Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Ai nói sát thủ nhất định phải tàn khốc…… Ai nói tinh linh thì không được BL…… Nếu như tuổi thọ cũng dài như thế giới này Vậy bước chân theo đuổi tình yêu có kéo dài theo không Nếu như trong tinh linh sinh ra thiện lương tốt đẹp Vậy ta cũng có thể tốt đẹp như trong thánh ca chứ Tình yêu phải chăng cần trải qua thử thách của thời gian *** Ngón tay thon dài của Phạm Âm luồnvào trong lọn tóc bên thái dương, trượt xuống theo sợi tóc, mái tóc dài màu đen phản xạ ánh sáng nhu hoà mà thần bí. Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn phòng nhu hòa, Phạm Âm nhìn ngón tay mình ẩn hiện trong mái tóc đen, tivi đang chiếu Võ Lâm Ngoại Truyện. Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, hắn cúi đầu nhìn chiếc di động bởi vì rung động nên đang quay tròn ở trên bàn. Phạm Âm cầm điện thoại lên, nhấn vào phím nhận cuộc gọi. “Phạm, ngày mai đến công ty, có nhiệm vụ.” “Ừm, ngày mai gặp.” Phạm Âm mở mắt, bầu trời sạch sẽ như vừa được tẩy rửa, vừa cao vừa trong lành, giống hệt với bầu trời Tây Tạng hắn nhìn thấy lúc đi du lịch năm ngoái. Trời xanh mênh mông khiến người cảm thấy mình cách thiên thần gần đến vậy, để lòng người trở nên thành kính. Bình tĩnh lắng nghe ngôn ngữ xa lạ, mỉm cười tự tại. Bầu trời xanh xinh đẹp khiến người ưu thương, bầu trời ở đây cũng giống vậy. “Lourdes! Nổi gió rồi, chúng ta trở về thôi.” Giọng nói của một phụ nữ xa lạ vang lên, ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, chủ của giọng nói này đang gọi mình. Phạm Âm đáp một tiếng: “Ưm.” Giọng non nớt mang theo âm mũi nặng nề, một đứa bé chỉ vừa mới ra đời tám tháng. Nghề nghiệp của Phạm Âm khá đặc biệt, sát thủ. Từ sau khi chaqua đời thì hắn bắt đầu kiếp sống nghề sát thủ này. Hắn không nghĩ rằng giới sát thủ vất vả mệt nhọc bao nhiêu, ít nhất thì bản thân hắn cảm thấy như vậy. Bởi vì không thích làm một mình, cho nên năm năm trước hắn gia nhập vào một tổ chức sát thủ quốc tế, phụ trách làm ăn ở khu vực Trung Á. Sau một năm, một tờ giấy thông báo gọi hắn về tổng bộ New York Mỹ, thành phố phạm tội lớn nhất thế giới. Sau khi Phạm Âm mang theo đầy bụng oán giận đi tới tổng bộ New York mới phát hiện, công việc ở đây thoải mái hơn ở Trung Á nhiều. Một năm chỉ khoảng 3 4 lần nhiệm vụ, thời gian còn lại toàn bộ do tự bản thân sắp xếp. Vậy là sau khi đã quen với cuộc sống ở New York thì Phạm Âm mở một tiệm hoa mặt tiền không lớn để giết thời gian. Vào tháng tư tháng năm mỗi năm hắn sẽ giao tiệm hoa cho người bạn trông coi, mình thì đeo ba lô đi du lịch khắp thế giới. Cuộc sống trôi qua thích ý mà tự tại. Một người, nếu có thể phân chia giới hạn được công việc và sinh hoạt rõ ràng, vậy thì người đó sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng những lời này lại không thích hợp với một sát thủ chuyên nghiệp cho lắm. Trung Quốc có câu nói, đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Giết người quá nhiều, cũng không thoát khỏi một ngày bị người giết. Sát thủ không phải là một fighter*chuyên nghiệp cũng không phải là lính đặc chủng quanh năm suốt tháng tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, sát thủ chỉ là một kẻ lợi dụng ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ hành động. Một kích không trúng rất có khả năng phải đối mặt với tử vong. Phạm Âm chính là như vậy, buồn cười chính là bản thân hắn trước khi chết lại vẫn còn đang nghĩ, sau chuyện này ai sẽ đi lấy bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn cho mình, kế hoạch năm nay dự định đi Iceland xem ra không thực hiện được rồi… *Fighter: chiến binh, chiến sĩ… chuyên đánh cận chiến Lúc Phạm Âm mở mắt ra lần nữa thì đã được người phụ nữ này sinh ra rồi, chắc là bản thân đã đầu thai lần nữa, thế nhưng… lại vẫn còn ký ức của kiếp trước. Nhìn cái tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình một chút, nắm rồi nắm… ôi… tay thật đáng yêu. Người phụ nữ bế đứa bé lên, đi về nhà, đột nhiên dừng lại nhìn bé con nói: “Lourdes, thật kỳ lạ, tóc và mắt của con không giống mẹ chút nào, sao lại là màu đen chứ.” Nói xong hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Thật hiếm thấy… cha của con cũng không phải màu này mà…” Bé con như là nghe hiểu sờ sờ đầu của mình, tiếc là chỉ sờ đến một nhúm tóc ngắn đáng thương. Ôi… may mắn, vẫn còn giữ lại một chút dáng vẻ của người Trung Quốc… Phạm Âm là con lai giữa người Ả Rập và người Trung Quốc, nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể thấy được khác biệt. Người phụ nữ bị dáng vẻ đó của đứa bé chọc cười, khẽ nở nụ cười. Phạm Âm ngoan ngoãn tựa vào trên vai người phụ nữ, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của hắn. Từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy cha, người phụ nữ này cũng rất ít nhắc đến, cho dù nhắc đến thì giọng điệu cũng chỉ như đang nói về một người bạn, không có oán hận, không có buồn đau. Mà thế giới này lại hoàn toàn khác với thế giới kia của hắn, không có máy móc, không có xi măng cốt thép, cũng không có điện, không có plastic, nhìn từ trên trang phục hắn thấy có chút giống thời Trung cổ*. *Thời Trung cổ: Chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu Âu Đang nghĩ ngợi, hai người đã trở lại ngôi nhà của mình, thế nhưng có người đã về trước cả bọn họ. Người phụ nghi ngờ nhìn hai người xa lạ không mời mà tới này. Hai người lạ đều đội mũ rộng vành, vành mũ rũ xuống, ngồi trên ghế, nhìn thấy người phụ nữ tiến vào thì lập tức đứng dậy. “Phu nhân, chào bà, xin hãy tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của chúng ta.” Bọn họ cởi mũ ra, Phạm Âm nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, nếu để người khác nhìn thấy thì nhất định cảm thấy rất kỳ quái. Hắn mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn hai người nọ. Nhìn lần đầu hắn cho rằng hai người lạ này hẳn là nam, nhưng lại không dám chắc. Hai người lạ nọ có lẽ cao hơn một mét bảy, mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc lên gọn gàng, trong làn da trắng nõn lộ ra vẻ khoẻ mạnh. Mắt của bọn họ là màu thuỷ lam, tựa như có bảo thạch tinh thuần đang lưu chuyển bên trong. “Các… các ngươi là tinh linh từ đâu tới?” Phạm Âm nghe ra được lo lắng trong giọng nói của người phụ nữ này. “Chúng ta đến từ Wabenella – Rừng rậm của Tinh Linh Vương, chúng ta muốn mang huyết thống của tộc chúng ta trở về.” Giọng nói