười, tiếng cười lảnh lót như tiếng nhạc: - Tốt ! Quả đúng là Ma Kết. Để đổi lấy mạng sống cho Thiên Yết, chàng phải trả cho ta tình yêu của chàng dành cho Thiên Yết. Trước mặt các vị thần, chàng phải thề rằng một khi Thiên Yết sống lại, chàng phải rời bỏ nàng ta, mãi mãi không được đáp lại tình yêu của nàng. Gương mặt của Ma Kết giờ trở nên thất thần, chàng nhìn xuống người con gái mong manh trên đôi tay của mình, cảm thấy cuộc sống của nàng dần dần tan biến. Chàng khẽ vuốt ve mái tóc của nàng: - Ta yêu nàng, Thiên Yết. Nàng phải sống ! Nói rồi, Ma Kết quay về phía người nữ tư tế, ánh mắt sáng như sao băng: - Ta chấp nhận. Hãy cho nàng được sống. Nụ cười trên môi Xử Nữ đột nhiên biến mất. Nàng khẽ nhắm mắt. - Tốt ! Vậy thì hãy nghe đây. Ở bên ngoài Zodiacus, đi mải miết về hướng Tây là lãnh địa của cái chết. Nơi đó có loài phượng hoàng đen sống từ khi vũ trụ đản sanh. Tìm đến đó và mang về cho nàng ta bộ lông của phượng hoàng đen. Suốt đời này, nàng ta phải khoác chiếc áo lông vũ đó, bằng không nàng ta sẽ chết. Còn về phần chàng, một khi chàng đã chấp thuận thì cuộc giao dịch này mãi mãi không thể xoay chuyển. Tình yêu của chàng là cái giá ạng sống của Thiên Yết. Trừ phi mùa hạ chuyển thành mùa đông, biển cạn hóa thành đồng cỏ, sự sống trở về từ cõi chết. Chỉ cần chàng đáp lại tình yêu của Thiên Yết, dầu chỉ một lần, chiếc áo lông vũ sẽ tan thành mây khói. Vừa dứt lời, chiếc lư đồng trên tay Xử Nữ liền bốc lên một cột khói màu đỏ rực như lửa, nó kêu gào như một con rồng giận giữ, chồm đến quấn lấy đôi nam nữ trước mặt. Bên ngoài, bầu trời vẫn mưa bão, ánh chớp không ngừng sáng lòa.Phút chốc, trên đại điện của đền thờ chỉ còn lại Xử Nữ đứng lặng im như bức tượng thạch, tưởng chừng mọi chuyện xảy ra chỉ như là giấc mộng. ... Mời các bạn đón đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao của tác giả Thor Aesir.