của hai tinh linh vô cùng dễ nghe, mang theo sự trầm bổng tinh tế, khiến cho người nghe rất thoải mái, nhưng mà người phụ nữ nghe xong lời này thì khuôn mặt lại trắng bệch. Một tinh linh đội mũ lên lại, vươn hai tay ra, “Đưa đứa bé cho chúng ta, chúng ta mang nó trở về bên cạnh Tinh Linh Vương.” “Vậy, vậy anh ấy…” Người phụ nữ ôm đứa bé thật chặc. “Nếu như bà đang nói đến chồng của bà, người ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết rồi, Tinh Linh Vương sẽ tìm người nuôi dưỡng con của người ấy và bà.” Tinh linh đó nói, giọng nói thành khẩn lại ưu thương, “Với một bán tinh linh, thế giới của nhân loại không thích hợp với nó.” Người phụ nữ vẫn ôm Phạm Âm, do dự đôi chút nhưng vẫn thật cẩn thận đặt hắn vào trong lòng của tinh linh nọ. Tinh linh cẩn thận ôm Phạm Âm: “Phu nhân, chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, xin bà yên tâm.” Người phụ nữ gật đầu, một tinh linh cởi áo choàng màu xám bạc trên người mình xuống, quấn nó lên người đứa bé. Hai tinh linh cùng nói tạm biệt với người phụ nữ, sau đó liền ra ngoài. Phạm Âm nằm sấp trên vai tinh linh nhìn người phụ nữ, không khóc cũng không quậy, người phụ nữ kia cũng vậy, đối với biệt ly, mọi người đã thành thói quen, cho nên hai bên sẽ dùng phương thức chia tay tốt nhất. Cho đến khi nhà gỗ biến thành một điểm đen nho nhỏ, Phạm Âm mệt mỏi nhắm mắt lại. Hai tinh linh bắt đầu nói chuyện. “Tóc và mắt của tên nhóc này sao lại có màu đen? Không phải nhận lầm người đó chứ?” “Đứa bé này là bán tinh linh thật sự. Nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ người trong tộc sẽ không thích nó đâu.” “A, tai của nó cũng không nhọn, thật là hỏng bét.” “Không có cách nào, chúng ta cứ đưa đến cho Tinh Linh Vương trước, để Tinh Linh Vương giúp nó tìm cha mẹ nuôi vậy.” “Các tinh linh sẽ không thừa nhận nó là tinh linh, ai sẽ bằng lòng nuôi dưỡng nó chứ.” “…” Một tinh linh khác bắt đầu trầm mặc, sau đó hai người liền yên lặng lên đường. Ô… Ta muốn quay về, ta không muốn làm bán tinh linh bị người xem thường. Cảm thấy đứa bé trên lưng bắt đầu nháo loạn, tinh linh thả chậm tốc độ, khẽ vỗ về đứa bé. Một tiếng khóc vang dội phá vỡ yên tĩnh, hai tinh linh luống cuống tay chân dỗ dành đứa bé, tình hình này kéo dài cho đến nửa đêm, Phạm Âm bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ai bảo hắn ở trong thân thể của một đứa trẻ chứ… Phạm Âm ngủ rất ngon, chẳng gặp chút ác mộng nào, thẳng đến khi bị đánh thức. “Oa… oa oa…” Phát ra âm thanh oán giận, fuck, không nhìn thấy ông đây đang ngủ à! “Nhóc con, tỉnh tỉnh, Vương của ta đang nhìn ngươi đó.” Cái mông bị người vỗ. “Oa… oa oa…” Fuck, coi chừng ông đây lấy AK47 bắn ngươi thành bánh tổ ong! “Nhóc con…” “Oa…” Phạm Âm trừng to mắt nhìn về phía trước. Desert Eagle dưới gối đầu của ta! Ớ… Quên mất mình đã xuyên qua rồi… Phạm Âm ngẩng đầu nhỏ lên hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh. Rất nhiều cột trụ màu trắng chống đỡ ở trung tâm đại sảnh hình cung, xung quanh là tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nhạc ưu mỹ và tiếng nói chuyện trầm thấp. Phạm Âm nhìn về phía trước, một người đàn ông ngồi ở trên bậc tam cấp xây bằng đá cẩm thạch, mái tóc dài màu bạc được đan tết tỉ mỉ, đôi mắt màu mặc lục nhìn hắn, tĩnh mịch khiến người nghi hoặc. “Bế nó tới đây.” Giọng nói dễ nghe của Tinh Linh Vương vang lên trong đại điện. Giọng của y có hơi chút trầm thấp, để lòng người cảm thấy yên bình trước nay chưa từng có. Trong chốc lát Phạm Âm được đưa đến trong tay Tinh Linh Vương, Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương này, có chút xuất thần. Khuôn mặt xinh đẹp không mất khí dương cương, góc cạnh ôn hoà, không giống đế vương có khí tức khiến người sợ hãi, lại có nhân từ của bậc vương giả. Trong đôi mắt màu mặc lục kia như có ngôi sao đang lưu chuyển, mang theo màu sắc khiến người say mê. Phạm Âm thở dài trong lòng, may mắn ta không phải là nữ… Con mắt màu mặc lục sâu hệt như muốn hút người vào trong đó. Thân thể Phạm Âm khẽ run lên, ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương khẽ chọc một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, sau đó nhìn về phía đám người dưới bậc tam cấp hỏi: “Có người nào nguyện ý nuôi dưỡng đứa bé này không?” Bên dưới không có người nào trả lời, Tinh Linh Vương hỏi lại một lần nữa, vẫn không có người trả lời. Vì vậy y quay đầu nói với lão tinh linh có bộ râu trắng dài quá đầu gối bên cạnh: “Vậy thì ta sẽ nhận đứa bé này làm con thừa tự, để nó trở thành con ta.” Mời các bạn đón đọc Tinh Linh Kiểu Bây Giờ của tác giả Nhu の Thiên Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lạc Nhi Ý
Vân Tử Lạc, nữ nhân xấu bậc nhất nước Kỳ Hạ, bất tài vô dụng, từ nhỏ đính hôn với Tứ Vương gia. Ai ngờ ngày kiệu hoa tới cửa, bị hạ nhục ngay giữa đường, chưa vào tới nhà chồng đã bị đuổi về. Phu quân tương lai và tỷ tỷ ruột như chim liền cánh, như cây liền cành, bản thân trở thành trò cười cho cả kinh thành, chỉ còn lại ngọc nát hương tan! Nữ sát thủ thế kỷ 21 kinh hoàng sống lại! Mới biết: Phía sau dung nhan xấu xí ấy là một diện mạo khuynh quốc khuynh thành. Người tỷ tỷ ‘thiên tài’ kia năm xưa đã cướp mất sáng tác của nàng mới bỗng nhiên nổi danh! Cuộc hôn nhân ấy vốn là một âm mưu tỷ tỷ và phu quân sắp đặt, gài bẫy nàng. Cô gái hiện đại thông minh sao có thể thua cổ nhân! Kẻ hạ nhục ta, ta hạ nhục! Kẻ ức hiếp ta, ta ức hiếp! Ta không có hoài bão lớn lao, càng chẳng có lý tưởng cao cả. Giấu kín tài năng chỉ mong được bình yên, đôi lần hồ đồ chẳng qua là không thèm tính toán. Nhưng nếu có kẻ nào làm tổn hại tới giới hạn của ta, vậy thì đừng trách ta, lấy oán báo oán, lấy đòn trả đòn! – Vân Tử Lạc. Nếu hắn thích tỷ tỷ của nàng vậy thì nàng sẽ tác thành cho hai người họ chàng thiếp sánh đôi. Sai lầm ở chỗ, hắn không nên chọc vào nàng! Vân Tử Lạc, bổn vương chính là muốn thấy ngươi ở vậy cả đời, nhìn ngươi đau khổ. Nàng cười lạnh nhạt: Cho dù ta gả cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ cũng sẽ không động vào ngươi, vì ta chê ngươi bẩn! Vậy mà khi gặp lại, tài hoa diễm lệ, một nụ cười khuynh thành, nàng đã gả về làm thê tử của người ta. [Hắn] thanh tao như tiên giáng trần, thân phận cao quý, yêu chiều vô hạn: Lạc Nhi, ta sẽ lấy nàng. Khi sự tình đã định, bất chợt quay đầu, nụ cười trên môi nàng sớm đã lạnh… Nếu yêu xin hãy yêu sâu đậm! [Hắn], trong tay nắm binh quyền, tấn công quyết đoán, lạnh lùng cao ngạo, ít giao du với bên ngoài, nhìn nàng hờ hững: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội làm quân cờ!” “Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, có ai không phải quân cờ của ngài đâu? Nhưng cái ta cần… là tự do.” Trong trò chơi này, ai đã đánh mất trái tim? [Hắn] phong lưu tà mị, xấc xược khó quản, ngay từ đầu đã thù địch, tới cuối cùng mới thật lòng: “Nếu nàng nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ vì nàng ngắt gãy vạn bông hoa đào.” “Nhưng ta… cũng sẽ không phải đóa hoa trong số phận của ngài.” Nhân vật: Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm, Vân Kiến Thụ, Vân Khinh Bình, Vân Thái Lệ, Vân Thường, Hách Liên Ý,….. *** Mây dữ đè xuống thành phố, bầu không khí ngột ngạt ập tới, quét qua cả ngọn núi, trên bầu trời u ám, những đám mây đen mặc sức cuộn tung như mực tàu. Một tia chớp bừng sáng, dữ dằn rạch ngang bầu trời. ‘Đùng’, tiếng sấm vang rền lũ lượt kéo tới, cùng với đó cơn mưa rào ào ào trút xuống. Một bóng hình gầy gò ôm vai, liều mạng chạy. “Đứng lại! Dừng ngay, em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng, mười mấy chiếc bóng theo sát bước chân của anh ta, đuổi riết giữa cơn mưa đêm đen. “Đáng chết!” Vân Tử Lạc chửi thầm một tiếng, ngón tay nhỏ móc vào khẩu súng màu đen sáng loáng, ngón cái và ngón trỏ áp sát vào nhau. ‘Soạt’ một tiếng, một khoảng tà áo lớn bị xé xuống, được bọc lên vết thương bên vai trái. Máu tươi nhuộm đỏ cổ áo màu đen khiến cho màu sắc càng thêm u trầm. Cô thở dốc một hơi, nắm chặt lấy báng súng, từ từ quay đầu lại. Mái tóc dài đen nhánh đã bị nước mưa thấm ướt rượt từ lâu, dính bê bết lên gò má. Trong màn đêm u tối, không thể nhìn rõ dung mạo của cô, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực như sao trời, sáng quắc lên, nhìn về phía có người tới. Mười mấy nguồn sáng hắt cả lên người cô, đám người kia đang đứng ngay gần chỗ cô. “Buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Người đàn ông trung niên dẫn đầu hét lớn. Vân Tử Lạc lạnh lùng nhếch môi cười, đầu hàng ư? Cô làm sát thủ đã năm năm, hơn ba mươi lần thực hiện nhiệm vụ của tổ chức Phi Ưng, không phải lần đầu tiên bại lộ thân phận gián điệp, cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cảnh ngộ này! Thế nên, chưa tới giây phút cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng nhận thua! “Gọi đại ca của các người ra đây, các người không có tư cách đưa tôi đi.” Vân Tử Lạc lạnh lùng lên tiếng. “Anh Hổ, cô ta đã bị thương rồi, chạy không thoát được đâu!” Có người hạ giọng nhắc nhở người đàn ông trung niên. Anh Hổ hơi sững người. Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Chạy không thoát ư? Cứ thử xem sao! Khi hai bên đang ở trong thế cầm cự, một giọng nói khẽ khàng từ phía sau đám đông vang tới. “Lạc Nhi, em hãy đầu hàng đi, em bị thương rồi.” Cả người Vân Tử Lạc chợt run lên. Ngữ điệu quen thuộc là thế, thanh âm quen thuộc là thế, cả ngữ khí quan tâm cũng không hề xa lạ! Không… Không thể nào, sao anh có thể ở đây? ... Mời các bạn đón đọc Lạc Nhi Ý của tác giả Tuyết Sơn Tiểu Lộc.
Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.